1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi hầu môn đích phi - Quân Tàn Tâm(C22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Trùng sinh chi hầu môn đích phi


      Tác giả: Quân Tàn Tâm
      Nguồn: Tàng thư viện
      Convert: Lovelyday
      Edit: Lynazon

      Lịch post: 3 chương/tuần (thứ 2, 4, 6)​




      Giới thiệu:

      Ngày đại hôn.

      Hỉ đường của nàng biến thành tang !

      Phu quân tương lai của nàng cầm trường kiếm, diệt cả nhà nàng!

      Xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông. Máu đỏ tươi so với tơ lụa đỏ thẫm còn muốn đỏ hơn.

      Người nhà của nàng người lại người bị mất mạng, nàng trong lúc tuyệt vọng bị đâm xuyên tim.

      “Triệu Thuần, Tô Cẩn ta đời này cuối cùng hối tiếc -- chính là quen biết ngươi!”

      Trừng mắt, trùng sinh ở người Tần Tích đích nữ của đại tướng quân.

      Qua đời, nàng thề, thương tổn người thân của nàng, những người liên quan đến cả nhà nàng bị diệt môn -- người nàng cũng tha!



      P/S: Đây là bộ đầu tiên ta edit, thấy "sạn" mong mọi người bỏ qua có góp ý để ta chỉnh lại, đừng ném đá nha nhà ta yếu lắm đó.

      Lảm nhảm: Đây cũng là bộ thuộc ekip trùng sinh (trùng sinh, trả thù), bộ này rất dài (hơn 3000 trang word) nhưng ta vẫn quyết định edit vì thích tính cách của nam nữ chính. nam chính phúc hắc, giả vờ ngốc ăn đậu hủ của nữ chính suốt, rất thâm tình và sũng nữ chính. Nữ chính cường, đáng , quyết đoán (mình thích nhất, chủ động phản kích và diệt kẻ địch chứ bị động), rất nam chính và đặc biệt là "độc" mà "ác". Ta chưa xem hết chỉ đọc được 1/5 thôi nhưng xem trước kết cục là HE [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 1: Đại hôn diệt môn

      Đầu hạ.

      Ánh mặt trời nhu hòa theo cửa sổ hắt vào, dừng ở bóng dáng trước gương đồng, nữ tử thân giá y đỏ thẫm, hai gò má hồng hồng, thẹn thùng vô hạn.

      “Cẩn nhi của nương là tân nương tử đẹp nhất đời này.” Tô phu nhân cầm lược chải mái tóc dài cho nàng, đội mũ phượng cho nàng, nhìn gương mặt nữ nhi như hoa đào trong gương, cảm khái ,“Nháy mắt Cẩn nhi phải xuất giá, thời gian qua thực mau.”

      “Nương, Cẩn nhi cho dù xuất giá sau này cũng là nữ nhi của người, Cẩn nhi thường xuyên trở về thăm người.” Tô Cẩn vừa vui mừng lại vừa sầu não, xoay người ôm thắt lưng của mẫu thân, ở người bà làm nũng ,“Người cũng thể vì Cẩn nhi lập gia đình mà thương Cẩn nhi a.”

      “Hài tử ngốc, gả cho người nơi nào còn có thể nghĩ đến thời điểm trở về? Đến lúc đó phải phu quân, kính cha mẹ chồng, hòa thuận chị em bạn dâu, đối hạ nhân cũng phải hiền lành......”

      “Được rồi, nương, chuyện này người biết bao nhiêu lần a.” Tô Cẩn bĩu môi,“Những lời này Cẩn nhi đều ghi tạc trong lòng , quên .”

      Tô phu nhân bất đắc dĩ cười cười, ôm Tô Cẩn nhàng vỗ bờ vai nàng.
      Về sau nữ nhi mà bà nâng niu trong lòng bàn tay, trở thành thê tử người khác, con dâu nhà người khác. Bất quá nghĩ đến con rể tương lai, mắt bà vui mừng.

      Con rể tương lai là Kiến Xương Hầu Triệu Thuần được hoàng thượng thân phong, năm nay vừa mới hai mươi tuổi, trong phủ có thông phòng có cơ thiếp, lại tuấn tú lịch . Bất luận là thân phận vẫn tài tình đều xứng đôi với nữ nhi bà, trọng yếu nhất là, Triệu Thuần người này xử đều cực kì thoả đáng, đối nữ nhi lại quan tâm đầy đủ. Cẩn nhi gả cho , bà cũng có thể yên tâm.

      “Nương. Người cứ yên tâm .” nữ tử đứng bên cạnh, nữ tử này phải ai khác, là trưởng tẩu Lưu Du của Tô Cẩn. Phụ thân cả đời chỉ cưới mình mẫu thân, chỉ có nàng cùng ca ca hai cái hài tử, nữ tử này chính là thê tử duy nhất của ca ca, mang lục giáp, còn có tháng sinh nở. Lưu Du được nha hoàn hỗ trợ, cầm cây bút chu sa màu đỏ, nhàng điểm lên mi tâm của Tô Cẩn, mi tâm của nàng xuất đóa hoa mai diễm. Lưu Du cầm khăn voan màu đỏ thẩm mà nha hoàn đưa qua, trùm lên đầu của Tô Cẩn, cười với Tô phu nhân,“Kiến Xương Hầu rất thâm tình với Cẩn nhi, hơn nữa phụ mẫu của Kiến Xương Hầu rất dễ đối phó, Cẩn nhi gả qua khẳng định chịu khổ, nương nếu nhớ Cẩn nhi, cho nha hoàn nhắn nàng trở về thăm, Kiến Xương Hầu khẳng định cùng Cẩn nhi về thăm người.”

      Lo lắng cuối cùng trong lòng Tô phu nhân cũng còn, mỉm cười trừng mắt liếc Lưu Du,“Con cũng đỡ cho nha đầu này.”

      Lưu Du che miệng cười.

      Tô Cẩn cũng híp mắt cười rộ lên, nàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này. Cha mẹ ân ái, trai và chị dâu cũng ân ái, cha mẹ huynh trưởng đều xem nàng là hòn ngọc quý tay. Có thể sinh hoạt trong gia đình ấm áp như vậy, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.

      Ngoài cửa vang lên tiếng pháo cùng tiếng kèn rộn rã.

      Tiểu nha đầu Lục Nhi kích động chạy vào,“Tiểu thư, tiểu thư...... gia tới đón dâu!”

      A!

      Tô Cẩn nhất thời khẩn trương. Tô phu nhân cũng tiếp tục cảm thán, cuống quít đem khăn voan đầu Tô Cẩn kéo xuống.

      “Thiếu gia đâu? Sao còn chưa đến?”

      “Đến .”

      Cửa phòng mở ra, nam tử có dáng người cao ngất mặc áo màu thiên thanh mỉm cười vào.

      “Sao giờ mới đến?” Tô phu nhân oán trách trừng ,“Thân muội ngươi thành thân ngươi này làm huynh trưởng thế nào điểm cũng lo lắng!”

      “Ai lo.” Tô Vinh Cảnh nhìn bóng dáng của Tô Cẩn trong gương đồng, trong mắt có cảm khái, nhìn sang Tô phu nhân, vui đùa ,“Hôm nay từ lúc trời chưa sáng bận rộn, vừa rồi trốn ở trong phòng vụng trộm khóc, ai, muội muội phải lập gia đình, trong lòng đúng là thoải mái a.”

      “Ba hoa!”

      Tô Vinh Cảnh cười hắc hắc.

      “Tướng công, ngươi mau cõng muội muội tiền sảnh , phụ thân chờ đó.” Lưu Du xem nhanh đến giờ lành, có chút khẩn trương.

      có gì, từ đây đến tiền sảnh chỉ vài bước.” Tô Vinh Cảnh tiến đến trước mặt Lưu Du, nhìn bụng nàng, sắc mặt nhất thời nhu hòa, tay chạm vào bụng của nàng,“ Đứa hôm nay có ngoan ?”

      Lưu Du đỏ mặt, đẩy tay chàng ra,“Làm gì thế!”

      Tô Vinh Cảnh biết nàng thẹn thùng, rụt tay lại, giọng ,“Nếu nàng về phòng nghỉ ngơi , tiền sảnh hôm nay nhiều người, vạn nhất chiếu cố chu toàn, xảy ra vấn đề làm sao bây giờ?”

      “Du nhi vẫn là về phòng .” Tô phu nhân cũng yên tâm.

      được, hôm nay muội muội xuất giá, ngày trọng yếu như vậy, thiếp thể vắng mặt. Người nhiều cũng sao, có nha hoàn nâng đỡ, bất quá thiếp đến chổ nhiều người là được rồi.” Lưu Du nắm tay Tô phu nhân, làm nũng ,“Nương, người cũng thể để tướng công cấm chừng con.”

      “Được rồi, vậy cùng .”

      Tô Vinh Cảnh lại phân phó nha hoàn vài câu, cười đến bên người Tô Cẩn , ngồi xổm trước mặt nàng,“Cẩn nhi, đến. Ca ca đưa muội lên kiệu hoa.”

      “Ca......”

      Tô Cẩn vươn hai tay, gắt gao ôm cổ ca ca.

      Mọi người rất nhanh đến tiền sảnh, đội ngũ đón dâu vào đại sảnh, cách khăn voan, Tô Cẩn loáng thoáng nhìn đến trong đại sảnh bóng dáng thon dài màu đỏ. Khuôn mặt nhắn của Tô Cẩn đỏ lên, ngực khẩn trương đập loạn.

      tiền đồ......” Bên tai truyền đến tiếng cười chế nhạo của Tô Vinh Cảnh.

      Tô Cẩn thẹn quá thành giận, hung hăng nhéo ở bên hông ca ca, Tô Vinh Cảnh đau nhe răng nhếch miệng. để muội muội xuống ở bên người Triệu Thuần, nhàng vỗ vỗ vai ,“Về sau muội muội ta liền giao cho ngươi .”

      “Đa tạ.” Triệu Thuần giật khóe môi, trong con mắt nhưng có ý cười.

      “Kính trà .”

      Tô Chí Ninh cùng Tô phu nhân ngồi ở ghế thái sư, mỉm cười nhìn đôi tân nhân trong đại sảnh, có nha hoàn bưng nước trà đến, Triệu Thuần cùng Tô Cẩn đều cầm ly trà, quỳ gối ở trước mặt Tô Chí Ninh cùng Tô phu nhân, bắt đầu kính trà.

      “Cha, thỉnh dùng trà.” Triệu Thuần nâng cánh tay lên.

      Hai mắt Tô Chí Ninh ửng đỏ, gật gật đầu, vui mừng nhận ly trà.

      Nhưng vào lúc này, tình thế đột biến!

      Tô Cẩn chỉ cảm thấy đến đạo hàn mang màu bạc chợt lóe lên, mu bàn tay nóng lên, mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ đại sảnh.

      Tiếng thét chói tai, tiếng bước chân dồn dập nhất thời vang vọng đại sảnh.

      Tô Cẩn cả người cứng ngắc, ngơ ngác đứng tại chỗ!

      ràng là mùa hè, nàng lại cảm thấy cỗ hàn khí theo lòng bàn chân toát ra, lạnh thấu xương.

      Người bị đụng mạnh, chật vật té ngã, khăn voan màu đỏ đầu nhất thời rơi xuống đất, bị mọi người chạy hoảng dẫm đạp lên với vô số dấu chân.

      Nàng trừng mắt, thấy máu từ yết hầu của phụ thân phun ra ngừng, hai mắt nàng nhiễm đỏ huyết sắc.

      “Cha!”

      Nàng gian nan bò đến ...... Bị người giẫm đạp, cả người đau chết lặng. Nàng đến bên cạnh ghế dựa, đỡ lấy thân thể còn nóng của phụ thân, nước mắt từng giọt từng giọt rơi mu bàn tay, tâm đau.

      Ai có thể cho nàng biết...... Hết thảy chỉ là ác mộng, tỉnh mộng lại thấy phụ thân ràng đứng ở trước mặt nàng, vỗ đầu nàng, sủng nịch nhìn nàng.

      ......

      Tô Chí Ninh đến lúc chết, hai mắt còn dám tin mở to .

      Nhất thời đại sảnh loạn.

      Triệu Thuần nắm chặt nhuyễn kiếm còn vấy máu, khuôn mặt tuấn tú có biểu cảm, từ trong lòng lấy ra chiếu thư, nâng lên, rống to ,“Thừa tướng Tô Chí Ninh, cấu kết ngoại bang, ý đồ mưu phản, chứng cớ vô cùng xác thực. Bản Hầu phụng mệnh hoàng thượng, quét sạch loạn đảng, tân khách liên quan lập tức lui ra. Cả nhà Tô gia -- giết cần hỏi! Động thủ!”

      Theo thanh Triệu Thuần vang lên, đội ngũ đón dâu đến cùng với nháy mắt kéo y phục đỏ thẫm người xuống, lộ ra thiết giáp bên trong, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, ngân quang chói cả mắt Tô Cẩn.

      Nàng ngơ ngác gối đầu lên đầu gối của phụ thân mà khóc rống lên, ngay cả có thanh trường kiếm đâm tới đều biết.

      bóng dáng chặn ngang người nàng, thay nàng đỡ kích trí mạng. Tô Cẩn thừ người nhìn máu đầy đất,“Nương!”

      “Cẩn...... Cẩn nhi...... Mau...... Chạy mau.”

      “Nương!” Tô Cẩn đỡ mẫu thân, quỳ mặt đất, nước mắt rơi ngừng “Nương, người được chết, được chết...... Nương, van cầu người, sau này Cẩn nhi ngoan ngoãn nghe lời, bao giờ chọc giận người nữa...... Cho nên, van cầu người...... Đừng dọa con, đừng dọa con......”

      Tô phu nhân run run thân mình nôn ra máu, bò đến bên người Tô Chí Ninh, nắm tay cứng của ông,“Lão...... Gia......”

      Tô Cẩn trơ mắt nhìn mẫu thân dựa vào người phụ thân, hai mắt nhắm lại.

      Nàng ôm đầu thống khổ, vì sao chuyện này lại trở nên như vậy, vì sao!

      Đại hôn của nàng, vì sao lại trở thành huyết tinh! Tô Cẩn nhìn từng gia nhân quen thuộc ngã xuống, đôi mắt đỏ lên, đứng lên điên cuồng thét!

      “Triệu Thuần! Triệu Thuần! Ngươi vì sao đối với ta như vậy! Vì sao!”

      Triệu Thuần rũ mắt, tránh tầm mắt nàng, thanh lạnh lùng ,“Ta chính là phụng mệnh làm việc!”

      “Cha ta thanh liêm lòng vì nước, có khả năng phản quốc!” Tô Cẩn nắm vạt áo Triệu Thuần gắt gao,“Các ngươi vu hãm ông! Các ngươi vu hãm nhà chúng ta!”

      Cánh tay căng ra, Tô Cẩn bị Tô Vinh Cảnh kéo đến bên người, mặt xanh mét, gầm ,“Cẩn nhi, !”

      Lúc này, hộ vệ Tô gia tới, bọn họ đều tận trung với Tô gia, liều mạng che trước mặt mọi người.

      Tô Vinh Cảnh tay kéo Tô Cẩn, tay ôm Lưu Du, liều mạng chạy ra ngoài.

      Nhưng mà, vừa chạy đến ngoại viên bị Triệu Thuần đuổi kịp.

      “Đừng phản kháng vô ích.” Triệu Thuần nắm chặt trường kiếm, nhìn Tô Vinh Cảnh,“Kháng chỉ, chỉ có con đường chết.”

      “Cẩn nhi, muội cùng chị dâu chạy . Ca ca tin phụ thân phản quốc, muội sau này nhất định phải rửa sạch oan tình cho nhà chúng ta!” Tô Vinh Cảnh thuận thế đoạt thanh trường kiếm từ tay binh sĩ, đôi mắt nhiễm đầy huyết sắc.

      “Ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi......” Nếu phải vì nàng, nếu phải nàng cùng với Triệu Thuần thành thân, nhà bọn họ cũng trở thành như vậy. Nàng dùng sức đẩy Tô Vinh Cảnh,“Ca là hi vọng duy nhất của Tô gia chúng ta, ca mang chị dâu trốn !” Nàng gạt lệ, dang hai tay gắt gao che ở trước mặt Triệu Thuần,“Ngươi muốn giết ca ca ta, bước qua thi thể của ta.”

      Triệu Thuần rũ mắt,“Tô Cẩn, đừng ép ta.”

      “Ép ngươi?” Tô Cẩn ngửa đầu điên cuồng cười ha hả,“Ngươi giết cha mẹ ta, bây giờ còn muốn giết ca ca ta, thế nhưng còn ta ép ngươi!”

      Triệu Thuần nắm chặt trường kiếm, mặt trầm tới.

      Cùng lúc đó, Lưu Du cũng lau nước mắt, tách ra khỏi huynh muội hai người, vì nàng là phụ nữ có thai, nên có ai để ý nàng. Nàng vươn hai tay gắt gao ôm lấy Triệu Thuần, rống với Tô Vinh Cảnh,“Tướng công, chạy mau!”

      “Du nhi!”

      “Chạy a!”

      “Muốn chết!” Với Tô Cẩn Triệu Thuần còn có tia áy náy, nhưng với Lưu Du nửa điểm tâm tình đều có, giơ tay cầm kiếm, kiếm đâm vào bụng Lưu Du. Nàng cứng đờ thân mình, nhìn xuống bụng,“Thực xin lỗi......”

      Nương bảo vệ con tốt......

      nhiều máu chảy ra từ bụng nàng, như vô cùng vô tận, thấm ướt váy của nàng, cẳng chân...... Giày...... Nàng giống như lệ quỷ từ trong máu mà ra, tuyệt vọng và buồn bã!

      “Chị dâu!”

      “Du nhi!”

      Lưu Du ói ra búng máu, nàng khóc, chỉ mở to hai mắt lẳng lặng nhìn Tô Vinh Cảnh. Ánh mắt nàng nhìn dọa người, lấy sinh mạng làm đại giới, hừng hực thiêu đốt.

      Tô Cẩn minh bạch, ca ca trốn, chị dâu dù chết cũng nhắm mắt!“Ca, ca để chị dâu và đứa chết oan uổng sao!”

      “Chạy!” Lưu Du nên lời, khẩu hình lại kiên định như trước.

      Tô Vinh Cảnh gắt gao nắm chặt trường kiếm trong tay. Hai tròng mắt sung huyết, sắc mặt dữ tợn, như là dã thú.

      “Chạy mau a!”

      “Được, ca .” Tô Vinh Cảnh nhịn xuống rơi lệ, mạnh nuốt xuống máu trong yết hầu! Nháy mắt xoay người, chàng nhìn mắt Lưu Du ảm đạm, thậm chí khóe miệng lộ ra ý cười. Nháy mắt tim chàng như bị đao cắt, nước mắt rơi như mưa.

      Giữ chặt tay Tô Cẩn vươn ra ngoài. Nhưng mà Tô Cẩn lại né tay chàng. Nàng dừng lại, mặt lại tươi cười,“Ca, sống sót!”

      xong, nàng quyết tuyệt xoay người! Chạy về hướng Triệu Thuần, ý muốn ngăn trở bước chân của .

      “Cẩn nhi”

      “Ca, ca là hi vọng cuối cùng của Tô gia!”

      Tô Cẩn cũng quay đầu lại, gắt gao ôm lấy Triệu Thuần, cùng chị dâu chết trước sau gắt gao ôm lấy . Trong lòng nàng chỉ có ý niệm, ca ca võ công cao cường, nhưng Triệu Thuần võ công càng mạnh, chỉ có ngăn Triệu Thuần lại, ca ca mới có hi vọng chạy trốn.

      “Buông tay!” Triệu Thuần quát chói tai.

      Tô Cẩn ngửa đầu nhìn , tướng mạo tuấn lãng xuất sắc như trước, nhưng trong mắt có lo lắng, tất cả đều là lành lạnh sát khí. Nàng bỗng nhiên nở nụ cười,“Biết ! Triệu Thuần, ta đời này cuối cùng hối tiếc -- chính là quen biết ngươi!”

      Tô Cẩn gắt gao ôm lấy , cho đến khi lưu tình đâm thủng trái tim nàng!
      honglak, Tôm Thỏ, Winter2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 2: Niết bàn trùng sinh


      Tô Cẩn từ trong đau khổ tỉnh lại, trái tim vẫn còn truyền đến cảm giác đau đớn.

      Cha, nương......

      Đại ca, chị dâu......

      Mắt nàng còn chưa mở ra, lệ rơi đầy mặt.

      “Tích nhi, con đừng dọa nương......” Luôn luôn ngồi ở bên giường Tần phu nhân nhìn nữ nhi ngủ mà lại chảy nước mắt , đau lòng tự trách,“Nương thực xin lỗi con......”

      Bên tai nghe được thanh xa lạ, giọng kia ràng phải là giọng của nương. Tô Cẩn mở mắt, đập vào mắt là Tần phu nhân khóc rưng rưng.

      Nàng bỗng nhiên cả kinh, nàng nhận ra nữ tử trước mắt, chính thất phu nhân của Tần tướng quân, trước kia lúc tham gia yến hội nàng từng gặp qua vài lần. Nhưng sao nàng lại ở Tần phủ?! Chẳng lẽ Tần tướng quân cứu nàng!

      “Tích nhi, con...... Con làm sao vậy?” Tần phu nhân nhìn ánh mắt Tô Cẩn liền phát hoảng.

      Tô Cẩn giãy dụa đứng dậy, Tần phu nhân cuống quít nâng nàng dậy, săn sóc lót nệm ở phía sau lưng nàng.

      Hai mắt Tô Cẩn ửng đỏ,“Tần phu nhân......”

      Nếu Tần tướng quân cứu nàng...... Kia ca ca đâu?

      Tần phu nhân nghe xưng hô của Tô Cẩn, nháy mắt lệ rơi đầy mặt, cầm khăn bụm mặt đứng lên khóc.

      Lúc này, ma ma phía sau Tần phu nhân thấy thế, khỏi thở dài, bà nhìn Tô Cẩn, ,“Nhị tiểu thư, trong lòng người dù trách phu nhân, cũng thể kêu nương a...... Người từ thân mình tốt, tất cả đồ cưới của phu nhân đều dùng ở người người. tại việc bếp núc trong phủ cũng bị Vân di nương đoạt ......”

      Tô Cẩn nhìn phản ứng của Tần phu nhân cùng ma ma, đột nhiên nghĩ đến khả năng, sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệt, xốc chăn lên nhảy xuống giường. Nàng chạy nhanh đến gương đồng đặt trong phòng, hai tay cầm gương, đưa đến trước mặt mình.

      Gương đồng phản chiếu nữ tử có gương mặt tái nhợt, nữ tử chừng mười ba mười bốn tuổi, mặt mày như họa, khuôn mặt thanh tú.

      Gương đồng trong tay rơi bộp xuống đất, Tô Cẩn dám tin đứng lặng tại chỗ.

      phải nàng! Hình ảnh trong gương phải nàng! Nàng gặp qua khuôn mặt này, đây là nữ nhi con vợ cả của Tần tướng quân, từ thể nhược nhiều bệnh Tần Tích.

      “Tích nhi...... Con, con làm sao vậy?” Tần phu nhân cẩn trọng nhìn nàng.

      “Cuối cùng xảy ra chuyện gì, cuối cùng xảy ra chuyện gì !” Nàng vỗ mặt mình, nàng làm sao có thể biến thành Tần Tích! Nàng bỗng nhiên quay đầu, bước nhanh tới nắm chặt cánh tay Tần phu nhân,“ tại là lúc nào, cho ta biết!”

      “Giờ ngọ...... Buổi trưa......”

      “Thời gian cụ thể, ngày mấy tháng mấy?!”

      “Ngày hai mươi mốt, tháng tư, Long lịch năm ba mươi tám a.” Tần phu nhân nước mắt lại chảy ra,“Tích nhi, rốt cuộc con làm sao vậy?”

      Tô Cẩn ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt.

      Hai mươi mốt tháng tư, như vậy hôm nay chính là ngày thành thân của nàng cùng Triệu Thuần, nàng cùng Triệu Thuần thành thân là giờ Tỵ, cách khác cách thảm án diệt môn của Tô gia, vừa mới qua tới canh giờ......

      Nàng nắm chặt cánh tay Tần phu nhân, cầu xin bà,“Van cầu người, bất luận dùng biện pháp gì, tại ta muốn ra phủ chuyến...... Giúp ta, cầu người nhất định giúp giúp ta......”

      “Tích nhi.” Mặt Tần phu nhân lộ vẻ khó xử, căn bản tại bà có chưởng quản việc bếp núc, người tâm phúc sớm bị Vân thị thay đổi hết.

      Tô Cẩn “Phù phù” quỳ mặt đất, cầu xin bà,“Ta van cầu người, cầu người giúp giúp ta......”

      Nàng tại nhất định phải về nhà nhìn xem, ít nhất nàng muốn biết ca ca có thoát được , ít nhất...... Nàng bất hiếu nữ ở trước mặt cha nương dập đầu.

      Nhưng tại nàng là Tần Tích, tiểu thư con vợ cả của đại gia tộc, có thẻ bài, nàng liền bước cũng thể ra cửa.

      Tần phu nhân chưa từng gặp qua bộ dáng nữ nhi như vậy, đau lòng tột đỉnh. Bà đỡ nữ nhi lên, khẽ cắn môi,“Hảo! Nương nghĩ biện pháp cho con!”

      Tần phu nhân mang theo ma ma ra cửa, thừa dịp này Tô Cẩn liền thay đổi thân xiêm y. Hai tiểu nha hoàn bên người vài lần muốn lại thôi, Tô Cẩn chỉ làm như thấy. Nàng biết cầu của nàng làm Tần phu nhân khó xử, mà lúc này nàng có nghĩ nhiều như vậy.

      Váy dài màu trắng như tuyết có trang sức, vô cùng đơn giản. Chờ nàng thu thập thỏa đáng, Tần phu nhân mang theo ma ma trở lại, bà cầm thẻ bài trong tay đưa cho Tô Cẩn.

      “Nương chuẩn bị cho con chiếc xe ngựa, để Thu Ý ra ngoài cùng con.” Tô Cẩn gật đầu, nàng biết Thu Ý là nha hoàn bên người Tần Tích, bởi vì Tần Tích thuở nhiều bệnh, Thu Ý chẳng những biết chút y lý đơn giản, còn biết võ công, bảo vệ nàng an toàn. Tần phu nhân vỗ vỗ tay nàng,“Bộ dáng của con như vậy chắc chắn là có việc trọng yếu, con , nương cũng hỏi, nhưng là...... Hôm nay kinh thành an tĩnh, con nhớ sớm về sớm.”

      Nghe lời thân thiết của bà, mũi Tô Cẩn nghẹn lại. Những lời này, dĩ vãng thời điểm nàng xuất môn mẫu thân cũng nắm tay nàng mà dặn dò. Nàng nắm chặt thẻ bài trong tay, nghẹn ,“Ta biết.”

      thôi.”

      Cầm thẻ bài, Tô Cẩn bước vội ra đại môn, trước cửa chuẩn bị sẵn chiếc xe ngựa đơn giản.

      “Nhị tiểu thư, chúng ta đâu?” Xa phu hỏi nàng.

      ...... phủ Thừa tướng Tô gia!”

      Thu Ý cả kinh,“Tiểu thư, hôm nay phủ Thừa tướng bị hoàng thượng hạ chỉ diệt môn, giờ phút này chỉ sợ......”

      Tô Cẩn giương mắt, mặt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, giờ phút này ai muốn cản nàng, nàng cùng người đó liều mạng! Thu Ý nhìn ánh mắt Tô Cẩn, lời còn chưa xong nhất thời bị nghẹn lại, nàng cúi mi,“Nô tì biết.” xong phân phó xa phu,“ Thừa tướng phủ.”

      Bánh xe ngựa chuyển động, Tô Cẩn trong lòng sốt ruột, quát,“Nhanh chút!”

      Tốc độ xe nháy mắt tăng lên, chất lượng xe ngựa cũng tốt, lung lay dữ dội, Tô Cẩn sắc mặt trắng bệch, xốc màn xe lên, mắt đỏ hồng nhìn về hướng Tô gia.

      Thời gian khắc, nàng cảm thấy lâu như qua năm, rốt cục xe ngựa dừng trước cửa phủ Thừa tướng, Tô Cẩn vừa mới ngừng khóc nhịn được lại rơi nước mắt.

      Dĩ vãng trước cửa đại môn người đến người tấp nập, lúc này bóng người cũng có. Đại môn màu đỏ mở rộng, nhìn chung quanh, phủ đệ yên tỉnh ngày xưa lúc này tất cả đều là mùi máu tươi. Tô Cẩn xuống xe ngựa, lảo đảo vào trong.

      “Tiểu thư......”

      “Các ngươi ở đây chờ ta.”

      để ý đến Thu Ý, nàng đẩy Thu Ý ra chạy vào trong.

      Tô Cẩn thể hình dung tâm tình lúc này của mình, thi thể đầy đất, tất cả đều là người nhà của nàng.

      Bá bá trông cửa......

      Triệu ma ma trồng hoa......

      Còn có nha hoàn bà tử, sai vặt tùy tùng nàng quen mặt......

      Tô Cẩn xách váy lên chạy vào nội viện, hướng tiền sảnh.

      Sân tiền sảnh treo đầy vải đỏ, lúc này màu đỏ kia nhìn chói mắt. Thi thể chị dâu còn ở trong sân, thấy hai tay đâu. Hai mắt nàng còn mở to, khóe môi còn lưu lại tươi cười thản nhiên.

      Tô Cẩn che mặt, khóc nức nở.

      “Ai?!”
      Có binh lính tuần tra nhìn thấy Tô Cẩn, hơi hơi sửng sốt,“Ngươi là ai?”

      Tô Cẩn bụm mặt, sợ lộ ra nỗi phận hận từ trong mắt mình, nàng nghẹn giọng ,“Ta là Tần Tích đích nữ phủ Tần tướng quân.”

      Sắc mặt binh lính dịu lại, ở xa xa ôm quyền với nàng ,“Nguyên lai là Tần tiểu thư, Tần tiểu thư sao còn chưa ?” Binh lính cho là nàng tới tham gia hôn lễ của nương Tô gia.

      “Ta cùng Tô tiểu thư là bạn tốt.” Hai mắt Tô Cẩn đỏ bừng, nức nở ,“Biết nhà nàng xảy ra chuyện nên đến xem...... Mặc kệ là chuyện gì người mất, ta muốn đưa nàng đoạn đường cuối cùng......”

      Binh lính đối với Tô Cẩn cũng đồng tình, dù Tô thừa tướng thông địch bán nước Tô Cẩn là tiểu nương nào biết gì? Vì vậy, cũng có vài phần hảo cảm với Tần Tích, tội danh thông địch bán nước, mọi người hận thể tránh xa, sợ bị liên lụy, giống như Tần Tích sợ chuốc họa vào thân mà đến đưa bạn tốt đoạn đường, đúng là hiếm thấy.

      Sắc mặt binh lính dịu lại, nhưng có để Tần Tích vào, khuyên giải ,“Tần tiểu thư trở về , nơi này phải là địa phương mà thiếu nữ như người đến. Hơn nữa dù sao Tô gia phạm vào tội thông địch bán nước, về sau tiểu thư nên kiêng dè, nếu chỉ sợ liên lụy đến Tần gia.”

      Mắt Tần Tích đỏ ngầu, trừng mắt nhìn binh lính! Phụ thân nàng căn bản có khả năng thông địch, càng thể bán nước!

      “Hầu gia đến !”

      biết là ai hô lên, tất cả mọi người khom mình hành lễ,“Tham kiến Hầu gia!”

      Tô Cẩn xiết chặt hai tay, ngẩng đầu lên! Nhìn đầu kia hành lang, Triệu Thuần thân hỉ phục đỏ thẫm, sắc mặt biểu cảm về hướng này!
      honglak, Tôm Thỏ, Trâu2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 3: Thê tử của ta

      “Có chuyện gì, huyên náo như vậy còn ra thể thống gì!”

      Binh lính cùng nhau trả lời,“Hồi Hầu gia, là tiểu thư của Tần tướng quân, là bằng hữu của Tô tiểu thư, muốn đưa nàng đoạn đường.”

      Triệu Thuần nao nao, nhìn về phía Tô Cẩn. Thấy nàng thân xiêm y trắng thuần, tóc dài vấn đơn giản, liền phấn cũng thoa. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt đỏ bừng vì khóc, thân mình mảnh khảnh đứng ở hành lang dài như lung lay sắp đổ, bộ dáng bi thương đến cực điểm.

      “Ngươi là bằng hữu của Cẩn nhi?”

      Cẩn nhi?!

      Tô Cẩn thầm cười lạnh. tàn nhẫn sát hại người nhà của nàng như vậy, kiếm xuyên tim nàng, nàng muốn biết dùng tâm tính gì mà gọi tên của nàng thân mật như vậy.

      Nàng gắt gao nắm chặt tay, liều mạng với chính mình. Nhẫn! Nàng tại cũng chỉ có thể nhẫn!

      Răng cắn nhau đến ra máu, nàng nuốt máu tươi vào, phẫn hận nhìn chằm chằm Triệu Thuần,“Hầu gia đừng gọi thân mật như vậy, người biết còn tưởng rằng Tô tiểu thư phải chết trong tay ngươi!”

      Triệu Thuần mắt đau xót, sắc mặt hơi đổi, chỉ cho là Tần Tích cảm thấy bất công cho cái chết của Tô Cẩn, giải thích, chỉ thấp giọng ,“Mời Tần tiểu thư trở về, nơi này thích hợp với nương.”

      ! Tô tiểu thư là bạn tốt của ta, chuyện khác ta thể vì nàng làm, chỉ hy vọng có thể nhặt xác cho nàng cùng thân nhân nàng.” Tô Cẩn đẩy Triệu Thuần ra, thấy lảo đảo lùi lại hai bước, khỏi cười lạnh,“Dối trá đến cực điểm!”

      Triệu Lượng thân vệ đứng phía sau Triệu Thuần thấy vậy, đưa tay đỡ Triệu Thuần, tức giận chỉ trích ,“Tần tiểu thư, ngươi đừng quá đáng! Hầu gia là phụng hoàng mệnh làm việc, ngài trong lòng cũng là bất mãn, có bản lĩnh tìm chứng cứ chứng minh Tô gia có phạm tội rồi tìm hoàng thượng lật lại bản án, ở đây nổi giận với Hầu gia là sao chứ!”

      “Hừ, cá mè lứa!”

      “Ngươi!”

      “Được rồi.” Triệu Thuần giơ tay lên, Triệu Lượng cam lòng cũng chỉ có thể câm miệng, đôi mắt căm tức nhìn Tô Cẩn. Triệu Thuần xoa xoa mi tâm, nhìn về phía Tô Cẩn,“Tô gia bọn họ tội danh thông địch, ngươi sợ bị liên lụy?”

      “Ta có thông địch bán nước, có gì phải sợ ! Bọn họ có phạm tội hay phạm tội ta biết, ta chỉ biết Tô tiểu thư là người thiện lương, Tô phu nhân thân thiết, Tô thiếu phu nhân đôn hậu......” Tô Cẩn nghẹn ngào ,“Huống chi, dù là phạm tội mưu nghịch, Tô thừa tướng vì Đại Xa Triều làm bao nhiêu chuyện cho dân cho nước? Chẳng lẽ cả nhà phải chịu cảnh mất xác phơi thây nơi hoang dã sao!”

      Triệu Thuần trầm mặc lúc lâu, bỗng nhiên xoay người,“ theo ta!”

      Tô Cẩn đứng yên tại chỗ nhúc nhích.

      Triệu Thuần quay lại nhìn nàng, nhíu mày,“ phải muốn nhặt xác cho bọn họ sao, theo ta.”

      Triệu Lượng cả kinh,“Hầu gia......”

      Vạn nhất để hoàng thượng biết Hầu gia làm như vậy, chỉ sợ hoàng thượng cho rằng Hầu gia bất mãn với ý chỉ. Hoàng thượng tuổi lớn, là thời điểm nghi ngờ rất nặng, thân phận Hầu gia mẫn cảm như vậy...... Hoàng thượng ràng có thể giao việc này cho người khác, nhưng cố tình muốn Hầu gia ở ngày đại hôn cùng Tô tiểu thư hành động, chừng chính là thử Hầu gia có cùng mưu phản hay .

      Dưới tình huống như vậy, Hầu gia sao vẫn biết tị hiềm!

      Triệu Thuần giơ tay lên, ý bảo câm miệng.

      Trong lòng Triệu Lượng sốt ruột nhưng cũng thể nhiều lời.

      Tô Cẩn sợ Triệu Thuần đổi ý, lau lệ theo phía sau . Mặc kệ trong lòng Triệu Thuần là áy náy hay vì cái gì, nàng cũng cảm kích !

      Nàng thể quên được đâm thủng yết hầu phụ thân, quên được kiếm của chút lưu tình xuyên qua thân thể chị dâu!

      Nàng hận !

      Tô Cẩn chưa bây giờ hận qua người giống như vậy!

      Nàng thề, chỉ cần người có liên quan án diệt môn Tô gia...... người, nàng cũng buông tha!

      Hành lang dài, ánh mắt Tô Cẩn luôn tìm tòi chung quanh, nàng biết liệu ca ca có chạy thoát hay ...... Nàng cẩn thận nhìn mỗi thi thể, phát có ca ca thở ra.

      Ca, ca nhất định...... Nhất định phải chạy thoát.

      Vòng qua hành lang dài, Tô Cẩn ôm chị dâu chết, nhìn nàng cả người đều là máu, nước mắt vừa mới ngừng lại tuôn ra. Nàng đưa tay chạm lên mắt chị dâu, nhưng mi mắt của nàng cứng ngắc, làm sao cũng vuốt nhắm mắt.

      Tô Cẩn khóc thút thít, nhàng ghé vào bên tai nàng ,“Chị dâu, ca ca chạy thoát, chạy thoát ......”

      Nàng lại vuốt mắt chị dâu, lúc này đây ánh mắt nàng nhàng khép lại.

      Tô Cẩn cực kỳ bi thương, chị dâu đến chết cũng lo lắng cho ca ca. Khi tay nàng chạm đến thi thể, Tô Cẩn phẫn nộ nhìn về phía Triệu Thuần,“Ai chém cánh tay của nàng!”

      Người đều chết, vì sao thể lưu toàn thi!

      “Ta!” Triệu Thuần thu hồi tầm mắt, tựa vào cột hành lang, khó khăn giải thích,“Nàng đến chết cũng ôm lấy ta, ta vì muốn đuổi theo phản tặc, chỉ có thể chém đứt cánh tay của nàng.”

      Tô Cẩn gắt gao cắn môi, nàng vươn tay ôm lấy thắt lưng chị dâu, muốn để chị dâu lên lưng. Cha mẹ đối với chị dâu giống như nữ nhi thân sinh, chị dâu đối bọn họ cũng thập phần kính trọng. Nàng tin tưởng, chị dâu dù chết, cũng muốn ở cùng chổ với cha mẹ.

      “Ta giúp tiểu thư.”

      “Cút!”

      Triệu Thuần yên lặng nắm chặt hai tay, nhịn xuống gì.

      Nàng cắn răng, cần hỗ trợ của Triệu Thuần, cố gắng dùng chính bản thân mình để chị dâu lên lưng, nàng nhặt hai tay chị dâu lên, từng bước thất tha thất thểu về hướng đại sảnh. Trong đại sảnh, cha mẹ vẫn là tư thế dựa vào nhau, nàng đem chị dâu đặt ở bên hai người.

      Cha, nương, chị dâu! Tha thứ Cẩn nhi thể quang minh chính đại gọi các người, các người trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ ca ca, phù hộ ca chạy ra khỏi kinh thành, phù hộ ca, còn sống!

      Nàng quỳ gối trước ba người, dập đầu lạy ba lạy.

      Nàng đứng dậy, xoay người mặt biểu cảm nhìn Triệu Thuần,“thi thể bọn họ, có thể giao cho ta xử lý được ?”

      được.” Triệu Thuần lắc đầu.

      tại biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm nơi này, ngang nhiên đem thi thể bọn họ ra ngoài, có khả năng. Vạn nhất bị người phát , cả nàng cùng đều bị liên lụy.

      Mi mắt Tô Cẩn rũ xuống, kết quả này trong dự liệu của nàng.

      Nàng xoay người, nhìn ,“Như vậy...... Ta muốn hỏa thiêu thi thể của bọn họ ở tại Tô phủ.”

      Triệu Thuần gật đầu.

      Chỉ cần ra khỏi Tô phủ, đều có thể đáp ứng.

      Xem như làm việc cuối cùng cho Tô Cẩn.

      “Thi thể của Tô tiểu thư đâu?!” Tô Cẩn cũng có nhìn thấy thi thể của bản thân.

      “Ở trong phòng của nàng.”

      Tô Cẩn sửng sốt, liếc mắt nhìn ,“Ngươi có ý gì?!”

      “Nàng là thê tử của ta, ta muốn an táng nàng tại phần mộ tổ tiên của Triệu gia, nhập vào gia phả Triệu gia.”

      Nhớ tới nương hay đỏ mặt, Triệu Thuần đau lòng. diệt cả nhà Tô gia, người cảm thấy có lỗi chính là Tô Cẩn, biết ràng, lại lợi dụng cảm tình...... Lừa gạt nàng.

      để nàng nhập từ đường Triệu gia, nàng là chính thê duy nhất của , để hậu bối Triệu gia sau này phụng thờ hương khói.

      “Ha ha...... Ha ha ha......” Tô Cẩn bỗng nhiên điên cuồng cười ha hả, cười đến nước mắt chảy ra,“Buồn cười! Rất buồn cười! Thê tử? Các ngươi có bái đường, nàng sao tính là thê tử của ngươi! Ngươi diệt cả nhà nàng, giết người thân của nàng, nàng hận ngươi còn kịp, làm sao có thể đồng ý nhập từ đường Triệu gia, nếu ngươi còn có chút lương tri, cần ghê tởm người qua đời!”

      Mắt Triệu Thuần đau xót, lời.

      tại...... Đem thi thể nàng trả lại cho ta!”
      honglak, Tôm Thỏ, Trâu2 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 4: Ca ca chạy thoát!

      được!” Triệu Thuần lắc đầu,“Hôm nay trước khi đón dâu, ta đến Hộ bộ, đem tên của nàng nhập vào gia phả Triệu gia. tại Tô Cẩn là thê tử danh chính ngôn thuận của ta.”

      Tô Cẩn lại cười ha hả. Đối với hành vi tự làm chủ của , nàng chỉ cảm thấy dối trá và ghê tởm, ràng nhẫn tâm sát hại người nhà của nàng, thậm chí tự tay đâm nàng đoạt tánh mạng của nàng, còn ở đây giả bộ mối tình thắm thiết, quả thực làm người ta buồn nôn!

      Mắt nàng đỏ bừng, gầm ,“Nếu ta là Tô Cẩn, ta thà rằng phơi thây hoang dã, cũng nguyện nhập phần mộ tổ tiên Triệu gia của ngươi!”

      “Tùy ngươi nghĩ sao cũng được, ta đưa nàng cho ngươi.” Đối với điểm này Triệu Thuần thực kiên định.

      Trong lòng Tô Cẩn trận quay cuồng, móng tay dưới tay áo dài đâm sâu vào lòng bàn tay. Nàng cười lạnh ngừng, ngồi xổm mặt đất, sửa sang lại y phục lần cuối cùng cho cha nương.

      Cố nén cảm giác ghê tởm, nàng cắn chặt răng. tại đối với nàng mà , quan trọng nhất chính là thay cha mẹ chị dâu nhặt xác, thuận tiện......Thăm dò tin tức của ca ca.

      Mắt nàng rũ xuống, thanh như làn gió,“Sao thấy thi thể…..Tô công tử?”

      Dứt lời, khí ngưng trọng.

      Tô Cẩn gắt gao túm vạt áo, ngẩng đầu nhìn Triệu Thuần, thấy gương mặt của lạnh cứng rắn như băng, mày kiếm hơi nhíu lại. Tư thái như vậy… Tư thái như vậy…

      Tim Tô Cẩn đập bịch bịch, ánh sáng ngời lóe lên trong mắt nàng.

      chạy thoát.”

      Tô Cẩn trong lòng nháy mắt buông lỏng! Đột nhiên gục đầu xuống, nước mắt chịu khống chế từng giọt rơi xuống.

      Chạy thoát!

      Cha mẹ, chị dâu. Các ngươi có nghe thấy ! Ca ca chạy thoát! Huynh ấy chạy thoát!

      Nhưng mà, Tô Cẩn còn kịp cao hứng, ngay sau đó, tâm của nàng tâm liền bởi vì lời củaTriệu Thuần lại lần nữa nhấc lên.

      “Ta hạ lệnh, cho người phong tỏa cửa thành, chung quanh đuổi bắt, trốn thoát!”

      Tô Cẩn gắt gao cắn môi đè nén quyết tâm cùng Triệu Thuần đồng quy vu tận, hai tay nàng nắm chặt, liếc nhìn , trầm mặc kéo thi thể cha mẹ, hỏa thiêu.

      Đại hỏa hừng hực bốc cháy lên ở trước mắt, Tô Cẩn thấy thân thể bọn họ từ từ bị ngọn lửa nuốt hết, nước mắt lại lần nữa tràn đầy hốc mắt.

      Cha, nương! Cẩn nhi thề, chỉ cần ngày còn sống, báo thù cho các người! Chỉ cần là người liên quan đến án diệt môn của Tô gia, ta nhất định làm cho bọn họ chết có chỗ chôn!

      Mọi người yên nghĩ !

      Mà đứng mũi chịu sào -- chính là Triệu Thuần!

      Đại hỏa cháy nửa canh giờ mới tắt. Tô Cẩn lời lấy bình màu xám bên cạnh, từng chút từng chút đem tro cốt cha mẹ để vào trong bình.

      Tiếp theo, nàng mới bắt đầu hỏa thiêu thi thể của chị dâu.

      Chờ xong xuôi hết thảy, nàng mới chết lặng đem tro cốt đứng lên, dùng bùn đậy nắp bình lại. Sau đó, nàng chậm rãi đứng dậy, đôi mắt còn nước mắt, hai mắt nóng rực như lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Thuần.

      “Ta muốn mang tro cốt bọn họ !”

      Ánh mắt của nàng lãnh, mang theo bướng bỉnh điên cuồng, dường như chỉ cần lắc đầu, nàng đem cắn xé ra muôn mảnh. Triệu Thuần nhìn ánh mắt của nàng như dã thú, hơi hơi nhíu mi.

      Chỉ là bằng hữu Tô Cẩn, lại vì người nhà của nàng làm được như vậy sao?

      Áp chế nghi hoặc trong lòng, nhàng gật đầu,“Có thể mang , được để người khác phát !”

      Tô Cẩn gắt gao ôm hai bình tro cốt trong lòng, môi mím lại, nàng liếc nhìn Triệu Thuần, ôm bình ra ngoài lời.

      Triệu Thuần nhìn theo bóng lưng của nàng, mi tâm nhíu chặt. Nàng mặc quần áo tuyết, ôm tro cốt, hai mắt sưng đỏ, bộ dáng kia...... Giống như người chết là cha mẹ, chị dâu của nàng......

      “Hầu gia......” Triệu Lượng nhíu mày nhìn theo Tô Cẩn, lo lắng nhìn Triệu Thuần,“Việc hôm nay Tần tiểu thư đến đây có báo với hoàng thượng hay ? Tần tiểu thư bất quá mới mười ba mười bốn tuổi, chừng có người sai sử......”

      “Đủ rồi!” Triệu Thuần ánh mắt như điện nhìn Triệu Lượng, lạnh lùng ,“Ngươi muốn cái gì, chịu người nào sai sử? Tần tướng quân?! Ngươi muốn cùng Tô thừa tướng cấu kết mưu phản!” Triệu Thuần hít sâu hơi, áp chế lửa giận trong lòng, trầm giọng ,“Tần tiểu thư bất quá là cùng Tô tiểu thư tỷ muội tình thâm, cho nên mới hành động như vậy. Ngươi truyền lệnh xuống, hôm nay chúng ta tất cả mọi người có ai gặp qua Tần tiểu thư tới phủ Thừa tướng!”

      “Thuộc hạ tuân lệnh.”

      Triệu Lượng thở dài, Hầu gia vẫn là cảm thấy có lỗi với Tô tiểu thư, bằng dù biết ràng hôm nay nàng chết, còn Hộ bộ đem tên của nàng nhập vào gia phả. Triệu Lượng thở dài, nhìn xung quanh, nhìn đất đầy thi thể, trong lòng cũng cảm khái.

      an ủi Triệu Thuần,“Hầu gia đừng nghĩ nhiều, ngài chỉ là phụng mệnh làm việc thôi.”

      Triệu Thuần lắc đầu, vẫy tay ý bảo trước. Triệu Lượng bất đắc dĩ, thở dài rời . Triệu Thuần khoanh tay đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn trung, ai cũng biết nghĩ gì. Đứng hồi lâu, mới xoay người, về hướng khuê phòng Tô Cẩn.

      ......

      Xa xa, dưới gốc cây rậm rạp, nam tử vận hắc y khoanh tay lẳng lặng nhìn hết thảy. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô phủ, đôi phượng mâu sắc bén thâm trầm giống như lốc xoáy biển sâu.

      Ở phía sau , nam tử mặc trường bào đỏ thẫm sắc mặt đồng dạng trầm trọng,“Động tác bọn họ quá cẩn thận kín đáo, trước đó cũng thu được chút tin tức nào!”

      Hắc y nam tử nắm chặc nhánh cây,“Răng rắc” tiếng nhánh cây ở trong tay hóa thành đạo bột mịn, đôi môi nhếch lên, lời.

      Hồng y nam tử thở dài,“Ai cũng thể tưởng được bọn họ xuống tay vào ngày đại hôn của Tô tiểu thư.”

      Đây cũng là nguyên nhân bọn họ hề phòng bị.

      “Bạch y nữ tử vừa rồi là ai!” Thanh Hắc y nam tử trầm thấp.

      “Là tiểu thư con vợ cả phủ Tần tướng quân, Tần Tích.” Hồng y nam tử trả lời,“Bất quá trước kia ta cũng có nghe qua Tô tiểu thư cùng nàng có giao tình sâu như vậy.”

      “Tần tướng quân?!” Nam tử thu hồi tầm mắt, đôi mi dài hơi nhíu lại, cầm nhánh cây trầm tư lúc lâu, lát sau với hồng y nam tử,“ thăm dò! Tra ràng!”

      Nam tử cẩm bào màu đen ở trong gió bay phất phới, mắt lành lạnh, nhìn về phía hồng y nam tử,“Qua hai ngày đem binh lính hôm nay gặp qua nàng, diệt khẩu!”

      “Yên tâm , ta phân phó xuống.” Chỉ bằng Tần tiểu thư trọng tình trọng nghĩa như vậy, cũng thể để nàng bị liên lụy.

      Hai người lại trầm mặc, ở góc độ này của bọn họ có thể nhìn thấy mọi tình huống của Tô phủ, lúc này, hồng y nam tử nhìn thấy Triệu Thuần ôm thi thể Tô Cẩn ra, khỏi cười lạnh,“Tần tiểu thư sai, hành vi này của Triệu Thuần là ghê tởm đến người mất. Tô tiểu thư nếu là biết chính mình dù chết còn bị Triệu Thuần nhét vào gia phả Triệu gia, chỉ sợ hồn phách đều thể ngủ yên!” (Ly: tui cũng thấy rất ghê tởm, khi biết lý do làm vậy càng ghê tởm hơn )

      Hắc y nam tử chán ghét thu hồi tầm mắt, dường như nhìn Triệu Thuần nhiều thêm chút là bôi nhọ ánh mắt bản thân, trầm giọng với hồng y nam tử,“Tô Vinh Cảnh khẳng định còn chưa ra khỏi kinh thành, tại nơi nơi đều truy nã , ngươi nghĩ biện pháp trợ giúp chạy ra khỏi kinh đô.”

      “Ta hiểu.” Hồng y nam tử gật gật đầu, từ cành cây nhảy xuống,“Ta tại an bày!”
      honglak, Nguyên Nguyễn, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :