1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi hạnh phúc đơn giản - Phi Đào (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Trùng sinh chi hạnh phúc đơn giản

      Tác giả: Phi Đào

      Nguồn cv: Tàng thư viện

      Editor: Tú

      Lịch post: Thứ 7 hàng tuần

      Giới thiệu:

      Sống lại lần, tôi nghĩ muốn bù lại những tiếc nuối qua.

      Sống lại lần, tôi nghĩ muốn để cho người nhà sinh sống vui vẻ.

      Sống lại lần, tôi nghĩ muốn cho cuộc sống của mình càng thêm phong phú.

      Sống lại lần, tôi nghĩ muốn có hạnh phúc đơn giản.

      Nguyên văn là kịch gia đình, đều là chuyện nhà, tình tiết triển khai chậm.

      Văn mới của tác giả:

      Nội dung chủ yếu: Tình duyên đô thị.

      Từ ngữ mấu chốt: nhân vật chính: Vệ trời ấm áp | Vai phụ: Vệ ba, Vệ mẹ | Cái khác: Cả nhà Vệ gia.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1: Sinh mạng mới.

      Vệ trời ấm áp nhìn vết rạn bằng cái nón rất trần nhà, ngơ ngác nằm ở giường, tất nhiên biết nơi đây là đâu, ở đây sinh sống trọn vẹn mười hai năm, từ năm bốn tuổi đến năm mười sáu tuổi, mười hai năm cuộc sống tốt đẹp nhất của là ở trong căn phòng diện tích đủ hai mươi thước vuông này, thời điểm đó ba còn sống, công việc của mẹ coi như ổn định, tuy trong họ hàng xem như nhà nghèo khó, mua nổi hàng mắc tiền, chưa từng ăn tiệm, nhưng còn có thể bỗng nhiên bỗng nhiên ăn thịt, nhà ba người bọn họ cực kỳ vừa lòng.

      Năm tám mươi chín mươi, đời sống vật chất của mọi người vẫn cao lắm, phần lớn gia đình đều là như vậy, Vệ trời ấm áp cảm thấy, nhà mình như vậy sai, ít nhất thời điểm mười sáu tuổi trước kia, chưa từng ghen tị với người khác. Sau năm mười sáu tuổi, trong mắt Vệ trời ấm áp là chua xót, ba sinh bệnh, đem tất cả tài sản bán ra ngoài vẫn như cũ thể cứu sống được ông. Sau ngày đó, Vệ trời ấm áp và mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Vì phải chăm sóc bệnh của ba, mẹ nghỉ việc, thế cho nên sau khi ba mất trong nhà có tiền, trời ấm áp lúc đó học trung học, áp lực học tập rất lớn, chuyện trong nhà sốt ruột nhưng có biện pháp giải quyết, chỉ có thể len lén lau nước mắt. Những ngày như vậy, cả đời Trời ấm áp cũng muốn nhớ tới. Về sau khi trời ấm áp học đại học, bởi vì thành tích xuất sắc, lại chỉ học ở trường trung học phổ thông bình thường, nửa vời học xong đại học, lại tìm được công việc tốt, hay biết làm nhân viên ở xí nghiệp ba năm, rốt cuộc thi đậu nhân viên công vụ, tuy phải rời khỏi quê hương, rời xa thành phố, nhưng Trời ấm áp vẫn vui vẻ như cũ, biết thực lực của mình, cương vị tốt ở thành phố chắc chắn thi đậu, có thể đến ngoại thành nơi khác cũng tồi, cũng có quan niệm phải sống ở thành phố lớn, dù sao ngoại trừ mẹ mình cũng có gì ở thành phố này làm cho lưu luyến, mà vừa nghe , đơn vị có cung cấp ký túc xá cho nhóm người mới tới, như vậy, mẹ cũng có khả năng cùng , như vậy rất tốt.

      Đúng là, tại là chuyện gì xảy ra, Vệ trời ấm áp nâng cánh tay lên, cổ tay phải của cái bớt , đây là tay , đúng, nhưng sao mà nó như vậy, còn có nhà cửa nữa, nhớ bao lâu sau khi ba mất liền chôn cất, tại biến thành mảnh xanh hóa, như bây giờ là cái tình hình gì?

      "Như thế này, đưa con bệnh viện xem , thấy có phần thích hợp. Tuy là khí than bay hơi quá nghiêm trọng, phát cũng sớm, đúng là, dù sao con còn quá , hay là có cái di chứng gì?" Vệ trời ấm áp mở to hai mắt, nghe bên ngoài phòng lớn truyền đến tiếng chuyện, là giọng của ba. Mạnh mẽ từ giường ngồi dậy, chạy đến trước gương, nhìn bên trong phản chiếu bóng dáng nho , đoán chừng chỉ có bốn năm tuổi, người mặc quần áo bằng vải bông, cực kỳ đất, nhưng biết loại quần áo này, đó là ở trong ảnh chụp lúc năm tuổi.

      "Ấm áp đứng lên, đầu vẫn còn choáng váng sao, còn ghê tởm sao?" Vệ mẹ đến ôm lấy Trời ấm áp, thân thể nằm mép giường, lo lắng hỏi.

      "Mẹ, con làm sao vậy?" Trời ấm áp nhìn mẹ trẻ ra rất nhiều, khóe mắt có chút ướt át.

      "Khí than của chúng ta tối hôm qua bay hơi, may mà ba con phát sớm, nếu chúng ta ba người đều phải chết trong phòng. Ấm áp vẫn còn ghê tởm sao? chút nữa ba mẹ đem con bệnh viện khám xem." Vệ mẹ bên đến gần tủ quần áo lấy tiền bạc bên trả lời.

      Trúng độc khí than? Trời ấm áp có phần ấn tượng, từng nghe mẹ qua, căn phòng ở tại là ký túc xá của đơn vị phân cho ba, ba cái đại viện kế nhau, cái viện có mười hai gia đình, bởi vì địa điểm có chút lệch nên thời điểm mới tới chưa có khí than, mọi người đều dùng bếp lò hoặc lọ khí than đốt lửa nấu cơm, về sau cho thông khí than, trong nhà lại biết thế nào tốt, buổi tối ngày hôm sau liền bay hơi, vẫn là ba nửa đêm thức dậy phát , cứng rắn kéo và mẹ rời khỏi phòng, tìm hàng xóm giúp đỡ mới cố phát sinh.

      Năm tuổi sao, tốt. Hung hăng cắn mu bàn tay phen, đau. Mặc kệ nguyên nhân vì sao ông trời để cho nàng trở về thời thơ ấu, nhưng cảm kích trời xanh. Trời ấm áp nhìn ba vào nhà, đánh móc sau gáy, nhớ trước đây thích nhất là được ba cõng cổ mang khắp nơi, giờ, rốt cuộc có thể cảm nhận được loại hạnh phúc đơn thuần này rồi.


      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2: Kiếp trước

      Noãn Nhật ghé vào giường, ngẩn người nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ. Ngôi nhà này của , tuy là chỗ hẻo lánh đến mức muốn tìm tiệm tạp hóa mua chai nước có ga phải bộ 20 phút, nhưng con đường cái ngoài cửa sổ này, là con đường giao thông lớn, năm 1988, xe cộ ở Trung Quốc vẫn còn nhiều lắm, nhưng con đường ngoài cửa sổ nhà Noãn Nhật xe cộ như nước chảy, nó là con đường duy nhất tiến vào khu tân cảng ở trung tâm quảng trường, cũng là con đường nhanh nhất trung tâm thành phố chính nghĩa và trung tâm thương nghiệp Vạn. Con đường cái này hai mươi năm sau, tức được xây dựng thêm gấp ba lần, là con đường giao thông quan trọng nổi tiếng. Thời điểm kia, trình độ phồn hoa của nơi này thể tưởng tượng được.

      Đúng là, mười năm trước, nơi này chỉ tượng trưng cho nghèo đói và lạc hậu. Những gia đình ở nơi này, đều là thành phần công nhân phổ thông, mà ở xung quanh phương tiện giáo dục vô cùng lạc hậu, chỉ có trường tiểu học và trường trung học cơ sở. hai trường học này đều là trường học tốt, cho dù là đứa trẻ ưu tú nhất, bởi vì trình độ giáo dục quá kém, bọn họ lấy thành tích nhất trường, ra xã hội cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi, mà còn vì trường học quản lý đủ nghiêm khắc, rất nhiều học trò chính là lời hỗn láo(đoạn này ta chém http://***************.com/images/smilies/icon_sweat.gif ) ảnh hưởng rất lớn đến chất lượng dạy học và những học sinh tích cực học tập. Thế cho nên hai trường này hai mươi năm sau bị thay thế bằng trường học diễn kịch, còn tồn tại nữa.

      Này cũng là nguyên nhân kiếp trước ba mẹ của Noãn Nhật theo nhà bà nội chuyển nhưng kiên trì mang theo hộ tịch dời đến vọng tây phố, bọn họ muốn Noãn Nhật học ở trường học như vậy. Đúng là cách nghĩ của người lớn lúc đó Noãn Nhật thể hoàn toàn hiểu được. Trong trí nhớ của , nhà bà nội ở gần tân cảng Tam Tiểu tuy là trường tiểu học ưu tú, nhưng vì dạy học nghiêm khắc, trường học cầu học sinh đúng 6 giờ rưỡi đến trường, mà từ nhà Noãn Nhật đến tân cảng Tam Tiểu xe đạp phải mất hết giờ, thời điểm kia, ba của Noãn Nhật 8 giờ rưỡi làm, vì đưa đến trường, mỗi ngày đều dành gần hai tiếng đồng hồ đến đơn vị. Bởi vì giờ học quá sớm, Noãn Nhật cùng Vệ ba trước năm giờ phải ra khỏi nhà, vì có thể ngủ nhiều thêm tí, thường kịp ăn sáng. Cho dù vậy, vẫn thường muộn. Chính vì như vậy, chủ nhiệm lớp của Noãn Nhật vô cùng chán ghét , nhiều lần tìm Vệ ba, Vệ mẹ chuyện, để cho Noãn Nhật chuyển trường. Vệ ba và Vệ mẹ vì để cho Noãn Nhật có thể tiếp thu giáo dục tốt, mỗi lần đều ăn với thầy giáo, xin đảm bảo, để cho thầy giáo làm khó Noãn Nhật, để cho ở lại Tam Tiểu đọc sách. Đương nhiên, Noãn Nhật sau khi lớn lên cũng biết được trong đó có uẩn khúc, Tân Cảng Tam Tiểu là trường tiểu học trọng điểm, điều kiện để vào học là vô cùng cao, hộ khẩu tất nhiên phải ở vùng xung quanh Tân Cảng Tam Tiểu, ở lại tròn năm, điều kiện nhập học vô cùng nghiêm khắc, số lượng có hạn và cố định. Cũng là vì nguyên nhân như vậy, rất nhiều người xin vào nhờ quan hệ gặp phải vấn đề khó khăn, đó là vì trường học chỉ có thể có những học sinh như thế này, muốn có khả năng tới nơi này đọc sách, nhưng có trong danh sách học sinh, trừ khi trong danh sách có người chuyển trường đổi danh sách, nếu đều tính số học sinh dự bị, còn phải giao tiền dự bị kếch xù. Điều kiện vô cùng hà khắc, nhưng vì chất lượng dạy học tốt, cũng được rất nhiều cha mẹ tiếp thu. Mà lúc ấy bạn học của Noãn Nhật vừa vặn có người học sinh dự bị, là bà con xa thân thuộc của chủ nhiệm lớp, cho nên khi đó Noãn Nhật trở thành cái đinh trong mắt của thầy giáo, coi như học tập xem như tốt, thầy giáo cũng chướng mắt .

      Đời trước Noãn Nhật cũng xem ít truyện trùng sinh, tự nhận đúng là có điểm gì gọi là nữ chủ ưu tú, muốn giống như nhóm nữ chủ dạng vui vẻ khuấy đảo trời đất, cả nước đều biết rất khó. Cùng với là sống lại, Noãn Nhật càng muốn đem sinh mệnh này coi là sinh mệnh mới. Sinh mệnh mới, hy vọng mới. Chỉ là lần này ông trời rất chiếu cố , để cho có hai mươi năm trí nhớ của tương lai, để cho có khả năng thay đổi vận mệnh của mình và người nhà. Có lẽ kiếp này hẳn làm ra cái nghiệp lớn kinh thiên động địa gì, nhưng Noãn Nhật tin tưởng, ít nhất có thể để cho ba mẹ gần nhau đến già, để cho mình và người nhà có được hoàn cảnh sống ưu việt.

      Noãn Nhật nghĩ đến kiếp trước, từ đam mê mỹ thuật tạo hình và đàn dương cầm, hơn nữa có khởi điểm rất tốt. Khi đó Noãn Nhật bảy tuổi học tiểu học, con của - em họ Xà Băng vẫn chưa sinh ra, vẫn là bà nội mang theo. Bà nội Vệ thích con trai, bởi vì mẹ Noãn Nhật sinh ra con , từng cho sắc mặt hòa nhã, cũng thích chăm sóc Noãn Nhật, thời điểm cả nhà Noãn Nhật và bà nội Vệ ở cùng chỗ, ba mẹ Noãn Nhật ban ngày phải làm, có cách nào đành đem Noãn Nhật cho bà nội Vệ chăm sóc. Tuy bà nội Vệ vui, nhưng vẫn giúp đỡ dẫn theo ba năm. Về sau con của hai -em họ Xà Băng sinh ra, bà nội Vệ trong sáu người con hiểu nhất là về hai, đối với em họ cũng ai cả đường . Mỗi ngày đều chạy đến giúp đỡ hai chăm sóc con. Vì thế Noãn Nhật tiện có ai quản lý, mẹ Noãn Nhật có cách khác chỉ có thể mang con đến chỗ làm, mặc dù có lòng đem Noãn Nhật đến nhà mẹ đẻ, nhưng nhà bà ngoại Noãn Nhật , mợ ba của Noãn Nhật xây sửa, thể buông tay hỗ trợ. Ba mẹ Noãn Nhật từng nghĩ đem đến nhà trẻ, nhưng ở những năm đó, số lượng nhà trẻ rất thiếu thốn, nhà trẻ gần đây, xe đạ cũng mất hơn tiếng, đối với chỗ làm của Vệ mẹ lại là hai hướng khác nhau. Vì thế thương lượng với bà nội Vệ cho bà vừa chăm sóc Xà Băng vừa mang theo Noãn Nhật, bà nội Vệ đồng ý, lại ra điều kiện. Lúc ấy nhà bà nội có hai phòng ở, hai phòng ở đó, nhà ba người Noãn Nhật chiếm phòng, Vệ Như Mi và bà nội Vệ gian, chú hai của Noãn Nhật Vệ Quốc Xà và chú Vệ Quốc Hoa chỉ có thể ở trong phòng khách. Mà lúc ấy điều kiện bà nội Vệ đưa ra là, để cho gia đình Noãn Nhật dời nơi khác, để cho ba Noãn Nhật chừa phòng cho hai em trai. chú hai của Noãn Nhật và chú đều đến tuổi kết hôn, trong nhà có chỗ, có cách kết hôn. Về sau, ba Noãn Nhật theo đơn vị xin dọn đến phòng ở Vọng Tây phố, là phòng gian phòng theo hình ống, lúc ấy phòng ốc và phòng bếp bất quá vẫn chưa đến 10m2, ba Noãn Nhật chính mình mua gạch và xi-măng, tiếp theo lại xây xong gian phòng lớn, công dụng về sau là , liền là vi kiến phòng. Vì thế thời điểm Noãn Nhật bốn tuổi cùng Vệ ba và Vệ mẹ chính thức di chuyển đến khu đại viện vọng tây phố tân cảng khu bắc bộ. Mà bà nội Vệ lại ở thời điểm cả nhà Noãn Nhật di chuyển , đưa toàn bộ tiền bạc cho chú hai của Noãn Nhật mua cái nhà ở cách vách nhà bà nội Vệ chuẩn bi kết hôn. Bởi vì kiện này, ba mẹ Noãn Nhật tranh cãi nhau ầm ĩ trận. Vệ mẹ bà đây là coi thường người khác, quá bất công, mẹ Noãn Nhật cùng bà ngăn cách càng sâu, ba Noãn Nhật ở hai bên khó xử. Về sau phát sinh chuyện , Vệ mẹ trực tiếp đưa Noãn Nhật đến nhà trẻ mới mở.

      tình là như vậy, ngày đó Vệ ba Vệ mẹ làm, bà nội Vệ đón Noãn Nhật. Lúc đó hai của Noãn Nhật Vệ Như, có em họ Xà Băng được hai tuổi, Vệ Như vốn là kinh doanh đơn vị công nhân, kết hôn sáu bảy năm đều có con, vợ chồng hai người bởi vì việc này hai, ba ngày lại cãi nhau, mẹ chồng lại càng đối với bất mãn. Về sau mang thai Xà Băng, Vệ Như kinh hỉ khác thường, theo đơn vị xin phép nghỉ dưỡng thai, về sau lại nghỉ việc chăm sóc con, bởi vì nhà mẹ đẻ chỉ cách con phố, Vệ Như vì tiện mỗi ngày ôm Xà Băng đến nhà mẹ đẻ kiếm cơm ăn, ngẩn ngơ hết ngày, mà bà nội Vệ cực kì thích Xà Băng, có cái gì ngon đều để dành cho Xà Băng, phần lớn thời điểm Noãn Nhật cũng chỉ có thể nhìn. Mà lúc ấy Vệ Như Mi làm ở xí nghiệp , thu nhập cũng tồi, mỗi ngày tan tầm đều mua đồ ăn cho con của chị xem như lễ vật, lại trước giờ nhớ tới còn có con của trai ngồi ở bên. Ngày đó Vệ Như Mi cầm hai bình sữa , trước mặt Vệ ba Vệ mẹ, đều đưa cho Xà Băng, lại với Xà Băng bây giờ uống lọ, buổi tối uống lọ, ngày mai lại mua tiếp. Xem ra cũng chưa liếc mắt tới Noãn Nhật cái. Lại cùng Vệ mẹ Noãn Nhật trưởng thành rồi, cần đồ ăn vặt gì gì đó, khi Vệ mẹ về nhà liền nổi giận với Vệ ba, Vệ Như Mi cố ý, Noãn Nhật mới năm tuổi, lại xem là người lớn? Trước mặt nàng như vậy, sau lưng biết đối xử với con nàng thế nào?

      Về sau, Vệ mẹ tìm nhà trẻ cho Noãn Nhật, vừa văn lúc ấy, xung quanh nhà bà nội mở nhà trẻ, vốn là vì chiếu cố đệ tử của thầy. Về sau, Vệ mẹ nhờ người bạn đem Noãn Nhật đưa vào. Sử dụng ngôn ngữ bây giờ mà , đó chính là nhà trẻ nghệ thuật, khóa dạy văn hóa gì đó còn sai chút, trái lại khóa học dạy đàn dương cầm cho trẻ em. Nhà trẻ có số thầy dạy rất ưu tú, đối với Noãn Nhật rất tốt, cho Noãn Nhật cơ sở tốt về thuật đánh đàn dương cầm. Về sau khi Noãn Nhật học tiểu học, bởi vì điều kiện gia đình đủ để mời thầy dạy dương cầm, cũng mua nổi đàn dương cấm, vì thế môn học tinh thông này xem như hoang phế. Đến khi Noãn Nhật thích tạo hình mỹ thuật, sau tiểu học trái lại kiên trì học tập hai năm, về sau cũng buông tha, ba mẹ Noãn Nhật cũng phải người làm công tác văn hóa, mặc dù có lòng để con học cái mình thích, đúng là sau khi nghe mỹ thuật tạo hình học bổ túc ban đêm, đều lùi bước, chỉ nghĩ đến con thích mau hai tờ giấy tự mình chơi, cũng liền coi trọng nữa.

      Noãn Nhật nghe ra vừa rồi ba mẹ có ý tứ, giống như chuẩn bị ngày mai đưa mình nhà trẻ, nhất định thể giẫm lên vết xe đổ, ánh mắt Noãn Nhật kiên định thức tỉnh.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3: Lưu Khiết

      Lưu Khiết là người hạnh phúc. Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, Noãn Nhật đều cho rằng như vậy.

      Lưu Khiết là hàng xóm của Noãn Nhật, lớn hơn hai tuổi so với Noãn Nhật, rất chiếu cố Noãn Nhật, rất có bộ dạng của người chị. Lưu gia và Vệ gia đều từng ở đại viện của Vọng tây phố, cho nên liền là hàng xóm. Lưu ba từng là đồng nghiệp của ba Noãn Nhật, hai người cùng nhau xin đến nhà của đại viện ở Vọng tây phố, cùng nhau thiết kế, xây nhà, lại đồng thời di chuyển đến chỗ này, quan hệ giữa hai nhà vẫn rất tốt. Nhưng về sau tình trạng của Lưu gia chuyển biến tốt, lúc Noãn Nhật học lớp 4 tiểu học Lưu gia dời nhà đến trung tâm Thành phố Chính Nghĩa khu ba phòng, ba của Lưu Khiết cũng thành đệ nhất cảnh sát, về sau lại làm cục trưởng cục công an ở khu Chính Nghĩa. Lưu Khiết học tập tốt, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở tùy tiện học cái nghề, Lưu ba nhờ quan hệ, sau khi tốt nghiệp trực tiếp vào bệnh viện ở trung tâm thành phố làm nữ hộ sinh. Lúc đó ấy còn chưa đến hai mươi tuổi. Về sau Lưu Khiết gả chồng, là thẩm phán, vợ chồng son vay tiền mua căn nhà ở trung tâm thành phố, sinh được người con trai, vô cùng tốt.

      Ở kiếp trước, sau khi nhà Lưu Khiết dời rồi, ban đầu Lưu Khiết vẫn thường trở về Vọng tây phố thăm Noãn Nhật, nhưng bởi vì cách khá xa, nhà Noãn Nhật lại có điện thoại, Vọng tây phố hẻo lánh, thư từ qua lại cũng bất tiện. Từ từ, hai người liên lạc nữa, thời điểm gặp lại nhau, là ở trong hôn lễ của Lưu Khiết. Mà lúc đó Noãn Nhật, ba qua đời, công việc của mẹ rất vất vả, mình mới học xong đại học, tương lai phía trước vô cùng mờ mịt.

      Ngày đó, mẹ Lưu Khiết đến khu tân cảng làm việc, vừa vặn đụng phải Vệ mẹ, mọi người ở Lưu gia cực kì lương thiện, sau khi biết tình cảnh nhà Noãn Nhật rất là thương cảm, muốn cho Noãn Nhật phương thức liên lạc, mời Noãn Nhật tham gia hôn lễ của Lưu Khiết. Sau đó hai người bạn thời thơ ấu bọn họ liên lạc với nhau trở lại.

      giờ, Noãn Nhật ở trong nhà Lưu Khiết, giúp đỡ Lưu Khiết dọn dẹp ngăn kép của ấy. Lưu Khiết có thói quen tốt, đồ vật của ấy nhất định phải được đặt chỉnh tề, thể có chút lẫn lộn. Mà ở Vọng tây phố đại viện chỉ có duy nhất và Lưu Khiết là con , cho nên Noãn Nhật là lựa chọn tốt nhất khi tìm người giúp đỡ. Bất luận kiếp trước hay kiếp này đều như vậy.

      đến mới thấy kì lạ, Vọng tây đại viện tổng cộng có mười hai gia đình, trừ bỏ hai nhà là người lớn tuổi, còn lại mười nhà, có tám nhà đều là nam hài, trong viện chỉ có Noãn Nhật và Lưu Khiết là hai nữ hài tử. Từ , Noãn Nhật chung sống với bọn họ vô cùng tốt, đáng tiếc về sau phần lớn đều di chuyển , ở phía sau liền động thiên, từ từ cũng mất liên lạc. Mà Noãn Nhật bởi vì phải bôn ba kiếm sống, cũng có tâm tư tìm lại bạn tốt thời thơ ấu.

      "Ta nghe mẹ ta ngươi muốn lên nhà trẻ rồi?" Lưu Khiết đem cái lọ xếp chừng ngàn con hạc giấy bỏ vào góc ngăn kéo, quay đầu hỏi:

      "Ừ, mẹ ta liền ." Noãn Nhật bên giúp đỡ đem sách vở giá sách của Lưu Khiết xuống bên đáp.

      "Cái này đưa cho ngươi ." Lưu Khiết lấy xấp bức tranh thu được in đưa cho Noãn Nhật, cười cong mắt: "Ngươi có thể đưa cho bạn của ngươi, con nít đều thích mấy thứ này."

      "Cảm ơn". Noãn Nhật nhìn bức tranh con mèo được in thu lại vô cùng đáng , hướng Lưu Khiết cười.

      "Như thế này, ngươi mua hoàn đông tây trở về, chúng ta tìm bọn tiểu Vũ chơi biên lẵng hoa, lần trước ta chỉ ngươi có quên ."

      "..." Biên Lẵng Hoa? Noãn Nhật nghĩ nghĩ, chỉ nhớ hình như là mấy đứa trẻ sử dụng tay chân hỗ trợ kéo, nhảy, vì thế hướng Lưu Khiết lắc đầu.

      "Nhanh như vậy liền quên rồi, ta phải mới dạy ngươi hôm trước sao?" Lưu Khiết nhíu mày, "Được rồi, chút nữa ta dạy ngươi lần nữa".

      --- ------ ------ ----Vạch phân cách --- --------Lần đầu tiên ta xuất

      Nhìn trước mắt là mấy đứa trẻ sôi nổi, Noãn Nhật có chút biết theo ai. Tuy nhiên rất vui mừng có thể lần nữa có được khoảng thời gian thơ ấu hoàn mỹ, đúng nhưng có nghĩa thích cùng đám hài tử chơi nhảy ô, biên lẵng hoa. Có thời gian như vậy, tình nguyện cung thiếu niên học khiêu vũ, đều là nhảy, nhưng người nhảy nhìn có mỹ cảm hơn nhiều.

      nguyện ý cùng Lưu Khiết chuyện phiếm, nghe hết phiền não, nghe líu rúi chuyện của mình và bạn học. nguyện ý cùng bọn Tiểu Vũ xem ti vi, cùng leo núi ở phụ cận Tiểu Sơn, thậm chí thích cùng bọn họ xem sách phát . Nhưng thể biến mình trở thành đứa trẻ năm tuổi chân chính cùng bọn họ chơi biên lẵng hoa...

      Như vậy kết quả là, Noãn Nhật đứng ở bên, nhìn bọn họ nhảy mấy cái, mà cũng có nhiệm vụ vinh quang, giúp đỡ bọn họ chỉ huy giàn nhạc, xướng khúc, ngẫu nhiên kiểm tra xem bọn họ tổng cộng nhảy bao nhiêu cái.

      "Noãn Nhật lợi hại, có thể đếm tới tận 50 số, chú Vệ và dì Vệ dạy ngươi sao?" Tiểu Vũ cười hỏi.

      "Ừ."

      'Ngươi nhà trẻ, được học tốt, sớm đến trường chút, đến lúc đó chúng ta có thể học chung trường, về sau mỗi buổi sáng đều học, ta bảo vệ ngươi."

      Lưu Khiết, Tiểu Vũ là học sinh của trường ở Vọng tây phố, so với Noãn Nhật lớn hơn tuổi, hộ tịch ở đại viện Vọng tây phố, sang năm cũng đến Vọng tây tiểu học đọc sách. Đáng tiếc Noãn Nhật biết, mình trường tiểu học kia. Tuy Tân cảng tam tiểu xa nhà, thầy giáo lại bởi vì nguyên nhân có ý kiến đối với Noãn Nhật, nhưng thể phủ nhận chất lượng dạy học ở đó là tốt nhất. Kiếp trước, thành tích của Noãn Nhật ở nơi đó chỉ hơn trung bình tí, đối với trường Tam Tiểu có ảnh hưởng lớn, cho nên thầy giáo mới khuyên chuyển trường. Nhưng nếu kiếp này có thể đứng đầu danh sách? Noãn Nhật tin thầy giáo vẫn muốn loại bỏ . Mà Noãn Nhật cũng chuẩn bị học nhà trẻ hai năm mới tiểu học, nếu nhập học sớm năm, có thể tránh chủ nhiệm lớp trước kia, tình trạng có lẽ khác. Mà còn, có thể nhập học sớm chút, đối với tương lai phát triển của cũng có chỗ tốt, dù sao phải là là đứa trẻ năm tuổi, hẳn thể tồn tại tình huống theo kịp tiến độ.

      Càng sớm tiếp xúc nhiều người, có thể khiến ba mẹ càng sớm tin tưởng mình, về sau làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn nhiều, Noãn Nhật đời trước có làm chuyện gì lớn, lại thích chơi, thích đọc báo, đọc sách. Đối với xã hội tương lai vẫn hiểu biết đại khái. biết mình trước hết phải tìm cách thay đổi điều kiện gia đình mình, dù cho chỉ vì phòng ngừa bệnh của ba. Nàng nhớ rất ràng, khi Vệ ba chết bác sĩ , quanh năm tích tụ ở trong lòng, nguyên nhân chủ yếu là áp lực công việc và cuộc sống. Noãn Nhật biết Vệ ba kỳ cũng biết bà nội Vệ bất công, coi trọng mình, nhưng vẫn muốn thừa nhận. Vệ ba rất có hiếu, đối với bà nội Vệ có thể chút tư lợi, nhưng bà nội Vệ biết vì lý do gì, nhưng chướng mắt người con trai này, Vệ ba có tương lai. Khi ông nội Vệ còn sống còn đến nỗi tệ, sau khi ông nội Vệ qua đời biểu thập phần ràng. Ông nội Vệ từng là kiến trúc sư của công trình xí nghiệp, ở giữa những năm tám mươi, tiền lương của ông gần trăm nguyên, lúc ấy là trụ cột của Vệ gia. Sau khi Noãn Nhật sinh ra bao lâu vì công việc mà bị thương, đưa đến bệnh viện tới ngày liền qua đời. Bởi vì là tai nạn lao động, đơn vị chỉ bồi thường chút tiền bạc, bà nội vệ giữ lại, chút tiền này về sau bà nội Vệ đưa cho chú hai của Noãn Nhật Vệ Quốc Xà mua nhà. Về sau chú út của Noãn Nhật thấy được, cùng bà nội Vệ thương lượng, chờ đơn vị của chú phân nhà cửa, liền đem nhà cũ của Vệ gia cho Vệ ba, thể để cho Vệ ba ở căn nhà hẻo lánh như vậy mãi được, điều này làm cho Vệ ba thập phần cảm kích. Đáng tiếc sau khi Vệ Quốc Hoa kết hôn, thím út sống chết đồng ý, dựa vào cái gì đều cho cả và hai. Vì thế chú út nhà chia thành hai nửa, Vệ ba và Vệ Quốc Hoa mỗi người nửa. Vệ ba là người thành , phân như vậy là hợp lý rồi. Đáng tiếc, về sau, ngay cả nửa cũng có. Vệ ba sốt ruột tức giận, đối với bà nội Vệ và chú út tuyệt vọng thêm thất vọng, kìm nén bụng buồn rầu lại nên lời, về nhà cảm thấy mất hết thể diện với Vệ mẹ, về sau liền bệnh dậy nổi nữa. Sau khi vệ ba mất, cả nhà Noãn Nhật động thiên, bà nội Vệ và chú út lại chạy tới nhà cửa của Vệ ba là di sản, nên đưa cho bà nội Vệ làm phí nuôi nấng, khi Vệ mẹ thẳng là người nào sau khi trả thù lao liền đem nhà cửa bán, tiền bồi thường cũng cho bọn họ. Về sau, việc này cũng giải quyết được gì, nhưng trong lòng mẹ của Noãn Nhật để lại vết thương rất lớn. Cho dù về sau nhà bà nội, nhà chú út có điều kiện tốt, đôi lúc cũng trợ giúp mẹ Noãn Nhật sinh hoạt phí, nhưng cũng thể làm cho Noãn Nhật quên năm đó khắc khẩu và đau khổ bao nhiêu.

      Kiếp này, mọi chuyện tuyệt đối diễn ra như vậy. Căn cứ kinh nghiệm ở kiếp trước, Noãn Nhật biết, xem tình huống của gia đình mình, biện pháp kiếm tiền nhanh nhất là chơi cổ phiếu. Dù sao kiếp trước cậu ba thích chơi cổ phiếu, Noãn Nhật có giúp đỡ nghiên cứu thời gian, coi như có chút ấn tượng. Nhưng Noãn Nhật biết , lấy tính cách của Vệ ba và Vệ mẹ, muốn bọn họ chơi cổ phiếu khả năng rất . Bất quá sao, dù sao khoảng cách lần đầu tiên thị trường cổ phiếu phát trưởng còn đoạn thời gian. Noãn Nhật có đủ thời gian hoạt động









      Chương 4: Nhà trẻ

      Trường trung học thứ bảy là trường trung học quan trọng ở thành phố (ta thấy trong văn để châu thị biết dịch thế nào nên để là thành phố, ai có biết nhắc nhở ta để ta sửa lại), mức độ tiếng tăm mặc dù hơi kém so với trường trung học thứ hai thực nghiệm ở tỉnh, nhưng trường trung học thứ bảy là trường mẫu giáo nghệ thuật nổi tiếng duy nhất ở thành phố, có rất nhiều môn nghệ thuật trong mơ. Trường trung học thực nghiệm thứ bảy cũng là trường mẫu giáo hai tầng duy nhất ở thành phố vào những năm tám mươi.

      Trường mẫu giáo thứ bảy thuộc loại nhà trẻ vỡ lòng, vốn là vì thuận tiện cho những thầy giáo mà thành lập, bên trong vườn có bộ phận thác nước, về sau cũng là do học trò của giáo sư mở ra. Bởi vì trường trung học thứ bảy nổi tiếng vì nghệ thuật, nên những thầy giáo dạy ở đây cơ bản cũng tinh thông nghệ thuật, hơn nữa rất coi trọng bồi dưỡng những bạn có năng khiếu. Noãn Nhật được học tập ở nơi này có thể là chuyện vui ngoài ý muốn.

      Nhà trẻ này tuy cách nhà tới tiếng đồng hồ xe, nhưng tiện đường làm của Vệ mẹ, mà thời gian học so với thời gian làm của Vệ mẹ cũng khác biệt lắm, vì thế đưa đón Noãn Nhật tự nhiên thành nhiệm vụ của Vệ mẹ.

      Thầy giáo của Noãn Nhật đều giống y chang kiếp trước, là thầy giáo Tôn dạy mỹ thuật tạo hình, học bổ sung thêm số kiến thức về đàn dương cầm. Noãn Nhật cực kỳ thích vẽ tranh, thích nhất là sử dụng màu sắc để thể tình cảm. Kiếp trước kiên trì học mỹ thuật tạo hình vẫn là tiếc nuối của . Còn đàn dương cầm Noãn Nhật biết thực lực của mình, muốn học giỏi đàn dương cầm, ngoài cố gắng to lớn, còn phải có năng khiếu trời cho. Đàn dương cầm có thể bồi dưỡng khí chất, giống như luyện nhảy múa làm cho dáng người trở nên đẹp hơn, đều là môn thích hợp cho bé học tập, đúng là Noãn Nhật biết mình có đầy đủ tinh thần cùng khả năng học tập trời phú. Có thể bồi dưỡng hứng thú, nhưng tuyệt đối tạo thành khả năng hay nghề nghiệp.

      Tuy Noãn Nhật thích mỹ thuật tạo hình, nhưng lại quý giáo dạy đàn dương cầm hơn. Từ Tuệ Liên mới có ba mươi tuổi, lại đối xử với Noãn Nhật rất tốt, lúc hoạt động ngoại khóa thường kéo Noãn Nhật ngồi ở bên cạnh mình dạy đánh đàn, Từ Tuệ Liên từng qua, kiến thức dương cầm cơ bản của ấy so với bạn học rất vững chắc nhưng nhạc lại thiếu mất linh hồn. Chuyện này có lẽ cùng tính cách của ấy có liên quan, Từ Tuệ Liên là dịu dàng đến nỗi dường như có tính cách của phụ nữ, từ nhân tố tính cách dẫn đến nội tâm của luôn thiếu loại tình cảm mãnh liệt, đối xử với mỗi người đều dịu dàng như nước, nhưng lại thiếu mất nhiệt tình. Rất nhiều người thích ấy, ấy cũng dùng chân thành đối đãi với mọi người, nhưng trước giờ lại có thân thiết với ai. Kết hôn năm năm, Từ Tuệ Liên vẫn có con, bởi vậy lúc trường trung học thứ bảy quyết định chọn mấy thầy giáo dạy trẻ con ấy chủ độn xin giết giặc, làm giáo dạy đàn dương cầm ở nhà trẻ.

      Nhà trẻ thứ bảy có ba lớp học lớn, tổng cộng năm mươi đứa trẻ. Noãn Nhật đoán nguyên nhân Từ Tuệ Liên thích mình chắc là tương đối nghe lời. Tuy phần lớn bạn học đều là học trò của thầy , gia giáo cực kì nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng chỉ là những đứa trẻ chưa tới bảy tuổi, có chút hiều động là cực kỳ chuyện bình thường. là bồi dưỡng tinh thông, nhưng căn cứ theo quan sát của Noãn Nhật, học tập vượt quá mười người. Mà Noãn Nhật là người duy nhất có thể tĩnh tâm luyện tập, bởi vậy dù là thầy Tôn hay Tôn đều đối xử với Noãn Nhật rất tốt. Nhất là Từ Tuệ Liên. Dù sao đàn dương cầm là môn nghệ thuật tốt đẹp, mà nhà Noãn Nhật có đàn dương cầm, về nhà có cách luyện tập, chỉ có thể nắm chặt thời gian ở nhà trẻ, mà khơi dậy những kí ức cũ, bị Noãn Nhật lợi dụng rất triệt đ

      --- ------ ------ ------ -----Ta là vạch phân cách---- ------ ---

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :