1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh đích nữ mưu thiên hạ - Tinh Không Vũ (C10/52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953


      Trùng sinh đích nữ mưu thiên hạ
      重生嫡女谋天下
      Tác giả: Tinh


      Số chương: 52

      Editor: banhbaooh

      Lịch post: giữa tuần 1 chương cuối tuần 2 chương​

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      chương 1: trở về

      Tuyết bay khắp trời bao phủ xuống, gió lạnh gào thét, dưới chân núi Nhạn Đãng, tiếng ngựa hí mạnh liệt, tiếng giẫm đạp của vó ngựa vang động cả sơn cốc, tiếng hô giết vẫn giống như thủy triều từng hồi dâng lên, cỗ thi thể từ lưng ngựa rơi thẳng xuống, máu đỏ hòa tan lớp tuyết giày, chảy thành dòng sông cong cong.

      mũ tên nén xẹt qua người, nàng nhìn thấy người của mình từng người từng người từ lưng ngựa ngã xuống mà khóe mắt muốn nứt ra, huyết khí dâng lên cổ họng, trong sơn cốc chỉ còn lại mình nàng đối mặt với ngàn người, nàng vùng trường kiếm nứt nhảy vào quân thù, bóng dáng như chớp, sát khí kinh người, lộc chiến chết ngừng, lòng tràn đầy phẫn hận chỉ có mũi kiếm nhuốm máu mới có thể khiến nàng bình phục được, máu bắn tung tóe, cảm giác đau đớn thân cũng mơ hồ, đột nhiên tiếng thét thê lương mạnh mẽ dội vào trong tai.

      "Thiếu soái_______"

      Trong phòng chìm trong bóng tối, màn trướng màu đỏ nhạt thoáng cái rung , Diệp Lăng Tịch ở giường đột nhiên mở mắt, trong con ngươi đen bóng lên tia kinh hãi.
      (lộc chiến: cuộc chiến kéo dài, rất lâu)

      Hình như có luồng khí lạnh từ đáy lòng chảy ra, máu người dường như đông lại như thường, lúc này nàng giống như đặt mình trong hàn băng của Nhạn Đãng sơn, tay chân cứng ngoắc vô lực.

      Trời hình như sáng, Diệp Lăng Tịch quay đầu nhìn thấy tầng tuyết giày mái hiên cửa sổ, hai mắt nàng bị chói hơi nhức, trong sân biết là ai lớn tiếng ồn ào, mi tâm nàng nhíu lại, đáy lòng tỉnh táo thêm vài phần.

      Cửa kêu "két" tiếng bị đẩy ra, thị nữ Thanh nhi bưng khay trà tiến vào, nhìn thấy Diệp Lăng Tịch sắc mặt tái nhợt nằm giường, vội buông khay trà đến, gấp giọng ," Tiểu thư lại nằm mơ ác mộng sao?"

      Diệp Lăng Tịch gì, chậm rãi đứng dậy.
      Thanh nhi vội vàng dìu nàng ngồi lại, vừa buộc màn trướng, vừa nhíu mày :"Nô tì nghe lão nhân chợ ngày ngày mơ thấy ác mộng chắc chắn là bị ác quỷ quấn thân, bọn họ còn Nam thành có đạo sĩ chuyên xua đuổi quỷ hồn, thu hết lệ quỷ, hay là nô tỳ chuyến, mời vị đạo sĩ kia đến làm trận pháp ." Gần đây tiểu thư ngày ngày mơ thấy ác mộng, người gầy vòng rồi, nàng đau lòng muốn chết.

      "Ác quỷ quấn thân? trong mắt Diệp Lăng Tịch xét qua tia lãnh trầm, nàng giờ phải chính là lệ quỷ sao? nhưng là lệ quỷ câu hồn, hồn câu được, làm sao có thể bị bắt!

      "Bên ngoài ầm ĩ cái gì?Diệp Lăng Tịch áp chế ấm ức trong lòng, nhìn về phía cửa.

      Thanh nhi buộc màn bỗng dừng tay lại chút, ánh mắt rũ xuống, "Thưa tiểu thư, là trong kinh phái người tới, là phải đón người trở về, nô tỳ định cho người biết" xong nàng giương mắt, trộm ngắm thần sắc Diệp Lăng Tịch cái, lạnh lẽo như cũ, quả nhiên như nàng suy nghĩ.

      Đón nàng trở về? tay Diệp Lăng Tịch nhàng véo xuống đầu mày, người của Diệp gia cuối cùng cũng nhớ ra nàng rồi sao? , hẳn là nàng cuối cùng cũng khiến người của diệp gia nhớ ra nàng đây.

      Diệp Lăng Tịch, tam tiểu thư Định Dương hầu phủ Đông Hoa quốc, mẫu thân là trưởng công chúa Dao Quang muội muội của đương kim hoàng thượng, nhưng trưởng công chúa Dao Quang sau khi hạ sinh nàng năm năm sau liền qua đời, về sau phu nhân của Định Dương hầu phủ cũng đổi người. Năm năm trước, Diệp Lăng Tịch bởi vì mưu hại thứ đệ, bị Diệp gia đuổi khỏi Định Dương hầu phủ đến trấn xa xôi này. ngờ đường gặp thổ phỉ. Lúc đó, Diệp Lăng Tịch chỉ có mười ba tuổi, nàng toàn thân dính đầy máu tươi, ngồi trong đống người chết, nhìn thấy xung quanh nha hoàn,tôi tớ chết nhắm mắt nằm bất động mặt đất, trong mắt nàng lại có vẻ sợ hãi lúc xảy ra cố, cái còn lại chỉ là lãnh khốc khát máu.

      Trong mắt phượng của nàng hàn quang dập dờn, bởi vì________nàng trở lại.








      Chương 2: Người đến từ kinh thành


      Thanh nhi mi tâm khẽ nhăn, "Tiểu thư, nô tì lập tực đem những người đó đuổi ." Người tiểu thư thích, chính là trực tiếp đuổi . Nàng liếc mắt sang, ánh mắt chạm đến con ngươi chứa đầy hàn ý kia, khỏi đánh tan vẻ mặt xấu hổ, nàng là được tiểu thư cứu từ trong hang sói ra, nàng theo tiểu thư cũng ba năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư mang thần săc tàn nhẫn như sói đến vậy.

      "Theo ta ra ngoài gặp mặt người từ trong kinh phái đến". Nữ tử giường chợt đứng dậy.

      Thanh nhi bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, thấy nàng đứng dậy, vội vàng cầm lấy áo choàng sớm chuẩn bị bên cạnh choàng lên người nàng, tiểu thư thân thể xưa nay tốt, nghe bệnh căn là từ lúc trong bụng mẹ mang, đến mùa đông chịu nổi lạnh giá.

      Diệp Lăng Tịch nắm chặt áo choàng, về phía trước vài bước, bỗng nhiên bước chân ngừng lại, nhìn về phía bàn trang điểm, bên trong gương đồng, thiếu nữ mày liễu môi đào, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là lại lộ ra luồng gầy yếu mỏng manh, khớp xương tay ràng xiết chặt áo choàng, chiếc áo choàng rộng lớn đem nàng vây lại giống như kén tằm.

      "khụ khụ . . . . . ." Diệp Lăng Tịch đột nhiên che miệng ho vài tiếng, thu hồi tia ảm đạm ở đáy mắt, trực tiếp ra cửa phòng.

      Trong sân, tuyết sớm bị hạ nhân dọn sạch , hai người nam nữ độ trung niên đánh giá bốn phía, đáy mắt tràn đầy khinh thường và kiên nhẫn. nữ tử vứt bỏ bị đày đến nơi thôn quê này cũng xứng để bọn họ phải chờ đợi như vậy sao? nếu phải nhị tiểu thư bên kia thể chờ được nữa, ai còn nhớ ra nàng ta.

      Cửa kêu"két" tiếng liền mở, nhìn thấy nữ tử được người hầu dìu ra, hai người nam nữ độ trung niên kia đều ngẩng đầu, nhìn dung mạo người trước mặt, lúc này tiến lên hành lễ, " nô tì ( nô tài) ra mắt tam tiểu thư,"

      Con ngươi Diệp Lăng Tịch chùng xuống, thấp giọng ho khan, làm như nhìn thấy hai người ở phía dưới vậy.

      Thanh nhi bên giúp Diệp Lăng Tịch thuận khí, bên nhìn hai người ở phía dưới, khẽ nhíu mày, đầy tớ Diệp gia này cũng quá láo xược , đây đâu phải là hành lễ, sống lưng thế mà so với nàng còn thẳng hơn, tên nô tài này lại còn dám vào sân của tiểu thư.

      Trong sân chỉ nghe thấy tiếng ho khan của nữ tử yếu ớt, quản thị và chồng bà ta đến gặp Diệp Lăng Tịch cúi đầu nửa ngày vẫn chưa được miễn lễ, mặt có chút nhẫn nhịn được, tam tiểu thư này là có ý tứ gì, là cố ý ở trước mặt bọn họ lập quy củ sao? ngay cả Định Dương hầu phủ ở kinh thành sợ là cũng dám xem thường bọn họ như vậy.

      Quản thị trực tiếp ưỡn thẳng thắt lưng, hướng về phia Diệp Lăng Tịch tươi cười :" xem bộ dạng tam tiêu thư, bệnh có chút . Nhưng sao, trong kinh thành có nhiều đại phu, đợi sau khi trờ về kinh thành, bệnh tự nhiên khỏi thôi."

      Nhìn thấy vợ chồng quản thị trực tiếp tự miễn lễ, sắc mặt Thanh nhi thoáng đổi, tiểu thư con chưa kêu bọn họ đứng lên mà.

      Diệp Lăng Tịch hơi ngẩng đầu, gương mặt thanh tú lộ ra, ánh sáng trong mắt phượng chợt thâm thúy, nếu nàng nhớ nhầm, người đàn bà này là quản thị mama bên cạnh Bạch thị phu nhân Định Dương hầu, còn người đàn ông còn lại là chồng bà ta Chu Đại Tài. ngờ Diệp gia lại phái hai người này đến đây, cũng đúng, nếu phải xảy ra chuyện đó, sợ là bọn họ cũng nóng lòng đến đón nàng về.

      Con ngươi Diệp Lăng Tịch chùng xuống, che miệng ho khan hai tiếng, mới khàn giọng :" lời mama sao? phụ thân muốn đón ta về?"

      "Đương nhiên, mấy năm nay Hầu gia cùng phu nhân chính là vẫn luôn nhớ tam tiểu thư, hôm nay lại phái đám người lão lô đến đón tam tiểu thư về kinh cùng đoàn tụ." Quản thị nhìn Diệp Lăng Tịch sắc mặt trắng bệch chút máu, bà ta nhìn vị tam tiêu thư này cũng sống được bao lâu nữa, nếu như chết ở nơi này, lại có người ngăn được nhị tiểu thư, nghĩ đến đây, ánh mắt bà ta chợt lóe.
      Trâu, PhongVy, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 3: Trừng trị (1)

      Cùng đoàn tụ? Nếu là như vậy, sao những năm qua chưa từng phái người đến đón nàng, sợ là bọn họ ước gì lúc đó nàng chết ở bên ngoài. Diệp Lăng Tịch liếc nhìn quản thị cái, đem thần sắc trong mắt bà ta nắm gọn, con ngươi hơi chùng xuống, vẻ mặt khó xử :" cần, bởi vì chuyện của tứ đệ, Bạch di nương nhất định thích ta, ta vẫn là lên trở về làm vướng mắt bà".

      Vừa nghe Diệp Lăng Tịch muốn trở về, hai người quản thị cùng Chu Đại Tài sắc mặt khẽ biến, vị tam tiểu thư này là thử bọn họ sao? lúc trước phu nhân bên đó cũng phái người đến đây mấy lần, thế nhưng cuối cùng đều có tin tức, lúc này mới có bọn họ đến mời nàng về kinh, chủ yếu là dò xét đến cùng.

      "Tam tiểu thư, phu nhân sớm tha thứ cho người rồi, nếu phải gần đây cơ thể người bị lạnh, nhất định tự mình đến đón người trở về, đến Định Dương hầu phủ to lớn như vậy đều đặt người người, ai~,phu nhân cùng là dễ dàng a."Quản thị vội vàng , nhìn thấy Diệp Lăng Tịch vẻ mặt đau lòng bộ dạng do dự sợ sệt, tâm tư bà chùng xuống, tiếp tục :" Huống hồ người là nữ nhi của trưởng công chúa đương triều, là đích nữ của hầu phủ, dù cho làm tổn thương ai đó, cũng là phúc khí của người đó, vả lại chuyện năm đó cũng chỉ là việc ngoài ý muốn, phu nhân là người thiện tâm hiền lương, làm sao có thể thực cùng người so đo đây."

      Bên cạnh, Thanh nhi kinh thường nhìn quản thị trợn mắt dối, nếu Định Dương hầu đó coi tiểu thư là nữ nhi của trưởng công chúa đương triều, coi người là đích nữ hầu phủ, làm sao có thể đem người đuổi tới nơi này.

      "Đúng vậy, Bạch di nương là người hiền nương thục đức, bằng cũng ngay sau khi mẫu thân bệnh chết, đem hầu phủ quản lý sắp xếp chặt chẽ, chỉ là vừa rồi nghe mama di nương là phu nhân, nghĩ đén phụ thân lúc ta vắng mặt, ngon ngọt mời di mẫu lên làm chính mẫu, cũng phải, mấy năm nay di nương tận tâm tận lực vì qúy phủ, có lẽ cữu cữu người cũng hiểu được điểm ấy, tất nhiên đáp ứng," Diệp Lăng Tịch khẽ mỉm cười , mặt tràn đầy điềm tĩnh.

      Nghe lời này, sắc mặt quản thị thoáng ngưng trệ, Hầu lão gia tuy vì Định Dương hầu, nhưng là vẫn tôn trọng trưởng công chúa, nào dám đem tiểu thiếp lên làm chính thất, cùng trưởng công chúa ngang vai ngang vế, cho dù đương kim thiên tử sớm còn quản chuyện của Định Dương hầu phủ, thế nhưng cũng thể người cho phép có người cưỡi lên đầu hoàng muội của mình, đây chính là tôn nghiêm của hoàng thất.

      "Tam tiểu thư đùa rồi, phu nhân kính trọng trưởng công chúa điện hạ, làm sao có thể ngang vai ngang vế với nàng, hầu phủ nay hiển nhiên vẫn là do trưởng công chúa làm chính mẫu."Quản thị cười , trưởng công chúa là chính mẫu làm sao, khi nàng còn sống quản lý việc, huống chi bây giờ nàng trở thành nắm tro tàn.

      Diệp Lăng Tịch gật gật đầu, cầm khăn lau khóe miệng, liếc nhìn quản thị cái:" như vậy, Bạch di nương vẫn là di nương".

      Quản thị biết Bạch thị rất ghét bị gọi là thiếp, thế nhưng bây giờ Diệp Lăng Tịch hỏi đến, bà cũng thể bất chấp mà gật đầu, may mà Bạch thị biết chuyện này.

      "Vậy ta hiểu, vừa rồi mama miệng gọi phu nhân người đến là ai, biết còn tưởng rằng Bạch thị có dã tâm, mơ tưởng vị trí chính thất."Diệp Lăng Tịch hơi nhíu mày, vẻ mặt hờn giận nhìn quản thị.

      Quản thị ngờ tới Diệp Lăng Tịch lại đến việc này, lúc này bà kịp suy tư thay đổi tính tình của Diệp Lăng Tịch, vội vàng cười :"Tam tiểu thư hiểu lầm rồi, phu nhân chính là hiền lương thục đức, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, làm sao có thể mơ tưởng vị trí chính thất được".

      "Đúng vậy, ta cũng tin Bạch di nương có thể mơ tưởng vị trí chính thất".Diệp Lăng Tịch mỉm cười khuôn mặt xinh đẹp như nhuộm quầng sáng, cực kỳ lóa mắt, trong thanh mát lạnh lộ ra chút hàn ý, " vậy mama chính là cố ý vu khống di nương bất nghĩa, người đâu, lôi vợ chồng quản thị xuống đánh cho ta hai mươi gậy."

      Chương 4:Trừng trị(2)

      Vợ chồng quản thị sửng sốt, sắc mặt hốt hoảng nhìn nữ tử thân hình gầy yếu phía trước, bọn họ vừa nghe nhầm chứ, nàng muốn đánh bọn họ?! Nàng làm sao dám?!

      Quản thị phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy mấy nô bộc từ bốn phía tới gần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Tịch, "Tam tiểu thư, người đây là có ý gì? Ta căn bản có vu khống phu. . . . . . Di nương, ta . . . . . . " tình đến mức này, bà ta cũng thể sửa miệng, tam tiểu thư này ràng là đổi trắng thay đen.
      "ý của mama chính là di nương người mơ ước đến vị trí chính thất." Diệp Lăng Tịch khẽ nhếch, đáy mắt lên tầng ánh sáng."Xem ra sau khi về kinh, có lẽ ta phải hỏi các Ngự Sử đại phu chút, Phò mã dựa vào cái gì có thể để tiểu thiếp ngang hàng ngang vế với trưởng công chúa."

      Ngự Sử đại phu?! quản thị nét mặt mặt hoảng hốt, nếu chuyện Hầu gia sủng thiếp diệt thê bị người ta bẩm báo lên ngự tiền, ngay cả Hầu gia với phu nhân sợ là cũng thể chịu nổi trách nhiệm, vậy kết quả cần nghĩ cũng biết.

      "Tam tiểu thư, người đây là ngậm máu phun người, những năm này di nương vì hầu phủ mà tận tâm tận lực, làm sao lại có thể có loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo. . . . . . ."Quản thị tức giận , lúc này bà nhất định phải bảo vệ phu nhân, vinh nhục của họ đều gắn liền thân chủ tử, đây cũng là lý do mà mấy năm gần đây bà ở hầu phủ có thể lộng hành vô kị.
      "ồ, ta cũng tin di nương có cái ý nghĩ đại nghịch bất đạo đó." Diệp Lăng Tịch khẽ nhếch, mắt phượng hơi ngưng, "còn thất thần làm cái gì, quản thị mama thừa nhận tội lỗi của mình, niệm tình ngươi hầu hạ Bạch di nương nhiều năm, hai mươi gậy là được rồi, lập tức thi hành."

      Nhìn thấy mấy nô bộc đến bắt người, vợ chồng quản thị nhất thời hoảng sợ, hai mươi gậy cũng phải là ít a, nếu như bị đánh, cho dù giữ được mạng, chỉ sợ chỉ còn nửa cái."

      "Các ngươi làm gì vậy, láo xược!"Quản thị cùng chồng gào thét hô, thế nhưng mấy nô bộc đó lại giống như là nghe thấy, trực tiếp tiến lên đưa bọn họ giữ chặt.

      Quản thị vùng vẫy vài cái, nhưng thoát được, đáy lòng tức giận thôi, Tam tiểu thư này ngày trước yếu đuối vô năng, ba năm gặp tính tình trái lại lại ngoan độc đến vậy, xem ra những ngờ vực của phu nhân chưa hẳn sai, bà ta nhìn Diệp Lăng Tịch, trầm giọng :"Tam tiểu thư, nô tài là phụng mệnh hầu gia tới đón người hồi phủ, nếu như làm chậm chễ giờ hồi kinh, Hầu gia nhất định vui."Cả phủ ai cũng biết Hầu gia sủng ái Bạch di nương và con cái bà ta nhất, ngược lại lại coi tam tiểu thư con chính thất như là thứ xuất. Bằng nàng cũng bị đuổi đến vùng quê này rồi. Nàng nếu như muốn được an ổn, nên nghĩ làm thế nào để cho lão gia và phu nhân được vui lòng, như vậy là khách khí với nàng rồi.

      “Ta đây là vì muốn tốt cho mama, mama là người của di nương, vì di nương mà nhận đòn gậy, có lẽ di nương cũng cảm kích mama. Hơn nữa mama yên tâm, ta chuẩn bị xe ngựa cho ngươi, tuyệt đối làm chậm chễ giờ." thanh đó róch rách nhàng, nhưng lại lạnh lẽo như băng tuyết ở Bắc Cực, hàn ý tụ lại," Đánh ! "

      Quản thị bị thanh dứt khoát đó khiến đáy lòng kích động phát run, chỉ nháy mắt sau lưng mát lạnh, thân thể như vào hầm băng, bà bỗng dưng ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng gầy yếu về phía gian phòng , nhưng mà bóng lưng đó lại giống như bao kiếm, lạnh lùng nghiêm nghị, trong phút chốc bà có loại kích động muốn chạy trốn, rất sợ kiếm khí đó đâm vào người mình.

      Thân thể bỗng nhiên bị kìm hãm mặt đất, thể động đậy, quản thị lúc này mới nhớ ra hai mươi gậy đó, nhất thời giãy giụa hô to:"Tam tiểu thư, ta là do lão gia phái tới, ta là người của di nương, nếu như ngươi dám động đến ta, lão gia và phu nhân bỏ qua cho ngươi. . . . . . " Lời còn chưa hết, gậy đánh xuống.
      "A,a. . . . . . ."từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, thê lương thảm tuyệt.
      Trâu, PhongVy, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 5: Sát khí che đậy

      thanh trong sân biết biến mất từ khi nào, chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết tan từ nóc nhà rơi xuống, trong phòng, Diệp Lăng Tịch ngồi chiếc giường mềm mại, khoan thai uống trà, dung mạo hời hợt, biết suy nghĩ chuyện gì.

      "Tiểu thư, vợ chồng quản thị đó vừa hết hôn mê, nô tỳ bây giờ sai người sắp xếp cho họ căn phòng."Thanh nhi tới, bưng ly nước nóng đặt vào tay Diệp Lăng Tịch, tầm mắt tự giác nhìn về phía Diệp Lăng Tịch, bộ dạng muốn nhưng lại thôi.

      Diệp Lăng Tịch cầm lấy ly nước nóng, liếc mắt nhìn Thanh nhi, thản nhiên "Có phải ngươi nghĩ ta cũng là muốn về kinh, vì sao lúc này còn muốn đắc tội với vợ chồng quản thị?"

      "Hai vợ chồng nhà đó hung hăng vô lễ, nên dạy cho họ bài học!"Thanh nhi giật mình, nàng bất giác nhìn về phía Diệp Lăng Tịch, vẻ thăm dò :"Lẽ nào tiểu thư có dự tính?"nàng biết tiểu thư phải là người hành động theo cảm tính. Người qyết định muốn về kinh vì chuyện này mà làm rối loạn kế hoạch.

      Diệp Lăng Tịch cười tiếng, trong con ngươi trong suốt lướt qua tia sâu xa khó hiểu, "Ngươi cho rằng bọn họ lòng muốn đón ta trở về? Đừng quên trước kia là ai giết người của ta."

      Thanh nhi nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nàng nhíu mày :"Tiểu thư nghi ngờ bọn họ đến để thăm dò người?"

      "Có phải hay , rất nhanh biết."Diệp Lăng Tịch khẽ nhếch môi, trong đôi mắt phượng hoa quang chợt , nằng nhấc tay áp lên miếng ngọc bội xanh cổ, " đến lúc phải trở về, nhưng là phải về khí thế mới được."Nàng im lặng, trở về thôi.

      Thanh nhi cái hiểu cái nhìn Diệp Lăng Tịch, nàng thực nghĩ ra, cái khí thế hùng dũng khi về kinh mà tiểu thư đến có gì khác biệt.

      "Tiểu thư, có cần nô tỳ phái người theo dõi vợ chồng quản thị, để tránh cho hai người họ gây ." Thanh nhi trầm giọng , sợ là bọn họ có chuẩn bị mới tới.

      "Ha ha. . . . . . " tiếng cười vang lên, Diệp Lăng Tịch đem ly nước nóng giữ ở trước ngực, khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra vài phần hài hước, khóe miệng nàng khẽ nhếch,"Chỉ sợ là bọn họ quá thành thôi."Thanh nhi vẫn là hiểu, bất quá lời tiểu thư luôn sai.

      Trong phòng, vợ chồng quản thị nằm giường, thể động đậy, sau lưng là mảng máu me nhầy nhụa, hai mươi gậy này chính là chút cũng a, sau khi đánh xong, cũng may là chồng của quản thị tỉnh lại.

      Quản thị khẽ cử động thân thể, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân giống như muốn rơi nửa, bà ở bên cạnh Bạch thị nhiều năm như vậy, chưa khi nào phải chịu khuất nhục đến vậy. Hai mươi gậy! tiểu tiện nhân đó lại dám động thủ với bà. Khi đó bà cũng là bị hù dọa đến hồ đồ, mơ mơ hồ hồ chịu đựng mấy gậy này.

      "Khốn kiếp, tam tiểu thư này là có ý gì! chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua sao?"Chu Đại Tài cũng tích bụng hỏa khí, cùng với quản thị mấy năm nay ở trong Hầu phủ chính là hống hách vô kỵ, ngoại trừ Bạch di nương ra, mấy vị tiểu thư công tử nào gặp họ đều phải cung kính nhường đường.

      " Ngươi rống cái gì, sao lúc tiểu tiện nhân kia muốn đánh chúng ta ngươi thế nào lại biết chống lại! đồ vô dụng!" quản thị hướng phía chồng mình mắng hơi, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, nếu phải nhờ bà, sao có thể lên làm quản gia ở Hầu phủ, ăn sung mặc sướng như bây giờ?

      Chu Đại Tài trong lòng mặc dù bực tức, nhưng cũng dám gì, biết quản thị có tầm ảnh hưởng đến Bạch thị bên đó, chỉ trầm giọng :" Mấy gậy này chẳng lẽ chúng ta phải chịu đựng sao?"

      "Chịu đựng?! hừ!" Quản thị hừ lạnh tiếng, nhìn lớp tuyết trắng mái hiên ngoài cửa sổ, đáy mắt lên đạo sát khí, "Vốn dĩ ta định nhanh như vậy động thủ với nàng ta, thế nhưng bây giờ là tự nàng ta tìm đến." Nếu phải là mấy người phái đến trước đó hiểu vì sao lại mất tích, bà cùng phải tới đây lượt, tam tiểu thư này quả nhiên thể giữ lại!

      "Nhưng mà phu nhân bên đó. . . . . . " chồng quản thị có chút ngập ngừng.

      Quản thị cười lạnh tiếng, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn chồng mình, "Ngươi cho rằng phu nhân hi vọng nàng ta an toàn trở về, hay là hi vọng nàng chết nơi đất khách quê người?! nếu ta với ngươi, trước khi đến, phu nhân dặn dò ta. . . . . "

      Chương 6: mưu của quản thị
      Quản thị bởi vì thời gian hơi gấp, đường thẳng chắc chắn kịp về đón năm mới, vì vậy chỉ có thể đường tắt. Nhưng lại năm lần bảy lượt phải đánh xe chầm chậm mới có bất kì nguy hiểm gì.

      đường, ba chiếc xe ngựa chậm rãi chạy, bởi vì tuyết rơi, đường trơn, xe cũng dám quá nhanh, xung quanh nơi này có ít vách đá dựng đứng, rơi xuống dưới chính là thịt nát xương tan.

      Hoa tuyết tung bay theo gió lạnh phương Bắc, tựa như có thanh than khóc quỷ mị từng đợt truyền đến, vang vọng ở bên tai, chân tay người đường đều muốn đông cứng, lại nghe thấy thanh này, tâm tình khó tránh phiền muộn thôi.

      tiếng "Hí. . . . . . " vang lên, bỗng nhiên ngựa hí dữ dội, xe ngựa phía trước đột nhiên chạy nhanh như chớp vọt về phía trước, con ngựa đó giống như phát điên, tuyết đọng đỉnh núi rung động.

      "Có chuyện gì vậy, mau, mau làm cho xe ngựa đó dừng lại, tam tiểu thư ngồi trong xe ngựa phía trước." xe ngựa phía sau, thanh của quản thị bỗng nhiên truyền ra, thế nhưng tốc độ của chiếc xe ngựa này lại ràng chậm lại.

      Những người ở phía sau biết là do khiếp sợ hay là có chuyện gì đều đứng yên bất động, mắt trợn trừng nhìn chiếc xe ngựa phía trước lao vụt , tiếng "ầm" vang lên, cả ngựa và xe cùng rơi xuống vách núi, đường chỉ còn lưu lại vài vết hằn của bánh xe.

      Phía sau, quản thị được người dìu đến, nhìn xuống vách núi vắng vẻ phía dưới, mặt lên tia lãnh khốc, đừng trách bà tàn nhẫn, là do tiểu tiện nhân kia hạ nhục thể diện của bà, hai mươi gậy kia gần như lấy mạng bà. Nhưng quan trọng nàng chính là cái gai trong mắt phu nhân, nhổ sớm chút, phu nhân bên đó mới có thể như thực bình yên thư thái.

      "Tam tiểu thư bởi vì từ bị Hầu gia đày đến vùng quê này, lòng sinh oán hận, muốn về kinh, thừa dịp ta chú ý liền chạy trốn, là uổng công Hầu gia luôn thương nàng ta. thôi, chúng ta nên về kinh báo lại việc này cho phu nhân."Quản thị lớn tiếng , nhìn thoáng qua những người xung quanh, những người này đều là tâm phúc của phu nhân, tự nhiên biết nên những gì, nên những gì.

      "Vâng!"

      Chiếc xe ngựa đường vẫn tiếp tục về phía trước, bánh xe nặng nề hằn mặt đường, bao lâu liền thấy bóng dáng của họ.

      "Tiểu thư, người quả thực đoán sai, mấy người đó lại dám mưu hại người, theo nô tỳ, chúng ta nên dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân."Thanh nhi thầm giọng , đáy mắt lên đạo sát ý, nếu phải họ đề phòng từ sớm, có lẽ cũng giống chiếc xe ngựa kia rơi xuống vách núi, thịt nát xương tan rồi.

      *(dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân :cách bạn đối phó với tôi, tôi sử dụng cùng phương pháp để đối phó với bạn)

      đỉnh núi, nữ tử gầy yếu bọc trong lớp áo choàng lông chồn, ánh mắt sắc bén đảo qua nơi chiếc xe ngựa vừa rơi xuống, nàng thoáng cười, "Muốn bọn họ chết rất đơn giản, nhưng bây giờ chưa phải là lúc giết bọn họ."Trong đôi mắt phượng xẹt qua tia xảo quyệt, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn những dãy núi dài liên miên phủ trắng tuyết , trong đầu chợt lóe lên thứ gì đó.

      "Vậy chúng ta về kinh thanh nữa sao?" Thanh nhi nghi hoặc .

      giờ nàng còn sống, phải là vì ngày kia có thể trở về để đòi lại nợ máu?!

      "Sao có thể về! nhưng trước mắt ta cần phải đến nơi." Nỗi buồn mặt Diệp Lăng Tịch vụt tắt, trong trí nhớ có dòng máu nóng hổi nhuộm đỏ tuyết trắng, tiếng ngựa hí dữ dội, tiếng kêu thảm thiết giống như vạn tiễn xuyên tâm vang vọng bên tai.

      Gió lạnh phả lên mặt, nàng cụp mắt, "Cũng nhiều năm chưa trở về, cũng nên trở về xem chút, biết bọn họ bây giờ ra sao rồi."Nàng nắm chặt vạt áo, hôm nay, lạnh
      Trâu, PhongVy, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: ngoan độc của Bạch thị

      Mười ngày sau, trong Định Dương Hầu phủ, bóng đêm dần thẫm, đèn đuốc của chính viện Hành Vu lại sáng rực, trong sân im ắng, thế nhưng thanh trong phòng lại lúc cao lúc thấp.

      "Ngươi cái gì? con tiện nhân đó chạy rồi?!"bỗng tiếng thét chói tai từ trong phòng truyền ra.

      Ngọn đèn trong phòng lay động, nhìn qua mười bảy mười tám tuổi từ ghế đứng bật dậy, khuôn mặt nhắn xinh đẹp đan xen phẫn nộ chỉ tay về phía người phụ nữ trung niên đứng phía dưới tức giận :" phải với ngươi phải dùng mọi phương pháp để mang nàng về sao?ngu xuẩn!"

      "Vi nhi đừng kích động, cẩn thận đứa bé."vị phu nhân ngồi phía trước nhìn động tác của nàng trong lòng hốt hoảng, bà lập tức đứng dậy, đỡ ngồi xuống, rồi quay sang nhìn quản thị ở phía dưới nhíu mày ," chuyện này thu xếp ra sao rồi?"
      Tuổi tác của người phụ nữ này nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, dung mạo tinh tế, mày môi đào, dường như tăng thêm vài phần xinh đẹp, dung mạo của kia nhìn qua giống bà đến sáu bảy phần.

      Quản thị ngước mắt chống lại ánh mắt sắc bén của Bạch thị, trong lòng bà trầm xuống, thấp giọng :"Bẩm phu nhân, tam tiểu thư trong lúc trở về do đường trơn ngã xuống vách núi rồi ạ."

      Diệp Thái Vi vừa nghe thấy lời này, sắc mặt khẽ động, kinh ngạc nhìn người bên cạnh mình, mấp máy môi,"Mẫu thân, người, người sai người giết tiểu tiện nhân đó. . . . . . ." nàng chợt che miệng, sắc mặt hoảng hốt.
      Bạch thị liếc nhìn Diệp Thái Vi, thở dài tiếng, an ủi vỗ tay nàng :"Đừng sợ, mẹ là vì muốn tốt cho con, tiểu tiện nhân kia còn sống ngày con thể danh chính ngôn thuận gả vào An Quốc Công phủ."

      Nghe lời này, vẻ mặt Diệp Thái Vi mới có chút bình tĩnh lại, Diệp Lăng Tịch chết chưa?đáy mắt nàng lên tia u ám, quay sang nhìn quản thị,"Ngươi khẳng định tiểu tiện nhân đó chết?"

      Nếu như phải tiểu tiện nhân đó có hôn ước với Hướng công tử, khoảng thời gian trước kia nàng cũng bị An Quốc Công phu nhân nhục mạ, còn chỉ có thể dùng kiệu rước nàng vào trong phủ là thiếp, lại còn muốn để tiểu tiện nhân đó gả vào Quốc Công phủ trước nàng, nếu liền tuyệt đối chấp nhận nàng, như vậy mới có chuyện cha mẹ nàng phái người đón tiểu tiện nhân đó. Nàng rốt cuộc bằng tiểu tiện nhân đó ở chỗ nào, tiểu tiện nhân đó chẳng qua có vận khí tốt hơn nàng được đầu thai vào trong bụng của công chúa, nhưng đáng tiếc a, người mẹ công chúa của nàng lại là con ma đoản mệnh, thể che chở cho nàng, bằng nàng làm sao lại bị đuổi đến vùng quê đó chứ.

      "Nô tì tận mắt nhìn thấy, chiếc xe ngựa đó trực tiếp rơi xuồng phía dưới nát vụn."Quản thị thấp giọng .

      Diệp Thái Vi vô cùng hài lòng, nàng gật gật đầu, quay sang nhìn Bạch thị nũng nịu :"Vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn, bằng nữ nhi cho rằng phải cùng tiểu tiện nhân đó gả vào Quốc Công phủ rồi."

      "Mẹ lòng thương con, làm sao nỡ để con làm thiếp, là nàng ta cản đường của con, cho nên mẹ nhất định phải thay con trừ bỏ."

      Bạch thị nhìn dáng vẻ rất giống mình của nữ nhi, dịu dàng :"Ngày mai mẹ báo cho An Quốc Công phu nhân biết tin, con của mình bị người ta ruồng bỏ đào hôn, cho dù bà ta có thích tiểu tiện nhân đó sợ là cũng thể nhịn nổi, đến lúc đó mẹ đem đứa bé trong bụng của con ra uy hiếp bà ta, sợ bà ta nhượng bộ, con yên tâm, vị trí phu nhân thế tử này định trước là của con rồi."

      "Cảm ơn mẹ, với con mẹ là tốt nhất."Diệp Thanh Vĩ cười ngọt ngào, kéo lấy cánh tay của Bạch thị, bộ dạng cặp mẫu tử tình thâm.

      Bạch thị vẻ mặt dịu dàng nhìn nữ nhi, "con đó nha đầu này, giỏi nhất là làm cho mẹ vui vẻ, sau này xuất giá rồi, nhất định phải thường xuyên về thăm mẹ , đừng có phu quân rồi liền quên mẹ a."

      "Mẹ, nữ nhi nỡ rời xa người." Vẻ mặt Diệp Thái Vi thẹn thùng, tựa đầu trong lòng Bạch thị, nũng nịu . Trong mắt nàng lên tia tàn, tiện nhân Diệp Lăng Tịch đó cuối cùng cũng cản đường nàng nữa rồi.

      Chương 8: Huyết quang chi tai

      *huyết quang chi tai: chỉ mê tín thời trước coi chiến tranh là tai ương, nên phải có đổ máu hoặc họa sát thân, được giản lược gọi là " huyết quang tai", "huyết quang". Tóm lại là tai họa phải đổ máu.

      Tuyết nóc nhà biết tan từ bao giờ, gió xuân thấm vào từng mầm xanh mới nảy, ngay cả Dương thành cũng nhuộm vẻ xuân sắc, ngày hôm nay càng thêm náo nhiệt.

      đường phố, đoàn người rước dâu trùng trùng điệp điệp khua chiêng gõ trống về phía trước, đoàn người khiêng chín mươi chín rương của hồi môn trải dài, đủ để thể long trọng của hôn này. con tuấn mã, nam tử thân hỷ phục tân lang tuấn lãng hướng phía đoàn người vây xem chắp tay cảm tạ, khuôn mặt mang theo nét cười, vô cùng đắc ý.

      Hôm nay là ngày thế tử An Quốc Công thành thân với tiểu thư của Định Dương Hầu gia, mọi người đều biết, An Quốc Công phu nhân cùng Định Dương Hầu phủ phu nhân cũng chính là trưởng công chúa Dao Quang là tỷ muội thân thiết, hai người sớm đính hôn cho An Quốc Công thế tử với tiểu thư của Định Dương Hầu phủ.

      Song bởi vì mấy năm trước vị tiểu thư đó mực muốn dưỡng bệnh ở thôn quê, cho nên hôn này mới kéo dài đến bây giờ.

      Nhưng khoảng thời gian trước lại có lời đồn vị tam tiểu thư đó muốn gả cho An Quốc Công thế tử, vì trốn tranh hôn , liền chạy trốn trong đêm tối, những người được Định Dương Hầu phủ phái đón nàng đều biết tung tích của nàng.

      Sau khi việc này truyền đến kinh thành, Định Dương Hầu vô cùng tức giận, lập tức phái gia nô trong phủ ra ngoài tìm người, thậm chí còn tuyên bố có đứa con này. Về phần phía An Quốc Công phủ cũng kìm được tức giận, mặc dù quan hệ của An Quốc Công phu nhân với trưởng công chúa rất tốt, nhưng có nghĩa là con của trưởng công chúa có thể coi An Quốc Công thế tử ra gì, hành động đào hôn lần này của nàng thể nàng chán ghét thế tử An Quốc Công.

      Cũng may phía Định Dương Hầu phủ rất nhanh liền ra mặt giảng hòa, toàn bộ đều nhận lỗi về mình, còn bằng lòng đem con thứ hai của mình gả cho An Quốc Công thế tử, tỷ gả thay cho muội, xem như là xin lỗi. Nghe nhị tiểu thư chủ động xin gả thay cho muội muội của mình.

      Trong khoảng thời gian người trong kinh thành ai khen ngợi Diệp nhị tiểu thư *huệ chất lan tâm, xem thường vị tam tiểu thư đào hôn kia. Trong kinh thành ai ai cũng biết tam tiểu thư họ Diệp nổi danh là kẻ vô dụng, vụng về nhu nhược, vốn thể gánh vác được vị trí phu nhân thế tử An Quốc Công, vậy còn dám ghét bỏ người khác.Trái lại, nhị tiểu thư lại là tài nữ nổi tiếng trong kinh thành, ít người phải cảm thán thế tử An Quốc Công trong họa gặp phúc.

      *huệ chất lan tâm: ví tấm lòng của người con thanh khiết tựa hoa huệ, phẩm chất thanh cao tựa hoa lan

      Trong quán trà cách đó xa, người con thân váy tím nhạt ngồi gần cửa sổ cụp mắt uống trà, khuôn mặt thanh tú, gương mặt nhắn hơi lộ ra vẻ tái nhợt, tầm nhìn lướt qua người đường, bên tai lại là tiếng bàn tán của mọi người ngồi lầu.

      "Vị tam tiểu thư kia đúng lá sống trong sung sướng mà biết hưởng, nếu phải ngày trước trưởng công chúa Dao Quang sớm định hôn , ta còn cho rằng dựa vào tư chất của ta mà có thể gả vào An Quốc Công phủ?" tiếng cười nhạo truyền đến.

      "Người ta là hoàng thân quốc thích, đương nhiên phải kiêu ngạo, chừng ta còn muốn gả cho hoàng tử làm vương phi cũng nên, ha ha. . . . . . " Lại tiếng cười nhạo truyền đến.

      "Hừ, hoàng thân quốc thích cái gì, ai mà biết năm đó trưởng công chúa Dao Quang đoạn tuyệt quan hệ với hoàng thất, nếu mấy năm nay hoàng thượng làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ với cháu ruột của mình."

      "Đúng vậy, đúng vậy, đáng tiếc vị tam tiểu thư đó vẫn hiểu tình cảnh của bản thân a. . . . . . . "

      . . . . . .

      Thanh nhi đứng bên cạnh bàn, nghe những lời bàn tán xung quanh mình trong lòng vô cùng tức giận, đừng tên thế tử vô dụng An Quốc Công, cho dù là hoàng tử hay vương gia cũng ai xứng với tiểu thư.

      Diệp Lăng Tịch khôi phục thần sắc liếc mắt nhìn ly trà trong tay, trà cũng uống xong rồi, nên làm chính thôi, ngay lúc nàng chuẩn bị đứng lên, bên tai liền truyền đến giọng hòa nhã của nam nhân.

      " nương, muốn xem quẻ ? linh lấy tiền."
      " Này, ngươi muốn làm cái gì, tránh ra, ai cho phép ngươi đến gần tiểu thư nhà ta." thanh giận giữ của Thanh nhi truyền đến, hiển nhiên là đem hết những bực tức tích tụ từ trước đó cùng bùng phát ra.

      Diệp Lăng Tịch nghiêng đầu nhìn người con trai mặt mày tuấn lãng bên cạnh, nhìn qua có vẻ hai tư hai năm tuổi, trong tay cầm tấm biển lớn làm từ miếng vải trắng, bên viết mấy chữ lớn," Thiên cơ thần toán".

      " Nhìn ấn đường của nương phát ám, chỉ sợ là gần đây có *huyết quang chi tai." Nam tử vẻ mặt đồng cảm nhìn Diệp Lăng Tịch.
      Trâu, PhongVy, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :