1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùm sủng, Chiến thần tiểu cuồng phi - Vãn Hà GoGo (67/119) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      [Xuyên ] Trùm sủng, Chiến thần tiểu cuồng phi


      Tác giả: Vãn Hà GoGo

      Editor: SingNo - Panh Hoàng

      Thể loại: Xuyên , có chút huyễn huyễn, nam – nữ cường

      Số chương: 119 chương

      Nguồn : LQĐ

      --- ------ ---


      Giới thiệu:

      Kiều Vô Song, nữ sát thủ mạnh nhất của thế kỷ hai mươi mốt, đối mặt với kẻ địch, lạnh lùng vô tình, thủ đoạn độc ác.

      lần ngoài ý muốn, khiến nhảy dù đến thế giới xa lạ, vô tình cứu được mỹ nam bị người truy bắt. Kể từ đó, cuộc đời của mở ra từng trận chiến đấu kịch liệt...

      Loạn thế tứ quốc, lại đầu nhập vào đoàn dong binh nho .

      : "Ba người chống lại vạn đại quân, nên tấn công thế nào?"

      : "Đơn giản, chỉ cần mình tôi là đủ!"

      trận chiến dịch, bạo nổ lấy đầu của Tướng quân quân địch, lập tức nổi danh thiên hạ, bộc lộ tài năng!

      Lời đồn; loạn thế tứ quốc, Thiên nữ giáng thế, người có được Thiên nữ, tất có được thiên hạ.

      Kể từ đó, thủ lĩnh tứ quốc, tranh nhau chiếm đoạt.

      Đông có Hoàng Trác Nhiên bá đạo tàn nhẫn lạnh lùng, Nam có Tử Mặc Hàn sâu lường được, Tây có Lâm Dịch Huân đẹp trai như tiên, Bắc có Bắc Minh Liên Thành trầm tính lạnh lùng.

      , nên lựa chọn như thế nào?

      Hay là... luôn đối với người đàn ông tuyệt thế có duyên gặp lần nhớ mãi quên?

      vô tình phát người điều khiển tiền trang thao túng tiền bạc tứ quốc, lại là người đàn ông tuyệt thế khiến nhớ mãi quên đó!

      : "Dự trữ tiền bạc, thầm mua binh mã, muốn mưu đồ tạo phản? "

      : "Tạo phản rất tầm thường, ta muốn thống nhất tứ quốc, lấy toàn bộ thế giới làm sính lễ tặng cho nàng, như vậy nàng mới có thể xứng với ta. "

      Cái gì, ta càn rỡ phô trương sao?

      Chiến loạn tứ quốc, nữ kiêu ngạo và nam phúc hắc tay nắm tay cùng chống lại kẻ địch ——

      Các đồng chí, giơ cờ trắng ngoan ngoãn đầu hàng, làm trái người, kết cục đều là bị bọn họ chơi đùa đến chết!

      Khoan , mấy người cho là bọn họ vô địch?

      NO! Bọn họ sinh ra đám tiểu còn vô địch hơn!​
      AnAnvu ngoc lan thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      --- ------ ------

      Mở đầu:

      Trời đêm trong rừng rậm, sao lốm đốm đầy trời. vòng trăng lưỡi liềm màu trắng bạc, yên tĩnh tản ra ánh sáng u lạnh lẽo, khiến cả khu rừng vốn hắc ám, chiếu rọi càng thêm trầm khủng bố

      Tiếng ‘ong ong’ nặng nề từ trung truyền đến, máy bay trực thăng lắc lư rất nhanh xoáy thành hình xoắn ốc, bất thình lình xuất trung.

      Đột nhiên ——

      Phía xa rừng tậm, truyền đến tiếng nổ mạnh "ầm ầm ——" cực lớn, ánh sáng đỏ rực mạnh mẽ tạo thành mây hình nấm khổng lồ, từ góc nào đó trong khu rừng bay thẳng lên trời cao.

      Phóng xạ mạnh mẽ cùng sóng xung kích, khiến chung quanh thoáng chốc biến thành bãi hoang tàn. Sau khi máy bay trực thăng cảm nhận được sóng xung kích mạnh mẽ này, cả máy bay ngừng lắc lư.

      "Đáng chết."

      Trong máy bay, mấy người đàn ông nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi cảm nhận được trận lắc lư dữ dội này, lập tức choàng tỉnh.

      Có người nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì."

      Có người kinh ngạc : "Mau nhìn kia, đó là trụ sở của chúng ta."

      Từ cửa sổ máy bay có thể nhìn thấy được mây hình nấm đồ sộ bên ngoài, cùng biển lửa trí mạng.

      Có người khẽ nguyền rủa: "Chiết tiệt, có người quấy rối trụ sở của chúng ta."

      Trong lúc mấy người trong máy bay tức giận, radio trong máy bay bỗng nhiên vang lên: "Toàn thể nhân viên chú ý; bởi vì phía trước xảy ra vụ nổ mạnh, dẫn đến máy bay bị tổn hại, xin tất cả nhân viên lập tức kiểm tra trang bị, chuẩn bị đáp!"

      Trong mấy người đàn ông, có người : "Chúng ta cũng phải xuống xem chút, rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, dám đến trụ sở của chúng ta giương oai."

      Người nọ dường như là Lão đại của bọn họ, vừa dứt lời, những người khác liền đồng loạt :

      "Vâng!"

      Máy bay trực thăng mở cửa, gió lớn vù vù thổi qua, khiến cho đầu tóc của mấy người đó rối thành nùi.

      Những người này, đều là sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, chuyện từ máy bay đáp xuống, đối với bọn họ mà căn bản chính là bữa ăn sáng.

      Tất cả mọi người lắp dù nhảy xong, động tác nhanh chóng từ máy bay nhảy xuống.

      Hoàn toàn hề hay biết, từng cử động của bọn họ, toàn bộ đều rơi vào trong mắt của người thần bí nào đó đứng ở nơi xa...

      Đối với chuyện trụ sở bị hủy, bọn họ cảm thấy vô cùng tức giận và nhục nhã.

      Đội trưởng dẫn đầu đáp xuống, cởi dù ra, mạnh mẽ hô lên: "Go, go, go..."

      Theo giọng mạnh mẽ của đội trưởng, tất cả đội viên mau chóng cởi dù ra, bọn họ vừa cấp tốc chạy nhanh, vừa cầm súng tiểu liên tiên tiến nhất trong tay, trực tiếp chạy thẳng đến trụ sở.

      Chỉ chốc lát sau, bọn họ chạy vội tới vùng lân cận của trụ sở, lại nhìn thấy khu hoang tàn bốc cháy, lập tức càng thêm căm tức.

      Có người tức giận : "Con mẹ nó, là ai làm!"

      Trong trụ sở của bọn họ, dữ trữ trang bị tiên tiến nhất cùng máy móc theo dõi cao cấp nhất, trừ mười người đàn ông có mặt ở đây ra, trong căn cứ còn có rất nhiều sát thủ.

      Nhìn khói đặc cuồn cuộn trước mắt, tất cả mọi người biết, bọn họ đều hy sinh cả rồi.

      "Đầu lĩnh, gần đây chúng ta có trêu chọc đến những tổ chức khác ?"

      "Có lẽ là gần đây chúng ta buôn bán quá đắt, đắc tội với người trong ngành."

      "Vừa rồi nơi này nổ mạnh như vậy, nhất định người nọ vẫn chưa chạy xa, chúng ta chia nhau lục soát."

      "Vâng."

      Vì vậy, mười người đàn ông chia làm năm tổ, phân công hành động, ở bên trong khu rừng rậm rạp, lục soát tìm kẻ khả nghi.

      Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời đêm lốm đốm đầy sao, ánh sao lại như rừng cây rậm rạp chằng chịt, càng thêm tươi tốt.

      Trong rừng cây yên tĩnh nhưng ngay cả tiếng dế kêu cũng nghe thấy được.

      Mười người đàn ông chia nhau hành động, tay nâng súng la-de, lại có thể ở trong đêm tối cần bất kỳ ánh sáng nào cũng có thể nhìn vật thể phía trước.

      Đột nhiên, bóng người nhanh chóng thoáng qua, nếu phải vô ý giẫm lên lá đất phát ra thanh ‘xột xoạt’ căn bản có cách nào thu hút được lực chú ý của bọn họ.

      Có người cảnh giác cả kinh : "Có người!"

      Có người khẩn trương giơ súng trong tay lên, ngắm lấy bốn phía: "Ai?"

      Phía sau bóng cây đồ sộ, chủ nhân cuả bóng dáng cao gầy, hơi nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười lạnh, thanh trong trẻo lạnh như băng, bất ngờ vang lên: "Người muốn mạng của chúng mày!"

      Hai người nghe thấy tiếng động, đột nhiên cảnh giác giơ súng lên bắn loạn trận.

      'Pằng pằng' hai tiếng súng vang lên, hai người đàn ông tay nâng súng la-de đột nhiên trừng lớn hai mắt, thân thể lập tức ngã xuống, ‘phù phù’ tiếng liền tê liệt mặt đất.

      Bọn họ ngay cả chết như thế nào cũng biết!

      Nghe thấy tiếng súng, các phân đội khác đều chạy đến, nhìn hai thi thể nằm mặt đất, bọn họ tức giận : "Đừng làm rùa đen rút đầu nữa, mau ra đây cho ông."

      Người nọ vừa dứt lời, 'pằng' tiếng súng vang lên, trán trúng đạn, trực tiếp mất mạng.

      Có người chửi bới: "CMN."

      Có người khẽ nguyền rủa: "Có súng bắn tỉa."

      Tất cả mọi người hốt hoảng trận, súng la-de cầm trong tay loạn quét hồi.

      Đúng lúc này, chỉ nghe 'Pằng pằng pằng pằng...' loạt tiếng súng vang lên hòa lẫn với tiếng súng la-de mạnh mẽ.

      Tất cả mọi người căn bản kịp phản ứng, đạn ghim vào đầu bọn họ.

      Mười người đàn ông, tất cả chết ở trong rừng cây này.

      Sau bóng cây, bóng dáng thần bí hơi thò nửa người ra, nhờ vào ánh trăng màu trắng bạc mới có thể nhìn thấy đó là vóc người cao gầy của gợi cảm.

      mặc bộ đồ da bó sát màu đen, con ngươi đen băng lạnh, nhếch môi cười nhạt, : "Chúng mày dám đối đầu với Ưng Nhãn, đáng đời, chết nhắm mắt."

      chuẩn bị quay người , lại chợt phát Ưng Nhãn treo lủng lẳng cổ – vật bất ly thân của đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt.

      Sắc mặt lạnh lẽo; ánh sáng của Ưng Nhãn quá mức quỷ dị, chẳng lẽ Ưng Nhãn này có vấn đề?

      vươn tay mạnh mẽ giật Ưng Nhãn từ cổ xuống, cùng lúc phất tay vứt Ưng Nhãn , đột nhiên, ánh sáng vô cùng mạnh mẽ bao bọc lấy thân thể ...

      Chương 1: Xuyên
      Editor: NanaTrang

      Nơi này, vẫn là rừng rậm tối đen u ám.

      Cây cối rậm rạp cao thấp dài đầy cả đỉnh núi. Cánh rừng vốn tối đen, đột nhiên từ đàng xa xuất thêm mấy ánh lửa.

      Từng đợt tiếng bước chân vội vàng từ xa mà đến, ngay sau đó, lại truyền đến tiếng quát lạnh như băng của người: "Tướng quân hạ lệnh, ai lấy được thủ cấp của Trương Tử Thạc, ban thưởng năm trăm lượng hoàng kim."

      Giọng người nọ vừa dứt, chung quanh liền nổi lên tiếng hô hưng phấn.

      Tất cả mọi người hào hứng càng thêm kích động, bắt đầu điên cuồng cầm cây đuốc trong tay, chiếu sáng trước mắt, bất kỳ chi tiết cũng muốn bỏ qua.

      Đúng lúc này, bầu trời đêm muôn vàn ánh sao đột nhiên lên đường sáng vàng. Mà đường sáng vàng kia, lại giống như sao băng, lóe lên rồi biến mất.

      Có người nhìn thấy tượng thay đổi trong trung, liền hỏi: "Đó là sao chổi sao?"

      "Mặc kệ nó, nhanh chóng bắt người ."

      Tất cả mọi người cũng để ý đến đường sáng vàng chợt rồi biến mất kia, tiếp tục tìm kiếm trong rừng rậm.

      Mà giờ khắc này, ở bụi cỏ cách đó xa, ước chừng cao 1m, ai cũng biết, có đôi mắt tràn ngập cảnh giác, lạnh lùng quan sát bọn họ.

      Phương hướng của đường sáng vàng chợt rồi biến mất kia, lại cách xa bụi cỏ đó.

      Cũng ở cách đó xa, đột nhiên phát ra loạt tiếng bước chân.

      Có người kích động kêu lên: "Nơi này có người!"

      Ánh sáng của bó đuốc sáng rực hoa mắt, bóng màu đen phản ứng nhanh nhẹn cấp tốc tránh qua, núp trong bóng đêm.

      "Người nào đâu?" Tướng sĩ dẫn đầu vừa tới, nương theo ánh sáng của bó đuốc, phát phía trước ngoại trừ rừng cây yên tĩnh ra, căn bản ngay cả bóng chim cũng có.

      "Mẹ nó, nhìn ràng chút cho lão tử!"

      Hóa ra là phen hú vía, người bọn họ muốn bắt, là thủ lĩnh của đoàn dong binh hoạt động rộng khắp tứ quốc, Trương Tử Thạc.

      Người đàn ông này có bản lĩnh siêu cường, có thể sống sốt trong hoàn cảnh gian nan và khốn khó nhất.

      Danh hiệu của nổi tiếng, hành vi tác phong cũng vô cùng cổ quái, người mạnh mẽ như thế, cho dù bên của bọn họ có hơn trăm người, làm việc cũng phải vô cùng cẩn thận.

      Nhưng mà, bọn họ hoàn toàn biết, từng cử động của mình, lại bị nào đó nhìn thấy sót thứ.

      ngồi xổm nhánh cây của cây đại thụ, lợi dụng lá cây rậm rạp, che đậy thân thể của mình.

      mặc bộ đồ da bó sát màu đen, bày ra dáng người trước sau lồi lõm vô cùng tinh tế. mái tóc đen nhánh dùng dây cột tóc buộc lại thành đuôi ngựa tuấn.

      có khuôn mặt cỡ như bàn tay, chân mày lá liễu cao gầy, lại lộ ra khí khái ào ào, lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt phượng như hồ ly giảo hoạt khôn khéo. Dưới sống mũi cao là đôi môi đỏ mọng vểnh lên.

      nhìn tình cảnh dưới cây, mắt phượng rất nhanh lên vẻ nghi hoặc.

      Đây là đâu?

      Bọn họ là ai!

      Nhìn trang phục, hành vi cử chỉ của bọn họ, có chút giống trong phim truyền hình.

      Điều đầu tiên nghĩ đến, chính là quay phim. Nhưng mà, ý nghĩ này chỉ duy trì giây, liền bị nàng NG* rồi.

      (* Khi xem những cảnh hậu trường quay phim hay có nhưng cảnh quay NG. NG là "No Good". Đó là những cảnh quay hỏng, phải quay lại. Ý ở đây là bị loại bỏ đó)

      nhớ ràng mình ở trong rừng chấp hành nhiệm vụ, cũng vô cùng viên mãn hoàn thành tất cả nhiệm vụ.

      ý nghĩ lóe lên, đột nhiên nhớ tới ánh sáng mãnh liệt bao bọc lấy cả người mình, chỉ cảm thấy ánh sáng quá mức mạnh mẽ, khiến cho tầm mắt của nhìn thấy bất cứ thứ gì

      Giống như có trận gió lốc cuốn , làm cho tầm mắt của trở nên mơ hồ.

      Khi tầm mắt của khôi phục lại bình thường lần nữa, liền nhìn thấy tình cảnh đám người tương tự người lính cổ đại, lúc soát tìm cái gì đó.

      mau choáng tránh thoát, núp ở sau rừng cây, sau đó lại im hơi lặng tiếng bò lên nhánh cây đại thụ.

      Sau khi sắp xếp lại tất cả mọi chuyện lần nữa, đưa ra kết luận ——

      , xuyên rồi!

      còn chưa kịp thầm oán, chửi bới.

      Dưới nhánh cây truyền đến tiếng bước chân hoảng hốt rối loạn, cùng tiếng gào thét, trực tiếp hấp dẫn lực chú ý của .

      "Đứng lại, đừng chạy!"

      Nhìn lại nơi phát ra giọng , bất ngờ phát , trong bụi cỏ rậm rạp, có tiếng động rất tiếng...


      Chương 2: Giúp đỡ
      Editor: NanaTrang

      "Đứng lại, đừng chạy!"

      Nhìn lại nơi phát ra giọng , bất ngờ phát , trong bụi cỏ rậm rạp có tiếng động rất tiếng...

      Mắt đẹp chớp lóe ánh sáng, đôi môi đỏ mọng vẽ ra nụ cười có mười phần hứng thú, trong hơi thở, dường như phát ra tiếng hừ lạnh rất .

      Tất cả đám người lùng bắt, đều đuổi theo hướng có tiếng bước chân hỗn loạn.

      Còn lúc này, người đàn ông núp trong rừng, lại lặng lẽ chậm rãi rút lui.

      Chỉ là, cho dù động tác của có chậm chạp như thế nào, lúc bò, bụi cỏ rậm rạp chung quanh vẫn tạo ra tiếng động rất .

      Bên kia quá mức ầm ĩ, cho nên những người đó nghe thấy tiếng động này.

      Còn ngồi xổm nhánh cây xem cuộc vui, lúc người đàn ông trong bụi cỏ sắp rút khỏi đột nhiên thả người nhảy lên, bước chân của rơi xuống rất nhàng, cũng khiến cho mấy người lính phía trước phát .

      Hai chân vừa mới chạm đất, trở mình lăn cái, im hơi lặng tiếng lật ngược trở lên, trong nháy mắt liền dừng ở bên cạnh người đàn ông.

      Người đàn ông phản ứng cực nhanh, nhìn người đột nhiên xuất , theo bản năng muốn rút kiếm ám sát, nhưng lại chậm bước.

      Bởi vì trong lúc lộn nhào xuống, nhanh chóng rút chủy thủ buộc ở bắp đùi ra, chuyện đầu tiên hạ đất cũng chính là gác chủy thủ ở cổ người đàn ông.

      Người đàn ông vững vàng hít thở, giọng trầm thấp tràn ngập cảnh giác cùng lạnh băng : " là ai?"

      nhếch môi cười nhạt, : "Người có thể cứu ."

      "Dựa vào cái gì ta phải tin ?"

      "Chỉ cần trả lời vấn đề của tôi."

      bất chấp người đàn ông có đồng ý hay , liền hỏi: "Đây là triều đại nào? Tại sao bọn họ truy lùng ?"

      Ánh mắt người đàn ông tràn ngập cảnh giác nghe câu hỏi của , bất chợt thoáng qua chút nghi vấn.

      lặng im , tựa như tự hỏi điều gì đí.

      thấy có phản ứng, chủy thủ cổ hơi dùng sắc chút, cổ người đàn ông liền xuất đường máu.

      Người đàn ông nhếch môi mỏng, mắt lạnh liếc cái, : "Loạn thế tứ quốc, ta là thủ lĩnh của lính đánh thuê, bởi vì giết Nhiếp Chính vương của Đông quốc mà bị lùng bắt."

      Mẹ nó, lại xuyên đến thời buổi loạn lạc!

      Lúc này, ánh trăng màu trắng bạc bị đám mây che ánh sáng, rất nhanh thu hồi chủy thủ lại, quyết đoán : " theo tôi."

      Người đàn ông đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại ma xui quỷ khiến theo.

      Rất nhanh, bọn họ thừa dịp ánh trăng ảm đạm, yên tĩnh rời khỏi bụi cỏ rậm rạp.

      chỉ chỉ phía sau cây đại thụ, người đàn ông hiểu ý, nấp người ở phía sau cây.

      Mà giờ khắc này, vẫn có động tác, cầm lấy chủy thủ cắt từng nhúm cỏ, lúc đám lính ở đàng kia giơ cây đuốc lên quay lại lần nữa, thầm lặng lẽ núp ở phía sau cây đại thụ.

      Động tác của cực nhanh buộc cỏ lại thành từng bó, sau đó nhanh chóng làm hai cái áo cỏ.

      Người đàn ông nhìn động tác quái dị của , lại có chút bần thần.

      làm xong cái, sau khi mặc áo cỏ lên người xong làm tiếp cái nữa, rồi lặng lẽ đưa cho người đàn ông.

      Người đàn ông bắt chước động tác mặc áo, rất nhanh mặc xong áo che chắn lên người.

      chỉ chỉ cây đại thụ vừa mới nhảy xuống, dùng khẩu ngữ : "Leo lên!"

      Mặc dù người đàn ông nghi hoặc, nhưng cũng dựa theo phân phó của , cẩn thận leo lên cây.

      Sau đó, cũng leo lên thân cây.

      Bởi vì cây này rất lớn, có nhiều nhánh cây, lá cây tươi tốt.

      Lúc vừa mới nhảy xuống cây, phát nhánh cây của cây đại thụ này hoàn toàn có thể chống đỡ sức nặng hai người.

      Vì vậy, lựa chọn dùng áo cỏ và lá cây làm vật che chắn.

      dựa lưng vào nhánh cây thô to, hai tay chống đầu, bắt chéo hai chân, thảnh thơi : "Được rồi, trời sáng chạy trốn."

      Người đàn ông kinh ngạc nhìn về phía : "Vì sao phải núp cây, ở trong bụi cỏ ta cũng có thể núp đêm."

      Giọng điệu của người đàn ông hơi có chút trách cứ, tựa như cử động lần này của làm điều thừa.

      hừ lạnh, : "Bọn họ lục soát mặt đất, có thể lục soát cây sao?"

      Người đàn ông ngẫm lại, cũng đúng, ánh mắt quan sát lá cây rậm rạp, lại : " cây có thể có rắn..."

      Vừa dứt lời, bắt chéo hai chân vốn chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên đứng dậy.

      Từ trong gói đồ bên đùi lấy ra chai thuốc, bỗng dưng động tác lại giống như xinh đẹp bò tới người đàn ông.

      Người đàn ông ngớ ra, nhìn dáng người đầy cám dỗ của , cùng với động tác khiến người ta mơ màng, lập tức mặt đỏ tới mang tai, toàn thân khô nóng...



      Chương 3: Mập mờ
      Editor: NanaTrang

      Vừa rồi bởi vì ánh trăng mờ, nên thấy dung mạo của .

      Giây phút này, trăng lưỡi liềm bị đám mây che ánh sáng khôi phục lại màu trắng bạc của nó.

      Nương theo ánh trăng, người đàn ông thấy dung mạo của .

      Khuôn mặt cỡ như bàn tay, có đôi mày kiếm cao gầy, trán lộ ra khí khái ào ào, lông mi vừa dài vừa cong, trong lúc nhấp nhánh, tựa như bươm bướm nghịch ngợm đáng .

      Đôi mắt phượng tựa như hồ ly giảo hoạt, lóe ra ánh sáng khôn khéo, dưới sống mũi cao đình là đôi môi đỏ mọng dường như câu lên nụ cười quỷ dị.

      Lúc này mới nhìn trang phục người có chút kỳ lạ, biết đây là quần áo vải vóc gì, dường như bó sát của thân thể , bày ra vóc người hoàn mỹ vô cùng tinh tế.

      Động tác bò sát của rất quyến rũ, dáng người trước sau lồi lõm mê người, càng khiến cho lộ vẻ cực kỳ xinh đẹp.

      mặt đất có người : "Hẳn là trốn ở nơi khác, chúng ta tiếp tục lục soát."

      Đám lính lục soát dưới mặt đất có kết quả, lập tức rời .

      Rừng rậm vốn ầm ĩ, đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình.

      'Phù phù, phù phù!'

      Người đàn ông tựa như cảm thấy tim mình đập loạn xạ, đồng thời còn cảm thấy bên tai nóng hầm hập.

      rắc chút thuốc bột xung quanh người đàn ông, nhân tiện : "Giờ hoàn toàn cần lo lắng nữa."

      Người đàn ông nhìn bột phấn màu trắng chung quanh, hỏi: "Đây là cái gì?"

      "Thuốc phòng côn trùng phòng rắn." hiếm khi có kiên nhẫn trả lời từng vấn đề , vừa dứt lời, dường như có chút mệt mỏi, tiếp tục dùng hai tay chống đầu, : "Tôi muốn ngủ, còn muốn làm gì làm."

      Thấy muốn ngủ, người đàn ông hơi có vẻ lo lắng hỏi: " tên gì?"

      "Kiều Vô Song."

      Kiều Vô Song?

      Vô Song Vô Song, Thiên Hạ Vô Song.

      Người đàn ông nhếch môi, lộ ra nụ cười hiếm thấy.

      này, quả là Thiên Hạ Vô Song!

      đêm này, Kiều Vô Song ngủ tương đối ngon giấc.

      ở trong tổ chức, vậy chứng minh cần đêm hôm mỗi ngày đột nhiên bị tấn công, khiến các đêm hôm khuya khắc hoàn thành nhiệm vụ.

      Cho nên, ngủ giấc ngon.

      Còn Trương Tử Thạc, lại tốt số như vậy.

      Kiều Vô Song có lúc nào là bày ra sức quyến rũ của mình, ngừng hấp dẫn Trương Tử Thạc, nhìn tư thế ngủ của Kiều Vô Song, cả đêm ngủ.

      Dáng người xinh đẹp trêu chọc lòng người kia, tựa như đầu độc khiến cho đầu óc và nội tâm của thoáng chốc ngừng lại.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới dáng người trước sau lồi lõm của ....

      Nơi nào đó của ầm ĩ lên trận!

      Cho nên, nắm chặt quả đấm đau khổ cả đêm, thẳng cho đến khi sắc trời sắp sáng lên, mới có chút mệt mỏi.

      Mới vừa vặn chợp mắt, liền bị Kiều Vô Song bên cạnh đẩy cái: "Này, này!"

      "Nên thức dậy rồi!"

      Dưới lay động của Kiều Vô Song, cuối cùng Trương Tử Thạc cũng tỉnh lại.

      cả đêm ngủ, vừa mở mắt ra, hai tròng mắt liền đầy tơ máu.

      Kiều Vô Song nhìn vào mắt , bỉu môi : "Cả đêm ngủ sao?"

      Bị như vậy, sắc mặt của Trương Tử Thạc lập tức có chút ngượng ngùng, giả vờ ho khan hai tiếng, : "Nên chuẩn bị chạy trốn thôi."

      " định làm gì?"

      " sao?"

      Kiều Vô Song nhếch môi cười, mắt phượng như hồ ly giảo hoạt, lộ ra ánh sáng tràn đầy tự tin.

      "Trao đổi thân phận."

      , trao đổi thân phận?

      Nhìn dường như hiểu lắm, Kiều Vô Song cười càng thêm sáng lạn, trong mắt lên thần sắc nghịch ngợm chọc ghẹo người: "Cũng được gọi là giả trang!"

      "Chính là, muốn giải làm nữ, còn tôi giả làm nam."

      tiếng ầm vang, Trương Tử Thạc chỉ cảm thấy Kiều Vô Song quăng trái bom lớn, nổ ầm ầm chấn động đầu !

      Nàng lại ——

      Muốn thủ lĩnh lính đánh thuê, giả trang làm nữ nhân?!
      PhongVy thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 4: Ngăn cách hai đường
      Editor: SingNo
      Beta: NanaTrang

      Lấy tư cách là người đàn ông chân chính, Trương Tử Thạc cho rằng giả chính là chuyện nhục nhã.

      Cho nên, sau khi Kiều Vô Song ra suy nghĩ của , bỗng cảm thấy vô cùng tức giận.

      Trương Tử Thạc hoàn toàn bác bỏ: “ được.”

      Kiều Vô Song quăng cho ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng : “Tùy thôi.”

      Dứt lời, cũng tiếp tục lãng phí thời gian nữa, nhảy thẳng từ cây xuống.

      Nhìn thấy thân thủ phản ứng nhanh nhẹn của , Trương Tử Thạc lại im lặng suy nghĩ.

      Sau lúc, Trương Tử Thạc nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc là ai?”

      Kiều Vô Song lành lạnh : “ người vĩnh viễn bị bắt.”

      hơi nghiêng đầu, sườn mặt hoàn mỹ mang theo vẻ mặt khinh thường nhìn về phía , lạnh nhạt : “ vô dụng!”

      !” Trương Tử Thạc tức giận nghẹn đỏ mặt, nhìn bóng lưng xa của Kiều Vô Song, lại hỏi: “ muốn đâu?”

      Bóng dáng Kiều Vô Song càng chạy càng xa, kèm theo giọng lạnh lùng như băng: “Tôi cần thiết phải trả lời .”

      Trương Tử Thạc bất đắc dĩ lắc đầu, người phụ nữ này trở mặt quả còn nhanh hơn cả thời tiết thay đổi nữa!

      Vẻ mặt Trương Tử Thạc hơi trầm xuống, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm!

      Trong khu rừng này còn người truy bắt nữa, nhưng có nghĩa là bên ngoài khu rừng có, nếu bọn họ ở bên ngoài khu rừng bao vây tấn công, vậy chẳng phải ra ngoài bằng lối nào cũng chỉ còn con đường chết sao?

      Ánh mắt Trương Tử Thạc lóe lên, bỗng nhiên nhảy từ cây xuống, chạy theo hướng ngược lại với Kiều Vô Song rời .

      Ánh mắt Kiều Vô Song nhìn xa trông rộng, tràn đầy cảnh giác nhìn chung quanh, mỗi bước đều cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh.

      Bỗng nhiên, xa xa truyền đến loạt tiếng bước chân, thân hình quỷ mị của Kiều Vô Song trốn sau gốc cây, nín thở.

      Tiếng bước chân ở nơi xa, kèm theo giọng nghi ngờ: “Ngươi , chúng ta có hơn trăm người bắt mình , sao lại có thể tìm ra được chứ?

      giọng khác vang lên: “Yên tâm , cho dù có thể trốn ở trong này đêm, chỉ cần khi rời khỏi ngọn núi này, cũng bị người bao vây bên ngoài bắt được, có bản lĩnh cũng có chạy đằng trời!”

      “Cũng đúng.”

      “Tiếp tục tìm thôi, chúng ta nên giải quyết nhanh chút.”

      ra, hai tiểu binh này đường tìm người tranh thủ chạy đến nơi hẻo lánh để giải quyết vấn đề sinh lí.

      Bọn họ vừa vặn đứng ngay ở trước gốc cây Kiều Vô Song trốn, trong lúc cởi lỏng đai quần, ánh sáng trắng đột nhiên lóe lên trong tầm mắt, hai người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng ‘vèo vèo’ vang lên bên tai, cổ họng của bọn họ bất ngờ bị cắt vào chỗ hiểm.

      “Bịch bịch” hai tiếng, chủy thủ lóe ra ánh sáng trắng, hung hăng cắm ở thân cây đại thụ khác.

      Kiều Vô Song nhếch môi cười tà, kéo hai tiểu binh chết ra phía sau cây, sau đó cởi quần áo của bọn họ ra.

      Thế nhưng, khi tay của chạm đến thi thể của người thứ hai bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

      cổ của tiểu binh còn chảy máu, hiển nhiên là kiệt tác phi đao của .

      Thế nhưng, áo giáp người mặc dù thoạt nhìn có chút cũ, nhưng căn bản hề bị mòn.

      Tuy nhiên, chỗ lồng ngực áo giáp chỉnh tề của , lại có dấu vết mờ nhạt.

      Kiều Vô Song đưa tay sờ sờ dấu vết áo giáp, rất giống lỗ hổng do dùng đá đập vào, mặt còn có bột phấn vừa mới hình thành.

      Từ dấu vết cũ mới để phán đoán, đây căn bản là vừa mới làm xong!

      Mắt phượng nheo lại, luồng sáng sắc bén từ trong mắt bắn thẳng ra, loại băng lạnh này, trong nháy mắt khiến cho nhiệt độ chung quanh hạ thấp xuống.

      Nụ cười hồng nhuận gợi lên chút lạnh lùng, : “ khi các hạ có ý giúp tôi, cần gì phải trốn tránh lấp ló?”

      Lời của vừa dứt, bóng dáng tuyết trắng ra khỏi sau gốc cây.

      Lỗ tai Kiều Vô Song nhạy cảm giật giật, phát giác ra sau lưng có người, xoay người lại cực nhanh, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy người mới tới, bỗng nhiên giật mình.

      Người đó, là người đàn ông đẹp trai phóng khoáng tựa như tiên ——

      Toàn thân người đó mặc áo vải trắng như tuyết, tựa như thần tiên hỏi trần thế, cầm trong tay ngọc tiêu xanh biếc, hứng thú thưởng thức.

      Khi ngẩng đầu lên khẽ liếc nhìn , trong đầu bỗng nhiên trống rỗng.

      Ánh mắt khiếp tâm hồn người, như trời sao đêm tối, sâu lắng mà sáng ngời, chỉ là cái liếc, tựa như có thể thu hút linh hồn, rút lấy linh hồn của ra.

      Đường nét hoàn mỹ, đẹp trai phóng khoáng, mày kiếm rậm rạp, tựa như nhíu lại, lúc nâng môi mỏng lên, lại lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      Kiều Vô Song sửng sốt lúc, cuối cùng cũng định thần lại.

      hơi quay mặt , tiếp tục nhìn thẳng vào khuôn mặt hại nước hại dân kia nữa, trong miệng thầm: “Mẹ nổ*!”

      (* chỉ tính cách, động tác, hành vi, tâm lý, biểu lộ của đàn ông nữ tính hóa; dùng để miêu tả đàn ông ẻo lả, điệu bộ rất giống phụ nữ)

      Người đàn ông đẹp trai bất ngờ ngớ ra ——

      Mẹ nổ?

      Cái từ này mặc dù mới mẻ, nhưng từ thái độ của , cùng với mấu chốt trong từ ngữ, quả quyết phân tích ra ——

      mắng ẻo lả?

      Chương 5: Người đàn ông thần bí
      Editor: Cẩm Băng Đơn
      Beta: NanaTrang

      Sau khi nghe tiếng thầm, môi mỏng gợi cảm của người đàn ông khẽ run lên.

      Lúc này, từ đằng sau cái cây khác, có bóng dáng lặng lẽ tiếng động ra khỏi đó.

      Người nọ ôm bao đồ, từ cách ăn mặc có thể thấy giống như thư đồng của công tử cổ đại, nhìn về phía Kiều Vô Song, trong mắt mang theo chút mong đợi, cũng mang theo nghi ngờ sâu, cùng chút thể tin nổi.

      Thiếu niên : "Chủ tử, nàng chửi nương của người."

      Mặc dù gã đàn ông đẹp trai kia kinh ngạc, nhưng vẫn chưa nổi giận, đôi mắt câu hồn người mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhìn nàng, lại nhếch môi mỉm cười: " sao."

      Nhìn hai người chuyện với nhau, mắt phượng giảo hoạt của Kiều Vô Song thoáng qua tia sáng, bọn họ ở đây lúc nào, lấy khả năng quan sát của , làm sao có thể nghe ra có người ở gần đây được chứ.

      Rốt cuộc bọn họ là ai?

      Kiều Vô Song quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông, lạnh lùng : " là ai, vì sao lại giúp tôi?"

      Gã đàn ông đẹp trai lập lờ nước đôi : " người đường."

      Kiều Vô Song nhìn thoáng qua , sau đó chợt phun ra tiếng hừ lạnh khinh thường.

      Lại bất chợt đứng dậy, thậm chí ngay cả đầu cũng quay lại mà rời .

      Nhìn bóng lưng của Kiều Vô Song, vẻ mặt thiếu niên vô cùng nghi hoặc nhìn chủ tử nhà mình, : "Chủ tử, nàng ta thậm chí nhìn ngài lấy cái đó."

      Vẻ mặt hoảng sợ, bộ dáng chủ tử đẹp trai như vậy, có thể là trực tiếp khiến đám nữ tử ngất xỉu ấy chứ.

      Thế nhưng, cái người kia, có lẽ trở thành...

      Chỉ bị sức quyến rũ cường hãn của chủ tử làm say mê có lúc.

      Ngay cả khắc cũng chưa tới, nàng kia quả quyết khôi phục thần trí, lại còn mắng chủ tử là tên ẻo lả!

      Vẻ mặt thiếu niên nhìn về phía chủ tử đẹp trai, có phải người rất khổ sở hay ?

      Gã đàn ông đẹp trai nhìn bóng lưng Kiều Vô Song rời , đuổi theo, ngược lại trong mắt mang theo ánh sáng khó nắm bắt hơn, nhìn sâu.

      Kiều Vô Song rời , cảm thấy ánh mắt nóng bỏng sau lưng, liền quay đầu lại lạnh lùng nhìn.

      Ánh mắt lạnh lẽo, như có ý cảnh cáo.

      Con ngươi của gã đàn ông đẹp trai mênh mông, hơi hơi khiêu khích.

      cười ha ha hai tiếng, chậc chậc : "Đúng là con mèo hoang ."

      Vẻ mặt thiếu niên vô cùng nghi hoặc nhìn về phía : "Chủ tử, chúng ta có lập tức trở về Thiên Sơn ?"

      "." Gã đàn ông đẹp trai nở nụ cười thần bí, : "Chơi mấy ngày ."

      Kiều Vô Song ở đằng xa, nghe thấy thế thầm thở phào nhõm.

      Chẳng biết tại sao, muốn gần người đàn ông kia quá mức. Đôi mắt câu hồn đó, dường như từng nhìn thấy ở đâu rồi, suy nghĩ lại, nhưng vẫn có kết quả.

      đưa tay sờ sờ ngực, độ ấm nóng bỏng ở nơi đó, thình thịch cuồng loạn, tốc độ tim đập như thế này, còn kịch liệt hơn cả khoảng thời gian chạy trốn lúc trước.

      Chẳng lẽ, đối với ...

      Lắc lắc đầu, ép buộc mình nghĩ đây chỉ là gặp mặt lần đầu, cho nên người đàn ông thần bí nhiễu loạn tâm trạng của lập tức bị ném ra sau ót.

      Mặc dù người mà những tên tiểu binh kia muốn bắt phải là , nhưng vội vàng từ núi xuống, có lẽ cũng bị coi thành bụi pháo! Điều quan trọng nhất bây giờ là phải chạy ra khỏi nơi này!

      Lúc này, từ phía xa có nhóm tiểu binh tới, có người hô lên: "Này, tên kia, nhanh qua đây làm việc!"

      Người gọi, chính là Kiều Vô Song.

      Kiều Vô Song vội cúi đầu, thu bớt lại lạnh lẽo trong mắt, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, trà trộn vào trong đội ngũ tiểu binh, giả vờ tìm trong bụi cây bụi cỏ ở trong rừng.

      Cho đến lúc tiếng canh buổi trưa vang lên, người dẫn đầu thay ca ăn cơm, liền theo đội ngũ tiểu binh, cứ bình yên vô như vậy trà trộn xuống núi.

      Hơn nữa, tới dưới chân núi, dừng ở trong quân đội.

      Hình như quân đội rất coi trọng đợt lùng bắt này, khắp chân núi đều là lều trại, Kiều Vô Song xếp hàng, cúi đầu, sau khi cầm thức ăn của mình, chuẩn bị rời , chợt thấy bóng dáng quen thuộc...

      Mắt phượng thoáng qua chút giảo hoạt, cúi đầu về phía bóng dáng quen thuộc kia, ánh mắt chú ý quan sát bốn phía, khi thấy chú ý của mọi người đều tập trung vào thức ăn và nghỉ ngơi chợt tóm lấy bóng người quen thuộc đó, rồi nhanh chóng kéo ra sau lều tránh né.

      Chương 6: Sống sót chạy trốn


      Edit: SingNo

      Beta: Panh Hoang

      Kiều Vô Song bắt được bóng dáng quen thuộc kia, đúng là Trương Tử Thạc.

      Lúc này, bọn họ núp sau cái lều, Kiều Vô Song vừa cảnh giác nhìn chung quanh, vừa giọng : "Tiểu tử, tệ, cũng dám trà trộn vào đây."

      Trương Tử Thạc cũng giống Kiều Vô Song, đều đổi thành trang phục đặc chế của tiểu binh quân đội, trà trộn vào trong quân doanh.

      " ngờ cũng trà trộn vào đây." Nhìn mặc trang phục tiểu binh, Trương Tử Thạc cũng cười : " xem có phải hai chúng ta rất có duyên đúng ?"

      Đôi con ngươi đen nhánh thâm sâu của nhìn về phía người con trước mắt này, này, bất cứ lúc nào, cũng có thể làm cho kinh ngạc.

      Kiều Vô Song bĩu môi, mặc kệ .

      Mặt bỗng nhiên cười rực rỡ, giọng bình thản giống như mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ, : "Bây giờ là tội phạm bị truy nã, nếu như tôi bắt , giao cho bọn họ, có phải được rất nhiều tiền thưởng đúng ?"

      Trương Tử Thạc vốn là vẻ mặt động tình, trong nháy mắt bị câu quá mức bất ngờ này của Kiều Vô Song làm cho kinh sợ khiến sắc mặt trắng bệch

      Nhìn mặt giống như tro tàn, Kiều Vô Song nhếch môi, lộ ra nụ cười tà ác: " là đáng tiếc. . . . . ."

      Trương Tử Thạc khẽ nhíu mày, : " chắc phải cái loại vì muốn lấy được tiền tài, mà bán đứng bằng hữu chứ?"

      Chân mày Kiều Vô Song cau lại, lạnh lùng : "Chúng ta thân lắm sao?"

      Sắc mặt Trương Tử Thạc biến đổi: " định bán đứng tôi sao?"

      Kiều Vô Song lạnh lùng hừ tiếng, : "Tôi vẫn chưa xong."

      Ai bảo ngắt lời , đáng đời bị hù chết!

      Mắt phượng cảnh giác kiểm tra bốn phía, Kiều Vô Song tiếp tục : "Tôi , là đáng tiếc, con người của tôi mặc dù phải loại coi tiền như rác, nhưng mà lại thích mình mạo hiệm, cho nên tôi cảm thấy, muốn chơi đùa cùng với bọn họ."

      Trương Tử Thạc thoáng kinh ngạc nhìn về phía , giọng trầm thấp lại mang theo chút run rẩy : "Chơi . . . . . . Chơi đùa?"

      Vẻ mặt Kiều Vô Song mong đợi : " xem, sác xuất chúng ta bí mật trốn thoát khỏi tầm mắt bọn họ là bao nhiêu."

      ở trong tổ chức thường xuyên phải lần lượt hoàn thành nhiệm vụ, trong đó cũng bao gồm bị ném vào rừng rậm nguyên sơ, ở cùng với hơn nghìn người truy tìm, lấy cơ trí cùng thủ đoạn quyết đoán, trốn khỏi vây bắt của bọn họ.

      Trong khóa huấn luyện đó, đều sử dụng trang bị tân tiến nhất, người muốn trốn thoát truy tìm của hơn ngàn người, nhất định phải có đủ cơ trí cùng quyết đoán.

      Thế nhưng, nơi này giống . . . . . .

      Nơi này là cổ đại, cho dù có nhiều người gấp đôi so với khóa huấn luyện, cũng có thể tự tin, bí mật trốn thoát trước tầm mắt bọn họ.

      Ánh mắt Trương Tử Thạc trầm xuống, nhìn về phía đám tiểu binh nghỉ ngơi cùng ăn cơm kia, sắc mặt lạnh lùng, : "Cẩn thận chút, có lẽ có khả năng."

      Kiều Vô Song hừ lạnh : "Ở trong thế giới của tôi, chưa từng có thể có khả năng, chỉ có tuyệt đối!"

      Trương Tử Thạc kinh ngạc nhìn về phía , này, có thể giống người thường ở điểm nào sao?

      Trương Tử Thạc hỏi: " định làm gì?"

      Kiều Vô Song : "Trước tiên trốn nơi khác, tôi cần tìm hiểu chỗ này chút, còn nữa, ai thuê , là ai phí nhiều công sức như vậy, muốn mạng của ?"

      Trương Tử Thạc hơi kinh ngạc nhìn về phía , cũng muốn tiếp tục lãng phí thời gian, mà thành : "Bây giờ là thời điểm loạn lạc của bốn nước, Đại vương Đông quốc Hoàng Trác Nhiên, Hoàng đế Nam quốc Tử Mặc Hàn, Đại vương Tây quốc Lâm Dịch Huân, Minh chủ Bắc quốc Bắc Minh Liên Thành."

      Trương Tử Thạc dừng lại chút, lại tiếp tục : “Thế giới nay như vậy, bốn nước chiến tranh quanh năm, bách tính lầm than, người thuê tôi ám sát Nhiếp chính vương Đông quốc là Đại vương Đông quốc Hoàng Trác Nhiên, bởi vì hận (NCV) quản lý triều chính, thế lực so với ta (ĐV) còn cường đại hơn, vậy nên thuê tôi ám sát . . . . . ."

      tới đây, ánh mắt Trương Tử Thạc trầm lắng bỗng nhiên phát ra tia sắc bén, lạnh lùng : "Mà người đuổi giết tôi, chính là Đại vương Đông quốc, Hoàng Trác Nhiên."

      Kiều Vô Song chậc chậc : "Muốn giết người diệt khẩu, đến mức phách lối như vậy chứ." Mắt phượng khôn khéo chăm chú nhìn Trương Tử Thạc, biết, trong chuyện này nhất định còn có nguyên nhân khác.

      Trương Tử Thạc gật đầu, sắc mặt lại lạnh , hơi lộ ra chút đắc ý, cũng hừ lạnh : "Tôi trộm ngọc tỷ của , hơn nữa, lúc ám sát Nhiếp Chính vương, tôi lấy được bản danh sách."

      Vậy nên, Đại Vương Đông quốc Trác Nhiên mới tốn công tốn sức bắt người như thế, chẳng những muốn tìm lại ngọc tỷ, quan trọng nhất, là phần danh sách thần bí kia .

      Chân mày Kiều Vô Song cau lại, tâm trạng bình tĩnh nghe chuyện, sau đó lại bỗng nhiên kinh hoảng.

      Chậc chậc, là thú vị!

      Đây rất giống kịch tình thông thường trong phim truyền hình; danh sách thần bí, thêm chó cắn chó.

      Nhưng mà danh sách này. . . . . .

      Kiều Vô Song nhếch miệng, cho dù nó có thần bí cũng cảm thấy hứng thú, ngược lại, giọng tràn đầy cơ trí và quyết đoán : "Tùy cơ hành ."
      PhongVy thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 7: Khảo nghiệm

      Edit + Beta: Panh Hoang

      Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, bầu trời tối đen giăng đầy sao.

      Mãi cho đến lúc đêm khuya, Kiều Vô Song và Trương Tử Thạc mới lên đường rời , mượn trang phục quân đội để che đậy, dọc theo đường tuy là có người tra hỏi, nhưng bọn họ vẫn may mắn trốn thoát.

      Đợi đến lúc sau khi cách xa chân núi, hai người lại càng tăng tốc, bao lâu sau, bọn họ đến bên ngoài cổng thành Đông quốc.

      Nhưng mà, tuy rằng đêm khuya, nhưng cửa đầu tiên vẫn sâm nghiêm như trước.

      Tiểu binh gác ở cổng thành, thủ vệ cửa thành, ai lơi lỏng, toàn bộ người tiến vào cửa thành, sau khi thông qua kiểm tra, mới có thể qua lại.

      Hai người trốn ở trong bóng đêm, nhìn ràng cảnh tượng ở cửa thành.

      Trương Tử Thạc cắn răng, hừ lạnh : "Cửa thành có binh, bọn họ nhất định là muốn bắt tôi."

      Kiều Vô Song : "Chúng ta nhất định phải vào thành sao?"

      Trương Tử Thạc gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, : "Tôi phải vào trong thành lấy món đồ."


      Kiều Vô Song bĩu môi, dùng đầu ngón nghĩ cũng biết, mạo hiểm vào thành tìm đồ vật này nọ như thế, nhất định thứ đó còn quan trọng hơn cả tính mạng của .

      Kiều Vô Song nhún vai cái, thờ ơ : "Vậy tùy , tôi muốn cùng chơi với ."

      vốn cũng phải là người của thế giới, căn bản cần vì mà tiến vào vũng nước đục.

      "Kiều nương." Thấy xoay người muốn rời , Trương Tử Thạc lên tiếng giữ lại: " nay thời buổi loạn lạc, mặc dù biết bản lĩnh rất cao, nhưng nương, chưa quen cuộc sống hoàn cảnh nơi đây. Cho dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng vô tội mà bị liên lụy. bằng, theo Trương mỗ trở lại Dong Binh bộ lạc, bám rễ cũng tốt, tạm thời ở lại cũng được, tôi chỉ là muốn ra chút sức mọn, giúp nương phen."

      Kiều Vô Song vốn định rời , nhưng sau khi nghe Trương Tử Thạc , chợt quay đầu lại nhìn về phía .

      Đôi mắt đen nhánh sáng ngời, hình như thoáng lên chút ánh sáng, chợt nhếch lên đôi môi đỏ mọng, : "Muốn tôi giúp làm việc?"

      Quả thông minh!

      Trương Tử Thạc càng thêm bội phục , liền thành thực : "Kiều nương quả nhiên thông minh lanh lợi, Trương mỗ bội phục."

      Kiều Vô Song nhíu nhíu mày, hứng thú : "Lính đánh thuê, nghe tệ."

      làm sát thủ, đổi nghề làm lính đánh thuê cũng được.

      "Vậy. . . . . ." Trương Tử Thạc chần chờ hỏi: "Ý của Kiều nương ra sao?"

      "Đánh cuộc."

      Kiều Vô Song ông gà bà vịt, khiến Trương Tử Thạc cảm thấy rất ngờ vực.

      Khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười tà ác, chỉ chỉ cửa thành phía trước, : " trà trộn vào thành , sau khi lấy được thứ đó của , nếu có thể còn sống ra ngoài, tôi quay về Dong Binh bộ lạc với ."

      Đây có tính là loại khảo nghiệm ?

      Cách làm việc của Kiều Vô Song giống thủ đoạn thông thường, nhất thời khiến Trương Tử Thạc vừa vui lại vừa sợ.

      thoạt nhìn cũng chỉ là con nhóc chừng mười tuổi, biết từ đâu khiến , trở nên thông minh lanh lợi, cơ trí quyết đoán, thậm chí toàn thân, trong lúc vô hình lộ ra khí phách vương giả.

      Chờ chút. . .

      Trương Tử Thạc bị ý niệm của chính mình hù dọa, khí phách vương giả?!

      chỉ là nữ tử, thế giới này nữ tử có khả năng làm Quốc vương!

      Trương Tử Thạc lắc lắc đầu, đem ý niệm khó tin kia gạt , : "Vậy muốn làm gì?"

      Kiều Vô Song chỉ chỉ cây cổ thụ bên cạnh, vẻ mặt cười sáng lạn : "Ngủ."

      Ặc. . .

      Lại còn ngủ ở cây?

      Nhưng mà, lúc Trương Tử Thạc còn chưa hết kinh ngạc, Kiều Vô Song quăng lại câu: "Trước khi tôi tỉnh lại, nếu lấy được thứ đó ra, chứng minh khảo nghiệm của tôi đối với thất bại. . ."

      Trương Tử Thạc sửng sốt sửng sốt nhìn về phía , căn bản thể tưởng tượng được, trong cái đầu quả dưa kia của rốt cuộc chứa cái gì.

      Thế nhưng lại có thể có biện pháp chỉnh người kỳ lạ như vậy!

      Nhưng mà, quả thực đánh giá thấp lời và thói quen chỉnh người của Kiều Vô Song.

      Chỉ thấy vẻ mặt Kiều Vô Song tiếc nuối : "Đáng tiếc, giấc ngủ của tôi tương đối mỏng, bình thường ngủ chưa tới canh giờ, tỉnh lại. . ."

      Cả người Trương Tử Thạc như tinh linh !

      Má ơi, canh giờ, tại nếu tăng nhanh cước bộ, chẳng phải là bỏ qua nữ tử có tư chất mạnh mẽ như thế sao?

      Suy nghĩ về đẳng cấp, thân mình Trương tử Thạc chợt lóe, thoáng chốc biến mất trong bóng đêm.

      Nhìn thấy bóng lưng nhanh chóng rời , Kiều Vô Song nhếch môi cười, vặn eo bẻ cổ ngáp cái, : "Lại có thể ngủ giấc ngon lành rồi!"


      Chương 8: Sào huyệt bị bại lộ.

      Editor: SingNo

      Beta: NanaTrang

      Quả nhiên Trương Tử Thạc khiến Kiều Vô Song thất vọng!

      Trước khi trời sáng, Trương Tử Thạc lẻn vào trong thành hề hao tổn cọng lông nào trở về chỗ cũ, đồng thời, tay còn có thêm bao quần áo.

      Lúc Trương Tử Thạc vừa mới bước đến gần cái cây Kiều Vô Song ngủ cách đó xa bỗng nhiên Kiều Vô Song mở mắt ra, thân thể đột nhiên lộn nhào, thả người nhảy xuống, trong nháy mắt vọt ra phía sau Trương Tử Thạc.

      Trương Tử Thạc chỉ cảm thấy có cái bóng đen chớp qua, lập tức tràn ngập cảnh giác, chuẩn bị rút trường kiếm bên hông ra, bị người đó vỗ sau lưng.

      Giọng trong trẻo dễ nghe kèm theo chút khẩu vị trêu chọc : "Này."

      Trương Tử Thạc nghiêng đầu, nhìn thấy người trước mắt là Kiều Vô Song bỗng thở phào nhõm, : "Món đồ dành tới tay rồi, bây giờ chúng ta có thể trở về căn cứ. "

      Kiều Vô Song nhún nhún vai, : "Dẫn đường ."

      Trương Tử Thạc gật đầu, dẫn đường cho Kiều Vô Song, thừa dịp ban đêm hai người trộm hai con tuấn mã, liền quất roi thúc ngựa, chạy đến căn cứ của lính thuê.

      Thẳng cho đến đêm khuya của ngày thứ hai, hai người mới dừng lại ở nơi vắng vẻ.

      Vẻ mặt Kiều Vô Song buồn bực : "Còn phải chạy bao lâu nữa?"

      Cũng may lúc ở trong tổ chức, từng luyện kỹ thuật cưỡi ngựa, mặc dù cực kỳ tự tin kỹ thuật của mình khá tốt, thế nhưng chạy ngày đêm bị hành hạ như thế, thắt lưng cứng cáp của đột nhiên cảm thấy có chút đau nhức.

      Trương Tử Thạc : "Nhanh lên."

      Hai người buộc xong dây ngựa, để cho ngựa ăn chút lượng thực.

      Hai người ngồi xuống đất, Trương Tử Thạc lấy ra chút lương khô đưa cho Kiều Vô Song, : "Ăn chút , chúng ta nghỉ ngơi chút, nửa ngày đường nữa, là có thể đến căn cứ."

      Kiều Vô Song nhịn được mà trợn trừng mắt...

      Còn phải chạy nửa ngày đường nữa? Nhìn thấy sắc trời tối dần, tính toán, có lẽ sáng sớm ngày mai bọn họ mới có thể đến nơi.

      Kiều Vô Song nghĩ, dù sao cũng có chỗ nào để , vậy xem căn cứ lính đánh thuê thời cổ đại chút xem rốt cuộc nó có hình dạng gì.

      Bắt lấy lương khô của Trương Tử Thạc ném qua, Kiều Vô Song tùy tiện xé vài miếng, qua loa ăn hai miếng.

      kén ăn, loại bánh mì sấy khô này, dưới tình huống bình thường tuyệt đối đụng đến.

      Hai người nghỉ ngơi lúc, lại chạy hơn nửa ngày đường, giống như trong dự tính, thẳng đến sáng sớm ngày thứ ba, cuối cùng hai người cũng tới bên ngoài căn cứ lính đánh thuê cách 100km.

      Hai người dự định lại nghỉ ngơi lát, nhưng vào lúc này, biết từ chỗ nào có người xông ra, vẻ mặt kích động kèm theo giọng : "Lão Đại, cuối cùng huynh cũng trở về. "

      Người đến là người thanh niên ngoài hai mươi.

      Trương Tử Thạc thấy thế, vẻ mặt niềm nở : "Lão Tam, là đệ đặc biệt tới đây đón ta sao?"

      Lão Tam vội vàng : " nấp trước , về căn cứ đệ lập tức bẩm báo tình hình cho huynh. "

      Trương Tử Thạc gật đầu, nhìn về phía kiều Vô Song, : "Kiều nương... "

      Sắc mặt Kiều Vô Song lạnh nhạt, thân thể nhanh nhẹn, nhanh chóng lộn nhào rồi đứng vững rơi xuống đất: " thôi. "

      Lão Tam nhìn Kiều Vô Song lạ lẫm, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn về phía Trương Tử Thạc.

      Lão Tam dẫn đường, bọn họ tới nơi bên trong rậm rạp cỏ dại, lão Tam vừa quan sát cảnh vật chung quanh, vừa mò mẫn ở trong bụi cỏ lúc, cuối cùng mở ra cái nắp, ra hiệu để cho hai người vào trước.

      Sau khi Trương Tử Thạc và Kiều Vô Song lần lượt xuống phía dưới, lão Tam cũng xuống theo.

      Phía dưới cái nắp là hầm đất, diện tích lớn, ba người đứng ở trong đó, có vẻ hơi chật chội.

      Trương Tử Thạc hỏi: "Lão Tam, tình hình thế nào vậy?"

      Lão Tam lo lắng : "Sào huyệt của chúng ta bị lộ!"

      Lão Tam thở dài, : "Tiếp tục lên phía trước, chính là mười ngàn đại quân của Đông quốc, bọn họ bao vây căn cứ của chúng ta. Đồng thời, đại tướng quân trấn giữ Đông quốc ở trong căn cứ của chúng ta, nếu như khi có người xâm nhập, chắc chắn phải chết... "

      Sau khi Trương Tử Thạc nghe xong, khuôn mặt đẹp trai lộ ra vẻ mặt căm hận, lạc giọng mắng: "Trác Nhiên chết tiệt!"

      cú đấm hung hăng nện vào tường đất làm tường lõm vào sâu, trong nháy mắt, đất đá chung quanh ào ào rơi xuống.

      Lão Tam tiếp tục kích động : "Lão Đại, lão Nhị và lão Tứ đều bị treo ngược ở bên trong, các huynh đệ khác đều bị tên cẩu hoàng đế Trạc Nhiên kia nhốt vào trong thủy lao, mấy ngày rồi, đệ sợ các huynh đệ chịu nổi!"

      "Đệ... " Tròng mắt tối đen của lão Tam lóe lên, mặt nhanh chóng lên biểu cảm khác thường, : "Là đệ may mắn, ban đầu vốn rời khỏi căn cứ mua đồ đạc, mới tránh khỏi kiếp nạn như thế này."

      Kiều Vô Song lặng im , sau khi nghe câu của lão Tam xong bỗng nhiên nhíu mày có mười phần hứng thú.

      Biểu cảm khuôn mặt của Trương Tử Thạc rắc rối phức tạp, có căm phẫn, có tức giận, có thù hận và còn có cam tâm!

      Trong ánh mắt đen nhánh kia của , dường như còn có viên thủy châu sáng trong...

      Trương Tử Thạc ủ rũ, nắm chặt bùn đá, cam tâm : " cách khác, chúng ta vẫn còn ba người.... "

      Lão Tam thở dài: "Vâng."

      Chỉ là trong lúc chuyện, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Kiều Vô Song ở bên cạnh im lặng lên tiếng.

      Khi ánh mắt dối trá của nhìn về phía ánh mắt của Kiều Vô Song trong đầu nghĩ thấu, cả người bỗng nhiên run rẩy!

      Giọng Trương Tử Thạc dần dần trở nên khàn khàn, hai mắt cũng đầy tơ máu: "Ba người chống lại vạn đại quân, nên tấn công thế nào?"

      Đánh như thế nào, cũng có khả năng đánh thắng được bọn họ!

      Lão Tam thở dài hồi, lúc muốn chuyện, lại nghe thấy giọng trong trẻo êm tai của Kiều Vô Song, còn kèm theo khí phách vương giả : "Đơn giản, chỉ cần mình tôi là đủ."


      Chương 9: Ba điều kiện

      Edit: Panh Hoang

      Beta: Nana Trang

      Ánh mắt Trương Tử Thạc thoáng lên kinh ngạc nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Kiều Vô Song.

      Trong hầm đất hẹp, Trương Tử Thạc và lão Tam bị khí phách vương giả trời sinh của Kiều Vô Song làm cho chấn động nuốt ngụm nước bọt.

      Trương Tử Thạc hoảng sợ nhìn trước mắt, tuy biết có phần giống người thường, nhưng, người... đối phó với vạn đại quân, dễ hơn làm?

      "... đùa sao?"


      Phản ứng đầu tiên của lão Tam chính là đùa, nhưng từ người lại tản ra khí phách khiến lão Tam nhịn được mà bắt đầu khiếp đảm.


      Kiều Vô Song lạnh lùng nhìn lão Tam, giọng trong trẻo mang theo rét lạnh giống như hầm băng, : "Tôi cũng đùa..."

      nhướn nhướn mày, lại liếc mắt về phía Trương Tử Thạc, : "... Nhưng trước giờ cũng giúp công."

      cách khác, muốn giúp đỡ, nhất định phải cùng điều kiện.


      Trương Tử Thạc cố nén chấn động trong lòng, ra vẻ bình tĩnh : " muốn cái gì?"

      "Ba điều kiện." Kiều Vô Song nhíu mày, tiếp: " nhất định phải đồng ý với tôi trước, còn về nội dung của ba điều kiện, khi nào tôi nghĩ ra, cho biết."


      Lão Tam bên cạnh giọng : "Lão Đại, cẩn thận kẻo bị lừa!"

      Kiều Vô Song thính tai nghe được, cũng lạnh lùng thẳng: " đồng ý cũng sao, dù sao sống chết của hơn ba nghìn người kia, cũng có quan hệ với tôi."

      chỉ là đơn thuần muốn tham gia náo nhiệt mà thôi!

      Trương Tử Thạc cắn chặt răng, : "Ta đồng ý với ."

      Kiều Vô Song lộ ra nụ cười rực rỡ, chẳng qua lúc ánh mắt nhìn về phía lão Tam, bỗng nhiên lạnh xuống.

      "Tôi phải chơi đùa với bọn họ trận rồi..." dừng chút, bỗng nhiên tiếp: "Về phần cậu ta, tôi muốn thời thời khắc khắc mà ngó chừng, bước cũng cho cậu ta rời khỏi đây!"

      Vẻ mặt Trương Tử Thạc khiếp sợ!

      Lão Tam?

      Đệ ấy theo nhiều năm, còn là huynh đệ sống chết có nhau!

      Vì sao phải ngó chừng đệ ấy, chẳng lẽ...

      Ánh mắt Trương Tử Thạc phát lạnh, nhìn về phía lão Tam.

      Lão Tam chột dạ nuốt ngụm nước bọt, lui lại mấy bước, bước chân có vẻ hơi lảo đảo: "Lão Đại, huynh bị con nhóc này mê hoặc sao? Đệ chính là huynh đệ sống chết có nhau với huynh đó!"

      "Câm miệng!" Trương Tử Thạc lạnh lùng : "Đệ tốt nhất nên mong đợi, căn cứ và ba nghìn huynh đệ đều bình an vô ."

      Lão Tam cắn răng, trong mắt mang theo chút cam lòng, nhìn về phía Kiều Vô Song từ từ rời ...

      Sau khi Kiều Vô Song ra khỏi hầm đất, thuận tiện tìm ít hoa cỏ màu xanh thắt lên mũ mão y phục, sau khi trang bị tốt bản thân, mới từ trong rừng rậm về phía trước.

      Quả nhiên, bao lâu nhìn thấy phía trước có nhóm lớn người ngựa của quân đội vây quanh con đường lên núi.

      Kiều Vô Song cẩn thận đáng giá bốn phía, phát đằng sau của rừng rậm là sườn núi, mắt phượng giảo hoạt chuyển cái, nhanh chóng cúi đầu, vòng qua đám quân đội bao vây đường núi thẳng lên sườn núi.

      Nằm ở đỉnh núi, vừa vặn có thể nhìn thấy cả khu căn cứ của lính đáng thuê.

      Căn cứ ở địa thể rộng rãi, công trình đều là nhà gỗ thông thường, ở giữa đất bằng phẳng lớn dựng lên cái giá, giá đỡ treo hai người đàn ông.

      Hai người đàn ông kia, hẳn là lão Nhị và lão Tứ trong miệng lão Tam

      Điều chỉnh tầm mắt, toàn bộ bốn phía căn cứ đều bị quan binh bao vây trùng điệp, còn bên trong căn cứ lại đứng đầy đám quân đội.

      Trong ngoài căn cứ bị bao vây chặt chẽ, phỏng chừng ngay cả con ruồi bọ bay vào, cũng bị bắn thành tổ ong vò vẽ.


      Thế nhưng....

      Mắt phượng xinh đẹp của Kiều Vô Song lại hề lộ ra khiếp đảm, thay vào đó là càng hưng phấn hơn!

      thích khiêu chiến, mà vạn đại quân, chính là vật thí nghiệm để thách thức bản thân!

      Mắt phượng xẹt qua chút ánh sáng huyền bí, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười tự tin, thân hình chợt lóe, rất nhanh rời khỏi đỉnh núi .

      Trong lúc bóng dáng của từ từ rời xa, nơi nào đó đỉnh núi, đột nhiên xuất bóng dáng trắng như tuyết ở ngọn cây, chủ nhân của bóng dáng kia, ánh mắt mang theo mười phần hứng thú, nhìn về phía bóng lưng dần xa.

      "Chủ nhân, ngài nàng thành công ?"


      Người đàn ông thần bí khẽ nhếch môi cười, nhìn về phía bóng lưng dần xa kia, trong mắt lại lóe lên ánh sáng thể nhìn thấu.

      vuốt vuốt ngọc tiêu xanh biếc trong tay, : "Người bình thường, há có thể là đối thủ của nàng..."
      PhongVy thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 10: Trời sinh dị năng

      Edit + Beta: SingNo

      Quân đội bao vây cả ngọn núi, sau khi gặp phải ánh mặt trời chói chang cay độc, thể lực cũng bắt đầu có chút cạn kiệt.

      Thậm chí có những tiểu binh canh gác trực tiếp té xỉu, ngay sau đó những tiểu binh khác thể lực cạn kiệt cũng té xỉu theo, khắc sau, có người trực tiếp nâng bọn họ đưa vào trong lều.

      Kiều Vô Song mai phục cách đó xa, cho dù cách xa hơn chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên này của bọn chúng.

      Trông thấy có tiểu binh té xỉu, Kiều Vô Song nhếch môi cười, thân thể khẽ di chuyển lần nữa, trốn sau thân cây đại thụ.

      dị năng, cũng bởi vì dị năng trí mạng này, mới khiến cho người của tổ chức phát , nên đưa đào tạo thành sát thủ chuyên nghiệp!

      Mà rất lâu rồi sử dụng dị năng này....

      Hôm nay, để cho tất cả mọi người mở mang tầm mắt!

      Đôi mắt đẹp đen nhánh hơi nhắm lại, Kiều Vô Song đưa tay ra, hợp hai tay lại, để ở bên môi, đôi môi hơi động đậy, giống như là đọc câu thần chú nào đó.

      lát sau, rừng rậm vốn yên lặng ngay cả tiếng dế kêu cũng có, bên trong chợt xao động bất an ——

      Có tiểu binh canh gác kinh ngạc : "Các ngươi có nghe thấy thanh gì ?"

      " thanh gì, ngươi đừng làm chúng ta sợ?"

      đám tiểu binh bắt đầu nâng cao cảnh giác, nắm chặt giáo trong tay, vẻ mặt khẩn trương tra xét chung quanh.

      Trong rừng rậm rạp um tùm, vẫn ngừng phát ra thanh quỷ dị như cũ ——

      Tê tê... Tê tê!

      thanh kia lúc phát ra từ phía Đông, lúc từ phát ra từ phía Tây, nhất thời khiến cho tất cả các binh sĩ bỗng toát mồ hôi lạnh.

      quan viên chức hơi cao chút từ trong lều trại bước ra, lạnh lùng tra hỏi: " thanh gì thế!"

      Bọn lính có vẻ hơi kích động.

      " biết... "

      "Có phải có quái thú ?"

      "Quái thú con mẹ ngươi ấy!" Quan viên có cấp bậc hơi cao kia đoạt lấy cây thương trong tay tên tiểu binh, về phía trong rừng rất khiếp đảm đó.

      Sau đó, số tiểu binh cũng theo.

      Bên kia, Kiều Vô Song trốn ở phía sau cây, nhìn con thú đáng ở trước mắt, vươn ngón tay út ra, ngoắc ngoắc.

      "Tê tê... Tê tê!"

      Con thú kia thấy Kiều Vô Song ngoắc ngón út, trong con ngươi xanh biếc sâu thẳm là ảnh ngược thân hình tuyệt mỹ của , nó hề nổi nóng, ngược lại bộ dạng rất ngoan ngoãn, mặc dù thân thể nhàng di chuyển, nhưng bởi vì thân thể quá mức khổng lồ, khiến lúc nó bò, phát ra thanh sột soạt.

      Kiều Vô Song hề sợ hãi sờ sờ cái đầu trơn trợt của nó, : " Cục cưng, có nhiệm vụ!"

      "Tê tê... Tê tê!"

      "Ta với bọn họ thù oán." Nhìn con thú khổng lồ trước mắt, trong lòng Kiều Vô Song tấm tắc, ngờ cái thứ dị năng này, sau khi tới cổ đại lại chút ảnh hưởng nào.

      Ngược lại, so với triệu hồi dã thú trước kia, càng dũng mãnh hơn!

      Kiều Vô Song tiếp tục : "Vậy nên, mày chỉ cần hù dọa bọn họ chút thôi là được rồi."

      Kiều Vô Song vừa dứt lời, nghe thấy có người hô lớn: "Có rắn, lớn.... lớn, con rắn rất lớn!"

      sai, con rắn kia chính là con rắn khổng lồ, con rắn này ước chừng cao 60 mét, thân rắn đủ để bao quanh hơn nửa vòng của ngọn núi này.

      Còn tiểu binh kia, cũng chỉ là thấy được đuôi của con rắn lồ kia mà thôi!

      Kiều Vô Song cau mày lại, sau khi ném cho con rắn lớn ánh mắt ra hiệu, dường như con rắn lớn có thể nhìn hiểu, liền xoay mình rời .

      Theo bóng dáng con rắn lớn rời , thân hình quỷ mị của Kiều Vô Song chợt lóe, bước chân nhanh chóng chạy trốn, tốc độ của cực nhanh, lúc chạy trốn nhanh như gió vậy, khiến người ta căn bản bắt được bóng dáng của , bóng dáng quỷ mị tiếp tục di chuyển, chạy thẳng đến trong lều trại của quân đội.

      thanh sột soạt ở đầu núi, khiến cho đám lính chú ý tới.

      Cho nên đám người bắt đầu có chút bối rối, căn bản phát bóng người tựa như gió lướt qua bên cạnh mình.

      Đại tướng quân vẫn luôn ở bên trong lều vải chưa hề ra mặt, cũng bởi vì thanh sột xoạt kia mà ra khỏi lều.

      Chỉ là, vừa mới mở rèm lều ra, lập tức nhìn thấy bóng dáng thần tốc thoáng qua từ khóe mắt.

      phản ứng cực nhanh, nắm chặt trường kiếm trong tay dùng lực vung kiếm về phía bóng dáng chợp lóe đó, nhưng cũng chỉ phí công!

      Bởi vì, cây chủy thủ lạnh lẽo, đặt ở cổ của .

      Vị đại tướng quân kia lăn lộn sa trường, dạng quái nhân nào cũng gặp qua, nhưng chưa từng nhìn thấy qua người nào có bóng dáng nhanh như vậy.

      có chút cam lòng, tức giận đùng đùng : "Ngươi là ai?"

      giọng trong trẻo êm tai, mang theo quyết đoán trí mạng, lạnh lùng : "Người muốn mạng của !"

      Trong nháy mắt đại tướng quân kia lộ ra vẻ kinh ngạc, phản ứng cực nhanh định xoay người lại, lấy trường kiếm tay ra ám sát sau lưng.

      Nhưng ngờ, thân thể vừa mới dịch chuyển, Kiều Vô Song ở sau lưng liền dùng lực ở cổ tay cái.

      'Phụt.....' tiếng, đại tướng quân phun ra ngụm máu tươi, vẻ mặt lộ ra đầy khó tin.

      Sau đó, Kiều Vô Song nhắc chân hất trường kiếm của đại tướng quân lên, thủ cấp của ta lập tức rơi vào trong tay .

      Kiều Vô Song hoàn toàn biết, nhất cử nhất động của , bị người khác nhìn thấy hết toàn bộ.

      "Chủ nhân, nàng, nàng, nàng... Quả thực quá tàn nhẫn! "

      "Ngươi biết cái gì!" Công tử áo trắng dùng ngọc tiêu xanh biếc gõ gõ lên đầu của , ríu rít : "Nữ nhân, chính là phải giống như ấy, mới có sức quyến rũ."

      Hự... Chủ nhân quả là khẩu vị nặng mà!

      Chương 11: điên cuồng ngang ngược


      Edit: Panh Hoang

      Beta: Nana Trang

      Ánh mắt của công tử áo trắng nhìn chăm chú vào con mèo hoang kia, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm bùng lên ánh sáng nóng rực.


      Dường như cảm nhận được đạo ánh sáng nóng rực kia, Kiều Vô Song vốn xách thủ cấp của Đại tướng quân lên, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về nơi phát ra.

      Tuy nhiên bên kia, trừ rừng cây rậm rạp ra, hoàn toàn hề có ai...

      Bên kia, gã sai vặt bên cạnh công tử áo trắng kinh sợ : "Chủ nhân, nguy rồi, nàng phát ra chúng ta!"

      "Đồ ngốc!" Công tử áo trắng lại gõ gõ đầu , : "Chúng ta là ai, sao nàng có thể nhìn thấy được chứ!"

      Đúng như theo lời của công tử áo trắng , Kiều Vô Song quả nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ cùng khó hiểu.

      Ánh mắt nóng rực này, khiến cho nghĩ đến vị công tử thần bí chỉ gặp mặt lần ở trong rừng kia.

      Hình như cũng dùng loại ánh mắt này để chăm chú nhìn vào mình...

      Tuy Kiều Vô Song nghi ngờ, nhưng bây giờ phải là lúc truy tìm nguồn gốc, bởi vì còn phải cứu lão Nhị và lão Tứ bị treo ngược ở cây, còn có 3000 hán tử bị nhốt trong thủy lao.

      suy nghĩ nhiều nữa, đến nơi lão Nhị và lão Tứ bị treo.

      Suốt dọc đường gặp ít tiểu binh, bọn họ thấy tay xách đầu của Đại tướng quân sợ đến mức rối rít lui về phía sau.

      Lão Nhị và lão Tứ bị treo ngược ở cây sớm phát ra tiếng xao động, bởi vì bọn họ bị treo ngược ở thân cây quá lâu, sau khi bị phơi nắng thời gian dài, khiến môi bọn họ trắng bệch, ánh mắt mơ hồ.

      Khi bọn họ mở to hai mắt mông lung, cái bóng mơ hồ đột nhiên đứng ở trước mặt bọn họ.

      cố nén khó chịu, cảnh giác mở to hai mắt, nhìn trước mắt, ra là ăn mặc kỳ quái.

      Lão Nhị cố gắng nhép nhép miệng, giọng khàn vô cùng: "... là ai?"

      Kiều Vô Song nhếch môi cười, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, chủy thủ trong tay lóe lên ánh sáng màu bạc, vừa vặn chiếu vào tròng mắt đen của lão Nhị và lão Tứ.

      Lão nhị và lão Tứ chỉ cảm thấy ánh sáng bạc lóe lên, thân thể hai người hề có dấu hiệu báo trước lập tức rơi từ trời xuống!

      Đám tiểu binh có mặt ở đó đều rối rít kinh ngạc : " ổn, Hồ Chi Bình và Lục Phong được cứu rồi!"

      Tuy có người sợ hãi, nhưng cũng cố lấy can đảm hỏi: " là ai, tại sao lại giết Đại tướng quân của chúng tôi?"

      Đồng dạng, sau khi lão Nhị Hồ Chi Bình và lão Tứ Lục Phong rớt xuống đất, hai người giúp đỡ lẫn nhau, gian nan đứng lên, cũng mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía .

      " nương, là..."

      Kiều Vô Song để ý đến khiếp sợ cùng nghi hoặc của bọn họ, chỉ : "Thủy lao ở đâu?"

      Hai người Hồ Chi Bình và Lục Phong chỉ chỉ bên phải, Kiều Vô Song nhếch môi cười, chút sợ hãi xách đầu của Đại tướng quân, nghênh ngang về phía thủy lao.

      Lục Phong nhìn bóng lưng Kiều Vô Song, nghi ngờ hỏi: "Lão Nhị, nàng ấy là ai?"

      Hồ Chi Bình : " biết, dù sao cũng phải nhằm vào chúng ta mà tới."

      Hai người theo Kiều Vô Song, tuy đường ít binh lính, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy đầu người tay Kiều Vô Song ai dám lỗ mãng cả.

      Cho nên, đám người tổ chức cùng nhau đến thủy lao, giải cứu thành công các huynh đệ bị nhốt trong thủy lao.

      Khi bọn họ làm xong tất cả mọi người, cuối cùng binh lính của Đại tướng quân cũng có người dám tiến lên phía trước gặng hỏi.

      Người đến thoạt nhìn là người có chút cấp bậc, sắc mặt vẫn e ngại như cũ.

      Dĩ nhiên, e ngại, nửa là vì sau lưng Kiều Vô Song có con trăn khổng lồ, nửa kia là, dường như con trăn này nghe theo lệnh của nàng.

      cố nén sợ hãi trong lòng, ra tiếng, nhưng vẫn có chút run rẩy: "Rốt cuộc là ai, vì sao lại giết Tướng quân của chúng tôi?"

      Kiều Vô Song nhếch môi cười, nóng lạnh nhưng lại khiến cho khí chung quanh thoáng chốc hạ xuống tới 0 độ C.

      "Kiều Vô Song." chậm rãi : "Giết Tướng quân của các người, chỉ là muốn chơi đùa chút mà thôi."

      Mọi người rối rít lộ ra vẻ mặt khiếp sợ cùng thể tin nổi ——

      dám , giết người chỉ là muốn chơi đùa!

      Rốt cuộc tinh thần của có vấn đề, hay là...

      Thực lực quá mức mạnh mẽ, cho nên mới dám điên cuồng ngang ngược như thế!


      ☆, Chương 12: Đại vương tức giận.

      Edit + Beta: SingNo

      Cung điện tọa lạc ở phía sau rừng núi, lộ ra từng miếng ngói bằng ngọc lưu ly, có miếng ngói bằng ngọc lưu ly màu vàng kim, tựa như sóng biển màu vàng phía sau núi rừng, nguy nga lộng lẫy, xa hoa!

      Bên ngoài Ngự Thư phòng, có đội thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, tất cả mọi người hết sức cảnh giác dò xét bốn phía.

      "Rầm ——"

      Bỗng nhiên, trong điện phát ra luồng thanh va chạm chói tai, thanh này giống như vật kim loại nào đó tạo thành, thanh vô cùng sắc bén.

      Nhóm người của đội thị vệ liền cảnh giác, người dẫn đầu muốn xông vào Ngự Thư phòng kiểm tra, lại đúng lúc từ bên trong tổng quản thái giám ra ngoài cản lại.

      " Lâm công công, có chuyện gì xảy ra vậy?"

      Lâm công công vuốt mồ hôi trán, vẻ mặt e sợ rồi : "Trương thị vệ, bình tĩnh đừng nóng, bây giờ Đại vương nổi giận, các người cứ như vậy mà xông vào, cẩn thận ăn hết."

      Trong Ngự Thư phòng, nam tử đưa lưng về phía tầm mắt, bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng lên, hai tay của chắp sau lưng, bàn tay siết thành nắm đấm, dường như cố nén cơn giận dữ.

      Toàn thân nam tử kia là long bào vàng óng, đầu đội vương miện, phía vương miệng gắn chuỗi báu vật trân châu óng ánh.

      Giọng trầm thấp, kèm theo cơn giận giữ nồng nặc cuồn cuộn lao tới: "Bổn vương phái mười ngàn đại quân vây bắt nhóm lính đánh thuê nho , nhưng toàn quân lại bị diệt."

      Nam tử càng càng phẫn nộ, đột nhiên vừa quay đầu lại, hai tay chống lên bàn, gương mặt đó tuấn vạn phần, bởi vì cực kỳ tức giận, mà trở nên nhăn nheo.

      chỉ vào người quỳ dưới đất, giọng lạnh lùng : "Các ngươi cho bổn vương, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

      "Hồi... Hồi báo Đại vương, dựa theo kế hoạch ban đầu, chúng ta bao vây sào huyệt của nhóm lính đánh thuê quả thực là có thừa năng lực, vậy mà..." tới đây, quỳ xuống dưới đất, tên tướng quân mặc áo giáp, vẻ mặt bỗng nhiên sợ hãi : "Bỗng nhiên xuất con nhóc, chẳng những nàng ta triệu hồi ra con trăn khổng lồ đến tập kích quân ta, mà còn... mà còn ngông cuồng lấy đầu của Đại tướng quân chúng ta!"

      Trác Nhiên lạnh nhạt quát: " láo! "

      Đột nhiên tiến tới, hung hăng bóp chặt cổ của tên tướng quân, cả người tỏa ra hơi thở hung ác, mà đôi mắt đen nhánh kia, sát khí lại càng bức người.

      "Thế giới này sao lại có thể có người triệu hồi được rắn, theo bổn vương suy đoán, các ngươi căn bản là lơ là nhiệm vụ." Trác Nhiên càng , sức lực bàn tay càng lớn, nghiến răng lại mà : "Có con trăn lớn tấn công loài người, ngươi sao lại có thể lành lạnh mà còn sống, bổn vương hận nhất chính là người dối!"

      "Đại vương tha mạng... Hu hu, Đại vương tha mạng!"

      "Đại vương —— " thấy sức tay của càng lúc càng lớn, vị Phó tướng quân bên cạnh tướng quân kia, tiến tới quỳ, lo lắng : "Đại vương hãy khoan, lúc ấy thần cũng ở đó, quả thấy con trăn khổng lồ tập kích quân ta, hơn nữa, thần hỏi thân phận của kia."

      Trác Nhiên cau mày rậm lại, đột nhiên buông lỏng bàn tay ra, lạnh lùng nhìn về phía Phó tướng quân bên cạnh, : "Nàng ta là ai?"

      "Nàng ta gọi là Kiều Vô Song, thần còn hỏi nàng vì sao lại muốn giết Đại tướng quân của chúng ta, nàng lại về, lại về...." tới đây, trán của tướng quân giọt mồ hôi lạnh, nhớ lại điên cuồng trong ánh mắt của nàng, cùng với hành động ngông cuồng, nhất thời sau lưng bắt đầu lạnh lẽo.

      Nhìn bộ dáng Phó tướng quân khiếp đảm như vậy, Trác Nhiên cau mày lại, : cái gì?"

      Phó tướng quân nuốt nước miếng : "Nàng ... Chẳng qua là vì thích đùa."

      Chẳng qua là thích đùa!

      Trác Nhiên nhếch môi mỏng, ánh sáng lạnh trong ánh mắt chớp lóe, bỗng nhiên cười lạnh : "Thích đùa, khà khà, thích đùa !"

      Đại vương Trác Nhiên của Đông quốc, nổi tiếng là lạnh lùng thô bạo.

      đăng cơ lúc mười hai tuổi, bởi vì tuổi quá , cho nên mới để cho hoàng thúc Trác Lam nhiếp chính.

      Bây giờ, hai mươi hai tuổi, mười hai năm ròng rã trôi qua, còn là đứa trẻ ngu ngốc nữa, nhưng Trác Lam lại chịu buông bỏ quyền hành, cũng mưu đồ muốn tạo phản.

      muốn xuống tay với Trác Lam trước, cũng phái thủ lĩnh lính đánh thuê, Trương Tử Thạc ám sát ta, kế hoạch thành công hoàn hảo, thế nhưng, lại thầm muốn giết chết Trương Tử Thạc!

      ta chẳng những muốn trộm ngọc tỷ của , còn trộm cái kia....

      So với ngọc tỷ danh sách quý giá hơn!

      Danh sách kia, nếu để cho Đại vương nước khác nhìn thấy, thế giới này đối mặt với tai hoạ như thế nào?

      Nghĩ đến đây, Trác Nhiên phát điên vô cùng, hận thể phái tất cả thuộc hạ, bắt Trương Tử Thạc tới để *thiên đao vạn quả!

      (*Lóc từng miếng thịt)

      Chẳng qua là ngờ tới, phái quân đội bắt Trương Tử Thạc, toàn quân bị diệt , lại bỗng nhiên còn xuất con nhóc, giết Đại tướng quân của , lại ngông cuồng là chỉ thích đùa!

      Bỗng nhiên Trác Nhiên cười lạnh : " biết điều... "

      Ngay lúc lẩm bẩm, bỗng nhiên Lâm công công vào, giọng : "Khởi bẩm Đại vương, Cao Thừa tướng cầu kiến."

      Cao Thừa tướng?

      Trác Nhiên nhướng mày, lại lạnh lùng : "Tuyên vào."
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :