1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trông mong trở về- Kim Nghiên(c2.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Trông mong trở về
      COnvert: Nguyệt Ly
      Tác giả: Kim Nghiên
      Editor: munkute

      Nội dung giới thiệu vắn tắt:
      "Ta thực tâm nguyện của ngươi, giúp ngươi hoàn hồn, trở lại bên cạnh thê tử ngươi "
      vẫn luôn cho rằng chết trận sa trường là số phận của những người hùng, nhưng giây phút hồn lìa khỏi xác, phát nội tâm mình lại hối hận,
      Trí nhớ trước kia thể nào bỏ được mồn trước mắt - - thanh niên tướng quân Nhạc Thắng Lỗi võ công cao cường, phong vân cõi,
      Nhưng khi trở lại nhà vẫn như hài nhi bình thường, suốt ngày cùng biểu muội Chân Hiểu Chiêu đùa giỡn, mọi người đều biết trong lòng chỉ có người là nàng,
      Thanh mai trúc mã tình nghĩa thành vợ chồng tình duyên, từ nàng biết chuyện tư vị đến thực thành ân ái vợ chồng,
      Hai người như keo như sơn ao ước sát người khác
      Nhưng mà, trời cao đãi lại vừa nhân từ lại tàn nhẫn, làm cho có thể cùng người trong lòng kết làm liền cành, nhưng được làm bạn cả đời? !
      cam lòng! Nên vì dân chúng, vứt bỏ mạng mình;
      Mà nợ nương tử thân ái , kịp đợi kiếp sau lại hoàn lại!
      Ngày nếu có chuyện, nên đáp ứng làm cho hoàn hồn trở về, thực hứa hẹn mãi mãi rời ...​

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Mở đầu

      "Ô... Nương..." gần mười tuổi Chân Hiểu Chiêu, giờ phút này trốn sau đai thụ trong đình viện thấp giọng khóc sụt sùi.
      Cha của nàng tại nhiều năm trước rời nhà tha hương, kiên quyết việc trở thành thương nhân sau trở về, đến nay vẫn chưa trở về nhà, nửa năm trước quê quán mất mùa, mẫu thân bất đắc dĩ mang nàng đầu nhập vào nhà cậu, vốn tưởng rằng rốt cục có thể an ổn sống qua ngày, lại nghĩ rằng, mẫu thân ngã bệnh, tháng trước buông tay nhân gian, lưu lại mình nàng đơn tại nhà cậu.
      Mặc dù cậu đối với nàng rất tốt, nàng vẫn cảm thấy độc nơi nương tựa, cảm giác mình là dư thừa, thủy chung cách nào đem nơi này trở thành nhà của mình.
      Dù sao nàng họ Chân, phải là nữ nhi của cậu, nàng rất bất an, biết tương lai của mình là tốt hay xấu...
      "Ô... Nương, ta là nhớ nương... Ái da!"
      Khóc đến nửa, cục đá đột nhiên đánh lên đầu Chân Hiểu Chiêu, hại nàng bị đau kêu ra tiếng, nàng vuốt đau đớn đầu ngẩng đầu lên, tìm kiếm đầu sỏ gây nên.
      Ngoài tường rào đình viện, thiếu niên mười sáu tuổi ngồi ở thượng cấp, cố ý ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt phi thường chịu nổi. "Uy, ngươi khóc tháng, còn khóc đủ sao? Coi chừng lại khóc nữa, con mắt của ngươi mù."
      là đứa con duy nhất của cậu, cũng chính là biểu ca của nàng- Nhạc Thắng Lỗi.
      "Ai cần ngươi lo!" Chân Hiểu Chiêu thở phì phì đứng lên, từ mặt đất nhặt lên hòn đá hướng mãnh liệt ném. "Đừng tới phiền ta, ngươi là tên quỷ đáng ghét!"
      Từ khi nàng vừa đến cậu nhà, bị Nhạc Thắng Lỗi "Để mắt tới" , lão luôn tìm cơ hội khi dễ nàng, quả thực đem khi dễ nàng trở thành thú vui tiêu khiển giết thời gian, ngây thơ cực kỳ.
      Nhạc Thắng Lỗi thân thể chợt lóe, nhàng tránh thoát cục đá cục đá bay tới, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, đối với tiểu nha đầu vừa khóc sướt mướt làm mặt ngáo ộp. "cây ớt tức giận nha, ta với ngươi là , ngươi nếu là khóc thành người mù, về sau có người lấy ngươi nha."
      " nên gọi ta là cây ớt ! Ta mới phải là cây ớt!" Nàng tức giận giậm chân, quên chính mình khắc trước vẫn còn ở vì mẫu thân chết mà khóc đến chết sống lại.
      "Ha ha ha... Còn ngươi phải là cây ớt, ngươi bây giờ mặt trướng hồng lên, còn sôi nổi, giống như là ăn vài cân cây ớt, bốc hỏa nha!" Nhạc Thắng Lỗi khách khí tiếp tục chọc giận nàng, bộ dáng kiên nể gì kia ở trong mắt Chân Hiểu Chiêu là rất chướng mắt.
      "Quỷ đáng ghét! Mau câm miệng!"
      Chân Hiểu Chiêu bộ dáng đầy mặt nước mắt biến mất, bắt đầu nhặt hòn đá mặt đất hướng Nhạc Thắng Lỗi mãnh liệt ném, khỏa ném trúng lại ném khỏa, cần phải nện vào mới thôi.
      Nhưng Nhạc Thắng Lỗi trái trốn phải tránh, chính là có bị đánh tới, cuối cùng dứt khoát tại tường rào chạy cho nàng đuổi theo. "Cây ớt , đánh đến, ca ca ta muốn ra cửa chơi."
      "Đừng chạy! Cho ta xuống!" Nàng vừa tại dưới tường đuổi theo, vừa tiếp tục hướng tường ném đá, cũng tin ném đến .
      "Ha ha ha... Theo đuổi ta nha..."
      Chân Hiểu Chiêu chưa từ bỏ ý định cố gắng đuổi theo, hồn nhiên chưa phát giác ra chính mình trúng kế của , dời tâm tư, hề vì mẫu thân chết mà khổ sở.
      Giờ phút này nàng chỉ nghĩ đuổi theo kịp Nhạc Thắng Lỗi, tốt nhất có thể nhào tới lưng của , hung hăng đánh đá cắn để tiêu hết bụng hỏa.
      Nàng ghét nhất , chán ghét chán ghét chán ghét cực kỳ!
      "Quỷ đáng ghét, ta nhất định phải đuổi tới ngươi - - "

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.1
      Tám năm sau, ngày viên hoàng triều thủ đô, ninh an trong thành - -
      " xong, tỷ võ sắp bắt đầu rồi!"
      Chân Hiểu Chiêu nóng lòng chạy xuyên qua đám người, chỉ sợ bỏ lỡ cuộc tỷ võ này, Thắng Lỗi ca biểu diễn thân thủ lôi đài là cơ hội khó gặp, nàng làm sao có thể bỏ qua cơ hôi lần này?
      Trải qua tám năm, nàng trở thành nương duyên dáng kiều, ngũ quan thanh tú tuy phải là loại khuynh nước khuynh thành nhưng vẫn khiến người ta động lòng.
      Hôm nay là sinh nhật đương kim hoàng thượng, Hoàng Thượng đặc biệt chỉ đích danh Kim Ngô Vệ tướng quân Nhạc Thắng Lỗi tỷ võ cùng với hữu Vệ tướng quân Chử Vân Long làm trong những tiết mục ăn mừng sinh nhật Hoàng Thượng, hơn nữa còn đặc biệt mở ra cho cả những dân chúng trong kinh thành được chiêm ngưỡng, làm cho dân chúng cùng vui mừng với quân vương.
      Mà nguyên nhân khiến cho Hoàng Thượng đặc biệt chỉ danh hai người này là bởi vì mấy năm nay Hoàng triều thiếu thốn nhân tài, chỉ cần là quá ba mươi tuổi, liền được hoàng thượng coi trọng, phá cách đề bạt, ban cho chức tướng quân.
      Chừng Kim Ngô Vệ mang chức trách thủ hộ an toàn trong thành, mà chừng vệ mang chức trách còn lại là thủ hộ an toàn trong hoàng cung, Hoàng Thượng tương đối tín nhiệm hai người bọn họ mới có thể giao phó bọn họ nhận trách nhiệm quan trọng như vậy.
      Chân hiểu Chiêu vất vả mới chạy tới quảng trường, quảng trường rộng lớn chật ních người.
      Vì cuộc tỷ võ ngày hôm nay, Hoàng Thượng đặc biệt sai người làm lôi đài giữa quảng trường, sau lôi đài là đài cao cho hoàng tộc ngồi xem tỷ võ, Hoàng Thượng cùng với hậu cung các phi tần đều có mặt đầy đủ, tầm nhìn rộng rãi, trước đài cao có mầnh che dung mạo của bọn họ, bởi dung nhan hoàng thất cũng thể để dân chúng tuỳ tiện xem.
      Giờ phút này lôi đài, đứng hai bên là hai nam tử trẻ tuổi, bên trái là thân màu bạc hộ giáp- Nhạc Thắng Lỗi, cầm trong tay trường kiếm, tiêu sái tuấn lãng, môi phác thảo nụ cười nhạt, mặc dù còn trẻ, lại khí mười phần.
      Bên phải Chử Vân Long so với Nhạc Thắng Lỗi tuổi lớn hơn, người mặc Cổ Đồng hộ giáp, đồng dạng cầm trường kiếm, thân hình so với Nhạc Thắng Lỗi to con chút ít, vẻ mặt trầm ổn trang trọng.
      "Thắng Lỗi ca!" Chân Hiểu Chiêu hưng phấn ở trong đám người hô, vừa hô vừa nhảy, mặc dù ở xa chưa chắc nghe được, nàng cũng vẫn la to đầy vui vẻ.
      Tin tức hai người họ tỷ võ truyền khắp thành, nàng vẫn vô cùng mong đợi, nhưng Thắng Lỗi ca lại bảo nàng cần đến, cũng có gì hay, cố gắng muốn loại bỏ ý niệm muốn xem tỷ võ trong đầu nàng, biết dè dặt cái gì, nàng mới phải thuận theo đâu!
      "Nhạc đại ca, ngươi nhất định có thể đánh bại đối phương, cố gắng lên! Trong cảm nhận của ta ngươi là hùng a!"
      "A?"
      Đột nhiên từ nơi xa truyền đến thanh của khác, làm hại Chân Hiểu Chiêu nhịn được nhíu mày, chỉ vì cái thanh này quá mức quen tai, quen tai đến làm người ta... Chán ghét nha!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.2
      Chân Hiểu Chiêu quay đầu, nhìn sang hướng thanh phát ra, quả nhiên thấy hai người đứng đó, đứng trước là nương trẻ tuổi xinh đẹp, phía sau là nha hoàn, nhìn qua biết ngay gia thế tồi.
      Chu Nghệ Tranh, quả nhiên là nàng! Chân Hiểu Chiêu càng mất hứng nhíu mày , cảm thấy mình vô cùng vô cùng xúi quẩy, ngay cả xem cuộc tỷ võ thôi, cũng có thể vô tình gặp cái nữ nhân khó dây dưa này.
      Chu Nghệ Tranh là nữ nhi của phú thương, tính tình vừa cao ngạo lại vừa tự phụ, lần dâng hương trở về, đường xe ngựa bị trục trặc, thể nào tiếp, Nhạc Thắng Lỗi lúc ấy lại trùng hợp phải về kinh, có ý tốt đưa nàng về nhà, nghĩ tới vì vậy mà nàng đối với nhất kiến chung tình.
      Nhưng hoa trôi hữu ý nước chảy vô tình nha! Nhạc Thắng Lỗi có tình cảm nam nữ đối với nàng, thậm chí sau đó lâu liền quên nàng, đây là cái đả kích vô cùng lớn với nữ nhân từ trước đến nay luông tự phụ như nàng, vì vậy liền lập lên lời thề làm cho Nhạc Thắng Lỗi quỳ gối dưới váy nàng nhất định bỏ qua!
      Chu Nghệ Tranh lúc này cũng quay đầu lại, chống lại ánh mắt Chân Hiểu Chiêu, khuôn mặt vui vẻ nhịn được cương lại chút, đồng dạng nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy nàng. "Hừm, ra là Nhạc đại ca biểu muội, ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt nha?"
      "Như thế nào, ngươi có thể tới, ta thể tới sao?" Chân Hiểu Chiêu nhịn được xù lông nhím, đối với Chu Nghệ Tranh địch ý vạn phần.
      "Ngươi - -" Chu Nghệ Tranh cũng tức giận trừng mắt nhìn nàng, nàng nhìn Chân Hiểu Chiêu vừa mắt cũng lâu rồi.
      Đông - -
      Tiếng trống vang lên, báo hiệu cuộc tỷ võ bắt đầu, Chân Hiểu Chiêu và Chu Nghệ Tranh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía lôi đài, ân oán gì đó cũng phải đặt sang bên, xem hết tỷ võ sau.
      "Thắng Lỗi ca, ta chờ ngươi chiến thắng nha!" Chân Hiểu Chiêu hưng phấn hô.
      "Nhạc đại ca, ngươi là thiên hạ đệ nhất!" Chu Nghệ Tranh cũng cam chịu yếu thế hô.
      Tiếng trống vừa vang lên, Nhạc Thắng Lỗi thân thủ linh hoạt lập tức hướng Chử Vân Long xông tới, mà Chử Vân Long cũng phóng đến giữa lôi đài, hai người mang khí thế kinh người, tựa như hai Mãnh Hổ tranh đấu.
      "Khanh" tiếng, ngân bạch trường kiếm ở giữa trung liên tục giao kích, ai nhường ai, mặc dù đây chỉ là cuộc tỷ võ để mừng thọ Hoàng Thượng, bọn họ lại vạn phần nghiêm túc, xuất ra hết mười phần công lực, dám khinh thường đối phương.
      Hai bóng dáng màu bạc cùng màu đồng truy đuổi lẫn nhau, xoay người lại, bên cạnh tránh, quét chân, động tác vừa nhanh lại lưu loát, mọi người dưới đài quan sát đến hoa mắt chóng mặt, tiếng than thở sợ hãi lẫn khâm phục ngớt.
      Quả nhiên là khó gặp nhân tài võ học nha, là mở rộng tầm mắt, những người đến xem đáng tiếc a!
      Nhạc Thắng Lỗi cùng Chử Vân Long nghiêm túc đối chiến, ràng hao phí ít thể lực nhưng vẫn nhàn nhã cười. "Đại ca, võ nghệ của ngươi tiến bộ ít nha."
      "Ngươi cũng kém, Lỗi đệ." Chử Vân Long cũng cười tiếng.
      Hai bọn họ cùng tuổi nhau đều đạt được võ cử nhân, Chử Vân Long là trạng nguyên, Nhạc Thắng Lỗi là Bảng nhãn, bởi vì hai người trạc tuổi nhau, lại vô cùng thưởng thức thân võ nghệ đối phương, dứt khoát kết bái thành huynh đệ, Chử Vân Long là huynh, Nhạc Thắng Lỗi là đệ, hai người vẫn thường xuyên tỷ thí võ nghệ.
      Chỉ là lúc trước bọn họ như hôm nay dùng toàn lực tỷ thí, bởi vì Hoàng Thượng báo trước cho bọn họ, cần phải cố gắng hết mình , được hời hợt.
      Bọn họ tại lôi đài bên truy bên đuổi cũng ước chừng phút đồng hồ, là thời điểm nên kết thúc, nhưng hai người võ nghệ ngang nhau, trong khoảng thời gian ngắn thể phân thắng thua, Hoàng Thượng ném cho bọn họ vấn đề khó a.
      Nhạc Thắng Lỗi thầm chờ cơ hội, khi gần kết thúc tỷ võ, kiếm Chử Vân Long chợt bay đến, vội vàng giơ kiếm đỡ, hai thanh kiếm ma sát tạo thành tia lửa, còn phát ra tiếng vang chói tai.
      "Lỗi đệ, ngươi yên lòng!"
      Chử Vân Long thu kiếm về, kiếm Nhạc Thắng Lỗi bị lực mạnh làm bay ra, trung quay vài vòng, thẳng tắp cắm xuống sàn lôi đài, thân kiếm mãnh liệt lay động, lâu ngừng, có thể thấy lực đạo kia mạnh đến thế nào.
      Mọi người dưới đài hít ngụm khí lạnh, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, mà Chân Hiểu Chiêu cùng Chu Nghệ Tranh cũng kinh ngạc an tĩnh lại, nghĩ tới Nhạc Thắng Lỗi lại bại bởi Chử Vân Long, thắng bại liền được quyết định.
      Chử Vân Long cũng kinh ngạc, chỉ vì phi thường ràng, chiêu vừa rồi, Nhạc Thắng Lỗi muốn tránh thắng được, dễ dàng để làm tuột mất kiếm.
      Bởi vì vừa rồi kích kia, mu bàn tay phải Nhạc Thắng Lỗi xuất đạo vết thương, bắt đầu chảy máu, bất quá giống như chưa tỉnh, cũng thèm nhìn tới cái, cười cười hướng Chử Vân Long chắp tay. "Tiểu đệ cam bái hạ phong."
      "Tốt nhất!"
      Dân chúng dưới đài cũng vỗ tay chúc mừng, luôn miệng tán thưởng, trong khoảng thời gian ngắn quảng trường tiếng vỗ tay vang dội, dù sao ai thắng ai thua, đối với bọn họ mà trọng yếu, bọn họ chỉ muốn xem cuộc tỷ võ đặc sắc thôi.
      Ngay sau đó, thái giám từ đài cao xuống, lên lôi đài, hướng hai người hành lễ. "Chử tướng quân, Nhạc tướng quân, Hoàng Thượng ban thưởng yến, thỉnh hai vị tướng quân cùng nhau vào cung dự tiệc."
      “Vâng” Nhạc Thắng Lỗi cùng Chử Vân Long đồng thanh trả lời.
      Tỷ võ kết thúc, dân chúng nhân dân lục tục rời quảng trường, nhưng Chân Hiểu Chiêu lại nhịn được suy sụp, có chút ủ rũ, thay Nhạc Thắng Lỗi cảm thấy rất cam lòng, đem chuyện Chu Nghệ Tranh còn ở đây ném ra sau ót.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.3
      Vì là biểu muội Nhạc Thắng Lỗi nên nàng cũng biết Chử Vân Long, Chử đại ca thường làm khách tại nhà bọn họ, cùng Nhạc Thắng Lỗi nghiên cứu võ nghệ, tỷ thí phân thắng bại, đại biểu cho thực lực của hai người kém nhau bao nhiêu, cho nên nàng mới thấy tiếc cho Nhạc Thắng Lỗi, sớm thua muộn thua, hết lần này tới lần khác lại thua Chử đại ca trước bàn dân thiên hạ?
      "Ai ai ai, cam lòng cực kỳ..." Nàng nhịn được vừa lẩm bẩm vừa cất bước về phủ Tướng quân.
      Chân Hiểu Chiêu vừa về tới phủ tướng quân, liền ở đại sảnh gặp được cậu Nhạc Hình, Nhạc Hình vừa nhìn thấy nàng về, liền tò mò hỏi: "Nha đầu, ngươi phải là xem Thắng Lỗi tỷ võ, sao bây giờ về miệng lại bĩu lên như vậy?"
      Quả nhiên là cha nào con nấy, Nhạc Hình cũng luôn mang theo biểu tình vui vẻ, từ xuống dưới có dáng vẻ của trưởng bối, vợ qua đời từ khi Nhạc Thắng Lỗi còn , vẫn thuỷ chung có dự định tái giá.
      "Cậu, Thắng Lỗi ca thua Chử đại ca ." Chân Hiểu Chiêu rất cam lòng miệng đô đô kêu.
      "Ha ha ha... Thua thua, ngươi cần gì phải rầu rĩ vui đây?" Nhạc Hình xoa xoa đầu nàng. "Thắng bại là chuyện thường, lần sau thắng tốt rồi?"
      " như vậy cũng đúng a, chỉ là..." Nàng chính là nuốt trôi cơn tức này sao, bởi vì trong lòng nàng, Thắng Lỗi ca mới là lợi hại nhất , ai cũng kém xa .
      Hồi còn u mê ngốc nghếch, rất nhiều chuyện đều , sau này dần dần lớn lên, nàng mới hiểu được, Thắng Lỗi ca ngừng cố gắng "Khi dễ" nàng, nhưng ra là loại hành động quan tâm khác.
      Khi nàng vừa theo mẫu thân vào Nhạc gia, thích chuyện, cũng hoàn toàn giao thiệp với người khác, luôn cảm thấy mình chỉ là ngoại nhân, chịu mở ra trái tim, chỉ dùng phương pháp kích thích, kích khởi nàng mở rộng lòng, đuổi theo cãi nhau ầm ĩ, trong lúc vô tình, lòng của nàng phòng liền thư giãn, hề phong bế nữa.
      Cậu rất có kiên nhẫn đợi nàng hoàn toàn trở thành phần tử trong Nhạc gia, nàng cảm giác mình rất may mắn, cho dù liên tiếp mất cha mẹ, vẫn có người nguyện ý hướng nàng chìa tay giúp đỡ, cho nàng ấm áp của gia đình.
      Nàng rất may mắn, có thể có luôn ở bên nàng vượt qua đau đớn mất mẫu thân, mặc dù lúc ấy sử dụng phương thức làm cho nàng phi thường tức giận, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, ngược lại cảm thấy dư vị tồi.
      Thực hi vọng bọn họ mãi như vậy, vĩnh viễn thay đổi...
      Đêm đó, Nhạc Thắng Lỗi tham gia hết tiệc ban thưởng xong, liền trực tiếp cưỡi ngựa chạy băng băng trở lại phủ tướng quân, sau lưng còn có hai gã người hầu theo.
      Vết thương tay được băng lại trong cung, chỉ là bị thương ngoài da, cũng có gì đáng ngại, cũng để ý, nhưng lúc hồi phủ, liền xé bỏ vải băng, còn tận lực kéo kéo miệng vết thương, làm cho vết thương lần nữa chảy máu.
      Phía sau người hầu chứng kiến động tác của , nhịn được thầm cười ra tiếng, đoán được chủ ý của là gì.
      "Cười cái gì?" Nhạc Thắng Lỗi tức giận trừng bọn họ cái, đem vải băng ném cho bọn họ. "Vừa rồi các ngươi nhìn thấy cái gì, biết ?"
      "Dạ." Bọn người hầu cố gắng nhịn cười, vội vàng đem vải băng "Hủy thi diệt tích" .
      Nhảy xuống ngựa, đem giao ngựa cho người hầu xong, Nhạc Thắng Lỗi liền vào phủ. "Cha, Hiểu Chiêu, ta trở về."
      "Thắng Lỗi ca!" Chân Hiểu Chiêu dẫn đầu về phía , lập tức liền nhìn thấy vết thương mu bàn tay , lo lắng nhíu mày. "Làm sao ngươi bị thương?"
      "A?" Nhạc Thắng Lỗi giơ tay lên, làm như bây giờ mới phát mu bàn tay có vết thương. "Chắc là hôm nay tỷ võ bị thương, chỉ là vết thương ngoài da, có gì đáng ngại."
      "Làm sao lại có gì đáng ngại? Bị thương phải băng lại ngay lập tức mới được, cẩn thận vết thương thành vết thương lớn, ngươi mau về phòng , ta giúp ngươi lấy thuốc trị thương." Nàng lo lắng thúc giục.
      Nhìn Chân Hiểu Chiêu lo lắng, Nhạc Hình vẫn ung dung uống trà, mặc kệ Nhạc Thắng Lỗi có bị thương hay , sớm nhìn ra mánh khoé nho kia, con trai chính là có sở thích nhìn Hiểu Chiêu lo lắng, dùng cái mánh khoé này để tranh thủ đồng tình của nha đầu.
      "Chỉ là vết thương cỏn con, cứ để đấy mấy ngày sau cũng lành."
      " được, ngươi mau về phòng, đừng làm cho ta tức giận!"
      "Hảo hảo hảo, ta đây liền trở về phòng, tức giận! Cây ớt ." Nhạc Thắng Lỗi lưu manh cười tiếng.
      "Ngươi - - "
      Nhạc Thắng Lỗi nhanh nhẹn rời khỏi đại sảnh, Chân Hiểu Chiêu thực cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, đại tướng quân, trước người khác thành thục, nhưng ở trước mặt nàng, cái tính du côn vẫn kgông thể thay đổi.
      "Sách!" Nhạc Hình nhịn được bật cười, hiểu tịa sao mình lại sinh ra đứa con trai như vậy, thủ đoạn quyến rũ nương phải ngốc nghếch bình thường, ra thực làm người ta cười đến rụng răng.
      Bởi vì Nhạc Thắng Lỗi từ luyện võ, thường xuyên bị thương ngừng, cho nên trong phủ luôn luôn có thuốc trị thương, Chân Hiểu Chiêu vào phòng luyện võ lấy thuốc xong, liền đến phòng của Nhạc Thắng Lỗi.
      Nhân khẩu Nhạc gia đơn giản, Chân Hiểu Chiêu tạo thành thói quen chủ động giúp đỡ những việc lặt vặt trong nhà, những vết thương người Nhạc Thắng Lỗi từ đến lớn đều do nàng giúp băng bó.
      Nhạc Thắng Lỗi cũng có thói quen để nàng băng bó, người khác băng bó cảm thấy được tự nhiên và khó chịu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :