Trò Chơi Vương Quyền (Phần 1A) Sói Tuyết Thành Winterfell -George R. R. Martin [Giả tưởng]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Trò Chơi Vương Quyền (Phần 1A) Sói Tuyết Thành Winterfell [Best Seller,Giả tưởng, 18+]
      [​IMG]
      Tên Ebook: Trò Chơi Vương Quyền 1A Sói Tuyết Thành Winterfell
      Tên Tiếng : A Song of Ice and Fire hay Games Of Thrones
      Tác Giả: George R. R. Martin
      Thể Loại:18+, Best seller, Cổ Đại, Giả Tưởng,Tiểu thuyết, Văn học phương Tây
      Dịch Giả: nhóm VTBT
      Nguồn: viettorrent.vn
      Ebook: www.dtv-ebook.com


      Trò chơi vương quyền Game of Thrones (được biết đến với tên gọi A Song of Ice and Fire hay Game of Thrones) là bộtiểu thuyết sử thi hùng tráng của nhà biên kịch, nhà văn Mỹ nổi tiếng George R. R. Martin. Martin bắt tay vào viết bộ tiểu thuyết này năm 1991 và xuất bản tập đầu tiên, A Game of Thrones, vào năm 1996. Sau đó, ông dần mở rộng kế hoạch 3 tập đầu tiên thành 4, 6 và cuối cùng là 7 tập. Tập 5 – A Dance with Dragons hoàn thành sau hơn 5 năm và được xuất bản vào năm 2011. Cuốn thứ 6 – The Winds of Winter vẫn được ông thực . Bộ tiểu thuyết được bán bản quyền 40 nước. Tại Mỹ, tập thứ tư và thứ năm liên tục đứng ở vị trí số trong Danh sách bán chạy nhất tại nhiều bảng xếp hạng uy tín như New York times, Amazon… Về số lượng, series này bán được hơn 7 triệu bản tại Mỹ và hơn 22 bản toàn thế giới. Kênh truyền hình HBO chuyển thể bộ tiểu thuyết này sang series phim truyền hình chất lượng cao, đậm chất Hollywood khiến danh tiếng của bộ sách cũng như tên tuổi của tác giả ngày càng vang xa. Bộ sách cũng được chuyển thể thành game phục vụ độc giả thích.
      Bộ Sách gồm 7 Quyển:
      1. A Game of Thrones (1996)
      2. A Clash of Kings (1999)
      3. A Storm of Swords (2000)

      4. A Feast for Crows (2005)
      5. A Dance with Dragons (2011)
      6. The Winds of Winter ( thực )
      7. A Dream of Spring ( thực )
      Bộ tiểu thuyết còn được biên soạn thêm ba phụ bản được phát hành từ năm 1996 đến năm 2003:
      - Blood of Dragon (1996): được lấy từ các chương Daenerys trong A Game of Thrones.
      - Path of Dragon (2000): dựa các chương Daenerys trong A Storm of Swords.
      - Arms of the Kraken (2003): dựa các chương Quần Đảo Sắt trong A Feast of Crows.​
      Trò chơi vương quyền Game of Thrones lấy cảm hứng từ tiểu thuyết "Cuộc chiến hoa hồng" và "Ivanhoe". Từ dự định viết bộ ba tập lúc ban đầu, đến nay Martin đẩy kế hoạch đó lên thành bảy tập; và tập năm của bộ sách được phát hành vào 12/07/2011 vừa qua.​

      Bộ sách viết về cuộc tranh giành quyền lực của bảy lãnh chúa vùng đất Weterlos và Essos, gồm những khu vực do các dòng họ lớn cai trị, trong bối cảnh nhiều thế lực đen tối có sức mạnh siêu nhiên như người Ngoại nhân, quỷ bóng trắng... luôn đe dọa xâm chiếm Weterlos.
      Lấy cảm hứng từ các kiện lịch sử như lịch sử nước thời kỳ "Cuộc chiến hoa hồng", nhưng Martin cố tình bất chấp các quy ước về thể loại giả tượng để viết nên bộ tiểu thuyết này. Bạo lực, tình dục và mơ hồ về đạo đức thường xuyên hiển thị trong tác phẩm của ông. Nhân vật chính thường xuyên bị giết, các kiện được nhìn nhận dưới nhiều góc nhìn khác nhau, kể cả qua cái nhìn của các nhân vật phản diện, điều này khiến độc giả thể nghiêng về các nhân vật " hùng" như các cuốn tiểu thuyết thông thường khác; đồng thời cũng khẳng định thêm rằng những nhân vật hùng thể qua các biến cố mà bị tổn thương, mất mát giống như trong đời thực. Chính vì vậy, Trò chơi vương quyền nhận được vô số những lời khen ngợi về chủ nghĩa thực. Đồng thời bộ tiểu thuyết cũng nhận được những bình luận quan trọng về vai trò của phụ nữ và tôn giáo được thể trong Trò chơi vương quyền Game of Thrones.​

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      MỞ ĐẦU


      “Chúng ta nên về thôi,” Gared giục khi thấy cánh rừng xung quanh tối dần. “Bọn dân du mục chết cả rồi.”

      “Ông sợ người chết hả?” Ser[1] Waymar Royce hỏi, khóe miệng nhếch lên.

      Gared phải sinh ra để làm con mồi. Ông già, trạc ngoại ngũ tuần và ông chứng kiến nhiều lãnh chúa đến rồi . “Người chết chết rồi,” ông . “Chúng ta có việc gì với mấy xác chết cả.”

      “Chúng chết sao?” Royce mỉa mai. “Chúng ta có bằng chứng gì đâu?”

      “Will thấy chúng,” Gared . “Nếu ta chúng chết, thế là đủ với tôi lắm rồi.”

      Will biết sớm muộn họ cũng lôi vào trận cãi vã này. Nhưng mong muộn vẫn hơn.

      “Mẹ tôi bảo kẻ chết hát hò nữa,” xen vào.

      “Bà vú lẩm cẩm của tôi cũng thế đó, Will,” Royce trả lời. “Đừng tin những lời nghe bên ngực đàn bà. Có nhiều điều có thể học từ người chết lắm.” Giọng oang oang khắp khu rừng trong buổi chạng vạng.

      “Chúng ta còn đoạn đường dài trước mắt,” Gared nhận định. “Tám ngày, có thể là chín. Mà trời tối rồi.”

      Ser Waymar Royce hững hờ nhìn trời. “Ngày nào trời chẳng tối. Giờ ông lại sợ trời tối nữa hả, Gared?”

      Will có thể thấy Gared mím chặt môi và giận dữ hằn trong đáy mắt dù ông ta đội mũ trùm đen sùm sụp. Gared sống bốn mươi năm trong Đội Tuần Đêm, từ lúc còn là cậu nhóc tới lúc trưởng thành. Ông thích bị xem thường. Nhưng còn có điều gì đó hơn thế. Ngoài lòng tự trọng bị tổn thương, Will còn cảm nhận thứ khác ở nơi ông già này. Ai cũng có thể đánh hơi thấy điều đó, đó là căng thẳng lớn dần thành nỗi sợ hãi.

      Will cũng thấy bất an. ở đội Tường Thành bốn năm nay rồi. Lần đầu tiên nhận lệnh rời khỏi đây, tất cả những câu chuyện thời xưa bé ùa về, khiến són ra quần. Sau này nghĩ lại tự giễu mình mãi. từng là chiến binh kỳ cựu tham gia cả trăm trận chiến. Vùng rừng hoang đen tối bất tận mà người miền nam gọi là Khu Rừng Ma còn là nỗi sợ đối với .

      Cho tới tối nay. Có cái gì đó khang khác. Có cái gì đó trong bóng tối làm dựng tóc gáy. Họ cưỡi ngựa chín ngày liền, về hướng bắc, tây bắc rồi lại bắc, ngày càng xa rời Tường Thành, theo dấu dân du mục. Ngày qua ngày thời tiết lại tệ hơn. Và hôm nay là ngày kinh khủng nhất. Cơn gió lạnh thổi tới từ phương bắc khiến cây cối xào xạc như những sinh vật sống. Cả ngày nay Will cứ cảm thấy có gì đó lén lút quan sát , cái gì đó lạnh lẽo và khó nắm bắt, thứ quý chút nào. Gared cũng cảm nhận được điều đó. Will muốn gì hơn là được cưỡi ngựa trở về trong an toàn của Tường Thành. Nhưng có những điều đâu thể với chỉ huy.

      Đặc biệt là dạng chỉ huy như người này.

      Ser Waymar Royce là con út trong gia đình dòng dõi với nhiều người thừa kế. chỉ là thiếu niên ở độ tuổi mười tám, đẹp trai, mắt xám, duyên dáng và mảnh mai như lưỡi dao. Cưỡi con hắc mã to lớn, trông tay kỵ sĩ đó vượt trội hơn hẳn Will và ông Gared cưỡi mấy con ngựa hơn. bốt da đen, quần lông cừu đen, găng tay da chuột chũi đen, khoác chiếc áo giáp xích màu đen loại tốt lấp lánh bên ngoài hàng lớp áo bằng len và dạ thuộc công đen nốt. Ser Waymar là em đồng hữu của Đội Tuần Đêm gần nửa năm nay. Nhưng ai dám rằng chuẩn bị gì cho công việc của mình. Ít nhất là về vấn đề ăn mặc.

      Áo choàng đối với là cả niềm tự hào; làm bằng da chồn, đen, dày dặn và mềm như nhung. “Tôi cá là tự mình giết chết chúng,” Gared trong lần quá chén với trại lính. “Chiến binh dũng mãnh của chúng ta chắc chắn vặn cổ mấy con vật xíu đó.” Tất cả đều cười ầm lên.

      khó lòng tuân lệnh người mà mình lôi ra làm trò cười trong những lần chè chén. Will nghĩ vậy khi ngồi run rẩy lưng ngựa. Chắc hẳn ông Gared cũng cảm thấy như thế.

      “Mormont chúng ta phải đuổi theo chúng, và chúng ta làm,” Gared .

      “Chúng chết rồi. Chúng gây rắc rối gì cho chúng ta nữa. Đoạn đường trước mặt rất khó . Tôi thích thời tiết này. Nếu tuyết rơi, chúng ta phải mất đến hai tuần lễ mới về được. Mà tuyết là còn may đấy. Ngài bao giờ thấy bão tuyết chưa?”

      Gã tiểu quý tộc hình như nghe thấy ông . quan sát buổi trời chiều dần chuyển sắc đen theo kiểu nửa chán chường nửa hờ hững. Will cùng gã hiệp sĩ này đủ lâu để hiểu giờ đừng nên làm phiền . “ lại cho tôi nghe tất cả những gì thấy, Will. Tất cả chi tiết. bỏ sót điều gì.”

      Will là thợ săn trước khi trở thành thành viên Đội Tuần Đêm. Đúng ra là kẻ săn trộm. Những kị binh nhà Mallister tóm sống tại khu rừng nhà họ, khi lột da con hươu đực. phải chọn hoặc là khoác bộ đồ đen người hoặc bị chặt bàn tay. ai có thể di chuyển trong rừng êm ru như Will, và hội em mặc đồ đen mất nhiều giờ để phát ra tài năng ấy.

      “Chúng dựng lán cách đây hai dặm, bên kia gò đất, cạnh bờ suối.” Will . “Tôi tới gần hết mức. Tất cả có tám người, cả đàn ông và đàn bà. Tôi thấy có trẻ con. Họ dựng mái che tựa vào đá. Giờ tuyết phủ dày đó, nhưng tôi vẫn nhìn ra được. Họ đốt lửa, nhưng vẫn ủ lửa. ai cử động. Tôi quan sát rất lâu. người sống nào có thể bất động lâu vậy.”

      có thấy máu me gì ?”

      “Ờm, ,” Will thừa nhận.

      “Có thấy vũ khí ?”

      “Vài thanh kiếm, ít cung tên. Có tên cầm rìu. Trông có vẻ nặng nề, loại hai lưỡi, làm bằng thép cứng. Nó nằm mặt đất, cạnh .”

      có thấy gì lạ thường về tư thế của mấy cái xác ?”

      Will nhún vai. “Hai tên ngồi tựa lưng vào nhau. Còn hầu hết đều nằm mặt đất. Giống như ngã xuống ấy.”

      “Hoặc ngủ,” Royce gợi ý.

      “Ngã,” Will khẳng định. “Có ả đàn bà nằm vắt ngang khúc gỗ cứng, bị những cành cây che mất nửa. Mắt nhìn ngây dại.” mím môi cười. “Tôi cẩn thận để mụ ta nhìn thấy mình. Khi tôi tới gần hơn, tôi thấy mụ ta cũng nhúc nhích.” Dù cố nhưng vẫn rùng mình.

      bị lạnh à?” Royce hỏi.

      “Chút chút,” Will lầm bầm. “Do gió ấy mà, thưa chỉ huy.”

      Gã hiệp sĩ trẻ quay lưng với người kỵ binh tóc hoa râm. Tiếng lá rụng mùa đông xào xạc khiến con chiến mã của Royce lại bồn chồn yên. “Vậy ông nghĩ cái gì giết họ hả Gared?” Ser Waymar vừa hỏi vừa chỉnh lại vạt áo choàng lông chồn.

      “Cái lạnh,” Gared chắc như đinh đóng cột. “Tôi thấy những người bị đóng băng vào mùa đông năm ngoái, cả mùa trước đó nữa, khi tôi còn là thiếu niên. Mọi người rằng, tuyết rơi dày hơn mười hai mét, những trận gió tuyết gầm rú suốt miền bắc, nhưng kẻ thù thực là cái lạnh. Nó luồn vào người im lặng hơn cả bước chân của Will, và lúc đầu ta run rẩy, răng đập lập cập, rồi ta dậm chân và mơ tới những cốc rượu và bếp lửa ấm. Nó thiêu đốt. có gì thiêu đốt như cái lạnh cả. Nhưng chỉ được lúc thôi. Sau đó nó luồn lách và thấm sâu vào cơ thể ta. lúc sau, ta thể thắng nổi nó. Và rồi ta chỉ muốn ngồi xuống và chợp mắt. Họ ta thấy chút đau đớn nào cho tới tận giây phút cuối cùng. Đầu tiên ta mệt và ngủ lơ mơ, mọi thứ nhòa dần. Sau đó ta cảm thấy như mình được ngâm mình trong bồn sữa ấm vậy. Bình yên như thế đấy.”

      “Ông cũng giỏi hùng biện đấy chứ, Gared,” Ser Waymar nhận xét. “Thế mà tôi nhận ra.”

      “Tôi cũng từng bị lạnh rồi, thưa ngài.” Gared bỏ mũ trùm ra, khiến Ser Waymar phải nhìn hồi lâu vào vết sẹo nơi từng là tai của ông. “Tôi mất hai tai, ba ngón chân, và ngón út tay trái tôi. Tôi thoát được. Nhưng em trai tôi chết cóng trong ca trực, khuôn mặt nó khi ấy vẫn ánh lên nụ cười.”

      Ser Waymar nhún vai. “Đáng ra ông nên mặc ấm hơn, Gared.”

      Gared liếc nhìn tên tiểu quý tộc, những vết sẹo quanh lỗ tai ông đỏ ửng lên vì giận dữ. “Chúng ta xem ngài mặc ấm đến thế nào khi đông tới.” Ông đội mũ trùm lên và leo lên lưng ngựa, im lặng và ủ rũ.

      “Nếu ông Gared là do lạnh...” Will dợm .

      có trực gác lần nào trong tuần qua , Will?”

      “Có.” tuần nào phải gác tới mười hai ca. Người đàn ông này định gì đây?

      thấy Tường Thành rồi chứ?”

      “Ấm ướt,” Will và nhíu mày. nhìn thấy nó rồi, giờ gã tiểu quý tộc kia chỉ ra. “Họ thể nào đóng băng. thể khi Tường Thành vẫn bị ẩm ướt. Trời chưa lạnh tới mức đó.”

      Royce gật đầu. “Thông minh lắm. Tuần trước chúng ta gặp vài trận sương giá, và thi thoảng có vài trận mưa tuyết bất chợt, nhưng chắc chắn trời chưa đủ lạnh để có thể giết chết tám người trưởng thành. Để tôi nhắc cho hai vị hay, những người đó mặc đồ lông và da thú, họ lại có nơi trú , và thứ để tạo lửa.” Gã kỵ sĩ cười cực kỳ khinh miệt. “Will, dẫn chúng ta tới đó. Tôi muốn tự mình nhìn thấy đám người chết đó.”

      Chẳng cần bàn cãi gì nữa. Lệnh được ban ra, và danh dự buộc họ phải tuân lệnh.

      Will trước, con ngựa bờm xờm của cẩn trọng con đường mấp mô. Đêm trước trời đổ trận tuyết , những hòn đá, rễ cây và những vũng lầy ngay dưới lớp băng, đợi kẻ vô ý bất cẩn. Ser Waymar Royce theo sau, con hắc mã lớn khụt khịt thôi. Ngựa chiến phải là loại ngựa biết theo hàng lối, nhưng thử với tay tiểu quý tộc đó xem. Gaređ đoạn hậu. Người kỵ binh già lẩm bẩm gì đó mình.

      Trời càng tối hơn. Bầu trời mây chuyển sang màu huyết dụ, màu của những vết thâm lâu ngày, rồi chuyển dần sang màu đen thăm thẳm. Bầu trời điểm xuyết những ánh sao cùng vầng trăng khuyết. Will mừng vì có chút ánh sáng.

      “Chúng ta chắc chắn có thể nhanh hơn,” Royce khi thấy trăng tới đỉnh đầu.

      phải với con ngựa này,” Will . Sợ hãi làm to gan hơn. “Có lẽ ngài nên đầu?”

      Ser Waymar Royce thèm trả lời.

      Từ nơi nào đó trong rừng vọng lên tiếng sói tru.

      Will kéo dây cương nhảy qua khúc cây lim già khúc khuỷu chắn lối và xuống ngựa.

      “Vì sao dừng lại?” Ser Waymar hỏi.

      “Tốt nhất là bộ thôi. Chúng ta chỉ cần qua gò đất kia.”

      Royce ngừng lại lát, nhìn chằm chằm vào khoảng và suy ngẫm. Gió lạnh thổi qua tán cây nghe xào xạc. Chiếc áo choàng lông chồn bay bay như mang chút sống.

      “Có gì đó ổn,” Gared lẩm bẩm.

      Gã hiệp sĩ trẻ cười khinh bỉ. “Có gì sao?”

      “Ngài cảm thấy à?” Gared hỏi. “Hãy lắng nghe bóng tối .”

      Will có thể cảm nhận được. bốn năm trong Đội Tuần Đêm và chưa từng có cảm giác sợ thế này. Cái này là gì đây?

      “Gió thổi. Cây lá xào xạc. Sói tru. thanh nào khiến ông mất nhuệ khí vậy, Gared?”

      Khi Gared trả lời, Royce uyển chuyển xuống ngựa. cẩn thận buộc ngựa vào khúc cây thấp, tránh xa những con ngựa khác, và rút thanh trường kiếm ra khỏi bao. Đá quý lấp lánh nơi chuôi kiếm, và ánh trăng chạy dọc theo lưỡi thép sáng lạnh. Đó là món vũ khí tuyệt đẹp, được rèn trong cung điện và trông có vẻ mới. Will nghĩ nó thậm chí còn chưa bao giờ được vung lên.

      “Chỗ này cây cối rậm rạp lắm,” Will cảnh báo. “Thanh kiếm đó chỉ làm ngài vướng chân vướng tay thôi. Tốt hơn ngài nên dùng dao.”

      “Nếu cần hướng dẫn, ta hỏi,” tay quý tộc trẻ . “Gared, ở lại trông ngựa.”

      Gared xuống ngựa. “Chúng ta cần có lửa ấm. Tôi kiếm.”

      “Sao ông ngốc thế hả ông già? Nếu có kẻ thù trong khu rừng này, lửa là thứ cuối cùng chúng ta cần.”

      “Nhưng lửa cũng khiến vài kẻ thù tránh xa,” Gared . “Gấu và sói tuyết và... vài thứ khác...”

      Ser Waymar mím chặt môi. “ củi lửa gì cả.”

      Mũ trùm phủ bóng lên khuôn mặt Gared, nhưng Will có thể nhận thấy sắc lạnh trong mắt khi ông nhìn tay hiệp sĩ. Trong giây lát, sợ ông già rút kiếm. Đó là thanh đoản kiếm, xấu xí, chuôi kiếm đổi màu do mồ hôi, lưỡi kiếm sứt mẻ vì dùng nhiều, nhưng Will cược đồng cắc nào cho mạng sống của tay tiểu quý tộc nếu ông Gared rút kiếm ra khỏi vỏ.

      Cuối cùng Gared cúi đầu. “ lửa,” ông lầm bầm.

      Royce thỏa hiệp xong và quay . “Dẫn đường .” với Will.

      Will phát đường qua bụi rậm rồi dẫn đầu lên gò đất thấp nơi tìm thấy điểm quan sát thuận lợi nhất ngay dưới gốc cây cao. Bên dưới lớp tuyết mỏng, mặt đất lầy lội, ẩm ướt và trơn trượt, đầy sỏi đá và rễ ngầm dễ làm bạn sẩy chân. Will trèo gây tiếng động. Ở phía sau, nghe có tiếng kim loại sột soạt khe khẽ phát ra từ áo giáp xích của tay tiểu quý tộc, tiếng lá cây xì xào, và tiếng lẩm bẩm chửi rủa khi những cành cây vướng vào thanh trường kiếm và mắc vào chiếc áo choàng lông chồn lộng lẫy của .

      Cái cây nằm ngay đỉnh gò, ở nơi Will biết trước. Nhánh thấp nhất cách mặt đất khoảng bước chân. Will trườn qua, nằm sấp xuống tuyết và bùn đất, rồi nhìn xuống trảng trống bên dưới.

      Tim như ngừng đập. dám thở nữa. Ánh trăng chiếu sáng vùng trảng trống, tàn tro của đống lửa, những mái lán phủ tuyết, tảng đá lớn, dòng suối đóng băng nửa. Mọi thứ vẫn y như vài giờ trước.

      Nhưng chúng biến mất. Tất cả những cái xác đều biến mất.

      “Thánh thần ơi!” nghe có tiếng đằng sau. Thanh kiếm chém gẫy cành cây khi Ser Waymar lên được gò đất. đứng đằng sau cái cây với thanh trường kiếm tay, áo choàng tung bay trong gió. Những đường nét lộng lẫy nền trời đầy sao lấp lánh.

      “Nằm xuống!” Will thầm nài nỉ. “Có gì đó ổn.”

      Royce động cựa. nhìn xuống trảng trống và cười lớn. “Hình như người chết của chuyển lán rồi, Will.”

      Will lên lời. cố tìm từ để , nhưng thể. thể nào. Mắt đảo qua đảo lại bãi đất trống và ngừng lại cây rìu. Cây rìu chiến to tướng hai lưỡi vẫn nằm ở nơi thấy, hề bị chạm tới. thứ vũ khí đáng giá...

      “Đứng lên, Will,” Ser Waymar ra lệnh. “Ở đây có ai. Ta cần trốn trong bụi.”

      Will chần chừ rồi tuân lệnh.

      Ser Waymar nhìn với vẻ chê trách lộ . “Ta về Hắc Thành với thất bại ngay từ nhiệm vụ đầu tiên. Chúng ta tìm kiếm chúng.” liếc nhìn quanh. “Trèo lên cây. Nhanh lên. Tìm kiếm ánh lửa xem.”

      Will quay người lời. Cãi vã chẳng ích gì. Gió thổi. Cái lạnh cắt xuyên qua . tới bên cái cây cao vút màu xanh xám và bắt đầu trèo. Tay nhanh chóng dính nhơm nhớp nhựa cây và lạc trong những tầng lá kim. Nỗi sợ dâng đầy dạ dày như thức ăn thể tiêu hóa. thầm cầu nguyện những vị thần tên của cánh rừng và rút đao khỏi vỏ. ngậm chặt nó giữa hai hàm răng và dùng cả hai tay mà trèo. Mùi sắt lạnh trong miệng khiến thoải mái hơn.

      Bên dưới, tên tiểu quý tộc đột ngột hét lên. “Ai đó?” Will nghe có điệu bối rối trong lời thách thức. ngừng trèo, lắng nghe, quan sát.

      Chỉ có tiếng rừng cây trả lời: tiếng lá xào xạc, tiếng suối chảy lạnh băng, tiếng cú tuyết kêu từ phía xa.

      Lũ Ngoại Nhân gây tiếng động.

      Will thoáng thấy có gì đó chuyển động qua đuôi mắt. Những vật thể trắng ởn lướt trong rừng. quay đầu lại, liếc thấy có bóng trắng trong màn đêm, rồi biến mất. Những cành cây nhàng khuấy động trong gió, giống những ngón tay gỗ gãi lên nhau. Will mở miệng định cảnh báo, nhưng lời dường như đông cứng trong cổ họng. Có lẽ nhầm. Chắc đó chỉ là con chim, cái bóng phản chiếu tuyết hoặc trò lừa của ánh trăng. Vậy cuối cùng, nhìn thấy cái gì?

      “Will, ở đâu?” Ser Waymar gọi với lên. “ có nhìn thấy gì ?”

      Gã chầm chậm quay người theo vòng tròn, đột nhiên cảnh giác, thanh kiếm nắm chắc tay. Chắc chắn gã cũng cảm nhận được chúng, như Will vậy.

      “Trả lời tôi! Sao trời lạnh thế?”

      Trời lạnh . Will rùng mình, nắm chặt cành cây hơn và áp mặt vào vỏ cây. có thể cảm nhận nhựa cây dinh dính, ngòn ngọt má minh.

      bóng người bước ra khỏi bóng tối của rừng cây. đứng trước mặt Royce, cao, khẳng khiu và cứng đơ như khúc xương lâu ngày với lớp da trắng ngà như sữa. Bộ giáp của dường như đổi màu theo từng chuyển động: chỗ trắng như tuyết, chỗ đen như màn đêm, mọi chỗ đều lốm đốm màu xanh xám của rừng cây. Những hoa văn ấy chạy dọc theo từng bước chân như ánh trăng soi lên mặt nước.

      Will nghe hơi thở rời khỏi Ser Waymar Royce trong tiếng rít dài.

      được tiến lên,” tên tiểu quý tộc cảnh cáo. Giọng vỡ ra như của đứa . Gã quất áo choàng lông chồn ra sau vai để tay rảnh rang chiến đấu và cầm kiếm bằng cả hai tay. Gió ngừng thổi. Trời lạnh giá vô cùng.

      Ngoại Nhân lướt êm ru. tay cầm thanh trường kiếm Will chưa bao giờ thấy. thứ kim loại nào của loài người có thể rèn nên lưỡi kiếm đó. Nó sống động dưới ánh trăng, trong suốt, như mảnh pha lê mỏng manh tới mức dường như tan biến nếu nhìn từ sống kiếm. Xung quanh nó tỏa ra thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt, thứ ánh sáng ma mị đó bao quanh cạnh kiếm, và biết thanh kiếm đó sắc hơn bất cứ lưỡi dao cạo nào.

      Ser Waymar dũng cảm đối diện với nó. “Vậy khiêu vũ cùng ta .” Gã giơ kiếm cao quá đầu, đầy thách thức. Tay gã run lên vì sức nặng, hoặc giả, vì lạnh. Nhưng trong giây phút đó, Will nghĩ, tay tiểu quý tộc còn là cậu nhóc nữa, mà là chiến binh thực thụ của Đội Tuần Đêm.

      Tên Ngoại Nhân dừng lại. Will thấy đôi mắt : sâu và xanh hơn mắt người, màu xanh thiêu đốt như băng. nhìn xoáy vào thanh trường kiếm run rẩy cao, quan sát ánh trăng mang theo hơi lạnh phả lên lưỡi kiếm. Trong tích tắc, dám chắc là mình hy vọng.

      Hai tên nữa im lặng tiến ra từ bóng tối, song song với tên đầu tiên. Ba... bốn... năm... Ser Waymar có thể cảm giác được cái lạnh đến cùng với chúng, nhưng gã bao giờ nhìn thấy hay nghe thấy chúng. Will phải hét lên. Đó là nhiệm vụ của . Và nếu làm thế, chết. rùng mình, ôm chặt lấy cái cây, và im lặng.

      Thanh kiếm bạc rung lên trong khí.

      Hai lưỡi kiếm va vào nhau, phát ra tiếng kêu của kim loại va vào kim loại; chỉ có thứ thanh mỏng và chói tai, như tiếng động vật kêu lên trong đau đớn. Royce chém nhát thứ hai, thứ ba, rồi lùi lại bước. Khua loạn xạ thêm vài nhát kiếm nữa, lại lùi tiếp.

      Đằng sau , bên trái, bên phải, xung quanh , bọn chúng vẫn kiên nhẫn quan sát, lạnh lùng và im lặng. Hoa văn dịch chuyển những chiếc áo giáp thanh nhã khiến chúng như như trong rừng. Nhưng chúng chưa có ý định can thiệp.

      Những lưỡi kiếm hết lần này tới lần khác va vào nhau, tới khi Will phải che tai khỏi nghe tiếng kêu chát chúa đau khổ kỳ lạ đó. Giờ Ser Waymar thở dốc, hơi thở bốc khói dưới ánh trăng. Lưỡi kiếm của bị băng bao phủ trắng xóa; thanh kiếm của lũ Ngoại Nhân nhảy múa cùng ánh sáng xanh nhàn nhạt.

      Và nhát đỡ của Royce chậm mất nhịp. Lưỡi kiếm trắng lạnh kia đâm xuyên qua phần giáp dưới cánh tay . Gã tiểu quý tộc hét lên trong đau đớn. Máu túa ra giữa những mắt xích, bốc hơi vì lạnh. Từng giọt, từng giọt rơi xuống nền tuyết trắng, đỏ như lửa. Ser Waymar ôm chặt bên mình. Găng tay da chuột chũi thấm đẫm màu đỏ tươi.

      Ngoại Nhân gì đó bằng thứ ngôn ngữ Will biết; giọng y như tiếng băng vỡ mặt hồ mùa đông, và lời dường như là chế nhạo.

      Ser Waymar Royce điên tiết. “Vì vua Robert!” hét lên và đứng dậy gầm gừ. Giơ thanh trường kiếm bị băng bao phủ bằng cả hai tay, vung kiếm chém ngang người bằng hết sức bình sinh. Ngoại Nhân lười nhác đỡ lấy.

      Khi hai thanh kiếm chạm vào nhau, lưỡi thép vỡ tan.

      tiếng hét vang vọng trong rừng đêm, và thanh trường kiếm vỡ tan thành hàng trăm mảnh, bay tứ tán như trận mưa kim loại. Royce quỳ xuống, hét lên, đôi mắt nhắm nghiền. Máu ứa ra từ những kẽ ngón tay.

      Những kẻ quan sát nhất tề tiến lên như thể thấy dấu hiệu nào đó. Những thanh kiếm giơ lên rồi hạ xuống, trong im lặng chết người. màn xả thịt lạnh lùng. Những lưỡi kiếm bàng bạc xuyên qua áo giáp như thể nó được làm bằng lụa. Will nhắm tịt mắt. Xa xa bên dưới, nghe tiếng chúng cười sắc lạnh như những trụ băng.

      Khi đủ dũng khí nhìn xuống, kha khá thời gian trôi qua, gò đất bên dưới giờ trống .

      giấu mình cây, hầu như dám thở. Vầng trăng từ tốn hết bầu trời đen thăm thẳm. Cuối cùng, tới khi cảm thấy bị chuột rút và những ngón tay cứng đờ vì lạnh, mới từ từ trượt xuống.

      Thi thể Royce nằm úp mặt xuống tuyết, cánh tay lìa ra. Chiếc áo choàng lông chồn dày dặn bị chém rách tơi tả. Nhìn gã nằm bất động ở đó mới thấy tuổi đời trẻ thế nào. Chỉ là thằng nhóc.

      thấy phần còn lại của thanh kiếm cách đó vài mét, chuôi kiếm bị gẫy và vặn cong như cành cây bị sét đánh trúng. Will quỳ xuống, cảnh giác nhìn quanh rồi nhặt nó lên. Thanh kiếm gẫy là bằng chứng. Gared biết phải làm gì với nó. Và nếu phải ông cũng là con gấu già Mormont hoặc Maester[2] Aemon nghĩ ra câu chuyện. Gared còn chờ ở đó cùng mấy con ngựa ? phải nhanh lên.

      Will đứng dậy. Nhưng cái xác của Ser Waymar Royce ngăn lại.

      Bộ quần áo đẹp đẽ của rách nát, khuôn mặt bị biến dạng. Mảnh kiếm gẫy chọc thủng mắt trái , con ngươi trắng dã mù mịt.

      Còn con mắt phải vẫn mở. Con ngươi cháy xanh. Nó nhìn.

      Thanh kiếm gẫy rơi khỏi bàn tay Will giờ đây còn khí lực. Will nhắm mắt cầu nguyện. Những bàn tay dài, thanh thoát vuốt má rồi bóp nghẹt cổ . Chúng đeo đôi găng da chuột chũi tốt nhất và dính nhơm nhớp máu, nhưng cái chạm vẫn lạnh giá như băng.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      BRAN


      Hửng sáng, trời trong xanh và lạnh lẽo cùng với sảng khoái báo hiệu mùa hè sắp qua . Hai mươi người bọn họ ra vào lúc trời vừa hừng đông để chứng kiến người đàn ông bị xử chặt đầu. Bran cưỡi ngựa cùng mọi người, vừa lo lắng vừa phấn khích. Đây là lần đầu tiên cậu được cùng cha và các trai để chứng kiến vương pháp được thi hành. Đây là năm thứ chín của mùa hè, và năm thứ bảy trong cuộc đời Bran.

      Người đàn ông kia bị giải ra ngoài pháo đài đồi. Robb nghĩ ông ta là dân du mục, lưỡi kiếm của ông ta thuộc về Mance Rayder, vị vua - ngoài - Tường Thành. Bran nổi da gà khi nghĩ tới điều ấy. Cậu nhớ lại những câu chuyện Già Nan kể bên bếp lửa. Bà dân du mục là những kẻ độc ác, bọn giết người, dân buôn nô lệ và là những tên trộm cướp. Chúng giao du với lũ người khổng lồ và ma cà rồng, bắt cóc những bé vào màn đêm của chết chóc và dùng những chiếc sừng sáng bóng để uống máu. Còn đám người phụ nữ du mục chung chạ với lũ Ngoại Nhân suốt những đêm đài rồi sinh ra những đứa trẻ lai kinh tởm.

      Nhưng người đàn ông bị trói chân trói tay vào tường thành chờ đợi phán xét của nhà vua lại là người già cả và gầy nhẳng, cao hơn Robb là bao. Ông ta mất hai tai và ngón tay do hoại tử vì băng giá, mặc bộ đồ đen giống như người em của Đội Tuần Đêm, trừ việc lông áo ông bờm xờm và dính bết.

      Hơi thở của người và ngựa lẫn vào nhau, bốc khói, trong khí lạnh lẽo của sớm mai, cha cậu cắt dây trói và lôi ông ta tới trước mặt. Robb và Jon ngồi thẳng lưng và yên tĩnh lưng ngựa, với Bran ở giữa con ngựa con, cố tỏ vẻ già dặn hơn cái tuổi lên bảy, vờ như cậu chứng kiến tất cả điều này trước đó. cơn gió thổi qua cổng thành. đầu họ tung bay lá cờ hiệu của nhà Stark vùng Winterfell: con sói xám chạy cánh đồng tuyết trắng.

      Cha Bran nghiêm nghị ngồi lưng ngựa, mái tóc màu nâu dài lay động trong gió. Bộ râu được cắt tỉa gọn gàng điểm sợi bạc, khiến ông già hơn tuổi ba lăm. Hôm nay, đôi mắt xám của ông mang cái nhìn u uẩn, và ông dường như phải người đàn ông vẫn ngồi bên đống lửa vào mỗi tối, nhàng kể chuyện về kỷ nguyên hùng và những đứa con của rừng rậm. Bran nghĩ, ông tháo mặt nạ người cha xuống, và đeo lên bộ mặt của Lãnh chúa Stark vùng Winterfell.

      Trong cái lạnh thấu xương của buổi sáng đó, người hỏi người đáp, nhưng sau cùng Bran chẳng nhớ nhiều lắm về những lời họ . Cuối cùng, cha cậu hạ lệnh và hai người hộ vệ lôi người đàn ông tiều tụy tới gốc cây ở giữa quảng trường. Họ ấn chặt đầu ông ta lên thớt gỗ đen. Lãnh chúa Eddard Stark xuống ngựa và hộ vệ Theon Greyjoy đưa thanh kiếm lên. “Băng Đao,” là tên của thanh kiếm. Nó rộng bằng tay người đàn ông và thậm chí cao hơn cả Robb. Lưỡi kiếm làm bằng sắt vùng Valyria, được rèn bằng bùa chú và đen như khói. gì có thể bén bằng lưỡi thép Valyria.

      Cha cậu tháo găng tay và đưa cho Jory Cassel, tướng chỉ huy quân cận vệ. Ông giữ Băng Đao bằng cả hai tay rồi , “Nhân danh Robert Baratheon Đệ Nhất, Vua của người Andal, Rhoynar và Tiền Nhân, Đại Vương của Bảy Phụ Quốc[3] và Người Bảo Vệ Đại Vương Quốc, dưới thanh kiếm của Eddard nhà Stark, Lãnh chúa vùng Winterfell và Thủ Lĩnh Phương Bắc, ta tuyên án tử hình.” Ông nâng thanh đại đao lên quá đầu.

      Jon Snow, người trai con hoang của Bran tới gần hơn. “Hãy giữ chặt ngựa,” thầm. “Đừng nhìn chỗ khác. Cha biết nếu em nhìn nơi khác.”

      Bran giữ chặt cương ngựa và ngoảnh mặt .

      Cha cậu chặt đầu ông già ấy chỉ bằng nhát chém gọn ghẽ. Máu phun đầy nền tuyết trắng, đỏ như rượu mùa hè. con ngựa nhảy chồm lên và người ta phải kìm cương để nó chạy mất. Bran thể rời mắt khỏi vũng máu. Những bông tuyết hào hứng hút cạn máu, ngày càng đỏ hơn.

      Cái đầu nảy cái rễ cây lớn và lăn lông lốc tới gần chân Greyjoy. Theon là thiếu niên mười chín tuổi gày còm, da đen, người luôn hứng thú với mọi thứ. ta cười lớn, đặt chân lên cái đầu, và đá nó .

      “Thằng khốn,” Jon lầm bầm, đủ để Greyjoy nghe thấy. đặt tay lên vai Bran và Bran chăm chú nhìn . “Em làm tốt lắm.” Jon nghiêm túc . Jon mười bốn tuổi rồi và từng chứng kiến nhiều vụ thi hành án tử.

      Trời dường như lạnh hơn khi trở về Winterfell, dù gió lặng và mặt trời lên cao hơn. Bran cùng mấy người , dẫn đầu đoàn người, con ngựa của cậu vất vả lắm mới theo kịp những con ngựa kia.

      “Kẻ đào ngũ đó chết rất dũng cảm,” Robb . cao lớn và trưởng thành lên từng ngày, với nước da trắng ngần giống hệt mẹ, cùng mái tóc nâu đỏ và đôi mắt xanh của nhà Tully vùng Riverrun. “ ta sống dũng cảm, ở những giây phút cuối đời.”

      ,” Jon Snow chậm rãi . “Đó phải dũng cảm. sợ đến chết khiếp. có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt , Stark.” Đôi mắt Jon mang màu xám sậm gần như đen, nhưng rất ít thứ có thể lọt qua mắt . bằng tuổi Robb dù trông họ giống nhau. Jon gầy nhẳng trong khi Robb cuồn cuộn cơ bắp, Jon đen nhẻm còn Robb trắng bóc, nhã nhặn và tinh ranh trong khi người cùng cha khác mẹ kia lại khỏe và nhanh nhẹn.

      Robb chẳng để tâm. “Ngoại Nhân lấy đôi mắt của ông ta,” chỉ ra. “Ông ta chết cách dũng. Đua tới cầu Jon?”

      “Chơi luôn,” Jon vừa vừa thúc ngựa chạy. Robb chửi thề rồi đuổi theo, và họ phi nước đại đường, Robb cười lớn và hò hét, trong khi đó Jon im lặng đầy kiên nhẫn. Vó ngựa in dấu tuyết nơi họ qua.

      Bran cố đuổi theo. Con ngựa của cậu thể theo kịp. Cậu thấy đôi mắt của người đàn ông tiều tụy đó, và giờ cậu nghĩ tới chúng. Sau lúc, tiếng cười của Robb dần, và khu rừng lại trở về yên tĩnh vốn có.

      Chìm quá sâu trong suy tưởng, cậu nghe thấy mọi người khác trong nhóm gì, cho đến khi cha tới cạnh cậu. “Con khỏe , Bran?” ông hỏi, hề có chút đe dọa nào.

      “Vâng, thưa Cha,” Bran với ông. Cậu nhìn lên. Trong bộ đồ da và lông thú, ngồi con ngựa chiến to lớn, bóng Cha tỏa xuống cậu như người khổng lồ. “Robb người đàn ông đó chết cách dũng cảm, nhưng Jon lại là ông ta sợ.”

      “Con nghĩ sao?”

      Bran nghĩ ngợi. “Có ai vẫn có thể dũng cảm khi sợ ạ?”

      “Đó là lúc duy nhất con người dám dũng cảm,” cha với cậu. “Con hiểu lý do cha giết ?”

      “Vì ông ta là dân du mục,” Bran . “Họ bắt cóc phụ nữ đem bán cho bọn Ngoại Nhân.”

      Cha cậu mỉm cười. “Già Nan lại kể chuyện cho các con nghe rồi. ra, kẻ phản bội, kẻ đào ngũ khỏi Đội Tuần Đêm. Đời này có ai nguy hiểm hơn kẻ đó. Kẻ đào ngũ biết cuộc đời còn nếu bị bắt, vì thế ngại nhúng tay vào bất cứ tội ác nào, cần biết chuyện đó dã man ra sao. Nhưng con hiểu nhầm ý cha rồi. Vấn đề phải vì sao phải chết, mà vì sao cha phải giết .”

      Bran biết trả lời sao. “Vua Robert có đao phủ mà,” cậu bối rối .

      “Đúng,” cha cậu thừa nhận. “Cũng như các vị vua Targaryen khác. Nhưng con đường của chúng ta cổ xưa hơn. Máu của Tiền Nhân chảy trong huyết quản nhà Stark, và chúng ta tin rằng ai tuyên án người đó phải vung gươm. Nếu con lấy mạng ai đó, con nợ họ điều đó, và con phải nhìn vào mắt họ, phải nghe lời trăng trối của họ. Và nếu con dám làm, có lẽ người đó đáng chết.

      Rồi tới ngày, Bran, con là người cầm cờ cho Robb, giữ thành lũy của con vì em và vì nhà vua, công lý nằm trong tay con. Khi ngày đó tới, con đừng thích thú gì nhiệm vụ này, nhưng con cũng được chối từ. thủ lĩnh trốn sau những đao phủ sớm quên cái chết là thế nào.”

      Đúng lúc đó, Jon xuất lại ở sườn đồi trước mặt họ. vẫy tay và hét, “Cha, Bran, tới nhanh lên, xem Robb tìm thấy gì này!” Sau đó lại mất.

      Jory tới cạnh. “Có rắc rối gì sao thưa lãnh chúa?”

      “Chắc thế rồi,” cha cậu . “Tới xem các con trai ta lôi ra trò quỷ gì nào.” Ông cho ngựa chạy nước kiệu. Jory và Bran cùng những người còn lại theo sau.

      Họ thấy Robb ở bờ sông phía bắc cây cầu, cùng Jon vẫn lưng ngựa. Những trận tuyết cuối hè phủ dày bờ sông. Robb đứng đó, tuyết ngập tới tận đầu gối, bỏ mũ để nắng chiếu lên mái tóc. ôm gì đó trong tay, trong khi hai em phấn khích liến thoắng trò chuyện.

      Những kỵ sĩ cẩn trọng điều khiển ngựa, chạy qua bãi bồi, mò mẫm tìm chỗ đất cứng mặt đất gồ ghề tuyết phủ. Jon Cassel và Theon Greyjoy là những người tới đầu tiên. Greyjoy cười đùa khi cưỡi ngựa tới nơi. Bran nghe tiếng thở hắt ra. “Thánh thần ơi!” rên lên và cố giữ ngựa trong khi với lấy thanh kiếm.

      Thanh kiếm của Jory rời khỏi vỏ. “Robb, tránh xa ra!” hét trong khi ngựa chồm lên.

      Robb cười toe toét và ngửng mắt lên khỏi cái bọc trong tay. “Nó thể làm bị thương được,” . “Nó chết rồi, Jory.”

      Tới lúc này, trí tò mò của Bran bị kích thích. Cậu xua ngựa chạy nhanh hơn, nhưng cha bắt họ xuống ngựa khi tới cầu và bộ. Bran liền nhảy xuống và chạy nhanh.

      Lúc đó, Jory, Jon và Theon Greyjoy cũng xuống ngựa. “Trời đất quỷ thần ơi, cái gì thế này?” Greyjoy .

      con sói tuyết,” Robb .

      “Thứ quái dị gì thế này,” Greyjoy . “Nhìn kích thước nó xem.”

      Trái tim Bran nảy lên từng hồi trong lồng ngực khi cậu cố qua bãi bồi ngập tới ngang eo đến bên các .

      Bị chôn nửa trong đống tuyết dính máu, dáng con vật khổng lồ đen sì nằm chết cứng ngắc. Bộ lông xám bờm xờm đóng băng và khí vương vất mùi xác thối tựa như cách nước hoa bám vào người phụ nữ. Bran thoáng nhìn vào đôi mắt mờ đục với những con dòi nhung nhúc cùng cái mồm đầy những chiếc răng vàng khè. Nhưng chính kích cỡ của nó mới làm cậu há hốc mồm kinh ngạc. Nó to hơn con ngựa của cậu, dễ phải gấp hai lần con chó săn lớn nhất của cha.

      “Nó quái dị,” Jon bình tĩnh . “Đây là sói tuyết. Sói tuyết to hơn những giống sói khác.”

      Theon Greyjoy , “Suốt hai trăm năm nay phía nam Tường Thành có sói tuyết.”

      “Giờ có rồi đó,” Jon trả lời.

      Bran rời mắt khỏi con quái vật. Tới lúc đó cậu mới để ý thấy cái bọc trong tay Robb. Cậu hét lên sung sướng và tiến tới gần. Con sói con như quả bông xám đen nho , mắt còn nhắm nghiền. Nó dò dẫm vùi đầu vào ngực Robb trong khi ôm nó, tìm hơi sữa và kêu ư ử buồn bã. Bran rụt rè vươn tay ra. “Nào,” Robb . “Em chạm vào nó xem.”

      Bran lo lắng sờ vội con sói con cái rồi quay sang khi Jon . “Của em này,” người trai cùng cha khác mẹ đặt con sói con thứ hai vào tay cậu. “ đàn năm con nhé.” Bran ngồi xuống tuyết và ôm mấy con sói lên tận mặt. Lông nó mềm và ấm áp má cậu.

      “Vậy là sau từng ấy năm, sói tuyết lại tung hoành mảnh đất này,” Hullen, người nài ngựa thào. “Tôi thích điều này.”

      điềm báo,” Jory .

      Cha nhíu mày. “Đấy chỉ là con thú chết thôi, Jory,” ông . Nhưng dường như chính ông cũng lo lắng. Tuyết lạo xạo dưới gót giày khi ông quanh xác con vật. “Ai biết thứ gì giết chết nó ?”

      “Có gì trong họng nó ấy,” Robb , tự hào vì tìm ra câu trả lời ngay khi cha vừa hỏi. “Ở đó đó, ngay dưới hàm...”

      Cha quỳ xuống và dùng tay mò mẫm dưới đầu con quái vật.

      Ông giật mạnh và giơ ra cho mọi người cùng xem. gạc hươu gẫy dài độ nửa mét, gẫy hết nhánh và bê bết máu.

      Tất cả đột nhiên chìm trong im lặng. Mọi người nhìn cái gạc hươu với cảm giác khó chịu, ai dám lời. Kể cả Bran cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi trong họ, mặc dù cậu hiểu vì sao.

      Cha ném cái gạc sang bên rồi chùi tay vào tuyết. “Ta ngạc nhiên là nó cũng sinh xong.” Ông . Giọng ông phá vỡ lá bùa im lặng.

      “Có lẽ là ,” Jory . “Tôi có nghe những câu chuyện... có thể con sói cái kia chết khi lũ sói con chui ra.”

      “Sinh ra từ xác chết,” người khác thêm.”Còn xui xẻo hơn.”

      vấn đề gì,” Hullen . “Chúng cũng sớm chết thôi.”

      Bran hét thành tiếng vì bất an.

      “Càng sớm càng tốt,” Theon Greyjoy đồng tình. rút kiếm. “Đưa con thú đó đây, Bran.”

      Con vật bé cựa quậy trong lòng cậu, như thể nó nghe và hiểu được. “!” Bran kiên quyết hét lên. “Nó là của em.”

      “Chĩa thanh kiếm của ra chỗ khác, Greyjoy,” Robb . Trong lát, giọng đầy uy quyền y hệt cha, giống như công tước mà mai này trở thành. “Bọn tôi giữ mấy con sói con.”

      thể đâu, nhóc,” Harwin, con trai Hullen .

      “Giết chúng chính là nhân từ với chúng,” Hullen .

      Bran nhìn cha cầu cứu, nhưng ông chỉ nhíu đôi lông mày rậm rạp lại. “Hullen đúng đó con trai. Thà chết dễ dàng còn hơn chết dần chết mòn trong đói rét.”

      !” Cậu có thể cảm nhận nước mắt tuôn rơi. Cậu nhìn chỗ khác. Cậu muốn khóc trước mặt cha.

      Robb vẫn cứng đầu chống lại. “Con chó đỏ của Ser Rodrik tuần trước mới sinh con,” . “Nó chỉ đẻ lứa hai con. Nó có đủ sữa mà.”

      “Nó xé xác chúng nếu dám tới bú.”

      “Lãnh chúa Stark,” Jon . lạ khi gọi Cha như vậy, quá khách sáo. Bran nhìn với niềm hy vọng yếu ớt. “Ở đây có năm con sói con,” với cha. “Ba con đực, hai con cái.”

      “Thế sao, Jon?”

      “Ngài có năm người con,” Jon . “Ba con trai, hai con . Sói tuyết là biểu tượng của nhà ngài. Những người con của ngài cần phải có những con sói này, thưa lãnh chúa.”

      Bran nhìn thấy nét mặt cha biến chuyển, nhìn thấy những người khác liếc thấy nhau. Vào giây phút đó cậu Jon bằng cả trái tim. Dù mới bảy tuổi, Bran cũng thừa hiểu mình vừa làm gì. Con số đó chỉ đúng vì Jon bỏ qua chính mình. nhắc tới những người em , và kể cả Rickon, đứa bé, nhưng nhắc gì tới thằng con hoang mang họ Snow, cái họ được phong tục miền bắc dành cho tất cả những đứa may mắn, sinh ra có họ cho chính mình.

      Cha cậu cũng hiểu rất . “Con muốn con nào sao, Jon?” ông nhàng hỏi.

      “Những con sói tuyết là biểu tượng của nhà Stark,” Jon giải thích. “Con mang họ Stark, thưa Cha.”

      Cha chăm chú nhìn Jon. Robb im lặng bước tới. “Tự con nuôi nó, thưa Cha,” hứa. “Con thấm ướt sữa vào khăn, và cho nó bú.”

      “Con cũng vậy!” Bran hưởng ứng.

      Lãnh chúa nhìn ba người con rất lâu và cẩn trọng. “ dễ, làm mới khó. Cha cho các con làm mất thời gian của kẻ hầu người hạ với mấy con vật này. Nếu các con muốn chúng, các con phải tự mình chăm sóc chúng. Hiểu chưa?”

      Bran hứng khởi gật đầu. Con sói nũng nịu, liếm liếm mặt cậu.

      “Các con phải dạy dỗ chúng cẩn thận. Người coi chuồng chó động tới mấy con quái vật này, điều này cha có thể đảm bảo với các con. Và thần thánh biết nếu các con bỏ rơi chúng, đánh đập chúng, hay huấn luyện chúng tốt. Chúng phải những con chó cầu xin đồ ăn hay cúp đuôi bỏ chạy khi bị đòn. con sói tuyết ngoạm đứt tay kẻ khác dễ như chó giết chuột vậy. Các con chắc mình muốn có chúng chứ?”

      “Có mà Cha,” Bran .

      “Có ạ.” Robb đồng tình.

      “Kiểu gì mấy con sói con đó cũng chết, dù các con chăm sóc chúng thế nào.”

      “Chúng chết,” Robb . “Chúng con để cho chúng chết đâu.”

      “Vậy hãy chăm lo cho chúng, Jory, Desmond, gom những con còn lại lại. Tới lúc chúng ta trở về Winterfell rồi.”

      Tới lúc họ lên ngựa và khỏi, Bran mới dám tận hưởng hương vị ngọt ngào của chiến thắng. Lúc này, con sói cựa quậy trong áo da của cậu, hơi ấm phả ra, an toàn trong suốt hành trình về nhà. Bran nghĩ tên cho nó.

      được nửa cầu, Jon đột nhiên ghìm cương.

      “Sao thế, Jon?” cha hỏi.

      “Cha nghe thấy à?”

      Bran có thể nghe thấy tiếng gió thổi ngọn cây, tiếng móng ngựa gõ xuống những tấm ván gỗ, tiếng ư ử của lũ sói con, nhưng Jon lại nghe thấy cái khác.

      “Đó đó,” Jon . quay ngựa trở ngược lại. Họ quan sát xuống ngựa nơi con sói mẹ chết tuyết, thấy quỳ xuống. lát sau, trở lại, môi nở nụ cười.

      “Chắc cu cậu trườn ra chỗ khác,” Jon .

      “Hoặc bị đẩy ra chỗ khác,” cha và nhìn vào con sói thứ sáu. Lông nó màu trắng, trong khi cả bầy có màu xám. Mắt nó đỏ như máu người đàn ông bị chém đầu sáng hôm nay. Bran tò mò vì sao con sói con có thể mở mắt trong khi những con còn lại vẫn nhắm nghiền.

      con thú bạch tạng,” Theon Greyjoy với thích thú có phần nhăn nhở. “Con này chết nhanh hơn.”

      Jon Snow nhìn lính hộ vệ của cha rất lâu với đôi mắt sắc lạnh. “Em nghĩ thế đâu, Greyjoy,” . “Con này của em.”



      CATELYN


      Catelyn chưa bao giờ thích khu rừng thiêng này.

      Bà là người nhà Tully, sinh ra ở Riverrun cách đây rất xa về phương nam, vùng Red Fork của Trindent. Ở đó, rừng thiêng là khu vườn sáng sủa và trong lành, nơi những cây gỗ đỏ cao lớn tỏa bóng xuống dòng suối lấp lánh, tiếng chim hót lảnh lót trong tổ, và ngập tràn hương hoa.

      Những vị thần của Winterfell canh giữ khu rừng cách biệt, rộng ba héc ta, tối tăm và nguyên thủy. Nơi đây chưa từng bị khai phá suốt mười nghìn năm từ khi lâu đài được xây dựng. Nó có mùi đất ẩm và xác phân hủy. Ở đây có cây gỗ đỏ, chỉ có những cây lá kim cao vút, những cây sồi đại thụ, những cây thiết mộc phải có tuổi đời bằng chính vương quốc này. Những thân cây gỗ đen đan xen rậm rạp với nhành lá xoắn xít nhau cao quá đầu, những cái rễ cây hình thù cổ quái nổi lên mặt đất. Nơi đây đắm chìm trong lặng im và bóng tối, là nơi trú của những vị thần vô danh.

      Nhưng đêm nay bà biết tìm thấy chồng mình tại đây. Sau mỗi lần cướp sinh mệnh con người, ông lại tìm tới khu rừng này mong mỏi nơi tĩnh lặng.

      Catelyn xức bảy loại dầu thơm được đặt tên theo bảy sắc cầu vồng của Riverrun. Bà là con chiên, giống như cha, ông và tổ tiên. Thần linh của bà có tên, và khuôn mặt họ tương tự với khuôn mặt cha mẹ bà.

      Việc thờ cúng diễn ra ở nơi có lư hương, mùi hương trầm, đá pha lê bảy mặt tỏa sáng với những giọng ngân nga thành khúc hát. Nhà Tully cũng như bất cứ gia tộc nào đều có khu rừng thiêng, nhưng đó chỉ là nơi dạo, đọc sách hay nằm phơi mình dưới nắng. Thờ cúng là công việc của các tư tế.

      Vì bà, Ned cho xây điện thờ để có thể hát cầu nguyện tới Thất Diện Thần. Nhưng máu của Tiền Nhân vẫn chảy trong huyết quản nhà Stark. Những vị thần của ông vẫn là những thần linh tối cổ vô danh, vô hình của rừng xanh nơi họ chia sẻ cùng những đứa con của rừng rậm.

      Ở giữa khu rừng có cây đước nổi lên cái hồ , nước lạnh lẽo và đen sì. Ned gọi đó là “cây thần”. Vỏ cây đước trắng như xương người, lá màu đỏ đậm, như hàng ngàn bàn tay dính máu khô. khuôn mặt được khắc lên thân cây đại thụ. Khuôn mặt ấy dài và sầu muộn, con mắt sâu hoắm đỏ như sáp khô và dường như cảnh giác đến lạ thường với bất kỳ ai qua. Những con mắt lạnh lẽo đó còn lâu đời hơn cả vùng Winterfell. Nếu những câu chuyện kể là đúng những con mắt đó thấy Brandon đặt viên đá đầu tiên xây nên vùng đất này. Chúng quan sát bức tường đá hoa cương xây cao lên bao lấy mình. Người ta truyền nhau rằng những đứa con của rừng rậm khắc khuôn mặt ấy lên thân cây trong những thế kỷ trước khi Tiền Nhân vượt biển tới đây.

      Ở phía nam, những cây đước cuối cùng bị chặt hay thiêu trụi từ hơn ngàn năm trước, trừ Diện Đảo, nơi những người da xanh vẫn lặng lẽ quan sát. Ở đó mọi thứ đều khác biệt. Ở đó, mọi lâu đài đều có rừng thiêng, mọi rừng thiêng đều có cây thần, và mọi cây thần đều mang khuôn mặt.

      Catelyn tìm thấy chồng bên cạnh cây đước, ngồi tảng đá rêu phong, ông đặt thanh Băng Đao trong lòng và dùng thứ nước đen như màn đêm kia để rửa kiếm. Đất bùn phủ lên mặt rừng suốt nghìn năm khiến tiếng bước chân đó nghe lép nhép. Đôi mắt đỏ kia dường như quan sát theo từng bước chân bà.

      “Ned,” bà nhàng gọi.

      Ông ngửng đầu nhìn bà. “Catelyn,” ông , giọng nghe như xa cách. “Các con đâu?”

      Ông luôn hỏi bà như vậy. “Ở trong bếp, bàn cãi về tên cho mấy con sói con.” Bà trải áo choàng xuống và ngồi xuống cạnh hồ, quay lưng với cây đước. Bà có thể cảm nhận những con mắt theo dõi bà, nhưng bà cố lờ chúng . “Arya thích ngay, Sansa như bị bỏ bùa mê vậy, nó thương chúng vô cùng, nhưng còn phản ứng của Rickon ... em .”

      “Thằng bé sợ à?” Ned hỏi.

      chút,” bà thừa nhận. “Nó chỉ mới ba tuổi thôi.”

      Ned nhíu mày. “Thằng bé phải học cách đối diện với sợ hãi. Nó ba tuổi mãi. Và mùa đông tới gần.”

      “Đúng,” Catelyn đồng tình. Những lời ông vẫn thường khiến bà rùng mình. Những lời của nhà Stark. Mọi gia đình quý tộc đều có gia ngôn riêng. Họ có gia quy riêng, tiêu chuẩn riêng, và tôn thờ những vị thần khác nhau. Họ mang trong mình lòng kiêu hãnh và danh dự. Họ hứa thành thực, họ thề trung thành và dũng cảm. Tất cả trừ nhà Stark. Mùa đông tới, đó chính là gia ngôn của nhà Stark. Đây phải lần đầu tiên bà nghĩ về việc sao những người miền bắc lại lạ lùng thế.

      “Ông lão đó ra thanh thản, ta ban cho ông ta điều đó,” Ned . Ông cầm mảnh vải da dầu, vừa vừa lau kiếm, khiến sắc đen của thanh kiếm sáng bóng lên. “Ta mừng cho Bran. Nàng tự hào về Bran.”

      “Em luôn tự hào về Bran,” Catelyn trả lời trong khi quan sát ông mài kiếm. Bà có thể thấy những gợn sáng ánh lên bề mặt thanh kiếm, nơi kim loại bị rèn rèn lại hàng trăm lần. Bà thích thú gì với gươm kiếm, nhưng bà thể phủ nhận Băng Đao có nét đẹp riêng. Nó được rèn ở Valyria, trước khi Tiền triều sụp đổ, hồi những người thợ rèn chỉ dùng búa mà còn dùng bùa chú. bốn trăm năm, vậy mà nó vẫn sắc như mới. Cái tên của nó còn có từ lâu đời hơn, theo truyền thuyết từ Kỷ nguyên những hùng, khi nhà Stark là Vua Phương Bắc.

      “Người thứ tư trong năm nay rồi,” Ned ảm đạm . “Ông lão tội nghiệp ấy cứ nửa điên nửa tỉnh. Có cái gì đó khiến ông ấy sợ tới tận tâm can, đến nỗi lời ta chẳng ảnh hưởng gì được.” Ông thở dài. “Ben gửi thư quân lực của Đội Tuần Đêm tụt xuống dưới ngàn người. Nhưng chỉ vì chuyện đào ngũ. Họ tổn hao lực lượng trong những lần làm nhiệm vụ.”

      “Do dân du mục sao?” bà hỏi.

      “Còn ai vào đây nữa?” Ned nâng Băng Đao, nhìn xuống lưỡi thép lạnh lẽo. “Và càng lúc tình hình càng tệ hơn. tới lúc ta còn lựa chọn nào khác ngoài dựng cờ, kéo quân về phương bắc, chiến đấu trận sống còn với vị vua - ngoài – Tường Thành kia.”

      “Ngoài Tường Thành?” ý nghĩ đó làm Catelyn rùng mình.

      Ned nhìn thấy sợ hãi nét mặt bà. “Chúng ta chẳng việc gì phải sợ Mance Rayder.”

      “Ngoài Tường Thành kia còn nhiều thứ đen tối hơn.” Bà liếc về phía cây thần, nhìn vỏ cây trắng ởn và con mắt đỏ. Chúng quan sát, lắng nghe và ngẫm nghĩ.

      Ông cười hiền. “Nàng cũng nghe quá nhiều chuyện của Già Nan rồi. Ngoại Nhân diệt vong giống như những đứa con của rừng rậm, chúng biến mất tám ngàn năm nay rồi. Measter Luwin với nàng rằng chúng còn chưa bao giờ tồn tại. người còn sống nào từng thấy chúng.”

      “Cho tới sáng hôm nay, người còn sống nào thấy con sói tuyết,” Catelyn nhắc nhở ông.

      “Đáng ra ta phải biết đừng nên cãi nhau với người nhà Tully chứ nhỉ,” ông kèm nụ cười hối tiếc. Ông tra Băng Đao vào vỏ. “Nàng tới đây kể chuyện vặt. Ta biết nàng thích tới nơi này. Có gì vậy, phu nhân?”

      Catelyn nắm lấy bàn tay chồng. “Hôm nay chúng ta có tin đau lòng. Em mong mình làm phiền cho tới lúc ngài lau kiếm xong.” có cách nào để giảm, vì thế bà thẳng với ông. “Em rất tiếc. Jon Arryn mất.”

      Ông nhìn thẳng vào bà. Bà biết ông tin nổi. Chính bà cũng cảm thấy vậy. Hồi , Ned được nhà Eyrie nuôi nấng. Đối với ông và bạn hiền Robert, Lãnh chúa Arryn như người cha thứ hai vậy. Khi lão Bạo chúa Aerys Thập Nhất nhà Targaryen ra lệnh chém đầu họ, Lãnh chúa vùng Eyrie dấy lá cờ hình mặt trăng và chim ưng nổi dậy chứ chịu từ bỏ những đứa trẻ ông nuôi nấng.

      Và vào ngày cách đây mười lăm năm về trước, người cha thứ hai này trở thành em cọc chèo của nhau khi ông và Ned cùng đứng trong điện thờ Rivemin để cưới hai chị em, hai người con của Lãnh chúa Hoster Tully.

      “Jon...” ông . “Có chắc ?”

      “Lá thư có niêm phong của nhà vua, và là chữ viết tay của Robert. Em mang thư tới cho ngài đây. Ông ấy Lãnh chúa Arryn ra trong chóng vánh. Kể cả Maester Pycelle cũng giúp được gì, nhưng ông ấy mang theo nhựa cây túc. Vì thế Jon phải chịu đau đớn lâu.”

      “Ta nghĩ đó là chút nhân từ,” ông . Bà có thể nhìn thấy đau buồn khuôn mặt ông. Nhưng ngay sau đó, ông chợt nhớ ra. “Em nàng,” ông . “Và con trai Jon nữa, Họ sao rồi?”

      “Lá thư chỉ rằng họ vẫn ổn, và đường trở về Eyrie,” Catelyn . “Em chỉ ước họ đến Riverrun thôi. Eyrie là vùng núi cao và đơn độc. Đó luôn là quê hương của Jon chứ phải của em ấy. Ký ức về Lãnh chúa Jon hằn trong từng viên đá. Em hiểu em mình. Em ấy cần an ủi của gia đình và bạn bè.”

      “Chú nàng đợi ở vùng Vale, đúng ? Ta nghe rằng Jon phong tước Hiệp sĩ vùng Gate cho ông ấy.”

      Catelyn gật đầu. “Bryden làm tất cả những gì có thể cho em ấy và cho thằng bé. Đó cũng là chút an ủi, nhưng dù sao...”

      “Nàng tới ,” Ned giục. “Mang theo lũ trẻ nữa. Hãy để căn nhà đó tràn ngập tiếng và tiếng cười. Con trai ấy cũng cần có bọn trẻ xung quanh, và Lysa phải mình gặm nhấm nỗi buồn.”

      “Nếu đó là điều em có thể,” Catelyn . “Lá thư còn chuyện nữa. Đức vua tới Winterfell tìm ngài.”

      Ned mất lúc mới hiểu ra. Nhưng ngay lập tức, nỗi buồn rời khỏi ánh mắt ông. “Robert tới đây?” Khi bà gật đầu, nụ cười lên khuôn mặt ông rạng rỡ.

      Catelyn ước bà có thể chia sẻ niềm vui với ông. Nhưng bà nghe thấy mọi người bàn tán dưới sân, con sói tuyết chết với cái gạc hươu ở cổ. hãi trườn trong người bà hệt như con rắn, nhưng bà cố mỉm cười cùng người đàn ông bà , dường như ông tin vào tín hiệu đó. “Em biết ngài vui mà,” bà . “Chúng ta nên gửi thư cho em trai ngài Tường Thành.”

      “Phải, tất nhiên rồi,” ông đồng tình. “Ben muốn ở đây. Ta bảo Maester Luwin gửi bồ câu đưa thư.” Ned đứng dậy và kéo bà lên. “Chết tiệt, bao nhiêu năm rồi nhỉ? Thế ông ấy gì thêm à? Lá thư có đoàn có bao nhiêu người ?”

      “Em đoán là ít nhất là trăm kỵ sĩ, cùng với quản gia và nài ngựa. Cersei và lũ trẻ cũng cùng.”

      “Robert chậm rãi thôi,” ông . “Thế cũng tốt. Chúng ta có thêm thời gian chuẩn bị.”

      “Những người em của hoàng hậu cũng tới,” bà thêm.

      Ned nhăn mặt. Ông chẳng thích thú gì với gia đình hoàng hậu, Catelyn biết điều ấy. Nhà Lannister của vùng Núi Casterly tới trợ giúp Robert muộn, khi chiến thắng là điều chắc chắn. Ông chưa bao giờ tha thứ cho họ. “Ừm, nếu cái giá cho việc Robert tới đây là đồng hành của những em phá hoại nhà Lannister, vậy đành chấp nhận thôi. Nghe như Robert mang theo nửa triều đình cùng rồi.”

      “Vua tới đâu, kinh đô dời tới đó,” bà .

      “Gặp lũ trẻ cũng tốt. Đứa nhất hồi đó còn bú tí người đàn bà nhà Lannister khi ta gặp nó lần trước cơ mà. Giờ chắc nó phải năm tuổi rồi nhỉ?”

      “Hoàng tử Tornmen lên bảy rồi,” bà . “Bằng tuổi Bran. Thôi nào, Ned, cẩn thận mồm miệng chút. Người đàn bà nhà Lannister đó là hoàng hậu của chúng ta. Và càng lúc bà ấy càng kiêu ngạo hơn.”

      Ned nắm tay bà. “Tất nhiên chúng ta tổ chức tiệc, với các nhạc công, rồi Robert muốn săn. Ta lệnh cho Jory cùng đội kỵ binh danh dự tới phía nam đón và hộ tống họ về đây. Chúa ơi, chúng ta thết đãi họ thế nào đây? Nàng họ đường rồi hả? Thằng cha chết tiệt đó.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      DAENERYS


      trai giơ váy dạ hội cho xem. “Nó đẹp đấy chứ. Chạm vào xem. Nào. Sờ vải thử xem.”

      Dany chạm vào nó. Lớp vải mềm mượt như thể lướt tay mặt nước. thể nhớ nổi bao giờ mình mặc thứ vải mềm mại thế này chưa. Nó làm sợ hãi rụt tay lại. “Của em à?”

      món quà từ Magister[4] Illyrio,” Viserys mỉm cười . Tối nay cao hứng. “Màu vải này hợp với màu mắt tím của em. Và em đeo đủ loại vàng và đá quý. Illyrio hứa rồi. Tối nay em phải lộng lẫy như nàng công chúa.”

      công chúa ư? Dany quên công chúa trông thế nào rồi. Có lẽ thực còn chưa bao giờ biết. “Vì sao ông ấy lại cho chúng ta nhiều thế?” hỏi. “Ông ấy muốn gì từ chúng ta?” Gần nửa năm trước, họ sống trong nhà thầy, được ăn uống, được kẻ hầu người hạ. Dany mười ba, đủ lớn để biết những món quà hiếm khi tới mà kèm với giá phải trả. Đặc biệt là ở đây, tại thành phố Pentos này.

      “Illyrio ngốc,” Viserys . trông trẻ trung, mảnh khảnh với đôi tay xương xương và vẻ ốm yếu luôn hữu trong đôi mắt màu hoa đinh tử hương nhàn nhạt. “Ông ta biết quên bạn quên bè khi đăng cơ.”

      Dany gì. Magister Illyrio là người buôn bán gia vị, đá quý, xương rồng, và những thứ kém sạch khác. Ông ấy có bạn bè ở khắp chín Thành Phố Tự Trị, kể cả ở Vaes Dothrak và những vùng đất trong truyền thuyết ngoài biển Jade. Người ta cũng đồn rằng ông ta kết giao bằng hữu vì phải bán giá rẻ cho họ. Dany nghe tất cả những lời đồn đại này phố. Nhưng thừa biết đừng nên hỏi ấy khi dệt mộng. khi giận kinh khủng. Viserys gọi đó là “đánh thức rồng.”

      treo chiếc váy lên cửa. “Illyrio đưa nô lệ tới giúp em sửa soạn. Hãy đảm bảo là người em còn mùi chuồng ngựa nhé. Khal Drogo có tới ngàn con ngựa, tối nay, ông ta tìm loại ngựa khác.” quan sát từ xuống dưới. “Sao trông em lừ đừ thế. Thẳng người lên.” đặt tay lên vai . “Chúng ta thấy em ra dáng thiếu nữ thế nào.” Những ngón tay chạm lên bầu ngực mới nhú của rồi nắm chặt núm vú. “Tối nay em được làm thất vọng. Em muốn đánh thức rồng đúng ?” Những ngón tay đó xoay người lại. cảm nhận được bàn tay như gọng kìm đó qua lớp vải áo thô. “Đúng ?” nhắc lại.

      “Vâng,” Dany ngoan ngoãn trả lời.

      trai mỉm cười. “Tốt.”

      Khi khỏi, Dany tới bên cửa sổ và đăm chiêu nhìn mặt vịnh. Những tòa tháp vuông bằng gạch của Pentos in những chiếc bóng đen sì tạo đường nét tương phản với bóng nắng buổi chiều. Dany có thể nghe thấy tiếng hát của những tu sĩ áo đỏ khi họ thắp sáng ngọn lửa đêm và tiếng những đứa trẻ nghèo hò hét chơi đùa bên ngoài tường trang viên. Trong chốc lát, ước gì mình cũng được ra ngoài chơi đùa cùng chúng, được chạy đôi chân trần tới hụt hơi và thậm chí được mặc quần áo vá. ước mình có thể sống mà cần quá khứ cũng chẳng cần tương lai, hay tiệc tùng gì trong dinh thự của Khal[5] Drogo.

      Ở nơi nào đó xa xa bên kia hoàng hôn, chạy ngang qua eo biển, có vùng phủ kín đồi xanh và cánh đồng hoa rực rỡ, nơi những con sông nước chảy êm đềm, những tòa tháp đá đen vươn lên từ những ngọn núi hùng vĩ màu xanh xám. Nơi đó có những kỵ sĩ mặc giáp cưỡi ngựa chiến đấu dưới lá cờ hiệu của các vị lãnh chúa. Dothraki gọi đó là vùng Rhaesh Anfahh, vùng đất của người Andal. Ở những Thành Phố Tự Trị, họ gọi đó là Westeros và những Vương Quốc Hoàng Hôn. trai đặt cho nó cái tên đơn giản hơn, “Vùng đất của chúng ta.” Đối với , cách gọi đó giống như lời cầu nguyện. Nếu nhắc nhắc lại nhiều, thần linh nghe thấy. “Đó là vùng đất chúng ta được thừa kế. Chúng ta bị phản bội mà mất nó, nhưng đó vẫn là vùng đất của chúng ta, mãi mãi của chúng ta. Rồng thiêng luôn luôn nhớ.”

      Và có lẽ Rồng thiêng luôn nhớ, còn Dany . chưa bao giờ nhìn thấy vùng đất rằng là của họ, cái vương quốc bên kia eo biển đó. Những nơi , nào là Casterly Rock và vùng Eyrie, Highgarden và Thung Lũng Arryn, Dorne và Diện Đảo, đối với chỉ là câu chuyện. Hồi chạy trốn khỏi Vương Đô, khi bị quân phản loạn truy kích, Viserys mới chỉ là cậu bé tám tuổi, còn Daenerys vẫn nằm trong bụng mẹ.

      Nhưng có vài lần, Dany tưởng tượng ra khung cảnh mà trai kể. Những chuyến bay lúc nửa đêm tới Dragonstone, ánh trăng tỏa sáng lung linh lên những cánh buồm đen. trai Rhaegar của chiến đấu với Phản Vương trong màn nước đỏ máu của sông Trindent và chết vì người phụ nữ ấy . Cướp phá Vương Đô gồm những kẻ mà Viserys gọi là Chó Săn của Phản Vương, Lãnh chúa Lannister và Stark. Công chúa Elia xứ Dorne cầu xin chúng khi con trai thừa kế của Rheagar bị giật khỏi bầu vú bà và chết ngay trước mắt. Những cái sọ rồng cuối cùng bóng loáng tỏa xuống thứ ánh sáng vô hình từ tường phòng chầu trong khi Sát Vương dùng thanh kiếm vàng chém lìa cổ họng cha .

      được sinh ra ở Dragonstone chín tháng sau khi họ bỏ trốn, trong con bão hè như muốn xé toang hòn đảo. Người ta kể lại rằng cơn bão ấy kinh khủng tới mức cả hạm đội Targaryen bị đắm trong khi thả neo. Những tảng đá khổng lồ cuốn phăng lan can tàu và đẩy những người bị thương xuống làn sóng dữ. Mẹ chết trong khi sinh, và vì điều đó trai Viserys chưa bao giờ tha thứ cho .

      nhớ chút gì về Dragonstone. Sau khi đồng minh của bọn Phản Vương ra khơi với hạm đội mới đóng, họ lại phải bỏ chạy. Trước đây, họ trị vì Bảy Phụ Quốc, nhưng giờ họ chỉ còn lại Dragonstone, cái nôi của hoàng thất. Nhưng chuyện đó chẳng kéo dài lâu. Binh lính đóng quân tại đó định bán đứng họ cho Phản Vương. Nhưng tới đêm, Ser Willem Darry cùng bốn người trung thành đột nhập vào phòng ngủ, mang cả hai em cùng với người vú em. Sau đó, họ lên thuyền ra khơi trong màn đêm mù tối vì an toàn của bờ biển Braavosia.

      nhớ mang máng về Ser Willem, người đàn ông to lớn như con gấu xám và bị chột mắt. Ông ốm liệt giường nhưng vẫn nằm đó mà rống hét ra lệnh. Những người hầu cận bên cạnh ông sống trong sợ hãi, nhưng ông lại luôn đối tốt với Dany. Ông gọi là “Công chúa ,” thi thoảng lại gọi là “Tiểu thư”, và bàn tay ông mềm như da thuộc lâu ngày vậy. Ông chưa bao giờ rời khỏi giường và mùi bệnh tật đeo bám ông cả ngày lẫn đêm, thứ mùi ngòn ngọt tới phát bệnh, ẩm ướt và nóng nực. Hồi đó, họ sống tại Braavos, trong ngôi nhà lớn có cửa đỏ. Và ở đó Dany có phòng riêng với cây chanh bên ngoài cửa sổ. Sau khi Ser Willem qua đời, những kẻ hầu cận trộm số tiền ít ỏi còn lại. Thế là hai em nhanh chóng bị đá đít ra khỏi ngôi nhà lớn. Dany khóc ròng khi cánh cửa đỏ đóng sập trước mắt họ mãi mãi.

      Kể từ đó, họ lang thang khắp noi, từ Braavos tới Myr, từ Myr tới Tyrosh, và rồi tới Qohor, Volantis và Lys, chưa bao giờ cố định chỗ. trai cho phép vì những tay lính đánh thuê của Phản Vương luôn bám sát họ, khăng khăng như vậy dù Dany chưa bao giờ thấy tên nào.

      Lúc đầu, những quan chấp chính, những lái buôn và giới thượng lưu luôn chào đón những thành viên cuối cùng của nhà Targaryen tới nhà dùng bữa cùng họ. Nhưng nhiều năm qua , khi Phản Vương vẫn ngồi chễm chệ Ngai Sắt, những cánh cửa đóng sập lại và cuộc sống của họ trở nên khó khăn hơn. Ngày tháng trôi qua, họ phải bán những báu vật cuối cùng. Rồi những đồng xu cuối cùng có được từ việc bán vương miện của mẹ cũng chẳng còn. Trong những con hẻm và quán rượu của Pentos, người ta gọi là “Vua Ăn Mày.” Và Dany muốn biết họ gọi là gì.

      “Rồi có ngày chúng ta có lại tất cả, em ạ,” hứa với như vậy. Thi thoảng nhìn thấy tay run lên khi tới điều đó. “Đá quý và gấm vóc, Dragonstone và Vương Đô, Ngai Sắt cùng Bảy Phụ Quốc, tất cả những gì họ giật khỏi tay chúng ta, chúng ta đòi lại.” Viserys sống vì ngày đó. Còn tất cả những gì Daenerys muốn có chỉ là căn nhà lớn cửa đỏ, cây chanh ngoài cửa số và thời thơ ấu hề biết tới.

      Có tiếng người gõ cửa. “Vào ,” Dany và quay lưng lại.

      Người hầu của Illyrio bước vào, cúi chào và làm việc của mình. Họ là những người nô lệ, món quà từ trong rất nhiều người bạn Dothraki của ông ta. Ở thành phố tự trị Pentos có chế độ chiếm hữu nô lệ. Nhưng dù thế nào họ vẫn là nô lệ. Người phụ nữ đứng tuổi, người thó và xám xịt như con chuột, bao giờ hé răng lấy nửa lời, nhưng con thay bà. Chị ta có mái tóc dài đẹp, mắt xanh, tầm mười sáu tuổi, thường luôn miệng trong khi làm việc, rất được lòng Illyrio.

      Họ đổ vào chậu tắm đầy nước nóng lấy từ nhà bếp và cho vào chút tinh dầu. cởi bộ đồ vải thô khỏi người Dany và giúp bước vào bồn tắm. Nước bỏng rát, nhưng Dany giãy giụa hay thét lên. thích hơi nóng. Nó làm cảm thấy sạch . Hơn nữa, trai thường rằng, nhà Targaryen biết nóng. “Gia đình của chúng ta là hậu duệ của rồng,” . “Lửa nằm trong máu chúng ta.”

      Bà lão giúp gội mái tóc dài màu bạch kim và nhàng chải tóc. Tất cả đều diễn ra trong im lặng. chà lưng và chân cho rồi may mắn thế nào. “Drogo giàu có tới mức nô lệ nhà ông ấy cũng được đeo vòng vàng. Có hàng trăm người cưỡi ngựa trong Khalasa[6] và lâu đài của ông ta tại Vaes Dothrak có hai trăm phòng với cánh cửa làm bằng bạc khối.” ấy còn nhiều điều hơn thế, nhiều hơn rất nhiều, nào là Khal đẹp trai thế nào, cao và dũng mãnh đến đâu, rồi ông ấy biết sợ hãi trong chiến trận, rồi kỵ sĩ giỏi nhất và cung thủ quỷ khóc thần sầu thế nào. Daenerys chỉ im lặng. luôn nghĩ mình lấy Viserys khi lớn.

      Trong nhiều thế kỷ, nhà Targaryen luôn kết hôn cận huyết cùng chị em mình, kế từ khi Aegon Đại Đế lấy chị mình. Viserys với hàng ngàn lần rằng, đó là cách để duy trì dòng máu thuần chủng; họ mang trong mình dòng máu của nhà vua, dòng máu vàng của người Valyria từ xa xưa, dòng máu của rồng thiêng. Rồng thiêng kết bạn với những con vật tầm thường hoang dã đồng cỏ và nhà Targaryen hòa trộn dòng máu của mình với giai tầng thấp kém. Nhưng giờ đây, dường như Viserys định bán cho kẻ xa lạ, kẻ man rợ.

      Khi tắm sạch , những người nô lệ giúp ra khỏi thùng nước và lau người. chải tóc cho tới khi chúng sáng lên như sợi bạc còn bà lão xức lên người thứ nước hoa mùi nồng nồng của vùng đồng bằng Dothraki, sau hai vành tai, ở cổ tay, bầu ngực, và cuối cùng mát lạnh nơi hai cánh hoa phía dưới giữa chân .

      Họ mặc lên người mớ bòng bong mà Magister Illyrio gửi tới, rồi đến chiếc váy dạ hội bằng lụa màu mận chín hợp với màu mắt tím của . giúp đôi dép, trong khi bà lão cài vương miện lên tóc và đeo vòng tay gắn những viên thạch lên tay . Cuối cùng là vòng cổ bằng vàng nặng nề với những chữ tượng hình Valyria cổ.

      “Giờ công nương trông giống công chúa rồi đấy,” hụt hơi khi xong việc. Dany liếc nhìn hình ảnh của mình trong mảnh gương bạc mà Illyrio rất cẩn trọng chuẩn bị. nghĩ, công chúa ư? Nhưng rồi nhớ tới những gì kia , rằng Khai Drogo giàu có thế nào, giàu tới nỗi nô lệ còn được đeo dây chuyền vàng. đột nhiên cảm thấy ớn lạnh và sởn gai ốc.

      Viserys ngồi đợi bên ngoài khu hành lang mát rượi, bên bờ hồ, tay khỏa thành những vệt dài làn nước. đứng dậy khi xuất và nhìn từ xuống dưới cách kỹ càng. “Đứng đó,” . “Quay vòng. Đúng rồi. Tốt. Trông em...”

      “...rất quý phái,” Magister Illyrio khi bước tới qua cổng vòm. Ông ta với vẻ uyển chuyển đáng ngạc nhiên đối với người có thân hình béo núng nính như vậy. Bên dưới lớp vải lụa lùng nhùng màu đỏ lửa, những ngấn mỡ lắc lư theo từng bước . Những viên đá quý lấp lánh mỗi ngón tay ông. Người đàn ông này chắc bôi dầu bóng lên bộ râu màu vàng cho tới khi chúng sáng bóng như vàng . “Cầu Thần Ánh Sáng chúc phúc cho công nương trong ngày may mắn nhất đời này, công chúa Daenerys,” ông ta khi nắm lấy tay . Ông ta cúi đầu, khoe những chiếc răng vàng ệch bên dưới bộ râu vàng. “Công nương đẹp tuyệt, thưa bệ hạ, đẹp tuyệt trần,” ông ta với người . “Drogo mê mẩn cho mà xem.”

      “Em ấy gầy quá,” Viserys . Tóc cũng mang màu bạch kim như , được buộc gọn ra sau bằng cái trâm hình rồng, vẻ cương nghị càng làm nổi bật những đường nét gân guốc khuôn mặt . đặt tay lên đốc kiếm Illyrio cho mượn, rồi , “Ông có chắc Khal Drogo thích đứa trẻ ?”

      “Công nương là người dòng dõi. ấy đủ lớn đối với Khal rồi,” Illyrio điều ấy với phải lần đầu tiên.

      “Nhìn công nương xem. Mái tóc bạch kim, đôi mắt tím... nghi ngờ gì nữa, còn nghi ngờ gì nữa... ấy có dòng máu của Valyria xa xưa, lại mang thân phận cao quý, con của đức vua đời trước, em của vị vua mới. Công nương chắc chắn quyến rũ được Drogo của chúng ta.” Khi ông ta buông tay , Daenerys thấy toàn thân mình run rẩy.

      “Ta thấy,” trai nghi ngờ . “Bọn man di có những sở thích quái dị. Nào là trai trẻ, ngựa, cừu...”

      “Tốt nhất đừng điều đó với Khal Drogo,” Illyrio .

      Cơn giận dữ bốc lên trong đôi mắt màu hoa đinh tử hương nhạt, “Ông cho ta là đồ ngốc chắc?”

      Tên nhà giàu kia cúi đầu, “Thần tôn sùng ngài như vị vua. Mà những vị vua thường chấp nhặt với dân thường. Thần xin lỗi nếu làm ngài phật ý.” Ông ta quay và vỗ tay gọi người hầu.

      Những con phố Pentos tối như hũ nút khi họ lên kiệu. Hai người hầu đầu dẫn đường, mang theo những chiếc đèn dầu được trạm trổ tinh vi với ô kính màu xanh dương, trong khi tá đàn ông lực lưỡng khiêng những chiếc kiệu vai. Đằng sau những tấm rèm, bên trong khí bức bối và tù túng. Dany có thể ngửi thấy mùi khó chịu bốc ra từ cơ thể béo bệnh của Illyrio qua mùi nước hoa hăng hắc của ông ta.

      Viserys, nằm ườn gối bên cạnh , chẳng buồn để ý thứ gì. Tâm trí vượt qua eo biển. “Chúng ta cần toàn bộ Khalasar của ,” Viserys . Những ngón tay nghịch ngợm chuôi kiếm, dù Dany biết chưa từng dùng tới đao kiếm cách nghiêm chỉnh. “Mười ngàn là đủ. Ta có thể quét sạch Bảy Phụ Quốc với mười ngàn quân Dothraki. Vương quốc trở về với chủ nhân hợp pháp của nó. Tyrel, Redwyne, Darry, Greyjoy, họ chẳng quý Phản Vương hơn ta. Những người xứ Dorne đốt cháy tất cả để trả thù cho Elia và những người con của chị ta. Và chúng ta có thêm thần dân. Họ gào thét vì nhà vua của mình.” lo lắng nhìn Illyrio.

      “Họ làm vậy, đúng ?”

      “Họ là con dân của ngài, và họ kính ngài,” Illyrio trơn tru đáp lời. “Trong khắp các trang ấp tại vương quốc, những người đàn ông bí mật nâng cốc mừng sức khỏe của ngài, còn những người phụ nữ may những lá cờ hình rồng và giấu chúng chờ ngày ngài vượt biển trở về.” Ông nhún vai. “Đó là những gì mật thám với tôi.” Dany có mật thám nên biết mọi người bên kia eo biển làm gì hay nghĩ gì, nhưng tin những lời đường mật của Illyrio, cũng như tín bất cứ điều gì về Illyrio. Nhưng trai lại khấp khởi gật gù. “Ta tự mình giết chết Phản Vương,” người chưa bao giờ biết tới chém giết như thề hứa. “Như giết chết Rhaegar. Và cả Lannister Sát Vương nữa, vì điều làm đối với cha ta.”

      “Thế là hợp lý nhất,” Illyrio . Dany có thể thấy nụ cười khẩy đôi môi dày của lão, nhưng trai lại để ý. gật đầu, kéo rèm và nhìn đăm đăm vào màn đêm tĩnh lặng. Dany biết lần nữa chìm vào hồi tưởng về trận Trindent.

      Dinh cơ chín tòa tháp của Khai Drogo nằm bên cạnh vịnh, bao quanh bởi những bức tường gạch cao ngất màu trắng ngà. Illyrio đây là món quà của những phú thương Pentos dành tặng cho Khal. Những thành phố tự trị luôn hào phóng đối với những mã tướng. “ phải vì chúng ta sợ bọn man di đó,” Illyrio giải thích kèm nụ cười. “Theo lời thề của những tu sĩ áo đỏ, Thần Ánh Sáng bảo vệ chúng tôi khỏi ngàn Dothraki.... Nhưng vì sao chúng tôi phải thách thức chúng, trong khi cái giá dành cho tình hữu ái lại quá rẻ mạt như vậy?”

      Kiệu dừng lại trước cổng. tên lính hầu vén mạnh những tấm rèm. Làn da màu đồng và đôi mắt hạnh nhân màu đen của người Dothraki, nhưng khuôn mặt lại nhẵn thín và đội mũ đồng có ngạnh của thái giám. lạnh lùng nhìn lượt. Hương sư Illyrio gào lên gì đó bằng tiếng Dothraki trọ trẹ. Tên lính gác đáp lại và vẫy tay để họ qua cổng.

      Dany để ý thấy tay trai nắm chặt đốc kiếm. Hình như cũng hoảng sợ giống . “Tên thái giám hỗn xược,” Viserys lầm bầm khi kiệu về phía dinh thự.

      Illyrio ngọt như mía lùi. “Có nhiều người quan trọng dự buổi tiệc tối nay. Những kẻ đó đều có đầy rẫy kẻ thù. Khal phải bảo vệ khách của mình, bảo vệ chính mình, thưa bệ hạ. Chắc chắn Phản Vương trả giá cao cho đầu của ngài đấy.”

      “À đúng rồi,” Viserys ủ ê . “Illyrio, ta thề với ông là thử làm điều đó. Những tên lính đánh thuê của theo đuôi chúng ta suốt. Ta là con rồng cuối cùng, và thể ngủ ngon khi ta còn sống.”

      Kiệu chậm lại rồi dừng hẳn. Những tấm màn được vén lên, tên nô lệ đưa tay giúp Daenerys bước ra khỏi kiệu. để ý, đeo vòng cổ bằng đồng bình thường. Viserys theo sau, tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm. Còn Illyrio, phải hai người đàn ông lực lưỡng mới giúp ông ta đứng dậy nổi.

      Trong dinh thự, khí nặng mùi gia vị, mùi khói, mùi chanh ngọt và quế. Họ được hộ tống qua lối vào, nơi những khối kính màu mô tả về ngày tàn của Valyria. Dầu cháy trong những ngọn đèn sắt đen tất cả những bức tường. thái giám ngân giọng vừa ngọt ngào vừa the thé báo hiệu họ đến, “Viserys Đệ Tam nhà Targaryen, Vua của người Andal, Rhynar và Tiền Nhân, Đại Vương của Bảy Phụ Quốc và người bảo vệ Vương quốc. Em , Daenerys Stormborn, công chúa đảo Dragonstone. Khách mời danh dự, Illyrio Mopatis, Hương sư của thành phố tự trị Pentos.”

      Họ bước qua gã thái giám vào cái sân với màu trắng ngà chủ đạo. Ánh trăng tô màu bàng bạc lên những tán lá. Rất nhiều người là những mã tướng Dothraki, vóc dáng to lớn với nước da nâu đỏ, ria buộc lại bằng những vòng tròn kim loại và mái tóc đen bóng dầu được bện dài tới bụng. Trong số đó còn có những kẻ giết thuê, những kẻ chuyên bán đao kiếm, Pentos, Myr và Tyrosh, vị tu sĩ áo đỏ thậm chí còn to béo hơn cả Illyrio, những người đàn ông râu tóc rậm rạp tới từ Cảng Ibben và những lãnh chúa Đảo Summer với nước da đen như gỗ mun. Daenerys nhìn tất cả bọn họ băn khoăn... rồi đột nhiên thấy sợ khi nhận ra là người phụ nữ duy nhất ở đây.

      Illyrio thầm với họ. “Ba người kia là những kỵ sĩ tâm phúc của Drogo,” ông . “Đứng cạnh cây cột là Khal Moro, với con trai là Rhogoro. Người đàn ông với bộ râu xanh kia là trai của Quan chấp chính Tyros, người đứng sau hẳn là Ser Jorah Mormont.”

      Cái tên cuối cùng khiến Daenerys chú ý. “ hiệp sĩ?”

      “Đúng thế “ Illyrio cười. “Được chính Đại Tư Tế xức cho bảy thứ dầu thơm đó.”

      “Ông ta làm gì ở đây?” buột miệng.

      “Phản Vương muốn đầu ông ta,” Illyrio với họ. “Vài chuyện vặt ấy mà. bán vài tên săn trộm cho gã buôn nô lệ Tyros thay vì đưa chúng cho Đội Tuần Đêm. Như thế là vi phạm luật pháp. Đáng ra người đàn ông phải có quyền định đoạt số phận tài sản của mình chứ.”

      “Tôi muốn chuyện với Ser Jorah trước khi tiệc tàn,” trai . Dany thấy mình tò mò nhìn người hiệp sĩ. Ông ta tầm trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, hói đầu, nhưng vẫn khỏe mạnh và cường tráng. Thay vì mặc đồ lụa và cốt tông, ông ta mặc đồ bằng len và da, chiếc áo chẽn màu xanh đen, thêu hình con gấu đen đứng bằng hai chân.

      vẫn nhìn người đồng hương lạ mặt kia khi hương sư Illyrio đặt bàn tay ướt mồ hôi lên vai . “Đằng kia, thưa công chúa,” ông ta thầm, “Khal đấy.”

      Dany muốn chạy trốn, nhưng Viserys nhìn , và nếu làm thất vọng, đánh thức rồng thiêng. Lo lắng, quay người nhìn người đàn ông mà Viserys mong cưới trước tối nay.

      nghĩ người hầu sai, Khal Drogo cao hơn cái đầu so với người cao nhất trong phòng, nhưng lướt nhàng, uyển chuyển như con báo trong bầy thú của Illyrio. ta trẻ hơn nghĩ, ngoài ba mươi, làn da màu đồng sáng bóng với bộ râu dày được buộc gọn gàng bằng những vòng tròn bằng vàng và đồng.

      “Thần phải chào hỏi đây,” Illyrio . “Đợi ở đây. Thần đưa tới.”

      Viserys nắm lấy tay trong khi Illyrio khệnh khạng tới chỗ Khal, những ngón tay nắm quá mạnh khiến đau. “Em có nhìn thấy đuôi sam của , em quý?”

      Đuôi sam của Drogo đen như màn đêm và nặng mùi tinh dầu, đó treo vài quả chuông kêu leng keng theo từng bước chuyển động. Tóc ta dài quá thắt lưng, thậm chí dài qua cả mông, đuôi tóc phải dài tới tận đùi.

      “Em xem tóc dài thế nào chưa?” Viserys . “Cứ mỗi khi Dothraki thua trận, họ cắt bím tóc, và cả thế giới biết tới nỗi nhục của họ. Khal Drogo chưa thua trận nào. là Aegon Chúa Rồng thứ hai. Còn em là hoàng hậu của .”

      Dany nhìn Khai Drogo. Gương mặt ta khắc khổ và dữ tợn, đôi mắt lạnh và đen như mã não. Thi thoảng Viserys làm đau những khi “đánh thức rồng”, nhưng khiến sợ như người đàn ông này. “Em muốn làm hoàng hậu của ,” nghe giọng mình lí nhí.

      “Làm ơn, làm ơn Viserys. Em muốn, em muốn về nhà.”

      “Nhà?” vẫn cố , nhưng có thể nghe thấy mùi tức giận trong đó. “Chúng ta làm sao mà về nhà được, hả em ? Chúng cướp nhà của chúng ta rồi!” lôi vào trong bóng tối, khuất tầm mắt, những ngón tay bấm vào da thịt . “Chúng ta về nhà thế nào?” nhắc lại, ý tới Vương Đô, tới Dragonstone, và tất cả vương quốc họ mất.

      Dany chỉ muốn tới căn phòng ở dinh thự của Illyrio, phải nhà . Nhưng muốn nghe. ấy còn ngôi nhà nào nữa. Kể cả căn nhà lớn cửa đỏ cũng phải là nhà của . Những ngón tay đâm vào da thịt , như đòi hỏi câu trả lời. “Em biết,” cuối cùng , giọng nghẹn ngào. Nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt.

      lại biết đó,” giọng sắc lạnh. “Chúng ta về nhà cùng với đội quân, thưa em . Với đội quân của Khal Drogo, đó chính là cách chúng ta về nhà. Em phải lấy và lên giường với . Em phải làm.” cười với mỉa mai.

      để cả Khalasar làm tình với em nếu cần thiết, em quý, tất cả bốn mươi ngàn tên lính, và ngựa của chúng nữa, nếu đó là cái giá phải trả để có được quân đội. Hãy biết ơn vì chỉ có mình Drogo thôi. Rồi theo thời gian, em học được cách thương . Giờ hãy lau khô nước mắt . Illyrio đưa tới đây, và được thấy em khóc.”

      Dany quay người lại và thấy điều đó là . Magister Illyrio, vừa cười và cúi đầu, đưa Khal Drogo tới nơi họ đứng. đưa tay quệt vội những giọt nước mắt.

      “Cười ,” Viserys căng thẳng thầm, tay vin vào đốc kiếm. “Đứng thẳng lên để thấy ngực em. Thần thánh ơi, em vẫn còn quá.”

      Daenerys vươn thẳng người, ưỡn ngực về phía trước và mỉm cười.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      EDDARD


      Các vị khách đổ dồn về phía lâu đài, ào ạt như dòng sông lấp lánh với vàng, bạc và thép sáng loáng - những thanh kiếm và lưỡi mác của ba trăm quân cầm cờ và hiệp sĩ. đầu họ cả tá cờ xí với hình con nai đội mũ miện của nhà Baratheon bay phấp phới theo cơn gió phương bắc.

      Ned thấy rất nhiều kỵ sĩ. Trong đó có Ser Jaime Lannister với mái tóc sáng như vàng ròng, Sandor Clegane với khuôn mặt bị bỏng trông khủng khiếp. Cậu bé cao lêu nghêu ngồi cạnh chỉ có thể là thái tử, còn người thó đằng sau chắc chắn là Quỷ Lùn, Tyrion Lannister.

      Nhưng người đàn ông to lớn dẫn đầu đoàn người, giữa hai kỵ sĩ trong chiếc áo choàng màu trắng như tuyết của Ngự lâm quân, dường như hoàn toàn xa lạ với Ned... cho tới khi ông ta ghìm cương ngựa bằng tiếng hét quen thuộc, rồi lao tới Ned với cái ôm mạnh tới mức như muốn bẻ người ta gãy xương tới nơi.

      “Ned! vui nhìn thấy khuôn mặt đơ đơ của .” Nhà vua nhìn ông từ xuống dưới rồi cười lớn. “ chẳng thay đổi gì cả.”

      Giá mà Ned có thể điều tương tự. Mười lăm năm qua , khi họ chiến đấu lưng ngựa giành ngôi báu, Lãnh chúa vùng Storm’s End là người mày râu nhẵn nhụi, ánh mắt trong sáng, thân hình lực lưỡng đúng như hình mẫu lý tưởng trong lòng các quý . Với chiều cao hơn 1,9 m, trông ngài vượt trội những người khác. Và khi mặc áo giáp và đội mũ trụ có gia huy, ngài như người khổng lồ với sức mạnh phi thường. Ngài chọn cho mình cây búa chiến sắt có ngạnh mà Ned chỉ có thể nhấc lên tí chút mà thôi. Những ngày đó, mùi da thuộc và máu ám lấy người ngài như nước hoa vậy.

      Lần cuối cùng Ned gặp nhà vua là trước vụ nổi loạn của Balon Greyjoy chín năm về trước, khi nhà Sói tuyết và Nai sừng tấm họp lại để kết liễu tham vọng của kẻ tự xưng là Vua Đảo Sắt. Từ cái đêm họ đứng bên nhau trước pháo đài thất thủ của Greyjoy, nơi Robert chấp nhận đầu hàng của gã lãnh chúa chiến bại, Ned bắt con trai Theon của làm con tin và làm lính dưới quyền. Giờ đây, nhà vua chắc hẳn tăng ít nhất năm chục cân, bộ râu đen xồm xoàm phủ kín chiếc cằm đôi cùng đôi má phúng phính, gì có thể che được cái bụng bự và những quầng thâm quanh mắt.

      Nhưng giờ Robert là vua của Ned, còn chỉ là bạn, vì thế ông đáp lại đơn giản. “Thưa bệ hạ, Winterfell là của ngài.”

      Những người khác cũng bắt đầu xuống ngựa. Hoàng hậu của Robert, Cersei Lannister bước xuống cùng lũ trẻ. Chiếc xe ngựa họ sử dụng gồm hai khoang lớn bằng gỗ sồi và được bốn mươi con ngựa to lớn kéo. Nó quá to thể qua cổng lâu đài. Ned quỳ xuống tuyết hôn nhẫn hoàng hậu, trong khi Robert ôm Catelyn như ôm người em lâu ngày gặp. Sau đó lũ trẻ được dẫn tới, giới thiệu và được cả hai bên đồng tình.

      Chỉ tới khi màn chào hỏi xã giao xong xuôi, nhà vua mới với chủ nhà, “Đưa tôi xuống viếng hầm mộ gia đình Eddard. Tôi muốn tỏ lòng kính trọng với người khuất.”

      Ned thích ngài như thế này, vì vẫn nhớ tới ấy sau ngần ấy năm. Ông cho người mang tới cây đèn. Họ gì thêm. Hoàng hậu bắt đầu cự nự rằng họ từ lúc bình minh, mọi người mệt mỏi và ngấm lạnh, chắc chắn họ cần nghỉ ngơi lấy sức trước. Người chết có thể chờ đợi được. Robert nhìn hoàng hậu gì thêm nữa; người sinh đôi Jaime lặng lẽ kéo tay ta .

      Họ cùng nhau xuống hầm mộ, Ned cùng với vị vua mà giờ ông khó lòng nhận ra. Những bậc đá vòng quanh rất hẹp. Ned trước cầm đèn. “Ta bắt đầu nghĩ rằng tới được Winterfell,” Robert phàn nàn trong khi xuống. “Ở phía nam, theo cái cách người ta về Bảy Phụ Quốc của ta, người ta quên mất rằng công lao của cũng lớn như sáu công hầu khác.”

      “Chuyến vui chứ, thưa bệ hạ?”

      Robert khịt mũi. “Những gốc cây, rừng già rồi cánh đồng, và cả cái nhà trọ chết tiệt ở phía bắc Neck nữa. Ta chưa bao giờ thấy nhiều đất hoang đến thế. Dân của đâu hết cả rồi?”

      “Chắc họ xấu hổ muốn ra ngoài,” Ned đùa. Ông cảm thấy gió lạnh từ bên và hơi lạnh bốc lên từ lòng đất. “Ít khi họ có cơ hội nhìn thấy nhà vua phương bắc mà.”

      Robert lại khịt mũi. “Cứ như họ trốn dưới tuyết vậy. Tuyết đó, Ned!” Nhà vua vịn tay lên tường khi bước xuống cầu thang.

      “Tuyết cuối hè là chuyện hết sức bình thường,” Ned . “Thần mong là ngài gặp phiền phức gì. Thường chỉ là tuyết mỏng thôi mà.”

      “Lũ Ngoại Nhân lấy đống tuyết mỏng chết tiệt của rồi,” Robert chửi thề. “Nơi này biết thế nào vào mùa đông. Nghĩ thôi mà ta thấy rùng mình rồi.”

      “Mùa đông rất khắc nghiệt,” Ned thừa nhận. “Nhưng nhà Stark chịu đựng được. Chúng tôi luôn chịu được.”

      nên xuống phương nam,” Robert . “ cần nếm trải hương vị mùa hè trước khi nó trôi qua. Ở Highgarden có những cánh đồng hoa hồng vàng trải dài ngút tầm mắt. Trái cây chín mọng tan trong miệng , nào là đào, là lựu, chưa bao giờ được nếm những vị ngọt đó đâu. Rồi thấy, ta có mang cho ít. Ở Storm’s End, dù có gió biển nhưng thời tiết ban ngày vẫn vô cùng nóng nực khiến chẳng buồn nhúc nhích. Và phải tới xem các thị trấn đó Ned! Hoa nở khắp nơi, chợ bày bán đầy thức ăn, rượu mùa hè rẻ và ngon tới mức chỉ cần ngửi say rồi. Ai ai cũng mập ú, say xỉn và giàu có.” Đức vua cười sảng khoái, tay vỗ vỗ vào cái bụng như thùng phi. “Và những nữa, Ned!” ngài reo lên, mắt lấp lánh. “Tôi thề, phụ nữ ở đó mất hết cả xấu hổ dưới cái nắng nóng. Họ bơi trần sông, ngay dưới lâu đài. Kể cả những con phố, trời quá nóng đến nổi thể mặc nổi đồ da hay lông, vì thế họ dạo trong những bộ váy ngắn bằng lụa nếu có tiền hoặc bằng cốt tông. Nhưng rồi kiểu gì họ cũng đổ mồ hôi và quần áo dính vào người, họ cũng như ở trần thôi.”

      Robert Baratheon luôn là người phàm ăn, mẫu người biết hưởng thụ. Điều này thay đổi khi tới nhà Eddard Stark. Nhưng Ned thể nào để ý thấy những thú vui kia gây ảnh hưởng xấu tới nhà vua. Robert thở nặng nhọc khi xuống tới bậc thang cuối cùng, mặt đỏ lựng dưới ánh đèn khi họ bước vào bóng tối của hầm mộ.

      “Thưa bệ hạ,” Ned kính cẩn . Ông giơ đèn soi khoảng bán nguyệt rộng. Bóng tối lan tỏa khắp gian phòng. Ánh đèn heo hắt chạm tới những viên đá lót sàn và chiếu sáng hàng dài những cột đá hoa cương trong bóng tối. Giữa những cột đá tượng người chết ngồi những chiếc ngai đá dựa vào tường, quay lưng với những quan tài khác. “Em ấy nằm ở phía cuối, cùng Cha và Brandon.”

      Ông dẫn đường qua những hàng cột. Robert im lặng theo sau, run rẩy vì cái lạnh trong lòng đất. Dưới đây luôn lạnh lẽo. Tiếng bước chân vang những phiến đá và vọng lại trong hầm mộ khi giữa những thi thể nhà Stark. Những lãnh chúa vùng Winterfell quan sát họ. Chân dung của họ được tạc vào mặt quan tài đá. Họ ngồi thành hàng dài, đôi mắt đá nhìn chăm chăm vào bóng tối vĩnh hằng, trong khi những con sói đá khổng lồ ôm lấy chân họ. Bóng tối khiến những sinh vật đá trở nên sống động khi người sống ngang qua.

      Theo phong tục cổ xưa, thanh trường kiếm bằng sắt được đặt lòng mỗi cố Lãnh chúa Winterfell, để giữ linh hồn thù hận của họ ngủ yên trong hầm mộ. Thanh kiếm cổ nhất han gỉ sắp trở thành cát bụi, chỉ còn lại chút sắt vụn đỏ phiến đá. Ned phân vân hiểu vậy những linh hồn đó có tự do bay lượn khắp lâu đài . Ông mong là . Lãnh chúa Winterfell đầu tiên là người đàn ông khắc nghiệt như chính mảnh đất họ trị vì. Hàng thế kỷ sau khi Chúa Rồng vượt biển, họ thề kết giao với bất cứ ai, mãi mãi là Vua Phương bắc.

      Ned dừng lại trước quan tài đá cuối cùng và giơ ngọn đèn lên. Hầm mộ phía trước họ chìm trong bóng tối, nhưng ở đó, hầm mộ hoàn toàn trống rỗng; những hố đen chờ đợi người chết, chờ đợi ông cùng con cái. Và Ned muốn nghĩ tới. “Ở đây,” ông với nhà vua.

      Robert im lặng gật đầu, quỳ xuống và cúi đầu.

      Trước mặt họ là ba ngôi mộ nằm cạnh nhau. Lãnh chúa Rickard Stark, cha Ned, có khuôn mặt dài và nghiêm nghị.

      Người thợ xây đá hiểu ông quá . Ông ấy ngồi nghiêm nghị trong im lặng, những ngón tay đá nắm chặt lấy thanh kiếm trong lòng, dù lúc sinh thời, những thanh kiếm phản bội ông. Hai ngôi mộ hai bên là mộ phần con cái ông.

      Brandon chết ở tuổi hai mươi, vì lệnh của vị Vua Điên Aerrys Targaryen, vài ngày trước lễ cưới với Catelyn Tully vùng Riverrun. Cha ông buộc lòng phải nhìn đứa con mình từ bỏ cõi đời, người xứng đáng thừa kế ngai vàng, người cả, người sinh ra để trị vì.

      Lyanna chỉ mới mười sáu, thiếu nữ đáng vô cùng. Ned em bằng cả trái tim, Nhưng Robert còn hơn hết thảy. ấy sắp trở thành dâu của ngài.

      ấy đẹp hơn thế này,” nhà vua sau khoảng lặng dài. Mắt ông nhìn dán vào khuôn mặt Lyanna, như thể ấy vẫn còn sống sờ sờ trước mắt. Cuối cùng ông đứng lên, ngại ngùng vì cân nặng của mình, “À, chết tiệt, Ned, phải chôn nàng thế này sao?” Giọng ngài lạc vì ký ức đau buồn. “Nàng xứng đáng được nhiều hơn là bóng tối ảm đạm này...”

      “Em ấy là người nhà Stark vùng Winterfell,” Ned chậm rãi . “Đây là nơi của em ấy.”

      “Đáng ra nàng phải được chôn đồi, dưới tán cây xanh mát, với ánh mặt trời và những đám mây lơ lửng trôi, và cả những cơn mưa thanh tĩnh nữa.”

      “Thần ở bên cạnh khi em ấy ra ,” Ned nhớ lại. “Em ấy muốn được trở về nhà, được yên nghỉ cạnh Brandon và Cha,” Ông vẫn nhớ lời trước lúc lâm chung, Hứa với em, khóc, trong căn phòng ngập mùi máu và hoa hồng. Hứa với em Ned. Cơn sốt cướp yếu ớt mong manh và giọng trở nên thào, nhưng lời ông hứa khiến nỗi sợ biến mất khỏi đôi mắt người em . Ned nhớ cách cười, những ngón tay nắm chặt bàn tay ông thế nào khi từ bỏ cõi đời, nhớ những cánh hoa hồng rơi khỏi tay , rữa nát và đen đúa. Sau đó ông còn nhớ gì nữa. Họ tìm thấy ông ôm chặt thân xác , câm lặng khóc. Người trông giữ đầm lầy, Howland Reed gỡ tay ra và . “Tôi mang hoa cho ấy mỗi khi có thể, Lyanna rất thích hoa.”

      Nhà vua chạm vào má , những ngón tay vuốt ve tảng đá thô nhám nhàng như đó là da thịt người sống. “Tôi thề giết chết Rhaegar vì điều làm với nàng.”

      “Ngài làm được,” Ned nhắc nhở.

      “Mới chỉ có lần,” Robert cay đắng .

      Họ cùng nhau tới khúc sông cạn của dòng Trindent trong khi trận chiến diễn ra chung quanh. Robert cầm cây rìu chiến và đội mũ trụ có gạc hươu. Còn thái tử Targaryen mặc giáp đen với gia huy rồng ba đầu, dát hồng ngọc lấp lánh như đốm lửa dưới ánh mặt trời. Nước sông Trident đỏ bầm quanh chân ngựa khi họ đánh qua đánh lại, đến khi nhát búa cuối cùng của Robert đập bẹp con rồng và lồng ngực bên dưới. Khi Ned tới nơi, Rhaegar nằm chết dòng suối, trong khi binh lính của hai đạo quân cào cấu bộ giáp để lấy những viên hồng ngọc.

      “Trong mỗi giấc mơ hằng đêm, tôi đều giết ,” Robert thừa nhận. “ chết ngàn lần cũng chưa đủ.”

      Ned thể gì thêm. Sau khoảng lặng, ông . “Bệ hạ, chúng ta nên về thôi. Hoàng hậu đợi.”

      “Lũ Ngoại Nhân cướp mất vợ ta,” Robert thầm chua xót, quay bước về phía con đường, tiếng bước chân dường như nặng nề hơn. “Và nếu còn nghe từ ‘bệ hạ’ thêm lần nữa, ta cắm đầu lên cọc đó. Chúng ta chỉ có tình quân thần thôi đâu.”

      “Thần quên,” Ned bình tĩnh đáp. Khi nhà vua gì, ông tiếp tục, “ cho thần nghe về Jon .”

      Robert lắc đầu. “Ta chưa bao giờ thấy người nào bệnh nhanh tới vậy. Bọn ta đấu thương ngựa trong ngày sinh nhật con trai ta. Nếu thấy Jon lúc đó, nghĩ ông ấy dường như bất tử. Vậy mà chỉ sau đêm, ông ấy ra . Căn bệnh như lửa thiêu đốt ruột gan ông ấy. Nó thiêu cháy toàn bộ con người ông.”

      Ngài dừng lại trước cột đá, đằng trước hầm mộ của nhà Stark. “Ta thích ông già đó.”

      “Chúng ta đều vậy,” Ned ngừng lúc. “Catelyn lo cho em mình. Lysa chịu đựng đau buồn thế nào?”

      Robert cắn môi. '‘ ra tốt lắm,” ngài thừa nhận. “Ta nghĩ mất Jon khiến bà ấy điên mất rồi, Ned ạ. Bà ấy đưa thằng về Eyrie. Trái với mong muốn của ta. Ta hy vọng để lãnh chúa Tywin Lannister vùng Casterly Rock nhận thằng bé làm con nuôi. Jon em trai, còn người con nào khác. Làm sao ta có thể để người phụ nữ nuôi nấng thằng bé trưởng thành?”

      Ned nghĩ nên giao thằng bé cho con rắn độc Tywin, nhưng ra. Có những vết thương cũ bao giờ khép miệng, vẫn rỉ máu bởi những lời mong manh nhất. “ người vợ vừa mới mất chồng,” ông cẩn trọng . “Có lẽ người mẹ sợ mất thêm cả đứa con nữa. Thằng bé còn quá.”

      “Nó mới có sáu tuổi, và tiếc rằng, nó trở thành Lãnh chúa vùng Eyrie, chúa nhân từ quá nhỉ,” nhà vua chửi thề. “Lãnh chúa Tywin chưa từng chịu bảo hộ ai. Lysa phải lấy làm vinh dự chứ. Nhà Lannister là danh gia vọng tộc. Vậy mà bà ta lại từ chối. Sau đó bà ta ra trong màn đêm, để lại gì. Cersei rất bực.” Ngài thở dài thườn thượt. “Thằng bé được đặt theo tên của ta đấy, biết ? Robert Arryn. Ta thề bảo vệ nó. Sao ta có thể để mẹ nó cướp nó như vậy?”

      “Nếu ngài muốn, tôi chăm sóc nó,” Ned . “Lysa đồng ý thôi. ấy và Catelyn khá gần gũi, và ấy cũng có thể tới đây.”

      đề nghị hào phóng đó bạn hiền,” nhà vua , “nhưng quá muộn rồi. Lãnh chúa Tywin đồng ý. Nuôi dưỡng đứa trẻ ở nơi khác lăng mạ ông ta.”

      “Tôi quan tâm tới cháu họ mình hơn là lòng tự trọng của Lannister,” Ned tuyên bố.

      “Đó là vì ngủ cùng người nhà Lannister đấy thôi.” Robert cười, tiếng cười vang vọng trong hầm mộ và dội lên trần nhà, để lộ hàm răng trắng dưới bộ râu rậm rì. “À, Ned” ông , “ vẫn còn nghiêm túc quá.” Ngài đặt tay lên vai Ned. “Ta định đợi vài ngày nữa mới chuyện này với , nhưng giờ thấy cần thiết nữa. Nào, ta thôi.”

      Họ trở về. Những đôi mắt đá dường như vẫn còn dõi theo họ. Nhà vua vẫn đặt tay vai Ned. “Chắc phải phân vân vì sao ta lại tới Winterfell sau quãng thời gian dài.”

      Ned cũng nghi ngờ nhưng ra. “Chắc vì nhớ bạn nhớ bè,” ông nhàng . “Và vì Tường Thành. Bệ hạ cần nhìn thấy nó, cần chiến hào và chuyện cùng với những người lính ở đó. Đội Tuần Đêm giờ chỉ là cái bóng của quá khứ thôi. Benjen ...”

      “Chắc chắn ta nghe xem em trai gì,” Robert . “Tường Thành ở đó bao lâu rồi nhỉ, suốt tám ngàn năm à? Nó có thể chờ thêm vài ngày nữa. Ta còn nhiều việc đáng lưu tâm hơn. Giờ là thời buổi khó khăn. Ta cần những người tốt bên mình. Những người như Jon Arryn. Ông ấy là Lãnh chúa vùng Eyrie, cũng như Thủ Lĩnh Xứ Đông, và là Quân sư của Nhà vua. dễ tìm người thay thế ông ấy.”

      “Con trai ông ấy...” Ned dợm .

      “Con trai ông ấy tiếp tục tai trị Eyrie và hưởng lợi từ đó,” Robert cộc cằn . “ hơn.”

      Ned khựng lại, giật mình ngạc nhiên nhìn nhà vua. Ông vọt miệng. “Nhà Arryn luôn là Thủ Lĩnh Xứ Đông. Danh hiệu đó cùng với thống trị.”

      “Có lẽ khi tới tuổi, danh dự trở về với cậu ta,” Robert . “Ta nghĩ cả năm nay rồi. cậu nhóc sáu tuổi thể lãnh đạo được đâu, Ned à.”

      “Khi hòa bình, danh hiệu đó gắn liền với danh dự. Hãy để cậu bé giữ nó. Vì cha nó chứ phải vì bản thân mình. Chắc chắn ngài nợ Jon rất nhiều.

      Nhà vua hài lòng. Ngài rút tay khỏi vai Ned. “ phục vụ của Jon là nghĩa vụ của ông ấy. Ta cần phải biết ơn gì hết, Ned. cũng như tất cả mọi người nên ý thức điều đó. Nhưng con trai phải là người cha. cậu nhóc thể cai quản Xứ Đông được.” Ngài giọng. “Đủ rồi. Giờ còn có nhiều việc quan trọng hơn cần bàn tới. Và ta cãi nhau với về điều này nữa.” Robert nắm lấy khuỷu tay Ned. “Ta cần giúp, Ned.”

      “Thần tuân lệnh ngài, thưa bệ hạ. Luôn luôn là thế.” Ông cần phải những lời ấy, bất giác thấy lo sợ về điều sắp tới.

      Robert hình như nghe thấy. “Những năm chúng ta sống ở Eyrie, thánh thần ơi, là những năm tháng tươi đẹp. Ta muốn lại ở bên cạnh ta, Ned. Ta muốn xuống Vương Đô, chứ phải ở nơi tận cùng thế giới này để làm người vô dụng.” Robert nhìn vào bóng tối, trong thoáng chốc bỗng trở nên u buồn như người nhà Stark. “Ta thề với , ngồi ngai báu khó hơn ngàn lần so với giành được vương quyền. Trị quốc là công việc nặng nhọc và đếm đồng còn tệ hơn. Và những người dân... lúc nào ngưng than phiền. Ta ngồi cái ghế sắt chết tiệt đó mà lắng nghe họ than vãn tới khi đầu óc mụ mị còn mông tê rần. Họ đều muốn cái gì đó, tiền, đất đai hoặc công bằng... Họ dối... và những lãnh chúa cùng phu nhân cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Tôi bị bủa vây bởi những nịnh thần và những kẻ ngu ngốc. Ned, điều đó đủ khiến người đàn ông minh mẫn trở thành tên tâm thần. nửa trong số họ dám lời ngay ý , và nửa biết tới thực. Có những đêm ta ước mình thua trận Trident. À, , phải thua , nhưng...”


      “Thần hiểu,” Ned thầm .


      Robert nhìn ông. “Ta nghĩ hiểu. Chỉ có là người bạn già duy nhất của ta,” ngài mỉm cười.


      “Lãnh chúa Eddard Stark, tôi phong làm Quân sư của Nhà vua.”


      Ned quỳ chân xuống. Lời đề nghị này làm ông ngạc nhiên; còn lý do nào khác khiến Robert phải lặn lội tới đây? Quân sư của nhà vua là người dưới người và vạn người trong Bảy Phụ Quốc. Ông đại diện cho ý chỉ của nhà vua, chỉ huy quân đội của nhà vua, ngồi Ngai Sắt để thay nhà vua phấn xử khi ngài vắng mặt, ốm đau, hoặc muốn lên triều. Robert trao cho ông trách nhiệm nặng nề như chính vương quốc này.


      Đây là điều cuối cùng thế giới mà ông muốn.


      “Bệ hạ,” ông . “Thần xứng hưởng vinh hạnh lớn thế.”


      Robert than thở với vẻ thiếu kiên nhẫn. “Nếu trao cho vinh hạnh, ta phải cho nghỉ hưu. Nhưng ta muốn để cai trị vương quốc và ra trận trong khi ta tiệc tùng linh đình tới khi xuống mồ sớm kia.” Ngài vỗ bụng và cười. “ biết người ta gì về nhà vua và quân sư ?”


      Ned biết. “Nhà vua mong ước gì,” ông . “Quân sư làm tất cả.”


      “Ta ăn nằm cùng phụ nữ làng chài. Có lần ta với tôi rằng những kẻ thấp cổ bé họng có cách bậy bạ hơn. Họ , nhà vua ăn, còn quân sư đổ cứt.” Ngài ngửa cổ cười ha hả. Tiếng cười vọng trong bóng tối, dường như những người khuất của Winterfell dõi theo họ bằng đôi mắt lạnh lẽo vừa lòng.


      Cuối cùng tiếng cười cũng dứt. Ned vẫn quỳ gối, mắt ngước lên. “Chết tiệt, Ned,” nhà vua phàn nàn. “Ít nhất phải cười hưởng ứng chút chứ.”


      “Họ nơi đây càng lạnh lẽo và tiếng cười đông cứng trong cổ họng khiến người ta chết nghẹn” giọng Ned đều đều . “Có lẽ vì thế mà nhà Stark có máu hài hước.”


      “Hãy cùng ta tới phương nam, ta dạy biết cười,” nhà vua hứa. “ giúp ta giành cái ngôi báu chó chết đó, giờ hãy giúp tôi giữ nó. Chúng ta sinh ra để cùng nhau trị vì. Nếu Lyanna còn sống, chúng ta trở thành em, bị ràng buộc bởi tình ruột thịt và đồng cam cộng khố. Ờm, giờ vẫn chưa muộn đâu. Ta có cậu con trai. có con . Joff của ta và Sansa nhà kết hôn, hợp nhất hai nhà, cũng như ta và Lyanna vậy.”


      Lời đề nghị này thực làm ông bất ngờ. “Sansa chỉ mới mười .”


      Robert vội vàng vẫy tay. “Đủ lớn để đính hôn rồi. Vài năm nữa hẵng kết hôn cũng được.” Nhà vua mỉm cười. “Giờ hãy đứng lên và đồng ý chứ, trời đánh thánh vật nhà .”


      gì có thể khiến thần vui sướng hơn, thưa bệ hạ.” Ned trả lời nhưng có đôi chút chần chừ. “Những vinh hạnh này đều quá bất ngờ. Cho thần thời gian cân nhắc được chứ? Thần cần với phu nhân...”


      “Ờ, ờ, tất nhiên, hãy với Catelyn, ngủ với nó nếu thấy cần thiết.” Nhà vua cúi xuống, nắm tay Ned và kéo ông đứng dậy. “Đừng để ta chờ đợi lâu. Ta phải người kiên nhẫn.”


      Eddard Stark cảm thấy điềm gở trước mắt. Phương Bắc là quê hương của ông. Nhìn từng tượng đá xung quanh, hít hơi lạnh trong hầm mộ, ông có thể cảm nhận những ánh mắt dõi theo của người chết.


      Và mùa đông tới.



      JON


      Đôi lúc, Jon Snow mừng vì mình là đứa con hoang. Đổ đầy thêm cốc rượu, cậu lại thấy cảm giác đó lần nữa. Cậu ngồi giữa đám thanh niên và uống rượu. Ly rượu mùa hè ngọt ngào vị trái cây lan tỏa mang lại nụ cười môi cậu.


      Đại sảnh của Winterfell mù mịt khói và nặng mùi thịt nướng cùng bánh mỳ mới ra lò. Những bức tường đá xám được phủ cờ xí đủ màu trắng, vàng và đỏ: hình sói tuyết nhà Stark, hươu sừng tấm đội mũ miện nhà Baratheon, sư tử nhà Lannister. Những nhạc công chơi đàn hạc và ngâm nga tình ca, nhưng tới cuối sảnh còn nghe thấy gì vì tiếng lửa tí tách, tiếng chén cốc loảng xoảng và tiếng rì rào trò chuyện của hàng trăm người.


      Bữa tiệc chào đón nhà vua kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ. chị em của Jon ngồi cùng những hoàng tử công chúa, cạnh bục cao nơi Lãnh chúa và phu nhân Stark ngồi cùng vua và hoàng hậu. Để vinh danh kiện này, cha cậu cho mỗi đứa trẻ uống cốc rượu, nhưng chỉ thế mà thôi. Ở bên dưới ghế băng, ai cản Jon. Cậu muốn uống bao nhiêu tùy thích.


      Khi rượu bắt đầu ngấm dần, mấy thanh niên xung quanh kích cậu uống thêm. Họ là những người bạn tốt, Jon thích những câu chuyện của họ, những câu chuyện về chiến trận, làm tình hay săn. Cậu chắc chắn những người bạn này có cuộc sÔng thú vị hơn tất cả những vương tôn thế tử. Cậu thỏa trí tò mò về những người khách từ khi họ vừa bước chân vào cÔng cho tới lúc ngồi băng ghế này và chăm chú nhìn họ.


      Những người tới đầu tiên là Cha và hoàng hậu. Bà đẹp đúng như lời người ta đồn đại. Vương miện đính đá quý tỏa sáng mái tóc dài màu vàng kim, những viên đá lục bảo hoàn mĩ với đôi mắt xanh của bà. Cha cậu giúp bà bước lên bậc và ngồi vào chỗ, nhưng hoàng hậu để mắt tới ông. Dù mới mười bốn tuổi, nhưng Jon có thể nhìn thầu nụ cười của bà ta.


      Tiếp theo đó là Vua Robert cùng phu nhân Stark. Nhà vua là thất vọng lớn với Jon. Cha cậu thường về Robert Baratheon vô song, ác quỷ của dòng Trident, chiến binh dũng mãnh nhất vương quốc, có thân hình lồ. Nhưng giờ, trước mắt Jon chỉ thấy lão béo, mặt đỏ râu rậm, mồ hôi thấm đẫm chiếc áo lụa và bước như bị cà nhắc.


      Sau đó là những đứa trẻ. Đầu tiên là bé Rickon ba tuổi, cố sải những bước dài. Jon phải giục Thằng nhóc trước khi nó ngừng lại trước cậu. theo sau là Robb, trong bộ đồ len xám kẻ trắng, màu của nhà Stark, hộ tống công chúa Myrcella. bé có dáng người mảnh khảnh, chưa đến tám tuổi, từng lọn tóc vàng được túm gọn lại.Jon để ý bé nhìn Robb rụt rè khi họ qua những bàn tiệc và cách ỏn ẻn cười với . Cậu thấy nhóc này chán phèo. Robb chẳng buồn để ý xem nhóc ấy ngu ngốc thế nào; cũng cười ngây ngô.


      Mấy em của cậu cùng những hoàng tử. Arya cùng chàng hoàng tử trẻ béo mập Tommen, người có mái tóc bạch kim còn dài hơn tóc em ấy. Sansa, lớn hơn hai tuổi, cùng thái tử, Joffrey Baratheon. Cậu ta mười hai, ít tuổi hơn Jon và Robb, nhưng cao hơn cả hai, chính vì thế mà Jon thấy buồn ghê gớm.


      Thái tử Joffrey có mái tóc giống em và đôi mắt xanh như mẫu hậu. Những lọn tóc vàng buông lơi nơi cổ áo nạm vàng và cổ cồn cao bằng nhung. Sansa trông rực rỡ bên cạnh cậu ta, nhưng Jon thích đôi môi trề ra hay cái cách nhìn lười nhác, khinh miệt của khi ngó quanh Đại Sảnh WirUerfell.


      Cặp đôi tiếp theo khiến cậu hứng thú hơn cả: em của hoàng hậu, nhà Lannister của vùng Casterly Rock. con sư tử và quỷ lùn; khó mà nhầm ai với ai được. Ser Jaime Lannister là sinh đôi với hoàng hậu Cersei; cao lớn, tóc vàng với đôi mắt xanh lam lấp lánh cùng nụ cười sắc như dao. Ông ta mặc áo lụa đỏ, giày cao cổ màu đen, mặc áo choàng sa tăng đen, ngực áo là hình gia huy Sư tử, gầm lên kiêu hãnh được thêu bằng chỉ vàng. Trước mặt họ gọi ông ta là Sư tử nhà Lannister, còn sau lưng chỉ coi ông ta là tên “Sát Vương”.


      Jon khó lòng rời mắt khỏi ông ta. nhà vua phải ra dáng thế chứ.


      Cậu nhìn sang người còn lại, chỉ cao tới ngang eo người trai. Tyrion Lannister, con út của Lãnh chúa Tywin và là người xấu xí nhất. Tất cả những gì thần thánh ban tặng cho Cersei và Jaime, ngài lại dành cho Tyrion. Ông lùn xủn, cao bằng nửa trai và cổ chật vật để theo kịp tốc độ. Đầu ông quá to so với người, với khuôn mặt cục súc bên dưới hàng lông mày dày bự, con mắt xanh cùng con mắt đen nhìn ra từ dưới mái tóc vàng tới mức gần chuyến sang màu trắng. Jon thích thú quan sát ông ta.


      Vị lãnh chúa cuối cùng bước vào phòng là chú cậu, Benjen Stark của Đội Tuần Đêm, và cậu thanh niên được cha cậu bảo hộ, Theon Greyjoy. Benjen nhìn Jon cười ấm áp khi ngang qua. Theon lờ tịt cậu , nhưng thế cũng chẳng có gì là lạ. Sau khi tất cả ngồi yên vị, họ chúc mừng nhau, cám ơn qua lại và bữa tiệc bắt đầu.


      Jon bắt đầu uống từ lúc đó, và uống ngừng.


      Có gì đó cọ cọ vào chân cậu dưới bàn. Jon nhìn xuống thấy cặp mắt đỏ rực hau háu nhìn mình.


      “Lại đói à?” cậu hỏi. Vẫn còn nửa con gà nướng mật ong ở giữa bàn. Jon xé đùi gà xong lại nghĩ ra ý mới hay hơn. Cậu dùng dao cắm phập vào con gà và ném xuống. Bóng Ma chộp lấy trong im lặng. Những người em của cậu được phép mang sói tới bữa tiệc, nhưng cuối bàn tiệc này lại đầy rẫy chó, và ai gì về con sói con này. Cậu tự nhủ mình cũng may mắn đó chứ.


      Jon dụi điên cuồng đôi mắt cay xè, lẩm bẩm chửi rủa đám khói. Cậu nhấp thêm ngụm rượu rồi chăm chú xem chú sói con của mình chén sạch con gà.


      Những chú chó lại tự do giữa các bàn tiệc, bám chân những người phục vụ. con chó cái đen với cặp mắt híp vàng đánh hơi thấy mùi gà. Ả ta dừng lại tới gần ghế đòi chia. Jon im lặng quan sát cuộc đụng độ. Con chó cái gầm trong họng và bước tới gần hơn. Bóng Ma ngước lên, nhìn Thằng vào ả chó bằng cặp mắt đỏ quạch. Ả chó cái đớp cái ra chiều thách thức. Ả ta to gấp ba lần sói con. Nhưng Bóng Ma chẳng buồn nhúc nhích. Cu cậu ngồi yên, mở miệng, nhe răng. Ả chó cái có vẻ căng Thằng, sủa lại vài tiếng rồi cúp đuôi lủi mất, sau cú táp cuối cùng hòng vớt vát danh dự. Bóng Ma thản nhiên tiếp tục ăn.


      Jon cười toe toét và cho tay xuống bàn xoa bộ lông trắng bờm xờm. Con sói nhìn, dụi tay cậu rồi ăn tiếp.


      “Đây là trong những con sói tuyết chú nghe được đó hả?” giọng quen thuộc vang lên.


      Jon vui vẻ nhìn lên thấy chú Ben đặt tay lên xoa đầu cậu như Jon vừa xoa đầu con sói. “Vâng,” cậu . “Tên nó là Bóng Ma.”


      trong những người hầu cắt ngang câu chuyện phiếm giữa hai chú cháu để dọn món. Benjen Stark bước chân qua ghế và lấy cốc rượu từ tay Jon. “Rượu mùa hè,” ông sau khi nếm thử. “ gì có thể ngọt tới thế. Cháu uống mấy cốc rồi Jon?”


      Jon chỉ mỉm cười.


      Ben Stark cười lớn. “Đúng như ta nghĩ. Được thôi, ta nhớ hồi trẻ hơn cháu, khi uống rượu lần đầu tiên ta say túy lúy.” Ông xé miếng hành nướng, nhúng vào nước thịt bàn ăn và bỏ vào miệng nhai. Giòn tan.


      Chú cậu là người khắc khổ như vách núi, nhưng trong đôi mắt xám xanh của ông lúc nào cũng ẩm áp tươi vui. Ông khoác mình bộ đồ đen, đồng phục của Đội Tuần Đêm - đồ nhung đen đắt tiền, với giày cao cổ và chiếc thắt lưng to đính bạc. Ông đeo dây chuyền bạc to nặng nè quanh cổ. Benjen quan sát Bóng Ma với vẻ hứng thú. “Con sói này ngoan đấy,” Ông nhận xét.


      “Nó giống những con sói khác,” Jon . “Nó chưa bao giờ kêu tiếng. Chính vì thế cháu mới đặt ten nó là Bóng Ma. Và cũng vì lông nó trắng nữa. Những con khác có màu xám hoặc đen.”


      “Vẫn còn sói tuyết bên ngoài Tường Thành. Chúng ta vẫn nghe thấy tiếng tru của chúng.” Benjen Stark nhìn Jon rất lâu. “ phải cháu thường ăn cùng bàn với các chị em sao?”


      “Vâng hầu như là vậy,” Jon nhàn nhạt trả lời. “Nhưng tối nay phu nhân Stark nghĩ xúc phạm hoàng tộc nếu để đứa con hoang ăn cùng.”


      “Chú hiểu.” Chú cậu liếc nhìn bàn tiệc cao. “ trai chú trông có vẻ mấy hứng thú.”


      Jon cũng nhận ra. đứa con hoang phải học cách chú ý mọi thứ, để nhận ra mà những người xung quanh giấu giếm. Cha cậu vẫn giữ thái độ thờ ơ quan sát như mọi ngày, nhưng trong ông có cái gì đó căng Thằng mà Jon hiếm khi thấy. Ông ít , nhìn khắp đại sảnh nhưng lại tập trung vào điểm nào. Cách đó hai ghế, nhà vua cà kê uống rượu suốt tối. Khuôn mặt to bè của ngài đỏ lên dưới bộ râu đen vĩ đại. Ngài uống nhiều, cười suốt và tấn công mọi món ăn như kẻ chết đói. Nhưng bên cạnh ngài, hoàng hậu lạnh lùng như bức tượng băng tuyết. “Hoàng hậu cũng tức giận,” Jon thầm với chú giọng đều đều. “Cha đưa nhà vua xuống hầm mộ vào chiều nay. Hoàng hậu muốn ngài .” .


      Benjen nhìn Jon cách kỹ lưỡng. “Cháu bỏ qua nhiều đâu nhỉ, Jon? Chúng ta cần những người như cháu ở Tường Thành.”


      Jon tự hào. “Robb dùng giáo giỏi hơn cháu, nhưng cháu dùng kiếm tốt hơn. Hullen cháu cũng ngồi vững chãi lưng ngựa như bất kỳ ai trong lâu dài.”


      “Tốt rồi.”


      “Cho cháu cùng khi chú về Tường Thành nhé,” Jon vội vàng . “Cha cho cháu nếu chú cầu, cháu biết mà.”


      Chú Benjen chăm chú nhìn. “Tường Thành là nơi rất khắc nghiệt đối với cậu nhóc đó, Jon.”


      “Cháu sắp thành người lớn rồi,” Jon cự nự. “Cháu lên mười lăm, và Maester Luwin những đứa con hoang thường trưởng thành nhanh hơn những đứa trẻ khác”


      “Đúng” Benjen , khóe môi trùng xuống. Ông cầm lấy cốc của Jon bàn, đổ thêm rượu và uống hết.


      “Daeren Targaryen chỉ mới mười bốn khi thống nhất Dome,” Jon . Con Rồng Trẻ là trong những hùng của cậu.


      “Lần chinh phạt đó kéo dài cả mùa hè,” chú thêm. “Nhà vua nhóc con của cháu mất mười ngàn lính để có được ngôi báu, và thêm năm mươi ngàn người nữa để giữ được nó. Đáng lẽ phải có ai với rằng chiến tranh phải trò đùa.” Ông uống thêm hớp rượu. “Và,” ông chùi mép, , “Daeren Targaryen chết khi mới mười tám. Cháu quên điều này à?”


      “Cháu quên,” Jon kiêu hãnh. Rượu làm cậu táo tợn hơn. Cậu ngồi Thằng lưng để khiến mình có vẻ cao lớn hơn. “Cháu muốn phục vụ Đội Tuần Đêm, thưa chú.”


      Cậu suy nghĩ về điều này, rất lâu và nghiêm túc, trong khi những người em say ngủ.


      Rồi ngày Robb thừa kế Winterfell, chỉ huy những đội quân vĩ đại như Thủ Lĩnh Phương Bắc. Bran và Rickon trở thành tướng lĩnh dưới trướng Robb và trị vì vùng thuộc địa dưới danh nghĩa người cả. Hai em , Arya và Sansa kết hôn với người thừa kế của các gia đình quý tộc và tới phương nam với tư cách chủ nhân lâu đài. Nhưng đứa con hoang mong có được vị trí gì?


      “Cháu hiểu điều mình cầu đâu, Jon. Đội Tuần Đêm là những em đồng hữu sống chết có nhau. Chúng ta có gia đình. con cái. Chúng ta kết hôn cùng nhiệm vụ. Tình nhân của chúng ta là danh dự.”


      tên con hoang cũng có thể có danh dự chứ,” Jon . “Cháu sẵn sàng thề.”


      “Cháu chỉ mới là cậu nhóc mười bốn tuổi,” Benjen . “Chưa phải người đàn ông. Tới khi cháu biết mùi phụ nữ, cháu thể hiểu cháu từ bỏ cái gì đâu.”


      “Cháu quan tâm!” Jon giẫy nảy.


      “Cháu quan tâm, nếu cháu hiểu chú gì,” Benjen . “Nếu cháu biết lời thề tước mất của cháu cái gì, cháu muốn trả giá đâu, con trai ạ.”


      Jon thấy cơn giận bùng nổ bên trong. “Cháu phải con trai chú!”


      Ben jen Stark đứng dậy. “Thế còn tiếc hơn.” Ông đặt tay lên vai Jon. “Hãy đến với ta sau khi cháu sinh thêm vài đứa con hoang, và chúng ta thấy cháu cảm nhận ra sao.”


      Jon rùng mình. “Cháu sinh ra đứa con hoang” cậu cẩn trọng . “ bao giờ!” Cậu biết mình tránh nó như tránh tà.


      Đột nhiên cậu cảm thấy bàn ăn im lặng, mọi ánh mắt đều dồn vào cậu. Cậu cảm thấy nước mắt chảy ra. Cậu đứng dậy.


      “Tôi xin phép,” cậu với chút tự trọng cuối cùng rồi quay lưng bỏ trước khi họ nhìn thấy cậu khóc. Cậu chắc uống nhiều rượu hơn mình nghĩ. Chân cậu vướng vào nhau, lảo đảo đâm cả vào hầu , khiến bình rượu rơi xuống đất vỡ tan. Những tiếng cười ồ xung quanh, Jon thấy nước mắt rơi nóng hổi má. Có ai đó giữ cậu lại khi cậu cố vùng chạy ra cửa, Bóng Ma theo sát gót, vào màn đêm.


      Khoảng sân im ắng và trống trải. Có duy nhất lính canh đứng chiến hào, áo choàng ôm chặt lấy người vì lạnh. Trông ta có vẻ chán chường và thảm hại vì phải đứng mình, nhưng Jon chỉ muốn được đổi chỗ với ta. Ngoài ra lâu đài hoàn toàn chìm trong màn đêm vắng lặng. Jon nhìn thấy pháo đài hoang, nơi chết chóc, thứ gì dịch chuyển ngoài những cơn gió; những phiến đá tiết lộ gì về dân cư từng sống nơi đó. Winterfell nhắc cậu nhớ lại đêm đó.


      Tiếng đàn ca văng ra từ phía cửa sổ đằng sau lưng. Chúng là thứ cuối cùng Jon muốn nghe. Cậu quẹt nước mắt, giận dữ rồi quay người định .


      “Nhóc,” có ai đó gọi cậu. Jon quay lại.


      Tyrion Lannister ở bậu cửa Đại Sảnh. Nhìn thế này trông ông giống cái miệng máng xối đâu thú. Gã lùn cúi xuống cười với cậu. “Sói phải ?”


      “Sói tuyết,” Jon . “Tên nó là Bóng Ma.” Cậu liếc nhìn người đàn ông thó. Đột nhiên thất vọng tan biến đâu hết. “Ngài làm gì đó vậy? Vì sao ngài dự tiệc?”


      “Quá nóng nực, quá ồn ào, và ta uống quá nhiều rượu,” chàng lùn trả lời. “Từ rất lâu trước đây, ta học được rằng, nôn ọe lên người em là vô lễ. Ta có thể nhìn con sói của cậu gần hơn ?”


      Jon lưỡng lự rồi từ từ cũng gật đầu. “Ngài treo xuống hay cháu bắc thang lên?”


      “Ôi, được rồi,” người đàn ông bé . Ông ta tung người khỏi bệ cửa rơi xuống. Jon thở dốc rồi ngưỡng mộ nhìn Tyrion Lannister cuộn người như quả bóng, hạ cánh nhàng đôi tay. Sau đó lộn ngược lại đứng đôi chân.


      Bóng Ma lưỡng lự lùi lại.


      Chàng lùn phủi bụi và cười lớn. “Ta nghĩ là mình vừa dọa con sói của cậu. Ta xin lỗi.”


      “Nó sợ đâu,” Jon . Cậu quỳ xuống và gọi. “Bóng Ma, tới đây. Tới đây. Đúng rồi.”


      Con sói con nhàng tới gần hơn và dí mũi vào mặt Jon, nhưng vẫn giữ thái độ cảnh giác với Tyrion Lannister. Khi chàng lùn giơ tay xoa đầu, cu cậu lùi người lại, nhe răng.


      “Có phải nó xấu hổ ?” Lannister nhận xét.


      “Ngồi xuống, Bóng Ma,” Jon ra lệnh. “Đúng rồi. Ngồi im đấy.” Cậu ngước lên nhìn chàng lùn. “Giờ ngài chạm vào nó được rồi. Nó động đậy trừ khi cháu hảo. Cháu huấn luyện nó.”


      “Ta thấy rồi,” Lannister . Ông xoa bộ lông trắng như tuyết giữa hai tai Bóng Ma và , “Sói ngoan.”


      “Nếu cháu ở đây, nó xé toạc cổ họng ngài ngay,” Jon . Thực ra giờ chưa được như vậy, nhưng cũng sớm thế thôi.


      “Để đề phòng, cậu cứ đứng gần đây” chàng lùn . Ông nghiêng cái đầu quá khổ sang bên và nhìn Jon bằng đôi mắt hai màu. “Ta là Tyrion Lannister.”


      “Cháu biết,” Jon . Cậu đứng dậy, cao hơn hẳn chàng lùn. Điều đó làm cậu cảm thấy kỳ kỳ.


      “Cậu là con hoang của Ned Stark, đúng ?”


      Jon thấy lạnh người. Cậu mím chặt môi gì.


      “Ta xúc phạm cậu chăng?” Lannister . “Xin lỗi. Người lùn thường khéo. Hàng thế hệ những kẻ ngu ngốc lố bịch thừa kế cho ta quyền ăn mặc xấu xí và những điều tồi tệ vừa nảy ra trong đầu.” Ông cười toe toét. “Nhưng cậu đúng là đồ con hoang.”


      “Lãnh chúa Eddard Stark là cha cháu,” Jon cứng nhắc thừa nhận.


      Lannister chăm chú quan sát nét mặt cậu. “Đúng,” ông . “Ta biết. Nhưng cậu có nhiều khí chất của dân miền bắc hơn bất cứ người em nào của cậu.”


      em cùng cha khác mẹ thôi,” Jon sửa lại. Cậu hài lòng với lời nhận xét của chàng lùn, nhưng cố giấu .


      “Để ta cho cậu vài lời khuyên, con hoang ạ,” Lannister . “Đừng bao giờ quên nguồn gốc của mình, vì cả thế giới bao giờ quên. Hãy tận dụng nó như nguồn sức mạnh của cậu. Vậy nó bao giờ là điểm yếu của cậu. Hãy vũ trang cho chính mình bằng điều đó, và nó thể quay lại làm thương tổn cậu.”


      Giờ Jon đâu muốn nghe ai giáo huấn. “Ngài biết gì về việc là thằng con hoang?”


      “Mọi người lùn đều là con hoang trong mắt cha họ.”


      “Nhưng ngài thực là người con trai mang huyết thống Lannister của mẹ ngài.”


      sao,” chàng lùn châm biếm. “Hãy với người cha quý tộc của ta ấy. Mẹ ta chết khi sinh ta, và ông ấy bao giờ chắc được ta có phải con ông ấy .”


      “Cháu còn biết mẹ cháu là ai,” Jon .


      “Chắc chắn là phụ nữ. Hầu hết phụ nữ là phụ nữ mà.” Ông ảo não cười với Jon. “Hãy nhớ lấy điều này, cậu bé ạ. Có thể tất cả người lùn đều là con hoang, nhưng phải tất cả con hoang đều là người lùn.” đoạn ông quay người trở về bửa tiệc, vừa vừa huýt sáo. Khi ông mở cửa, ánh sáng phản chiếu tạo nên cái bóng trải dài sân. Trong khoảnh khắc, Tyrion Lannister trông cao lớn tựa như vị vua.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :