1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trò chơi tình ái: Bà xã, em đợi đấy! - Diệp Ngọc Tuyết Lan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Trò chơi tình ái: Bà xã, em đợi đấy!

      Tác giả: Diệp Ngọc Tuyết Lan
      Thể loại: đại, sủng, 1 vs 1, sạch
      Độ dài: Chưa

      Tình trạng: Còn tiếp

      Giới thiệu:

      Nếu là cơn gió thể tìm thấy dấu vết giống như dòng nước chẳng thể định dạng được...

      Giữa sống và cái chết nên... chọn gì?

      Sống hay chết quan trọng, dù sống hay chết cũng đem theo.

      Mạnh mẽ hay yếu đuối, đơn giản hay phức tạp, lòng hay giả dối, đâu mới là con người của ?

      Tình của họ giống như phương trình mà lời giải đáp chỉ có trong:

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chap 1: Đây là cách em trả ơn ân nhân cứu mạng của mình?

      "Đuổi theo ta. Đừng để ta chạy thoát... Ông chủ có lệnh nhất định phải bắt sống ta."_ Tiếng hô hào của người đàn ông vang lên, đằng sau tốp người, thân âu phục đen, giày da, cao to lực lưỡng.

      Phía trước người con mặc áo đen, bả vai còn bị thương nhưng dường như quan tâm điều đó, ánh mắt chăm chú nhìn sợi dây chuyền trong tay, đôi môi khô khốc vì thiếu máu khẽ cong lên nụ cười đẹp đẽ.

      Cảm giác bước chân ngày càng nặng trĩu, sức lực cũng dần cạn kiệt, Nhược Tịnh Yên cắn răng, nghĩ rằng có ngày rơi vào hoàn cảnh này.

      Là do quá sơ suất cũng quá khinh địch, Nhược Tịnh Yên nghiến răng chửi thề câu, mới mười chín tuổi chưa lập gia đình, chưa có nghiệp chưa thể chết được.

      Quay lại đằng sau ném quả bom khói rồi chạy về khu nhà vệ sinh gần đó.

      chạy bỗng cánh tay cứng rắn kéo vào nhà vệ sinh nam, chưa để câu gì đôi môi áp vào môi .

      Mắt trừng to dám thở, chưa có ai dám chiếm tiện nghi của như vậy.


      Nụ hôn đầu của lại phải trao cho người xa lạ hề quen biết ư?

      Đáng chết! Nhược Tịnh Yên thề bắt phải trả giá.

      cố gắng đẩy ra, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng đại trước mắt, vết thương ở bả vai cũng gần như nứt ra.

      dùng chân đá lại bị dùng chân mình cản lại, cả thân hình to lớn đè nặng lên giống như cả ngọn núi khiến thể nào nhúc nhích.

      Tên này quá khỏe có làm thế nào cũng đẩy được ra.


      Thấy chuẩn bị cắn mình, nhanh chóng rời khỏi môi , bàn tay rắn chắc nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của .

      Lực ở cánh tay quá mạnh nhưng cũng đủ làm tay đỏ mảng.

      nhíu mày nhìn chiếc kim rất mắt thường chắc khó có thể nhận ra kẹp giữa hai ngón tay của , đôi môi mỏng màu bạc cười như cười nhìn chằm chằm vào , giọng dịu dàng nhưng khiến cho có cảm giác lạnh đến thấu xương: "Đây là cách em trả ơn ân nhân cứu mạng của mình? "


      Tảng đá đè nặng người biến mất, Nhược Tịnh Yên thở phào hơi.

      thèm để ý , dùng tay còn lại đưa lên quệt miệng.

      Thấy vậy sắc mặt của thoáng chốc thay đổi, người phụ nữ này cư nhiên dám tự ý xóa dấu vết của .

      Nếu phải bị thương tha cho dễ dàng vậy đâu.

      Mặc kệ biểu tình mặt , Nhược Tịnh Yên vẫn hề dừng tay lại, đôi môi cũng bị chà xát đến nhuốm tơ máu đỏ.

      Khuôn mặt giờ thể khó coi hơn nữa, đưa tay còn lại bắt lấy cánh tay chà sát kia, giọng cũng trở nên lạnh lùng:"Em tốt nhất đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi. Trả lời câu hỏi của tôi! "

      Nửa câu sau, như ra lệnh cho .

      Lúc này mới khinh thường liếc nhìn đánh giá lượt, dáng vẻ của người đàn ông này phải nghiệt, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng màu bạc.

      Đặc biệt ánh mắt màu nâu sẫm như chim ưng nhìn chằm chằm khiến tự chủ rùng mình

      Điều khiến ngạc nhiên là khí chất người quá nỗi khiếp sợ, biết tại sao có cảm giác cố che dấu khí chất của mình, cố nhẫn nhịn .

      Suy nghĩ chừng vài giây, Nhược Tịnh Yên thầm cười nhạo mình, có lẽ bị thương đến điên luôn rồi cũng nên, ta mới gặp nhau lần đầu tiên làm sao xảy ra chuyện như vậy được.

      Theo bản năng, nhìn vào cánh tay bị nắm chặt đến đỏ ửng, kêu đau cũng dám kêu, biết bàn tay kia chỉ cần tùy tiện dùng lực chút, liền có thể bẻ gãy cổ tay .

      Ý thức được hành động của mình có chút quá đáng, mới buông tay ra, ở dưới đáy mắt lên tia đau lòng, nhưng rất nhanh liền biến mất.

      buồn liếc nhìn lấy cái, thu loại cây kim xoa xoa cổ tay hồi, đôi môi bị chà sát dần đỏ mọng càng tuyệt mĩ.

      Nhược Tịnh Yên đây trước giờ chưa bao giờ để người ta chiếm tiện nghi của mình dễ dàng như vậy, giết cũng xem như quá dễ dàng cho rồi.

      Cũng may coi như mạng lớn gặp đúng lúc bị thương nếu cây kim lần này trượt nữa đâu.

      Chap 2: chiếm tiện nghi của tôi chẳng nhẽ tôi còn phải cảm ơn ?

      "Vậy xem chiếm tiện nghi của tôi chẳng nhẽ tôi còn phải cảm ơn ?"_ Thanh trong trẻo vang lên giọng pha chút lạnh lùng.

      nhìn đầy hận ý chỉ giận được lột da uống máu .

      Đối mặt với thù hận của , khóe miệng phát ra tiếng cười khiến lạnh toàn sống lưng.

      Lần đầu tiên gặp người đáng sợ như vậy, trong lòng cũng có chút phòng bị , ánh mắt ngừng dè chừng, đôi chân tự chủ lùi vài bước nhưng cũng tha cho , bước chân nam tính ngừng tiến về phía đến khi dồn vào góc tường.

      Nhược Tịnh Yên muốn chửi thề câu, biết thế này chui vào đây, thà đánh nhau với mấy tên kia đến chết còn hơn.

      đúng! chui vào mà là bị kéo vào.

      Người đàn ông này cười thôi cười lại càng đáng sợ.

      gì khiến nuốt ngụm nước bọt.

      lúc này ngoài cửa có tiếng của bọn áo đen đuổi theo , là tiếng của tên vừa rồi:"Mau kiểm tra tất cả chỗ này nhất định được để ta chạy thoát."_ cách dữ dằn.

      Tuy là để bắt mình nhưng Nhược Tịnh Yên lại cảm thấy vui mừng thôi, trong lòng thầm cảm khái.

      cũng khôi phục lại vẻ ban đầu, nhướng mày lườm cái cháy mắt:"Em tốt nhất ngoan ngoãn ở đây đợi tôi quay lại."

      rồi tiêu sái bước chân ra ngoài. Cánh cửa đóng lại đôi môi đỏ mọng của khẽ mấp máy: "Vĩnh biệt"

      ***

      Nhìn thấy tên vừa đứng ngoài cửa, bộ dạng của vẫn thong dong, biểu cảm chút lo sợ, thanh lạnh lùng, cao ngạo: "Có chuyện gì"

      Tên đó nhìn thấy từ trong nhà vệ sinh ra có chút nghi ngờ nhưng cũng dám suy nghĩ nhiều.

      làm việc cho chủ nhân bao nhiêu năm cũng nghe đến danh tiếng của người này, bữa tiệc tối nay người này cũng có tham gia nên càng nhớ .

      ai khác đó chính là Lãnh Ngạn Thần, là người có quyền thế nhất tại Bắc Thành này, động đến chi bằng tự sát hơn.

      Đưa tay vuốt mồ hôi trán, trong lòng thầm chửi "mẹ kiếp" sao hôm nay lắm chuyện xui thế.

      dám nhìn Lãnh Ngạn Thần, cười cười, điệu bộ cung kính: " có gì, chỉ là chút chuyện , chúng tôi giải quyết nhanh thôi, dám làm phiền Lãnh tổng."

      Chợt nhớ ra chuyện gì đó, chần chừ hồi lâu, mới rụt rè lên tiếng: "Phải rồi! Vừa nãy ngài có thấy nữ nhân nào chạy qua đây ? "

      Như dự đoán từ trước, cánh môi khẽ nhếch lên chút, tên đó nhìn thấy, căn bản xong cũng biết phải làm gì, giọng điệu của vẫn như cũ: " thấy"

      Biểu tình mặt tên đó hơi cứng ngắc, chính xác là tin tưởng ràng ta chạy về hướng này những chỗ khác cũng kiểm tra hết hề có người.

      lúc này giọng của lại vang lên giống như tảng băng ngàn năm, mang theo lạnh lẽo: "Nếu tin có thể tự mình kiểm chứng"

      Lãnh Ngạn Thần nhìn biểu mặt kẻ đối diện, tốt bụng nhắc nhở nhưng điệu giống như muốn : Ngươi dám tin tưởng ta?

      Tên kia thấy vậy cực kì do dự, lo sợ nếu kiểm tra mà có người chẳng phải là đắc tội người này hay sao? Nhưng là, nếu kiểm tra bị chủ nhân giết mất.

      Lưỡng lự hồi cuối cùng quyết định kiểm tra.

      Vừa tiến được bước, tay vừa chạm đến nắm cửa chưa kịp xoay, tiếng của Lãnh Ngạn Thần ở đằng sau lần nữa giống như ma quỷ hồn: "Nhưng nếu có..."

      cố ý kéo dài điệu, nửa câu tiếp theo, ánh mắt thâm thúy nhìn tên đó khiến người này lạnh toát sống lưng.

      Cảm giác bước chân ngày càng nặng trĩu, giống như cả ngọn núi đè lên khiến thể nào nhúc nhích, mồ hôi cũng vì thế mà tuôn như mưa.

      dám quay lại nhìn Lãnh Ngạn Thần càng muốn bị ông chủ giết chết.

      Cuối cùng...

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chap 3: Nhược Tịnh Yên, tôi chờ xem... Em tự đến tìm tôi.

      "Cạch" tiếng, cánh cửa dần mở ra, thấy ai bên trong, hồn của tên này cũng vì thế mà phiêu diêu phương trời nào biết. chạy đến mở từng cánh cửa bên trong, thậm chí còn gọi thêm người vào lục soát nhưng rốt cuộc cũng chẳng thấy gì.

      Tên đó dám quay lại nhìn Lãnh Ngạn Thần, chỉ có thể tùy tiện chửi câu, rồi đánh bọn tay sai trận.

      Lãnh Ngạn Thần cũng hơi sửng sốt chút rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ ban đầu.

      Trợ lí của cũng biết từ đâu bước đến, đưa cho khẩu súng.

      Thấy gật đầu cái, Trần Tuấn cũng biết điều lui về phía sau ba bước.

      Tên đó như nhận thức được nguy hiểm, quay nhanh lại phía sau, thân thể chưa kịp phản ứng viên đạn bạc lạnh lẽo ghim vào bả vai, đau thấu đến tận xương tuỷ.

      đau đớn hét lên, cả người lập tức ngã xuống mặt đất thô cứng. Theo bản năng, đưa tay ôm chặt lấy bả vai của mình, ngăn cho máu tuôn ra thêm nữa.

      Những tên còn lại muốn giúp , nhưng nhìn ánh mắt của tên trợ lí kia, tất cả nhìn nhau lưỡng lự, rốt cuộc tên nào dám xông lên vì muốn chầu diêm vương sớm.

      Nhìn xuống tên đó miệng còn ngừng rên rỉ, cười lạnh: "Ngươi tin tưởng ta, hậu quả như vậy quá đáng chứ? "

      Tên đó đau đớn như chết sống lại vẫn phải cắn răng chịu đựng, giọng điệu trước sau vẫn cung kính như thường: "Dạ.....c...có..gì...quá...đáng ạ "

      Đám người còn lại tặc lưỡi: Ức hiếp người quá đáng vậy mà như thể mình mới là người chịu thiệt.

      Tuy ở dưới đáy lòng mỗi người điều nghĩ như vậy, nhưng là, cho dù có người đặt họng súng vào thái dương của họ, buộc phải ra ý nghĩ vừa rồi ở trước mặt , có lẽ, họ thà để cho viên đạn lạnh lẽo xuyên qua đầu, lần liền chết, vẫn còn tốt hơn trăm lần so với việc mở miệng.

      Vài phút sau, đám người áo đen ấy liền dìu đỡ tên đó đứng lên, bộ dạng của lúc này gần như sống dở chết dở, thân chật vật, thế nhưng trước khi rời , vẫn quên cúi đầu chào Lãnh Ngạn Thần cái.

      Qua chuyện lần này, bọn họ liền ý thức được điều, nếu vẫn muốn sống lâu chút để phục vụ cho ông chủ, tuyệt đối phải ghi nhớ kỹ, bọn họ có thể động vào bất kì ai, nhưng nên đụng đến Lãnh Ngạn Thần.

      Bọn người áo đen rồi, Trần Tuấn mới bước đến, là trợ lí của ông chủ bao nhiêu năm, đương nhiên biết ông chủ vì lí do này mà ra tay với tên đầu đàn kia.

      Có lẽ do tên đó làm kia bị thương ở bả vai, cho nên, phát súng lúc nãy là để trả thù cho ta, ông chủ hẳn là rất tay cho tên đó rồi.

      Nghĩ đến đó, Trần Tuấn bỗng cảm thấy có chút kì lạ, ông chủ từ trước đến nay, chưa từng gần nữ nhân, cũng thích đến những nơi náo nhiệt, tham gia tiệc tùng.

      Nhưng hôm nay lại phá lệ, tham gia bữa tiệc này, kia ắt hẳn là chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng ông chủ, thiết nghĩ, tương lai vào ngày xa nữa, bọn họ có bà chủ.

      Mãi lo suy nghĩ, quên mất điều quan trọng... Người đâu rồi?

      Trần Tuấn giật giật cánh môi, định mở miệng lên tiếng hỏi, Lãnh Ngạn Thần liền nở nụ cười nham hiểm, đôi môi bạc gằn từng chữ: "Nhược Tịnh Yên tôi chờ xem... Em phải tự đến tìm tôi"

      rồi liền nhàng dùng tay xoa xoa sợi dây chuyền mà Nhược Tịch Yên vừa rồi gần như mất mạng để đoạt được, cánh môi tự chủ nhếch lên lần nữa.

      Sợi dây chuyền màu bạc ở trong tay , mặt dây chuyền được lồng bởi tòa sen nở rộ. Cánh hoa làm bằng đá cẩm thạch trắng, ngọc lục bảo đỏ được gắn tinh tế lên cánh hoa, sâu trong cái dịu dàng thuần khiết ấy là mạnh mẽ, độc lập. Những chiếc lá xanh làm bằng đá cẩm thạch ở phía dưới đóa hoa nở rộ càng tôn lên khép kín ưu nhã mà tôn quí vốn có của hoa sen.

      Trong mắt người khác, sợi dây chuyền này chính là món đồ cổ rất có giá trị, nhưng trong mắt , nó chẳng qua là sợi dây chuyền tầm thường đáng để liếc mắt cái.

      Nhưng là, người phụ nữ của , lại rất để ý đến sợi dây chuyền này, phải xem xem, rốt cuộc nó chứa đựng bí mật gì, mà khiến cho Nhược Tịch Yên phải liều mạng như vậy?

      Tại Từ gia...

      Người đàn ông trung niên nhìn tên đó máu me đầy mình mảy may quan tâm, hỏi: "Tìm được đó chưa"

      "Dạ... Vẫn chưa ạ... hình như ta... chạy thoát rồi..."

      Tên đó khó khăn từng chữ, biết cái mạng này của còn giữ được lâu.

      Từ lão gia sắc mặt trầm xuống, đá cho cái, giọng tức giận: " lũ ăn hại. Tao nuôi chúng mày để làm cảnh à, có đứa con bắt cũng xong"

      Tên đó đau đớn, miệng rên rỉ: "Nhưng là... lão gia ... phải bắt sống ta... nên..."

      Chưa kịp hết câu, lại bị cú đá nữa.

      Người ra tay là người đàn ông trẻ, vừa đánh vừa : "Còn dám ngụy biện, ngươi ăn gan hùm rồi hả?"

      Đánh được lúc, quay ra nhìn mấy người áo đen gần đó, quát: "Các người còn đứng đấy làm gì, còn mau lôi tên này ra ngoài, lũ ăn hại"

      xong, ngồi xuống ghế bên cạnh, vẻ mặt tươi cười nhìn Từ lão gia: "Ba yên tâm, nhất định con điều tra bắt sống ả đàn bà đó. Phải bắt ta quỳ xuống trả lại sợi dây chuyền cho chúng ta"

      Từ lão gia thở dài: "Nhất định phải bắt sống ta, ta muốn xác minh điều"

      Từ Khiêm vẻ mặt nịnh hót, cười cười: "Vâng, thưa ba"

      xong liếc nhìn Từ lão gia cách giảo hoạt nhưng Từ lão gia để ý đến, ánh mắt ông nhìn xa xăm như suy tính điều gì đó.

      Chương 4: tháng


      Nhược Tịnh Yên sau khi trốn thoát khỏi nhà vệ sinh nam, vẫn quên chửi cái, nếu phải nhanh trí thoát ra bằng cửa thông gió, chắc giờ, còn mạng để trở về nhà rồi.

      bắt taxi đến căn hộ chung cư, người tài xế nhìn thấy vết thương của tốt bụng, định lên tiếng nhắc nhở nên đến bệnh viện xử lý chút, nhưng là nhìn thấy , mặt mày đằng đằng sát khí, ánh mắt như muốn giết người, nên lời đưa đến miệng, lại bị nuốt trở vào trong bụng, dám động môi lời nào...

      Đứng trước cửa căn hộ, Nhược Tịnh Yên do dự hồi cuối cùng cũng vào.

      Lúc ở dưới tòa nhà, nhìn thấy đèn trong căn phòng tắt, chắc có vấn đề gì chỉ cần nhanh chóng về phòng xử lý vết thương hy vọng Di Di phát ra.

      Nhược Tịnh Yên trong lòng cực kì lo lắng nhưng vẫn phải tự an ủi mình.

      Nghĩ bụng, xoay cửa vào.

      Thấy phòng khách tối đen, bật đèn chạy thẳng vào phòng ngủ của mình cách nhanh chóng.

      Mở đèn phòng lên, Nhược Tịnh Yên thở phù hơi, còn chưa đều chỉnh lại nhịp thở bị ánh mắt nghi hoặc của người con ngồi giường dọa đến suýt chút nữa trái tim cũng chạy mất.

      Rất nhanh chóng, Nhược Tịnh Yên lấy lại tinh thần, nhìn Nhược Tố Di cười cười: "Di Di... cậu... chưa ngủ hả?"

      Nhược Tịnh Yên thận trọng nhìn Nhược Tố Di, khó khăn từng chữ.

      Nếu biết tại sao Nhược Tố Di ở đây còn ai biết nữa.

      Nhược Tố Di gì, ánh mắt rét lạnh nhìn Nhược Tịnh Yên hồi, lúc tầm mắt quét đến vết thương bả vai , mi tâm khẽ nhăn lại, lời nào quay tìm hộp y tế.

      Nhược Tịnh Yên cũng dám gì, ngồi xuống bên cạnh Nhược Tố Di.

      đưa tay lên mặt làm động tác , lúc sau chiếc mặt nạ được gỡ ra bao gồm cả kính áp tròng.

      Chỉ phút chốc, vẫn con người ấy nhưng dáng vẻ hoàn toàn khác, khuôn mặt trái xoan, nước da có chút trắng bệch do thiếu máu, chỉ có đôi mắt màu xanh lạ lẫm vẫn sáng ngời đầy sức sống.

      Đây chính là lí do tại sao dám vĩnh biệt với . Khuôn mặt này của trước giờ rất ít người biết đến.

      Nhược Tố Di băng bó cho , tay còn cố tình dí lên miệng vết thương.

      Nhược Tịnh Yên đau đớn kêu lên, Nhược Tố Di trợn mắt: "Hừ, xem ra còn biết đau."

      "Tất nhiên rồi, mình là người bằng xương bằng thịt, đâu phải sắt thép."

      Chỉ có những lúc ở cạnh người thân, Nhược Tịnh Yên mới dám than vãn, mới dám "biết" đau.

      Nhược Tố Di nghe vậy lại dí thêm lần nữa, tâm tình vừa dịu đôi chút lại vì thế mà kích động lên: "Biết đau mà lại dám đến đó mình? Trước khi hành , cậu có nghĩ qua, niếu may rơi vào trường hợp nguy hiểm, bản thân lại chỉ biết chút võ phòng thân, hậu quả như thế nào chưa? Hơn nữa... "_ Nhược Tố Di đến đây khuôn mặt bỗng trở nên áy náy.

      Nhược Tịnh Yên biết bạn mình muốn gì, giọng an ủi: "Chẳng phải bây giờ mình vẫn sống sờ sờ ra đấy sao?"

      Hiểu Di Di là vì lo lắng cho , nhìn thấy thương tích đầy người, nên mới nổi giận, dùng giọng điệu lớn tiếng với như vậy, thế nên, mặc dù nơi bả vai vẫn còn rất đau, vẫn cố gắng giương cao cánh môi, nở ra nụ cười, : "Mình tuy giỏi võ, nhưng mình có điểm lợi hại khác mà."

      rồi, xoay xoay chiếc nhẫn hình hoa sen tay.

      "Đúng."

      Nhược Tố Di bất ngờ buông ra chữ, rồi dừng lại, khiến Nhược Tịnh Yên có chút nghi hoặc, hơi nghiên đầu nhìn Nhược Tố Di.

      Nhược Tố Di vẫn giữ vẻ mặt chút để ý, tiếp tục : "Khả năng đó của cậu có tác dụng đâu, thậm chí cả chiếc nhẫn đó cũng bảo vệ được cậu."

      Là hậu duệ của Nhược gia, từ phải chịu huấn luyện khắc nghiệt, nhưng Tịnh Yên khác, bởi lí do mà biết có chết cũng thể ra.

      Nghe Nhược Tố Di vậy, Nhược Tịnh Yên cũng biết phải gì cho phải, biết mình là con nuôi nên việc học võ công cũng cần thiết, bù lại được cha nuôi đích thân mời sư phụ rất giỏi.

      Tuy có võ nhưng được học thứ giống như khinh công, giúp rất nhiều trong việc chạy trốn, cả chiếc nhẫn này nữa...

      Điều khiến ngạc nhiên là, cho dù là con nuôi, nhưng mọi thứ về đều được bảo mật rất kĩ, kĩ hơn cả tài liệu cơ mật của công ty.

      Trong khi con ruột là Di Di lại cần bảo mật chút gì.

      từng hỏi mọi người, lúc đó cha lạnh lùng rằng: là con nuôi, tất nhiên mọi thứ về cần tiết lộ ra ngoài.

      biết rằng có điều gì đúng, nên mới tìm mọi cách điều tra về cha mẹ ruột của mình. Sợi dây chuyền đó, nghe có liên quan đến mẹ , nên mới đến đó chuyến.

      Ban đầu định thương lượng bằng tiền, nhưng cũng bởi tên kia dù ra giá thế nào cũng chịu bán, buộc lòng phải dùng phương án cuối cùng, thừa lúc họ sơ xuất, liền lấy .

      Nghĩ tới sợi dây chuyền, Nhược Tịch Yên liền đưa tay lục trong túi, nhưng tìm mãi cũng thấy.

      Chợt nhớ lại lúc, bị tên đó kéo vào trong nhà vệ sinh nam, cưỡng hôn, tên đó có chạm vào túi của , chắc chắn là do lấy.

      Nhất định phải lấy lại sợi dây chuyền, tiện thể giết chết .

      Nhược Tố Di quan sát biểu tình của nãy giờ, gì tiếp tục băng bó.

      Vết thương quá sâu, mất hai mươi phút sau, cũng băng bó xong, với Tịnh Yên: "Chuẩn bị hành lí, ngày mai lập tức về nhà."

      Nhược Tịnh Yên nghe vậy suýt ngã từ giường xuống, hoảng hốt kêu lên: "Cái gì? được Di Di, mình muốn về, cậu cho mình làm gì cũng được, mình muốn về đâu."

      " về? về để cậu cứ tiếp tục vì tìm kiếm cha mẹ mà mất mạng à? Tịnh Yên, mình bao nhiêu lần rồi, cậu đừng cố chấp nữa, họ cần cậu, cậu việc gì phải tìm họ. Cậu tưởng cậu có chín cái mạng à, may lần này sao, nhưng lần sau thế nào? Cậu có từng nghĩ cậu làm vậy khiến cho cha mẹ , hai đau lòng ? Còn có... cả mình nữa... Tịnh Yên, chẳng nhẽ sống như thế này cũng khiến cậu vui vẻ sao? Cậu xa gia đình cũng lâu như vậy chẳng nhẽ cậu muốn về nhà sao? Cậu nhớ mọi người sao, mẹ, mọi người đều lo lắng cho cậu đó..."

      Nhược Tố Di mang theo chút kích động, biết làm như vậy đúng nhưng thể mất Tịnh Yên.

      Nhược Tịnh Yên ảo não, người trầm mặc, lạnh lùng, ít như Di Di hôm nay lại những lời này với , khiến biết phải làm sao hết.

      biết là họ bỏ rơi , nhưng vẫn muốn tìm họ, muốn biết lí do.

      Khó khắn lắm mới được ở riêng muốn về, nhìn Di Di vì mà thương tâm như vậy, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng.

      Nhìn biểu tình mặt Tịnh Yên như vậy, Tố Di biết chắc nghe, đành hạ giọng: "Tịnh Yên nếu về nhà, vậy chúng ta ra nước ngoài cùng gầy dựng nghiệp được ?

      "Di Di, cho mình tháng. tháng sau dù tìm được manh mối gì, mình cũng cùng cậu. Yên tâm mình chắc chắn làm việc gì nguy hiểm đến tính mạng, mình dùng danh dự cả đời mình để đảm bảo"

      cách chắc chắn.

      Nhược Tố Di thấy vậy biết mình có khuyên cũng khuyên nổi chỉ có thể gật đầu.

      lúc sau, Nhược Tố Di đợi cho bạn ngủ quay về phòng gọi điện thoại.

      Đầu dây bên kia vừa kết nối, luôn: "Giúp tôi làm việc..."

      ngước mắt nhìn khung cảnh toàn thành phố qua ô cửa kính, ánh mắt lạnh lùng đầy âu lo.

      đêm mà tưởng chừng dài đằng đẵng như cả thế kỉ...

      căn biệt thự xa hoa.

      "Ông chủ tra ra chút manh mối."

      Trần Tuấn khom người nhìn người ngồi ghế xoay mặt lại với mình .

      "Để bàn cho tôi, việc này vẫn tiếp tục điều tra."_ Thanh lạnh lẽo vang lên, tầm mắt của vẫn rời khỏi sợi dây chuyền.

      ", thưa ông chủ."

      Chương 5: Bẫy


      Sáng hôm sau, Nhược Tịnh Yên sau khi tỉnh giấc, nhất thời quên mất vết thương nơi bả vai, theo bản năng chống tay ngồi dậy, động tác tuy quá lớn, thế nhưng lại làm cho vết thương sinh đau nhức.

      Đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, nâng mi mắt nhìn đến vết thương vốn được Di Di xử lý tốt vào tối hôm qua, bị động tác vừa rồi của mà nhiễm chút máu thấm băng gạt.

      Nhược Tịch Yên mệt mỏi đưa cánh tay còn lại xoa xoa huyệt thái dương, ước chừng vài giây sau, như là chợt nhớ ra việc gì quan trọng, liền vươn tay đến chiếc bàn cạnh giường, lấy điện thoại, ngón tay nhắn linh hoạt gõ gõ lên màng hình, soạn tin nhắn với nội dung: "Điều tra cho tôi danh sách những người đàn ông tham gia yến tiệc tại Từ gia."

      Đợi màn hình thông báo tin gửi thành công, mới bỏ chiếc điện thoại xuống, nhàng vén chăn, xuống giường, vào trong phòng tắm, làm vệ sinh cá nhân.

      Mười lăm phút, trở ra, vừa lúc nghe thấy điện thoại vang lên "ting ting" báo tin nhắn, liền mở laptop ra, vào mail xem, danh sách khách mời dãy dài liền lên, những người có mặt trong buổi tiệc đều là thương nhân có danh tiếng.

      Khuôn mặt từ lúc đầu đến cuối điều là chút biểu cảm gì, thẳng đến khi tầm mắt nhìn thấy tấm ảnh của vị khách mời, cùng với tên hiển thị trong danh sách.

      "Lãnh Ngạn Thần.." Nhược Tịch Yên giọng đọc tên của ta, rồi khẽ cong môi, nở ra nụ cười.

      Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nhược Tố Di có kiên nhẫn chờ đợi, chưa được đồng ý của Nhược Tịnh Yên liền đẩy cửa bước vào. Trong phút lơ đãng vô tình bắt gặp nụ cười ma mãnh, quỉ dị của Nhược Tịnh Yên, tự chủ mà rùng mình cái.

      Nhìn sắc mặt Nhược Tịnh Yên có phần tốt hơn hôm qua rất nhiều, cũng thấy an tâm đôi chút.

      tiến đến gần, đưa ra trước mặt Tịnh Yên chiếc hộp.

      Nhược Tịnh Yên tâm vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ vừa rồi, hề để ý Tố Di, đến khi nhìn thấy chiếc hộp trước mắt, mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thu lại ý cười miệng: "Gì vậy?"

      Nhược Tố Di mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc vòng tay hình thù giống với chiếc nhẫn tay Tịnh Yên, chỉ khác rằng chất liệu của nó rất đặc biệt, ngước mặt lên hỏi Tố Di.

      Nhược Tố Di gì cầm lấy tay Tịnh Yên đeo vào.

      Xong xuôi vuốt lại chiếc vòng tay lượt, đưa cho quyển sổ trong chiếc hộp mà Tịnh Yên lấy ra : "Hy vọng nó giúp ích cho cậu."

      Nhược Tịnh Yên vân vê chiếc vòng tay hồi, tay cầm quyển sổ miệng quên cảm ơn bạn mình.

      Nhược Tố Di trả lời, xoay người rời khỏi phòng.

      Nhược Tịnh Yên cũng khôi phục lại vẻ mặt, mở điện thoại gọi vào số vừa rồi, đầu dây bên kia bắt máy, liền : "Điều tra cho tôi tất cả về Lãnh Ngạn Thần."

      Đầu dây bên kia trầm mặc ba giây, lúc sau truyền đến giọng sửng sốt của người đàn ông: " phải để ý người ta chứ?"

      Nhược Tịnh Yên đen mặt hỏi lại: "Có khả năng sao?"

      Nghe vậy đầu dây bây kia cười lớn: "Thôi được rồi tôi làm việc đây."

      Nhược Tịnh Yên nhấn nút kết thúc cuộc gọi, rồi rũ mi mắt nhìn xuống nơi cổ ta, tay còn lại nhàng sờ sờ mặt chiếc vòng tay, ở dưới đáy mắt lộ tia u buồn thành lời.

      Hồi lâu sau, mới hồi phục lại tinh thần, nét u buồn gương mặt rất nhanh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nhìn ra cảm xúc gì.

      đưa tay kéo chiếc laptop đến gần, lướt lượt từ xuống dưới thông tin của Lãnh hàn Thần, trong lòng thầm nghĩ.

      Xem ra ta phải là người dễ đối phó, nhưng dù sao mục tiêu của vẫn là phải lấy lại sợi dây chuyền đó, thiết nghĩ cũng biết được khuôn mặt của , phải tuỳ cơ ứng biến, lấy được thứ cần liền nhanh chóng rời khỏi... Thời gian chỉ có tháng để tìm người, mà tại manh mối mơ hồ như vậy quả thực rất khó khăn, thể lãng phí thời gian thêm nữa.

      Nhược Tịch Yên nghĩ rồi trực tiếp đóng laptop lại, chuẩn bị số đồ đạc cần dùng...

      Nhưng nào đâu biết, ở nơi đó, có người giăng sẵn bẫy đợi đến.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :