“Trăm năm giấc chiêm bao, vì người mà tỉnh”
1. Lôi Dận
Cảnh báo: Lý lịch hoành tráng sau đây của Dận Đại ca là tuyệt mật, cầu xòe hàng lung tung kẻo…
Tên đầy đủ: Lôi Dận.
Tuổi: 35.
Nhóm máu: AB.
Màu mắt: Xanh lục.
Chiều cao: Ngoài 1m86.
Tốt nghiệp: Đại học Harvard.
Nơi ở: Mỹ, Thành bảo Bạc Tuyết. Chính xác hơn là vợ đâu
đó.
Am hiểu: Các loại vũ khí, võ thuật (
nhu thuật,
triệt quyền đạo,
karate) – lực phòng ngự và tấn công rất mạnh.
Nghề nghiệp: Tổng Giám Đốc Lôi thị, Lão Đại tổ chức Hắc đạo “Ảnh”, chủ yếu chế tạo với
bán vũ khí đạn dược kiếm tiền nuôi vợ con, nghe đồn còn đầu tư nhà đất (cũng là trùm
phải), có mở mấy nơi bậy bạ như sòng bạc, ….Còn gì nữa
dám công khai a. Lương dân như chúng ta
chỉ nên biết những thứ nên biết
)
Các thông số nhạy cảm khác:
TOP SECRET!
Lôi Dận,
cách nhanh chóng gọn gàng
ảnh là
người quyền lực tuyệt đối, tàn nhẫn độc ác
có tình người, độc tài chuyên chế, hành động chưa bao giờ lưu cho người ta nửa con đường sống, như ma như quỷ. Đặc công nào
ám sát ảnh
chỉ có nước ngắm gà khỏa thân mà trước đó
bị hành hạ cho sống
bằng chết bởi mấy thủ đoạn hết sức dã man và tàn bạo (khó đỡ).
là Đại ca,
là Lão đại,
tay
cầm Càn Khôn che trời,
bóp là chết mà buông ra là sống. Tiền đối với
là cỏ rác nhưng luân lí đạo đức đời thường
càng cỏ rác hơn.
lên bằng máu người, tiến bước bằng cách đạp lên xác kẻ khác. Trong từ điển chưa bao giờ có từ “thương xót”, “nhân ái”, “lương tâm” hay tất cả các phạm trù liên quan. Hơi bị thù dai, phương châm sống: Chơi ta
ta trả lại mười, nên kế hoạch mà
bày ra
chỉ có nước cho đối phương từ giây trước
ở thiên đường giây sau lại bị đá thẳng xuống địa ngục rồi khi hiểu ra vì đâu em chết
bán muối từ đời nào.
thiệt đau lòng nhưng
là
soái ca
pha tạp chất,
rau sâu nhưng may vẫn có thuốc trừ,
tiểu bạch kiểm rất dễ bị (
) lừa (Mạch Khê
a), kinh nghiệm giường chiếu tỉ lệ nghịch với kinh nghiệm
đương. Ngoài ra
lại có
số ưu điểm đáng mừng khác như: si tình, chung thủy, rất sợ vợ mà ngay sau đây chúng ta có thể kiểm chứng.
Lôi Dận trở lại khách sạn, chân trước vừa mới rảo bước vào phòng khách
ngay sau đó,
cái bình hoa bay tới.
nhanh chóng nghiêng đầu, “xoảng”
tiếng, bình hoa nện ở
tường vỡ nát.
“Khê nhi-”
“Choang!”
đợi
mở miệng,
cái bình hoa nữa lại bay đến, hướng thẳng tới đầu
.
Lôi Dận mâu quang căng thẳng, thuần thục nghiêng người, bình hoa tiếp tục hướng về phía
có gì.
“Khê nhi, em-”
Lời
vừa đến
nửa lại phải nuốt xuống, chỉ thấy gạt tàn thuốc, hoa quả, đèn đóm, thậm chí còn có gối ôm, tất cả đều hướng
bay thẳng tới.
hoàn toàn
có tí xíu thời gian nào để tự hỏi, phải liên tục né tránh, rốt cục thoát được
màn tai nạn!
vất vả chờ “Phi hành vật” thoáng ngừng lại, Lôi Dận theo bản năng lau lau mồ hôi lạnh
trán, bước nhanh đến Mạch Khê trước mặt
trưng ra vẻ mặt phẫn nộ, ôm lấy nàng.
“Khê nhi, em trước bình tĩnh
chút, lúc nãy
đường trở về
phải rất tốt hay sao? Ai lại chọc tới em?”
Có trời mới biết,
ngay từ
mưa bom bão đạn đều vượt qua, chẳng nghĩ đến hôm nay chỉ là trốn công kích của Mạch Khê lại khiến cho mồ hôi lạnh tuôn ra ào ạt.
*quệt mồ hôi*…
Xin trân trọng giới thiệu bản chất tiềm
trong con người Lôi Dận
được chị Khê triệt để khai hóa. Trước mặt chị
lang sói chỉ còn cách khoác da thỏ con. Chị chỉ Đông
dám
Tây (cũng
dám
Bắc Nam),
liền
thể chỉ hai. Lại tính thêm màn ghen tuông “tự bê đá đập chân”, ủy khuất tủi thân
thể tả khi người ta hoa hoa lệ lệ xuất
truyền hình còn mình
ủ ê giận dỗi vì
35 tuổi, hơn ấy ấy tận 14 tuổi (dỗi nên
thẳng vô xe hút thuốc uống rượu chị phải ra dỗ, cho hun mới hết). Sợ người ta chê mình già
) Chị Khê là người có công to trong việc khiến
kích động, xanh mặt đỏ mặt xấu hổ
lắp các thứ như giai mới lớn trong giai đoạn đầu của tình
(mưa xuân
trở về
mảnh đất Lôi Dận khô cằn~) và mãnh liệt hơn là
trực tiếp (chứ bình thường toàn sai biểu người khác à) ra tay đánh người (Phí Dạ
lĩnh đòn
)), nổ súng bừa bãi (mấy bạn phóng viên quá đáng =.
, giết người =__=. Bản thân mình cũng thấy tội người làm trong Bạc Tuyết Bảo cùng mấy bác sĩ luôn ở tư thế cảnh giác phòng vệ tối đa khi chị Khê bị ốm dù nặng hay
, rồi bác sĩ y tá
bị ảnh đe dọa, bức đến điên, cuối cùng còn “Kính nhờ” người ta cứu giúp,
“thụ sủng nhược kinh”
)
đúng là mối tình đầu (cũng là tình cuối) có khác, giữ chị như gà mái mẹ giữ con, chị
muốn gặp
kêu Phí Dạ tò tò theo sát, nửa đêm con
nhà lành ngủ (mới dám) chạy tới thăm với ôm tí chút, kiếm cớ đến công ty họp hành thị sát mỗi ngày thực ra là đón chị về cùng, nhìn
oách lắm nhưng có thể đâu đó
bị chị nhéo đau đớn vì lỡ phóng điện linh tinh. Chị là
“tiểu tổ tông” của
, là bà
của
) Bạn đọc có lẽ
vô cùng hụt hẫng với những tình tiết như
bởi
Dận đoạn đầu
đẹp trai phong độ băng lãnh tàn khốc thôi rồi nhưng đến khúc sau lại sợ vợ như thế, nhưng mình tin chắc
mất điểm tẹo nào na~.
Lôi Dận dùng sức kéo
gần thêm
chút, sau đó hôn mạnh
cái
khuôn mặt
nhắn của
.
“Yên tâm
,
rồi, công trình này là bắt buộc.”
“Có tự tin vậy.” Mạch Khê
nhàng cười
.
“Đương nhiên, bởi vậy hạng mục này trong đó
thứ đối với
mà
rất trọng yếu, cho nên tất nhiên phải bắt buộc.” Lôi Dận ra vẻ thần bí, hề hề
,
khuôn mặt lộ
vẻ tự tin.
“Đối với
rất trọng yếu?” Tâm Mạch Khê bị bộ dáng cố làm ra vẻ huyền bí của
biến thành ngứa ngáy,
kiềm được tò mò hỏi: “Là làm sao,
rốt cuộc muốn làm cái gì đây?”
“Muốn biết?” Lôi Dận
nhàng nhíu lại mi, mười phần đều lộ ra vẻ xấu xa như là
chờ đợi con mồi chủ động rơi vào cạm bẫy.
“Đương nhiên—” Mạch Khê
chút do dự trả lời,
thấy ánh mắt xấu xa kia của
, lập tức trưng ra vẻ
cần hừ
, “—
muốn biết.”
Lôi Dận sửng sốt, nhóc con này khi nào
học được thói tinh ranh như vậy nha?
Bàn tay lớn ôm
cái, đem cả người
kéo lại đây, nhíu mi, “
được, em phải hỏi
.”
Ai da…
“Nào có ai lại bắt người khác hỏi như
.” Mạch Khê nhịn cười, cố ý lắc lắc khuôn mặt
nhắn
. Người đàn ông lớn xác này, bá đạo cũng lộ ra tính trẻ con! (lược
vài câu vì mình
hiểu =_
Lôi Dận bị lời của nàng
,
mặt
lên
nét thoáng
xấu hổ, ngôn ngữ cũng có chút mất tự nhiên.
“Mấu chốt
phải…
sao.”
“Vậy
.” Mạch Khê rốt cục nhịn
được cười ra, trời ạ, thiệt tình…
“Em muốn hỏi
mới có thể
.” Lôi Dận cứ khăng khăng.
Đỉnh đầu Mạch Khê bay qua
đám quạ…
“Vậy được rồi, công trình kia vì cái gì đối với
trọng yếu như vậy?
muốn dùng tới làm gì sao?” Mạch Khê nghĩ nghĩ, hay là hỏi
ra, đầu tiên là bởi vì
thực
rất muốn biết, thứ hai, kiểu khăng khăng kia của
rất đáng
, thôi cứ chiều
lần
.
Lôi Dận sắc mặt hơi có vẻ đắc ý, chỉ chỉ mặt mình, “Em muốn biết như vậy
hôn
cái.”
Trưởng thành từ bầy sói, nhận thức của Lôi Dận tất yếu
được bình ổn
vài phương diện, và
ta cũng dùng bản năng mà hành động hơn là dùng lý trí. Mặc dù
từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng so với Hoắc Thiên Kình, Lôi Dận chỉ là
đứa trẻ trong chuyện tình cảm. Bởi vậy mỗi khi ngọt ngào sến súa với Mạch Khê
đều rất ngoan, vận dụng đầy đủ những gì Thiên Kình ca ca dạy cho:
“Được được được, hết thảy đều là tôi sai, Khê nhi, đừng đánh, em xem xem, tay em đều đỏ cả lên.” Lôi Dận biết điều, thừa nhận sai lầm đúng lúc. Đây là điều Hoắc Thiên Kình từng
qua,
con
lúc
tức giận là nghe
vào đạo lý gì hết. Cậu cứ ôm
ấy, ôm chặt vô, dỗ ngọt cổ, so với cái gì cũng đều hiệu quả hơn á.”
Tình
, vì thế, giữa Hoắc Thiên Kình cùng Úc Noãn Tâm, trưởng thành hơn, bình ổn hơn. Nó có
tỉnh táo, chín chắn của hai người từng trải, và quan trọng hơn cả, có nhận thức đúng về mặt tình cảm. Lôi Dận ba mươi hai, Lôi Dận ba mươi lăm. Hơn ba mươi tuổi, người đàn ông công thành danh toại ấy, người đàn ông cao cao tại thượng
đạp cả thế giới dưới chân mình ấy mới hiểu thế nào là tình
, thế nào là mất kiềm chế khi chỉ cần
ấy chạm vào mình, thế nào là sợ hãi, thế nào là xúc động đến ngạt thở, thống khổ, hạnh phúc, vì
người mà suy nghĩ, vì
người mà chết…
“Đồ ngốc… người phải tội nghiệt. em, chỉ biết điều này, còn chuyện khác hiểu. chỉ muốn được em, đơn giản như vậy”. Cách giữ của Lôi Dận là cách giữ của loài sói, nuốt vào bụng để nó chẳng thể mất
. Cách giữ của Lôi Dận là cách giữ của
đứa trẻ, khư khư bên mình món đồ chơi trân quý nhất.
Lôi Dận bá đạo cũng đúng, nhưng thực ra,
ta sợ phải đánh mất.
ta chỉ muốn,
“Khê nhi, cứ như vậy ở lại bên tôi cả đời”. Như thế, chỉ muốn cả đời làm chỗ dựa cho
ấy, cả đời làm cái vỏ ốc cho
ấy chui vào, vì
ấy chắn mưa chắn gió.
cần sợ hãi,
cần lo lắng,
cần tổn thương. Nhưng quá khứ dạy cho
ta nhiều điều, và đương nhiên cũng lấy
nhiều điều. Cái giá đương nhiên phải trả cho vị trí cao nhất
đắt, nhưng đau lòng.
khó có thể nhìn ra Lôi Dận trước đó hoàn toàn vô cảm xúc.
buồn,
vui,
giận, lúc nào cũng cứng nhắc lạnh băng. Dù quan tâm đến người thân, nhưng cũng
biết cách thể
. Đó là
phòng vệ của con thú dữ
độc
bị thương quá nhiều,
cố liếm láp từng vết đau khó lành lặn. Băng, dù lạnh, nhưng chỉ cần đủ kiên nhẫn chạm vào lâu
hóa nóng. Đáng giận, đáng sợ nhưng cũng rất đáng thương. Người đàn ông này thực ra cũng bình thường như bao người khác. Chính
tồn tại của Mạch Khê
níu giữ
ta trở lại làm người, sở hữu những xúc cảm bình thường nên có. Chậm rãi,
chậm rãi, bắt đầu đơn thuần chỉ là muốn ôm
ấy ngủ, dỗ
ấy tiêm thuốc, nghe
ấy hát, nhìn
ấy sợ hãi rồi nổi đóa lên như con báo con, ghen tuông với mấy vũ công nhảy cùng
ấy, làm mấy trò trẻ con,…Có Mạch Khê, Lôi Dận
xem Bạc Tuyết Bảo là nhà chứ
thuần chỉ che mưa che nắng,
thói quen vì
“mùi thơm ngát tựa hồ lan tràn ở mỗi ngóc ngách, mỗi chỗ trong khí, thậm chí mỗi khi trở lại tòa thành đều ngửi được mùi hương này nhàn nhạt này như mơ hương khí, như hương thuần hơi thở của thiên nhiên” . Đọc truyện,
khó để nhận ra Lôi Dận cực kỳ mê con nít, nhưng ngay cả điều ấy, thậm chí mối quan hệ với Bạc Tuyết,
mê luyến thân xác cũng
phải là câu trả lời đúng cho tất cả cảm xúc đơn thuần nhưng mê muội kia,
đâu mới là
?
Người đàn ông này chưa bao giờ
vì
phụ nữ mà say rượu,
giờ lại nhiều lần ngoại lệ.
rời khỏi người con
ấy, buông
ấy ra, lại như vậy ngày ngày đêm đêm tra tấn chính mình, thậm chí khi say rượu đều gọi tên của người đó. Nếu
là như thế, cần gì phải lúc trước thương tổn?
“Khê nhi, cho dù bây giờ em có mắng
ích kỷ cũng được, hoặc là hận
cũng
sao,
chỉ muốn em ở lại bên cạnh
, muốn
em, vẫn
cho đến khi em đồng ý mới thôi!”
Lôi Dận, lần đầu tiên trong đời vì
người con
mà thỉnh cầu,
“Khê nhi, chờ đợi được , cho…tôi chút thời gian!”.
ta, phải, rơi nước mắt khi tháo chiếc vòng tay mang thiết bị định vị kia, kiên quyết từ bỏ, kiên quyết buông tay,
“Khê nhi…Từ nay về sau, em tự do”.
ta,
“ ”, Kỳ Ưng Diêm ngừng lại, nhả từng chữ: “ muốn cho cười”. Nhưng cũng chính
ta, sau cơn say để quên
đập vỡ kiên quyết từ bỏ kia của mình mà điên cuồng quay về Bạc Tuyết Bảo trong cơn mưa giông đầy sấm chớp, đẩy tung cửa từng căn phòng
và hạ lệnh tìm người khi
tìm thấy hình bóng quen thuộc kia chỉ bởi,
“Tôi như thế nào bình tĩnh? Bên ngoài trời mưa”. Lôi Dận chỉ lặp lặp lại những lời này, quay đầu nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, trong mắt hỗn độn chịu nổi, “Khê nhi mỗi lần như thế đều sợ hãi…”. Ba năm, chỉ cần nhìn thấy loài hoa trong quá khứ kia, đám lửa
ỉ
cháy bừng tựa
thể dập tắt. Chỉ là,
“Vừa mới ở trong phòng, khi trong trung truyền đến thanh quen thuộc kia trong nháy mắt, nghĩ lầm chính mình nằm mơ, tâm lý bình tĩnh vốn có trở nên phập phồng âu lo, khắc này, thế nhưng dám xoay người lại xác nhận, chỉ là sợ tất cả là hy vọng mất mát. Đúng vậy, ba năm, dám thừa nhận mất mát lên đến đỉnh điểm của mình!”. Ba năm,
“Cháu biết , phòng cháu ở tòa thành trước kia, Lôi tiên sinh mỗi lần trở về đều phải ở trong căn phòng đó nghỉ ngơi đêm, ngày hôm sau bọn hạ nhân vào quét tước đều trong gạt tàn đều đầy tàn thuốc”. ta, cũng biết sợ.
“Tôi lo lắng em gặp nguy hiểm, lo lắng cuộc sống của em khổ cực, lo lắng mỗi lần trời mưa sét đánh lại sỡ hãi, lo lắng…”
“Khê nhi, tôi thực lo lắng…em rồi quên tôi .”
Người đàn ông ấy, khi đối mặt với
sống chết và đau đớn đến tột cùng của Mạch Khê
từ bỏ tất cả những gì gọi là bá đạo, điên cuồng chiếm giữ để học cách rời
mà trước đó,
phòng vệ của
con sói cũng hoàn toàn biến mất khi bắt đầu ăn cơm chung, thậm chí cả thức ăn Mạch Khê dùng qua, biết
vài câu đùa, biết cười.
ta, thà để Mạch Khê hiểu lầm chính mình là cha
ấy, còn hơn là để
trần trụi rằng Bạc Tuyết
bị hàng chục thằng đàn ông cường bạo và mình là kết quả
mong muốn. Đối mặt với quá khứ tàn khốc để tìm ra
dẫu rằng quá đau lòng. Hai năm công sức và tâm huyết để đắp nặn nên
người cha hoàn hảo cho Mạch Khê, nhưng
ta
giết thằng đồi bại kia vì biết kẻ đó chắc chắn
làm
ấy tổn thương. Sẵn sàng đặt Mạch Khê vào
cái bẫy công phu còn hơn để chị ấy gặp nguy hiểm. Lôi thị có thể từ bỏ, nhưng ân oán hơn ba mươi năm, mối thù giết cha, con mình, Mạch Khê cứ nguy hiểm triền miên như thế,
làm sao có thể?
“Tha thứ cho ích kỷ của , nhưng chỉ muốn bảo vệ người , dù chỉ là chút!”.
lựa chọn của Lôi Dận, cách làm của
ta, ngay từ đầu cũng chỉ hoàn toàn nghĩ về phía
ấy. Khá tiêu cực, nhưng tính cách của Lôi Dận là thế. Muốn bao bọc, chở che, chiều chuộng hết thảy,
để
ấy cực khổ, mệt mỏi hay đau đớn gì.
, Lôi Dận, chỉ mong thấy
ấy bình an.
, Lôi Dận, đến HongKong chỉ mong nhìn thấy
ấy
chút.
Mấy ngày nay mưa to làm tâm thần
yên, tối hôm qua cũng giống như thế, nhất là sấm sét cùng với mưa lớn, tim của
cũng mơ hồ đau đau theo. Khê nhi những lúc như vậy ban đêm thường mất ngủ, chính là ― chính là
, chết tiệt,
thực
quyết định buông tay rời
, cho dù là ở như vậy, ban đêm,
muốn nhìn người con
kia, muốn dỗ
ấy
vào giấc ngủ đều là
chuyện xa xỉ!
thể
gây tê chính mình! Dùng cồn, các loại cồn
khiến
có
cơn say nặng nề, nghĩ đến như vậy phóng túng là có thể thoải mái
ít, thong dong
ít, nhưng mà, vừa mới ngoài cửa xe, tia chớp
sáng hơn hết thảy mọi thứ!
rốt cuộc
thể ức chế chính mình là bức thiết muốn thấy Khê nhi đến vậy, rốt cuộc vẫn là mệnh lệnh tài xế quay đầu xe!
muốn gặp người con
ấy!
Lôi Dận,
dùng hết thảy tình cảm cùng ấm áp của mình để trao cho người con
ấy, như
“trăm năm giấc chiêm bao, vì người mà tỉnh”. Và dù
ta có là kẻ độc ác, tàn bạo, ích kỉ, lãnh khốc vô tình, nhưng chỉ cần đứng trước Mạch Khê, trái tim tưởng chừng xơ cứng sắt đá ấy cũng
run rẩy như
tên ngốc khi
ấy chạm vào và
,
“em ”.
2. Mạch Khê
Tên đầy đủ: (Lôi) Mạch Khê.
Tuổi: 21.
Nhóm máu: AB.
Màu tóc: Nâu.
Chiều cao: 1m65.
Học: Đại học Harvard. 16 tuổi được nhận vào Đại học Cambridge nhưng mờ bị ổng…=__=
Nơi ở: Mỹ, Thành bảo Bạc Tuyết.
Nghề nghiệp: Ca sĩ. Tiểu Khê nhà chúng ta ngoài
nhạc còn am hiểu rất nhiều thứ,
ấy từ
vô cùng thông minh.
Các thông số khác:
“Kẻ nào muốn biết ta lấy mạng của ” – Lôi Dận.
ấy bắt đầu từ năm 8 tuổi
được Lôi Dận nhận nuôi, đưa đến Bạc Tuyết Bảo để bắt đầu cuộc sống mới. Chăn ấm nệm êm, cao lương mỹ vị đủ để khiến
đứa trẻ từ bỏ tất cả
phòng vệ vốn có của mình. Mạch Khê
hẳn là
nhân vật đặc biệt trong hàng trăm ngôn tình mình
đọc, nhưng cũng chắc chắn
giống bất kỳ ai. Đại tiểu thư của Lôi gia, ăn gì, mặc gì,
đâu, kết bạn với ai, học trường nào, ai dạy, đứng ngồi ra sao,…hết thảy đều được
tay Lôi Dận can thiệp và sắp xếp như ý
ta mong muốn. Đó là cách tốt nhất để giết chết
đứa trẻ như Mạch Khê, cho nó tất cả và cũng lấy
của nó tất cả bởi người mà đáng lẽ ra nó phải mang ơn. Cơn đau này
chẳng ai có thể hiểu được, nó vượt quá sức chịu đựng của
chưa lăn lộn với đời. Mọi hiểu lầm chồng chất, quá khứ mơ hồ, những nút thắt
lý giải nổi cộng với cuộc sống chân
nhưng cũng hết sức ảo mộng như con rối giật dây đó đủ khiến đứa trẻ mang trong mình tính phản kháng tự chủ và thích tự do như Mạch Khê cảm thấy bất mãn. Mạch Khê tồn tại với
nhân cách rất
.
ấy
quá mạnh mẽ, cứng rắn, già dặn, cũng
quá ngu ngốc hay thanh cao tiên tử. Mười tám tuổi, và đúng là mười tám tuổi.
nhìn chung nhát gan (hừ, đối với mấy chuyện lão tiên sinh Lôi Dận làm mà
nhát gan mới lạ, như giả vờ uống máu hù chị =.
, vô cùng cứng đầu, quật cường, tự lập, có tính bạo lực bẩm sinh (nhìn Dận ca ca bị uýnh
biết
))), khá ngây thơ đơn thuần nhưng do bảo bọc kỹ từ
,
thuộc dạng hiền mà cũng dữ dằn như ai, ăn
sắc sảo, tức lên là
nghĩ đến hậu quả gì, ai tốt với mình
tý là toe toét cả ngày,
biết che giấu cảm xúc, dễ mềm lòng. Tất nhiên cũng biết sợ Lôi Dận (và sợ nhiều nữa đằng khác) nhưng được
thời gian là vùng dậy tạo phản khiến
phải bỏ việc
tìm, “cắt móng nhổ nanh báo”, nhốt vô lồng nhưng có vẻ càng về sau càng vất vả =_= Chắc chẳng ai
đời này dám gọi người đẹp zai phong độ ngời ngời như Lôi Dận là “Lôi lão tiên sinh” hay chửi (thầm + công khai) ảnh, rồi có lúc còn đá văng cửa phòng Hội nghị lúc ảnh
họp để khởi binh vấn tội. Tóm lại Mạch Khê như con báo
trong thời kỳ trưởng thành, mà
Dận lúc ngỡ thu phục được
bị nó quào cho mấy cú.
Thấy
vẻ mặt bộ dáng ngu ngơ, Mạch Khê căm giận quăng cho
cái trừng mắt, ngồi ở
ghế sa lon, cười lạnh
tiếng, “Lôi tiên sinh
đúng là nổi danh săn hoa vô số, như thế nào trong lúc nhất thời thế nhưng nghĩ
ra? Số lượng nhiều lắm? Hay vẫn là quá ít?”
Màn bóp cổ hoa hoa lệ lệ khiến cho Lôi Dận thầm cảm thấy may mắn vì hồi xưa
cho chỉ
học kungfu nếu
cũng bị bóp chết
)
“Ông rất đáng giận” Mạch Khê tức giận hướng đến
rống to, ánh mắt đều nhanh muốn tóe ra lửa. Ngay sau đó giơ lên hai tay…
“Em giỡn cái gì?” Lôi Dận thấy thế kinh ngạc
chút, thân mình vừa muốn lui về phía sau nhưng
còn kịp rồi, Mạch Khê giống như con báo con lao về phía
, hai tay
bé lập tức đặt ở
cổ
Xực:
“Ông, như thế nào
né?”
“Trốn
thoát
né.”
“Ông
đau hả?”
“Đau.”
“Vậy ông là đồ ngốc sao? Ngay cả kêu cũng
kêu?”
“
dám kêu.”
“Vì cái gì?”
“Sợ em, con báo con này
phát
lên cắt đứt yết hầu tôi.”
Ghen tuông:
“Vậy
tại sao
đẩy
ta ra?”
“
vừa định đẩy ra
em liền vào.”
“Ý của
là em vào sớm?”
“
,
ý tứ này.”
“
khẩn trương cái gì?”
“
có a…”
“
có?
ràng vừa mới
lắp
chút!”
“Khê nhi…” Lôi Dận mồ hôi lạnh đều phải chảy ra,
(lược 1 câu ngắn), sau đó
phen ôm lấy
, cúi đầu ở bên
thầm, “Khê nhi, em cố ý phải
?
chỉ
mình em, trong lòng trong mắt cũng chỉ có thể chứa đựng
mình em, mặc người phụ nữ khác có tốt thế nào,
cũng
liếc mắt
cái.”
(Ngoan chưa)
Hôm nay
cuối cùng biết con
có năng lực truy hỏi! Loại câu hỏi này phương thức
giống như là
thẩm tra phạm nhân, làm cho người ta
…
…Phải là
thể lưu ý được, mất
phòng bị, vừa vô
quân lính tan rã,
thể duy trì được tâm lý phòng vệ! Này so với
ở tổ chức thẩm vấn còn lợi hại!
Mạch Khê là người lý trí và có lòng tự tôn rất cao. Ba năm trước, chị ấy kiên quyết
là
ai biết,
ai ngăn cản được (tất nhiên là do Lôi lão tiên sinh kia rớt nước mắt tháo vòng tay ra). Thích là chuyện của thích nhưng
là chuyện của
dù biết rất
cuộc sống
cẩm y ngọc thực kia
vô cùng khó khăn. Cũng phải,
người mẫu thân từng
,
người mà
“chuyện xưa của , thế giới của vẫn có tồn tại của nàng”. Mạch Khê thống khổ, dằn vặt, vậy nên chọn cách rời
xa. Khoảng cách thời gian và
gian luôn là phép thử đúng cho tình cảm.
người
thể thừa nhận,
người
biết
hiểu.
người trốn chạy,
người giam giữ. Thực ra, lựa chọn cắt cổ tay tự sát
ngu ngốc, nhưng với người hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng kia
quan trọng nữa. Nếu cho rằng tự tử là can đảm
vô lý, vì nếu can đảm họ
muốn sống tiếp rồi. Nhưng nếu cho rằng tự tử là
can đảm
cũng vô lý, vì nếu
can đảm họ
dám tự tử rồi. Ba năm sau, gặp nhau mà cứ như trong mộng. Mạch Khê làm việc để sống, và cũng để quên (
trí nhớ của nàng tựa hồ tự giác, luôn gợi lên đâu đó hình ảnh cao lớn ưng nhã, khắc này, nàng tựa như có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia cùng cái ôm ấm áp) như cả đời đem
“thế giới của nàng và của song song”. Ba năm, nếu Lôi Dận ảnh
“biết điều” mà thu liễm bớt tính bá đạo chuyên chế kiểu Hít le mà dịu dàng ngoan ngoãn si tình cực độ, cộng thêm việc lợi dụng bạn bè (Đại Lỵ), rượu trang (Khải Sắt lão nhân), phụ thân để dẫn dụ Mạch Khê về lại Mỹ
chỉ
đá văng
ra khỏi Pháp rồi. Nhưng, xin đừng hiểu rằng Lôi Dận
Mạch Khê vì chị ấy khác biệt hay gì gì khác, nó chỉ đủ để Lôi Dận cảm thấy hứng thú, còn tình
là điều hoàn toàn tự nhiên (Kim Mẫn Trạch cũng thấy Mạch Khê khác biệt nên động tâm nha, nhưng
có kết quả gì nha. Hay như Mạch Khê ở bên Niếp Thiên Luật hay Phí Dạ đều có thể buông lỏng, nhưng với chị đó là tình thân). Mạch Khê giãy giụa, mâu thuẫn, trốn tránh, kháng cự, muốn quên mọi thứ quên tất cả, nhưng thực ra, như Lôi Dận
, lòng chị
đâm rễ rất sâu ở Bạc Tuyết Bảo, có
tâm hồn cũng
ở lại.
“
…là ông sao?”
nguyện chính mình
say, người đàn ông này, ánh mắt thâm trầm nhiều lắm, làm
có chút nghĩ lại mà sợ, này hết thảy đều là tràng mộng. Mộng qua liền tan, nát,
thấy…
Mạch Khê,
dòng suối, người con
từ trong những phút yên lặng nào đó
phá vỡ hàng chục phòng tuyến của Lôi Dận và
thầm
mềm hóa trái tim cứng khô đó.
ấy
làm gì cả.
từng sợ hãi, nhưng vẫn
.
từng trốn tránh, nhưng tình cảm vẫn nguyên vẹn…
trận mê mang, cảm giác rất quen thuộc, quyến luyến vô cùng, lại… hận.
Dận ca sau này trở thành ông chồng hết sức gương mẫu và dễ thương nên bạn đọc đừng để bị lừa tình khi xem phần đầu truyện kẻo sốc. Muốn giữ chị ở nhà, ở cạnh mình thôi nhưng chịu
nổi sắc dụ phải cho chị
hát lại mà trước đó là cái kiểu
“ đồng ý cũng phải đồng ý cho em” (tất nhiên phải trả giá rất lớn vì dụ dỗ). Tóm lại đến cuối truyện, có thể
xuất
màn cầu hôn gà bay chó sủa tốn sức người (Phí Dạ + cả trăm người bảo vệ của Lôi Dận) và lâu nhất từ trước đến nay (3 tiếng) trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt: bão tuyết ầm ầm
)
Có câu
đại ý thế này, trong cuộc đời mỗi
tồn tại ba người đàn ông, người
ấy hận nhất, người
ấy
nhất và người
ấy
thể thiếu. Và cho đến cuối cùng, tất cả đều là
. Lôi Dận, đối với Mạch Khê là người như thế.
Xem thêm...