1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trò đùa của Adam - Khải Ly (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Trò đùa của Adam
      [​IMG]
      Tác giả: Khải Ly

      Editor: Mèo Hoang

      Thể loại: đại, Thanh xuân vườn trường …..He

      Tình trạng: 10 Chương

      Nguồn edit: Sưu Tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com



      Giới thiệu

      Ai ui!

      Tại sao ngày đầu tiên khai giảng mà mọi chuyện tốt lành?

      Đầu tiên là cùng xảy ra màn "Va chạm" mạnh.

      Tiếp theo lại bị quả bóng rổ của đập phải, té xỉu ngay tại chỗ.

      Từ đó, lại luôn miệng phụ trách với đến cùng.

      Nhưng mà, lớn lên chỉ là vịt con xấu xí tầm thường.

      Làm sao xứng với được sùng bái vạn người mê.

      Ai ngờ, lại nghiêm túc đối với , giống như vì thấy thức ăn tươi mới mà tìm kích thích.

      Hơn nữa, chẳng qua từ chối lần.

      lập tức bày ra bộ dạng "Đau buồn đến cực điểm" như quả mướp đắng.

      Kêu gọi tất cả đồng đội hết lòng vì , đồng thanh khiển trách .

      Ôi! Cái loại con trai lúc chợt giống như thiên sứ, lúc chợt biến thành ác ma - -

      tuyệt đối thể trêu vào...​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 27/6/16
      PinkCarrot thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1

      Adam :

      Tôi vốn biết

      ra lúc tôi chờ đợi

      Đây chính là khoẳng khắc chân thực

      Vừa thấy

      phải là chuyện phù phiếm

      ________

      "Linh -- linh -- linh --"

      Sáng sớm bảy giờ rưỡi, hồi tiếng chuông đồng hồ báo thức phá vỡ yên lặng buổi sớm, cánh tay nhắn duỗi ra từ trong chăn ấm, úp đồng hồ báo thức xuống, sau đó trong phòng lại lâm vào trạng thái yên tĩnh.

      Trong vòng hai mươi phút, cửa gian phòng này được mở ra bảy lần. Đến lần thứ bảy ông nội Giang lấy khẩu khí đe dọa : "Vũ Hàn, ông nội chỉ gọi con lần cuối cùng! Hôm nay là ngày khai giảng, hơn nữa bây giờ là bảy giờ năm mươi phút rồi!"

      "Cái gì? Bảy giờ năm mươi phút!"

      Cuối cùng những lời này cũng khiến Giang Vũ Hàn hoàn toàn giật mình tỉnh lại, đạp chăn ra kêu lớn: " xong rồi!"

      "Ta và bà nội con phải lên chợ bán thức ăn, tự con lo liệu !"

      Ông nội Giang khẽ cười tiếng, đóng cửa lại mặc cho cháu kêu to gọi . Dù sao ông đánh thức người, những chuyện khác cũng liên quan tới ông, mà cái đứa mơ hồ này, nên bị chút dạy dỗ mới được.

      "Oa -- làm sao bây giờ?" Vũ Hàn vừa kêu to vừa mặc quần áo, bỗng chốc tìm thấy tất, bỗng chốc tìm thấy lược, gấp đến độ dạ dày rút gân.

      Tám giờ đúng, Vũ Hàn lao ra cửa nhà, nhanh chóng chạy về phía trước! Dáng người của bé, dù chạy thế nào cũng chậm chạp như con rùa, lúc này, thời gian đối với là tàn nhẫn, chỉ có thể cầu nguyện ông trời ban cho kỳ tích.

      Tám giờ mười, mắt thấy cửa trường Thanh Truyền sắp đóng lại, cuối cùng Vũ Hàn vượt qua ở giây cuối cùng, chạy như bay vào cánh cửa. Nhưng mà vừa chạy vừa cắm đầu, đụng phải nghiệt đứng bên cạnh cửa.

      "Bịch! Rầm!"

      biết mình đụng phải cái gì, chỉ biết lần va chạm này đúng là mạnh, làm hại đầu đau quá! Vừa ngẩng đầu lên, trước mắt lại là lồng ngực con trai, thảm, lại có thể đụng người ta ngã mặt đất .

      "Làm cái quỷ gì vậy? Lúc đầu đối phương mắng hai tiếng, sau đó nheo mắt trừng , " bộ cũng nhìn đường sao?"

      Vũ Hàn càng ngừng cúi người xin lỗi, hi vọng đối phương cần nhất thời nổi giận, mà cũng có ý muốn đánh .

      " khai giảng sao?"

      Lúc này người nam sinh kia mới cẩn thận quan sát Vũ Hàn, mang theo giọng điệu giễu cợt: "Trường cấp hai cách vách, chỗ này là trường cấp 3 Thanh Truyền, nhầm nơi rồi."

      Vũ Hàn vội vàng lắc đầu, "Tôi phải học sinh cấp 2. . . . ."

      Người nam sinh nghe vậy sửng sốt, lại sửa miệng : " Trường tiểu Gia Hưng ở đối diện, lần sau nên lạc đường." đỡ Vũ Hàn dậy, giúp nhặt túi sách lên, vừa muốn lập tức đẩy ra cửa.

      " phải, tôi là học sinh mới của trường cấp 3 Thanh Truyền!" Vũ Hàn cấp đến độ sắp khóc .

      " là học sinh cấp 3 sao?" Vẻ mặt ta tin được, giống như kết luận dối.

      " mà, tôi có mặc đồng phục!" là vô tội mà, tại sao lớn như vậy mà còn bị coi là học sinh tiểu học?

      "Hoàn toàn nhìn ra."

      ta đánh giá từ xuống dưới lần, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu cái, nhưng vẻ mặt vẫn trầm, " đến muộn, mau học ."

      Nhìn nam sinh định xoay người , Vũ Hàn thể chạy theo gọi, "Xin chờ chút."

      Nghe được tiếng gọi, nam sinh kia đột nhiên đứng lại, Vũ Hàn lập tức đụng vào lưng ta. Oa! Cứng quá, có lẽ mũi bị đụng lệch.

      ta quay đầu lại, khách khí hỏi: "Còn có chuyện gì?"

      "Xin hỏi. . . . . ." Vũ Hàn thể lấy hết dũng khí, toát mồ hôi lạnh hỏi: "Năm nhất. . . . . . lớp 7 ở chỗ nào? Tôi biết đường !" Nếu hỏi người trước mắt này, nhất định tìm được phòng học .

      Tức giận mặt nam sinh biến mất chút, ngược lại lẳng lặng nhìn cái, hình như cảm thấy có chút dở khóc dở cười, cuối cùng đành phải lắc đầu cái ."Ôi, hôm nay là may mắn. thôi, tôi dẫn !"

      Trời, người này là người khổng lồ sao? Tại sao ta bước , còn phải bước bước dài chứ?

      Vũ Hàn xuất ra tất cả khả năng, mới có thể theo bước chân của người phía trước. Trước mặt đột nhiên xuất ngã rẽ, bóng lưng ta dần biến mất, lập tức cho là mình bị bỏ lại, sau đó bị lạc ở nơi trường học giống như mê cung này.

      "Ơ, người đâu rồi?" chẳng qua chỉ chậm mấy giây, thế nhưng thấy bóng người của ta .

      Trời ạ, hành lang vắng vẻ, bóng ma cũng có, bốn phía yên tĩnh như vậy, Vũ Hàn gần như muốn hét lên! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

      gấp đến độ nhìn xung quanh, nhưng cái gì cũng thấy được. Ngay khi nước mắt sắp chảy ra đột nhiên có cánh tay vươn ra từ phía sau, dùng sức nắm lấy bả vai .

      "Oa a --" Vũ Hàn lập tức kêu lên thảm thiết.

      " đừng lớn tiếng như vậy có được hay ?" Đối phương xoay người lại, dùng cánh tay khác che miệng .

      Lúc này Vũ Hàn mới nhìn người đến là ai, ra chính là nam sinh vừa rôi dẫn đường giúp , nhưng sao xuất quỷ nhập thần như vậy, thiếu chút nữa hù mất nửa cái mạng .

      " cho phép phát ra tiếng!"

      Vũ Hàn ra sức gật đầu, nếu như chịu buông ra, cũng sắp thể thở được.

      Người nam sinh kia thấy hét lên nữa, mới buông tay ra : "Mới qua lối rẽ, tại sao thấy tăm hơi của đâu?" Giọng điệu ta chuyện gần như dạy dỗ đứa trẻ.

      "Tôi. . . . . . Tôi có!" uất ức : "Đều là do quá nhanh."

      " cái gì? ra việc tôi dẫn đường giúp lại thành xen vào chuyện người khác đúng ?"

      Giọng ta lạnh như băng, đủ để khiến máu người đông lại, Vũ Hàn nghe vậy lập tức dùng sức lắc đầu, sửa miệng : " có, có! Đều do tôi di chuyển quá chậm."

      Xem ra vẫn nên chọng giận ta tốt hơn, tránh ta cứ thế vứt bỏ .

      "Hừ!" Hai tay ta khoanh trước ngực, đột nhiên phát trong mắt mang theo nước mắt, đó là thành quả khi hoảng hốt.

      Vũ Hàn liều mạng chớp mắt, muốn thu nước mắt trở về, bộ dang giống như rất ghét nhìn người ta khóc lóc.

      Quả nhiên, lập tức nổi giận, " khóc cái gì mà khóc? Bị người ta phát , còn tưởng rằng tôi bắt nạt !" hung dữ .

      Vũ Hàn sợ hãi lui về phía sau, nhưng lại nhìn đột nhiên xé túi áo sơ mi của mình, dùng sức kéo lại gần, rồi dùng cái túi kia lau nước mắt cho .

      Động tác của có chút vụng về, nhưng lại thô bạo chút nào, thậm chí còn rất dịu dàng!

      Chẳng qua, thế giới này. . . . . . Có người lấy túi áo sơ mi làm khăn tay sao? Bây giờ cũng hiểu nổi người nam sinh này.

      Hơn nữa nhìn kỹ, ta lớn lên lạnh lùng, giống như cái điều hoà bật tốc độ cao! Còn chỉ là nữ sinh như bông hoa dại, cũng nên tiếp cận gần ta, mà ta nên tìm mặt trười của mình mới đúng, đèn báo động trong lòng chợt sáng lên.

      " cần, tôi có thể tự lau. . . . . ." Vũ Hàn chưa từng đến gần nam sinh như vậy, điều này khiến cho cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.

      "Đừng dài dòng! Dù sao áo sơ mi của tôi cũng bị phá, mà tất cả đều do ban tặng!"

      kỳ lạ, tại sao có thể chuyện hung dữ như vậy, động tác lại tỉ mỉ như vậy? Vũ Hàn cũng lần đầu tiên gặp phải thứ người như thế, quen được.

      "À. . . . . . Tôi. . . . . . Mau buông ra. . . . . . Tay của tôi." Vũ Hàn còn chưa từng bị con trai kéo tay! Nên khiến khẩn trương căng thẳng.

      Nam sinh kia cau mày trừng mắt nhìn , cười lạnh tiếng." giữ chặt , ai biết giây sau chạy tới đâu? Chẳng lẽ cho rằng tôi ăn đậu hũ của ? Nhìn tôi giống như loại người vậy hay sao?"

      Bây giờ . . . . . . nhìn qua giống ma quỷ! Vũ Hàn đau khổ nức nở nghẹn ngào nghĩ. Nhưng đối mặt với chất vấn của ta, chỉ có thể nhắm mắt : "Oh, tôi biết, xin lỗi."

      Người nam sinh nhếch khóe miệng nhìn mấy giây, dùng bàn tay khác gõ lên trán , "Chớ mang bộ dạng đáng thương, tôi nhịn được muốn bắt nạt đó!"

      "A?" thể nào? giữa tuổi thanh xuân, tại sao biết nhìn người vậy chứ?

      Nam sinh kia chẳng qua bĩu môi, vẻ mặt cực kỳ thần bí, sau đó câu tới nơi cần tới.

      Vũ Hàn liều mạng đuổi theo sau, nhưng trong đầu lại ngừng nghĩ tới cái câu vừa rồi. Tại sao ta lại như vậy? Chẳng lẽ nhìn rất dễ bị "bắt nạt" sao? Bị "bắt nạt" có kết quả gì chứ?

      Mới sáng sớm ngày khai giảng, Giang Vũ Hàn bắt đầu cảm thấy tối tăm. . . . . .

      Sau năm phút đồng hồ, trước cửa lớp 7 năm 1 xuất hai người.

      "Báo cáo thầy giáo, em đưa đàn em này tới lớp, bởi vì ấy tìm được phòng học, tới trễ lát, xin thầy tha thứ." Nam sinh kia chuyện lễ phép mười phần, khiến thầy giáo cũng phải hết hồn.

      Lập tức ánh mắt cả lớp chiếu tới hai người trước cửa, hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu thảo luận kinh ngạc, giống như xảy ra chuyện gì rất lớn.

      Vũ Hàn thấy rất đau khổ, cho dù có tương đối mất thể diện chút, giống như đứa trẻ bị lạc đường phải được người ta dẫn về, nhưng. . . . . . Cũng tạo thành ồn ào lớn như vậy chứ!

      "Hứa Khắc Bình, là em à, phát biểu có tinh thần như vậy!" Thầy giáo quốc ngữ Lâm Bác Vinh vỗ ngực , "Ồ, Tại sao em lại dắt tay nữ sinh này?" Ông đẩy mắt kính sống mũi, có chút thể tin được việc mình nhìn thấy.

      "Em chỉ sợ ấy lạc mà thôi." Hứa Khắc Bình thờ ơ , hình như coi việc này là lạ.

      Ồ, ngay cả thầy giáo cũng biết ta? ta có phải là nhân vật có tiếng hay ? Nhìn đại ánh mắt mọi người theo dõi ta mà xem! Vũ Hàn lặng lẽ quan sát tất cả, suy đoán đây xảy ra chuyện gì?

      "Này, áo của em làm sao thế?" Lâm Bác Vinh lại hỏi.

      "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn." ta thản nhiên : "Thầy Lâm, bạn đàn em này giao cho thầy." giống như ném món vật phẩm cho đối phương, đẩy Vũ Hàn tới trước mặt Lâm Bác Vinh.

      "Cám ơn em thấy việc nghĩa hăng hái làm!" Lâm Bác Vinh cười với ta.

      ra ta tên là Hứa Khắc Bình! Vũ Hàn nhìn bóng lưng ta xa, đột nhiên nghĩ đến mình còn chưa có riếng cám ơn với người ta! Hơn nữa áo sơ của bị hỏng cũng phải do phụ trách.

      nghĩ nghĩ lại định đuổi theo sau, nhưng Lâm Bác Vinh lại bắt được cổ áo : "Hello, bạn học này, em lầm phương hướng rồi? Bây giờ vào học, mau mau ngồi vào chỗ ngồi cho tôi."

      "A, xin lỗi!" tự nhiên quên mất đây là trong lớp, nhìn tất cả mọi người nhìn giống như người ngoài hành tinh, giống như mọi người đều len lén cười, quá mất mặt!

      vội vàng ngồi vào chỗ trống duy nhất, lấy sách giáo khoa che lấy chính mình, mặt cũng nhịn được đỏ hồng mảng.
      Last edited: 4/5/16
      Mymy97Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.2

      Sau giờ học, mấy nữ sinh bên cạnh liền vây lấy , mồm năm miệng mười hỏi: "Làm sao cậu có thể quen biết Hứa Khắc Bình năm ba vậy?"

      "Cậu và Hứa Khắc Bình có quan hệ gì? Khi nào quen biết?"

      "Vì sao Hứa Khắc Bình lại đưa cậu đến phòng học? Hơn nữa ấy còn nắm tay cậu!"

      "Mình. . ." Bỗng chốc đối mặt với chất vấn của nhiều người như vậy, hơn nữa ánh mắt của họ giống như có ý tốt, Vũ Hàn hoàn toàn ra lời. biết Hứa Khắc Bình là người ra sao! Nhưng sao nhìn họ đều coi ta như tài sản riêng vậy?

      "Này, Các cậu làm như tra khảo phạm nhân vậy?" Đột nhiên, nữ sinh với mái tóc đen dài xuất , còn dùng sức vỗ bàn cái, khiến mọi người giật nảy mình.

      Vũ Hàn cũng quay ra nhìn nữ sinh này, ấy chỉ có bộ dạng xinh đẹp động lòng người, xem ra còn là quyết đoán!

      Nữ sinh này rất hào phóng chào hỏi Vũ Hàn, "Hây, xin chào, mình tên là Lâm Mạnh Hi!"

      "Xin chào, mình. . . mình là Giang Vũ Hàn."

      "Cậu ăn bữa sáng chưa?"

      Vũ Hàn lắc đầu, muộn đương nhiên chưa ăn bữa sáng.

      " thôi, chúng ta cùng tới căn tin mua đồ ăn." Lâm Mạnh Hi cũng có hỏi ý của Vũ Hàn, liền trực tiếp lôi kéo tay chạy ra bên ngoài.

      Mà mấy nữ sinh ở bên cạnh thấy thế khỏi kêu to: "này! Ngươi Cậu còn chưa có trả lời vấn đề của chúng tôi, muốn thừa cơ chạy trốn à?"

      "Giang tiểu thư muốn trả lời, mấy người cũng đừng hỏi nữa." Lâm Mạnh Hi thuận miệng đáp lại câu, bộ dạng đặt bọn họ trong lòng.

      "Cảm ơn cậu." Vũ Hàn nhìn người trước mặt, cảm kích giải vậy giúp bản thân.

      Lâm Mạnh Hi nghiêng đầu cười, " có gì, mình vốn quen nhìn họ tam lục bà*."

      (*)Tam lục bà: chỉ người lắm chuyện, hay xăm soi chuyện người khác.

      " cám ơn cậu, mình mời cậu bữa sáng nhé!"

      Lúc Vũ Hàn như vậy, vừa nhìn thấy căn tin trợn trừng mắt, "Oa, nhiều người!" Quả thực giống như quân đoàn đánh giặc vậy.

      "Để mình !" Lâm Mạnh Hi nóng lòng muốn thử, lập tức xông lên phía trước, chui đông lủi tây, lát biết chạy đâu.

      " lợi hại. . ." Vũ Hàn tán thưởng .

      Nhưng xung quanh dần dần đầy ắp người, đẩy ra tới cạnh cửa, truy rằng như "Hòn đá giữa dòng", nhưng vẫn thể "Trôi nổi dập dờn" .

      "Ôi!" Thẳng đến khi sau lưng đụng vào thứ gì đó, mới đứng vững.

      Chẳng qua, nhất định lại đụng vào người khác, muốn quay ra xin lỗi người ta, nhưng mà vừa quay đầu, da đầu rất đau, hóa ra tóc mắc vào cúc áo người ta.

      "Làm cái gì quỷ gì vậy?" Lại giọng quen thuộc truyền đến.

      Vũ Hàn cần suy nghĩ nhiều, liền đoán ra đây chính là nam sinh buổi sáng, Hứa Khắc Bình! Làm sao bây giờ, mới khiến ta xé rách túi áo, bây giờ lại vướng tóc vào cúc áo ta, nhất định định ta tức giận.

      "Lại là !" Hứa Khắc Bình nhận ra .

      " ấy chính là em buổi sáng đụng vào của cậu này?" Bên cạnh còn có nam sinh khác, Vũ Hàn nhìn thấy áo ta thêu lớp 3 năm 3. Nhất định là bạn học của Hứa Khắc Bình rồi. ddieendanleequydoon-Mèo Hoang

      "Thực xin lỗi, tóc của tôi bị mắc. . . Đau quá!" Hứa Khắc Bình chỉ mới di chuyển thân thể, Vũ Hàn đau sắp rơi nước mắt rồi.

      "Như vậy được, trước hết ra bên ngoài !" nam sinh khác cười .

      Vì thế, Hứa Khắc Bình và Vũ Hàn giống như trẻ sinh đôi, rời khỏi đám đông chật chội của căn tin, đương nhiên kéo theo rất nhiều ánh mắt người khác.

      Trời ạ, ngại! Vũ Hàn cầu nguyện ông trời có thể để biến mất.

      Hứa Khắc Bình lại vẫn thờ ơ, ôm lấy bờ vai của ra ngoài, nhưng hai chân Vũ Hàn đều run lên, căn bản là có sức lực bước . kiên nhẫn lắc đầu, lập tức ôm lấy eo của , khiến lơ lửng trung, rồi sau đó "Nâng" ra khỏi căn tin.

      "Oa a - -" Vũ Hàn kêu lên sợ hãi, cảm thấy phần lưng bản thân dán vào ngực , gần như đốt cháy cơ thể , loại cảm giác này kỳ lạ, giống như bị thiêu đốt thể hít thở, nhất định sinh bệnh rồi!

      Đợi đến cạnh vườn hoa, nam sinh bên cạnh Hứa Khắc Bình vẫn ngừng cười, "Ha ha, quá buồn cười, . . . Cho tới giờ mình chưa từng thấy bộ dạng buồn cười như vậy của cậu."

      "Cao Dụ Tường, cậu cứ cười giây nữa cho mình xem!"

      Tuy rằng Vũ Hàn nhìn thấy mặt Hứa Khắc Bình, nhưng nghe giọng điệu uy nghiêm có chứa đe dọa, cũng đoán được khuôn mặt này khủng bố bao nhiêu. Khó trách Cao Dụ Tường lập tức thu lại nụ cười, cũng dám thêm cái gì nữa.

      Hứa Khắc Bình đặt Vũ Hàn xuống, bắt đầu cố sức gỡ tóc Vũ Hàn, nhưng quấn rất chặt, càng gỡ lại càng rối hơn, Vũ Hàn cũng đau nhíu mày, nhưng vẫn luôn cố nén nước mắt.

      "Giang Vũ Hàn, tại sao cậu lại chạy tới chỗ này rồi hả ?" Lâm Mạnh Hi vừa mới đột phá vòng vây, mua xong bữa sáng, liền phát bọn họ đứng trước vườn hoa.

      "Tóc của mình. . ." Vũ Hàn chỉ vào Hứa Khắc Bình sau lưng.

      "Phốc?" Lâm Mạnh Hi nhìn thấy nhịn được buột miệng cười.

      "Hình như có cách nào đâu!" Cao Dụ Tường .

      "Học trưởng, có dao Thụy Sĩ ? Cắt bọn họ ra là được rồi!"

      " cũng đúng!" Cao Dụ Tường gõ đầu, lấy từ trong túi ra con dao Thụy Sĩ, đưa cho Lâm Mạnh Hi. Tầm mắt ta dừng lại người Lâm Mạnh Hi, nhìn qua cũng là nữ sinh thông minh!

      "Cậu. . . Muốn cắt tóc của mình sao?" Vũ Hàn sợ hãi hỏi, bởi vì mới đến đây, tóc trơ trụi phải là rất buồn cười hay sao?

      Lâm Mạnh Hi thản nhiên : "Nếu ? Nếu cậu muốn cứ ở trước ngực học trưởng vậy sao?"

      ". . . Được rồi!" còn có thể gì chứ? Đều do cẩn thận tạo thành.

      Nhưng lúc này Hứa Khắc Bình đột nhiên chuyện, "Cắt cúc áo của tôi xuống là được rồi."

      "Hả, có thể chứ?" ddieendanleequydoon-Mèo Hoang

      Lâm Mạnh Hi ngây người chút, Hứa Khắc Bình tự động cầm lấy con dao, trong nháy mắt cắt đứt cúc áo của mình, tóc Vũ Hàn cũng được cứu trợ.

      Vũ Hàn bên gỡ tóc, bên quay ra xin lỗi: "Thực xin lỗi, đều là em cẩn thận!"

      Và lại học trưởng Hứa Khắc Bình này hình như quá xấu, thà rằng cắt đứt cúc áo sơmi của mình, cũng muốn cắt đứt tóc , cho nên cảm thấy là người tốt, nhưng Hứa Khắc Bình nhìn qua chút biểu cảm, thản nhiên : " có việc gì."

      Ai, ta luôn mang gương mặt poker*, làm cho người ta dám thân cận chút nào, Vũ Hàn lui lại : "Nhưng mà. . . Áo sơmi của . . ." có túi lại còn bị đứt cúc áo, nhìn qua mất hình tượng!

      (*)Mặt poker: là gương mặt biểu cảm...

      mặt Cao Dụ Tường lên y cười, "Thay đồ thể dục là được rồi, dù sao giữa trưa chúng tôi cũng phải luyện bóng!"

      "Vậy. . . Để em khâu lại túi và cúc áo giúp ." Vũ Hàn cảm thấy tất cả do làm hại, dù thế nào cũng phải gánh trách nhiệm.

      " cần." Hứa Khắc Bình lạnh lùng , rồi xoay người rời .

      "Học trưởng, đừng có tình người như vậy chứ!" Lâm Mạnh Hi đột nhiên mở miệng , "Nếu để Vũ Hàn giúp làm chuyện này, nhất định cậu ấy thấy tự trách."

      Hứa Khắc Bình nghe vậy liếc mắt nhìn sang Vũ Hàn cái, bị trừng như vậy, cả người đều cứng nhắc thể động đậy.

      Hứa Khắc Bình ước chừng cân nhắc ba giây, mới gật đầu với Vũ Hàn: "Giữa trưa đến sân vận động tìm tôi."

      Vũ Hàn vội vàng đáp: "Vâng! Nhất định em tới."

      xong lời này, Hứa Khắc Bình cũng quay đầu lại mà bỏ , Cao Dụ Tường cũng chạy theo sau, biết cái gì.

      "Hô. . ." Cảm giác áp bức này đáng sợ, cuối cùng bây giờ cũng giải thoát rồi, Vũ Hàn phát hai chân của mình nhũn ra, liền ngã xuống ghế cạnh bồn hoa.

      Lâm Mạnh Hi còn mang vẻ mặt thú vị nhìn , "Mình thấy, sắp có trò hay để xem rồi."

      "Hả?" Vũ Hàn ý của ấy.

      "Đến giữa trưa cậu biết." Lâm Mạnh Hi cười vô cùng thần bí. Giống như cất giấu bí mật quan trong.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2 (1)

      Eva ,

      Nơi vui chơi của ta cái gì cũng có

      Chỉ thiếu duy nhất Adam

      Mà nhảy điệu Tăng-gô cần hai người

      Nên lựa chọn ta

      __________

      Thời gian nghỉ trưa vừa đến, Lâm Mạnh Hi lôi kéo Vũ Hàn chạy về phía sân thể dục, Chạy nhanh chút, nếu có chỗ ngồi."

      "Chỗ ngồi gì?" Vũ Hàn cảm thấy kỳ lạ, cũng phải xem biểu diễn.

      Vừa đến sân thể dục, mới biết được ý của Lâm Mạnh Hi, ra từ cửa vào đầy ắp người, hơn nữa phần lớn đều là nữ sinh, vừa thét chói tai vừa ầm ĩ, hỗn loạn giống như chợ bán thức ăn.

      "Chuyện gì xảy ra vậy?"

      "Chuyện gì xảy ra sao? Tớ xin cậu, tớ thấy chỉ có đứa ngốc như cậu mới biết." Lâm Mạnh Hi lôi kéo tay , chen đông chen tây, cuối cùng cũng lên được phía trước .

      "Đây là. . . . . . Đội bóng rỗ?" Vũ Hàn nhìn thấy trước mắt có chục nam sinh cao lớn, luyện tập động tác ném rổ.

      "Đương nhiên rồi, nếu cậu cho rằng cái gì?" Lâm Mạnh Hi nhanh tay lẹ mắt, tìm được hai chỗ ngồi khán đài, liền lôi kéo ngồi xuống.

      “Các ấy tới đây làm gì vậy?" hiểu nguyên nhân gì khiến nhiều nữ sinh vây xem như vậy.

      "Cậu thấy sao? Đó là bởi vì Hứa Khắc Bình và Cao Dụ Tường!" Lâm Mạnh Hi chỉ cho thấy.

      Lúc này Vũ Hàn mới phát bóng dáng hai người bọn họ, bọn họ đều mặc bộ đồ thể thao màu xanh và trắng, thổi còi, chỉ huy cầu thủ, cũng có vẻ oai phong tỏa sáng, khí thế hơn người.

      "Tớ thấy rồi, nhưng thế sao?" Vũ Hàn vẫn hiểu.

      Vẻ mặt Lâm Mạnh Hi muốn té xỉu, "Cậu vẫn còn hiểu sao?"

      "Tớ. . . . . . Tớ cần hiểu gì cơ?" Vũ Hàn băn khoăn hỏi.

      "Ôi, tớ cho cậu biết! Trường trung học Thanh Truyền có gì giỏ, chỉ có đội bóng rổ vô địch quốc gia hai năm, danh tiếng rất lớn đó! Tất cả nam sinh bởi vì muốn tham gia đội bóng mà mới tiến vào trường học này! Hứa Khắc Bình là đội trưởng của đội bóng rổ, Cao Dụ Tường là phó đội trưởng, bọn họ là hai nam sinh đẹp trai nhất của Trường trung học Thanh Truyền, tất cả nữ sinh bởi vì hai người họ mà đến, tớ cũng ngoại lệ, nếu có bọn họ kêu gọi, tớ tình nguyện tới đây đâu!"

      "Oh!" Lúc này Vũ Hàn mới chợt hiểu, ra còn có chuyện như vậy!

      "Như thế nào? hiểu chút rồi chứ?"

      "Hả, hiểu chút!" Hai nam sinh này đúng là hạc đứng giữa bầy gà, khó trách khỏi có nhiều người theo đuổi ái mộ như vậy."

      "Tớ thấy tớ nên giúp cậu vào hiểu thêm, giới thiệu chút cho cậu! Đội trưởng Hứa Khắc Bình luôn trầm mặc ít , có mấy phần uy phong, là biểu tượng tinh thần của đội, nhưng ấy chưa bao giờ liếc mắt với nữ sinh nào, hơn nữa sau khi tốt nghiệp ba mẹ ấy muốn đưa ấy đến Mĩ học, cho nên ấy thuộc loại đứng nhìn từ xa. Phó đội trưởng Cao Dụ Tường lại khác, ta đúng chuẩn Play Boy, từ năm nhất bắt đầu có bạn , biết làm cho bao nhiêu đau khổ, nhưng người thích ta xếp thành xe tải, nên ta điển hình của tình nhân nguy hiểm ."

      "Ồh. . . . . . Cám ơn cậu giải thích." Vũ Hàn còn chưa hiểu phân tích lý luận như thế nào!

      "Mục tiêu của tớ, vốn định tiến hành cùng lúc, bắt cá hai tay, nhưng hôm nay nhìn thấy Hứa Khắc Bình, tớ liền biết tớ có hy vọng, vẫn tập trung lực chú ý người Cao dụ Tường tốt hơn."

      "Tại sao?" Vũ Hàn ngơ ngác hỏi.

      Lâm Mạnh Hi yếu ớt thở dài : "Ôi, đây còn phải vì cậu. . . . . ."

      "Tớ? Tớ làm sao?" Vũ Hàn ngây ngốc hỏi.

      "Chờ chút nữa tờ nới cho cậu, mà học trưởng Cao Dụ Tường vẫy tay về phía chúng ta kìa!" Lâm Mạnh Hi vội vàng đứng lên vẫy tay lại, cười đến mức giống như mùa Xuân nở rộ.

      Vũ Hàn cũng nhìn thấy Cao Dụ Tường nhiệt tình vẫy tay về phía các , nhưng những khác phát chuyện này lập tức quăng cho các ánh mắt tràn dầy địch ý.

      "Mạnh Hi, các ấy trừng chúng ta kia. . . . . ." Vũ Hàn cảm giác lạnh toát sống lưng.

      Lâm Mạnh Hi hừ tiếng, cười : "Để cho bọn họ ghen tỵ chết , tớ mặc kệ đấy! Với lại cậu sớm muộn cũng phải tập thành thói quen với loại chuyện như vậy, tin tưởng tớ là đúng sai đâu."

      "Tập thành thói quen sao?" Vũ Hàn hoang mang suy nghĩ, tại sao phải tập thành thói quen với loại chuyện như vậy? Lời của Lâm Mạnh Hi là khó hiểu.

      Cao Dụ Tường vẫy tay ra hiệu với các , muốn các tới, Lâm Mạnh Hi còn cầu cũng được, lôi kéo Vũ Hàn chạy tới.

      Nhưng Vũ Hàn còn ngẩn người được hai bước, bị quả bóng ném vào đầu, quả bóng kia bay đến rất nhanh, sức ném rất lớn, đụng mạnh vào đầu , đau muốn chết!

      "Trời ạ. . . . . ."

      Vũ Hàn thấy trước mắt tối đen, lập tức đứng vững, ai ngờ quả bónh kia lại rơi xuống chân , khiến giây sau đạp phải quả bóng, trật mắt cá chân phải, cả người ngã nhào đất, mà toàn thân tứ chi như rải rác mỗi nơi!

      Trong lúc hoảng hốt, dường như Vũ Hàn nghe thấy tiếng Lâm Mạnh Hi thét lên, còn có rất nhiều tiếng bước chân chạy về phía .

      Sau đó, đôi tay mạnh mẽ nâng dậy, bế toàn bộ người lên, cái ôm ấm áp, rất giống cảm giác trong ngực Hứa Khắc Bình buổi sáng, tiếng tim đập trầm ổn và mùi vị đàn ông, đây chính là cảm giác cuối cùng Vũ Hàn thấy được trước khi ngất xỉu..."

      Sau giấc mơ hỗn loạn, cuối cùng Vũ Hàn tỉnh lại, phát mình nằm giường ở phòng y tế. Mà y tá ngồi trước bàn làm việc bên cạnh.

      "À, em tỉnh!" y tá đứng lên : "Cảm thấy thế nào rồi?"

      "Em. . . . . . Em sao vậy?" muốn ngồi dậy, nhưng lập tức phát đầu giống như bị búa bổ, hơn nữa mắt cá chân cũng đau muốn chết.

      "Em bị bóng đập vào đầu, ngủ mê man buổi chiều, mắt cá chân cũng bị trật, cho nên giúp em băng bó lại ."

      "Oh, cám ơn. . . . . ." Ngày đầu tiên học trung học của , đúng là nhiều màu sắc!

      Lúc này tiếng chuông tan học vừa mới vang lên, Lâm Mạnh Hi vội vã chạy vào, "Vũ Hàn, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu hù tớ suýt chết." Lớp 7 năm nhất được xây ở gần đây, cho nên Lâm Mạnh Hi chỉ mất năm giây là chạy tới.

      "Ừ, xin lỗi, để mọi người lo lắng."

      Lâm Mạnh Hi ngồi bên cạnh , đột nhiên nhìn mặt nở nụ cười.

      Vũ Hàn nghi hoặc, "Sao vậy, mặt tớ có gì sao?"

      " phải tớ cười cậu, tớ chỉ nhớ đến chuyện lúc trưa"

      "Chuyện gì vậy?"

      "Cậu biết ai đưa cậu tới phòng y tế ? Là Hứa Khắc Bình đó! Bởi vì ấy đánh bóng đụng vào đầu cậu, ấy tất cả đều là trách nhiệm của mình, liền ôm lấy cả người cậu, chạy đến phòng y tế, là rất đẹp trai! Khi đó ở sân thể dục, tất cả nữ sinh đều thét chói tai, vừa hận lại ghen tỵ, cậu đó! Trong nháy mắt biến thành tiêu điểm của ghen ghét."

      "Tớ sao?" ôm hai gò má của mình, nghĩ đến tình huống lúc đó, mặt cũng đỏ lên. Khó trách lúc ấy khi ngất xỉu lại có ảo giác như vậy, ra là. . . . . . ra là Hứa Khắc Bình ôm ! Trời ạ, sợ như vậy, vì sao lại đụng vào lần nữa?"

      "Cho nên tớ vừa nhìn thấy cậu, mới nhịn được cười đó! Bây giờ cậu phải bắt đầu cẩn thận nhiều chút, nếu những nữ sinh ghen tỵ kia lóc xương lóc thịt cậu!"

      Thấy bộ dáng Vũ Hàn hoảng sợ, Lâm Mạnh Hi thể nhịn được muốn hù dọa nhiều hơn.

      Quả nhiên, sắc mặt Vũ Hàn tái nhợt: " vậy sao? thể nào?"

      chẳng qua là hết sức bình thường, làm sao ông trời nhẫn tâm đối với như vậy?

      Lúc này, cửa phòng y tế bị đẩy vào, người vào chính là Hứa Khắc Bình và Cao Dụ Tường.

      "Này, em tỉnh rồi sao học muội?" Cao dụ Tường cười hì hì hỏi.

      "Dạ. . . . . . Học trưởng." Vũ Hàn có chút co rúm lui về phía sau, theo bản năng sợ hãi ánh mắt của Hứa Khắc Bình.

      "Buổi trưa hôm nay chơi đúng là khá, cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua người bị bóng đập phải, lại còn đúng lúc bị bóng làm làm cho trật chân té, đơn giản!"

      Cao Dụ Tường vừa vừa nhịn được cười phá lên.

      Vũ Hàn cảm thấy mặt mình lại đỏ, " xin lỗi. . . . . ."

      Vẻ mặt Hứa Khắc Bình lạnh lẽo, lại bắt đầu mắng chửi người: "Cậu còn cười! Nếu như phải cậu gọi họ tới sân luyện tập, sao xảy ra chuyện ngoài ý muốn này? Cậu thân là phó đội trưởng, lại biết duy trì trật tự trong sân, còn để cho người phải đội viên vào, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu nên chịu hoàn toàn trách nhiệm!"

      Giọng Hứa Khắc Bình có chút nghiêm khắc, mọi người ngây người cái, ngay cả Cao Dụ Tường cười ha hả, lúc này cũng dám thuận miệng đáp.

      Vũ Hàn thấy thế, đành phải lấy hết dũng khí : " xin lỗi. . . . . . ra đều là em có chú ý, bởi vì em mải cắm đầu . . . . . . Cũng có nhìn đường, mới có thể bị bóng đập tới, mọi ngươi đừng trách học trưởng Cao Dụ Tường được ? Đây là em. . . . . . Lỗi là của em, mọi người đừng có cãi nhau. . . . . ." sợ nhất là người khác cãi nhau, bởi vì cha mẹ ngày ngày cãi nhau, nên lúc mười tuổi họ ly hôn .

      "Vũ Hàn. . . . . ." Lâm Mạnh Hi vỗ vỗ bả vai .

      "Học muội. . . . . ." Cao Dụ Tường cũng có chút cảm động, nghĩ tới học muội này đỡ cho .

      Nhưng sắc mặt Hứa Khắc Bình vẫn trầm, yên lặng nhìn Vũ Hàn, hại cho là muốn lên cơn, nhưng nghĩ tới lời lại tiếp: "Nếu là đánh bóng vào em, phụ trách tới cùng. Sau khi tan học chờ ở phòng học, tới đón em về nhà!" Cái giọng điệu kia đúng là ra lệnh, căn bản chừa đường sống để người khác còn cự tuyệt.

      Vũ Hàn kinh ngạc nhìn , biết được nên phản ứng thế nào.

      Lâm Mạnh Hi và Cao Dụ Tường cũng vậy, mở to mắt nhìn Hứa Khắc Bình, muốn gì đó, lại thể mở miệng, giống như cổ họng bị vật cản trở.

      "Nghe thấy ?" Hứa Khắc Bình cao giọng hỏi, giống như thầy giáo mắng học sinh.

      Vũ Hàn lvội vàng gật đầu : "Nghe. . . . . . Nghe."

      "Rất tốt." Sau khi xong liền xoay người rời , cũng quay đầu lại lần nào nữa.

      Cao Dụ Tường cũng quên phải rời cùng Hứa Khắc Bình, vẫn còn ngơ ngác đứng đó : "Oa, lần đầu tiên thấy bộ dáng cậu ấy như vậy."

      "Nhìn dọa người!" Lâm Mạnh Hi vỗ vỗ lồng ngực mình .

      Trong đầu Vũ Hàn vẫn còn trống rỗng, bỗng nhiên muốn khóc to: "Làm sao bây giờ? ấy . . . . . . Muốn đưa tớ về nhà sao? Tớ. . . . . . Có thể . . . . . . Len lén chạy mất ? Tớ muốn chút nào . . . . ." Bây giờ cách nào tưởng tượng tình huống Hứa Khắc Bình đưa mình về nhà, là khủng khiếp!

      Lúc này Lâm Mạnh Hi mới phục hồi chút tinh thần, vẻ mặt buồn cười : "Làm ơn, toàn bộ nữ sinh Trường trung học Thanh Truyền ước được như cậu đấy! Cái người may mắn như cậu, chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ, để những nữ sinh kia nghe được thấy ghen tỵ lập tức ngất xỉu ."

      "Tớ muốn mà. . . . . . Tớ sợ ta." Vũ Hàn cũng bắt đầu mất bình tĩnh.

      " biết Hứa Khắc Bình nghĩ gì nữa, " Cao Dụ Tường xoa gáy, chẳng lẽ cậu ta động tâm với này? có khả năng chứ! ta nhìn Vũ Hàn cái, nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

      Lâm Mạnh Hi lại nở nụ cười ngọt ngào : "Học trưởng, thế giới này cũng có cái gì là thể xảy ra được!"

      Cao Dụ Tường nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Mạnh Hi, đột nhiên cảm thấy học muội này phải là nhân vật đơn giản!
      Last edited: 4/5/16
      Mymy97Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2 (2)

      "Reng! Reng! Reng!"

      Mặc dù Vũ Hàn cầu nguyện lại cầu nguyện, nhưng kim đồng hồ vẫn ngừng chạy về phía trước, cũng có bởi vì lời cầu nguyện của mà dừng lại. Đến giờ tan học, mỗi người đều chạy nhanh ra khỏi phòng học, chỉ có Vũ Hàn chậm chạm dọn dẹp cặp sách, mà Lâm Mạnh Hi bên vui sướng khi gặp họa.

      Nhưng hiểu sao, Hứa Khắc Bình hoàn toàn để ý đến lời của , chỉ lấy cặp sách từ lưng chuyển qua vai mình, sau đó chút biểu tình hỏi: " được chưa?"

      gật đầu cái, tự mình đứng lên, nhưng mới được bước, cảm thấy mắt cá chân hơi đau, chẳng qua dứt khoát dám thêm gì nữa, nếu như giờ phút này khiến đột nhiên mất bình tĩnh, nhất định bị dọa cho trốn dưới mặt bàn.

      Ánh mắt của Hứa Khắc Bình trở nên sắc bén, lập tức kéo cổ tay : "Vịn lấy cánh tay tôi."

      " cần. . . . . ."

      vừa mới mở miệng, liền bị uy nghiêm trong ánh mắt ngăn cản, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng làm theo, vừa đụng đến da thịt ấm áp và cơ thể rắn chắc của , cũng khiến cho tim khỏi đập nhanh hơn.

      Cứ như vậy, bọn họ cùng ra khỏi phòng học, bên ngoài mây bay đầy trời, gió đêm thổi tới, cảm giác tháng chín nhàng thoải mái.

      Nhưng nếu như có chuyện này xảy ra tốt rồi, trong lòng Vũ Hàn đau khổ bổ sung thêm câu.

      Hứa Khắc Bình đỡ tới bãi đậu xe, cũng may trong trường học còn người nào rồi, nếu dưới tình huống này, biết nên gặp người ta thế nào .

      Hứa Khắc Bình dắt ra chiếc xe đạp từ bãi đậu xe, chỗ ngồi của chiếc xe này rất cao, so với xe đạp bình thường cao hơn rất nhiều, Vũ Hàn trợn to hai mắt nhìn , cho là mình có thể tự leo lên được.

      "Ngồi lên." Mặt Hứa Khắc Bình đổi .

      "Này. . . . . . Hình như có khả năng. . . . . ." muốn ngã nhào lần nữa, cảm thấy chắc chắn mình làm được.

      Hứa Khắc Bình cúi đầu nhìn chút, chống xe đạp lại, sau đó khẽ cong eo, đôi tay vòng qua eo , trực tiếp "đặt" ngồi lên phía sau.

      Vũ Hàn cao giọng kêu: "A. . . . . ." Còn chưa có kêu xong, phát ra mình ngồi lên phía sau, bị thương tí nào.

      Hứa Khắc Bình ngồi vào phía trước, chỉ câu: "Ôm chặt tôi!" Liền dùng lực đạp bàn đạp, xe đạp cũng chạy về phía trước.

      Vũ Hàn cũng còn suy nghĩ nhiều, hai tay vội vàng vòng lấy eo Hứa Khắc Bình, tránh cho mình té xuống xe. Bây giờ quá sợ, hai tay cũng hơi run rẩy, trong đầu hỗn loạn.

      Đợi đến khi Vũ Hàn ngồi vững vàng chút, xác định mình té xuống, mới bắt đầu nhìn tấm lưng rộng rãi phía trước. Học trưởng Hứa Khắc Bình người cao lớn, khi chơi bóng rổ lại phản ứng nhạy bén như vậy, so với vừa lùn lại vừa nhát, quả là trời vực!

      Nhìn tấm lưng của , gió thổi tới bên tai có chút ngứa, đầu óc mới từ từ tỉnh táo chút, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng dọa người của , ra cũng có đáng sợ như vậy, hơn nữa cẩn thận suy nghĩ chút, cũng coi như là người tốt!

      mang cho nhiều phiền toái như vậy, cũng nên bồi thường cho người ta, nếu thấy có lỗi với lương tâm của mình.

      hề nhận thấy, đến nhà Vũ Hàn, nhưng vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ, cho nên hoàn toàn chưa có phát ra.

      "Két!" Xe đạp chợt dừng lại, Vũ Hàn lại kịp phản ứng, vừa đúng lúc đụng phải tấm lưng rộng lớn của Hứa Khắc Bình.

      "A. . . . . ."

      là đau, cả ngày biết đụng phải mấy lần, cảm giác lỗ mũi của mình như muốn gãy ra.

      "Đến nhà em rồi."

      Giọng Hứa Khắc Bình vẫn lạnh nhạt, đỡ xuống xe, lại nhìn thấy rưng rưng nước mắt, liền cúi đầu hỏi: "Sao vậy?"

      Giọng của vang bên tai , nghe qua trầm ấm có từ tính, khiến có chút ngẩn ngơ, nhưng dám ra nguyên nhân, chỉ lắc đầu cái.

      "Tôi có làm ra chuyện gì khiến khóc mà? Tại sao luôn mang bộ dạng muốn khóc vậy?"

      Ánh mắt của rất sâu xa, Vũ Hàn dám trả lời: " xin lỗi, em cẩn thận. . . . . . Đụng vào. . . . . . Lưng của , cho nên. . . . . . Lỗ mũi là đau. . . . . ."

      Ngoài dự liệu của , sau khi nghe xong chẳng những có tức giận, ngược lại khẽ cười tiếng, cứ như vậy mấy giây trôi qua, lại khiến cho nét mặt của lên dịu dàng, mà trong mắt cũng lóe lên những tia sáng ấm áp, làm hại Vũ Hàn hoài nghi mình bị hoa mắt hay , nếu sao có thể thấy bộ dạng như vậy?

      "Học trưởng. . . . . . ra là. . . . . . ra là cũng cười!"

      bất tri bất giác lời trong lòng với , nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền vội vàng che miệng lại, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng , hiểu bỗng nhiên buột miệng ra. đáng xấu hổ!

      Hứa Khắc Bình thu lại vẻ tươi cười, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn mang theo hứng thú, "Ý em là gì?"

      "Cái gì. . . . . . có ý gì cả? Là . . . . . Là em sai, học trưởng cũng là người. . . . . . Dĩ nhiên. . . . . . Dĩ nhiên cũng cười, em. . . . . . em biết em suy nghĩ gì nữa! xin lỗi, em trước. . . . . . trước đây." thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất, xoay người muốn chạy, nhưng ngay cả bước cũng bước được, bị bàn tay của Hứa Khắc Bình bắt lấy hai vai, giống như móng vuốt đại bàng cắp lấy gà con, Vũ Hàn trong phút ngắn ngủi trốn thoát được.

      Nhưng chỉ xoay người lại, yên lặng nhìn : "Phía trước là cột điện."

      "A?"

      hoàn hồn nhìn lại, mới vừa rồi mình lại chạy như bay về hướng cột điện, là ngốc, may mắn giữ được , nếu cái mũi của gãy hoàn toàn.

      " bộ nhớ nhìn đường!" giống như thầy giáo dạy dỗ học sinh.

      "Dạ!" chỉ có thể gật đầu cái.

      Hai tay còn đặt vai , kéo tới cửa nhà, "Đến rồi."

      "Cám ơn học trưởng. . . . . . Vậy em về nhà trước. . . . . . Ngày mai gặp!" Toàn thân vô cùng khẩn trương, ước gì lập tức rời khỏi tầm mắt của , mới vừa rồi quá mất mặt, vẫn nên chạy trốn tốt hơn.

      Vì vậy chạy như bay vào nhà, cũng dám quay đầu lại lần nào.

      Đáng thương cho Giang Vũ Hàn vừa mới vào cửa nhà, bởi vì chưa tỉnh hồn mà thở hổn hển, lại phát bi kịch lớn, . . . . . .Vậy mà lại quên cầm cặp sách!

      Bà nội Giang pha trà trong phòng khách, thấy cháu ngây ngô đứng ở cửa liền hỏi: "Cháu sao chứ? Sao sắc mặt lại nhợt nhạt như vậy?"

      Ông nội Giang cũng ra từ phòng bếp: "Ồ, sao chân của con lại bị thương vậy?"

      "Con. . . . . . Con bị vấp ngã ở trường học, băng bó rồi ạ."

      Ông nội Giang lắc đầu cái, " có biện pháp với đứa này mà! Nhanh tắm rửa, thay quần áo, sau đó ăn cơm." Dù sao vài ngày Vũ Hàn lại có vết thương mới cho nên bọn họ tập thành thói quen.

      "Vâng --"

      Vũ Hàn đáp tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, còn bóng người, nhất định Hứa Khắc Bình rồi, xem ra ngày mai phải gặp lấy lại cặp sách, haizz, thê thảm! Đúng rồi, cũng chưa có giúp khâu áo sơ mi, căn bản đầu óc nhớ mọi chuyện!

      Bà nội Giang nhìn sang cháu lúc, cuối cùng phát người có chỗ gì đúng, "Vũ Hàn, cặp sách của cháu đâu?"

      Vũ Hàn lắc lắc tay : "Cháu. . . . . . Quên cầm rồi."

      Bà nội Giang và ông nội Giang sửng sốt chút, tiếp theo thể nhịn được nở nụ cười, sinh sống sáu năm cùng cháu , mỗi ngày đều có chuyện hài hước khác nhau, lúc nào cũng khiến họ có chuyện để cười.

      "Ông nội! Bà nội!"

      Vũ Hàn tức giận dậm chân, nhưng đến cuối cùng chính mình cũng phải cười theo, bởi vì chuyện này rất buồn cười! Ngày đầu tiên ở trường cấp ba, xảy ra rất nhiều chuyện mới mẻ, bằng cười cái !

      Tối đó, sau khi cả nhà ba người dùng qua bữa tối, Vũ Hàn ở trong phòng bếp rửa bát, vừa đứng ca hát. tự với mình, nên nhìn vào mặt tươi sáng của cuộc sống, nên để những chuyện nhặt này đánh ngã!

      Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, ông nội Giang ra mở cửa, biết chuyện cùng ai ở cửa. Vũ Hàn cảm thấy tò mò, đúng lúc bà nội Giang vào gọi : " Nhà hàng xóm mới tới thăm chúng ta, mau ra đây !"

      "Dạ." Vũ Hàn lau khô nước tay, theo bà nội tới phòng khách.

      Nhưng vừa nhìn thấy những vị khách ngồi ghế sofa, chỉ muốn ngã nhào đất! Đó là đôi vợ chồng trung niên và cặp em, trong đó người là Hứa Khắc Bình!

      Bà nội Giang rất nhiệt tình giới thiệu với mọi người: "Đây là cháu của chúng tôi, Giang Vũ Hàn. Vũ Hàn, đây là chú Hứa ở nhà bên cạnh, còn có dì Hứa, con trai lớn của bọn họ Hứa Khắc Bình và con trai út Hứa Thế Triết."

      "Chào mọi người." Vũ Hàn rất , sau đó lập tức trốn ra sau lưng bà nội.

      Dì Hứa gật đầu cái : "Ta nghe con và Khắc Bình, Thế Triết học cùng trường cấp ba, Khắc Bình học năm thứ ba, Thế Triết học năm nhất, đúng là trùng hợp!"

      Thế Triết ở bên cười hì hì ;"Hơn nữa. . . . . . Hôm nay còn xảy ra chuyện khủng khiếp!" Ông nội Giang hỏi: "Là chuyện gì cơ?"

      Trước khi Hứa Thế Triết vào học cấp ba, sớm muốn được tham gia cùng đội bóng rỗ với trai rồi, cho nên buổi trưa hôm nay cậu cũng đến sân thể dục, dĩ nhiên là thấy được chuyện xảy ra. Lúc này cậu chỉ ra tất cả, còn thêm ít từ ngữ và hành động phóng đại.

      Trừ Hứa Khắc Bình và Giang Vũ Hàn bình thản ra, tất cả mọi người nghe vậy đều sửng sốt, cuối cùng khóe miệng che giấu được nụ cười, bởi vì Hứa Thế Triết biểu diễn hành động Vũ Hàn bị trượt chân, động tác rất tức cười, khiến cho mọi người nhịn được nữa cười ầm cả lên.

      "Đây cũng phải là động tác người bình thường có thể làm ra được!" Bà nội Giang cười .

      Ông nội Giang tiếp thêm câu: "Cháu của tôi luôn luôn mơ hồ như vậy! mấy người biết ? Hôm nay đến cả cặp sách nó cũng quên mang về!"

      "À, có phải Khắc Bình mang đến đây hay ?" Chú Hứa lấy cặp sách bên cạnh Hứa Khắc Bình ra. "Tôi còn muốn hỏi đứa này mang cặp sách tới đây làm gì đấy!"

      "Đó là con quên trả lại cho ấy." Hứa Khắc Bình điềm tĩnh .

      Bà nội Giang lắc đầu cái, "Vũ Hàn nó luôn quên đông quên tây, hôm nay là ngày đầu tiên học, nhưng buổi sáng nó cũng tí nữa trễ, đồng hồ báo thức cũng có ích gì đối với nó."

      "Đúng vậy, cũng rất ít người bị bóng đập trúng, lại còn bị bóng làm té trật chân? Ha ha. . . . . ." Ông nội Giang cười .

      Ông nội Giang và bà nội Giang xong thích thú, mọi người cũng lấy chuyện của Vũ Hàn ra làm chuyện vui, ngừng cười ha ha. Đúng lúc mọi người trêu ghẹo, Vũ Hàn cảm thấy rất ngượng ngùng, đầu rũ xuống trước ngực.

      Nhưng lúc này Hứa Khắc Bình lại lên tiếng, "Đây đều là lỗi của con, con chơi bóng chú ý có người tới, mới có thể ném bóng vào người ấy. ấy quên cầm cặp sách về nhà cũng là lỗi của con, bởi vì hôm nay con đưa ấy về nhà, giúp ấy mang cặp sách lại quên trả lại cho ấy, cho nên mọi người muốn cười cứ cười con!"

      Giọng Hứa Khắc Bình lạnh nhạt, nhưng tất cả mọi người đều ngây ngốc, biết nên cái gì cho đúng.

      Nhất là Vũ Hàn, hoàn toàn thể tin tưởng lỗ tai của mình, Hứa Khắc Bình lại có thể che chở cho ? Cảm giác kì lạ, giống như có luồng gió xuân ấm áp bao lấy , khiến cho đáy lòng cảm thấy hồi ấm áp.

      Cuối cùng, dì Hứa mở miệng trước: "Hứa Khắc Bình, hình như con rất quan tâm tới Vũ Hàn đó!"

      Đây là lần đầu tiên con trai của bà có hứng thù đối với , bà còn từng cho rằng Hứa Khắc Bình bị đồng tính! Bây giờ nhìn lại có thể an tâm rồi! Sắc mặt Hứa Khắc Bình có chút cứng ngắc, "Con chỉ mà thôi."

      Chú Hứa suy nghĩ gì đó, dì Hứa cũng hiểu nhất, bà khỏi lộ ra nụ cười ám muội, "Khắc Bình à, bây giờ Vũ Hàn vì con mà bị thương, có phải con nên bồi thường cho người ta hay ?"

      "Chú, dì, đây là con. . . . . . Con cẩn thận . . . . . ." Vũ Hàn cảm thấy mình thể đảm nhận nổi phần ân tình này.

      Ánh mắt Hứa Khắc Bình nhàng quét qua Vũ Hàn, lập tức bị dọa co bả vai lại, cắn chặt môi dưới.

      Nhưng chẳng qua bình tĩnh nhìn : " xin lỗi, đều là tôi hại em bị thương. Đến khi chân của em tốt lên, tôi đưa đón em học mỗi ngày, về sau em cần sợ tới trễ, tôi đến gọi em."

      ". . . . . . cần làm phiền. . . . . ." Vũ Hàn muốn cự tuyệt, bà nội Giang lại cắt đứt lời .

      " tốt quá! Chúng ta vẫn luôn rất lo lắng cho con bé này, bây giờ có học trưởng chiếu cố nó, vậy mọi thứ có thể yên tâm. ngại quá, chúng ta thay Vũ Hàn nhờ con lo lắng cho nó!" mặt Bà nội Giang lên thần sắc gian sảo.

      Ông nội Giang và bà nội Giang trao đổi ánh mắt, cả hai đều muốn cậu thanh niên ưu tú như vậy chiếu cố Vũ Hàn, vậy là may mắn rồi! Bọn họ sớm lo lắng Vũ Hàn có thể gả ra ngoài được hay , bây giờ có người ưu tú xuất , nhanh bán ra ngoài sao được?

      Mặc dù hai đứa còn tuổi chút, nhưng lo trước tính sau, kể từ bây giờ bắt đầu cố gắng, ngày nào đó có thể gả Vũ Hàn ra ngoài.

      "Vậy cứ quyết định như thế, ngày mai bảy giờ tôi đến đón em." Hứa Khắc Bình nắm chặt tay .

      Vũ Hàn nhìn sắc mặt mọi người kỳ lạ, mặc dù muốn lên tiếng kháng nghị, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Hứa Khắc Bình, liền nuốt lời vào họng.

      Hình như Hứa Thế Triết cũng cảm nhận được khí kỳ lạ, nhưng vẫn mang vẻ mặt tươi cười : "Hình như mọi người rất vui vẻ, vậy tới ăn bánh ngọt !"

      Chú Hứa mang quà gặp mặt là bánh ngọt vừa ra lò, cho nên mọi người quên chuyện vừa , cùng vui vẻ ăn bánh ngọt nóng hổi, vừa uống nước trái cây của bà nội Giang.

      Ở đây tạo ra bức tranh vui vẻ, cũng chỉ có Giang Vũ Hàn như ngồi bàn chông, hoàn toàn biết làm sao.
      Last edited: 4/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :