1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trêu chọc - Thị Kim (42c) (hoan)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Trêu chọc
      [​IMG]
      Tác giả: Thị Kim
      Nguồn:http://littlejumbo93.wordpress.com/treu-trọc/
      Số chương: 42 chương
      Người edit: Boss Jumbo
      Beta: Jumbo
      Nữ chính: Bạc Hà
      Nam chính: Kỷ Lan
      Nội dung: ngôn tình đô thị, vui mừng oan gia.
      Lời tác giả – VĂN ÁN: câu chuyện xưa hài hước, vui vẻ. Nữ chủ vô ý trêu chọc nam chủ, sau đó lại trong lúc vô ý tìm mọi cách tra tấn nam chính, cuối cùng nam chính phấn khởi phản kích ‘ mọi lĩnh vực’ để trả thù chuyện xưa.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      1

      Bạc Hà vào đại sảnh liền thấy hai người đàn ông ra, hai người cao lớn, oai phong mang theo ấn tượng rất chuyên nghiệp ra.

      vào bệnh viện với cái dáng vẻ như vậy cứ như là muốn ăn thịt người bệnh vậy?”

      sống chết của ông nội nằ

      m

      trong tay bác sĩ, lời bác sĩ chính là thánh chỉ, đừng

      truy

      ền máu ngay cả muốn lục phủ ngũ tạng cũng phải móc ra!”

      “Ông hiến gã đó chữa cho ông nội sao?”

      “Được rồi huynh đệ tôi nợ ông lần hiến máu này, tôi mời ông ăn canh cá muối tổ yến cho bổ máu!”

      Hai người ngang qua Bạc Hà người khác vóc người bé từ ngoài chạy vào, theo sau còn có thêm ba người nữa chạy theo chắc là để hiến máu cho người nhà, xem ra phải chỉ có mình phải đến hiến máu cho người nhà.

      Bố của – Bạc Dự ăn mấy miếng bánh xong nghỉ ngơi chút rồi cũng tiến ra ngoài đại sảnh. Đây là lần đầu tiên hiến máu, tuy thân thể có gì bất ổn nhưng trong lòng cũng có chút bối rối, cảm thấy bước chân có chút liêu xiêu.

      theo dọc hai bên bồn hoa tới, rồi lại thêm vài chục bước nữa, đột nhiên giữa thảm có thấy cái vì tiền.

      Bạc Hà nhìn xung quanh chút, lối cũng chỉ có vài người qua lại. Do dự chút, xoay người nhặt ví tiền lên, mở ra thấy bên trong có tập

      chi phi

      ếu chừng bảy tám tờ gì đó, còn có ba cái danh thiếp.

      khẳng định là kẻ trộm lấy hết tiền mặt rồi, sau đó vứt lại cái ví . Trước

      kia

      khi xe buýt cũng gặp hoài rồi.

      Ba cái danh thiếp giống nhau y đúc đều in hai chữ Kỷ Lan.

      Đây có lẽ là chủ nhân của chiếc ví, hơi do dự liền lấy điện thoại gọi cho số ghi danh thiếp.

      Sau lát điện thoại bắt máy, bên kia chỉ thưa tiếng sau cũng im lặng.

      “Xin chào! Xin hỏi có phỉa Kỷ tiên sinh có đánh mất cái gì ?”

      Thanh bên kia lập tức cao lên vài phần: “Tôi vừa đánh mất ví tiền, xin hỏi là?”

      “Tôi ở trước đại sảnh nhặt được ví tiền của !”

      “Tôi ở gần đó, lập tức qua ngay, xin chờ tôi chút!”

      Điện thoại tạch tiếng rồi treo máy, Bạc Hà thầm nghĩ người này sao có thể thiếu lịch như vậy, ngay cả cảm ơn cũng chưa được câu.

      lát sau, chiếc xe dừng lại bên ngoài đại sảnh, thân hình cao lớn nam tính từ trong xe xuống. Bạc Hà nhận ra đúng là cái người vừa rồi mới gặp chỗ hiến máu.

      đến đưa ví tiền giao cho ta.

      ta nhìn đánh giá lúc sau lại mở ví tiền ra kiểm tra lại, kiểm tra xong nhíu máy nâng mí mắt hỏi lại : “Tiền đâu?”

      Bạc Hà ngẩn ra: “Tiền nào?”

      “Tiền trong ví đó, hơn năm ngàn gì đó!”

      Bạc Hà nóng nảy đáp: “Lúc tôi nhặt được bên trong còn xu nào rồi, chỉ có chi phiếu cùng danh thiếp mà thôi!”

      Người này nhíu nhíu mày nhìn chăm chăm như

      tin

      .

      Bạc Hà chán nản : “Tôi cũng chỉ đến hiến máu mà thôi! Tôi muốn lấy trộm tiền của còn theo số điện thoại danh thiếp gọi cho làm gì?”

      Kỷ Lan đóng ví tiền lại, hứ tiếng: “Có khi còn muốn có tiền thù lao cũng nên”

      Bạc Hà tức giận đến đau cả bụng: “Nếu tin có thể báo công an.”

      nheo mắt gì, Bạc Hà quay đầu bỏ , tức giận đến đau cả đầu.

      “Kỷ Lan nhanh mời tôi ăn cơm, chiều tôi còn có cuộc họp.”

      Từ cửa sổ ra khuôn mặt cương nghị, đúng là người đàn ông cùng Kỷ Lan ra khỏi bệnh viện.

      Kỷ Lan tức giận cầm ví tiền vào bên trong xe.

      Bạc Hà tời nhà ga, phía sau truyền đến tiếng động cơ xe tiến tới, đột nhiên chỉ đát tiếng chiếc xe dừng ở ngay bên cạnh chỗ đứng, từ bên trong xe cửa kính mở, bàn tay

      thon

      dài từ bên trong xe cầm tờ trăm giơ ra.

      “Cảm ơn!”

      Bạc Hà quay đầu, liếc nhìn cái nhìn thấy trăm nguyên giễu võ dương oai dưới ánh sáng mặt trời mà tức giận đến đỏ cả mặt.

      “Thôi để tôi mời bữa cơm !”

      Bạc Hà đứng ở cửa nhà ga thèm để ý đến .

      “Aiz, tính tình nhen!” Kỷ Lan bĩu môi nháy mắt lên đằng trước xe cái, chiếc xe phóng thẳng.

      Bạc Hà thở hắt ra, người này đúng là…., gặp loại người có giáo dục này là bực mình!

      Kỷ Lan vứt lại trăm vừa mượn của Dung Kiên đùi trả lại cho ta.

      Dung Kiền quay đầu nhìn thấy bóng dáng Bạc Hà còn đứng nguyên đường, với Kỷ Lan: “Vừa rồi cậu cũng quá đáng đó! Người ta tốt bụng trả lại ví tiền cho cậu, cậu còn ngờ vực người ta lấy trộm ví tiền.”

      Kỷ Lan mang theo vài phần áy náy : “Bởi vì là ấy nên tôi mới như vậy đó!”

      Dung Kiền nở nụ cười: “Làm sao vậy? Thấy ấy xinh xắn muốn mượn cớ làm

      quen

      .”

      Kỷ Lan khinh thường : “Tôi muốn làm quen?”

      Dung Kiền ngạc nhiên : “Ông quen ấy? Vừa rồi sao còn ra vẻ quen?”

      ấy biết tôi. ấy học cùng đại học, tôi với ông quen nhưng tôi nhận ra vì ấy ở trường rất nổi tiếng.”

      Dung Kiền thuận miệng hỏi: “Người nổi tiếng? Hoa hậu giảng đường?”

      Vừa rồi ở trong xe có ngầm đánh giá vài lần, vóc người thanh tú lại có khí chất của người có học thức, loại khí chất hiếm có vừa có nét cổ điển lại thêm phần ý nhị.

      ấy nổi tiếng bởi vì xinh đẹp mà là vì keo kiệt. Lúc ấy, ấy thuê gian nhà bên cạnh trường học, làm cái máy máy sửa quần áo, bạn cùng lớp đến sửa ấy cũng lấy từng ấy tiền lấy kém phân.” (té ngửa!)

      Dung Kiền “Oa” lên tiếng, nghĩ đến vừa học vừa dùng máy may sửa quần áo, đặc biệt.

      Kỷ Lan run sợ chút đột nhiên ngừng lại : “ ấy phải là tới để bán máu chứ?”

      Dung Kiền phốc tiếng: “Thôi ông!”

      “Thế nên tôi mới hoài nghi tiền là bị ấy lấy, ấy là người đặc biệt tiền.”

      “Sao ông báo cảnh sát chẳng phải ông có số điện thoại của ấy sao?”

      “Tôi cũng rồi, cũng là bạn đồng khóa, cho dù có là ấy lấy cũng thôi .”

      vừa rồi thấy ấy, cũng cảm thấy hơi chột dạ chút, nghĩ tốt nghiệp mấy năm rồi mà trông ấy vẫn như vậy, thanh thuần giố

      ng nh

      ư thời còn là sinh viên làm liếc mắt cái liền nhận ra luôn.

      cùng tuổi với năm nay 26 tuổi nhưng nhìn qua có lẽ chẳng ai tin. nhìn qua kính chiếu hậu, cảm thấy mình sao lại ủy mị như vậy, cũng sắp đến tuổi lấy vợ đến nơi rồi. Aiz, đều là tại ông nội bệnh làm bận rộn mỗi ngày đều được ngủ ngon.

      “Dung Kiền, lát nữa tôi mời ông spa.”

      Dung Kiền liền trực tiếp phỉ vào: “Tôi , đường đường là đàn ông ai lại spa!”

      Kỷ Lan sờ sờ mặt mình: “Ông thấy dạo này trông tôi có chút tiều tụy sao?”

      Dung Kiền ném cho ánh mắt khinh bỉ: “Biến!”

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      2

      Bạc Hà trở về nhà lại nhanh chóng nấu cơm

      , làm xong lại lập tức lên xe điện đem cơm vào bệnh viện.

      Bệnh viện cũng có cơm cho bệnh nhân nhưng đăng kí, bố Bạc Dự mỗi ngày ăn cơm ba bữa cũng hết 25 đồng nên mỗi ngày đều phải mang cơm vào viện cho ông, hôm nay là ngày thứ bảy.

      Sau khi tốt nghiệp đại học xong, Bạc Hà làm kế toán ở công ty tư nhân, Bạc Dự làm bảo vệ ở công ty khác.

      Thời gian trôi qua vốn có gì để , nhưng nửa tháng gần đây Bạc Dự lại cảm thấy hơi khó chịu trong người, đầu tiên là đau ngực sau lại đau lưng, đến hôm đột nhiên đau đến thể nổi, đến bệnh viện kiểm tra bảo là động mạch vành ở tim có vấn đề. Trước tiên chụp cắt lớp sau chẩn đoán bảo cần làm phẫu thuật tim, Bạc Dự sau khi nghe được

      tin

      này phản ứng đầu tiên là hỏi phí điều trị.

      Bác sĩ chính nếu phẫu thuật thuận lợi cũng hết khoảng 8 vạn, bố với con nghe vậy mới nhàng thở ra cái. Bởi vì Bạc Dự ở nhà vốn thất nghiệp, mà trước mắt công ty này cũng đóng bảo hiểm cho ông, ông chỉ tham gia bảo hiểm ở khu tổ dân phố, mức trả cao nhất là 8 vạn.

      Lúc Bạc Hà chạy đến viện phát người nằm giường bên cạnh thay đổi, là người chừng 80 tuổi cùng chuyện với Bạc Dự.

      Lão nhân

      gia nh

      ìn Bạc Hà liền cười nhìn mầy lần: “Đây là con của ?”

      Bạc Dự quay mặt nhìn cái liền cười cười: “Vâng”

      Bạc Hà liền nở nụ cười với người đó: “Lão nhân gia cũng phải làm phẫu thuật sao?”

      Ông gật đầu: “Vâng, cả lầu này có khi tôi cao tuổi nhất nhưng thằng con tôi đến cái bánh bao nguội nó cũng chẳng mang vào cho.”

      Bạc Hà cùng Bạc Dự đều nở nụ cười, ông lão này gia tuy tuổi cao lại nhập viện nhưng vẫn có tinh thần đùa giố

      ng nh

      ư những bệnh nhân khác.

      “Bố! Bố nhanh ra ăn cơm !” Bạc Hà lấy ra cặp lồng cơm được bao bọc kĩ sau hai tầng giữ ấm, đồ ăn vẫn còn nóng nguyên tỏa ra từng cuộn khí.

      là, con hiếu thảo, đồ ăn cũng là thơm, mỗi ngày tôi đều phải ăn cơm bệnh viện, toàn mùi thuốc sát trùng.”

      Ông lão mở ra hộp cơm , nhìn cặp lồng cơm mắt lại ánh lên

      tia

      hâm mộ cùng tán thưởng.

      Bạc Hà thấy xung quanh ông có người thân ở cùng, nhân lúc bố ăn cơm có việc gì làm liền cùng ông chuyện phiếm. Ông lão tính cách hài hước, đặc biệt vui vẻ rất dễ gần.

      “Ông à, ngài ngủ được sao?”

      Bạc Hà cảm thấy giọng có chút

      quen

      tai, quay đầu giật mình nhận ra người vừa là Kỷ Lan. Lại thấy đầu giường có nhãn ghi: Kỷ Cùng. hiểu được, Kỷ Lan chính là cháu nội của ông.

      Kỷ Lan cũng liếc mắt cái nhận ra Bạc Hà, vốn vẻ mặt tươi cười cũng cứng lại.

      Bạc Hà nhớ lại màn lúc trưa, trong lòng thoải mái nên giả vờ biết là ai, xoay mặt ngồi xuống bên cạnh giường bố mình.

      Lúc này bên Bạc Dự ăn xong cơm, Bạc Hà thu dọn mọi thứ xong giọng : “Bố, con làm!”

      “Ừ, con !”

      “Nha đầu, hẹn gặp lại!” Ông lão thấy Bạc Hà liền cao giọng chào.

      Bạc Hà quay đầu nhìn ông cười: “Gia gia hẹn gặp lại!”

      Kỷ Lan nhìn bóng dáng khỏi nhíu mày, khéo quá ! Tốt nghiệp đại học cũng bốn năm năm, sống cùng thành phố chưa bao giờ gặp qua, hôm nay lại gặp nhau những 2 lần.

      “Bác sĩ cái gì, ra cho ông!” Ông lão nhìn Kỷ Lan, giọng hoàn toàn khác với giọng chuyện khi nãy.

      Kỷ Lan ngoài cười nhưng trong cười đem lời bác sĩ

      truy

      ền đạt lại chỉ chuyện tốt chuyện xấu, lại thêm loạt những từ chuyện ngành nhớ lắm cũng đem ra hồi, lão nhân gia tức giận ra mặt.

      “Cái thằng ranh này định qua mặt lão già này à, ông mày vẫn chưa lú lẫn đâu!”

      Kỷ Lan ngay lập tức khom lưng vuốt mông ngựa: “Cháu sao dám, ông vẫn còn minh mẫn lắm!”

      “Chỉ biết vuốt mông ngựa thôi. Buổi tối nấu cơm rồi mang đến đây.”

      Kỷ Lan khóe miệng giật giật: “Cháu bảo thím Vu làm cho ông được ?”

      được, đây là thời điểm ngươi thể hiếu thuận với ông. Mày xem con người ta mỗi ngày ba bữa đều đưa cơm tới.”

      Bạc Dự thỏa mãn nở nụ cười: “Con tôi đặc biệt rất hiếu thảo. Nếu tôi bảo nó làm hai phần cơm tiện thể đem cho ông phần.”

      “Tôi sao lại có thể biết xấu hổ như vậy, tôi cũng có cháu nội ở đây.” đến đó, lão nhân gia trừng mắt cái: “Buổi tối phải mang đến đây cho ông nếu đừng có trách!”

      Ra khỏi phòng bệnh, gãi gãi đầu, dựa vào nét mặt ông, biết đây là ông nội muốn làm khó đây mà, người ta người già như đứa trẻ, 2 năm gần đây quả ông ngày càng khó hầu hạ.

      lấy điện thoại gọi cho thím Vu, bảo bà nấu hộ cặp lồng cơm tối quay về lấy.

      Lúc Bạc Hà đem cơm chiều tới, lại gặp Kỷ Lan trong thang máy.

      Hai người ai nhìn ai, tự mình mang cặp lồng cơm vào bên trong phòng bệnh.

      Ông lão vừa thấy Kỷ Lan tiến vào, liền với Bạc Dự: “ xem cháu nội tôi cũng rất hiếu thảo!”

      “Cháu ông trông đẹp trai lại lịch lãm, biết kết hôn chưa?” Bạc Dự cùng ông lão chuyện cả buổi chiều cũng thân quen, khen tướng mạo của Kỷ Lan hai ba câu liền làm cho ông vui vẻ.

      “Cũng gọi là sáng sủa! Con năm nay bao nhiêu?”

      “26 cũng chưa có ai!”

      Ông lão nhìn Bạc Hà, ngạc nhiên : “ , nhìn ra 26, trông cứ tưởng là sinh viên, nhìn qua như kém cháu tôi 5, 6 tuổi!”

      Kỷ Lan có chút hờn giận, nhìn bên ngoài trông già đến như vậy sao?

      “Con tốt nghiệp trường nào vậy?”

      “Trường đại học Z.”

      “Sao lại khéo như vậy. Kỷ Lan hai đứa là bạn học đó!”

      Bạc Hà run lên chút, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kỷ Lan, vừa vặn cũng đảo mắt qua cái, hai người trầm mặc lên tiếng hoàn toàn có tư tưởng quen biết.

      Ông lão còn có chút kỳ quái, bình thường Kỷ Lan phải là người kiệm lời như vậy, nhìn thấy con – đặc biệt là con xinh đẹp miệng như tép nhảy, hôm nay là khác thường.

      Bạc Dự cũng thấy có chút kì quái, con ông tuy tính tình văn tĩnh nhưng đối xử với mọi người rất lễ phép, hôm nay nhìn thấy bạn học lại lạnh như băng ngay cả câu chào hỏi cũng .

      Ăn cơm chiều xong, Kỷ Lan đỡ ông nội xuống lầu dạo chút lúc trở lại thấy Bạc Hà cùng Bạc Dự bàn bạc.

      “Con về , sáng mai lại vào cũng được, ngủ nhiều ngày rồi trong người chắc cũng thoải mái.” Bạc Dự đau lòng nhìn con , muốn đuổi về.

      Bạc Dự liền thở dài: “Người khác nhiều con nhưng con lại là con ngủ đất điều bất tiện.”

      Ông lão : “Có nhiều con cũng vậy thôi, tôi có hai thẳng con trai, thằng ở châu Mĩ thằng ở châu Âu cũng chẳng có đứa nào chăm sóc cho tôi được.”

      Kỷ Lan vội vàng đỡ ông lên giường nghỉ: “ phải có cháu bên cạnh ông rồi sao. Bố cháu với bác Hai hôm nào cũng gọi điện về hỏi thăm ông còn gì!”

      Ông hừ tiếng: “Gọi điện thoại cũng vô dụng thôi!”

      Bạc Dự phẫu thuật mãi tới cuối buổi chiều mới xong. Bạc Hà đợi ở ngoài phòng phẫu thuật lòng như lửa đốt, người phẫu thuật cùng với ông cũng được đẩy ra nhưng mãi thấy ông ra, Bạc Hà như kiến bò chảo nóng, mãi đến 4 giờ chiều phẫu thuật mới xong.

      Bạc Hà chạy tới hỏi thăm tình hình y tá trả lời ngắn gọn vài câu liền đẩy bệnh nhân vào phòng hậu phẫu, để Bạc Hà ngồi bên trong chăm sóc tùy lúc còn gọi.

      Bạc Hà nghe được giải phẫu thành công thở phào tiếng, tâm trạng cũng bớt nặng nề hơn.

      Phẫu thuật đơn giản này chỉ cần nghỉ thêm 5, 3 ngày trong bệnh viện là có thể về nhà, phẫu thuật kiểu này cơ hội thành công rất cao.

      Lịch phẫu thuật của Kỷ lão là vào ngày hôm sau, lão nhân gia dường như có tâm thái độ im ắng hơn mọi ngày, Kỷ Lan gọt táo đưa cho ông ăn.

      “Ông nội, ông đừng lo lắng quá, phẫu thuật này tỉ lệ thành công rất cao hơn nữa bác sĩ Khang lại là bác sĩ giỏi nhất tỉnh này, ông cứ yên tâm, chờ ông xuất viện con đưa ông Châu Phi chơi.”

      Ông trừng mắt cái: “Có phải muốn rủa ta chết sớm chút có phải ?”

      Kỷ Lan hắc hắc cười tiếng: “Sao lại như thế được, cháu hận ông thể sống tới ngàn tuổi ấy chứ!”

      Lão nhân gia trừng thêm cái nữa xong lại thở dài: “Đời người là ngắn tựa gang tay, chuyện thời trẻ ta tưởng mới ngày hôm qua vậy mà chớp mắt tám mươi tuổi rồi!”

      “Ông còn rất khỏe sống đến trăm tuổi chẳng có gì là khó!”

      “Còn đấy, nhanh kết hôn để ta còn có chắt bế, sau này già rồi con cái nhờ được còn dựa vào cháu chắt thôi.” Ông già nửa than vãn, nửa như là dỗi .

      Kỷ Lan dở khóc dở cười: “Ông phòng xa cũng quá đà rồi đó!” còn chưa có người lấy đâu ra chắt bây giờ.

      Ông lại thở dài: “Già rồi, đến hơi nhiều chút chúng nó cũng bảo là lắm.”

      Kỷ Lan nhanh tay vuốt mông ngựa: “Đâu phải đâu cháu thích nhất là nghe ông , đều là lời vàng ý ngọc chứa nhiều đạo lí.”

      Ông lão hứng: “Này, nếu ta phẫu thuật thành công phải hứa với tôi chuyện.”

      “Hứa cái gì?” Kỷ Lan thấy lưng hơi lạnh, ông nội rào trước đón sau quả nhiên còn có bẫy.

      “Hứa cho ông thằng chắt!”

      Kỷ Lan ngoài cười nhưng trong cười: “Chuyện đó có gì khó đâu ông cứ yên tâm

      Lão nghiêm mặt : “Đây là ngươi hứa rồi đó sau này được nuốt lời đâu đó, Bạc Hà cháu làm chứng cho ông đó!”

      Bạc Hà đứng bên hơi sững sờ đột nhiên bị lão nhân gia gọi tiếng, sợ run run theo bản năng liền lên tiếng.

      Kỷ Lan quét mắt nhìn cái, đột nhiên phát hôm nay vô cùng im ắng tưởng như cả ngày chưa lời nào, sắc mặt cũng trắng hơn bình thường, trông có vẻ vô cùng lo lắng sợ hãi.

      Đảo mắt đến ngày hôm sau, ông nội bị đẩy vào phòng giải phẫu. phòng bệnh ba giường hai giường trống, ban đêm cả căn phòng im ắng chỉ có Bạc Hà cùng Kỷ Lan trong phòng ngủ.

      Hai người đều ngủ giường bệnh, Bạc Hà lo lắng cho tình trạng của bố nên cứ trở mình giường bệnh mãi vẫn chưa ngủ. Giường bên cạnh lại truyền đến tiếng ngáy.

      Bạc Hà càng thấy phiền, khô

      ng sao

      ngủ được, nhịn được nửa tiếng Bạc Hà thể chịu được nữa, đứng ở bên giường Kỷ Lan đầy cái, tiếng ngáy im bặt.

      Bạc Hà quay trở lại giường ngủ bên kia tiếng khò khè lại vang lên.

      Bạc Hà bất đắc dĩ đành phải trở dậy đến bên giường , lần này đẩy mạnh hơn lay được dậy.

      sửng sốt, gắt chút: “ làm sao vậy?”

      Bạc Hà nhàng : “ ngáy làm tôi thể nào ngủ được phiền ngủ nằm nghiêng như thế ngáy.”

      Kỷ Lan phủ nhận ngay lập tức: “ bậy, tôi chưa bao giờ ngáy.”

      Bạc Hà gì xoay người .

      Kỷ Lan căm giận nắm xuống, cau mày thoải mái. Trong ý thức của việc ngủ ngáy đều là độc quyền của ông nội. Hơn nữa khi học đại học chưa thấy ai ngáy cả.

      Bạc Hà nghĩ trong lúc chưa ngủ nhanh ngủ đáng tiếc chưa kịp ngủ bên kia lại truyền lại tiếng ngáy nhưng so với lúc nãy hơn.

      Bạc Hà nhịn nữa cầm lấy động, lát sau lại lay Kỷ Lan dậy.

      “Làm sao nữa? định để cho người khác ngủ sao?” Kỷ Lan cả giận, chuyện còn chút khách khí nào, trừng mắt nhìn là rất đáng ghét mà.

      Bạc Hà cũng để ý đến , ấn điện thoại Kỷ Lan chính tai nghe thấy tiếng ngáy, chính tai nghe thấy tiếng mình ngáy tâm trạng vô cùng xấu hổ, đành phải nghiêng người nằm ngủ, từ trước cho đến nay dều là nằm ngửa ngủ nay phải nằm nghiêng là vô cùng khó chịu.

      Sáng sớm hôm sau, Dung Kiền đến thăm lão nhân gia, liếc mắt cái thấy Bạc Hà bên cạnh cũng ngẩn ra, lúc này mới nở nụ cười với .

      nghĩ chắc Bạc Hà đến thăm Kỷ lão gia, mấy ngày thấy cái tên Kỷ Lan này lại khôi phục tình nghĩa với bạn cũ, xem ra tên này đối với người đẹp vẫn là thể từ bỏ.

      Bạc Hà cũng lịch cười đáp trả sau lại tiếp tục ngồi giường đọc sách.

      Dung Kiền thấy hơi kì quái lại thấy Kỷ Lan thèm liếc cái lấy tay che miệng ngáp dài.

      “Làm sao vậy? Ngủ ngon?”

      Kỷ Lan bụng đầy chướng khí liếc xéo Bạc Hà cái: “ ấy ép buộc tôi cả đêm.”

      Dung Kiền giật mình, quan hệ kiểu này tiến cũng nhanh quá rồi!
      gấu.còi thích bài này.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      3

      Kỷ Lan những lời này căn bản nghĩ làm

      Dung Kiền sinh ra hiều lầm, mà Dung Kiền trước mặt Bạc Hà nghe được nhưng lời này của bạn cũng nhanh chóng xếp thành vợ bạn. cũng ngượng ngùng dám hỏi nhiều, thân thiện cười với . Thấy sắp đến giờ ăn cơm, Dung Kiền nhanh nhẹn muốn mời Bạc Hà nhanh chóng ra ngoài ăn cơm cùng.

      Bạc Hà bên từ chối khéo nhưng trong lòng thầm thắc mắc sao lại có vẻ nhiệt tình với như vậy.

      Kỷ Lan cũng khó hiểu, hai bọn họ ra ngoài ăn cơm có liên quan gì tới cơ chứ? Chẳng lẽ Dung Kiền có ý định gì với , mắt cậu ta có vấn đề rồi sao?

      dùng sức lôi Dung Kiền ra ngoài, đến ngoài phòng bệnh liền hỏi: “Ăn cơm kêu ấy cùng làm gì?”

      Dung Kiền ngạc nhiên hỏi: “ ấy phải là bạn của ô

      ng sao

      ?”

      Kỷ Lan sửng sốt: “Ai đó là bạn của tôi?”

      “Chính ông chứ ai, phải ông bảo ấy ép buộc ông cả môt đêm sao?”

      Kỷ Lan nhìn như muốn lồi cả mắt ra: “ lúc nào chứ? Tôi chỉ là cùng ngủ chung phòng, là ở chung phòng bệnh với ấy thôi mà, bố ấy cũng mổ ở bệnh viện này.”

      Dung Kiền cười : “Ra là thế, tôi thấy ấy còn tưởng ấy đến thăm ông nội nhà ông. Trong lòng còn thầm khen ông ra tay cũng quá nhanh mức!”

      Kỷ Lan trừng mắt liếc Dung Kiền cái: “Người em, tôi có mắt thẩm mĩ kém như vậy sao? Thấy đẹp lúc nào cũng mù luôn sao?”

      Dung Kiền cười hắc hắc: “ ấy ép buộc ông đêm như thế nào?”

      ấy tôi ngáy, cứ chốc lại làm phiền, chốc lại bắt tôi nghiêng người ngủ, làm cả đêm tôi ngủ được.”

      Dung Kiền cười rung hết cả bả vai: “Người em cậu còn phải ngủ chung với nàng mấy ngày nữa cơ!”

      Kỷ Lan cắn răng nghĩ chẳng lẽ đêm nay lại phải tiếp tục ngủ nghiêng?

      “Ông nội phẫu thuật có tốt ?”

      “Cũng có gì đáng ngại, trước mắt rất ổn, mấy ngày nay ông cũng cần tới đâu đợi xuất viện đến nhà cũng được.”

      “Cũng được!”

      Ăn cơm xong Dung Kiền về công ty, Kỷ Lan lên phòng bệnh thấy Bạc Hà ăn trưa, cái bánh mì cùng ly sữa.

      ngắm từ phía sau lưng, nhìn cái miệng đáng ghét ăn, lại nhìn đôi tay cầm chiếc bánh, ăn như mèo như vậy chẳng trách trông là gầy.

      Trong phòng bệnh ngay cả chiếc ti vi cũng có, Kỷ Lan lấy máy lên mạng làm công việc tồn ở công ty, đến giữa trưa ánh nắng chiếu thẳng lên người mới vươn mình cái, nhàn nhã là sướng mà. lát sau, cảm thấy mệt rã rời, liền ngủ gục tự lúc nào đêm qua ngủ tốt. ngủ ngon lại chợt bừng tỉnh giấc thấy Bạc Hà đứng cạnh giường .

      giận, ngồi dậy, trừng mắt chút: “ định để cho tôi yên sao?

      Ban

      ngày cũ

      ng nh

      ư buổi tối đều như vậy!”

      “Y tá gọi !” Bạc Hà giận đến đỏ mặt,người này hết cách rồi.

      Kỷ Lan ngượng ngùng “Biết.” tiếng, nhức đầu chạy nhanh đến phòng chăm sóc bệnh nhân.

      Bạc Hà nhìn Kỷ Lan bỏ , trong lòng thấy buồn phiền, nhớ lại mấy ngày nữa đều phải ở chung trong lòng cũng có chút khó chịu.

      Kỷ Lan quay trở lại phòng bệnh định tiếp tục ngủ, trong phòng bệnh lại có thêm bệnh nhân, là người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, người nhà chừng năm sáu người lại thêm cả trẻ con nên khí cũng ồn ào hẳn lên.

      Bạc Hà nhìn đám người vây quanh chiếc giường trong lòng có chút ngưỡng mộ, mình là con duy nhất, năm đó mẹ đổ bệnh còn có bố bên cạnh bây giờ bố cũng ngã bệnh lại chỉ còn mình mình, muốn đưa đơn xin nghỉ mấy ngày sắc mặt quản lí tốt, nếu có thể có thêm mấy người em thay nhau chăm sóc bố tốt biết bao. Càng nghĩ càng xa, sau này nhất định phải có hai đứa.

      Kỷ Lan ngồi xuống giường nhìn thấy giường bố, Bạc Hà còn tưởng quan tâm đến người bên cạnh, chưa kịp nghe : “Thực xin lỗi, bệnh viện quy định chỉ người được vào thăm . Nhiều người ầm ĩ ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi, cũng ảnh hưởng đến tinh thần người bệnh.”

      Nháy mắt, năm sau người đều yên lặng, thầm lúc rồi lục tục rời chỉ để lại người chăm sóc người bệnh.

      Bệnh nhân ở trong phòng hồi sức lúc nào cũng cần có người bên cạnh, có khi y tá bảo người nhà mua thuốc cũng có khi giúp bệnh nhân đóng tiền làm xét nghiệm, nộp viện phí, tóm lại thể có người, bởi vì biết lúc nào bị y tá gọi.

      Thời gian buổi trưa nhanh chóng trôi qua đến buổi tối, trong phòng bệnh có bốn người ngủ. Kỷ Lan vửa nằm xuống lại thấy Bạc Hà nhìn , trong lòng thầm than, định nằm nghiêng lại cố tình nằm thẳng.

      Bạc Hà muốn lại thôi.

      Kỷ Lan nằm trong chốc lát lại nghĩ nếu vạn nhất ngủ ngáy lại bị gọi dậy thấy tốt nhất vẫn nên nằm nghiêng . Chuyển mặt quay lại thấy giường bệnh số ba dưới gối có mấy túi máu loãng, ngáy mắt lật mặt lại nhìn đối mặt với Bạc Hà.

      Bạc Hà vốn nhìn Kỷ Lan lại thấy quay mặt qua vội vàng xoay người quay lưng về phía .

      Kỷ Lan hung tợn nhìn cái lưng của , lúc lại thấy đường cong sau lưng cũng là đẹp, so với mấy túi máu kinh dị

      kia

      đẹp hơn bao nhiêu lần, tự chủ nhìn chăm chú.

      quen nằm nghiêng nên nằm mãi vẫn ngủ được, Bạc Hà hôm nay lại ngủ rất nhanh.

      Kỷ Lan nằm bất động nửa tiếng, vừa buồn ngủ đột nhiên phía sau vang lên tiếng ngáy, quay lại thấy từ phía người chăm nom bên giường số 3.

      Người nọ dáng ngủ là xấu, nằm ngửa hàm lại còn mở là to.

      Cơn buồn ngủ của Kỷ Lan lập tức bị đánh bay tới chín tầng mây, lại nghĩ thấy Bạc Hà, giống như ngủ rất ngon, nhớ lại đêm qua mình bị tra tấn như thế nào. Trong lòng khó chịu, xuống giường muốn lay tỉnh Bạc Hà.

      Bạc Hà vừa mở mắt lại thấy gương mặt của người đàn ông, liền hoảng sợ nhìn kĩ lại hóa ra là Kỷ Lan liền nhớ lại đây là phòng bệnh.

      thấp giọng hỏi: “ Sao thế?”

      nghe thấy tiếng ngáy sao?”

      Bạc Hà thế mới nghe thấy trong phòng có tiếng ngáy, hướng đến giường sô ba cái, ngạc nhiên : “Cũng phải tôi ngáy gọi tôi dậy làm gì?”

      bắt ta nằm nghiêng !”

      Bạc Hà tức giận trừng mắt cái, hết cách mà.

      Kỷ Lan tức giận bất bình: “ chỉ có mình tôi công bằng!”

      Bạc Hà dỗi thèm để ý tới .

      Kỷ Lan tức giận thôi, tôi ngủ được cũng đừng hòng ngủ, xem ai sợ ai.

      Hai người cùng cương, đồng loạt nghe thấy người bên kia lại rộ lên tràng khò khè.

      Mãi sau người ở giường số 3 cũng bị đánh thức, kêu vài tiếng người kia mới tỉnh lại.

      Buổi sáng ngủ dậy, Bạc Hà liền thấy Kỷ Lan mang đôi mắt đỏ ngầu chuyện điện thoại.

      “Lão Nghiêm, sáng hôm nay ông nghỉ à? Đến bệnh viện chút , thay tôi cho tôi về ngủ giấc. Ừ tôi ở phòng 8 tầng 28.”

      Bạc Hà trăm nghìn nghĩ tới lão Nghiêm này dĩ nhiên là lớp trưởng của – Nghiêm Vị.

      Nghiêm Vị nhìn thấy Bạc Hà cũng như bị kinh ngạc, trừng mắt nhìn nửa ngày mới biết phải nằm mơ : “Bạc Hà cậu với Kỷ Lan là đôi sao?”

      Kỷ Lan đầu đầy hắc tuyến, lúc này gắt: : “Ông bậy bạ gì đó! Bố ấy cũng phẫu thuật ở chung phòng với ông nội tôi.”

      Nghiêm vị “A” tiếng nhìn Bạc Hà cười cười chữa ngượng: “Thực xin lỗi, tôi hiều lầm nhưng cũng khéo quá!”

      Bạc Hà thấy hơi lạ, làm sao Kỷ Lan có thể biết Nghiêm vị.

      Kỷ Lan cau mày: “Phiền ông sáng nay trông ông nội tôi chút, hai ngày nay tôi ngủ tốt lắm, về nhà ngủ giấc chiều quay lại.”

      “Ừ, .”

      “Bên kia gọi người nhà họ Kỷ kìa, ông chạy qua xem chút, có gì gọi điện thoại cho tôi.”

      Kỷ Lan hoàn thành nhiệm vụ liền ngáp sái quai hàm rời .

      Nghiêm vị lúc này mới hỏi Bạc Hà: “Bạc Hà, bố cậu làm sao vậy?”

      Bạc Hà đem tình huống ông cụ kể lại.

      Nghiêm Vị đồng cảm thở dài: “Bạc Hà cậu xui xẻo, luôn gặp những chuyện may như vậy.”

      Bạc Hà im lặng chua xót gì.

      Nghiêm Vị do dự lát cẩn thận hỏi: “Cậu có cần giúp đỡ gì ?”

      vốn là có lòng hảo tâm nhưng măt Bạc Hà lại đỏ lựng lên, nhớ lại đoạn hồi ức trong lòng lại chua xót. kiện kia đôi với phải là kí ức tốt đẹp gì vậy nên sau khi tốt nghiệp có liên lạc lại với bạn bạn cùng khóa.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      4

      Nghiêm

      Vị thấy Bạc Hà hơi xấu hổ, liền thay đổi đề tài: “Cậu làm ở đâu vậy?”

      “Làm kế toán ở doanh nghiệp tư nhân . Còn cậu? ”

      “Làm trong ngân hàng, cứ 3 ngày được nghỉ ngày, hôm này là ngày nghỉ nên đến trông thay tên

      kia

      buổi.”

      Bạc Hà hiếu kì hỏi: “Cậu làm thế nào mà

      quen

      Kỷ Lan.”

      “Cậu biết nó? Nó học lớp bên cạnh lớp mình, cùng khóa, là thành viên hội sinh viên, học đại học rất nổi tiếng rồi, sau khi ra trường thường xuyên tham gia họp lớp, rất thân thiện.”

      Bạc Hà cười cười: “Tớ khô

      ng nh

      ớ, mấy hôm trước mới biết cậu ta cũng học đại học Z.”

      Hai người tiếp tục cùng nhau tán gẫu, vài năm gặp nên cũng có nhiều chuyện để .

      Kỷ Lan ngủ đến trưa, thấy là12 giờ, liền nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Vào phòng bệnh, thấy Nghiêm Vị ngồi ở mép giường, cùng Bạc Hà tán gẫu rất vui vẻ.

      Bạc Hà ngồi đối diện với của sổ, ánh mặt trời làm làn da trắng hồng, lộ ra nét thanh xuân giấu diếm, khuôn mặt thanh tú điềm tĩnh. Lúc này mới biết lúc cười còn có núm đồng tiền nho , bình thường nhìn , chỉ khi cười mới thấy.

      Kỷ Lan đừng ở cửa, chào câu: “Lão Nghiêm , tôi mời cậu ăn cơm.”

      Nghiêm Vị cười hớn hở đứng lên: “Bạc Hà cậu cùng với chúng tôi luôn được ?”

      Bạc Hà vội vàng từ chối, Kỷ Lan đứng ở bên gì nhưng trừng mắt ra điều vô cùng ngạc nhiên, Nghiêm Vị nhận ra Kỷ Lan hào hứng lắm cũng miễn cưỡng.

      đến cầu thang, Kỷ Lan liền hỏi: “Cậu cùng ta cái gì mà trông vui vẻ vậy?”

      Nghiêm Vị : “Tán gẫu chuyện thời đại học, chuyện bạn cũ. Hôm nay vui, ngờ gặp lại được ấy. Nhiều năm chưa gặp nhưng ấy vẫn vậy chẳng khác gì.”

      Kỷ Lan trầm ngâm hỏi: “Cậu cảm thấy tôi thay đổi?”

      Nghiêm Vị liếc mắt nhìn cái, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt trông chờ của : “Ngày nào chẳng gặp, thay đổi cái gì chứ?”

      Kỷ Lan nghe thấy câu trả lời mình cần, tiếp tục

      truy

      vấn: “Ông nội thấy tôi trông già hơn ta năm, sáu tuổi, cậu bảo có đúng ?”

      Nghiêm Vị tỏ ra là người hiểu biết trả lời thành : “Ừ.” tiếng khẳng định, Kỷ Lan lập tức rất nghiêm túc mời bạn thân đến nhà hàng cao cấp nhất ăn cơm.

      Trong lúc ăn, Nghiêm Vị vẫn rất vui vẻ chuyện về Bạc Hà, Kỷ Lan chịu được trêu chọc: “Cậu thầm mến ấy à?”

      Nghiêm Vị ngẩn ra: “Cậu nhìn ra!”

      Kỷ Lan lại ngẩn người: “ , cậu thầm mến ấy?”

      Nghiêm Vị cười : “Đều là chuyện thời đại học rồi!”

      Kỷ Lan nghiêm túc hỏi: “Cậu ngủ tư thế gì?”

      Nghiêm Vị bất an trả lời: “Nằm thẳng.” Thấy Kỷ Lan có chút bình thường, sao lại hỏi như vậy.

      Kỷ Lan bĩu môi: “ được rồi!”

      “Làm sao vậy?”

      ấy thích người nằm nghiêng.”

      Nghiêm Vị ngạc nhiên hỏi: “Làm sao ông biết?”

      Kỷ Lan định : “ ấy ngủ cùng tôi mấy ngày.” Định làm cho người khác hiểu lầm, tiếp tục : “Tôi đương nhiên biết.”

      Lời Kỷ Lan nghe có sắc thái rất quen thuộc, Nghiêm Vị do dự hỏi: “Ông cũng thầm mến ấy?”

      Kỷ Lan suýt nữa bị nghẹn: “Tôi có mù!” xong thấy đúng, vậy chẳng hóa bảo Nghiêm Vị mù vội sửa lại: “ ấy phải loại tôi thích, tôi thích loại quyến rũ hơn, chẳng lẽ ông biết?”

      Nghiêm Vị ha ha cười : “Ông phải tự ngược mà lại tìm loại con đó!”

      Kỷ Lan nhớ lại hai người bạn trước đó quả thực rất phiền phức, mặc dù cũng biết trước kết quả nhưng vẫn đâm đầu vào.

      Vì tinh thần hưng phấn nên sau khi về bệnh viện, Kỷ Lan mở máy tính ra

      xem phim

      , buổi trưa rất nhanh trôi qua.

      Chạng vạng, y tá Bạc Hà buổi tối đem cháo trắng vào, Bạc Dự có thể ăn đồ ăn . Bạc Hà nghe xong rất vui vẻ vì bố sắp ra phòng hậu phẫu, nhanh chóng mua cháo trắng đem vào.

      Giường số 3 hôm nay người khác vào trông may mắn ngáy ngủ. Kỷ Lan cảm ơn trời đất, ngủ thẳng tới nửa đêm, mơ màng giống như nghe thấy người mở cửa chuyện.

      lát sau, tình táo lại liền mở đèn sáng lên, phát Bạc Hà có ở giường. cũng để ý uống nước cơm ăn lúc tối hơi mặn.

      Kỷ Lan mở cửa ra ngoài lại thấy Bạc Hà ngồi ở bên ngoài lấy tay ôm đầu nên nhìn mặt , mái tóc đen dài phủ xuống bờ vai gầy, ánh đèn điện màu xanh chiếu những

      tia

      sáng nhợt nhạt lên người Bạc Hà.

      có hơi tò mò, nửa đêm rồi ngủ ra đây ngồi làm gì?

      về phòng lấy cốc nước to, uống hơi hết nửa cốc xong quay trở về giường vẫn thấy ngồi đó, biết có phải ngủ hay .

      do dự chút đứng trước mặt Bạc Hà đẩy cái.

      Bạc Hà ngẩng đầu, Kỷ Lan ngẩn ra, sao lại khóc?

      Bạc Hà lau bỏ nước mắt , ngồi dịch sang bên cạnh xong lại gục đầu xuống gối.

      Kỷ Lan nhịn được hỏi: “ làm sao vậy? Tôi hôm nay ngủ ngáy đâu? Tôi nằm nghiêng ngủ mà!”

      Bạc Hà gì, lúc sau mới nức nở: “Bố tôi lại vào phòng cấp cứu rồi.”

      Kỷ Lan cả kinh: “Sao lại thế? Buổi chiều bình thường rồi cơ mà?”

      Bạc Hà vô cùng bối rối, có tâm tư cùng Kỷ Lan chuyện. đời này, chỉ còn duy nhất người thân, cái cảm giác sợ hãi bị bỏ rơi lúc đêm khuya này làm vô cùng bất an.

      Kỷ Lan bỗng cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, ông nội vẫn trong phòng hậu phẫu, nhưng kể cả phẫu thuật thành công xem chừng cũng chưa chắc chắn, bao giờ từ phòng hậu phẫu ra may ra mới có thể đỡ lo hơn.

      Quay lại phòng bệnh, hoàn toàn hết buồn ngủ, hai ngày qua cùng Bạc Dự tán gẫu mấy lần, nhìn qua trông khỏe mạnh vậy mà bây giờ ở trong phòng cấp cứu, có lẽ qua khỏi, có thể rời khỏi thế gian này mãi mãi. Lần đầu tiên gặp tình cảnh như thế này làm thấy vô cùng đồng cảm, ra nhưng có lẽ cũng lo lắng thay cho người đó, hay có lẽ đó là tình cảm bình thường giữa người với người.

      Đột nhiên nhận ra mình còn chưa làm được việc gì nhưng cũng 27 tuổi rồi chẳng mấy mà lại 30.

      Kỷ Lan ngủ thẳng đến hừng đông nhưng Bạc Hà vẫn ngồi như vậy đến tận sáng.

      theo bản năng hỏi thăm câu: “Bố thế nào rồi?”

      “Bác sĩ phòng cấp cứu có qua lần.”

      Bạc Hà quay đầu trả lời.

      Kỷ Lan ừ tiếng vào trong nhà vệ sinh. lát sau, gọi điện cho bác sĩ của ông nội hỏi thăm tình huống của ông nội. Vốn lo lắng nhưng hôm qua nghe chuyện của Bạc Dự trong lòng cũng bất an.

      Bác sĩ Khang cũng giấu diếm mà thẳng: “Ông nhà cậu tuổi cũng lớn, giải phẫu tuy rất thành công nhưng có nghĩa mọi việc xong, mà lo lắng cũng chẳng được gì, cứ bình tĩnh thôi.”

      Gác máy, Kỷ Lan hơi lo lắng đúng là ông nội tuổi lớn, tuy so với người bình thường có khỏe hơn nhưng đây là phẫu thuật chắc chắn có ảnh hưởng sau này.

      lát sau, y tá đến đưa hóa đơn viện phí. Bạc Hà nhận hóa đơn nhưng thể tin nổi vào mắt mình, đêm hôm qua thế mà tốn những hơn hai vạn tệ.

      hỏi y tá: “Xin hỏi hóa đơn sao lại nhiều như vậy? Có phải có nhầm lẫn đâu ?”

      Y tá nhìn lại lần chỉ vào phí dụng cao nhất : “Cái này là dụng cụ nhập khẩu từ Mĩ, giá 1500, còn những loại thuốc này cũng đều là hàng nhập khẩu, tính sai đâu cứ từ từ xem xét. Đúng rồi còn có phí nhập viện nữa, giao 8 vạn trước .”

      Sắc mặt Bạc Hà nhất thời trắng dã, trong tay nhiều lắm cũng chỉ có hơn 2 vạn tệ. Bác sĩ Khang viện phí vượt quá 8 vạn, nhưng ai biết lần cấp cứu phải trả thêm 2 vạn tệ nữa.

      Bạc Hà xuống tầng rút từ ngân hàng ra hơn 2 vạn 6, cầm thêm chi phiếu nữa nhưng từng này vẫn thiếu phải làm sao bây giờ?

      đứng dưới đại sảnh hồi lâu. Ở công ty rút hết tiền lương cũng chỉ có hai nghìn năm trăm tệ. Mượn ai bây giờ? họ mới mua nhà còn tiền đây?

      Lúc này thấy vô cùng tuyệt vọng, loại cảm giác này 7 năm trước từng trải qua lần. Khi đó mới học đại học năm thứ hai.

      Kỷ Lan ăn sáng, thấy Bạc Hà đứng cạnh bồn hoa sững sờ, sáng sớm gió lạnh lại ăn mặc mỏng manh, quần áo bị gió thổi dán chặt vào cơ thể trông yểu điệu.

      Đêm qua biết tình hình của Bạc Dự, Kỷ Lan thấy Bạc Hà lại vô cùng đáng thương. Người khác có người nhà bị bệnh đều có người thay nhau chăm sóc lại chỉ có mình lại là con chẳng dễ dàng.

      Đến gần , hơi chậm lại chút.

      gương mặt lộ vẻ hoang mang, ánh mắt giống như có điểm dừng.

      Bạc Dự phải được cấp cứu kịp thời rồi sao? Sao trông vẫn lo lắng như vậy? Trong long bất chợt cũng cảm thấy buồn bực, qua chỗ đứng.

      Mấy ngày sau, Bạc Dự may mắn được cứu chữa kịp thời nhưng mấy người phẫu thuật sau ra khỏi phòng phẫu thuật, về tới phòng bệnh rồi nhưng Bạc Dự vẫn chưa có thể ra khỏi phòng hậu phẫu, bác sĩ mỗi ngày qua chỗ ông xem xét chút lại . Bạc Hà vào thăm bố mấy lần nhưng ông vẫn mê man chỉ có lần thấy ông nhìn trợn tròn mắt nhưng gọi lại chẳng có phản ứng gì.

      Tiền viện phí hàng ngày đều được đưa đến phòng bênh làm Bạc Hà sợ hãi, vạn, vạn hai, chín nghìn tám trăm tệ, chín ngàn sáu trăm tệ.

      Bạc Dự có dấu hiệu chuyển biến tích cực nhưng tiền thuốc men mỗi ngày lại càng nhiều hơn, bệnh viện giục trả viện phí, công ty giục làm.

      Bạc Hà đến điên mất.

      Mắt thấy bố căn bản ngày ngày hai thể xuất viện, mà công ty chắc chắn chấp nhận cho người làm mà hưởng lương, chỉ có thể bỏ việc, lĩnh nửa tháng tiền lương làm trước khi giải phẫu.

      Cầm hơn nghìn tệ, như muối bỏ biển, ngay cả nửa tiền viện phí cũng đủ.

      Y tá lại đến giục giao viện phí.

      Kỷ Lan nhìn sắc mặt tái nhợt, chuyện ấp a ấp úng, trong lòng liền đoán chẳng lẽ có tiền.

      lát sau, quả nhiên nghe thấy gọi điện thoại, biết gọi cho ai nhưng chắc là để vay tiền. Gác máy xong, hoảng hốt, máy nhíu chặt, chẳng lẽ vay được tiền?

      Kỷ Lan có chút thương xót cho .

      Hôm nay đúng ngày nghỉ của Nghiêm Vị, lại đến thay Kỷ Lan trông ông, Bạc Hà nhìn thấy , cũng gượng cười chút.

      Nghiêm Vị phát thấy hơi lạ, Bạc Hà gầy ít liền quan tâm hỏi: “Bạc Hà, nhìn qua tinh thần cậu được tốt lắm, để tôi thay cậu ngày, cậu về nhà nghỉ .”

      Bạc Hà lắc đầu, số việc ai có thể thay cho . Bố ở trong đó phút đều tiêu tiền, hơn nữa vẫn chưa thấy có dấu hiệu hồi phục mỗi ngày tốn vạn, quả thực biết phải làm sao.

      Kỷ Lan mấy hôm nay ngủ rất tốt, ông nội buổi chiều ngày hôm nay có thể ra khỏi phòng hậu phẫu, tâm tình rất tốt cùng Nghiêm Vị chuyện phiếm giường.

      Kỷ Lan muốn kéo Nghiêm Vị ra ngoài ăn cơm, đột nhiên có người trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, tướng mạo người này tuấn tú tao nhã.

      Bạc Hà cúi đầu giả như nhìn thấy người này, người này lại như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn Bạc Hà chăm chú. Kỷ Lan lần đầu tiên thấy ánh mắt của người lại có thể thâm tình như vậy. Rốt cuộc người này là ai vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :