Chương 2.1
Editor: Meggie2010
Nằm nghiêng nhuyễn tháp, mái tóc đen dài tùy ý rơi xuống chiếc đệm mềm mại đỏ thắm, Mộ Tinh Đan chống cằm, khóe môi mỉm cười. người chỉ mặc chiếc yếm trắng thêu hoa mai và chiếc áo choàng lụa mỏng màu đỏ, đôi chân trắng muốt thon dài co duỗi như như , dáng vẻ mị hoặc làm cho nữ nhân khác ở trong phòng nhịn được đỏ bừng mặt.
"Lưu Tinh, việc ta muốn ngươi điều tra thế nào rồi?" Sau khi cúi đầu hớp ngụm trà nóng, Mộ Tinh Đan hỏi.
Hôm nay sau khi xuất môn trở về, nàng lập tức phái ám vệ bên người nàng điều tra lai lịch của nam nhân kia. Giờ quá nửa đêm, tin tưởng với thực lực của Tam Sắc lâu tra được chuyện mà nàng muốn biết.
"Vâng, tra được rồi." Lưu Tinh thân ở chỗ tối ra, bắt đầu báo cáo, "Thịnh Hạo Nhiên, tướng quân trấn thủ biên thành, cha mất sớm, trong nhà chỉ còn nương, nhưng tại sống ở biên thành. Ngoài ra, vào năm cập quán (1) đoạt giải Võ Trạng Nguyên, còn liên tiếp lập được nhiều chiến công, là nhân vật được thăng chức làm tướng quân nhanh nhất từ trước đến nay của Phi Phượng vương triều. Là người cương trực ghét a dua nịnh bợ, hiếu thuận trưởng bối, làm việc kiêu căng, tiết kiệm. Nghe đồn là do chịu được việc lục đục đấu đá nhau nên tự nguyện xin trấn thủ biên thành."
Xem ra Thịnh tướng quân này đích thực là nhân tài trời sinh. Từ thái độ xử lý việc lúc sáng của , còn có phần khí thế kia có thể đoán được kết quả là như vậy. Nàng muốn ám vệ đặc biệt tìm hiểu phải là những tin tức mà nhìn người có thể đoán được này.
Khẽ chau mày, Mộ Tinh Đan giương mắt nhìn Lưu Tinh hỏi "Chỉ có vậy? có gì khác?"
Lúc các nàng mới tới thế giới này, hai người cứu các nàng phải như vậy!
phải Tam Sắc lâu của bọn họ là tổ chức tình báo hạng nhất ở thế giới này, dù là bí mật quân của quốc gia hay là tin tức nho ở phố phường đều có thể hạ bút thành văn sao?
"Tiểu nhân chỉ tra được như vậy." Lưu Tinh khó hiểu hỏi lại, " biết chủ tử còn muốn biết thêm thông tin gì?"
"Ừ, thí dụ như có truyền ra chuyện tốt gì với nương nhà ai hay , hoặc là danh kỹ gì đó. Là người nam nhân, chẳng lẽ hoàn toàn gần nữ sắc? Đừng với ta, là hòa thượng để tóc tu hành."
Nam nhân mà! Cho dù dáng dấp bình thường cũng có chút chuyện phong lưu hoa bướm, càng cần phải nam nhân kia cũng coi là xấu xí, hơn nữa còn có quyền có thế.
Nàng khỏi nhớ tới bóng dáng của lúc sáng. Sống lưng sừng sững tràn ngập tự tin và kiêu ngạo của người lính, khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh mà người tổng chỉ huy nên có, phương thức xử quả quyết dứt khoát do bị ảnh hưởng bởi kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến của . Nam nhân như vậy, có tình như thế nào, khiến người ta nghĩ đến thấy tò mò!
Lưu Tinh dừng chút, lộ ra vẻ mặt khó khăn, "Thịnh Tướng quân cũng phải hòa thượng, nhưng là hề nghe từng đặc biệt lui tới với nương hoặc nữ tử yên hoa nào." Ai! Nếu che giấu quá tốt, bọn họ bội phục Thịnh tướng quân này, vậy mà lại có thể tránh thoát gián điệp của Tam Sắc lâu bọn họ.
"Ý là, trong sạch giống như tờ giấy trắng?" thể nào! Mặt Mộ Tinh Đan thể tin ngồi dậy.
"Vâng."
Ánh mắt lóe lên hứng thú cao độ, Mộ Tinh Đan bước xuống nhuyễn tháp, khẽ vuốt ve song cửa sổ, cười như có điều suy nghĩ.
tướng quân, đại tướng quân vừa ngay thẳng lại thanh khiết, thậm chí chưa từng chạm qua bất kỳ nữ nhân nào...
Nàng vung tay lên, Lưu Tinh lập tức bước lên phía trước chờ phân phó.
"Lưu Tinh, hai nam tử theo bên cạnh là ai, chắc ngươi cũng điều tra rồi chứ." Đây phải câu hỏi, mà là khẳng định.
"Là hai vị phó tướng của Thịnh tướng quân." Lưu Tinh đột nhiên thoáng qua dự cảm chẳng lành.
Vị chủ tử này từ trước đến nay rất vô pháp vô thiên. Lần trước lộ ra nụ cười như thế, chính là lúc nàng quyết định trọng chấn tửu lâu cùng với thời điểm sản xuất loại rượu mới. Mà tại, nàng lại tính toán muốn làm gì nữa đây?
"Ta nghĩ vị Thịnh tướng quân kia có khả năng đến nơi này của chúng ta, nhưng hình như ta có chút ấn tượng với hai vị phó tướng kia, nghĩ chút biện pháp, khiến hai người kia mang Thịnh tướng quân đến đây." Nhàn nhạt ra lệnh, giống như muốn tùy ý mang đồ vật đến vậy.
Mặc dù Lưu Tinh hiểu được đây tuyệt đối phải nhiệm vụ đơn giản, nhưng chủ tử ra lệnh sao nàng dám tiếng , chỉ có thể cắn chặt răng trả lời, "Dạ, Lưu Tinh hiểu."
Kiều mỵ che miệng ngáp cái, Mộ Tinh Đan bước liên tục về phía giường ngủ, trong nháy mắt kéo xuống rèm cửa, quên bỏ lại câu, "Lưu Tinh, cần dài dòng, tối mai ta phải thấy được người."
Giống như hoàn toàn hề để ý tới Lưu Tinh còn đứng ở bên ngoài vì mệnh lệnh hợp lý này mà khổ não, nàng kéo chăn ấm lên đắp, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười.
A! Đại tướng quân, để ta nhìn ngươi là gần nữ sắc như thế nào!
Ban đêm, đại sảnh Cầm Sắt tửu lâu mảnh huyên náo, giữa những nương hầu rượu kiều mà Mộ Tinh Đan đặc biệt chiêu mộ được, từng thùng rượu mới ủ lần lượt được bưng lên bàn, khiến đêm nay ở biên thành có vẻ vô cùng xa hoa lãng phí, duy độc tiểu lâu ở hậu viện lại có vẻ yên tĩnh rất nhiều. Ngay cả như vậy, lúc Thịnh Hạo Nhiên bước vào tiểu lâu vẫn cảm thấy vui.
Còn lí do mà người từ trước đến giờ có hứng thú với chốn thanh sắc như lại xuất ở chỗ này, phải bắt đầu từ lúc người hắc y che mặt lẻn vào thư phòng của .
Nếu phải trong nháy mắt xác định hắc y nhân có chút sát khí nào, cũng ngồi yên ghế chờ đối phương mục đích đến.
"Thịnh tướng quân." Lưu Tinh vái chào cái, "Được Tinh nương nhờ vả, xin mời tướng quân theo ta đến Tùy Phong các ở Cầm Sắt tửu lâu."
Buông sách binh pháp trong tay xuống, sắc mặt Thịnh Hạo Nhiên bất động, nhưng đáy mắt có vẻ giận, "Ta và Tinh nương vốn quen biết, nửa đêm được mời cũng hợp."
tốn quá nhiều thời gian nhớ lại đại danh này, nữ hầu rượu gây xôn xao ở biên thành gần đây, ngay cả hai Phó tướng của cũng hâm mộ.
Nhưng nữ tử sản xuất rượu giỏi, lại vào lúc nửa đêm phái người mời gặp mặt! Hừ! Coi là ai?
Lưu Tinh tự nhiên nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ hề cố ý che giấu của , nhưng nàng biểu chút hoang mang, "Tướng quân, Tinh nương nửa đêm cầu gặp mặt, bởi vì có chuyện quan trọng, hơn nữa chuyện này có liên quán đến phó tướng của tướng quân."
Lần này Thịnh Hạo Nhiên cách nào coi thường được nữa, mắt nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng hỏi: "Bọn họ thế nào?"
"Hai vị phó tướng ở trong tửu lâu uống say, sau đó lại bắt đầu động thủ ở trong tiểu các. Tinh nương biết chuyện này nếu vỡ lở ra đối với thanh danh của hai vị phó tướng có ảnh hưởng tốt, nên mới đặc biệt phái tiểu nhân bí mật viếng thăm phủ tướng quân vào lúc nửa đêm, hi vọng tướng quân có thể theo tiểu nhân đến tiểu các ngăn cản hai vị phó tướng." phen đến hợp tình hợp lý, ngay cả Lưu Tinh cũng nhanh chóng tin vào lời dối này.
Hơi nhíu lông mày, Thịnh Hạo Nhiên cũng quá tin tưởng lời của đối phương, nhưng nhìn nàng chắc như đinh đóng cột lại giống dối, cân nhắc chút, lạnh lùng : "Ngươi chỉ thuận miệng bừa mà lại muốn ta tin tưởng khỏi quá ép buộc người khác, ngươi có thể đưa ra chứng cớ gì đủ để thuyết phục ta ?"
Cách đây lâu vừa mới nhắc nhở bọn họ đừng uống rượu quá chén để tránh hỏng việc, cũng cho là hai huynh đệ Liễu Chính đem lời của vào tai này ra tai kia.
Lưu Tinh vội vàng lấy ra hai khối lệnh bài từ trong túi, đưa lệnh bài ra trước mặt, "Tướng quân, hai vị phó tướng quân luôn mang hai khối lệnh bài tùy thân này người, như vậy có thể thấy được tiểu nhân hề bịa đặt!"
ra chính xác là giả, từ tin tức mà Tam Sắc lâu truyền đến biết tầm quan trọng của hai khối lệnh bài này, nàng mới mời thợ thủ công gấp rút hoàn thành,để tạo niềm tin với vị Thịnh tướng quân này.
Đè xuống cơn tức giận bốc lên, Thịnh Hạo Nhiên hơi nhếch môi, vẻ mặt lạnh nhạt hạ lệnh, "Dẫn đường."
hồi lâu sau, Lưu Tinh dẫn tiến vào trong hậu viện, lại dẫn đến bên ngoài phòng của lầu các cùng liền biến mất.
Vẻ mặt Thịnh Hạo Nhiên khó chịu ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng bầu trời đêm, hiểu tại sao mình đột nhiên có chút do dự dám tiến lên phía trước.
thường ngày làm việc quyết đoán, cho dù gặp phải tình hình quân khó khăn gian khổ, đều có thể tỉnh táo ứng phó, nhưng tối nay lại do dự ở bên ngoài phòng của nữ hầu rượu.
Có lẽ vì biết người chờ đợi trong phòng này có thể chỉ là hai Phó tướng của , mà còn có hồng y nữ tử kia...
Đúng vậy, dưới hỗ trợ của số người lắm mồm, biết hồng y nữ tử mình cứu hôm qua chính là "Tinh nương" mà trà dư tửu hậu trong thành nhiệt liệt thảo luận gần đây.
nghĩ tới gặp được nàng nhanh như vậy, nữ tử đẹp đến mức khiến người ta động lòng.
Dù cho dấu diếm được người khác, nhưng lại thể tự lừa dối mình. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong nháy mắt đó có cảm giác khác thường giống với những nữ tử khác. Cho nên lúc nàng làm ra động tác khiêu tình vô sỉ kia, mới giận đến thể át, là đối với nàng, càng là đối với chính mình.
"Nếu tướng quân tới, vì sao tiến vào?" tiếng hô lười biếng cắt đứt suy nghĩ của .
Thịnh Hạo Nhiên ổn định tâm thần, lúc này mới đẩy cửa tiến vào, tính toán bằng tốc độ nhanh nhất mang hai tên Phó tướng ra gì kia về, sau đó rời xa nơi tửu sắc này.
Cũng có thể nhanh chóng thoát khỏi -- nàng.
Vì lần gặp mặt này, Mộ Tinh Đan tùy ý nằm nhuyễn tháp bên ngoài phòng giống như thường ngày, mà là ăn mặc chỉnh tề. bộ váy ngắn ngang hông buộc eo kết phức tạp ngay thắt lưng, cổ áo chỉ lộ ra chút áo trong đúng mực. Dù màu sắc người vẫn như cũ là hồng sắc huênh hoang, nhưng hơi thu liễm, đổi thành chút hồng nhạt.
Nàng tỉ mỉ chuẩn bị bàn rượu và thức ăn chờ nam nhân kia tiến đến.
Nàng rất có lòng tin đối với Lưu Tinh. Dù biết nàng dùng phương pháp gì, nhưng nàng luôn luôn xử lý ổn thỏa nhiệm vụ được giao.
Mà mới vừa rồi, từ trong miệng Lưu Tinh nàng biết được nam nhân kia tới cửa, nhưng lâu vẫn định tiến vào, mới khiến nàng có chút mất bình tĩnh mở miệng gọi tiến vào.
là người đầu tiên trong đời phá vỡ qui tắc của nàng -- từ trước đến giờ chỉ có nam nhân kịp chờ đợi đến gần nàng, đây là lần đầu tiên nàng có chút mất bình tĩnh thúc giục nam nhân vào cửa.
Cửa từ từ mở ra, ánh mắt của nàng chớp cũng chớp nhìn chằm chằm vào Thịnh Hạo Nhiên tha. Nàng rất kinh ngạc chính mình mong đợi thấy người nam nhân đến như vậy, hơn nữa đối phương còn là nam nhân dường như có hứng thú đối với nàng.
mặc toàn bộ quân giáp giống như hôm qua, thân trường bào màu xám càng tôn lên mấy phần phong độ người trí thức của , tóc hơi ẩm ướt mới tắm rửa xong lâu bị người kéo đến đây.
Trong lúc nàng quan sát , mắt cũng bình tĩnh nhìn nàng. Tầm mắt của hai người giao nhau trung, hồi lâu cũng mở miệng, cuối cùng vẫn là Thịnh Hạo Nhiên đánh vỡ trầm mặc.
"Tinh nương, biết phó tướng của tại hạ..." Bởi vì hôm nay nàng ăn mặc đúng khuôn phép, cho nên thái độ của cũng có vẻ khách sáo lễ độ.
"Thịnh tướng quân, đêm khuya tới chơi, trước tiên sao uống ly rượu nóng cho ấm người?" Nàng cắt đứt lời , bước lên trước mấy bước, lôi kéo đến bên cạnh bàn.
" được, Tinh nương, uống rượu hỏng việc." khước từ.
"Chỉ uống ly rượu như vậy hỏng việc?" Nàng cười duyên, lại bưng cao ly rượu đưa đến trước mặt , "Huống chi tướng quân trấn thủ biên thành vất vả biết bao nhiêu, ly rượu nhạt này coi như là chút kính ý của tiểu nữ đối với ngài, tướng quân chắc chắn nể mặt chứ?"
Nàng cách kiêu ngạo siểm nịnh, nhưng trong lòng lại có tiểu ác ma cười xấu xa tính toán. Hừ hừ, rượu trắng nồng độ cao này là nàng làm ra dựa trí tuệ và khéo léo của người đại, so sánh với loại rượu trái cây chỉ có nồng độ cao nhất là 20% ở nơi này của các ngươi biết mạnh hơn bao nhiêu lần! Chờ ngươi uống xong ly, vẻ mặt của ngươi phải đại biến.
Nghe nàng như vậy, Thịnh Hạo Nhiên thể lại từ chối, duỗi tay tiếp nhận ly rượu, đưa lên môi uống cạn chén, dòng rượu tinh thuần nóng bỏng chui vào trong cổ họng.
lập tức nhíu mày, nhưng lúc đặt ly rượu xuống, vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ có vết ửng hồng nhàn nhạt mặt chứng tỏ vừa mới uống rượu mạnh.
"Thế nào? Rượu ta ủ tệ chứ?" Nàng nhàn nhạt cười, có chút khoe khoang hỏi .
"Luận về đẳng cấp, đáng giá nhắc tới." Vẻ mặt bất động, thản nhiên trả lời câu, nhưng khinh miệt trong lời lại rất ràng.
Điều này làm cho Mộ Tinh Đan cực kỳ mất hứng, nàng cũng lười phải giả vờ thẹn thùng quyến rũ, trợn to mắt nhìn , "Thịnh đại tướng quân, ngươi ràng cho ta lời của ngươi là có ý gì? tại ngươi xem thường ta, hay là xem thường những loại rượu mà ta ủ?"
nhàn nhạt liếc nàng cái, "Rượu là rượu ngon, nhưng thơm ngon hơn nữa cũng chỉ khiến cho tâm trí con người trầm mê trong đó, chạm lướt qua liền ngừng lại cho thỏa đáng."
Chỉ bình luận rượu nàng ủ, lại cố ý xem người là nàng, ý nữ nhân căn bản đáng để nhắc tới phải ? Nam nhân này đúng là con heo đất từ đầu đến chân!
Mộ Tinh Đan trong cơn giận dữ, mặt lại lộ ra nụ cười lạnh, "Đại tướng quân, ta biết nên ngươi kiến thức nông cạn, hay là quá coi thường rượu mà ta ủ ra, ngươi chỉ biết rượu mê hoặc tâm trí con người gì đó, nhưng lại biết rượu này cũng có rất nhiều học thức."
khẽ nhếch miệng, thể cho là đúng.
Nàng rót thêm ly rượu nữa, chờ hương rượu tràn ngập mới tiếp, "Thí dụ ly rượu trong tay ta ! Đây là chiêu bài Thanh Tước của Cầm Sắt tửu lâu chúng ta, đối với bệnh nhân nằm lâu giường, chỉ cần đổ ít Thanh Tước vào lòng bàn tay, xoa bóp đều đặn vị trí bị đè ép của người bệnh, thúc đẩy máu tuần hoàn, phòng ngừa việc hình thành hoại tử. Còn Phượng Hoàng nồng độ cao, có thể dùng để diệt khuẩn tiêu độc, giảm bớt thương vong do miệng vết thương bị nhiễm trùng. Còn rượu Bách Hương nồng độ thấp nhất, lại có thể dùng để chà xát thân thể giúp giảm nhiệt, ta chỉ tùy tiện chút là có thể ra những công dụng này, tướng quân ngươi vẫn cho rằng rượu ta ủ cái nào cũng tệ hết sao?"
Nàng cách dõng dạc đến ngay cả lấy hơi cũng cần, khuôn mặt cao ngạo nâng lên càng thêm chứng tỏ tự tin của nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, bỗng cảm thấy nữ tử trước mắt này so với lần đầu nhìn thấy ngày hôm qua càng đẹp hơn vài phần.
(1) Cập quán: Hay còn gọi là Lễ đội mũ, là lễ trưởng thành vào năm 20 tuổi của người con trai ngày xưa.
Chương 2.2
Editor: Meggie2010
Tuy nàng lưu loát chuỗi rất dài, nhưng vẫn bắt được mấy phần trọng điểm trong đó, nhịn được hỏi: "Ngươi ? Những loại rượu này có thể giảm bớt miệng vết thương nhiễm trùng, hơn nữa còn có thể phòng ngừa hoại tử?"
Lúc hành quân an giặc sợ nhất vết thương thối rữa mà chết, mà nằm dưỡng bệnh giường lâu, lại sợ vết thương bị hoại tử, cho nên nếu lời nàng là ... Ánh mắt trở nên sáng ngời.
Nàng tự tin thôi cười : "Là hay giả có thể mời đại phu đến làm chứng, ta dám tuyệt đối có tự tin."
đùa, người cổ đại hề có kiến thức y học bình thường này, nàng lại bất đồng.
"Tại hạ kính xin nương truyền thụ cho quân y của ta phương pháp chữa trị bằng rượu, nếu như có công hiệu, tại hạ nhất định bồi tội với nương vì thất lễ ngày hôm nay." hai lời cúi người xuống, cao giọng .
Thái độ của nam nhân này trước sau vô cùng khác nhau khiến cho Mộ Tinh Đan có chút choáng váng, nhất thời biết phải phản ứng như thế nào mới tốt.
Nàng lên tiếng lại khiến Thịnh Hạo Nhiên cho là cơn giận của nàng còn chưa tiêu tan. Bất chấp mọi thứ, ngẩng đầu nhìn nàng, "Tinh nương, nếu như ngươi vì thất lễ lúc nãy của ta mà muốn truyền thụ, vậy bất kể ngươi đưa ra cầu gì, nhất định ta đều làm được, dù muốn ta quỳ xuống cũng..."
còn chưa hết lời, bị Mộ Tinh Đan vừa phục hồi lại tinh thần cuống quít cắt đứt, "Đừng đừng đừng! Thịnh tướng quân như vậy, ta giống như là tiểu nhân có thù tất báo bằng."
"Cho nên Tinh nương sẵn lòng truyền thụ chứ?" Tròng mắt đen thâm thúy của thẳng tắp nhìn nàng.
Ánh mắt thành khẩn kia giống như cái chày gỗ nặng nề đập vào tim của nàng, khiến nàng hơi sững sờ sau đó mới trả lời, "Ừ, thành vấn đề, ngày mai xin mời tướng quân phái người tới nơi này của chúng ta lấy rượu! Nhân tiện ta viết sẵn phương thuốc để quân y về thí nghiệm."
"Vậy ta xin cảm tạ Tinh nương trước."
Quay lưng , Mộ Tinh Đan chợt cảm thấy mình dám nhìn vào ánh mẳt quá mức thẳng thắn kia của nữa, khoát tay áo, tương đương hạ lệnh đuổi khách.
Nam nhân này khiến nàng càng ngày càng khó hiểu, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút hoảng hốt, bởi vì tựa như món đồ chơi nhìn thấu.
"Tinh nương, vậy hai vị phó tướng của tại hạ?" Thịnh Hạo Nhiên cũng quên mục đích của chuyến này.
"Dĩ nhiên ở chỗ của bọn họ." Sau khi bỏ xuống câu , cũng quan tâm có thắc mắc gì hay , nàng quay đầu bước vào phòng trong.
ràng như vậy, Thịnh Hạo Nhiên tự nhiên đoán được mình bị người thiết kế, nhưng những tức giận, ngược lại nhìn về phía nàng rời , lộ ra nụ cười nhàn nhạt mà chính mình cũng biết.
kỳ nữ có hai trong thiên hạ. Chẳng những mạnh dạn giống với tiểu thư khuê các, lại còn có thông tuệ mà vũ nữ bình thường có, chỉ riêng biện pháp chữa bệnh từ rượu này thôi cũng chưa từng nghe ai qua.
Thưởng thức tự nhiên nảy sinh, chỉ là lúc này Thịnh Hạo Nhiên còn biết, trong ánh mắt tán thưởng của mình còn mang theo chút chuyên chú khác biệt.
Đó là dấu vết lặng lẽ của tình đến.
Vài ngày sau, Mộ Tinh Đan đứng thảo nguyên có chút phiền não, hơn nữa còn phải dắt ngựa tới lui, kiễn chân mong ngóng người nào đó trở về.
Nàng là càng ngày càng đoán ra vị Thịnh đại tướng quân kia. ràng ấn tượng đầu tiên là người trầm ổn, làm sao gió là mưa. Giống như ngày hôm nay, chính đề nghị để xin lỗi nàng, nên mời nàng ra ngoài cưỡi ngựa. Nhưng ngựa cũng cưỡi rồi, nam nhân kia lại đột nhiên giống như người điên rằng muốn mời nàng ăn món ăn dân dã, sau đó bỏ chạy mất dạng, để lại mình nàng đứng tại chỗ giống như kẻ ngốc.
năm này, nàng và Sơ Bạch, Lục Bình giao hẹn với nhau phải bôn ba tất cả các phương hướng để tìm kiếm phương pháp trở lại thế giới ban đầu. Từ trước đến nay nàng là người luôn luôn hiếu động, mới tìm nam nhân thờ ơ với sắc đẹp của nàng để chơi đùa trong thời gian năm này, ngờ nam nhân này lại luôn nằm ngoài dự liệu.
Ai, nàng đột nhiên hơi hối hận. ràng nam nhân này là món đồ chơi nàng chọn tới giết thời gian, bây giờ nhìn lại ngược lại càng giống như nàng bị người kia đùa giỡn nhỉ?
Lúc nàng suy nghĩ lung tung, Thịnh Hạo Nhiên giục ngựa phi nước đại trở lại, tay còn cầm con mồi máu me đầm đìa.
"Lên ngựa, mau." rống to với nàng, mây đen di chuyển ở phía sau nhanh chóng tụ tập lại bao phủ khắp bầu trời.
Mộ Tinh Đan chú ý bầu trời đen kịt kia còn có mưa gió nổi lên trong khí, nàng vội vàng nhảy lên ngựa, chạy theo sát .
Tuy hai người cưỡi ngựa cực nhanh, nhưng vẫn cản nổi tốc độ của mây đen, chưa được lúc cơn mưa tầm tã trút xuống, mà bọn họ còn cách biên thành đoạn nữa.
Thịnh Hạo Nhiên nhìn nàng co người lại hắt hơi, nhíu nhíu mày, " theo ta, ta biết gần đây có sơn động, chúng ta đến đó tránh mưa trước ."
Trận mưa lớn này rất mãnh liệt, giọt mưa an vào người giống như băng, vừa đau vừa lạnh. Cả người Mộ Tinh Đan run lên, đâu còn dư thừa sức lực để chất vấn đề nghị của , miễn cưỡng gật đầu rồi giục ngựa theo .
May là tới năm phút đến sơn động mà .
Cột ngựa vào tảng đá bên ngoài động, Thịnh Hạo Nhiên cởi áo choàng của mình phủ lên người nàng, "Ta vào trong động trước để nhìn chút, ngươi chờ ở bên ngoài ."
Dù sao cũng là sơn động hoang dã, sợ có dã thú làm tổ trong động.
Mộ Tinh Đan hiểu ý tốt của , nhưng đối với loại giọng điệu mang chủ nghĩa đại nam nhân này của nàng rất đồng ý, cường hãn rút ra tiểu đao tùy thân, nàng kiêu ngạo đứng bên cạnh , "Ít xem thường người khác, Thịnh tướng quân, cùng nhau vào !" Lớn lên từ gia đình hắc đạo, người từ luyện võ thuật tự vệ như nàng cũng thích bị xem như đóa hoa mảnh mai.
"Ngươi --" Lần đầu thấy được cường hãn biết sợ như nàng, nhất thời Thịnh Hạo Nhiên lại phản bác được.
"Ngươi ta gì nữa, phải muốn kiểm tra tình hình bên trong sao?" Chậm rãi vào sơn động, nàng lên tinh thần .
Trong sơn động rất rộng rãi hẹp giống như bên ngoài, còn có bụi cỏ dại rậm rạp, Mộ Tinh Đan chỉ tùy ý nhìn chút dời tầm mắt chỗ khác, nhưng Thịnh Hạo Nhiên bên cạnh nàng lại đặc biệt lưu tâm.
Chú ý tới luôn nhìn chằm chằm bụi cỏ kia, nàng nhịn được tới, cười : "Có gì đẹp đâu mà nhìn, chỉ là đống cỏ thôi mà."
thứ màu đỏ bất thình lình bay ra từ bụi cỏ, Thịnh Hạo Nhiên vội vàng kéo nàng qua, cũng che ở trước người của nàng.
Trong nháy mắt bị đẩy ra Mộ Tinh Đan liền biết vì sơ suất của bản thân nên rước lấy tấn công của con rắn sống ở trong bụi cỏ. Nàng vung ngược tay lên, đao nâng đao rơi, hồng xà kia lập tức bị cắt thành hai khúc rơi mặt đất.
"Ngươi sao chứ?" Nàng hỏi Thịnh Hạo Nhiên bị hồng xà cắn mà sắc mặt có chút trắng bệch.
"Ta sao, ngươi..."
Chưa kịp xong nhìn thấy vết cắn cùng vết máu tay , nàng hai lời kéo ngồi xuống mặt đất, bắt đầu chữa trị khẩn cấp cho .
Thịnh Hạo Nhiên bị rung động , nhất là khi thấy nữ tử lưu loát cắt ra đường tay , sau đó dùng đôi môi đỏ mọng mềm mại hút ra từng ngụm máu độc. Cho đến khi xử lý xong vết thương tay , nàng mới lấy ra bình rượu mang theo bên người, ngậm ngụm rượu sau đó phun lên vết thương để tiêu độc.
Trong sơn động còn có ít cỏ khô, Mộ Tinh Đan gom lại chỗ đẩy tới trước cửa sơn động, sau đó châm lửa, lúc này mới quay đầu lại ngồi xuống.
Thịnh Hạo Nhiên chưa bao giờ biết mình có thời điểm vô dụng như vậy, lại để nữ tử làm xong toàn bộ chuyện mà người nam nhân phải làm ngay trước mặt .
Nàng miễn cưỡng liếc mắc nhìn cái, "Ta biết ngươi suy nghĩ gì, cần quá để ý, nếu như mới vừa rồi là ta bị con rắn kia cắn, những việc này cũng là ngươi làm, chỉ có điều ta có biện pháp xử lý con mồi ngươi săn được."
có biện pháp. Nàng dám động vào thứ máu chảy đầm đìa.
Chỉ sợ lại nổi lên chủ nghĩa đại nam nhân, nàng dứt khoát mạch những gì cần , tránh cho lại phun ra những lời nàng thích nghe.
"Ừ." trả lời đơn giản, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào nàng, muốn biết nữ tử này còn có thể mang đến cho những cảnh tượng ngạc nhiên và vui mừng nào nữa hay ?
Ngoài sơn động, tiếng mưa rơi tí tách, hai người lại thêm gì nữa, đều trầm mặc suy tư.
Bên ngoài mưa càng rơi càng lớn, dường như có xu hướng ngừng lại, ngọn lửa bởi vì đủ nhiên liệu nên lúc cháy lúc .
Mộ Tinh Đan hơi mệt, nhưng lại rảnh rỗi. Nguyên nhân là sau khi Thịnh Hạo Nhiên bị rắn cắn, tuy thoạt nhìn hút hết độc rắn, nhưng chẳng biết tại sao lại bị sốt cao.
Nàng đàng phải cởi áo ra, dùng rượu mạnh còn sót lại thay chà xát thân thể để cho giảm nhiệt. Cứ tưởng là giảm nhiệt tốt chút, ngờ bởi vì y phục của quá hút nước, vừa rồi dầm mưa đến bây giờ vẫn chưa khô, cả người lại bắt đầu lạnh run lên.
"Ai, ta trêu ai ghẹo ai, ràng chính là tìm món đồ chơi, bây giờ còn phải hầu hạ ngược lại món đồ chơi này..."
Nàng vừa trông chừng , vừa lầm bầm.
Ngay từ thời điểm sốt cao Thịnh Hạo Nhiên liền lâm vào trạng thái hỗn loạn. Mặc dù biết nàng có rất nhiều hành động to gan, nhưng lại cách nào đẩy nàng ra.
Ngay cả áo choàng Mộ Tinh Đan cũng đều cởi ra cống hiến cho , nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, cơ thể hơi run rẩy.
Nghĩ đến tất cả đều là do mình sơ suất mới làm cho trở thành bộ dạng thê thảm này, Mộ Tinh Đan cắn chặt răng.
" là, nên xuất môn, là ta thiệt thòi lớn..."
Trong ý thức mơ hồ Thịnh Hạo Nhiên nghe được hồi thanh cởi quần áo sột soạt, còn có tiếng nàng thầm giống như oán trách cái gì. Sau đó cảm giác được khối thân thể ấm áp nhích lại gần ôm chặt, nhiệt độ thân thể mềm mại nóng bỏng của nàng làm cho có được chút ấm áp.
Hương hoa nhàn nhạt phiêu tán ở trong mũi cùng với ấm áp kia càng trở nên cực kỳ đột ngột trong tiếng mưa rơi.
ra sức mở mắt ra, nhìn thấy thân thể Mộ Tinh Đan gần như trần truồng ôm , giật mình thất thần, biết là vì vẻ đẹp của nàng, hay là do nàng quá lớn mật.
"Ngươi nhanh mặc quần áo tử tế vào, nữ tử coi trọng nhất là danh tiết..." khàn khàn mà dồn dập .
"Câm miệng!" Nàng ôm chặt , ngẩng đầu liếc cái, "Cởi cũng cởi, chẳng lẽ tại mặc lại bại hoại danh tiết? Huống chi lúc này chỉ có hai người chúng ta, ngươi ta ai biết. Hơn nữa ngươi cũng là vì cứu ta... Tóm lại, đừng nhiều, ngủ ! chừng ngủ dậy mưa tạnh rồi."
Trong mơ màng, lại bị thuyết phục bởi lí do ra gì này, nhắm mắt lại lần nữa, sau đó nghe tiếng mưa rơi từ từ ngủ.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, ấn tượng cuối cùng của là mái tóc dài rối tung của nàng cùng quấn quít, làm cho chợt nhớ tới ý nghĩa của kết tóc. Sau đó là vẻ mặt tự tin cùng với nụ cười của nàng, xuất lặp lặp lại trong đầu ...
Last edited by a moderator: 23/4/15