1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trên Hoang Đảo

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hoang Đảo (On The Island)
      Tác giả: Tracey Garvis Graves
      Dịch Giả: gauthichdocsach


      Thể Loại: Đại, Lãng Mạn

      Số Chương: 68 chương + 1 phần kết

      Truyện Liên Quan: Uncharted (Ngoại Truyện)

      Tình Trạng Dịch: Hoàn (On the Island + Uncharted)

      Tiến Độ Post: 1-3 chương/ ngày​
      Về Tác Giả:
      Tracey Garvis-Graves là tác giả của Hoang Đảo, Nơi Chưa Người Đặt Chân và Ham Muốn (tạm dịch). Với giọng văn quá hoa mỹ, nhưng lại sống động như , thu hút vô số độc giả hâm mộ.

      sống ở vùng ngoại ô của Des Moines, Iowa, với chồng, hai con, và chú chó Chloe hiếu động. blog ở www.traceygarvisgraves.com, dùng ngôn ngữ đa màu đa dạng và giọng hài hước châm biếm của mình để viết về đời sống hàng ngày, những chương trình tv ngớ ngẩn, và hàng xóm ở vùng ngoại ô của mình.


      Về truyện " Hoang Đảo":
      Anna Emerson, giáo viên cấp ba, 30 tuổi, xinh đẹp và quyến rũ với đôi mắt xanh biếc to tròn mê hồn và mái tóc dài đen thẳm như màn đêm, chán nản vì mối tình kéo dài tám năm nhưng đến kết quả. muốn rời đến nơi xa thời gian và cơ hội đến với . Gia đình Callahan mời theo họ cùng nghỉ mát ở hòn đảo ở Maldives để phụ đạo cho cậu con trai 16 tuổi, T.J., vừa được trị khỏi bệnh ung thư hạch Hodgkin và Anna đồng ý. Nhưng nào có ngờ, chuyến này thay đổi hoàn toàn vận mệnh của mình....và của T.J. Callahan.

      Tháng sáu, 2001, khi viên phi công lái chiếc thủy phi cơ chở Anna và T.J. Callahan đột tử do lên cơn đau tim, chiếc máy bay đâm sầm thẳng xuống Ấn Độ Dương. Chìm xuống đáy đại dương, chỉ là những mảnh vỡ tan tành của chiếc máy bay, mà còn là mọi dự tính và tương lai của hai người. Trong rủi có may, Anna và T.J. chết mà còn được sóng biển đẩy đến hòn đảo với bãi cát trắng mịn, những rặng cọ, dừa vươn cao lên bầu trời trong xanh, các khóm hoa rực rỡ khoe sắc như tuổi xuân vĩnh cửu, đầm phá bao quanh với mặt nước trong veo nhìn thấy đáy với những đàn cá sặc sỡ. vẻ đẹp thần tiên. vẻ đẹp dụ hoặc. vẻ đẹp chết người. Đây là hòn đảo người giữa đại dương mênh mông, chứa bao mối nguy hiểm rình rập cả bờ lẫn dưới nước. Nơi này có nguồn nước ngọt, có thức ăn. Anna và T.J. làm sao để chống đỡ môi trường khắc nghiệt này, đối đầu với cơn đói khát, nguy hiểm và những căn bệnh phát sinh do vi khuẩn?

      Họ có thể sống sót? Họ có thể trở về? Trong khi phải nương tựa lẫn nhau, liệu hai người, nam, nữ, bất kể khoảng cách tuổi tác hay giai bậc trong xã hội, hòn đảo người có phát sinh mối quan hệ mờ ám, vượt quá quan hệ thầy trò, quan hệ người cùng hoạn nạn?

      (by gauthichdocsach)
      Last edited by a moderator: 24/8/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1 - Anna

      Dịch: gauthichdocsach
      Tháng sáu 2001

      Lúc đó tôi ba mươi, khi chiếc thủy phi cơ chở T.J.Callahan và tôi đâm sầm xuống vùng biển Ấn Độ Dương. T.J. mới mười sáu, và được ba tháng vào thời kỳ điều dưỡng sau khi được chữa dứt bệnh ung thư hạch Hodgkin (1) . Viên phi công tên là Mick, nhưng ông chết trước cả khi chúng tôi lao xuống biển.

      Bạn trai của tôi, John, lái xe đưa tôi đến sân bay dù rằng trong danh sách ứng cử viên mà tôi mong muốn đưa tiễn tôi ra sân bay, chỉ xếp thứ ba, sau mẹ và chị tôi Sarah. Chúng tôi chen qua đám đông, mỗi người kéo theo cái vali to đùng có bánh xe, và tôi thầm nghĩ liệu có phải hôm đó người dân ở Chicago ai cũng đổ xô đua nhau bay đâu đó. Khi bọn tôi rốt cuộc cũng đến được quầy vé của US Airways, nhân viên kiểm vé cười duyên, dán nhãn hành lý của tôi, và phát cho tôi phiếu lên máy bay.

      "Cám ơn, Emerson. Tôi đăng ký chuyến bay cho thẳng đến Malé (2) luôn rồi. Chúc thượng lộ bình an."

      Tôi nhét phiếu máy bay vào túi xách và xoay người để chào tạm biệt John. "Cám ơn đưa em ."

      "Để tiễn em, Anna."

      " cần phải vậy," tôi , lắc đầu.

      hơi chùn bước. " muốn mà."

      Chúng tôi lê bước trong im lặng, theo sau dòng hành khách di chuyển chậm rãi. Đến cổng, John hỏi, "Cậu ta trông thế nào?"

      "Gầy còm và trọc lóc."

      Tôi quét mắt qua đám đông và khỏi mỉm cười khi tìm ra T.J bởi lớp tóc nâu ngắn ngủn giờ phủ đầu cậu. Tôi vẫy vẫy tay, và cậu gật đầu coi như lời đáp chào trong khi cậu trai ngồi kế bên chọc cùi chỏ vào bên sườn cậu.

      "Đứa nhóc kia là ai vậy?" John hỏi.

      "Chắc là bạn của cậu ấy, Ben."

      Ngồi thườn thượt ghế, hai cậu nhóc ăn mặc theo đúng kiểu được ưa chuộng bởi hầu hết các cậu con trai mười sáu tuổi: quần soóc thể thao ống rộng, áo thun, và giày tennis buộc dây. cái ba-lô màu xanh biển đặt sàn cạnh chân T.J.

      "Em chắc chắn đây là điều em muốn chứ?" John hỏi. đút hai tay vào túi quần sau và chăm chăm nhìn xuống lớp thảm bạc màu của sân bay.

      Chà, trong hai người chúng ta phải làm gì đó thôi. "Ừ."

      "Em hãy đừng ra quyết định gì hết cho đến khi trở về em nhé."

      Tôi chỉ ra tính phi lý trong lời cầu của . "Em mà."

      Tuy rằng, thành , cũng chỉ có duy nhất lựa chọn mà thôi. Tôi chỉ chọn cách trì hoãn nó trước khi kết thúc kì nghỉ hè.

      John vòng tay qua eo tôi và hôn tôi, cái hôn quá lâu ở nơi công cộng. Ngượng cả mặt, tôi thoát ra. Liếc mắt qua, tôi phát T.J. và Ben chứng kiến hết tất cả.

      " em," .

      Tôi gật đầu. "Em biết."

      Bất lực, cầm lên túi hành lý mang lên máy bay của tôi và quàng dây đeo qua vai tôi. "Thượng lộ bình an. Gọi cho khi em đến đó."

      "Được."

      John rời và tôi dõi theo cho đến khi bóng dáng bị đám đông nuốt chửng, rồi tôi vuốt phẳng chiếc váy của mình và bước đến chỗ mấy cậu bé. Họ cụp mắt xuống lúc tôi tới gần.

      "Chào em, T.J. Em trông khá lắm. Sẵn sàng rồi chứ?"

      Đôi mắt nâu của cậu thoáng lướt qua mắt tôi. "Ừ, chắc rồi." Cậu bé tăng cân và gương mặt còn xanh xao như trước nữa. Cậu đeo kiềng răng, tôi chú ý đến điều này, và có vết xẹo cằm.

      "Chào, là Anna," tôi với cậu bé ngồi kế T.J. "Em hẳn là Ben rồi. Buổi party thế nào?"

      Cậu bé liếc nhìn T.J., bối rối. "Ờ, cũng được."

      Tôi lấy điện thoại ra và xem thời gian. " trở về ngay, T.J. muốn kiểm tra chuyến bay của chúng ta."

      Khi tôi rời , tôi nghe Ben , "Bạn hiền, chị vú của cậu thân hình bốc lửa."

      " ấy là gia sư của tớ, thằng quỷ."

      Những lời đó như gió thoảng qua tai. Tôi dạy học ở trường cấp ba và coi những lời bình luận thi thoảng như vậy từ các cậu bé hormone trào dâng như là chướng ngại nghề nghiệp tương đối vô hại.

      Sau khi xác nhận chuyến bay của chúng tôi được đưa vào lịch trình, tôi quay về và ngồi xuống chiếc ghế trống kế bên T.J. "Ben rồi à?"

      "Ừ. Mẹ cậu ta chán chường việc phải chạy xe vòng quanh sân bay. Cậu ta chịu để bác ấy vào cùng với bọn em."

      "Em có muốn ăn gì ?"

      Cậu lắc đầu. "Em đói."

      Chúng tôi ngồi trong khí yên lặng ngượng ngập cho đến khi tới giờ lên máy bay. T.J. theo tôi xuống lối hẹp dẫn vào khoang ghế hạng nhất. "Em muốn ghế bên cửa sổ ?" Tôi hỏi.

      T.J. nhún vai. "Được. Cám ơn ."

      Tôi tránh sang bên và chờ cho đến khi cậu ngồi xuống, rồi mới thắt dây an toàn trong chỗ ngồi bên cạnh. Cậu lấy chiếc máy CD bỏ túi ra khỏi ba-lô và đeo tai nghe, cách cậu khéo léo cho biết cậu có hứng thú chuyện. Tôi lấy quyển sách ra khỏi túi hành lý xách tay, và viên phi công cho cất cánh máy bay, bỏ lại Chicago đằng sau.



      ***


      Mọi chuyện bắt đầu tồi tệ từ khi ở Đức. Đáng ra chỉ tốn hơn mười tám tiếng để bay từ Chicago đến Malé - thủ đô của Maldives - nhưng chúng tôi bị tuột về sau lịch trình, sau khi bỏ ra cả ngày và nửa đêm tại sân bay quốc tế Frankfurt (3) chờ đợi cho hãng hàng lập lại lộ trình bởi vấn đề máy móc và trì hoãn do thời tiết làm lỡ hành trình ban đầu của chúng tôi. T.J. và tôi ngồi hàng ghế nhựa cứng còng vào lúc 3:00 giờ sáng khi cuối cùng cũng được xác nhận về chuyến bay kế tiếp. Cậu dụi dụi mắt.

      Tôi chỉ tay vào dãy ghế trống. "Nằm xuống nếu em muốn."

      " sao," cậu , nén ngáp.

      "Chúng ta còn đến mấy tiếng nữa mới bay. Em nên ngủ chút."

      " mệt à?"

      Tôi mệt lử cả người, nhưng T.J. chắc chắn cần được nghỉ ngơi nhiều hơn tôi. " sao. Em nghỉ trước ."

      " chắc chứ?"

      "Tuyệt đối."

      "Thôi được." Cậu cười yếu ớt. "Cám ơn." Cậu nằm dài ra dãy ghế và say ngủ ngay tức .

      Tôi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ và quan sát những chiếc máy bay hạ cánh rồi lại cất cánh, những ánh đèn đỏ của chúng nhấp nháy trong màn đêm. Khí lạnh từ máy điều hòa làm hai cánh tay tôi rợn da gà, và tôi rùng mình trong chiếc váy và áo sơ mi tay. Vào nhà vệ sinh gần đó, tôi thay vào quần jean và áo thun tay dài tôi gói vào trong túi hành lý xách tay của mình, rồi mua cốc cà phê. Tôi ngồi lại xuống cạnh T.J., lật sách ra và đọc, đánh thức cậu dậy ba tiếng sau đó, lúc họ thông báo chuyến bay của chúng tôi.

      Còn có nhiều trì hoãn khác nữa khi chúng tôi đến Sri Lanka (4) - lần này là do thiếu hụt phi hành đoàn - và vào thời điểm bọn tôi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Malé ở Maldives, còn cách nhà thuê nghỉ mát của ông Callahan hai giờ đồng hồ bay bằng thủy phi cơ, tôi thức trắng suốt ba chục tiếng đồng hồ. Hai bên thái dương tôi giật tăng tăng và mắt tôi, đầy ghèn và nhức nhói, cay rát. Và khi họ rằng họ giữ chỗ bay trước cho chúng tôi, tôi chớp chớp mắt cố nhịn khóc.

      "Nhưng tôi có mã số xác nhận," tôi với nhân viên soát vé, đẩy mảnh giấy vào trong quầy. "Tôi cập nhật chỗ đặt trước khi rời Scri Lanka mà. Hai chỗ ngồi. T.J. Callahan và Anna Emerson. có thể làm ơn kiểm tra lại giúp chúng tôi?"

      Nhân viên kiểm vé tra lại máy tính. "Tôi rất lấy làm tiếc," ta . "Tên của quý khách có trong danh sách. Thủy phi cơ được đặt hết chỗ."

      "Vậy còn chuyến bay tới?"

      "Trời sắp tối rồi. Thủy phi cơ được bay sau khi mặt trời lặn." Nhận ra nét mặt chấn động của tôi, ta nhìn tôi cảm thông, gõ gõ tay lên bàn phím, và cầm điện thoại lên. "Tôi xem thử có thể giúp gì được."

      "Cám ơn ."

      T.J. và tôi đến tiệm bán quà lưu niệm , và tôi mua hai chai nước. "Em có muốn ?"

      ", cám ơn ."

      "Hay em cất nó vào ba-lô ," tôi , đưa nó cho cậu. "Có thể lát nữa em cần đến."

      Tôi lôi ra lọ Tylenol từ túi xách, lắc ra hai viên vào tay, và uống nước nuốt xuống. Bọn tôi ngồi chiếc ghế dài, và tôi gọi cho mẹ của T.J., Jane, báo với bà rằng cần đợi chúng tôi cho đến khi trời sáng.

      "Có khả năng họ sắp xếp được cho chúng tôi chuyến bay khác, nhưng tôi nghĩ có thể bay vào tối nay. Thủy phi cơ bay sau khi trời tối, cho nên chúng tôi có lẽ phải qua đêm ở sân bay."

      "Tôi xin lỗi, Anna. Chắc mệt mỏi lắm rồi," bà .

      " sao đâu, mà. Chúng tôi chắc chắn đến được đó vào ngày mai." Tôi dùng tay che điện thoại. "Em có muốn chuyện với mẹ ?" T.J. nhăn mặt và lắc đầu.

      Tôi thấy nhân viên kiểm vé vẫy tay về phía tôi. ta cười tươi. "Jane, nghe này, xem chừng chúng tôi có thể -" và rồi di động ngắt cuộc gọi. Tôi cất điện thoại vào túi xách và đến quầy vé, nín thở.

      " trong những phi công lái thuê có thể đưa các bạn ra đảo," nhân viên kiểm vé . "Hành khách mà ông ta được lên lịch trình đưa bị trì hoãn ở Scri Lanka và đến được đây cho đến sáng ngày mai."

      Tôi thở phào và mỉm cười. " may mắn làm sao. Cám ơn nhiều vì giúp chúng tôi tìm chuyến bay. Tôi rất biết ơn ." Tôi thử gọi cho cha mẹ T.J. lần nữa, nhưng di động bắt được sóng. Mong rằng có tín hiệu khi chúng tôi đến đảo. "Sẵn sàng chưa, T.J.?"

      "Rồi," cậu , chộp lấy ba-lô.

      chiếc xe buýt thả chúng tôi xuống trạm taxi hàng . Nhân viên ở quầy ghi danh cho chúng tôi, và rồi chúng tôi bước ra ngoài.

      Thời tiết ở Maldives gợi tôi nhớ đến phòng tắm hơi ở câu lạc bộ thể hình của mình. Lập tức, những giọt mồ hôi tuôn ra trán và sau gáy tôi. Chiếc quần jean và áo thun tay dài lưu khí nóng ẩm bên trong, dính dáp lên da thịt tôi, và tôi ước chi mình thay trang phục nào đó mát mẻ hơn.

      Lúc nào đây cũng oi bc như vậy sao?

      nhân viên của sân bay đứng cầu tàu bên cạnh chiếc thủy phi cơ nhấp nhô, bập bềnh nhàng mặt biển. ta ra hiệu cho chúng tôi. Khi T.J. và tôi đến, ấy mở cửa ra và chúng tôi cúi thấp đầu xuống và leo vào máy bay. Phi công ngồi ghế lái, và ông nở nụ cười với cái miệng nhồm nhoàm đầy bánh burger phô mai.

      "Chào, tôi là Mick." Ông nhai xong xuôi và nuốt xuống."Hy vọng hai bạn phiền chờ tôi giải quyết nốt bữa tối của mình." Ông trông khoảng cuối độ tuổi năm mươi và béo phì đến nỗi người ngồi được chật khít trong ghế lái. Ông mặc quần soóc túi to và chiếc áo thun dệt màu có kích cỡ to nhất mà tôi từng thấy. Hai chân ông để trần. Mồ hôi lấm tấm môi và trán ông. Ông ăn nốt miếng bánh burger phô mai cuối cùng của mình và dùng khăn ăn chùi miệng.

      "Cháu là Anna và đây là T.J.," tôi , mỉm cười và đưa tay ra để bắt tay ông. "Tất nhiên là chúng cháu phiền rồi."

      Chiếc Twin Otter DHC-6 ngồi được mười người, nồng mùi nhiên liệu máy bay và nấm mốc. T.J. thắt dây an toàn và nhìn đăm đăm ra cửa sổ. Tôi ngồi xuống dãy ghế bên cạnh cách chỗ cậu lối giữa, nhét túi xách và túi hành lý xuống bên dưới ghế ngồi, và xoa xoa đôi mắt. Mick mở động cơ lên. Tiếng ồn át giọng của ông, nhưng lúc ông quay đầu sang bên, môi ông mấp máy trong khi liên lạc với ai đó bằng tai nghe vô tuyến. Ông khởi động, di chuyển khỏi cầu tàu, tăng tốc lên, và chúng tôi cất cánh.

      Tôi nguyền rủa cái tật ngủ được máy bay của mình. Tôi luôn ganh tị với những người có thể bất tỉnh ngay phút giây cất cánh và li bì suốt cho đến khi máy bay lăn bánh đường bay. Tôi cố chợp mắt chút, nhưng ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ chiếc thủy phi cơ, và đồng hồ sinh lý bị rối loạn của tôi, khiến cho việc chìm vào giấc ngủ bất khả thi. Lúc tôi từ bỏ và mở mắt ra, tôi bắt gặp T.J. nhìn mình chăm chú. Nếu như nét mặt của cậu bé và hai má nóng bừng bừng mặt tôi biểu thị điều gì, đó là cả hai chúng tôi đều cảm thấy ngượng nghịu. Cậu quay mặt , nhét ba-lô ra sau đầu và ngủ mê man ngay chỉ sau vài phút.

      Bồn chồn, tôi tháo dây an toàn ra và đến chỗ Mick để hỏi xem còn bao lâu nữa mới đến.

      "Chắc chừng giờ gì đó nữa thôi." Ông ra hiệu về phía ghế lái phụ. "Ngồi xuống nếu muốn."

      Tôi ngồi xuống và thắt dây an toàn. Chắn bớt ánh mặt trời, tôi thu vào mắt cảnh quang ngoạn mục đến mê người. Bầu trời, gợn mây và xanh thăm thẳm bên . Vùng biển Ấn Độ Dương, đường uốn lượn, hòa lẫn giữa màu xanh lá bạc hà và xanh ngọc lam bên dưới.

      Mick xoa xoa tâm lồng ngực mình bằng nắm tay và vươn tay lấy ống antacid (5) . Ông cho viên vào mồm. "Chứng ợ nóng (6) đấy mà. Tôi toàn bị như vậy mỗi lần ăn burger phô mai. Nhưng chúng ngon hơn nhiều so với mấy thứ xà lách vớ vẩn, phải công nhận ?" Ông cười ha hả, và tôi gật đầu đồng tình.

      "Thế, các cậu đến từ đâu?"

      "Từ Chicago."

      " làm gì ở Chicago?" Ông cho thêm viên antacid vào miệng.

      "Tôi dạy Ngữ lớp mười."

      "À, nghỉ hè đây mà."

      "Ấy, phải với tôi đâu. Tôi hay nhận dạy kèm cho học sinh vào mùa hè." Tôi ra dấu về phía T.J. "Cha mẹ cậu ta mời tôi đến phụ đạo để cho cậu theo kịp tiến độ trong lớp. Cậu bé bị ung thư hạch Hodgkin và lỡ mất rất nhiều buổi học."

      "Tôi cho rằng trông quá trẻ để làm mẹ cậu ta."

      Tôi cười. "Cha mẹ và các em của cậu bay đến đây mấy ngày trước rồi."

      Tôi thể rời sớm như gia đình Callahan được vì trường công lập tôi dạy cho nghỉ hè muộn hơn mấy ngày so với trường tư thục của T.J. Khi T.J. biết điều đó, cậu thuyết phục cha mẹ để cậu ở lại Chicago chơi mấy ngày cuối tuần, và thay vào đó bay cùng tôi đến đây. Jane Callahan gọi đến để hỏi ý tôi.

      "Bạn của nó, Ben, tổ chức buổi party. Nó rất muốn . có chắc là ngại ?" Bà hỏi.

      " ngại," tôi . "Nó tạo cơ hội cho chúng tôi làm quen với nhau."

      Tôi chỉ mới gặp T.J. có lần, hồi đến phỏng vấn với cha mẹ cậu. cần thời gian nữa để cậu có thiện cảm với tôi; lúc nào cũng như vậy mỗi khi tôi phụ đạo cho học trò mới, đặc biệt là thiếu niên.

      Giọng của Mick cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi. " định ở đây bao lâu?"

      "Cho cả kỳ nghỉ hè. Họ thuê hẳn ngôi nhà hòn đảo."

      "Vậy là bây giờ cậu bé khỏe rồi?"

      "Đúng vậy. Cha mẹ cậu bảo thời gian cậu bệnh khá nặng, nhưng cậu bé vào giai đoạn điều dưỡng được mấy tháng nay rồi."

      "Địa điểm tuyệt vời cho công việc hè."

      Tôi cười toe toét. "Ăn đứt thư viện ấy chứ."

      Chúng tôi bay trong im lặng lúc. " có hơn nghìn hai hòn đảo bên dưới à?" Tôi hỏi. Tôi chỉ mới đếm được ba hay bốn hòn đảo thôi, nằm rải rác mặt biển hệt như những mảnh ghép hình khổng lồ. Tôi đợi câu trả lời của ông. "Mick?"

      "Sao? Ồ, đúng vậy, thêm bớt vài đảo gì đó thôi. Chỉ có chừng hai trăm hòn đảo trong đó là có người sống, nhưng tôi nghĩ rằng tình hình này rồi sớm thay đổi với cái đà phát triển nay. Tháng nào mà chẳng có khách sạn hay khu nghỉ mát mới mọc lên chứ." Ông cười thầm. "Ai cũng muốn được hưởng thụ mùi vị thiên đường cả."

      Mick lại xoa xoa lồng ngực và buông cánh tay trái khỏi cần lái, duỗi thẳng ra phía trước. Tôi chú ý thấy nét mặt đau đớn của ông và lớp mồ hôi hơi ánh lên trán ông. "Bác sao chứ?"

      " sao. Tôi chưa từng bị chứng ợ nóng tệ thế này." Ông bỏ thêm vào miệng hai viên antacid rồi vò nát vỏ bọc trống .

      dự cảm lành quét qua tôi. "Bác có muốn liên lạc với ai ? Nếu bác chỉ cho cháu cách dùng máy vô tuyến, cháu có thể gọi giúp bác."

      " cần đâu, tôi ổn thôi chừng nào mấy viên antacid bắt đầu hiệu nghiệm." Ông hít sâu vào và nhoẻn miệng cười với tôi. "Dù sao cũng cám ơn ."

      Ông trông bình thường được lúc, nhưng mười phút sau ông dời tay phải ra khỏi cần lái và xoa bóp vai trái. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống mặt ông. Hô hấp ông được sâu, và ông cứ xoay qua xoay lại ghế như thể ông tìm được tư thế ngồi thoải mái. Dự cảm xấu trong tôi bùng lên thành nỗi kinh hoàng cùng cực.

      T.J. tỉnh dậy. "Anna," cậu gọi, đủ lớn để tôi nghe được qua tiếng động cơ. Tôi xoay người. "Chúng ta gần đến chưa?"

      Tôi tháo dây an toàn và trở về chỗ ngồi bên cạnh T.J. muốn hét lớn, tôi kéo cậu lại gần và , "Nghe này, khá chắc chắn là Mick lên cơn đau tim. Bác ấy bị đau ngực và sắc mặt kém khủng khiếp, nhưng bác ấy vẫn cứ đổ hết lên cho chứng ợ nóng."

      "Gì cơ! nghiêm túc chứ?"

      Tôi gật đầu. "Cha vừa thoát khỏi trận đau tim trầm trọng mới năm rồi, cho nên biết triệu chứng là gì. đoán là vì bác sợ phải thừa nhận có chuyện xảy ra với mình."

      "Vậy còn chúng ta sao? Ông ta còn lái máy bay được ?"

      " biết nữa."

      T.J. và tôi vào buồng lái. Mick ấn cả hai nắm tay lên ngực và mắt ông nhắm nghiền. Tai nghe lệch khỏi đầu ông và mặt ông xám ngắt.

      Tôi nửa ngồi nửa quỳ xuống bên ghế của ông, nỗi sợ hãi gợn sóng trong tôi. "Mick à." Giọng tôi gấp gáp. "Chúng ta cần phải gọi cứu trợ thôi."

      Ông gật đầu."Tôi hạ cánh xuống nước trước và sau đó trong hai người cần phải gọi vô tuyến," ông thở hổn hển, gắng gượng từng chữ. "Mặc áo phao vào . Chúng nằm trong ngăn chứa đồ bên cạnh cửa đấy. Xong rồi mau trở về chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào." Ông đau đớn nhăn mặt. " !"

      Tim tôi nện ầm ầm như sấm trong lồng ngực và adrenaline (7) trong tôi kéo đến như lũ. Chúng tôi lao vội đến ngăn chứa đồ và lục lọi trong đó.

      "Sao chúng ta phải mặc áo phao vậy, Anna? Máy bay có phao nổi mà, phải sao?"

      Bởi vì ông ấy s hạ cánh kịp.

      " biết nữa, có lẽ là để theo đúng quy trình điều hành được đặt ra đó mà. Chúng ta dù sao cũng sắp đáp xuống ngay giữa biển." Tôi tìm thấy áo phao chèn giữa cái thùng hình trụ ghi chú là XUỒNG CỨU SINH (8-) và mấy cái chăn. "Đây này," tôi , đưa cái cho T.J. và mặc cái của mình vào. Bọn tôi ngồi xuống và thắt dây an toàn lại, tay tôi run lên bần bật đến độ tôi phải gắn gắn lại tới hai lần mới khóa được chốt.

      "Nếu bác ấy bị mất ý thức, cần thực CPR (9) ngay cho bác ấy. Còn em phải lần mò dùng cái máy vô tuyến, T.J., được chứ?"

      Cậu gật đầu, mắt trợn to. "Em có thể làm được."

      Tôi báu chặt hai bên tay vịnh ghế và dõi ra cửa sổ, mặt phẳng gợn sóng của đại dương càng ngày càng gần hơn. Nhưng rồi thay vì phải chậm dần, máy bay tăng tốc, hạ xuống ở góc độ thẳng dốc. Tôi liếc nhìn ra đằng trước máy bay. Mick đổ sụp lên cần lái, bất động. Tôi tháo dây an toàn ra và nhào ra lối giữa.

      "Anna," T.J. rống lên. Mép áo tôi sượt khỏi nắm tay cậu.

      Trước khi tôi đến được buồng lái, Mick giật người về sau trong chỗ ngồi, tay ông vẫn còn đặt cần lái, khi cơn co thắt ồ ạt cào cáu ngực ông. Mũi máy bay quay ngoắc lên và chúng tôi lao xuống biển, đuôi máy bay thẳng tiến, nảy lên nảy xuống đảo điên những ngọn sóng. Mép cánh máy bay đâm xuống mặt nước biển và chiếc máy bay xoay lộn tùng phèo.

      va chạm mạnh hất ngã tôi, như thể ai đó buộc sợi dây quanh mắt cá chân tôi rồi giật mạnh. thanh kính vỡ ập tràn vào tai tôi, và tôi có cảm giác như mình bay, theo sau đó là cảm giác đau đến thấu xương khi máy bay vỡ tan ra.

      Tôi đâm sầm xuống biển, nước biển tràn vào họng tôi. Tôi hoàn toàn bị mất phương hướng, cũng nhờ có chiếc áo phao nổi nâng tôi lên từ từ. Đầu tôi trồi khỏi mặt nước, và tôi ho kịch liệt, gắng sức hít lấy hít để khí và ói nước ra.

      T.J.! Ôi Chúa ơi, T.J. đâu rồi?

      Tôi tưởng tượng ra tình cảnh cậu bị kẹt lại trong chỗ ngồi, cách nào tháo chốt dây an toàn, rồi tôi nhìn ngang nhìn dọc khắp mặt nước, nheo mắt lại dưới ánh mặt trời và hét to tên cậu. Chỉ đến khi tôi cho rằng cậu chết đuối rồi, cậu trồi lên, sặc sụa và phun nước phì phì.

      Tôi bơi tới chỗ cậu, lưỡi nếm thấy vị máu, đầu tôi nhức nhói đến mức tôi cho rằng nó sắp nổ tung. Khi tới được chỗ T.J., tôi chộp lấy tay cậu và cố cho cậu biết tôi mừng như điên khi thấy cậu còn sống, nhưng lời của tôi thoát ra miệng theo như mong muốn và ý thức tôi trôi dạt ra ra vào vào trong làn sương khói mờ ảo.

      T.J. hét lên để đánh thức tôi dậy. Tôi còn nhớ những làn sóng cao và rằng mình nuốt xuống họng liền mấy ngụm nước biển, rồi sau đó tôi còn nhớ gì nữa.


      text-decoration: underline']Ghi Chú:
      (1) Là loại ung thư máu ác tính, thực chất là ung thư hạch ở hệ bạch huyết. Ung thư hạch là tình trạng các hạch trong hệ miễn dịch tăng trưởng loạn xạ và thể kiểm soát được. Điển hình là u xuất ở hạch bạch huyết rồi sau đó lan dần theo thứ tự đến các hạch khác, lách, gan và tủy xương. Thường xảy ra ở độ tuổi 20 và 50. Đa số bệnh nhân là thanh niên trẻ.

      (2) Thủ đô của Maldives (Man--vơ). Cộng hòa Maldives là quốc đảo gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương. Maldives nằm ở phía nam quần đảo Lakshadweep thuộc Ấn Độ, và cách khoảng 700km phía tây nam Scri Lanka. Maldives là quốc gia nhất Châu Á về dân số và cũng là quốc gia Hồi giáo đa số nhất thế giới.

      (3) Frankfurt là thành phố thuộc bang Hessen (miền tây nước Đức), ven sông Main, là trung tâm tài chính và thương mại quan trọng của Đức.

      (4) Cộng hòa Dân chủ Xã hội chủ nghĩa Scri Lanka (Xri Lan-ca) là đảo quốc với đa số dân theo Phật giáo ở Nam Á, nằm cách khoảng 31km ngoài khơi bờ biển phía nam Ấn Độ. Thường được gọi là Hòn ngọc Ấn Độ Dương.

      (5) Hay còn gọi là magnesium antacid có tác dụng trung hòa acid dạ dày, hoặc làm chất đệm cho dịch dạ dày, nhưng tác động đến sản sinh ra dịch dạ dày.

      (6) Chứng ợ nóng: là triệu chứng phổ biến của bệnh trào ngược dạ dày thực quản, có thể gây ra do ăn cay, ăn quá nhanh, ăn tiêu, uống nhiều rượu, hút thuốc lá nhiều, thiếu ngủ...

      (7) Chất hoóc-môn làm tăng huyết áp, tim đập nhanh và hoạt động như tác nhân truyền tín hiệu thần kinh khi cơ thể bị căng thẳng hay gặp nguy hiểm.

      (8-) trong các thiết bị an toàn hàng hải quan trọng bậc nhất được trang bị hầu hết các tàu, thuyền, thủy phi cơ. Xuồng được thiết kế chuyên dùng để di chuyển người khỏi tàu cũng như cứu hộ biển trong các tình huống khẩn cấp.

      (9) CPR viết tắt cho Cardiopulmonary Resuscitation: là phương pháp cấp cứu, hồi sức tim-phổi.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Sóng biển khuấy đập tung tóe quanh tôi, lên mũi, xuống họng, vào mắt. Tôi thể thở nổi mà bị sặc sụa. Anna bơi về phía tôi, khóc lóc và xuất huyết và gào thét. nắm lấy tay tôi và cố gì đó, nhưng lời ra miệng rối loạn khiến tôi hiểu được ấy điều gì. Đầu của nghiêng ngả, và rồi ụp mặt xuống nước. Tôi túm tóc kéo lên. "Dậy , Anna, dậy!" Những ngọn sóng ở đây cao quá, và tôi sợ chúng tôi bị tách ra khỏi nhau, thế nên tôi xỏ tay mình qua đai áo phao của và ngả người về sau với nằm ngực mình.

      Dòng nước cuốn chúng tôi khỏi đống đổ nát vừa nãy. Những mảnh vỡ của chiếc máy bay dần biến mất xuống dưới mặt nước biển, và chẳng mấy chốc còn gì nữa. Tôi cố gắng nghĩ đến hình ảnh Mick bị kẹt lại trong chỗ ngồi.

      Tôi trôi lềnh bềnh, sững sờ, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Bao quanh chẳng có gì ngoài những làn sóng cuồn cuộn, tôi ra sức giữ cho đầu của bọn tôi nổi mặt nước và ép cho mình hoảng sợ.

      Họ có biết chúng tôi bị rơi máy bay ? Họ có theo dấu chúng tôi máy ra-đa chứ?

      Có lẽ là , vì chẳng có ai đến cả.

      Bầu trời dần tối và mặt trời lặn xuống. Anna lầm bầm. Tôi cứ tưởng sắp tỉnh dậy, nhưng người run lên và nôn lên người tôi. Cơn sóng rửa trôi , nhưng người run lẩy bẩy và tôi kéo lại gần, cố chia sẻ hơi ấm cơ thể cho . Tôi cũng bị lạnh, mặc dù cảm giác nước rất ấm lúc mới rơi xuống. có ánh trăng, tôi chỉ nhìn được có mặt nước biển chung quanh, bây giờ đen kịt, chứ còn xanh biếc nữa.

      Tôi lo sợ về lũ cá mập. Tôi rút cánh tay ra và đặt bàn tay bên dưới cằm Anna, nâng đầu lên khỏi ngực tôi. Tôi cảm giác có gì đó ấm ngay dưới cổ mình chỗ đầu tựa lên. vẫn còn xuất huyết sao? Tôi cố đánh thức dậy, nhưng chỉ phản ứng nếu tôi lắc lắc khuôn mặt . chuyện, nhưng rên rỉ. Tôi muốn làm đau, nhưng tôi muốn biết còn sống . động đậy lúc lâu, khiến tôi phát hoảng, nhưng rồi lại nôn và run rẩy trong tay tôi.

      Tôi ra sức định thần, chậm rãi hít vào thở ra. Đối phó với ngọn sóng dễ dàng hơn khi nằm ngả lưng trôi bồng bềnh, và Anna cùng tôi cỡi chúng dạt theo nơi dòng nước mang chúng tôi . Thủy phi cơ bay trong đêm, nhưng tôi chắc rằng họ cử ra chiếc khi mặt trời mọc. Phải có ai đó phát ra chúng tôi bị rơi máy bay vào thời điểm đó rồi chứ.

      Cha mẹ còn biết là mình lên chuyến bay đó.

      Nhiều giờ trôi qua, và tôi vẫn chưa phát con cá mập nào. Có lẽ chúng có ở đấy, nhưng tôi biết thôi. Kiệt sức, tôi chợp mắt chút, buông thõng chân xuống thay vì cứ gắng gượng giữ cho chân trồi mặt biển. Tôi cố nghĩ đến bầy cá mập có thể bơi luẩn quẩn bên dưới.

      Khi tôi lung lay Anna lần nữa, có phản ứng gì. Tôi nghĩ mình cảm nhận được lồng ngực phập phồng lên xuống, nhưng tôi chắc. Có tiếng đập nước lớn vang lên khiến tôi giật bắn người dậy. Đầu của Ann trượt thõng xuống bên, và tôi kéo đầu lại phía tôi. Tiếng đập nước tiếp tục, gần như nhịp nhàng theo điệu. Liên tưởng đến chỉ có con cá mập mà còn là năm con, mười con, hoặc có thể nhiều hơn nữa, tôi quay ngoắt về sau. Có cái gì đó nhô ra khỏi mặt nước, và tôi mất giây để nhận ra nó là gì. Tiếng đập nước chính là thanh những cơn sóng vỗ ồ ạt vào dãy đá ngầm san hô bao vây hòn đảo.

      Tôi chưa bao giờ cảm thấy nhõm to lớn nhường này cả cuộc đời mình, ngay cả lúc bác sĩ cho chúng tôi biết căn bệnh ung thư của tôi biến mất và rằng phương pháp trị liệu rốt cuộc có hiệu quả.

      Dòng nước đẩy chúng tôi đến gần hòn đảo hơn nhưng bọn tôi tiến thẳng đến đó. Nếu tôi làm gì đó, thế nào cũng bỏ lỡ nó.

      Tôi dùng tay được vì chúng vẫn còn bị kìm dưới mấy sợi dây đai áo phao của Anna, cho nên tôi tiếp tục ngả lưng trôi và đạp chân. Giày tôi rơi mất, nhưng tôi quan tâm; đáng nhẽ tôi nên bỏ chúng ra từ mấy tiếng trước rồi.

      Đất liền chỉ còn cách chừng năm mươi yard (10) nữa thôi. Bị chệch xa khỏi hướng còn hơn ban nãy, tôi đành dùng thêm cánh tay, và tôi bơi nghiêng, kéo theo đầu Anna vượt qua dòng nước.

      Tôi ngẩng đầu lên. Gần rồi. Đạp chân điên cuồng, phổi tôi đốt cháy, tôi cố hết sức bình sinh để bơi.

      Chúng tôi tiến đến dòng nước êm của phá bên trong dãy đá ngầm, nhưng tôi vẫn ngừng bơi cho đến khi chân tôi chạm đến mặt đất đầy cát của đáy đại dương. Tôi chỉ còn vừa đủ sức để kéo Anna ra khỏi nước và leo lên bờ biển trước khi ngã quỵ xuống bên cạnh và bất tỉnh.



      ***


      Ánh mặt trời chói chang đánh thức tôi dậy. Người bị đơ và nhức nhói, tôi chỉ có thể hé mắt ra nhìn. Tôi ngồi dậy và cởi áo phao ra, rồi nhìn về Anna. Mặt của sưng húp và tím bầm, và những vết trầy xước chồng chéo gò má và trán . nằm im bất động.

      Tim tôi nện thình thịch trong lồng ngực, nhưng tôi bắt mình phải đưa tay ra và chạm lên cổ . Làn da vẫn ấm và cơn nhõm lại quét qua người tôi lần thứ hai khi tôi nhận ra mạch đập của dưới những ngón tay mình. còn sống, nhưng dựa theo hiểu biết của mình về vết thương ở đầu tôi biết bị chấn thương. Phải làm sao nếu như bao giờ tỉnh lại?

      Tôi cẩn thận lung lay . "Anna, nghe em chứ?" phản ứng, cho nên tôi lại lắc lư tiếp.

      Tôi đợi mở mắt ra. Mắt tuyệt đẹp, to tròn và có màu xanh xám đậm. Chúng là thứ đầu tiên tôi chú ý khi mới gặp . đến nhà chúng tôi để phỏng vấn với cha mẹ tôi, và tôi thấy xấu hổ vì ấy quá đẹp, mà mình gầy còm, trọc đầu, và trông tệ hại.

      Nào Anna, cho em thấy đôi mắt .

      Tôi lắc mạnh hơn và chỉ khi cuối cùng cũng mở chúng ra, tôi mới từ từ thở phào ra hơi thở mình kìm nén nãy giờ.



      text-decoration: underline']Ghi Chú:

      (10) Yard: đơn vị đo độ dài của các nước -Mỹ, bằng 3 foot, tức 0,9144 mét.



      P.S. Oài, mọi người có ai ủng hộ Hoang Đảo comment cái cho lên tinh thần nào. Ta dễ chịu lắm. cái "thanks", cái ":)" cũng đc roài. Ta vui ta post thêm mấy chương luôn cho. :))

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3 - Anna
      Dịch: gauthichdocsah

      Hai hình ảnh mờ mờ ảo ảo của T.J. lửng lờ đầu tôi, và tôi chớp chớp mắt cho đến khi chúng nhập thành . mặt cậu có nhiều vết trầy xước và mắt cậu sưng húp.

      "Chúng ta ở đâu vậy?" Tôi hỏi. Giọng tôi khàn khàn và trong miệng mặn chát.

      " biết nữa. hòn đảo nào đó."

      "Còn Mick?" Tôi hỏi.

      T.J. lắc đầu. "Những gì còn lại của chiếc máy bay chìm xuống biển quá nhanh."

      " nhớ được gì cả."

      " bị ngất lúc còn ngoài biển, và khi em gọi dậy được, em cứ tưởng chết."

      Đầu tôi nhức nhói. Tôi sờ lên trán mình và nhăn nhó khi ngón tay sượt qua cục u to đùng. Có thứ gì nhớp nháp bên mặt tôi. " bị chảy máu à?"

      T.J. chồm người lại gần và dùng ngón tay rẽ tóc tôi ra để lùng sục nơi bị xuất huyết. Tôi la lên khi cậu chạm vào nó.

      "Xin lỗi," cậu . "Vết thương sâu đấy. Giờ bớt ra máu nhiều rồi. Lúc còn ngoài biển, chảy máu như suối."

      Cơn sợ hãi ụp lấy tôi, du ngoạn khắp người tôi như cơn sóng. "Có cá mập ?"

      " biết. Em thấy con nào cả, nhưng em rất lo sợ về chúng."

      Tôi hít hơi sâu và ngồi dậy. Bãi biển chao đảo. Chống hai tay lên bãi cát, tôi gắng gượng cho đến khi cơn chóng mặt tệ hại nhất qua . "Chúng ta làm sao đến được đây?" Tôi hỏi.

      "Em xỏ tay qua mấy sợi dây đai áo phao của , và chúng ta cứ như vậy trôi dạt theo dòng nước mãi đến khi em nhìn thấy bờ. Rồi em kéo cùng lên bờ cát."

      Nhận thức về những gì cậu làm ngấm sâu vào. Tôi trông ra biển và năng gì trong lúc. Tôi nghĩ đến chuyện gì có thể xảy ra nếu cậu bỏ tôi lại hoặc là nếu lũ cá mập bơi đến hay lỡ như có hòn đảo nào cả. "Cám ơn em nhiều lắm, T.J. ạ."

      " có chi," cậu , thoáng nhìn vào ánh mắt tôi vài giây rồi quay đầu .

      "Em có bị thương ?" Tôi hỏi.

      "Em sao. Hình như em đập đầu vào ghế ngồi phía trước."

      Tôi cố sức đứng lên và thất bại, lử cả người vì choáng váng. T.J. đỡ tôi dậy và lần này tôi có thể trụ chân. Tôi tháo đai chốt của chiếc áo phao, để mặc cho nó rơi xuống nền cát.

      Tôi xoay lưng về bãi biển và nhìn vào vùng nội địa đảo. Hòn đảo này trông hệt như các bức ảnh tôi xem mạng, ngoại trừ khách sạn xa hoa hay nhà nghỉ mát nào nó. Chân trần, những hạt cát trắng tinh mềm mại như đường bột dưới chân tôi; tôi biết chuyện gì xảy ra với đôi giày của mình rồi. Bãi biển mở lối đến những khóm hoa rạng nở và cây cỏ xứ nhiệt đới và cuối cùng là dẫn vào khu rừng nơi cây cối mọc san sát nhau, những tán lá chằng chịt của chúng đan xen thành mái vòm xanh ngắt. Mặt trời, cao trời xanh, cháy rực với hơi nóng hừng hực. Những làn gió biển làm giảm xuống được nhiệt độ thân thể dâng cao lên của tôi, và mồ hôi chảy ròng ròng xuống mặt. Áo quần tôi dính sát vào da.

      " phải ngồi xuống thôi." Dạ dày tôi quặn lên, và tôi nghĩ mình nôn ra mất. T.J. ngồi xuống cạnh tôi và khi cơn buồn nôn cuối cùng cũng trôi qua, tôi , "Đừng lo lắng. Họ hẳn là phải biết chúng ta bị rơi máy bay rồi và họ cử ra máy bay cứu hộ."

      " biết chúng ta ở đâu ?" Cậu hỏi.

      Tôi dùng ngón tay để vẽ lên mặt cát. "Các hòn đảo hợp lại với nhau thành chuỗi gồm hai mươi sáu quần đảo san hô chạy dọc từ Bắc xuống Nam. Đây là nơi chúng ta cần phải tới." Tôi chỉ vào trong những cái ký hiệu tôi vẽ ra. Tôi lê ngón tay cát và chỉ vào điểm khác. "Đây là Malé, nơi chúng ta xuất phát. Chúng ta ở đâu đó trong khoảng giữa, đoán vậy, trừ khi dòng nước đưa chúng ta lệch về hướng đông hoặc tây. biết là Mick có lái theo đúng lộ trình , và cũng nếu thủy phi cơ có lưu lại kế hoạch bay hay là chúng có được theo dõi hệ thống ra-đa."

      "Mẹ và cha em chắc hẳn cuống cuồng cả lên."

      "Ừ." nghi ngờ gì nữa, cha mẹ T.J. hẳn là cố sức liên lạc với tôi qua di động, nhưng nó chắc chìm tận dưới đáy đại dương vào thời điểm này rồi.

      Chúng tôi có nên đốt lửa báo hiệu nhỉ? phải đó là việc phải làm khi bị thất lạc sao? Đốt lửa lên để họ còn biết mình đâu?

      Tôi biết làm sao để đốt lửa. Kỹ năng sinh tồn của tôi chỉ giới hạn trong những gì tôi xem T.V. hay là đọc từ sách thôi. có ai trong chúng tôi đeo mắt kính cả, nếu có thể chĩa nó về hướng mặt trời rồi. Chúng tôi cũng có đá lửa hay kim loại gì hết. Chỉ còn có cách ma sát thôi, nhưng cọ xát hai que củi với nhau có hiệu quả ? Có lẽ chúng tôi cần lo lắng đến việc đốt lửa, ít nhất là vẫn chưa. Họ tìm thấy chúng tôi nếu bay tà tà xuống dưới và chúng tôi ở ngay bãi biển.

      Chúng tôi thử tạo dấu hiệu SOS. Đầu tiên là dùng chân để vẽ lên cát, nhưng rồi lại nghĩ rằng có thể nhìn thấy được từ . Tiếp theo, chúng tôi thử dùng lá cây, nhưng bị gió thổi bay tán loạn trước khi có thể xếp thành chữ. có hòn đá nào đủ lớn để đè lên lá, chỉ có mấy hòn sỏi và mấy mẩu vụn mà tôi cho là san hô. Di chuyển qua qua lại lại làm cho chúng tôi càng thêm nóng nực và cơn đau đầu của tôi tệ hơn. Chúng tôi từ bỏ và ngồi xuống.

      Mặt tôi bị cháy nắng dưới ánh mặt trời và tay chân của T.J. bị đỏ cả lên. bao lâu sau, chúng tôi còn lựa chọn nào khác, bèn rút khỏi bờ biển và tránh nắng dưới bóng râm của cây dừa. Trái dừa rơi đầy mặt đất và tôi biết chúng có chứa nước. Chúng tôi đập chúng vào thân cây dừa, nhưng vẫn đập vỡ chúng ra được.

      Mồ hôi chảy xuống mặt tôi. Tôi gom tóc mình lại thành chùm rồi túm giữ chúng đầu. Lưỡi sưng vù và miệng khô khốc làm cho việc nuốt xuống khó khăn.

      "Để em vòng quanh tìm xem," T.J. . "Có thể đâu đó có nước." bao lâu sau cậu trở về cây dừa, trong tay cầm gì đó.

      "Em tìm thấy nước nhưng tìm được thứ này."

      Nó có kích thước như quả nho và có màu xanh lè, lớp vỏ sần sùi đầy gai.

      "Trái gì vậy?" Tôi hỏi.

      "Em biết, nhưng chừng có nước bên trong, như là trái dừa đấy."

      T.J. dùng tay lột vỏ. Cho dù nó có là gì bọn côn trùng cũng xâm nhập vào đó trước rồi và cậu quăng nó xuống đất, rồi đưa chân đá nó ra chỗ khác.

      "Em tìm thấy nó dưới cái cây," cậu . "Có nhiều trái này cây đó lắm, nhưng đó cao quá em với tới. Nếu leo lên vai em, có thể đập cho chúng rơi xuống. thấy mình nổi ?"

      Tôi gật đầu. "Nếu chúng ta chậm rãi ."

      Khi đến chỗ cái cây, T.J. nắm lấy tay tôi và giúp tôi trèo lên vai cậu. Tôi cao năm foot sáu (11) và nặng trăm hai mươi pound (12) . T.J. tối thiểu cũng cao hơn tôi bốn inch (13) và chắc hơn tôi chừng ba mươi pound (13,6kg), nhưng cậu ta hơi lảo đảo khi gắng gượng giữ cho tôi trụ vững. Tôi vươn tay lên cao hết mức, ngón tay tôi duỗi thẳng về phía quả. Tôi thể chộp lấy nó, nên bèn với tay đập đập vào nó. Hai lần đầu nó nhúc nhích gì, nhưng tôi dùng sức hơn và nó bay . T.J. hạ tôi xuống đất, và tôi nhặt nó lên.

      "Em vẫn biết nó là trái gì," cậu , sau khi tôi đưa nó cho cậu.

      "Có thể là trái sa kê."

      "Trái gì?"

      "Là loại quả có vị giống bánh mì (14) ."

      T.J. lột vỏ, và mùi hương tỏa ra gợi tôi nhớ đến trái ổi. Chúng tôi chia đôi và mút nước trong quả, nước quả chảy vào cái miệng khô khốc của chúng tôi. Chúng tôi nhai xong rồi nuốt xuống phần thịt quả còn lại. Phần thịt quả dai nhách như cao su, chắc là vì trái sa kê này cần thời gian nữa mới chín tới, nhưng dù như thế chúng tôi cũng ăn tuốt.

      " giống bánh mì tí nào," T.J. .

      "Có lẽ giống nếu chúng ta nấu nó lên."

      Sau khi ăn xong trái đó, tôi lại leo lên vai T.J. và đập xuống hai trái nữa và chúng tôi ăn ngay tức . Sau đó chúng tôi lại trở về cây dừa, ngồi xuống, và tiếp tục chờ đợi.

      Chiều tà, có báo hiệu gì, bầu trời hé mở và cơn mưa xối xả đổ xuống. Chúng tôi chạy ra khỏi cây, ngửa mặt lên trời, và há to miệng ra, nhưng cơn mưa tạnh ngay chỉ sau mười phút.

      "Giờ là mùa mưa mà," tôi . "Ngày nào cũng có mưa thôi, có khi còn nhiều chập nữa." Chúng tôi có gì để hứng nước, và những giọt nước mà tôi đưa lưỡi ra đón được càng khiến tôi muốn nhiều hơn.

      "Họ đâu rồi?" T.J. hỏi lúc mặt trời lặn. tuyệt vọng trong giọng của cậu đồng nhất với nội tâm của tôi.

      " biết." Vì nguyên do nào đó mà tôi hiểu nổi, vẫn chưa có chiếc máy bay nào tìm tới. "Họ tìm được chúng ta ngày mai thôi."

      Chúng tôi trở ra bãi biển và nằm dài cát, gối đầu chiếc áo phao của mình. Tôi ôm tay quanh người và co ro lại như quả banh, lắng nghe điệu tiếng sóng vỗ vào những tảng đá ngầm.

      Chúng tôi nghe thấy chúng trước cả khi nhận biết chúng là gì. Tiếng đập cánh ngập tràn gian, theo sau đó là hàng trăm, có lẽ là hàng ngàn bóng đen của bầy dơi. Chúng che khuất vầng trăng, và tôi tự hỏi có phải chúng treo lơ lửng ở đâu bên , trong lúc chúng tôi đến chỗ cây sa kê.

      T.J. ngồi dậy. "Em chưa bao giờ thấy nhiều dơi đến vậy."

      Chúng tôi quan sát chúng thêm lúc và rốt cuộc chúng cũng tản ra, bay đâu đó săn mồi. Mấy phút sau, T.J. thiếp . Tôi thẫn thờ nhìn lên bầu trời, biết rằng chẳng có ai tìm kiếm chúng tôi vào lúc trời tối mịt thế này. Cho dù có đoàn cứu hộ nào được cử ra trong lúc trời sáng cũng tiếp tục nhiệm vụ cho đến khi bình minh đến. Tôi tưởng tượng ra hình ảnh quẫn trí của cha mẹ T.J., chờ đợi mỏi mòn cho mặt trời mọc lên. Nghĩ đến khả năng gia đình tôi nhận được điện thoại báo tin làm nước mắt tôi trào ra.

      Tôi nghĩ về chị , Sarah, và cuộc đối thoại của chúng tôi vào vài tháng trước. Chúng tôi hẹn nhau ở nhà hàng Mê-hi- và khi bồi bàn mang nước uống đến, tôi nhấp ngụm margarita (15) của mình và , "Em chấp nhận công việc gia sư em kể với chị rồi. Kèm cho đứa bị ung thư đấy." Tôi đặt ly xuống, xúc ít xốt salsa (16) lên miếng bánh ngô giòn (17) , và cho vào mồm.

      "Công việc cầu em phải cùng nghỉ mát với họ à?" Chị hỏi.

      "Ừ."

      "Em phải lâu đấy. John nghĩ gì về chuyện này?"

      "John và em lại lần nữa bàn luận với nhau về chuyện kết hôn. Nhưng lần này em bảo với ấy em còn muốn sinh con nữa." Tôi nhún vai. "Em nghĩ thế rồi sao ba mặt lời vào đề luôn?"

      "Ôi, Anna," Sarah .

      Trước đến nay, tôi nghĩ nhiều đến việc sinh con. Tôi hoàn toàn mãn nguyện với vai trò người dì cho mấy đứa con của Sarah - bé Chloe hai tuổi và Joe năm tuổi. Nhưng rồi những người mà tôi quen biết cứ liên tiếp nhét vào lòng tôi những đứa bé gói gọn trong chăn để tôi bồng bế, và tôi nhận ra tôi cũng muốn có đứa con của riêng mình. Xúc cảm mãnh liệt vì muốn có con của mình, và thêm nữa là chiếc đồng hồ tuổi xuân cứ tích tắc tích tắc mãi trong tôi, khiến chính bản thân tôi phải sửng sốt. Tôi luôn nghĩ ham muốn có con xảy đến cách chậm rãi, nhưng rồi ngày kia, nó xuất ngay đó.

      "Em thể tiếp tục như vậy được, Sarah ạ," tôi tiếp tục. "Làm sao ấy có thể đảm đương trách nhiệm với đứa trẻ trong khi ngay cả chấp nhận hôn nhân thôi ấy cũng làm được?" Tôi lắc lắc đầu. "Những người phụ nữ khác làm cho chuyện này trông dễ dàng làm sao. Họ gặp gỡ ai đó, đương, và rồi họ kết hôn. Có lẽ trong hay hai năm gì đó, họ bắt đầu gia đình. Đơn giản quá nhỉ? Mỗi khi John và em bàn với nhau về tương lai, nó lãng mạn hệt như cuộc giao dịch bất động sản vậy, cũng với gần như là đủ thứ tính toán thế đấy." Tôi túm lấy khăn ăn và lau mắt.

      "Chị rất tiếc, Anna ạ. , chị hiểu sao em có thể chờ đợi được lâu đến thế. Bảy năm dường như là quá đủ thời gian để John có thể hiểu ra điều mình muốn là gì chứ."

      "Tám năm, Sarah. tám năm rồi." Tôi cầm ly cốc-tai lên và uống cạn chỉ trong hai ngụm.

      "Ồ. Chị tính thiếu mất năm nào đó rồi." Bồi bàn ghé qua bàn chúng tôi và hỏi có cần thêm rượu .

      "Có lẽ nên liên tiếp mang thêm lên đây hơn," Sarah bảo ta. "Vậy, cuộc chuyện kết thúc thế nào?"

      "Em bảo với ấy em rời trong suốt mùa hè, rằng em cần phải xa thời gian để có thể suy nghĩ thêm về những gì mình mong muốn."

      " ta thế nào?"

      "Giống y như những gì ấy luôn . Rằng em, nhưng chưa sẵn sàng. ấy vẫn luôn thành , nhưng em nghĩ đây là lần đầu tiên ấy nhận ra đây phải chỉ là quyết định của riêng mình ."

      "Em chuyện với mẹ về chuyện này chưa?" Sarah hỏi.

      "Rồi. Mẹ bảo em hãy tự vấn mình xem cuộc đời em tốt hơn khi có hay là ấy."

      Sarah và tôi may mắn biết bao. Mẹ của chúng tôi là người thành thạo nghệ thuật đưa ra những lời khuyên giản dị, mà thực tế. Bà luôn ở vị trí trung lập, và bao giờ xét đoán ai. người mẹ khác thường, theo như nhận xét của rất nhiều bạn của chúng tôi.

      "Thế, câu trả lời của em là gì?"

      "Em chắc, Sarah ạ. Em ấy, nhưng em cho rằng chỉ như vậy thôi là đủ." Tôi cần thời gian suy nghĩ, để chắc chắn, và Tom và Jane Callahan tạo cho tôi cơ hội hoàn hảo để có được khoảng cách mình cần. gian theo đúng nghĩa để ra quyết định.

      " chàng coi đây là tối hậu thư," Sarah .

      "Tất nhiên rồi." Tôi uống thêm ly margarita.

      "Em có vẻ thích ứng khá tốt đấy."

      "Đó là vì em vẫn chưa chính thức chia tay với ấy."

      "Có lẽ tách riêng ra mình khoảng thời gian là ý kiến tốt cho em đấy, Anna. Sắp xếp lại mọi thứ và quyết định xem mình muốn gì cho nửa đời còn lại."

      "Em nhất thiết phải ngoan ngoãn ngồi yên mà ngóng trông ấy, Sarah. Em có thừa thời gian để tìm người có cùng mong muốn như em."

      "Em có mà." Chị uống hết ly margarita của mình và mỉm cười với tôi. "Xem em kìa, muốn là bay thẳng mạch luôn đến vùng đất hải ngoại." Chị thở dài. "Chị ước gì mình có thể cùng em. Gần nhất với chuyến nghỉ cả năm ngoái là lần David và chị dẫn bọn trẻ đến công viên hải dương Shedd để coi cá nhiệt đới."

      Sarah tung hứng hôn nhân, nuôi nấng con cái, và công việc chính thức cùng lúc với nhau. Đơn độc bay đến chốn thiên đường nhiệt đới chắc chẳng khác gì nhập cõi niết bàn với chị ấy.

      Chúng tôi tính tiền và lúc ra đến trạm xe lửa tôi thầm nghĩ, chỉ mỗi lần này thôi, có lẽ cuộc đời mình thế này xem ra có vẻ tươi tắn hơn chăng. Rằng nếu hoàn cảnh của mình có ưu điểm gì, đó là quyền tự do được trải qua kì nghỉ mát ở hòn đảo xinh đẹp chỉ cần mình thích.

      Cho đến giờ, kế hoạch đó tiến hành chẳng ra gì.

      Đầu tôi đau nhức, bụng tôi réo ầm ĩ, và tôi chưa bao giờ khát đến thế này trong bao nhiêu năm sống đời. Run rẩy, tôi gối đầu lên áo phao, cố gắng nghĩ đến việc phải mất bao lâu nữa họ mới tìm được chúng tôi.


      text-decoration: underline']Ghi Chú:
      (11) Foot: đơn vị đo chiều dài , bằng 0,3048 mét. 5ft.6 tương đương 1m68.

      (12) Pound: đơn vị đo trọng lượng Mỹ, bằng 453.59 gram. 120 pound tương đương 54,5kg.

      (13) Inch (in-sơ): đơn vị đo chiều dài , bằng 2,54cm. 4 inch tương đương 10,16 cm.

      (14) Sa kê tên tiếng là breadfruit, vì thế người nước ngoài thường cho rằng nó có vị như bánh mì (bread).

      (15) Cốc-tai gồm có rượu tequila, rượu cam và nước chanh.

      (16) Nước xốt được chế biến từ cà chua, hành, ớt.

      (17) Tortilla chip: bánh ngô chiên giòn.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4 - T.J.
      Dịch: gauthichdocsach

      Ngày thứ hai

      Tôi thức giấc ngay khi trời sáng. Anna cũng tỉnh dậy, ngồi bờ cát bên cạnh tôi, mắt dõi lên trời. Dạ dày tôi kêu réo, còn trong miệng có lấy tẹo nước bọt.

      Tôi ngồi dậy. "Này. Đầu sao rồi?"

      "Vẫn còn chút nhức nhói," .

      Gương mặt cũng là mớ hỗn độn. Những vết bầm tím ngắt phủ hai bên má sưng phồng và quanh đường chân tóc dính đầy máu đông lại khô cứng.

      Chúng tôi bộ đến cây sa kê và Anna leo lên vai tôi, hất xuống được hai trái. Tôi cảm thấy lả người, loạng choạng, và khó khăn để giữ vững . leo xuống và trong lúc chúng tôi còn đứng đó, quả sa kê rụng khỏi cành và rơi xuống chân chúng tôi. Chúng tôi nhìn nhau.

      "Như vậy dễ dàng hơn nhiều," .

      Chúng tôi dọn mớ sa kê bị thối bên dưới cây, như vậy nếu chúng tôi trở về và tìm thấy trái nào đất, chúng tôi biết chúng có thể ăn được. Tôi nhặt lên quả rụng xuống và lột vỏ. Nước quả có vị ngọt hơn và thịt quả quá dai để nhai.

      Chúng tôi bức thiết cần phải tìm ra thứ gì để hứng nước, nên bèn dọc quanh ven bờ để tìm hộp thiếc, chai lọ hay hộp nhựa rỗng - bất cứ thứ gì để nước chảy ra ngoài và có thể chứa nước mưa. Chúng tôi tìm thấy những mảnh vụn mà tôi cho rằng có thể là các mảnh vỡ từ chiếc máy bay, nhưng còn gì khác. Tình hình thiếu thốn rác rưởi của con người đảo này khiến tôi tự hỏi biết cái nơi quái quỉ này là ở đâu.

      Chúng tôi vào trong đảo. Cây cối chắn ánh sáng mặt trời và bọn muỗi bao vây chúng tôi. Tôi đập chúng và đưa cánh tay lau mồ hôi trán. Chúng tôi phát ra cái ao khi đến khoảng rừng thưa . Trông giống vũng bùn hơn, nó chứa đầy thứ nước đen thui, và cơn khát của tôi lập tức hoạt động hết tốc lực.

      "Chúng ta uống thứ này được ?" Tôi hỏi.

      Anna quỳ xuống và nhúng tay vào. khuấy khuấy nước và nhăn mũi bởi mùi hôi. " được, đây là nước đọng. Chắc là an toàn để uống đâu."

      Chúng tôi tiếp tục nhưng tìm được thứ gì có thể chứa nước, nên đành quay trở về chỗ cây dừa. Tôi nhặt trái dừa lăn lốc đất lên và đập nó vào thân cây, rồi liệng nó khi đập nứt nó ra được. Tôi đá chân vào cây, làm chân mình đau điếng. "Mẹ kiếp!"

      Nếu có thể đập ra được trái dừa thôi, chúng tôi có thể uống nước dừa, ăn cái dừa, và dùng vỏ dừa để hứng nước mưa.

      Anna dường như nhận ra cơn tam bành của tôi. lắc đầu nguây nguẩy và , " hiểu tại sao chúng ta vẫn chưa thấy chiếc máy bay nào cả. Họ đâu rồi?"

      Tôi ngồi xuống cạnh , thở gấp và chảy mồ hôi ròng ròng. " biết." Chúng tôi lặng thinh lúc, lạc lõng trong suy nghĩ của mình.

      Rốt cuộc, tôi lên tiếng, " nghĩ chúng ta có nên đốt lửa ?"

      "Em biết cách sao?" hỏi.

      "." Tôi sống cả đời trong thành phố, và có thể dùng bàn tay để đếm số lần cắm trại hè mà vẫn thừa ngón. Chưa kể chúng tôi đốt lửa trại bằng bật lửa. "Còn ?"

      "Cũng ."

      "Chúng ta có thể thử xem," tôi . "Xem chừng chúng ta có thừa thời gian."

      mỉm cười với nỗ lực đùa cợt đáng thương của tôi. "Được."

      Chúng tôi chà xát hai cây củi lại với nhau suốt giờ tiếp theo. Anna xoay xở làm cho chúng đủ nóng để làm bỏng tay mình trước khi từ bỏ. Tôi làm tốt hơn chút - Tôi nghĩ mình thấy có tí khói - nhưng có lửa. Cánh tay tôi nhức mỏi.

      "Em chịu," tôi , thả rơi hai cây củi và kéo chiếc áo thun lên lau mồ hôi trước khi chúng chảy xuống mắt.

      Trời bắt đầu mưa. Tôi chăm chú hứng lấy những giọt mưa lưỡi, cảm tạ những giọt nước mưa ít ỏi mà mình nuốt xuống được. Cơn mưa chấm dứt sau vài phút.

      Vẫn đầm đìa mồ hôi, tôi ra bờ biển, cởi áo thun ra, và chỉ mặc mỗi quần soóc lội xuống nước. Nhiệt độ của phá làm tôi nhớ tới nước tắm ấm, nhưng tôi thụp đầu xuống nước và cảm giác mát mẻ hơn. Anna theo tôi, ngừng lại khi đến gần mép nước biển. ngồi xuống bãi cát, túm giữ tóc khỏi cổ với tay. hẳn là bị nướng chín trong cái áo tay dài và quần jean của mình. Vài phút sau đứng lên, ngập ngừng, và rồi kéo áo qua đầu. tháo nút và mở khóa quần jean, tuột nó ra, rồi bước về phía tôi, gần như trần truồng chỉ trừ áo ngực đen và quần lót đồng bộ.

      "Coi như mặc đồ bơi, được chứ?" lúc nhập bọn cùng tôi dưới nước. Mặt đỏ ửng, và dám nhìn tôi.

      "Được." Tôi sững sờ đến nỗi chỉ có thể rặn ra chữ.

      thân hình quá ư là tuyệt vời. Chân dài, bụng phẳng. Khung người rất đẹp. Đánh giá lẽ ra là thứ cuối cùng tôi nên nghĩ đến, nhưng phải. Bạn chắc cũng nghĩ tới chỗ đó của tôi còn có thể hưng phấn nổi, cân nhắc đến cơn đói khát tột độ của tôi, chưa kể đến cái hoàn cảnh đến là khốn nạn của chúng tôi, nhưng bạn sai rồi. Tôi bơi ra xa cho đến khi bình ổn lại.

      Chúng tôi ở dưới nước lâu và lúc lên bờ, xoay lưng về tôi và mặc quần áo lại. Chúng tôi đến cây sa kê xem thử nhưng thấy có trái nào đất. Anna leo lên vai tôi và khi tôi giữ vững bằng cách ấn chặt xuống hai đùi , hình ảnh đôi chân trần của lên trong đầu tôi.

      hất xuống hai quả. Tôi đói lắm, điều này lạ vì tôi nhẽ ra nên đói gần chết mới đúng. Anna ràng cũng đói bởi vì ăn phần thịt quả sau khi hút hết nước trong đó.

      Khi mặt trời lặn xuống, chúng tôi nằm dài bãi biển và dõi theo bầy dơi che lấp vùng trời.

      "Tim em đập dữ quá," tôi .

      " trong những dấu hiệu của mất nước đấy," Anna .

      "Còn dấu hiệu khác là gì?"

      " thèm ăn. tiểu tiện. Miệng khô."

      "Em có tất cả triệu chứng."

      " cũng vậy."

      "Cơ thể chúng ta có thể tiếp nước được trong bao lâu?"

      "Ba ngày. Có lẽ ít hơn."

      Tôi cố nhớ đến lần cuối cùng tôi uống vào bụng thứ gì. Có phải là ở sân bay Scri Lanka? Chúng tôi uống được tí tẹo nước khi trời mưa xuống nhưng vẫn đủ để giữ mạng cho mình. Nhận thức được mình còn bao nhiêu thời gian làm tôi sợ chết khiếp.

      "Vậy còn cái ao?"

      " nên," .

      ai trong chúng tôi lên suy nghĩ của mình. Nếu phải lựa chọn giữa cái ao nước đọng và chết khát, chúng tôi thế nào cũng bỏ mặc tất cả mà uống nó thôi.

      "Họ tới ngày mai mà," , nhưng dường như cũng tin tưởng vào điều đó.

      "Mong rằng như vậy."

      " sợ quá," thào.

      "Em cũng vậy." Tôi lăn người qua bên, nhưng phải rất lâu sau đó tôi mới chìm được vào giấc ngủ.



      P.S. Comment cái nào. Like cái nào
      Last edited by a moderator: 5/8/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :