1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trên gấm thiêm hương - Thập Lục Hoa (Chương 40) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      gấm thiêm hương

      Tác giả: Thập Lục Hoa (十六花 )

      Editor: bibi


      Nội dung:

      Kiếp trước nàng cuồng dại sai phó, thời điểm nàng chết, trượng phu lại cùng với nữ nhân khác bái đường thành thân.

      Kiếp này nàng biểu tình đạm mạc đem giấy ly thư ném ở trước mặt .

      Lạnh nhạt , "Ký , có hưu phu là khách khí."

      ______

      Vốn tưởng rằng tiếc nuối mà chết, nghĩ trời cao cho nàng cho nàng cơ hội sống lại lần nữa.

      Ngược tra nam, đấu kế mẫu, cùng Bạch Liên hoa Saionara.

      Trùng sinh trở về, Lục Cẩm Dương cuộc đời này thề phải từng bước liên hoa, gấm thiêm hương.
      Nước xanh thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.1 : Hoa hải đường bán lạc

      "Phu nhân, bất kể thế nào người cũng , hoặc là khóc vài tiếng ."

      Nguyên Đông khóe mắt mang theo nước mắt, thử lay động thân thể Lục Cẩm Dương , muốn nàng đáp lại mình, nhưng Lục Cẩm Dương lại giống như có cảm giác gì, ánh mắt dại ra.

      đêm, suốt đêm vẫn nhúc nhích ngồi dưới đất, Lục Cẩm Dương hai mắt màu đỏ tươi.

      "Người cứ như vậy kìm nén , ắt lại bệnh, tiểu thư rồi." Khi chuyện, Nguyên Đông nước mắt cũng nhịn được chảy ra.

      Buổi sáng tiểu thư phu nhân đứng ở trong viện buồn rầu, muốn mang đến cho phu nhân chút hoa hải đường đến mà phu nhân thích nhất, phu nhân nhìn, tâm tình chuyển biến tốt đẹp, chính là nửa canh giờ cũng có trở về, thời điểm Nguyên Đông tìm, chỉ thấy Thanh nhi sắc mặt trắng bệch, trán mang theo vết máu, nằm ở thềm đá phía , nàng thất kinh ôm lấy tiểu thư, tìm tòi hơi thở, thế nhưng có hô hấp.

      Lục Cẩm Dương bây giờ liền đem Cố Thiến Thanh ôm vào trong ngực, khóc cười, nhìn mê mẩn hoa hải đường muốn tàn úa trong tay Thanh nhi của nàng.

      "Phu nhân. . . . . ."

      lâu sau, Lục Cẩm Dương đờ đẫn nhìn Nguyên Đông, "Ta muốn gặp ."

      Mang hoa hải đường để xuống, nước mắt ở hốc mắt cũng dần vơi, "Ngươi tìm , ta muốn gặp ."

      tự nhiên chính là Cố Du Hiên.

      Nguyên Đông cái mũi đau xót, thanh khàn khàn , "Lão gia . . . . . . bái đường."

      Nghe được hai chữ bái đường, con ngươi Lục Cẩm Dương hoảng hốt.

      Chương 1.2 : Hoa hải đường bán lạc


      Là như vậy, nàng quên, thời điểm lúc nàng mang thai Thanh nhi cũng bị giáng làm tiện thiếp, bên ngoài tiếng kèn Xô-na, tiếng chiêng, trống cả đêm vẫn chưa dừng, trừ bỏ chỗ nàng, khắp nơi thiên viện, cả nhà đều là đèn lồng đỏ thẵm. Đương triều Binh Bộ Thượng Thư, Cẩm y vệ Chỉ Huy Sứ, chưởng quản Đại Minh hơn phân nửa binh quyền Cố Du Hiên xưa đâu bằng nay, năm đó thân huyền mâu trong tay nắm nửa cuốn tàn thư tú tài, vị trí chính thê của bỏ trống vài năm nay cũng nên có người bổ nhiệm.

      "Ta muốn gặp ." Lục Cẩm Dương trầm mặc hồi, nghẹn ngào , "Nếu đến, ngươi đem cái này lay động , nhìn. . . Nhất định đến."

      Nguyên Đông nức nở tiếp nhận Lục Cẩm Dương trong tay đích bước lay động ( chỗ này mình hiểu lắm :'( ), khóc chạy ra ngoài, thời gian nửa nén hương liền nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

      Cửa phòng chợt bị đánh bung ra, người tới thân y phục màu đỏ thẫm, Lục Cẩm Dương đưa mắt nhìn, hồi lâu mới dung mạo người tới.

      Nàng đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, khuôn mặt này, chính mình bao nhiêu lâu có nhìn thấy?

      Cố Du Hiên vẫn như vậy, rất khôi ngô tuấn tú, cẩm bào màu đỏ thêu viền đen, càng làm tôn thêm khí chất trời ban cho , thêm mười năm lăn xả chốn quan trường, làm cho càng thêm thích hợp.

      Thời điểm bị giáng xuống làm tiện thiếp, nhốt tại nơi này, Lục Cẩm Dương ngay cả trong mộng đều muốn thấy đến nhìn nàng, cho biết hết thảy đều là chuyện qua rồi, tự tay mang nàng khỏi nơi này.

      tàn khốc buộc nàng theo trong mộng mà bừng tỉnh.

      Nàng như thế nào cũng nghĩ tới, cảnh tượng gặp lại là lúc nàng ôm thi thể nữ nhi của .

      Chương 1.3 : Hoa hải đường bán lạc

      Cố Du Hiên thái độ hung dữ, đem bước lay động ( có bạn nào hiểu dịch giùm mình 3 chữ này với ) của Lục Cẩm Dương ném xuống, cái trán nổi gân xanh, "Lục cẩm dương, rốt cuộc ngươi muốn làm gì."

      Lục cẩm dương nhìn Cố Du Hiên ngây ngốc nở nụ cười, khóe mắt nóng lên, quật cường lâu, nước mắt theo hai má tiếng động chảy xuống.

      Cố Du Hiên mới vào con đường làm quan, triều đình bên trong tự nhiên thuận lợi, vì đạt tới mục đích giở rất nhiều thủ đoạn mà muốn người khác biết được, Cố Du Hiên sở chỉ chuyện tình nhân nhớ hết nợ bản trằn trọc tới rồi nàng ngoại tổ Hà gia.

      Sau này Hà gia bị định tội quan mưu nghịch, cả nhà nàng bị tịch thu tài sản, giết hết nhà, trước lúc ngoại tổ mẫu bị xử tử, bà đem giao lại toàn bộ sổ sách để trong hộp gỗ cây tử đàn lưu lại cho nàng làm người bảo mệnh. Nàng trong đầu nghĩ chắc chắn bảo hộ tốt vật này.

      Cố Du Hiên ngầm tìm lâu, sổ sách giống như bốc hơi lên, hề thấy tung tích.

      "Ngươi xem Thanh nhi ngủ ngon!"

      Thanh của nàng so với thời điểm này quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm đau lòng người, trong con ngươi tối đen dần dần nổi lên ánh sáng.

      Cố Du Hiên cao nhìn xuống Lục Cẩm Dương, mặt lạnh giương mắt trừng nàng.

      Nàng đối chán ghét nhìn như thấy, Ánh mắt tối sầm, thản nhiên mà cười, "Mẫu thân qua đời sớm, phụ thân đối xử tệ bạc, bọn họ càng thèm để ý ta, ta càng muốn ồn ào gây náo động, ngày ấy là ngày giỗ của mẫu thân, ta tìm được chỗ khóc đành phải đến trước mộ phần của mẫu thân, ở đông giao thấy ngươi đứng dưới tàng cây hoa đào, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người của ngươi, chính là liếc mắt cái như vậy, liền làm cho ta khắc sâu."

      "Vì gả cho ngươi, ta hủy bỏ hôn ước, làm trái nguyện vọng của mẫu thân, cùng ngoại tổ gia phản bội. . . . . . ." Lục Cẩm Dương cao ngạo ngẩng đầu.

      ràng là đầu xuân, so với mùa đông lại làm cho lòng người lạnh lẽo.

      Chương 1.4 : Hoa hải đường bán lạc

      Lục Cẩm Dương nghĩ nàng khóc , chính là nước mắt chịu thua kém mà chảy ra, rơi xuống làn váy màu xanh hoa hải đường cũ.

      Lục Cẩm Dương con ngươi mang theo ôn nhu, khóe miệng hơi hơi giơ lên, ngón tay có chút thô ráp nhàng chạm qua khuôn mặt của Thanh Nhi, giống như Thanh nhi chỉ ngủ bình thường.

      Cố Du Hiên nàng mặc màu xanh xinh đẹp nhất, Cố Du Hiên Hải Đường kiều diễm nhất mới xứng với nàng. Nàng thế nhưng tin, tin tưởng này lại chính là cả đời.

      "Kẻ điên." Cố Du Hiên tiếng quát khẽ, "Giao sổ sách ra đây, ta truy cứu ngươi."

      sớm hoài nghi, nhưng sổ sách phải , nếu phải tận mắt thấy đủ, lấy tác phong của , tất nhiên động thủ.

      Lục Cẩm Dương hi vọng ở Cố Du Hiên mở miệng, lúc sau toàn bộ đều bị đánh phá, nàng có bao nhiêu hi vọng Thanh nhi tử cùng nam nhân ở trước mắt quan hệ, là biết chuyện, nhưng ngay cả hỏi cũng hỏi câu, sổ sách sổ sách. . . nữ nhi của tử, thế nhưng lại đáng bằng quyển sổ!

      "Du Hiên ca ca, ngươi đừng vội, trước bồng Thanh nhi được chứ? Cánh tay của ta có chút đau." Lục Cẩm Dương lắc đầu nở nụ cười, nước mắt xinh đẹp đọng lại hàng mi. Giống như lần đầu gặp, nàng gọi Du Hiên ca ca.

      Sớm đầu năm, Cố Du Hiên ra ngoài làm việc bị ám sát, Lục Cẩm Dương dùng chính tay trái của mình để đỡ thay , khiến nàng bị thương xương cốt, mỗi khi trời mưa, đều đau đến mưc chịu được.

      "Thanh nhi rất hiểu chuyện, nàng rất nhớ ngươi bồng nàng, nhưng sợ ta khổ sở, cũng dám , nàng mới ba tuổi."

      lâu tâm của Cố Du Hiên động, theo bản năng vươn tay ra.

      Cố Du Hiên bỗng dưng trừng lớn ánh mắt, bất khả tư nghị nhìn Lục Cẩm Dương.

      Bất quá trong lòng nguội lạnh.

      phải ngày lạnh, lạnh chính là tâm của nàng.

      "Ha ha."

      Lục Cẩm Dương để ý đến hình tượng cười ra tiếng, nước mắt hỗn độn theo hai gò má ngã nhào.

      Cố du hiên lấy tay gạt .

      Chương 1.5: Hoa hải đường bán lạc

      biết từ khi nào Lục Cẩm Dương đem trâm châu Hải đường siết chặt trong tay, hung hăng cắm ở phía cánh tay trái của Cố Du Hiên, nghiến răng nghiến lợi rồi , "Cố Du Hiên, đây là ngươi nợ ta."

      Phía trâm châu Hải đường có độc, Cố Du Hiên chết được, nhưng phải kéo theo tàn tật cả đời, đối với loại người xưa nay cậy mạnh như , trừng phạt như thế xem như là sống bằng chết.

      "Nếu lúc trước, ta có gặp ngươi tốt." Lục Cẩm Dương ở bên tai Cố Du Hiên thầm, "Du Hiên ca ca, ngươi chỉ biết là có sổ sách tồn tại, lại biết ta là người giữ nó, bất quá ta phá huỷ nó rồi, cho nên ngươi nhất định là tìm thấy."

      Cố Du Hiên nhất thời thất thần.

      "Lúc trước tại sao ta lại ngươi đến mức như vậy, làm tất cả mọi việc vì ngươi, bất quá hộp gỗ cây tử đàn kia, là ngoại tổ lưu lại cho ta bảo hộ.

      Dứt lời, Lục Cẩm Dương ánh mắt trở nên ngoan lệ, khí lực trong tay ngừng tăng, bước lay động sai lạc, Cố Du Hiên vận khí rời khỏi, Lại ở ngực Lục Cẩm Dương đánh tới, "Buông tay. . . . . ."

      Lục Cẩm Dương ánh mắt tán loạn, càng nhớ hôm qua, Lục Uyển Nhi dịu dàng ở chính bên tai nàng , "Muội muội, tại sao có thể cẩn thận như vậy, ngay cả đứa của mình cũng chăm sóc được, là đáng tiếc, hảo hảo lại ngã xuống ngay bậc thềm."

      " tại nhìn xem, bộ dạng đúng là rất giống với lão gia, chỉ tiếc lão gia đối với ngươi căm thù đến tận xương tủy, cũng nguyện ý liếc mắt nhìn cái, bằng nhất định phát đây là cốt nhục của ."

      Lục Uyển Nhi cười dữ tợn, " giờ, muốn trách cũng chỉ trách ngươi chính mình quá mức tự cho là đúng, Cố Du Hiên là kẻ có dã tâm và khát vọng rất lớn, nhìn lại chính ngươi , năm đó Lục Cẩm Dương thanh danh bừa bãi, như thế nào thích ngươi sao, ngươi thế nhưng tự mình đa tình nhiều năm như vậy. . . . . . Bất quá ta muốn cám ơn ngươi đến giúp đỡ Du Hiên nhiều năm như vậy, tỷ tỷ trước tạ ơn."

      "Hoa rơi xuống."

      Cẩm dương chậm rãi nhắm mắt lại, miễn cưỡng cười cười, ánh mắt ngoại tổ lo lắng, Thanh nhi khờ dại ý cười. Sân si oán hận bất quá phù hoa cả đời, nàng vì Cố Du Hiên thay đổi nhiều lắm, nếu là hận, nàng chỉ hận chính mình vô dụng đủ năng lực bảo hộ người thân, máu tươi chảy gần hết vạt áo Hải đường phía , khiến cho nàng trông nghiệt.

      Nàng giống như thấy được Thanh nhi tập tễnh học cách kêu "Mẫu thân bồng. . . . . ."
      Aliren thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.1 : Chuyện xưa

      Thốn tẫn đông phong đầy mặt trang, đáng thương điệp phấn cùng phong cuồng.

      Tự nay ý tứ ai có thể , mảnh xuân tâm phó Hải Đường.

      Mùa xuân tháng ba đến, hoa hải đường nở ra kiều diễm, hồ nước ở trữ viên băng cũng tan gần hết, vài mảnh băng lại nổi lên, khung cảnh nhìn trông hoa mỹ, khí tràn ngập ý xuân, thế nhưng hồ nước lại rét lạnh đến cực điểm.

      "Phu nhân còn lạnh?" Vương ma ma từ ái bước vào, trong tay bưng chén đường gừng, ôn nhu , “ hồ nước của Trữ Viên đích thực lạnh, cũng may thân thể phu nhân hảo, khó mà chịu được."

      lông mày Lục Cẩm Dương theo bản năng nhăn lại, ngón tay nhàng xoa cái trán.

      Loại cảm giác mơ mơ màng màng này làm nàng khó chịu.

      Thất Vĩ trong ánh mắt mang theo tự trách, "Đều là nô tỳ sơ ý, bằng cũng khiến cho phu nhân rơi xuống nước, nếu phu nhân có cái gì nguy hiểm đến tính mạng, nô tỳ muôn lần chết đều đền hết tội.

      Lục Cẩm Dương ngẩn ra, con ngươi mang theo khiếp sợ, có chút mờ mịt nhìn người quen thuộc ở trước mắt.

      Thất Vĩ từ lúc mấy năm trước bị nàng gả cho người chăn ngựa Cố phủ. Còn có Vương ma ma, năm thứ 2 lúc nảng gả cho Cố Du Hiên liền bệnh mà chết.

      giờ hai người như vậy, còn có thể ràng xuất trước mắt mình.

      Lục Cẩm Dương tầm mắt quét về phía gian phòng, hé ra chiếc bàn tuyết lê tinh mỹ, bàn học bên trái chạm rỗng câu hoa cửa sổ, đúng là nồng hậu ý xuân, bên cửa sổ đài, bông hoa màu xanh đặc biệt trong bình có thể nhìn thấy được, trong bình chính là hoa hải đường nỡ rộ.

      Ngay cả cái chăn người, đều là lụa hoa uyên ương. Đây phải là thiên viên đổ nát mà nàng ở sao, mà là. . . . . . Trữ viên.

      Chương 2.2: Chuyện xưa

      Lục Cẩm Dương chậm rãi siết chặt mười ngón tay lại, đúng là nàng quay trở về thời điểm mới gả cho Cố Du Hiên. Nàng nghĩ đến đây là mộng,nhưng móng tay ràng siết đau nhắc nhở nàng đây quả thực phải là mộng.

      Thất Vĩ con ngươi mang theo lo lắng, "Ma Ma, ngươi xem xem, phu nhân tỉnh lại thời gian dài, nhưng vẫn nhìn chúng ta ngẩn người như vậy, nô tỳ có phải hay nên mời đại phu tới"
      Sắc mặt Vương mama ngưng trọng, bắt mạch cho Lục Cẩm Dương, rơi xuống nước bị phong hàn, theo lý thuyết uống thuốc, vốn là có việc gì.

      Lục cẩm dương khóe mắt ướt át, cười lắc đầu, , "Ta sao. Chỉ là cổ họng có chút khó chịu, chắc là do nhiễm phong hàn."

      Thất Vĩ tỉnh ngộ gật gật đầu, khi chuyện đem thuốc được hầm sẵn đưa lên.

      "Phu nhân, như thế nào lại khóc!"

      Vương ma ma dìu Lục Cẩm Dương ngồi dậy, trong mắt lộ vẻ đau lòng, tùy tay thay nàng chỉnh sửa lại áo choàng, mỗi người đều phu nhân điêu ngoa ương ngạnh, coi ai ra gì, nàng từ lúc phu nhân sinh ra, liền ở cạnh phu nhân tự nhiên biết tính tình của Lục Cẩm Dương, phu nhân phải kiêu căng vô lý, là do nàng sợ đơn, sợ bị đối xử thờ ơ lạnh nhạt, cho nên mới hành động thiếu suy nghĩ.

      Vương ma ma trong mắt thương xót, đem nàng ôm vào trong lòng, nghĩ đến Lục Cẩm Dương sợ đắng , liền trấn an , "có chút đắng, nhưng thuốc đắng dã tật, phu nhân trước đem thuốc này uống xong, Thất Vĩ chuẩn bị mứt hoa quả cho người ngậm trong miệng, còn đắng ."

      Lục Cẩm Dương sợ đắng, mỗi lần uống thuốc đều là vấn đề lớn. Phải ở bên nàng nhiều lần mới bằng lòng uống, mứt hoa quả tất nhiên là thể thiếu.

      Thất Vĩ cười khanh khách , " sớm vì phu nhân chuẩn bị tốt." Dứt lời tựa như vật vô cùng quý hiếm, đem mứt hoa quả phía sau lưng lấy ra.

      Mùi hương khó chịu ập tới, Lục Cẩm Dương cau mày nhưng vẫn uống hết chén thuốc, sót giọt nào.

      Nhìn mứt hoa quả Thất Vĩ bưng trong tay lắc đầu, "đem , ta. . . . . . cần ."

      Năm đó thời điểm nàng bị Cố Du Hiên giáng xuống làm tiện thiếp, giam lỏng ở thiên viện, cái gì khổ đều ăn qua, ngược lại, khổ chút, làm nàng cảm thấy được chính mình vẫn còn tồn tại.

      giờ, bất quá chén thuốc đối với nàng mà , sớm còn là gì.

      Thất Vĩ nghi hoặc nhìn Lục Cẩm Dương, trong lòng thầm, phu nhân từ khi nào học được cách uống thuốc thống khoái như vậy, đây chính là chén thuốc rất lớn. . . . . .

      Cầm chén thuốc đưa cho Thất Vĩ, Lục Cẩm Dương tham luyến cảm giác ở trong lồng ngực Vương ma ma, "Vẫn có chút lạnh. Ma ma ngươi ôm chặt ta lần nữa tốt rồi."

      Chương 2.3 : Chuyện xưa

      Nàng nằm mơ cũng nghĩ tới, thời điểm bản thân mở to mắt lần nữa, lại có thể nhìn thấy được vẻ mặt lo lắng của Vương ma ma canh giữ ở trước giường của mình, bóng dáng quen thuộc của Thất Vĩ ở phía sau, đặc biệt nhất vẫn chính là hình ảnh hoa hải đường nở rộ.

      Thời điểm nàng bị giáng xuống làm tiện thiếp, mới biết được ai chân chính đối xử tốt với mình, nhưng quá muộn, nàng phái nha hoàn hỏi thăm, người chăn ngựa tính tình tốt, thường xuyên ngược đãi Thất Vĩ, khi đó nàng hối hận nhưng lực bất tòng tâm. . . . . . giờ hai người này vậy mà lại chân xuất ở trước mặt của mình.

      Lục Cẩm Dương cái mũi đau xót, kiềm được nước mắt chảy càng nhiều hơn, tình cảnh này, nàng nhớ , ngày ấy là Lục Uyển Nhi lấy thân phận bình thê nhập phủ.

      Cố Du Hiên mười năm gian khổ học tập, đứng nhì trong kỳ thi Điện thí, chưa kịp cao hứng lo cho Cố gia, Cố Du Hiên liền nhiễm Thượng Quan tư, bị vu hãm có liên quan đến những việc làm bậy.

      Năm đó nàng thoái lui hôn mà mẫu thân an bày. gả cho Cố Du Hiên, ngoại tổ liền trách móc ngoại tôn nữ là nàng.

      Cố Du Hiên khó khăn, ngoại tổ gia thờ ơ mặc kệ.

      Mà Lục gia, dựa vào tính tình quật cường của Lục Cẩm Dương, tuyệt đối mở miệng cầu xin .

      Chịu tránh nhiệm cho việc này chính là Hứa gia, nếu có thể cùng Hứa gia có quan hệ, như vậy tình liền dễ dàng giải quyết.

      Trước mắt biện pháp giải quyết tốt nhất đó là có mối quan hệ với Hứa gia.

      Cố lão thái biết từ chỗ nào nghe được tin, vừa vặn ngoại tôn nữ Hứa gia có mối hôn , chính là còn chưa trao đổi bát tự đối phương liền bất hạnh bệnh chết, bởi vậy liền đem chủ ý đánh tới ngoại tôn nữ này.

      Cũng chính là tỷ tỷ của Lục Cẩm Dương, Lục Uyển Nhi.

      Tỷ muội chung phu cũng tính là hiếm, hơn nữa Cố gia bây giờ lại có việc muốn thỉnh Hứa gia, nên có khả năng bạc đãi Lục Uyển Nhi, Lục Cẩm Dương mới nhập phủ, cuộc sống cũng tệ, Cố gia cũng có khả năng hưu thê : bởi vậy nên lựa chọn thân phận bình thê.

      Cố Du hiên kiếp này, trừ bỏ nàng, ngoài ra cưới người khác, Lục Cẩm Dương ngay cả ngàn vạn lần đều muốn chuyện xảy ra, chính là bởi vì những lời này của Cố Du Hiên thực đáng giá, cũng tuyệt đối nghĩ tới Lục Uyển Nhi chấp nhận làm bình thê, liền đáp ứng đề nghị của Cố lão phu nhân.

      Nàng cùng Cố Du Hiên thành thân vừa gần năm, trượng phu liền cưới người khác, tâm tình nàng tốt, gần mép Trữ viên ngẩn người, mới có thể rơi xuống nước hôn mê.

      Lục Cẩm Dương lúc trước thích mùi hương người Vương ma ma , giờ, nàng cảm thấy người Vương ma ma có dược hương như vậy thực cần thiết, làm cho nàng thực an lòng.

      Vương ma ma trong mắt mang theo ý cười, đối với hành động trẻ con của Lục Cẩm Dương tràn ngập cưng chiều, từ lúc Lục Cẩm Dương gả cho Cố Du Hiên, nàng cảm giác xa lạ rất nhiều.

      Lưu luyến rời khỏi lồng ngực của Vương ma ma , Lục Cẩm Dương hai mắt đẫm lệ nhìn má trái của Thất Vĩ, thào , "Còn đau phải ? Nhất định rất đau." Lúc ấy nàng xuống tay như vậy thực nặng, vết sẹo bằng đốt ngón tay uốn lượn ở giữa khuôn mặt Thất Vĩ, làm sao có thể đau.

      "A?" Thất Vĩ ngẩn ra, biết Lục Cẩm Dương gì?"Nô tỳ khỏe mạnh như vậy đau cái gì?"

      Vương ma ma vỗ vỗ bả vai Thất Vĩ, Lục Cẩm Dương khi.. tỉnh lại, trong lời đều là mạc danh kỳ hiệu, kêu nhiều nhất chính là tên Thanh nhi, lúc ấy Vương ma ma có chút bất ngờ, Thanh nhi là ai? Sợ rằng việc Lục Cẩm dương rơi xuống nước đơn giản như vậy.

      Lục Cẩm Dương lắc đầu cười cười, " có gì."

      Ngoài cửa dồn dập tiếng bước chân truyền đến, Trần Oánh vén rèm lên, mặt mang theo vẻ tươi cười lấy lòng, hướng Lục Cẩm Dương cuối người , "Phu nhân, Giang ma ma bên người lão phu nhân cầu kiến."

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3.1: Trần Oánh

      Trần Oánh thân áo mỏng thêu hoa nhung màu san hô, mi thanh mục tú, con ngươi thử thăm dò liếc về phía Lục Cẩm Dương, chờ Lục Cẩm Dương trả lời. Lúc đó Trần Oánh là nàng vừa vặn mua đến Cố phủ lâu để làm nha hoàn tam đẳng, lúc ấy nàng thấy nàng ta đáng thương, tuổi còn mà mẫu thân lại mất, bị kế mẫu bán tới thanh lâu, có lẽ nhìn thấy trong mắt Trần Oánh mất mẫu thân thực thương tâm, Lục Cẩm Dương nhất thời mềm lòng .

      Đồng bệnh tương liên. ( cùng cảnh ngộ giống nhau )

      Nàng cũng là người còn mẫu thân.

      Trần Oánh thông minh, theo bên người nàng bày mưu tính kế lấy lòng Cố Du Hiên, dần dần chậm rãi đạt được mục đích của nàng, Vương ma ma về sau bệnh mà chết, nàng thành nhất đẳng đại nha hoàn, tiếp nhận vị trí của Vương ma ma.

      Nhưng Lục Cẩm Dương cũng nghĩ tới, giữ Trần Oánh ở bên mình lại như giữ sói, Vương ma ma mất lâu, nàng liền bò lên giường của Cố Du Hiên, ở ngoài mặt giả dạng bộ dạng điềm đạm đáng , để van cầu chính mình tha thứ, nàng phải cố ý, là Cố Du Hiên say rượu.

      Sau lưng lại cùng Lục Uyển Nhi thông đồng giuộc hãm hại nàng, nếu phải Trần Oánh thường xuyên ở cạnh nàng châm ngòi, Lục Cẩm Dương như thế nào lại đổ hết tội lỗi lên người Lục Uyển Nhi, khiến nàng ta mất đứa , làm cho Cố Du Hiên giận dữ, nàng vì vậy bị giáng xuống làm tiện thiếp.

      tại xem ra, từ trước chính nàng sơ sót, dung mạo của Trần Oánh, ở giữa đám nha hoàn khẳng định là xuất sắc nhất, nhất là cặp mắt ướt át mang theo nồng đậm ý xuân kia, làm sao có thể cam nguyện cả đời làm hạ nhân tầm thường.

      Cố Du Hiên lãnh huyết, nhưng quyền cao chức trọng. Làm di nương của , so với những gã sai vặt vẫn là tốt hơn, đáng giá để Trần Oánh động tâm. Hà thị qua đời sớm, nhưng lại sớm an bài tốt cho tương lai của nàng.

      Là nàng có mắt tròng, nhận thức .

      Ngày sau nhận được kết cục, cũng là xứng đáng với nàng, nếu có thể tha thứ Trần Oánh phản bội, có lẽ càng để ý càng thất vọng hơn thôi. . . . . .

      Trần Oánh đột nhiên có chút khẩn trương, biết vì cái gì, chung quy cảm thấy được ánh mắt của phu nhân có chút làm cho người khác phải sợ hãi.

      Chương 3.2: Trần Oánh

      Lục Cẩm Dương mí mắt rủ xuống, thu lại biểu tình mặt, thản nhiên , "Để cho nàng vào ."

      "Còn nữa." Thu hồi suy nghĩ, Lục Cẩm Dương thản nhiên , "Lần sau muốn đến truyền đạt gì, ngươi nhớ phải gõ cửa trước."

      Ý cười mặt Trần Oánh cứng đờ, có chút xấu hổ. Từ lúc bị mua đến Cố phủ, phu nhân đối đãi với nàng vẫn rất rộng lượng.

      Rốt cuộc vẫn là tuổi còn trẻ, nghĩ tới ở nơi này bị như vậy, trong lúc nhất thời biểu tình mặt kiểm soát được, đều bị Lục Cẩm Dương thấy hết.

      "Vâng, nô tỳ hiểu."

      Thất Vĩ đáy mắt ý cười, nàng thích Trần Oánh, bởi nhìn nàng ta thành và an phận, cũng biết phu nhân tại sao lại đối nàng có chút chiếu cố, nhưng Lục Cẩm Dương vừa mới đối với nàng lạnh nhạt, xem nàng còn có đắc ý được nữa .

      . . . . . .

      "Phu nhân thân thể đỡ chưa ? Lão phu nhân thân mình tiện. Nhờ lão nô hướng phu nhân ân cần hỏi thăm."bộ dạng Giang ma ma ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thân áo mỏng màu trà, đầu đội trâm ngân mạ vàng, hơi hơi nghiêng người hành lễ, giọng điệu tuy cung kính, chỉ ra được điểm sai, nhưng đáy mắt khinh thường kia vẫn che dấu được.

      Lục Cẩm Dương liếc mắt nhìn biểu tình của Vương ma ma, ở dưới đệm yên lặng cầm bàn tay có chút thô ráp của Vương ma ma, nhợt nhạt cười.

      Ngược lại nhìn Giang ma ma, "Tốt hơn nhiều, làm phiền lão phu nhân mong nhớ."

      Giang ma ma mặt mang ý cười cợt, "Nếu phu nhân có gì, vậy xin mời phu nhân qua viện của lão phu nhân, ngài cũng biết, lão phu nhân gần đây vẫn vì chuyện của thiếu gia mà ưu phiền, huống hồ, Nhị phu nhân hôm qua vào phủ, hôm nay gặp mặt hành lễ, ngài làm Đại phu nhân tự nhiên thể vắng họp."

      Thất Vĩ vội vàng khẩn trương , "Phu nhân, ngài vừa mới tỉnh lại, thân mình vẫn còn rất yếu, nếu lúc này ra ngoài tất nhiên bị cảm lạnh."

      Lục Cẩm Dương thích mẹ con các nàng, thời điểm ngày trước ở trong phủ Lục Uyển Nhi dương dương tự đắc, tuy rằng Lục Uyển Nhi lớn hơn nàng tuổi, chính là đầu óc vẫn hơn so với tuổi.

      Hứa thị làm mẹ kế, xem như là mẹ kế điển hình, chưa từng trách móc nặng nề Lục Cẩm Dương.

      Dù là như thế, Lục Cẩm Dương như trước vẫn là thích mẹ con các nàng.

      Nguyên nhân khó mà giải thích được, có loại chán ghét, đó là hết cả cuộc đời.

      Thời điểm nàng mang thai Thanh nhi, Lục Cẩm Dương làm được việc, chỉ có thể xuyên thấu qua cửa sổ nhìn khoảng ở trời mà ngẩn người, nghĩ về những chuyện từ trước, to nho , vô toàn diện.

      Nàng có chút hiểu được tại sao năm xưa Hứa thị lại đối với nàng dung túng trăm điều.

      Đôi khi tại thời điểm Lục Nguyên giáo huấn Lục Cẩm Dương, đều bị Hứa thị ngăn lại.

      Dung túng nàng, tạo nên Lục Cẩm Dương luôn tự hành động theo ý của bản thân mình, tiếng xấu từ đó mà truyền ra.

      Nếu năm đó Lục Nguyên quan tâm dạy bảo nàng, có thể hay còn có kết cục khác.

      Chương 3.3: Trần Oánh

      Giang ma ma trừng mắt nhìn Thất Vĩ, hơi hơi có chút tức giận, "Ngươi tiểu nha đầu này, lão phu nhân chúng ta bạc đãi bản thân phu nhân sao? Lão nô hỏi trước tình trạng của phu nhân, phu nhân tốt hơn nhiều lúc này mới thỉnh phu nhân qua!"

      " biết còn tưởng rằng ngươi ở giữa châm ngòi ly gián mối quan hệ của lão phu nhân và phu nhân!" Giang ma ma hùng hồn , lão phu nhân tất nhiên là biết Lục Cẩm Dương vừa rơi xuống nước, nàng ngăn được Lục Uyển Nhi vào cửa, làm hại Du Hiên ở lao trung ngây người mấy ngày.

      Lục Cẩm Dương hơi hơi nhíu nhíu mày, giọng quát lớn , "Thất vĩ, được vô lễ."

      Sau đó, Giang ma ma càng thêm kiên quyết , chỉ biết phu nhân của các nàng, đối đãi người khác đúng là ngang ngược kiêu ngạo, nhưng đối với người bên cạnh thiếu gia, rất khách khí, bởi vậy các nàng đặc biệt cảm thấy có mặt mũi, bằng các nàng trở về ở trước mặt lão phu nhân nhất định Lục Cẩm Dương thất lễ, lão phu nhân cùng thiếu gia nổi giận, Lục Cẩm Dương nhất định là chịu được lạnh nhạt.

      Thất Vĩ cam lòng cắn môi, dậm dậm chân.

      "Xin ma ma ra ngoài chờ ta, người xem ta cũng cần thời gian rửa mặt chải đầu, thể mang bộ dáng lôi thôi như vậy thỉnh an lão phu nhân."

      Giang ma ma đứng ở bậc thềm, vội váng đáp lời, “ hẳn là vậy, bất quá xin phu nhân hãy nhanh chút, sợ làm cho lão phu nhân chờ sốt ruột ."

      Dứt lời, Giang ma ma tự xoay thân mình bước ra cửa.

      "Phu nhân. . . . . ." Thất Vĩ vừa mới mở miệng, lại bị ánh mắt của Lục Cẩm Dương ném ra liền nín lại.

      Lục Cẩm Dương đề cao thanh , "Thất Vĩ, ngươi là, ta với ngươi ít lần, thân phận Giang mama thể so với người thường, nếu như ngươi còn phân biệt cấp bậc lễ nghĩa lần nữa, ta liền đem ngươi đến phòng bếp làm việc nặng, còn mau chuẩn bị trà cho Giang ma ma “

      Lục Cẩm Dương lại giọng , "Ngươi nhìn chằm chằm nàng, nhìn xem biểu tình của nàng."

      Thất Vĩ trong lúc nhất thời lơ mơ , biết phu nhân tính toán gì.

      Rốt cuộc Vương ma ma cũng là người từng trải, theo ánh mắt Lục Cẩm Dương, nhìn thấy ở cửa ràng lộ ra đôi giầy thêu màu son tới, lập tức hiểu , ở bên , "Phu nhân cho ngươi ngươi liền , cần phải làm tốt chuyện phu nhân giao!"

      Vương ma ma tận lực nhắn nhủ thêm vài lời.

      Ánh mắt Thất Vĩ trong veo xoay chuyển, biết Lục Cẩm Dương cùng Vương ma ma muốn làm cái gì, nhưng vẫn làm theo.

      Đôi giầy thêu màu son ở cửa lui về, Giang ma ma khóe mắt mang theo nụ cười thỏa mãn, chậc chậc lắc đầu, lão phu nhân suy nghĩ nhiều, phu nhân nào dám có cái gì bất mãn sao, sắc mặt tái nhợt kia, nhìn vào đích thực là vẫn còn yếu, nhưng lão phu nhân là ai, là mẫu thân thân sinh của thiếu gia, lão phu nhân mở miệng, Thiếu phu nhân cũng phải làm theo!

      Vương ma ma ánh mắt phức tạp,nhìn Lục Cẩm Dương, nàng chung quy cảm thấy được phu nhân từ trước tới giờ có giống nhau , phu nhân có thể thấy ràng lòng người là chuyện tốt, chính là biết vì cái gì, sau khi phu nhân rơi xuống nước tỉnh lại, toàn thân đều mang theo vẻ đau thương nhàn nhạt, nhất là trong vài lần mộng phu nhân đều gọi tên Thanh nhi, làm cho Vương ma ma ngi ngờ, càng nhìn nàng càng đau lòng.

      Lục Cẩm Dương liếc mắt nhìn chính mình ở gương đồng lăng hoa sâu kín , "Ma ma trang điểm và chuẩn bị y phục cho ta ."
      KisaragiYuebachnhaty thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.1: hoảng hốt

      Gương đồng lăng hoa hình bát giác này cũng phải là gương đồng bình thường a, bốn đóa hoa mẫu đơn đối giáp nhau ngay đầu, ở giữa điểm thêm vài nhánh chiết hoa, đúng là xứng danh đệ nhất gương đồng hoa mẫu đơn.

      Thế hệ trước của Cố gia cũng từng là gia tộc có quyền thế, được hưởng ít ân huệ từ hoàng gia, mà gương đồng này lại chính là vật được ban năm đó, chẳng qua ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Cố gia cho tới lão thái gia xuống dốc, gương đồng này cũng chính là gia bảo mà Cố gia lưu truyền tới nay.

      Ngày ấy đến Lục phủ cầu hôn, Cố Du Hiên lại đem gương đồng này tặng cho nàng, đúng là vật nàng thích nhất.

      Vương ma ma nhanh chóng búi xong tóc đầu Lục Cẩm Dương, ở phối với trâm kim phượng khảm bảo thạch.

      Lục Cẩm Dương lẳng lặng nhìn chính mình trong gương, mắt hạnh có chiều sâu tựa như biển khơi thấy đáy, lông mày uốn cong hình bán nguyệt, da thịt trắng trẻo như tuyết, đây chính là bản thân nàng năm mười bốn tuổi , Cố Du Hiên nàng cực kỳ giống hoa hải đường, mặc dù là bệnh, như trước vẫn là xinh đẹp động lòng người.

      Sam y hồ điệp trắng khói khoác ở phía ngoài được làm bằng gấm Tô Châu, càng làm cho dáng người của Lục Cẩm Dương trông thanh thoát.

      Vương ma ma muốn điểm thêm chút son nơi khóe môi để làm tăng thêm sức sống liền bị Lục Cẩm Dương ngăn lại.

      " cần , như vậy là được rồi." Đời trước, Lục Cẩm Dương quá mức để ý đến cảm nhận của người khác, Cố lão thái ghét bỏ dung mạo kiều mỵ của nàng, nàng liền cố gắng để lấy lòng, dần dần giấu tất cả, vậy nên cách ăn mặc chính là bình thường thể bình thường hơn.

      Chính là nàng sai lầm rồi, Cố lão thái chính là thích Lục Cẩm Dương nàng, dù cho nàng có cố gắng lấy lòng bao nhiêu, thích vẫn là thích.

      Chương 4.2: hoảng hốt

      Đời này, Lục Cẩm Dương phải dựa theo lòng mình mà sống.

      Vương ma ma sửng sốt, trước đây Lục Cẩm Dương đều muốn cho người khác thấy tình trạng yếu ớt của mình, dù cho nàng rất thương tâm và thống khổ, nhưng khi đối diện với người ngoài đều là ngẩng cao đầu, dường như khoác vỏ bọc cho riêng mình, vậy mà bây giờ lại thay đổi ít, nhìn Lục Cẩm Dương như vậy, là làm đau lòng người.

      "Phu nhân nếu thân mình khỏe, lão nô có thể giúp phu nhân truyền lời tới lão phu nhân." Vương ma ma biết Lục Cẩm Dương trong lòng rất khó chịu, tuy nam nhân cả đời này chỉ có nữ nhân là vô cùng hiếm, chính là Lục Cẩm Dương vừa mới tỉnh lại, trượng phu liền cưới người khác làm bình thê, ngờ người nọ lại là tỷ tỷ của mình. Phu nhân trong lòng khó tránh khỏi khổ sở.

      Lục Cẩm Dương lạnh nhạt lắc lắc đầu, "Bất quá sắc mặt ta chỉ nhìn tiều tụy chút, ma ma đừng lo, rơi xuống nước với ta mà chỉ là việc mà thôi."

      Nàng thuở nghịch ngợm, vết thương lớn xác thực ít, nhưng cũng may là bởi vì hiếu động, so với các tiểu thư khuê các bình thường khác thân thể quả thực tốt hơn nhiều.

      Hơn nữa Cố lão thái ở đó, nàng nhất định phải .

      Hôm nay là ngày mà vợ cả chấp nhận bình thê, nàng phải có mặt, chỉ có tiếp nhận trà của Lục Uyển Nhi dâng lên, thân phận bình thê mới được tính, quy củ phải lập tức xác định khi vừa nhập phủ.

      ly trà tuy , nhưng tượng trưng cho dòng chính và thứ, mà dòng chính và thứ lại khác nhau hoàn toàn.

      Chính thê chính là chủ tử, bình thê cùng thiếp thất đều xem như hạ nhân, chủ mẫu đông, nếu tây đó là bất kính.
      Giống như Cố lão thái năm đó, Khương thị theo lão thái gia vào cửa liền bị Cố lão thái gắt gao chèn ép, thế cho nên, cuối cùng chỉ Khương thị, mà con của nàng ta- Cố Lưu Hiên, khi thấy Cố lão thái như là chuột thấy mèo, ngay cả đến thở mạnh cũng dám.

      Lục Cẩm Dương ánh mắt khép lại, kiếp trước bởi vì bản thân tức giận, liền từ chối lời đề nghị của Cố lão thái, lão thái thái vốn thích nàng, nên việc chủ mẫu cũng thờ ơ dạy, làm cho nàng ở thời điểm đó nhận được lễ của Lục Uyển Nhi.
      Lục Uyển Nhi mặc dù lấy thân phận bình thê nhập phủ, nhưng cũng cực kỳ long trọng, so sánh cùng, nàng là chính thê lại bị người khác hiểu lầm là thất sủng , chịu đựng rất nhiều thiệt thòi.

      Nhớ lại thời điểm đó, nàng ôm thân mình bé của Thanh nhi ngồi suốt đêm. Đứa hoạt bát hiếu động như vậy mà giờ lại có động tĩnh gì. Nàng ngừng cọ cọ vào thân mình Thanh nhi, hi vọng độ ấm người Thanh nhi rời chậm chút.
      Lục Uyển Nhi hỉ phục đỏ thẫm bước tới, tùy ý cười ở bên tai nàng, "Lão gia là người kiêu ngạo ra sao, lại như thế nào thích Lục Cẩm Dương thanh danh bừa bãi !"

      câu, làm cho Lục Cẩm Dương rơi vào hố sâu.

      Nàng muốn tin, thế nhưng mọi chuyện cứ như vậy chút lưu tình bị vạch trần, nếu có Cố Du Hiên ngầm đồng ý, Lục Uyển Nhi lớn mật cũng dám động thủ với đứa .

      Chương 4.3: hoảng hốt

      Lúc trước Lục Uyển Nhi lấy thân phận bình thê nhập phủ, cuối cùng lại trở thành chính thất danh chính ngôn thuận của Cố Du Hiên.

      Làm cho Lục Cẩm Dương mất thân phận chính thê bị giáng xuống làm tiện thiếp, trở thành trò cười. Lúc trước nàng nghĩ nhất định phải gả cho Cố Du Hiên, kết quả nàng nhận được sao?

      Nàng thất bại, bại về tất cả, nữ nhi, trượng phu, ngoại tổ. Cuối cùng lại người đến bảo vệ nàng, thậm chí ngay cả tôn nghiêm cũng dần dần bị đánh mất.

      Khắp người Lục Cẩm Dương dâng lên cỗ hận ý, nàng cho chuyện cũ vào vết xe đổ lần nữa.
      Đối đãi Lục Uyển Nhi, lại càng có nửa phần khoan nhượng. Kiếp trước Lục Uyển Nhi hủy hết tất cả mọi thứ của nàng, lừa gạt nàng. Kiếp này nàng biết được tâm tư của Lục Uyển Nhi, tất nhiên dễ dàng bỏ qua cho nàng ta.

      Lục Cẩm Dương đột nhiên cảm thấy thoải mái, thậm chí có chút cảm tạ ông trời có thể cho nàng trở lại thời điểm Lục Uyển Nhi vừa mới vào phủ. Nếu là ở Lục gia, chỉ sợ nàng muốn thu thập Lục Uyển Nhi cũng dễ dàng như vậy. Dù sao vẫn còn người phụ thân mà nàng gọi là Lục Nguyên, còn có cả kế mẫu tâm tư trong ngoài giống nhau. . . . . .

      "Cẩm Dương." Thanh quen thuộc làm cho cả người Lục Cẩm Dương chấn động, con ngươi phẫn nộ kịp thu hồi, Cố Du Hiên theo thanh mà đến.

      Cố Du Hiên hôm nay thân cẩm bào màu xanh biếc, bên hông buộc cái bạch lăng cành tuệ, nhưng ra bộ dáng lại nhìn rất tầm thường, sóng mũi cao thẳng, làn môi mỏng manh, mặt mày khó nén vài phần vui mừng.

      Cố Du Hiên khi nhìn thấy Lục Cẩm Dương xiêm y chỉnh tề, thoạt nhìn rất cao hứng, vô cùng thân thiết lôi kéo tay nàng thong thả , "Hôm nay là ngày ngươi chấp nhận Uyển nhi vào phủ, mặc dù là lấy thân phận bình thê, nhưng trong lòng ta ngươi mới là thê tử chân chính ở Cố gia. Cẩm Dương, chuyện này là ta có lỗi, vậy nên ta đối xử với ngươi tốt."

      "Cẩm Dương ngươi tin ta."

      Cố Du Hiên giỏi nhất là nhìn người khác bằng cặp mắt thâm tình như vậy, kiếp trước Lục Cẩm Dương chính là chịu nổi ánh mắt tình này của Cố Du Hiên, kiếp này. . . . . .

      Vẫn là như vậy khống chế được.

      Lục Cẩm Dương nghĩ về cuộc sống sau này của mình hảo hảo tốt, nhưng có nghĩ đến bộ dạng lúc nàng gặp lại Cố Du hiên như thế nào. Nàng đột nhiên có chút hận chính mình thực có tiền đồ .

      Cư nhiên còn có thể vì Cố Du Hiên tươi cười như vậy mà tâm trí lung lay.

      Thấy Lục Cẩm Dương có chút ngẩn người, Cố Du Hiên bật cười, "Làm sao vậy? Vì cái gì mà nhận ra ta sao?"
      KisaragiYuebachnhaty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :