1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trâu Già Gặm Cỏ Non - Thương Tố Hoa (66c) (H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      [​IMG]

      Trâu già gặm cỏ non

      Tác giả: Thương Tố Hoa
      Thể loại: Đô thị, hôn nhân hào môn thế gia, 1vs1, HE
      Độ dài: 66 chương
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: TieuKhang + Gamapdethuong + Fuly + Tix2982011
      Nguồn: http://***************.com/viewtopic.php?f=148&t=312703

      P/S: Dưới 18 tuổi nên suy nghĩ cẩn thận khi sa hố nhá ^^
      Giới thiệu:

      Chồng già vợ trẻ, ban ngày thường đấu đá, nhưng buổi tối lại chuyên cần mò cá. (đồng nghĩa với sàm sỡ lợi dụng)
      Người ta thường : Ân ái mà tích cực ắt hẳn là đầu óc có vấn đề.
      Nội dung theo đuổi tình , đánh đỗ hết mọi phần tử phản động gây trở ngại hạnh phúc, cùng nhau mở đầu cho hạnh phúc tươi đẹp, cuộc sống hạnh phúc như hình với bóng và gắn bó như keo sơn.
      Tóm lại đây là câu chuyện về Lão đàn ông sắp đặt kế hoạch ra tay ăn sạch sành sanh vợ , cũng tiện thể dùng hết mị lực đàn ông của mình để chinh phục chua ngoa của .
      Ngọt ngào là nhất định có, hoan lạc cũng là nhất định có, trận chiến giường chiếu lại càng thể
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 1: Người phụ nữ này quả nhiên rất có ý tứ

      Chủ nhật sắp tới chính là ngày 11 tháng 11 Lễ ‘độc thân’.
      (Lễ này đc nhóm sinh viên học sinh bên TQ lập vào ngày 11/11/1990)
      0 giờ kém ba phút, nữ học sinh Tiểu Bạch tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào hệ thống thời gian dưới góc máy vi tính trước mặt, ngón trỏ đặt sẵn ở nút en¬ter, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng thể bản lãnh, bởi vì sắp tới thời khắc lòng người kích động tranh mua, thắng bại là ở cú này!
      Chợt ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa chuyển động, hẳn là bạn cùng phòng Tô Hoa về. Tiểu Bạch chết sống nhìn chằm chằm vào màn hình nhưng miệng buông tha: "Cậu đâu hả, trễ thế này mới mò về. Mình cậu nghe, mình chấm được đôi giày cao ống giá gốc là 226, nhân dịp Lễ ‘độc thân’ nên được giảm 50% còn lại là 113. Đương nhiên thể so sánh được với hàng trưng bày trong quầy, nhưng trông cũng giống y như ."
      Sau lưng có động tĩnh gì Tiểu Bạch cũng chẳng quan tâm, bởi vì bây giờ đến 0 giờ lẻ 3 phút, ngón tay hơi giựt giựt như bị động kinh. Co giựt cỡ chừng ba phút, thấy trang đặt hàng lên chữ thành công, sau đó nhảy bật ra khỏi ghế, xoay người lại kích động dang hai cánh tay xông tới chỗ bạn cùng phòng, điên cuồng hét lên: " uổng phí công chị ta ngồi canh suốt đêm, cuối cùng cũng thuộc về tay ta rồi...... Ái!" Đến khi thấy người trước mặt kiềm được mà thốt lên tiếng thét kinh hãi.
      Tô Hoa cởi áo khoác tây trang mặc ở bên ngoài ra, để lộ chiếc áo hở vai màu trắng...... Áo cưới? Tóc còn uốn xoắn lên, ở phía sau dùng trâm cài thủy tinh giữ lại, tóc mai còn rũ xuống hai lọn quăn xoắn, nhìn vào như người phụ nữ thực thụ.
      Tiểu Bạch bật phì cười ra tiếng: "Mình này Tô Hoa, cậu nha, bộ kết hôn à, nửa đêm nửa hôm mà ăn mặc kiểu này định hù chết người khác chắc."
      Tô Hoa vừa cởi áo cưới xuống, vừa ngoái đầu nhìn lại cười : "Đúng vậy, mình kết hôn."
      Tiểu Bạch kéo qua cái ghế, tách ra hai chân ngồi ngược lại dựa vào thành ghế, cười nắc nẻ đến run rẩy hết cả người: "Được lắm, vậy cậu xem cậu gả cho ai nào? Là gả cho Romeo hay là Thẩm Tiếu Ngu đây." Tiểu Bạch tiện tay mở ra mục tin tức giải trí nằm ở trang đầu, tiêu đề nổi bật trang viết là: Hôm nay là lễ thành hôn tiệc "Buffett" Trung Hoa của Thẩm Tiếu Ngu.
      Nữ sinh ký túc xá xưa nay rất phóng khoáng, nên thấy cũng thấy, hơn nữa chẳng có gì phải giấu giếm. Vào lúc này Tô Hoa cởi hết sạch quần áo ở người, sau đó ném áo cưới lên giường, tiếp theo quơ lấy chiếc áo tay dài rộng thùng thình cùng cái quần jean mặc vào. Thuận tay kéo luôn cây trâm cài tóc xuống. Làm xong những thứ đó, bước tới liếc mắt nhìn vào máy vi tính của Tiểu Bạch, bĩu môi : "Thế nào ngay cả tấm hình cũng có."
      Tiểu Bạch ném cho ánh mắt kiểu như ‘đúng là người nhà quê nhìn thấy hết việc đời’, sau đó : "Ông chủ bự cỡ này kết hôn đương nhiên là phải ém nhẹm với bên ngoài, có thể để lộ ra mấy chữ tin tức thế này tệ rồi, còn muốn có hình nữa ư...... Chi bằng cậu tự mình đến nơi đãi tiệc cưới còn đáng tin hơn."
      Tô Hoa nhún vai : "Cũng đúng, tiệc cưới còn dựng lên tấm bảng hiệu: Ký giả và chó được vào."
      Tiểu Bạch càng tỏ ra xem thường : "Cậu đó, như thể cậu nhìn thấy rồi vậy! Chớ có sang chuyện khác, tối nay cậu đâu hả? Có phải lại quấn lấy cái tên ‘Romeo’ mấy bữa trước hay ? Kể ra, trông ta cũng rất bảnh trai......"
      Tô Hoa thản nhiên đưa cái gương tới để ở trước mặt Tiểu Bạch: "Chị hai, miệng chị chảy nước kìa."
      Tiểu Bạch quýnh quáng hỏi: "Đâu hả?" Đồng thời bụm miệng lại chùi lia chùi lịa.
      Các là đàn chị đại học năm 3 khối A chuyên nghành phục trang biểu diễn, là mầm móng nghệ thuật trọng điểm trong trường đại học, theo kiểu như là bá chủ trong trường học cũng tương đối là . Ngày thường năm ba chị em kết thành nhóm ra ngoài, chiều cao trung bình đều từ 1m75 trở lên, tuyệt đối có thể cúi mắt nhìn xuống đống lớn các và những chàng trai, cảm giác về ưu việt đó có gì sánh nổi.
      Gần đây tất cả mọi người bận tập diễn kịch sân khấu, Tô Hoa quay thử vai Juliet, chàng diễn chung với ngũ quan vô cùng cân đối, mặc lên quần áo và trang sức truyền thống Châu Âu, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú đó khiến cho người quen nhìn thấy trai đẹp như Tiểu Bạch cũng phải mất hồn si mê. Nhất là, có mấy lần đến xem nhóm Tô Hoa tập luyện, mỗi khi thấy ‘Romeo’ thâm tình chân thành nhìn Tô Hoa, trái tim như vỡ nát rơi đầy đất, cũng thường hay lấy chuyện này ra trêu chọc Tô Hoa.
      Tô Hoa tháo gỡ xuống trang sức, chợt nhớ lại thời gian trước lúc chuyện tán dóc với Tiểu Bạch có nhắc tới chuyện, vì thế liền mở bàn tay ra, kẻ cả : "Quà cậu tặng mình đâu?"
      Tiểu Bạch mơ hồ hiểu hỏi: "Quà gì?
      "Quà tân hôn!"
      "......"
      Trong khi Tiểu Bạch còn trợn mắt há to miệng Tô Hoa thuận tay lấy lọ nước hoa mà bạn thích nhất, đồng thời trước khi bạn mình nổi đóa nhét bao bánh kẹo cưới vào trong tay Tiểu Bạch, sau đó xách theo rương hành lý phất phất tay : "Mình đây, ngày mai điện thoại cho cậu."
      Tiểu Bạch đứng bất động tại chỗ, bỗng nhiên bừng tĩnh rống to về phía cửa ra vào: "Cậu đó Tô Hoa, mau quay lại chuyện ràng cho mình!"
      vừa dứt lời lâu, sát vách liền có vài cái đầu ló ra, còn có đôi mắt nhập nhèm đầy tơ máu lên tiếng: "Ầm ĩ cái gì thế, có để yên cho người ta học bài hay ?"
      Tô Hoa đứng lại ở đầu hành lang, sau đó hơi mỉm cười rồi xuống lầu.
      Khu nhà ở dành cho học sinh nữ tắt hết đèn, trong sân trường yên tĩnh giờ phút này chỉ có chiếc Cadillac màu đen lẳng lặng đỗ lại, vô cùng hòa hợp với màn đêm vào lúc này, cũng có vẻ rất bé và đơn điệu.
      Tài xế ân cần giúp Tô Hoa xách hành lý lên bỏ vào cóp xe, sau đó chở về hướng khu biệt thự Tây Sơn.
      Đèn đường vùn vụt lui về phía sau, Tô Hoa biết gì về người mình sắp gặp mặt: ta rốt cuộc là người như thế nào? Cha Tô ta là người đàn ông cực phẩm. Có điều cha Tô vốn là người đàn ông đáng tin cậy, khả năng quan sát của ông tuyệt đối dám tới.
      Trong buổi tiệc cưới ngày hôm nay, lần đầu tiên Tô Hoa nhìn thấy người đàn ông đó, hình dung ta thế nào nhỉ? Trầm ổn? Nghiêm trang?
      Suy xét định nghĩa những từ mình hình dung rồi sau đó kết luận: Là tên đàn ông lão luyện. Đúng vậy, ta 36 tuổi, lớn hơn Tô Hoa gần đến vòng. lên mạng tìm hiểu những tài liệu cá nhân có liên quan đến người đàn ông này, trong tay ngoài khoản vốn đầu tư số 0 đếm hết, hơn nữa là những tin tức có quan hệ bất chính của ta. 36 tuổi vẫn chưa kết hôn, trước và sau gặp gỡ qua lại vô số, từng có tin đồn phụ nữ trong tay ta nếu như cùng lúc tập hợp lại có thể lượn quanh cả con phố. Có điều ai ai cũng đều là hàng nội.
      Đối với Tô Hoa mà , Lão đàn ông ăn chơi lăng nhăng như vậy cũng là lựa chọn tốt: Ít nhất giữa hai người có cái loại tình gì đó làm phiền. Tình là gì, đó là Miền Đất Hứa của lãng mạn được con người hư cấu ra, đuổi theo ý tưởng ở trong đầu, tốt đẹp đến mức liều lĩnh lao đầu vào nhưng vừa gặp phải ánh sáng là mất ngay.
      Mẹ của Tô Hoa còn đáng thương hơn, xưa kia phải chạy theo tiếng gọi ái tình gả cho cha Tô danh tiếng sao, cho rằng ông chính là bạch mã hoàng tử của mình, kết quả nghĩ tới sau khi lên ngựa lại có người phụ nữ khác cưỡi chung ngựa với mình, cuối cùng còn cướp luôn chiếm giữ mình con ngựa đó.
      Mười mấy tuổi khi Tô Hoa nhìn thấy cha dẫn theo người chị lớn tuổi hơn mình về nhà Tô Hoa nhìn nhận được:
      Thứ nhất, cái thứ tình con mẹ gì đó đáng tin cậy.
      Thứ hai, tin vào miệng lưỡi đàn ông chi bằng hãy tin đời này có quỷ.
      Nhân lúc còn chưa tới khu biệt thự, Tô Hoa gọi điện thoại cho cha Tô, giọng điệu hề có hòa nhã thân thiện: "Tô Quốc Quân, giờ ông ở đâu?" Tô Quốc Quân chính là tên của cha Tô, bắt đầu gọi ông như thế từ khi mười mấy tuổi cho đến nay. Dù ông có đánh mắng thế nào cũng vô dụng, nên chỉ có thể chiều theo .
      Cha Tô ở đầu bên kia bận rộn đến sứt đầu mẻ trán: "Con yên tâm, cha thu xếp xong vài thứ rồi nhanh chóng dọn về nhà, để mẹ con đợi lâu đâu."
      Tô Hoa cười cười : "Năng suất làm việc của ông chủ Tô là tốt, đồng ý với tôi ngày 9 chuyển về nhà, nay 11 rồi mà vẫn còn thu xếp đồ đạc. Khó trách công ty bị ông thu xếp đến nửa chết nửa sống."
      Tô Quốc Quân nghe xong lời này, tức giận đến thiếu chút nữa xuất huyết não, hùng hùng hổ hổ hầm hừ vào điện thoại.
      Tô Hoa thản nhiên đổi qua nghe bằng tai khác, chân chính làm được vào tai trái, ra tai phải: "Nếu như ông có cách thực chuyện hứa với tôi, vậy tôi càng dễ xử lý hơn, muốn tạo ra tờ giấy chứng nhận ly hôn phải rất dễ sao." xong liền cúp điện thoại, cũng còn nghe thấy giọng ông nữa.
      Cha Tô gấp gáp đem đứa con 21 tuổi của mình gả cho Lão đàn ông 36 tuổi chẳng qua vì đánh giá cao khả năng kinh tế của con rể có thể giúp công ty ông thoát khỏi thời điểm khó khăn.
      Mà Tô Hoa đồng ý chuyện này nhưng có điều kiện: Cha Tô phải cắt đứt hết mọi quan hệ ở bên ngoài, chuyển về nhà sống vui vẻ với mẹ những ngày về sau.
      Muốn cha Tô lòng mẹ là có khả năng, nhưng để ông giống như con chó trung thành phục tùng mẹ còn có chút tin được. Dĩ nhiên Tô Hoa bên giám sát ông.
      Có điều nghĩ mãi hiểu, bà mẹ u mê của mình tại sao lại quên được người đàn ông này chứ.
      say sưa suy nghĩ, xe đến khu biệt thự. Tài xế mở cửa mời Tô Hoa xuống xe. Quản gia dẫn theo nhóm người làm chờ sẵn ở cửa. Khi họ nhìn thấy cách ăn mặc của Tô Hoa hơi có chút giật mình, nhưng cũng trấn định lại rất nhanh.
      Gia Bình của Lão đàn ông này tính ra cũng rộng lớn, bề ngoài nhìn rất có khí phách, vào bên trong, tiếng bước chân vang vọng trong khí cũng có thể to lớn đến vắng lạnh. (GB là khu biệt thự cao cấp thường ở gần vùng núi hoặc Cao Nguyên)
      Theo quản gia cùng dạo vòng phòng ốc, Tô Hoa thấy rất hài lòng, mọi thứ đơn giản, sạch , phân loại ràng. Có phòng giữ quần áo riêng biệt, phòng tắm, phòng giải trí, phòng tập thể thao...... Mới nhìn giống như khu tập thể mini, cần bước chân ra khỏi nhà vẫn có thể vui chơi đến cực khoái.
      Tô Hoa nhíu mày: Quả nhiên là Tài Đại Khí Thô*. Nhà cửa họ Tô cũng , nhưng nếu so sánh với nơi này đúng là gặp phải sư phụ rồi. (giàu có nhưng kg có phẩm chất)
      Nam chủ nhân gọi điện thoại về ta bận xã giao, dâu mới cũng cần phải chờ đợi. Cả ngày quần quật chạy tới chạy lui, Tô Hoa cũng mệt đến đứt hơi, vì thế liền lần mò tới phòng tắm thoải mái khoan thai tắm rửa bằng nước nóng. Được nước ấm xả lên người đúng khiến cho người ta từ từ thanh tỉnh lại......
      ............
      tầng lầu 18, người đàn ông trông rất lịch thiệp đứng cạnh cửa sổ từ cao nhìn xuống ánh đèn rực rỡ trải rộng khắp mặt đất, mà vội trở về nhà.
      Trợ lý Tiểu Lưu nhìn chằm chằm vào bóng lưng ta, thậm chí có phần giống như nhìn con quái vật: Hôm nay là ngày ông chủ kết hôn, còn tưởng rằng ông ta tới công ty, ai ngờ ông ta vừa xử lý xong tiệc cưới liền quay lại làm thêm gần 2 tiếng đồng hồ, căn dặn ràng đâu vào đấy công việc của tháng sau. Trợ lý cũng phải dở khóc dở cười, ông chủ là người cuồng công việc điều này ai ai cũng biết, nhưng hôm nay là đêm tân hôn, ông chủ có cần phải liều mạng như vậy hay ? Phải biết là, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, bây giờ mà ông ấy còn chưa trở về nhà là có ý gì?
      Khiến đau đầu nhất chính là, ông chủ chịu tan ca, là nhân viên như bọn cho dù muốn cũng phải ở lại bên cạnh, nhưng trong lòng lại rất muốn tan ca về nhà. Vì thế, được nhóm nhân viên nhất trí cổ động, Tiểu Lưu bưng ly cà phê thơm nồng tiến lên : "Ông chủ, đến uống ly cà phê cho có tinh thần ạ, hơn giờ rồi."
      ý trong câu này là: Ông chủ ạ, ông nên ngủ rồi.
      Còn ý nữa là: Ông chủ, ông ngủ nhưng các em cũng cần phải ngủ ạ.
      Người đàn ông đó nhận lấy ly cà phê, đưa lên môi nhấp hớp rồi lấy điện thoại ra bấm số điện thoại nhà: " ấy tới chưa?"
      Người nhận điện thoại là quản gia, vị quản gia cung kính : " chủ đến rồi, tắm rửa trong phòng tắm, nhưng mà......"
      Người đàn ông cau mày hỏi: "Chuyện gì?"
      " chủ tắm gần hai tiếng rồi, chiếu theo những bước tắm rửa thông thường mà tính, trong vòng tiếng là bình thường, thêm nửa tiếng nữa là tắm rửa vô cùng kỹ lưỡng lắm rồi, mà hai tiếng ...... Có lẽ ngủ quên luôn ở trong đó!"
      Nghe đến đó, người đàn ông nọ nhếch miệng: Người phụ nữ này, quả nhiên rất có ý tứ!
      Phong Vũ Yênhoài thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 2: Đêm tân hôn kích tình
      Trong giấc mộng Tô Hoa cảm thấy người hơi ngưa ngứa, giống như có con sâu bò qua bò lại trước ngực mình, nhớ trong ký túc xá chỉ có gián thôi, có lần nhìn thấy nó nhảy lên chân mình liền quơ lấy chiếc dép đập cho nó nằm bẹp dí rồi ném nó thẳng vào trong góc tường. Lúc này có dép ở đây, chỉ có thể theo phản xạ giơ tay lên vỗ cho nó cái.
      Nhưng nghe thấy tiếng vang như dự đoán, bàn tay lại bị thứ gì đó bắt lấy. Trong lòng chợt kinh hãi, mí mắt nặng trĩu lập tức mở bừng ra.
      Đập vào mi mắt là đàn ông có chút xa lạ, từ từ lục soát lại đoạn ký ức ngắn ngủi bỏ lỡ, sau đó chợt nhớ ra. Ố, người này chính là Thẩm Tiếu Ngu - Lão đàn ông mà phải lấy.
      liền nở nụ cười tươi tắn, lên tiếng chào hỏi: " về rồi sao?"
      thầm cố gắng muốn rút tay mình ra. Đáng tiếc Lão Thẩm có vẻ như chỉ tùy ý bắt lấy nhưng thực tế lại giống như xích sắt, trừ phi có cây búa ở đây mới chém đứt nổi!
      Thẩm Tiếu Ngu bắt gặp tức giận trong mắt , rất tốt, thích loại cảm giác có giàu tính khiêu chiến này. Vì vậy tay kéo lại sát vào ngực mình, tay còn lại nâng cằm lên. Vẫn duy trì tư thế này, từ từ cúi đầu xuống, dùng râu mới mọc ma sát lên môi hỏi: "Những thứ trong trường học cũng mang tới sao?"
      Tô Hoa ngửi được mùi cà phê từ miệng Lão đàn ông, dám động đậy. tại khoảng cách giữa hai người quá gần, tuy trước đó đọc qua ít sách báo cùng với phim ảnh, nhưng còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, đối với chuyện kế tiếp sắp xảy ra vẫn hơi có chút...... Kinh hoảng. Mặc dù muốn thừa nhận điểm này.
      nghiêng mặt qua trả lời: "Còn giữ lại ít, ở trường em vẫn còn lớp theo, nhiều lúc bận học về muộn em nghĩ vẫn là ở lại trường hay hơn, đỡ phải làm phiền đến tài xế và quản gia."
      lời nào, khiến càng thêm cảm giác như bị áp bức, nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt, tiếp tục kiên trì: " cũng biết em vẫn chưa có tốt nghiệp, cho nên trong khoảng thời gian này chỉ có thể mong thông cảm dùm cho."
      Đó là đôi mắt kiểu gì đây? Tô Hoa đúng là lần đầu tiên thấy —— Ánh mắt giống như chim Ưng bay lượn bầu trời thâm thúy nhìn chòng chọc vào thức ăn ở phía dưới nó. Đúng vậy, đó là ánh mắt của người thợ săn! Trực giác cho biết người đàn ông này xem là con mồi, hoặc là đổi lại là từ —— Bia sống! (bia tập bắn)
      Thẩm Tiếu Ngu thong thả chậm rãi : "Tài xế nhờ tôi nhắn lại với em, lúc ở trường học đợi em, có cậu nam sinh mình tên là Romeo đến tìm em." Lời như mây trôi gió thoảng, giống như cũng quan tâm đến chút nào.
      Quả nhiên là người của , lúc đó vậy mà tài xế cũng tiết lộ với chữ. Tô Hoa cười: "À, là bạn học quen thân lắm, có lẽ cũng có chuyện lớn gì."
      vừa dứt lời liền thấy ngón tay Lão đàn ông ma sát ở môi , thổi hơi nóng vào mặt : "Phải ? ra là em có thói quen hôn môi với bạn học quen thân lắm à."
      Phun ra câu này, hành động tay Lão đàn ông càng nặng hơn, giống như muốn lau sạch dấu vết nào đó môi .
      Tô Hoa cau mày, người nam sinh kia diễn vai Romeo và là Juliet, lúc hai người tập luyện ở sân khấu quả có diễn cảnh hôn môi. Nhưng làm sao Lão đàn ông này biết được?
      Nhưng muốn suy nghĩ nhiều, nhanh chóng bắt lấy bàn tay Lão hất ra, đảo mắt : " có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi em, đừng nên có hành động quái gở như vậy."
      Tay Thẩm Tiếu Ngu bị hất văng ra nhưng hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy tràn trề hứng thú vì rất ít khi nhìn thấy phụ nữ ‘nổi giận’ thế này. đúng, nên chứ nhỉ? 21 tuổi chỉ là nhóc mới lớn.
      sờ sờ cằm, cười : "Được, vậy cởi ."
      Tô Hoa nghe xong phải mất lúc mới hiểu được ý trong lời . Giấc ngủ ngắn ngủi làm cho quên mất đây là đêm tân hôn của và Lão đàn ông, mặc dù qua 12 giờ, nhưng bóng đêm cũng vừa vặn đúng lúc, nên làm ‘Chính ’ rồi.
      do dự, Tô Hoa cởi ra nút cài áo ngủ, nhớ mình làm sao mặc vào áo ngủ, vừa rồi hình như tắm rửa ở trong phòng tắm, sau đó thế nào nhớ được nữa. Có lẽ là người làm mặc vào giúp .
      Thời điểm cởi áo ngủ, thấy Lão đàn ông vẫn động đậy, trong ánh mắt đều là ý cười thản nhiên. Trông thấy vẻ mặt tươi cười của người đàn ông này, cả người Tô Hoa luôn có loại cảm giác lông tóc dựng đứng, hất cằm lên hỏi: "Tại sao cởi? Muốn em giúp ?"
      Lại vẫn trầm tĩnh, im lặng, trong khi Tô Hoa cho là có ý định lên tiếng Thẩm Tiếu Ngu lại chợt hơi mỉm cười: "Có thể."
      phải ‘Được’ mà là "Có thể", ý là: Tôi cho phép em được làm như vậy. Đây là người có chủ nghĩa cầm quyền. Trong lòng Tô Hoa đưa ra định nghĩa như thế.
      cũng khách sáo, đưa tay dùng sức cởi nút cài áo ngủ cho Lão đàn ông, cởi hết nút rồi lột áo xuống. Đập vào mắt là lồng ngực tinh tráng khiến hoảng hồn lúc lâu, mặt cũng dần nóng lên.
      còn trong cơn hoảng hồn, vòng eo đột nhiên bị siết chặt, trận trời nghiêng đất ngã, bật ngửa người ngã xuống giường, mà lấn áp ở người là Lão đàn ông. Chỉ thấy cười : "Quần áo cũng để cho em cởi rồi, kế tiếp nên đến lượt tôi."
      "Em......" Lời của Tô Hoa bị bao phủ trong nụ hôn lưỡi đột nhiên xâm nhập vào, ngây ngô như cọc gỗ sững sờ thụ động đón nhận xâm lấn đến từ Lão Giang Hồ trải qua trăm trận chiến. Lưỡi di chuyển linh hoạt như rắn trong miệng , rất ẩm ướt, rất khó thở, khiến cho thở nổi.
      Tay xoa nắn siết chặt đầu vú trước ngực , Hơi đau, cảm giác run sợ trong nháy mắt truyền khắp toàn thân , khiến cho giật nảy mình uốn éo cơ thể.
      Hành động này càng thêm kích thích động tác nơi tay Thẩm Tiếu Ngu, rời khỏi miệng Tô Hoa, cười khẽ: "Xem ra em còn cần phải học thêm nhiều về những thứ này rồi."
      Cái loại dáng vẻ khinh miệt đó kích thích lòng háo thắng trong Tô Hoa, hai chân dùng sức kẹp ở bên hông Thẩm Tiếu Ngu, thừa lúc phòng bị đẩy nằm ngã xuống, sau đó ngồi lên người , học theo cách của mới vừa rồi, dùng tay nhéo ở hai điểm trước ngực rồi miết lấy mạnh. Đôi lông mày nhíu lại, như muốn : Chuyện này có gì khó đâu?
      Thẩm Tiếu Ngu nằm ở phía dưới, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm, vươn tay ra vuốt ve gò má Tô Hoa, rất giống người thầy kiên nhẫn chỉ dạy học trò mình : "Học được rất khá, nhưng mà kế tiếp sao, nên làm như thế nào?"
      Tô Hoa từng xem qua phim ảnh, khi người phụ nữ ngồi ở người đàn ông dùng cặp mông đưa đẩy lên xuống. thử hoạt động cái mông, đáng tiếc là ràng cảm nhận được phần dưới của Thẩm Tiếu Ngu cương cứng lên, nhưng vẫn biết phải làm sao để tìm được cái vị trí thích hợp kia.
      Thử làm nhiều lần đều đúng, động tác ngược lại còn rất vụng về. nhụt chí xoay người nằm ngửa lại, đưa lưng về phía Thẩm Tiếu Ngu : "Em mệt rồi, ngủ."
      Cơ thể bị ai đó lật trở lại, chống lại đôi mắt sung mãn tình dục, còn có giọng đầy truyền cảm: "Em đốt lửa còn muốn phủi mông cái rồi sao?" xong vùng lên lần nữa đè Tô Hoa ở dưới cơ thể, phần eo chợt dùng sức nhanh chóng tiến vào cơ thể Tô Hoa.
      Sắc mặt đột nhiên tái nhợt, thể kiềm chế được mà thốt lên tiếng kêu sợ hãi. Đó là vì cách nào tiếp nhận được đau đớn đó, trong cơ thể giống hệt như bị xé rách. cắn chặt môi, cố gắng cho phép mình phát ra thanh ngu xuẩn gì đó nữa. Nhưng bên tai lại vang lên giọng thân mật của Thẩm Tiếu Ngu: "Thả lỏng chút, Tô Tô, chỗ đó của em khít quá."
      Nghe được hai chữ Tô Tô, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Tiếu Ngu, nghiến răng : "Đừng giống Tô Quốc Quân gọi em như vậy, ghê tởm!"
      Thẩm Tiếu Ngu chiều cười : "Được, gọi vậy nữa." lúc này vô cùng dịu dàng, đôi môi hé mở từ từ lướt khắp người , như muốn trấn an tâm tình xao động của . Hạ thể cũng theo đó từ từ tiến vào, cho đến hoàn toàn vào được nữa, chống đỡ lên vách tường ở phía trong gia tăng chuyển động, cảm nhận được dịch thể người tuôn ra như sóng triều thấm ướt cả hai người.
      tách chân ra rộng thêm chút, rồi để chân gác lên vai mình, môi đồng thời ngừng dời xuống rồi dừng lại rốn , đầu lưỡi cứ liếm láp quanh quẩn ở rốn như lốc xoáy....
      Tô Hoa thể thừa nhận, đây là kỹ thuật sành sỏi của người từng trải, bản thân chỉ là tay mơ ở trước mặt hoàn toàn có năng lực chống đỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im đợi làm thịt. cắn chặt răng nghĩ: Đây là nghĩa vụ vợ chồng, tập làm quen là tốt rồi.
      Suy nghĩ như vậy, cố vượt qua nỗi đau đớn ác liệt lần đầu tiên trong đời, móng tay dùng hết sức cắm sâu vào bả vai Thẩm Tiếu Ngu, để cho cũng cùng chung trải qua đau đớn giống như mình.
      Thẩm Tiếu Ngu ngừng an ủi bên tai , bảo hãy thả lỏng, rất nhanh rất dễ chịu.
      túm lấy tóc , cắn răng nghiến lợi thầm : Dễ chịu cái đầu !
      biết qua bao lâu, cái dị vật đó vẫn ở mãi trong cơ thể , ngừng nghỉ được lúc, lúc bảo lấy ra lại bắt đầu chuyển động tiếp. Có lẽ vì đôi bên quen thuộc cơ thể lẫn nhau, lần này có đau như lần trước nữa, hình như còn có luồng cảm giác rất kỳ diệu.
      Tô Hoa hiểu lắm, nhìn tới bằng ánh mắt xem thường: phải là Lão đàn ông ư, sao thể lực tốt đến vậy?
      Suốt cả buổi tối, hai người làm mấy lần Tô Hoa cũng nhớ nổi, chỉ biết mình bị dày vò đến gần như bất tỉnh, hoàn toàn chút hơi sức cũng còn. Vì thế, rút ra được kết luận: Cuộc sống vợ chồng hề dễ chịu!
      lại càng hiểu, đàn ông ở phương diện làm loại chuyện này tại sao có nhiều tinh lực như vậy? Cũng như Cha Tô, có vợ ở nhà đủ còn muốn tìm kiếm thêm ở bên ngoài.
      Sáng sớm lúc tỉnh dậy chỗ bên cạnh trống , Thẩm Tiếu Ngu bỏ lúc nào Tô Hoa cũng biết. nhìn thấy ở đầu giường có để tờ giấy: giúp em xin nghỉ, hôm nay hãy ở nhà nghỉ ngơi.
      Rụt vai lại, Tô Hoa thử đứng dậy, nhưng cơ thể mệt rã rượi như vừa chạy Marathon xong. Động tác rời giường đơn giản nhưng phải làm đến ba bốn lần mới thành công. Dựa vào ấn tượng lần mò tới phòng tắm, phát ở bả vai, đầu vú, thậm chí rốn cũng hồng hồng, đều có dấu vết bị cắn. nhịn được nhìn vào gương nhe răng trợn mắt: "Đồ cầm thú!" Nhưng khi suy nghĩ nhớ lại, hình như mình cũng có cho tên cầm thú đó dễ chịu gì, vết thương người có lẽ cũng ít hơn mình.
      Mặc dù xin nghỉ, nhưng vẫn gọi điện thoại hẹn Tiểu Bạch ra ngoài ăn cơm trưa.
      Trong quán mì gần trường đại học A, Tô Hoa vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Tiểu Bạch ngồi ăn uống rất vui vẻ. tới đoạt lấy bát mì trong tay Tiểu Bạch: "Mình còn chưa đến, cậu lại mình ăn trước sao, có lương tâm mà."
      Tiểu Bạch trợn mắt lườm : "So với cậu, lương tâm của mình kéo dài đến Nam Cực đấy." ưỡn thẳng sống lưng gác chân lên băng ghế ngồi, vung cánh tay lên dáng vẻ hung hăng : "Kết hôn là chuyện lớn như thế nào hả, cậu tiếng nào mà ầm thầm làm như vậy, đây là chuyện quái quỷ gì chứ....."
      Chờ Tiểu Bạch phát tiết xong xong Tô Hoa mới trấn định cười cười: "Bây giờ phải tới chịu đòn nhận tội với cậu sao? Mời cậu ăn tháng mì thịt bò thế nào?"
      Tiểu Bạch tặng cho ánh mắt đe dọa: "Cậu xem chị này là loại người gì hả...... Nửa năm!"
      Tô Hoa búng tay kêu cái chóc: "Đồng ý!"
      Hai người phụ nữ cùng nhau hì hục húp rồn rột bát mì thịt bò, Tô Hoa đơn giản khai báo lại tình, chỉ kể người đàn ông đó là lão cha giới thiệu, nhận thấy người này rất nghiêm túc, lo sợ bị người phụ nữ khác cướp mất, nên mau mau gả sớm.
      Tiểu Bạch ngẩng đầu lên khỏi tô mì bốc khói, hỏi câu: " thử xem, người đàn ông của cậu rốt cuộc là ai à?"
      "Thẩm Tiếu Ngu!"
      "......"
      Nước lẫn mì trong miệng Tiểu Bạch bằng đường vòng cung bắn tán lạn vào những người ngồi cùng bàn, cũng may Tô Hoa tránh né nhanh, nếu e rằng cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.
      Tô Hoa cho rằng có thể bạn mình ra lời gì kinh thiên động địa lắm, nhưng lại thấy Tiểu Bạch rất khinh bỉ lắc đầu : " ngờ, đời lại còn có người dùng cái tên này, chậc chậc......"
      Tô Hoa ngó chừng liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, gật gật đầu : "Đột nhiên mình cảm thấy ba mẹ cậu đặt tên rất có trình độ!"
      Phong Vũ Yênhoài thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 3: biến đổi rất lớn
      Sau khi kết hôn với Thẩm Tiếu Ngu, Tô Hoa thay đổi ít.
      Thứ nhất: Màng trinh xử nữ bị phá.
      Thứ hai: Cup áo ngực cũng trở nên lớn hơn.
      Thứ ba: Trở thành lão đại ở nhà họ Tô.
      Mặc dù điểm thứ ba có khả năng rất lớn là dựa vào mặt mũi của chồng, điều này làm cho Tô Hoa có chút xấu hổ. Nhưng buổi tối hôm đó, khi cả nhà ngồi ăn cơm với nhau nhìn thấy nước mắt hạnh phúc của mẹ, Tô Hoa thực cảm thấy làm nữ bá vương cáo mượn oai hùm uy hiếp Tô Quốc Quân trở về bên cạnh mẹ là đúng.
      Mẹ cũng từng có nghi ngờ, khi biết được tuổi tác của người đàn ông đó cực lực phản đối, chỉ là Tô Hoa từ trước đến nay luôn có ý kiến riêng, kể với bà rất nhiều điểm tốt về Lão đàn ông, cuối cùng bà cũng chịu khuất phục.
      Điểm tốt của Lão đàn ông: Thứ nhất, trưởng thành chững chạc. Lúc còn trẻ nên chơi cũng chơi rồi, lớn tuổi chút nghĩ tới việc xây dựng gia đình, kiềm chế tính phóng đãng. Bằng , nếu như gặp phải chàng trẻ tuổi, tương lai giống như Tô Quốc Quân vậy bị thua thiệt rồi. Nhìn , bên cạnh có gương sao rút kinh nghiệm. Thứ hai, nghiệp thành công, có năng lực chăm sóc cho gia đình và con cái...... Sơ lượt nhiêu đây tính ra cũng chừng mười điểm.
      Tuy nhiên, những thứ này đều là lý do thoái thác lấy ra để trấn an bà, có 50% tính chân . Giải thích mặt trái xin kiên nhẫn nhìn xuống —
      Hai ngày nữa là sinh nhật Lôi Chấn Sinh, ông trùm trong giới bất động sản tại thành phố A, ông đích thân gọi điện tới mời Thẩm Tiếu Ngu tham gia bữa tiệc, đồng thời hy vọng Thẩm lão đệ dẫn theo bà xã đến.
      Lôi Chấn Sinh nổi tiếng là người thô lỗ, tính tình nóng nảy. Lão Thẩm cự tuyệt hai lần. Lần này lại cố ý gọi điện thoại đến, Lão Thẩm còn nể mặt có vẻ quá lớn lối, cho cùng, nếu còn muốn tiếp tục làm ăn tại vùng đất trù phú ở thành phố A này nên giữ ổn định mối quan hệ, cương quá cũng tốt.
      Vì vậy Lão Thẩm liền xốc lên vợ còn nằm ở giường bế vào phòng tắm.
      Tô Hoa hiếm khi có lớp như hôm nay, muốn ngủ nhiều thêm chút, lúc bị Lão Thẩm ném vào trong bồn tắm mới bừng tỉnh, thấy Lão Thẩm cũng bước vào theo bản năng kẹp chặt hai chân, trợn mắt nhìn: "Mấy ngày nay đều cần làm sao?"
      Lão Thẩm khẽ mỉm cười, ngồi ở đối diện , tự mình chà xát xà phòng cho nổi bong bóng: "Tôi được nghỉ."
      "Ngày hôm qua cũng vậy."
      Lão Thẩm cười đến khoái trá: "Đúng vậy, ngày hôm qua tôi cũng nghỉ."
      Tô Hoa bóp trán: "Vậy hôm kia sao? Rốt cuộc nghỉ mấy ngày?"
      "Tạm thời nghỉ tháng trước, nếu như đủ vẫn có thể dời ngày lại." Lão Thẩm chà xà bông tới phía sau lưng, vì vậy xoay người lại nắm lấy tay Tô Hoa bảo chà cho .
      Tô Hoa chà lưng cho , nhìn tới người đàn ông yên tâm thoải mái kia, biết cả ngày nghỉ ở nhà giống như vậy làm sao lại kiếm được nhiều tiền?
      Lúc tắm, Lão Thẩm có nhắc đến chuyện Lôi Chấn Sinh. Tô Hoa lấy lý do trong người khỏe để cự tuyệt. Lão Thẩm cũng giận, khẽ mỉm cười: "Vậy được, tôi giúp em xin nghỉ nhé, cơ thể thoải mái nên ở nhà nghỉ ngơi."
      Thời gian này hở chút là ta giúp mình xin nghỉ, xin nghỉ vượt qua phần ba bị hủy bỏ tư cách thi cuối kỳ, đến lúc đó lấy được học bổng mà còn phải học lại. Tô Hoa trừng mắt liếc rồi nở rộ tươi cười " cần, phải là cùng ăn uống giải trí thôi ư, em miễn cưỡng chịu đựng chút cũng có thể chống đở được."
      Mặc dù biểu tình Tô Hoa có vẻ hơi tà ác, nhưng Lão Thẩm lo lắng vợ đến đó náo loạn, bởi vì — Vậy mới hợp ý .
      Tô Hoa cao 1m72, mang giày cao gót xem ra cùng Lão Thẩm chênh lệch lắm. Trang phục sườn xám màu trắng tôn lên đường cong hình chữ S tuyệt đẹp của , đường biên xẻ tà đến đầu gối, khi di chuyển, bắp đùi trắng nõn như như , ai nhìn đến cũng thầm nuốt nước miếng. Đồng thời cũng có mấy phần ý vị thành thục. khoác cánh tay Thẩm Tiếu Ngu, quả nhiên là trai tài sắc.
      Hai người vừa vào cửa liền hấp dẫn ít ánh mắt, ngay lập tức chủ nhân của buổi tiệc cũng vội cáo lỗi với những người chung quanh, tự mình tiến lên đón, nhếch môi cười, lộ ra hai khối răng vàng óng: "Thẩm lão đệ, cậu là nhân vật lớn, lão ca tôi đây mong lâu cuối cùng cậu cũng nể mặt rồi."
      Khi tới gần, ánh mắt đảo vòng qua người Tô Hoa, nụ cười càng mở rộng hơn: "Ơ, đây chính là bà xã của Thẩm lão đệ à, đúng là xinh đẹp!"
      Xì — Tô Hoa nhịn được bật cười, năng lực chiêu đãi của vị lão ca này kể ra cũng mạnh nha.
      Vẫn chưa ý thức được vấn đề của mình, Lôi Chấn Sinh nghi hoặc hỏi: "Bà Thẩm cười cái gì?"
      Tô Hoa bình tĩnh liếc qua Lão Thẩm: "Vừa rồi ấy còn nổi cáu với thợ trang điểm, tôi mặc thế này khó coi. Ông xem mắt ấy có phải có vấn đề hay ?"
      Lèo lái như vậy, Lôi Chấn Sinh cũng cười theo, hảo cảm dành cho cũng tăng lên rất nhiều.
      Chờ Lôi Chấn Sinh bỏ , Lão Thẩm ôm eo của Tô Hoa kéo sát vào ngực mình: "Lại bướng bỉnh phải , tính khí và phẩm chất tôi tốt như vậy, làm sao có thể làm chuyện đạo lý đó?"
      Tô Hoa cười: " bằng, bây giờ với ông chủ Lôi, em láo, ra em cười là bởi vì ổng......"
      Lời còn chưa dứt, Lão Thẩm giơ tay làm dáng đầu hàng.
      Thời điểm hai người đùa giỡn ầm ĩ, Lôi Chấn Sinh đứng nhìn từ xa, giơ tay gọi người bồi bàn, giọng căn dặn: " mời chủ, cậu chủ xuống đây." đôi nam nữ, con tên Lôi Tiểu Phượng, 30 tuổi, chưa lập gia đình. Con trai tên Lôi Tiểu Long, 21 tuổi, cũng chưa lập gia đình — Dĩ nhiên, bởi vì còn chưa tới tuổi qui định kết hôn. ( 18 là đc rùi mà ta, hg bít tg có bị nhầm kg)
      Lão Thẩm ở đây rất được hoan nghênh, ít người đến tìm chuyện, đồng thời cũng tránh khỏi những lời biểu đạt ca ngợi dành cho bà xã . mặt quả là bởi vì dáng người cao gầy của Tô Hoa, hơn nữa hôm nay còn tỉ mỉ ăn mặc đẹp. Nhưng mặc khác quan trọng hơn chính là, ai bảo là bà xã Thẩm Tiếu Ngu. Riêng cái danh tiếng này cũng đủ để khen ngợi rồi.
      Lúc mọi người trò chuyện với nhau vui, bỗng nhiên xuất hồi du dương tiếng đàn dương cầm, ngay tại lúc đó, giọng của Lôi Chấn Sinh vang lên: "Cảm ơn các vị tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi, tại cho phép con tôi gửi đến mọi người khúc nhạc, nếu có chỗ nào sơ xuất xin mọi người bỏ qua cho." xong, thoáng nhìn tới chỗ Thẩm Tiếu Ngu đứng, "Ca khúc này Thẩm lão đệ cũng rất quen thuộc đó."
      Là Richard Clayderman ‘Hôn lễ trong mộng’, bài hát rất kinh điển. Tô Hoa theo đám người tới trước mặt dương cầm, trông thấy người phụ nữ ngồi đánh đàn dương cầm. Nếu lấy phụ nữ so với phụ nữ mà , Lôi là phụ nữ trưởng thành tài trí, trưởng thành là chỉ dáng người đẹp, tài trí là có vài phần nhìn qua có khí chất bên trong, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là bề ngoài. Cái gọi là lâu ngày mới biết lòng người, chỉ dựa vào hai mắt là nhìn ra được ở bên trong là tốt hay xấu.
      Tiếng đàn dương cầm uyển chuyển du dương, cúi đầu kể câu chuyện tình của người phụ nữa đẹp. Người đánh đàn cũng theo tiếng nhạc thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn tới đoàn người, khi ánh mắt lướt đến chỗ Tô Hoa ràng hơi khựng lại. Sau đó, cứ cách mỗi nửa phút đưa mắt nhìn tới lần.
      Cho dù Tô Hoa có ngốc nữa cũng hiểu được bên trong ánh mắt này có quỷ rồi, hơn nữa lời của ông chủ Lôi mới vừa rồi. Rất dễ nhận thấy vị Lôi này là bạn lâu năm của người đàn ông bên cạnh .
      Ài, đủ để thấy được Lão Thẩm thiếu bao nhiêu khoản nợ phong lưu, tùy tiện tham gia bữa tiệc cũng có thể gặp phải EX. Bỗng nhiên Tô Hoa có nghi ngờ: Có lẽ phải tiền nhiệm mà là đảm nhiệm?
      nghiêng đầu liếc nhìn sang Lão Thẩm, phát hai mắt nhìn chằm chằm Lôi kia, điệu bộ nghiêm túc giống như cậu học sinh lắng nghe bài giản.
      Nhất thời cảm thấy khó chịu: Dù cho hai người có tình cảm sâu nặng, nhưng dầu gì vợ chính thức cũng ở đây, bọn họ thể khiêm tốn chút sao? Tô Hoa hơi nhích mủi chân lên chút, dán sát vào tai Lão Thẩm, giọng nhắc nhở: "Lão Thẩm, miệng chảy nước miếng kìa, mau lau ."
      Lão Thẩm tăng thêm lực ở eo , khóe môi nhếch : "Ghen tị sao?"
      Nhưng ngờ, Tô Hoa chợt đẩy ra bất bình thình vỗ tay: " hay, Lôi quả nhiên là tiểu thư khuê các." ra là tiếng đàn dừng lại.
      Lôi Tiểu Phượng liền nhìn sang bên này, mỉm cười sau đó nhấc góc váy cúi người chào mọi người.
      Lôi Chấn Sinh rất là hài lòng với biểu của con mình, nhưng nhìn khắp bốn phía lại thấy con trai đâu cả, hỏi người bồi bàn mới biết được con trai đau bụng, hồi nữa tới. cũng để ý tới nữa, lên tiếng kêu con đến bên cạnh mình, còn tới chỗ Thẩm Tiếu Ngu.
      Vào lúc này lực chú ý toàn hội trường đều tập trung vào họ, trong giới xã giao này ai cũng biết Thẩm Tiếu Ngu cùng con nhà họ Lôi từng có đoạn tình, hôm nay Thẩm Tiếu Ngu dẫn theo bà xã tới tham gia bữa tiệc, lại gặp phải người tình cũ, trường hợp này là thú vị.
      Tô Hoa nhìn hai cha con càng lúc càng tới gần, vô cùng thích thú cười : " giống cảnh cha dẫn theo con tìm kẻ bạc tình lý luận thế? xem tạo cái nghiệt gì rồi."
      Lão Thẩm cười tươi rói, khó phân biệt thiệt giả: "Làm sao em xác định tôi là kẻ phụ tình? chừng là kẻ bị vứt bỏ đấy."
      Tô Hoa bĩu môi, khóe miệng để lộ khinh thường cùng khi dễ : " đáng tiếc dùm cho Lôi."
      Khi chuyện hai cha con đến phía trước bọn họ, Lôi Chấn Sinh cười lên hai khối răng vàng lại lộ ra ngoài, vịn lấy bả vai con thầm đẩy về phía trước: "Thẩm lão đệ còn nhớ Tiểu Phượng , mấy năm trước các người còn cùng du lịch ở Âu Châu, nhưng sao từ khi Âu Châu về liên lạc nữa vậy."
      Lôi ở bên cạnh giận hờn trách thốt lên: "Cha!" Giọng mềm mại đặc sắc của vùng Giang Nam, nhất là cuối còn đầy đủ uyển chuyển, vào lòng người ngọt ngào, làm sao có sức chống đỡ?
      Ông chủ Lôi quả nhiên ngừng lại tán gẫu với LãoThẩm về phương diện làm ăn.
      Vẫn lên tiếng lúc này đột nhiên Lão Thẩm : " Lôi, lâu gặp."
      " lâu gặp!" Bốn chữ vừa ra, làm lòng hiếu kỳ của mọi người nổi lên, vốn dĩ ai cũng tán gẫu chuyện của mình, giờ ai cũng vễnh tai chú ý tình huống của bên này.
      Nhìn , Tiền nhiệm cùng đảm nhiệm luôn là tiết mục hấp dẫn khác thường.
      Từ góc độ Tô Hoa nhìn sang, nụ cười của Lôi dịu dàng, còn có đôi mắt đẫm lệ trong suốt, làm cho lòng người thương cảm. Xem ra là trúng độc Lão Thẩm , chỉ mới nghe được giọng của thành như thế này, nếu Lão Thẩm đối với ấy hỏi han ân cần, nhớ lại dĩ vãng, ấy phải cảm động đến mức để mặc cho rong ruỗi chứ?
      Tô Hoa khẽ mỉm cười, tiếp lời Lão Thẩm : " Lôi, nghe tiếng lâu, hôm nay rốt cuộc gặp được, đúng là vừa tài trí lại dịu dàng rất giống như ai đó ." Thời điểm đến hai chữ "Ai đó", còn dùng khóe mắt liếc sang Lão Thẩm, hề che đậy tuyên bố ai đó là ai.
      Bộ dáng thèm để ý cùng ngữ điệu trêu đùa, làm cho người ta khỏi đưa ra kết luận: Tình cảm của Thẩm Tiếu Ngu và vợ rất tốt, tốt đến nổi đem chuyện tình trước kia thành khai báo với bà xã. Haizz, xem ra Lôi còn đất diễn rồi.
      "Cha, Happy Birthday!" giọng nam nhàng vang lên, chỉ chốc lát sau Lôi công tử cao lớn tuấn xuất , bước tới ôm Lôi Chấn Sinh đồng thời mỉm cười nhìn xung quanh, thời điểm ánh mắt rơi vào người Tô Hoa dừng lại, giật mình : "Ớ, sao cũng ở đây?"
      Khi ánh mắt nhìn thấy tay Tô Hoa khoác vào trong khủy tay Thẩm Tiếu Ngu ánh mắt ngay lập tức tối lại.

      Phong Vũ Yênhoài thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 4: Hai vợ chồng cùng lo việc nhà

      Cái gì gọi là nhà dột còn gặp trời mưa, cái gì gọi là giỏi văn làm sao có khả năng viết sách, cái gì gọi là... Được rồi, từ vựng của Tô Hoa có hạn, nghĩ ra từ gần nghĩa. Chỉ là tình hình trước mắt làm cho cảm thán cuộc sống kỳ diệu.
      nhìn sang Lão Thẩm, phát Lão Thẩm cũng nhìn mình, ánh mắt đó giống như bắt được phần tử đặc vụ, ông cười như kẻ trộm. Tô Hoa đáp lễ bằng nụ cười tươi, sau đó quay đầu lại: “Chào cậu Romeo, lại gặp rồi.”
      gương mặt dịu dàng nhu hòa của Lôi Tiểu Phượng lên vẻ mặt vô cùng kích động: “Bà Thẩm cùng Tiểu Long có quen biết?”
      Tô Hoa thong thả chậm rãi gật đầu: “Chúng tôi là bạn học, gần đây có hợp tác diễn chung vở kịch.”
      Tâm trạng Lôi Tiểu Long giờ phút này rất ngổn ngang, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận được tin tức khủng bố này... thích Juliet thế nhưng bây giờ trở thành vợ của rể tiền nhiệm? Có cần phải trêu người vậy ? Chuyện này quá khoa học rồi, Juliet vẫn còn là học sinh, ấy chỉ mới 21 tuổi… Rốt cuộc ấy kết hôn khi nào chứ!
      Vô số “ thể nào”, “ nên”, “ khoa học” chất đống trong đầu , khiến cho cả người giống như ở trong chảo dầu sôi. sống trong cảnh cậu ấm những 21 năm, chưa bao giờ gặp phải tình huống người phụ nữ mình thích và theo đuổi nay lại trở thành vợ của người khác. Vì suy nghĩ thông nên bụng lại bị đau, vội vã với cha là muốn ra ngoài đua xe.
      Lôi Tiểu Phượng lo lắng em trai xảy ra chuyện nên vội đuổi theo, theo kiểm tra . Thực tế là ngăn cản liều mạng đua xe.
      Vì vậy buổi tiệc vốn xảy ra kịch hay bởi vì chị em nhà họ Lôi rời mà ảm đạm thất sắc. Lão Thẩm cùng Tô Hoa thuận tiện ăn ăn uống uống nhàn nhã cùng mọi người chuyện thêm lát, trước khi buổi tiệc kết thúc họ còn chúc mừng ông chủ Lôi lần nữa sau đó trở về nhà.
      Lúc hai người ra so với lúc vào còn thân mật hơn, bộ dáng Thẩm Tiếu Ngu dìu vợ cẩn thận như sợ vợ té, mà bà Thẩm thỉnh thoảng ghé vào lỗ tai bộ dáng thầm, bộ dạng rất là thân mật.
      Ra khỏi biệt thự nhà họ Lôi, chiếc Cadillac sớm chờ đợi ở bên ngoài, Lão Thẩm cùng Tô Hoa lập tức thu hồi nụ cười vợ chồng hài hòa. Cặp mắt Lão Thẩm híp lại, khóe miệng bên trái Tô Hoa nhéch lên.
      Đôi bên giằng co suốt đoạn đường, cho đến lúc về đến nhà, hai người lập tức ôm chầm lấy nhau, bám chặt tới giường ngã xuống.
      Quản gia, người làm thầm khẽ cười, rối rít tản ra làm chuyện của mình.
      Mà sau khi bọn họ rời , hai người giường lại vật lộn.
      Hai chân Tô Hoa kẹp chặt Lão Thẩm, lật người cưỡi lưng : “ có ý gì, mang theo vợ gặp Tiền Nhiệm?”
      Cánh tay dài của Lão Thẩm tìm tòi, lật nằm lại bên cạnh, mày kiếm nhướn lên: “Gặp được Romeo em vui mừng sao?”
      Tô Hoa nghe như vậy có cảm giác: Lão Thẩm biết cậu chủ Lôi chính là Romeo từ đầu nên mới cố ý dẫn theo mình tới đó, mục đích của là gì? Chứng minh nghi ngờ của ... Vợ mình có gian tình với nam sinh khác, có phải vậy ?
      Tô Hoa muốn dùng giầy đập gián đập vào mặt cái tên đặc vụ, nhưng chỉ cười: “Dĩ nhiên vui mừng, mấy ngày xin nghỉ này, vẫn chưa được gặp mặt Romeo, em cũng có chút nhớ tới cậu ấy, xem, dáng dấp cậu ấy rất đẹp trai, mấu chốt là...” kéo dài giọng , “Cậu ấy vẫn còn rất trẻ!”
      Tiếng vừa dứt, Lão Thẩm lập tức trở người nằm phía , giống như mưa to gió lớn hôn sâu xuống.
      Tô Hoa làm sao cam chịu yếu thế, há to miệng cắn phập phát vào lưỡi Lão Thẩm, mút vào toàn là máu môi còn mang theo mùi tanh.
      Lão Thẩm rít lên hơi, nhưng càng lúc càng hôn sâu hơn, đầu lưỡi rất nhanh công thành đoạt đất, cuồng phong bão táp như gió thu cuốn hết lá vàng đường, cũng làm cho trong miệng Tô Hoa đầy nước ẩm ướt trơn trượt, trước ngực lại càng căng cứng lên.
      Chợt Lão Thẩm nhíu chặt lông mày, đồng thời ngoài miệng thốt ra tiếng rên rỉ, cúi đầu xuống nhìn thấy tay Tô Hoa nắm chặt vật nam tính to lớn cách lớp vải quần của . Sau đó đột nhiên dùng sức, nơi đó của Lão Thẩm đau nhói nhưng lại kéo theo từng đợt từng đợt sung sướng, khiến nặng nề hít vào hơi sâu. Dục vọng cũng vì vậy mà còn khống chế được nữa…
      Ban đêm ngày cuối thu, với hơi ấm của cơ thể, chiếc giường to lớn theo phong cách Châu Âu, hai cơ thể lõa lồ quấn chặt lấy nhau, kẻ tới người lui, chuyển động ngừng.
      Đến nữa đêm, Tô Hoa từ trong mộng tỉnh lại, nhìn sang người đàn ông nằm ngủ say bên cạnh, khỏi phát ra tiếng thở dài: Lúc ngủ trông cũng rất đàng hoàng.
      khoác chiếc áo khoác tới ban công, nhớ tới chuyện xảy ra trong buổi tiệc ở nhà họ Lôi, đột nhiên cảm thấy mình giống như là ghen như lời Lão Thẩm , điều này đối với cũng phải là chuyện tốt lành gì. Lão Thẩm chơi bời trăng hoa nhiều như vậy, tùy tiện xuất Tiền Nhiệm cũng khiến cho mình giương nanh múa vuốt, vậy những ngày sau chuyện này còn tiếp diễn nữa ?
      Chắc là dạo gần đây ngày nào cũng quấn lấy nhau nên đem để trong phạm vi lãnh thổ của mình. Cho nên trong tình huống nghi ngờ quân địch có ý muốn chiếm đoạt lãnh thổ, như thanh niên tráng sĩ nhiệt huyết dâng trào, dũng bảo vệ lãnh thổ của mình.
      Tô Hoa nghĩ thông suốt khúc mắc trong lòng nên cũng nhõm hẳn lên, việc nên làm chính là... Trở lại trường học, tham gia nhiều tổ chức hoạt động ở trường học.
      Vì vậy mới hơn năm giờ, liền rón rén rời giường, mặc áo thun cùng quần jean, lưng đeo balo lệch vai, rời biệt thự đến trường.
      kêu tài xế dừng ngay khúc quanh cách trường học khoảng vài trăm mét, sau đó bộ trở về trường học, thuận tiện mua điểm tâm ăn sáng ở bên cạnh trường học. nghĩ tới trong cửa hàng bán điểm tâm lại gặp phải người quen, là bạn học Tiếu Giai sát vách phòng ngủ với . Tiếu Giai có đôi mắt xếch xinh đẹp, đuôi mắt nhướng lên, dáng người rất là quyến rũ. Hơn nữa còn là người mẫu lớp , đa số bạn học đều ghen tị với vóc dáng của .
      Dù sao cũng quen biết, Tô Hoa thấy chào hỏi hơi kì nên lên tiếng vẫy tay chào: “Tiếu Giai, đúng lúc, cậu cũng ở đây ư.”
      Tiếu Giai liếc xéo , mua xong phần súp lập tức bỏ , ngay cả tiếng chào hỏi cũng ra vẻ rất chán ghét.
      Tô Hoa nhún nhún vai: Tiểu Khổng Tước kiêu ngạo, hết cách. Gia đình Tiếu Giai rất có vai vế, chú Tiếu Giai là ông chủ của công ty truyền hình và điện ảnh, đào tạo ít ngôi sao nổi tiếng, ba mẹ cũng đều có chút địa vị, vì vậy ở trong trường học ấy giống như công chúa. Khi những bạn học khác đều phải chăm chỉ học diễn xuất ở trường, ấy bắt đầu lưu diễn, nghe gần đây còn có công ty quảng cáo muốn mời ấy làm người mẫu chụp quảng cáo sữa tắm.
      Lúc đến ký túc xá vẫn còn sớm, Tiểu Bạch vẫn còn vùi đầu ngủ ở bên trong, Tô Hoa trực tiếp xốc chăn mền lên, muốn hù phát cho ấy giật mình. nghĩ tới khi chăn vừa vén lên, bên trong lại trở thành người đàn ông.
      Tô Hoa khỏi lùi lại bước dài, lấy điện thoại di động ra chụp lia chụp lịa người đàn ông đối diện ở giường, đồng thời lớn tiếng hỏi: “ ngại quá, này kia, nơi này là phòng ngủ của nữ sinh biết sao? trộm được chìa khóa ở đâu, vốn ở trong phòng này đâu rồi? làm gì ây rồi hả?” mở ra hình mới vừa chụp, đưa tới khoảng trước mặt người đàn ông quơ vài cái: “ cho tôi câu trả lời hợp lý, nếu có câu nào láo, tôi lập tức đem hình đăng lên web, để cho tất cả mọi người điều nhìn thấy, bảo đảm lượng truy cập của cũng thua gì bọn tội phạm truy nã đâu.”
      Người đàn ông say rượu vừa tỉnh dậy dụi mắt, nhìn lướt qua người phụ nữ trước mặt, nghe thấy chuyện liền tràng như súng liên thanh, nhịn được cười trận: “Tôi mới hỏi là ai, nơi này phải là phòng ngủ của Mạc Tiểu Bạch ư, có quan hệ gì với chứ.” Chợt người đàn ông liếc mắt nhìn tới hướng cửa, ngáp hơi, “Hay quá, Tiểu Bạch, em về rồi, với người phụ nữ điên này chút , còn mệt, ngủ tiếp lát.”
      Tô Hoa nhìn Tiểu Bạch đứng ở cửa, bạn mặc chiếc áo ngủ, tay cầm túi điểm tâm lớn, sắc mặt lúng túng nhìn tình hình trước mắt. Bộ dáng kia... Khiến Tô Hoa nhất thời hiểu ra điều gì, nhanh nhẹn xông tới, túm lấy tay Tiểu Bạch chạy xuống lầu. tới nơi rộng rãi người, lúc này mới thở phì phò lên tiếng: “Tiểu Bạch, bây giờ cậu thể nhịn được nữa à, lại dám dẫn trai về phòng ngủ, cậu có biết khi người ta phát , cậu bị đuổi học, cũng chịu đựng đến năm 3 rồi, còn nhiều lắm là năm nữa có thể tốt nghiệp, cậu lại thể chờ đợi được sao...”
      Tiểu Bạch dở khóc dở cười, mấy lần muốn mở miệng đều bị Tô Hoa cắt đứt, tiếp tục bị giáo dục. Đợi đến lúc Tô Hoa ngừng nuốt nước miếng, mới có thể tận dụng thời gian mở miệng: “Mình này Tô đại gia, cậu hãy nghe mình câu có được ?”
      Tô Hoa xong hơi mệt, vì vậy gật đầu, ý bảo Tiểu Bạch .
      “Người lầu đó gọi Mạc Tiểu Lam, là cùng cha cùng mẹ của mình!”
      Tô Hoa đảo mắt xem thường: “Cậu lại còn bịa chuyện nữa à.”
      “Mạc Tiểu Lam năm nay mới vừa tốt nghiệp, ký hợp đồng với công ty ở thành phố A, nhưng mà sau khi từ quê nhà lên tới mới phát ra công ty đó lừa gạt, người ấy có mang nhiều tiền, chỉ có thể tới tìm mình nghĩ cách. Cậu cũng biết tiền thuê nhà ở thành phố A quá đắt, mình cũng có cách nào, chỉ có thể lén lút để ấy vào phòng ngủ của chúng ta ở tạm, dù sao cậu cũng ở đây nữa, có phải ?”
      Nhìn gương mặt nhăn nhó của Mạc Tiểu Bạch, Tô Hoa thực muốn ném chiếc dép vào mặt: “Trường học nghiêm cấm người ngoài vào ngủ trọ, nhất là học viện chúng ta, nếp sống loạn như vậy, quản lý ký túc xá cặp mắt rất tinh tường, cậu cho người khác phái ngủ cùng, đừng cậu hay là cha cậu, những người khác có thể cho rằng các người là gian phu dâm phụ, đến lúc đó cậu biết...”
      Tiểu Bạch hoảng hốt thốt lên: “Ái, phải chứ, vậy mình phải làm thế nào?”
      Tô Hoa vội vàng bụm miệng lại: “Trước hết bảo cậu nhanh ra ngoài đừng để người khác phát , nếu quả có chỗ ở, trường học của chúng ta phải còn phòng tập thể dục ư, nơi đó bỏ trống lâu, dọn dẹp chút là có thể ở được vài ngày.”
      Thời điểm hai người trở lại phòng, phát thấy người vốn nên nằm ở giường. Tiểu Bạch bị dọa sợ tìm khắp nơi, vừa nghĩ tới chuyện có thể trai bị người khác đưa , quýnh quáng đến nổi sắp khóc lên.
      Lúc này điện thoại Tô Hoa vang lên, là tin nhắn: Xuống lầu, cho em phút!
      Nhìn thấy tin nhắn trước đó trong thư mục, Tô Hoa hận thể vỗ lên đầu mình: Hơn hai tấm, mình lại đem hình ảnh mới vừa rồi gửi đến điện thoại di động của Lão Thẩm......
      Tô Hoa bảo Tiểu Bạch rửa mặt xong xuống lầu, còn dám trì hoãn chạy như bay xuống, trong lòng tính toán xem phải giải thích chuyện sáng nay với Lão Thẩm thế nào.
      Hơn phút, Lão Thẩm kêu tài xế lái xe. Tài xế do dự lúc, hỏi: “Bà chủ còn chưa tới, có phải nên…” Tài xế nhìn thấy ánh mắt của Lão Thẩm chỉ có thể nghe theo lời. Nhưng mà thả chậm tốc độ.
      Xe lấy tốc độ nhanh như rùa lái được vài mét, liền trông thấy có người ngăn cản ở phía trước đầu xe. Tài xế nhanh tay lẹ mắt đạp thắng, đồng thời thở phào nhõm.
      Tô Hoa thở hồng hộc ghé vào cửa sổ xe nhìn tới người đàn ông ngồi ở bên trong, giọng đứt quãng hỏi: “Người đàn ông kia đâu rồi, đem ta giấu chỗ nào rồi hả?”
      Lúc này, trong cóp sau xe phát ra tiếng kêu ô ô giống như tiếng kêu của động vật, Tô Hoa nhìn chằm chằm Lão Thẩm vài giây: “ phải trói người ta lại bỏ vào trong cóp sau chứ?”
      Người này cũng hơi ác nha…
      Phong Vũ Yênhoài thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :