1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trân Bảo Vợ Yêu – Tha Hài Hoàng Hậu (237c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Trân Bảo Vợ – Tha Hài Hoàng Hậu
      [​IMG]

      Tên gốc: Châu quang bảo thê

      《珠光宝妻》

      Tác giả: Tha Hài Hoàng Hậu

      Thể loại: Dân quốc, sạch, sủng, hài,…

      Độ dài: 237 Chương

      Tình trạng: Hoàn thành

      Converter: Thư Kỳ

      Editor: Thư Kỳ

      Nguồn: http://thukyquan.wordpress.com/truyen-hoan/hien-dai/tran-bao-vo-yeu-tha-hai-hoang-hau/

      [​IMG]

      Giới thiệu:

      Ai dám nhục mạ Lục thiếu phu nhân? Quân đoàn Lục gia cho quả pháo nổ oanh ngươi! ai dám trêu ghẹo Lục Thiếu phu nhân? Lục thiếu gia tự mình mang quân giết ! mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt của Bảo Châu hạnh phúc kéo Lục Côn Sơn, mọi người đều nghĩ rất muốn rống to câu: nương, buông tên cầm thú kia ra! nàng là con ngốc của Vạn gia, là nhị thiếu gia của Lục gia. người cha đau, người mẹ thương, thầy tướng số bọn họ là cặp đôi trời định……
      Last edited: 15/8/14
      lhngan0401snowbell thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 1 thanh dao phay



      Ánh mặt trời tháng sáu làm người ta hận thể tiến vào trong thùng tắm ngâm vào bao giờ phải ra nữa, vậy mà có tiểu nương mặc váy hoa, dường như có cảm giác được chút nóng bức nào, đứng ở gốc cây nghiêng cổ sang bên, suốt hơn hai giờ.



      Ánh mặt trời sớm làm cho khuôn mặt của đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, ánh mắt của lại nhìn chằm chằm vào ổ ruồi đen sì cây lệch khỏi quỹ đạo, sau đó thỉnh thoảng vươn tay, muốn dùng cây gậy trong tay thăm dò thử, chọc thoáng, thế nhưng mà mỗi lần cây gậy trong tay sắp tiếp cận ổ ruồi, có mấy con ruồi đặc biệt lớn hướng phía bay .



      đáng ghét!

      phẫn hận trừng mắt nhìn mấy “Con ruồi” bay trước mắt .



      Sau đó chơi trò nó đuổi, trốn, đợi chúng đuổi nữa, lại cầm gậy chọc tiếp, thử nghiệm đến lần thứ năm, đột nhiên phát , chỉ cần nhàng từng chút đem gậy hướng trong sào huyệt đâm tới, những con ruồi siêu lớn này cũng hướng phía bay.



      Vì vậy bỏ ra ước chừng giờ, đem gậy c từng chút đâm vào, lại nhàng lấy ra, quả nhiên làm kinh động những con ruồi lớn kia, đem gậy thu hồi đặt vào trong miệng thè lưỡi ra liếm, nở nụ cười, quả nhiên là ngọt, xa ngửi thấy được.



      tựa hồ thấy được cây gậy có nhiều vết bẩn, kkhoái trá lè lưỡi ra liếm sạch vị ngọt đầu cây gậy, định lấy cây gậy chọc nữa, bên tai truyền đến giọng có chút suy sụp: “Ai ôi!!!! Tiểu tổ tông của tôi, làm cái gì vậy, mau xuống đây, đó là tổ ong vò vẽ ah!”



      nghe xong cũng có lộ ra vẻ bối rối gì, mà là chỉ chỉ tổ ong vò vẽ đối với người mới đến : “Cái kia, ngọt đấy, ăn ngon!”



      Người đến là đàn ông trung niên xanh xao vàng vọt, cho dù đây phải là lần đầu tiên bị hù dọa, nhưng lần này vẫn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, có thể chơi trò gì an toàn chút hay ?



      Tổ ong vò vẽ cũng phải thứ để chơi, đụng đến nó có thể chết người đấy, chỉ có thể dụ dỗ : “Bảo Châu ah! Con còn ở lại chỗ này chơi, cha con vừa mới phái người tới đón con và ông nội lên thành phố, người ở trong nhà, nhanh gặp a!”



      , con muốn ăn cái kia.” chỉ chỉ tổ ong vò vẽ, vẫn chưa thỏa mãn.

      Người đàn ông trung niên khuyên được , đành phải lừa : “Cha con còn kêu người mang rượu và đồ ăn đến, giữa trưa có đồ ăn ngon đấy.”



      Nghe có đồ ăn ngon, lập tức ném cây gậy trong tay, đường chạy về nhà, lúc vào, chỉ thấy Vạn lão gia tử cầm cây dao phay đem mấy khuôn mặt xa lạ đuổi ra ngoài, bên đuổi bên rống giận: “Cút cho cho ta! Trở về cho tên bất hiếu tử kia, ta và Bảo Châu lên thành phố, bỏ cái ý nghĩ đó a!”



      Mấy khuôn mặt xa lạ còn muốn khuyên, người trong đó : “Ngài và đại tiểu thư lên thành phố, nhất định có thể hưởng thanh phúc.”



      Vạn lão gia kích động lại cẩn thận đem dao phay ném tới, mọi người vội vàng né tránh, dao phay hiểm hiểm từ dưới háng người trong đó xuyên qua, cuối cùng rơi mặt đất cách đó hai thước, cắm xuống đất ba phần.



      Khuôn mặt lạ kia xém chút nữa thành thái giám, sợ tới mức lập tức lên ngựa cùng mấy người khác rất nhanh trốn .



      Bảo Châu nhìn thấy bộ dạng bọn họ chạy trốn, khanh khách nở nụ cười, cảm thấy có chút thú vị.



      Nghe thấy tiếng cười đặc thù, Vạn lão gia tử mới phát cháu bảo bối của ông đứng ở bên nhìn xem, khuôn mặt nhắn sớm bị mặt trời thiêu đốt đến đỏ bừng, có chút đau lòng qua dùng ống tay áo xoa xoa gương mặt vô cùng bẩn của , giọng : “Cháu ngoan có làm cháu sợ a!”



      Bảo Châu lắc đầu, trong miệng phun ra bốn chữ: “Tiểu Lý Phi Đao.”

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 2 nhiều mẹ như vậy



      Vạn lão gia tử nghe xong dở khóc dở cười: “Đứa ngốc, ông nào có bản lĩnh kia, chẳng qua là hù dọa bọn họ chút thôi, cha cháu tên tiểu tử ngu ngốc kia, thời điểm chạy nạn liền ném hai chúng ta , tại tới đón chúng ta, hừ! …”



      Vạn lão gia tử bức xúc oán giận xong đống lớn, mới phát Bảo Châu sớm dựa vào ở mặt ghế bên cạnh ngủ rồi, đúng là tiểu nha đầu tham ăn giỏi ngủ, thầy tướng số đừng nhìn ngốc, về sau có thể có phúc khí, là mệnh đại phú đại quý.



      Chính là lúc này cuộc sống của hai ông cháu bọn họ chỉ sợ là sắp tới bước đường cùng, tên bất hiếu kia nhiều năm như vậy đột nhiên mới nhớ tới phái người đón hai người bọn họ lên thành phố, tuyệt đối phải chuyện tốt gì.



      Tuổi của ông lớn, có cái gì phải sợ.



      Nhưng Bảo Châu còn , lại si ngốc ngây, sợ là bị người bán còn nở nụ cười.



      Hai ngày sau Vạn Phú Quý tự mình dẫn người đến mời, vừa dập đầu vừa quỳ thẳng đứng dậy.



      Lòng người là từ thịt lớn lên, ngay tại lúc Vạn Phú Quý quỳ đến toàn thân khó chịu, sắp vấn an lão tổ tông (nghĩa là sắp chết đó), Vạn lão gia tử cuối cùng đồng ý gặp .

      Vạn Phú Quý lập tức ân cần chăm sóc trước sau, đối với lão gia tử và Bảo Châu tốt thể diễn tả, lại qua nửa tháng sau, Vạn lão gia tử mới đáp ứng mang theo Bảo Châu cùng Vạn phú quý lên thành phố hưởng phúc, ông khổ hơn nửa đời người rồi, cũng nên hưởng phúc.



      Xe ngựa hai ngày hai đêm, sáng ngày thứ ba mới đến phủ đệ trong thành phố.



      Vừa xuống xe ngựa, thấy mấy người phụ nữ người mang đầy châu báu ra đón, lớn nhất tới bốn mươi, nhất so với Bảo Châu còn hơn hai tuổi, đều mặc sườn xám màu sắc đặc biệt sặc sở, làm đau mắt người khác.



      Bảo Châu từ bên trái nhìn lướt qua đến bên phải, lại từ bên phải nhìn sang bên trái, nhìn tới nhìn lui, con mắt đều sắp rớt ra, vẫn biết người nào mới là mẹ , thò tay giật giật tay Vạn Phú Quý, rất buồn rầu hỏi: “Cha Phú Quý, người nào là mẹ con?”



      Lời này vừa ra, mấy người phụ nữ đều xấu hổ, Vạn Phú Quý gãi gãi đầu, biết nên trả lời như thế nào, năm đó Vạn Phú Quý chạy nạn, theo mấy người đồng hương làm mua bán , thời điểm chạy nạn lạc mất vợ, nghĩ đến quê quán mất mùa cha già cùng con có khả năng chết đói từ lâu, để có con nối dõi, phải cưới người vợ khác, vẫn muốn sinh con trai, nhưng bất đắc dĩ chỉ sinh được con , làm cho chọc giận gần chết. Mấy năm này buôn bán phát đạt, lại liên tiếp thêm mấy phòng vợ bé. chỉ có thể : “Đây là Nhị nương, đây là tam nương, đây là Tứ Nương. Mẹ con năm đó chạy nạn bị thất lạc, còn tìm được. Cha nhất định tìm được bà ấy về, con yên tâm!”



      Chờ xong, Bảo Châu cũng đếm xong mấy ngón tay, tựa hồ có chút mất mát quơ quơ bốn ngón tay vừa thô vừa đen lên, đối với Vạn Phú Qý thập phần lo lắng mà hỏi: “Có nhiều mẹ như vậy ah! Lương thực trong nhà làm sao đủ ăn?”

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 3 Đồ tham ăn Bảo Châu



      Vạn Phú Quý vốn thương cảm, nghe con vừa như vậy, lập tức vui vẻ, cái khác dám , cái này dám cam đoan: “Nha đầu ngốc, lương thực của nhà chúng ta, hai mươi năm đều ăn hết, con yên tâm !”



      xong lại gọi lão gia tử cùng nhau vào phủ, bởi vì nhanh đến giữa trưa, trước khi ăn cơm lại an bài chỗ ở, lúc thịt cá bưng lên, Bảo Châu ngửi thấy mùi thơm nước miếng đều muốn chảy ra, con mắt lóe sáng long lanh nhìn đĩa cá trước mắt, thoạt nhìn trông rất ngon.



      Ngồi ở bên trái nàng chính là con lớn của Nhị thái thái gọi Bảo Nguyệt, nghe chị ở nông thôn sắp tới, cố ý mặc bộ đồ màu đỏ toái Hoa Kì, đầu đeo đầy châu báu để khoe khoang, muốn cho nha đầu ngốc ở nông thôn này hiểu , ai mới là thiên kim tiểu thư được Vạn gia sủng ái nhất, dã nha đầu đội lên tên tuổi đại tiểu thư, cũng chỉ có thể bị vắng vẻ phần, giờ phút này ra vẻ thân mật kẹp lên đũa rau bỏ vào trong chén , như lơ đãng nhìn trứng bồ câu to như viên bảo thạch ở trước mắt : “Chị ăn nhiều chút, những năm này chịu khổ a!”



      “Ăn no rồi khổ nữa.” Bảo Châu nhìn thoáng qua rau xanh trong chén, lại nhìn bàn phong phú xanh xao, sợ người trong nhà nhiều, hồi ăn đủ, quyết đoán thò tay ra nắm, từng ngụm từng ngụm cúi đầu bắt đầu ăn.



      Bảo Nguyệt thấy động tác thô lỗ, khóe miệng giật giật, có chút ngu ngơ nhìn : “Chị ăn chậm chút, có người tranh với chị đâu.”



      Con Bảo Trân của Nhị thái thái giả vờ như Bảo Nguyệt, đối với Bảo Châu khinh miệt cười: “Chị sợ là rất nhiều năm ăn qua đồ tốt như vậy a! giống chúng ta mỗi ngày đều ăn, sớm chán ăn rồi, ước gì mười ngày nửa tháng cần ăn.”

      “Vậy sao? Vậy cho tôi được ?” Bảo Châu thò tay kích động nắm lấy tay của Bảo Trân, ấy ăn vậy phần của ấy có thể cho mình ?



      “Tốt, chị muốn cái gì đều được.” Bảo Trân nhất thời có hiểu ý của Bảo Châu, chỉ là nóng lòng muốn Bảo Châu rút cái tay đầy dầu mỡ của trở về, đợi phục hồi tinh thần lại, mới nhớ tới chính mình vừa rồi cái gì, vậy mà cho cái thôn dân này có cơ hội sử dụng công phu sư tử ngoạm, thế nhưng mà lời ra khỏi miệng lại thể thu hồi, lập tức cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Bảo Châu: “Vậy chị nghĩ muốn cái gì?”



      “Thịt, phần của , nửa tháng đều cho tôi.” Bảo Châu ở nông thôn chỉ có vào dịp lễ mừng năm mới mới có thể ăn thịt, có người cảm thấy ăn thịt là tra tấn, rất hi vọng có thể trợ giúp người khác chút.



      Bảo Trân còn tưởng muốn cái gì, lập tức thở dài hơi, nghĩ thầm trong nhà có khả năng nửa tháng để cho ăn miếng thịt, gật đầu đáp ứng: “Cho chị.”



      Bảo Châu nghe xong cảm thấy rất vui vẻ, hướng phía Vạn Phú Quý cười cười: “Cha, em này tốt, con về sau mỗi ngày có thể ăn hai phần rồi, NGAO NGAO NGAO!”



      Vạn Phú Quý nhìn hai đứa con kia của mình lớn lên có chút đầy đặn, lại nhìn Bảo Châu gầy còm, cũng hiểu được nên ăn nhiều chút, mà hai đứa con kia cũng có lẽ ăn nhiều rồi, nghĩ đến Bảo Châu đáng thương nhất định là ăn nhiều khổ, cảm thấy đau lòng cho đứa con ngốc lâu nhìn thấy. gật đầu, đối với ba đứa con : “Vậy dựa theo Bảo Châu , Bảo Trân trong nửa tháng tới ăn chay a! Cho là giảm béo. Chu mụ bà phân phó phòng bếp, lần trước đưa tới những huyết yến kia, phần của Bảo Trân về sau đều đưa cho Bảo Châu a!”

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 4 Nhảy sông tự vận?

      Lời này vừa ra, Bảo Trân rất muốn khóc, ngụm đều cho a!

      ra ăn thịt coi như xong, mỗi ngày ăn cũng cảm thấy ngán, phải là cái vị kia.

      Vấn đề là phần huyết yến kia vất vả mới cầu cha đáp ứng cho phần, ràng đây là bánh bao thịt đánh chó có về, bị trực tiếp phân cho kẻ đần đến từ nông thôn này.

      Bảo Nguyệt tuyệt đồng tình với em của mình, là đầu heo, chị ở nông thôn mới tới thành phố, lại là nhiều năm gặp như vậy, cha nhất định đối với chị vô cùng tốt, Bảo Nguyệt thông minh theo ý cha mà : “Cha thực thương chị Bảo Châu, chị quả thực là hơi gầy tí.”

      Vạn Phú Quý gật đầu: “Các con làm em cũng phải chăm sóc tốt cho chị, lần trước Trương thúc thúc con tới đưa cho hộp bánh ngọt Tây Dương, con thích ăn đồ ngọt vốn định đưa cho con, nếu con đau lòng cho Bảo Châu, khó được con có phần tâm này, vậy cho Bảo Châu luôn , Chu mụ bà đợi tí nữa gọi người đưa đến phòng Bảo Châu.”

      Bảo Nguyệt rất bị tổn thương, đây là trong truyền thuyết nằm yên cũng đao lần lượt kề cổ sao?

      Bảo Châu nghe thấy đồ ăn tốt đều cho mình, rất vui vẻ kẹp miếng thịt ba chỉ mình thích nhất cho Bảo Nguyệt: “Cảm ơn em , thịt này ăn ngon, em nếm thử.”

      Bảo Nguyệt nhìn thịt mỡ trong chén, rất muốn ném xuống dưới mặt bàn, thế nhưng mà ánh mắt Bảo Châu bộ dạng rất chờ mong nhìn , ánh mắt Vạn Phú Quý cũng hướng bên này nhìn, nếu ăn chính là nể tình, đành phải cố nén buồn nôn đem miếng thịt ba chỉ béo ngậy nuốt vào trong bụng, giây sau thiếu chút nữa buồn nôn đến nhổ ra.

      Cám ơn Bảo Nguyệt, Bảo Châu cũng có quên lòng tốt của Bảo Trân, kẹp lên khối thịt như vậy cho vào trong chén Bảo Trân.

      Bảo Trân nhìn miếng thịt béo ngậy nuốt trôi, tự động đầu hàng : “chị, chị ăn ! Em giảm béo.”

      Vì vậy đợi sau khi ăn xong món điểm tâm cũng là lúc súp ngọt ngân nhĩ được bưng lên, Bảo Trân cũng thể biết xấu hổ mà ăn hết, đem súp ngân nhĩ đưa đến trước mặt Bảo Châu cười ha hả mà : “Bảo Châu chị giúp em ăn chỗ này !”

      Nghĩ thầm ăn hai phần súp ngân nhĩ, tốt nhất bị tiêu chảy kéo chết ngươi.

      Công năng hấp thu gần đây của Bảo Châu rất mạnh, trước kia thời điêmẻ có đồ ăn phải khắp núi tìm rau dại, đồ ăn khó ăn hơn nữa đều có thể nuốt xuống, cái gì cỏ đắng a! Lá cây mục a! Trong đó có ít thảo dược dưỡng dạ dày, kết quả càng ăn khẩu vị càng tốt.

      Chút lòng thành này tính là gì á!

      Bảo Châu cười tà tà cho hai chén súp ngân nhĩ vào trong bụng, vỗ vỗ cái bụng tròn vo tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn về phía Vạn lão gia tử bên cạnh đồng dạng thể động đậy chút nào, an tâm nghiêng đầu cái ngủ thiếp

      Gian phòng của Bảo Châu tuy rằng so với Bảo Nguyệt và Bảo Trân có chút keo kiệt, Nhị thái thái vẫn đứng ở cửa ra vào cười ha hả đối với : “Đây chính là mẹ bỏ ra vài ngày mới thu thập thỏa đáng đấy, con xem có thích hay ? thích mẹ lại gọi người đổi lại cho.”

      Bảo Châu quan tâm nhất chính là ngủ được thoải mái, về phía giường lớn khắc hoa ngồi xuống, sau đó rất nhanh đứng lên, giường trong thành phố quá thoải mái, phía dưới có lót cỏ, ngồi xuống cứng rắn, còn bằng giường thấp ở nông thôn của , ít nhất phía dưới còn phủ lên lớp cỏ khô, nghĩ đến trời còn chưa có tối, ra bên ngoài tìm chút ít cỏ về trải lên ván giường có lẽ còn kịp.

      bên ra ngoài, bên hỏi Nhị thái thái: “Mẹ hai, cần làm phiền mẹ, ở đâu có cỏ?”

      “Sông?” Nhị thái thái nhìn bộ dạng uể oải, nghĩ thầm chẳng lẽ phát mình cắt xén tiền dùng để sửa phòng, dùng lại đồ qua sử dụng trong nhà và chăn bông của hạ nhân dùng qua giả lẫn lộn.

      Cho nên tức giận quá muốn nhảy sông tự vận?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :