1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trâm, kẻ yểu mệnh - Châu Văn Văn

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]
      TRÂM, KẺ YỂU MỆNH
      Tác giả: Châu Văn Văn
      Người dịch: Tố Hinh
      Số chương: 28
      Số trang: 572
      Giá bìa: 120.000 đồng
      Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
      Công ty phát hành: Văn hóa & Truyền thông Nhã Nam
      Ngày phát hành: 29-12-2015
      Typer: Saki

      Giới thiệu

      " đời này, hễ có kẻ làm chuyện xấu, nhất định để lại dấu vết. Tôi tin thời gian có thể chôn vùi tội ác."

      Hoàng Tử Hà như thế khi đứng trước bất kỳ vụ án nào. Nhưng biết lần tìm manh mối ra sao nếu dấu vết lại chỉ là tia sét trời, lời đồn vu vơ, giấc mơ vừa được nghe kể?

      Những tưởng cơ hội trở về Thục giải vụ án oan của gia đình đến gần, loạt việc kỳ dị trong ngoài triều bỗng xảy ra - đích thân Đồng Xương công chúa cầu hoạn quan Dương Sùng Cổ ra tay điều tra. Loay hoay giữa các dấu vết mơ hồ chẳng thể suy đoán, Hoàng Tử Hà đột nhiên gặp lại người con trai thuở thanh mai trúc mã, giờ coi như kẻ tử thù. Trăm ân nghìn oán cùng quá khứ vừa ngọt ngào vừa đau thương dễ làm rối trí. Đâu là người ngay, đâu là hung thủ? Sinh ra trong điện ngọc và chốn dân gian, số phận nào hạnh phúc hơn? Rốt cuộc trong đại án mênh mông này, kẻ yểu mệnh là ai?​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      TIỀN TRUYỆN

      HỒI 1: CHUỒN CHUỒN BAY LÊN ĐẦU THOA NGỌC

      Vương Thược bước vào phủ Vận vương trong chiều xuân u.

      Bầu khí ẩm ướt mà ngột ngạt, báo hiệu cơn mưa lớn sắp ập xuống. Vương Lân hỏi nàng có cần người theo hầu hạ , nhưng nàng từ chối. Từ lâu, nàng sẵn sàng đối diện với tiền đồ khó lường, cần thêm kẻ nào biết bí mật của mình nữa.

      Phủ Vận vương có bốn người thiếp, nàng là thứ năm.

      Trong bốn người thiếp ba người mặc những màu nhàn nhạt ấm áp như màu hoa hạnh, màu tùng hương, màu xương bồ, duy có vị vận áo đỏ rực, khác với mọi người, nhìn nổi bật hẳn lên.

      Ngoài lan can ngọc thạch nở đầy hoa lựu, chói lọi như lửa giữa ngày oi bức. Nữ tử áo đỏ đứng dưới gốc cây, nhan sắc tươi thắm như hoa.

      Vương Thược hành lễ với họ, thầm nghĩ ta nhất định là Quách Hoàn. Quách Hoàn, mỹ nhân nổi danh Trường An, dung nhan kiều diễm, đôi mươi đương độ, là người thiếp hầu hạ bên Vận vương lâu nhất.

      Vương Thược mỉm cười, đứng trước mặt họ, thuần khiết nhu thuận, để Vận vương nắm tay. Bắt đầu từ khoảnh khắc Vương Thược đứng đó, Quách Hoàn dung sắc lộng lẫy choáng ngợp phủ Vận vương bao năm nay trở thành đóa cúc vàng tàn tạ ngày sau.

      Cơn mưa dồn nén bấy lâu, cuối cùng cũng trút xuống. Giọt mưa đầu tiên rơi xuống má Quách Hoàn, con ngươi nhìn Vương Thược bỗng thu lại như mèo.

      cảnh giác bẩm sinh của phụ nữ khi trông thấy thiên địch.

      “Quách phu nhân là người cũ bên cạnh Vận vương ư?” Đến tối, lúc gỡ bỏ trang sức, nàng bâng quơ hỏi dò người dưới.

      Vĩnh Linh chải tóc cho nàng thong thả đáp: “Đúng thế, Quách phu nhân được lập sớm nhất trong số các thê thiếp phủ này. Hơn nữa, từ ở trong cung, lớn lên cùng Vận vương, sau khi vương xuất cung, Quách phu nhân cũng theo, đến giờ, tình cảm rất sâu nặng.”

      “Tỷ tỷ ta... Vương phi lúc mới gả đến, nghe cũng ở đây?” Vương Thược thả tóc xõa, đứng dậy bước ra sân, nhìn về phía mặt hồ trong viện.
      Vĩnh Linh gật đầu: “Đúng thế, vương gia rất coi trọng phu nhân, nên mới xếp cho ở đây, cao hơn mọi người bậc.”

      Nàng hơi nghiêng đầu, mơ màng nhìn ra dòng nước lững lờ, chậm rãi đáp: “Nào dám thế, dù sao ta cũng là người đến sau, chỉ dám tạm lánh phía sau bốn vị phu nhân mà thôi, ngụ ở đây ta thực thẹn lắm.”

      “Làm sao phải hổ thẹn? Bản vương xếp cho nàng ở đây mà,” đằng sau có người cười , “huống hồ, đến trước đến sau gì chứ, nàng đừng nhún nhường quá, kẻo người ta ức hiếp đấy.”

      Vương Thược ngoái lại, trông thấy Vận vương, vội cúi đầu hành lễ, cụp mi mắt xuống cười đáp.

      Vận vương nắm tay Vương Thược, ngắm nàng kỹ, đoạn thủ thỉ: “Hôm ấy ở nhà họ Vương, lúc trông thấy nàng, ta thực dám tin đời lại có mỹ nhân đẹp đến nhường này. Giờ đây nhìn nàng, cũng vẫn dám tin... Người nhà họ Vương giữ nàng kỹ quá, chưa bao giờ để lộ ra cả.”

      “Từ thiếp ốm yếu, phải bán khoán cho đạo quán. Thiếp cứ nghĩ... lỡ làng cả xuân .” Vương Thược cúi đầu cười .

      “Thế nên số mệnh định, nàng đợi đến giờ, là để thành người của ta.”

      Nàng nhoẻn cười tựa vào ngực , thầm duyệt lại mọi điều mình biết về người đàn ông này – Vận vương, trưởng hoàng tử bản triều, mẫu thân xuất thân thấp hèn nên được sủng ái. Đến tuổi thiếu niên bị đuổi ra khỏi cung Đại Minh, tương lai ra sao còn chưa biết.

      Hạng người như vậy, trước đây ở Dương Châu nàng gặp nhiều. cần nữ tử đơn thuần yếu đuối, phải dựa vào mà sống, có vậy mới tìm được cảm giác đắc ý giữa vô vàn thất vọng trong đời.

      Dẫu phải giả làm người khác, vờ vịt thương suốt đời sao? Dù gì nàng cũng kẻ trước mặt, đây chỉ là thủ đoạn để có cuộc sống tốt đẹp hơn thôi.

      Bởi vậy, khi bị kéo lên giường, nàng hổ thẹn đến mức ngẩng nổi mặt lên. Nhớ lại lúc còn niên thiếu, sư phụ từng : “Vãn Trí, thiên tư tỳ bà của con, đời này ta mới thấy có .” Nhưng dù có thiên tư muôn người chọn , nàng vẫn phải ngày đêm khổ luyện tỳ bà, chưa từng ngơi khắc. Bởi nàng nghĩ, đó là ngón nghề kiếm sống của mình, nhất định phải trân quý.

      giờ, đến lúc phải trân quý gã đàn ông trước mặt này đây.

      Áo khẽ tuột ra, nàng nhắm nghiền mắt ôm chặt người xa lạ nọ, dịu dàng nhu thuận, giống như trân quý cơ hội tái sinh.

      Cơn mưa ngoài hiên trút xuống, êm đềm mà xa xăm, rả rích triền miên.

      Khói mây mờ mịt giăng mắc, nàng mơ màng trông thấy Trình Kính Tu, vẫn dáng vẻ như lần đầu gặp gỡ. Y vái nàng vái dài , nương là mỹ nhân đẹp nhất tôi từng thấy, xin nương cho phép tôi vẽ bức được .

      Bấy giờ, nàng còn kiêu ngạo bướng bỉnh, cho rằng lại gã đàn ông nữa mượn cái cớ phong nhã tiếp cận mình, nên chỉ liếc xéo y rồi rút cây trâm đeo chán ném xuống dòng sông cạnh đó, , nếu ngươi tìm lại trâm cho ta được.

      Dưới ánh dương rực rỡ, y cười nhìn nàng, nụ cười nuông chiều mà bất lực.

      Nàng còn nhớ hôm ấy cũng đổ mưa thế này. Nàng lo tường vi trong sân bị mưa xối gãy, nên sáng sớm trở dậy. Nào ngờ Trình Kính Tu đứng đợi dưới khóm tường vi trước sân, cả người ướt sũng, tay cầm cây trâm của nàng.

      Cuộc đời lạ, Nếu hôm ấy nàng thấy Trình Kính Tu dưới khóm tường vi, toàn thân lấm lem, duy có đôi mắt vẫn sáng rỡ, có phải đến giờ nàng vẫn ở Dương Châu, khúc tỳ bà trong Vân Thiều Uyển bầu bạn cùng tuổi xuân hoa mộng, phụ hết quang .

      Tất cả dường như đều hóa thành tro bụi, chớp mắt tiêu tan.

      Chỉ còn lại nàng nỉ non rên rỉ bên dưới người khác, khi ôm ghì lấy nàng, hai hàng nước mắt nàng bỗng trào ra, tựa đóa hoa vừa hé nở chịu nổi cơn mưa đêm vùi dập. Máu bồ câu giấu trong viên sáp lên chiếc áo gấm thành từng đốm đỏ lấm tấm, cơn đau trào lên trong lồng ngực cùng nỗi căm ghét bản thân khiến nàng bỗng thấy nôn nao.

      Sau cùng, tất cả cũng bình lặng lại, mình nàng trơ mắt nằm đó giữa đêm tĩnh mịch, lắng nghe tiếng mưa rỉ rả ngoài song như giội vào lòng.

      Vương Lân kể với nàng, Trình Kính Tu dẫn Tuyết Sắc rời khỏi kinh thành. Xưa nay y vẫn là người khoan dung dịu dàng, biết mình trở thành hòn đá ngáng đường nàng, nên chôn vùi tất cả trong lòng mà rời .

      Có lúc, nàng thấy mình phải với y. Nhưng sau này lại nghĩ, y cũng đâu phải với nàng? Mấy năm nay, đôi bên chỉ là hai kẻ nên chung sống, lầm trao cho nhau những ngày tháng hoa mộng thanh xuân, cuối cùng phát , thứ người kia muốn, mình cho được.

      đời này, nàng chỉ phải với người, chính là Tuyết Sắc của nàng.

      Tuyết Sắc... Tuyết Sắc.

      Đứa con nàng rứt ruột sinh ra, hết sức yếu ớt, bé bỏng, chẳng khác bông tuyết ngậm trong nhụy mai, chỉ sợ ánh dương rọi tới là tan mất. Về sau, nó chẳng thể gặp lại mẹ nữa.

      Bởi vì mẹ nó bạc tình bạc nghĩa, tàn nhẫn đoạn tuyệt.

      Nàng nghĩ ngợi, rồi giơ cánh tay lên che mắt, cuộn tròn người giường trầm hương lưu ly thất bảo.

      Nằm bên người đàn ông khác, nàng tự nhủ, Mai Vãn Trí, ngươi phải sống cho tốt. Vì tham phú quý vinh hoa, ngươi làm ra những việc chẳng bằng cầm thú, nếu còn sống cho tốt, trời đất tha!

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 2: Hồ phù dung in bóng lâu đài

      Chỗ ở của Vương Phù bài trí rất cầu kỳ, xa hoa quá mức thành ra tạo cảm giác ngột ngạt.

      Lúc mới vào vương phủ, Vương Thược luôn mặc quần áo nhạt màu, lục nhạt, vàng tơ, xanh ngọc, nàng biết như vậy khiến mình trông càng yếu ớt mong manh, pha loãng dung nhan lóa mắt, bản thân cũng giống thiếu nữ hơn.

      Nàng cũng cho người gỡ bỏ phần lớn đồ trang trí trong phòng, gắng bày biện đơn sơ mộc mạc.

      Vận vương có hỏi, nàng chỉ ôm lấy cuốn sách Vương phù để lại, chau mày áy náy cười: “Thiếp ở phòng tỷ tỷ ổn, nào dám bày đặt hoa lệ nữa.”

      “Tuổi còn mà bài trí như vậy cũng ngoan ngoãn quá.” Vận vương đùa nàng.

      Nàng nhoẻn cười cúi đầu đọc sách, giấu vẻ trào phúng thoáng qua đáy mắt.

      cánh hoa Ngu mỹ nhân khô vàng kẹp trong trang sách chầm chậm rơi xuống theo tay lật.

      Nàng vừa nhặt lên xem, vừa thong thả đọc trang sách nọ.

      Nào mải lòng mới,
      Mà quên ân ái xưa.
      Nhìn hoa nhòa nước mắt,
      Vua Sở hỏi chẳng thưa.

      Là bài “Tức phu nhân”(1) của Vương Duy.

      (1)Tức phu nhân, còn gọi là Đào Hoa phu nhân, dung nhan xinh đẹp như hoa đào, vốn là vợ của vua nước Tức ( nước thời Xuân Thu). Năm 680 TCN vua Sở diệt nước Tức, chiếm Tức phu nhân làm vợ. Nàng tuy bị buộc phải lấy vua Sở sinh hai con nhưng trọn đời câu nào với vua Sở.

      Nàng bỗng thấy ngực như bị kim đâm, tuy chẳng đau buốt, nhưng vẫn từ từ rỉ máu. Song khuôn mặt nàng lại ra nụ cười dịu dàng hơn nữa, khiến Vận vương ngồi cạnh bất giác vươn tay ra ôm lấy nàng, hôn vào tai, : “Đúng là tâm tình thiếu nữ, cánh hoa úa vàng có gì hay mà nhìn.”

      Vương Thược cụp đôi mi dày rợp xuống, cong khóe môi thêm. Nàng liếc thấy trong khe giữa hai trang sách, có hai chữ nguệch ngoạc yếu ớt: Cứu ta.

      Nét bút xiêu vẹo như thế, vẫn giấu được vẻ thanh tú vốn dĩ.

      Là nét chữ của Vương Phù, mấy tháng nay nàng quen.

      Vương Thược bình thản tựa vào vai Vận vương, kẹp cánh hoa Ngu mỹ nhân vào chỗ cũ, che hai chữ kia.

      Giờ cuối thu, lá rụng lả tả, nàng tiện tay nhặt phiến lá phong bên cạnh lên, thong thả lật qua cuốn sách lượt, tìm nơi kẹp vào.

      Vận vương ôm lấy vai nàng dỗ dành: “Nàng gầy yếu, nên về phòng hơn, kẻo trúng gió lại đau đầu.”

      Nàng gật đầu, nắm tay đứng dậy khỏi hàng hiên, nào ngờ đột nhiên choáng váng, cả người mềm nhũn ra, phải dựa vào người .

      Vận vương hối hả đỡ lấy nàng, hỏi han: “Sao thế, trúng gió đau đầu thực rồi ư?”

      Nàng chưa kịp đáp, vội vã bưng miệng nôn khan.

      Đứa bé trong bụng nàng hơn tháng, giờ là lúc phải dưỡng thai cẩn thận.

      Quách Hoàn tới thăm nàng đầu tiên, cùng là nhũ mẫu bế Linh Huy, con ta. Quách Hoàn ẵm Linh Huy đến bên giường, đặt nó ngồi xuống cạnh nàng, cười : “Lúc ta sinh Linh Huy rất thuận lợi, nên hôm nay mới đem nó đến, hy vọng đứa bé trong bụng muội cũng được như Linh Huy, hành mẹ nó.”

      Vương Thược mỉm cười, với tay ôm lấy Linh Huy: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.” Tay nàng đè lên đầu gối và vai đứa , hết sức chuẩn xác, khiến nó cách nào chạm được vào bụng mình.

      Linh Huy như cũng thấy đau, tròn xoe mắt nhìn nàng hồi lâu rồi lặng lẽ bò về bên cạnh Quách Hoàn, vùi mặt vào lòng mẹ. Nó bốn tuổi, nhưng vẫn biết , thực khiến người ta lo lắng.

      Ba người thiếp còn lại trong vương phủ cũng lần lượt đến thăm, đưa tặng đủ thứ đồ dùng cho trẻ , khí thoắt chốc thắm thiết tình chị em.

      Ngoài vương phi, vương gia bản triều có thể lấy mười hầu thiếp. Giờ đây vương phi duy nhất là Vương Phù qua đời, mấy hầu thiếp cũng chẳng qua lại gì, hằng ngày ít khi chạm mặt, rất khách sáo với nhau. Song nàng mang thai, sau lưng lại nhà họ Vương Lang Gia, nụ cười của mọi người hiển nhiên khác hẳn lúc trước.

      Đợi họ cả, Vương Thược bèn lôi hết mấy thứ họ tặng ra xem, thấy chỉ là vòng vàng khóa bạc, chẳng có gì lạ.

      Xem ra, trong phủ Vận vương này, cho đến giờ nàng vẫn là kẻ to gan nhất.

      Tối hôm ấy nàng ngủ sớm, nhưng nửa đêm lại thức giấc vì nghe thấy tiếng nức nở. Nàng trở dậy gọi Vĩnh Linh, song chẳng thấy đáp. Nghe tiếng khóc nỉ non ngoài cửa sổ, nàng vừa bực bội vừa bất lực, bèn tụt xuống giường, xách cây đèn lồng căng lụa, mở cửa sổ nhìn ra.

      Giữa đêm đông, gió thổi ngoài hiên khô hanh mà lạnh buốt. mặt hồ đối diện cửa sổ, có cái bóng trắng phất phơ giữa mặt nước tối đen.

      Vương Thược gỡ chụp đèn bằng lụa ra, khẽ thổi tắt ngọn nến bên trong.

      Trong đêm tối, cái bóng trắng càng thêm nổi bật. Sóng nước dập dềnh dáng áo trắng.

      Khoảng cách khá xa, hơn nữa giữa đêm khuya mặt hồ lờ mờ sóng gợn, chỉ thấy ta từ từ lay động, chầm chậm xoay tròn mặt nước.

      Gương mặt trông đường nét, chỉ thấy làn da trắng bệch y như quần áo mặc người, nhìn đến phát khiếp.

      Giữa căn phòng ắng lặng, nàng mình đứng đó, bóng tối bao trùm lấy nàng, xung quanh im phắc như chết.

      Vương Thược hít sâu hơi rồi la lên, khiến tiếng kêu như bị ép ra từ trong lồng ngực, thê thảm vô cùng: “Người đâu! Người đâu rồi...”

      ai đáp lời. Nàng tức giận quăng cây đèn trong tay vào góc phòng, ngẩng lên nhìn, giữa luồng sáng lờ mờ trước mặt, bóng nọ vẫn chầm chậm xoay tròn, dập dềnh mặt nước, múa điệu múa đầy quỷ dị, hồi lâu lại dệp dềnh biến .

      Rốt cuộc Vĩnh Linh cùng mấy thị nữ cũng từ phòng bên chạy sang, luôn miệng hỏi: “Phu nhân, sao thế? Mơ thấy ác mộng ư?”

      Vương Thược chỉ mặt hồ phía trước, run lên bần bật, ra lời.

      Vĩnh Linh quay lại nhìn, thấy bóng trắng nọ từ từ chìm xuống nước, sợ đến nhũn cả chân ra.

      Vương Thược run rẩy bảo: “... các ra xem thử...”

      Mấy ả thị nữ đều hốt hoảng lắc đầu, dám bước lên. Riêng ả tên Phương Phi dè dặt vịn lan can tới bên hồ, giơ tay ra tóm lấy cái bóng nọ.

      Bóng trắng chìm hẳn xuống, tay ả chỉ tóm vào khoảng , bàn tay chộp xuống làm nước bắn tóe lên.

      Ả chụp bừa mấy cái, rồi dám mò mẫm dưới nước quá lâu, cuống quýt bò lên lan can, co rúm người dưới đất.

      Hoạn quan canh đêm bên ngoài cũng xách đèn lồng chạy đến. Dưới ánh đèn, tất cả châu đầu lại nhìn, nước hồ sóng gợn lăn tăn, trong veo thấu đáy, chỉ có mấy con cá chép gấm giật mình hốt hoảng tản ra, ngoài ra đâu còn gì khác.

      Vương Thược quay sang quan sát Phương Phi, nhìn tay áo ướt sũng của ả, rồi chậm rãi quay đầu lại, nhìn đến Vĩnh Linh dựa vào tường.

      Sắc mặt ả tái mét, miệng lẩm bẩm gì đó.

      Vương Thược lắng tai nghe kỹ, thấy ả cứ nhắc nhắc lại ba chữ “lại đến rồi...”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 3: Mặt ngọc đâu bì sắc quạ đêm

      Vận vương ngay trong đêm vội đến an ủi nàng.

      “Thiếp sao...” Nàng khẽ , nhưng lại nắm chặt tay buông, vô thức kéo tay che trước bụng mình.

      Vận vương chỉ thấy lòng quặn lên thương xót, ôm chặt lấy Vương Thược, để nàng dựa vào ngực, hạ giọng an ủi: “Yên tâm, ta nhất định bảo vệ nàng, để xem quỷ quái nào dám giở trò trong phủ này!”

      Nghe vậy, nàng thở hắt ra hơi dài, tựa vào người cười đầy lo lắng: “Vương gia uy phong lẫm lẫm, trấn thủ vương phủ, sao có thể có ma quỷ gì chứ? Là thiếp ngày mong đêm nhớ đến nỗi thành ra ảo giác đấy thôi...”

      cũng cười theo, đưa tay vuốt mái tóc buông dài của nàng, khẽ lẩm bẩm: “A Thược, nàng như A Phù đâu... Quyết là !”

      Vương Thược nhắm nghiền mắt, ôm chặt lấy .

      Tiễn Vận vương rồi, Vương Thược rảnh rỗi bèn lật giở hết mấy cuốn sách trong thư phòng cạnh đó, lôi cả những cuộn thẻ tre và trang gấp ra xem lượt, song tìm thấy thứ muốn tìm.

      Nàng cũng vội, thầm nghĩ mình mang thai, hơn nữa manh mối xuất , cái gì phải đến ắt đến, đâu cần vội vàng chốc nhát làm gì.

      mình ngồi tựa sập, nàng thong thả lật cuốn thơ trong tay, thuận miệng hỏi Vĩnh Linh: “Trước khi sang chỗ ta, các người hầu hạ ở đâu?”

      Vĩnh Linh thêu thùa bên cạnh thẽ thọt thưa: “Trước đây nô tỳ ở trong cung, rồi theo vương gia về phủ. Sau khi vương gia lập vương phi, được phái đến đây. Vương phi qua đời, nô tỳ cũng vẫn ở lại đây.”

      Vương Thược bình thản lắng nghe, lại lật cuốn thơ đến đúng trang sách hôm qua kẹp phiến lá phong.

      Giữa hai trang sách, viết chi chít những con chữ như đầu ruồi.

      Nửa đêm mưa gió, trằn trọc thao thức. Ngoài song lờ mờ ánh sáng, lại thêm bóng nước dập dềnh, sinh ra ảo ảnh. Đứa bé trong bụng lại đạp, cả người cứng đờ, thể điều khiển. Đành cầu khẩn cho chuyện này chỉ là ác mộng, thể nhìn, thể nghe, thể tới...

      Viết đến đây, nét bút rối càng thêm rối, phía sau đọc tiếp được nữa.

      Nàng gật đầu, lại hỏi: “Còn bốn thị nữ kia?”

      “Đều từ các nơi trong phủ, có người trước đây lo việc thêu thùa, có kẻ hầu trong thư phòng. Lúc phu nhân gả đến, quan thừa trong vương phủ (1) chọn lấy mấy người đáng tin cậy cử sang đây.”

      (1)Chỉ người lo việc vặt trong các phủ đệ, dạng như quản gia.

      “Ta thấy Phương Phi làm việc có chừng mực, trước đây từng hầu hạ ai ư?”

      “Thưa , có điều chị ta ở bên cạnh Quách phu nhân, chắc cũng dạy dỗ đôi điều.”

      Vương Thược mỉm cười, gập sách lại hỏi tiếp: “Cả ngày nằm duỗi thế này thực chán, chẳng tỷ tỷ ta... Vương phi trước đây khi hoài thai giết thời gian thế nào?”

      Vĩnh Linh thoáng ngập ngừng, thấy nàng vẫn nhìn mình chăm chú, đành thở dài đáp: “Vương phi là mỹ nhân yểu điệu, diễm lệ như phù dung vậy. Tiếc rằng tính ưa thanh tĩnh, sức vóc lại yếu, sau khi mang thai đêm đêm đều gặp ác mộng, còn... còn bị trúng tà...”

      Vương Thược nghiêng đầu gặng: “Trúng tà là sao?”

      “Ài... Có lẽ sau khi mang thai vương phi nghĩ ngợi nhiều, nửa đêm thường tỉnh giấc, lại mình trông thấy thứ gì đó sạch .”

      Vương Thược giơ tay che bụng: “Giống như ta tối qua ư?”

      Thấy sắc mặt nàng tái , Vĩnh Linh vuốt ve mu bàn tay nàng an ủi, đoạn đáp: “Vương phi bấy giờ vừa trông thấy ngất lịm , đến sáng bọn nô tỳ mới phát vương phi ngã trước cửa sổ, hỏi han mãi mà vương phi được gì. Về sau trong phủ mời cả hòa thượng lẫn đạo sĩ cúng bái mấy lượt, nhưng từ bấy đêm nào vương phi cũng gặp ác mộng, người ngày yếu .”

      “Còn đứa ?” Nàng chậm rãi hỏi.

      “Đẻ non, hơn nữa sau khi sinh nở, vương phi bị băng huyết mà chết.” Kể đến đây, Vĩnh Linh nguôi than thở, “Giờ đứa cũng tròn năm, vẫn bệnh tật rề rề, chỉ bằng trẻ bảy tám tháng tuổi. Ai nấy đều bảo khí huyết đủ, cũng chẳng biết làm sao.”

      Vương Thược ngước mắt nhìn vào thư phòng: “Cứ xem đống sách bày đầy bốn vách này, chắc hẳn lúc mang thai, vương phi đọc quá nhiều chuyện hoang đường, đâm hao tổn tinh thần quá độ.”

      “Đúng thế, vương gia cũng lo lắng nên cho đem hết sách vở trong phòng này . Sau khi vương phi qua đời, mới chuyển về lại chỗ cũ.”

      “Mang thai mười tháng, buồn chán thế này, lẽ nào tỷ tỷ giấu cuốn mà xem?”

      “Có chứ, nô tỳ từng bắt gặp... trông hơi giống cuốn phu nhân cầm.” Vĩnh Linh biết chữ, chỉ cười , “Có điều nô tỳ thấy sách nào cũng như sách nào cả.”

      Vương Thược gấp sách lại, nhắm mắt tựa vào thành sập khẽ: “Ta biết rồi. Theo ta thấy, là do chỗ này được sạch , có lẽ vẫn nên trình vương gia tiếng, xin chuyển chỗ khác.”

      Chiều hôm ấy, Vận vương liền sắp xếp cho Vương Thược sang chỗ mình, ngày ngày sống chung, như vợ chồng thường dân.

      Bên chỗ Vận vương có sẵn người hầu hạ, nên nàng chỉ đem mình Vĩnh Linh qua.

      Người bên cạnh hết lòng săn sóc, song Vương Thược vẫn để ý kỹ từng li từng tí, bụng nàng cứ lớn dần lên, cũng coi như suôn sẻ.

      Qua năm mới, đến giữa hè, nàng sắp lâm bồn, thân thể rất nặng nề.

      Tối hôm ấy, trong cung đưa tin, hoàng thượng được khỏe. Vương Thược tiễn Vận vương vào cung rồi nhìn sắc trời, đêm nay hẳn vương ở lại trong cung.

      Nàng dẫn theo Vĩnh Linh, ngang qua chỗ Quách Hoàn, bắt gặp Linh Huy đứng trong góc tối, cặp mắt to lặng lẽ nhìn nàng. Giữa đêm tối mông lung, đôi mắt bé nõn nà trắng trẻo này trông thực giống Tuyết Sắc.

      Nàng bất giác mỉm cười với nó, dịu giọng hỏi: “Sao con lại chơi ở đây mình? Mẹ con đâu?”

      Linh Huy biết , chỉ quay đầu nhìn ra sau. Quách Hoàn từ trong bóng tối khoan thai bước ra, cười : “Muội sắp sinh rồi, sao muộn thế này còn lại ở đây?”

      Vương Thược cũng cười đáp: “Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, muội về liền đây.”

      Quách Hoàn đặt tay lên vai Linh Huy : “Linh Huy xem kìa, tiểu đệ đệ sắp ra đời, tới chừng đó con có người chơi cùng rồi...”

      Giọng điệu rất nhàng, song lại toát lên vẻ phiêu hốt khiến Vương Thược rợn người.

      Ánh mắt Linh Huy dừng bụng Vương Thược, cặp mắt giống hệt Tuyết Sắc dán chặt vào nàng, khiến nàng thấy thoải mái. Vương Thược vô thức nắm lấy tay Vĩnh Linh, kéo ả lại, lạnh lùng đẩy ra chắn phía trước.

      Vĩnh Linh bị đẩy tới đúng lúc Linh Huy xông đến, hai người đâm sầm vào nhau, vừa khéo đỡ hộ cho nàng cú lao của Linh Huy. Linh Huy ngã lăn ra đất, khóc òa lên.

      Vĩnh Linh cũng giật nảy mình, định bế Linh Huy Vương Thược gọi: “Vĩnh Linh...”

      Nghe giọng nàng run run hụt hơi, Vĩnh Linh vội quay đầu nhìn.

      Vương Thược nhìn chằm chặp vào Quách Hoàn đứng đó, lạnh lùng bảo: “Chúng ta về thôi.”

      Quách Hoàn đỡ Linh Huy dậy, tiến lại gần nàng: “Xin lỗi muội, trẻ con hiểu chuyện, làm muội bị kinh hoảng rồi...”

      Vương Thược đặt tay lên cánh tay Vĩnh Linh, thản nhiên lùi lại bảo ả: “Trời tối rồi, về sớm hơn.”

      Dọc đường về, Vĩnh Linh mấy lần cảm thấy thân thể nàng run lên bần bật, phải dựa cả người vào ả.

      Vĩnh Linh hỏi : “Lẽ nào phu nhân sắp...”

      “Về trước .” Nàng đáp, giọng hơi hổn hển.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Hồi 4: Phù vân biến ảo theo ý người

      Vừa về tới phòng, nàng ngồi phịch xuống sập nhịn đau, trước tiên kêu hai hoạn quan báo với vương phủ phó(1), lại bảo mấy ả thị nữ chia ra mời trưởng sử(2), gọi bà đỡ, thông báo cho hoạn quan trực hôm nay, và tức tốc vào cung báo tin.

      (1)Chức quan cai quản việc chung trong vương phủ.
      (2)Chức quan mang tính chất trợ tá, hỗ trợ, còn gọi là biệt giá. Tương đương với thư ký hoặc phụ tá thời nay.

      Sắp xếp mọi chuyện đâu đấy bụng nàng quặn lên, cơn sau đau hơn cơn trước.

      Thị nữ bên ngoài chạy vào bẩm: “Các vị phu nhân tới thăm, giờ đều đợi ngoài cửa. Quách phu nhân cũng dắt tiểu quận chúa đến.”

      Vương Thược nghiến răng, nên lời, chỉ xua tay. Thị nữ luống cuống, cứ đứng ngây ra đó, cuối cùng Vương Thược nhịn nổi, phải gằn từng tiếng: “Ra ngoài!”

      Thị nữ khẽ thưa: “Quách phu nhân khóc lóc chuyện này nhất định là do tiểu quận chúa gây ra, nên muốn tạ lỗi với phu nhân...”

      “Cút...” Nàng kiệt sức rặn ra chữ.

      Vĩnh Linh vội đuổi ả thị nữ . Nàng đau đến kịch liệt, bà đỡ vẫn chưa đến, thị nữ bên mình phần nhiều cử hết, trưởng sử và hoạn quan chạy tới đứng ở gian ngoài lại biết làm gì, Vĩnh Linh chưa từng sinh nở, cứ cuống quýt xoay vòng vòng.

      Đúng lúc ấy, Phương Phi dắt bà đỡ vào: “Bà đỡ đây rồi, mau đun nước thôi.”

      Vĩnh Linh hỏi: “Chẳng phải phái Lạc ư? Sao lại là dắt người đến?”

      “Đây là bà tôi, sống ở gần đây, nghe Vương phu nhân sắp sinh, tôi lập tức mời bà ấy đến.”

      “Phiền quá.” Vĩnh Linh vội cảm ơn.

      Vương Thược chống người nhỏm dậy, chưa kịp cơn đau lại quặn lên, nàng biết đứa sắp ra, chẳng còn sức đuổi bà đỡ này nữa, đành nắm chặt lấy đầu giường hít thở, thốt nổi nửa lời.


      May sao đứa bé này giống Tuyết Sắc, có lẽ là con rạ nên cũng đỡ hơn, hành hạ nàng bao lâu oa oa chào đời.

      “Chúc mừng phu nhân, là công tử.” Bà đỡ vừa ẵm đứa , Vương Thược thở dốc, tóm lấy tay Vĩnh Linh, nghiến răng rặn ra mấy chữ: “... trông chừng!”

      Vĩnh Linh theo sát bà đỡ tắm rửa cho đứa bé. Vương Thược bấy giờ mới thở phào nhõm, thầm thề với lòng, lần sau, nàng nhất định để bản thân rơi vào giữa bầy lang sói lom lom rình mò thế này nữa.

      Lúc ấy, bà đỡ Lạc mời cuối cùng cũng đến nơi, săn sóc cho nàng.

      Bên ngoài chợt có tiếng xôn xao, ra là Vận vương về tới. Mặc cho mọi người khuyên ngăn, xăm xăm bước vào phòng sinh tanh bành lộn xộn, ngồi xuống trước giường nắm lấy tay nàng lo lắng hỏi: “Nàng... ổn chứ?”

      Bà đỡ bên cạnh cười: “Vương gia yên tâm, mẹ con đều bình an.”

      Vĩnh Linh cũng ẵm đứa vào. Bà đỡ Phương Phi mời đến sau, ngập ngừng chúc phúc.

      Song Vận vương chẳng hề nhận ra, mặt mày rạng rỡ bảo họ xuống lãnh tiền hỉ.

      Bà đỡ ra đến gian ngoài, Phương Phi vội hỏi han, bà ta do dự đáp: “Phu nhân thực có phúc, sinh con so mà thuận lợi hơn người khác nhiều, lại chẳng mấy đau đớn, so ra người ta sinh con thứ hai còn vất vả hơn.”

      Phương Phi nghe ra ý tứ bên trong, bèn quay lại nhìn Quách Hoàn, thấy Quách Hoàn khẽ hất cằm ra hiệu, lập tức kéo bà đỡ vào góc căn vặn kỹ.

      Quách Hoàn liếc cả hai, đoạn giơ tay ôm lấy Linh Huy, tuy vẫn tươi cười, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng.

      Vận vương ôm đứa mới sinh cười tươi rói, Vương Thược dựa vào đầu giường, chậm rãi nuốt từng thìa canh gà nấu sâm Vĩnh Linh bón. Bỗng nghe bên ngoài ầm ĩ cả lên, sau đó là tiếng phụ nữ kêu khóc.

      Vận vương cau mày, người hầu vội chạy ra nghe ngóng rồi quay lại nhăn nhó bẩm: “Quách phu nhân... đánh bà đỡ vừa đỡ đẻ khi nãy.”

      “A Hoàn ư? ngày lành, sao nàng ta lại làm vậy?” Vận vương trao đứa bé cho Vĩnh Linh, đứng dậy định ra Quách Hoàn lôi bà đỡ vào, hầm hầm dúi bà ta xuống đất, lại bắt cả Phương Phi quỳ xuống theo, đoạn quay sang thưa với Vận vương: “Thiếp chính mắt thấy hai kẻ này bôi nhọ muội muội, nén được cơn giận nên lôi chúng vào đây, xin vương gia xử trí!”

      “Chuyện gì vậy? Hai người này đụng chạm gì tới nàng?” Vận vương vỗ lên vai Quách Hoàn an ủi.

      “Bọn chúng... Bọn chúng toàn chuyện xằng bậy, ám chỉ muội muội...” đến đây, Quách Hoàn ngừng lời, trỏ bà đỡ quát: “Ngươi tự !”

      Bà đỡ sợ sệt quỳ mọp dưới đất, chỉ ngẩng lên liếc trộm Vương Thược, dám cất tiếng.

      Trái lại, Phương Phi quỳ thẳng người, rành rọt: “Bà nô tỳ , trông Vương phu nhân sinh nở, hình như phải là lần đầu!”

      lời thốt ra, cả phòng đều kinh sợ. Vận vương hít sâu hơi, quay sang nhìn Vương Thược.

      Vương Thược tựa vào đầu giường, trừng trừng nhìn Phương Phi, rồi lại nhìn sang bà đỡ, môi run run, mấp máy miệng toan , song từng giọt lệ tuôn dài má, nghẹn ngào nức nở, sắc mặt vốn tái nhợt, lúc này càng tái thêm. lúc lâu sau, nàng mới sầu thảm nhìn Vận vương, cất giọng nghèn nghẹn run rẩy: “Vương gia... Thiếp thực biết... chuyện này từ đâu ra nữa?”

      Vận vương thấy vậy, còn chưa hết nghi hoặc lửa giận bốc lên. đứng bên giường quát hỏi bà đỡ: “Ngươi vậy có chứng cứ gì ?”

      “Vương gia, lúc phu nhân sinh nở, lão chính mắt trông thấy, phụ nữ sinh con so cửa mình khá hẹp, còn người sinh con rạ cửa mình tương đối rộng. Lão đỡ đẻ bao năm nay, thể lầm được!”

      “Bấy giờ chỉ có mình ngươi trông thấy, giờ ta lại sinh con, cửa mình biến hình, ngươi... ngươi gì ta cũng thể thanh minh được, có phải ?” Vương Thược thở dốc, nước mắt lã chã, nghẹn ngào mãi nên lời: “Ta là người nhà họ Vương Lang Gia, danh gia vọng tộc môn đệ thâm nghiêm, há để cho mấy đứa... mấy đứa dân đen ngoài phố các ngươi bôi nhọ hay sao? Ta biết... Nhất định là các ngươi muốn hãm hại ta... Nhất định muốn vương gia có con có cái. Chỉ là ta ngờ, các ngươi lại... lại độc ác như thế, hôm nay ta vừa sinh được con cho vương gia, các ngươi chịu ngơi khắc, quyết ép ta vào chỗ chết!”

      Thấy nàng nuốt lệ tố cáo, Phương Phi và bà đỡ quỳ dưới đất đều kinh hoảng, Quách Hoàn bèn cúi đầu lườm cả hai, rồi đưa mắt nhìn sang Vận vương.

      Thấy Vương Thược thoi thóp chực ngất, Vận vương đành lòng, vội bước lên đỡ lấy vai nàng. Nàng nắm chặt lấy tay Vận vương, móng tay ghim vào da thịt , như người chết đuối vớ được cọc.

      Nàng yếu ớt nhìn , run rẩy hỏi: “Vương gia có nhớ... có nhớ khi thiếp mới mang thai, từng trông thấy ảo ảnh ma quái mặt hồ trong vườn chăng?”

      Vận vương gật đầu: “May mà nàng được trời phù hộ nên quỷ quái xâm phạm được.”

      ... Đó phải quỷ quái, đó là... có người cố ý muốn hại thiếp... hại con trai của vương gia!”

      Nằm nắm chặt tay , gắng gượng thưa: “Vương gia... Dưới gối thiếp có tập thơ, xin vương gia xem... hai chỗ có kẹp lá phong và cánh hoa.”

      Vận vương lần tay xuống dưới gối nàng, quả nhiên sờ thấy tập sách, bèn mở ra xem, buột miệng hỏi: “Đây là... nét chữ của A Phù ư?”

      “Thưa vâng... Thiếp cũng vô tình phát , mới biết được... ra ban đầu tỷ tỷ cũng giống như thiếp, lúc mới mang thai gặp phải kẻ cố ý giả thần giả quỷ, hòng... làm hại đứa bé!” Vương Thược vừa kể, vừa rưng rưng nước mắt nhìn Vận vương, thều thào: “Có điều thiếp trông thấy dòng chữ tỷ tỷ để lại, mới biết nội tình, còn tỷ tỷ thiếp... Tỷ tỷ tính tình yếu đuối, biết chân tướng, để hung thủ được nước, đến nỗi...”

      đến đây, nàng bưng miệng nức nở, kể tiếp được nữa.

      Vận vương quay phắt lại, thấy Phương Phi quỳ dưới đất run như dẽ, mặt cắt còn hột máu. Nghĩ đến Phương Phi từng hầu hạ cả hai chị em họ Vương, ánh mắt lập tức tối sầm lại: “A Thược, nàng có biết kẻ hãm hại hai người là ai ?”

      “Hôm ấy... ả giả thần giả quỷ, song hại được thiếp. Thiếp nghĩ mình mang thai, tiện xử trí, định gác lại ngày sau mới thưa với vương gia. Nào ngờ ả thấy mưu kế thành, lại giở kế độc...” Vương Thược quay sang, run rẩy trỏ Phương Phi: “Hôm nay... thiếp thập tử nhất sinh, vậy mà ả hung tàn đến nỗi, thông đồng với bà bôi nhọ thiếp ngay trong ngày đại hỉ của vương gia và thiếp... Vương gia, ả muốn ép chết thiếp mà!”

      “Nô tỳ... nô tỳ có...” Phương Phi hốt hoảng lắc đầu quầy quậy thanh minh, “Nô tỳ hề giả thần giả quỷ, cũng thông đồng với bà ...”

      “Ngươi giả thần giả quỷ ư?” Vương Thược nghiến răng, vận chút sức tàn nhỏm dậy trong lòng Vận vương, khẽ gọi: “Vĩnh Linh, mang đồ ra đây.”

      Vĩnh Linh vâng dạ, vội vã mở hộc tủ ở phía sau, rút trong ngăn dưới cùng chiếc hộp, mở ra.

      Bên trong là mấy miếng long não vỡ vụn, mấy thanh nan tre mảnh quấn thành khối cầu, phía dưới có ba que tre chống lên.

      Vương Thược , chỉ giơ tay ra hiệu cho Vĩnh Linh.

      Vĩnh Linh tức tối ném nắm nan tre xuống trước mặt Phương Phi mắng: “Đêm hôm gặp quỷ, sau khi các người tản , phu nhân thầm bảo ta xuống hồ vớt lên đấy. Bấy giờ phu nhân đoán, nữ quỷ áo trắng vốn là giấy trắng vẽ hình người, căng lên nan tre để hù dọa người ta từ xa giữa đêm khuya! Hôm ấy chúng ta còn kinh hoảng, ngươi xông ra trước nhất, nhân lúc thò tay xuống nước mò tìm giật lớp giấy trắng dán bên ngoài ra, vo viên nhét vào tay áo. Nan tre mảnh, ở trong nước rất khó thấy, bởi thế lúc sau hoạn quan giơ đèn soi cũng chẳng phát được.”

      Vận vương giận dữ hỏi: “Vậy còn long não để làm gì?”

      “Thứ này là về sau nô tỳ lén tìm được trong phòng Phương Phi. Long não gặp nước di động lung tung, bấy giờ nữ quỷ bằng giấy nọ được cắm viên long não, nên mới phất phơ lay động, đáng sợ như thế!” Vĩnh Linh lườm Phương Phi, cao giọng kêu lên bi thiết: “Vương gia! Phu nhân vì cái thai trong bụng, cho nô tỳ tiết lộ, mười tháng nay, nô tỳ đúng là như băng mỏng, lúc nào cũng nơm nớp lo âu, thiết nghĩ... phu nhân càng đáng thương hơn...”

      Vĩnh Linh và Vương Thược càng khóc nức lên, Quách Hoàn đứng bên giường, gương mặt lạnh lùng như phủ sương.

      Phương Phi sợ đến nỗi quỵ ra đất, bà ả như vừa tỉnh mộng, cuống cuồng đẩy ả ra, tự tát bôm bốp vào mặt.

      “Ôi chao, vương gia, phu nhân, chuyện này hỏng rồi, bà lão đâu có biết đứa cháu này lại độc ác đến thế! Lão... lão chỉ hoài nghi mà thôi, thực ra cũng có những người bẩm sinh cửa mình rộng rồi, ngờ... lại ầm ĩ lên thế này!”

      Vận vương ôm chặt lấy Vương Thược nức nở, chẳng chẳng rằng, chỉ xua tay.

      Phương Phi chẳng biết lấy sức ở đâu, nhào tới ôm cứng chân Quách Hoàn: “Phu nhân, phu nhân cứu nô tỳ với...”

      Quách Hoàn giơ chân đá văng ả ra, ngồi xuống gằn giọng mắng: “Con tiện tỳ này, dám vu khống Vương phu nhân, còn chạm vào làm bẩn cả quần ta!”

      Vương Thược tựa vào lòng Vận vương, như để tự mình nghe: “Chẳng tại sao nô tỳ hèn mọn lại cả gan hãm hại thế tử của vương gia hết lần này sang lần khác?”

      Vận vương lặng lẽ ôm nàng, ánh mắt dừng ở Quách Hoàn, nàng nghe thấy dường như tim đập nhanh hơn, nhưng trước sau vẫn làm thinh, năng gì.

      Vương Thược cũng gì thêm nữa, chỉ thấy Phương Phi và bà đỡ bị lôi ra, luôn miệng kêu gào khóc lóc, nhưng lập tức bị bịt miệng, xung quanh bỗng chốc lặng phắc như chết.
      lovenovel thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :