1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trâm IV: CHIM LIỀN CÁNH - Châu Văn Văn (Chương 1)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hannah314159

      Hannah314159 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      3

      TRÂM IV: CHIM LIỀN CÁNH

      [​IMG]
      Tác giả: Châu Văn Văn
      Người dịch: Tố Hinh
      Số chương: 22
      Vĩ thanh: 1
      Phiên ngoại: 1
      Số Trang:563
      Giá bìa: 125.000 đồng
      Nhà xuất bản: Nhà xuất bản Hà Nội
      Công ty phát hành: Văn hóa & Truyền thông Nhã Nam
      Ngày phát hành: 09/2016
      Typer: Hannah​
      Vụ án gia đình sang tỏ, “tiểu thái giám” Dương Sùng Cổ quang minh chính đại lấy lại tên Hoàng Tử Hà, nhưng kèm theo đó là danh phận hề mong muốn: vị hôn thê của Vương Uẩn. Mối quan hệ giữa ba người Hoàng Tử Hà – Lý Thư Bạch – Vương Uẩn bỗng trở nên khó xử lạ lùng.

      Cùng lúc thế lực giấu mặt mà họ phải đối đầu ngày càng gia tăng áp lực, Quỳ vương bị vu cáo bắt giam, Hoàng Tử Hà đành cầu đến sức mạnh nhà họ Vương trợ giúp, món nợ với Vương Uẩn càng thêm nặng.

      về loài cá thích máu người A Già Thập Niết, lá bùa quỷ dị theo Lý Thư Bạch bấy nhiêu năm, bức tranh với ba vết mực đen do tiên hoàng để lại, những bí mật lời giải ấy lại là manh mối duy nhất để Hoàng Tử Hà phá giải câu đố lớn nhất trong đời của Quỳ vương Lý Thư Bạch, cũng là để giải cứu người thương nhất đời này.



    2. Hannah314159

      Hannah314159 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      3
      CHƯƠNG 1: NGHÊ THƯỜNG VŨ Y

      Trăng Trung thu sáng vằng vặc.

      Bóng quế đung đưa, hương thơm ngan ngát. Trời vừa chạng vạng, vô vàn ngọn đèn lồng bọc sa mỏng được thắp cây quế, soi bóng xuống mặt nước lung linh, điện ngọc lầu quỳnh, bóng hoa gió lộng, nhất thời chẳng biết là cảnh nhân gian hay tiên cảnh nữa.

      Trong ngôi đình bên bờ nước, tiếng đồng ca của các ca nữ nghe còn hơn tiếng trúc tơ. vũ đài ba mươi thiếu nữ vận áo gấm nắm tay nhau cùng múa. Đeo châu giắt ngọc, áo khăn lộng lẫy, hoa lệ vô vàn.

      Hoàng Tử Hà ngồi sau bức rèm ở nhà thủy tạ cùng nữ quyến, nghe tiếng ca theo gió đưa tới. Đây là vườn hoa phủ tiết độ sứ Tây Xuyên, hôm nay là Trung thu, tiết độ sứ Phạm Ứng TÍch bày tiệc tại phủ mời Quỳ vương Lý Thư Bạch. Về phần Hoàng Tử Hà được Phạm phu nhân đưa thiếp mời, cùng mấy nương họ Hoàng tới thưởng thức điệu Nghê Thường.

      Sau loạn An Sử, điệu múa này thất truyền, nhưng giờ kỹ viện ở Dương Châu tham khảo các nghệ nhân lão thành tại giáo phường rồi dựng lại, nghe đạt đến tuyệt đỉnh tinh hoa.

      Khách nam được tiếp ngoài đại sảnh, còn Hoàng Tử Hà cùng nữ quyến ở phía sau. Giữa nhà thủy tạ treo bức rèm trúc, sau rem trúc lại buông lớp màn the, nên ngồi bên trong nhìn ra, các vũ nữ phía ngoài cũng mờ mờ ảo ảo, như ngắm hoa trong mây mù.

      Các phu nhân tiểu thư vừa thưởng thức vừa tranh thủ tãn gẫu, câu được câu chăng.

      “Tử Hà tỷ, đại ca muội cứ luôn miệng nhắc đến tỷ, hôm qua còn huênh hoang rằng tỷ và huynh ấy thông minh ngang nhau, bị muội mắng cho trận. Hừ, huynh ấy mà đòi sánh với tỷ ư?” Chu Tử Yến ngồi bên cạnh chống cằm nhìn cười, “Theo muội thấy, tỷ nhất định là hoàn mỹ nhất đời!”

      Hoàng Tử Hà ngượng nghịu cúi đầu: “Đâu có.”

      Chu Tử Yến giống hệt Chu Tử Tần, rất giỏi tự tự nghe, chẳng buồn quan tâm người khác ra sao, cứ thế thao thao bất tuyệt: “ là thế mà! Tỷ tỷ xinh đẹp, dòng dõi thế gia, lại là tài nữ lừng danh thiên hạ. Chồng chưa cưới là đích tôn chi trưởng họ Vương Lang Gia, sau này tỷ gả vào đó khỏi cần nghĩ cũng biết là mỹ mãn đời.”

      Hoàng Tử Hà lặng lẽ cúi đầu, chẳng biết trả lời ra sao, chỉ nhìn qua hai lớp rèm, dõi mắt về Vương Uẩn. Tuy chỉ thấy thấp thoáng bóng hình, song phong tư xuất chúng nọ cũng đủ khiến muôn ngàn thiếu nữ xiêu lòng.

      Vị hôn phu đính hôn từ xuất thân con nhà gia thế, phong nhã hào hoa, lời cử thỉ đều khiến người ta như được tắm gió xuân. Vậy mà dù biết là nên phải, vẫn thể kìm lòng nảy sinh tình cảm với Vũ Tuyên, kẻ mồ côi được cha mẹ nhận nuôi.

      Bức thư tình gửi Vũ Tuyên trở thành chứng cứ khép tội hạ độc giết cả nhà, trong lúc chạy trốn lên kinh tìm cách minh oan, gặp được bước ngoặt quan trọng nhất trong đời.

      Ánh mắt vượt qua Vương Uẩn, dừng lại ở bóng người xa hơn.

      Giữa cả đám người xúm xít ton hót lấy lòng, y càng lộ vẻ thanh cao ngạo nghễ, tao nhã hào hoa. Quỳ vương Lý Thư Bạch, kỳ tích trong đời , cứu tinh giữa lúc tuyệt vọng của , người khiến gạt bỏ tất cả dự định ban đầu, tiếp nhận vụ án đầu tiên bên cạnh y, đổi lấy lời hứa y giúp quay về Thục, lật lại bản án của gia đình, minh oan cho chính bản thân mình.

      Giờ đây, y đưa về phủ Thành Đô, vụ án nhà cũng sáng tỏ, song Vương Uẩn, chồng chưa cưới của lại thầm đuổi theo truy sát Lý Thư Bạch đến tận đây. Bất ngờ hơn là, sau khi mối tình của và Vũ Tuyên tai tiếng khắp nơi, ngay cả khi bị thẳng thừng vạch trần mưu ám sát Lý Thư Bạch, Vương Uẩn vẫn tìm tới gia tộc , nhắc lại chuyện hôn nhân.

      Hai người bọn họ còn có thể kết hợp sao? Cuộc hôn nhân đính đước từ bao nhiêu năm trước, giờ vật đổi sao dời, lẽ nào vẫn phải tuân thủ ư?

      Giữa lúc Hoàng Tử Hà thẫn thờ suy nghĩ, chợt nghe bên tai văng lên tiếng ồn ào. ngoái đầu trông lại thấy tất cả vũ nữ có mặt đều lùi lại làm nền cho nữ tử ăn vận lộng lẫy xoay tròn, hai tay buông như gió tuyết. Tơ lụa khoác người nàng bay tung, như mây như khói, vấn vít quanh gương mặt, như tiên nơi cung quế tỏa ánh hòa quang. Mọi người xung quanh trầm trồ ngớt, mãi tới khi mây màu che mờ cả vầng trăng, bóng giai nhân chìm khuất giữa đám người, mới định thần lại được.

      Có người thắc mắc: “Là ai múa mở màn vậy?”

      “Còn ai nữa? Là vũ nữ từ Dương Châu đến đó… Cũng có người là từ Bồ Châu. Tóm lại đó là chị em với hung thủ giết người Công Tôn đại nương hôm trước, bà ta ra sức ton hót lấy lòng Phạm tiêt độ, nghe Phạm tiết độ nhận lời tha cho hai nữ phạm nhân kia rồi.”

      Hoàng Tử Hà sực nghĩ đến người, thất thanh buột miệng: “Là Lan Đại ư?” “Đúng đúng, hình như chính là cái tên này!”

      Hoàng Tử Hà nhìn theo bóng Lan Đại thấp thoáng giữa đám người, khỏi chạnh lòng cảm khái. Lan Đại đứng thứ ba trong Vân Thiều Lục Nữ, sở trường là những điệu múa uyển chuyển, cũng là người nghĩa khí nhất trong mấy chị em. Sau khi Mai Vãn Trí mất tích, chính Lan Đại tìm đủ mọi cách đưa Tuyết Sắc về nuôi nấng; giờ Công Tôn đại nương và Phó Tân Nguyễn xảy ra chuyện, cũng là Lan Đại bôn ba ngàn dặm đến cứu.

      Người bên cạnh lại thêm: “Nghe cũng có chồng con rồi, thế mà còn biết tự trọng, tô son điểm phấn múa hát mua vui cho người ta, chồng ả bận lòng ư?”

      Kẻ khác cười khẩy: “Vũ nữ bán nghệ, biêt gì liêm sỉ? Đàn ông cưới hạng này về nhà, cũng rặt phường hạ lưu thôi.”

      Mấy vị phu nhân cuối cùng cũng tìm được chủ đè chung, rạng rỡ mặt mày xúm lại xì xầm tán gẫu. Còn mấy tiểu nương như Chu Tử Yến lại vừa tò mò vừa e sợ, nhìn Lan Đại đến ngây ra.

      Hoàng Tử Hà bất giác thở dài, giữa tiếng sênh ca văng vẳng làm nền cho điệu Nghê Thường, thẫn thờ đến bên lan can, nhìn ra vâng trăng tròn soi đáy nước.

      Gió thu dìu dịu, song gợn lăn tăn, kéo dài bóng trăng ra rồi thu ngắn lại, xao động ngừng. tựa lan can, chợt nghe giọng lành lạnh khẽ vang lên bên tai: “Hoa thơm trăng sáng, cớ gì rầu rĩ chẳng vui?”

      ngoái lại, nhìn Lý Thư Bạch qua bức màn the. Mọi người ngoài đó mải thưởng thức điệu múa của Lan Đại, chỉ mình y để ý thấy lẳng lặng lẻn ra đây.

      Hoàng Tử Hà cúi đầu dựa lan can, hơi ghé lại gần y đáp khẽ: “Nhớ người nhà thôi.”

      Lý Thư Bạch lặng lẽ quay sang nhìn . Ánh trăng vằng vặc soi đường nét gương mặt y, đôi mắt đăm đắm còn long lanh in sóng gợn, tưởng như sao trời lấp lánh mới sa vào. Giọng y trầm thấp mà từ tốn: “Người chết chết rồi, người còn sống phải gắng gỏi lên. Người nhà nhất định cũng mong sống vui vẻ, chứ đâu muốn thấy chìm trong đau khổ thế này.”

      chậm rãi gật đầu, cõi lòng cũng xao động theo bức màn the phơ phất giữa gió thu. vai trái y là vầng trăng tròn vành vạnh, hắt chiếc bóng cao lớn rắn rỏi của y lên , vững vàng mà tin cậy.

      chỉ thấy cảm xúc khó tả ngập lòng, hơi mù như mây lan khắp lồng ngực, thế giới trước mắt mờ mịt hẳn , còn xa xăm mơ hồ hơn khúc nhạc theo gió đưa lại.

      Hai người cùng lặng ngắm vầng trăng nhô lên từ mái lầu phía đằng Đông, tỏa ánh dìu dịu khắp mặt đất. Bên tai là tiếng tơ tiếng trúc, nhịp phách dồn dập, ba mươi vũ nữ càng múa càng nhanh, chẳng khác nào ba mươi đóa hoa gấm xoay tròn mặt nước, như gió như mây.

      Bóng người loang loáng, tiêu sáo thổi dồn, song Lý Thư Bạch nghe lại hơi nhíu mày, khẽ ồ lên tiếng.

      Hoàng Tử Hà liền hỏi: “Sao thế?” Y trầm tư đáp: “Cây hầu thứ hai dường như có lẫn tạp kim loại.” Điệu Nghê Thường Vũ Y phải dùng đến rất nhiều nhạc cụ, lần này gần như huy động tất cả nghệ nhân ở phủ Thành Đô, thôi đủ cả, hai tỳ bà, hai cổ cầm, hai hầu, đàn sắt, mộ đàn tranh, đàn nguyễn. Còn có hai tất lật, hai sáo, hai sênh, tiêu, chuông, trống, thanh la, não bạt, khánh, v.v… cả ban hát hơn hai mươi người, theo lệ ngồi bên góc vũ đài diễn tấu.

      Hoàng Tử Hà còn chẳng nhìn người bên ấy, càng hiểu tạp kim loại mà y là gì, chỉ liếc qua rồi đáp bừa: “Chắc là gảy sai đấy thôi.”

      Lý Thư Bạch quay sang cười với , thêm gì nữa.

      Hai người tựa vào lan can, cách bức màn, cùng xem ca múa. Phía là đình đài lầu gác thắp đèn sáng choang, bên dưới là mặt hồ in bóng vũ nữ xoay tròn như gió, đôi đàng đều lộng lẫy xa hoa. Sóng gợn lăn tăn, ngạt ngào hương quế.

      Đúng lúc ấy, chợt nghe loáng thoáng bên hồ có người hô hoán: “ hay! Xảy ra chuyện rồi!” Hoàng Tử Hà vội nhìn theo, thấy tiếng động phát ra từ phía bụi xương bồ. tên đầy tớ tức tốc chạy tới, vừa chạy vừa la: “Cứu mạng, cứu mạng! Có người chết!”

      Vừa nghe hai tiếng “người chết”, Chu Tử Tần phản ứng nhanh nhất, lập tức chạy đến bên hồ.

      Nữ quyến trong nhà thủy tạ sợ đến hồn phi phách tán, hốt hoảng ôm ngực, chỉ trừ Hoàng Tử Hà và Chu Tử Yến. Hoàng Tử Hà đứng dậy, nhìn qua bức màn ra ngoài, chợt nghe giọng Lý Thư Bạch bình thản mà chậm rãi: “ thôi, qua xem thế nào.”

      gật đầu, vén rèm bước xuống thềm.

      Bà mợ cùng đương hoảng sợ, thấy thế cuống quýt hỏi với theo: “Tử Hà, con đâu đấy.”

      “Con xem người chết.” Hoàng Tử Hà cúi mình thi lễ với bà ta, rồi nhanh nhẹn quay người xăm xăm về phía bụi xương bồ.

      Chỉ nghe tiếng bà mợ giậm chân đằng sau: “Con con đứa xem xác chết gì chứ…”

      Hoàng Tử Hà lờ , hối hả chạy đến trường.

      Chu Tử Tần ngồi chồm hỗm giữa bụi xương bồ, xem xét thi thể nữ nằm sấp. PHần đầu chìm trong nước, vai và lưng nửa nửa , từ eo trở xuống nằm nền đất bùn, hai tay vương ra đằng trước cắm vào bùn lầy, chết dưới nước trong tư thế kì quái.

      “Sùng Cổ! Mau lại đây xem cái xác này!” Chu Tử Tần bí, thấy đến vẫy tay lia lịa. Gã vẫn quen miệng gọi là Sùng Cổ, xem chừng thể chấp nhận việc là con .

      Hoàng Tử Hà đến gần, nhận ra phía trước là bùn lầy mà mình lại giày tơ, vận váy xếp nếp, tiện lội xuống, bèn dừng lại, cầm lấy chiếc đèn lồng từ tay bổ khoái bên cạnh, giơ sang soi thi thể.

      Người chết là nữ, hơi đẫy đà, tóc vấn theo lối hoa huệ bê bết bùn, quần áo dính đầy bùn đất, sao nhận ra kiểu dáng ban đầu nữa.

      Chu Tử Tần lật cái xác lại, kéo đôi tay lún sâu dưới bùn ra, vốc nước rửa sạch.

      Người này áng chừng mười tám mười chin, da dẻ trắng nõn, mặt mũi đoan trang, cũng coi như có nhan sắc. Đôi tay thon dài nhắn, song khi cắm xuống bùn bị xây xước vô số chỗ, chưa kể vết xước dài từ mu bàn tay kéo đến tận dưới đốt xương ngón giữa.

      Hoàng Tử Hà chậm rãi giơ ngọn đèn lồng lên, xem xét mặt mũi tử thi, thấy vẫn còn vệt phấn lem luốc bèn bảo: “Tử Tần, gọi ông bầu gánh hát tới đây nhận mặt, xem có phải người của họ .”

    3. Hannah314159

      Hannah314159 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      3
      “Ôi chao! Bích Đào à! chết thảm quá!” Bầu gánh sụt sùi mếu máo, khiến người ta nỡ nhìn.

      Chu Tử Tần hỏi: “Là người của gánh các vị ư?”

      “Thưa vâng, Bích Đào là người của chúng tôi, lúc đến đây hẵng còn sớm nên ấy muốnđi dạo trong vườn, đợi mãi tới giờ diễn vãn chẳng thấy về. May mà Úc Lý theo ấy cũng tập qua khúc Nghê Thường Vũ Y, chúng tôi đành để Úc Lý thay vào.”

      Hoàng Tử Hà nhìn sang Úc Lý, thấy ta vóc người nhắn, bưng mặt khóc gào: “Sư phụ, sư phụ ơi…”

      Còn đương trầm ngâm, Chu Tử Tần ghé tai thào: “Vụ này khó quá!”

      Hoàng Tử Hà liếc gã: “Sao vậy?”

      “Sùng cổ xem, có rất nhiều điểm lạ lùng! Thứ nhất, người chết úp mặt xuống bùn, nằm ngay bên mép nước, đáng lý phải là bị người ta túm tóc ấn xuống nước cho chết sặc, nhưng đầu tóc người này tuy hơi rối song có dấu vết bị lôi túm.” Hoàng Tử Hà gật đầu.

      Thấy hản đối, Chu Tử Tần phấn chấn tiếp: “Thứ hai là, hung thủ ấn đầu nạn nhân xuống nước, như vậy phải ngồi hoặc quỳ bên cạnh, nhưng cạnh cái xác có dấu chân, lẽ nào hung thủ ngồi lên người nạn nhân ư? Như thế làm sao vận sức được?”

      Hoàng Tử Hà nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vậy công tử thấy tiếp theo phải bắt tay từ đâu?”

      “Ta cho rằng, đầu tiên phải kiểm tra giày và quần áo tất cả mọi người, hễ thấy giày hay áo ai dính bùn hoặc bị ướt bắt lại thẩm vấn, đặc biệt là đàn ông khỏe mạnh.”

      Hoàng Tử Hà vặn lại: “Công tử chẳng trường có dấu chân ư?”

      “Cái đó… có lẽ hung thủ dùng cách gì đó xóa dấu vết rồi.”

      Hoàng Tử Hà ngồi xuống, soi đèn vào thi thể Bích Đào rồi vén tay áo nạn nhân lên, trỏ cổ tay hỏi: “Công tử thấy những vết thương này chứ?” Chu Tử Tần gật đầu: “Chắc là bị đá dăm lẫn trong bùn cứa phải.”

      “Trừ vết bị đất đá cào xước còn gì nữa?”

      Chu Tử Tần nhìn kỹ lại, rồi trỏ vết thương dài từ mu bàn tay đến tận gốc ngón giữa: “Cái này… Hình như hơi khác.”

      Hoàng Tử Hà nghiêng đầu nhìn sang, ý bảo gã nghĩ tiếp: “Công tử đoán xem, tại sao lại có vết thương này, bị cào xước như thế nào?”

      Chu Tử Tần bấy giờ mới à lên: “Có kẻ giật thứ gì đó từ tay Bích Đào! Cào xước luôn tay ta!”

      “Ừm…” Hoàng Tử Hà gật đầu, lại hỏi: “Bích Đào có phải là người gảy hầu thứ hai trong ban hát của các vị ?” Bầu gánh gật đầu thưa: “Đúng thế.”

      “Vậy người tấu hầu thay chân Bích Đào hôm nay là Úc Lý ư?”

      “Thưa phải, khúc Nghê Thường Vũ Y cần hai cây hầu, Bích Đào là cây thứ hai. phải độc tấu, chỉ cần hòa tấu, nên chúng tôi mới dám để Úc Lý thay vào.”

      Hoàng Tử Hà đưa mắt nhìn Úc Lý khóc lóc, thong thả : “Thế , tôi nghĩ Úc Lý nương nên giải thích đôi lời về lý do giết sư phụ, các vị thấy thế nào?”

      Câu này đột ngột buông ra khiến tất cả mọi người trong ban hát sững sờ, Úc Lý bưng mặt khóc òa lên: “Tôi… Sao lại là tôi? Oan cho tôi quá…”

      Chu Tử Tần kinh ngạc ngoái lại, thấy Hoàng Tử Hà đầy vẻ đoan chắc mới nghi hoặc vòng quanh Úc Lý rồi vòng lại ghé tai hỏi Hoàng Tử Hà: “Sùng Cổ có lầm đấy? Quần áo ta sạch bong, giày cũng lấm bùn, chỉ có ống tay áo hơi lem luốc thôi. Huống hồ ta người hơn hẳn Bích Đào, trông tay cũng chẳng lấy gì làm khỏe, sao có thể dìm đầu nạn nhân xuống nước được?”

      Hoàng Tử Hà đáp mà thẳng đến chỗ Úc Lý, vén tay áo ta lên.

      Dưới ống tay áo là xâu vòng vàng phải đến năm sáu chiếc, ôm lấy cổ tay.

      Mấy nhạc công bên cạnh ồ lên: “Đây là xâu vòng của Bích Đào mà! Mấy hôm trước ấy còn khoe với chúng tôi, là tài tử Trần Luân Vân tặng.”

      Úc Lý vô thức giấu cánh tay đeo vòng vào ngực, song thấy mọi người vẫn dồn mắt nhìn mình hoảng sợ khóc nức lên: “Đây… Đây là sư phụ cho tôi mượn…”

      ư? Sư phụ tốt đấy, chỉ mất tích đúng lúc quan trọng để thế chỗ, còn tặng cả xâu vòng vàng cho nữa. Tiếc rằng ấy quên mất chuyện.”

      Đoạn Hoàng Tử Hà quay sang bầu gánh: “Ban hát nhà các người bình thường kỷ luật lỏng lẻo thế à? Lúc diễn tấu còn cho đeo trang sức ư?”

      Bầu gánh vội đáp: “Chuyện đó… Chúng tôi quản rất nghiêm, từ khi bắt đầu truyền nghề dạy, trong lúc gảy đàn được đeo vòng nhãn, khi thổi tiêu sáo cho đeo hoa tai dài hay vòng buông rủ. Trước khi lên sân khấu nhất loạt thu lại hết, để khỏi ảnh hưởng khi biểu diễn.”

      “Đúng thế, nếu là chiếc vòng hay cái lắc có thể lén giấu vào ngực áo. Nhưng xâu vòng thế này, nếu giấu vào áo gồ lên, rất dễ bị phát , Huống hồ sư phụ vừa mất tích, xâu vòng rơi vào tay Úc Lý, chẳng phải càng chứng tỏ ta là hung thủ hay sao? Thế nên, chỉ còn cách duy nhất là đeo vào cổ tay mình. Cũng may, chỉ cần đẩy lên chút, để tay áo rủ xuống là che giấu được thôi.” đoạn, Hoàng Tử Hà bỏ tay ta xuống, “Bởi vậy, bất chấp quy củ được đeo vòng nhẫn khi diễn tấu, vì chỉ có cách ấy mới giấu được xâu vòng này. Tiếc rằng xui xẻo, lại gặp phải Quỳ vương, hơn nữa trong khi diễn tấu cẩn thận để xâu vòng chạm vào dây đàn, bị vương gia nghe được.”

      Lý Thư Bạch và mọi người kéo đến nghe giảng giải, lúc này mới lên tiếng: “Đúng thế, bấy giờ đoạn giữa khúc Nghê Thường Vũ Y sắp kết thúc, ta chợt nghe thấy tiếng đàn từ cây hầu thứ hai có lẫn tạp kim loại, có lẽ Hoàng tiểu thư cũng đoán ra từ điểm này.”

      Ánh mắt mọi người nhìn Lý Thư Bạch bỗng tràn đầy ngưỡng mộ. Cây đàn thứ hai thường chỉ là hòa tấu, phải chủ tấu, tiếng đàn cũng bị lần vào thanh của các nhạc cụ khác. Chẳng ai ngờ chỉ bằng thanh ấy, y đoán ra cây đàn nọ có vấn đề.

      Cũng có người tỏ vẻ kính nể Hoàng Tử Hà, dựa vào manh mối đó mà luận ra hung thủ.

      Trong ban hát có người : “Tôi nhớ ra rồi, bấy giờ khi tất cả vào chỗ mà chưa thấy Bích Đào, chính Úc Lý chạy tìm, rồi trở về bảo tìm thấy. Có phải chính lúc đó ta dìm Bích Đào xuống nước ?”

      “Có nhẽ đâu thế.” Bầu gánh hát nhăn mặt, “Úc Lý nhắn như thế, làm sao đủ sức dìm được Bích Đào? Lẽ nào đúng là ta mình giết hại Bích Đào, rồi lại bình thản quay về ư?”

      Úc Lý gật dầu lia lịa, kêu khóc thảm thiết: “Đúng vậy! Thấy tôi thích xâu vòng quá, cứ mê mẩn ngắm mãi, sư phụ bèn tháo ra cho đeo lúc thế thôi, tôi… tôi chỉ đeo xâu vòng lúc, sao thành hung thủ giết người được?”

      “Đúng thế, ta yếu đuối như vậy làm sao giết người được? Giết xong xóa dấu vết thế nào?” Chu Tử Tần cũng gật đầu tán đồng, “Sùng Cổ, hay là chúng ta tra xét kỹ lại lần nữa xem?”

      cần đâu, tôi có thể diễn lại tình hình lúc đó ngay bây giờ.” rồi liếc Chu Tử Tần, “Phiền Chu bổ đầu tìm giúp tôi người phối hợp.”

      Chu Tử Tần tức vỗ ngực: “ cần nhờ người khác, cứ để ta.” Hoàng Tử Hà chớp mắt nhìn lại gã lượt từ xuống dưới. Hôm nay Chu Tử Tần được mời tới chơi tết Trung thu nên mặc đồ bổ đầu, mà vận thường phục. Chỉ thấy gã khoác chiếc áo gấm Thục màu hồ thủy, thêu từng cụm hoa đỏ thắm, lưng thắt đai vàng rực, đeo túi hương tía, hầu bao lục, bao gươm da cá bạc… Từ xuống dưới phải đến cả chục màu.

      cảm thấy người này có đem nhận nước ngay lập tức cũng đáng , nhỡ đâu tẩy sạch được đống màu mè lòe loẹt kia càng hay.

      “Đến đây.” Hoàng Tử Hà vẫy tay gọi gã, rồi rút xâu vòng ra khỏi tay Úc Lý, dẫn Chu Tử Tần đến bụi xương bồ bên hồ.

      ra hiệu cho Chu Tử Tần giơ tay lên, hỏi: “Trời hơi lạnh, giờ lội xuống nước biết có lạnh ?”

      Chu Tử Tần vẫn chưa hiểu ý, ngu ngơ đáp: “Lần trước lặn xuống vớt thi thể ở Trường An giúp Sùng Cổ còn lạnh hơn… Nhưng giờ ta phải lội xuống tìm cái gì à?”

      “Công tử đợi chút.” rồi vứt luôn xâu vòng vàng tay xuống đáy nước nông. Tuy xâu vòng chìm lút nửa vào bùn, nhưng mực nước sâu tới nửa thước, dưới ánh đèn vẫn thấy lấp loáng ánh vàng.

      Chu Tử Tần ngạc nhiên hỏi: “Sùng Cổ làm gì thế?” “Công tử lội xuống vớt xem?”

      Bấy giờ gã mới hiểu ra, vội chen vào giữa bụi xương bồ, nhưng được nửa chừng lại nhận ra suýt nữa lún chân xuống bùn, nên hơi ngần ngừ bước tiếp.

      Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn Lý Thư Bạch, y hiểu ý, bèn đến nắm lấy cổ tay Chu Tử Tần: “Để ta giữ cho.”

      “Được!” Chu Tử Tần nắm lấy tay Lý Thư Bạch, giẫm chân xuống bùn, nhao người ra nhặt xâu vòng dưới nước.

      Hoàng Tử Hà đưa mắt cho Lý Thư Bạch, ý nhìn Chu Tử Tần vô tội với vẻ cảm thông rồi thình lình thả tay. Chu Tử Tần vươn người ra, tức ngã nhào xuống nước.

      định hét lên bùn nước xộc vào miệng. Thấy Chu Tử Tần hốt hoảng vùng vẫy, Lý Thư Bạch lại tóm vào mắt cá xách ngược gã lên, tức cả người nằm úp sấp giữa vùng bùn. Vì bị xách ngược mắt cá nên gã có điểm tựa, hai tay cuống quýt quơ quào trong bùn mà tóm được thứ gì đế vận lực, dù biết bơi cũng vô dụng, từng chuỗi bong bóng thi nhau sủi lên òng ọc, tựa hồ sặc nước đến choáng váng.

      Lý Thư Bạch vội kéo gã dậy, Chu Tử Tần sặc sụa ngồi phệt giữa bụi xương bồ nôn ra toàn bùn với nước, như con cua vừa móc trong bùn ra.

      Hoàng Tử Hà đưa khăn bông cho gã rồi ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Tử Tần sao chứ?”

      Chu Tử Tần vừa lau đầu tóc vừa hắt xì lia lịa, lắp bắp đáp: “ sao.” Làm gì có chuyện sao? Quận thú Chu Tường nhìn con trai mà chỉ muốn khóc thét lên. Tiếc rằng người ra tay là Quỳ vương nên ông ta đành ngậm bồ hòn làm ngọt, gượng cười bảo kẻ hầu: “Mau lấy đồ đến để bổ đầu thay.”

      Hoàng Tử Hà bấy giờ mới quay sang nhìn Úc Lý, thấy ta gục xuống đất, chậm rãi giải thích: “Nhìn vết bùn dính tay áo , tôi mới nghĩ đến cách giết người này. Tuy sau khi ra tay cố lau sạch bùn, nhưng vẫn còn vệt lờ mờ, nếu so với đường viền giày của Bích Đào hẳn là vừa khéo. Thử nghĩ xem, nắm chân ta làm gì chứ?”

      Úc Lý mặt xám như tro, cổ họng khô rang, ấp úng mãi thốt nên lời.

      Thấy vậy, Chu Tường bèn trút giận lên ta, thét gọi đám bổ khoái bắt lại: “Mau trói ả khi sư diệt tổ táng tận lương tâm này vào, để ta thẩm vấn!”

      Mấy chị em trong ban hát xót xa nhìn Úc Lý, nước mắt như mưa: “Sao lại nghĩ quẩn như thế…”

      “Là … trời có mắt!” Úc Lý bị lôi , vẫn còn gào lên tuyệt vọng, “Tôi có chỗ nào bằng ả? Ả ngu ngốc như thế, học mười mấy năm mới được là hầu thứ hai! Tôi đứng bên học lỏm còn gảy hay hơn! Chẳng qua ả có chút nhan sắc mà thôi, dựa vào cái gì mà giẫm lên đầu lên cổ tôi…”

      Hoàng Tử Hà thở dài: “Nếu là ngọc sáng sớm muộn cũng có người phát ra thôi, sao phải cố chấp như thế?”

      lên tiếng, đám bổ khoái lôi Úc Lý cũng dừng lại. Úc Lý nhìn chằm chằm thi thể Bích Đào, rong ròng nước mắt, nghẹn ngào: “Ả… Ả ngày ngày lăng nhục tôi, tôi vẫn cố nhẫn nhịn, nhưng ả biết tôi ngưỡng mộ Trần công tử, còn cố ý bám lấy tôi khoe khoang xâu vòng y tặng...”

      Ánh mắt Úc Lý xám ngoét như tro tàn, lướt qua gương mặt Hoàng Tử Hà: “Tôi… Tôi ấp ủ kế hoạch này suốt mấy tháng, nghĩ nghĩ lại, bảo đảm còn gì sơ hở… Thực ngờ tiểu thư chỉ liếc qua là thấy đầy rẫy sơ sót…”

      Hoàng Tử Hà lặng thinh, nhìn theo đám bổ khoái lôi Úc Lý .

      Chu Tử Tần phía sau vừa lau mái tóc mới gội sạch, vừa than thở: “Đúng là nghĩ quẩn.”

      Hoàng Tử Hà ngoái lại nhìn gã, gật đầu rồi khẽ: “Bích Đào, Úc Lý. Hai cái tên này rất giống nhau, hẳn là vào gánh hát cùng lúc.Vậy mà giờ đây người lọt mắt xanh bầu gánh, trở thành nghệ nhân, kẻ kia gọi là đệ tử, thực ra chỉ là tỳ nữ. Họ cùng cùng về, đương nhiên cũng cùng quen biết Trần Luân Vân nức tiếng phong lưu. Mối quan hệ tế nhị này, kéo dài đến giờ, sau đó…”

      “Xâu vòng vàng Trần Luân Vân tặng Bích Đào, cuối cùng trở thành giọt nước tràn ly.”

      “Đủ thấy đời này, vướng mắc về tình cảm là thứ khiến người ta đau đớn nhất.” giọng chậm rãi vang lên đằng sau, đủ lọt tai , nhưng lại để kẻ khác nghe được.

      Giọng dịu dàng ôn hòa như thế, khiến Hoàng Tử Hà ngẩn ra thoáng mới ngoái lại.

      Vương Uẩn ở sau lưng , ràng nãy giờ vẫn đứng đó, thấy phá án xong mới lên tiếng.

      Dưới ánh đèn leo lét, ánh mắt y nhìn sâu thăm thẳm, khiến Hoàng Tử Hà bối rối cúi đầu.

      Chỉ nghe ý bình thản : “Sống đời mỗi người đều có duyên phận và chốn về riêng, việc gì phải chuốc thêm phiền phức? Cuối cùng lại rơi vào cảnh hại người hại mình.”

      Tim Hoàng Tử Hà thót lại, tuy hiểu ý y, song chẳng có cách nào phản bác, đành nín lặng cúi đầu.
      Màn Thầu thích bài này.

    4. Hannah314159

      Hannah314159 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      3
      Trăng ngả về Tây, quá canh ba.

      Yến tiệc kết thúc thế này khiến Phạm Ứng Tích khỏi khó chịu. May mà Hoàng Tử Hà nhanh chóng vạch chân tướng, nhưng mọi người cũng cụt hứng, quên bẵng cả điệu Nghê Thường Vũ Y điên đảo chúng sinh.

      Khách khứa lục tục cáo từ, ai về nhà nấy. Hoàng Tử Hà cùng mợ lên xe, chợt nghe thấy sau lưng có người gọi: “Tử Hà”

      ngoảnh lại, thấy Vương Uẩn tươi cười đứng dưới ngọn đèn lồng ngay trước cửa, ngẩng lên nhìn mình khẽ : “Sáng mai ta đến bàn bạc vài việc với các trưởng bối trong tộc của . Nếu rỗi, có thể trò chuyện mấy câu tốt quá.”

      Hoàng Tử Hà cứng người, cúi đầu hành lễ với y rồi im lặng quay buông rèm xe xuống.

      Tấm rèm vừa buông, nụ cười môi Vương Uẩn cũng tắt lịm. Y ngước lên nhìn bầu trời tối thẫm lồng lộng đầu, trăng xế, những vì sao lấp lánh đầy trời lại càng sáng .

      Những thứ xa xăm thể với tới dường như luôn xán lạn hơn hết thảy. Cũng có thể là vì chói lọi quá mức, nên càng có vẻ khó với tới.

      Giống như người con y những tưởng chỉ cần với tay ra là chạm đến, giờ biến thành vì sao rực rỡ mà xa xăm nhất giữa ngân hà. Ánh sáng chói ngời ấy chẳng khác nào ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, khiến y ngày đêm canh cánh, nhung nhớ chẳng quên, khó mà kìm nén.

      Vương Uẩn quay người lên ngựa, chuẩn bị về nhà họ Vương. chi họ Vương Lang Gia dọn đến Xuyên Thục cũng có cơ ngơi, y là đích tôn dòng chính nhà họ Vương, đương nhiên ai dám lơ là tiếp đãi.

      Con ngựa y cưỡi dường như cũng gà gật buồn ngủ, cứ lê từng bước uể oải. Thoáng nghe tiếng chuông vàng leng keng, y chẳng cần ngoái lại cũng biết xe ngựa của Quỳ vương qua, bèn kéo cương ngựa tránh sang bên đường.

      Đường phố ban đêm chỉ có ngọn đèn leo lét ở chỗ ngoặt. Lý Thư Bạch vén rèm xe lên gọi: “Uẩn Chi.”

      Vương Uẩn gật đầu chào y: “Vương gia.”

      “Hôm nay Trung thu, dự tiệc ở phủ tiết độ xong ta vẫn chưa tận hứng. Vừa hay có ít trà ngon, Uẩn Chi có hứng cùng ta song đóm (1) nếm trà chăng?”

      (1) Song đóm: xưa kia thưa sinh nghèo có tiền mua dầu thắp đèn thường bắt đom đóm bỏ vào vỏ trứng làm đèn, ngồi bên song cửa đọc sách. Về sau “song đóm” thường chỉ nơi đọc sách.

      Vương Uẩn ung dung mỉm cười đáp: “Ngày ngắn buồn đêm dài, sao chẳng thắp đuốc dạo. Gia có nhã hứng, ty chức nào dám tuân?”

      Lý Thư Bạch gì thêm, chỉ ra hiệu cho y cùng. Chẳng bao lâu thấy gác Đôn Thuần, nơi tạm trú giờ của Lý Thư Bạch phía trước.

      Gác Đôn Thuần vốn là hành cung năm xưa Huyền Tông cho xây dựng trong lúc chạy loạn An Sử đến đây. Tiếc rằng chưa xây xong, ngài ngự được Túc Tông tôn làm Thái thượng hoàng, rước về Trường An, để lại cung Đôn Thuần thi công dang dở. Quan viên đất Thục liền thu quy mô lại, sau khi xây xong đổi gọi là gác, trở thành vườn cảnh của quan phủ Xuyên Thục. Lần này Quỳ vương giá lâm, quận Thục gấp rút tu sửa, để y ở tạm.

      Vương Uẩn theo Lý Thư Bạch vào hiên Xuân Hóa, sau khi dâng trà xong, tất cả người hầu lui ra, kể cả Trương Hàng .

      Đèn đuốc sáng choang soi tỏ bóng hai người. Cả hai đều biết lòng dạ đối phương, nhưng ai chịu toạc ra, chỉ đàm luận mấy chuyện vặt trong triều. Đồng Xương công chúa được an táng, đoàn đưa tang dài đến hơn hai mươi dặm, trong triều cũng có kẻ bàn rằng tang lễ vượt quá quy củ, hoàng thượng bèn phong nàng làm Vệ Quốc Văn Ý công chúa, lại cùng Quách thục phi ra tận cửa cung khóc lóc tiễn đưa, từ bấy ai dám can gián nữa.

      “Người nhà của các ngự y sao?” Vương Uẩn hỏi. Vì cái chết của Đồng Xương công chúa, hoàng đế trút giận sang các ngự y, cho rằng họ cứu chữa chậm trễ, sau khi giết hết hơn hai mươi người bọn Hàn Tông Thiệu, Khang Trọng Ân, còn toan hạ ngục tất cả họ hàng, lên đến hơn ba tăm người. Lý Thư Bạch thác rằng luật Đại Đường có tiền lệ, Đại Lý Tự thể xử lý, hoàng đế liền chuyển vụ này cho kinh triệu doãn Ôn Chương, khiến y chạy thoát.

      “Ngự Sử Đài dám can ngăn, thừa tướng Lưu Chiêm dâng tấu xin thánh thượng bị đuổi ra, giờ bị bãi tướng, biếm Lĩnh Nam làm quan. Ôn Chương phán cho hơn ba trăm người kia phải lưu đày, gần đây bị tố cáo là ăn hối lộ nên xử , ta thấy thánh thượng nương tay đâu.” Lý Thư Bạch mấy chuyện buâng quơ, tuy y ở Thục nhưng vẫn nắm tình hình triều chính hơn ai hết.

      Vương Uẩn thở dài: “Chuyện lớn trong triều như gió mây biến ảo, sóng dữ dồn dập thực khiến người ta sao lường được.”

      Lý Thư Bạch tiện tay cầm chén lên châm trà cho y, cười : “Trong triều giờ đây gió mây biến ảo, song đều nằm trong dự liệu của ta, riêng có chuyện ta nghĩ mãi vẫn sao hiểu nổi.” Trong kinh, Lý Thư Bạch thú hứng nào cũng đứng đầu, châm trà, thúc cúc, mã cầu, thứ gì cũng là cao thủ, tăm trà mà đều tăm tắp, mãi vẫn chưa tan. Vương Uẩn nâng chén bằng ba ngón tay, ngắm nhìn kỹ rồi hỏi: “Chẳng hay gia hiểu chuyện gì?”

      “Ta còn nhớ, mùa thu ba năm trước, sau khi ta vang danh lâu, chúng ta gặp nhau bên bờ Khúc Giang. Bấy giờ ta cứ ngỡ Uẩn Chi dự kỳ thi năm sau, ai ngờ ngươi nghe tin ta sắp ra biên tái dẹp Sa Đà, lại muốn theo ta tòng quân.”

      Nhà họ Vương Lang Gia xưa nay thanh cao tao nhã, thường theo nghiệp bút nghiên, ra làm quan văn, Lý Thư Bạch lúc ấy cũng kinh ngạc hỏi Vương Uẩn: “Bằng vào gia thế và chỗ dựa của mình, ngươi ở trong triều ắt như cá gặp nước, sao lại phải tòng quân?”

      “Tôi muốn con đường được người khác trải thảm sẵn, có lẽ chọn đường tổ tiên mình cố ý tránh né hay hơn.”

      Dưới ánh nắng đầu thu năm ấy, Vương Uẩn, bấy giờ còn là thiếu niên, từng đầy quả quyết, tựa như dã thấy bến bờ mà đời này mình cập.

      Vậy là, trong danh sách các hộ vệ cùng mà Lý Thư Bạch trình lên triều đình, có thêm tên Vương Uẩn. Giữa thu, họ đến ven rìa sa mạc, đứng đài Phong Hỏa phóng mắt nhìn ra biên ải ngút ngàn. Cỏ úa chiều tàn, sông dài uốn lượn, khói đùn thẳng tắp.

      Họ phóng ngựa hành quân giữa sa mạc, đuổi giết quân Sa Đà xâm phạm, có lần hăng hái còn đuổi theo đến tận lúc trăng lên, mấy chục kỵ mã giẫm lên bóng đêm tắm máu quay về. Đất Hồ tháng Tám đổ tuyết, vầng trăng tàn vẫn còn treo cuối trời, những bông tuyết lả tả rơi xuống sa mạc, giáp sắt loang loáng, lạnh đến thấu xương, Lý Thư Bạch cưỡi ngựa dẫn đầu ngoái lại phóng mắt nhìn ra xa rồi ghìm cương, tháo túi rượu đeo bên hông ngựa quăng cho Vương Uẩn.

      Rượu nóng vừa vào miệng, máu trong người cũng bắt đầu sôi lên. Hơi lạnh bị xua tan, vì vừa thắng trận nên mọi người vô cùng hào hứng, gào lên hát ông ổng giữa đồng hoang.

      Vương Uẩn hòa giọng được với đám người đó, chỉ cưỡi ngựa ngẩng nhìn trời, theo họ về doanh trại. Doanh Lũng Hữu ở ngay trước mắt, gốc bạch du trước cửa doanh thấp thoáng giữa màn mưa tuyết. Vương Uẩn phủi tuyết đọng mình, chợt sinh lòng cảm khái đọc câu: “Tuyết bay mờ biên ải, tắt khói Phong Hỏa đài.”

    5. Hannah314159

      Hannah314159 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      3
      “Bởi vậy, sau lần đẩy lùi Sa Đà, khải hoàn về kinh đó, ta đem ngươi ra trận nữa.” Lý Thư Bạch chậm rãi , “Mỗi người đều có nơi thuộc về mình, kiếp này, ngươi là đích tôn nhà họ Vương Lang Gia cao nhã hào hoa, sống giữa cảnh phồn hoa thịnh thế. Kiếm quý dù sắc bén đế đâu sa trường cũng chẳng bằng thanh đao thường, gió cát và máu tanh chỉ tổ bào mòn lưỡi kiếm, thậm chí tàn hủy chất thép tốt của nó thôi.”

      Vương Uẩn lặng lẽ nhìn xuống: “Nhưng khoảng thời gian theo vương gia khai phong cho thanh kiếm (1). Từ đó tôi mới bước lên con đường này, từ ty Phòng vệ đến Tả Kim Hộ Vệ, ít nhất cũng thoát được con đường cha tôi bày sẵn. Đời này kiếp này… tôi phải cảm ân gia dìu dắt.”

      (1)Theo quan niệm của người xưa, kiếm rèn ra, dù sắc bén tới đâu, nếu chưa thấm máu người tức là chưa được khai phong, thể coi là kiếm quý.

      “Ta biết ngươi lòng, nhưng người sống đời lúc nào cũng có chuyện bất đắc dĩ. Ví như ngươi nhận lệnh giết ta phải dốc sức làm cho được, bằng mọi cách dồn ta vào chỗ chết.” Lý Thư Bạch thản nhiên như bàn luận về bóng tối ngoài song vậy.

      Vương Uẩn thoáng sững ra, ngón tay nâng chén trà bất giác rụt lại. Cái chén hơi nghiêng, hai tăm bọt bên trong chưa tan hết sánh ra ngoài.

      Y từ từ đặt chén xuống, ngẩng lên nhìn Lý Thư Bạch.

      Đêm khuya thanh vắng, hương quế thoảng qua. Lần đầu gặp bên bờ Khúc Giang, y cũng hành lễ với Lý Thư Bạch giữa hương hoa quế ngan ngát thế này.

      “Vương Uẩn Lang Gia, tự là Uẩn Chi. Từ nay nguyện theo gia tung hoành thiên hạ, bảo vệ giang sơn Đại Đường.” Lời còn văng vẳng bên tai, vậy mà giờ đây ngồi bên nhau giữa đêm khuya thanh vắng, lại là tình cảnh thế này.

      Vương Uẩn ngẩng lên nhìn Lý Thư Bạch, gượng cười: “Vương Uẩn là thần tử, phụng lệnh làm việc, thể tự chủ, xin gia bỏ quá cho.”

      Thấy y thẳng thắn thừa nhận, Lý Thư Bạch cũng cười đáp: “Nếu ta để bụng lần trước đâu có ngăn Tử Hà tiếp tục căn vặn? Ta hiểu tình cảnh của mình, cũng biết chỗ khó xử của Uẩn Chi. Điều mình muốn, ắt làm với người khác.”

      Vương Uẩn lặng lẽ gật đầu. Y còn mải nghĩ về việc Quỳ vương thân thiết gọi thẳng tên vợ chưa cưới của mình như thế. Nhưng chẳng mấy chốc y nghĩ thông, người như Lý Thư Bạch lẽ nào lại nuốt lời.

      Như guốc trong bụng y, Lý Thư Bạch thản nhiên tiếp: “Ngươi nhận nhiệm vụ này, hẳn cũng biết đây là kế mũi tên trúng hai con chim. Nếu ta chết, triều đình cũng coi như trừ được mối họa tiềm lớn nhất; còn nếu mọi chuyện bại lộ nhà họ Vương tránh khỏi liên can. Bất luận ra sao, kẻ bày kế vẫn có thể khoanh tay ngồi nhìn, tiện thể dọn sẵn con đường bằng phẳng.”

      “Thế nên gia… gác chuyện này lại, muốn làm ầm ĩ lên, cũng tức là, muôn đôi bên cùng tổn thất?”

      “Chẳng lẽ ngươi ư?” Lý Thư Bạch ngừng lát mới tiếp: “Ta biết phải ngươi phóng hỏa, hành vi kiểu đó giống tác phong của ngươi.”

      Vương Uẩn khẽ đáp: “Tôi biết việc đó… Chỉ là, cách nào ngăn trở.” “Ngươi ngăn nổi đâu. Tất cả những kẻ vọng tưởng ngăn cản đều bị nghiền nát. Lưu Chiêm vậy, Ôn Chương cũng thế, hai ta cũng vậy mà thôi.” Gương mặt tưởng chừng luôn bình thản của Lý Thư Bạch, cuối cùng cũng thoáng vẻ mệt mỏi. Y chăm chú nhìn Vương Uẩn, hạ giọng: “Giờ ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao, lại bị ta lột trần thân phận, e rằng nhà họ Vương cũng gặp rắc rối. Nhưng ta có thể giúp ngươi.” Vương Uẩn chậm rãi gật đầu: “Vương gia câu nặng tày chín đỉnh, ắt nuốt lời. Nhưng… dám hỏi gia muốn nhà họ Vương làm việc gì?” Lý Thư Bạch làm thinh. lâu.

      Đêm khuya thanh vắng, lặng phắc như tờ. Bóng tối như ngưng đọng lại, nuốt chửng tất thảy những dơ bẩn và đẹp đẽ.

      Chẳng biết bao lâu sau, Lý Thư Bạch mới hạ quyết tâm, lên tiếng: “Từ bỏ hôn ước năm xưa.”

      Hôn ước năm xưa.

      Năm mười sáu tuổi, vì ngượng nghịu, Vương Uẩn mới rủ Lý Nhuận cùng nhìn trộm thiếu nữ nọ, chỉ thoáng thấy gương mặt nghiêng của .

      Đó là hôn định sẵn từ khi y còn . mảnh giấy, hai cái tên, từ người xa lạ, trở thành người gần gũi nhất.

      Vậy mà giờ đây, Lý Thư Bạch lại bảo y, từ bỏ.

      Vương Uẩn cúi đầu, phì cười: “Quỳ vương gia quả rất giỏi cân nhắc tình hình, hề sơ sẩy. Biết tồn vong của nhà họ Vương đều trông cả vào câu này, vậy mà vẫn bày ra vẻ khoan dung cho tôi lựa chọn.”

      “Uẩn Chi, chuyện này là ta phải với ngươi.” Lý Thư Bạch cúi xuống vô thức xoay xoay chén trà trong tay, chậm rãi thuyết phục: “Nhưng ngươi có nghĩ trước đây Tử Hà từng vạch trần chuyện cũ của Vương hoàng hậu, nếu gả vào nhà ngươi, ngày tháng sau này ra sao?”

      Vương Uẩn cười nhạt: “Nàng là vợ tôi, đương nhiên tôi dốc hết sức bảo vệ, cần gia nhọc lòng.”

      “Thế nếu sau khi ngươi ám sát thất bại, ta về kinh gặp thánh thượng sao? Lý Thư Bạch thản nhiên hỏi tiếp, “Nhà họ Vương các người liệu có thoát nổi kiếp nạn này ? Dẫu ngươi muốn bảo vệ, phải làm thế nào mới bảo vệ được đây?”

      Vương Uẩn thong dong đáp: “Khả năng nhà họ Vương bị diệt, cũng lớn bằng phủ Quỳ đâu.”

      Lý Thư Bạch vẫn lạnh tanh: “Phủ Quỳ có khả năng phản kháng, còn nhà họ Vương thể.”

      Sảnh đường lại chìm vào im lặng, bóng đêm nặng nề phủ trùm lên họ, trong phòng sáng choang mà ngột ngạt, đôi bên đều nhìn thấy vẻ tăm tối sâu xa khó nắm bắt trong mắt người kia.

      Khói trà nghi ngút bốc lên, tạo thành vô vàn hình dạng mờ ảo giữa trung, rồi lại tan vào hư vô.

      lâu, Vương Uẩn mới khẽ: “Vương gia nắm được tất cả chân tướng tôi cũng giấu diếm nữa. Gia cho rằng tại sao đúng lúc này kẻ đứng sau màn lại bất chấp tất cả, tìm đủ cách san bằng mọi thứ mình thể thao túng?”

      Lý Thư Bạch cúi xuống, hờ hững đáp: “Có lẽ vì trong trận động đất ở Giang Nam khi trước, có người rằng triều đình sắp xảy ra biến cố. Ra tay lúc này, vừa khéo ứng với thiên thời địa lợi nhân hòa.”

      “Vậy tiếp theo gia định thế nào? Có bao giờ gia nghĩ Hoàng Tử Hà ở bên cạnh mình gặp phải chuyện gì chăng? Gia cho rằng trong tình cảnh này vẫn có thể bảo vệ nàng bình yên vô hay sao?” Vương Uẩn nhìn chòng chọc Lý Thư Bạch, rất khẽ, nhưng hết sức rành rọt, “Đương nhiên vương gia tài ba xuất chúng, sinh mạng con người chỉ như cỏ rác, huống hồ là thiếu nữ nơi nương tựa. Có lúc chỉ sơ sẩy ly, lại làm gãy cả bụi lan đấy.”

      “Đây chính là… nguyên nhân ta dám hứa hẹn với ấy.” Lý Thư Bạch cúi đầu nhìn bình lưu ly bàn. Con cá đỏ rực trầm mình dưới đáy nước bất động, chẳng biết là ngủ hay nhìn bọn họ, hệt như giọt máu chìm xuống đáy bình.

      “Có những việc ta nhất định phải kết thúc, tận mắt chứng kiến chân tướng. Nhưng có lẽ lần này còn cách nào trở lại, ta… thể để ấy cùng mạo hiểm được.”

      Dường như đây là lần đầu tiên trong đời, giọng y lộ vẻ hoang mang.

      Vương Uẩn ngập ngừng, cuối cùng vẫn dằn được thẳng: “Nhưng gia quyết, hơn nữa còn cho rằng mình thua, nên ngay từ đầu đề nghị tôi từ bỏ hôn , bởi gia nắm chắc phần thắng!”

      “Ngươi lầm rồi.” Lý Thư Bạch khẽ nhúng ngón tay vào làn nước trong bình lưu ly, “Ta chỉ muốn để ấy được tự do.”

      Con cá giật nẩy mình, cuống quýt vẫy đuôi, toan trốn khỏi làn nước ập dờn mùi nguy hiểm. Nhưng sóng nước đập vào thành bình rồi dội lại, cá ở trong nước làm sao tránh nổi, chỉ còn cách cam chịu.

      Vương Uẩn đứng phắt dậy, giọng cũng trở nên sắc lạnh: “Ý gia là Tử Hà ở bên cạnh tôi được hạnh phúc sao?”

      Lý Thư Bạch lặng lẽ ngước lên nhìn kẻ xưa nay luôn ôn hòa như gió xuân, lần này lại vì Hoàng Tử Hà mà mất bình tĩnh, bất giác mỉm cười: “Uẩn Chi, đừng nóng.”

      Thấy y nở nụ cười hiếm hoi, Vương Uẩn thoáng sững ra, đành nén giận ngồi xuống gượng gạo tạ lỗi: “Ty chức thất lễ… Xin gia thứ tội.”

      “Ngươi hiểu lầm ý ta rồi. Thực ra ta chỉ muốn cho Tử Hà cơ hội tự do lựa chọn. Bấ luận ấy cọn ngươi hay ta, ta cũng muốn ấy bị ràng buộc. Đây cũng là công bằng cho cả hai chúng ta…” Ánh mắt tươi tắn của Lý Thư Bạch từ từ hướng ra ngoài song. Bóng cây trùng trùng đứng lặng trong đêm tối, như quái thú rập rình, như mộng mô (*) chỉ chực chờ nuốt chửng những cơn mộng đẹp. “Mấy ngày nữa ta về kinh, vụ ám sát được vén màn, dù ta là ai giật dây ai cầm đầu, nhà họ Vương cũng có thể dẹp tan cơn sóng gió này.”

      (*)Mộng mô: mộ loài quái thú trong truyền thuyết, chuyên ăn những giấc mơ của con người.

      Vương Uẩn lặng thinh cúi nhìn xuống, nhưng cằm lại hơi nhếch lên.

      Lý Thư Bạch rót thêm cho Vương Uẩn chén trà, nước trà màu lục sóng sánh trong chén sứ xanh lam, ánh đèn rọi lên ngón tay thon dài trắng trẻo của y, như sông xuân soi bóng hoa lê, ung dung tao nhã.

      Chỉ nghe y cười : “Uẩn Chi, lẽ nào ngươi dám tin vào bản thân, cảm thấy nếu có hôn ước ràng buộc, Tử Hà chọn mình sao?”

      Thấy y thư nhàn tự đắc, Vương Uẩn chợt thấy lòng sôi lên, thể kiềm chế, giơ tay đón lấy chén trà Lý Thư Bạch đưa: “Chúc vương gia chuyến này thuận lợi, tôi xử lý nhanh những chuyện ở đây, để gia khỏi phải bận tâm về sau.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :