1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh - Hạnh Diệu Vị Văn (49/49)Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tráng sĩ, nóc nhà ngươi có lưu manh

      [​IMG]

      Hạnh Diệu Vị Văn
      Converter: Ngocquynh520
      Số chương: 49
      Editor: Tieutam
      Bìa: Jemy




      Giới thiệu:

      Lãnh Cầm thích ngồi xổm nóc nhà nhìn về phía xa xa.

      Thuộc hạ thường hỏi nàng: “Lão đại, lão đại, người nhìn cái gì vậy?”

      Lãnh Cầm chỉ trả lời câu: “Nhìn mỹ nam.”

      “Mỹ nam nhà ai?”

      “Tri huyện lão gia.”

      Mỗi lần như vậy, Phương Tiểu An chỉ yên lặng lướt qua. chỉ là đầu bếp, biết nỗi buồn của Lãnh Cầm từ đâu tới, chỉ biết là nếu Lãnh Cầm bắt đầu nhìn về phía nhà Tri huyện lão gia nên làm sườn xào chua ngọt rồi.​
      Last edited: 31/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Muộn ()

      Lãnh Cầm cảm thấy phiền toái lớn nhất cuộc đời này chính là nhặt tên béo về khách điếm.

      Nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn ở phòng bên cạnh, nàng thở hắt ra, nhảy bổ tới trước cửa phòng.

      “Lão đại, sao lại thế này? Người kia lại muốn tự sát nữa sao?” Dưới lầu khách điếm truyền tới giọng của nam nhân, đó là Đinh Việt, mới vừa hai mươi tuổi, khuôn mặt vô cùng thà, là người rất trung thành với Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm liếc nhìn Đinh Việt cái, chuẩn bị đẩy cửa bước vào, Đinh Việt ở dưới lầu lại : “Lúc trước bên Hoa Mạc thành Tây lại cho người đến gây chuyện, thiếu chút nữa xông vào phòng này, cũng may ta chặn được, nếu bọn họ biết chúng ta nhặt người về khách điếm rồi…”

      phải nhặt, là cứu.” Vẻ mặt Lãnh Cầm nghiêm túc kiên trì .

      Hoa Mạc ở thành Tây là kẻ khó chơi, bọn họ ở trấn Lâm Nhân, phía Đông do Lãnh Cầm nàng quản lý, phía Tây là do Hoa Mạc.

      Hai người nước sông phạm nước giếng, nhưng gần đây vì vấn đề khách điếm Lâm Nhân mới ầm ĩ lên.

      thèm nghĩ mấy thứ kia nữa, Lãnh Cầm dời tầm mắt lên cửa phòng lần nữa.

      Chậm trễ chút thời gian, Lãnh Cầm hơi lo lắng gia hỏa ở bên trong chết rồi.

      Sau cùng nàng liếc nhìn Đinh Việt cái, Lãnh Cầm đặt tay lên cánh cửa, lại chậm chạp đẩy cửa ra – nếu, nếu có thể, quả nàng muốn trở về căn phòng này.

      Cắn răng đẩy cửa ra, tình cảnh trong phòng so với nàng tưởng tượng còn hỗn loạn hơn.

      Mới vừa rồi nàng dễ dàng dọn dẹp xong, giờ phút này lại rối tung lên lần nữa. Mảnh vụn của ly trà, ấm trà bị tung đầy đất, mấy cuốn sách bên cạnh bị xé nát, giấy rơi rụng đầy đất. bàn cũng hỗn độn kinh khủng. Mà người nam nhân, chính xác mà , là nam nhân rất béo, lúc này ngồi dưới đất, bàn tay cầm mảnh sứ vỡ nhuốm máu, cổ tay bên kia bị cắt lỗ rất sâu, máu tươi trào ra từ đó.

      Lãnh Cầm hít sâu hơi, nhìn thấy bóng dáng mập mạp run nhè mặt đất kia, sau lúc rốt cuộc vẫn vọt tới.

      Tên mập mạp kia vẫn còn có ý thức, nhìn thấy Lãnh Cầm xông tới, giơ tay muốn đẩy nàng ra, nhưng mà Lãnh Cầm bất quá chỉ vung tay lên cầm lấy cánh tay vô lực của . Ngay sau đó, nàng chằm chằm nhìn vào đôi mắt vô hồn của tên mập, cứng rắn mở miệng: “Ta rồi cho ngươi chết, nếu chết ở chỗ này làm bẩn chỗ của ta.” Vừa như vậy, nàng kéo xuống góc vải màn, bọc lấy chỗ bị thương tay tên mập mạp.

      Cái tên mập này dường như cảm thấy đau đớn, chỉ lẳng lặng nhìn từng cử chỉ của Lãnh Cầm, ngũ quan của vì mập mạp nên có chút biến dạng, chỉ có đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Nếu phải trong ánh mắt nhìn ra chút sức sống có thể làm người khác sáng mắt.

      Lãnh Cầm cũng chú ý tới nhìn nàng, chỉ thản nhiên : “Có thể nhức, nhưng nếu băng bó nhanh cầm máu được.”

      “Ừm.” Mập mạp kia lên tiếng.

      Lãnh Cầm hơi kinh ngạc, từ khi cứu cái tên mập này về, lúc nào cũng nghĩ mọi cách để tự sát, lần này dễ dàng tự sát thành công lại bị mình cứu. Nàng vốn tưởng tên mập này nhất định tức giận, trách mình cứu , ngờ lại bình tĩnh như vậy.

      Sau đó, Lãnh Cầm : “Ngươi trách ta cứu ngươi sao?”

      Mập mạp kia trả lời, chỉ lặng im nhìn động tác của Lãnh Cầm.

      Lãnh Cầm mới vừa rồi còn định tức giận, nhưng lúc này biết vì cái gì mà bùng phát nổi. Có lẽ do biểu tình của tên mập này quá mức bình tĩnh, ngược lại làm cho Lãnh Cầm cảm thấy hơi bất lực. Im lặng lúc, cái tên mập kia đột nhiên mở miệng: “ nương… cần băng bó lên .”

      “Hử?” Lãnh Cầm nhất thời hiểu được ý của người mập này, nàng chuẩn bị vén tay áo của lên nhìn tay có bị thương hay , vừa nghe thấy lời lập tức dừng động tác ngẩng đầu nhìn , ngờ lại đối diện với đôi mắt mở to của tên mập. Trong lúc này, Lãnh Cầm gì, cũng hề nhìn lầm thấy hai gò má của người mập kia đỏ ửng, đôi mắt có phần tránh né.

      Chần chừ lúc, Lãnh Cầm nghi hoặc : “Ngươi thẹn thùng sao?”

      Người mập ho tiếng, lời nào.

      Lãnh Cầm người này có sở thích đó là việc người khác muốn ra nàng càng phải làm cho họ ra, người khác càng muốn chết nàng phải làm cho họ sống sót. Nàng cũng biết sở thích này là từ đâu tới, có lẽ là do trời sinh thôi.

      Cho nên lúc này, Lãnh Cầm đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc người mập này. Nàng mở miệng : “Ta tên là Lãnh Cầm, ngươi tên là gì?”

      “…Phương Tiểu An.” Người mập trả lời.

      “Phương Tiểu An, tên này…” Lãnh Cầm nhìn hình dạng khổng lồ của Phương Tiểu An, câu kế tiếp cần cũng biết.

      mặt Phương Tiểu An vẫn hơi phiếm hồng như cũ, ho tiếng: “Đây là phụ thân của ta đặt tên…”

      “Ừm.” Lãnh Cầm lên tiếng, sau đó đứng lên muốn rời khỏi Phương Tiểu An. Phương Tiểu An ngẩng đầu nhìn nàng, tránh khỏi bàn tay nàng duỗi ra: “Ta rất nặng…”

      Lãnh Cầm để ý nhún vai: “Ngươi cho rằng mấy ngày trước ngươi chết đói ở đường, là ai vác ngươi về?”

      Sức mạnh cánh tay của Lãnh Cầm có uy lực kinh người, điều này tất cả mọi người trong trấn Lâm Nhân đều biết. Nhưng Phương Tiểu An phải người trấn Lâm Nhân cho nên nghe thấy Lãnh Cầm những lời này sửng sốt lúc, lập tức đỏ ửng mặt: “Là ngươi đưa ta…” tiếp được, vừa được Lãnh Cầm băng bó miệng vết thương đủ đỏ mặt, giờ lại biết mình được Lãnh Cầm đưa về, lại càng khó chấp nhận nổi.

      Lãnh Cầm để ý chút nào, nàng giống như tốn chút hơi sức nào kéo Phương Tiểu An lên, sau đó đẩy ngã lên giường, cả cái giường cọt kẹt kêu tiếng nguy hiểm, nháy mắt làm cho hai người dừng động tác. Có điều tồi, cái giường có xu hướng gãy xuống. Lãnh Cầm mở miệng : “Ngươi mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi trước , được muốn tự sát nữa.”

      xong câu đó, nàng bước nhanh ra khỏi phòng, chỉ còn lại Phương Tiểu An lặng yên nhìn bóng lưng của nàng.

      Đừng nhìn mặt ửng đỏ, ra vô cùng bình tĩnh…

      ra khỏi phòng của Phương Tiểu An, Lãnh Cầm thuận thiện dặn dò Đinh Việt ngoài cửa chuẩn bị đồ ăn cho Phương Tiểu An, còn mình yên tâm nghỉ ngơi. Theo nàng nghĩ nếu Phương Tiểu An hề giận mình cứu , như thế là nghĩ thông suốt, chắc cố chấp muốn tự sát nữa.

      Nhưng mà, lại khiến người ta kinh ngạc - -

      Ngày hôm sau, Lãnh Cầm bị tiếng gõ cửa của Đinh Việt đánh thức.

      “Lão Đại lão Đại! Cái tên mập kia lại tự sát!”

      “…” Lãnh Cầm bực mình từ giường đứng lên, khoác y phục lên rồi xông ra ngoài, động tác… Vô cùng thuần thục.
      Last edited by a moderator: 24/3/15
      kabi_ng0k thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 2: Muộn (hai)

      Sau khi Phương Tiểu An được cứu về, liền mực nghĩ các biện pháp tự sát. Nhưng biết là do Lãnh Cầm cứu giúp quá đúng lúc hay là do mệnh của Phương Tiểu An quá cứng mà chưa lần nào thành công. Cho nên thái độ của Lãnh Cầm từ kinh hoàng ban đầu trở thành bình tĩnh tại. Dù sao tên kia cũng chết được, lúc này Lãnh Cầm chỉ tò mò lần này ta dùng cách gì để tự sát thôi.

      Chạy tới phòng tạm thời an bài cho Phương Tiểu An, Phương Tiểu An bị Đinh Việt kéo đến giường. Hai mắt nhắm chặt biết hôn mê chưa mà trán của ngừng chảy máu tươi.

      Chần chừ chút, Lãnh Cầm mở miệng: “Lần này là…bị đập vào?”

      “Xem ra là sai.” Đinh Việt cười khổ tiếng, động tác tay cũng ngừng lại, sớm múc nước, lúc này dùng khăn tẩm ướt lau vết thương trán.

      Lãnh Cầm nhanh chóng tới, với Đinh Việt: “Đinh Việt, ngươi về nghỉ ngơi trước .”

      “…Lão đại?” Đinh Việt hoài nghi nhìn vẻ mặt Lãnh Cầm, hoài nghi lão đại nhà muốn rời , sau đó kiên nhẫn đá Phương Tiểu An này ra cửa sổ . Dường như, Lãnh Cầm nhìn thấy lo lắng trong mắt , tìm ghế ở cạnh giường ngồi xuống, thấp giọng : “Ta tới giúp xử lý miệng vết thương.”

      Đinh Việt thấy vẻ mặt Lãnh Cầm cũng phải quá tức giận, cuối cùng mới yên tâm : “Thế như vậy , Lão đại người… tay, cả người tên mập này đều là vết thương.”

      “Ta biết.” Lãnh Cầm gật đầu. Từ khi bắt đầu cứu Phương Tiểu An, nàng nhìn thấy ngừng tự sát, ít nhất là mười lần. Mà trước khi bọn họ gặp mặt càng biết tự sát bao nhiêu lần, người nhiều vết thương mới là lạ.

      Lãnh Cầm khinh thường ý bảo Đinh Việt trở về. Đinh Việt gật đầu rời . Khi tiếng bước chân biến mất ở cuối hành lang, Lãnh Cầm mới trầm giọng : “Phương Tiểu An, ngươi tỉnh ?” Nàng tiện tay vỗ vỗ lên cánh tay của Phương Tiểu An.

      Chuyện thần kì xảy ra, ngay lúc Lãnh Cầm chạm vào cánh tay của Phương Tiểu An, trong nháy mắt mặt của Phương Tiểu An đỏ bừng lên.

      Lãnh Cầm ho tiếng: “Ngươi quả nhiên hôn mê.”

      “Ta…” Phương Tiểu An mở hai mắt, có chút tránh né, chống mép giường ngồi dậy làm cho cái giường lại phát ra tiếng kẽo kẹt. Lãnh Cầm vô cùng lo lắng nhìn cái giường vốn dĩ thuộc về mình kia, vẻ mặt phức tạp. Phương Tiểu An vội vàng hỏi: “ xin lỗi… phải ta cố ý…”

      phải cố ý mập như thế?” Lãnh Cầm khẽ cười tiếng.

      Phương Tiểu An nháy mắt gì được, cúi thấp đầu, qua lúc lâu mới : “Ta rời khỏi đây, mang lại phiền toái cho nữa.”

      được.” Lãnh Cầm lời cự tuyệt.

      Phương Tiểu An trầm mặc lời nào, Lãnh Cầm lại : “Ngươi nợ ta mấy mạng, ngươi có trả được ?”

      Phương Tiểu An tiếp tục trầm mặc.

      Lãnh Cầm càng cảm thấy chính mình chuyện với tảng đá, nàng muốn dông dài, chỉ thêm: “Từ giờ trở di, ta quả muốn quản ngươi có chết hay . Nhưng mà, có ơn nên báo, ngươi biết ?”

      Phương Tiểu An vẫn dùng tư thế cúi thấp đầu nhìn xuống mặt đất lời nào.

      Lãnh Cầm tự hỏi tự trả lời cực kì mất mặt, trong lòng thầm nguyền rủa cái, : “Ngươi trả nợ mệnh cho ta xong rồi ngươi muốn chết ở đâu tới đó .” Lãnh Cầm là do bị Phương Tiểu An gây phiền phức tới mức chịu được mới có thể như vậy. Có điều khi nàng xong câu đó, ngẩng đầu lên tiếp xúc với ánh mắt của Phương Tiểu An, nàng có chút hơi hối hận.

      Đôi mắt của Phương Tiểu An cực kì trong sáng, nghiêm túc hỏi: “ ?”

      mà như hất nước đổ ra ngoài, Lãnh Cầm nghĩ rằng chỉ cần khiến nhận ân tình của mình, thể cả đời muốn tự sát, cho nên nàng nhanh chóng gật đầu.

      Vẻ mặt của Phương Tiểu An nhìn ra buồn vui, chỉ lần nữa úp mặt vào trong chăn, chịu mở miệng.

      Lãnh Cầm đụng vào vai , : “ như vậy là ngươi đồng ý??

      Phương Tiểu An giống như bị phỏng, lùi mặt vào trong chăn, đỏ mặt gật gật đầu: “Ta đồng ý với , nghĩa phụ dậy, tri ân đồ báo (có ân phải báo).” Cho nên, cho dù muốn sống nhưng mỗi lần Lãnh Cầm cứu , vẫn có thể cám ơn, sau đó…Tiếp tục tự sát. [Tieutam: này bị cuồng tự sát ~ ~]

      Lãnh Cầm cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua tiểu gia hỏa mâu thuẫn kì quái như vậy, nàng bất đắc dĩ nhìn Phương Tiểu An, cuối cùng gì lau qua vết thương cho . Có điều nhìn thấy cánh tay của Lãnh Cầm tới gần, mặt của càng đỏ hơn, ngập ngừng : “Tự ta làm là được rồi.”

      “Im miệng.” Lãnh Cầm nghiêm mặt , sau đó bắt đầu lau lau máu trán hơi khô lại.

      Hai người ngồi trong phòng đều mở miệng, Lãnh Cầm rửa sạch xong, mặt rốt cuộc giãn ra : “Tốt, về sau đừng dùng cách này để chết nữa.” Dừng chút, nàng lại tiếp: “ được, cho phép của ta, ngươi được tự sát.”

      Tảng đá hổ là tảng đá, vẫn im lặng như cũ.

      “May mà ngươi phát sốt.” Lãnh Cầm giơ tay sờ lên trán Phương Tiểu An, Phương Tiểu An né tránh lại bị Lãnh Cầm trừng mắt cái. Sau đó…Mặt lại đỏ rồi.

      Lãnh Cầm sửng sốt, chỉ là sờ sờ trán của Phương Tiểu An, cũng có thể đỏ mặt nữa.

      “Hóa ra là như vậy…” Lãnh Cầm bất giác tự , sờ soạng trán của Phương Tiểu An lần thứ ba nhưng lại Phương Tiểu An né tránh mà cẩn thận đụng phải gương mặt , thịt rất dày, cực kì mềm, còn có chút ấm ấp, tay của Lãnh Cầm cứng ngắc.

      Phương Tiểu An, mặt càng đỏ rừng rực.

      Ngay tại lúc tay của Lãnh Cầm vẫn dừng mặt Phương Tiểu An, Phương Tiểu An ho tiếng, : “Lãnh nương…Đủ rồi.”

      Lãnh Cầm chớp chớp mắt, lập tức nghiêm mặt, trầm giọng : “Ta chỉ thử xem có phải ngươi phát sốt hay , hóa ra là vì thẹn thùng nên mới đỏ mặt như vậy. Xem ra, a, ngươi sợ bị người khác đụng vào sao?”

      “…” Được rồi, Lãnh Cầm cũng hy vọng Phương Tiểu An trả lời câu hỏi của nàng.

      Dọn dẹp giường xong, Lãnh Cầm lấy tấm khăn tay kia giặt, sau đó mới bưng chậu máu loãng ra khỏi. Có điều khi nàng vừa bước bước ra khỏi phòng, lại nghe thấy giọng của truyền tới: “Ta phải báo ân như thế nào?”

      Bước chân của Lãnh Cầm ngừng chút, nghĩ chút mới : “Khi nào cần ngươi ta . Trước hết ngươi phải nghỉ ngơi tốt, thương thế tốt lên giúp ta làm việc, đừng nghĩ để ta nuôi ngươi.” xong câu này, nàng tiếp tục ra ngoài, lại nghe Phương Tiểu An tiếp: “Vậy… hỏi vì sao ta tự sát sao?”

      “Ngươi có thể sao?” Lãnh Cầm quay đầu nhìn , khóe miệng hơi xếch lên.

      Qủa nhiên, Phương Tiểu An lại gì.

      Tiếp xúc với Phương Tiểu An, Lãnh Cầm luôn luôn thấy người kia tẻ ngắt, cho nên nàng gì nữa, chỉ bưng chậu nước rời .

      Những ngày về sau, Phương Tiểu An quả nhiên có ý đồ tự sát lần nữa, chỉ có điều chỉ qua lại trong phòng. Lãnh Cầm cũng tìm , chỉ có Đinh Việt đưa đồ ăn cho mỗi ngày, như vậy cũng coi là quá mức bình tĩnh.

      Nhưng năm ngày qua, chuyện bình thường lại xảy ra.

      Sáng sớm hôm ấy, Phương Tiểu An nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Cầm rời khỏi khách điếm, mãi cho đến giữa trưa thấy Đinh Việt đưa cơm tới cho , cũng thấy Lãnh Cầm trở về. Phương Tiểu An ngồi ở trước cửa sổ, tay bưng bát, tay cầm đũa, thấp giọng hỏi: “Lãnh nương trở về sao?”

      Lúc Phương Tiểu An ra những lời này, Đinh Việt khổ sở suy nghĩ cái gì, nghe thấy câu này giật mình ngẩng đầu lên. Ngày thường cũng coi như chiếu cố tới Phương Tiểu An, mỗi ngày tới đưa cơm cho cũng ngồi rảnh rỗi tán dóc, bất quá chuyện phần lớn là . Bây giờ, Phương Tiểu An lại chủ động chuyện với , làm cho kinh ngạc.

      Phương Tiểu An nhìn Đinh Việt, do dự chút lại hỏi: “Các ngươi là…Ai? Lãnh nương đâu vậy?”

      Đinh Việt cười ầm lên, tiện tay phất ống tay áo, ngồi xuống bên cạnh Phương Tiểu An: “Chúng ta là bá chủ phương ở trấn Lâm Nhân!”

      “…” Phương Tiểu An an tĩnh ăn cơm.

      Đinh Việt nhìn thấy Phương Tiểu An phản ứng gì, lại cười khan tiếng rồi : “Tốt tốt tốt, ta phải bá chủ, Lãnh lão đại mới phải.”

      “Bá chủ?” Phương Tiểu An ngẩng đầu lên: “Lãnh nương?”

      “Đúng vậy.” Đinh Việt tựa hồ tới chỗ hưng phấn, liên tục gật đầu, liền mạch: “Hoa Mạc, Lãnh Cầm ở Lâm Nhân trấn mọi người đều biết đến. Hoa lão đại quản lý phía Đông, Lãnh lão đại quản lý phía Tây. Bọn tiểu nhân ở phía Tây có chuyện gì ai dám xin chỉ thị của Lãnh lão đại.”

      Phương Tiểu An gắp đũa thức ăn, yên lặng từ từ ăn. Tổng kết, kỳ là thủ lãnh lưu manh ở trấn Lâm Nhân sao?

      Nhìn Phương Tiểu An có bộ dáng thích thú, Đinh Việt lại lớn giọng hơn nữa: “Tên mập…Á, Phương huynh đệ, chẳng lẽ ngươi muốn biết Lãnh lão đại lợi hại thế nào sao?"

      Động tác của Phương Tiểu An ngưng lại, ngẩng đầu nhìn ánh mắt cực kì khát vọng của Đinh Việt, miễng cưỡng : “…Muốn.”

      Thời gian sau đó, Đinh Việt bắt đầu kể lể chính mình gặp Lãnh Cầm như thế nào, rồi như thế nào chứng kiến Lãnh Cầm mở đường máu ở trấn Lâm Nhân, sau đó trở thành bá chủ.

      “Đợi chút, đường máu?” Phương Tiểu An giọng hỏi.

      Đinh Việt cười gượng: “Quên câu đó , quên là được rồi. Tóm lại, tuy Lãnh lão đại là nữ tử nhưng hề bại trước tên Hoa Mạc thành Tây kia!”

      “Khách điếm này là do Lãnh nương mở?” Phương Tiểu An đột nhiên hỏi câu.

      . Khách điếm là của Hạ lão bản.” Đinh Việt xua tay .

      Phương Tiểu An lần nữa im lặng. Đinh Việt cũng hy vọng xa vời chuyện, trực tiếp : “Hạ lão bản là nghĩa phụ của Lãnh nương, vài ngày trước ông ấy được vị lão gia ở trấn bên cạnh mời đến làm khách, chưa thể về ngay cho nên khách điếm tạm thời do Lãnh nương quản …”

      “Đinh Việt, ra đây!”

      .
      .
      Giọng của Đinh Việt đột nhiên ngừng lại, sững sờ : “Mập…Phương huynh đệ có nghe thấy tiếng gì ?”

      “Là giọng của Lãnh nương.” Phương Tiểu An gật đầu.

      Tiếng vừa dứt nghe thấy tiếng cửa phong bị đẩy ra, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, đúng là Lãnh Cầm lạnh lùng đến. nhìn đến Phương Tiểu An, Lãnh Cầm trực tiếp với Đinh Việt: “Đinh Việt, Hoa Mạc đến làm loạn khách điếm Lâm Nhân.”

      “Cái gì?” Đinh Việt hô lên.

      Sắc mặt Lãnh Cầm ngưng trọng gật đầu, rồi : “Thức ăn ngươi làm cũng tệ lắm đúng ?”

      Những lời sau cùng này của Lãnh Cầm, thành công cắt đứt tiếng hét chói tai của Đinh Việt, giọng của Đinh Việt biến chuyển, nghi hoặc quay đầu lại: “Á?” Đề tài chuyện của Lãnh Cầm thay đổi có hơi…quá nhanh rồi.
      kabi_ng0k thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Muộn (ba)

      “Lần này ta và Hoa Mạc đấu văn thơ, so trù nghệ (nấu ăn), người nào thắng người đó quản lý khách điếm Lâm Nhân. Hẳn mời người nghe là đệ nhất đầu bếp ở thành Lạc Dương, mười ngày sau chúng ta tỷ thí.” Lãnh Cầm giải thích.

      Phương Tiểu An lẳng lặng ăn cơm, nghe hai người này chuyện.

      Đinh Việt có chút căng thẳng nhìn thoáng qua Phương Tiểu An, lại nhìn qua Lãnh Cầm, do dự : “Ta chỉ làm được vài món ăn thường ngày, làm sao so được với đầu bếp Hoa Mạc mời đến? Còn nữa… Vì cái gì… Lão đại người phải đồng ý lần tỷ thí này?”

      “…Bởi vì có loại thi văn là so thư pháp.” Lãnh Cầm tình nguyện ra, đổi lấy tiếng hiểu của Đinh Việt: “A…”

      “Đừng…ngươi dừng .” Lãnh Cầm nhìn Đinh Việt, trầm giọng : “Nhanh luyện tài nấu nướng của ngươi! Chẳng lẽ ngươi lại muốn ta lên so với bọn họ sao?”

      “Chuyện này…” Đinh Việt nhìn xung quanh chút, cả cái khách điếm đơn điệu này đếm đếm lại cũng chỉ có ba người. Lãnh Cầm làm đồ ăn nghe có thể độc chết rất nhiều chuột, Đinh Việt cũng nghĩ tới nàng, nhưng mà….

      Đinh Việt nhảy sang chỗ Phương Tiểu An hết sức chăm chú ăn cơm: “Bên này vẫn còn người.”

      Lãnh Cầm nâng trán, lạnh lùng : “Ngươi cảm thấy nấu ăn được sao? Ngươi cảm thấy lúc nấu ăn chém vào tay mình sao…?”

      “Ta .” Phương Tiểu An câu làm cho Lãnh Cầm dừng động tác nâng trán.

      Hai người trong phòng đồng thời quay đầu nhìn về phía Phương Tiểu An.

      lâu sau đó, Lãnh Cầm và Đinh Việt tin lời Phương Tiểu An . Bởi vì sau khi Phương Tiểu An tiến vào phòng bếp lâu bưng ra bát mì. bát mì nhìn hết sức bình thường, Đinh Việt nhìn Lãnh Cầm bên cạnh, lại nhìn Phương Tiểu An bị ngăn cách bởi hơi nóng, sửng sốt, sau hồi mới phun ra câu: “Đây nhìn giống đồ ăn.”

      Lãnh Cầm liếc nhìn Đinh Việt cái, thẳng lên phía trước, cầm lấy bát mì trong tay Phương Tiểu An.

      Trong lúc Phương Tiểu An và Đinh Việt vẫn chăm chú nhìn, Lãnh Cầm bưng đến bàn trong khách điếm ngồi xuống. Từ khi Hạ lão bản rời khách điếm mở cửa buôn bán, cho nên giờ phút này trong khách điếm cũng chỉ có ba người bọn họ, bởi vì chỉ có ba người nên cực kì yên tĩnh.

      lúc trầm mặc, Lãnh Cầm cầm đôi đũa bàn, cúi mặt bắt đầu ăn. Động tác ăn mì của Lãnh Cầm cực kì nho nhã, nếu như biết còn cho rằng nàng là vị tiểu thư nhà nào đó chứ phải là Lãnh lão đại của trấn Lâm Nhân.

      Ăn xong bát, Lãnh Cầm buông đũa xuống, vẻ mặt trở nên quái dị.

      Đinh Việt tiến lên trước quan tâm hỏi: “Lão đại, làm sao vậy? Thứ này…rất khó ăn sao?”

      Lãnh Cầm để ý tới , thẳng tới trước mặt Phương Tiểu An, vẻ mặt hết sức phức tạp, nàng trầm giọng : “Ta từng nếm qua loại hương vị này.”

      Những lời nàng Phương Tiểu An dự đoán tới, Phương Tiểu An lùi lại nửa bước, rũ mắt xuống : “Là do học từ cha nuôi, cũng có gì đặc biệt, Lãnh nương ăn qua, có thể là cùng hương vị.”

      đời này người có thể làm ra loại hương vị này, có mấy ai.” Lãnh Cầm tiến lên bước, khiến cho Phương Tiểu An lùi về sau hai bước.

      Nhìn thấy Phương Tiểu An sợ hãi bị mình đụng vào, khóe môi Lãnh Cầm cong lên, từng bước tới gần, mãi đến khi Phương Tiểu An đụng vào góc tường, nàng mới dừng lại, : “Ta nhớ lần đầu tiên ta nếm loại hương vị này là lúc tám tuổi, tại thiên hạ đệ nhất tửu lâu.”

      Căn bản trông chờ Phương Tiểu An mở miệng, Lãnh Cầm tiếp tục : “Lần thứ hai nếm loại hương vị này là ở tửu quán rất ở thành Lạc Dương, ngươi ...Có phải ta nhớ nhầm ?”

      Phương Tiểu An trả lời, Lãnh Cầm giơ tay phải ra… Ngón trỏ chọc chọc vào cánh tay Phương Tiểu An. Đinh Việt đứng ở phía khác nhìn hành động của hai người, nhìn lúc lại phát sau khi Phương Tiểu An bị chọc, gương mặt tròn tròn thần kì đỏ lên.

      Lãnh Cầm bật cười tiếng, nàng bất quá chỉ thử xem chiêu này có dùng được hay , nghĩ tới quả mỗi lần Phương Tiểu An bị nàng chạm vào đỏ mặt.

      Có điều Phương Tiểu An tuyệt đối cảm thấy buồn cười, giống như đề phòng lang sói nhìn ngón tay Lãnh Cầm vẫn đặt cánh tay mình, ho tiếng : “Lãnh nương, muốn cái gì cũng cần chạm tay vào chỗ đó.”

      Gật đầu, Lãnh Cầm thu tay về, lại khôi phục vẻ đứng đắn, : “Ngươi chính là Diện Ngư ca ca trong quán rượu năm đó, ta có nhớ nhầm ?”

      “Lãnh nương, sợ là nhớ nhầm rồi.” Đỏ ửng mặt Phương Tiểu An dần biến mất.”

      “Được rồi, là ta nhớ nhầm.” Lãnh Cầm xoay người, nhìn nhìn Đinh Việt, lại im lặng chút rồi : “Phương Tiểu An, phải huynh muốn báo ân sao? Giúp chúng ta thắng cuộc tỷ thí với Hoa Mạc, coi như là huynh báo ân, được chứ?”
      (Tieutam: từ đoạn này Lãnh Cầm gọi Phương Tiểu An là “huynh”)

      Phương Tiểu An nghĩ nghĩ chút: “Báo ân xong có thể tự sát chứ?”

      Nghe được những lời này của , cước bộ của Lãnh Cầm đột nhiên ngừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Phương Tiểu An: “Tùy huynh.” xong câu đó, nàng cũng quay đầu lại tiêu sái rời .

      Phương Tiểu An đứng yên tại chỗ, nghĩ nghĩ rồi nhìn Đinh Việt bên cạnh. Đinh Việt nhìn có vẻ rất mơ hồ, chớp chớp mắt, nhìn Phương Tiểu An : “Mấy hôm trước lão đại ta chăm sóc tốt cho ngươi, để ngươi tự sát, hôm nay lại tùy ngươi tự sát… Nàng rốt cuộc là muốn ngươi chết hay chết?”

      chứng minh, trong tính cách của Lãnh Cầm cũng có cái hay thay đổi.

      Phương Tiểu An thở dài tiếng, rốt cuộc theo cái góc tường kia ra, vẻ mặt của cho tới bây giờ đều thản nhiên, biết nên là u buồn hay là bình tĩnh, hay là nhìn thấu mọi điều. Đinh Việt nhìn rời , lúc này mới nhớ ra vấn đề trọng yếu: “Vậy…Bát mì này rốt cuộc là ăn ngon hay khó ăn?”

      Đôi mắt Phương Tiểu An trong suốt, cười cười : “Ngươi ăn thử xem?”

      đợi xem Đinh Việt quyết định muốn thử hay , Phương Tiểu An lại tiếp: “Ta về phòng trước, Đinh công tử… Đinh huynh đệ, ngươi tự nhiên .” Dứt lời, xoay người về phía phòng lầu. Chỉ để lại mình Đinh Việt đứng giữa đại sảnh ngẩn ngơ, dù là Lãnh Cầm hay là Phương Tiểu An đều tràn ngập loại cảm giác thần bí. thần bí có lẽ hơi quá, nhưng cảm thấy giữa hai người tựa hồ có mối quan hệ nào đó.

      Có điều mấy thứ này toàn là suy nghĩ cao xa, Đinh Việt ràng muốn từ bỏ suy nghĩ vấn đề này, đưa tầm mắt nhìn về phía bát mì nóng hổi còn bốc lên hơi nóng bàn. tới, cầm đôi đũa lên, sau đó nhìn chằm chằm bát mì bắt đầu động thủ.

      Sau lát, tiếng kêu sợ hãi của Đinh Việt truyền khắp khách điếm Lâm Nhân: “Làm sao có được hương vị như vậy! Làm sao có thể ăn ngon như vậy chứ!”

      “Câm miệng!” Giọng của Lãnh Cầm truyền ra từ phòng nàng, đợi cho Đinh Việt ngậm miệng, nàng mới mở cửa ra ngoài : “Phương Tiểu An, bắt đầu từ ngày mai do huynh nấu cơm.”

      Lúc này, Phương Tiểu An vào phòng, trả lời nàng.

      Lãnh Cầm biết nghe thấy, dừng chút nàng lại : “Ta muốn ăn canh cá.”

      Dứt lời, đóng cửa.
      .
      .
      Kết quả, ngày hôm sau Lãnh Cầm lại được ăn canh cá.

      Nhìn mì trong bát, Lãnh Cầm cầm đũa lên, lại buông đũa xuống, sau cùng nhíu mày : “ phải ta muốn uống canh cá sao?”

      Phương Tiểu An vẫn yên tĩnh ăn cơm, nghe nàng thế vẫn trả lời ngay, mà đợi tới khi ăn xong bát mì, mới ngẩng đầu : “Lãnh nương, tại phòng bếp có cá.”

      câu này lại làm cho Lãnh Cầm giật mình, ho tiếng, nàng : “ Được rồi.” Nàng chỉ câu như vậy rồi lại cúi đầu ăn mỳ, cũng biết lại nghĩ cái gì. Đinh Việt ngồi bên vẻ mặt hạnh phúc ăn, nhai mì sợi trong miệng, mơ hồ : “Lão đại, mì này ăn ngon như vậy, cũng nhất định phải ăn canh cá.”

      “Im miệng.” Lãnh Cầm kéo đầu lại gần rồi lật lại: “Nghiêm túc ăn mì.”

      dám nữa, Đinh Việt yên tĩnh ăn. Ba người ăn mì xong bắt đầu có việc gì. ra công việc thường ngày của Lãnh Cầm chỉ là để ý trông nom bọn tiểu lưu manh tuân theo quy củ ở trấn Lâm Nhân, những lúc khác lại rảnh rỗi ở khách điếm.

      Do đó nên lâu sau, Đinh Việt và Phương Tiểu An nhìn thấy Lãnh Cầm bưng ra khay bánh hạnh nhân ra phía sân sau. Phương Tiểu An để ý lắm, tự mình về căn phòng mà Lãnh Cầm tạm thời cho mượn. Nhưng Đinh Việt lại : “Lão đại, người đâu vậy?”

      “Nóc nhà.” Lưu lại hai chữ, Lãnh Cầm về phía sân sau.

      Kế tiếp, Phương Tiểu An ở trong phòng, vẻ mặt đờ đẫn đứng trước cửa sổ, nhìn Lãnh Cầm tới cạnh bàn đá trong sân sau, sau đó từ bàn đá nhảy sang cây đại thụ bên cạnh, sau cùng dẫm lên cành cây nhảy lên, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng. Vẻ mặt vẫn đờ đẫn như cũ, bất quá đôi mắt của Phương Tiểu An mở hơi lớn so với bình thường rất nhiều.

      đỉnh đầu truyền đến thanh Lãnh Cầm dẫm lên, Phương Tiểu An ngẩng đầu nhìn xà nhà đỉnh đầu, trầm mặc lúc rồi lùi về chiếc giường lớn kia. Nằm giường cực kì thoải mái, lâu sau Phương Tiểu An mơ màng ngủ thiếp . vừa nghĩ biết ngủ bao lâu đỉnh đầu truyền tới tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh.

      Đó là tiếng Đinh Việt hét, Phương Tiểu An vừa tỉnh lại trong nháy mắt phát ra.

      Tiếp đó là giọng của Lãnh Cầm: “Ngươi lên làm gì?”

      đỉnh đầu lại là tràng tiếng bước chân, sau đó Đinh Việt mở miệng : “Lão đại người nhìn cái gì? nhìn cả buổi sáng rồi, ta tới xem thế nào.”

      “Ta?” Lãnh Cầm tựa hồ nở nụ cười,sau đó : “Ta nhìn mỹ nam.”

      Kế tiếp là khoảng im lặng, Phương Tiểu An vùi mặt trong chăn, nghĩ rằng có lẽ Đinh Việt bị câu dũng mãnh này của Lãnh Cầm làm chấn kinh rồi. Qủa nhiên, sau lúc lâu mới nghe thấy Đinh Việt : “Lão đại người…Chắc chắn là nhìn mỹ nam nhà kia sao?”

      “Ừm…Ngươi nhìn theo hướng kia kìa.” Lãnh Cầm xong, Phương Tiểu An chỉ có thể suy đoán nàng tựa hồ là chỉ bừa hướng nào đó, sau đó lại nghe thấy nàng : “Tòa nhà kia là nhà ai, ngươi biết chứ?”

      Ngay sau đó giọng của Đinh Việt có chút kinh ngạc: “Biết, là Huyện lão gia!”

      “Đúng vậy, mỹ nam ta nhìn chính là Huyện lão gia.”
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      kabi_ng0kTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 4: Nấu ăn ()

      Nguyên là Phương Tiểu An cũng có hứng thú nghe hai người đối thoại, cho nên ngồi dậy từ giường. đầu nhất thời yên tĩnh, nghĩ Lãnh Cầm nhìn về phía nơi ở của Huyện lão gia. Đến khi Phương Tiểu An mặc xong y phục, cột tóc đằng sau gáy, mới nghe thấy Lãnh Cầm : “Nếu ta là ta biết Huyện lão gia từ trước ngươi nghĩ thế nào?”

      có khả năng…” Trong giọng của Đinh Việt ràng có ý thể tin, “Phải biết là năm nay Huyện lão gia mới đến trấn Lâm Nhân, nghe vị công tử nhà giàu, lão đại làm sao có thể biết từ trước…”

      “Lão đại nhà ngươi nên biết công tử nhà giàu sao?” Giọng Lãnh Cầm kéo theo tiếng Đinh Việt kêu đau đớn, Phương Tiểu An biết nàng làm cái gì, nhưng nhất định là động thủ với Đinh Việt. Đợi cho Đinh Việt hét lên nữa, nàng mới lại : “Đinh Việt, ta , ta quen vị Huyện lão gia này, chẳng những biết mà chúng ta còn lớn lên cùng nhau từ .”

      “A?” Đinh Việt nhất thời nghẹn lời.

      Lãnh Cầm tiếp tục : “Thôi, dù sao tại ta ở trấn Lâm Nhân thành cái dạng này, bằng biết hơn.”

      “Cái dạng này có gì tốt? Lão đại người là bá chủ phương của trấn Lâm Nhân! Người dẫn theo huynh đệ ở trấn Lâm Nhân chống lại tên gia hỏa Hoa Mạc kia! tại người có bao nhiêu uy vũ chứ! Chúng ta còn chờ cùng người đồng khởi mở đường máu ở trấn Lâm Nhân…” Giọng của Đinh Việt vốn chói tai hơn so với người ngoài chút, lúc này lại mang theo chút sôi trào háo hức. Nhưng mà Lãnh Cầm chỉ dùng chữ trả lời : “Cút!” Lập tức đầu lại là trận gào thét mới.

      Lúc này Phương Tiểu An mặc xong áo ngoài, mò mẫm trong phòng hồi mới tìm được túi gấm mang theo người lúc được cứu. sờ sờ túi gấm, túi gấm nặng trịch, những thứ đồ bên trong tựa hồ bị thiếu.

      Lúc này, giọng ở phía của Lãnh Cầm lại vang lên: “Kỳ …Chẳng những ta có quen với Huyện lệnh, mà ta còn quen biết Phương Tiểu An.”

      “Cái gì?” Thanh của Đinh Việt cao hơn tiếng, chốc im lặng qua , lại nghe : “Lão đại, người quen biết cái tên mập kia sao?”

      “Đúng vậy.”

      Đột nhiên thấy Lãnh Cầm gì, Phương Tiểu An muốn mở túi gấm ra cũng dừng lại.

      Sau khắc, Lãnh Cầm mới tiếp: “ là lúc ta mười tuổi gặp ở quán rượu . Lúc đó buổi tối ta ngủ được nên trốn khỏi tầm mắt của cha ta, chạy vào phòng bếp của quán rượu tìm đồ ăn.”

      Phương Tiểu An ho tiếng, tuy có ai bên cạnh nhưng mặt vẫn đỏ bừng.

      “Lão đại, người phải tới phòng bếp trộm đồ sao? Mười tuổi ăn trộm đồ, hổ là lão đại!” Đinh Việt ha ha cười ầm lên.

      Sắc mặt của Phương Tiểu An có chút cứng ngắc, xem ra sùng bái của Đinh Việt với Lãnh Cầm đến trình độ gần như si mê rồi.

      Lãnh Cầm để ý tới Đinh Việt, tiếp: “Ừm, lúc đó ta vốn tưởng rằng nửa đêm trong phòng bếp có người, nhưng lúc ta mở cửa phòng bếp, ta nhìn thấy ánh dao.” trận hít khí lạnh truyền đến, Đinh Việt hồi hộp : “Là mập mạp, à Phương huynh đệ gặp nguy hiểm? Có người muốn giết ? Người hăng hái làm việc nghĩa cứu ?”

      Trong phòng, tay của Phương Tiểu An cầm túi gấm run lên, sau đó hai vai cũng bắt đầu run rẩy – vì muốn hai người kia nghe thấy tiếng của , nên cố gắng nén lại tiếng cười.

      Qủa nhiên Lãnh Cầm lập tức cắt ngang suy nghĩ lan man của Đinh Việt: “Làm sao lại kích thích như vậy? Là Phương Tiểu An chặt cá mà thôi.”

      “A?” Đinh Việt tựa hồ hơi sửng sốt.

      Lãnh Cầm lại : “Lúc đó Phương Tiểu An tuyệt đối giống bây giờ, huynh ấy cực kì gầy, rất đẹp mắt, cho nên ngày đó ta cứu Phương Tiểu An mới nhận ra huynh ấy.”

      “Cực kì…gầy? Lão đại, người nhận lầm người chứ?”

      , cái hương vị kia ta quên.” Lãnh Cầm những lời sau này, lại dừng chút, sau đó : “Ta đoán Phương Tiểu An là người thừa kế của đầu bếp ở thiên hạ đệ nhất lâu. Hương vị huynh ấy làm ra chỉ cần nếm qua cả đời này quên.”

      “Tối hôm đó, Phương Tiểu An làm canh cá cho ta ăn, cho nên về sau…” Ho tiếng, giọng của Lãnh Cầm có hơi chút xấu hổ: “ nữa, ta cho ngươi được đâu.”

      Phương Tiểu An sớm khôi phục lại bình tĩnh, mở túi gấm lấy dây thừng ra, lấy vài thứ ra ngoài, sau đó chuẩn bị mở cửa ra ngoài.

      Lúc này đỉnh đầu lại truyền đến thanh, là giọng của Đinh Việt: “Lão đại! Người thể ! Trước tiên hãy hết ra ! Phương huynh đệ, làm sao vậy?”

      Giọng của Lãnh Cầm có chút kiên nhẫn, nhưng nàng vẫn tiếp: “Lúc đó ta vẫn còn quá ngươi biết ? Cho nên về sau ta cho rằng huynh ấy là thần thiên ở phòng bếp, ta gọi huynh ấy là Diện Ngự ca ca (canh cá), ta cho rằng trong thiên hạ mỗi phòng bếp đều có vị thần tiên, tất cả đều có bộ dáng đẹp như huynh ấy, mỗi tối bọn họ xuất , làm món ăn gì đó cho mọi người ăn!”

      “…” Đây là Đinh Việt.

      “…” Đây là Phương Tiểu An ở trong phòng.

      Vô thức sờ lên khuôn mặt đầy thịt béo của mình, sắc mặt Phương Tiểu An trở nên phức tạp. Hóa ra từng bị tưởng nhầm thành thần tiên hạ phàm sao? Khó trách khi Lãnh Cầm biết là Diện Ngư ca ca lại có biểu tình quỷ dị như vậy.

      Đó là…Mộng đẹp bị giẫm nát sao?

      “Ta biết ngay ngươi có phản ứng thế này mà!” Giọng Lãnh Cầm cực lớn xuyên thấu từ đỉnh đầu truyền tới, sau đó là tiếng kêu sợ hãi của Đinh Việt.
      .
      .
      Đợi tới khi Lãnh Cầm xuống khỏi nóc nhà, Phương Tiểu An có trong phòng nữa.

      Nghiêm mặt lạnh nhìn vào trong phòng mở rộng cửa của Phương Tiểu An, Lãnh Cầm câu này. Đinh Việt theo sau Lãnh Cầm, nhìn thấy phòng trống , dè dặt mở miệng: “Lão đại… Người xem Phương huynh đệ này, cảm thấy ở trong khách điếm tự sát chết được cho nên ra bên ngoài tự sát sao?”

      có khả năng!” Lãnh Cầm nhìn cái.

      “Làm sao lão đại người biết có khả năng?” Đinh Việt hơi tò mò nhìn Lãnh Cầm.

      Im lặng chút, Lãnh Cầm vào trong gian phòng nhìn nhìn, đợi tới khi nàng nhìn thấy túi gấm bàn bị người mở ra, nàng : “Bởi vì huynh ấy đáp ứng ta, trước khi báo ân nhất định tự sát.” Nàng vô cùng khẳng định, ngờ lại làm Đinh Việt càng thêm giật mình, hỏi: “Lão đại, người chắc chắn tự sát sao?”

      “Ừ, ta đoán kỳ huynh ấy cũng muốn chết.” Lãnh Cầm cầm lấy túi gấm mặt bàn, tựa hồ hơi do dự chút, cuối cùng vẫn lấy thứ gì từ bên trong túi gấm ra. Tiện đó nàng tiếp: “Ta cảm thấy nếu huynh ấy muốn chết tự sát nhiều lần mà vẫn chết được.”

      “Vậy…” Đinh Việt trợn to mắt, phải muốn chết lại tự sát nhiều lần như vậy, nếu Phương Tiểu An như vậy cũng coi là đóa kỳ hoa.

      Lãnh Cầm than tiếng: “Có lẽ…Chính huynh ấy cũng mâu thuẫn, muốn chết mà mỗi lần đều do dự, cho nên mặc kệ tự sát như thế nào cũng chết được.”

      Đinh Việt nghĩ chút, cách nào lý giải loại suy nghĩ này, cho nên đành hỏi: “Nếu vậy bây giờ chúng ta làm cái gì?”

      “Nên làm cái gì làm cái đó.” Lãnh Cầm xoay người trở lại phòng của mình.

      Đinh Việt cực kỳ mơ hồ.

      Bất quá Lãnh Cầm cũng có gì sai, Phương Tiểu An chính xác có ra ngoài tìm chỗ tự sát.

      Trước bữa cơm trưa, Phương Tiểu An cầm con cá trong tay trở về từ bên ngoài.

      Lãnh Cầm và Đinh Việt đều đói bụng, ra khỏi phòng lại nhìn thấy Phương Tiểu An trở về từ bên ngoài, ngớ người ra lúc, Lãnh Cầm mới : “Huynh ra ngoài làm cái gì vậy?”

      Phương Tiểu An thẹn thùng tựa hồ trở nên nghiêm túc, nghe thấy Lãnh Cầm chuyện với , hơi lùi lại nửa bước, sau đó mới mở miệng: “Ở phòng bếp có gia vị, rất nhiều đồ ăn hỏng, ta ra ngoài đổi tiền, mua chút gia vị, còn có cái này.” Hăn chỉ chỉ vào con cá tay mình.

      Biểu tình của Lãnh Cầm có chút run sợ, sau đó nhìn nhìn con cá gật gật đầu. Lập tức nghĩ tới cái gì hỏi : “ người huynh có mang theo ngân lượng?”

      người ta chỉ có chút đồ đáng giá, ta cầm đồ.” Phương Tiểu An gật đầu, lập tức vào phía trong, có vẻ như muốn xuống phòng bếp.

      Nhưng chỉ có thể được nửa đường. Tay tựa hồ bị người nào đó cầm lấy. Chậm rãi cúi đầu nhìn lại, thấy đôi tay trắng nõn đặt lên cánh tay to béo vĩ đại của . Sau đó ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải Lãnh Cầm tươi cười đối diện , nụ cười cực kỳ đẹp: “Ta giúp huynh mang vào, huynh cũng cầm cả đường rồi.”

      Ngay sau đó, mặt Phương Tiểu An nháy mắt đỏ bừng.

      Lãnh Cầm run bần bật, thiếu chút nữa quên Phương Tiểu An sợ hãi nàng đụng chạm. Nàng nhanh chóng buông tay Phương Tiểu An, vô tội : “Được rồi, huynh cầm , ta tranh với huynh.”

      “Ừm, tốt.” Phương Tiểu An chỉ đáp hai chữ, sau đó yên lặng cầm theo con cá vào bếp.

      Đinh Việt thấy cả quá trình, lúc này mới mới chen miệng vào: “Lão đại, cái người mập này hình như cực kỳ sợ hãi người.”

      ?” Lãnh Cầm liếc nhìn .

      Đinh Việt vô cùng thành khẩn gật đầu : “ , mỗi lần chỉ cần bị người chạm vào đỏ mặt, nhưng bị ta đụng chạm nhiều như vậy mà mặt cũng chưa từng đỏ.”

      Lãnh Cầm muốn nhiều lời, chỉ : “Hình như thay đổi rất nhiều so với trước đây.” Lúc trước cũng thấy Phương Tiểu An đỏ mặt.

      Hai người lại vài lời nữa, sau đó làm việc của từng người. lâu sau, lại ngửi thấy hương thơm từ trong phòng bếp bay ra. Lãnh Cầm ôm hai tay trước ngực đứng ở đầu cầu thang lầu hai, sắc mặt phức tạp ngửi hương vị kia.

      “Thơm quá.” Đinh Việt đứng bên khỏi thốt lên.

      “Đúng vậy, rất thơm.” Lãnh Cẩm lên tiếng, đúng là hương thơm trước đây, biết bao năm ngửi qua rồi.

      Hai người đợi lúc mới nhìn thấy Phương Tiểu An bê bát canh cá ra khỏi. Phương Tiểu An mặt dày bừng bừng nhiệt khí, thấy biểu tình, chỉ có đôi mắt kia vô cùng chăm chú nhìn đường trước mắt, như sợ hãi đụng phải bàn làm rơi bát trong tay.

      Suy nghĩ chút, Lãnh Cầm qua, để ý khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng của Phương Tiểu An, túm lấy bát canh cá từ trong tay : “Để ta.”

      Nàng đặt bát canh cá lên bàn, quay đầu nhìn lại Phương Tiểu An còn đứng sững ở đó, mỉm cười: “Còn mau qua đây?”

      “Ừm.” Phương Tiểu An chỉ như thế, trầm mặc ngồi xuống cạnh bàn. Mà Đinh Việt cũng cần Lãnh Cầm gọi, trực tiếp ngồi xuống. Ba người cùng ăn cơm, ăn cá, uống canh cá, thi thoảng Đinh Việt lại kể những chuyện lớn sắp xảy ra ở trấn Lâm Nhân, khí cũng hề lúng túng gượng gạo.
      Last edited by a moderator: 30/3/15
      kabi_ng0k, inbeibeTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :