Trái Tim Ngàn Cân - Garashu

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện mình viết như thế nào?

    1. Khá tốt, tôi hứng thú với tác phẩm của bạn

      0 vote(s)
      0.0%
    2. Tôi cảm thấy nó nhàm chán quá

      0 vote(s)
      0.0%
    1. garashu

      garashu New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      [​IMG]
      TRÁI TIM NGÀN CÂN

      Tác giả: Garashu

      Thể loại:
      học đường, lãng mạn,...

      Rating: 13+
      Dẫn truyện:
      Học viện Z, cái nôi của những nhân tài thiên về nghệ thuật và xã hội, điểm dừng chân cứu cánh của các học sinh vốn chẳng sinh ra để là sản phẩm công nghiệp của lò luyện tự nhiên.
      Mười sáu tuổi...
      Với thân hình quá khổ so với các bạn học trang lứa, cùng nỗi tự ti khủng khiếp tạo nên bức tường thành với mọi người xung quanh.
      Lalin -mười sáu tuổi, kẻ danh giá được bí mật tuyển thẳng vào học viện mà cần qua bất kì vòng sơ tuyển nào mà chính cũng biết tại sao.
      Đây là nơi thay đổi cuộc đời ...
      Đây cũng là nơi đem lại nhiều dấu ấn trong trái tim ...
      Hãy cùng Lalin và những người bạn của mình tận hưởng những giây phút lãng mạn nhất của tuổi học trò.​

    2. garashu

      garashu New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      Giới thiệu nhân vật:
      Các nhân vật chính: (luôn cập nhật thêm thông ti)

      Lalin

      - 16 tuổi

      - Cung hoàng đạo: Sư Tử

      - D.O.B: 2/8

      -Nhóm máu O

      -cân nặng: 85kg

      - Chiều cao 1m65

      - Tính cách: thích ăn, ham ăn nhưng sĩ diện cực cao và nhạy cảm.

      [​IMG]
      Hwang Min Hyun

      - 16 tuổi

      - cung hoàng đạo: Song Ngư

      - D.O.B: 22/12

      - Nhóm máu: A

      - Cân nặng; 68kg

      - Chiều cao 1m86

      - Tính cách: lạnh lùng ưa cáu gắt
      [​IMG]
      Tabanaki Yuu

      - 16 tuổi

      - Cung hoàng đạo: Nhân Mã

      - D.O.B: 25/11

      - Nhóm máu: B

      - Tính cách: ấm áp dễ gần ưa bay nhảy
      [​IMG]
      Hà Tú Tinh

      - 16 tuổi

      - Cung hoàng đạo: Xử Nữ

      - D.O.B: 4/9

      - Nhóm máu: AB

      - Tính cách: khá thân thiện, xinh đẹp và cầu toàn
      [​IMG]
      Các nhân vật phụ

      Anna Edward

      -16 tuổi

      - Cung hoàng đạo: Thiên Bình

      - Nhóm máu: A

      - D.O.B: 2/10

      - Tính cách: mạnh mẽ, giỏi ngoại giao nhưng hay cả nể và phân vân
      [​IMG]
      Tanaka Shizuko

      -16 tuổi

      - Cung hoàng đạo: Cự Giải

      - Nhóm máu: B

      - D.O.B: 5/7

      - Tính cách: ghiền mua sắm chan hòa và thương mọi người
      [​IMG]

    3. garashu

      garashu New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      Chap1:
      Nặng nề , cái cảm giác này.

      Khi mà thân thể ta bị di chuyển dường như chậm , cứ mỗi bước chân từng thớ thịt thừa đấy lại rung lắc liên hồi.

      Mệt mỏi nhỉ…

      Ánh mắt của họ khi hau háu vào mình, tiếng cười đùa bỡn cợt vô tình của ai đó, xì xầm bàn tán của mọi người.

      Tôi muốn….biến mất khỏi thế giới này!

      Cứ mờ nhạt .. ai chú ý đến mình nữa.

      1.

      Tiếng gà gáy sáng ở căn nhà đối diện phá vỡ giấc mộng đẹp của Lalin. khó chịu. Nó lê người xuống khỏi căn gác xép -chiếc gường bé xíu của nó ngay bây giờ.

      Tiết trời mùa thu se se lạnh khiến con người ta có cái cảm giác lười biếng hẳn . Việc quyết định bước ra đường dưới thời tiết lạnh giá đòi hỏi việc phải đấu tranh tư tưởng kinh khủng của cục mỡ như nó. Phải, nó là người có thân hình mập ú đấy.

      Trong các bộ phim, tiểu thuyết hay cả bài thơ. Nghệ sĩ đề cao nét đẹp của tâm hồn như thước đo chuẩn mực của thế gian. Có hay điều đó hay con mắt của người đời vốn khác họ. Lalin chỉ thấy u ám luôn bao quanh thân hình của mình.

      Cầm chiếc lược chải từng nếp tóc, nhìn ngắm hình ảnh mình chiếc gương. Nó cúi mặt mím môi trong ngượng ngập.

      Trường Trung học Z, tám giờ sáng.

      - Nghe đâu trường mình chuẩn bị cho mẫu đồng phục váy ngắn trong mùa hè tới đấy Lalin, tớ rất..rất háo hức aaaaaa- Shizuko chớp mắt rộn ràng với bạn thân, tay đập lên đập xuống mặt bàn.

      - Thôi , Shizuko, cậu thừa biết là Lalin thích nghe mấy chuyện như đổi đồng phục mà –Anna xua tay đẩy Shizuko cách thương tiếc mặt nghiêm nghị hẳn ra, nó né tránh ánh mắt của Lalin như lỗi lầm vô tình nào đó.

      - Tớ sao đâu….Anna, Shizuko. Tớ cũng rất mong chờ những bộ đồng phục mới haha

      Cả đám im lặng trong phút chốc. Quả nhiên khi dối mặt Lalin thường đỏ lên.

      Đối với người quá khổ, chỉ cần rách cái áo. Họ cũng rất khó chịu. Bởi vì… khó để kiếm thêm cái áo khác cùng kích cỡ như vậy.

      À…mà chẳng ai hiểu đâu nhỉ.

      - Mà hôm nay là ngày những học sinh ở nguyện vọng hai nhập học nhỉ -Anna cố gắng chuyển hướng cuộc chuyện.

      - Ừm…chỉ xét tuyển trong ba ngày thôi nhỉ, từ cấp hai tuyển lên. Lần này, nghe đâu trường mình chỉ chọn những người có năng lực và thành tích tốt nhất mới được vô đấy. –Lalin lắc đầu ngán ngẩm.

      - Haizza tớ muốn xem ai là người cuối cùng vô lớp mình quá.

      Trường trung học Z…. lò luyện dành cho các học sinh năng khiếu về các môn xã hội cực kì nổi tiếng. Giữa những rừng trường học thiêng về tự nhiên nhiều như sao trời nay. Z giống như mặt trời giữa các hành tinh vậy. Nó cứu vớt những thành phần mang danh ‘cá biệt’ chỉ vì điểm kém môn tự nhiên. Thúc đẩy họ tìm lại chính mình và giúp họ đạt đến ước mơ. Trong top mười các nhạc sĩ, nhà văn hoặc ca sĩ có đến tám người từng là cựu học sinh của trường này. Chính vì vậy, z là ngôi trường cực kì danh giá dành cho dân ngôn ngữ học.

      Tuy nhiên, qui chế thay đổi mới của nền giáo dục khiến cho việc tuyển sinh của các trường cấp 3 năm nay khá là lấn cấn. Chính vì vậy thời điểm nhập học muộn hơn mọi năm. Học sinh muốn thi vào trường thi lần thống nhất và đem kết quả đó nộp tại trường trung học họ lựa chọn. Có hai nguyện vọng, mỗi nguyện vọng cách nhau tuần. Đối với Z, để vô được đây học sinh phải qua kì tuyển chọn tài năng xã hội trong số các sở trường như viết văn, vẽ, hát..v…v…

      Ở nguyện vọng hai, còn dễ dàng như nguyện vọng trước. Điều đó có nghĩa là, trường sàng lọc những học sinh tốt nhất trong hàng tá hồ sơ chất đống đằng kia.

      Hôm nay là ngày nhập học.

      Chuông reo vào lớp tiết , tiếng ồn ã của mọi người lắng xuống dần trước xuất của giáo viên. quay mặt xuống lớp nở nụ cười thánh thiện. trong những điều hạnh phúc nhất khi còn ở trong lớp học –giáo viên chủ nhiệm là ông bụt, bà tiên .

      - Xin chào các em – đặt quyển sách lên bàn nghiêng đầu cười tươi rói giọng ngọt ngào – tên là Eun Byul, giáo viên chủ nhiệm năm nhất của các em.

      Tiếng vừa dứt lời, tiếng vỗ tay rầm rầm kèm theo vài cú huýt sáo của bọn con trai. Cả lớp vui tợn.

      - Cảm ơn tiếp đón nồng hậu của các em dành cho ….ừm…vào đây mấy đứa.

      Mấy đứa?????

      Từ ngoài hành lang, những cái bóng lượn lờ như ám khí trước cánh cửa từ từ tiến vào lớp. Khoảng hai, ba người, coi bộ năm nay Z có vẻ bội thu nhiều thành phần sáng chói rồi.

      bước vào, mái tóc dài óng mượt màu nâu đỏ tuyệt đẹp. Bước chân uyển chuyển, thần thái tự tin. Theo sau là hai người nữa. Đều là hai chàng trai …à …là những mĩ nam tuyệt đẹp.

      Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….

      Tiếng hô hoán của cả lớp rồ lên. Đặc biệt là các nam sinh, nhìn , họ thể kiềm nén sung sướng này lại được. Các trong lớp thi nhau chớp cặp mắt sáng như đèn pin chiếu rọi giữa bầu trời trong xanh kia vậy. Họ đều rất phấn khởi.

      Lalin chỉ để ý đến…mái tóc màu đen của kẻ đứng ở giữa theo ngay đằng sau kia. Đôi mắt kì lạ…

      đôi mắt biết cười. Trong đôi mắt ấy chứa nỗi buồn xa xăm mà phải ai cũng có. Nó trong veo và phẳng lặng như mặt hồ mùa thu. Nhưng, dưới cái trong veo đó chính là cái dữ dội của lòng nước, đấu tranh giữa sinh và tử. Phải chăng, người này sống nội tâm đến như thế sao.

      - Các em hãy tự giới thiệu tên của mình giáo mỉm cười trìu mến, tay gõ gõ lên mặt bàn.

      - Tên tôi là Hà Tú Tinh, đến từ Bắc Kinh, Trung Quốc, rất vui được gặp các bạn – nở nụ cười để lộ hàm răng trắng đều bật lên đôi môi đỏ hồng. Hệt như siêu ma lực, các chàng trai trong lớp cứ ngẩn ngơ trước .

      - Tôi là Hwang Min Hyun, rất vui được gặp. – kẻ có đôi mắt lạnh lùng qua loa, nhưng giọng của trầm ấm, thổn thức bao trái tim thiếu nữ.

      - Tớ là Tabanaki Yuu, cứ gọi tớ là Yuu nhé, cảm ơn mọi người –người còn lại tiếp lời, có lẽ rất dễ gần.

      Vị trí ngồi mới, tạm thời do chủ nhiệm quyết định. Vì vậy, họ ngồi ở cuối bàn và chúng ta có sắp xếp như sau từ trái sang phải :Tú Tinh – Yuu –Lalin –Min Hyun. Hình như do những người mới vào có chiều cao rất đặc biệt và chuẩn nên họ đành phải chịu thiệt thòi và ngồi ở bàn sau. Còn Lalin…

      Nếu cậu ta ngồi ở những người cùng hàng ở bàn dưới chẳng thấy cái gì cả.

      À…Cậu ấy hiểu mà. luật bất thành văn, Lalin luôn chọn cho mình vị trí ở dưới cùng. Giáo viên khá là ưng thuận chuyện đó, kể cả chủ nhiệm tại. cũng mấy phàn nàn. Nhưng, chuyện được ngồi giữa hai thành phần tuyệt vời thế này…quả là đáng ghen tị. Lalin cảm nhận được những ánh mắt hằn học nhìn mình. Nhưng sao họ ước mập như để xuống đây ngồi nhỉ. , bao giờ.

      - chào, cậu tên là gì nhỉ ? –Yuu, nhìn nó mỉm cười. Ở toát lên gần gũi mà có bất kì rào cản nào. Hệt như hoàng tử bạch mã vậy.

      - Mình…mình là Lalin…hì…-nó gượng cười cố gắng để lộ nếp nhăn từng lớp mỡ ở khuôn mặt.

      - A…Lalin, tụi mình làm quen nhé. Mong được cậu giúp đỡ nhiều.

      - Ưm…-Lalin gật đầu cảm động. Lần đầu tiên có người đẹp như vậy làm quen, dù chỉ là xã giao thôi…nhưng may mắn khi cậu ta để ý đến tồn tại của nó.

      Liếc sang bên phải, bắt gặp ánh mắt . Dù gì, nhưng nó cúi mặt xuống. Min Hyun cũng im lặng, chẳng chào hỏi cũng ngủ. Có lẽ hòa mình vào dòng chảy của tĩnh lặng.

      2.

      Nếu có điều ước, thứ mà Lalin suy nghĩ bây giờ chính là trở nên xinh đẹp hơn. Dù ai gì, nhưng nó hiểu những người có thân hình quá khổ có rất nhiều tự ti mà biết phải diễn đạt như thế nào. Nếu có câu lạc bộ dành cho người béo, Lalin trở thành chủ câu lạc bộ và cùng họ giảm cân.

      Nó lăn lộn giường, đôi mắt của Min Hyun cứ ám ảnh tâm trí nó. Dù có cố gắng đến như thế nào, trong mắt hẳn là nó chỉ như con vịt xấu xí nhòm ngó bầy thiên nga xinh đẹp trong chiếc hồ ở thiên đường. Đôi mắt đó, tuyệt vời.

      - Lalin…cậu nấu ăn ngon –Anna reo lên, mắt nó hau háu nhìn vào hộp đồ ăn còn nửa dang dở.

      - Chuẩn luôn, nên người ta bảo những người sành ăn thường nấu rất ngon nhỉ -Shizuko gật gù.

      - C…cảm ơn các cậu …nhưng chỗ đây hơi ồn nhỉ.. –Lalin ghé mắt trông sang hai bên.

      Như chiến trường vậy, mọi người lại bu vào ba người còn lại. Đông nhất vẫn là chỗ của Min Hyun. Nhưng vẫn thờ ơ, trả lời vài câu hỏi và mở cuốn sách dán mắt mình vào đó tựa như vốn quan tâm. À, cái kiểu coolboy lạnh lùng ấy à. Ôi trời, nhìn mà phát gai lên. Lalin, nằm lên mặt bàn mắt hướng nhìn nơi đám đông tụ tập. Hệt như kịch bản cũ rích của mấy bộ phim truyền hình hay truyện ngôn thần vậy.

      3.

      - Mẹ…mẹ sao cơ, cho cả nam sinh thuê phòng trọ chỗ chúng ta ở ư ?

      - Ừm Lalin, sao con lại sửng sốt lên như thế -người phụ nữ phúc hậu ngồi gọt trái táo khuôn mặt vẫn điềm nhiên. Từng đường dao ngọt ngào tách vỏ thành từng miếng dài trông rất đẹp mắt.

      - Nhưng…hai căn phòng đó..phòng con ở giữa hai căn phòng đó. Với lại, khu nhà trọ của chúng ta xây dựng thường chỉ cho các nữ sinh thuê thôi mà…mẹ mẹ có biết con cảm thấy khó chịu thế nào –Lalin giảy nảy nằm lăn lóc nền nhà. Ánh nắng buổi chiều tà soi chiếu yếu ớt vào căn phòng lồng lộng gió.

      - Con nên nhớ, chúng ta cần phải tìm thêm thu nhập để tăng chất lượng sinh hoạt phí. Việc con học ở Z làm mẹ tốn nhiều khoảng hơn dự kiến rồi. Cho nên, hãy chấp nhận và sống bình lặng . Dù sao mẹ cũng kí hợp đồng với hai cậu thanh niên đó rồi. Họ bằng tuổi con nên cũng dễ hòa đồng thôi –từng nếp nhăn giữa cặp chân mày xô lại vào nhau, mắt bà đăm chiêu đem theo ánh nhìn cương quyết.

      - Hòa đồng….với thân hình như con….

      - Ai cũng có lựa chọn cho bản thân mình, dù vẻ bề ngoài của họ có thế nào. Ít ra, Lalin à, con dù mập mạp tướng hơi quá khổ nhưng con cũng phải dị nhân lại chẳng mất tay chân gì con đẹp và hạnh phúc hơn nhiều người nên hãy suy nghĩ kĩ mẹ chỉ tới đây thôi.

      - Vâng, cảm ơn mẹ giảm tránh.

      Tiếng chuông ở ngoài cổng vang lên réo rắt báo hiệu khởi đầu mới. Bà chủ nhà bấ giác ngẩng đầu lên trông cao hơn để ngóng việc xảy ra ngoài kia. Phía ngoài cổng nhà to lớn, bóng dáng của hai nam sinh trẻ tuổi thấp thoáng trước nhà cách bí .

      4.

      Két….két….

      Cánh cổng to lớn mở ra kèm theo xuất của thiếu phụ trẻ tuổi ngoài bốn mươi. Bà nở nụ cười hiền hậu nhìn hai nam sinh cùng hai chiếc vali to đùng ở trước cổng. chàng trai có đôi mắt biết cười, kẻ còn lại hệt như vị thần bác ái luôn treo nụ cười thân thiện ngay mặt tiền của bản thân.

      - Ồ, các cháu đến rồi nhỉ, nào theo bác vào nhận phòng nhé –thiếu phụ gật gù quay người hướng vào trong nhà.

      Họ dừng lại trước những căn phòng cuối cùng của dãy hành lang màu trắng dài và hẹp. Trao chùm chìa khóa xong, bà lẳng lặng mỉm cười quay bước. là lâu lắm rồi, bà mới được gặp lại những chàng trai có dung mạo đẹp như vậy. Xem ra, việc bà cho thuê lần này là uổng phí.

      Lalin nằm yên trong phòng cựa quậy.

      Có lẽ lời mẹ nó là đúng. Dù sao nó cũng đẹp và hoàn thiện hơn khối người. Tuy nhiên…..sao lại so sánh giữa nó – người bình thường và những người như vậy. Họ … còn đẹp hơn cả nó. Đặc biệt là cái sức sống mãnh liệt của họ.

      Ầm…

      Ơ….Thôi chết lăn lộn quá lại lăn vô tường…..Hai người bên cạnh có sao nhỉ….

      - Này, có ai ở trong đó vậy …xin lỗi…

      Giọng này nghe quen quen….

      - Cho hỏi ai ở trong phòng đó có sao ạ…

      Là…Tabanaki…Yuu làm cái quái gì ở đây thế = =

      - trả lời tôi buộc lòng phải phá cửa đấy….

      Két….

      - sao…chỉ là…tớ nện vào tường thôi hahaha –Lalin ló đầu khỏi cửa cười cầu tài.

      - Ôi…Lalin..là cậu sao, tớ nghe chủ nhà rằng đây là phòng của ấy. Hóa ra cậu…cậu là con của chủ nhà…

      - À…Đúng rồi haha…. –Lalin gắng cười, dù tên Yuu này rất nhiệt tình nhưng rất nhiều chuyện.

      - Cậu là người ở phòng này à –giọng lạnh lẽo khác vang lên nghe rất quen tai.

      - Ừm… -Lalin ghé mắt trông sang bên cạnh. Đôi mắt sắc lẹm nhìn nó.

      - Đừng bao giờ tạo ra tiếng ồn như vậy nữa, tôi thích nhiều và cũng muốn phải lại lần thứ hai đâu.

      Rầm…

      Cái nặng nề chùng xuống khí. Yuu cười mỉm chào tạm biệt nó.

      Khép lại cánh cửa phòng nhàng, Lalin lại ngồi phịch xuống giường.

      - Làm sao đây….lại ở trong hai thế cực như ở giữa lửa và nước vậy. Sao mà hai kẻ này lại ngược nhau đến thế cơ chứ….aaaaaaaaaaaa

    4. garashu

      garashu New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      Chap2:
      1.

      - Xin lỗi, chị có thể nhích người qua chút để tôi lấy vài gói mì tôm ạ…

      - C…chị á….

      Lalin, mười sáu tuổi, tên của nó nghĩa là Mặt trăng. ra là vì khi sinh ra, nó béo tròn trùng trục và rất bụ bẫm nhìn như trăng rằm vậy. Thế cho nên, bố đặt tên cho nó là Lalin. Tuy nhiên, càng về tuổi phát triển cơ thể nó càng phì nhiêu ra nhiều hơn. Điều đó gây trở ngại cho Lalin rất nhiều. Và đây là ví dụ.

      ‘Chị à, mình đâu có già lắm đâu, tại sao lại gọi như vậy chứ….haizzz’

      Lalin xách bịch mì tung tăng phố, những chàng trai ngang qua thậm chí còn chẳng liếc nó lấy cái. Còn những kia thỉnh thoảng lại chỉ trỏ và bĩu môi thầm.

      Cũng phải, Lalin cũng quen rồi. kì thị vô hình gây khoảng cách giữa nó và thế giới bên ngoài hay là nó tự huyễn hoặc trong thế giới đầy rẫy tự ti ?

      Cánh cổng khép nhàng, là năm giờ chiều. Ánh hoàng hôn bao phủ cả gian. Bầu trời lúc này như tấm vải được nhuộm màu đỏ nhàng. Đâu đó tiếng bầy chim về tổ ríu rít cả vùng phía xa. yên bình. Cũng từ rất lâu nó mới để ý đến bầu trời nhiều như vậy. ngày sắp trôi qua.

      - Sao cơ ? Hai nam sinh đó học cùng lớp con ư ? –tiếng thảng thốt vang lên. Mùi đồ ăn thơm phưng phức vẫn nóng hổi trong bếp.

      - V…vâng. Họ thậm chí còn ngồi bên cạnh con cơ đấy –Lalin cúi đầu lộ vẻ mặt thất vọng, bĩu môi bên chồng chén bát chưa được lau sạch nước.

      - Ồ..vậy là buổi tối nay khi chúng ta cùng dùng bữa có thêm nhiều chủ đề để chuyện rồi hố hố hố

      - Sao cơ ạ ? chúng ta ?? Chẳng phải chỉ có hai mẹ con mình thôi sao ? –Lalin giật bắn người cơ mặt giật giật, run lẩy bẩy.

      - À, hồi sáng hai chàng trai đó đến gặp mẹ, họ muốn mẹ nấu cơm tháng cho đấy mà. Tiền công nhận rồi nên từ bây giờ mẹ con mình ăn cùng họ.

      - …Ă…Ăn cùng h…họ….

      Lalin đứng bật dậy như tư thế phản xạ tự vệ. Ngồi ăn cùng trai đẹp….à nhầm ngồi ăn cùng hai con quỉ như nước với lửa đó kinh khủng. Sao mà mẹ có thể nghĩ đế chuyện đó hả trời. Cơm tháng á ? Mẹ nghĩ cái quái gì vậy…trời ơi. Sao tự dưng đầu mình thấy nặng nặng thế này…..

      - Còn làm gì ở đó, mau tới phòng mời họ xuống ăn Lalin.

      - V…vâng ạ.

      Haizzzz

      Từng bước từng bước

      Từng phút từng phút ….

      Mà hai tên đó là kiểu người gì vậy. Tự dưng đùng cái xuất ở lớp, đùng cái ở trong nhà mình mà còn đùng cái cả chuyện ăn uống mà cũng gặp hai người đó ư…Nhưng, Yuu làm sao có thể thân thiết với họ Hwang máu lạnh đó chứ. Aida cứ như mặt trời làm bạn với tảng băng lạnh giá vùng bắc cực ấy. Mình chẳng thể hiểu nổi nữa.

      ‘Cốc cốc’

      ‘Cơm có rồi cậu xuống ăn nhé….’

      Vậy …Chuồn thôi….ầy

      ….

      - Cơm nấu ngon lắm ạ, phải Min Hyun –Yuu bật cười khanh khách.

      - Ừ -Min Hyun vẫn tập trung vào chuyên môn ăn.

      - Ôi…mấy cháu cứ quá ố hố hố hố ,Lalin, hôm nay con có vẻ ăn ít quá nhỉ con có ốm ?

      - Hả…à…dạ chỉ là con …con thấy đói lắm …..haha –‘Sao mẹ lại tố cáo con chứ aaaaaaaaaaaaa’tâm trí dữ dội của Lalin gào thét

      - Ồ..Lalin ăn ít nhỉ -Yuu trố mắt –nãy giờ thấy cậu ăn mãi chén cơm thế kia cậu còn ăn ít hơn cả tớ nữa. Ba chén rồi đấy nhá he he

      - Ừ…mình đói haha –Lalin gượng cười.

      Mười giờ tối nhiệt độ hạ xuống dần.

      Ọt….ọt…..ọt………..ọt………

      Aaaaaaaaa sao mày cứ kêu hoài vậy hả huhuhu

      Lalin lăn qua lăn lại vì đói cả buổi tối nó chỉ ăn vỏn vẹn chén cơm lưng. Bảo sao mà đói cho được. Phải chi mẹ đừng nhận nấu cơm tháng cho hai tên khốn kiếp kia có thể thoải mái mà ăn uống rồi. Hay là..mẹ muốn nó giảm cân cơ chứ ? À mà hồi nãy mẹ còn tố cáo vụ nó ăn nhiều nữa cơ. Thêm tên Yuu giả vờ ngây thơ đó nữa nghĩ là ai chứ… lúc nào cũng ra vẻ hòa đồng tốt bụng lắm vậy. Ba chén cơm á…chỉ ba chén cơm thôi á, trêu ngươi bà đây à….

      được, phải tìm đồ ăn !

      Cánh cửa mở ra rồi khép lại dần.

      Nó rón rén tiến vào phòng bếp, nhàng nhàng từng bước chân, cẩn thận để va vào hay rơi vãi thứ gì. À….tủ lạnh…tủ lạnh đây rồi, tuyệt vời.

      - Đây mới là bản mặt của nhỉ ?

      - A…ai thế…

      - Là tôi.

      - Hả -‘mẹ ơi, Hwang Min Hyun’ –cậu làm gì ở đây thế….

      - Giống . Kiếm đồ ăn.

      Mùi mì gói hòa quyện với trứng, giá và lá rong biển. Thêm chút chả lụa.

      Hai kẻ ăn đêm lao đầu vào chúng như những con nghiện. Bắt đầu chuyên môn ăn uống nghiêm túc. Tiếng xụp xụp vang lên nhưng hoang dại mà nghiệt ngã.

      - Sao cậu lại phải kiếm đồ ăn ban đêm như vậy ? Mẹ tôi nấu ngon à ? –Lalin lau miệng bằng giấy ăn hậm hực

      - định nhường nhưng ăn.

      - Gì chứ ? cậu làm như tốt lắm vậy

      - Chốt hạ ai là người rửa chén.

      - Oẳn tù tì .

      Hai kẻ ngồi đối diện trừng mắt đằng đằng sát khí trong bóng đêm. Hơi thở nặng mùi mì gói của họ hòa lẫn trong gian im ắng. Mọi thứ như chùng xuống, giải quyết trong lần.

      - Oẳn…tù …tì….

      - Khoan

      - Sao

      - Mở đèn mới biết được ai thắng ai thua chứ.

      - Tới luôn. –Lalin tiện tay bật luôn đèn điện thoại.

      - Oẳn…tù…tì…

      …..Màn đêm u lạnh, tiếng rửa chén lách cách vang lên trong bếp.

      Lalin vắt chân lên nhìn Hwang Min Hyun cúi đầu rửa từng cái tô trong sung sướng nhất của bản thân. Trông càng bất mãn nó càng vui. Dám oẳn tù tì với chị hả, trình độ kém tay non yếu chấp nhận nha hô hô hô.

      À….phải dọn rác nữa. Tổng cộng nó ăn hai gói mì và Minhyun là ba gói. Con số kinh khủng. Ai biết cứ tưởng có ba người ăn chứ chẳng phải hai nguời.

      Và mẹ nó, người vô tội nhất thế gian vẫn nằm thẳng kê gối cao và đánh giấc đến sáng mai.

      2.

      ‘Bờ….bờ…bờ….bờ….’

      Bơ nơ nờ…bờ bờ…..

      Lalin bật dậy sau khi tiếp nối tiếng báo thức. Nó mau mắn thay quần áo chuẩn bị cho buổi học ngày hôm nay. Khác với mọi hôm, nó vui vẻ hẳn. Chuyện xảy ra với Hwang Min Hyun làm nó cứ lâng lâng.

      ‘ Xin chào quí vị và các bạn, tôi là biên tập viên ….. Hôm nay tôi xin được giới thiệu sơ qua về tin tức ngày mới’

      Tiếng ti vi vẫn rôm rả như ngày thường. Mẹ nó mau mắn sắp xếp cơm trưa. Bà vừa làm vừa hát đời. Ngoài phòng ăn, Yuu ngồi cạnh Min Hyun trước nó cả chục phút.

      - Chào buổi sáng, Lalin-chan –Yuu bật cười chào nó rạng rỡ.

      - Chào cậu, Yuu, ừm Min Hyun chào buổi sáng…

      - Ờ

      = =

      Ờ là sao ! Cái tên nhạt nhẽo này.

      - Lalin, con dậy rồi nhỉ

      - Vâng ạ.

      - Hình như đêm qua chuột to lắm, nó cứ tạo ra tiếng động lách cách ở nhà bếp đấy.

      Phụt….t…

      - Lalin-chan cậu sao chứ….-Yuu tỏ vẻ ái ngại đưa khăn giấy cho nó

      - K.. sao haha –Lalin cười gượng nhận tờ giấy mắt khẽ liếc nhìn Min Hyun

      vẫn im lặng dù chân mày hơi chau lại. Có lẽ như mẹ biết mọi chuyện nhưng cố tình trêu nó phải. À hoặc có thể mẹ biết và nó hành động thái quá kiểu vạch áo cho người xem lưng vậy. Cứ như Hwang Min Hyun mặt dày trơ tráo đó làm như đêm đó có gì xảy ra tốt biết mấy. Hẳn là dù mẹ nghi ngờ nhưng thấy thái độ của nó tí nữa về thế nào cũng tra hỏi cho xem.

      Bảy giờ sáng, tiếng chuông điểm vang lên tại học viện Z.

      Lalin chống cằm nhìn hai bạn thân hú hét của mình trước chiếc điện thoại cảm ứng dưới học bàn trông chúng nó có vẻ vui lắm. Ừm phải rồi, chuyện hôm qua được phơi bày trước tụi nó mà. Haizz

      Messenger facebook bật sáng, ba thành viên vẫn hăng sưa chat chit quan tâm mấy đến giờ học.

      Ngạ quỉ (Lalin) : cậu thấy đấy vừa mới qua buổi tối thôi mà cậu ta thay đổi như cái chong chóng vậy, là khó hiểu mà.

      GoldLibra(Anna) : cứ như phim tình cảm hay truyện ngôn tình ấy nhỉ

      Shushicute(shizuko) :..chậc chậc….kiểu như ta ngượng í mà haha

      Giờ thể dục –môn điền kinh.

      , đối với người quá khổ, những môn thể thao vận động thông thường chẳng bao giờ hay ho, thậm chí chính là sở đoản của họ. Lalin à…mày thà lăn còn hơn là chạy đúng ?

      - Nghe đâu, ba người mới vô có thân thế thú vị lắm đấy

      - Thú vị ư cậu kể hơn nào…

      Họ về chuyện gì vậy nhỉ, ba người bọn họ ư ?

      - Đầu tiên là Yuu. Đừng nhìn vẻ bề ngoài của cậu ta mà suy đoán. ra nhìn Yuu như vậy thôi chứ cậu ta là con trai luật sư đấy. Mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.

      - Nhưng phải hai con người đó cứ như ngược nhau quá ư ?

      - Đúng vậy ai mà ngờ được họ lại sinh ra chàng trai như Yuu chứ. Cậu ấy vừa hòa đồng, chơi thể thao tốt nữa.

      - Thế còn Hà Tú Tinh ?

      - ta nghe đâu là con của tổng biên tập tạp chí Hecman nổi tiếng đấy, người đó là mẹ của ta. Nghe đâu bà ấy đòi hỏi rất cao ở con mình. Từ khi ta mới mười tuổi dạy về mọi lễ nghi quí tộc nhằm muốn gà hóa phượng hoàng cốt chỉ để con mình cưới người thừa kế của gia tộc giàu sang nào đó rồi bà ta có thể đổi đời thôi.

      - Ngày đầu tiên nhìn nụ cười giả tạo của ta tớ thích rồi. Chỉ có bọn con trai mới bị hớp hồn thôi –nữ sinh còn lại biểu môi –thế còn…Hwang Min Hyun sao ?

      - hả…mọi tin tức về giống như số vậy.

      - Sao cơ ?

      - Hwang Min Hyun rất bí , thậm chí dù điều tra lí lịch và hồ sơ phần cha mẹ của đều được bỏ trống rất cẩn thận. Tuy nhiên, lí do tại sao nhà trường vẫn chưa cầu hay có thắc mắc gì về chuyện này cũng là số.

      - Ôi trời, đúng là cậu ta rất im lặng nhưng ga lăng cực kì đấy. Cậu ấy có thể tiêu diệt trái tim băng giá chỉ cần nụ cười của mình và hành động thôi.

      - Nhưng còn thông tin bí mật khác được lan truyền.

      - Chuyện gì ?

      - Cả Yuu và Min Hyun đều ở cùng khu trọ với Lalin. Thậm chí họ còn dùng chung loại cơm hộp nữa.

      Lúc này Lalin lẩn từ lâu.

      Dạo gần đây, mỗi lần ngang qua đám nữ sinh. Mọi ánh mắt soi mói lại đổ dồn vào nó cách gay gắt hơn, ràng hơn và khiến nó khó chịu hơn. Phải chăng mọi thứ cứ thầm như trước kia tốt biết mấy. Hẳn là do nó mập, vậy nên cũng chẳng có đám con nào dám giở trò bắt nạt nó.

      Lết đến sân thượng, Lalin thở dốc cả chục phút mới vào được chỗ ngồi quen thuộc. Ngẩng mặt lên trời nhìn những đám mây trôi hững hờ. Nó hiểu chuyện mà nó trải qua. Cảm xúc đan xen và hỗn độn. Cũng chẳng có ai có thể hiểu được nó lúc này. Mỗi lần chợp mắt, hình ảnh về chuyện xảy ra ngày hôm qua cứ hữu và thoắt thoắt giữa những nỗi bực tức thường ngày. Bất chợt, miệng nó mỉm cười.

      3.

      buổi tối quây quần bên mâm cơm của mẹ tuyệt vời nếu như…

      xuất của hai tên này !

      Tuy nhiên, Lalin hòa nhập tốt hơn. Dù sao nó cũng chẳng ngại đến mức chỉ ăn chén như hôm bữa nữa. Yuu cứ làm mẹ nó bật cười mãi. Có lẽ mẹ nó thương Yuu lắm. Đúng là con trai của luật sư, miệng mồm ghê . Nhưng tại sao lại phải từ bỏ căn nhà giàu có lắm vật chất đó để đến nơi này cùng thành phố, thuê căn phòng chật hẹp ở nhà nó chứ.

      Còn Hwang Min Hyun, rốt cuộc là ai, gia thế như thế nào ? tại sao lại tới đây thuê phòng chứ. Hừ….

      hiểu nổi mà.

      Sân thượng tầng ba, chín giờ tối.

      Lalin rất thích lên sân thượng. Nơi đây giống như là vương quốc riêng của nó vậy. Dù cao lắm nhưng có thể quan sát được nhiều nơi trong thành phố xô bồ này. Hơn hết, ngắm sao rất .

      Nó ngồi lên chiếc ghế xếp ngả lưng cách ngon lành. khí trong lành, yên tĩnh. lâu rồi nó mới cảm nhận được cái khí hiếm hoi này.

      - Lalin-chan, cậu cũng ở đây à..

      - Yuu ? Cậu cũng thích lên sân thượng à ?

      - Ừm tớ thích lắm, rất mát mẻ và yên tĩnh.

      - Gì chứ, trời này mà mát mẻ ấy hả hahaha

      - Đương nhiên rồi…

      Yuu mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều tuyệt mĩ. Đôi mắt híp lại, tiếng cười trong veo hòa vào trung. Hẳn là ai cũng thích nụ cười của . Nhưng nhìn kĩ hơn, trong nụ cười đó lại có nét buồn mà ngòi bút nào miêu tả được. Hẳn là có kha khá chuyện vui

      - Tớ nghe cha cậu là luật sư và mẹ là nhà thiết kế thời trang nhỉ….

      - Ừm, thông tin nhanh lại cười.

      - Tớ hiểu lắm, tại sao cậu lại từ bỏ nơi sang trọng như vậy để tới ở thuê trong căn phòng như nhà tớ chứ ? –Lalin chớp mắt.

      - Này Lalin-chan cậu định đuổi khách đấy hử ?

      - có…chỉ là tớ thắc mắc thôi…xin lỗi cậu…

      - Ít ra tớ cũng rất may mắn vì gặp được cậu và bác . Bác ấy nấu ăn ngon rất tốt bụng. Đôi lúc tớ cảm thấy nơi này còn ấm hơn ở nhà.

      - Tớ xin lỗi…- Lalin cúi đầu. Nó cảm thấy hơi xấu hổ nhưng chẳng biết làm gì thêm.

      cơn gió lạnh lùa qua mái tóc chúng. Dường như …còn nhiều chuyện để khám phá lắm..

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      @garashu pé ơi em mau chóng hoàn thành truyện này giúp chị nhé, nếu sau tuần mà post tiếp nữa là chị ban nick hoặc trừ ruby em nhé.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :