1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái Tim Màu Hổ Phách - Nam Lăng

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      TRÁI TIM MÀU HỔ PHÁCH

      [​IMG]

      Tác giả: Nam Lăng
      Dịch giả: Lê Thị Hạnh
      Giá bìa: 139.000
      Công ty phát hành: Sách Việt
      Nhà xuất bản: NXB Văn học
      Số trang: 566
      Ngày xuất bản: 9/12/2013​



      Giới thiệu:

      Cuộc sống luôn kịch tính và đầy bất ngờ. Tiểu Ái dù có nằm mơ cũng thể nghĩ được rằng khắc tinh của lại chính là vị đạo diễn đẳng cấp quốc tế Aki.

      Thân là diễn viên phụ bé, lại thuộc tầng lớp vô sản bị ràng buộc bởi hợp đồng giả làm tình nhân, vừa phải gồng mình đối phóvới quấy rầy của “bông hồng lai” gai góc, lại vừa phải nghênh chiến với “quyển kịch bản có thể đánh người bất cứ lúc nào” và những lời phêbình độc địa đầy tính soi mói.


      tình nhân gợi cảm quyến rũ ngày càng bộc lộvẻ ái muội, con người của vị đạo diễn lạnhlùng khó tính đằng sau chiếc mặt nạ sắc lạnhcũng dần được hé mở.

      Những tin đồn nhảm, những vụ bắt cóc, còn cả những bí mật động trời chưa từng được tiết lộ cứ nối đuôi nhau tìm đến.


      Trước ngã rẽ của số phận, kiệt sức trong chốn mê cung giằng xé giữa nội tâm và thân thể.

      bên là Thiên đường, bên là Địa ngục.

      Đứng trước tình vô cùng sâu đậm nhưng cũng hết sức tuyệt vọng ấy, nên vờ như hiểu hay dũng cảm thừa nhận nó?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Đó chính là định mệnh

      Lúc bố gọi điện đến, Tiểu Ái và người bạn thânTư Nhã nằm dưỡng da mặt vô cùng vui vẻ tầng hai của thẩm mĩ viện, chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay. Nhưng chỉ sau cuộc gọi ngắnngủi của bố, tâm trạng Tiểu Ái tụt dốc thảmhại.

      “Cái gì ạ? Hôm nay ấy quay về sao?” Khó có thể hình dung được cảm xúc của TiểuÁi vào giờ phút này, nó giống như tâm trạng lúc trúng xổ số năm triệu tệ, hí hửng lĩnh thưởng đến nơi mới phát ra vé số hếthạn; hay như khi bị đói ba ngày ba đêm, vấtvả lắm mới có được cái burger gà rán lại cóngười với rằng, bên trong có thuốc chuột;hoặc là để đổi lấy vai nữ chính mà ngần ngại làm những chuyện mờ ám như liếc mắt đưa tình, đột nhiên lại bị đám chị em củamình đoạt mất.

      Chỉ chốc lát, trong đầu Tiểu Ái bỗng lên vô số cảnh tượng sặc mùi nghệ thuật nhạt nhẽo:con phố vắng vẻ với những bông tuyết bay nhè trong gió; cảnh núi rừng trong buổi chiều tà ráng đỏ; hình ảnh trái đất lụi tàn vào ngày tậnthế khi chiến tranh giữa các vì sao xảy ra; cảnhnhững hố đen hình thành bởi vụ nổ của cácthiên thể sau hàng trăm triệu năm chiếu sáng…

      Hình Tư Nhã gọi lúc lâu vẫn thấyTiểu Ái phản ứng, liền thẳng tay đập vào ngườicô cái: “Cậu làm sao vậy?”

      Tay vẫn cầm điện thoại, Tiểu Ái bi thương quay sang than thở: “Tại sao… lại là ngày hôm nay? Bộ váy dạ hội, chi phí dưỡng da mặt, còn cả tiền ăn uống nửa tháng này của mình nữa!”

      Khóe mắt Tư Nhã bắt đầu co giật: “Nơi này có phải trường học đâu, cậu diễn bi kịch làm gì chứ?”

      “Diễn kịch?” Ánh mắt Tiểu Ái chợt sáng lên: “Đúng rồi! Cứ quyết định như vậy !” xem lại thời gian điện thoại, vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc.

      “Cậu làm gì đó?” Tư Nhã suýt chút nữa ngấtxỉu, con bé này dưỡng da mặt nửa chừng lại bỏ đâu chứ? “Ai sắp quay về vậy? Này, cậu đâu đấy, buổi tiệc tối nay cậu có đến nữa ?”

      “Nhã Nhã…”Tiểu Ái nhận khăn ướt từ nhânviên thẩm mĩ, vừa ra sức lau mặt vừa dặn dò:“Tối nay cậu cứ trước, mình có chuyệncực kì phiền phức phải xử lí, xong việc mình tới liền. Cậu cứ yên tâm, dù muộn đến đâu, mình cũng … cố gắng hết sức vác tấm thân này đến dự. Cậu nhớ , được gọi điện cho mình, càng được gửi tin nhắn chomình.” Cứ như vậy nha!” Ném lại cái khăn lau, Tiểu Ái lập tức ra.

      Tư Nhã vội đến trước cửa kính nhìn ra ngoài,chỉ thấy bóng dáng người bạn với vẻ vô cùngbối rối lao sang đường như tên lửa. Mặt Tư Nhã bỗng trở nên xám xịt. Con bé này tuy bìnhthường rất hồ đồ, nhưng hôm nay thực đạt tới cực độ của hồ đồ rồi! Chẳng lẽ cậu ấy điên rồi chăng?”

      Tiểu Ái càng vội hì càng hoảng loạn, đầu tiên côbị gãy gót giày, tiếp đó là rách bên váy, lúcđang sang con đường khác chợt có cơn gió thổi đến, cả mái tóc dài bị hất tung lên cản mất tầm nhìn của , chiếc váy ngắn cũng ngừng tung bay phấp phới. Trông Tiểu Áilúc này chẳng khác nào con rối ngớ ngẩngiữa đường. Vì nghĩ thời gian còn nhiều nữa, vội sải bước nhanh hơn, nào ngờ con đường vốn vắng bóng người lại đột nhiên xuất chiếc xe vùn vụt lao tới. Tiếng phanh xe chói tai làm Tiểu Ái giật nảy mình, gạt mái tóc rối bù, chỉ muốn nổi cơn tam bành, nhưng ngay lúc đó liền bị lóa mắt bởi biểu tượng đôi cánh ở đầu xe phía trướcmặt.

      Aston Martin? Mà còn là DBS màu trắng bạc!

      Tay ôm hai má, Tiểu Ái bắt đầu hướng ánh mắt về phía chiếc xe thể thao với vẻ thèm thuồng.

      sao chứ?” Người đàn ông điển trai đeo kính râm xe hạ cửa kính xuống, giọngđiệu mấy hòa nhã, thậm chí có chút gì gọi là kiên nhẫn cả, đặc biệt khi nhìnthấy ánh mắt them thuồng của nàng “Mai Siêu Phong” [1] này, sắc mặt ta càng trởnên u ám: “Xin lỗi! Tôi có việc gấp, nếukhông có chuyện gì cảm phiền nhườngđường!”

      [1]: Mai Siêu Phong tên là Mai Nhược Hoa – nữ nhân vật chính trong “Xạ điêu hùngtruyện” của Kim Dung. Nàng là nữ ma đầukhiến người người kinh sợ bởi những thủ pháp ra tay vô cùng tàn bạo, độc ác. Thế nhưng bên trong con người đó lại chứa đựng nội tâm của cuộc đời nhiều song gió và bất hạnh.

      Trời! Đó chiếc xe thể thao cao cấp! ngờ con đường vắng vẻ này lạicó thể gặp chiếc xe tuyệt như thế, nhìn xem những đường nét của nó kìa! Chà!... chà! Nhìn cái lốp xe cao cấp của nó nè!... Oa!... Oa! Vễn giữ nguyên cảm xúc đó, Tiểu Ái gần như dán cảngười lên chiếc xe…


      Khóe miệng người đàn ông điển trai này bắt đầu rung lên. ta chán ghét giơ tay lên gõ gõ vàocửa xe, hi vọng đối phương có thể nhanh chóngdịch chuyển “bộ móng vuốt” ra khỏi xe. Nhưngcô nàng “Mai Siêu Phong” lại giống như người may bị mắc bệnh tâm thần phânliệt, người dán chặt vào phía trước mui xe, nhấtquyết rời, coi như nhìn thấy ta bên trong.

      Đối với phớt lờ quá đáng này, người đàn ôngđiển trai ngoài tức giận ra còn có chút gì đó bằng lòng. Sau khi gọi thêm lần nữamà vẫn thấy phản ứng gì, tacho kính xe lên, nhấn ga chuyển hướng, bỏ mặccô nàng “Mai Siêu Phong” ở lại.

      “Xe đẹp…” Tiểu Ái vô cùng thất vọng, nhưng chỉ trong giây lát tỉnh táo trở lại: “Khôngđúng, việc quan trọng nhất bây giờ phải là chuyện này.” chỉnh sửa đầu tóc, tiếp tục chân thấp chân cao chạy như điên về cuối con đường.

      Khu nhà của Tiểu Ái cách trường học đúng năm dãy phố. Tiểu Ái vẫn còn nhớ, lần đầu tiên cômở cánh cửa văn phòng X tại tòa nhà năm tầngtrong tiểu khu này, niềm vui sướng tột độ vỡ òa trong . Căn hộ có hai phòng ngủ, phòng khách và nhà bếp, ngoài ra còn có cả ban công, từ đó có thể ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. tân sinh viên được sống trong mộtcăn hộ với điều kiện tốt như vậy quả là còn gì sánh bằng. vậy còn mất tiềnthuê phòng, ngay cả điện, nước cũng phải bận tâm, đời sống của có lẽ cũng sánh ngang với đãi ngộ của nhân viên công chức.

      Với căn hộ xinh xắn và đoạn đường lí tưởng như vậy, tất nhiên Tiểu Ái để lãng phí rồi.Ngay sau tuần đầu tiên dọn đến sống ở đây, côliền tìm ngay cho mình khách thuê phòng.Tiền cho thuê phòng Tiểu Ái dùng để tiêu vặt,những ngày quên mang theo chìa khóa cũng phải chịu cảnh thể lương ngủ ở bên ngoài,khi nào buồn chán có người cùng uống rượu giải sầu, những lúc quên nấu cơmcũng có thể sang ăn chực vài bữa, mấy côngviệc nặng nhọc như lau dọn nhà cửa càngmiễn bàn… Có thể mũi tên trúng nhiều đích và đôi bên cùng có lợi! Điều duy nhất khiến Tiểu Ái hài lòng là người thuê phòng đáng thương kia lại phải là ngườichị em xinh đẹp sống chết có nhau của – Hình Tư Nhã, mà là chàng học cùngtrường, cùng khối nhưng khác khoa. Đây cũng chính là lý do ngày hôm nay, Tiểu Ái phải hấp tấp chạy về nhà.

      Nửa tiếng sau khi nhận được điện thoại gấp của chủ nhà, chàng cùng phòng cũng vội vã quay về, vẫn còn chưa bước vào nhà thấyngay đống đồ quen thuộc hành lang. Tất cả những đồ đạc của ta từ quần áo, laptop đến bàn chải đánh răng, khăn mặt, daocạo râu… đều bị dọn hết ra ngoài cửa. Anhchàng khoa Mĩ thuật bỗng nắm chặt hai bàn tay lại, đồng thời ngửa đầu nhìn lên trời thành góc bốn mươi lăm độ với vẻ mặt thê lương.

      về rồi đấy à? Còn đứng ngây ra đó làm gì? mau đến giúp tôi tay, đem hết đồđạc của gói ghém vào, tôi gọi xe taxi rồi,họ đến ngay thôi!”

      chàng Văn Tĩnh mặt mày tái mét: “Emmuốn đuổi sao? Đột ngột như vậy, em muốn phải chuyển đâu bây giờ?”

      “Đến khách sạn Gia Đình! Tôi đặt phòngtrước cho rồi, xe taxi đưa đến đó.Trong này là tiền, cứ ở đó vài ngày trướcđã, đợi tôi giải quyết khó khăn ở đây tự khắc sẽgọi về.” Tiểu Ái thàm giải thích lí do tại sao, gói ghém đồ đạc xong liền vội vàng đưa ta lên xe, hoàn toàn để ý ánh mắt đầy ai oán và ngơ ngác của chàng sau khungcửa kính.

      Mối họa lớn nhất được giải quyết, tiếp đến làcông đoạn khắc phục hậu quả. Tiểu Ái vừa ngừng nhìn đồng hồ, vừa quét dọn, chođến khi trong nhà còn xót lại bất kì dấu vết nào liên quan đến đàn ông mới thở phàonhẹ nhõm.

      Tắm rửa xong, năm giờ ba mươi phút, Tiểu Ái thay chiếc áo thun và quần jean, tháo kính sát tròng màu tím ra, tiếp đó sấy khô mái tóc xoăndài và nuộc gọn sau gáy. ngắm mình trong gương, khuôn mặt trang điểm, gọn gàng, sạch , quần áo mộc mạc giản dị, dáng vẻ vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của học sinh ngoan hiền.

      Năm giờ bốn mươi lăm phút, mọi thứ đều sắpxếp ổn thỏa, tiếp theo Tiểu Ái chuyển sang giaiđoạn phòng bị. Năm phút sau, có tiếng gõ cửakhông mạnh , nhanh và cũngkhông chậm, trầm tĩnh như tính cách của người đó, dẫu nhiều năm trôi qua mà vẫn thay đổi. Tiểu Ái hít hơi sâu, lúc mở cửa hết sức cố gắng nặn ra nụ cười.

      “Em nhớ lắm!” nồng nhiệt tiếp đón người đàn ông đứng ngoài cửa, song lại khôngdám mạo muội ôm chầm lấy .

      Người đàn ông dáng người cao ráo, mặc vest, giày da, tay xách laptop, tay xách hành lí, lời nào tiến thẳng vào phòngkhách, đặt đồ đạc tay xuống rồi tháo cặpkính đen ra. Phía sau người đàn ông, Tiểu Áiđang cố gắng nghiến răng chịu đựng. Người đàn ông xoay người lại, dùng ánh mắt mãnh liệt quét về phía Tiểu Ái, biểu của lập tức giốngnhư con mèo xun xoe. Tiến đến ghế sô-pha trước mặt, dáng vẻ hết sức nịnh nọt, phủi phủi cho đến khi còn dính chút bụi nào rồi tỏ ý bảo ngồi xuống. Người đàn ôngcũng lời nào, cứ thế ngồi xuống ghế.

      Những tia nắng xuyên qua lớp kính trong suốtrọi xuống khuôn mặt người đàn ông, khiến căn phòng vốn rất đỗi bình thường, giản dị giờ đâylại như tỏa ra ánh hào quang lung linh,rực rỡ. Nhiều năm khọng gặp, vẫn hấp dẫnnhư xưa, mũi thẳng, môi mỏng, những sợi tóc lòa xòa trước trán mầm mại giống như tơ lụa,khuôn mặt thon gọn đẹp tinh tế khiến Tiểu Áicảm thấy vô cùng tự ti và hổ thẹn.

      Thực ra ở trường, Tiểu Ái cũng được xếp vàohàng mỹ nữ, thế nhưng khi đứng cạnh , lại giống như hạt trân châu bé gặp phải viên dạ minh châu vô cùng quý báu, cho dù đứng ở góc độ nào so sánh phần thua đềuthuộc về . Chỉ đáng tiếc rằng, khuôn mặt anhđẹp như vậy nhưng vẻ mặt lại lạnh lung nănggiá, cộng thêm tính tình hà khắc khiến cứ luôn phải lấy lòng, nịnh bợ .

      Khi Tiểu Ái vẫn còn ngây người liền đứng dậy vòng trong căn hộ. Khi thấy cách bài trí của ngôi nhà có phần khác, lông mày dần dần nhíu lại.

      “Nhà chỉ có mình em ở nhưng tại sao lại có đếnhai cái giường?” Đây là câu đầu tiên vớicô sau hơn ba năm gặp.

      “…” Tiểu Ái hoàn toàn quên mất điều này.Hỏng rồi! Nếu biết sớm ném cả cái giường mới đúng!

      Tuy nhiên, cuộc sống ba năm đại học tôi luyện Tiểu Ái thành kẻ dối siêu hạng. Chỉ trong phần mười giây, nhanh trí cườinói như có chuyện gì: “Đương nhiên làchuẩn bị cho rồi! Mặc dù em biết khinào mới về nước nhưng cứ chuẩn bị dư ra chẳng thừa nhỉ!”

      nheo mắt nhìn chằm chằm lúc,dường như kiểm tra độ tin cậy trong lời đó.

      “Hay là chê chỗ em bẩn nên có ý định sống ở nơi này?” nàng vừa khôn khéo vừa hiểu chuyện tiếp: “Nếu nhất quyếtmuốn thuê phòng ở khách sạn cũng sao cả, em sống mình cũng quen rồi!” Tốt hơn hết là nên đến khách sạn mà ở, ngaylập tức rời cho tôi nhờ! Đó mới là những lời chân thực giấu sau nụ cười niềm nở của .

      “Cái đó cũng cần thiết” nhướnghàng lông mày thẳng đẹp: “ tắm rửa, emgiúp mang hành lý và laptop vào nhé!”

      Tiểu Ái tay xách hành lý rón rén, dè dặt cúi đầuđi, cho đến khi nghe tiếng đóng cửa vọng ra, mới từ từ thở phào nhõm.

      Cửa đầu tiên… qua!

      Nhiều khi Dung Tiểu Ái cũng rất căm ghét sựyếu đuối của bản thân, theo lí mà người hạmình nên là mới phải. nhưng nghĩ nghĩ lại, nếu phải nhờ cuộc sốngđại học của mấy năm qua làm sao có thểthoải mái như vậy được. Căn hộ hai phòng miễnphí, lại còn phisinh hoạt hai nghìn tệ tự đọngchuyển vào tài khoản hàng tháng. đối xủa với coi là rất hợp tình hợp lí rồi. nghi vậy nên Tiểu Dung quyết định vào bếp khiêu chiếnvới đống xoong nồi.

      Mười phút sau, tiếng kêu lẻng xẻng thông báocô hoàn toàn thất bại. Vừa ra khỏi nhà tắm, vội vàng bước tới, đập vào mắt là cảnh tượng đứng trong căn bếp, tay cầmchiếc xẻng, vẻ mặt sợ hãi. Chiếc áo thun trắngcủa bị dầu ăn vướng bẩn mảng lớn, tóc trước trán cũng rối tung lên, khuôn mặt trái xoan màu lúa mạch, đôi mắt to tinh ranh với hai hàng mi dài rậm cong vút nhìn với vẻ tội nghiệp.

      “Ôi…” Tiểu Ái giả bộ đáng thương, ánh mắt ràng là hi vọng đén gọn bãi chiến trường . liếc nhìn sàn nhà bừa bộn, nhấc chânlên dường như muốn bỏ . Dung Tiểu Ái lập tức ném chiếc xẻng về phía trước, trong nháy mắt cả bàn tay đầy dầu mỡ chạm vào bộ đồ ở nhà sạch của .

      cúi đầu nhìn những ngón tay đó, khẽ thở dài, lông mày cũng theo theo đó mà chau lại:“Em ra ngoài

      “Dạ!” Nhận được cho phép của , Tiểu Áilập tức rời khỏi bãi chiến trường. Lúc quay lưng lại, khẽ cười trộm. Mặc dù rất căm ghétbệnh ưa sạch của , tuy nhiên đôi lúc nó vẫn phát huy tác dụng.

      Sau khi ăn cơm, rửa bát xong cũng gần bảy rưỡi, nếu như còn tiếp tục dây dưa nữa chết là cái chắc… Dung Tiểu Ái từng chút mộtđến phía trước ghế sô-pha, chớp chớp mắt với : “ có muốn ngủ ?”

      nheo đôi mắt sâu dài nhìn , lạnh nhạt trảlời: “ chênh lệch về thời gian khiến chưathích nghi ngay được, tối nay chắc ngủ.”

      Khóe miệng Dung Tiểu Ái ngừng co giật,sau đó mỉm cười : “Nếu như vậy làm việc của nha! Hôm nay em mệt quá,sáng sớm mai còn có buổi kịch, em ngủ trước đây!”

      ừm tiếng, coi như đồng ý. Tiểu Áivội đứng dậy, nhưng đúng lúc chuẩn bị bước vào phòng đột nhiên bị gọi lại.

      “Tiểu Ái!”

      “Hả?” Đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành mộtđường cong tuyệt đẹp, vén lọn tóc rối trước trán, cố gắng tỏ vẻ vui mừng: “Còn chuyện gì vậy ?”

      Dưới ánh đèn màu vàng, người đàn ông đangngồi ghế sô-pha nhìn bằng ánh mắt sâuthẳm. Màu mắt hơi nhạt,tựa như màu trà, trong sáng, mĩ lệ mà lạnh lùng, vẻ đẹp hoàn toàn giống ai.

      Tiểu Ái bỗng nhớ lại buổi chiều thu khi lần đầu tiên gặp , lúc đó tuy vẫn còn nhưng mảng kí ức đó lại vô cùng ràng. Ánh chiều tànhư cảnh trong mơ, được nhuộm bởi màu xanh lam của bầu trời và cam của biển. chơiđùa bãi biển, cả người lấm lem cát bẩn. lúc đó từ bãi biển nhàng bước đến, nhữngcơn gió biển thổi tung mái tóc đen mềm mượtcủa , để lộ đôi mắt tuyệt đẹp, vô cùng đáng . Đôi mắt của chàng trai đó đẹp hư ảo giốngnhư mắt búp bê vậy.

      Trong chốc lát, Tiểu Ái ngây người ra, quên mất lâu đài mà mình dành cả buổi chiều mới xâyxong, vứt xẻng xuống, chạy nhào về phía . Lúc đó còn rất , vừa chạy vừa bò, ngãlên ngã xuống vất vả lắm mới đến được trướcmặt nhưng lại ngã lộn nhào cái. Thếmà, khi nang người lên với vẻ mặt vui sướngvà mong chờ chìa tay về phía cậu bé giống nhưbúp bê ấy, đối phương chau mày, dáng vẻ chán ghét lùi về phía sau bước. Đôi môi mỏng mềm mại tựa như hoa hồng, lạnh lùng bật ra chữ: “Bẩn!”

      Bẩn?

      Sao có thế bẩn? ngờ lại có thế từ bẩn với bé lần đầu tiên gặp mặt mà lại còn là bé vô cùng đáng nữa chứ! Trong suốt mấy năm sau đó, cứ mỗilần nhớ đoạn kết của màn gặp gỡ ấy, Dung Tiểu Ái lại hết sức căm phẫn. sai, từ côchỉ có thiện cảm với những người xinh đẹp, nhưng kể từ sau khi hiểu được hàm ý sau chữ kia, dẫu cho càng lớn càng khôi ngô tuấn tú,dẫu cho càng ngày càng có nhiều người mến mộtìm đủ cách để tiếp cận , chưa từng cóý nghĩ tiếp cận thêm lần nào nữa.

      Trong phòng khách, từ sâu thẳm trong đáy mắtđen nháy của dần dần phủ mảng u tối:“Còn có chuyện gì khác ? Em mệtrồi!”

      có gì, em ngủ sớm !” hơ lắcđầu, tiếp tục nhìn vào máy tính.

      Tiểu Ái bĩu môi, vào phòng.

      Tám giờ mười lăm phút, cặp tình nhân ở căm phòng nào đó trong tòa nhà năm tầng Xđang tựa vào nhau ghế sô-pha xem phim thìbỗng nghe thấy tiếng gõ cửa sổ. Lúc đó trênmàn hình chiếu tới đoạn nhân vật chính nhận diện thoại của người chết. Haingười đều bị tiếng gõ cửa làm cho hoảng sợ, khitắt tivi để lắng nghe tiếng phát ra, kèm tiếng gõ cửa còn có thanh nhàng, quen thuộc. Hai người nhanh chóng hiểu ra, liền chạy đếnphòng ngủ kéo rèm và mở cửa kính di động, quả nhiên là hàng xóm kế bên vẫn thỉnh thoảngđem đến cho họ “điều bất ngờ”. ta mặc bộ dạ hội màu đen, đứng sân thượngvới bộ dạng lén lút. tay còn cầm đôi xăng-đan xinh xắn, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp,mái tóc xoăn mềm mại phủ vai vừa gợicảm, vừa thời thượng, giống như trang điểm để đến dự buổi party nào đó.

      “Cho tôi nhờ đường, cảm ơn, cảm ơn!” Dưới cái nhìn chăm chú nên lời của chủ nhà, giúp họ kéo lại cửa sổ, buông rèm, mộtmạch chạy qua phòng khách nhàng mở cửa. Sau khi nhìn xung quanh để kiểm chứng độan toàn, mới trao cho họ cái nhìn cảm kích:“Hai ngưới đừng ra tối nay nhìn thấy tôinhé!” tiếng chắp tay cầu xin, rồi nhanhchóng rời .

      Trong phòng khách, chỉ còn lại đôi tình nhân bị làm phiền ngơ nhác nhìn nhau. Trước kia vì quên mang chìa khía nên từ cửa chính xin nhờ bằng cách nhảy qua ban công nhà họ còn có thể hiểu được, nhưng buổi tối nay này đường đường cửa chính , mà lại leo lên sân thượng nhà họ? ta bị bệnh chăng?Bệnh lại nặng thêm rồi à? Người ta nhữngngười đóng kịch đều có bệnh, này học ở Họcviện Điện ảnh vẫn chưa tốt nghiệp mà nhưthế này rồi. Nghiệp chướng ơi là nghiệp chướng!

      Tại hội quán Joys thành phố S, tiếng người huyên náo, dưới ánh đèn huyền ảo mê hoặc, các mỹ nam mỹ nữ tụ tập lại thành thế giới rựcrõ sắc màu. Nhân viên an ninh ở cửa chính kiểtra mỗi lượt khách đến, ai mang theo thiệp mời đều được vào.

      Bữa tiệc hôm nay rất đặc biệt, đây là party kỉniệm ngày thành lập trường do ngôi sao nổitiếng trong giới điện ảnh tổ chức. Nhân tài củaHọc viện Điện ảnh đua nhau xuất . Chuyện đào tạo ra vài ngôi sao nổi tiếng có gì là lạ, nhưng để những ngôi sao đó quay về biếutặng nhà trường và sinh viên học viện lại là điều rất hiếm. Vì số lượng thiếp mời có hạn, do đó những người có mối quan hệ ngay cả khi hình dáng của thiếp mời cũng chẳng có cơ hộiđược nhìn thấy.

      Nghe party kỉ niệm ngày thành lập trườnglần này chỉ mời những nghệ sĩ trẻ tuổiđang nổi trong giới điện ảnh nay, mà cả số vị đạo diễn và nhà sản suất phim nổi tiếng của nhà trường cũng đều có mặt. Đối vớinhững người mới chân ướt chân ráo vào nghề, còn dốc sức phấn đấu trong nhà trường,đây ràng là cơ hội trời ban, thể bỏ lỡ.Nên dùng cách nào để có cơ hội đó, các chàng trai ai nấy đểu thấu hiểu tường tận, việc phải bỏ tiền ra là lẽ tất nhiên, chỉ là còn phảixem số tiền bỏ ra có giá trị hay . khiđã bước chân vào thế giới này, họ sớm phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cả rồi. Chính vì buổiparty hoành tráng này mà những sinh viên trẻ trung xinh đẹp đặc biệt ăn mặc gợi cảm và lòe loẹt.

      khí trong phòng tràn ngập mùi nước hoaquyến rũ, thanh sống động hài hòa ônào khoog làm người nghe cảm thấy êm dịu,rượu Cooktail Marguerite lắc lư trong ly thạchanh, đâu đau cũng nhìn thấy các nhãn hiệu Chanel, LV… Ngước đầu lên, tùy ý nhìn người ngang qua, nếu phải là nàng xinh đẹp gợi cảm cũng là chàng trai khôi ngô tuấn tú.

      Dung Tiểu Ái sau hồi tìm kiếm cuối cùng cũng thấy Hình Tư Nhã đứng tán gẫu vuivẻ bên chàng đẹp trai quyến rũ. chàng đó trông khá quen, hình như là người mẫu gần đây trường hay xuất tạp chí thời trang. ấy vẫn như thường lệ nhanh chóng tìmthấy mục tiêu - người bạn thân đáng của cônhanh nhạy và khéo léo.

      Sau hồi chào hỏi, chàng đẹp trai lấy đò uống để lại gian riêng cho hai .

      “Con bé chết tiệt, sao bây giờ mới đến? Để lỡmất lễ khai mạc rồi, cậu có biết ai vừa xuất ? Mau kể với mình, buổi chiều, rốt cuộc cậu đâu, làm gì? Tại sao lại rối rít cả lên cứnhư sắ bị đưa lên đoạn đầu đài vậy? Làm mình cứ đó đến giờ đoán già đoán non, trong lòng khóchịu lắm rồi nè! Mau nhanh lên!” Hình Tư Nhã tính tình nóng vội, mở miệng ra là bốp chát.

      về chuyện người nào vừa mới xuất hiệntrước ” Tiểu Ái khá hứng thú với chủ đề này.

      Bộp! Hình Tư Nhã đạp mạnh vào chiếc bàntròn: “Nếu mau ra mình đá bay cậuđó!”

      Vẻ mặt Tiểu Ái thống khổ: “Cậu đừng nhắc đến chuyện đó nữa, cứ nghĩ tới nó là mình lại thấybuồn nẫu cả ruột gan. Cậu xem đây là chuyện gì chứ? dễ dàng gì mới tổ chứcbuổi party hoành tráng như thế này, mình bỏcả đóng tiền để làm đẹp như thế mà giữa đườnglại xuất tên Trình Giảo Kim![2]”

      “Trình Giảo Kim là ai?” Tư nhã nắm đúng trọngđiểm.

      người đàn ông.” Tiểu Ái lẩm bẩm .

      “Đẹp trai ?” thói xấu của Tư Nhã.

      “Đẹp trai rất đẹp trai… ! Cấp bậc củaanh ta còn là đẹp trai nữa mà phải là đại mỹ nam!”

      [2] Trình Giảo Kim (589 – 665), tự Tri Tiết, là trong những vị tướng tài giỏi, dũng mãnhcủa thời Đường. Hảo hán này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này khi trở thành tướng lĩnh chuyên lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch chết bỏ chạy, nghỉ ngơi chút quay lại đánh ba búa tiếp.Bởi vậy người ta thường coi ông là chuyên giaphá bĩnh, chỉ có chịu lợi chứ chịu thiệt.Sau này, những ai hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi làTrình Giảo kim.

      “Người đàn ông của cậu?” Tư Nhã lẩm bẩm .

      “Đồ quỷ! Nếu là vậy mình lập tức nhảy xuống biển!”

      “Vậy giới thiệu cho mình !” Tư Nhã cườitinh quái: “Mình thích những chàng đẹptrai, càng đẹp càng tốt!”

      “Cậu muốn cứ việc mà lấy, chỉ sợ cậu chịukhông nổi thôi!” Nghĩ đến tính tình của ngườinào đó, bĩu môi: “Thôi! chuyện này nữa, mình khó khăn lắm mới đến được đây, cậu làm quen được bao nhiêu người rồi?” Sau khi Hình Tư Nhã cười bí hiểm giơ sấu ngón tayra, Tiểu Ái bật cười, ca ngợi thành thiên thần.

      Hai nữ sinh cùng chung chí hướng bắt đầu lại lại trong bữa tiệc long trọng và thời thượng.Với những đối tượng như người mẫu gợi cảm, diễn viên mới nổi, đạo diễn ít tên tuổi, hay mấunhà chế tác có chút danh tiếng… những nữsinh ôm mộng thành danh như các luônmỉm cười duyên dáng đáp lại từng câu với họ.Các đều phải là những thanhcao, mỗi người đều có chút nhược điểm, tuy nhiên những quy tắc phim trường họ đều quá quen thuộc. Đó là thế giới của thế tục, là thếgiới showbiz hoa lệ chói lòa, cũng là nới dễ dàngsa ngã nhất đời. Khi quyết định theo con đường này, cũng đồng nghĩa với việc chỉ có hai lựa chọn, là hoàn toàn chìm đắmtrong nó, hai là từ bỏ vĩnh viễn. Các biếtchừng mực, làm thế nào vừa có lợi cho mình mà lại mất tư cách. Hoài bão, tình và lòng tự tôn, các đều cần đến. Các chính là những nữ sinh đại, tam vọng, với lòng tự tin sáng ngời, mặt mày rạng rỡ, vì ước mơ to lớn xavời ấy mà tiến lên giành giật, tranh đấu.

      Chuông điện thoại vang lên hề đúng lúc.Đến lần thứ ba, Tiểu Ái rốt cuộc cũng phải lủi vào góc lấy ra kiểm tra, vừa nhìn vào điện thoại hoảng sợ đến mức suýt chút nữađâm sầm vào tường. Có hai cuộc gọi nhỡ, đều làsố của ấy. Còn có tin nhắn.

      Ngón tay Tiểu Ái run run mở ra, những dòng chữ màn hình giống nhứ con rán uốn lượn chuyển động tay . Trong lòng Tiểu Ái bỗng dấy lên sợ hãi lạnh thấu xương.

      “Em cho rằng nghe điện thoại tìm được em sao? Em quên mất cũnglà người trong nghề à? Tốt hơn hết là em nênchạy ngay ra khỏi đó trước khi đến!”

      Tiểu Ái thừ người ra, tiếp đó là cảm giác tê tê, cuối cùng cứng đờ. Cứ như vậy cho tới khiTư Nhã lay người , lớn tiếng hỏi bị làm sao .

      ấy, ấy…” Lúc này, ngay cả đến lờinói Tiểu Ái cũng thể nào thốt lên được,lắp bắp lúc lâu mới được câu hoànchỉnh: “ ấy sắp đến rồi!”

      “Ai?” Tư Nhã chăm chú chú nhìn điện thoại củaTiểu Ái, càng cảm thấy kì lạ: “Người đàn ôngtuyệt mĩ đó à? Gớm, chẳng phải người đàn ông của cậu, mà cậu căng thẳng đến mức này rồi à? muốn đến cứ để ta đến, mình rấtmuốn gặp mặt ta.”

      được!” Tiểu Ái dường như là sắp khóc đến nơi rồi: “ ấy, ấy…Cậu biếtanh ấy đáng sợ như thế nào đâu! trai mìnhthật rất đáng sợ!”

      Tư nhã suýt trượt chân, hai mắt trợn tròn: “ trai cậu?”

      “Ừm!” Tiểu Ái cầm điện thoại lẩy bẩy như dấu hiệu của chứng động kinh: “Mình… trai mình sắp đến rồi!” Thần linh ơi! Lẽ nào đâychính là số phận của hay sao? Từ đếnlớn, tại sao chưa bao giờ Tiểu Ái có cách thoát khỏi con người khủng khiếp này?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2: Chủ nhân chiếc DBS

      Tiểu Ái bần thần suy nghĩ, cuộc gọi nhỡ đầu tiênđến giờ tính ra cũng được khoảng nửa tiếng.Trong thời gian đó, cũng đủ để ấy làm rất nhiều việc. Chẳng hạn, từ cửa ra vào hỏithăm bữa tiệc long trọng ở Joys tối nay. Rồi ví dụ như từ tiểu khu yên tĩnh cũng có thể tớihội quán huyên náo này. Tuy nhiên, giả thiếtcủa Dung Tiểu Ái thể nào tiếp tục xảy ra, bởi vì thoáng nhìn thấy thân hình cường tráng rắn rỏi của người nào đó xuất ở lối vào hội quán. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn nê-ông nhiều màu sắc, người đó giống như tia sáng lạnh lẽo hoàn toàn ăn khớp vớinhững tia còn lại. Mặc dù khuôn mặt vô cùngđẹp trai và thân hình hoàn mĩ làm cho người taxốn xang, hít thở khí thông, nhưng khi từ từ lướt qua toàn bộ ánh mắt vừa sắc lạnh vừa ác liệt của người đó lại khiến cho aidám lại gần dù chỉ bước.

      Trước khi ánh mắt ấy lướt về phía mình, DungTiểu Ái vội ngồi thụp xuống. Tư Nhã lại gần, phát người bạn tốt của mình giống như chú thỏ con trốn tránh móng vuốt của chimưng: “Có cần phải như thế ? Cậu cũng đãlớn rồi mà vẫn còn sợ trai à?”

      “Cậu hiểu!” Ném ra ba chữ đó xong, Tiểu Ái dứt khoát dùng cả tay chân di chuyểnvề hướng cửa sau. May mà đến Joys tới n lần rồi, nên đường lối lại quá quen thuộc, mặc dù tư thế này có hơi mất mặt nhưng nghĩ đến thủ đoạn của người nào đó, cũng chẳng buồn để ý nữa. Vì vậy, tại buổiparty hoành tráng và lộng lẫy này, xuất người bò sát mặt đất chạy trốn.

      Thôi Thái Dạ vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh bỗng trở nên mơ hồ, trong cuộc đời gặprất nhiều người đẹp, nhưng chưa từng nhìn thấy người đẹp nào lại có chút hình tượng như thế. Chiếc váy dạ hội màu đen mặc kia vừanhìn biết ngay là phải hàng rẻ tiền, cả mái tóc xoăn mềm mượt hiển nhiên cũng đãđược chăm chút, đến gần còn có thể ngửi thấymùi hương hoa cỏ vô cùng quyến rũ. Quá là nữ sinh này dày công trang điểm để đến thamdự party, nhưng sao dùng đôi chân đẹp vẫn còn nguyên lành để , mả lại theo kiểubò mặt đất bằng cả hai tay hai chân bò như vậy? Điều làm nên lời là người đẹp “bò” này còn chẳng thèm nhìn đường, cẩn thận nên quệt phải chân trước của nhưng lại ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn đầy oán hận, giọng điệu như muốn đánh người:“Ông có thể nhường đường được ?”

      Mượn ánh sáng của hành lang bên cạnh, anhđưa mắt lướt nhìn khuôn mặt của , nước damàu lúa mạch, lông mày thanh mảnh, đôi môi cong cong đáng , đặc biệt là đôi mắt, vừa đen nháy vừa hiếu động, làm tôn nên hàng mi cong dài, cho dù dưới ánh đèn lờ mờ vẫn sángngời như những vì sao đêm vậy. nữ sinh này có ngoại hình rất khá, cũng có chút cá tính. Nếu quá lỗ mãng, có ý giúp nàng giới thiệu với những người có mặt trong buổitiệc tối nay. đứng yên bất động, muốn tôi nhường đó sao nào, xem có thể trèo qua người tôi mà được ? Lời vẫnchưa kịp ra, điện thoại động của mỹnhân đó bỗng vang lên. hoang mang sợ hãigiống như gặp phải quỷ, cũng biết lấy từđâu ra dũng khí, liền mượn lực từ chân cắmcổ bỏ chạy. cũng chưa kịp nhìn rốt cuộc là bò hay chạy nữa.

      Vừa bước chân ra khỏi Joys, Dung Tiểu Ái liền lập tức đến bên đường bắt xe, thầm nghĩ cứ chạy trước rồi tính sau, cùng lắm đến chỗ TưNhã trốn vài ngày, đợi đến lúc ấy hạ hỏa,hoặc đợi cho tới khi ấy bay rồi mới quay về. Thế nhưng, chân còn chưa kịp chạm lên vỉa hè toàn thân đông cứng lại. Tại bải đỗ xe phía trước hội quán, chiếc xe thể thao màu trắng bạc đơn độc đỗ cạnh đó. Dung Kỳ khoanh hai tay, mặt mày lạnh lùng, kiên định, dường như sớm lường trước được xuất ở nơi này.

      “Lên xe!” lập tức mở cửa xe, nghiêng đầu nhìn . Đôi mắt màu trà bình tĩnh hề có chút gợn song nào, nhưng Tiểu Ái lập tức xách váy cắm đầu cắm cổ chạy về phía bên cạnh. Cuối cùng vẫn bị dung Kỳ bắt được, Tiểu Áihoảng loạn dùng cả tay lẫn chân vùng vẫy loạnxạ, nhưng lại bị dùng sức nhét vào trong xe, sau đó nhấn ga nghênh ngang phóng .

      Lúc này, trong căn hộ hai phòng xảy ra trận giằng co. Dung Tiểu Ái sống chết bám lấy cánh cửa nhà tắm, nhưng cũng khôngthể chống lại được việc Dung Kỳ ra sức kéo vào trong đó. Cuối cùng Tiểu Ái bị ném vào trong bồn tắm dưới vòi nước, nước từ vòi sen chảy xuống. Cho dù bây giờ là tháng chín nhiệtđộ hơn 30oC, thế nhưng bị nước lạnh giội lênngười lại vô cùng khủng khiếp. Lớp trang điểm mặt Tiểu Ái hoàn toàn bị rửa trôi, đườngviền kẻ mắt loang lổ, nhìn giống như chú gấu trúc khóc.

      “Đừng giội nước nữa! Em sắp chết rồi! Khụkhụ… Lần sau em dám nữa!” Bị đè trong bồn tắm, ra sức đập vào những viên gạchmen phía trước, chỉ hận rằng bản thân thể nào sinh ra sức mạnh thần kỳ đập vỡ bức tường,mở đường để chạy trốn.

      dám?” Dương Kỳ hừ tiếng lạnh lung, lực ở tay hề giảm: “ chưa thấy em bớt phóng túng lần nào cả. Từ lâu cảnh cáo em, trong thời gian học hành được phép gây chuyện thị phi!”

      “Em nào có gây chuyện thị phi đâu! Chỉ là tham dự buổi party thôi mà, bây giờ ai chẳngthế!”

      “Đừng cho rằng biết trong lòng em tính toán gì.” Đôi lông mày lười nhác của nhíu lại, trong lời hàm chứa căm ghét: “Ban đầu ai từng với biết tự trọng. Nghề này nhiều thị phi như thế nào tronglòng em hiểu hơn ai hết. Đừng có giả vờ vô tội nữa!”

      “Ai biết tự trọng?” Vừa lạnh, vừa đau lại còn bị mắng, mọi tức giận tích tụ trong Tiểu Áiđều tuôn trào: “ dựa vào cái gì mà em biết tự trọng? Khụ khụ… Mới chỉ quayvề thôi hung dữ với em như vậy! Em lớnrồi, có thể cho em chút nhân quyền được ? Ngay cả đến bố mẹ còn khôngquản lý em như thế dựa vào cái gì chứ?”

      “Dựa vào cái gì?” vẫn rít lên lạnh lung: “Mấy năm đại học, em ở nhà của ai, dùng tiền của ai? Bây giờ còn chuyện nhân quyền vớianh hả? cho em biết, ngày còn là trai em, còn có quyền quản lý em. Đừngcó nghĩ trước mắt làm những chuyện khôngbiết tự trọng. Em tắm rửa sạch ngay cho !”

      “Em có chỗ nào sạch chứ?” Tiểu Áivừa tức vừa cuống, sắp khóc đến nơi: “Rốt cuộclà chộ nào sạch chứ? Chẳng có ai lạinói em mình như vậy cả. vẫn luôn cămghét em đúng ?...” Tiểu Ái quay đầu lại, đôi mắt đen nháy tràn đầy oán trách: “Nếu như căm ghét em như vậy! đừng cóquan tâm đến em nữa…Khụ khụ!” sặc nước, ho lúc lâu, vẫn ngang bướng cãi: “Đừngnghĩ là tài giỏi lắm! Cùng lắm trả lại phòngvà tiền cho !”

      “Đó là do em tự ra đấy nhé!” Cuối cùng Dung Kỳ cũng buông tay, vứt vòi hoa sen sangmột bên, lấy khăn lau nước bị bắn lên người:“Nếu muốn sau này quản lý em nữa, hãy trả hết tiền học phí hơn ba năm nay cùng với tiền sinh hoạt phí cho , sau đó dọn ra khỏi nơi này. Nếu em làm được cũng làmđược.”

      Khi đôi mắt màu trà lạnh lùng nhìn xuống, vẻ mặt của Dung Tiểu Ái liền trở nên yếu đuối. Giống như sớm dự đoán được, Dung Kỳ mỉm cười mỉa mai rồi thẳng ra ngoài. Dung Tiểu Áinằm sấp trong bồn tắm, bắt đầu khóc nức nở.

      Vốn dĩ hi vọng ba năm qua ở nước ngoài, tínhtình có chút thay đổi, kết quả ngày đầutiên quay về dạy dỗ rồi. Những ngày sau này biết sống thế nào đây? Lẽ nào… lại giống như trước kia, đứng dưới bầu trời xanhcủa , quay trở về làm học sinh ngoanhiền, hàng ngày chỉ biết ngoan ngoãn từ nhà đếntrường rồi từ trường về nhà thôi sao? Trời ơi!Thế này chẳng khác gì giết chết cả! Chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng hồi trung học, lại thấy lạnh cả sống lưng.

      Có nhiều lúc Dung Tiểu Ái cảm thấy giống như bé Lọ Lem, mặc dù có dì ghẻ và chị độc ác nhưng lại có người vô cùng lạnh lung, hà khắc và còn quá ưa sạch .

      Ba năm khác biệt, khác biệt ấy giữacô và Dung Kỳ là hai lần rưỡi.

      Với khoảng cách bảy năm đằng đẵng, vớicon người của thời đại đó hiểu đượccô, và với con người ở thời đại này lại càng có cách nào hiểu được .

      Sau mấy ngày chùn bước cam chịu cuốc sốngkhổ cực của học sinh ngoan hiền, Dung Tiểu Ái gần như suy sụp đến nơi, ngay cả Hình Tư Nhã người luôn thích trai đẹp cũng phải bắt đầu oán thán. Trước kia, cứ mỗi lần có tiết học, hai nếu cùng đám bạn hát hò ăn uống, cũng đến hộp đêm ănchơi trác táng. Học viện Nghệ thuật Điện ảnh thành phố S cái khác có chứ trai xinh đẹp hề thiếu. Hơn nữa vì Học viện nhạc ngay bên cạnh nên mỗi lần như vậy luôn có thể tìm thấy cả đám đông cùng. Thựcra, mọi người tụ họp lại với nhau phải làm chuyện gì mờ ám, mà chỉ để hiểu về nhauhơn, bởi vì rất nhiều thứ rồi cũng thay đổi, khi chính thức bước chân vào giới showbiz, những kiểu tụ họp như vậy chẳngthể nào có được nữa, vì thế đa phần thời gian họđều chơi bời thỏa thích.

      Tiểu Ái và Tư Nhã trở thành sinh viên năm tư của khoa Diễn xuất truyền hình. Bước vào năm thứ ba các cùng với các nữ sinh khác trong khoa bắt đầu tham gia diễn thử các tác phẩm . Tuy trước đó, quan hệ giữa bọn họvốn khá tốt, nhưng vẫn khó tránh khỏi xảy ra vài mâu thuẫn, xung đột. Chỉ riêng hai , vì tính tình thẳng thắn và quan niệm về giá trịcuộc sống gần giống nhau, nên ngược lại so với quan hệ trước kia lại càng tốt hơn. Ngoại trừ lúc về nhà ngủ, tất cả thời gian hầu như hai ngườiđều ở bên nhau, chuyện gì cũng phải cả hai cùng làm mới cảm thấy thú vị. Bây giờ Dung Tiểu Ái bị cấm túc, cũng chẳng khác gì so vớiviệc cấm túc Hình Tư Nhã, thử hỏi làm sao côcó thể khoanh tay đứng nhìn?

      “Nghe mình nè, nếu cậu dọn ra khỏi đó ?” Trong bữa ăn trưa, Tư Nhã đưa ra đề xuất: “Dẫu sao trai cậu lường trước được cậu dám nên mới như vậy. Chi bằng rời khỏi đó, trả lại tiền ấy cậu sẽđược tự do.”

      “Cậu cứ như dễ dàng lắm ấy!” Tiểu Ái cắnthìa, mệt mỏi than vãn: “Học phí ba năm nay, lại còn tiền sinh hoạt nữa phải làm sao đây?Cộng vào phải đến mấy chục ngàn tệ, mình đàora tiền ở đâu bây giờ?”

      “Bố mẹ cậu đâu? Bọn họ vẫn còn sống mà, cậuthật cho mình là bé Lọ Lem đấy à?”

      “Mình chính là như thế mà! Bố mẹ biết là nghĩ gì nữa, toàn bộ mọi việc đều đứng vềphía ấy. Ban đầu mình muốn thi Học việnĐiện ảnh, cũng vì câu của ấy nênbố mẹ mới phản đối, con học ngành đókhông tốt chút nào. Kết quả là mình phải cầuxin ấy rất lâu, phải đáp ứng “n” giao ướckhông công bằng ấy mới chấp nhận. Bây giờ ấy nắm toàn bộ kinh tế của mình, nếu chọc tức ấy mình chết là cái chắc!”

      “Haiz…” Tu Nhã xoa đầu Tiểu Ái rồi lắc đầu:“Biết thế nào đây? trai cậu thực sựquản lý cậu hơi nghiêm khắc. Nhưng mà hầu như trai nào mà chẳng như vậy, coi em gáinhư bảo bối của mình, cho phép bất cứ ai lại gần…”

      ấy mà coi mình là bảo bối? ấy xưanay luôn rất ghét mình. Cậu có biết, lần đầu tiên bọn mình gặp nhau ấy câu gì vớimình ? Bẩn! Lúc đó mình mới có ba tuổithôi! Đáng như thế, ngây thơ như thế! Vậymà ấy lại có thể…”

      “Đơi !” Tư Nhã nghe ra có chỗ sơ hở hỏi:“Bọn cậu ba tuổi mới gặp nhau lần đầu? Vậyanh ta phải là ruột cậu sao? A, hèn chi ấy đối xử với cậu…”

      “Cậu bớt nghĩ bậy bạ ! ấy thực trai ruột chính cống của mình. Nội tình bêntrong đợi lần sau có tâm trạng mình kể tiếpcho cậu. Nhiều lúc mình cũng hi vọng ấy phải trai ruột của mình, nếu đượcnhư vậy mình còn có thể tận dụng mọi thủ đoạn khiến ấy chết mê chết mệt mình, sau đó rămrắp nghe theo lời mình, bảo ấy về hướngnam được về hướng bắc, bảo lăn thìkhông được bò…”

      “Ý kiến này cũng hay đó!” Tư Nhã đột nhiên mỉm cười duyên dáng, vén mái tóc đen dày như thác nước: “Chi bằng lần sau giới thiệu ấy cho mình, mình trói chặt ấy. Khiến choanh ấy mê mình nhu điếu đổ, xem ấy còn lấy đâu ra thời gian quản lý cậu được nữa.”

      “Chị dâu! Nếu như cậy có thể trói chặtđược ấy. Ngay bây giờ mình lập tức tôn cậu thành chị dâu của mình.” Tiểu Ái chọc chọc vào khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Tư Nhã, cả hai cùng cười phá lên.

      Kỳ thực tuổi trẻ chính là như vậy, vừa mới mặt mày ủ dột, nhưng thoáng chốc vẫn có thể tươi tỉnh ngay trở lại. Trái tim tuổi trẻ thể cấtgiấu quá nhiều điều bí mật, đặc biệt là vớinhững kiểu người tràn đầy ước mơ và cảm xúc mãnh liệt như các . Mây mù mãi mãi khôngthể che nổi ánh mặt trời chói chang.

      Ngày hôm sau, Tiểu Ái còn chưa đưa đề nghị Dung Kỳ và Tư Nhã gặp mặt, đối phương đãđem đến tin vui cho mà rất có thể giúp thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó giờ. Côngty quản lý M&S nổi tiếng lẫy lừng trong giớiđiện ảnh, chuẩn bị khởi quay bộ phim truyền hình về đề tài thành thị mang tên “Tổn thương”, trong đó có vài vai diễn phụ , chuẩn bị công khai tuyển chọn. Tất cả nhữngnghệ sĩ trẻ tuổi cò điều kiện phù hợp hoặc là sinh viên đều có thể đăng kí thi tuyển. Ý của Hình Tư Nhã là, chỉ cần Dung Tiểu Ái có thểnhận được vai diễn trong bộ phim dài tập đó,vấn để tiền nong dễ dàng được giải quyết.

      Có cơ hội, cũng có nghĩa là có nhiều cạnh tranh. Số lượng vai nữ phụ chỉ có ba vai, để tăng thêm cơ hội được chọn, Tiểu Ái và Tư Nhãquyết định đăng kí thi tuyển cả ba. Trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau nhưng làmảnh hưởng đến tình bạn giữa hai , dẫu sao việc có được vai diễn, xuất trước ống kính tuyên bố từ đầu, ngộ nhỡ ấy vượt qua TiểuÁi dành được vai diễn, cùng lắm ấy cho mượn tất cả tiền cát-sê.

      Sau khi gửi bản lí lịch vài ngày, hai người nhanhchóng nhận được thông báo đến dự buổi casting vòng đầu tiên. Thời gian vào chiều thứ tư, hôm đó cả hai đều có tiết học, khi cầm tờ thông báothử vai đến chỗ giáo sư khoa xin nghỉ học, vịgiáo sư xưa nay vẫn luôn chủ trương học hành khi chưa tốt nghiệp là quan trọng nhất này, lại ca cẩm tràng dài với các . Sau tiếng nghe giáo huấn, khó khăn lắm để thầy giáo cho phép nghỉ, lúc hai bước ra đều có cảm giác hạ đường huyết.

      “Này, ăn món gà hầm với mình! Tâm trạngmình lúc này vô cùng bực bội!” Tư Nhã vén cánh tay áo lên, mọi suy nghĩ đều lộ trênkhuôn mặt. “Cậu đừng có với mình là được đó! Chỉ là ăn cơm tối cùng bạn học nữ thôimà trai cậu cũng cho phép sao?”

      “Nếu như ngay cả ăn cơm tối cũng chophép, mình quay thẳng về nhà ăn ấy.”

      “Ý, ấy vẫn ở chỗ cậu à? Vậy chàng ởtrọ khoa Mỹ thuật tạo hình của cậu sao?Chắc phải vẫn sống ở khách sạn đó chứ?”

      “Mình lấy đâu ra tiền cung cấp cho ta ở khách sạn, nghe ta chuyển đến sốngở chỗ người bạn cùng khoa rồi. Mình nóivới ta thời kỳ căng thẳng còn kéo dài, dù sao trước khi tốt nghiệp cũng thể đểanh ta quay về được.”

      “Xem ra ta biết nghe lời, còn đến chỗ cậu quậy phá. Nếu là mình bị đuổi ra khỏi nhànhư vậy, mình nhất định quay lại hỏi rõràng.”

      “Lúc đầu mình chọn ta thuê phòng, cũng chính vì tính tình ta tốt. Nếu ngộ nhỡhai bên cãi nhau bị mình biết được, mình chắc bị lột da.”

      “Tại sao cậu đó là vì người ta thích cậu nên tính tình mới tốt?” Tư Nhã cười ám muội: “Cái con bé này cậu là xấu tính! ràng biết tâm tư của người ta mà vẫn còn làm bộ làm tịch.”

      ta hơi nghiêm túc, chỉ là mình muốn mang hi vọng đến cho người có khảnăng. Cậu biết mà, trước khi ngày đó đến, mìnhsẽ vì bất kì ai mà dừng lại.” Dưới bóngrâm đầu thu, Dung Tiểu Ái ngẩng đầu nhìn xuyên qua những cành cây kẽ lá lốm đốm vệtvàng vệt xanh ngắm ánh chiều tà rực rỡ. Trênkhuôn mặt trong sáng màu lúa mạch, thấpthoáng lên vẻ trầm mặc vượt quá so với tuổi. rất ít khi để lộ ra vẻ mặt như vậy, đókhông phải là con người , người luôn tươi cười sống hết mình, giống như trong phút giâyhoàn toàn thoát khỏi những chuyện phong trầnthế tục của nhân gian, bay đến bầu trời bao la rộng lớn khác chỉ dành cho riêng .

      Ánh chiều tà chiếu xuống mái tóc xoăn nhuộmmàu tím đậm của Tiểu Ái những đốm nắng lunglinh, Tư Nhã nhàng ôm lấy vai : “Rồi ngày, chúng mình nhất định thành công thôi!”

      “Ừm!” Dung Tiểu Ái từ từ mím môi lại, nắmchặt tay người bạn thân.

      Món gà hầm hai đều thích cuối cùng vẫnkhông thể thưởng thức được. Giữa chừng Dung Kỳ gọi điện thoại đến, bảo Tiểu Ái đến ăn cơm.Trong điện thoại mặt dày mày dạn viện cớ từ chối, ngay cả cái cớ quá lỗi thời là bạn thân thất tình tâm trạng tốt cần có người bên cạnh an ủi cũng dùng đến, nhưng vẫn thể lay chuyển được . Cuối cùng cônổi trận lôi đình kéo theo Tư Nhã xuất tạiphòng ăn của câu lạc bộ Parker.

      Câu lạc bộ tư nhân Parker là trong ba câu lạc bộ cao cấp của thành phố, ai có tiền đừng nghĩ đến chuyện đặt chân vào đó, mà nếu có tiền cũng chưa chắc có thể vào được,đây là nơi chỉ dành cho những người thuộc tầnglớp thượng lưu và giới điện ảnh.

      Tư Nhã và Tiểu Ái đến thành phố S bao năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên họ bước chân vào đó.Cách trang trí ở Parker vừa nhìn vào thấy nguy nga, tráng lệ, nhưng khi nhìn kĩ phát ra mỗi góc độ đều được trang trí rất xa hoa. Thậm chí tường cách đoạn lại treomột bức tranh, đều là của những tác giả nổitiếng và giá trị của chúng hề chútnào. Cầu thang bằng thạch cùng với tay vịnmạ vàng, màu sắc tuy lóa mắt, nhưng hoàn toàn lột tả được xa hoa của câu lạc bộ.

      trai cậu có vẻ như có rất nhiều tiền nhỉ?”Trong lòng Tư Nhã lại bắt đầu xốn xang: “Nếu như ấy tuấn tú, phi phàm giống nhưlời cậu , vậy ấy há chẳng phải là ngườiđàn ông cực phẩm quý như kim cương rồi còngì? thế giới này làm gì có người đàn ônghoàn mĩ như vậy, mà vừa hay lại là traicậu?”

      “Đúng vậy, mình lừa cậu đó, trai mình thực là người đàn ông khủng long!” Cửa phòng ăn gần ngay trước mắt, Tiểu Ái bỗng có tâm trạnggiống như lúc sắp bị đưa lên pháp trường.

      “Đá bay cậu giờ!” Tư Nhã đánh vào giữa vai bạn, chân sau của Tiểu Ái vốn dĩ hề có chút lực nào, vừa bị đánh liền chới với về phíacửa vài bước, rồi ngã ngay vào đúng người đangmở cửa.

      mùi nước hoa Eau de Cologne mê người sộc vào cánh mũi, những ngón tay thon dài có lực của đối phương đỡ eo Tiểu Ái, sau đó lập tức buông ra cách rất nho nhã: “Côkhông sao chứ!” Đập vào mắt Tiểu Ái là khuônmặt vô cùng tuấn tú, nhất thời hoa cả mắt.

      “A! Mỹ nam!” Mái tóc ngắn gọn phá cách,khuôn mặt quyến rũ, thân hình cao to rắn chắc, ánh mắt đó còn mang chút cảm giác lưu manh tri thức, rất giống với Ngô Ngạn Tổ [3]. !! Với khí chất này, tuyệt đối còn đẹp traihơn gấp mấy lần so với Ngô Ngạn Tổ!

      [3] Ngô Ngạn Tổ (tên tiếng : Daniel Wu) là diễn viên điện , đạo diễn, kiêm nhà sảnxuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnhHồng Ko6ng. Khởi nghiệp từ năm 1998, tính đến nay đóng hơn bốn mươi bộ phim.Ngô Ngạn Tổ được mệnh danh là “Lưu Đức Hoa trẻ”, nổi tiếng là diễn viên hàng đầu của nền công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ với khả năng diễn xuất đa dạng và đặc biệt.

      chàng đẹp trai, cảm ơn! Hay là để lại số điện thoại, lúc nào đó liên lạc với nhau nhỉ!”Tiểu Ái bắt chuyện cách hết sức sỗ sang,nhưng nụ cười trong sáng hào hứng và giọng điệu thẳng thắn đó lại khiến cho người ta thể cất lời mắng chửi được. Khóe môi đối phương giật giật, thực ra ý định ban đầu của anhlà nhếch khóe miệng, nhưng nghĩ lại thấy như vậy hơi mất hình tượng, liền thuận thế mỉmcười. Nụ cười này càng làm tăng thêm vẻ đẹptrai hút hồn, khuôn mặt khôi ngô, Tiểu Ái nhìnmà chảy cả nước miếng.

      Tiếng ấm ĩ ngoài cửa gây chú ý của người nào đó trong phòng, người đàn ông mặt mày lạnh nhạt bước ra, ánh mắt bình thản chầm chậm quét đến.

      !” Vẻ mặt si ngốc của Tiểu Ái lập tức thaythế bằng nhanh nhẹn, nghe lời: “ đợi emlâu lắm rồi phải ? Em an tâm đểbạn học của em mình, nên đưa ấy đếncùng.” Dung Kỳ thèm ngước mắt nhìn, chỉ tiếng “ vào” rồi cứ thế thẳngvào trong.

      Tiểu Ái đến kéo Tư Nhã, mới phát bạn lúc này đờ người ra. Lại thêm em nữa bị người đan ông tàn bạo đó đầu độc, DungTiểu Ái ngao ngán lắc đầu.

      Bữa tối được làm khá sáng tạo, trông rất đẹp mắt, nhưng lượng khẩu phần ăn thực tết lại rất ít, trông có phần lạnh lẽo. Dung Tiểu Ái vừa nhìn có nhã hứng rồi, ăn mà như ăn, ánh mắt cứ chốc chốc lại liếc nhìn người đàn ông đẹp trai đối diện.

      Trước đó, Dung Kỳ chỉ hờ hững giới thiệu đúng câu là bạn bè, ngay cả tên cũng nhắc đến. Thực ra từ bé tính tình lạnh lùng, những nguời sùng bái nguỡng mộ ta rất nhiều, song bạn bè lại cực kì ít. Nguời có thể cùng ngồi ăn cơm, điềm đạm tâm những chuyện cá nhân đoiừ thuờng với , lại càng chưa thấy. Tiểu Ái càng ngày càng húng thú với , suy cho cùng có thể là nguời mà Dung Kỳcoi là bạn bè muời mấy năm nay xem ra cũng phải tay vừa.

      “Tiểu Ái, chúng ta từng gặp nhau ở đâu phải ?” Sau khi bốn nguời bắt đầu ăn đuợc gầnmuời phút, đó là câu đầu tiên chàng đẹp trainói với .

      “Hả?” câu đó của làm cho Tiểu Ái ngây nguời, thực truớc đó cũng cảm thấy khuônmặt ta khá quen, nhưng nhớ ra là gặp ở đâu, còn cho là giống với Ngô Ngạn Tổ. Bây giờ, ta thế, có khả năng bọn họ đãtừng gặp nhau, nhưng rốt cuộc là ở đâu đây? Theo lí mà người đàn ông xuất chúngnhư vậy lại có thể quen đuợc sao?

      Cả hai người đồng thời chìm vào trầm tư, Tư Nhã cũng dừng đũa suy ngẫm, thực cũngcảm thấy hình như từng nhìn thấy ta ởđâu đó. Dường như là tạp chí? Hay là trênbáo…lúc sắp nghĩ ra, khuôn mặt hoàn mỹ của Dung Kỳ đột ngột quay sang khiến tim Hình Tư Nhã đập loạn xạ, vội nhìn lại đầy thiệncảm. Tiếc rằng, đối phương chỉ đáp lại bằng mộtcái nhìn vô cảm, thậm chí còn rất lạnh lùng.

      Dự trầm tư đó kéo dài cho đến khi bốn người kết thúc bữa tối, khi nguờ lái xe của chàng đẹp trai đến, hai nguời mới đồng thời nhớ ra.

      “DBS?”

      “Chiếc váy dạ hội màu đen?”

      Dường như cả hai người đều đồng thanh .Nhưng chỉ khác là, người mà Dung Tiểu Ái nhớđến chính là người đàn ông đeo kính râm màuđen lái xe Aston Martin, còn người mà ThôiThái Dạ nghĩ đến lại là kì lạ gặp hôm Dung Kỳ vội vàng xuất mượn chiếc xe thể thao quý của . Lời ra, sắc mặt haingười bỗng chốc có chút biến đổi.

      “Em là buổi tối hôm đó…” Thôi Thái Dạ khoanh tay bật cười. Hóa ra ấy chính là đối tượng mà lần trước Dung Kỳ đến bắt về, hóa ra là em cậu ấy. Chẳng trách lần trước lại xuất màn lăn lê bò càng đó, suy đoán cũng biết ngay là trốn ai đó! “Xin lỗi, bởi vì em trang điểm, vì thế thất thời nhận ra được.”

      Đâu chỉ có việc trang điểm, vì phải ăn cơm với Dung Kỳ, phải ở trong phòng vệsinh của trường thay đổi lại hoàn toàn cách ăn mặc, áo phông trắng, quần bò, giày thể thao, tóc đuôi ngựa, giản dị đến mức ngay cả bản thân côcũng dám nhìn mình trong gương. TưNhã còn đùa rằng, như vậy cũng khá thú vị, vốn dĩ hai người phân cao thấp, bây giờlại hoàn toàn là chiếc xe xanh làm nền cho bông hoa tươi sắc.

      “Biết ngay mà! Chả trách đêm đó vừa nhìn thấy xe của mình liền thấy rất quen, hóa ra làdo ta cho ấy mượn!” Dung Tiểu Ái hơi phẫn nộ, nếu phải do ta, cũngkhông dẽ dàng bị Dung Kỳ tóm về như vậy.

      “Tiểu Ái!” cặp mắt màu trà như thạch lóe lên tia lạnh lẽo, Dung Kỳ vừa liếc nhìn cái,Tiểu Ái lập tức mặt mày ủ rủ đứng sau lưng , nhưng đến giữa chừng lại cảm thấy camtâm, lén lút chớp chớp mi, lè lưỡi với Thôi Thái Dạ, dáng vẻ tinh nghịch, ngang bướng đó cànglàm mắc cười hơn.

      Lúc tiễn bọn họ đến tầng dưới khu chung cư, Thôi Thái Dạ đột nhiên gọi : “Tiểu Ái, lần sau muốn ăn cơm liên lạc với em bằng cách nào, chi bằng để lại số điện thoại ?”

      cần đâu!” Tiểu Ái lắc đầu mạnh. Traiđẹp tuy tốt nhưng người từng hại tất thảy đều tốt. Tư Nhã ngồi trong xe mà cứ thở dài mãi, con nhóc này bệnh lại tái phát rồi, lại cóthể từ chối chàng đẹp trai có tiền như vậy, ngoan cố đên mức muốn ai đó đá bay cậu ta .

      Lông mày Dung Kỳ chau lại, trước khi mởmiệng, Tiểu Ái vội cười khôn khéo: “Muốntìm em gọi điện cho trai em là được, hề hề…” đồ khôn lõi! Tư Nhã chỉ dám nín cười, cảm thấy sắp bị nội thương đến nơi rồi.

      “Được, chúc ngủ gon!” Thôi Thái Dạ cười phóng khoáng chào Dung Kỳ rồi phóng xe . Sau bữa cơm ở Parker, Hình Tư Nhã hoàn toàn đổ rạp trước Dung Kỳ cách có lập trường, luôn mồm ca ngợi đẹp trai tuấntú, là vật quý đời này. Tiểu Ái phản bácrằng tính tình lạnh nhạt. Tư Nhã liền phong độ hơn người, tính tình chín chắn; Tiểu Ái ánh mắt băng lạnh, Tư Nhã gọi đólà ánh mắt mãnh liệt, chỉ những người có lòng tựtin mới làm được điều đó; Tiểu Ái mặt mũi đẹp giống như con , Tư Nhã lại vậymới gọi là đồ quý giá, dù có ái nam ái nữ vẫn khiến cho người ta cảm nhận thấy khí phách hiên ngang, hề cảm thấy có chút yếumềm, thực cực kì hiếm có! Tư Nhã dảm bảobây giờ tìm trăm người phụ nữ có mộttrăm lẻ người đồng ý với quan điểm của ấy. Còn tất cả những điều mà Tiểu Ái , hoàntoàn là vì quá trai mà dẫn đến phát cuồng, sợ người khác cướp mất người xuấtchúng của mình, nên mới cố tình bôi nhọ anhmà thôi.

      Dung Tiểu Ái bị làm cho tức chết, nhào vào cắntay Tư Nhã: “Mình mà lại trai? Người đàn ông lạnh như băng đó? Được! Mình thừanhận trai mình còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ, đầu óc siêu việt, tính cách mạnh mẽ, than hình có thể sánh với người mẫu chuyên nghiệp, hoàn toàn là kiểu người bấy kể là hay trai ai nhìn cũng đều mến! Nhưng mà, ấy sựrất đáng sợ! Những người đàn ông ưa sạch mình gặp nhiều rồi, nhưng người đàn ông như ấy thực mình chưa thấy bao giờ. Cậu biết, lúc ấy phát bệnh trông đáng sợnhư thế nào đâu..”

      “Người đàn ông hoàn mĩ như thế nào, cho dù có chút khiếm khuyết cũng là chuyện bình thường. Chỉ là ưa sạch thôi mà, vẫn còn tốthơn so với loại phóng túng kết giao bừa bãi!” TưNhã trách: “ như vậy, buổi casting vòng hai thứ sáu này rốt cuộc cậu có vậy?”Buổi casting vòng hôm thứ ba tuần trước rất đơn giản, gặp mặt các thí sinh, nghe họ giớithiệu về bản thân và biểu diễn tài năng, sau đó loại số người có ngoại hình bình thường.

      “Đương nhiên rồi! Buổi casting lần này liênquan đến tương lai sống chết của mình mà.”

      “Nhưng buổi casting lần này mất cả ngày, cònkhông có phép có bất kì liên lạc nào với bên ngoài, cậu định với trai cậu như thế nào đây?”

      “…” Với vẻ mặt ngỡ ngàng, hiển nhiên là Tiểu Ái vẫn chưa nghĩ ra được. Tư Nhã hết sức đồngtình vỗ vỗ vai : “Cậu…cậu cố mà nghĩ nha, mình đến quán bar làm việc đây. Ngoan nha, đừng nghĩ mình thất bại. Cùng lắm mình hi sinh bản thân, dùng sắc đẹp giúp cậu quấn chặtlấy ấy.”

      Dung Tiểu Ái nằm nhoài bàn học làm điệu bộ té xỉu!


    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Hợp đồng của Nhị thiếu gia

      Lúc Tiểu Ái về đến khu chung cư hơn sáugiờ tối, thực ra chiều nay có tiết họcnhưng lại muốn về sớm. Chậm chạp lêtừng bước rất lâu, Tiểu Ái mới ngậm ngùi miễncưỡng về nhà.

      Trong phòng bếp, Dung Kỳ mặc bộ quần áo dài tay ở nhà, toàn thân màu đen càng làm tăng thêm lạnh lùng của . Dung Kỳ cởitạp dề, rửa sạch tay, rồi mới đưa mắt nhìn về phía Tiểu Ái: “Vừa hay đúng lúc, ăn cơm thôi!”

      Dung Tiểu Ái có chút bất lực, giọng điệu ấy vô cùng tự nhiên, cứ như coi nơi này là nhà củamình vậy. Mặc dù căn nhà này của ,nhưng lúc này chủ nhà là chứ! Đáng ghét! rốt cuộc định ở đây bao lâu nữa? Về nướcđã nhiều ngày như thế rồi mà vẫn chịu về thành phố Z thăm bố mẹ. phải định ở đây luôn đấy chứ?

      Ý nghĩ đó càng khiến lòng Tiểu Ái ớn lạnh, thế nhưng vẫn phải nở nụ cười hiền dịu: “Thơm quá! lợi hại đấy! những khiếmtiền giỏi, mà nấu ăn cũng rất cừ! Trước đây em sống mình chủ yếu là ăn cơm ở trường, thi thoảng lắm mới tự rang cơm cơm với trứng, có sống ở đây tốt...” Buồn nôn! Trổ tàinịnh nọt xong chính Tiểu Ái cũng cảm thấy muốn nôn.

      Đôi long mày Dung Kỳ khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh sau đó lại giãn ra. buông đũa xuống,bình thản nhìn em ngồi đồi diện vẫn cònnở nụ cười môi: “ , cho nghelần này là chuyện gì?”

      “Hì...!” Tiểu Ái cười ngây ngô, kéo cả người lẫn ghế sát lại gần : “Là thế này, có vài ngườibạn học của em ở trường muốn tổ chức mộtbuổi chơi vào thứ sáu này.” vừa vừa lén nhìn sắc mặt , khi thấy chỉ nghe chứkhông có vẻ gì nghi ngờ, liền tiếp tục dối:“Thực ra buổi chơi này hàng năm đều tổ chứccác bạn học cùng nhau ra ngoại ô thăm thú,nướng cá, leo núi...mục đích để giảm bớt áp lựchọc hành. Vì thế những người tham gia ngàyhôm đó đều phải tắt điện thoại. Mọi người sẽthỏa sức tham gia mà hề tiếp nhận bất kìsự liên lạc nào từ bên ngoài.”

      “Ý của em là, cả ngày thứ sáu tuần này thể liên lạc với e đúng ?” Dung kỳchậm rãi gắp thức ăn, nhìn Tiểu Dung khẽ hỏi.

      “Vâng!” gật đầu lia lịa, cảm thấy bản thân lúc này chẳng khác gì học sinh tiểu học.

      “Việc này cần thiết phải báo cáo chi tếtnhư vậy. Những buổi tụ họp bình thường ngăn cấm e.”

      “Hề hề, cũng chỉ vì sợ lo lắng nên em mới trước như vậy thôi!” Vẫn đề nan giải được giải quyết, Tiểu Ái dịch về vị trí cũ, lẳnglặng ăn cơm. Tay nghề Dung Kỳ thực rất khá, chỉ mang đậm hương vị truyền thống, màcòn có chút giống với những món do mẹ nấu.Sau khi đến thành phố S, suốt ba năm mới vềnhà ăn năm, sáu lần. Mỗi lần về, cũng chỉ cónhà mấy ngày rồi , thực cũng rất nhớ nhà.

      trai!” thấy tâm trạng Dung Kỳ hôm nay khá tốt, Tiểu Ái quyết định chuyện thêm vài câu: “ lần này quay về có dự định gì ? Ý của em là, có muốn trở về thăm bố mẹ ?”

      Chiếc đũa giữa ngón tay dài thon của Dung Kỳ bỗng dừng lại, sắc mặt lạnh . Thấy vậy, Tiểu Ái hỏang hốt vội và miếng cơm, nào ngờ bị sặc, nhoài người bàn, ho mãikhông thôi. Bỗng bàn tayvới lực vừa phải vỗ vài cái lên vai Tiểu Ái, rồi cốc nước được đưa đến, vội vã đỡ lấy, uống vài ngụmmới bình thường trở lại. Dung Kỳ thấy Tiểu Ái sao, muốn rút tay lại, nào ngỡ bị níuchặt tay áo.

      trai...” Tiểu Ái nước mắt giàn giụa ngẩng đầu lên, ama thanh mềm mại, dịu dàng như chú mèo con: “Có phải là vẫn trách họ?”

      nhìn vào mắt Tiểu Ái, dường như như bất ngờ trước câu hỏi của , nhất thời biết trả lời như thế nào.

      “Bố mẹ rất nhớ , mỗi lần gọi điện cho em đầu hỏi thăm . Lần này biết quay vềthầnh phố S, mẹ còn dặn dò em phải ngoan ngoãn nghe lời. ! Kỳ thực mẹ rất quan tâm , mấy ngày nay đều gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của , còn nếu rảnh, muốn về thăm họ chuyến. Dẫu sao cũng ba năm gặp rồi, cư cho là muốn gặp mẹ, cũng muốn gặp bố sao?” Dángvẻ của TIểu Ái lúc này có thể được so sánh với“ chú thỏ trắng lương thiện, thuần khiết”.Cơ hội ngàn năm có , đương nhiên phảitận dụng triệt để. Bất luận quay về bao lâu,cho dù chỉ ngày thôi cũng tốt lắm rồi.

      Khuôn mặt tuyệt mĩ của Dung Kỳ dần hạ xuống, tiến sát gần Tiểu Ái hơn chút. Tiểu Ái đỡđần nhìn , chỉ cảm thấy cặp mắt màu tràcàng lúc càng to, càng ràng. Đôi môi gợi cảm gần ngay gang tấc, vẽ lên đường cong nhẹnhàng, Tiểu Ái bỗng thấy tim mình đập mạnh liên hồi. phải hoa mắt chứ? cười sao? Tiểu Ái cơ hồ nhắm mắt rồi lại mở ra, nụ cười vẫn đọng trân môi , nhưng chân thực và ràng. Khuôn mặt Tiểu Ái bất ngờ chợt nóng bừng lên, rồi kìm nổi tự đưa lời oántrách bản thân, tại sao đối diện với trai củachính mình mà lại đỏ mặt nhue thé chứ. Nhưng thể trách được, thực vì người đàn ông băng giá Dung Kỳ này rất ít khi cười. vì thế mà mới cảm thấy quencho lắm. Nhưng... sao có thế có thểcười với chứ? Tiểu Ái còn chìm trongnghi hoặc, giọng lạnh lung của lạivang lên: “Em muốn tiếp tục diễn kịch vối ,hay là ngày mai mình khăn gói hành lý quay về thành phố Z hả?”

      Tóc gáy Tiểu Dung bỗng dựng đứng lên, lùi về phía sau tựa như trốn tránh quái vật. Kết quả, cả người lẫn ghế đều ngã sõng xoài xuống sàn nhà, đau đến mức trào nước mắt.Thân hình cao to dần dần lướt tới. Vì ánh rángrọi từ phía sau nên thấy nét mặtanh, chỉ cảm nhận lạnh lẽo làm cho người ta nghẹt thở.

      “Lần này cho qua. Sau này đừng để nhìn thấy màn kịch nhạt nhẽo này thêm nữa,” định xoay người, như bỗng nhớ ra điều gì, dừng lại hỏi: “Đúng rồi, hôm nay em rửa bát.”

      “Dạ!” bĩu môi khẽ đáp.

      “À, còn quần áo của em, chất đống rồi đó, cũng nên giặt , đừng vứt bừa bộn trong nhà tắm mãi thế!”

      “Dạ!”

      “Ngày mai em có tiết học phải ? Phòng cũng cần quét dọn sạch , đừng có ra ngoài lung tung, ở nhà mà dọn dẹp hơn!”

      “...”

      Lúc Tư Nhã gặp lại Tiểu Ái, cảm thấy vẻ mặt cônhư là oán phụ.

      “Mình sắp trở thành người giúp việc rồi! Cậunói xem sao mình có thể oán hận được chứ!” Tiểu Ái nắm lấy dây đeo balô, khôngngừng ca cẩm. Nào ngờ, đối phương lại hề mảy may đồng tình với : “ cho cùng, đó đều là quần áo của cậu, phòng cậu ở, bát cậu dùng, bảo cậu dọn dẹp cũng là chuyện bìnhthường thôi mà!”

      Tiểu Ái thấy vậy vô cùng tức giận, nhào về phíaTư Nhã mà bóp cổ. Trong phòng nghỉ hai người ngừng thảo luận xung quanh chủ đề DungKỳ. Thậm chí còn say sưa đến mức suýt chút nữa phải đến công ty M&S chi nhánh ở thànhphố S để phỏng vấn. Mấy năm nay M&S phát triển mạnh, sau khi liên tiếp đào tạo ra loạt ngôi sao như Lăng Thị Cơ, Tim, Ưu Trạch, vị thế trong giới điện ảnh càng được củng cố vững chắc hơn. Quy mô công ty vì thế cũng được mở rộng, đồng thời còn xây dựng được trụ sở tại nhiều thành phố lớn toàn quốc.

      Nhân viên phụ trách buổi casting cầm hopọ sốcùng bảng danh sách tên thí sinh bước vào. Saukhi để các bốc thăm đồng thời ghi lại số mà họ bốc được. Buổi casting lần hai này có khoảng bốn mươi người tham gia, hình thức casting theo dạng hỗn hợp. Theo thứ tự số bốc được cứ hai người nhóm vào hộitrường casting bốc đề thi biểu diễn. Ban giámkhảo đựa năng lực từng người mà chấm điểm. Đồng thời, thông qua việc đối chiếu vớibản đăng ký của thí sinh, lựa chọn ra ba ngườicó kĩ thuật diễn và thể hình tượng vai diễnxuất sắc nhất. Chính vì casting theo hình thức này, nên đại đa số những người tham gia đềuđăng ký ba vai diễn, chỉ có rất ít diễn viên từng đóng số phim dựa theo khả năng và tiêu chí của bản thân để chọn vai diễn phù hợpcho mình.

      Tư Nhã thuộc nhóm năm, Tiểu Ái ở nhóm mười . Dưới chỉ dẫn của nhân viên phụ trách, các thành viên trong nhóm gặp nhau, đồng thờitự giới thiệu về bản thân.

      Bạn diễn của Tiểu Ái còn là sinh viên, mà diễn viên có tên tuổi. ta trang điểm rất đẹp, dáng người cao ráo, máitóc mỏng, mặc áo hở lưng với quần sóoc. ta giới thiệu mình là La Vy, hai mươi tư tuổi, sau đó thân thiện chìa tay về phía Tiểu Ái

      “Xin chào! Em là Dung tiểu Ái, là sinh viên, mong chị chỉ bảo nhiều cho em ạ!” Tiểu Áihôm nay mặc đồ rất kín đáo, áo thun T-shirtmàu tím có in chữ “I'm girl” kết hợp với chiếcváy công chúa màu đen thắt đai ở eo, máitóc xoăn màu tím đậm thắt chiếc ruy-băng,mặc dù nhìn gợi cảm nhưng lại trẻ trung,căng tràn sức sống.

      Trước khi đến lượt casting, mỗi nhóm có hai mươi phút để chuẩn bị, sau khi nhóm thứ nhấtbước vào hội trường, nhóm thứ hai mới được thông báo bốc đề thi, cứ như thế lần lượt theo thứ tự dến hết thôi. Rất nhanh nhóm của Tư Nhã vào phòng bốc đề thi, Tiểu Ái thấy vậyvội vàng chạy đến chỗ cửa làm động tác cổ vũ.

      Vẻ mặt Tư Nhã chẳng có vẻ gì căng thẳng, nởnụ cười tươi rói nhìn , thậm chí còn nghịchngợm gửi đến nụ hôn gió đáng nữa.Tiểu Ái khẽ bật cười, đưa mắt nhìn theo bóngTư Nhã bước vào phòng thi. Cánh cửa phòngcasting mở ra rồi đóng lại rất nhanh, nhưng cũng đủ để Tiểu Ái thấy chiếc bàn dài có mấy vị giám khảo ngồi phía sau. Tại vị trí gần cửara vào, người đàn ông cúi đầu viết gìđó giấy. Tiểu Ái lẩm nhẩm cậu đẹptrai quá, bỗng đứng hình trợn tròn mắt.

      Buổi casting có quy định, người dự thi khôngđược quay về phòng nghỉ, mà phải đợi ở mộtcăn phòng khác. Điều đó đồng nghĩa với việc trước khi buổi casting kết thúc, Tiểu Ái khôngthể gặp được Tư Nhã. Và vì có người bàn bạc thảo luận, trong lòng bỗng thấy thiếu tự tin hơn. Cuối cùng cũng tới lượt nhóm Tiểu Áibước vào phòng thi. Giây phút đó, La Vy nhìn Tiểu Ái đầy khó hiểu rồi đỏng đảnh vào trước.

      Phòng thi là hội trường được thiết kếkhông có cửa sổ, đèn được thắp sáng trưng, phíatrước mặt là ban giám khảo. Khi nhóm trướcchuẩn bị ra, nhân viên đưa cho nhóm Tiểu Ái chiếc hộp bảo hai bốc đề. Khoảng cách từ chỗ Tiểu Ái đến vị giám khảo quá hai mét, sau khi nhìn kĩ người đàn ông ngồi góc bên trái lần nữa, tia hi vọngcuối cùng còn sót lại trong hoàn toàn bị dập tắt.

      Đối phương ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai quyến rũ ánh lên tia bất ngờ, rồi vội vàng tìm tư liệu của các diễn viên tham gia castingtrong tay. Sau lát kiếm tìm, ta nhếchmiệng cười, nụ cười khiến bất cứ ai nhìn vào cũng có ý nghĩ chủ nhân của nó sắp có xấu vớimình. Cười gì chứ? Tiểu Ái thấy vậy làm điệubộ nhe răng rồi chu miệng. Nhưng động tác đó bị đối phương nhìn thấy, bộ dạng căng thẳng này quả thực rất thú vị, khiến ta khỏi bật cười.

      Vị đạo diễn ngồi cạnh Thôi Thái Dạ thấy vậy quay sang hỏi: “Sao vậy, Tổng giám đốc Thôi?”

      “Khụ!” Thôi Thái Dạ lập tức lấy lại dáng vẻ nghiêm túc: “ có chuyện gì, cổ họng tôihơi ngứa.”

      La Vy đúng lúc khẽ đập vào vai Tiểu Ái, ra hiệucô vào trong phòng, chuẩn bị cho màn biểu diễnchung của nhóm.

      Buổi casting chỉ kéo dài hai mươi phút mà Tiểu Ái cảm giác như đánh trận. Trong tâm trí , toàn là viễn cảnh người đàn ông kia mật báo cho Dung Kỳ. Nhưng với cơ hội ngàn nămcó này, muốn vì mất bình tĩnh mà làm hỏng, thế nên chỉ có thể ép bản thân phải chuyên tâm. Cảm giác này chẳng khác gìmột loại hình tra tấn khiến con người ta dằn vặtkhổ sở đến mức sống bằng chết.

      Kết thúc buổi casting, mọi người nhận được thông báo về nhà chờ đợi kết quả. Tiểu Ái chánnản, kéo Tư Nhã đến quán thịt hầm. gọi mộtmạch bốn nồi thịt hầm với những hương vịkhác nhau, còn gọi thêm cả bia nữa, rồi bắt Tư Nhã ăn “bữa cơm cuối cùng” với . Thực rakhông cần Tiểu Ái mở miệng Tư Nhã cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

      Người đàn ông ngồi ở vị trí ban giám khảo hômnay, chính là bạn thân của Dung Kỳ, ngừơi màhôm qua hai gặp. Mọi chuyện thất quátrùng hợp. Hôm nay lúc gặp lại ta, Tư Nhã mới phát vì sao mình thấy vị giám khảonày quen quen.

      Thôi Thái Dạ, hai mười tuổi, là Nhị công tử củatập đoàn Thôi Thị, đứng đầu ngành khách sạn ở Châu Á, đồng thời là ông chủ của công ty người mẫu Sun. Quý công tử phong lưu này thường xuyên buất trang bìa tạp chí Thế giới giải trí với nhiều người mấu, diễn viên nổi tiếng.

      ngờ trai của Tiểu Ái lại có thể quenbiết nhân vật lợi hại hàng đầu như thế.Chẳng trách địa điểm ăn cơm ngày hôm đó là Parker. Nghĩ lại, ta hẳn là nhà đầu tư cho bộphim truyền hình của M&S lần này. Bìnhthường bên nhà đầu tư chỉ quyết định đạo diễn, còn việc chọn diễn viên đều do đạo diễn toàn quyền xử lí. Nhưng dựa vào tính cách phong lưu của Nhị thiếu gia nhà họ Thôi, cảnh tượngtrăm hoa đua sắc như vừa rồi, có diễn ra cũng làchuyện bình thường.

      Tư Nhã liên tục thở dài, cật lực gắp nậm bò vào bát của Tiểu Ái: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ là buổi casting thôi mà, ta nóivới trai cậu đau! Nhị thiếu gia Thôi chỉ riêng khoản chạy sô hẹn hò với các người mẫu còn kịp, lấy đâu ra thời gian để ý chuyệnvặt vãnh của cậu.”

      “Nếu được vậy tốt quá!” Tiểu Ái ôm lấy chai bia than thở: “mình chỉ sợ ta thấy mình chướng mắt rồi chạy báo với mình.”

      “Thôi ! Thân phận của người ta là gì chứ, hơi đâu mà vô duyên vô cớ bới lông tìm vết nữ sinh đại học như cậu hả?”

      “Vậy coi như phải ý đó , nhưng có thể lúc ăn gặp mặt, ta vô tình nhắc tới sao? Hơn nữa ta còn là nhà đầu tư nữa chứ. Nếu như ta nể mặt trai mình cho mìnhmột vai diễn sao nhỉ? phải cuối cùnganh trai mình đều biết cả sao?”

      “Nếu như ta có ý cho cậu vai diễn, vậy cậu có thể cười thầm rồi. Cậu nghĩ mà xem, nhận được vai diễn coi như có đc hợp đồng. Đến lúc đó, khi cậu cầm được tiền rồi, quay vềtrả cho cậu, lệu ấy có còn quản cậuđược sao?” Tư Nhã lắc đầu, phân tích: “Nghĩ nghĩ lại chỉ có lợi cho cậu mà thôi! Mình chẳnghiếu sao cậu còn lo lắng gì chứ! Hoặc giả cậu có vai diễn, cậu biết chuyện, làmđược gì nào? Cậu vốn dĩ học chuyên ngành Diễn xuất của Học viện Điện ảnh, việc tham gia casting như vậy đáng được biểu dương mới phải. Nào ăn nhiều chút, đừng có lãng phí!”

      Cứ như thế, nghe những lời ngọt xớt từ miệng lưỡi Hình Tư Nhã, lông mày Tiểu Ái dẫn giãn ra.Sau đó họ còn vui vẻ cầm chai bia lên hô to hai tiếng “cạn ly”, rồi bắt đầu bàn tán về khíbuổi casting vừa diễn ra. Nào là chuyện trongphòng nghỉ những ai đấu mắt với nhau, với ý đồdùng khí thế để đè bẹp đối phương, hay ngườinào liếc mắt đưa tình với đạo diễn ngồi trênhàng ban giám khảo, dáng vẻ ông ta rấtthô tục; những ai mới nhìn thấy Nhị thiếu giaThôi cái mà hồn siêu phách lạc, bị điệngiật đến mức đầu óc choáng váng sai lờithoại...

      Chuyển sang chủ đè này, Tư Nhã và Tiểu Áiđều rất hưng phấn, thậm chí còn uống hết cảmột tá bia. Lúc bước chân ra khỏi quán, trongmắt hai mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Tiểu Áithấy sợ dám quay về nhà, Tư Nhã đành mua thuốc giải rượu rồi ngồi cùng ngồi bênvệ đường. Kết quả là hai ngồi cho đến khitỉnh rượu hẳn, lúc đó trời cũng sắp sáng rồi. Tiểu Ái thấy vậy vội vàng gọi taxi về nhà, maumà Dung Kỳ có trong phòng khách, côliền nhanh chóng tắm rửa rồi lẩn về phòngngủ.

      Về chuyện casting, Tiểu Ái thoạt đầu còn rất bất an mất hai ngày, nhưng thấy thái độ củaDung Kỳ vẫn bình thường, nên đoán Thôi Thái Dạ chắc rỗi hơi mà mật báo. Tuy nhiên, điều lường trước được là trênđời này vẫn có những kẻ ăn no dửng mở, rảnhrỗi quá có chuyện gì làm.

      Hôm nay đúng ra phải là ngày đặc biệt maumắn của Tiếu Ái khi rốt cuộc kết quả buổicasting được gửi đến. Cả và Hình Tư Nhã đều nhận được vai diễn. Ba vị trí tuyển chọn họ chiếm hai. Trong phòng học hai người vừaôm nhau, vừa ngừng la hét, trong khi những nữ sinh cùng lớp khác cũng tham gia casting nhưng được chọn đều chiếu tới họnhững ánh nhìn khinh thường, dường như nghi ngờ nguyên nhân hai người được chọn.

      Những người may mắn thường khiến người ta sinh lòng đố kị, nghĩ vậy Tiểu Ái và Tư Nhãkhông thèm để ý đến thái độ của những người xung quanh, nhanh chóng tìm địa điểm ăn uốngcoi như chúc mừng. Nhưng hai người vừa bướcra cổng chính thấy rất nhiều nữ sinh tốp hai tốp ba từ đằng sau chạy nhanh về phía trước với vẻ mặt vô cùng phấn khích, như ban luận điều gì đó.

      Tiểu Ái và Tư Nhã len qua đám đông, chỉ thấykhu đất trống hình vòng cung trước cổng trườngchính học viện có chiếc xe thể thể thao màutrắng bạc đỗ. Dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa, người đàn ông đeo kính râm thân hình cao ráo khoanh tay đứng dựavào thân xe.

      Áo sơ mi trắng kết hợp cùng bộ vest blazer màu đen, kiểu dáng đó vừa nhìn cũng biết là hàng đắttiền. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc ngắn đượctỉa rất đẹp, làm ánh lên những điểm cừa tri thức vừa hấp dẫn, lại mang chút gì đó phóng túng. người đàn ông cực phẩm! Chẳng trách nữsinh học viện lại chen chúc kéo đến thế này.

      Bước chân Tiểu Ái hơi loạng choạng, đối phương sau khi thấy liền tháo kính rồi nởmột cười cực kỳ quyến rũ.

      Té xỉu! là Thôi Thái Dạ đậy mà!

      “Chiều nay em có tiết học ?” ta bướcđến trước mặt Tiểu Ái trong tiếng thở gấp vìbước vội.

      “Có!” Tiểu Ái ra sức gật đầu: “Có rất nhiều tiết học, rất nhiều…rất nhiều...rất nhiều...”

      Hình Tư Nhã đứng bên cạnh co rúm lại, trong lòng thầm nghĩ: “Chị Hai à, bịa chuyện như vậy, hơi mất hình tượng rồi đó!”

      “Có tiết học hay đều như nhau cả. tìm em là có chuyện cần , lên xe !” Thôi Thái Dạ xong, Thấy Tiểu Ái sững người rồi lùi về phía sau mấy bước, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Trong lòng khẽ cười, Thôi Thái Dạđưa tay, kéo lên xe.

      Tiểu Ái cương quyết bám vào cửa kính, quaysang Tư Nhã với vẻ mặt cầu cứu. Thế nhưng côbạn thân lại chẳng chút tình nghĩa, hất mặt lêntrời khinh khỉnh, sau đó còn hướng về phía côlam động tác bóp cổ, ý bảo tự mình giải quyết lấy. Thôi Thái Dạ nhấn ga, chiếc xe thể thao màu trắng lập tức lao như bay, DungTiểu Ái bất lực vịn tay vào cửa kính nghẹnngào.

      “Cà phê? Nước ngọt?”

      “Nước là được rồi!” Đây là hội quán giải trí đặc biết, nơi chỉ tiếp đãi hội viên. Chiều thu, khách lại ít, thế nên họ quyết định ngồi ở tầnghai cạnh cửa sổ. Ánh sáng bị chặn lại qua tấm cửa chớp màu trắng khiến trong lòng Tiểu Áicảm thấy tối tăm, u ám. Dung Tiểu Ái như ngồitrên đống lửa, hoàn toàn còn tâm trí đểthưởng trà hay cà phê nữa.

      cốc Mocha và ấy chocolate đá.” Anhchàng phục vụ đẹp trai mỉm cười rời . Lúcnày, ánh mắt Thôi Thái Dạ lần nữa chiếusang đối diện. Tiểu Ái ngồi ngay ngắn, cúi đầu rất nghiêm túc, đôi môi mỏng mím chặt. Như dự đoán, hôm nay ăn mặc rấtkhác so với buổi casting. Mái tóc xoăn màu tím đậm mềm mại phủ vai, trang điểm nhẹnhàng kết hợp với màu môi sáng hồng. hôm nay đeo kính sát tròng màu tím, khiến cho khuôn mặt màu lúa mạch vốn luôn tràn trề sức sống lạicàng nổi bật và thời thượng, chiếc quần tất màuxám kết hợp với chiếc áo may kiểu vạt dài, ông tay rộng màu trắng ngà, giữ eo quấn chiếcđai da bản to màu đen khảm bạc, chân giày thể thao màu trắng, bên tai còn đeo khuyên tailớn cùng với vô số vòng tay.

      “Nghe lần này em nhận được vai.” ThôiThái Dạ khẽ cong môi, thoải mái dựa người vàolưng ghế sô-pha: “Tâm trạng e lúc này thế nào?Theo thông tin có hơn ba trăm người tham dựcasting, vì thế cạnh tranh tương đối khốc liệt.

      rốt cuộc là muốn cái gì?” chuyện ăn nhập chút nào, Tiểu Ái thể ngẩng đầu đối đáp.

      đặc biệt đến chúc mừng em thôi! Chuyệnvui như vậy, nhất định phải ăn mừng thỏa thích mới đuợc, hay tối nay hẹn Dung Kỳ đên Parker? Nụ cười của càng tười hơn, dười đáy mắt đen nháy tràn ngập thâm ý xấu xa. Dung TiểuÁi đột nhiên cảm thấy bản thân rất giiống conchuột bị mèo tóm gọn, khuôn mặt của người đối diện dừơng như viết lên hàng chữ:“Tôi có rất nhiều thời gian, tôi rất nhàn rỗi, vì thế tôi chuẩn bị làm những việc dư thừa, vô vị.” hung dữ trừng mắt nhìn Thôi Thái Dạ: “Vai diễn là do cho tôi đúng ?”

      Đáy mắt lóe lên tia ca ngợi: “Bé con,hóa ra em rất thông minh!”

      Mặc dù trước đó Tiểu Ái phỏng đoán ThôiThái Dạ vì Dung Kỳ mà trao cho mình vai diễn, nhưng chính tai nghe điều đó từ miệnganh ta mói ra lại hoàn toàn là chuyện khác. Khó có thể diễn tả cảm giác của lúc này, chỉ thất vọng, mà nhiều hơn cả là tứcgiận. Bởi vì chính phá rối của con người này mà mất cơ hội lớn để kiểm tra nănglực của bản thân.

      “Thôi Thái Dạ!” Tiểu Ái siết chặt bàn tay, gầm giọng. Đúng lúc đó đồ uống được đưa lên. đẩy ly cà phê chocolate về phía , vẫn bình tĩnh : “Uống chút lấy lại bình tĩnh, mới thế mà kích động rồi, chút nữa nghe xongđiều kiện của , em hẳn hất cả bànchứ?”

      “Điều kiện? Ý là trao cho tôi vai diễn nàykhông phải vì trai tôi, mà là vì điều kiện khác?” khẽ nhăn mũi: “Chắc phảimuốn tôi làm người tình của đó chứ?”

      “Hoàn toàn chính xác! chuyện với phụ nữthông minh thoải mái. Thế nào? Em từ chối điều kiện này đúng ?”

      Dung Tiểu Ái nhìn Thôi Thái Dạ lúc lâu, nhận ra ta hề giống như đùa, Nhưng mà, quý công tử có tiền, có địa vị, tướngmạo lại đẹp trai như thế này sao lại có thể động lòng trước chứ? phải cảm thấy bản thân kém cỏi, mà là điều kiện của ta thực quá tốt, những người đẹp vây quanh ta chắcchắn có thể tập hợp thành đội quân, ta hà tất phải rắc rối đến tìm như vậy?

      “Thôi Thái Dạ, phải là bạn của trai tôi sao? là bạn, chắc phải hiểu ấy, cũng biết ấy ghét nhất chính là loại chuyện này! sợ ấy …”

      chính là muốn xem cậu ta phản ứng thế nào?” Những thâm ý trong mắt Thôi Thái Dạ lên vô cùng mãnh liệt: “ thực với em, phải muốn cùng em qua lại, chỉ là muốn em giả vờ cùng hẹn hò. Chỉ cầnem làm tốt những điều dặn, cho em cơ hội em cần. Đây là giao dịch, hiểu chưa?”

      ràng như vậy, mà còn hiểu chỉ ó thể là kẻ ngốc: “Nhưng nếu bị trai tôi biết được, tôi bị ấy ép thôi học…”

      “Sợ cái gì chứ, bé con! Nội tình bên trong em cũng , cậu ta làm sao mà biết được! chỉ thế, chuyện hẹn hònày lúc bắt đầu đương nhiên phải giấu cậu ta,đợi sau này cậu ta tự mình quan sát rồi pháthiện ra, từng bước đối phó! Em khôngcảm thấy chuyện này rất thú vị sao? Cái tên tàn bạo kia quản lý em chặt như vậy, nhưng đếnmột ngày đột nhiên phát ra người bạn thânnhất của mình cướp mất đứa em bảo bối. Mới chỉ tưởng tượng đến đây thôi, cũngthấy vui rồi!”

      “…” Toát mồ hôi, hóa ra tên này là đồ biến thái! Mặc dù ý kiến này nghe có vẻ khá hay.

      “Có phải bây giờ trong lòng em mắc tôibiến thái?” đột nhiên chống tay lên bàn nhô người đến gần bên Tiểu Ái, hơi thở ấm áp phảlên sống mũi . Tiểu Áu bị Thôi Thái Dạ làm cho hoảng sợ, giơ tay đập vào trán ta mộtcái.

      “Dung Tiểu Ái!” Ở chốn cao cấp thế này, bé sao có thể đánh vào đầu , mà còngiống như đán con chó con nữa chứ.

      “Tôi, tôi xin lỗi!” Tiểu Ái đột nhiên mất hết khí phách: “Tôi cố ý! Thôi Thái Dạ, lúc nãyanh phải đều là đó chứ? Nếu tôiđồng ý cùng giả vờ hẹn hò, tận dụng năng lực của mình cho tôi tất cả những cơ hộimà tôi mong muốn?”

      Chỉnh lại áo vest, Thôi Thái Dạ tự tin đáp: “Thôi Thái Dạ tôi là ai chứ? Sao có thể lừa những côgái như em!”

      “Nhưng mà chỉ chẳng có căn cứ.Muốn tôi hợp tác cũng được, nhưng phải làm hợp đồng.” đến đây, Tiểu Ái mở túi xách lấy quyển sổ ghi nhớ và bút ra. Nhanh chóngviết hai bản hợp đồng ghi ngày tháng rồi kí tên lên, sau đó đẩy về phía Thôi Thái Dạ.

      “Ký hợp đồng?” phá lên cười, chút thịnh nộ vừa nãy hoàn toàn tiêu tan. trang giấy trắng mỏng, viết rất ràng những điều kiện mà vừa , còn thêm phần hiệu lực của hợpđồng là nột năm. Chữ của rất đẹp, nét chữ cóphần phóng khoáng, cảm giác xinh mà linhhoạt.

      dám ký, sợ mình hối hận sao?” Tiểu Ái cất giọng đầy khiêu khích.

      nhìn chăm chú môt lần nữa rồi bật cười,cầm bút ký tên của mình như rồng bay phượngmúa.

      Tiểu Ái nhận lại hợp đồng, kiểm tra lượt, giữa hai hàng lông mày cuối cùng cũng lên nét vui mừng. Sau đó, cầm ly nước hướng vềphía : “Thôi Thái Dạ, bắt đầu từ hôm nay, chính thức là bạn trai danh nghĩa củatôi! Chúc hợp tác vui vẻ!”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Quyết liệt

      Chuyện Thôi Thái Dạ rốt cuộc vì sao muốn trêu chọc bạn thân của mình, Dung Tiểu Ái có ý định tìm hiểu đến cùng. Thực ra quá trình quan trọng, điều cốt yếu là kết quả.

      Nghĩ đến thực lực, gia thế của Thôi Thái Dạ, tâm trạng Tiểu Ái càng vui vẻ. Đối với sinh viên năm tư vẫn còn non nớt như , việc cần phải hi sinh nhan sắc, mà vẫn có thể đạtđược mục đích, chính là miếng bánh béo bở từ trời rớt xuống. Lúc này câu thành ngữ “Táiông thất mã”[1] hợp với . Lúc đầu nghe bố , Dung Kỳ quay về đến thăm trước,nhưng lường mọi chuyện về sau lại phát triển đến mức này. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, có lẽ nên quá tính toán chi li với Dung Kỳ, chừng còn có đượcquan hệ tốt với ấy, sau này có thể gặp được càng nhiều bạn có địa vị của ấy hơn.

      [1] “Tái ông thất mã”: Việc tưởng may hóa rủi,việc tưởng rủi hóa may, họa phúc khôn lường.

      Sau khi được Thôi Thái Dạ đưa về trường, Tiểu Ái nhanh chóng tẩy trang, gấp rút rời khỏi trường trước khi Tư Nhã nghe tin mà chạy tới hỏi han. Để biểu thị thành ý của mình, lần đầu tiên rong chơi bên ngoài, lúc về tớinhà mới chỉ bốn giờ ba mươi phút, căn nhà chìmtrong yên tĩnh, trong gian bếp kiểu mở, Dung Kỳtoàn thân mặc đồ đen, chuẩn bị thức ăncho bữa tối.

      Dung Tiểu Ái nhìn chăm chú vào tấm lưngthẳng tấp, trong đầu đột nhiên lên cụm từ vợ chồng, đứng dựa vào góc tường, cười khúc khích.

      Bỗng ánh mắt lạnh lung lướt tới: “Hôm nay về nhà sớm vậy”, “Vâng, buổi chiều cótiết học, em tập khiêu vũ rồi về sớm chút. tiện tay vứt cặp xuống, vắt tay sau lưngbước vào trong nhà bếp, giọng vừa mềm mạivừa ngọt ngào: “! Hay để em giúp nhé!”

      “Em giúp ”. Dung Kỳ dừng tay, hàng lôngmày thằng khẽ nhướng lên, ánh mặt tròi ngoài cửa sổ chiếu vào, lưu lại đôi má nhữngmảnh vụn màu vàng óng ánh. Cảnh tượng này, phảng phất giống như cảnh trong những bộ phimthần tượng. Trong gian, thoảng thoảng mùi hương của nước dưỡng cạo râu, mùi sữatắm nhàng và mùi hương người Dung Kỳ. Thứ mùi đó giống mùi nước hoa Eau de Cologne quyến rũ của Thôi Thái Dạ, mà giống mùi của cánh rừng sau cơn mưa, sạch ,mát mẻ và trầm lắng.

      xem thường em quá rồi! Mặc dù nấu phải là sở trường của em, nhưng rửa bát em biết làm mà!” Tiểu Ái cười híp mắt, chớpchớp hàng mi tựa như cánh bướm nhảymúa.

      Dung Kỳ gì, nhường lại cho vị tríbồn rửa bát. Tiểu Ái xắn tay áo, bắt đầu tậptrung rửa bát. Trong phòng bếp nhất thời chỉ nghe tiếng nước chảy, cho đến khi Dung Kỳ cất tiếng: “Trước khi quay về, có phải em sống cùng người khác?” câu hỏi đó như tạt mộtgáo nước lạnh lên người, cổ họng Tiểu Ái lập tức co lại giống như chim cút, cứng đờ như máy móc quên tra dầu.

      hoảng sợ ngoảnh mặt quay đầu lại, Dung Kỳ lúc bày vẫn chuyên tâm rắc gia vị lên miếng thịtbò, như thể câu hỏi vừa rồi phải thốt ra từ miệng .

      , gì vậy?” Điều đầu tiên trongkế sách bảo toàn tính mạng là giả ngốc, dù có đánh chết cũng thừa nhận.

      “ Trưa nay cậu ấy đến đây, có đồ để quên”.Dung Kỳ lạnh lùng tiếp.

      dòng mồ hôi lạnh chảy xuống từ đầu Tiểu Ái, ngay cả đến đầu ngón chân cũng bắt đàurun lên cầm cập. ngờ con bé Tư Nhã lại đoán đúng, chàng khoa mỹ thuật thực sựchạy đến đây gây chuyện. Hỏng rồi, hỏng rồi!Trong đầu Tiểu Ái lúc này hoàn toàn trống rỗng,chỉ khao khát mặt đất dưới chân bất thình lìnhsụt lún, để có thể biến mất trong nháy mắt.

      ...” Tiểu Ái kêu lên tội nghiệp “ đừngcó nghe người ta nhảm, em làm sao có thểcùng ta sống chung, ta chỉ là khách thuêphòng mà thôi!”

      Dung Kỳ lên tiếng, thu dọn gia vị và thịt bò sang bên, tiến đến bồn rủa chén rửa taykĩ càng rồi đưa ánh mắt về phía . caohơn rất nhiều, ở khoảng cách gần thế này, Tiểu Ái phải ngẩng cổ lên lên mới có thể đốidiện với . Đôi mắt màu trà lạnh lùng lúc này sâu nhìn thấy đáy, hoàn toàn khôngthăm dò được chút thong tin gì từ đó, chỉđành cắn môi giả bộ đáng thương.

      giờ ngược đãi em à!” lạnhlùng cất tiếng khiến Tiểu Ái cảm nhận ràngcó sức ép vô hình đè nén: “ có tháng nào quên cho em tiền sinh hoạtkhông? Hay là cho tiền nộp học phí ở trường?”

      Tiểu Ái mếu máo “ có…”

      biết có, vì sao em còn hao tổn côngsức kiếm tiền?”

      Tiểu Ái dám tiếp tục nhìn vào Dung Kỳ, chỉ cúi đầu nghẹn ngào: “Nhưng nhiều lúckhông đủ mà…”

      “Vì thế, đây chính là nguyên nhân em tùy tiệntìm người con trai sống cùng à? Sống chungcùng nhau, nấu ăn cùng nhau? Nếu như đây chính là cuộc sống lí tưởng mà ban đầu em với , mời em lập tức thu dọn đồ đạcquay về thành phố Z! Đừng lãng phí thời gian,tiền bạc và tinh thần của nữa!” Giọng anhcàng lúc càng lạnh lùng, lại cực kỳ sắc bén.

      Đúng vậy, từ trước đến nay, tất cả những việc làm đều bị xem thường. Mặc dù họ là em, sống cùng dưới mái nhà, mặc dù đảm nhận tất cả phí sinh hoạt của , nhưng xưa nay vẫn coi thường . ! chỉ riêng , ngay cả bố mẹ, họ đều là nhữngngười thân của , cũng thích bất kìmột ai. Mặc dù chưa hề , và luôn làm tròn bổn phận của người con hiếu thảo, người trai nghiêm khắc, nhưng cứ thấpthoáng cảm nhận, những cái đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài.

      “Em lại lần nữa. Em cùng nam sinh sống chung, bọn em chỉ là sống cùng nhà, hai người hai phòng, tệ hại nhưnhững gì .” Ánh mắt và giọng điệu củaDung Kỳ, khiến Tiểu Ái chịu được phải vùng lên phản bác: “, nếu vẫn hi vọngem coi trai, vậy xin hãy tôn trọng em chút! Em quan tâm có ghét em hay , nhưng có điều xin nhớ , em là em của , đó thực thể nào chối cãi được. người và emchảy chung dóng máu, ghét em, cũng chính là ghét bản thân mình. Em biết, từ đến lớn, bất kì mặt nào em cũng bằnganh. Học giỏi, lại nghe lời bố mẹ,từ sáng đến tối chỉ biết gây chuyện rắc rồi, luôn phải cần giúp em giải quyết hậu quả, thậmchí còn khăng khăng cố chấp chạy đến thành phố này. Em biết thấy phiền, nhưng có hiểu tâm trạng của em ?” nhìn , chầm chậm lùi về phía sau bước: “ có biết vì sao em muốn phiền muộn, đãcố gắng nhiều như thế nào để thay đổi bản thân. Vì biết trở về, bản thân phải quét dọn phòngsạch . Nhưng vẫn vừa ý, còn tráchnày trách nọ. Nếu cái gì cũng vừa lòng, vậy từ nay về sau, cần phảicưỡng ép bản thân mình nữa!”

      hít hơi sây, giống như phải dùng toàn bộ sức lực để : “Em dọn , em sẽkiếm tiền trả lại cho . Em tròn hai mươituổi, đừng , ngay cả bố mẹ cũng khôngthể tùy ý ràng buộc cuộc sống của em. Sau này,cuộc sống của em do em tự mình làm chủ.” xong, Tiểu Ái đưa tay kéo băng đô tóc ra, mái tóc xoăn dài buông xuống: “Em thích cột tóc, thích ăn mặc giản dị, thích quần jean áo phông, càng thích màu trắng thuần khiết. Em sung bái trào lưu thời trang, bốn năm đại học trang điểm tuyệt đối khôngbước ra khỏi nhà. Em ghét ngăn nắp và sạchsẽ, em thích trong nhà lộn xộn. Em cũng khôngphải là loại con khôn khéo, đoan trang, emthích xe thể thao, hàng hiệu, tiền bạc, và cả traiđẹp nữa. Tất cả những thứ mà coi thường lại là những điều mà em thích nhất.”

      Chiếc băng đô bị ném xuống nền nhà, DungKỳ nhìn Tiểu Ái chằm chằm, trong đáy mắt anhnhư có ngọn lửa cháy bùng lên nhưng ngọn lửa ấy lại lạnh buốt đến thấu xương. Hai kiểu nhiệt độ tương phản bao bọc lấy Tiểu Ái, tựa hồ ngaylập tức có tểh đem thiêu đốt thành tro bụi.

      chứ! Đừng nhìn em bằng mắtđó!” Tiểu Ái đột nhiên trở nên nôn nóng, côcăm ghét bình tĩnh đó của , ràng rất tức giận nhưng sắc mặt vẫn hề thay đổi. cắn môi, tiến lên phía trước nắm lấy cánh tay : “Muốn mắng cứ mắng,muốn đánh rat ay. Cứ giống như trước kia là được! Em chuẩn bị tâm lý rồi, cứ ra tay !”

      Những ngón tay gầy guộc đưa lên, Tiểu Ái sợ hãi nhắm chặt mắt lại, nhưng bàn tay chỉnhẹ nhàng gỡ những ngón tay nắm chặtcánh tay của xuống.

      “Bây giờ, cho em thời gian nửa tiếng.” Giọng Dung Kỳ vô cùng bình tĩnh. khuôn mặt tuấn tú phi phàm, ngay cả tia gợn song cũng có, đôi mắt màu trà tĩnh mịch như nước, đọng trong đầm. “Nửa tiếng sau phải thu dọn toàn bộ đồ đạc của , quản nữa. Còn về số tiền kia, cứ coi như bố thí cho ănmày vậy!”

      “Dung Kỳ!” Tiểu Ái thức giận thét lớn.

      quay , nhìn nữa: “Bây giờ có việc phải , hi vọng khi trở về, em rời khỏi.”

      Bóng khuất cùng với tiếng kéo cửa khiến Dung Tiểu Ái ảo não đứng bất động tạui chỗ, toàn thân rã rời như còn sức lực, ngồi bệtxuống nền nhà.

      Hình Tư Nhã chưa bao giờ lại muốn đá bay TiểuÁi như lúc này. Cả buổi tối phải bận rộn ở quán rượu, mãi mới được leo lên giường nghỉ ngơi, chợp mắt chưa được bao lâu ba giờ sáng bị cuộc điện thoại của Dung Tiểu Ái làm cho tỉnh giấc. Cuốn chăn quanh người, Tư Nhã mở cửa, con bé này buổi chiều còn cố ý bỏ chạy kể với về chuyện Thôi Thái Dạ, giờ lại kéo theo tất cả đồ đạc xông vào nhà , nóimuốn thu nhận.

      Thu nhận? Thu nhận cái đồ quỷ! Căn nhà hơn tám mươi mét vuông ở, chạy đến chenchúc ở cái chỗ bé tí tẹo chỉ có ba mươi mét muông này làm gì?

      “Tư Nhã! Mình bị Dung Kỳ đuổi rồi!” Tiểu Ái nước mắt lưng tròng: “Cái đồ đáng ghét đó, sao có thể mình là ăn mày chứ! Mình bữa tối còn chưa ăn, ngồi liền sáu tiếng chiếc tràng kỷ ở lầu dưới khu nhà, vậy mà tacũngkhông thèm để ý đến…” nức nở kể lại mọi chuyện, Tư Nhã nghe hồi mới hiểu tình hình.

      “Rốt cuộc nội chiến cũng bùng nổ rồi à?” Tư Nhã nằm co người ghế sô-pha, vẻ mặt nhưkiểu tôi sớm dự liệu được việc này: “Lần đầu tiên nhìn thấy ấy, mình biết sớm muộn cũng có ngày cậu bị ấy đuổi ra khỏi nhà. Người đàn ông xuất chúng như vậy, làm sao chịu được viếc sống cùng với đứa em lười biếng, háo sắc lại còn nông cạn như cậu chứ! Đương nhiên tốc độ đuổi ra khỏi nhànhanh như thế có phần vượt xa với so với dự liệu của mình – “Á!” Cổ của Tư Nhã bỗngnhei6n bị bóp chặt. “Con bé chết tiệt! Mau buông mình ra, có ai cầu cứu người khác mà lại hung dữ như cậu ?”

      “Mình cứ hung dữ đó! Cái đồ trọng sắc khinh bạn, hôm nay mình bóp chết cậu mới thôi!” khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Ái vẫn cònđọng lại những giọt nước mắt chưa kịp lau khô.

      “Mình trọng sắc khinh bạn? Cậu như vậysao? Chiều nay chạy còn nhanh hơn thỏ đấy. mau! Thôi Thái Dạ tìm cậu rốt cuộc có chuyện gì?” Tư Nhã khách sáo, cũng qyau ra bóp cổ Tiểu Ái.

      “Mình sao phải cho cậu biết chứ?”

      “Mình là chị dâu tương lai của cậu, cậu với mình với ai đây?”

      “Chị dâu tương lai? Vậy mình càng phải bóp chết cậu.”

      “Con bé chết tiệt! Cậu bóp đấy à? Mau dừng tay!”

      Hai người vật lộn hồi ghế sô-pha, đến khi buông tay quần áo đầu tóc rối tung rối mù, nhìn dáng vẻ thảm hải xộc xệch của nhau, cả hai nhịn được cùng cười phá lên.

      “Con bé chế tiệt, bữa tối chưa ăn mà sao lại khỏe như vậy!” Tư Nhã vội vả xỏ dép lê chạyđến phía trước chiếc tủ kiểu thấp: “Mình nha, trong này chỉ có mì ăn liền thôi! Còn nữa, lát ngủ được cướp chăn của mình, được đè lên mình, nếu mình đácậu xuống giường đấy!”

      “Mình biết rồi! Nhã Nhã, mình cậu!” Dung Tiểu Ái ngồi sô-pha, mặc dù tâm trí hỗn loạn nhưng lém lỉnh dùng cả hai tay bắn cho bạn hàng ngàn nụ hôn.

      Cuộc sống chung của Dung Tiểu Ái và Hình Tư Nhã bắt đầu như vậy. Ban đầu Tư Nhã kiênquyết đến sống cùng Tiểu Ái là vì muốn có gian và thời gian riêng tư, cũng thuận tiên cho việc thi thoảng đưa trai đẹp về nhà. tại mọi chuyện bị đảo lộn rồi, khôngnhững mất gian tự do của bản thân, màcòn rước thêm miệng ăn. Tiểu Ái trước kiamặc dù mỗi tháng đều có khoản thu nhậpcố định từ tiền thuê phòng, nhưng vì quentiêu xài hoang phí nên tháng nào cũng tiêu hếtsạch. Bây giờ đột nhiên đột nhiên mất trụ cột kinh tế, lại là cuối tháng, người chỉcòn sót lại đúng chín mươi sáu tệ.

      Còn về phần Tư Nhã, dù làm thêm, nhưng số tiền đó cũng chỉ đủ duy trì được cái khoản chi tiêu hàng ngày của bản thân. Cũng may lần này cả hai đều nhần được vai diễn, chỉ cần chờ mộttuần nữa sau khi kí hợp đồng nới M&S là có thểlấy trước phần tiền theo thỏa thuận. Tuy nhiên, cái ngày may mắn mong ngóng mãi đócuối cùng lại bị việc ngoài ý muốn làmhỏng.

      Thứ năm, cả hai cùng xin nghỉ học, vô cùng phấn khởi đến công ty M&S, nhận được thông báo kết quả buổi casting có sai sót. Hóa ra giấy thông báo gửi cho Dung Tiểu Ái là do nhân viên chịu trách nhiệm gửi thư nhầm lẫn giữa với người khác. Việc này có nghĩa là người được chọn hôm đó phải Dung TiểuÁi, mà là La Vy người được xếp chung nhómvới .

      Trong văn phòng rộng lớn, nhân viên sau khi giải thích xong liền lịch mời quay về. Tiểu Ái lặng lẽ nhìn vào bảng điểm mặt mày khỏi ủ rũ. Cho dù bằng chứng bày ra trước mắt, vẫn tin điểm số của mình lại bằng với La Vy. Mặc dù hôm đó rất căng thẳng, nhưng kĩ thuật diễn xuất của La Vy nhưthế nào biết . Huống hồ, việc được chọn là do ông chủ đầu tư Thôi Thái Dạ chính miệng ra, bọn họ còn ký hợp đồng, bây giờ sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?

      Lẽ nào, Thôi Thái Dạ đùa giỡn ? Nghĩ vậy, Tiểu Ái lập tức chạy ra hành lang ấn số gọi choanh ta, nhưng có người nhấc máy. TưNhã đuổi theo Tiếu Ái, biết chuyện nổi giậnđùng đùng miệng ngừng chửi rủa. Tiểu Ái quay sang Tư Nhã, rằng trước kia mong có được vai diễn cũng là để có tiền chuyển khỏi chung cư. Bây giờ cũng bị Dung Kỳ đuổi rồi, chẳng còn gì quan trọng nữa~

      Tư Nhã được gọi đến làm thủ tục kí kết hợpđồng và chờ hóa trang tạo hình. Tiểu Ái sợ bạnphân tâm, vội vàng khuyên nhủ vài câu: “Đượcrồi, chuyện này khác, chuyện kia khác. Về phần Thôi Thái Dạ mình tìm ta, cậu được phân tâm, cứ kí hợp đồng cho tốt , tiền ăn tháng sau của mình nhờ cậy vào cậu cả đó!”

      Khi Tư Nhã quay lưng bước , Dung Tiểu Áiliền tắt nụ cười, nghiến răng nhìn số điện thoạitrên di động. Cái đồ Thôi Thái Dạ đáng chết, saocó thể bày ra chuyện này để trêu đùa chứ!Chẳng lẽ vì nghe tin và Dung Kỳ cãi nhau nên quyết định thay đổi chủ ý rồi.

      Tiểu Ái tức giận mở cửa phòng vệ sinh, trốn vàogian trong cùng bắt đầu xả giận. Đây vốn là thói quen hình thành từ lúc học của Tiểu Ái. Mỗi lần vấp phải chuyện gì cần tập trung tinh thần để suy nghĩ, đều tìm gian , yên tĩnh và kín đáo, suy nghĩ mọi việc, tiến hành phân tích để tìm ra đầu mối.

      Phòng vệ sinh M&S hoa lệ vừa gọn gàng lại sạch . Tiểu Ái ngồi nắp bồn cầu, nhớ lại vẻ mặt của Thôi Thái Dạ lúc chuyệnngày hôm trước, bên ngoài đột nhiên truyềntới tiếng cười của phụ nữ, trong đó có mộtâm thanh rất quen thuộc. Người đó chính là La Vy, còn người cùng có lẽ là trợ lý của ta. Tiểu Ái lập tức xoay người, nhanh chóng mở chức năng thu của điện thoại.

      “Chị Vy, cái người vừa nãy ngông cuồng, nhìn thấy chị sao có thể chào hỏi chứ?” nàng trợ lý cho rằng trong phòng vệ sinhkhông có người, nên vừa giúp La Vy trang điểmvừa cất lời oán thán. Nghe những lời đó của ta, Tiểu Ái biết người mà họ đến chính là Tư Nhã. Trong lòng Tiểu Ái thầm nghĩ, có lẽ Tư Nhã vì chuyện hiểu lầm này của mình màkhó chịu, với tính tình của ấy, lúc nãy xông lên đá bay ta là lịch lắm rồi! Vảlại, La Vy được coi là ngôi sao, đế ý đến ta là chuyện bình thường.

      “Cẩn thận cái miệng đấy, đây phải nhàmình!” La Vy thận trọng nhắc nhở.

      “Để em ngó nghiêng xem!”

      Lúc này, ngay cả tiếng hít thở Tiểu Ái cũng giảm xuống, rụt rè nhấc chân, ngồi xổm lên nắp bồn cầu vệ sinh, torng lòng thầm nghĩ hôm nay may mắn, có thể hiểu thêm về bộ mặt của người trong giới giải trí. trợlý kia nhìn lướt qua vòng, thậm chí còn ngổi xổm xuống xem bên trong có ai , sau đó quay sang : “Chị Vy, yên tâm có người!”

      Hai người bắt đầu yên tâm tám chuyện, sau mộthồi trách móc đãi ngộ kém lại chê thái độ nhân viên tốt, trong cuộc đối thoại xuất tên nhân vật quen thuộc. Chỉ chờ có vậy, mặt mày Tiểu Ái rạng rỡ, lập tức dỏng ati nghe.

      “… Con bé đó cho rằng tao nhìn ra ư?Hôm đó chỉ cần thấy ánh mắt nó lúc nhìn Tổng giám đốc Thôi là tao liền biết giữa họ diễn trò. Chỗ dựa của tao kém con bé đó, vật lộn cả đêm lão già đạo diễn ấy mới đồng ý giúp tao sửa bảng điểm.”

      “Nhưng mà, chị Vy, điểm số ban đầu của con bé đó cao hơn chị à? Đạo diễn Lưu tự mình thay đổi bảng điểm, sợ đắc tội với Tổng giám đốc Thôi sao?”

      “Hừ! Ông ta sợ ai chứ, tại chỉ sợ tao để ý đến mà thôi!” Tiếng cười của La Vyvô cùng phóng túng, so với hình tượng thânthiện, lễ độ ở buổi casting hoàn toàn đối lập:“Chỉ cần ngày còn ở trong tay tao, ông ta dám đắc tội với tao đâu. Ông ta đồng ýcho tao vào bộ phim này rồi! Chịu đựng bao nhiêu năm, cuối củng cũng đến thời của taochứ!”

      “…”

      Dung Tiểu Ái nghe vậy, khóe môi dần cong lên.

      Do được Tổng giám đốc Công ty người mẫu SunThôi Thái Dạ bỏ tiền đầu tư, công ty M&S dốc toàn lức đánh bóng danh tiếng cho bộ phim“Tổn thương” còn chưa kịp khởi quay củamình. Tuy nhiên, cái gọi là “danh tiếng” ấy lạikhởi nguồn từ đoạn đối thoại mạng trong những ngày gần đây bị hàng trămngười mổ xẻ, đả kích.

      “Chị Vy, cái người vừa nãy ngông cuồng, nhìn thấy chị sao có thể chào hỏi chứ?...Cẩn thận cái miệng đấy, đây phải nhà mình!... Để em ngó nghiêng xem!... Chị Vy, yêntâm có người!... Hừ! Ông ta sợ ai chứ, tại chỉ sợ tao để ý đến mà thôi!” Tiếng cười của La Vy vô cùng phóng túng, so với hình tượng thân thiện, lễ độ ở buổi casting hoàn toàn đối lập: “Chỉ cần ngàycòn ở trong tay tao, ông ta dám đắc tội với tao đâu. Ông ta đồng ý cho tao vào bộ phim này rồi! Chịu đựng bao nhiêu năm, cuốicủng cũng đến thời của tao chứ!... Vẫn là chị Vy có cách!”

      xuất tên đầy đủ của bất kỳ ai, cũngkhông xuất bất kỳ danh từ chỉ thực nào,nhưng chỉ cần là người hiểu biết sơ qua về giớishowbiz nghe hiểu được nội tình đằng sau chuyện này.

      Thôi Thái Dạ vừa xuống máy bay lập tức gặp phải truy đuổi của cánh nhà báo. Lúc bị hỏivề cuộc đối thoại mạng mới biết trongvài ngày ngắn ngủi mình ở trong nước, bộphim truyền hình “Tổn thương” còn chưa chính thức khởi quay “nổi tiếng” như cồn. Sau khi thoát khỏi đám phóng viên, Thôi Thái Dạ lập tức lên xe đến thẳng M&S, đồng thời liên lạc với tổtrưởng phụ trách bộ phim “Tổn thương” để mởcuộc họp gấp.

      Trong phòng họp lớn, bầu khí có phầnnặng nề, sắc mặt đạo diễn Lưu u ám. Mặc dùcuộc đối thoại bị thu rồi phán tán đó khôngrõ nguồn gốc, cũng cí bất kỳ điều gìchứng thực, song trước những suy đoán mạnhmẽ, sắc bén của cánh nhà báo trong mấy ngàynay thực làm cho vụ việc trở nên tồi tệ hơn.

      Trong cuộc họp, tất cả đều đồng lòng nhất trí, thứ nhất phải điều tra cho ra người đăng bản ghi đó, thứ hai đưa ra lời cảnh cáo kịp thời với những tờ báo đăng tin để tránh tin đồn lan rộng,ảnh hưởng tới hợp tác của hai cọng ty. Thôi Thái Dạ nghe những lời đó mà khỏi thầmcười khẩy trong bụng, cái nghề này thị phi đíchthực nhiều, nhưng đa phần nếu có lửa thìlàm sao có khói. Người của đạo diễn Lưu, sớm nghe qua. Nếu phải vì liên quantới ai đó, những chuyện kiểu như thế này có lẽ chẳng thèm để ý tới.

      “Được rồi! Vụ việc này càng tô ra chỉ càng bê bối hơn thôi, dù sao cũng chỉ là những điều bắt bóng gió, vô căn cứ, bọn họ thích viết gì cứ đểhọ viết. Coi như giúp chúng ta quảng cáo miễn phí!” Thôi Thái Dạ đưa ra nhận định. Mọi người thấy quá để ý đến chuyện này nên cũng thở phào nhõm. “Tổn thương” là bộ phim truyền hình đầu tiên mà M&S quay, nóđánh dấu cột mốc quan trọng của M&S từ mộtcông ty kinh doanh đơn thuần chuyển sang vai trò là công ty giải trí. Thêm vào đó nghe nóiquan hệ của Tổng giám đốc công ty với Thôi Thái Dạ hề đơn giản, vì thế số ngườilo lắng về Tổng giám đốc hơn là lo lắng cho bộ phim truyền hình của chính mình.

      Lúc rời khỏi M&S, chiếc xe thể thao màu trắngbạc chờ sẵn Thôi Thái Dạ ở cửa công ty, cởi áo vest, rồi tiện tay ném cho trợ lý, leo lên chiếc DBS phóng .

      Bước sang tuần thứ hai xu dính túi,Dung Tiểu Ái chính thức lĩnh hội sâu sắc bốnchữ “thói đời nóng lạnh”. Mặc dù trước đó Tư Nhã cương quyết nhét tiền cho , nhưnghiện tại ăn ở đều dùng đến tiền của Tư Nhã, làm sao có thể ngửa tay xin ấy tiền tiêu vặt. Vìthế ngẫm ngẫm lại, Tiểu Ái vẫn nên tìm việc làm thêm trước .

      Tư Nhã dẫn Tiểu Ái đến quán rượu ấy đanglàm thêm, còn ông chủ quán rượu này khátốt. Kết quả tối thử việc đầu tiên, Tiểu Ái làm vỡ ba cái cốc, chai bia cộng thêm bốn cái đĩa, số tiền kiếm được đủ để bồithường… Cho dù ông chủ có tốt đến đâu thìcũng khỏi xám cả mặt.

      Sau đó Tiểu Ái lần lượt đến các quán KFC, quántrà, quán đồ ngọt… nhưng công việc nào cũng đều kết thúc thảm hại chỉ trong hai ngày. Trắc trỡ liên tiếp làm cho người từ trước đến nay vốn luôn tràn đầy tự tin như cũng phải bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải vì trước đó được Dung Kỳ chu cấp quà tốt, nên bản thân biến thành phá gia chi nữ lười biếng từ lúc nào hay?

      “Mình bắt đầu nghi ngờ là trai mình cố ý. Cung cấp phòng, cung cấp tiền tiêu vặt, rồi cònchịu trách nhiệm cả khoản học phí, chính là đểmình biến thành đồ bỏ như thế này đây. Làmcho mình đến bước đường cùng chẳng còn cáchnài đành quay về vẫy đuôi xun xoe cầu cạnh ấy.” Tiểu Ái cất lời than thở khi hai ngườiđang ngồi ở hàng ăn vệ đường gần trường học ăn mì xào. Gần đây khủng hoảng kinh tế, bọn côngay cả đến căng-tin ở trường cũng dám bước vào.

      “Cậu là đồ bỏ ?” Tư NHã rít lên:”Thôi hai công M&S và Sun gần đây bị cậu làm cho nhốnnháo hết cả lên rồi! Nếu cậu là đồ bỏ mìnhlà gì chứ? Con ngốc? Hay là đồ đần?”

      “Được rồi, cậu còn muốn giận đến lúc nào đây? Mình cũng phải cố 1y giấu cậu, chỉ là vì đúng lúc đó cậu bận rộn mà mình lại nóngvội, nên mới tiến hành ngay chuyện đó!” Tiểu Ái trề môi làm bộ đáng thương: “Lần sau nếu cóviệc giống vậy, nhất định ngay lập tức mình sẽthông báo cho cậu!”

      “Đó là do cậu tự đó nha! Đừng có mà tới lúc đó lại chối bay chối biến!”

      “Nhất định, nhất định!” Tiểu Ái vừa ăn mì xào,vừa ra sức gật đầu. Bỗng tiếng chuông điệnthoại vang lên, Tiểu Ái vừa nhìn liền lập tứcngẩn người, như gặp phải chuyện gì rất khó giảiquyết.

      trai cậu sắp tới đây à?” Tư Nhã ghé đầu lại, thấy tên nhấp nháy màn hình là Thôi Thái Dạ. lập tức trộm cười: “Hóa ra ta đoán ra chuyện này có liên quan đến cậu, nênđang đường đến tóm cậu phải ? nhận à? Người ta là đại gia đó!”

      Tiểu Ái nhanh chóng bấm nút tắt điện thoại:“Đùa à? Bây giờ mà nhận điện thoại của ta chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới! Cứ để ta gọi , dù sao cũng bắt nổi mình.”

      “Chưa chắc đâu!” Tư Nhã nhìn chăm chú về phía sau Tiểu Ái ý tứ sâu xa. con đườngkhá hẹp, chiếc xe thể thao màu trắng bạc từ từ chạy đến. Tiểu Ái quay đầu, đúng lúcnhìn thấy bóng hình cao lớn bước ra khỏixe. Đó là xe của Nhị thiếu gia họ Thôi.

      “Sao cậu nhắc mình sớm?” Tiểu Ái tay chân hoảng loạn bỏ lại bát mì, nhân lúc quán đông người, vơ vội cặp sách toan bỏ chạy. Kết quả bị Tư Nhã đập tay vào mặt bàn quát:“Này! Bát mì xào của cậu còn chưa ăn hết đãvội đâu chứ? phải do cậu trả tiền thìkhông đau lòng chứ gì? Dám lãng phí thức ăncủa mình, Chủ tịch Mao dạy trong điều kiện khó khăn phải biết trân trọng tất cả đồ ăn trướcmắt mình.”

      “Xin cậu đấy, Chủ tịch Mao ra câu đó lúc nào?” Tiểu Ái muốn bỏ chạy nhưng kìmđược, cất lời phản kháng, đúng lúc này ThôiThái Dạ chỉ còn vài bước chân nữa là đến bên cạnh .

      “Bé con, tìm hiểu nhưng lời trích dẫn của Chủ tịch Mao đấy à! cũng thấy rất hứng thú. Hay là chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnhtìm hiểu ?” vậy, nhưng tay nắm chắc lấy cánh tay Tiểu Ái. Giờ muốn bỏ chạycũng chạy nổi, đành chịu bị cưỡng ép kéo lên xe.

      Tiểu Ái vịn tay vào cửa kính nhìn về hướngngười bạn thân với ánh mắt cầu cứu, nhưng Hình Tư Nhã kia lại làm động tác cắt cổ với ,sau đó còn gạt toàn bộ số mì xào trong đĩa TiểuÁi vào đĩa của mình, ăn cách ngon lành.

      Đáng ghét… Đồ xấu xa!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :