1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim ai chưa từng điên dại - Mộc Tô Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      [​IMG]


      Trái tim ai chưa từng điên dại

      Tác giả: Mộc Vô Giới

      Dịchgiả: Thanh Hương

      Kích thước: 16 x 24 cm

      Số trang: 382

      Ngày xuất bản: 01-12-2012

      Giá bìa: 95.000 ₫

      Công ty phát hành: Hương ThủyBookStore

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Nguồn: http://luv-ebook.com/
      Last edited: 25/5/15

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giới thiệu






      Được đánh giá là cuốn sách chân thực, sống động, có góc nhìn rộng lớn, đa chiều, Trái tim ai chưa từng điên dại mang đến cho người đọc cái nhìn nét hơn về “nghề làm ông chủ” - nghe qua lạ nhưng ngẫm sâu chút, chúng ta phát ra thông điệp mà tác giả Mộc Vô Giới muốn gửi gắm. Đó là: Sung sướng hay vất vả, hạnh phúc hay bất hạnh đều là do cách sống của mỗi người, chứ hẳn do nghề nghiệp hay công việc quyết định. Tác phẩm đưa người đọc đến những tình huống trớ trêu mà rất hay xảy ra trong cuộc sống hằng ngày, khiến những người trong cuộc dở khóc dở cười và ngừng tự hỏi chính mình: Làm sao cân đối giữa tình , nghiệp và gia đình? Làm sao để có gia đình hạnh phúc mà vẫn thành công trong nghiệp?...






      Tóm tắt nội dung






      Sớm thành danh con đường nghiệp, trở thành Tổng giám đốc khi tuổi đời còn khá trẻ, bên cạnh lại có người vợ tuyệt vời và gia đình ấm êm, hạnh phúc, số phận dường như quá ưu ái đối với Lý Tiểu Phi. Thế nhưng, cuộc đời phải lúc nào cũng bằng phẳng và dễ chịu, việc bất ngờ xảy đến làm cho cuộc sống của Tiểu Phi bắt đầu dậy sóng.Sau bữa tiệc rượu với nhân viên, hiểu lý do tại sao Tổng giám đốc Tiểu Phi lại ở chung phòng với Giám đốc tài vụ Lưu Hân. việc vỡ lở, bị vợ và các nhân viên trong công ty hiểu lầm. Lý Tiểu Phi muốn thanh minh nhưng "tình ngay lý gian" nên đành bất lực. Lại gặp phải tình hình khẩn cấp của cuộc đấu thầu trước mắt, chọn lựa bảo vệ gia đình mình hay dốc toàn lực nghênh chiến với đối thủ cạnh tranh? bài toán nan giải!




      Khi việc dần lắng xuống, nghiệp và gia đình của Tiểu Phi có những chuyển biến tốt Lưu Hân đột ngột tuyên bố có thai, còn cuộc đấu thầu lại có những thay đổi mới... Lý Tiểu Phi là ông chủ thành công nhưng lại là ông chồng thất bại. có thể cứu vớt được tồn vong của công ty nhưng gánh vác nổi gánh nặng gia đình. Dù cố tình nhưng sao hết lần này đến lần khác, luôn làm tổn thương người phụ nữ mà nhất đời? Tay trái là tiền đồ, tay phải là tình . Gia đình, nghiệp, làm sao có thể vẹn cả đôi đường? có thể mở ra được thiên hạ mới nhưng sao lại thất bại thê thảm trong canh bạc cuộc đời? Vậy nghề nghiệp vất vả nhất thế giới là gì? Chính là ông chủ!




      Khi mới đọc, có thể bạn sẽ lập tức muốn được làm ông chủ, đọc xong, có thể cả đời này bạn sẽ muốn làm ông chủ nữa. Một cuốn sách chân thực, sống động!






      Tác giả Mộc Vô Giới






      Tốt nghiệp đại học, Mộc Vô Giới được phân về làm công tác văn thư ở Văn phòng Ủy ban tỉnh, sau đó bỏ ra ngoài làm kinh doanh, là Giám đốc bộ phận Bán hàng của một công ty Nhật; Tổng đại diện một tập đoàn đầu tư của Hồng Kông; Tổng giám đốc doanh nghiệp.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 1: Đen tình, đen bạc






      SÒNG BẠC MACAO




      Hộp đêm Bồ Kinh, Macao, ba tầng, đại sảnh siêu sang trọng, sòng bạc Baccarat được đặt giữa đại sảnh, cả chiếc bàn chỉ có người chơi, ngồi ở vị trí số bốn, chính là tôi. Người Quảng Đông thích số “4”, nhưng đó lại là con số may mắn của tôi. Tôi luôn cho rằng số “4” nên được phổ nhạc thành nốt “pha” trong năm nốt “đồ, mi, rê, pha, son”, nó gần giống như tiếng “phát” trong từ “phát tài”, mà phải là “tử” trong “tử vong”. Thực ra điều cơ bản nhất là vì ngày mười bốn tháng Mười , tôi “giáng lâm” xuống thế giới này, cho nên sau khi lên làm ông chủ, tôi bắt đầu tin vào phong thủy, và từ đó tôi tin số “4” chính là “phát”, nếu ngay từ khi sinh ra, tôi phải mang số mệnh “nhất nhất nhất tử” mà phải là “nhất nhất nhất phát”.




      Nhưng lần này số “4” mang lại may mắn cho tôi, tôi thua sạch bách. Giữa chừng, có lúc tay tôi rất đỏ, liên tục thắng nhà cái rất hoành tráng, số phỉnh đặt trước mặt ngày đầy thêm, chỉ trong vòng tiếng đồng hồ, tôi thắng khoảng năm vạn tệ, khiến gương mặt của người chia bài gần như biến dạng. Tôi ném đồng phỉnh trị giá năm trăm tệ cho ta, bảo là mua trà, cuối cùng gương mặt ấy cũng nặn ra nụ cười, :




      - Cảm ơn!




      Lúc này, người con lặng lẽ tới bên cạnh tôi, ngồi xuống. Tôi vô tình liếc ta cái, bên ngoài là chiếc áo cánh dơi cổ chữ V khoét sâu, bên trong là áo sơ mi cổ thêu hoa, ngực là sợi dây chuyền sáng lấp lánh, gương mặt tựa thu lan, đôi mắt long lanh nước, bàn tay ngọc ngà khẽ đưa ra, mềm mại như thể xương, trong nhất thời, khí xung quanh trở nên đông cứng, tim tôi đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp, tiếng tim đập thình thịch tới mức chính tôi cũng nghe thấy.




      Sau đó là bắt đầu xuống dốc, vật đổi sao dời, tôi thua bài liểng xiểng, nhưng tôi mê tín, càng thua tôi càng chơi to. Và chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, những tôi thắng được đồng nào mà còn mất thêm khoản nữa. Đây là số phận của tôi, dù biết điều này, nhưng tôi vẫn kiểm soát được, lúc nào cũng ngã cùng chỗ ba, bốn lần. Nhiều năm trước, tại chùa Phổ Tế Thiền núi Phổ Đà, Chiết Giang, có vị pháp sư lông mày trắng xem tử vi cho tôi và phán:




      - Số là số đào hoa, thành nhờ đàn bà, bại cũng vì đàn bà.




      Tôi ném cho ông ta tờ nghìn đô- la Hồng Kông rồi bỏ , trong lòng cười lạnh: Con bà nó, đúng là linh tinh, “thành nhờ đàn bà” ý chỉ Lý mỗ ta phải bám váy đàn bà? “Bại bởi đàn bà” sao? Mình đâu phải là Edward đệ nhị. Mình chỉ dựa vào chính mình, cần người khác bố thí, nhưng người khác cũng đừng hòng hại mình.




      - Tôi bóp chặt yết hầu của số phận!




      Tôi tập trung tinh thần, vò mái tóc rối bù, dụi tắt điếu thuốc, rồi lại đặt hai tay trước ngực, ấn , sau đó ném toàn bộ số phỉnh trong tay vào vị trí “player”, hít sâu hơi, với người chia bài:




      - Tính giúp tôi.




      Tôi đưa tay lên xem đồng hồ theo thói quen, phát tay trái trống , mới nhớ đồng hồ mang ra trả nợ.




      - Thưa ngài, tổng cộng là năm nghìn năm trăm tám mươi tệ. - Người chia bài chỉ ngón tay vào đống phỉnh, mặt chút biểu cảm.




      - OK! - Tôi vừa vừa nhìn các bức tường xung quanh căn phòng, đó thứ gì.




      - Ở đây có đồng hồ?




      - Xin lỗi, trong hộp đêm treo đồng hồ. - Tiếng phổ thông của người chia bài nghe gượng gạo.




      - Giờ là mấy giờ?




      Người đó nhìn đồng hồ:




      - Mười giờ ba mươi phút, thưa ngài.




      - Sáng hay tối? - Tôi buột miệng.




      - Sáng, thưa ngài.




      Tôi chuyển ánh mắt sang mặt bàn nhung màu xanh có khung đen được đánh si bóng loáng và những đồng phỉnh nhiều màu sắc, với số tiền còn lại, cho dù thắng hay thua đều là lần cuối, cứ thua sạch cũng được, sau đến những chỗ như lồng chim này nữa.




      Người chia bài thong thả chia hai quân bài cho nhà cái và người chơi, sau đó lật bài của nhà cái, lá K cơ, lá 5 nhép, cộng lại là năm điểm. Tôi lật bài của mình: 9 cơ! Bài đẹp, tim tôi thoáng đập nhanh nhịp, cơ hội rất lớn, thêm lá bài đỏ nữa là ổn.




      Cố nén trái tim phập phồng, hai tay tôi áp chặt lên lá bài còn lại, ngẩng đầu lên nhìn bài của nhà cái, đúng năm điểm, tôi hơi cúi lưng xuống, dùng hai ngón tay cái và tay trỏ ấn lên hai đầu lá bài, chầm chậm lật lá bài ra, từng chút , miệng lẩm bẩm: 9, 10, 9, 10…




      Là bài bốc lên là 7 bích.




      - Cái năm điểm, chơi sáu điểm. - Người chia bài thông báo điểm xong lại tiếp tục chia bài, nhà cái lật ra con Q bích, tổng điểm vẫn là năm. Tôi thầm vui trong lòng, cơ hội tới rồi, thêm lá bài đỏ nữa là đủ, tôi lật mạnh lá bài mặt bàn, miệng hét:




      - Đỏ!




      “4”, tôi trợn tròn mắt, là con 4 nhép!




      Cộng lại là điểm, lá bài 4 nhép này thực đánh đổ tôi.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      chờ người chia bài báo điểm, tay tôi đấm xuống bàn, đứng lên định bỏ , nhưng hai chân mềm nhũn suýt ngã, tôi vội vàng dùng tay chống mạnh lên thành bàn. Hai bàn chân tôi tê cứng, gần như còn sức lực. Tôi cúi người xuống, xoa xoa hai chân, rồi nhàng cử động lát, cuối cùng cũng dần đứng lên được. Tiếng người ồn ào cung quanh, có tiếng reo mừng, có tiếng thở dài, mọi người đắm mình bên sòng bạc, ai để ý tới tôi, tôi dùng vai tách đám người ra, thất thểu rời khỏi căn phòng, men theo tay vịn, mệt mỏi xuống dưới, trong lòng chỉ có suy nghĩ: Bỏ , bỏ , mau bỏ




      Từ lúc quá cảnh ở Củng Bắc tôi có cảm giác tốt. Thứ nhất là thấy tâm thần bất định, phải tới đánh bạc, mà tới để phát tiết. Thứ hai, xếp hàng trước tôi là hai trẻ măng, người kiểm tra giấy tờ cũng lại là nữ cảnh sát có dung nhan xinh đẹp, lật xem giấy tờ của hai người kia mấy lần, còn gọi cả Đội trưởng ra. Hai bà nạ dòng đứng sau lưng tôi thào:




      - Chắc chắn là đến Macao làm đĩ, thế nên phải kiểm tra giấy tờ của họ kỹ hơn bình thường. - Bởi vì hai người này nên phải chờ ít nhất mười lăm phút làm tôi cũng thấy bực bội, hoang mang, cứ như thể ông trời ngầm ra hiệu cho tôi điều gì.




      ra khỏi Bồ Kinh, ánh mặt trời chói chang rọi thẳng xuống, khiến tôi phải lập tức nhắm mắt lại, luồng hơi nóng nhanh chóng phủ kín lấy tôi, nhất thời cảm giác máu dồn lên khiến tôi hơi chóng mặt, tôi ngã ngồi xuống bậc tam cấp, hai tay ôm lấy đầu, vùi sâu vào giữa hai đầu gối.




      Mấy trăm nghìn đô- la Hồng Kông, thêm vào đó là cái đồng hồ Omega có giá hơn hai mươi nghìn mua ở Hồng Kông, đây là cái giá cho lần tới Macao này. Tôi loáng thoáng nhớ tới tối hôm trước khi đến Macao, từ lúc đó đến giờ tôi chưa hề ngủ chút nào, buồn ngủ - vào nhà vệ sinh vỗ nước lạnh lên mặt, đói - sang phòng trà bên cạnh ăn cái xúc xích lót dạ, mấy lần đổi phỉnh, thời gian còn lại chỉ ngồi trước bàn đánh bạc. Ngồi chơi Baccarat tới hai mốt giờ, sau đó lại chơi Tài xỉu và bài Tây, cũng nhớ mình ngồi bao nhiêu lâu. Đúng là khi ngồi ở trong thấy khổ, ra ngoài rồi mới thấy đau, đau tới mức tôi chỉ hận là thể tự giang tay bạt tai mình mấy cái.




      lần chơi mạt chược cả đêm, Trưởng phòng Bán hàng của công ty, Cảnh Phú Quý thua hơn vạn tệ, sau khi giải quyết xong số nước tiểu nhịn suốt cả đêm, từ nhà vệ sinh ra, vừa kéo khóa quần vừa thở dài:




      - Mẹ ơi, vạn tệ mua được mấy năm gạo, mua được mười mấy năm nước, muối đủ ăn cả đời!- Nhà họ xuất thân là cửa hàng bán tạp hóa nên việc gì cũng quy ra thóc gạo để tính.




      Nếu so sánh với tiêu chuẩn cuộc sống như thế, mấy trăm nghìn tệ của tôi có thể ăn bét nhè cả đời hết.




      Dòng người tấp nập qua lại, tôi vẫn ngồi mình bậc tam cấp ở góc đường của Macao, dưới cái nóng hầm hập, cả người tôi lạnh buốt. Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt người qua lại, xe cộ nườm nượp, ánh mặt trời soi sáng niềm vui gương mặt họ, ngẩng đầu cao hơn chút, nóc tòa nhà Ngân hàng Trung ương hình như lung lay, nhìn ra xa, đầu kia của cây cầu Hữu Nghị dường như vươn dài hơn, nhìn thấy đầu, như thể chuẩn bị lao xuống biển. Tôi toét miệng ra, bật cười thành tiếng, hai giọt nước che mờ đôi mắt, rồi từng giọt, từng giọt rơi xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo.




      Công ty tôi ở vào thời điểm sinh tử, cuộc hôn nhân của tôi đến bờ vực thẳm.




      CHUYỆN HOANG ĐƯỜNG SAU CƠN SAY




      Chiếc tắc-xi men theo con đường dọc bờ biển của vịnh Hắc Sa, về phía Quan Xiển, trong đài phát thanh lạo xạo gì đó bằng tiếng Quảng Đông, chiếc xe BMW phóng vút qua, để lại tiếng chạy êm ru trong gió. Đây là Trung Quốc năm 2006, cảnh tượng tráng lệ, phồn vinh ở khắp nơi nơi, thành phố như công trường khổng lồ, những chiếc máy xúc kể ngày đêm, chạy ầm ì suốt ngày, đường phố bị đào thành hố lớn hố , nửa năm về nhà, bạn bị lạc đường. Những tòa nhà cao tầng hai bên đường như nhô lên trời chỉ trong đêm, giá nhà càng cao, người xếp hàng chờ mua càng nhiều. Mọi người bắt đầu công nhiên thảo luận chuyện nhà cửa ngay phố hay trong các cuộc họp. Thị trường cổ phiếu sau năm năm ảm đạm, nay ngoan cường bật lên. màn hình hiển thị của sàn giao dịch chứng khoán liên tục chớp nháy những con số đỏ, bên dưới là những ánh mắt cũng đỏ rực của các nhà đầu tư, ngay cả vệ sinh cũng nghe tiếng người ta gọi điện về cho vợ thông báo rằng cổ phiếu họ mua tăng giá. Trong các khách sạn, đâu đâu cũng thấy những trai thanh lịch thanh toán tiền bằng thẻ vàng hoặc thẻ tín dụng, cứ như thể họ có thù oán với đồng tiền, tiêu nó thấy ngứa ngáy tay chân. ít người phấn khích, bốc hỏa, sản lượng tiêu thụ của Durex và Jissbon tăng lên chóng mặt với tốc độ của trăm phần trăm, Vương Lão Cát* (Tên loại đồ uống) còn bán chạy hơn cả Coca- Cola.




      Tôi hạ bớt cửa kính xe xuống, giây phút đó, cơn gió biển ùa vào, thổi tỉnh cả bộ óc tê liệt và đôi mắt díp lại vì mệt mỏi của tôi. Tháng Mười, lục địa Nam Á, trời vẫn nóng ba mươi độ, ánh nắng gay gắt khiến mặt đất gần như bốc khói, phủ kín các con phố là hơi ẩm khiến người ta khó chịu, bức bối. Còn phía Bắc sông Hoài, gió lạnh rít, mùa cho những sản phẩm làm ấm lại bắt đầu, miền Nam phía Bắc Quảng Đông, gió thu se sắt, mọi người lôi dần những chiếc áo bông từ đáy vali ra phơi để chuẩn bị cho mùa đông khắc nghiệt sắp tới.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Được giải phóng khỏi cái nóng bức bối, hướng tầm mắt ra xa, biển rộng, mây trắng và trời xanh, bầu trời bao la, bát ngát; bên bờ biển, con đường Tình nhân uốn lượn quanh những tòa nhà lấp lánh dưới ánh mặt trời, Châu Hải gần ngay trước mắt, như thể đưa tay ra là chạm vào được. Trái tim tôi bỗng chốc cũng thấy rộng rãi hơn, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Châu Hải, thành phố ăn vào máu, vào nước mắt của tôi, còn Chính Uyển như nàng thiếu nữ mềm mại với tấm mạng mỏng che mặt nằm nghiêng mặt biển, chờ tôi trở về. Theo như cách của bạn hợp tác Lâm Thăng : Bắc Kinh, Thượng Hải là hai ngôi sao quốc tế danh tiếng lẫy lừng, là những siêu mẫu sàn catwalk, chỉ có thể ngước lên nhìn họ; còn Châu Hải là em hàng xóm, trong sáng, thuần khiết, có thể chìm đắm vào đó, có được nó. Còn điểm nữa khiến tôi cảm thấy các thành phố nội địa thể so sánh được, đó là Châu Hải có tự do, cái cảm giác rộng lớn và phiêu diêu từ trong tâm hồn, khó có thể hình dung, nếu ở lại nửa năm, năm bao giờ cảm nhận được. Nếu Hàng Châu đẹp bởi Tây Hồ, bởi những tấm lụa đẹp như thơ, như tranh, Thanh Đảo Đại Liên đẹp bởi nước biển và bãi biển, bởi khí hậu mát mẻ, bởi những xinh đẹp và mặn mà, Thành Đô đẹp bởi những món ăn ngon và bột ớt đẹp mắt, Châu Hải đẹp ở chỗ cả thành phố như vườn hoa khổng lồ, những tòa nhà có áp lực và những đám người hề huyên náo, đường phố sạch và thẳng tấp, bốn mùa cây xanh phủ bóng, khí hạt bụi, an lành, tĩnh tại, nhàn nhã, và những con người ở cách đó xa lại đổ về đây, mang theo những nét văn hóa độc đáo của họ, hòa vào Châu Hải, tạo nên vẻ đẹp riêng biệt.




      Cho dù tôi thành phố nơi tôi sống thế nào lúc này, tôi cũng thấy xấu hổ, nhục nhã khi lại đối mặt với nó. Mọi thứ trước mắt hoàn toàn cách biệt với cảm giác trước đây, tôi dường như từ thế giới khác tới miền đất khác. Ở thế giới đó, lúc là ngọn núi cao đổ sụp xuống, lúc lại là vực sâu muôn trượng, điên cuồng, tuyệt vọng đua nhau xuất . Những miếng băng dính đủ mọi kích cỡ, màu sắc, như biến thành những hạt đậu ma quái, chui vào trong cơ thể tôi, dưới chỉ huy của những quân bài Poker, chúng nhảy múa, thay đổi, chớp nháy, dẫn dắt tôi lên trời, xuống đất. Chúng trình diễn rất đẹp mắt, rất hoàn mĩ, như chiếc bật lửa Zippo trong tay người đàn ông ham chơi, cầm trong tay có cảm giác chân thực, hài lòng, khiến người ta chỉ muốn nghịch mãi. Mỗi lần ném tập phỉnh dày cao vào chỗ đặt cược, căng thẳng ban đầu biến thành mất cảm giác. Tôi thở dài dòng bạc dùng những quân phỉnh tinh xảo để khiến người ta quên cảm giác về tiền, để lúc nào bạn cũng muốn “All in”. Người bạn thương trường kiêm bạn mạt chược của tôi, Dương Hồng Năng, từ chối tôi:




      - , con người trong sòng bạc đều biến thái, tiền nhiều đến đâu cũng chỉ là con số. Cho dù dùng tiền mặt để đặt cược cũng vẫn chỉ là đống giấy, ngoài mặt đánh bạc với nhà cái, nhưng thực tế đánh bạc với chính mình, đánh bạc với tư duy lý tính và cả điên cuồng trong đầu óc của . Những điều đó vốn rất tham lam, do dự và kích động. Cho nên khi được kích hoạt, mất lý trí, và thua tiền chỉ là điều sớm muộn.




      Sòng bạc xa dần sau lưng tôi. Tạm biệt. Tôi thể quay lại đó nữa, trong lòng tôi thầm trước khi bật cười chua chát, lòng quyết tâm này chỉ mới lần , lần hai, nhưng chưa đầy tháng, bệnh cũ lại tái phát, sau khi khỏe, vết thương liền da, người ta lập tức quên nỗi đau từng trải.




      Tôi đóng cửa xe lại, nhắm mắt chìm vào suy nghĩ, loạt chuyện đau đầu ra, nếu giành được gói thầu của Khoa Mỹ, coi như tôi tong: công ty khổ sở kinh doanh suốt ba năm phải đóng cửa, tôi lần nữa gia nhập hàng ngũ của những kẻ thất bại.




      Còn cả Châu Thanh Thanh, vợ tôi, mẹ của cậu con trai tên Đô Đô của tôi, từng là người tôi thương nhất. Lần này tôi tới Macao là vì ấy. Tối hôm đó, trận chiến giữa chúng tôi bùng nổ, cường độ chắc chắn thua kém trận chiến Normandy đổ bộ trong bộ phim “Saving Private Ryan”, chính trận chiến này đánh đổ hoàn toàn tòa lâu đài tình được chúng tôi xây đắp suốt hơn mười năm trời, khiến nó chỉ còn là đống gạch vụn hoang tàn.




      Hôm đó tôi về nhà sớm, chợ mua thức ăn, cá, tôm, cua có đủ, tất cả đều là những món hải sản mà Thanh Thanh thích ăn nhất. Tôi làm thế là để mong có khoan hồng và tha thứ của ấy, bởi vì trước đó, tôi phạm phải sai lầm nghiêm trọng liên quan tới vấn đề đạo đức. Nhân vật chính nữa trong câu chuyện là Giám đốc Tài vụ của công ty, Lưu Hân. mâm cơm, tôi vừa gắp thức ăn cho Thanh Thanh, vùa thận trọng :




      - Cua có nhiều canxi, cá này có xương dăm, khí sắc của em tốt, ăn nhiều chút, đừng giận nữa, giận tốt cho da đâu đấy. - Khi từ “đấy”, tôi cố ý kéo dài giọng ra.




      Thanh Thanh vẫn giữ vẻ mạt lạnh lùng như băng đá, miệng thi thoảng lại nở nụ cười giễu cợt.




      Tôi lôi tình cảm mười năm ra, là nếu nể mặt tôi cũng nên nể tình kết tinh của chúng tôi, rồi lại ra sức phủ nhận thực:




      - uống nhiều quá nên biết có chuyện gì xảy ra. - Sau đó lại thêm vào giọng lưỡi lấy lòng, - Ông xã em được người ta thích chứng tỏ là có sức hút, đứng góc độ khác cũng là dát vàng lên mặt. Em tìm được ông xã vừa ưu tú, vừa được mọi người mến. - Thậm chí để chứng minh mình là người đàn ông tốt hiếm thấy, tôi còn lôi cả chuyện xấu của Cảnh Phú Quý và Lâm Thăng ra, thêm mắm dặm muối để chứng minh rằng chuyện của tôi chỉ bé bằng con muỗi.




      Ngày trước, bất kể khi nào tôi với Thanh Thanh có mâu thuẫn, chỉ cần tấn công vào mặt tình cảm, thêm vào đó hai, ba câu nịnh nọt là ấy lại cười tươi như hoa, những nổi giận mà còn đặt chấm hoàn mĩ cho trò chơi giường ướt át của hai vợ chồng. Nhưng lần này khác, từ sau khi xảy ra việc đó, Thanh Thanh hủy bỏ quyền lợi chung giường, chung gối của tôi, tôi cầu xin tha thứ dưới hai mươi lần, nhưng ấy kiên quyết đếm xỉa gì tới gương mặt nhăn nhó cầu cạnh của tôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :