1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Phân Phi

      Tên gốc:左有狐,右有狼 (Trái có hồ, phải có sói)

      Tác giả:落瑛纷飞 (Lạc Phân Phi)

      Thể loại: xuyên , np, sắc (18+), HE.

      Số chương: 130 chương + 9 phiên ngoại

      Editor: Nam Cung, Tiểu Tuyết Lang, Gấu Honie’s, Vân Vũ, Hạ Chi

      Beta: Tư Đồ Hiểu Sa

      Nguồn: https://feilunhai1010.wordpress.com
      https://tudohieusa.wordpress.com/trai-dung-ho-ly-phai-dung-soi



      Văn án:

      Sau khi bị Sư phụ hồ ly mắt ngọc bích chết tiệt “dày vò lên chà đạp xuống”,lại bị tên Chủ nhân sắc lang mắt xanh lam “hủy hoại tới tàn phá lui” xong, ta Vương Nha Nha thể nghiệm trọn vẹn chân lý đau thương “Sinh vật càng đẹp càng độc địa” này. Trải qua kinh nghiệm dùng máu và nước mắt đổi lấy, ta Vương Nha Nha đời này chỉ có nguyện vọng cỏn con duy nhất: Lấy tấm chồng trung hậu thà, ta 1 dám cãi 2, chỉ là người đàn ông bình thường chân chất mà thôi.


      Bên bờ suối, hoa thơm quả ngọt, chim rộn ràng ca hát………..


      đôi trai liếc mắt đưa tình………….


      “Xuân Hoa muội………”


      “A Ngưu ca………”


      “Hay cho đôi trai “tình nồng nghĩa thắm” !” Trong đôi mắt ngọc bích kia là giông bão nguy cơ chết chóc tiềm tàng.


      “Hay cho bông hoa “hồng hạnh xuất tường” biết sống chết!” Trong đôi mắt xanh lam kia là lãnh liệt khốc hàn đến hung ác tàn nhẫn.​
      Last edited by a moderator: 24/5/15
      Elise Tuyen thích bài này.

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 1: Nha Nha đụng hồ ly

      “Nguyệt công tử, chàng trúng Xuân Ý Điệp Song Phi của nô gia, cứ ngoan ngoãn thuận theo ý nô gia có phải hay hơn ?” Đôi môi đỏ chót tỉ tê lời lẽ dụ dỗ mê hoặc.

      Ngón tay thon dài trắng nõn nhàng lướt qua đôi gò bồng vốn là niềm hãnh diện của mình, Điệp Luyến Hoa si dại nhìn chàng trai thanh liệt tao nhã như ngọc trước mặt. Vừa ả ta vừa chầm chậm bước tới thân hình kiêu ngạo của vốn hoàn toàn mất lực phản kháng, thân thể ả ta trần trụi, đôi nhũ hoa dựng đứng, khu rừng rậm dưới hạ thể như như dưới bóng cây rực rỡ sắc màu càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.

      “Ưm…….” Đôi tay ngọc ngà vuốt ve thân mình, đôi mắt hút hồn dán chặt vào phần nam tính căng cứng vì tác dụng của thuốc dưới lớp quần của bạch y nam tử. Từ lần đầu gặp chàng, ả ta luôn luôn mơ tưởng tới cảnh tượng mình bị chiếm hữu cực lực: “Lại đây …Nô gia muốn chàng……Ưm……Mau mà……” Ngón tay búp măng từ từ hướng về thân thể cường tráng của , toan chạm vào bị đối phương túm chặt.




      “Tại sao chàng vẫn cử động được?” Đôi mắt to trợn tròn kinh ngạc, đôi môi đỏ hồng nay run lên vì sợ. Ả ta biết tuy có bề ngoài vô cùng chính nhân quân tử song thực ra lại mang trong mình rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn thâm độc khiến người khác hồn xiêu phách lạc, rụng rời chân tay vì hoảng sợ.

      “Điệp Luyến Hoa, đáng lẽ ngươi nên chọc tức ta!” Đôi mắt phượng ngọc bích xanh như nước hồ lóe lên tia hàn quang lạnh như băng như sương nhưng lại đầy ắp trào phúng. “Nếu thèm muốn đàn ông như vậy, trước khi chết ta cho ngươi được toại nguyện, thế nào?” Giọng trầm khàn đầy từ tính luôn khiến người khác mê đắm si dại song lời thốt ra lại lãnh tàn băng khốc cực độ, bất giác khiến người ta run lẩy bẩy.

      Theo sau cái phất tay, mười vị sứ giả áo xanh mang theo mười tên ăn mày quần áo rách rưới bẩn thỉu, tướng mạo xấu như quỷ, ngay ngắn đứng thành hàng trước mặt Điệp Luyến Hoa.

      “Môn chủ, độc của người………?” Nhìn vẻ mặt bình tĩnh như có chuyện gì của chủ nhân, sứ giả áo xanh đứng đầu hàng giọng quan tâm.

      sao! Chỗ này giao lại cho các ngươi” Việc đến nước này thể chậm trễ, giờ chàng ta bắt buộc phải tới nơi.

      , các người tránh ra!” Những kẻ tơ tưởng ả ta là con quan quyền quý cũng là danh hiệp tiếng tăm giang hồ, người luôn kiêu ngạo như ả sao có thể để lũ hạ nhân thấp hèn này đụng chạm đây?

      “Lũ tiện nhân các người, mau dừng tay lại cho ta!”
      Thân thể quyến rũ vốn trần trụi của ả giống như món ngon bày ra trước mắt lũ đàn ông háo sắc, làm sao có thể bắt chúng bỏ lỡ cho được? Thân hình kiều bị từng đôi tay thô lỗ mặc sức nắn bóp giày vò, đôi môi hồng thắm non nớt bị nhét cây “gậy thịt” to cứng: “ Ưm…….Ưm………Ưm…….” Đau đớn ở “ huyệt” và “tiểu cúc môn” dưới hạ thể như muốn xé nát người ả ra vậy, từng đợt công kích hung hãn khiến miệng thể thốt lên lời càng làm ả ta rơi vào địa ngục. Trong đôi mắt ngày càng đờ dại là bóng áo trắng ngày càng mờ nhạt ……..

      Sứ giả áo xanh lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, thèm để ý tới tiếng rên rỉ đau khổ của ả ta cùng với tiếng thở dốc hổn hển của mười tên ăn mày.

      Dám ám hại môn chủ đẹp như thần của bọn họ, kết cục này cũng là quá dễ cho ả rồi…..

      chú ong mật xinh xinh a , vù vù vù vù ư”

      “Hai chú ong mật xinh xinh a , hỏi tôi đáp ư”

      “Ba chú ong mật xinh xinh a, cãi nhau cãi dừng ư”

      “Bốn chú ong mật xinh xinh a,…………….”

      Bồ tát ơi ! Xin Người tha thứ cho đứa con sớm 20 tuổi nhưng vẫn giả bộ ấu trĩ ngân nga bài hát trẻ con này. Nghĩ lại đường đường là sinh viên đại học, khi tỉnh lại phát mình bị biến thành đứa con nít 5 tuổi, còn có hai đấng sinh thành suốt ngày chơi trò “giết người cướp răng”, nỗi đau kiểu này Người thể nào tưởng tượng được đâu.

      Lúc này, hai kẻ diễn trò “chàng chàng thiếp thiếp” sến đến cực điểm kia chính là Dược Vương cha phong thần tuấn lãng cùng Đại Ngọc muội muội,mẹ mỹ nhân.

      Qua lời bóng gió của dăm ba nha hoàn nhiều chuyện, ta tự xưng là Bát quái nữ vương ở đại cũng phải phục sát đất hành vi “ trước thời đại” của cha ta, người dám phá tan xiềng xích xã hội phong kiến, thành công dụ dỗ con nhà lành.

      Chuyện kể rằng, năm đó Thiên kim nhà thừa tướng tuy xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân nhưng vì từ thân thể suy nhược đau yếu nên bị đám hoàng thân quốc thích liệt vào danh sách đen, ông ngoại đại nhân nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng mời được Ngọc Diện Thần Y danh tiếng lẫy lừng bốn phương về chẩn trị. Người cha đa tình của ta vừa gặp mẹ mỹ nhân liền bị sét đánh cái roẹt, nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, quyết định xuất ma chưởng với mẹ. Tuyệt đại mỹ nhân đáng thương chưa từng rời khuê phòng nửa bước cuối cùng thoát nổi cám dỗ mị hoặc của lãng tử phong lưu, kết quả “dưới trăng trước hoa” làm ra seri xì – căng – đan phản lại thanh quy ngàn năm của khuê nữ chúng ta. Đương lúc ông ngoại đại nhân tìm mọi cách để bóp chết tình chớm nở của họ , người cha gan to hơn trời của ta nhân đêm ‘trời giông, gió lộng, mây mờ, trăng khuất’, tự ý dẫn mẹ mỹ nhân về Dược Vương Cốc. Mắt thấy gạo nấu thành cơm, ông ngoại danh vang khắp chốn của ta dưới chính sách cường quyền “ khóc gào, hai làm loạn, ba thắt cổ” của bà ngoại đành ngậm đắng nuốt cay chính thức tuyên bố danh phận của cha ta, vậy nên mới có câu chuyện tình lãng mạn, cảm động trời xanh lưu truyền khắp nhân gian như thế này.

      Dưới ánh mắt dịu dàng trìu mến của mẹ mỹ nhân, ta chỉ còn cách ngân nga bài ca ấu trĩ, nhảy tới nhảy lui đám cỏ, thỉnh thoảng lại giơ đôi tay mũm mĩm xinh xinh ra đập bướm tóm sâu, hoặc cố nhẫn nhịn toàn thân nổi da gà gai ốc quay đầu lại, dịu giọng kêu: “Cha………Mẹ……..”

      Căm hận bứt mấy nhành cỏ đáng thương bên cạnh, bi ai chết được! Bao giờ mới kết thúc tháng ngày hành hạ nhau này đây?

      Chàng trai gắng hết sức để kháng cự lại dược tính của Xuân Ý Điệp Song Phi, bỗng càng thêm dày vò khi nghe thấy giọng hát trẻ con du dương nhàng. Từ trước tới giờ đối với việc lăn sả bổ nhào của đủ loại mỹ nữ thập cẩm, chàng đều thèm đếm xỉa tới, nay lại bị tiếng hát mềm mại mê hồn ấy câu dẫn đến dục hỏa thiêu đốt. Giờ chàng ta chỉ hận thể đè chủ nhân của giọng hát đó ra ăn cùng nuốt tận!

      xứng với danh xưng vang khắp thiên hạ, Nguyệt công tử, dù trúng Xuân Ý Điệp Song Phi vẫn có thể xông vào Dược Vương Cốc!” Ngón tay dịu dàng vuốt suối tóc mềm mại của ái thê, trong đôi mắt nhìn bạch y nam tử lộ ra ý tán thưởng.
      “Dược Vương chắc cũng tại hạ sao lại tới đây rồi phải ?” Dù phải cố kháng cự lại tác dụng của xuân dược, Cổ Nguyệt Lan vẫn giữ được vẻ tao nhã ung dung tuấn dật bất phàm.

      “Điệp Song Phi có thuốc giải, đành mời công tử rời khỏi đây vậy !” Chăm chăm cản trước mặt ái thê, dù bản thân mang danh “Tuyệt thế mĩ nam” nhưng cha ta vẫn muốn ái thê bị chàng trai đẹp đẽ mê hồn rạng rỡ như ánh trăng trước mắt thu hút.

      thể ngờ, khắp thiên hạ cũng có độc Dược Vương thể giải nổi” Đôi mắt ngọc bích lướt qua bé mũm mĩm mặc bộ đồ màu hồng phấn rượt theo bươm bướm ở ngoài xa, lục hồ có chút băng lãnh nay lăn tăn gợn sóng: “Con Dược Vương quả nhiên là hoạt bát đáng

      ra công tử chỉ cần tìm rồi giao hợp có thể giải được độc Điệp Song Phi” Nghe thấy có người khen ngợi Nha Nha nhà mình, Dược Vương cha tự nhiên cũng thấy hời lòng hời dạ.

      “Huyền Nguyệt Công của tại hạ sắp đạt đến tầng thứ 9, đương lúc then chốt này, há lại đem đổ sông đổ biển?” Khuôn mặt trắng nõn nà dưới ánh nắng càng thêm quyến rũ bội phần, nhìn thân hình vừa lùn vừa mũm mĩm của bé , dục vọng vốn bị nội công nén xuống nay lại được thể dâng lên ồ ạt!

      “Việc này……..thực ra phải là có cách”. Xem ra lời đồn giang hồ là có , thể ngờ chàng trai mới 15 tuổi trước mặt luyện được Huyền Nguyệt Công tầng thứ 8!

      “Chỉ cần có thể, tại hạ đáp ứng bất cứ nguyện vọng nào của Dược Vương” Tấm thân xử nam bị hủy, bao cố gắng của chàng cũng hóa thành công cốc, người luôn coi võ công là lẽ sống như chàng sao có thể cam lòng đây?

      “Mẹ, mẹ, hoa hoa, hoa hoa, xinh đẹp!” Tay cầm nhành cỏ đuôi chó, ta nhào vào lòng mẹ mỹ nhân, khuôn mặt nhắn vùi vào bộ ngực mềm mại thơm ngát. Hic! Xem ra bản thân giả vờ đáng thành tính mất rồi!

      “Nha Nha, Đại Đại là của cha mà!” Cha mĩ nam với dục vọng chiếm hữu siêu cường dường như sắp ghen tới bốc hoả! thèm đoái hoài đến ánh mắt lên án của con bé bỏng, cứng rắn mà dịu dàng kéo ái thê về phía mình.

      chịu, mẹ là của con chứ!” Đôi tay dịu dàng mềm mại toan vỗ về bảo bối bé bỏng, chỉ tiếc là cánh tay to lớn quàng qua eo cho mẹ mỹ nhân động đậy nửa phân.



      Thân hình bé hờn tủi ôm đầu gối ngồi xổm, cuộn tròn như quả bóng, bặm chặt đôi môi hồng non nớt, giương đôi mắt ươn ướt đáng thương nhìn phụ thân.

      Từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài má, cuối cùng tụ thành khe suối chảy xuống vạt áo.

      “Vương Tử Hiên, chàng bỏ tay ra cho thiếp!” Dưới uy lực công kích của nước mắt cá sấu, mẹ mỹ nhân nhịn nổi, cuối cùng cũng ra uy, còn ông già vô lương tâm bị khiển trách chỉ lưu luyến dứt mãi mới chịu buông tay. Lập tức ta tươi cười rạng rỡ, khiêu khích ánh mắt phục của ổng. Hừ! Ta đường đường là đội trưởng câu lạc bộ ca kịch của trường, tin đấu lại ổng!

      “Lệnh ái rất dễ thương!” Cổ Nguyệt Lan cố gắng nhẫn nhịn khát vọng ôm bé mũm mĩm vào lòng. Chàng từ trước tới giờ luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người, đương nhiên cực kỳ bất mãn khi bị đá sang bên: “Tại hạ cũng muốn có muội muội dễ thương như vậy”

      “Đại ca rất khó chịu sao?” Nhìn vẻ đau khổ khuôn mặt đẹp đẽ như ngọc, vì cao chửa tới eo nên ta chỉ còn cách ngửa cổ lên ngắm ngũ quan xuất chúng của .

      Ta vốn dĩ là tiểu hồng hoa thiện lương luôn tuân theo truyền thống tốt đẹp của tổ quốc, từ mang trong mình nguyên tắc giúp đỡ người khốn khó làm vui nên ta giật giật vạt áo , nhàng an ủi: “ sao đâu, Dược Vương cha giúp đại ca mà!” Chàng trai ưu nhã cúi người, ngón tay thon dài trắng muốt dịu dàng vuốt ve đôi má non nớt hồng hào, cảm giác trơn mịn đầu ngón tay làm tim chàng ngừng đập nhịp, đôi mắt ngọc bích ngập tràn sủng ái: “Nha Nha ngoan đó!”

      “Ca Ca, đau nữa đâu! Cha giúp ca ca mà” Kéo đôi tay to lớn của chàng trai, đôi mắt đen láy như hạt nhãn đầy ắp khẩn nài nhìn về phía cha ta.

      Đôi mắt phượng hẹp dài như có toan tính nhìn cặp trai trước mặt, Dược Vương gian manh với Cổ Nguyệt Lan: “Nguyệt Công tử, Điệp Song Phi ta có thể giúp người giải, nhưng………..”

      Dưới chứng kiến của ánh sáng lấp lánh muôn màu là hai bàn tay đan vào nhau của bé mập dễ thương và bạch y nam tử; trong làn gió thổi qua là những sợi tóc kết vào nhau cùng với giọng thâm trầm ưu nhã của nam tử, câu chuyện của ta và Cổ Nguyệt Lan cũng chính thức bắt đầu.
      Last edited: 24/5/15
      AnhdvaTuyết Liên thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      fantasy thích bài này.

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 2: Nha Nha rời cốc

      Chuyện kể rằng, hôm đó để giải độc, Cổ mĩ nam bị ông già nhà ta buộc phải kí kết giao kèo nuôi bé Vương Nha Nha trọn gói, bao gồm: làm thầy giáo vừa phải mua sách dạy học vừa kiêm bảo kê bảo vệ, và nuôi nấng cho bé hay ăn chóng lớn, sau này trở thành tuyệt đại mĩ nhân chỉ nhìn mê, khiến ngàn vạn hiệp khách giang hồ vì ta mà đổ hàng loạt, chung là seri toàn các điều khoản bất bình đẳng. “Hợp đồng thương lượng” xong, ông già nhà ta liền đon đả mang Tiết Hương Đan nghiên cứu mày mò bao năm có tác dụng giải bách độc, tăng cường thể chất, tăng tiến nội lực ra trao tận tay cho Cổ mĩ nam.

      Để thuyết phục mẹ mỹ nhân đồng ý, ông già vốn xưng danh với tước hiệu “giảo hoạt nhất thiên hạ”, nhân lúc mọi người mê mẩn vì mĩ thực, mơ hồ vì buồn ngủ, uốn ba tấc lưỡi, lôi ra seri những câu chuyện tự cổ chí kim răn đe mối nguy hại của đạo lý “con hư tại mẹ”, dọa đến mức người mẹ đáng thương yếu ớt đầy bệnh tật của ta chỉ biết gật đầu lia lịa, khen tướng công nhà mình “nhìn xa trông rộng”. Dưới thỉnh cầu đầy khiêm nhường mà khẩn thiết, Cổ mĩ nam đồng ý để đứa bé mới vẻn vẹn 5 tuổi là ta bái Môn chủ Huyền Nguyệt Môn làm sư phụ, trở thành người thừa kế hợp pháp duy nhất của công tử đệ nhất thiên hạ – Nguyệt công tử.

      Đêm trước khi rời nhà, để báo thù chính sách vi phạm nhân quyền, tự do dân chủ và tự do ngôn luận của ông già, ta yên tâm thoải mái, ngang ngược chiếm đoạt cả đêm dài của mẹ mỹ nhân dưới ánh mắt đầy ắp đố kỵ và dục hỏa của ổng. Còn mẹ trao ngọc bội phượng hoàng vốn chỉ truyền cho nữ truyền cho nam đeo lên cổ ta, cái gì mà ngọc bội này giúp ta tìm được ý trung nhân sau này. Dù gì cũng là đứa trẻ 5 tuổi, dưới lời dặn lên dò xuống của mẹ, ta đâu có thể cản nổi mê hoặc của mộng đẹp, ngủ quên lúc nào mà biết. Ta tin rằng với tư cách là hậu thế lừng danh của “Căn Chính Mao Hồng”* cuộc sống sâu gạo sau này bao giờ phải nhắc tới chữ “sầu”!

      * Căn Chính Mao Hồng: Dùng trong thời Mao Trạch Đông, về xuất thân của người. Thời đó người xuất thân từ gia đình bần nông hoặc quân nhân được mọi người coi trọng , xuất thân phú nông hoặc tư bản bị người người đả kích. Trẻ con xuất thân bần nông được gọi là “Căn Chính Mao Hồng”, ý là đứa trẻ này lớn lên trong gia đình bần nông bị ảnh hưởng của tư sản chủ nghĩa, hơn nữa thường thường đứa trẻ này có ý chí tiến thủ, mọi mặt đều lương thiện. (“Căn” chính là xuất thân, “Căn Chính” là gia đình theo chính phái (theo Cách mạng), “Mao” là bản thân, “Hồng” là con người có ý chí tiến thủ).

      Bên ngoài Dược Vương Cốc, chiếc xe ngựa super hào nhoáng chờ lệnh xuất phát.

      Tám bích y mĩ nam tử đứng phân biệt hai bên để thúc ngựa, còn phu xe trung niên đẹp trai đứng bên xe để hầu lệnh.

      Hai bím tóc đuôi sam thắt nơ bướm do mẹ mỹ nhân tự tay buộc lên, bé mũm mĩm xinh xinh xách theo cái túi cũng nho xinh xinh kém rồi lên đường. Sau khi được tống tiễn 18 dặm bởi mẹ mỹ nhân với đôi mắt ngấn lệ lúc nào cũng chực tuôn, ta cuối cùng cũng bị ông già bất lương quẳng cho Cổ mĩ nam làm đồ đệ.

      Mẹ con nhà Dược Vương tiễn biệt 18 dặm, cảnh này cảm thương cùng rung động lòng người biết nhường nào!

      Công tử ưu nhã vận bạch y “trông mòn con mắt” nhìn cảnh mẫu tử hàm lệ lưu luyến bịn rịn nỡ xa lìa nguyên canh giờ liền, lòng chỉ muốn làm sao có thể mau mau độc chiếm tiểu mĩ nhân nhưng vẫn chường cái mặt dịu dàng hiền hậu ra. Trong đôi mắt ngọc bích hề mang theo chút áy náy bứt rứt khi tách li chú chim non yếu ớt ra khỏi lòng mẹ.

      Trụ cột gia đình bị cảnh “mẫu từ nữ hiếu” trước mắt mài nhẵn nhẫn nại, cuối cùng tức chịu nổi, xông lên tách hai mẹ con ta ra, ném lại câu: “Nha Nha, nhất định phải nghe lời sư phụ, ngày nào võ công còn chưa tinh thông ngày đó đừng nghĩ đến chuyện về cốc” xong liền ôm mẹ mỹ nhân bay .
      Nhìn bóng cha mẹ xa dần, do từ đến giờ luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ta liền lấy tay quệt nước mắt đương rơi má. Ta Vương Nha Nha dù sao cũng là người xuyên , lại là tinh hoa của trường đại học, mấy người cổ đại lạc hậu, cổ lỗ sĩ này làm gì được ta chứ!

      Quay đầu lại, đằng sau là mĩ nam tóc đen áo trắng, mặt mũi như hoa như ngọc. Nương theo ánh sáng,ta thầm đánh giá tỉ mỉ diện mạo của , khuôn mặt khôi ngô, đôi môi sexy, thân hình cao ráo ,vạm vỡ, khí chất tao nhã lịch , quả nhiên ngắm mắt hơn 6 ông Lolita* của ta nhiều.

      * Lolita: Hội chứng cuồng người khác giới kém nhiều tuổi hơn so với mình.

      “Sư phụ, Nha Nha rất ngoan, rất ngoan đó!” Ỷ vào bản thân vẫn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, tính vốn chủ động thiết lập quan hệ hòa hữu, ta lập tức nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của đối phương lắc lư nịnh nọt.

      “Sư phụ cũng rất thương, rất thương Nha Nha mà!” Nắm chặt bàn tay bé xíu, đôi mắt ngọc bích của Cổ Nguyệt Lan lóe lên đầy gian manh, lời ám muội khiến trái tim bé của ta chịu nổi điện kích mà đập loạn xị ngậu.

      “Môn chủ! Trời sắp tối rồi! Nên khởi hành thôi ạ!” Phu xe trung niên đẹp trai bên cạnh nhắc nhở.

      Đôi mắt tròn như hai hòn bi quan tâm nhìn tám vị đại ca áo xanh đẹp trai kém nhưng mặt lại vô biểu cảm ở hai bên, nhòm thấy mắt họ hề chớp lấy cái nào, chỉ chăm chăm nhìn vào hướng, ta cuối cùng cũng thu ánh mắt hiếu kì lại.

      Haizzz! Đáng thương ! Đúng là sản phẩm bị chủ nhân áp bức nô dịch trong xã hội phong kiến tàn bạo vô nhân đạo!

      Bất mãn với cái nhìn chăm chăm của bé mập dành cho người đàn ông khác, tay giật lấy cái túi xách xinh xinh, Cổ Nguyệt Lan dịu dàng ôm cơ thể bé xíu lên, nhàng đặt xuống tấm đệm lót đắt tiền trong xe ngựa.

      Sướng ! Ta kiềm chế khát vọng lăn lộn tấm thảm êm ả xa hoa, vốn giữ nguyên tắc “địch áng binh ta bất động” nên ta chỉ ngoan ngoãn ôm lấy cái túi, dám ho he tiếng nào ngồi thu lu ở góc xe ngựa, giương đôi mắt to tròn long lanh giả vờ hiếu kỳ ra nhìn cảnh vật bên ngoài.

      “Nha Nha, đói chưa? Có muốn ăn ít bánh hoa quế ?” thanh trầm khàn vang lên bên tai, hơi thở nóng hổi phả bên tai khiến bé tai đáng thương đỏ bừng như sốt!

      “Nha Nha có bánh đậu xanh!” Ta là đứa trẻ thông minh nên bao giờ ăn đồ kẻ lạ đưa, cho dù đó có là sư phụ của mình chăng nữa, trước khi tận tường tính cách của đừng nằm mơ mà dụ dỗ được ta!

      “Ngon lắm đó!” Đôi môi đỏ thắm sexy nhàng cắn miếng, nhai từ từ rồi nhàng nuốt xuống, nhìn yết hầu khẽ đưa lên đưa xuống, ta nhịn nổi hít hơi sâu, tên con trai này……….quả nhiên………….quyến rũ chết người.

      Cuối cùng kiềm nổi cám dỗ của mĩ thực, sau khi gặm xong hai miếng bánh đậu xanh do mẹ quý đích thân làm, ta vẫn chìa tay ra với kẻ mang nụ cười hiểm kia câu: “Nha Nha muốn ăn”.

      “Được” Chàng trai có mũi đặc trưng quyến rũ từ từ nhích lại gần ta, ngón tay thon dài nhàng bẻ miếng cái bánh ăn dở, dịu dàng đưa lên miệng ta.



      Kinh tởm nhìn miếng bánh trước mắt, mặt, vô cùng nghi ngờ độ tiệt khuẩn ngón tay , mặt khác miếng bánh này hãy còn vương đầy nước bọt của . Nghĩ kĩ lại, ta đường đường là nữ sinh “ngũ giảng tứ mĩ”* sao có thể………..

      *Ngũ giảng tứ mĩ:

      - Ngũ giảng: giảng văn minh, giảng lễ nghĩa, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức.

      - Tứ mĩ: tâm hồn đẹp, lời đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp.

      Nhưng mà, ta bây giờ chỉ là đứa con nít 5 tuổi, thứ nhất phải diễn sao cho nhập vai,thứ nhì là vì bão táp mưa sa trong đôi mắt ngọc bích kia càng ngày càng dữ dội, ta chỉ còn cách “mặt tươi như hoa , lòng tràn sầu lệ” cố nuốt miếng bánh hoa quế khiến ta sau này bị “ tào tháo” rượt trọn 3 ngày, 3 đêm.

      Khoảnh khắc cắn mẩu bánh đó, bàn tay ưu nhã “vô ý mà như cố tình” quệt qua đầu lưỡi xinh xắn hồng hào của ta, khi não reo lên hồi chuông báo động ngón tay đó ưu nhã rút về.

      “Có ngon ?” Ngón trỏ quệt qua đầu lưỡi xinh xinh nay chạm vào bờ môi non nớt của ta, đôi mắt ngọc bích lóe lên đầy gian manh, ý như thành công ăn vụng “đậu hủ” của tiểu mĩ nhân.

      “Ngon……….lắm ạ……..” Khi ta nghiến răng nghiến lợi, cam tâm trả lời đập vào tai là tiếng cười hể hả vang tận trời xanh.
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 3: Sói – Hồ đụng nhau!

      Lúc này, bé mập đáng thương nhà ta nằm như “cá chết ươn” tấm đệm mềm mại êm ái. Ba ngày rồi! Nguyên ba ngày nay rồi! Từ lúc bị cưỡng ép nuốt miếng bánh hoa quế “tội ác tày trời” đó tới giờ, bụng ta óc ách ọc ạch nguyên ba ngày nay. Nếu phải Dược vương cha từ nuôi nấng ta bằng “trân quy bảo dược” chắc giờ này ta thành quả dưa hấu quắt queo từ đời tám hoánh nào rồi. Nhớ lại kinh nghiệm thê thảm năm “the most wanted boy” trong trường cưỡng hôn xong ta cũng bị “tào tháo” rượt hẳn ba ngày ba đêm, xem ra cho dù có biến thành bé mập Vương Nha Nha cái bệnh sạch “ngàn năm có ” của ta vẫn hề thuyên giảm.

      Liếc xéo Cổ mĩ nam cái, ta căm ghét quay mặt .

      Cổ Nguyệt Lan ngồi bên cạnh thư thái nhàn nhã thưởng thức trà thơm bánh ngọt, đôi mắt bích ngọc nhìn thấy thân thể bé xinh thoi thóp thở, liền ra tia áy náy thương xót.

      “Nha Nha?” Giọng nhàng đầy từ tính vang lên.

      “………..” Phản kháng vô thanh.

      “Giận rồi à?” Quả nhiên vẫn chỉ là đứa trẻ!

      “…………” Thừa lời!

      “Xem ra sau này sư phụ phải rèn luyện nhiều cho Nha Nha mới được.” Vừa nghĩ tới nguyên nhân bị tiêu chảy của tiểu nha đầu, đôi mắt bích ngọc càng thêm thâm trầm. Nha Nha, nàng lại ghét ta thân mật nàng đến mức đó sao?

      “………..” muốn! Ta là thủy tinh mong manh dễ vỡ!

      “Phía trước là thị trấn, Nha Nha có hứng dạo chơi vài vòng với sư phụ ?” Bàn tay thon dài trơn mát nhàng đem thân thể bé bỏng lật lại, tay kia biết liêm sỉ xoa xoa cái bụng tròn tròn xinh xinh qua lớp áo mỏng manh, xót xa hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”


      !” Phớt lờ đôi con ngươi hút hồn đẹp tới thái quá dần dần giãn ra, ta giữ vững lập trường của giai cấp vô sản.

      ?” Mặc dù bị ngăn trở bởi lớp áo mỏng tang nhưng cảm giác trơn mượt láng mịn vẫn khiến người ta dấy lên ham muốn trừ thủ đoạn, phạm vi vuốt ve dần dần khuếch trương, đôi mắt ngọc bích sâu thấy đáy.

      “Ưm…….” Dưới ma chưởng cố ý khiêu khích trêu chọc, thân thể bé của ta ngừng run rẩy, khi đầu ngón tay lướt qua “đầu ” trắng mịn, ta nào nhịn nổi bèn khe khẽ rên rỉ. Trước lúc lông tơ lông măng dựng đứng hết cả lên, ta gạt phắt cái tay vô liêm sỉ ngực kia ra, giả vờ giận dữ nằm sấp xuống đệm.

      Yếu ớt né tránh đôi mắt phượng hẹp dài nheo tít lại, quay đầu sang bên thể nhìn thấy, ta bụm chặt miệng, suýt nữa thốt lên câu “Dâm tặc”, đôi mắt tràn ngập vẻ thất kinh. Vừa nãy Cổ Nguyệt Lan là cố ý, chòng ghẹo, chòng ghẹo, chòng ghẹo đứa con nít mới vẻn vẹn có năm tuổi!!!! Khe khẽ nhắm mắt lại, Vương Nha Nha ta sau này phải làm thế nào đây??? May là ta mới chỉ có năm tuổi…… chưa thể làm gì được ta……..

      Lần nữa nhìn thấy bé con lại “bơ” mình, thân thể to lớn vạm vỡ khẽ chùng xuống……………..đôi mắt xanh lục như mộng như thực…………..Nha Nha, nàng thoát nổi ma chưởng của ta đâu……………

      Nguy hiểm cận kề khiến bản năng sinh tồn thức tỉnh, để tránh phải đơn độc “chiến đấu” với Cổ mĩ nam, ta Vương Nha Nha phát huy hết mức độ đặc sắc của thiện lương và nhiệt tình, dùng tốc độ chớp lóe bắt dính quan hệ ngoại giao với bác xa phu đẹp giai. Dưới lời đường bánh mật, dưới sức bật của lò xo nịnh hót, tiếng chim non léo lắt véo von câu “Phong thúc thúc đẹp”, hai câu “Phong thúc thúc tốt”, Cổ Phong “đại thụ” cuối cùng cũng bị “đốn đổ”, “ngả nón” hoan nghênh ta ngồi cạnh bên…….

      “Cổ Phong! Dừng xe!” Khi ta ngồi bên càng xe, đung đa đung đưa đôi chân mũm mĩm, thưởng thức phong cảnh hai bên cùng tám trai đẹp giọng thâm trầm lạnh lẽo chút ấm áp liền xuyên qua rèm che vọng ra.

      “Dạ! Môn chủ!”

      Bên bờ sông phong cảnh hữu tình có: cái xe ngựa hào nhoáng tới lóa mắt, đứa bé mũm mĩm mới 5 tuổi nhưng thực ra “già” đến hai mươi tuổi hết sức phấn khởi chạy khắp nơi đuổi bướm ngắt hoa, mĩ nam ưu nhã ngồi thảm cỏ dõi đôi mắt sủng ái nhìn thân hình bé bỏng đương nhảy nhót hoạt bát quá độ, đệm thêm bác phu xe trung niên đẹp trai cùng tám bích y thị vệ mắt trân trân nhìn thẳng tai vểnh lên nghe ngóng bốn phương. Tổ hợp này vừa buồn cười lại vừa quái gở.

      Tiếng vó ngựa cấp tốc rầm rập truyền tới, tám thị vệ liền nghiêm mặt, nhìn về phía đoàn người ngựa đen sì càng ngày càng gần.

      Người đen, ngựa đen, xe cũng đen nốt từ từ dừng lại bên bờ sông.

      “Ưm…..Tứ vương gia người xấu tính mà………” Tiếng con lả lơi mị vọng ra từ trong xe ngựa: “Đừng mà……..Tứ vương gia…..Mau dừng lại………Mị Mị chịu nổi rồi…………”

      Xe ngựa ngừng đung đưa cuối cùng lắc mạnh cái rồi dừng hẳn. Chỉ còn lại tiếng con rên rỉ đầy mị hoặc.

      Đoàn thị vệ đen sì bên ngoài dường như hề bị ảnh hưởng bởi thanh đầy lẳng lơ mà dụ hoặc bay ra từ bên trong xe. Thị vệ đầu đoàn vén rèm hỏi:

      “Vương gia, bên bờ sông có người, chúng ta có nên đổi nơi khác ạ?”



      cần” Tiếng đáp lại lười nhác mang theo chút dục vọng, người trong xe cơ hồ thèm để ý tới người khác có thể nghe thấy mình diễn “phim con heo” vậy.

      cánh tay nâu đồng đầy rắn chắc vén rèm lên, thân hình cao to tráng kiện ôm lấy cơ thể mềm nhũn ẻo lả của mĩ nhân bay xuống.

      Coi như chốn người tiếp tục chòng ghẹo mĩ nhân trong lòng, mĩ nam tà mị áo đen vì cuộc truy hoan quá độ vừa nãy mà mái tóc đen mượt vốn được cột lại, nay lỏng ra rủ xuống hai vai, vạt áo hờ hững tuột xuống để lộ ra làn da nâu đồng đầy gợi cảm, bộ ngực săn chắc do luyện võ lâu năm càng tăng thêm vẻ sexy.

      Đôi tay to thản nhiên mò vào trong vạt áo mĩ nhân, thành thục vân vê, nhào nặn đầy kích thích. Đôi mắt xanh lam khinh thường nhìn biểu chịu nổi mà sung sướng hưởng thụ của tuyệt sắc mĩ nhân. Hừ! Con dù có thanh tao tới mức nào chăng nữa cũng lăn sả bổ nhào vào thôi.

      “Tiểu nương lên rừng hái nấm”

      “Địu lưng chiếc giỏ tre”

      “Chân trần nhắn lướt trong nắng”

      “Chạy khắp rừng sâu và núi đồi”

      “Nấm hương hái là nhiều nhất”

      “Đầy như sao trời đếm xuể”



      “Nấm mèo hái là to nhất”

      “To như cái ô đựng đầy giỏ tre”

      “Tắc la la li tắc la la li tắc”

      “Tắc la la la”

      “Tắc la la la li tắc”

      “…………..”

      (Bài hát: Tiểu nương hái nấm)

      Vừa hát vừa nhét đầy những chiếc nấm to tròn vào giỏ, thân hình bé trăng trắng tất bật bạt cỏ xanh chăm chỉ cần mẫn ngắt hái.

      Tiếng hát véo von rộn ràng của bé mập khiến Cổ mĩ nam luôn dõi nhìn theo khẽ nhếch mép cười, cũng khiến cho hai đội người ngựa xanh , đen thu lại tâm lí khẩn trương.

      “AAAAAAAA! CÓ RẮN! CỨU MẠNG VỚI!!!!!!” Tính mạng là quý giá nhất, Vương Nha Nha ta vẫn muốn ở lại cổ đại làm “sâu gạo”, muốn chết ẻo như vậy đâu!!!!

      “Nha Nha! Đừng sợ……..Ngoan…….. sao nữa rồi!” Ôm gọn thân hình bé bỏng lao như tên lửa về phía mình, Cổ Nguyệt Lan ngừng an ủi.

      “Hu……..Có rắn………Huhu………Đáng sợ quá!” Ta hề quên thân phận của mình, cho dù có sợ chết điếng nữa cũng phải diễn trọn vai!

      “Hừ! Quả nhiên chỉ là đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa!” giọng đầy mỉa mai vọng tới, ngước đôi mắt ướt lệ, đập vào là đôi con ngươi xanh lam tà mị đương chế giễu hành động ấu trĩ của ta.

      “Sư phụ! Ca ca xấu tính! Ca ca mắng Nha Nha đó!” Khẽ liếc mắt coi thường tên dê xồm mất nết, ta giả vờ tủi thân cắn cắn đôi môi non nớt, vài giọt trân châu lăn dài má, sau đó tổn thương cực hạn vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của Cổ mĩ nam.

      “Để huynh đài cười chê rồi!” Mắt xanh ngọc lạnh băng nhìn đối phương, ý cảnh cáo ngập tràn trung.

      “Hừ! Chỉ là đứa trẻ ranh mà thôi! Cẩn thận chiều quá hoá hư đó!” Đẩy mĩ nữ quần áo xộc xệch ra, con ngươi xanh lam tà mị nhìn thân hình bé bỏng khóc thút thít kia, ngờ đứa trẻ con mà cũng biết chơi trò “cáo mượn oai hùm”!

      “Nha Nha nhà chúng tôi cần huynh đài lao tâm khổ tứ!” Ôm chặt lấy vật sở hữu trong lòng, ngón tay thon dài của Cổ Nguyệt Lan nhàng vuốt vuốt tóc mái rối tung của ta.

      “Hừ! Nha Nha phải ?” Lang Minh Thần dị cười: “Tên quả nhiên rất hay!”

      Bên bờ sông, bạt cỏ, con hồ ly nhàn nhã mắt bích ngọc ôm trong lòng bé mập xinh xắn trừng trừng lườm con sói tà ác mắt xanh lam, nơi ánh mắt giao nhau là những tia chớp đùng đùng đoàng đoàng ngừng phóng điện!!!!
      AnhdvaTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :