1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi chỉ cần có em - Mạc quang thần

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tôi chỉ cần có em.( Ái tình ấm áp uyên ương hệ liệt)

      Tác giả: Mạc Quang Thần

      Thể loại: Đam mỹ, đại đô thị,trọng sinh,ôn nhu tuấn công x lạnh lùng bá đạo mỹ thụ.

      Dương Khinh Tiêu(Dương Thần) X Mộ Dung Y Tịnh

      Editor: Viên Viên aka Tiêu Dao Cầm

      Tóm tắt: ( vì có văn án hay tiết tử nên ta mạn phép tự tóm tắt, hem hay cũng đừng chê nhoa)

      Dương Thần, giáo viên kinh tế bình thường của trường đại học vì cứu sinh viên nên ngã từ tầng mười lăm xuống đất chết, trọng sinh vào thân của tên siêu cấp đào hoa ăn chơi sa đọa Dương Khinh Tiêu . Vì gia đình ép buộc vào làm việc trong công ty mà buồn bực uống rượu say bị tai nạn giao thông. Sau khi tỉnh lại đột nhiên trở thành người hoàn toàn khác.

      Mộ Dung Y Tịnh, chủ tịch công ty thời trang nổi tiếng. Tuy có vẽ đẹp thần thánh nhưng tính tình báo đạo lãnh khốc như ma quỉ. con người lãnh dưới chăm sóc ôn nhu ấm áp của trợ lý mới thay đổi như thế nào? Mời mọi người đọc biết nhá! Hô hô hô…
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 1



      Dương Thần tỉnh dậy, đầu có chút đau nhức, cũng bởi vì tối hôm qua có chuyện làm bản thân suy nghĩ nên gần sáng mới chợp mắt được. tại cũng khá trễ rồi. Trong cuộc đời làm giảng viên đại học, Dương Thần chưa bao giờ dậy trễ như bây giờ.



      Nghĩ lại chỉ cảm thấy mọi chuyện như giất mơ, người ta thường ‘phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí’ nhưng mà có những cái họa tới lần rồi làm cho người ta cần chờ nó đến thêm lần nữa. Mà Dương Thần chính là gặp cái họa như vậy .


      Bởi vì có thể Dương Thần chính là chết. Chết vì rơi từ tầng mười lăm xuống đất. Dương Thần tuy là nhi, nhờ cá tính ôn hòa cùng ý chí học lấy học vị thạc sĩ kinh tế, nhưng do bản thân muốn ổn định và có cuộc sống bình lặng mà chọn làn giảng viên đại học, sống hơn ba mươi năm đắc tội với ai vậy mà lão thiên gia sao lại gai mắt với ?



      Ngày hôm đó cũng bình thường như những ngày khác, Dương Thần dạy, đúng lúc chuyển phòng học, phải từ tòa nhà này sang tòa nhà bên cạnh, nhưng cũng may, hai tòa nhà cạnh nhau cách mỗi năm tầng lại có hành lang thông qua, lúc đó trời mưa rất lớn, tầng mười lăm ít người qua lại nên nhân viên quên mất phải đóng mái che làm cho hành lang ướt sũng nước.



      Dương Thần cũng muốn phải thang máy xuống năm tầng, chỉ cần mấy bước chân, chạy cái qua phải tốt hơn sao. Nghĩ là làm, lấy cặp táp che đầu sải bước qua hành lang. Lúc đó cũng vừa đúng lúc có nhóm sinh viên ngược chiều với . nữ sinh viên cẩn thận rượt chân bất ngờ ngã ra khỏi thanh chắn bảo vệ, nhưng may mắn Dương Thần cũng gần cạnh bên vươn tay chụp lấy.



      sinh viên đúng là may mắn nhưng Dương Thần hoàn toàn xui xẻo, bời vì chụp lấy nữ sinh kia mà bản thân mình lại bị trượt ngã ra ngoài.



      Trong nháy mắt thấy mình rơi xuống, gió ù ù bên tai, trước mắt chỉ nhìn thấy màn xám xịt cùng với nước mưa rơi xuống mặt. Rồi lực mạnh mẽ đập vào người, đau….rất đau…..



      biết có cần dùng tới cái câu ‘trong họa có phúc’ hay . Lúc thân thể đau đớn rất lâu Dương Thần cũng tỉnh dậy, nhìn thấy trước mắt mình có rất nhiều người.



      Bác sĩ bị gãy ba cái xương sườn ngoài ra có gì nghiêm trọng. Sao? Ngã từ tầng mười lăm xuống mà chỉ gãy có ba cái xương sườn ư? Nhưng mà ngay sau đó mới ý thức được chuyện gì xảy ra. Lại có đống người chạy ào vào nhìn thấy khóc sướt mướt , người xưng ba, người xưng mẹ, người là , người là chị. Trong lúc khó tiếp nhận được nha, ba mươi hai tuổi đâu có quá già, Dương Thần vẫn nhớ rất mình là nhi, từ sống trong nhi viện, lấy đâu ra ba mẹ cùng chị chứ?



      Nhưng thời gian sau cuối cùng cũng biết, mình chết, đúng hơn là cơ thề mình chết, biết là do lão thiên gia biết mình sai làm trong nhất thời muốn chuộc lỗi mà cho vào thân thể của người khác.



      tại là Dương Khinh Tiêu, đúng là người họ Dương rất nhiều nha, nhưng trùng hợp như vậy cũng coi như lão thiên gia rất có thành ý. Dựa vào chút ký ức còn sót lại, Dương Thần biết cái cơ thể này chỉ mới hai mươi bốn tuổi, ở chung nhà với ba mẹ, trai và chị . Là con út trong nhà, Dương Khinh Tiêu rất được mọi người thương , nhưng bản tính thập phần xấu.



      Từ tuy rất có tư chất nhưng chỉ biết ăn chơi, quậy phá, có thể tóm gọn câu ‘phá gia chi tử’. Nghĩ tới đây Dương Thần thầm than, bản thân mình là người sống rất tốt lại gương mẫu, cư nhiên bây giờ lại tá thi hoàn hồn vào cái thân thể có thành tích kinh dị như vậy. Thôi cũng đành chịu, nếu thể thay đổi cũng nên sống cho tốt, cơ thể này tại cũng là của mình rồi, phải có trách nhiệm với nó.



      Lại , trong mớ ký ức vụn vỡ kia còn biết Dương Khinh Tiêu mới từ nước ngoài về, người nhà liền muốn đến công ty làm việc, nhưng vốn có bản tính ham chơi mà cự cãi trận với ba ba, cuối cùng tức giận ra ngoài uống quá nhiều mà gây tai nạn giao thông. Cũng tội cho , chỉ bị gãy ba cái xương sườn mà lại chết, có lẽ tội bất hiếu của nặng quá rồi.



      Dương Thần đứng dậy vào phòng tắm, muốn ra ngoài chút. Nhìn hình ảnh mình tại trong gương cảm thấy có gì là tốt, gương mặt cương nghị nam tính, mũi cao thẳng tấp, đôi môi vừa vặn có chút hơi hồng làm vẽ đẹp càng thêm hoàn hảo, chỉ có mái tóc dài chạm vai nhuộm màu xám khói làm Dương Thần vừa ý.



      Hôm nay phải thay đổi chút, nằm viện mấy tháng, hôm qua bác sĩ mới cho xuất viện, thương thế cũng coi như khỏi hẳn.



      Bước ra ngoài, mở tủ quần áo, lại thở dài. cái tủ lớn đầy ấp quần áo nhưng tất cả toàn những thứ cầu kì màu sắc , tuy khoác lên cơ thể như tượng David này cũng hạ thấp bản thân nhưng tính xưa nay vốn giản dị, nhìn thấy những bộ quần áo này có chút sợ.



      Chọn bộ xem như đơn giản nhất mặc lên người, Dương Thần khoác túi xách bước xuống lầu, cũng may túi xách của Dương Khinh Tiêu rất bình thường.



      Biết tại ở nhà cũng chẳng còn ai, Dương Thần ra cổng ngoắc chiếc taxi đến tòa nhà Alex-Maxi.



      Thân phụ của Dương Khinh Tiêu, Dương Khinh Nghĩa chính là đạo diễn nổi tiếng làm việc cho hãng thời trang nổi tiếng thế giới Alex-Darm của tập đoàn Mộ thị. Mẫu thân Từ Lan Lan chính là giám đốc bộ phận khách hàng, ca ca Dương Khinh Nghiêm cùng tỷ tỷ Dương Na là hai người mẫu sáng giá và độc quyền của Alex-Darm. Mà cả nhà họ Dương của bây giờ nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần trong tập đoàn Mộ thị.



      Bản thân có thanh thế như vậy thể biết chú ý nha, dù sao Dương Thần cũng thuộc dạng keo kiệt, bởi trước đây chỉ là giáo viên nên cần tính toán chi ly, còn tại là thiếu gia con nhà giàu cũng cần tiết kiệm như trước.



      Dương Thần đứng trước tòa nhà chút rồi chậm rãi thong dong bước vào. Có vài quay lại nhìn làm có chút quen. Tòa nhà này là trụ sở chính của Mộ thị, sáu tầng bên dưới là trung tâm thời trang, tất cả là sản phẩm của Alex-Darm, ngoài các cửa hàng quần áo thời trang còn có giày, túi xách, phụ kiện. Có sallon tóc spa và trung tâm chăm sóc sắc đẹp…



      Dương thần trước đây cũng ít đến đây, đầu tiên bước vào sallon tóc, cắt ngắn và nhuộm lại thành màu nâu đậm mà mình rất thích. Tiếp theo là vào cửa hàng thời trang tìm mua thường phục, tây trang và quần áo mặc nhà. Do đây là thời trang cao cấp nên giá hề rẻ, nếu trước đây nhìn thấy có lẽ nhíu mày rồi bỏ nhưng tại lại mua sắm khá thoải mái.



      Dương Thần cũng kiểm tra tài khoảng, đúng rất dọa người.



      Thay sang bộ quần áo mới, Dương Thần ghi địa chỉ nhờ người gửi tất cả về nhà. Trang phục mới khá đơn giản, quần bò nâu đậm, áo pull trắng dài tay, cổ hơi rộng nhưng nữ tính mà để lộ chút phần ngực săn chắc mạnh mẽ làm nữ nhân viên nhìn rời mắt.



      Bước ra khỏi Alex-Maxi, Dương Thần lại đón xe đến nơi. Nhà thầy hiệu trưởng nơi từng dạy.



      Ngồi đối diện người đàn ông qua tuổi lục tuần mà mình khá thân thiết làm trong lòng Dương Thần có chút đau xót: “Chào hiệu trưởng Lý, cháu là bạn của Thần, biết chuyện của ấy…”



      Lý Chính Nghị hơi bóp trán, vẻ mặt có chút tiều tụy, nhắc đến Dương Thần ông khỏi kích động. Người kia chính là học trò mà ông tâm đắc nhất, sau này còn trở thành đồng nghiệp nên quan hệ rất thân thiết, nhưng bỗng nhiên y lại qua đời đột ngột làm ông chịu cú sốc rất lớn. Dương Thần cũng hiểu được nhưng biết an ủi ông như thế nào.



      “Tiểu Thần là người rất tốt…Chắc cậu cũng có xem báo về chuyện của cậu ấy, đứa đó là nhi, nên tôi cũng từ lâu xem như con cháu trong nhà. Sau khi Tiểu Thần mất, tôi liền đứng ra lo liệu hậu , di thể của Tiểu Thần được hỏa táng, tro cốt vẫn còn để trong nhà. Tôi định vài năm nữa khi mình già rồi mang lên chùa gửi, bởi chỉ sợ con cháu sau này quan tâm cúng bái…”



      Dương Thần xúc động trước tình cảm ông dành cho , khóe mắt đỏ hoe. “Bác Lý, cháu là bạn thân, rất thân với Thần, cháu ở xa nghe tin liền vội quay về, nhưng do bị tai nạn nằm viện hết thời gian nên bây giờ mới đến gặp bác. Bác có thể giao lại tro cốt ấy cho cháu được ?”



      Lý Chính Nghị nghĩ chút rồi gật đầu: “Thôi được, tôi giao Tiểu Thần cho cậu…”



      Sau khi Dương Thần nhận phần tro cốt của mình xong cáo từ, ôm tro cốt lên núi.



      Đứng vách núi cao nhìn ra biển khơi, trong lòng thấy thoải mái, bản thân mình cũng nên kết thúc quá khứ . Cho tay vào hủ tro, vốc từng vốc chậm rãi thả ra ngoài, từng đợt từng đợt bụi màu xám theo kẽ tay bay bay theo gió, tản xa



      Trong lòng mặc niệm, từ ngày hôm nay, mình còn là Dương Thần nữa, mà chính là Dương Khinh Tiêu.
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 2



      Dương Khinh Tiêu đứng trước Alex_Maxi giờ đồng hồ, nhìn tòa nhà cao ba mươi tầng đúng hai phút, còn năm mươi tám phút còn lại chính là nhìn cái poster quảng cáo mới nhất treo bên ngoài trung tâm thương mại thời trang này.


      Hôm nay Dương Khinh Tiêu đến Mộ thị để phỏng vấn . Nhớ tới ngày hôm qua trong bàn ăn, Dương Khinh Tiêu với cả nhà bắt đầu làm, khiến cho cả nhà cằm suýt nữa rớt xuống nâng lên được. Phản ứng đầu tiên là hai chị, cười đến ngây ngốc. Sau trận cuồng tiếu là chạy lại sờ trán . Còn rất nhiều thứ mà cũng nhớ nỗi. Tuy cũng sinh hoạt chung khá nhiều như loại cử chỉ này vẫn chưa quen.



      Ba mẹ có phản ứng tốt hơn, chỉ trầm lặng hồi mới gật đầu, nhưng Khinh Tiêu có thể nhìn ra trong mắt họ có cái gì đó giống như là rất lo lắng.



      Khinh Tiêu cười hiền hòa : “Ba mẹ, chị đừng lo lắng, lần này là con tâm muốn làm, con làm chuyện gì khiến cả nhà phải khó xử. Từ nay về sau xin cả nhà hãy tin tưởng con.”



      Lúc đó mẹ cảm động mà khóc rống lên xúc động xoay qua với chồng mình: “ nghe thấy gì , Tiểu Tam nó làm đó, nó còn là chúng ta nên tin tưởng nó, còn có là tâm nữa đó, có nghe …”



      Dương Khinh Nghĩa mắt cũng đỏ hoe: “Nghe rất , nghe rất .”



      Thế là hai ông bà ôm nhau mà khóc thút thít, nhìn cảnh đó Khinh Tiêu có chút buồn cười, nhưng cũng cảm thấy chua xót. Tại sao người có cha có mẹ lại làm cho họ khổ sở như vậy, còn có rất nhiều đứa trẻ tốt lại khao khát cả đời cũng có được loại tình cảm này.



      tự hứa với lòng từ nay đen nhà này thành nhà của mình, ba mẹ, chị là người thân của mình, đối tốt với họ làm cho họ hạnh phúc.



      Lại tới lý do tại sao Dương Khinh Tiêu đứng nhìn cái poster kia đến cả tiếng đồng hồ, bởi vì người mẫu hình này ai khác chính là chủ tịch của tập đoàn Mộ thị, Mộ Dung Y Tịnh, là người sáng lập ra nhãn hàng Alex_Darm, đồng thời cũng là người mẫu sáng giá từng nhiều lần được các tờ tạp chí thời trang thế giới ca ngợi hết lời.



      Trong hình, chính là khuôn mặt của người đó, thanh thoát đẹp đến thể thành lời, vẻ đẹp mà chỉ có nơi thần linh mới có, da thực trắng, mũi cao thanh tú, đôi mắt phải to tròn mà hơi hẹp dài, nhưng tròng mắt màu xám tro kia làm người ta nhìn vào đúng là tiêu hồn lạc phách. Hai cánh môi hơi mỏng cong cong tạo thành vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu có chút cao ngạo lạnh lùng.



      Mái tóc dài đen nhánh buông lơi làm mất vẻ nam tính của người này. chiếc cổ trắng ngần hơi lộ ra có thể nhìn thấy phần của hình xăm màu xanh đen đậm. Hoa văn đó có chút giống hoa tuyết, có chút giống ma pháp trận đồ. Tuy là hình xăm nhưng hề có cảm giác dung tục, mà làm người ta càng thêm sùng bái .



      Dương Khinh Tiêu cũng vài lần nhìn thấy ảnh của người này tạp chí, lần nào nhìn đến cũng có cùng cảm giác. Đó là sùng bái cùng với tôn thờ.



      khẽ thở dài, biết có bao nhiêu người chết chìm trong đôi mắt màu xám tro đó.



      Chỉnh lại áo vest chút, Dương Khinh Tiêu mạnh mẽ bước vào tòa nhà. Cũng như ngày hôm qua, có rất nhiều người quay nhìn , lần này có lẽ bận rộn suy nghĩ, mấy để tâm, gương mặt tuấn tú ôn hòa có phần nghiêm trang càng làm người ta muốn nhìn rời mắt.



      Vào thang máy, ấn số ba mươi, Khinh Tiêu có phần hoài nghi, tại sao phỏng vấn phải là giám đốc nhân hay nhân viên phụ trách mà lại là đích thân chủ tịch ra tay? cũng là người mới, đặc ân này biết là tốt hay xấu đây. Lại nghĩ đến lúc nữa là có cơ hội nhìn thấy người kia bên ngoài, chứ phải hình ảnh làm trong lòng Dương Khi Tiêu hơi hồi hộp.



      Ra khỏi thang máy, Dương Khinh Tiêu dọc theo hành lang vắng lặng, tầng cuối cùng này chỉ có phòng chủ tịch và căn phòng cho trợ lý nên vắng vẻ là điểu hiển nhiên, bước đến trước cửa phòng để bảng chủ tịch, đứng lúc lâu mới đưa tay gõ cửa.



      Ngay lập tức giọng rất truyền ra, tuy ràng vậy , nhưng bên trong chứa tầng băng lãnh cùng xa cách.



      “ Vào !”



      Khinh Tiêu đẩy cửa bước vào, nhìn thấy đầu tóc đen huyền lay động khẽ vai người kia, người nọ cuối đầu nhìn vào phần văn kiện vội ngước lên, lúc này Khinh Tiêu rất nhanh bị cuốn hút bởi dáng dấp ngồi sau bàn làm việc to đùng kia.



      Người đó mặc bộ tây trang toàn đen, áo sơ mi bên trong màu xám tro cravat cũng có sọc xám, dậm nhạt xen nhau làm cho toàn bộ toát lên vẻ đẹp động lòng người. Trái ngược với người đó, Khinh Tiêu hôm nay toàn thân là bộ tây trang màu xám, áo sơ mi màu đen tinh tế, cravat màu xám thuần hợp cùng màu tóc nâu của làm cho có vẻ ôn hòa dễ gần cũng có cảm giác ấm áp.



      Người kia cuối cùng cũng ngước lên, trong ánh mắt có biểu gì, chỉ là màn lãnh đạm: “Cậu là Dương Khinh Tiêu, con trai của đạo diễn Dương?”



      Khinh Tiêu lúc đầu là hơi thất thần bởi ánh nhìn của ngươi kia, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ ôn hòa cười đáp: “Đúng vậy, tôi là Dương Khinh Tiêu.”



      Người kia trong tay vẫn cầm bút máy, gõ gõ xuống bàn, nhìn vào cái ghế phía trước bàn làm việc của mình: “Cậu ngồi !”



      có chào hỏi nhiều, cũng có bắt tay, chỉ là lời mời lãnh đạm, nhưng Khinh Tiêu cũng thấy khó chịu,vẫn cười ngồi xuống ghế.



      Mộ Dung Y Tịnh chậm rãi : “Tôi nghe đạo diễn Dương cậu muốn vào Mộ thị làm việc, chuyện đó tất nhiên có thể đáp ứng, bởi vì dù sao gia đình cậu cũng có cổ phần trong công ty, nhưng mà tại các phòng ban đều đủ người, bất quá….”



      Mộ Dung Y Tịnh dừng lại chút nhìn qua biểu tình mặt Dương Khinh Tiêu, nhưng người đó vẩn chỉ ôn hòa cười,bộ dạng đúng là chăm chú lắng nghe. Y Tịnh tiếp: “Bất quá trước giờ tôi cần trợ lý, nhưng nếu tại cậu muốn, có thể ngồi vào chỗ đó .”



      Trong lòng Dương Khinh Tiêu suy nghĩ lúc, xét theo chế độ tại mà , làm trợ lý đặc biệt đúng là còn có chút hơn những nhân viên bình thường mà, vậy cũng có gì ủy khuất, lại với thân phận này là mới ra trường , người ta cũng đánh giá có bao nhiêu kinh nghiệm, bản thân mình là giảng viên kinh tế tất nhiên tính chất công việc nắm rất rồi, có gì lo ngại. Có thể , đây đúng là có phần chiếu cố nha.



      Nghĩ xong, Dương Khinh Tiêu cười với người kia gật đầu: “Cảm ơn chủ tịch đề bạc, tôi cố gắng hết mình. Vậy xin hỏi, khi nào có thể bắt đầu?”



      Mộ Dung Y Tịnh có chút hơi sững sờ, trong đáy mắt lóe lên tia hoài nghi, nhưng tuyệt nhiên để người khác phát : “Câu cứ trở về , rất nhanh có giấy triệu tập , cứ căn cứ theo đó mà làm!”



      Dương Khinh Tiêu đứng dậy: “Cảm ơn chủ tịch, còn việc gì vậy tôi xin phép cáo từ.”



      Mộ Dung Y Tịnh có trả lời, mà chỉ thoáng gật đầu.



      ra khỏi Mộ thị, Khinh Tiêu trở lại trạng thái thất thần. Đúng như lời đồn, chủ tịch Mộ Dung quả nhiên lãnh huyết. Nhưng mà người như vậy càng làm rất thích . Có cảm giác đế vương, thôi được, quyết định lần này đặt niềm tin lên người đó. Phải chính là ai khác, nếu như tìm được người để mình có thể dốc lòng thôi nay gặp được rồi, vì sao nắm lấy?



      _________________



      Ở nhà chưa tới hai ngày liền có giấy thông báo, ngày thứ ba Dương Khinh Tiêu hăng hái đến công ty chuẩn bị công việc, nơi làm việc của là căn phòng duy nhất kế bên phòng chủ tịch. Căn phòng khá nhưng đối với cũng vui sướng , từ trước đến nay chưa có gian làm việc riêng như thế này, trong phòng trống trơn, Dương Khinh Tiêu phải mất cả buổi sáng để sấp đặt lại, tại đúng là hoàn toàn thay da đổi thịt.



      bộ bàn ghế làm việc, kệ sách chuyên ngành, kệ đựng tài liệu. Ngoài ra còn cái ghế sô pha màu cà phê sữa, cửa sổ sát sàn tỏa ra ánh sáng dịu xuyên qua tầng kính dày làm căn phòng ấm áp hơn. Khinh Tiêu ra ngoài mua vài chậu cây cảnh nho đặc vào khiến căn phòng tràn trề sức sống.



      Ngồi ghé bên bàn làm việc, cầm tấm biển để bàn đó đề tám chữ “trợ lý chủ tịch: Dương Khinh Tiêu”, khóe miệng lộ ý cười sáng lạng.



      Bắt đầu từ ngày hôm nay, thành viên của Mộ thị, tập đoàn tài chính lớn thứ nhì cả nước. Trong lòng vô cùng hãnh diện.



      Bắt đầu ngồi vào vị trí tập trung làm việc, khóe môi vẫn giữ nét cười. Mà căn phòng bên cạnh khí lại hoàn toàn trái ngược.



      Mộ Dung Y Tịnh ngồi sau bàn làm việc to đùng, căn phòng rộng lớn, bên trong được trang trí tinh tế bằng hai gam màu đen xám, cửa kính sát sàn phía sau cũng lớn gắp nhiều lần căn phòng bên cạnh, nhưng khí trong này thập phần lạnh lẽo, máy điều hòa mở hết công suất. Mộ Dung Y Tịnh là như vậy, nơi nào có điện của đều trở nên lạnh lẽo. Hơi thở đến nỗi trong gian yên tĩnh hầu như nghe được, nhìn vào màn hình máy tính được chút lại đưa tay nhu nhu thái dương.



      Từ trước tới nay cực ghét ồn ào vậy mà từ sáng sớm nghe thấy tiếng chuyển đồ vào ra căn phòng bên cạnh, muốn thu hồi ý định ngày hôm đó.



      Cái người kia quá khác lạ so với lần đầu gặp mặt, lần đó tuy chỉ là lướt qua, nhưng cái ánh mắt ngạo mạn để người khác vào trong đúng là trái ngược với ánh mắt nâu sâu lắng cùng nụ cười rạng rỡ ba ngày trước.



      “Thành tích” của tên kia Mộ Dung Y Tịnh cũng được nghe qua, theo tài liệu mà người bên dưới đưa cho , Dương Khinh Tiêu tuy có vẻ ngoài rất được nhưng chỉ là tên hoa hoa công tử, suốt ngày ngoài rượu cùng đàn bà còn gì nữa, tuy có sang Mỹ du học thời gian, nhưng bên Mỹ quốc hoàn toàn có học hành ra hồn cái gì, cũng là thay đổi môi trường chơi bời mà thôi, bởi vì phản đối người nhà chuyện vào Mộ thị làm việc mà rượu chè đến nỗi gây tai nạn giao thông.



      Mộ Dung Y Tịnh đúng là thể để loại người bại hoại này vào công ty được.Nếu chiếu theo thân phận của đáng ra phải được bổ nhiệm vào bộ phận trưởng phòng hoặc giám đốc chi nhánh, thấp nhất cũng phải là trưởng bộ phận. Nhưng Y Tịnh cố ý dùng cái chức danh trợ lý mà hạ nhục , vậy mà trái với suy nghĩ của , cư nhiên tên đó lại vui vẻ chấp nhận, còn trưng ra bộ mặt như là mình cho đặc ân lớn lao nữa, đúng là chuyện quái lạ.



      Y Tịnh cũng nghĩ tên vô lại này chắc cũng là chỉ nhận việc cho vui sau đó đến làm, vậy mà sáng nay vừa vào phòng nghe tiếng chuyển đồ làm khá ngạc nhiên. tại tiếng ồn ào cũng còn, trả lại gian yên tĩnh, Mộ Dung Y Tịnh đứng dậy, muốn biết cái tên đó làm trò gì ở phòng kế bên.



      xem lại tất cả các loại tài liệu của công ty, nghe tiếng mở cửa, Dương Khinh Tiêu giật mình ngẩng đầu nhìn. Ngay lập tức đứng dậy, đây là cái loại gì a! Người đó sao gõ cửa vào rồi, đúng là làm sợ hết hồn. Khinh Tiêu bình thường phải kẻ nhát gan, nhưng đứng trước cái người này, khỏi khẩn trương, dù sao cũng là thần tượng trong lòng mình kia mà.



      “Chủ tịch, có chuyện gì cần tôi làm sao?”



      Mộ Dung Y Tịnh thong dong vào, đưa mắt liếc qua căn phòng. Đây là cái phòng trống trước đây sao, tại trang trí lại cũng rất được, màu vàng chanh nhàng, có thêm vài chậu cây cảnh nhìn vui mắt, bằng với căn phòng của , nhìn thế nào cũng thấy u lạnh lẽo, nếu người khác bước vào lúc đêm khuya chừng còn nghĩ nơi đó có ma quỉ gì kia. Tên này xem tài liệu sao, đọc có hiểu vậy. Hừ! cũng làm ra vẻ lắm, biết được mấy ngày. Mộ Dung Y Tịnh ngồi xuống ghế sô pha màu cà phê sữa. Hừ! cũng biết hưởng thụ quá nhỉ, ghế của cư nhiên ngồi còn muốn thoải mái hơn bộ ghế đắc tiền nhập từ Ý của .



      “Cũng bắt đầu công tác, mà tôi chưa thấy cậu qua trình diện nên đành qua đây xem thử.” Trong lời đúng là có phần trách cứ. quyết phải đuổi cái tên bại hoại này ra khỏi công ty mới được. Nếu là người khác dễ dàng, còn đằng này giao tình của cùng Dương Khinh Nghĩa đúng là rất tốt, thể thẳng thừng xua đuổi con trai ông ta được.



      Dương Khinh Tiêu hơi ngẩng ra chút rồi mới đứng dậy, “Xin lỗi chủ tịch, hôm nay có chút hưng phấn nên sau khi dọn xong liền lấy tài liệu ra xem, quên mất phải qua chào hỏi chủ tịch. À! Chủ tịch muốn uống gì? Trà hay cà phê?”



      “Cà phê!”



      “Được! Chủ tịch chờ chút, tôi pha, rất nhanh trở lại!” xong tất tả ra ngoài.



      Y Tịnh nhìn theo bóng dáng cao lớn kia trong lòng kinh ngạc nhiều hơn nữa, tại sao tên này chuyện với mình lễ phép như vậy, mặc cho mình khi dễ làm khó vẫn chịu đựng, phải trước đây rất vừa mắt mình sao. Mặc kệ, để xem diễn trò gì.



      suy tính người kia cũng quay lại, tay là hai tách cà phê còn bóc khói: “Mời ngài, chủ tịch!”



      Mộ Dung Y Tịnh tiếp nhận tách cà phê, hương thơm bốc lên làm có cảm giác muốn uống. Cái gì vậy chứ, cà phê tên này pha sao lại có mùi thơm dễ chịu như vậy, chẳng phải bình thường nhân viên của pha cũng cùng loại nhưng cái mùi kia nghe thế nào cũng khó uống. Nhấp thử ngụm, đúng rất ngon, có đúng là pha vậy?



      Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc nhưng lộ ra, vẫn điềm tĩnh uống cà phê, nhìn ngắm quanh phòng. Nhưng cái màn này mà để cấp dưới nhìn thấy chắc chắn dọa ít người sợ hãi nha. Chủ tịch của bọn họ rất kiệm lời, trong các buổi họp tổng kết chỉ yên lặng lắng nghe, nếu có cũng cực kì ít. Tính tình băng lãnh vô tình,bá đạo trầm rất đáng sợ, tuy có vẻ đẹp thần thánh nhưng mà chỉ là để người ta ngắm nhìn …qua tạp chí. Chứ nhìn trực diện bên ngoài mấy ai có can đảm nhìn thẳng vào gương mặt . Đừng tới chuyện tự qua thăm phòng thuộc cấp, lại ngồi uống cà phê thong thả như vầy. Nhân viên pha cà phê, trà cho chủ tịch luôn than thầm vì sao lúc nào cũng bưng ra ly ca phê còn y nguyên dương nhiên có uống, vậy tại sao còn bắt bọn họ mất sức pha…



      Mộ Dung Y Tịnh uống gần hết tách cà phê mới đặt xuống bàn : “Cậu đừng xem tài liệu nữa, bắt đầu làm việc được rồi, lên lịch tuần tới cho tôi, mang tất cả các kế hoạch xem trước, phân loại ra cái nào cần xử lý trước cái nào sau, rồi đến báo cáo cho tôi. Tài liệu cần phải đọc, nhưng khi nào hết giờ ở lại mà đọc.”



      xong thèm nghe người khác trả lời liền bỏ .



      Dương Khinh Tiêu đứng chết trân tại chỗ, nuốt ngụm nước miếng. là bá đạo, đúng là lạnh lùng, rất có khí chất, rất có khí chất nha! ( công này bịnh chắc luôn!)
      honglak thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 3


      Ngồi bên bàn làm việc, Mộ Dung Y Tịnh đầu khó nghĩ. Nguyên lai chính là muốn mau mau tìm cách tống cổ tên bại hoại Dương Khinh Tiêu ra khỏi công ty. Mới quyết định đem hết công việc của mình đổ lên đầu người kia. Cứ tưởng rằng quá ba ngày nhận được đơn từ chức hoặc là báo cáo của phòng nhân bỏ việc lý do.


      Nhưng mà tại là ba tháng rồi, người kia những viết đơn từ chức mà ngược lại càng làm Mộ Dung Y Tịnh thể hiểu nổi nữa.

      Công việc của , người kia xử lý tốt, nếu tính là rất tốt luôn . Ngoài ra, còn cho thấy được năng lực làm việc cao thâm, mọi chuyện qua tay đều rất trôi chảy, những thế, quan hệ với đồng nghiệp càng ngày càng tốt. Đến nỗi những người trước đây nhìn vừa mắt cũng cười hề hề gọi tiếng Tiểu Dương, nữ nhân viên trong công ty càng lúc càng ồn ào về . làm cho Mộ Dung Y Tịnh đau đầu. Thầm nghĩ bản thân mình có phải là nhìn sai rồi .

      Cũng vì công việc của mình đều giao cho Dương Khinh Tiêu, Mộ Dung Y Tịnh lại bắt đầu thiết kế trở lại. Nhiều lần làm việc quá miệt mài mà quên giờ giấc, khi ngước lên nhìn đồng hồ mới nhận ra là nửa đêm. Lúc về ngang qua phòng trợ lý, đèn trong phòng còn sáng, theo khe cửa khép hờ, nhìn thấy được thân người cao lớn tựa vào ghế xem tài liệu, đôi mắt nâu trầm sau lớp kính cận tỏ ra tia mệt mỏi.

      Mộ Dung Y Tịnh ngạc nhiên, nếu mệt như vậy tại sao còn cố gắng, ra đem hết việc giao cho Dương Khinh Tiêu cũng là có chút quá đáng, nhưng người kia nếu muốn có thể từ chối. Nhưng mà trong trí nhớ, Y Tịnh chưa lần nào nghe Dương Khinh Tiêu từ chối công việc do mình giao. Lần nào cũng là nụ cười ôn hòa và cái gật đầu khe khẽ.

      Người này làm sao vậy, có là Dương Khinh Tiêu ?

      Nếu chình là nhân tài, hà cớ gì lại cho cơ hội.

      Sáng nay, lúc y đến tổng bộ, Dương Khinh Tiêu ở trong phòng làm việc của dọn dẹp. Nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh trầm bước vào phòng, Khinh Tiêu ngẩng lên cười với . Nụ cười nhu hòa ấm áp như nắng sớm, ánh mắt nâu có chút tỏa sáng như mật ong thượng hạng.

      Y Tịnh ngồi vào ghế, đưa tay vén ít tóc xõa trước trán ra sau: “Công việc tôi giao cậu ngày hôm qua làm tới đâu rồi, dự án đó cần gắp, nhưng tôi muốn chúng ra sớm hoàn thành để còn có thời gian kiểm tra lại.”

      Dừng tay chút, Khinh Tiêu : “Tôi làm xong rồi, chút nữa đem qua cho chủ tịch kiểm duyệt.”

      Rồi như nhớ ra chuyện gì ngẩng lên hướng Y Tịnh hỏi: “Chủ tịch ăn sáng chưa?”

      Liếc mắt nhìn qua Khinh Tiêu, Y Tịnh trầm ngâm chút, mới trả lời lạnh nhạt: “Tôi có thói quen ăn sáng.”

      Dương Khinh Tiêu nhíu mày vẻ mặt như vừa mới nghe tin động đất hay sóng thần gì đó, xong liền chạy ra ngoài, đợi Y Tịnh có phản ứng quay lại, đặt cái túi lên bàn, cười hì hì : “Chủ tịch, ăn sáng có sức làm việc, đây là điểm tâm cùng hồng trà tôi mua cho chủ tịch, ngài mau ăn a!”

      xong cũng như lúc vừa nãy, chạy biến lấy người, như sợ ở lại lâu chút, Y Tịnh đem túi đồ ăn thảy trả về cho .

      Cái gì vậy? Mộ Dung Y Tịnh đúng là càng lúc càng thấy khó hiểu, từ trước tới giờ chưa có ai ăn với như vậy, chưa có ai tỏ ra quan tâm với chuyện ăn uống của . Trong mắt mọi người, chính là thần thánh. Mà thần thánh có ăn hay quan trọng. Chỉ có người này….

      Mở cái hộp ra, bên trong có hai ngăn, ngăn là sủi cảo còn nóng, bên còn lại là ba cái bánh bao xinh. Bất giác cầm lên cái tiểu bánh bao đưa lên miệng cắn. Mộ Dung Y Tịnh cảm thấy sao mà ngon đến như vậy, biết người kia mua ở nhà hàng cao cấp nào. Lại uống ngụm hồng trà, là thơm.

      Y Tịnh liền trợn mắt ngạc nhiên với chính mình, từ khi nào mình lại có tư vị thưởng thức món ăn? Từ trước tới nay, ăn uống đối với quan trọng, mùi vị nào cũng như nhau, ăn cái gì cũng cần để tâm, chỉ là ăn để đáp ứng nhu cầu sinh học.

      Vì sao những thứ người nọ mang đến đều rất ngon?

      Buổi trưa ngày hôm sau, chuông báo nghỉ trưa vừa vang lên bao lâu Dương Khinh Tiêu lại gõ cửa phòng Mộ Dung Y Tịnh.

      “Chủ tịch, sao còn ở đây, ngài dùng bữa a? Có phải gọi người mang lên rồi ?”

      Nếu như là người khác, chắc chắn khó chịu mà ngay lập tức tống cổ ra khỏi phòng nhưng với Dương Khinh Tiêu, Y Tịnh lại có cảm giác đó.

      Chỉ là thờ ơ trả lời: “Tôi thấy đói.”

      Lại là vẻ mặt ai oán kia, Khinh Tiêu như gió lốc bay ra khỏi phòng, rồi lại để người ta kịp suy tính ào ào trờ lại, đem cái hộp bằng gỗ cùng với tách trà nóng đặt trước mặt Y Tịnh, “Chủ tịch, ngài thể qua loa chuyện ăn uống nha, là trụ cột của Mộ thị, chủ tịch ngài cần phải có sức khỏe tốt, đừng để sinh bệnh, mọi người lo lắng.”

      Cười nhạt, Y Tịnh bâng quơ : “Bọn họ là lo khi nào phát lương, cuối tháng có hay có thưởng…”

      Khinh Tiêu nhìn ý tứ: “Còn có tôi lo mà… À, thôi chủ tịch ăn trưa , thử xem tay nghề của tôi có được nha. Tôi quay về phòng.”

      Dương Khinh Tiêu rồi, nhưng Y Tịnh vẫn ngồi rất lặng lẽ, trong đầu lúc này đầy ấp câu cùng biểu tình của người kia [ Còn có tôi lo mà…]

      Từ lúc cha qua đời, chưa có ai quan tâm đến như vậy. ai hỏi ăn chưa, ai hỏi có mệt , càng ai cần giữ sức khỏe.

      nhàng mở nắp hộp gỗ ra, bên trong là phần bento rất đẹp cũng rất nhiều món, tất cả đều xinh xinh. Y Tịnh hơi loan loan khóe môi, người kia nghĩ là học sinh trung học hay sao?

      Nhưng ngay lập tức rơi vào trầm mặc. Là giả dối cũng được, là lòng cũng được. Mộ Dung Y Tịnh quyết định tiếp nhận quan tâm ấm áp này.
      honglak thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 4

      “Ai có thể cho tôi biết chuyện này là như thế nào ?” Mộ Dung Y Tịnh thanh lớn, cũng quát tháo, nhưng lãnh trong lời làm cả hội trường rét mà run. Sắc mặt của mọi người đều tái xanh, chuyện này đúng là chọc tới chủ tịch rồi.

      Tất cả đều là vì giám đốc bộ phận sản xuất, mê nữ sắc bị dụ dỗ kí hợp đồng mua vải kém chất lượng với giá cao. Cũng may Khinh Tiêu phát ra nên chưa kịp đem vào sử dụng, nếu lô hàng này bán ra ngoài biết ảnh hưởng như thế nào đến thương hiệu Alex_Darm.

      Giám đốc Khâu Đường đầu đầy mồ hôi cúi mặt xuống dám hó hé lời, cũng dám động đậy, ông ta sợ rằng nếu mình có bất cứ động đậy dù nhất cũng ngay tức khắc bị ném xuống mười tám tầng địa ngục. Cũng vì cái tính mê , lần này đúng là chết toàn thây.

      Hội trường giữ khí như hầm băng trong vòng hai mươi phút, lúc mọi người sắp chịu nỗi nữa có người cất tiếng phá tan bầu khí kinh dị này.

      “Chủ tịch đừng nóng giận!”

      Giọng đó là của trợ lý mới chủ tịch Dương Khinh Tiêu. Mọi người muốn tắt thở được giải vây, liền mạnh ai nấy hít lấy hít để khí. Nhưng mà được chút lại nhìn Dương Khinh Tiêu với ánh mắt thông cảm, trong lòng liền nghĩ: Đáng thương a, Tiểu Dương bình thường rất tốt với mọi người, lần này có chết, mọi người nhất định tiền phúng điếu khá nha! ( _.__!!)

      Mộ Dung Y Tịnh dường như vẫn lạnh nhạt, tỏ ra chút gì giận dữ, liếc qua : “Cậu nhìn thấy tôi giận dữ khi nào!” Cả hội trường nín thở, giọng điệu này rất quen thuộc nha, mỗi khi chủ tịch chuyện kiểu này coi như báo hiệu sắp có người “chết”.

      Dương Khinh Tiêu vẫn thấy gì là sợ sệt, nhìn qua lượt những người ngồi đây trong lòng kì quái, có cái gì mà họ sợ như vậy? Cả mẹ của cũng mặt mày tái mét nhìn lo lắng.

      “A ha, chủ tịch, vậy ngài cũng đừng khó chịu mà!”

      Oa! Có người chán sống rồi, dám chủ tịch “khó chịu”, trời ơi, Tiểu Dương, lần này cậu nhất định bị hỷ thi diệt tích ! Hội trường lại được trận kinh đảm.

      Chủ Tịch Mộ Dung Y Tịnh gõ gõ cây bút bi trong tay xuống bàn, gương mặt chút thay đổi, miệng khẽ nhếch lên chút trầm : “Cậu khi nào thấy tôi khó chịu?”

      Toàn thể người có mặt lúc này đúng là trong trạng thái bị uy hiếp đến cực độ, có lẽ lần đầu trong đời họ dự phiên họp đáng sợ như vậy. Chủ tịch bao giờ cười, mà khi cười tất có điềm kinh khủng sắp xảy ra. Bọn họ lần này còn tâm trí lo cho Dương Khinh Tiêu mà là sợ biết chính mình có hay bị đem ra lăng trì.

      Nhưng cũng có kẻ vẫn biết sống chết: “A, chủ tịch, chuyện này đúng là lỗi của giám đốc Khâu, nhưng mà ngài cũng biết, giao dịch hợp đồng cũng cần uống vài ly, mà khi uống rồi đầu óc có phần kém phán đoán . Lúc đó chắc là giám đốc Khâu nhìn bản mẫu nên mới gây ra lỗi này. Nhưng mà dù sao cũng phát kịp thời . Tôi tin chắc sau này giám đốc Khâu để sai sót như vậy đâu!”

      Mộ Dung Y Tịnh hơi thay đổi tư thế chút nhìn qua cái người co rúm góc đằng kia rồi nhìn sang Dương Khinh Tiêu: “Vậy cậu có chủ ý gì? Tuy chưa đến mức nhưng thiệt hại vẫn có, tội chết có thể miễn tội sống đúng là khó tha.”

      “Tôi nghĩ chỉ cần phạt cảnh cáo là tốt rồi, trừ lương nữa năm , nhưng vậy ảnh hường tiến độ công việc mà còn cho giám đốc Khâu cơ hội sửa chữa. Vả lại bây giờ tìm người tài như giám đốc Khâu quả khó a.”

      Y Tịnh thong thả đứng lên: “Cứ quyết vậy , giám đốc Khâu, lần sau đễ dàng như vậy đâu.” xong quay bước rời .

      Đợi bóng dáng chủ tịch ma quỉ khuất hẳng, mọi người mới thở phào, như được sống lại. Giám đốc Chung bước qua vỗ vai Khinh Tiêu: “Tiểu tử, cậu đúng là…điết sợ súng.”

      Mọi người cũng ta câu ngươi câu chúc mừng Khinh Tiêu vẫn còn toàn mạng. Mẹ cũng nước mắt rưng rưng ôm chằm lấy .

      Dương Khinh Tiêu hiểu vì sao tất cả lại có thái độ kì lạ như vậy, trong lòng cũng muốn cười, nhưng thấy bộ mặt ai cũng như đưa đám nên mới nén lại đến đau bụng.

      Sau hồi bình tâm, Khâu Đường mới đến gần cúi đầu thấp với : “Tiểu Dương, cảm ơn cậu, lần này có cậu dũng lên tiếng, có lẽ tôi phải tự đào lỗ chôn mình a, cậu đúng là hùng trong lòng mọi người.”

      Qua buổi họp kì quái, tất cả nhân viên trong công ty liền nhìn với ánh mắt sùng kính kiến có chút kì dị. Trong lòng tự hỏi, người trong công ty này làm sao vậy a!

      Buổi trưa khí hơi nóng, Dương Khinh Tiêu xuống tầng hai mươi uống cà phê, tầng hai mươi được dùng làm nhà hàng chuyên dụng cho nhân viên của công ty. Cây cối xanh tươi mát mẻ, còn có bức tường đá nước chảy róc rách suốt ngày, phía dưới có nuôi đàn cá koi Nhật Bản màu sắc sặc sỡ. Khinh Tiêu rất thích khí ở đây. Ngồi gần phía ngoài ban công, được bụi xương bồ che chắn làm thành góc riêng tư, thong thả nhấp ngụm cà phê. Công việc tuy nhiều nhưng cuộc sống khá thú vị, đồng nghiệp có lúc hiểu nổi nhưng mà ai cũng tốt. Nhất là người kia a, hôm nay cậu ấy mặc bộ tây trang màu chàm làm nổi bật làn da trắng, rất xinh đẹp, so với mỹ nữ càng đẹp hơn, dáng người cao ráo thon dài, làm người mẫu nổi tiếng cũng sai. Lúc nghĩ đến Mộ Dung Y Tịnh, khóe môi Khinh Tiêu hiển nét cười rất nhu tình, nhưng mà chính bản thân cũng nhận ra .

      có nghe người trong công ty chưa, Dương trợ lý vậy mà hề xảy ra chuyện nha!”

      miên man suy nghĩ lại nghe nhắc đến mình, Khinh Tiêu cũng tập trung nghe. Nhận ra giọng này là của Tina, thư kí của giám đốc Chung.

      “Tôi có nghe mà, chuyện động trời như vậy sao lại biết chứ, chủ tịch những làm khó mà còn tha bổng cho ấy luôn, còn phạt giám đốc Khâu rất nữa, chuyện đúng là thể tin được mà.”

      Ai, lại cái chuyện này, có cần phải làm quá lên ? Dương Khinh Tiêu xoa trán nghĩ.

      Giọng của nhân viên nữ nào đó lại tiếp: “Trời ơi, từ bao giờ chủ tịch lại nhân từ như vậy? Tôi còn nhớ lần trước tổ trưởng tổ may mặc làm mất bản thiết kế bị chủ tịch đuổi khỏi công ty, nghe đâu đuổi luôn cho bén mãn tới Đài Bắc nữa, cả nhà phải lang thang đầu đường xó chợ lại còn đột nhiên mắc bệnh nan y chữ trị được. là thảm!”

      Tina lại tiếp: “Chưa hết đâu nha, có người xúc phạm đến chủ tịch nga, qua ngày hôm sau đột nhiên mất tích. Mọi người ta bị chủ tịch cho người trừ khử rồi vất xác xuống biển. Ai, đắc tội chủ tịch chỉ có con đường chết.”

      Sau đó Dương Khinh Tiêu còn nghe rất nhiều lời đồn về vị chủ tịch ma quỉ Mộ Dung Y Tịnh, tất cả đều rất sùng kính , nhưng mà cũng ôm nỗi sợ hãi mơ hồ. Bởi vì lương nhân viên của Mộ thị rất cao, môi trường làm việc rất tốt nên mọi người đều muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này.

      Tuy nghe nhiều, nhưng Khinh Tiêu cũng để vào đầu, vẫn hằng ngày chạy qua chạy lại phòng chủ tịch. Gần đây chuẩn bị đồ ăn đều làm thêm phần, chủ tịch Mộ Dung cũng từ chối. Dương Khinh Tiêu lại lấy đó làm niềm vui, mỗi ngày đều suy nghĩ hôm sau nấu món gì.

      Vào văn phòng, Mộ Dung Y Tịnh hít vào hơi khí thơm ngát. Đúng là rất thoải mái, nhìn qua phát kệ trang trí gần bàn làm việc có bình hoa tử đinh hương lớn. Hương hoa thơm ngát cả căn phòng, mùi hương gây gắt mà dịu dàng thoang thỏa, làm người ta muốn rơi vào trạng thái hôn trầm ( là buồn ngủ ý). Những đóa hoa màu tím xanh nho kết thành chùm rất đẹp lại phù hợp với sắc trắng xám của căn phòng.

      Ngồi xuống ghế, Mộ Dung Y Tịnh đưa tay chạm vào chùm hoa, hương thơm như tỏa ra ôm ấp lấy cả người . Trong lòng liền biết tác phẩm này là của ai, khóe miệng lại cong lên, người kia cũng biết cách chơi hoa nha!

      Hai tháng này, cuộc sống của dường như có chút đổi khác, còn tịch mịch, còn thấy chán nản với hàng đống công văn chất chồng, cũng phải hằng ngày đối mặt với bốn bức tường vô vị.

      Người kia thường hay qua văn phòng của chuyện, tuy chỉ là mình Dương Khinh Tiêu độc thoại, còn Mộ Dung Y Tịnh chỉ là khép hờ mắt tỏ ra hờ hững, nhưng từng câu của người đó đều nghe rất . Lúc sáng pha cà phê và mua điểm tâm cho , buổi trưa đem cơm pha trà. Mà những món ăn người đó đem qua đều rất tinh xảo, thể được chăm chút dày công trong đó, ăn vào cũng thấy ngon hơn gấp vạn lần.

      Cũng có lúc Mộ Dung Y Tịnh nghĩ Dương Khinh Tiêu mua những thứ này ở nhà hàng rồi bảo mình chuẩn bị, nhưng mà ý nghĩ đó liền bị gạt . Vì sao tiếp nhận còn hoài nghi làm gì, chẳng phải nguyện dù là giả dối cũng tiếp nhận hay sao?

      Trong lòng biết vì sao lại dâng lên cảm xúc khó diễn tả, hàn băng chất cao trong tim phút chốc như tan chảy, bao nhiêu u uẩn nhiều năm trước trong lúc này cũng như tan còn dấu vết. Cuối cùng, bản thân mình đối với người đó là loại cảm tình gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :