Tơ Đồng Rỏ Máu - Quỷ Cổ Nữ (40 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tơ Đồng Rỏ Máu
      [​IMG]


      Tác giả : Quỷ Cổ Nữ
      Dịch giả : Trần Hữu Nùng
      Thể loại: kinh dị - ma
      Kích thước: 15 x 24 cm
      Số trang: 394 - 40 chương
      Ngày xuất bản: 10 - 2 - 2014
      Giá bìa: 105.000 ₫
      Công ty phát hành: IPM
      Nhà xuất bản: NXB Văn Học


      Giới thiệu
      Trăng sáng nơi đầu núi

      Cành lìa cây rụng rơi

      Chim hãi hùng im tiếng,

      Bên cầu dấu xương phơi…

      Lúa ngát hương mùa mới

      Át mùi thây trôi

      Ếch kêu đêm rộn rã

      xua được chơi vơi.

      Cách đây mấy trăm năm, dưới thời nhà Minh, ở châu nọ liên tiếp xảy ra án mạng thế này. Các lần lượt mất tích, khi tìm được thi thể họ thấy cái xác nào cũng cụt mất ngón tay. bộ khoái của Đông Xưởng dốc hết tâm huyết điều tra vụ án. Mấy chục năm trôi đều tốn công vô ích, đến ngày nọ, sắp tới lúc rửa tay gác kiếm, quá tuyệt vọng, ông ta bèn thực lần chót, bày con mồi, giăng cái bẫy, bẫy tên thủ phạm tới chặt tay giết người.

      Hung thủ vẫn thoát. Con mồi bị giết. Bộ khoái nhất thời phẫn uất, ngất lịm . Khi tỉnh lại, như bị quỷ ám, ông ta lê bước đến hốc nhà, lôi ra cái tráp vẫn giấu kín, mở ra. Giữa mùi mốc hôi lưu cữu nhiều năm, lẫn vào mùi thịt bắt đầu phân hủy. Giữa những khúc xương ngón tay trắng khô, là ngón tay gần đây mới chặt.

      Năm trăm năm sau, Giang Kinh lại nổi lên vụ án giết người hàng loạt có tên “ngón tay khăn máu”. Nhiều đáng thương bị mất tích, gia đình họ thoạt tiên nhận được bưu kiện, bên trong nhúm ngón tay bị chặt của họ. Nhưng vài năm, thậm chí vài chục năm trôi , vẫn chưa phát hoặc thấy xác họ bị trả lại. nghi phạm bị bắt. Lão khẳng định vụ án vẫn tiếp diễn, nhưng cho biết chi tiết, chỉ khăng khăng đòi gặp Na Lan. Và khi đến, lão đưa ra các câu đố khác nhau. Phải giải được loạt câu đố này, mới mong chặn được vụ án, tìm được xác những người bị hại bao nhiêu năm qua. Na Lan mù mờ theo chỉ dẫn, mỗi khám phá lại đẩy lên mức độ bấn loạn và hiểm nguy mới, nhưng bấn loạn và hiểm nguy nào sánh được với kết cục chờ phía cuối chặng đường.

      Là tập thứ ba trong series truyện kinh dị Hồ sơ tội ác, Thây cụt ngón là cao trào, cục diện mới khẳng định bút lực hùng hậu của Quỷ Cổ Nữ. Trong tập này, người bí hiểm luôn theo dõi Na Lan từ Hồ tuyệt mệnh sang Tuyết đoạt hồn được hé lộ phần trước bạn đọc. Nhưng bên cạnh người đó, còn ít nhất ba người bí hiểm nữa cũng tham gia vào trò theo dõi dai dẳng thể chịu nổi ấy, phủ thêm lớp sương ngầu đục lên đất Giang Kinh vốn vẫn chứa vô vàn truyền thuyết và bão tố của lòng người này.
      *

      Thông tin tác giả


      Quỷ Cổ Nữ là bút danh chung của cặp vợ chồng người Trung Quốc sống ở Mỹ. Vợ là Dư Dương kỹ sư thâm niên về phần mềm máy tính. Chồng là Dị Minh chuyên gia y học nổi danh. Mùa xuân năm 2004, hai người dùng tên , cùng xuất bản cuốn tiểu thuyết dài Mùa xuân dòng sông băng, được giới chuyên môn đánh giá cao.

      Giữa năm 2004, bằng bút danh Quỷ Cổ Nữ, hai vợ chồng tung lên mạng tiểu thuyết kinh dị nhan đề Kỳ án ánh trăng. Tác phẩm gây chấn động ngờ, lôi cuốn hàng triệu độc giả chỉ trong vòng vài ba tháng, đăng tải nửa chừng nhận được lời đề nghị xuất bản từ Nhà xuất bản Nhân Dân Thượng Hải.

      Hồ tuyệt mệnh là phần 1 trong series Hồ sơ tội ác gồm bảy phần, tập trung khai thác yếu tố ác quỷ tâm linh. Bằng bút pháp ma mị làm khuynh đảo người đọc, Hồ tuyệt mệnh tuy mới xuất nhưng trở thành tượng của văn hóa đọc, kế tục Kỳ án ánh trăng vững vàng củng cố địa vị Stephen King Trung Quốc của Quỷ Cổ Nữ.

      Last edited: 7/12/14
      AnnabelleGấu's thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Hắc Mộng



      Văn Nhược Phi vừa tan ca khỏi cục Công nghiệp . Mới có 7 rưỡi tối, nhưng thời tiết mùa đông lạnh chớ, ngày lại còn ngắn cũn, lấy xe đạp ra khỏi nhà để xe trời hoàn toàn tối mịt. Thực ra tích cực đến nỗi tình nguyện làm về muộn thế này đâu, chỉ vì lãnh đạo tỉnh tự nhiên cầu kiểm tra đột xuất, thành phần thực tập sinh như là phải bận bù đầu cho đến phút chót. Giờ đây, nhìn lên bầu trời đen kịt cùng ánh đèn đường mờ mịt, muốn thân mình tìm đến Giang Kinh này đâu, thà rằng cứ ở lại Thành Đô tìm bừa 1 cơ hội thực tập nào đó còn tốt hơn, ít nhất ngày nào cũng được gặp bạn trai Ba Du Sinh của mình. Với tình trạng đặc thù như ngày hôm nay, chỉ cần 1 cuộc điện thoại thôi, thế nào Ba Du Sinh cũng đến đón ngay lập tức à xem.


      Là vậy, hồi đầu, vừa nghe ở Giang Kinh có 1 đơn vị tuyển thực tập sinh là chạy ngay đến đây đăng ký, như thể muốn chạy trốn khỏi Thành Đô vậy.


      Chỉ có mình biết rằng muốn trốn khỏi Thành Đô, ngay đến Ba Du Sinh cũng hề biết bí mật này.


      Văn Nhược Phi sống tại ký túc của cục Công nghiệp , thời gian lại đến toà nhà văn phòng cục khoảng 12 phút. Bực nỗi, mới đạp xe được mấy vòng tuyết bắt đầu đổ xuống ào ào, mặt đường trơn ướt khiến suýt ngã mấy lần.


      Có lẽ vì quá để tâm đến mặt đường càng lúc càng xấu mà Văn Nhược Phi để mắt đến người lại phía trước cùng con đường này.


      Xe đổ, người ngã.


      Có tiếng rên rỉ xuýt xoa văng vẳng đâu đó quanh đây. Văn Nhược Phi tạm thời bỏ mặc cái chân đau của mình, lồm cồm bò dậy về phía có tiếng rên phát ra – biết mình đâm ngã người ta, giờ chỉ mong hậu quả gây ra quá nghiêm trọng thôi.


      Nhưng hậu quả lại nghiêm trọng ngoài sức tưởng tượng của . Con đường này rộng, trước nay cũng đông người qua kẻ lại cho lắm, ánh đèn đường xa xăm dù có muốn xuyên qua màn tuyết cũng đành bất lực, xung quanh vắng hoe bóng người. có thể lờ mờ nhận ra có đống đen xì rệt nằm lù lù mặt đường, nhìn cứ như phải là hình người. tiến lại gần hơn chút, mặt đất bị tuyết phủ trắng, hình như có vũng máu lan rộng ra.


      giật thót tim, dường như rất muốn hét lên: Chỉ bị xe đạp đâm vào thôi, sao có thể chảy nhiều máu thế được!


      Dưới ánh đèn tậm tịt, cuối cùng cũng thấy , mặt đất là 1 xác chết đầu!


      thể, xác chết làm sao phát ra tiếng rên rỉ được?


      há hốc miệng định kêu cứu, nhưng muộn. Có 1 bàn tay đeo găng bất chợt thò từ phía sau ra, bịt chặt miệng lại.


      Văn Nhược Phi tỉnh lại trong cơn đau đớn dữ dội. Đây là đâu?


      thể nhận ra đây là nơi nào, chỉ biết là địa điểm công cộng được quang minh chính đại. Từng cơn gió lạnh buốt thi nhau thổi tới, luồng ánh sáng yếu ớt chiếu thẳng vào căn nguyên của cơn đau tột cùng mà chịu đựng.


      Bàn tay của .


      Hoặc là mơ, hoặc là tưởng tượng, lờ mờ nhớ ra ánh sáng sắc lạnh của lưỡi dao.


      Máu chảy.


      Ngón trỏ bàn tay phải của bị cắt đứt. Văn Nhược Phi hét lên tiếng xé lòng, nhưng tiếng kêu lập tức bị chẹn lại bởi cục vải nhét kín trong miệng , nên chỉ phát ra được những tiếng ư ưm từ cổ họng. Hai tay bị trói chặt, hai chân cũng sao cử động nổi – cúi đầu nhìn xuống, cổ họng lại oà tới tràng tiếng kêu kinh hoàng nữa: Hai chân của , bị chôn trong đất!


      bãi đất sét lớn rơi từ cao rơi xuống, đổ phịch tới xung quanh chân .


      Có tiếng cười kỳ quái, dường như được phát ra từ sâu dưới lòng đất, hệt như vô vàn mũi kim nhọn hoắt lăn qua lăn lại làn da mềm mại trơn nhẵn của , hệt như con mãng xà cuộn tròn quanh người quyết buông ra.


      “Tại sao muốn khỏi Thành Đô?” Sau khi tiếng cười dừng lại là những câu hỏi tỏ ra rất quan tâm của đối phương: “Tại sao mới nghe tin có đơn vị thực tập phù hợp ở Giang Kinh ngàn dặm xa xôi này vội vội vàng vàng đến nộp đơn xin vào? Tại sao ngay đến người bạn trai định trao thân gửi phận cả đời cũng khuyên nổi ?”


      Văn Nhược Phi muốn : thể hiểu được đâu, ai hiểu được đâu, ngay cả Ba Du Sinh cũng thể hiểu. Nhưng làm sao được, chỉ vì miệng bị bịt kín bởi chiếc khăn tay, mà hơn hết, ngực hết sức ngột ngạt, thể phát được bất kỳ thanh nào ra nữa – - biết từ bao giờ mà đống đất sét tanh ngòm dội từ xuống lấp đầy đến ngực .


      bàn tay đeo găng màu đen thò xuống, giật phăng chiếc khăn bịt miệng ra. gào lên tiếng thảm thiết theo bản năng, cuối cùng hét ra được! Tiếng la hét thảm thương hoà lẫn với tiếng cười còn rợn người hơn, tạo ra thứ thanh hỗn tạp như ma quỷ say sưa chơi đùa.


      Nếu có tiếng điện thoại đột ngột đổ chuông giữa đêm hôm khuya khoắt biết cơn ác mộng khủng khiếp nửa nửa hoang đường này còn diễn tiến đến đâu. Bạn mất tích là chuyện của 13 năm trước, nhưng trong lòng hiểu tại sao gần đây cơn ác mộng này lại thường xuyên xuất như vậy.


      Chủ nhân của giấc mơ vừa rồi chính là Ba Du Sinh. thò tay lên với lấy chiếc điện thoại nóc tủ ở đầu giường, lòng bàn tay vẫn ướt đẫm mồ hôi do giấc mơ đó gây ra. Thời gian hiển thị điện thoại là 4:06 sáng. Chỉ có đại đội trưởng đội điều tra hình kiêm tổ trưởng tổ trọng án Ba Du Sinh mới để chuông điện thoại ở mức to nhất trong khi ngủ; và cũng chỉ có Ba Du Sinh mới thấy bực bội tức tối vì bị làm phiền lúc nửa đêm nửa hôm yên giấc thế này.


      Thoát được khỏi giấc mơ đó, cũng tốt.


      nhấc điên thoại lên, đáp tiếng, lẳng lặng nghe người bên kia trình bày xong, mồ hôi trán túa ra còn nhiều hơn.


      Chuyện lo lắng nhất xảy ra.


      Viên cảnh sát trực ban của đội điều tra hình vừa báo cáo vụ án được chuyển lên từ phân cục, 23 tuổi tên Hàn Tây, sau khi thu dọn xong cửa hàng thời trang cao cấp, đến giờ vẫn chưa thấy về nhà và mất liên lạc với người bạn trai sống cùng tên Thẩm Đại Hổ.


      “Lần cuối cùng liên lạc được với ấy là mấy giờ?” Giọng điệu Ba Du Sinh lại hoàn toàn giống như toát mồ hôi chút nào.


      “Là 1 tin nhắn cuối cùng giữa họ, khoảng 5 tiếng trước, sau đó còn liên lạc được với Hàn Tây nữa.”


      Ba Du Sinh thừa biết, 1 người mới mất liên lạc trong 5 tiếng là chưa đủ điều kiện cấu thành vụ án mất tích, liền hỏi: “ như vậy là, có chứng cứ?”


      Ban đầu Thẩm Đại Hổ lo lắng lắm khi Hàn Tây về nhà đúng giờ, chỉ vì những tin nhắn đương qua lại giữa hai người vẫn còn nóng hổi trong điện thoại, mà cũng biết , tình của Hàn Tây đối với mình nhiều tầng nhiều lớp thế nào, bao giờ có chuyện bỏ lời từ biệt. Chắc chắn là khi sắp đến giờ đóng cửa cửa hàng có khách đến xem hàng nên phải nấn ná lại lúc. Mặc dù bình thường khi làm Hàn Tây có trang điểm rất tỉ mẩn, nhưng đó là cầu của công việc, chứ chắc chắn thể, và cũng có gan chơi bời với giai khác.


      Nhưng, 2 tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Thẩm Đại Hổ bắt đầu thấy có chút sốt ruột, bắt đầu nhắn tin liên tục cho Hàn Tây, nhưng thấy trả lời lại, gọi điện tắt máy. ra khỏi căn phòng mà hai người sống chung, qua lại trước cổng tiểu khu. Chuyến xe buýt cách chuyến cuối cùng 1 tiếng khỏi. Hút hết 2 điếu thuốc, ba năm chiếc xe buýt đỗ lại rồi bỏ , vẫn chưa thấy bóng Hàn Tây đâu. biết, có chuyện bất thường xảy ra.


      quay về nhà, nhớ là Hàn Tây có 1 quyển danh bạ điện thoại, đó có số liên lạc của ông chủ và mấy chị em bạn bè của ấy, định gọi hỏi từng người . Nếu có tin tức gì ra hồn, phóng xe máy đến cửa hàng nơi ấy làm việc tìm xem sao. Nếu cửa hàng đóng cửa phải làm gì tiếp đây? nghĩ, vậy là vận đen của 2 người: Hàn Tây và tên khốn nạn nào đó cướp Hàn Tây khỏi . Thẩm Đại Hổ si tình thế nào, chắc chắn Hàn Tây thừa hiểu.


      Vừa lôi được chìa khoá ra để mở cửa Thẩm Đại Hổ phát chiếc túi xách phụ nữ treo nắm cửa của cánh cửa sắt, chiếc Hermes nhái, chính là quà sinh nhật năm ngoái tặng Hàn Tây. Thẩm Đại Hổ hơi mỉm cười: Biết là ấy làm chuyện ngu ngốc đó đâu mà. Nhưng ngay sau đó lại thấy hết sức kinh ngạc, tại sao lại treo túi cửa thế này?


      gỡ chiếc túi xuống, mở khoá cửa, ấn công tắc bật đèn, cất tiếng gọi dịu dàng nhất có thể: “Tây Tây! Sao về muộn thế em, còn với tiếng nữa? Nửa đêm rồi, có biết lo lắng thế nào ?”


      có tiếng trả lời.


      “Tây Tây!” Giọng điệu bắt đầu có chút cáu giận: “Đừng giở trò này ra với , em định lấy im lặng là vàng à? có giá trị với đâu!”


      Vẫn có tiếng đáp lại.


      Căn hộ bé này phải nơi thích hợp để chơi trò trốn tìm, Thẩm Đại Hổ nhanh chóng xác định Hàn Tây hoàn toàn có trong nhà! Nhưng tại sao túi xách của ấy lại xuất ngoài cửa?


      thẫn thờ, lẽ nào, cuối cùng vẫn là ấy muốn bỏ mình? Để đoạn tuyệt hoàn toàn, trước khi còn trả lại món quà “quý giá” mình tặng ấy? Đầu óc bắt đầu bốc lửa phừng phừng, nắm tay ngứa ngáy vô cùng, chỉ muốn đấm người ngay lúc này, chỉ muốn nghe thấy tiếng mũi vỡ, răng rụng tả tơi, nhưng trong căn phòng trống hoắc này, chỉ có thể điên tiết mà ném chiếc túi xuống đất thương tiếc thôi.


      Khoá của chiếc túi bị bung ra, đồ đạc bên trong tung toé khắp sàn nhà, bao gồm chiếc Iphone nhái tặng nữa. Thẩm Đại Hổ lại bắt đầu hoài nghi: khó tưởng tượng Hàn Tây lại có thể từ bỏ chiếc điện thoại ấy vốn hết sức nâng niu, nếu bỏ trốn theo zai mà mang theo điện thoại có phải là rất bất tiện . nhặt chiếc điện thoại lên, hi vọng có thể tìm kiếm được manh mối gì đó qua lịch sử cuộc gọi – - Gần như ngày nào cũng kiểm tra điện thoại của Hàn Tây, ngoài mấy tin nhắc rác quảng cáo lừa đảo ra, chưa bao giờ phát ra bất kỳ số điện thoại khả nghi nào, nếu Hàn Tây có người khác bên ngoài ràng trình độ che giấu của ấy rất chuyên nghiệp. Lần này cũng phải ngoại lệ, qua mấy tiếng đồng hồ, chỉ có mấy tin nhắn do chính gửi đến thôi.


      chiếc hộp màu xanh da trời nằm bên cạnh chiếc điện thoại nhanh chóng thu hút ánh mắt của : “Durex”, “Bao cao su làm từ mủ cao su tự nhiên”. run rẩy nhặt chiếc hộp đó lên, mẹ nó chứ, cái hộp đắt tiền thế này, trông có vẻ phải hàng nhái đâu!


      Thẩm Đại Hổ bất chợt cảm thấy chiếc hộp chứa BCS này có vẻ nặng hơn so với tưởng tượn g của , tạm thời gác trái tim bị cháy xém vì thù hận sang bên, kéo cái nắp đậy bên của chiếc hộp ra, trước tiên là rút ra cục vải trắng to bằng nắm tay, chất liệu tương đối chắc chắn, kiểu giống như vải bò. chợt nhớ ra, hình như hôm nay Hàn Tây mặc chiếc quần bò bó sát màu trắng làm.


      tò mò nhìn chằm chằm vào nắm vải bò màu trắng này, hình thù ra đâu vào đâu, như thể bị cắt ra rất vội vã. Lật tấm vải lại, sững sờ: nền vài trắng ghê sợ đó, có vết máu đỏ thẫm.


      Dường như chiếc hộp “Durex” này còn nặng hơn vừa rồi, thò tay vào trong đó 1 lần nữa, nhưng lập tức co rụt lại như vừa chạm vào nguồn điện, chiếc hộp bị vứt xuống, rơi lăn lóc sàn nhà, ngón tay người trắng bệch thòi ra.


      “Là ngón tay của Hàn Tây phải ?” Ba Du Sinh khoác xong áo gió lên người.


      “Người của phòng kỹ thuật và phòng thí nghiệm bắt tay vào xác minh, nhưng Thẩm Đại Hổ quả quyết đó là của Hàn Tây, bởi vì kiểu hoa văn sơn móng tay hình hoa cúc trống tâm nền đỏ tím của ngón tay đứt đó chính là kiểu Hàn Tây mới đánh cuối tuần trước.


      “Mễ Trị Văn! tỉnh chưa?”


      Đầu điện thoại bên kia có chút ngập ngừng, Ba Du Sinh lập tức cảm thấy có điềm chẳng lành. Khi cảm giác này xuất , kết quả khiến người ta rất khó chịu đựng.


      lặng nghe đối phương trả lời xong câu hỏi. Mồ hôi trán giọt xuống khoé mắt, cay xè. Mễ Trị Văn, kẻ tình nghi quan trọng bị giám sát chặt chẽ biến mất khỏi tầm mắt của cảnh sát.


      Nếu người bạn hay thân nhân nào đó của Ba Du Sinh xuất trước mặt vào lúc này, chắc chắn bắt gặp Ba Du Sinh hoàn toàn giống với vẻ bình lặng thường ngày, hoặc có thể , là gặp người hoàn toàn khác – ta có tướng mạo giống hệt Ba Du Sinh nhưng có thần thái của người xa lạ, mệt mỏi, thậm chí là già nua.


      “Đội trưởng Ba?” Cậu cảnh sát trực ban cũng quen với việc đội trưởng của mình im lặng quá lâu.


      “Các cậu lập tức truyền đạt lệnh động viên đến các phân cục, lực lượng cảnh sát toàn thành phố cùng hiệp đồng điều tra. Tôi đến ngay lập tức.” Ba Du Sinh cố gắng lấy lại trạng thái bình thường. cúp máy, nhanh chóng mặc đồng phục cảnh sát lên, nhưng rồi bất giác lại mở điện thoại ra, nhìn cái tên trong danh bạ. bắt đầu thấy tiếc nuối, nên để ấy dính líu vào vụ án này.


      Nhưng mà cho tới giờ phút này, cảm giác của lại mãnh liệt hơn bất cứ khi nào: Có thể, chỉ có ấy, mới có thể khiến bi kịch này kết thúc nhanh nhất.


      Hoặc là, khiến bi kịch này trở nên tang thương hơn.


      Nhưng còn lựa chọn nào khác. ấn nút gọi , chuông đổ được 3 tiếng, giọng ngái ngủ của ấy cất lên: “Thầy Ba ạ?”


      “Na Lan, tôi lưỡng lự rất lâu, biết nên với em thế nào, lại phải kéo em vào vụ án, nhưng mà, có cách nào khác….Án ngón tay đứt lại xảy ra rồi, chúng ta vừa có nạn nhân nữa!”
      Annabelle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Viếng Thăm Ma Quỷ



      Mười ba hôm trước.


      Qua khe mành mành cửa sổ, thoáng nhìn nhận ra Na Lan, băng qua làn mưa bụi giăng giăng.


      con đường rộng rãi trước khu điều trị nội trú, người qua lại như mắc cửi, rất đông bác sĩ, y tá và người nhà vào thăm bệnh nhân, ai nấy giương ô màu đen, màu ghi, màu xanh… nhưng nhận ra Na Lan ngay!


      Với mỹ nữ, khuôn mặt và vóc dáng chỉ là hình ảnh hai chiều, chính phong độ và khí chất mới là nét đặc sắc khiến họ trở thành báu vật lập thể đa chiều.


      Nhờ nhạy cảm với khí chất của Na Lan, bên Ba Du Sinh đỡ được bao nhiêu mệt mỏi vất vả trong việc tìm giữa đám đông. Thiếu nữ thời nay cho rằng mình mặc áo mỏng hai dây, hơ hở dưới hở lưng rất bắt mắt; đúng thế , ai nghi ngờ gì, nó rất bắt mắt đàn ông nhưng đó chỉ là sức hút ở tầm thấp mang tính bản năng động vật, hấp dẫn mong manh ấy chỉ thoáng qua rồi tan nhanh.


      Trình độ và hiểu biết của Ba Du Sinh vượt mặt bằng thẩm mỹ của “số đông”. Cũng đừng hiểu lầm ánh mắt ngưỡng mộ của khi nhìn Na Lan là thèm khát trỗi dậy. còn bồng hột như thời trai trẻ nữa, đầy mình bệnh tật và chẳng biết lúc nào bị ông trời “gọi ”; chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện sau cùng, biểu diễn lần cuối, để lại ấn tượng sâu sắc cho thế giới này.


      Sau đó, hạ màn, rời sân khấu.


      Cho nên lần trình diễn này được phép đọc nhầm lời thoại hay làm nhầm động tác nào. Cũng may vì Ba Du Sinh xưa nay luôn theo đuổi hoàn mỹ cho nên tự tin của là có căn cứ, dường như nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả.


      Đúng giờ, Na Lan bước vào khu buồng bệnh. Tất cả đều diễn ra như sắp đặt của .


      Bệnh viện Phổ Nhân nằm ngay trung tâm thành phố, là trong những bệnh viện hàng đầu trực thuộc Đại học Y khoa Số 2 Giang Kinh, khu buồng bệnh vừa được trùng tu năm kia, có mái vòm cong cong, thảm sàn và giấy dán tường dùng màu ấm áp, giúp bệnh nhân giảm bớt cảm giác nặng nề. Bên ngoài khu nhà, cuộc chiến giữa gió lạnh và khí ấm chưa phân thắng bại; nhưng trong nhà, nhớ hệ thống sưởi nên mùa xuân nhân tạo vẫn ngự trị..


      Thế mà khi bước vào khu buồng bệnh, Na Lan vẫn hơi rùng mình.


      Có phải do tác động tâm lý ?


      Na Lan là nghiên cứu sinh Khoa Tâm lý Đại học Giang Kinh, chính trải nghiệm và khám phá ra vụ án “năm xác chết”, vụ hung sát bằng ma túy trong khu nhà tuyết miền đông bắc[1] , vận dụng hết mọi khả năng mà mình có, sau đó nhà trường và cảnh sát cùng ép chấp nhận mấy lần phỏng vấn. Nhà trường muốn xây dựng hình ảnh trí thức trẻ tiêu biểu, cảnh sát muốn xây dựng hình ảnh công dân tốt dũng cảm cộng tác với cảnh sát. Na Lan trả lời phóng viên nhiều lần, rằng tôi phải đóa hồng bằng thép hay biết sợ là gì; trái lại, rất sợ xem phim kinh dị, cực ghét ra đường mình ban đêm.


      [1] được miêu tả lần lượt trong Hồ tuyệt mệnh và Tuyết đoạt hồn.


      Lần đầu Na Lan tiếp xúc với tội ác là bảy năm về trước, khi cha bị hại. Kể từ lúc tận mắt nhìn thấy thi thể của cha, cảm giác sợ hãi luôn ám ảnh thậm chí bám riết lấy . Nhưng cảm giác sợ hãi cũng rèn luyện bồi đắp cho khả năng quan sát nhạy cảm đối với vật và con người.


      Hôm nay lại nắm tay nỗi sợ hãi, nắm tay “người bạn cũ” vẫn sáng chiều đeo bám ấy.


      Nguồn cơn của nỗi sợ hãi nằm ngay trong khu buồng bệnh cố trở nên đầm ấm này.


      là lúc vào thăm bệnh nhân tấp nập nhất, thang máy khá chật, có ba y tá hộ lý và năm sáu người nhà bệnh nhân mà vẻ mặt của họ nặng nề hơn cả trời mưa gió; đứng trước bệnh tật, họ phãi chịu đựng tổn thất về sức khỏe, thời giơ, tiền bạc thậm chí cả người thân của mình.


      Na Lan hiểu hơn ai hết cảm giác bị mất người thân. Người cha thân của sớm ra ở tuối tráng niên, bạn trai mối tình đầu của vùi thây trong núi tuyết. Vết thương lòng của những lành mà ngày càng nhức nhối biết khi nào mới nguôi.


      Cửa thang máy mở, tầng thứ 11. Trong vòng mấy phút mà như trải đủ mấy mùa nóng lạnh, Na Lan nhanh chóng gạt bỏ những ý nghĩ rối bời, mỉm cười, đưa tay chào Ba Du Sinh đứng ờ hành lang đón .


      “Áy náy quá, hôm qua giao cho cả đống bài tập.” Ba Du Sinh . “ luôn là học trò giỏi, chắc xem hết rồi?”


      Ba Du Sinh thông minh, từng trải, nhiều chất thư sinh hơn là viên chức cảnh sát, là trong những nguyên nhân khiến thích giao thiệp với . mỉm cười, “Bài tập ở tổ trọng án của thầy Ba Du Sinh, em đâu dám lơ là? Nhưng em vẫn còn mấy vấn đề muốn hỏi thêm.” Ba Du Sinh là trong những người hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cho Na Lan, mỗi lần gặp , cũng hay gọi là “thầy”.


      hiểu tại sao hôm nay vẻ mặt nặng nề khác hẳn mọi ngày, thậm chí nét lo âu lên rất . gật đầu , “Ta cứ vào gặp lão . Có vấn đề gì để đấy hỏi sau.”


      Cả hai dừng chân trước căn phòng thuộc khu vực theo dõi bệnh nhân nặng. Tuy dành riêng cho bệnh nhân còn khả năng chữa trị nữa nhưng cơ sở vật chất vẫn y hệt như các khu vực khác, vẫn giữ gam màu ấm, sáng sủa, tường dán giấy màu xanh da trời, treo những bức tranh sơn thủy êm đềm nhõm, ánh sáng đầy đủ mà chói mắt.


      Ba Du Sinh nhìn qua cửa kính, , “Lão ấy kìa, giường giữa.”


      cái giường trắng là ông già vóc người khô héo nằm, cái chụp thở ô xi gắn vào mũi là sợ dây cuối cùng duy trì sống của ông ta.


      Na Lan , “Thoáng nhìn, em có được câu trả lời đầu tiên.”


      “Thế à?”


      “Em vốn định đến để các định bệnh nặng đến mức nào và có đủ tiêu chuẩn để được ra bệnh viện dân điều trị , nhưng dù có chuyên môn y khoa em cũng nhận ra rằng bệnh tình của ông ta rất nguy kịch.” Na Lan .


      Ba Du Sinh, “U não, bệnh động mạch vành khá nặng, tắc nghẽn động mạch phổi, bệnh liệt rung Pac-kin-sơn, tiểu đường… đủ cả…”


      “Và tâm thần phân liệt nặng nữa.”


      “Ừ nhỉ, trước mặt , dám múa rìu qua mắt thợ, suýt nữa quên béng điều đó! Bị ngần ấy bệnh nặng, xét đến vấn đề nhân quyền và nhân đạo, đều nên được đưa ra điều trị ở bệnh viện dân …”


      “… dù rằng phạm tội cưỡng dâm và giết người bất thành!” Na Lan thở dồn khi nhìn cẳng tay gầy đét như que củi thò ra ngoài chăn. “Có điều, với tội phạm nguy hiểm, hình như pháp luật kiểm soát rất chặt việc điều trị dân .”


      Ba Du Sinh gật đầu, “Nhưng lão ốm quá nặng, bệnh viện nhà tù đủ điều kiện chữa chạy lão phải được chuyển ra ngoài. Để đảm bảo, bên xin phép tòa án, đồng thời tổ chức giám sát lão cách thỏa đáng. Tình trạng như lúc này, lão rất ít có khả năng gây ra mối nguy gì. Các bác sĩ cũng đều nhận định rằng sống của lão chỉ có thể tính từng ngày.”


      “Bệnh nặng như vậy mà còn hứng thú chuyện phiếm với em à!” Na Lan hiếm khi dùng giọng châm biếm thế này, nhất là trước mặt Ba Du Sinh. Nhưng chẳng biết hôm nay bị rơi vào từ trường kỳ quái nào mà giữ được khả năng tự kiểm soát. Hay là, phạm nhân nằm chờ bảo lãnh kia chính là nguyên nhân?


      “Lão nằng nặc đòi gặp .”


      “Vì liên quan đến vụ án ‘ngón tay khăn máu’?” Na Lan bỗng cảm thấy ra mấy chữ “ngón tay khăn máu” nghe cải lương, mà cũng ghê rợn.


      Ba Du Sinh hơn do dự, gật đầu, “Ít ra … chính lão gọi như thế.”


      Chương 3: Ngón Tay Khăn Máu



      Ông già nằm giường bệnh là bệnh nhân tâm thần phân liệt phạm tội hiếp dâm, đòi gặp đích danh Na Lan, là muốn tiết lộ bí mật gây chấn động Giang Kinh thậm chí toàn quốc.


      này chắc chắn trở thành dòng status được lan truyền rộng khắp weibo[1].


      về vụ án “Ngón tay khăn máu”!


      Trong ba mươi năm qua, ở Giang Kinh xảy ra loạt vụ án phụ nữ mất tích, các vụ việc cách nhau hai năm hoặc vài năm. Tính đến nay, có ít nhất mười phụ nữ là nạn nhân của dạng vụ án này. Giang Kinh là thành phố lớn, dân số cả chục triệu người, hiếm các vụ mất tích, nhưng loạt vụ án mất tích này có chung đặc điểm.


      Đặc điểm khủng khiếp.


      ngày mùa xuân năm 1980, có công chức bình thường sốt ruốt sốt gan vì chờ đợi, mong mỏi điều thần kỳ rằng em Nghê Phượng mất tích tuần trở về nhà. Nhưng chỉ thấy xuất chiếc xe đạp đưa thư cùng bưu kiện . Bao bì ghi họ tên địa chỉ người gửi. Bên trong là hộp giấy, trong hộp giấy là chiếc khăn tay màu trắng, góc khăn có ghi tên Nghê Phượng do chính thêu.


      Giữa khăn là vết đỏ thắm.


      Mở khăn ra, ngón tay trắng nhợt!


      lâu sau đó, công an xác định rằng vết đỏ ở khăn là máu của Nghê Phượng , ngón tay ấy cũng là của .


      Những người cư trú lâu năm tại Giang Kinh vẫn nhớ, trong những năm tháng yên bình ấy, vụ án Nghê Phượng mất tích khiến bao người xót xa, trở thành đề tài bàn tán ở khắp nơi. Có thời gian các trẻ dám ra khỏi nhà buổi tối. Bấy giờ, tờ báo chuyên viết về đời thường tên là Tin chiều Tân Giang liên tiếp đăng tin bài về vụ án này, cộng thêm các phim kinh dị, trinh thám chiếu rạp cùng thời như Vụ mưu sát số 405 hay Mây mù đỉnh Thần Nữ, khiến thanh rùng rợn của cái ác như thấm qua mặt báo mà tác động vào thần kinh của mọi người.


      Hung thủ có thể là ai? Hồi đó người ta đoán già đoán non, có thể là bọn đặc vụ Mỹ-Tưởng vẫn nằm vùng ở đại lục từ ba mươi năm qua, có thể là tay chân của “bè lũ bốn tên” hoặc bọn xã hội đen Hồng Kông… suy đoán có vẻ thực tế hơn là, gã trai trẻ nào đó cùng làm ở xưởng dệt với Nghê Phượng nhưng bị từ chối.


      Nhưng dù hung thủ là ai, là nam hay nữ, cũng thân rất giỏi, vì vẫn là câu đố lời đáp, tung tích Nghê Phượng vẫn mịt mùng.


      Truyền thông và dân chúng đều chỉ có trí nhớ ngắn hạn, nhất là trong thời đại xã hội phát triển rầm rộ, ai cũng tất bật với vô vàn thay đổi từng ngày. Vài ba năm sau, họ dần quên khuôn mặt xinh xắn hiền hòa của Nghê Phượng .


      Thế rồi ba năm sau, buổi tối mùa hè, Mã Vân bỗng nhiên mất tích.


      Mã Vân là giáo iểu học mới vào nghề năm. Vào buổi tối mùa hè bất hạnh ấy, khi Giang Kinh phải chịu cái nóng ghê gớm chưa từng thấy suốt nhiều năm qua, Mã Vân và mấy bạn ra bờ sông Thanh hóng mát, nghịch nước… giống hàng trăm người dân khác của thành phố. Đùa nghịch mãi, rồi nóng bức, Mã Vân xung phong lên đê mua kem về ọi người, nào ngờ ra bao giờ trở lại.


      Người đầu tiên liên hệ hai vụ Nghê Phượng và Mã Vân với nhau là Trần Ngọc Đống, công an ở khu Văn Viên. công an trẻ tuổi thường được gọi là “chú em” này trước đó từng tham gia điều tra vụ Nghê Phượng . Khi phần lớn đồng nghiệp cho rằng Mã Vân là vụ án riêng rẽ Trần Ngọc Đống lờ mờ nhận ra liên quan giữa hai vụ mất tích cách nhau ba năm này, bèn báo cáo lãnh đạo về suy đoán mạnh dạn của mình, nhưng lại phải nghe cuộc “trao đổi” sâu sắc và tình cảm, “Vụ Nghê Phượng chưa phá được phải là lỗi của chú em. Trước giờ thời nào chẳng có những vụ bế tắc thể đóng hồ sơ, chú khỏi cần canh cánh bên lòng hay ngờ vực nhiều như thế. Huống chi, vụ Mã Vân do công an Tân Giang phụ trách, chúng ta chỉ phối hợp tìm hiếm, thu thập tin tức do quần chúng báo lên, còn việc trinh sát cụ thể Văn Viên chúng ta thể nhúng tay vào.” Đúng là thế, Mã Vân cư trú ở Tân Giang, Trần Ngọc Đống có cơ hội tham gia vào vụ này. Về đến ký túc xá, mở cuốn sổ “Ghi chép công tác” ra viết câu, “Mình có linh cảm rằng chẳng mấy chốc dự đoán của mình được chứng minh là đúng.”


      may, linh cảm của Trần Ngọc Đống hoàn toàn chính xác. Mã Vân mất tích đến ngày thứ năm bưu kiện được gửi về gia đình nóng lòng như lửa đốt của .


      Đó là cái hộp giấy, bên ngoài chỉ ghi họ tên địa chỉ người nhận, ghi bất cứ thông tin gì về người gửi.


      Dù cảnh sát dặn tình hình thế nào cũng phải trình báo ngay, cha Mã Vân vẫn quên bẵng, ông hấp tấp mở luôn cái hộp, kêu to tiếng rồi ngã lăn ra.


      Mẹ Mã Vân chợ vắng, bác hàng xóm về hưu nghe tiếng kêu bèn chạy vội sang đỡ ông dậy. Ông Mã chưa bất tỉnh, mà chỉ bị sốc do huyết áp cao, ông nắm tay bác hàng xóm , “Mau báo cảnh sát… cái hộp kia… bác đừng nhìn nó… và đừng kể cho nhà tôi biết…”


      Bác hàng xóm bèn gọi người, rồi tìm tổ trưởng dân phố, cảnh sát khu vực… tuy nhiên bác vẫn quên nhìn trộm vào cái hộp bí kia. Loài người là loài động vật tiến hóa ngừng nhờ biết tò mò, dù rằng trong đại đa số trường hợp tò mò xong họ đều hối hận.


      Bác già vừa tốt bụng lại vừa tò mò ấy nhìn vào hộp giấy. Chỉ nhìn tích tắc mà ác mộng đeo bám bác suốt hơn hai mươi năm, đến tận khi bác qua đời.


      cái khăn tay màu lục nhạt.


      vết đỏ sẫm cái khăn.


      Bên cạnh nó là ngón tay trắng nhợt.


      Công an thành phố thành lập tổ chuyên án, do trong các phó giám đốc sở trực tiếp chỉ huy. Họ tổ chức trinh sát, phục kích suốt ngày đêm. Trần Ngọc Đống, vì có chút ít kinh nghiệm và bài học từ vụ Nghê Phượng , nên được công an Văn Viên đề cử tham gia tổ. Tổ chuyên án tìm kiếm kiểu cuốn chiếu, rà soát gần như từng mét vuông suốt dải bờ sông trường, nhưng tìm thấy bất cứ manh mối nào về Mã Vân.


      có còn đời này , hay biến thành cái xác?


      Tại sao hung thủ phải gửi về nhà chiếc khăn tay của người bị hại? Tại sao lại chặt ngón tay của ?


      Hai vụ án có do cùng hung thủ gây ra ?


      Hung thủ để lại dù là vết tích. là sát thủ “chuyên nghiệp” trong truyền thuyết chăng? Nghe chừng là chuyện chỉ xuất trong phim xã hội đen do các lò sản xuất băng đĩa chui làm ra, chứ ở Giang Kinh chưa từng nghe đến. Tại sao lại giở thủ đoạn gây án chuyên nghiệp với hai rất bình thường? Hung thủ và nạn nhân có quan hệ gì? kẻ tâm thần cuồng sát ngẫu nhiên, hay là kẻ gây án có chủ đích có mục tiêu?


      Những câu hỏi đại loại như thế đều được ghi trong cuốn sổ tay của Trần Ngọc Đống, viết kín đặc bốn trang giấy. Và vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa viết vào đây.


      Cảnh sát thành phố Giang Kinh dốc toàn bộ lực lượng và tâm trí nhưng kết quả vẫn như vụ án Nghê Phượng , thể đóng hồ sơ. Mã Vân cũng như Nghê Phượng biến mất khỏi thế giới này.


      Trần Ngọc Đống vừa ngao ngán vừa phẫn nộ, mất ngủ liền mấy đêm, viết vào sổ tay, “Vụ án còn lâu mới dừng ở đây được. Tôi dốc hết sức lực đời mình để lôi tên hung thủ ác ma ra trước ánh sáng công lý.”


      may, lần nữa dự đoán của Trần Ngọc Đống lại đúng.


      Chưa đầy hai năm sau, mùa xuân năm 1985, tên là Tiết Hồng Yến mất tích. Lại cái hộp giấy, khăn tay dính máu, và ngọn tay trắng nhợt khiến người ta khiếp đảm.


      Vụ án lại làm chấn động Giang Kinh, lại đẩy ảnh hưởng của tờ Tin chiều Tân Giang lên tầm ới, và lại khiến mạch máu của Trần Ngọc Đống căng phồng. Sở Công an tai1p lập tổi chuyên án, Bộ Công an cũng cử chuyên gia xuống, cảnh sát toàn thành phổ tiếp tục lao vào trinh sát khám phá. Lần này Sở hạ quyết tâm chặn đứng tội ác, vụ án tàn bạo này mà phá được gây cho người dân ấn tượng rất xấu, rằng công an chẳng hề tài ba như người ta tưởng, và kích thích làn sóng phạm tội dần nổi lên trong xã hội. Cho nên khẩu hiệu của tổ chuyên án là, Nhân dân tất thắng! Công an nhân dân tất thắng!


      Năm ngoái ngoài tờ Tin chiều Tân Giang ra, còn có vài tờ nguyệt san về pháp chế cũng ăn theo, họ đặt cho loạt vụ án cái tên rất “văn học đại chúng” là “Vụ án ngón tay khăn máu”. Sau khi miêu tả sinh động hai trường hợp Nghê Phượng và Mã Vân, họ còn tung ra những phỏng đoán sạc mùi tiểu thuyết về mất tích của Tiết Hồng Yến. Trong quá trình “sáng tác” này, những tình tiết thực hư về đời tư và gia đình của cả ba bị khai thác triệt để.


      Chẳng cũng biết, khi Bộ Công an và Sở Công an tuyên bố rằng, nhờ nỗ lực phối hợp của cảnh sát toàn thành phố, vụ án “ngón tay khăn máu” được phơi bày, hung thủ bị đưa ra xét xử… tở Tin chiều Tân Giang và mấy trang tạp chí pháp chế kia phấn khích đến nhường nào!


      Càng khó để hình dung rằng mọi tình tiết về đời tư, gia đình… của hung thủ thể bị bỏ sót.


      [1] Mạng xã hội phổ biến ở Trung Quốc
      Gấu's thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: “Ngón Tay Khăn Máu” Tái Xuất



      Hung thủ là La Cường, 29 tuổi. Theo ảnh đăng tờ Tin chiều Tân Giang, có khuôn mặt dài hình tam giác ngược, trán rộng má vát cằm nhọn, hai mắt cách xa nhau đầy vẻ tàn bạo, mũi sư tử, đôi tai vểnh, càng tăng thêm nét hung ác. Nếu cho đứng chung với chục thanh niên bất kỳ, rồi bảo “chọn” ra tội phạm giết người, tin rằng do dự chỉ vào mặt La Cường , “Là thằng này!”


      Chắc chắn chọn nhầm, vì còn chưa biết điều rất có sức thuyết phục, từng có tiền về tội lưu manh.


      chỉ La Cường có tiền lưu manh, mà La Dực Vũ cho cũng có tiền lưu manh.


      “Cha yêng hùng con hảo lớn”, cần học về gen cũng biết bắt nhầm người.


      Trần Ngọc Đống là tổ phó tổ chuyên án, là người có công lớn bắt được La Cường đưa về xử lý. Trong cuộc họp biểu dương các tấm gương tiên tiến, người ta được biết Trần Ngọc Đống từng thức trắng sáu đêm liền để phá vụ án này. Sau hai phen “trắng tay” khi trước, Trần Ngọc Đống hiểu ra rằng càn quét kiểu cuốn chiếu hoặc huy động “toàn dân tham gia” khó có thể có kết quả. Nếu vận dụng kỳ binh, phát huy mở rộng tư duy khó mà phá giải được vụ án hết sức mơ hồ này.


      Số lượng người bị hại cung cấp điều kiện có lợi cho việc tổng kết và quy nạp, ba này có những điểm chung gì?


      Trước tiên là địa điểm mất tích, đều ở khu Tân Giang, chứng tỏ hung thủ tương đối quen và cảm thấy gây án ở vùng này an toàn. Cho đến giờ vẫn chưa để lộ mảy may dấu vết, chứng tỏ tính toán kín kẽ, hành động cẩn thận. kẻ như ra tay ở địa điểm lạ, mù quáng tùy tiện trong việc chọn nạn nhân, cũng phải là bột phát gây án mà có toan tính rất kỹ, cho nên mới hề để lại dấu vết giằng co vật lộn. Những điều này đồng thời cho thấy, là, hung thủ có thể được học ở mức độ nào đó, hai là rất có thể và ba này ít nhiều có tiếp xúc với nhau.


      Mặt khác, sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như thế, lại liên tiếp gây án vài lần, chứng tỏ phải lần đầu phạm tội. Các chuyên gia của Bộ, của công an tỉnh và công an thành phố giúp tổ chuyên án phân tích rằng, hành vi phạm tội của hung thủ trọng án thường nâng cao dần, và đều có những đặc trưng trước khi phạm tội, vì dụ, bọn cướp đường sông đều bắt đầu từ những kẻ từ bé trộm cắp vặt, những kẻ sát nhân tàn độc đều bắt đầu từ đánh nhau ẩu đả…


      La Cường có đầy đủ những đặc trưng này.


      Cha là La Dực Vũ, trước 1949, khoảng 17-18 tuổi trở thành tên du côn khét tiếng ở vùng Tân Giang, chỉ huy hơn trăm tên đàn em. phải y có sức khỏe đặc biệt hay là con nhà nòi xã hội đen, mà vì y có cái đầu tinh quái hơn người cùng khả năng nắm bắt thời cơ. La Cường “thừa kế” bộ óc ấy của La Dực Vũ, học rất nhanh nghề sửa chữa đồ điện gia dụng và mánh khóe buôn bán, mở cùng lúc cửa hàng thời trang và ảnh viện, mau chóng kiếm được tiền, lại bắt tay mở hàng ẩm thực và bách hóa nho , ngầm chiêu binh mãi mã rồi làm tên trùm giữa vùng giáp gianh hai khu Tân Giang và Văn Viên. ai ngờ rằng còn dư sức tự ôn rồi dự thi đại học dành cho người lớn tuổi, rồi lấy được bằng tốt nghiệp. Tấm bằng đại học cao đẳng vào những năm ấy gần như huyền thoại, nó “có giá” hơn cả cử nhân chính quy thậm chí thạc sĩ tiến sĩ ngày nay.


      Vốn có câu “thỏ khôn có ba hang”, với hiệu thời trang, ảnh viện, hiệu ăn, bách hóa cơ khí… La Cường có đến 100 hang!


      Ngay từ khi điều tra vụ án Nghê Phượng , Trần Ngọc Đống để mắt đến La Cường. chỉ là bạn cùng học lớp ban đêm với Nghê Phượng mà còn từng cặp kè với ở sân trượt băng nhân tạo. Về sau nghe có bạn trai là cảnh sát vũ trang nhân dân bám riết nữa. Khi trước Trần Ngọc Đống có thêm chứng cứ gì để nghi ngờ La Cường nên gác lại cho qua.


      Ba năm sau, bạn của Mã Vân kể lại, trong buổi tối mùa hè mà Mã Vân mất tích ở bờ sông, La Cường cùng mấy gã bạn có qua và đề nghị mua nước ngọt ấy , nhưng các khéo léo từ chối. Tương tự lần trước, Trần Ngọc Đống có chứng cứ gì để nghi ngờ La Cường liên quan đến việc Mã Vân mất tích. Các bạn của đều quả quyết khai rằng cả tối hôm đó La Cường chỉ chơi cùng họ.


      Tiết Hồng Yến từng làm nhân viên bán hàng ở tiệm thời trang của La Cường. La Cường có cả bầy gú, và tật háu của chẳng phải bí mật với ai. có gì đảm bảo rằng họ dan díu, nhưng dẫu sao đây cũng chỉ là phỏng đoán.


      Sau khi ba mất tích, La Cường có biểu gì khác thường, cuộc sống giang hồ vẫn tiếp tục. Nhưng khi việc điều tra vụ Tiết Hồng Yến tưởng chừng bế tắc cảnh sát khẳng định La Cường là hung thủ.


      Về lý thuyết, La Cường phù hợp là hung thủ nhưng cảnh sát thể dùng “lý thuyết” để còng tay .


      “Lý thuyết” thôi thúc Trần Ngọc Đống thuyết phục được gã lâu la của La Cường, điều động theo sát La Cường và thu thập mọi chứng cứ liên quan đến vụ án “ngón tay khăn máu”, hễ có được báo cáo, chưa có thôi.


      La Cường vốn ham chụp ảnh, ảnh viện là trong những nền tảng để làm nên cơ nghiệp. Chân rết của Trần Ngọc Đống tìm thấy trong buồng tối của ảnh viện ba tấm ảnh của Mã Vân!


      Và cả vài tấm ảnh của Tiết Hồng Yến nữa!


      Nhìn góc chụp và vẻ mặt hai trong ảnh, có thể kết luận đây là những tấm ảnh chụp lén. Tin được báo ngay cho Trần Ngọc Đống. Sau đó, vào lúc chập tối yên tĩnh, hơn hai mươi chiến sĩ cảnh sát chia nhóm xông vào nhà La Cường bắt tên nhà giàu lộ bản chất lưu manh này, vài cảnh sát khác xông vào buồng tối của ảnh viện.


      Họ phát rất nhiều ảnh thiếu nữ, đều là ảnh chụp lén từ cự li xa.


      Kể cả ảnh của Nghê Phượng năm năm về trước.


      Chứng cứ ràng, La Cường “vừa khéo” khớp với những nạn nhân của vụ án “ngón tay khăn máu”, tất nhiên có thể suy luận là tìm con mồi mới. Những tấm ảnh này như sổ tay ghi chép của . phủ nhận các tấm ảnh, và lý rằng mình thích chụp ảnh các xinh, xuất phát từ đam mê cái đẹp, ai chẳng thích cái đẹp? Làm thế là phạm pháp hay sao?


      Thẩm vấn liên tục mà thắng được ý chí rắn đanh của La Cường, gan lì đến cùng, quyết nhận tội. Cảnh sát mở r6on5g và di sâu thẩm vấn, mấy tên đàn em ngày trước La Cường chơi cả đêm với chúng, nay thấy tình thế nguy ngập bèn “khai lại” cam đoan như thế nữa. Thực ra những buổi tối xảy ra các vụ mất tích, La Cường đâu ai biết. Có lẽ rửa ảnh trong buồng tối, hoặc ở với trong các bạn khác, hoặc gây án “ngón tay khăn máu” cũng nên. Có vô số khả năng, và chính cũng thể chứng minh mình hề dính líu.


      La Cường mực cãi phăng, vẫn rất bình tĩnh. thể chứng minh mình vô tội, có nghĩa là thừa nhận mình có tội.


      Khi cả cảnh sát lẫn La Cường ở thế giằng co người ta tìm thấy trong hang ổ của La Cường mộ chứng cứ đầy sức nặng.


      ở khu Văn Viên gần Đại học Công nghiệp Giang Kinh có cửa hàng kim khí do trợ thủ của La Cường kinh doanh, cảnh sát tìm thấy trong thùng rác đặt ở con hẻm bên cạnh có chiếc quần bảo hộ lao động cũ kỹ. Cảnh sát hình tìm thấy vết máu dính ở cái quần này. Vết máu đó rung tiếng chuông báo tử cho La Cường.


      Các sợi tóc, các tế bào da... chứng minh quần này là của La Cường. Kết quả xét nghiệm vết máu, chứng minh đó là máu của Tiết Hồng Yến.


      Chứng cứ tuy đanh thép nhưng La Cường vẫn phủ nhận. Máu của Tiết Hồng Yến mà có thể dính vào quần ! cười khẩy Tiết Hồng Yến là bồ của , ra rất quái đản, nên phải tẩn ột trận để ta biết điều, chỉ chảy máu xước da chết sao được?


      phủ nhận hành vi gây án, tất nhiên càng thể gì về tung tích của ba nạn nhân.


      Cho đến ngày bị đưa ra trường bắn, vẫn hề tỏ ra hối cãi.


      Tung tích của ba cũng tan biến cùng tiếng súng xử tử.


      Sau năm mùa nóng lạnh, vụ án “ngón tay khăn máu” trở thành lịch sử. Thỉnh thoảng cũng có vài mất tích, có giận gia đình nên bỏ nhà ra , có trốn theo người tình, có bị lừa bán về vùng nông thôn hẻo lánh làm vợ người ta… nhưng đều có tình tiết “ngón tay khăn máu”. Theo đà phát triển kinh tế, người dân Giang Kinh bận bịu với đời sống dần quên lãng vụ trọng án từng gây xôn xao thời.


      Nhưng vào mùa hè năm 1990, vụ án “ngón tay khăn máu” lại tái diễn.


      nữ sinh đại học tên là Quan Tinh mất tích. Hai tuần sau, gói bưu phẩm gửi đến nhà, lại là chiếc khăn tay dính máu và ngón tay trắng nhợt.


      Giang Kinh thêm phen kinh hãi.


      Hay là La Cường phải hung thủ của vụ chặt ngón tay, bị xử oan sai? Tờ Tin chiều Tân Giang nêu câu hỏi này, lãnh đạo Bộ Công an, Sở Công an và cả Trần Ngọc Đống cũng ngờ ngợ.


      tự hỏi phán đoán của mình ngày trước có nhầm lẫn gì về trình tự trinh sát hình ? ràng là các chứng cứ rất xác đáng, La Cường là hung thủ của vụ án. Được lãnh đạo công an quận và công an thành phố khuyến khích, nhận lời phỏng vấn của tờ Tin chiều Tân Giang, đối mặt với những câu hỏi sắc sảo của phóng viên.


      “Theo đánh giá của , có bao nhiêu phần trăm khả năng công an giết nhầm La Cường?”


      phần trăm.” Trần Ngọc Đống bình tĩnh đáp, khiến phóng viên cảm thấy bất ngờ.


      “Vậy nên giải thích thế nào về vụ án ‘ngón tay khăn máu’ mới xuất ?”


      “Là mô phỏng.”


      “Mô phỏng?”


      “Trong và ngoài nước xưa nay thiếu những vụ việc tương tự, hung thủ bắt chước các vụ án ‘nổi tiếng’ để thỏa mãn mục đích của mình là hành hung, tạo ra ‘vụ án lớn’ khiến dư luận chú ý. Chục năm về trước vụ án ‘ngón tay khăn máu’ chấn động Giang Kinh thậm chí toàn quốc, rất ‘nổi tiếng’, vì thế có kẻ mô phỏng cũng có gì là lạ.”


      Lập luận “mô phỏng” của cảnh sát phải là vô căn cứ. Ba ngón tay trong ba vụ án trước kia được phòng kỹ thuật xác định là dùng dao sắc chặt đứt, còn ngón tay của Quan Tinh có nét khác biệt về vết cắt, hung thủ dùng sợi thép và cứng thít cho đứt ngón tay! Xét từ đặc điểm này, thấy rằng chỉ là mô phỏng mà còn nâng cấp tàn nhẫn.


      Cũng ai có thể ngờ, trong 19 năm sau thời La Cường, cái lối mô phỏng này gây ra 9 vụ án “ngón tay khăn máu”, 9 mất tích, 9 ngón tay cắt rời, 9 gia đình tan nát với bao đau thương vô tận. Tính cho đến nay cả thảy có 12 vụ án rất giống nhau, vụ cuối cùng xảy ra năm 2009.


      Cảnh sát cảm thấy bối rối, vì trong 9 ngón tay kia có 3 ngón tay bị dao cắt, 6 ngón tay bị sợi dây thép thít đứt. Có vẻ là hung thủ khác nhau dấu ấn để lại cũng khác nhau.


      Gần đây các mang khăn mùi xoa theo người nữa người nhà lại nhận được ngón tay gói trong khăn quàng hoặc áo lót, và vẫn dính vệt máu đỏ khiến người ta kinh hãi.


      Người nhà nạn nhân và cảnh sát đều rất đau đầu bởi trạng thái mù mờ biết nạn nhân còn sống hay chết. Na Lan đoán rằng sau nhiều năm vẫn còn số người thân của nạn nhân mong ngóng con cháu mình trở về. Nhưng những người làm nghiệp vụ liên quan đến tội ác và trừng phạt đều biết, nhiều khả năng là các đó bị sát hại cả rồi.


      Có rất nhiều vụ án bạo lực, nhưng mấy vụ hơn được “ngón tay khăn máu” về độ tàn nhẫn và ghê rợn.


      Bóng đen của hung thủ, đến giờ vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.


      Ba Du Sinh chuyển hết những tư liệu này cho Na Lan qua hòm thư bảo mật, cũng đọc ngay trong đêm. Trong số đó có rất nhiều tư liệu là sổ tay công tác của người cảnh sát gì Trần Ngọc Đống. Khi về hưu, ông trao các tư liệu liên quan cho Sở Công an Giang Kinh. Các tổ viên Tổ trọng ánh của Đội Cảnh sát Hình ở Sở đều biết, loạt vụ án nghiêm trọng kéo dài ba mươi năm gần như “ manh mối”, gần như hết hy vọng rồi, nhưng Ba Du Sinh tổ trưởng của họ vẫn quyết gạt sang bên.


      Đó là nét đặc sắc, là thế mạnh khiến Ba Du Sinh trở thành cảnh sát hình xuất sắc, nhưng có lẽ nó cũng là trở ngại khiến thể thăng tiến - đôi khi rất cố chấp, nhất định đổi ý. Mấy năm gần đây dân số thành phố tăng nhanh, cơ cấu xã hội ổn định, các vụ án lớn chấn động Giang Kinh cũng nhiều lên, nhiệm vụ “dập lửa” của công an các cấp càng thêm nặng nề, họ đặt trọng tâm vào những vụ việc gay cấn mới phát sinh và những kiện cần xử lý gấp. Ngoài thời gian thực nhiệm vụ khẩn cấp, Ba Du Sinh dành nhiều thời gian và sức lực để giao lưu với các nhân vật quan trọng nhằm chuẩn bị cho bước thăng tiến tiếp theo, mà chỉ mải mê với các vụ án cũ bế tắc, rồi chìm sâu vào đó thể dứt ra. Lập luận của là, phá được các vụ án tồn đọng là thử thách đỉnh cao đối với nghị lực và trí lực của trinh sát hình và cũng là tiêu chí quan trọng để đánh giá tác phong của cảnh sát hình .


      Vụ án “ngón tay khăn máu” thành lịch sử, nhưng vụ cuối cùng trong loạt vụ án này chỉ cách đây bốn năm, chưa thể gọi là cũ, Ba Du Sinh tất nhiên bỏ qua.


      Dù rằng trong bốn năm đó hế có manh mối nào.


      Mãi cho đến hôm qua.


      Lão già phạm tội hiếp dâm khét tiếng nằm chờ chết ở buồng bệnh nặng này bỗng với cảnh sát rằng, lão biết tung tích của các nạn nhân trong vụ án “ngón tay khăn máu”.


      Khi cảnh sát tiến hành thẩm vấn ngay tại giường bệnh, lão 12 kia sống chết ra sao, cũng ai là hung thủ của hàng loạt vụ án man rợ ấy, lão chỉ mình biết tung tích của các nạn nhân.


      Và, chỉ muốn kể ột mình Na Lan biết.
      AnnabelleGấu's thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Thương Hiệt



      Lúc này, qua cửa kính, Na Lan quan sát khuôn mặt còn chút sinh khí nào của Mễ Trị Văn. Sau lúc im lặng, thấy mình bình tĩnh trở lại, bèn , “Các loại trừ Mễ Trị Văn à? Hình như sau khi ông ta bị bắt loạt vụ án ‘ngón tay khăn máu’ cũng chấm dứt...”


      Ba năm trước, hồi bắt lão, cảnh sát từng coi lão là nghi phạm số 1 và tiến hành thẩm vấn rất vất vả. Nhưng lão mực phủ nhận, cảnh sát cũng tìm ra chứng cứ gì. Ví dụ đơn giản thế này, theo lý luận và kinh nghiệm thực tiễn kẻ giết người hàng loạt, nhất là những kẻ bệnh hoạn gây án kiểu ‘ngón tay khăn máu’, rất hay nổi tính điên rồ thu thập ‘chiến lợi phẩm’ của mình, tức là kiểu gì cũng có chứng cứ...”


      “Ví dụ lưu trữ ảnh các giống như La Cường năm xưa ấy à?” Na Lan đọc hết các tư liệu về vụ án nhưng vẫn hoài nghi điều, La Cường có phải là sát thủ các vụ án “ngón tay khăn máu” ngày trước ? Nếu đúng là giết ba kia... những hung thủ sau này là kẻ “mô phỏng”? mô phỏng gần như y hết, và còn cao siêu hơn nữa, suốt gần 20 năm vẫn để lộ dấu vết nào. Nếu La Cường vốn dĩ phải là hung thủ hóa ra địa ngục lại có thêm oan hồn hay sao?


      Ba Du Sinh khẽ thở dài, “Đại khái là thế này... La Cường có lén chụp ảnh các nhưng thuộc dạng ‘chiến lợi phẩm’, mà chỉ giống như thứ sở thích đồi bại... Về phương diện này Mễ Trị Văn lại rất ‘sạch ’. Lão thuê căn hộ chung cư bé tẹo, đồ đạc chẳng có mà bụi bặm cũng , cứ như nơi tọa thiền của nhà tu khổ hạnh. Ngoài ra, nếu lão can tội ‘cưỡng dâm’ cũng chưa chuẩn, vì mọi lần cưỡng bức đều ‘chưa thành’; cách đây bốn năm lão mới có hành vi xâm hại. So với hung thủ của vụ án ‘ngón tay khăn máu’ hình như... lão còn thua xa.” Ý là về mức độ tàn ác. “Cho nên, dù bọn có cả ngàn lý do để nghi ngờ lão là hung thủ vụ án ‘ngón tay khăn máu’ vẫn chứng cứ nào để kết tội cả.”


      “Huống chi giờ lão được bảo hộ nhờ nhãn mác bệnh thần kinh!” Na Lan cảm thấy ngữ điệu châm chọc pha lẫn căm giận lại xuất trong câu của mình, nhất thời quên bẵng hết mọi “tu dưỡng” về tâm lý tội phạm học và thần kinh học, nghe giọng rất oán hờn.


      Ba Du Sinh chỉ trích gì . , “Lão có tiền sử bệnh tâm thần phân liệt từ hơn 25 năm trước, chứ phải sau khi bị bắt mới ‘ngẫu nhiên mắc bệnh’. Các bác sĩ cũng xác nhận là đúng. Nhưng tại sao vào lúc này lão lại muốn về vụ ‘ngón tay khăn máu’? Bọn thấy khó hiểu và cũng có ý cầu may...”


      “Con quạ sắp chết, tiếng kêu cũng bi ai chăng[1]?” Na Lan “quạ” ám chỉ cảnh ngộ của Mễ Trị Văn. “Có thể, lão chính là hung thủ, sắp chết đến nơi nên muốn sám hối phần nào.”


      [1] Nhại câu cổ ngữ: Người sắp chết, tiếng kêu buồn thương.


      Hình như Ba Du Sinh cũng hơi nhếch mép. “ nhiều lần gặp lão rồi, nên bọn chẳng trông mong gì nhiều. đến trạng thái của lão giờ, ví von hơi khó nghe nhưng cũng rất sát, lợn bị chọc tiết chẳng sợ nước sôi! Lão biết mình sắp toi đến nơi, cảnh sát thể gây thêm sức ép bắt lão cung khai, lão luôn luôn kháng cự mọi cuộc thẩm vấn của cảnh sát.”


      “Vậy khi vào, việc đầu tiên em nên làm là cảm ơn lão chiếu cố!” Na Lan bỗng nhận ra mình nữa, biến thành chua ngoa tự lúc nào thế này.


      Ba Du Sinh cảm thấy nặng nề, “ cho rằng... khỏi cần em cũng thừa hiểu, tiếp xúc với lão chẳng vui vẻ gì, thậm chí còn mắc bẫy của lão. Cho nên... em hãy cẩn thận, lão có ý đồ gì mà cứ đòi gặp em...”


      “Em chuẩn bị rồi.” Na Lan bước đến cửa buồng bệnh.


      Ba Du Sinh, “Nhớ là, đừng gọi lão là Mễ Trị Văn.”


      “Chào ông... Thương Hiệt! Ông Thương Hiệt?” Na Lan bước đến bên giường, khẽ gọi. đọc bản tổng kết về bệnh sử của Thương Hiệt, đúng như Ba Du Sinh , 26 năm mắc bệnh tâm thần phân liệt, trước khi bị bắt lão là khách quen của bệnh viện tâm thần. Cảnh sát nhà tù báo cáo rằng nửa năm nay sức khỏe của lão xuống dốc, thường xuyên phải nằm, phát rồ phát dại mỗi ngày nhiều. Cũng từ nửa năm nay, Mễ Trị Văn nằm giường miệt mài nghiền ngẫm chữ cổ, lão có thể ăn ngủ mấy ngày liền, nhưng hôm nào cũng vùi đầu vào đống giấy cũ kỹ. Dần dần, lão khó chịu với ba chữ “Mễ Trị Văn”, lão chỉ cho phép người khác gọi lão là Thương Hiệt.


      Cứ như là Mễ Trị Văn chết, còn Thương Hiệt tái thế[2].


      [2] Tương truyền rằng Thương Hiệt là người nghiên cứu và sáng tạo ra chữ hán.


      “Thương Hiệt” nằm giường, mắt nhắm tịt như ngủ say.


      Có phải, ma quỷ ngủ cũng yếu ớt, nhất là hạng ma quỷ sắp tàn đời như nắm tro than leo lét? Na Lan nhìn cái chụp ô xi gắn ở mũi lão, kim truyền dung dịch cắm ở tay lão, lại nhìn bình ô xi, rồi nhìn tập giấy và mấy cuốn sách đặt cái tủ đầu giường, sách cổ văn, thơ, từ và cuốn sách nhạc cổ mà sau này Na Lan được xem ở cơ quan cảnh sát, trong đó chi chít những ký hiệu kỳ quái lạ hoắc, là kiểu ghi nốt thường gặp trong các bản nhạc dành cho nhạc cụ cổ điển.


      Trong buồng chỉ có và ba bệnh nhân sắp “đứt” đến nơi nằm ba cái giường.


      định rút bỏ ống thở ô xi và ống truyền dịch của tôi, đúng ?” Thương Hiệt nhắm mắt bỗng mở miệng. Na Lan phát hoảng, nỗi sợ hãi lúc nãy lại trở lại với , bất giác giật lui mấy bước.


      “Sao thế?” Na Lan tự nhắc nhở mình, lão là tên tội phạm cưỡng dâm, chưa bị coi là hung thủ thực của vụ án “ngón tay khăn máu”, có lẽ mình cần phải sợ. Nhưng bản chất tà ác ma quỷ của con người ta đâu có thể cho là nặng hay là ?


      định rút bỏ ống thở ô xi và ống truyền dịch của tôi.” Thương Hiệt nhắc lại. Na Lan nhanh chóng thầm chẩn đoán, đây là biểu chứng hoang tưởng bị hại - trong những triệu chứng điển hình của bệnh tâm thần phân liệt.


      “Tôi có quyền làm thế.” Giọng Na Lan rất bình tĩnh.


      “Nhưng định làm thế. phải là có quyền hay . Tôi biết... đoán tôi là ca tâm thần phân liệt điển hình, luôn hoang tưởng mình bị bức hại. May mà chỉ làm về tâm lý, nếu là bác sĩ thần kinh kê đơn cho tôi rồi...” Lão hơi rướn lên, ra hiệu cho Na Lan đặt cái gối vào lưng lão.


      Na Lan kinh ngạc hít vào hơi sâu. làm theo ý lão. Rổi khẽ , “Tôi khâm phục trí tưởng tượng của ông.”


      phải tưởng tượng, mà là ! Ánh mắt thể điều đó. nhìn những cái ống này rất lâu, hệt như đứa trẻ con lần đầu vào xem bệnh viện. Tay run, như thể sẵn sáng chìa ra làm những động tác kiến các y tá phải phẫn nộ... quá biết mình định làm gì.”


      Lúc này Na Lan mới nhận ra những “bài tập” mà Ba Du Sinh đưa cho vẫn chưa đủ. Tình trạng của Mễ Trị Văn lúc này là gì? Bệnh nhân tâm thần phân liệt? Diễn viên siêu hạng? Bậc thầy tâm lý nghiệp dư? Hay Sherloch Holmes hạng bét?


      Điều duy nhất có thể làm là giữ im lặng.


      Nhưng Mễ Trị Văn có hứng chuyện, “Tất nhiên kiềm chế được ý muốn tệ hại, dại đến nỗi ấy! Gã Ba Du Sinh đứng ngoài kia chăm chú quan sát chúng ta... cho nên, điểm khác biệt giữa những người gọi là bình thường như các vị với những kẻ bị gọi là bệnh nhân tâm thần như chúng tôi là, các vị giỏi tính toán hơn, giỏi che giấu hơn, giỏi kiểm soát tâm trạng nôn nóng của mình...” Thương Hiệt ngước đôi mắt đỏ vằn những tia máu chằm chằm nhìn Na Lan.


      Trước ánh mắt quái dị, phản ứng bình thường của mọi người là đỏ mặt, nhưng Na Lan vẫn lạnh như băng.


      Im lặng.


      Chỉ tiếc im lặng chẵng thể là bùa phép át được nỗi sợ hãi.


      “Ông là muốn kể với tôi về chuyện vụ án ‘ngón tay khăn máu’, tôi sẵn sàng nghe đây.” Na Lan mở túi lấy ra cuốn sổ tay và bút bi.


      xinh đẹp siêu phàm thoát tục như vô mà ra mấy chữ này... e hơi tục phải? Cứ như là bông hoa nhài mọc bãi... bãi rác.”


      “Nếu ông có danh từ nào sát hơn, trang nhã hơn... tôi cũng sẵn sàng nghe.” Kiên nhẫn và giỏi chịu đựng là tố chất cơ bản của chuyên gia tâm lý.


      “Thử xem, tại sao làm nghề này?”


      “Sao?” Na Lan chưa chuẩn bị để trả lời những vấn đề riêng tư nếu lão ta hỏi.


      “Năm xưa thi Đại học Khoa học Xã hội, đỗ thứ 3 toàn tỉnh, thừa sức chọn khoa Ngoại thương, Tài chính... cho dễ kiếm sống, nhưng lại chọn khoa Tâm lý và nghiên cứu chuyên sâu về Tâm lý học tội phạm, rất mệt và ăn nhằm gì, tại sao? Để tôi nghĩ xem nào... chắc là vì hồi học cấp III cha bỗng nhiên bị hại, vụ án mạng ấy đến nay vẫn chưa khám phá ra, nó là cú sốc tác động đến và gia đình ...”


      “Gì cơ?” Đây là chuyện riêng tư đau đớn nhất của Na Lan.


      “Hôm nay là Ngày máy trợ thính thế giới hay sao? có cần tôi nhắc lại ?” Đôi mắt vằn đỏ nhìn thẳng vào Na Lan.


      vượt quá giới hạn, tất nhiên phải phản kích. gấp sổ tay lại, , “Ông Thương Hiệt, tôi đồng ý đến gặp ông vì ông định về manh mối vụ ‘ngón tay khăn máu’, nếu ông định về nó, mà chỉ muốn chuyện phiếm linh tinh về gia đình tôi... tôi trả lời. Tôi cho rằng có lẽ ông biết nhiều chuyện riêng tư của tôi. Thế để hôm khác chuyện vậy.” Nếu ra về lúc này, đây là lần đầu và cũng là lần cuối gặp lão ta.


      “Nếu thế công an thất vọng đấy!”


      “Nhưng...” Na Lan hơi mỉm cười. “Tôi rất thất vọng rồi.”


      quay người bước .


      “Bây giờ tôi có thể cho biết Nghê Phượng ở đâu.” Chờ đến lúc Na lan đưa tay mở cửa buồng bệnh, lão Thương Hiệt mới nhượng bộ. ràng lão cũng muốn mất cơ hội chuyện với xinh đẹp.


      Na lan vẫn quay lưng lại. “Được. Ông . Tôi vẫn nghe thấy.”


      phải lại đây mà nhìn, sau đó biết rằng, chỉ thể diễn tả được.” Giọng Thương Hiệt gấp gáp, nài nỉ, gần như lới mời thành thực. Lúc này Na Lan mới nhận ra rằng, trái hẳn với bộ dạng già nua suy kiệt của mình, lão có giọng trầm bổng khá ràng và hơi khàn khàn.


      Na Lan bước đến bên giường của lão, giữ khoảng cách, và sẵn sàng ra luôn.


      thạo đe dọa, và rất quyết đoán.” Lão lẩm bẩm. “Nhiều thiếu quyết đoán, kết cục rất đáng buồn. Tôi vẫn nghĩ, liệu có phải đặc điểm này là bí quyết giúp ràng buộc được trái tim đa tình của Tần Hoài?” Tần Hoài là văn sĩ đầy ắp duyên tơ với nữ giới, từng cùng tham gia vụ án lớn hơn năm về trước, giữa hai người cũng nảy sinh thứ tình cảm rất tinh tế.


      Na Lan cố nén ý định bỏ ra ngoài lần nữa, lạnh lùng , “Tôi chỉ có thể đợi thêm năm giây.”


      Thương Hiệt giơ tay đầu hàng, tay run run nhấc cặp kính lão lên đeo, đoạn cầm tập giấy ở đầu giường rút ra vài tờ, nhìn qua rồi lắc đầu. Na Lan trông thấy tờ giấy là những hình vẽ kỳ dị, chắc là những chữ cổ mà lão nghiên cứu gần đây.


      Cuối cùng Thương Hiệt cũng tìm ra tờ giấy cần thiết, lão chỉ vào chữ đó, “Nó đây!”


      Chữ này được ghép bởi ba chữ, cùng giống như chữ Nhân, bên dưới na ná như chữ Điền hoặc chữ Tỉnh, dưới cùng là chữ Thập.


      Khi Mễ Trị Văn giở quẻ biến thân thành Thương Hiệt rồi tự nguyện thông báo tiết lộ các manh mối, chẳng ai loại trừ khả năng đây chỉ là trò bỡn cợt công an. Nay nhìn thấy chữ này, Na Lan gần như buồn cười vì kỹ năng diễn xuất quá vụng về của lão.


      “Giải thích xem sao?”


      cộc lốc thế à?” Thương Hiệt lim dim mắt, các tia máu cũng sít lại trong như hai vệt đỏ.


      “Khi nào ông giành được tôn trọng của tôi...” Na Lan nghĩ bụng, chẳng kiếp trước mình gây nên tội gì mà bây giờ phải vạ thế này.


      Thương Hiệt mỉm cười, “Xấu tốt gì tôi cũng già cả, sống bao nhiêu năm gian khổ, dẫu có công lao cũng cần lao...”


      “Phiền ông giải thích cho!” Na Lan cười. lão tưởng lão giỏi thuyết phục lắm đấy à?


      Thương Hiệt nhẩn nha , “ biết , kể từ khi kế thức nghiệp của Thương Hiệt và miệt mài nghiên cứu cải tiến văn tự Hán, tôi tư duy theo lối tuyến tính hay phân kỳ như người bình thường nữa, mà chuyển sang tư duy hình ảnh - kiểu tư duy tối quan trọng đối với cội nguồn văn hóa nhân loại. Đó chính là thiên ý, thiên tượng, là giao tiếp giữa con người và thần linh, cùng thấu cảm bất chợt… Chữ viết ra đời ghi chép tư tưởng và tri thức của thánh nhân, cũng tức là bóc trần những bí mật sâu xa của thiên địa vạn vật. Bởi vậy tương truyền sau khi Thương Hiệt đặt ra chữ viết xuất vô số tượng lạ lùng, thóc gạo trời rơi xuống, ma quỷ khóc than vì còn nơi náu nữa…”


      “Hiểu rồi, ý ông là…” Na Lan thấy lão lắc đầu có vẻ bằng lòng, sang ý khác. “Ông định thể cắt nghĩa, thể giải thích. Ông định hiểu tại sao chữ này nảy ra trong đầu và ý nghĩa của nó là gì. Đây chỉ là linh cảm trời bỗng dưng rơi xuống, đúng ? Nó là câu đố lời giải chứ gì?” Ngay từ đầu cuộc chuyện, Na Lan trông mong gì lão xởi lởi ra tất cả. Nếu đây là trò chơi chấm dứt ngay.


      Thương Hiệt tạo chữ nhưng tạo ra điển tích của chữ, ngày có trách nhiệm giải thích… tất cả những điều muốn biết đều nằm trong chữ này.”


      “Ít ra cũng biết chữ này đọc ra sao chứ hả?” Na Lan muốn tìm hiểu thêm về mức độ điên rồ của Mễ Trị Văn.


      “Lịch quá nhỉ?” Lão thở dài.


      “Xin hỏi ông, chữ này đọc thế nào?”


      “Đọc là chừa.” Lão trả lời ngay. Cứ như chữ này tồn tại từ ngàn năm qua.


      Na Lan thầm nghĩ, nghe gần như “bừa” trong chữ “ bừa”.


      “Vậy mong ông cho biết, tung tích của các nạn nhân khác trong vụ ‘ngón tay khăn máu’?”


      “Hết!”


      “Hết rồi?”


      Thương Hiệt gỡ cặp kính xuống, mở to đôi mắt vằn đỏ nhìn Na Lan, giọng ác độc, “ xem, có lẽ trời có thể mưa ra thóc gạo , thậm chí có thể mưa ra cái bánh to như Kinh Thánh , nhưng trời thể ban linh cảm nhiều như mưa! Để có được chữ này, chữ diễn tả tung tích của Nghê Phượng , tôi tiêu hao rất nhiều nguyên khí và công lực. Các linh hồn mịt mùng còn lại chưa phát tin nhắn cho tôi. Cho nên, nếu tìm thấy Nghê Phượng , lại đến gặp tôi, biết đâu lúc đó tôi có được thêm linh cảm và thông tin.”


      Lúc ra vẻ tử tế lúc thô bạo, chứng tỏ trạng thái tinh thần của lão rất ổn định.


      Nhận ra nhược điểm này, Na Lan thấy mình bình tĩnh hơn nhiều, khẽ , “Có liên… ông có liên quan đến vụ ‘ngón tay khăn máu’ ?”


      “Có chứ!” Thương Hiệt gần như gào lên.


      “Hả?” Na Lan có thể hình dung ra Ba Du Sinh ngoài cửa tim đập như điên.


      “Tôi biết họ chết như thế nào nhưng tôi là người lượm xác họ… đương nhiên phải được trợ giúp. Kể từ lúc này, bé Na Lan ạ, cũng liên quan rất chặt chẽ với vụ án ‘ngón tay khăn máu’.” Thương Hiệt tỏ ra rất thỏa mãn với trò hề của mình.


      “Sao lại là tôi? Sao lại đưa cái chữ này cho tôi mà trực tiếp đưa cho cảnh sát?”


      “Vì chỉ mới có thể giải mã được.”


      “Tại sao?!”


      Im lặng.


      Hiểu rằng Thương Hiệt hé lộ bất cứ thông tin nào ngoài con chữ này nữa. Na Lan đành “Chào ông”, rồi kẹp tờ giấy vào cuốn sổ tay, quay người bước .


      Thương Hiệt bỗng , “Còn điều…”


      Na Lan quay lại nhìn lão bằng ánh mắt dò hỏi. Lão đưa bàn tay gầy nhẳng ra vẫy vẫy, cất cao giọng, “Tôi và vụ ‘ngón tay khăn máu’ có chút liên quan, nhưng… tôi dám to.” Giọng lào bỗng run run, cứ như quá sợ hãi vì những “chân ngôn” mà mình sắp ra. Na Lan ngờ rằng hồi trẻ lão từng là diễn viên kịch cũng nên. bước lại gần hơn, cố cau mày vì hơi thở hôi hám của lão.


      “Ông , dám to khẽ vậy.”


      Thương Hiệt im lặng mất lúc lâu, tựa như còn bận thưởng ngoại dung nhan, làn da và mái tóc của Na Lan. Đến lúc Na Lan sắp lạnh lùng dịch ra, lão mới nuốt ực cái, khẽ , “Đây là… bí mật, vụ án mảnh khăn dính máu và ngón tay lìa… vẫn còn tiếp diễn.”
      AnnabelleGấu's thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :