Tinh thần biến - Ngã Cật Tây Hồng Thị (quyển 18/18quyển)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tinh Thần Biến
      [​IMG]


      [​IMG]
      Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
      Số chương: 18 quyền (680chương)
      Nguồn: Tàng thư viện
      Nguồn ebook: Bàn long hội

      Đây là bộ truyện liên tục đứng hạng 2 top 10 truyện hay nhất năm 2007 của Bạch Mã Thư Viện, gần đây lại soán ngôi của Thần Mộ để đứng hạng 1.
      [​IMG]

      Giới thiệu
      Tinh thần biến là tiểu thuyết võ hiệp có nội dung về câu truyện tiên hiệp hoành tráng kể về người thanh niên Tần Vũ gian khổ tu luyện, vượt hết khó khăn này đến nguy hiểm khác để lên Thần Giới tìm người . Tần Vũ gặp duyên kỳ ngộ học được Tinh Thần Biến công pháp của Lôi Vệ, gian khổ tu luyện để làm cho người thân mình an toàn, nhờ giúp sức của Lan thúc(chú của người ) và Nghịch Ương tiên đế để phi thăng lên tiên giới và thần giới, nhưng rồi tại thần giới tranh đấu với cả nhà thần vương của Lôi Phạt thành và Lôi Phạt thiên tôn, cuối cùng nhờ giúp sức của Lôi Mông (sau này là nhị sư huynh của Tần Vũ và cũng là Lâm Lôi trong truyện Bàn Long cùng tác giả) phát triển lên sau này sáng tạo ra Tần Mông vũ trụ của riêng mình.

      Truyện mang đậm sắc thái tiên, thần, lấy tinh thần dũng cảm vượt khó khăn, cố gắng đến cực hạn của bản thân nhân vật chính để tìm được tình của mình.

      P/S Mở hàng cho box Tiên hiệp. Dù truyện này cũng lâu rồi nhưng đây là truyện tiên hiệp đầu tiên mình đọc, hiểu sao mình đọc liền tù tì mấy ngày hết cả bộ truyện, tò mò quá trình trở nên mạnh mẽ để tìm được người của Tần Vũ và nhờ có nó mình bắt đầu thích đọc thể loại tiên hiệp. chung truyện rất hay, đọc ngôn tình nhiều rồi các bạn cũng có thể đọc thử thể loại tu chân này xem sao hê hê
      [​IMG]
      Mục lục


      Quyển 1
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22
      Quyển 2

      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24
      Quyển 3
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 1 0 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24
      Quyển 4

      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27
      Quyển 5
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20
      21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34

      Quyển 6
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16
      Quyển 7
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16
      Quyển 8
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16
      Quyển 9
      Quyển 11
      Quyển 12

      Quyển 13
      Quyển 14
      Quyển 15
      Quyển 16
      Quyển 17
      Quyển 18


      Last edited: 2/12/14
      Nữ Lâmlazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TINH THẦN BIẾN
      Quyển 1:Lưu Tinh
      Chương 1
      Tần Vũ

      Trời là mùa đông, tuyết rơi dầy khắp nơi, toàn kinh thành như được phủ thêm lớp áo màu bạc. Viêm kinh thành rất lớn, khả dĩ có thể chứa số nhân khẩu là trăm vạn, người chịu trách nhiệm quản lý ba quận đông vực chính là Trấn Đông vương Tần Đức, phủ đệ cũng đặt tại kinh thành.
      Phủ đệ của Trấn Đông vương chiếm khoảng đất cực lớn, chính môn cả ngày lẫn đêm đều mở rộng. Cửa chính vào phủ rất rộng, có thể cùng lúc sáu bẩy người vào.
      Tại đại môn có luôn hai người đứng hai bên tả hữu của lối vào. Chỉ thấy đó là hai đại hán dũng mãnh thân mặc y phục mà cởi trần. Họ đứng yên tựa như nham thạch điêu khắc mà thành, hai mắt luôn lạnh lùng nhìn lướt qua những người bộ hành ngang, sau lưng đeo huyết hồng sắc chiến đao, khí thế bức nhân.
      Trong tiết đông lạnh giá hoa tuyết lất phất bay, nhiệt độ hạ xuống thấp mặt sông đều kết tinh thành băng nhưng hai đại hán hai thân vẫn cởi trần hề mặc thêm gì cả. Nhưng điều làm cho mọi người kinh hãi chính là bên hai đại hán bất ngờ xuất lão hổ hung mãnh.
      Lão hổ toàn thân hồng sắc rực lửa, thân thể dài khoảng hơn hai thước, đuôi ve vẩy trong trung khiến khí nhất thời xao động, từ đôi mắt hổ phát xuất tia hàn khí. Lão hổ chính thị được gọi là "Liệt Hổ"
      Lúc đó từ Trấn Đông vương phủ xuất hai đại hán giống như hai đại hán cởi trần đứng trước cửa, chỉ phân biệt nhờ vào liệt hổ hung mãnh họ dẫn theo, rồi họ thay đổi vị trí với nhau. Bên ngoài phủ đệ, dù là hào gia quý tộc hay là bình dân du dân tại Viêm kinh thành đều tự giác tránh đường đến gần Trấn Đông vương phủ.
      Trong tiểu viện u tĩnh tại Trấn Đông vương phủ.
      trung niên nhân vận thanh y ngồi thạch kỷ, bên cạnh là tiểu nam hài khả ái. Đứng trước mặt trung niên nhân là mười hai người, lão giả có, mĩ phụ có, hoặc là thanh niên cũng có...nhưng cả mười hai người này đều có điểm chung là đều mặc tử y.
      "Phụ vương, sao người lại gọi nhiều vị lão sư vậy?" Hài tử Tần Vũ mới sáu tuổi ngồi đùi phụ thân, trong tay nghịch tuyết cầu, nghi hoặc nhìn phụ thân Tần Đức.
      Tần Đức hòa ái nhìn nhi tử Tần Vũ, khẽ xoa đầu đoạn hướng về phía mười hai người kia điềm đạm : "Các vị dậy dỗ Vũ nhi khoảng thời gian, cũng tốn công ít, cần phải cân nhắc nữa, xin cho ta biết nhận xét. "
      Mười hai người kia nhìn nhau, sau cùng lão giả có chòm râu bạc trắng tiến lên bước, cung kính : "Bẩm vương gia, chúng tại hạ quan sát về các phương diện, nhận thấy tam điện hạ đối với kỳ môn xảo kĩ rất có hứng thú, tuy nhiên đối với các vấn đề quyền thế hề có chút hứng thú. Căn cứ vào những điều đó có thể phán đoán rằng tam điện hạ khó có khả năng phù hợp trở thành người có vị trí cao."
      Chỉ bằng vào vài ngày tiếp xúc với nam hài họ có thể đưa ra phán đoán như vậy, tựa như chém đinh chặt sắt. Tất nhiên Tần Đức trong lòng thể hoài nghi được.
      Tần Đức thở dài tiếng, nhìn sang hài tử Tần Vũ ngây thơ chưa biết gì, cười khổ : "Ta hiểu, Vũ nhi giống hệt mẹ nó, đối với quyền thế của thế tục tia hứng thú, tuy nhiên nó sinh ra được định sẵn để trở thành..."
      Tần Đức đột nhiên ngừng lại, quay về phía sau phất tay : "Thời gian qua làm phiền các ngươi nhiều, các người có thể li khai vương phủ." "Vương gia, chúng tại hạ cáo từ!"
      Mười hai tử y nhân đồng thời cúi người, sau đó lần lượt rời khỏi tiểu trang viện u tĩnh.
      Thời khắc đó, trong trang viện chỉ còn Tần Đức và nhi tử Tần Vũ. Tần Đức trầm mặc gì, hồi lâu sau nhìn sang Tần Vũ, trong mắt chứa nhiều hàm ý khiến Tần Vũ mới chỉ là đứa bé sáu tuổi thể hiểu được.
      "Phụ vương, sao phụ vương gì vậy?" Tần Vũ trong lòng rất thắc mắc, nhưng nó vốn là đứa trẻ rất thông minh nên tiếp tục làm phiền phụ thân. Từ Tần Vũ mất mẫu thân, trong lòng nó phụ thân là trọng yếu nhất, ngoài ra còn có hai ca ca nữa. Rất lâu sau đó, Tần Đức vẫn ngồi như vậy và Tần Vũ cũng tiếp tục ngồi đùi của cha.
      Đột nhiên, tiếng hạc vang lên.
      Chỉ thấy từ trung đạo bạch sắc tiên hạc bay tới, cưỡi phía trung niên tuấn nhã mang vẻ tiên phong đạo cốt, từ từ điều khiển tiên hạc hạ xuống trang viện. "Phong huynh, Vũ nhi đan điền có vấn đề, huynh phải giúp ta tìm ra giải pháp..." Tần Đức nhìn sang người trung niên, lo âu .
      Phong Ngọc Tử nhìn sang Tần Đức, trong lòng tự nhiên hiểu tình của hảo bằng hữu, chỉ thở dài: "Vương gia, tại hạ rồi. Vũ nhi tại đan điền thập phần quái dị, tại tu luyện nội công căn bản tia hi vọng. thể tích tụ nội lực tự nhiên cũng thể tu luyện nội công. Đan điền căn bản là do thiên sinh, trong hàng vạn người cũng thể tìm được người thứ hai nào như vậy, Phong Ngọc Tử ta thể tìm ra giải pháp." Nghe lời đó, Tần Đức từ từ ngồi xuống trầm tư hồi lâu.
      "Phụ vương, nội lực là gì, đan điền thể tích tụ nội lực là gì? Những vị lão sư lúc nãy cũng đến việc này, điều đó có nghĩa gì?" Hài tử sáu tuổi Tần Vũ hai mắt nghi hoặc hỏi phụ thân. Lúc trước nó hỏi nhưng được trả lời.
      Tần Đức trong lòng chỉ biết cười khổ, ngoài miệng nhàng : "Vũ nhi, con hỏi nhiều như vậy làm gì, chẳng phải con rất vui sao? phải học nữa, con có thích trở về Vân Vụ sơn trang ?
      Tần Vũ nhất thời mắt sáng lên như ngọc trong đêm, phấn chấn : "A, con phải học những quyển sách khô khan đó nữa sao? Về Vân Vụ sơn trang con thích ôn tuyền (suối nước nóng) ở đó, con còn thích ngắm sao, ngắm cảnh mặt trời mọc.ʺ
      Tần Đức cười đáp: "Tốt, tốt lắm Vũ nhi, con thích là tốt rồi, cha cho người đưa con về Vân Vụ sơn trang. Cả nghìn tinh binh ở đó đều do con sai bảo, nếu như con muốn gì có thể trực tiếp với Liên gia gia"
      "Vâng, tuyệt quá, oa, Vân Vụ sơn trang là của con rồi, con có thể ngâm mình trong suối nước nóng cả ngày, tuyệt lắm đây." Tần Vũ hưng phần , sắc mặt hồng lên.
      mặt Tần Đức là nụ cười hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh, có điều Tần Vũ thể phát được.
      "Con thích là được rồi. Vũ nhi, trước tiên con phải ngủ giấc , khi nào đến Vân Vụ sơn trang Liên gia gia gọi con dậy." Tần Đức cười và xoa đầu Tần Vũ. "Phụ vương tái kiến, Phong bá bá tái kiến." Tần Vũ vẫy hai tay, trực tiếp chạy thẳng về phòng mình.
      Tần Đức nhìn Tần Vũ vào phòng rồi, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị rồi chuyển thân, hóa thành đạo bóng mờ rồi biến mất trong hậu viện. Phong Ngọc Tử tựa như quen nên hề tỏ ra ngạc nhiên.
      Trong mật thất của vương phủ có ba người là Tần Đức, Phong Ngọc Tử và hắc y thư sinh tay cầm chiết phiến. "Vương gia, người thực quyết định rồi chứ?" Hắc y thư sinh nhìn Tần Đức nghi hoặc hỏi. Tần Đức gật đầu đáp: "Vũ nhi thể trở thành người lãnh đạo, và cũng thể trở thành cao thủ cấp tiên thiên, nó lại hứng thú lĩnh hội tốt những gì được dậy dỗ. Đan điền quái dị của nó, ài, điều ta có thể làm cho nó có lẽ chỉ là cuộc sống khoảng mười năm vui vẻ yên bình, đợi chúng ta bắt đầu đầu kế hoạch cuối cùng, Vũ nhi nó thể có những ngày yên ổn." Phong Ngọc Tử suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định . "Vương gia, kế hoạch này thực phải thực sao, người phải biết rằng khi chúng ta thực kế hoạch thể biết được kết quả ra sao?" Phong Ngọc Tử hỏi lại lần nữa. Tần Đức thần sắc tức thời nghiêm túc, trong mắt hàn quang chớp động "Ta quản. Bất kể là vì tổ tiên Tần gia chúng ta hay là vì Tĩnh Di, kế hoạch này vẫn nhất định phải được thực . Tĩnh Di lưu lại cho ta ba nhi tử, tuy nhiên Vũ nhi đan điền có vấn đề. Nhưng Phong nhi và Chính nhi văn võ, khả dĩ có thể thành đại . Từ Nguyên, đệ nhất "ám kì" bắt đầu triển khai chưa?" Hắc y thư sinh Từ Nguyên hạ phe phẩy quạt : "Vương gia yên tâm, mọi việc nhất thiết đều trong tầm kiểm soát." "Tốt, rất tốt." Tần Đức trong mắt phát xuất tia sát khí kinh nhân. Trấn Đông vương Tần Đức ở tại Tiềm Long đại lục. Tiềm Long đại lục diện tích rất lớn, cho đến giờ vẫn chưa ai có thể hiểu hết được. Phía đông của Tiềm Long đại lục là Hồng Hoang Vô Biên, trong vùng hồng hoang là núi non trùng điệp, cây cối dầy đặc, trong đó có vô số thú. Càng sâu vào trong thú càng lợi hại, đó là nguyên nhân khiến thượng tiên Tiềm Long đại lục thể thăm dò toàn bộ vùng Hồng Hoang Vô Biên. Phía tây của Hồng Hoang Vô Biên có ba quốc gia lớn. Sở vương triều, Minh vương triều, Hán vương triều ba đại vương triều nhân khẩu tổng cộng gần trăm ức (1 ức=100,000), diện tích rộng lớn khiến người ta phải kinh hãi. Trong ba vương triều Sở vương triều là cường đại nhất, trong Sở vương triều có gia tộc tách riêng độc lập là Tần gia. Tần gia chiếm cứ ba quận đông vực trong mười hai quận của Sở vương triều. Tại ba quận đông vực gần Hồng Hoang Vô Biên. Tần gia truyền qua hơn trăm năm tại ba quận đông vực căn cơ vô cùng thâm hậu, cho dù là hoàng đế của Sở vương triều đích thân đối phó cũng thập phần gian nan bởi vì Tần gia có binh chủng đặc thù là Liệt Hổ quân.
      Liệt hổ toàn thân xích hồng, thân hình to lớn, chính thị lão hổ. Phương pháp nuôi dưỡng liệt hổ quy mô lớn chính là điều cơ mật trọng yếu hạng nhất của Tần gia. Tần gia nắm trong tay sáu mươi vạn đại quân, trong đó có năm vạn Liệt Hổ quân, mỗi chiến sĩ trong Liệt Hổ quân đều cưỡi liệt hổ khi ra trận. Liệt hổ có lực công kích kinh thế hãi nhân, thêm vào chiến sĩ phía phối hợp có thể quét sạch mọi chướng ngại vật.
      Duy chỉ năm vạn liệt hổ là có thể sử dụng hổ hống, khả nă ng này có thể triệt hạ hoàn toàn sĩ khí quân địch. Năm vạn liệt hổ quân có thể tiêu diệt hơn mười vạn đại quân kị binh phổ thông.
      Tiềm Long đại lục vũ lực cực cao, ba quốc gia lớn đều có các tu tiên giả trấn quốc. Mỗi tu tiên giả tồn tại trong mắt phàm nhân đều tựa như thần tiên. Phi kiếm xuất ra có thể lấy đầu người ngoài trăm ngàn dặm, ngự kiếm phi hành bay lên đến tận chín tầng trời, chẳng phải là khả năng của thần tiên sao?
      Vân Vụ sơn trang ngự tại Đông Lam sơn. Đông Lam sơn cao hơn ba nghìn thước, là ngọn núi rất cao.
      Hai năm sau. Lúc này Tần Vũ tám tuổi và cũng cao lên nhiều, trong mắt lên vẻ trí tuệ tuy nhiên sâu trong đó lại chứa chút u buồn. Tần Vũ mình sơn đạo, vai là con ưng đen. "Tiểu Hắc, qua hai năm rồi nhỉ, suốt hai năm phụ vương chỉ ghé qua thăm ta đúng lần." Tần Vũ cắn hai môi, quay sang hắc ưng .
      Con ưng này năm trước Tần Vũ du lãm Đông Lam sơn phát ra, tiện thể bên thân có ưng đái nên kết bạn với nó. Tần Vũ thực rất độc. Sáu tuổi trở về trước còn có phụ thân bầu bạn, hai năm gần đây kể từ khi sáu tuổi chỉ nhìn thấy phụ thân đúng lần.
      Hắc ưng vỗ cánh, lông vũ bay vào mặt Tần Vũ khiến nó nhất thời nở nụ cười.
      được đoạn Tần Vũ đột nhiên nhìn thấy phía trước có dựng phụ (phụ nữ có mang) gánh gánh củi khó khăn tới, liền quay sang hắc ưng : "Tiểu Hắc, chúng ta tới giúp a di kia nhé?"
      Hắc ưng tức vỗ cánh, rời khỏi vai Tần Vũ. Tần Vũ nhanh chóng chạy về phía dựng phụ nọ.
      "A di, a di để cháu gánh củi giúp cho." Tần Vũ hướng về phía phụ nhân nọ .
      Phụ nhân nghe thấy thanh bèn nhìn lại bó củi vai, đưa tay áo lên lau mồ hồi rồi nhìn sang tiểu hài đồng Tần Vũ, cười : "Tiểu oa nhi, cảm ơn cháu, ai di có thể mang được, chỉ còn dặm nữa là đến tiểu thôn rồi" rồi xốc lại bó củi vai rồi tiếp tục tới.
      "Tiểu oa nhi? Cháu còn nữa, cháu tám tuổi rồi, bó củi đó cháu có thể mang được." Tần Vũ nhìn sang dựng phụ, đột nhiên giành lầy bó củi rồi vác lên vai.
      Bó củi đối với người bình thường nặng lắm, nhưng với hài tử mới tám tuổi đúng là rất nặng. Chỉ là Tần Vũ tại Vân Vụ sơn trang thường ngâm mình trong suối nước nóng nên thân thể cường tráng giống như những đứa trẻ tám tuổi khác, ngang nhiên vác bó củi vai.
      "A di nhìn xem, cháu có thể mang được đúng ? Hà, a di được gọi cháu là tiểu oa nhi nữa nhé." Tần Vũ đắc ý , kể mặt mình có dính vết nhọ.
      Phụ nhân nọ cười : "Khí lực quả , bất quá còn dặm nữa, oa nhi cháu chịu được đâu, thôi nhường lại để a di còn tiếp."
      "Ai cháu thể chịu đến cùng."
      Tần Vũ nhìn dựng phụ, hất tay cái rồi nhanh chóng tiến về phía trước. bỗng nhiên quay đầu lại : « Adi, cháu lên Đông Lam sơn nhiều lần rồi, được biết là ngoài tiểu thôn trang ra có nơi nào khác, chắc chắn là nơi đó đúng . Nhanh lên, nhanh lên nào, a di đừng để cháu phải chờ đó!"
      Phụ nhân nọ bật cười: "Hài tử này, biết là con nhà ai, có đứa con thế này cha mẹ nó hẳn phải hạnh phúc lắm."
      Tần Vũ mang bó củi vai bắt đầu cảm thấy khó khăn. Sau khi được đoạn đường nó cảm thấy hai chân như nhũn ra. Có thể thượng sơn, sau lưng lại mang bó củi thân thể Tần Vũ quả cường tráng. Bất quá nó mới chỉ là đứa trẻ tám tuổi. lúc sau, hai chân của Tần Vũ đột nhiên khịu xuống. "Oa nhi..."phụ nhân kêu thất thanh.
      "Cháu sao đâu, chuyện này bình thường thôi." Tần Vũ quay đầu lại cười , trong ngữ khí phảng phất như là đại lực sĩ. Nhưng sơn đạo gồ ghề, Tần Vũ lại va phải hòn đá, trụ được nên ngã xuống. "Rầm!" Tần Vũ toàn thân đập xuống đất
      Dựng phụ tại vội vàng tới, nhặt những phiến gỗ lên và giúp Tần Vũ đứng dậy. Tần Vũ mồ hôi nhễ nhại, mặt đầy đất.
      Tần Vũ buồn phiền nhìn phụ nhân : "Adi, kỳ ...cháu có thể mang được, chỉ là vấp phải hòn đá nên mới ngã."
      "Cháu giỏi lắm, a di biết là cháu có thể mang được, nhưng thôn trang ở phía trước rồi, cám ơn cháu."
      Phụ nhân thu lại bó củi nhìn thấy Tần Vũ mặt dính bẩn bèn lau mặt cho nó, kiểm tra kĩ càng thấy nó bị thương bèn bắt nó phải hứa về ngay nhà. Thấy Tần Vũ gật đầu đáp ứng mới quay về thôn trang.
      Tần Vũ nhìn thôn trang còn cách hơn trăm bộ về phía trái, lắc đầu : "Tiểu Hắc, chúng ta phải tìm đường khác thôi" rồi cười : "A di nghỉ ngơi được lát, chắc có thể về làng được rồi."
      Tần Vũ nở nụ cười, trong lòng rất vui vẻ.
      Từ nơi bí mật gần đó, ba bóng nhân ảnh nhìn nhau. Họ chính là ba cao thủ ngầm theo để bảo hộ Tần Vũ. Tần Vũ chính là nhi tử của Trấn Đông vương, đường đường tam điện hạ. Làm sao có thể để nó mình núi thế này được?
      "Tam điện hạ chỉ là hài tử, tâm tư lương thiện, sao vương gia lại để tam điện hạ mình tại Vân Vụ sơn trang nhỉ. hai năm trôi qua rồi, mỗi lần nhìn bóng dáng tam điện hạ ngồi độc trong gió lạnh ban đêm lòng ta lại cảm thấy khó chịu." nhân ảnh thở dài .
      nhân ảnh khác gật đầu tiếp: "Mỗi lần tam điện hạ nhìn lên bầu trời đêm, thần tình đó khiến tim ta đau nhói, vương gia...ài!"
      "Tóm lại, chắc vương gia có việc cần làm chúng ta thể hiểu được. Việc chúng ta cần làm là phải tập trung bảo vệ tam điện hạ."
      Đột nhiên...Tại sơn đạo xuất đại hán hung mãnh phi thường, nhãn thần sắc như dao cưỡi xích hồng sắc lão hổ phóng tới. Vừa nhìn thấy Tần Vũ từ xa cao giọng : "Tam điện hạ, đại điện hạ và nhị điện hạ tới."
      "Đại ca và nhị ca tới!"
      Tần Vũ hai mắt hưng phấn, lập tức chạy tới chỗ đại hán, trèo lên lưng hổ cấp thiết thúc giục: "Vương thúc, nhanh lên, chạy nhanh lên về Vân Vụ sơn trang nào."
      Đại hán nọ giữ lấy Tần Vũ, sau đó điều khiển liệt hổ cấp tốc hạ sơn, để lại sau lưng đám bụi mù mịt.
      Nữ Lâmlazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2

      Quyết Tâm

      Vân Vụ sơn trang tọa lạc tại Đông Lam sơn. Bên ngoài luôn có đội dũng sĩ dũng mãnh ngày đêm bảo hộ sơn trang nhưng những cao thủ mặt bên trong ngoại nhân căn bản thể biết được. Hơn nữa Vân Vụ sơn trang là sơn trang của Trấn Đông vương, chỉ có ai chán sống mới có ý định xâm phạm.
      Tại đại môn của Vân Vụ sơn trang có hai đại hán dũng mãnh như sư tử, toàn thân mặc hắc sắc chiến giáp đứng tại lối vào. Ánh mắt họ loang loáng lướt qua xung quanh lên vẻ ngạo khí. thân thể họ tự nhiên phát tán sát khí, quả đúng là thứ sát khí chân chính của những chiến sĩ tài năng kinh qua huyết chiến nơi sa trường hun đúc mà thành.
      "Tam điện hạ!"
      Hai hắc giáp chiến sĩ đột nhiên quỳ xuống cung kính .
      Tần Vũ vừa từ lưng hổ hạ xuống, hắc ưng đậu vai. Tần Vũ thời khắc đó rất hưng phấn và cao hứng liền nhanh chóng chạy vào trong đại môn đồng thời quay sang hai vị chiến sĩ cười hi hi :
      "Hai vị thúc thúc, nhanh đứng lên nào."
      Hai hắc giáp chiến sĩ đứng dậy, nhìn bóng thân ảnh bé của Tần Vũ chạy vào trong trang viện trong mắt lên tia quan ái.
      "Hi hi, ta chắc chắn là đại ca và nhị ca ngâm mình ở ôn tuyền."
      Tần Vũ căn bản cần nghĩ nhiều, trực tiếp nhắm ôn truyền ở Tây uyển của Vân Vụ sơn trang chạy tới, miệng lẩm bẩm:
      "Hà hà, hai vị ca ca tới Vân Vụ sơn trang, chưa được đồng ý của gia chủ tự động tiến nhập ôn tuyền…"
      Lát sau, Tần Vũ tới Tây uyển trong sơn trang.
      Tần Vũ xoa hai tay, đột nhiên đưa tay phải lên chỉ thẳng vào hai bóng người ở trong ôn tuyền, ra giọng phẫn nộ :
      "Các ngươi giỏi , chưa thèm hỏi ý kiến bổn trang chủ tự động tiến nhập ôn truyền trọng địa, a…"
      Tần Vũ cao hứng đột nhiên bị cánh tay kéo xuống, đồng thời thân hình bất ổn chúi thẳng vào ôn tuyền.
      "Đệ chưa cởi y phục đâu, a!"
      Tần Vũ hét lên thất thanh, chỉ thấy "ầm" tiếng ngã vào ôn tuyền làm cho nước bắn lên tung tóe. Hắc ưng vai Tần Vũ hoảng loạn vỗ cánh bay lên cũng bị nước từ ôn tuyền bắn vào chút ít, suýt nữa từ hùng ưng biến thành con gà mắc mưa.
      "Hắc hắc, Tần Vũ đệ phải định làm cho hai vị đại ca, nhị ca chúng ta sợ chết khiếp đấy chứ, ta nghe mà cứ tưởng . Nhị ca và đại ca vất vả cả ngày còn Tần Vũ đệ suốt ngày vui vẻ ngâm mình trong ôn tuyền, hơn nữa lại là ôn tuyền của Vân Vụ sơn trang nữa cơ đấy!"
      vị thiếu niên phẫn nộ đáp trả nhưng trong mắt lại chứa tia vui vẻ.
      "Phì"
      Tần Vũ phun ra ngụm nước, toàn thân ướt đẫm tức giận nhìn sang thiếu niên.
      "Nhị ca, đệ biết đúng là huynh làm mà. Chỉ có huynh mới kéo đệ xuống nước, đại ca đời nào làm như vậy cả."
      Tần Vũ cởi bỏ y phục chỉ để lại cái quần ngắn khi ngâm mình trong ôn tuyền, nhìn sang nhị ca Tần Chính.
      "Đệ đến đại ca hả? Ha ha, huynh ấy ngủ đó."
      Tần Chính cười ha hả .
      "Nhị đệ, đệ nghĩ rằng đại ca ta như lão trư, chỉ biết ăn và ngủ thôi phải ?"
      Bên cạnh ôn tuyền chỉ thấy thiếu niên tuấn lười biếng mở mắt nhìn Tần Chính hỏi, đoạn quay sang Tần Vũ :
      "Tiểu Vũ, ôn tuyền tại Vân Vụ sơn trang quả nhiên thần hiệu. Ngâm mình trong đó khiến huynh cảm thấy toàn thân thư thái, nếu đệ chịu khó ngâm mình trong đó hàng ngày toàn thân đệ cũng tráng kiện như huynh."
      Thiếu niên đó chính là đại ca Tần Phong của Tần Vũ, niên kỉ là mười sáu nhưng vì tu luyện võ đạo nên phảng phất trông như thiếu niên mười tám tuổi. Đại ca Tần Phong là người mà Tần Vũ rất sùng bái, lần nó tận mắt nhìn thấy đại ca quyền xuất ra khiến khối gỗ to lớn tan thành bụi phấn khiến Tần Vũ rất hâm mộ.
      Nghe thấy đại ca rằng ôn tuyền thần hiệu, Tần Vũ tiến sâu hơn để nước ngập hơn ngực chỉ lộ đầu lên, đắc ý :
      "Đúng vậy, ôn tuyền tại Vân Vụ sơn trang quả thần hiệu đúng như huynh vậy, hà cảm ơn trang chủ là đệ đệ của huynh à!"
      "Tiểu tử này!"
      Đại ca Tần Phong và nhị ca Tần Chính đều mỉm cười.
      Tần Vũ và hai vị thân sinh ca ca gặp nhau thời gian dài, từ khi tất cả đều chỉ mới là những đứa trẻ, bất quá Tần Phong và Tần Chính rất quý Tần Vũ. Đối với vị thân sinh đệ đệ này Tần Chính và Tần Phong thập phần sủng ái. Cùng cảnh có mẫu thân, tự nhiên họ rất quan tâm đến đệ đệ. Đùa giỡn hồi lâu, Tần Vũ mới chịu ngồi yên trong lòng của ôn tuyền, Tần Phong và Tần Chính cũng ngồi xuống.
      "Phụ vương…"
      Tần Phong tựa hồ như phát bản thân lỡ lời, tức :
      "Kỳ có gì cả, chỉ là quân đội tạm thời có việc gì cả nên phụ vương cho phép huynh đến đây. Huynh giữa đường gặp nhị đệ nên cùng đệ ấy đến đây."
      Tần Chính gật đầu quay sang Tần Vũ cười :
      "Đệ chắc biết lần này huynh về đây là có thời hạn, bất quá sau khi nghỉ ngơi cả nửa ngày trời đến lúc phải quay về."
      "Huynh cũng vậy, huynh phải cùng nhị đệ."
      Tần Phong hối lỗi .
      "Ôi, chỉ có nửa ngày thôi."
      Tần Vũ lên tiếng giọng điệu có phần thất vọng, vẻ hưng phấn hoàn toàn biến mất.
      Tần Vũ có ba thân nhân chính là phụ thân và hai vị ca ca. Phụ thân bận rộn, hai năm nay chỉ đến thăm nó đúng lần. Khó khăn lắm mới thấy mặt hai vị ca ca nhưng sau nửa ngày lại thân mình, có lẽ chỉ còn Tiểu Hắc vai làm bạn. Tần Phong và Tần Chính nhìn nhau, trong mắt lên vẻ bất lực.
      "Đại ca, phụ vương phải đến Hồng Hoang Vô Biên chẳng phải là dạy được huynh nhiều về cách điều binh?"
      Tần Vũ đột nhiên cười đoạn tiếp tục hỏi:
      "Đệ biết phụ vương điều binh vô cùng lợi hại, Liên gia gia thường kể với đệ."
      "Đúng vậy, phụ vương cầm quân đích thực rất lợi hại. Huynh theo phụ vương tiến hành quân kỳ diễn luyện cũng được dạy dỗ hơn nửa năm, tạm đáp ứng được cầu của phụ thân."
      Tần Phong tựa như hồi tưởng lại khi đó, bất giác :
      "Phụ thân điều binh lợi hại phi thường!"
      "Đại ca!"
      Tần Chính nhìn vào mắt Tần Phong, Tần Phong đột nhiên hiểu ra, chỉ cười khổ biết bản thân mình lỡ lời.
      Tần Vũ tựa hồ như để ý đến những điều đó, thần sắc hưng phấn liên tục hỏi Tần Chính, Tần Phong về tình của họ thời gian qua. Ba huynh đệ trong ôn tuyền hàn huyên cho đến khi bóng tối buông xuống, đến lúc Tần Phong và Tần Chính phải ra về. Bên ngoài Vân Vụ sơn trang.
      Tần Vũ mặc cẩm bào đen, nhìn sang Tần Phong và Tần Chính hai vị ca ca vẫy vẫy tay.
      "Đại ca nhị ca tái kiến."
      Trong mắt Tần Vũ tựa như sắp khóc.
      Tần Phong và Tần Chính quay đầu lại cười với Tần Vũ. Hai người cưỡi liệt hổ, phía sau là trăm tinh binh khởi hành chỉ lát sau là thân ảnh biến mất sơn đạo.
      oOo
      Dưới sơn đạo, Tần Phong và Tần Chính cưỡi liệt hổ song hành cùng nhau.
      "Đại ca, huynh cũng thấy đấy, Tiểu Vũ tâm tính hợp với việc bày mưu tính kế và quyền mưu chi thuật, lại vì đan điền có vấn đề nên vô pháp tu luyện thành võ tướng. Như vậy, văn võ đều bất thành. Phụ vương lại tập trung hết tinh lực vào việc quân, Tiểu Vũ cả năm hiếm khi gặp phụ vương bản thân rất độc. Huynh phụ vương cùng huynh diễn luyện quân kỳ đến cả nửa năm, Tiểu Vũ cảm thụ thế nào."
      Tần Chính nhìn sang Tần Phong , thần sắc hiển nhiên rất vui.
      Tần Phong cười khổ : "
      Nhị đệ, là huynh nhất thời chú ý, bây giờ rất hối hận."
      Thần sắc Tần Phong đột nhiên lạnh lùng :
      "Nhị đệ, Tiểu Vũ thiên sinh đan điền có vấn đề, văn võ đều bất thành, có khả năng tự bảo vệ bản thân. Chúng ta phải là người bảo hộ hảo Tiểu Vũ, tuyệt đối để bất cứ kẻ nào khinh thường."
      "Bất cứ kẻ nào dám khinh thường Tiểu Vũ, đệ nhất định bắt kẻ đó phải trả cái giá cực đắt!"
      Trong mắt Tần Chính lên tia hàn quang.
      Hai huynh đệ cùng với hộ vệ phía sau từ từ rời khỏi Đông Lam sơn, nhắm Viêm kinh thành thẳng tiến.
      oOo
      Đêm khuya, Đông Lam sơn.
      Từng đợt hàn phong thổi tới, bóng dáng bé đứng đó, vai là con hắc ưng. Tần Vũ ngắm nhìn những ngôi sao trời, trong mắt lên vẻ thành thục so với lứa tuổi. Chỉ mình đọc sách tại thư phòng, hoặc giả chỉ mình lặng lẽ suy nghĩ, điều đó làm cho tư duy của Tần Vũ vượt xa hài tử mới chỉ tám tuổi.
      "Tiểu Hắc."
      Tần Vũ đột nhiên gọi nhưng mắt vẫn nhìn lên bầu trời đầy sao. Hắc ưng vai Tần Vũ động đậy, hai mắt chuyển động hiểu tiểu chủ nhân gọi nó vì việc gì.
      mặt Tần Vũ đột nhiên lên nụ cười hạnh phúc:
      "Tiểu Hắc ngươi có biết , phụ vương thường bên cạnh ta, đối với ta thập phần quan ái. Sau khi mời mười hai vị lão sư tới, phụ vương để ta học tập với mười hai lão sư. Tuy ta thích học những thứ đó nhưng bản thân vẫn nỗ lực tự học để có thể làm phụ vương vui lòng. Năm sáu tuổi ta biết đọc, phụ thân cũng gọi ta là thần đồng nhưng sau đó …"
      Tần Vũ trầm mặc tiếp.
      "Lúc sáu tuổi ta vẫn nhớ , tại u tĩnh tiểu viện trong vương phủ bị mười hai lão sư rằng ta thể trở thành người có địa vị lãnh đạo, sau đó Phong bá bá lại đan điền ta có vấn đề, thể tích tụ nội lực nên thể tu luyện võ công. Sau khi ta tới Vân Vụ sơn trang. …Phụ vương hề đến thăm, quan tâm đến ta. Ta lúc đó vẫn hiểu đan điền là gì, địa vị lãnh đạo là gì chỉ nghĩ là phụ vương cho ta tới đây để du ngoạn, nhưng…"
      Tần Vũ cắn hai môi, trong mắt vẻ u buồn:
      " hai năm rồi, ta cũng có lần tò mò hỏi Vương thúc thúc đan điền và người có địa vị lãnh đạo là gì. Ta nghĩ ta cũng minh bạch được vì sao phụ thân cho ta biết nguyên nhân."
      Tần Vũ lại trầm mặc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.
      "Ta thực thích quyền mưu chi thuật trong sách. ra ta cố ép bản thân mình học. Ta rất muốn nhìn thấy nụ cười mặt phụ vương, muốn phụ vương tự hào vì ta nhưng thực ta đủ thâm độc để thực những mưu trong sách…Ài, ta cố gắng ép bản thân học những thứ đó nhưng những gì mà ta cần biết là tâm kế mưu quyền thuật ta lại thể đạt đuợc. Con thể đạt được, phụ vương, con thể đạt đuợc!"
      Tần Vũ khóc thầm, thân thể khẽ run lên. Bên cạnh Tiểu Hắc nhìn sang Tần Vũ, dùng đôi cánh của nó chạm vào mặt Tần Vũ.
      Tần Vũ nhìn lên hắc ưng vai mình, ôm lấy hắc ưng và để nó trong lòng mình. Hắc ưng yên lặng ở trong lòng Tần Vũ, tựa hồ như hiểu được tâm tình của tiểu chủ nhân: "Tiểu Hắc, ta rất muốn phụ vương khen ngợi, muốn nhìn thấy nụ cười mặt phụ vương, ta thực thực rất muốn…"
      Tần Vũ giọng ngày càng dần.
      oOo
      Tại nơi bí mật, ba cao thủ thầm bảo hộ Tần Vũ trong lòng cũng cảm thấy ngậm ngùi.
      Đột nhiên…
      đạo tinh quang phá gian nhất thời từ trong trung xuất , quang mang chói mắt. Lưu tinh mang ánh sáng siêu việt át hết tất cả các ngôi sao khác.
      "Lưu tinh!"
      Tần Vũ hai mắt sáng lên, tức thả Tiểu Hắc khỏi lòng, nhanh chóng nhắm mắt hai tay chắp lại phía trước:
      "Xin hãy để phụ vương quan tâm đến ta như người đối đãi với đại ca và nhị ca. Hãy đánh ta, trừng phạt ta ta quản, ta sẵn sàng chấp nhận mọi giá."
      Tần Vũ chầm chậm mở mắt, nhìn lưu tinh lúc này tới nơi cuối chân trời.
      "Phụ vương năm đó , nếu khấn nguyện điều gì khi lưu tinh xuất việc đó trở thành thực. Phụ vương khi nào lừa ta, nhất định việc đó trở thành thực."
      Nhìn lên bầu trời đầy sao, nét mặt Tần Vũ lên vẻ kiên định. Đột nhiên, trong lòng Tần Vũ lóe lên ý nghĩ.
      Tần Vũ trong mắt lên tia phấn chấn, vỗ vỗ đầu mình :
      "A, mình là ngốc quá, văn võ, văn võ, văn thể thành công còn võ thế nào? Vương thúc trong thiên hạ tâm pháp nội công có vô số, chẳng lẽ thể tìm được loại phù hợp với đan điền của mình. cần phải nghĩ nữa, chẳng nhẽ luyện võ công nhất định phải luyện nội công?"
      Tần Vũ hoàn toàn mới chỉ là hài tử mới tám tuổi nhưng vì chỉ có thân mình nên thường đọc sách, tâm trí thành thục hơn hẳn những đứa trẻ khác. Trong quá khứ Phong Ngọc Tử từng đan điền nó có vấn đề thể tu luyện, khiến nó hình thành tư duy như vậy, thời khắc này đột nhiên tỉnh ngộ. Đan điền quái dị, thực thể tu luyện võ công?
      "Ai dà, thời gian còn dài, chỉ cần ta nỗ lực giống như phụ vuơng từng chắc chắn thành công."
      Tần Vũ gật đầu tự đồng ý với những lời mình , trong mắt có tự tin vô tả, thể quyết tâm vô cùng kiên định.
      "Tiểu Hắc, chúng ta phải quay lại sơn trang!"
      Tần Vũ , trong lòng có mục tiêu nên thực có thay đổi.
      Hắc ưng đậu lên vai, Tần Vũ vô cùng cao hứng liên tục huýt sáo, vừa vừa nhún nhảy đường về Vân Vụ sơn trang. Lúc đó ba bóng nhân ảnh xuất , biến thành ba bóng mờ nhắm hướng Tần Vũ đuổi theo.
      Nữ Lâmlazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3

      Dạ Đàm


      "Là ai?"
      hắc giáp chiến sĩ của Vân Vụ sơn trang lạnh giọng hỏi, người hắc giáp chiến sĩ còn lại mắt hướng về bóng người phía xa.
      Lúc hai hắc giáp chiến sĩ nhìn người tới ngờ là tam điện hạ Tần Vũ, trong lòng thất kinh vội vàng quỳ xuống cung kính chào:
      "Tam điện hạ!"
      Tần Vũ gật đầu, trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt sáng lên, gương mặt hồng hào :
      "Hai vị mau đứng dậy ."
      xong cười với hai hắc giáp chiến sĩ rồi vội vã vào trong Vân Vụ sơn trang. Hai hắc giáp chiến sĩ nghi hoặc nhìn theo bóng Tần Vũ.
      "Tam điện hạ thượng sơn để ngắm sao trời, thường tới canh hai mới quay về, sao bây giờ về rồi nhỉ?"
      Hắc giáp chiến sĩ bên trái nghi hoặc hỏi.
      Hắc giáp chiến sĩ bên phải cũng mê hoặc gật đầu, hiển nhiên cũng nguyên nhân.
      oOo
      Liên Ngôn chính là người được Tần Vũ gọi là Liên gia gia. Liên Ngôn là lão nhân ở Tần gia, đến như đương kim Trấn Đông Vương Tần Đức cũng do tay ông ta nuôi nấng, Liên Ngôn tại Tần gia rất có ảnh hưởng. Hai năm trước, Tần Đức bảo Liên Ngôn tới Vân Vụ sơn trang để chiếu cố cho Tần Vũ. Tần Vũ như cơn gió, trực tiếp nhằm thư phòng của Liên Ngôn tiến tới. Đến bên ngoài phòng liền lập tức đưa tay lên gõ cửa.
      "Cốc!" "Cốc!" "Cốc!" "Cốc!" "Cốc!"…
      "Liên gia gia mau mở cửa, là Tiểu Vũ đây, con có điều khẩn yếu cần hỏi, gia gia mau mở cửa"
      Tần Vũ cấp thiết gọi.
      lát sau trong phòng phát ra ánh đèn:
      "Tiểu Vũ đó à, gia gia vừa mới chợp mắt bị con đánh thức đó."
      thanh thân thiết vang lên, cửa phòng mở. lão nhân hiền hòa khoảng lục tuần, người khoác áo mỏng xuất trước mắt Tần Vũ.
      "Ai chà, Tiểu Vũ có chuyện gì vậy con? Sao con lại mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế này?"
      Liên Ngôn nhìn sang Tần Vũ.
      Tần Vũ muốn gì đó, nhưng vì vừa gắng sức chạy đến đây nên giờ thở ra hơi.
      Liên Ngôn thấy vậy bèn :
      "Lại đây, trước tiên vào phòng rồi tiếp."
      Vừa vừa kéo Tần Vũ vào trong phòng. Hai người vào phòng bèn ngồi xuống ghế.
      " phải vội, có chuyện gì chờ cho bình tĩnh rồi hãy ."
      Liên Ngôn nhìn sang Tần Vũ .
      Tần Vũ hít vào hơi sâu, sau đó quay sang Liên Ngôn, giọng thập phần kiên định:
      "Liên gia gia, con phải tu luyện."
      "Tu luyện?"
      Liên Ngôn hơi kinh ngạc, sau đó nở nụ cười :
      "Tiểu Vũ à, sao tự nhiên con lại nghĩ đến việc tu luyện?"
      Tần Vũ hơi khựng lại, sau đó hào hứng :
      " có gì cả, chỉ là con nhìn các vị thúc thúc trong sơn trang ai cũng lợi hại cả, nên muốn tu luyện võ công. Liên gia gia, con có thể tu luyện võ công ?"
      Đối với khát vọng được phụ thân quý vốn chôn vùi tại nơi sâu nhất trong tâm linh Tần Vũ tưởng chừng như bị vùi lấp trong tâm tưởng, về sau phải nỗ lực ngừng, vì giờ đây có mục tiêu để phấn đấu.
      "Tiểu Vũ, con có biết võ công là gì ?"
      Liên Ngôn trả lời luôn mà chỉ hỏi lại.
      Tần Vũ lắc đầu :
      "Con chỉ biết là tu luyện võ công rất lợi hại, những thứ khác con lắm, hình như còn có cái gì gọi là nội công."
      hài tử mới tám tuổi, tuy đọc nhiều sách, nhưng bản thân nó vẫn có nhiều thứ thể biết.
      "Vậy trước hết ta giảng lại tử tế cho con biết."
      Liên Ngôn cười .
      Tần Vũ tức hai mắt sáng lên, nhìn chăm chú vào Liên Ngôn, tập trung tinh thần lắng nghe.
      "Trước tiên ta đến cao thủ. Cao thủ phân ra các cấp hậu thiên cao thủ, tiên thiên cao thủ…Hơn xa tiên thiên cao thủ chính là các thượng tiên."
      Liên Ngôn cười .
      "Ngày nay hậu thiên cao thủ tại Tiềm Long đại lục nhiều như lá rừng, thể đếm hết được. Còn tiên thiên cao thủ tính riêng Sở Vương triều thôi có hơn trăm người."
      "Cả trăm người?"
      Tần Vũ cả kinh.
      "Sở Vương triều có hơn bốn triệu người, làm sao lại ít tiên thiên cao thủ được, chẳng nhẽ trong hàng nghìn hàng vạn người lại có được ?"
      Liên Ngôn thở dài :
      "Hậu thiên cao thủ nếu có phương pháp tu luyện đúng đắn cũng khả dĩ có thể đạt được nhưng để trở thành cấp tiên thiên cao thủ còn nhiều gian nan lắm. Để trở thành tiên thiên cao thủ phải đạt được hai cầu: Thứ nhất, phải đạt đến cảnh giới viên mãn của hậu thiên. Thứ hai, phải có những cảm ngộ về tự nhiên thiên đạo."
      Tần Vũ nhất thời nghi hoặc :
      "Tự nhiên thiên đạo là cái gì vậy gia gia?"
      Liên Ngôn liền cười xòa:
      "Tự nhiên thiên đạo chẳng là gì cả, nhưng mỗi người đều phải tự bản thân lãnh ngộ, thể bằng lời. Có người đạt đến cảnh giới viên mãn của hậu thiên chỉ trong vòng mười năm nhưng vì vô pháp cảm ngộ thể đột phá được bước cuối cùng nên tựu chung thể trở thành tiên thiên cao thủ được. khi trở thành tiên thiên cao thủ, thọ mệnh có thể là năm trăm năm."
      "Năm trăm năm cơ ạ!"
      Tần Vũ há hốc mồm kinh ngạc.
      Liên Ngôn nhìn thấy biểu tình khả ái đó lại cười :
      "Muốn trở thành tiên thiên cao thủ quả thập phần gian nan bởi vì khi trở thành tiên thiên cao thủ tự nhiên có thể sống lâu, thọ mệnh đến ngũ bách tuế. Tiên thiên cao thủ tu luyện tiên thiên chân khí bản chất khác hẳn với hậu thiên cao thủ, là hai đẳng cấp khác nhau hoàn toàn."
      "A! Liên gia gia, phía tiên thiên cao thủ chẳng phải là còn thượng tiên sao, họ rất lợi hại đúng ?"
      Tần Vũ hai mắt sáng lên.
      Tiên thiên cao thủ lợi hại như vậy, thượng tiên làm sao kém được?
      "Thượng tiên có thể dễ dàng mà thành sao?"
      Liên Ngôn thở dài :
      "Thượng tiên đến hoàng đế gặp phải còn phải hành lễ gọi thượng tiên vô cùng kính trọng vì dù là hoàng đế nhưng họ vẫn có thể bị thượng tiên lấy mạng. Thượng tiên có thể ngự kiếm phi hành cao đến chín tầng trời, căn bản phải là phàm nhân nữa!"
      "Cao đến chín tầng trời?"
      Trong lòng Tần Vũ tự nhiên xuất bức tranh mình chân đạp phi kiếm bay cao đến chín tầng trời. sảng khoái đó thể mô tả được nhưng trong lòng tiểu Tần Vũ liên tưởng rằng mình có thể trở thành thượng tiên.
      "Cả Sở Vương triều có gần trăm tiên thiên cao thủ, có điều…cả trăm năm nay Sở Vương triều xuất được thượng tiên. tại Sở vương triều có quá ba vị thượng tiên. Trong ba đại thượng tiên có hai vị trở thành thượng tiên từ hơn ba trăm năm trước, ba trăm trở lại đây trở thành thượng tiên có Phong bá bá của con."
      "Phong bá bá?"
      Tần Vũ nhớ lại Phong bá bá thân vận bạch y, thường cưỡi hạc. Phong bá bá chính là thượng tiên?
      Liên Ngôn tiếp tục :
      "Bất quá muốn trở thành thượng tiên tốt nhất là nên tới Hải Ngoại tiên đảo bái sư học nghệ. Hải Ngoại tiên đảo trừ thượng tiên của các nước, ai biết được là ở đâu? Những người bình thường nếu gặp mặt thượng tiên, họ có tư cách để hỏi lộ tuyến đến Hải Ngoại tiên đảo chăng?"
      "Dù cho biết được, Hải Ngoại tiên đảo ở rất xa Tiềm Long đại lục, mỗi năm Tiềm Long đại lục có cả vạn người tìm đường ra Hải Ngoại tiên đảo mong bái sư học nghệ. Nhưng rời khỏi đất liền ra đại hải tất nhiên chứa rất nhiều nguy cơ, nghìn người tài năng ra chỉ có người có thể sống sót đến được Hải Ngoại tiên đảo."
      Liên Ngôn cảm thán .
      Tần Vũ tức hai mắt sáng lên hỏi:
      "Liên gia gia, năm có hơn mười người đến được Hải Ngoại tiên đảo, tại sao Tiềm Long đại lục lại có ít thượng tiên vậy?"
      Theo như lí giải của Tần Vũ, năm có mười thượng tiên tại sao Tiềm Long đại lục lại nhiều thượng tiên?
      Toàn bộ Tiềm Long đại lục số thượng tiên đích thực rất , trăm năm ngàn năm qua cộng lại chỉ có mười vị.
      "Cứ đến được Hải Ngoại tiên đảo là có thể trở thành thượng tiên chăng?"
      Liên Ngôn lắc đầu :
      "Thượng tiên rất đặc biệt, đâu phải ai ai cũng có khả năng tu luyện thành, phải tu luyện đúng phương pháp. Cả ngàn người may ra mới có người có tư chất tu luyện."
      "A, phải vậy chứ. Những người tới Hải Ngoại tiên đảo năm chỉ có mười người, cả trăm năm mới có thể tu luyện thành thượng tiên?"
      Tần Vũ nhất thời cảm khái với khó khăn khi tu luyện thành thượng tiên.
      Liên Ngôn đột nhiên đứng đậy, nhìn ra ngoài song cửa sổ.
      "Thượng tiên? Đó chỉ là danh tự thôi. Tại đại lục có vô số cao thủ phong cuồng, vô số cao thủ muốn trở thành thượng tiên. Phi kiếm xuất ra sát nhân ngoài ngàn dặm chẳng phải là thần thông sao?"
      Liên Ngôn trong mắt có tia khát vọng, nhưng sau đó lại cảm thán :
      "Như phụ vương của con, thời khắc quan trọng cần có thượng tiên tương trợ. Nếu như quả thượng tiên tương trợ phụ vương con mục tiêu của phụ vương con có thể thực ."
      Tim Tần Vũ đột nhiên đập mạnh.
      "Mục tiêu của phụ vương?"
      Đồng thời cỗ khí ấm áp lưu chuyển toàn thân, khiến Tần Vũ lập tức cảm thấy toàn thân sung mãn liền :
      "Nếu như con tu luyện có thể trở thành thượng tiên chắc chắn rằng phụ vương rất cao hứng. Lúc đó con có thể tương trợ phụ vương."
      Tưởng tượng rằng mình trở thành thượng tiên, bản thân có thể tương trợ phụ vương vương được phụ vương coi trọng, khát vọng được phụ thân mến biến thành ngọn lửa trong tâm của Tần Vũ.
      "Vì phụ vương, ta nhất định trở thành thượng tiên."
      Tần Vũ cắn chặt môi, trong mắt lên tia kiên định.
      Nữ Lâmlazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4

      Phụ Tử


      Đêm khuya, ngoài phòng gió lạnh rít lên, nhưng trong phòng Tần Vũ toàn thân nóng bừng kích động.
      "Liên gia gia, cho con biết tu luyện thế nào, con phải tu luyện, con nhất định tu luyện thành thượng tiên, dù cho thành được thượng tiên, cũng phải tu luyện thành thiên tiên cao thủ!"
      Tần Vũ mắt sáng lên kiên định. Trong đầu Tần Vũ bắt đầu ra cảnh tượng tương lai, thậm chí còn tưởng tượng ra ánh mắt khen ngợi của phụ vương nhìn .
      cần gì khác, chỉ cần tình cảm của phụ thân. Phụ thân khen ngợi, phụ thân cười, thậm chí là phụ thân phê bình hoặc trừng phạt, để cho Tần Vũ cảm thấy tình cảm của phụ thân hữu, chỉ đơn thuần cần tình cảm của phụ thân.
      tại, tìm ra phương pháp, tìm ra biện pháp để phụ thân quý. Đó là nỗ lực tu luyện, giống như đại ca Tần Phong, trở thành võ giả dũng mãnh, lợi hại, thậm chí là…vượt xa cả người thường – thượng tiên. Tần Vũ trông chờ nhìn Liên Ngôn.
      "Tiểu Vũ."
      Liên Ngôn còn cách nào, muốn nhưng cũng phải :
      "Muốn trở thành tiên thiên cao thủ, tất phải tu luyện nội công, nội công vượt qua cảnh giới hậu thiên đột phá tới cảnh giới tiên thiên. Nhưng ngươi trời sinh đan điền vô pháp tích tụ nội lực, làm sao ngươi luyện nội công được? Làm sao mà trở thành tiên thiên cao thủ?"
      "Đan điền của con có vấn đề, nhưng bọn Vương thúc từng rằng thiên hạ nội công tâm pháp nhiều kinh người, chừng có loại con có thể tu luyện. Dù cho thể luyện nội công, nhưng vẫn còn ngoại công, con vẫn có thể trở thành tiên thiên cao thủ!"
      Tần Vũ vội. tuyệt đối chịu chấp nhận bản thân thể trở thành cao thủ.
      Bởi vì…Trong trái tim thuần khiết của đứa bé tám tuổi, chỉ có duy nhất biện pháp đó để lấy được tình thương của phụ thân.
      "Ngoại công? Ngoại công chỉ là các phương pháp rèn luyện thân thể, làm cho thân thể mạnh mẽ hơn, tốc độ thân thể nhanh nhẹn hơn, đây chỉ là tiểu đạo, từ xưa tới nay, dù cho là người trời sinh thần lực, dù cho thân thể tôi luyện lợi hại tới đâu, cũng chưa có ai ngoại công đạt tới cảnh giới tiên thiên, tu luyện ngoại công ngoài rèn luyện thân thể, đơn giản thể trở thành tiên thiên cao thủ."
      Liên Ngôn muốn Tần Vũ luyện công phu vô dụng, trực tiếp thẳng.
      " hy vọng nào? chút cũng có?"
      Tần Vũ run rẩy, sắc mặt đồng thời tái nhợt.
      Cuối cùng mọi hi vọng tan biến, Tần Vũ cảm thấy lạnh lẽo.
      Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Vũ, Liên Ngôn cảm thấy tâm trạng chùng xuống:
      " vẫn còn là đứa trẻ!"
      Liên Ngôn vội vàng :
      "Tiểu Vũ, ra ngoại công cũng có lợi hại, ngoại công là sức mạnh của cơ bắp, chịu đựng rất dai. như nội lực tiêu hao rất nhanh. Còn nữa…"
      Liên Ngôn trong lúc an ủi Tần Vũ, trong đầu suy nghĩ các lợi thế của ngoại công, nghe Liên Ngôn , mắt Tần Vũ sáng rực.
      "Còn nữa, ngoại công tuy luyện tập gian nan, nhưng thân thể là điểm cơ bản nhất của con người. Trong Liệt Hổ quân có đại hán trời sinh thần lực, chỉ dựa vào tập luyện ngoại công công pháp, có thể dùng tay nhấc thạch đôn nặng tám trăm cân."
      "Tám trăm cân? tay?"
      Trong tâm trạng của Tần Vũ hy vọng lại nổi lên, có thể tưởng tượng được sức mạnh đó, cử cái búa lớn bổ người, đơn giản như cắt lúa.
      "Đúng, tám trăm cân, tay có thể nâng thạch đôn nặng tám trăm cân, vũ khí của người đồng chân, chiến trường, dù là tiên thiên tiền kỳ cao thủ, cũng dũng mãnh bằng , độc cước đồng nhân vung lên, bổ địch trong cả vùng lớn."
      Liên Ngôn ngừng về lợi ích của ngoại công.
      Cuối cùng, Liên Ngôn tổng kết:
      "Tuy ai tập ngoại công thành tiên thiên cao thủ, nhưng tu luyện tới hậu thiên cực trí, thân thể đạt tới cực hạn, uy lực cũng rất khủng khiếp, kém tiên thiên tiền kỳ cao thủ."
      Liên Ngôn nhìn Tần Vũ sắc mặt tốt lên, cuối cùng cũng giấu thở phào tiếng, thấy Tần Vũ trưởng thành, biết tính khí của Tần Vũ.
      "Ngoại công tu luyện tới hậu thiên cực trí, có thể so với tiên thiên tiền kỳ cao thủ?"
      Tần Vũ dò hỏi lại lần nữa.
      Liên Ngôn gật đầu liên tục, làm sao dám phủ nhận? lắc đầu, Tần Vũ còn có thể cảm thấy tồi tệ hơn.
      "Liên gia gia, người , trước đây chưa ai tu luyện ngoại công đạt tới tiên thiên cảnh giới?"
      Tần Vũ hỏi, Liên Ngôn lúng túng gật đầu, nhưng Tần Vũ thực vẫn hưng phấn, huy quyền :
      "Tốt, trước đây chưa có ai tu luyện tới tiên thiên cảnh giới, con nhất định tới."
      Liên Ngôn lập tức ngạc nhiên.
      "Trước đây chưa ai làm được, có nghĩa là thể. Ta phải tin vào bản thân!"
      Ánh mắt Tần Vũ sáng lên.
      Liên Ngôn cười khổ.
      Ngoại công?
      Kiểu tu luyện đó, so với tu luyện nội công khổ sở hơn biết bao nhiêu lần, ngoại công là rèn luyện thân thể, chủ yếu là để thân thể đạt đến cực hạn, các phương pháp tu luyện, tuyệt đối làm cho thân thể biến đổi, cái kiểu thống khổ đó chắc chắn người bình thường khó mà chịu nổi. Làm sao Liên Ngôn để Tần Vũ chịu khổ.
      "Tiểu Vũ, luyện ngoại công công phu, khổ sở nhiều lắm, so với chịu trăm roi mỗi ngày còn thống khổ hơn. Ngươi là nhi tử của Trấn Đông vương, có người bảo hộ ngươi, đâu cần phải chịu đựng khổ cực như thế."
      Liên Ngôn khuyên nhủ, nhẫn tâm nhìn tiểu hài tử này chịu khổ. Tần Vũ lắc đầu chậm chạp.
      "!"
      Miệng buông tiếng rành mạch, tỏ ý muốn bàn cãi.
      Liên Ngôn bất lực nghĩ:
      "Sao người Tần gia ai cũng giống ai, chẳng kể thế nào, điều cơ bản nhất là có mục tiêu chịu quay đầu, phụ thân nó thế, bây giờ nó cũng thế."
      Tần Vũ đột nhiên mỉm cười, biết Liên gia gia quan tâm đến mình.
      "Liên gia gia, đừng lo, chừng còn có nội công tâm pháp con có thể tu luyện được, người tìm vài thứ nội công tâm pháp cho con xem, nếu như thể tu luyện nội công, con chuyển qua tu luyện ngoại công cũng muộn."
      Tần Vũ bước tới gần Liên Ngôn:
      "Liên gia gia, đừng có lo, trong sơn trang có y sinh giỏi nhất, cao thủ các loại, còn có ôn tuyền thần kỳ, người lo lắng cái gì?"
      Liên Ngôn suy nghĩ theo Tần Vũ, mặt nở nụ cười hòa nhã. tự nhiên biết Tần Vũ muốn để mình lo lắng.
      "Tốt rồi, Tiểu Vũ, về ngủ , chuyện này cứ giao cho ta."
      Liên Ngôn .
      Tần Vũ đột nhiên ngẩng đầu :
      "Liên gia gia, người còn phải giúp con tìm cao thủ tu luyện ngoại công tới, có người chỉ dậy tốt."
      "Yên tâm, gia gia biết rồi."
      Liên Ngôn cười, Tần Vũ lập tức mỉm cười, lập tức hôn ngay vào mặt Liên Ngôn, sau đó chạy ra ngoài cửa, nhưng vẫn gọi:
      "Liên gia gia ngủ ngon, con cũng về ngủ đây!"
      Tiếng vừa dứt, người ra khỏi phòng.
      Liên Ngôn lập tức lấy bút lông và giấy, viết bức thư tín…
      oOo
      Viêm kinh thành, trong thư phòng vương phủ Tần Đức.
      Tần Đức đứng giữa thư phòng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài song cửa, lúc này rạng sáng.
      người hắc y chính là Từ Nguyên bước vào, trong tay cầm phong thư tín, tới gần bên Tần Đức, :
      "Vương gia, đây là thư tín Liên Bá phi cáp truyền tới, là người chăm sóc Tiểu Vũ, người xem xem."
      Tần Đức nhận thư tín, nhìn nội dung bên trong, ánh mắt có vẻ phức tạp, lâu mà tay vẫn buông bức thư.
      "Vương gia…"
      Tử Nguyên , Tần Đức lập tức thanh tỉnh, đạo hỏa diễm trong bàn tay bùng lên, trực tiếp thiêu thư tín thành tro, sau đó lấy lại vẻ lãnh khốc, bình tĩnh :
      "Từ Nguyên, lấy trong phủ nội các loại nội công bí tàng và ngoại công bí tịch, tất cả sao ra, rồi chuyển đến Vân Vụ sơn trang."
      Tử Nguyên kinh ngạc, biết Tần Vũ thể luyện nội công, cũng biết nội công bí tàng trân quý đến nhường nào, dù cho cùng với bí tàng trong nội cung của Sở vương triều so sánh, nội công bí tàng của Trấn Đông vương còn trân quý hơn nhiều.
      Bao nhiêu bí tàng trân quý giao cho người thể tu luyện nội công là Tần Vũ, phải lãng phí sao?
      "Vương gia, toàn bộ? Cả ‘Tổ Long quyết’ nữa? Tiểu Vũ nó thể tu luyện nội công…"
      Từ Nguyên hỏi dò.
      "Chưa nghe ta thế nào à?"
      Tần Đức lạnh lùng , Từ Nguyên gật đầu, gì tiếp, có thể phát lúc này Tần Đức có tâm , cũng đoán được tâm tình của Tần Đức.
      "Còn nữa…"
      Tần Đức trùng giọng :
      "Vũ nhi nó cần người tu luyện ngoại công cao thủ, mang tới ba ngoại công cao thủ trong Liệt Hổ quân, còn nữa, tìm ngoại công cao thủ tại tại ba quận đông vực, tất cả mang tới."
      "Vâng!"
      Từ Nguyên tuân mệnh .
      Tần Đức vội, đột ngột :
      "Từ Nguyên, truyền lệnh tới Vô Biên Hồng Hoang, để tướng quân Triệu Vân Hưng tới Vân Vụ sơn trang, nếu Vũ nhi tuyển làm lão sư, để lại Vân Vụ sơn trang năm."
      "Tướng quân Triệu Vân Hưng?"
      Từ Nguyên kinh ngạc.
      Tần Đức gật đầu, sau đó ra khỏi thư phòng, Từ Nguyên đột nhiên cất tiếng:
      "Vương gia, lần này trở về Viêm kinh thành, sao tới Vân Vụ sơn trang thăm Tiểu Vũ, lần trước thăm Tiểu Vũ, cũng hơn năm trước đây, chúng ta bỏ chút thời gian được sao?"
      Tần Đức cúi người, bình tĩnh :
      " cần."
      Sau đó trực tiếp bước ra khỏi phòng.
      Từ Nguyên nhìn bóng Tần Đức, lắc đầu thở dài:
      " có phải người Tần gia đều như thế này? Người nào người nấy cố chấp. Vì thệ ngôn trước đây, tình phụ tử cũng chăm lo?"
      Từ Nguyên thở dài tiếng, bước ra khỏi thư phòng, chỉ còn lại bức thư tín hóa thành tro dưới sàn.
      Nữ Lâmlazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :