1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tim đập trên đầu lưỡi - Tiêu Đường Đông Qua (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Tim đập đầu lưỡi

      Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua

      Độ dài: 73 chương

      Convert: Ngocquynh520

      Editors: Tử Tranh, Trà sữa trà xanh, Thố Lạt, Kaori Hương, tu tai

      Thể loại: Thanh mai trúc mã, sủng, sạch, HE

      Lịch post: 1 tuần/5 chương
      [​IMG]



      Nam chính và nữ chính có ba quan điểm khác nhau --

      Dùng cơm:

      Nữ chính: Lấp đầy bụng!

      Nam chính: Có chừng mực!

      Cảm nhận về đối phương:

      Nữ chính: Biến thái!

      Nam chính: Quá đần độn!

      Có thể đương với đối phương ?

      Nữ chính: Ai? Ai ở cùng chỗ với người biến thái chứ!

      Nam chính: Đần độn như vậy, cũng chỉ có tôi mới có thể tiếp nhận.

      Đây là câu chuyện của nam thần cao ngạo đấu với thanh mai trúc mã phúc hắc, mang theo nữ chính xưng bá (bút pháp khoa trương) ở giới ẩm thực. Nam chính là đầu bếp thiên tài, nhưng mắt mù, vì vậy trừ thị giác ra, những giác quan khác lại vượt qua người thường. Cho nên có vị giác hoàn mỹ và có thể thông qua giọng và hô hấp của người khác mà đoán được thái độ, tình cảm, năng lực. So với người hoàn chỉnh, dễ dàng thấy được hơn, kể cả tâm của những người xung quanh.

      Rating:
      - Nam chính hoàn mỹ, bị mù mắt. Ai muốn tìm truyện nam chính hoàn mỹ mời nhấn “Back”.
      - Ai muốn đọc truyện nam chính là tổng giám đốc bá đạo nghiệt mời nhấn “Back”.
      - Ai muốn tìm thể loại thanh mai trúc mã, nam chính sủng nữ chính hoan nghênh nhảy hố
      Snow, Dion, dhtt4 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Nụ hôn đầu lưỡi

      Editor: Tranh

      số việc Lâm Khả Tụng đập nát đầu mình cũng tin nó xảy ra.

      Chẳng hạn như nước sông Trường Giang Hoàng Hà chảy ngược, sao chổi Halley đụng Trái Đất.

      Nhưng những thứ này cũng sánh nổi Giang Thiên Phàm trước mắt.

      Khoảnh khắc môi đụng vào môi Lâm Khả Tụng, cảm thấy mình như hồng tâm bị đạn bắn trúng, lảo đảo lui về phía sau, cố gắng nắm chặt thứ có thể nắm, bên tai vang lên tiếng ầm ầm, giống như cả thế giới bị đảo lộn.

      Đầu lưỡi của cạy môi , phá vỡ định luật vô dục vô cầu, quấy nhiễu toàn bộ mọi thứ của , điên cuồng mà thiêu đốt trong hỗn loạn.

      Lực độ như vậy làm cho Lâm Khả Tụng chịu nổi, cho đến khi chân nhũn ra như sắp ngã xuống, cánh tay của đối phương mới nhàng đỡ , dùng sức ép vào người , cái gáy bị giữ chặt, xương sọ đau đớn giống như bị tay đối phương bóp nát.

      hung hăng càn quấy môi như muốn đoạt hô hấp của , lướt dọc theo răng của , đột nhiên mạnh mẽ tấn công.

      Máu người cũng vọt tới đầu lưỡi của .

      Khi cắn môi rồi buông ra, Lâm Khả Tụng trợn to hai mắt nhìn .

      Vẻ mặt Giang Thiên Phàm chưa từng thay đổi, chỉ giọng điệu trước sau như : “Thu dọn nơi này sạch .”

      Lâm Khả Tụng cố gắng tìm chút manh mối từ cặp mắt đen láy của , chỉ tiếc cho tới bây giờ mắt của Giang Thiên Phàm phải là cửa sổ tâm hồn. Chúng chỉ là vật trang trí cho đẹp mà thôi. Ngũ quan đẹp như điêu khắc của chẳng lộ ra tâm tình gì.

      Lúc chuyện, đầu lưỡi vẫn như như , đó là để trêu chọc người ta phát điên.

      Cho đến khi Giang Thiên Phàm bước chân, tránh tất cả “chướng ngại vật”, bước chân ra khỏi phòng bếp, Lâm Khả Tụng mới cúi đầu xuống.

      Trứng gà vỡ vụn đầy đất.

      Các loại gia vị khác nhau vung vãi.

      Trong khí tràn ngập các loại mùi, hòa cùng chỗ, khiến cho Lâm Khả Tụng càng thêm đau đầu chống mặt.

      Mấy phút sau, đầu óc mới thanh tỉnh lại, cắn răng nghiến lợi với khí: “Cái gì mà “thu dọn nơi này sạch ” chứ?”

      Vừa rồi ta mới làm cái gì?

      Đây là phương pháp làm cho người ta phát điên của ta mới phát minh sao?

      Cái tên biến thái này! Đại biến thái!

      Lâm Khả tụng ngồi chồm hổm mặt đất, dùng sức cào đầu mình thành ổ gà.

      Mà tất cả cái này bắt đầu vào nửa năm trước.

      Đó là buổi tối nồng nặc mùi tôm hùm chua cay.

      Lâm Khả Tụng ngồi đối diện Tống Ý Nhiên.

      Ánh đèn hoàng hôn khiến cho đuôi mày ngay khóe mắt của Tống Ý Nhiên càng thêm mờ nhạt.

      tin tức cực sốc muốn cho em.”

      Tống Ý Nhiên tim phổi cười, dung mạo của ta làm cho bầu khí sôi trào, mấy xung quanh hẹn mà đều quay lại nhìn.

      Lâm Khả Tụng cũng học theo điệu cười tim phổi của ta, đeo găng tay vào bóc vỏ tôm hùm.

      “Thế nào? Nhà cuối cùng cũng phá sản rồi à? Sau này có tiền mời em ăn tôm hùm nữa à? Có nơi ngủ ? Nếu em cho mượn nhà vệ sinh của gia đình em.”

      “Nhà vệ sinh nhà em như thế, đến bồn tắm cũng chẳng có, cặp chân dài của sao duỗi thẳng được. Hơn nữa người đẹp muốn ngủ với nhiều đến nỗi cả laptop của em cũng chứa nổi sao có thể có chỗ ngủ được?”

      Khóe miệng Lâm Khả Tụng giật giật, chờ nghe xem tin tức của ta có thể shock đến cỡ nào. Những năm này, tin shock nhất của ta cũng chỉ là ta bỏ hoa hậu giảng đường, mà hoa khôi của trường lại tát cho ta mấy cái.

      muốn Newyork du học.”

      Ngón tay Lâm Khả Tụng cứng đờ, tôm hùm chấm nước sốt văng ra ngoài, người nào đó đối diện chưa kịp chuẩn bị dính vào mặt.

      Tống Ý Nhiên nhắm mắt lại, dường như sớm đoán được kết quả, ngón tay gõ mặt bàn cái.

      Động tác kia đầy vẻ mất kiên nhẫn.

      Lâm Khả Tụng nhanh như chớp rút khăn giấy trong túi xách ấn lên mặt ta, tránh để nước canh xuống áo sơ mi của ta.

      Bởi vì khoảng cách quá gần nên dung mạo của tên ta ràng hơn, đôi mắt hoa đào thấp thoáng ý cười, khiến tim trong lòng ngực đập loạn xạ.

      Theo đạo lý gương mặt này mình nhìn nhiều năm như vậy, gần như vậy, sao vẫn bình tĩnh?

      Từ trường cấp hai đến trường cấp ba rồi lên đại học, Tống Ý Nhiên vẫn luôn giữ vững ghế hotboy, tùy tiện dạo vòng cũng có thể nhận được mấy bức thư làm quen.

      Có điều tên này còn có gia cảnh rất tốt, ngày nào cũng kiếm cách đốt tiền, nếu sớm thành công trở thành nam thần mới của showbiz rồi.

      Lúc này, nam thần cười đến là nghiệt, giơ tay lên: “Ông chủ! Thêm hai phần tôm hùm chua cay! phần sò xào cay! phần cá quế thối! phần ốc đồng kho! À, còn cả chim cút bọc giấy nữa!”

      Lâm Khả Tụng trợn to hai mắt nhìn ta: “Này! Tống Ý Nhiên! Đây là bữa cơm cuối cùngsao? muốn cho em ăn bể bụng luôn à?”

      “Đúng rồi đấy.” ta làm ra vẻ đương nhiên, hơi nghiêng người về phía trước, dựa sát vào Lâm Khả Tụng: “Hay là… em cứ theo nhỉ?”

      Tựa như cómàng mỏng xẹt qua tim, máu của dường như muốn trà ra từ kẽ hở kia. Nhưng vẫn kiềm chế được tâm tình của mình hoàn toàn.

      New York à? Em New York bán tôm hùm chua cay à? Đừng có đùa! Em ngậm đắng nuốt cay bị sai khiến lâu như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục ăn no vỡ bụng à?” Lâm Khả Tụng trợn mắt, nước cay trong bụng trào lên cuống họng, “Tống Ý Nhiên, quyết định buông tha cơ hội làm sâu mọt, quyết định du học ở Mỹ rồi à?”

      Tống Ý Nhiên cười đáp, đôi mắt lúc sáng lúc tối, nhìn ra cảm xúc gì.

      Lúc Lâm Khả Tụng còn chưa tiêu hóa được tin tức này, chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ lại bên cạnh cửa hàng.

      ít người ăn tối đều quay sang nhìn.

      tóc dài trẻ trung xinh đẹp vẫy tay với Tống Ý Nhiên: “ ! Em tới đón rồi! là đêm nay ở cùng nhau rồi mà!”

      Giọng ngọt ngào, khí như ngập tràn mùi kẹo đường.

      Lâm Khả Tụng rùng mình cái, da gà da vịt nổi khắp nơi.

      “Tới rồi kìa!” Tống Ý Nhiên rút mấy tờ ông Mao ra đưa cho ông chủ, “Bạn tôi còn muốn ăn gì nữa cứ để ấy ăn!”

      " thành vấn đề!"

      Tống Ý Nhiên đứng dậy, đứng giữa đông đảo người dân bình thường tạo ra loại cảm giác như “hạc giữa bầy gà”.

      “Này, người em, đây! Sau này lại trò chuyện tiếp!”

      Tống Ý Nhiên mở cửa xe, trao nụ hôn nóng bỏng động đến lục địa với bạn đương nhiệm Sở Đình.

      Sở Đình vẫn quên dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lâm Khả Tụng.

      Mười mấy giây sau, cuối cùng chiếc xe thể thao cũng nghênh ngang rời , còn lại mình Lâm Khả Tụng ngồi trước bàn.

      có chút hối hận mình ăn quá nhiều rồi.

      Bây giờ muốn ói muốn chết.

      Mím môi, để cho nước mắt rơi xuống.

      Có quỷ mới muốn làm em với ta!

      Có người em nào suốt ngày đoán muốn dùng khăn giấy gì như em à? Có người em nào kiên nhẫn nhớ tên, số điện thoại, tính cách, sở thích của đám người đẹp kia thay như em à? Lúc viêm ruột thừa đau đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, có người em nào đạp xe ba bánh chở đến bệnh viện như em à?

      phải là con mặc váy ngắn, em thích sơ mi!

      Họ giày cao gót, em vĩnh viễn giày thể thao!

      Họ dùng nước hoa, em dùng nước hoa tinh thần!

      Đầu Lâm Khả Tụng bắt đầu điên cuồng hình dung ra hình ảnh đầu tiên của Taylor Swift trong MV kia, khi ấy điên cuồng hôn nam chính trong MV, giống hệt cảnh tượng lúc nãy.

      “Này, à, còn muốn ăn gì nữa ? Bạn cháu để lại nhiều tiền lắm.”

      Ông chủ cũng là người thành .

      “Đương nhiên là muốn ạ. Cho cháu phần bánh mật hoa quế rang đường, muối tiêu tôm vàng rộn, chân gà rút xương, gói hết lại ạ!”

      "Được rồi!"

      Mẹ, tên này sắp lăn sang New York rồi, có thể ăn thêm bữa, ăn cũng uổng!

      Xe thể thao màu đỏ dừng trước khách sạn, Tống Ý Nhiên đẩy cửa xe, sửa sang lại cổ áo, “Muộn rồi, tôi muốn ngủ, em cũng về ngủ sớm .”

      “Cái gì?” trong xe lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “ phải tối nay ở cùng nhau sao…”

      “Sở Đình, chúng ta hẹn gặp nhau mấy giờ?” Tống Ý Nhiên chống tay lên cửa xe, cười hỏi.

      “Mười giờ tối.”

      “Vậy em tới tìm tôi lúc mấy giờ?”

      “9h20 phút… Em muốn nhìn thấy sớm chút mà!”

      Mặc dù Tống Ý Nhiên vẫn cười nhưng Sở Đình vẫn mơ hồ cảm thấy được người đàn ông này vui.

      Tống Ý Nhiên là người có tài có tiếng trong trường, tướng mạo đẹp, chạy theo nhiều như vịt. Sở Đình thích Tống Ý Nhiên bốn năm đại học, vất vả lắm đối phương mới đồng ý lời thổ lộ của ta, Sở Đình cảm thấy tháng này là khoảng thời gian vui sướng nhất trong đời mình.

      Tống Ý Nhiên cũng kiêu căng như đám con trai nhà giàu trong tưởng tượng của , trái lại còn rất dễ tha thứ cho tính tình tiểu thư và tùy hứng của ta. Điều này cũng khiến cho Sở Đình cảm thấy đối phương cũng rất thích mình.

      “Nhưng tôi với bạn tôi vẫn còn chưa ăn cơm xong, lời nên cũng chưa hết, em làm như thế rất lễ phép.”

      Sở Đình lộ ra biểu tình ủy khuất, nắm áo Tống Ý Nhiên làm nũng: “Người ta chỉ muốn ở cạnh nhiều chút thôi mà.”

      Tống Ý Nhiên búng trán Sở Đình cái: “ dành ra rất nhiều thời gian ở bên em rồi. Bởi vậy mỗi phút ở cùng bạn đều rất quý giá, em hiểu chưa?”

      Nước mắt của Sở Đình dâng đầy trong hốc mắt, nhưng vẫn nhịn được. Đây là lần đầu tiên Tống Ý Nhiên những lời như thế với ta.

      Chẳng lẽ ăn cơm với bình thường còn quan trọng hơn ở cạnh ta sao?

      xin lỗi . Nếu bạn vui, lần sau chúng ta mời ấy ăn cơm được ? Em xin lỗi ấy!”

      "Vậy lần sau gặp lại thôi."

      Tống Ý Nhiên dùng ánh mắt đối đãi với trẻ con nhìn Sở Đình cái, bỏ tay trong túi áo rời .

      Sở Đình ngẩn người, bực bội đấm tay lái.

      Bạn bè cái gì chứ? Còn quan trọng hơn cả bạn à?

      Lâm Khả Tụng kia, phải chưa từng nghe qua. Xưa giờ ta vẫn là hầu của Tống Ý Nhiên! Gia đình bình thường, hoàn toàn đồ nhà quê! Còn dẫn Tống Ý Nhiên ăn quán ven đường! Nếu Tống Ý Nhiên tiêu chảy làm sao bây giờ!

      Tống Ý Nhiên cũng thiệt là, muốn kết bạn cũng phải chọn người có bối cảnh như đây chứ, lại kết bạn với ả nhà quê, có thể có chủ đề chung gì đây!

      chính là ưa Lâm Khả Tụng đó, cho nên cố ý đón Tống Ý Nhiên trước giờ hẹn. . . . . Nhưng giống như bị Tống Ý Nhiên nhìn thấu rồi?

      , . . . . . . Mình làm tự nhiên vậy, sao Tống Ý Nhiên có thể nhìn ra được.

      Tống Ý Nhiên vào phòng khách sạn, lo lắng mà nằm giường, bỗng nhiên có điện thoại đến.

      “Bây giờ sao rồi? Tống tiên sinh?”

      Nghe giọng , là bạn của Tống Ý Nhiên ở Newyork – Kelvin An.

      “Rất tốt, nằm trong khách sạn, cần giả bộ quần là áo lượt trước mặt cả của mình. Nhưng ấy đồng ý cho đứa em ruột này tiền sinh hoạt hàng tháng rồi!”

      “Nếu cả cậu biết cậu sử dụng phí sinh hoạt ta cho làm ăn thuận buồm xuôi gió chắc hẳn phản ứng đặc sắc lắm. Thế chú tư nham hiểm xảo trá nhà cậu sao?”

      “Ông ta ra vẻ mình vĩnh viễn là cháu ruột của ông ta. Cho dù mình bị cả đuổi ra nước ngoài, ông ta vẫn luôn giữ vị trí cho mình.”

      Tống Ý Nhiên nhếch môi, nụ cười còn lười nhác mà trở nên sắc sảo.

      “Đợi đến khi cả nhà họ Tống nhà cậu bị chú tư nhà cậu lấy hết rồi đến cả cả đần của cậu cũng bị ông ta cho rớt đài. À, kỳ hạn giao hàng bàn lần trước, thời cơ chúng ta nắm bắt sai, lời gấp hai lần. Lúc nào lại chơi cú nữa đây, Tống tiên sinh?

      Tống Ý Nhiên khẽ cười tiếng: “Chờ thời cơ chính xác thôi.”

      “Đúng rồi, lần này vẫn mình đến New York à?”

      Tống Ý Nhiên trầm mặc, hồi lâu mới mở miệng: “Chuyện mình nhờ cậu xử lí thế nào rồi?”

      "Dĩ nhiên làm xong rồi. Chỉ là nếu như cậu muốn dẫn người nào , cần vòng vo như vậy?”

      “Bởi vì mình có quyền gì để bảo ấy cùng.” Tống Ý Nhiên nhìn trần nhà sáng loáng, nhếch môi.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Snow, Nhược Vân, Mymy974 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Đến trễ = bị đá trúng đầu

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Lâm Khả Tụng xách đống lớn đồ ăn đóng gói về nhà.

      Dọc đường , tâm tình của rất phức tạp.

      hoàn toàn nhớ tại sao mình lại có thể thân thiết với Tống Ý Nhiên? Theo đạo lý, và Tống Ý Nhiên là người của hai thế giới, hoàn toàn có điểm chung.

      Hình như là sau lần đạp xe ba bánh chở đến bệnh viện, có quán nào ngon đều dẫn .

      Dĩ nhiên, càng ra vẻ “Nô dịch” hơn, ví dụ như ràng thích ăn thức ăn ở nhà ăn nhưng lại nhất định bắt xếp hàng mua thức ăn; ràng có túi, nhưng lại luôn nhét khăn giấy vào trong túi của ; ràng buổi tối là lúc tự học nhưng chỉ biết nằm úp bàn chờ tin nhắn của mỹ nữ gửi tới, còn bắt dùng chai nước của mình chiếm chỗ cho , làm hại có tâm học hành nhưng có chỗ học.

      Nhiều năm trôi qua, Lâm Khả Tụng phát giác mình vẫn chưa từng ngừng thầm mến .

      "Ai. . . . . . Mẹ ơi. . . . . . ra mình là người chung tình như thế?"

      Lâm Khả Tụng thể ca ngợi bản thân phen.

      Từ sơ trung đến trung học, Lâm Khả Tụng đều học trường trong thành phố. Áp lực học tập rất lớn, tinh thần luôn khẩn trương cao độ. thể Tống Ý Nhiên xuất chỉ đẹp mắt, cũng giúp cho Lâm Khả Tụng trở nên hoạt bát hơn. Ít nhất khiến cuộc sống học sinh trung học của Lâm Khả Tụng có chút sắc thái.

      Chỉ là, phần lớn người thầm mến đều là bệnh mà mất . . . . . . chẳng qua là người bên trong phần lớn đó thôi.

      Nghĩ như vậy, Lâm Khả Tụng còn bận tâm nữa.

      Khi d]dlqd Lâm Khả Tụng về đến nhà, chợt phát ba mẹ của thế nhưng ngồi ngay ngắn ghế sa lon, cũng mở TV, giống như đặc biệt đợi .

      "Ba? Mẹ? Sao vậy?"

      Trong lòng Lâm Khả Tụng hiểu sao thấp thỏm.

      Chẳng lẽ do ngày hôm qua mình cho mẹ biết bị sa thải lần thứ ba, nên bọn họ quyết định mở hội nghị gia đình tới □□ sao?

      "Khả Tụng à. . . . . . Ba có việc muốn thương lượng với con."

      "Dạ. . . . . . Chuyện gì?" Lâm Khả Tụng đặt mọi thứ lên bàn, trong đầu ngừng suy nghĩ, nếu như ba chuyện bị sa thải của , nên sao để ba tin tưởng trong vòng tháng tìm được công việc mới.

      "Chú của con ở Newyork làm đầu bếp, con cũng biết nhỉ?"

      "Dạ." Lâm Khả Tụng gật đầu cái.

      Chú của tên là Lâm Phong ( ghi chú: phải Lâm Phong ti vi), hợp tác với bạn mở nhà hàng người Hoa nho ở Newyork, chú chính là đầu bếp chính ở đó. Nghe nhà hàng kinh doanh tệ, mỗi lần trở về mừng năm mới, chú đều tỏ ra rất hài lòng.

      "Nhà hàng của chú con bây giờ rất bận rộn. Chú muốn nhà chúng ta có thể giúp chú chút. phải con vừa mới nghỉ việc rồi sao? Chú muốn con qua giúp chú ấy."

      "Giúp cái gì ạ?" Lâm Khả Tụng có chút bất ngờ.

      "Người rửa chén đĩa của nhà hàng ít, nhưng phải là người trong nhà. Chú của con lại luôn trong bếp bận rộn nấu ăn, nên quản được bọn họ. Thím của con qua đời sớm, em họ của con vẫn còn học giúp được gì. Con qua đó giám sát, tạm thời trông coi mấy nhân viên đó, để cho họ làm việc tốt hơn. Chỉ đơn giản như vậy, chú con cho tiền lương rất được, còn bao ăn bao ở." Ba của chuyện này, ràng là hi vọng qua đó.

      "Đúng vậy, Khả Tụng, phải con học quản lý khách sạn sao? Đúng lúc có thể giúp con tăng thêm kinh nghiệm. Còn có thể đến nước Mĩ khai thác tầm mắt nữa. Mẹ và ba đều cảm thấy tệ. Hơn nữa. . . . . .Mẹ và ba cảm thấy, nếu như con có thể thích ứng nơi đó, có thể tìm trường học thích hợp ra sức học hành lấy bằng Thạc sĩ. Nếu được vậy, chờ con trở về nước tìm việc làm, có lẽ khó khăn như bây giờ."

      Newyork. . . . . . Lại là Newyork?

      Mặc dù đến nhà hàng của chú "Giám sát" cũng khác mấy quản lí nhà hàng, nhưng có thể kiếm tiền thậm chí du học, đối với Lâm Khả Tụng mà là rất có sức dụ dỗ. phải nghe hiểu kỳ vọng của ba mẹ. Ý định của họ phải là muốn đến chỗ chú mình làm việc, mà là có thể coi đây là cơ hội ở đó lấy bằng Thạc sĩ.

      Trong nhà mới vừa trả tiền thuê phòng xong, nên còn nhiều tiền, vẫn có thể đóng học phí cho Lâm Khả Tụng, nhưng áp lực hơi lớn. Ý tứ của ba mẹ là muốn giúp phần, còn phần dư lại phải dựa vào tiền kiếm được ở nhà hàng của chú mình rồi.

      Newyork. . . . . . Đó là thành phố Tống Ý Nhiên sắp .

      Tống Ý Nhiên cũng đến nơi đó bao lâu, có lẽ hai năm, có lẽ định cư.

      Lâm Khả Tụng chuẩn bị tinh thần thoát khỏi cuộc sống của Tống Ý Nhiên, nhưng bây giờ lại có cơ hội mới?

      Rốt cuộc là ông trời cho trúng vé số, hay là ông trời muốn tiếp tục cuộc sống "Phiền não cùng vui vẻ" với Tống Ý Nhiên?

      "Khả Tụng, con cần quyết định ngay, con nên suy nghĩ kĩ . Nếu như con đồng ý, chú con ở bên kia làm thủ tục đảm bảo cho con, visa có vấn đề gì."

      "Dạ, con suy nghĩ kĩ."

      Tối hôm đó nằm giường lăn qua lộn lại, căn bản có cách nào ngủ được. Trong đầu đều tưởng tượng cuộc sống của mình và Tống Ý Nhiên ở Newyork.

      Trong mơ Tống Ý Nhiên mặc quần jean cùng t-shirt, sóng vai với đường Broadway, bước chậm đến quảng trường Thời Đại, nhìn tượng nữ thần tự do xa xa, tất cả đều tốt đến nỗi. . . . . . thành .

      Bụng no nên căng cứng, hậu quả của việc ăn quá nhiều là Lâm Khả Tụng phải bò dậy đến nhà tắm ói ra hết. Quả nhiên, mộng đẹp cũng như ăn quá nhiều, miễn cưỡng chống đỡ có kết quả tốt.

      Ngày thứ hai, Lâm Khả Tụng ngồi trước máy vi tính bắt đầu tìm tòi về Newyork điện thoại di động vang lên.

      Nhìn thấy tên màn hình, trái tim của Lâm Khả Tụng gần như theo thói quen khẽ lỡ nhịp đập.

      "Này, chuyện gì?"

      "Sớm như vậy mà bạn nữ thất nghiệp nào đó dậy rồi sao?"

      Giọng của Tống Ý Nhiên khoan thai tự đắc, khi chui vào trong lỗ tai của Lâm Khả Tụng tựa như ánh nắng ấm áp chiếu lên người, khiến đầu óc của phản ứng chậm nửa nhịp.

      " biết bây giờ em thất nghiệp nên muốn ở nhà ngủ nướng, sao còn gọi điện đánh thức em dậy đây?"

      " chỉ sợ em ăn sáng no quá nên ăn được cơm trưa thôi. Trưa nay mười hai giờ, khách sạn Lãng Hoa, mời em ăn cơm."

      Xem ra Tống Ý Nhiên lại muốn tiếp tục đại kế của mình, trước khi cho ăn no rồi.

      biết nếu như cho biết, mình rất có thể đến Newyork, có vẻ mặt gì?

      "Tốt, đến lúc đó gặp. dám đến trễ, em đá bể đầu ."

      " nhất định đúng giờ."

      "Ha ha." Lâm Khả Tụng cúp điện thoại.

      Tống Ý Nhiên quả rất đúng giờ, nghe người bạn nào than phiền trễ.

      Nhưng mà đối với Lâm Khả Tụng chưa chắc. Còn nhớ năm ấy chiếu phim《 Avatar 》rất hút khách, Lâm Khả Tụng vất vả mới cướp được hai vé, hẹn Tống Ý Nhiên xem. Người này ngoài miệng đồng ý, kết quả ngủ thẳng đến khi phim chiếu hết mới xuất . Nếu phải nhìn thấy mái tóc của rối bời, ràng là vừa tỉnh dậy liền chạy đến, Lâm Khả Tụng nhất định nện quyền vào khuôn mặt dễ nhìn kia.

      Bắt đầu từ ngày đó, bất luận hai người hẹn ăn cơm, ngủ hay là chơi game, đợi chút. . . . . . Phải là ăn cơm, học tập, chơi game, Lâm Khả Tụng đều dặn dò được trễ.

      Lo lắng đường kẹt xe, nên Lâm Khả Tụng ra khỏi nhà sớm hơn thời gian hẹn nửa tiếng.

      tới trước khách sạn Lãng Hoa, nhìn cánh cửa to lớn, Lâm Khả Tụng thở ra hơi.

      Khách sạn này trang hoàng phục cổ mà xa hoa, nghe thức ăn đứng hạng nhất, ít tạp chí đều nơi này đạt ba sao Michelin. Người ra vào nơi này đương nhiên đều là nhân vật có máu mặt.

      Lâm Khả Tụng còn chưa bước lên bậc thang của khách sạn, chiếc Bentley màu đen sáng bóng dừng trước cửa khách sạn.

      Cửa xoay chuyển động, mấy vị trung niên mặc âu phục ra đón, mặt tươi cười đến độ nếp nhăn mặt.

      Quản lý đại sảnh và những phục vụ khác trong khách sạn đều ra nghênh đón, bộ dáng hoàn toàn cung kính.

      "Ai nha! Giang tiên sinh! Hoan nghênh hoan nghênh!"

      "Sáng sớm đổng trưởng Triệu đổng của khách sạn Lãng Hoa chúng tôi đến, ở đây chờ ngài đại giá quang lâm!"

      Lâm Khả Tụng khỏi nhìn qua, nghĩ thầm rốt cuộc là nhân vật nào mà khung cảnh nghênh đón lại lớn như vậy.

      Vị Triệu đổng bị hói đầu kia tự mình tiến lên, mở cửa xe ra, chổng mông lên giơ tay lên che cửa xe Bentley, lo sợ người bên trong đụng trúng.

      Chỉ là tư thái kia. . . . . . Bây giờ còn đứa bé mặc thẳng đồng phục màu đỏ giữ cửa cho đẹp mắt nữa. . . . . .

      Đầu tiên, là chân dài mặc quần Tây màu đậm bước ra.

      Chỉ dựa vào đôi chân này, Lâm Khả Tụng liền sờ sờ cái cằm thầm nhủ: tệ, thân hình rất tốt! biết khuôn mặt như thế nào!

      Người được gọi là Giang tiên sinh khẽ cúi đầu, rời khỏi xe, đứng dậy, lập tức cao hơn vị Triệu đổng hói đầu kia đầu, liếc mắt cũng biết chiều cao vượt qua 1m85! khẽ sửa sang lại cổ áo, động tác cũng có khoa trương như trong phim thần tượng, nhưng có vẻ kín kẽ nghiêm cẩn.

      Sống lưng thẳng, thân hình ưu nhã.

      thể khen.

      Lâm Khả Tụng chỉ có thể nhìn thấy gò má của đối phương, thế nhưng các đường nét gọn gàng giống như được cắt ra cùng với ánh mắt thâm thúy chấn động mạnh mẽ vào thị giác của Lâm Khả Tụng.

      Chỉ là đối phương có bất kỳ biểu tình gì, vẻ mặt có vẻ hờ hững.

      Trong tay của nắm thứ nào đó, nhàng vung lên, giống như ngân quang bị bẻ gãy, sau đó liền rơi xuống đất.

      "Cám ơn."

      Giọng của lạnh lẽo, chui vào trong lỗ tai của Lâm Khả Tụng khiến máu huyết toàn thân lưu động của giống như chậm lại.

      Câu "Cám ơn" kia chỉ là theo lễ phép, phải lòng.

      Khi cái cọc dài trong tay gõ theo tiết tấu xuống mặt đất, Lâm Khả Tụng mới phát ra, ra đối phương nhìn thấy.

      Vị Triệu đổng kia muốn tiến lên đỡ đối phương, nhưng bị người trẻ tuổi bước xuống từ xe ngăn lại.

      "Triệu đổng, Giang tiên sinh có thể tự chăm sóc tốt mình."

      Ý là cần vị Triệu đổng kia dùng tư thế đỡ Từ Hi thái hậu đỡ vị Giang tiên sinh kia.

      Giang tiên sinh gì, chỉ là trong nháy mắt tất cả người ra nghênh tiếp đều lùi đến hai bên. Gậy dò đường của d[[dlqd gõ đến cửa xoay tròn, lẳng lặng chờ đợi hai giây, khi khoảng trống xuất liền lững thững tiến vào.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Snow, Mymy97, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Chịu tội thay + châm chọc + tự ngược đãi = em

      Edit: Thố Lạt

      Lâm Khả Tụng nghiêng đầu, cây gậy dò đường lại có công dụng lớn như vậy à? ta sợ tự làm mình bị kẹt mình sao?

      Ngay cả người sáng mắt như Lâm Khả Tụng đây, thỉnh thoảng cũng bị cửa xoay kẹp lại đấy.

      Có điều Lâm Khả Tụng cũng nhìn thấy trai đẹp mà quên hết tất cả, bởi vì từ bộ dáng đến bước chân của chàng trai kia đều tỏa ra cảm giác lạnh lẽo, nhìn lâu, trong lòng cảm thấy rất lạnh.

      Lâm Khả Tụng vào khách sạn, mới biết Tống Ý Nhiên đặt phòng riêng . theo người bồi bàn mặc chiếc sườn xám duyên dáng vào phòng, mới biết căn phòng này cũng có nhiều đặc biệt. Nó ở tầng cao nhất của khách sạn, ba bức tường trong phòng là thủy tinh trong suốt, có thể nhìn hết phong cảnh thành phố.

      Lâm Khả Tụng vuốt chóp mũi, Đầu óc của Tống Ý Nhiên bị hỏng chứ?

      Mời ăn cơm, phải đặt phòng riêng như vậy sao?

      "Gian phòng này chắc đắt lắm phải ?"

      Mặc dù vấn đề này rất thô tục, Lâm Khả Tụng vẫn quyết định hỏi ra.

      "Phí dịch vụ phòng là 10 phần trăm tiền ăn."

      "..."

      Quả nhiên, cái tên Tống Ý Nhiên này lại đốt tiền bừa bãi rồi.

      Vừa lúc đó, cửa bị mở ra lần nữa, tiếng giày cao gót cùng với tiếng cười truyền đến.

      Lâm Khả Tụng chợt có dự cảm xấu.

      Khi Sở Đình kéo Tống Ý Nhiên xuất trước mặt Lâm Khả Tụng, dạ dày Lâm Khả Tụng lại bắt đầu dời sông đảo biển.

      "Khả Tụng! tới sớm vậy!"

      Giọng duyên dáng của Sở Đình vang lên, trong êm ái lại có chút hương vị con khiến người ta "vừa thấy thương".

      Chẳng trách Tống Ý Nhiên tính tình hay thay đổi thất thường lại vẫn chưa chia tay với ta.

      Lâm Khả Tụng bỗng cảm thấy ý nghĩ của mình rất đàng hoàng.

      "Đúng vậy. Vào giờ cơm, giao thông khá chật chội, tôi sợ chen được lên tàu điện ngầm, nên tới sớm chút."

      "Tàu điện ngầm còn tốt chán. giống lúc tôi và Ý Nhiên bị tắc đường ở Tam Hoàn. biết ấy gì với tôi ?"

      "Vừa tới, Sở Đình liền kéo tay Lâm Khả Tụng, tỏ ra thân thiết khiến toàn thân có chút thoải mái.

      "Hả, ấy gì?"

      "Ha ha, ấy nếu ấy lại đến muộn, Khả Tụng đá tung đầu của ấy!"

      Trán của Lâm Khả Tụng bốc khói. Đây là lời với ta, có cần phải kể lại cho người khác ?

      "Tôi sao có thể chứ. Có điều ấy như vậy, hại tôi cuống cả lên, chỉ sợ đến muộn. Nhưng mà ngờ lại đến trước. Chưa đợi lâu chứ? giận chứ?"

      Mặc dù chỉ là giọng điệu đùa giỡn, vẻ mặt Sở Đình cũng chân thành, nhưng sao trong lòng Lâm Khả Tụng vẫn cảm thấy là lạ.

      "Đừng nghe ấy bậy, sao tôi có thể giận chứ?"

      Ba người ngồi xuống, Tống Ý Nhiên nhường quyền gọi đồ ăn cho hai .

      Mà Sở Đình lại đẩy chiếc máy tính bảng cứng nhắc dùng để chọn món qua cho Lâm Khả Tụng.

      "Khả Tụng, muốn ăn gì chọn . Đừng khách khí nha! Ngày hôm qua vốn là Ý Nhiên muốn mời ăn cơm để chút về chuyện ấy du học, ngờ tôi tới sớm, làm hỏng chuyện của hai người. Ở đây xin được xin lỗi ! Có điều nghe Ý Nhiên , tính tình của tùy tiện như bé trai, chắc giận tôi đâu, đúng ?"

      "À... ." Lâm Khả Tụng trừng mắt với Tống Ý Nhiên.

      Cái gì cũng được trước mặt bạn à?

      Cái tên Tống Ý Nhiên này thế mà chỉ lười biếng cười, dường như vui khi nhìn thấy " em" và bạn của ta hòa thuận như thế.

      "Vậy gọi đồ ăn !"

      Lâm Khả Tụng cố nén cục tức trong lòng. Vốn đợi lúc nhìn thấy Tống Ý Nhiên để cho ta biết, có thể mình cũng New York.

      Nhưng bây giờ, khó chịu như ăn phải phân ruồi.

      Song Lâm Khả Tụng nhanh chóng nghĩ thông. Bạn là nước chảy, em là sắt thép mà!

      So đo những thứ này với cái tên Tống Ý Nhiên trong đầu có cái hố, vốn có ý nghĩa.

      Kết quả là, chọn cua hoàng đế Alaska, canh hải sâm, gan ngỗng với nấm cục đen...

      Chọn món xong, Sở Đình mới hàn huyên với Lâm Khả Tụng được vài câu chuyển sang đề tài New York.

      Chẳng hạn như cái nên New York của thành phố này từ đâu mà có, New York có những thương hiệu nổi tiếng nào, phố Wall của New York ra sao...

      Lâm Khả Tụng chen vào được dù chỉ nửa chữ, dứt khoát lấy điện thoại động ra lướt web.

      Đến lúc canh vây cá được đưa lên bàn ăn.

      Sở Đình rất có phong cách của tiểu thư khuê các, nhàng thổi từng miếng, từ từ thưởng thức, vẫn quên trao đổi vài câu với Tống Ý Nhiên.

      "Mùi vị canh hải sâm của khách sạn Lãng Hoa đúng là tệ."

      Lâm Khả Tụng uống xong hai ngụm lớn, để muỗng xuống.

      "Sao vậy? Khả Tụng? Có phải quen uống ? Nếu vậy đổi canh sò tuyết nha? Dưỡng da rất tốt, lại ngọt, nhất định thích."

      Sở Đình có vẻ rất quan tâm, nhưng sao Lâm Khả Tụng vẫn cảm thấy là lạ?

      " uống được đừng uống." Tống Ý Nhiên đứng dậy, duỗi tay, lấy phần canh trước mặt Lâm Khả Tụng .

      "Này..."

      Phục vụ trong phòng vội tiến lên, giúp bưng phần canh kia .

      "Còn phần này của tôi nữa, cũng cần." Tống Ý Nhiên , "Chỗ này của các có làm canh chua cay ?"

      "Tuy món này thực đơn, nhưng vì Tống là khách quý của chỗ chúng tôi, chúng tôi có thể đầu bếp làm riêng phần cho ."

      Sở Đình lại kéo tay áo của Tống Ý Nhiên, "Nhà hàng như thế này, sao có thể có canh chua cay được? đừng làm khó người ta!"

      Dĩ nhiên Sở Đình biết Tống Ý Nhiên gọi canh chua cay cho ai, thế này khiến ta mất mặt!

      "Phải đó, đến đây cần gọi canh chua cay đâu!" Lâm Khả Tụng cũng cảm thấy rất có lỗi.

      Tống Ý Nhiên lạnh nhạt vỗ tay Sở Đình, cười : "Em biết thôi, lưỡi Khả Tụng rất linh nghiệm. Có lần và em ấy tới tiệm cơm đối diện học ăn cơm, em ấy chưa ăn được hai miếng có vị lạ, ăn. Sau đó em biết sao , ông chủ quán ăn đó bị bắt vì dùng dầu ôi."

      "...Nhưng đây là nhà hàng cao cấp, thể nào dùng dầu bị ôi được..."

      Khách sạn Lãng Hoa là do Sở Đình chọn. Tống Ý Nhiên như vậy, khiến ta rất lúng túng.

      " ra là, lâu rồi chưa ăn canh chua cay, bỗng thèm ăn muốn chết." Tống Ý Nhiên cười đáp.

      Sở Đình đành phải gật đầu.

      lâu sau, điện thoại Tống Ý Nhiên reo lên, ta liếc nhìn dãy số, ra khỏi phòng.

      Nếu như Lâm Khả Tụng đoán sai, hẳn là hai Tống Ý Nhiên gọi tới. Chuyện phiền phức nhất trong nhà người có tiền chính là việc em trong nhà cãi nhau. Tống Ý Nhiên bỗng muốn sang nước Mỹ du học, đoán chừng cũng là bị hai ta ép .

      "Khả Tụng, tôi rất hâm mộ đó. Ý Nhiên rất để ý đến ."

      "Hả? Có sao?"

      Lâm Khả Tụng cười ha hả trong lòng, có lẽ Sở Đình muốn ngả bài với .

      "Đương nhiên là có. May mà ấy chỉ coi như em, nếu tôi ghen tỵ chết mất."

      Sở Đình cười rất ngọt ngào và xinh đẹp, nhưng mà cánh tay Lâm Khả Tụng nổi đầy da gà.

      Bắt đầu, bắt đầu!

      Đây phải lần đầu Lâm Khả Tụng gặp tình huống như vậy. Nếu như mình vẫn làm bộ hiểu, biết Sở Đình có phản ứng ra sao?

      Lâm Khả Tụng bỗng nổi lên ý xấu.

      "Phải đó. Lúc trước khi còn học đại học, chúng tôi cùng bạn học ra ngoài chơi thâu đêm. ràng tôi nhận ngủ ghế salon, người này lại cứ chen chúc với tôi, còn cái gì mà bạn bẻ phải cùng nhau chia sẻ. Chia sẻ cái quỷ ấy! Tôi liền đạp ta xuống, ha ha ha! Cũng may Sở Đình là người rộng lượng, nếu biết hiểu lầm thành cái gì, tôi cũng biết làm sao. Ai bảo tên kia tim phổi chứ!"

      Sắc mặt Sở Đình ngày càng khó coi.

      Lâm Khả Tụng cười ha hả trong lòng.

      Nhưng cười cười, có câu, thà hủy tòa miếu chứ hủy mối tình. Mặc dù Sở Đình vẫn chưa kết hôn với Tống Ý Nhiên, thầm mến Tống Ý Nhiên là chuyện riêng của Lâm Khả Tụng, muốn chia rẽ tình cảm của Tống Ý Nhiên và Sở Đình.

      Chỉ có điều chưa đợi Lâm Khả Tụng khuyên giải, Sở Đình nhịn được.

      "Thứ lỗi cho tôi thẳng, Khả Tụng. làm bạn với Ý Nhiên, tôi thèm để ý. Ý Nhiên từ khi sinh ra ngậm chìa khóa vàng, ở bên có thể tìm thấy nhiều cảm giác thành tựu, cho nên khá thân thiết với , tôi đây có thể hiểu được. Nhưng mà ấy có thể phát sinh chút cảm giác có ý nghĩa với những cử chỉ chăm sóc của , như vậy có lợi với mà cũng khiến ấy phiền não."

      Lâm Khả Tụng thầm cười lạnh. ra Tống ý Nhiên ở bên là để tìm "cảm giác thành tựu" sao?

      Vậy hàng ngày bị mình mắng là sâu mọt của xã hội, là phú nhị đại ngốc nghếch, đồ đàn ông cặn bã, quen nhiều bạn như vậy cẩn thận bị bệnh nan y, Tống Ý Nhiên vẫn có thể tím thấy cảm giác thành tựu sao? Quả nhiên não bị hỏng nặng rồi!

      "Sở Đình, cũng thứ lỗi cho tôi thẳng. chuyện đương, kiêng kỵ nhất chính là nghi thần nghi quỷ. Tôi và Tống Ý Nhiên quen nhau mười năm. Ba năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, nếu như chúng tôi có chuyện gì, tại sớm có cái đó rồi. ấy xem tôi là kẻ chịu tội thay, cùng ấy châm chọc nhau, còn ngược đại lẫn nhau, bí mật của ấy tôi đều biết. Nếu tôi muốn ở bên ấy, tôi sớm ra tay rồi. xem?"

      Sở Đình cứng miệng.

      Lâm Khả Tụng nghĩ thầm, mình thầm mến người này mười năm, vẫn thổ lộ, đúng là biết chịu đựng.

      Làm "Ninja rùa" mười năm, nếu còn phải đợi thêm mười năm nữa, Lâm Khả Tụng cảm thấy mình đắc đạo thành tiên mất thôi!

      Bạn bè, mới là khoảng cách an toàn nhất.

      phải có câu, "phụ nữ như quần áo, em như tay chân" sao. Tống Ý Nhiên xem như em của mình, ra rất vui.

      Mình là tay chân của ta, ta phải nhẫn tâm lắm mới có thể chặt đứt tay chân của mình, đúng ?

      Lâm Khả Tụng nâng cốc cụng ly với Sở Đình.

      "Chúc hai người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử nha!" Lâm Khả Tụng nửa đùa nửa , hy vọng có thể làm dịu lại bầu khí lúng túng này.

      Lúc này cửa mở ra, Tống Ý Nhiên bước vào.

      "Ai và ai sớm sinh quý tử hả?"

      "Còn có thể là ai nữa?" Lâm Khả Tụng cười hỏi ngược lại.

      Sở Đình cũng nở nụ cười xin lỗi, : " có gì, Khả Tụng trêu em thôi!"

      Sau đó, thái độ của Sở Đình đối với Lâm Khả Tụng tốt hơn nhiều, cũng thêm nhiều lời có hàm ý nữa.

      Cùng lúc đó, trong phòng khách xa hoa nhất của nhà hàng Bọt Sóng, Giang Thiên Phàm ngồi nghiêm túc trước mặt bàn, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc khiến tất cả mọi người ở đây biết gì.
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Snow, Nhược Vân, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Phí hướng dẫn du lịch 1 ngày là 1000 đô la?

      Editor: tu tai

      gương mặt khiến người khác thể thu hồi ánh mắt lại được.

      gương mặt góc cạnh lại mang theo loại tao nhã vô cùng. Cho dù là độ cao đường lông maỳ hay là đường cong nơi khóe mắt, đều thích hợp.

      Mà đôi mắt giống như viên đá đen bóng, ràng nhìn thấy, lại cực kỳ thâm thúy.

      Chỉ cần tầm mắt của mọi người rơi vào trong mắt của , liền có loại cảm giác giống như bị nhìn xuyên thấu vậy.

      "Vậy, Giang tiên sinh. . . . . . các đầu bếp của chúng tôi lần lượt dâng lên ngài các món ăn chiêu bài của bọn họ, hi vọng được ngài nếm thử và đưa ra những ý kiến chuyên môn."

      Giang Thiên Phàm khẽ nghiêng mặt sang bên, với trợ lý ở bên cạnh: "Lý Ngạn, hãy miêu tả chút cảnh vật chung quanh của nhà hàng Lãng Hoa giúp tôi."

      Lý Ngạn khẽ tiến về phía Giang Thiên Phàm, cách khách quan: "Nhà hàng trang hoàng phục cổ, theo phong cách thời Vãn Thanh. Tất cả bàn ăn và ghế ngồi đều bằng gỗ. Bố cảnh tiểu kiều lưu thủy. Trong phòng khách được trang trí bởi những bức tranh thủy mặc của các danh gia. Sàn nhà sạch , mặt bàn bụi dầu mỡ. Nhân viên phục vụ ở đây so sánh với những nhà hàng khác, có vẻ như tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp."

      "Tốc độ dọn thức ăn lên?" Giọng của Giang Thiên Phàm dao động, làm cho người khác đoán được hài lòng hay hài lòng với miêu tả của Lý Ngạn.

      "Khi chúng ta ngang qua sảnh chính hai phần ba số lượng khách đều ăn được món ăn nóng. Những người khác bàn ăn ít nhất lên món khai vị."

      "Rót cho tôi ly trà." Giang Thiên Phàm lạnh nhạt .

      Triệu đổng muốn tiến lên, trợ lý Lý Ngạn khoát khoát tay với Triệu đổng, tự mình đứng dậy, sờ sờ nhiệt độ của bình trà, rót trà giúp Giang Thiên Phàm.

      Động tác cầm bình trà của ta thuần thục, khi nước trà rót vào được 2 phần 3 chén liền thu lại, hề rỉ giọt nước ra ngoài.

      Giang Thiên Phàm nhấp ngụm nước trà.

      Mỗi món ăn đưa lên, Triệu đổng giải thích hết sức cặn kẽ, nguyên liệu của mỗi món ăn, ngay cả kỹ thuật chế biến cũng vô cùng tường tận.

      Mà mỗi món ăn, Giang Thiên Phàm chỉ đưa vào trong miệng lần.

      nhai cách ung dung thong thả, mỗi lần nuốt, cũng làm cho những người khác khẩn trương nuốt nước miếng theo.

      Mọi người giương mắt nhìn ta, hi vọng có thể ít nhất từ đánh giá, ví dụ như "Ăn ngon" hoặc là "Ăn ngon".

      Cho đến khi canh Hải sâm được bưng đến trước mặt ta.

      Triệu Đồng còn muốn gì đó, Lý Ngạn lắc đầu với ông ta cái.

      "Triệu đổng, ra chỉ cần Giang tiên sinh nếm ngụm, là ngài ấy biết trong món ăn có những nguyên liệu gì, cách thức nấu nướng như thế nào, cùng với bản lĩnh của đầu bếp ra sao."

      ". . . . . . A, trách được người trong nghề đều Giang tiên sinh có ‘ vị giác tuyệt đối ’ ! ra là như vậy!"

      Giang Thiên Phàm múc muỗng canh Hải sâm, thổi nguội sau đó đưa vào trong miệng.

      tới giây đồng hồ, cầm ly trà lên, phun canh ra.

      "Sao. . . . . . Thế nào? Này canh có vấn đề gì ?" Triệu đổng vội vàng đứng lên.

      Những nhân viên khác cùng cũng hết sức khẩn trương.

      "Nếu như là ở nhà hàng của tôi, tôi đưa món canh như vậy ra cho khách."

      "Cái gì?" Triệu đổng choáng váng, cực kỳ tức giận với người bên cạnh, "Đầu bếp nấu món canh này là ai? Gọi ta tới đây cho tôi!"

      Chưa đầy 3 phút, vị đầu bếp khoảng chừng 30 tuổi ấn giữ cái mũ của mình vội vàng chạy tới.

      Triệu đổng lời gì đổ ập xuống trận mắng mỏ đầy giận dữ: " ra là ! Lý Đức Tân! Sư phụ còn là hạt giống tốt, muốn tôi nhất định phải nhận vào nhà hàng Lãng Hoa của chúng tôi! Vậy mà báo đáp như vậy sao? Phần canh Hải sâm này là cho Giang tiên sinh thưởng thức, vậy mà lại khiến Giang tiên sinh thể nuốt nổi!"

      Đầu bếp tên là Lý Đức Tân hoàn toàn sững sờ tại chỗ.

      "Bắt đầu từ giờ phút này, bị sa thải!"

      Tay Lý Đức Tân nắm thành nắm đấm, ta muốn mở miệng giải thích, nhưng cuối cùng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

      Lúc ta muốn tháo mũ đầu bếp của mình xuống, Giang Thiên Phàm vẫn luôn im lặng lên tiếng.

      Giọng lạnh lùng phát ra trong gian của căn phòng này giống như rượu đỏ lạnh như băng nhanh chậm xoay tròn.

      "Tên của ngươi là Lý Đức Tân?"

      "Đúng, Giang tiên sinh."

      "Phần canh Hải Sâm này, thể khả năng cân bằng mùi vị của cùng với khả năng nắm giữ hỏa hầu đạt được mức lô hỏa thuần thanh. Kỹ năng nấu nướng của rất cao siêu, nhưng có chút vấn đề cho dù là đầu bếp giỏi hơn nữa cũng khó mà che dấu được. có thể dùng nguyên liệu có chất lượng kém như thế, làm hương vị món canh cùng với đề cao vị giác tới loại trình độ này, rất khó được."

      "Giang tiên sinh? Ý của ngài là. . . . . ." Triệu đổng hề nghe được chút ý từ trách cứ nào từ trong lời của Giang Thiên Phàm, thậm chí. . . . . . còn khen ngợi?

      "Triệu đổng, tôi thấy nhà hàng mà ông quản lý tồn tại vấn đề rất lớn, đó chính là mua nguyên vật liệu nấu ăn. Tất cả các món của nhà hàng sử dụng nguyên liệu nấu ăn, từ thịt bò, thịt dê cùng thịt vịt đều phải là tươi mới nhất. Dĩ nhiên, chất lượng kém nhất vẫn là món hải sâm này, sau khi nó được vận chuyển bằng đường hàng tới nhà hàng của ông, lại được ướp lạnh bằng phương pháp thích hợp nhất. Những vấn đề này, tuyệt đối cho phép xuất trong nhà hàng của tôi. Rất ràng, ngay cả phương diện quản lý kinh doanh nhà hàng, suy nghĩ của tôi và ông bất đồng rồi. Cho nên, chúng ta cũng phải là bạn hợp tác thích hợp nhất."

      Triệu đổng hoàn toàn choáng váng.

      Với danh tiếng tại của nhà hàng Lãng Hoa, khách hàng đến dùng cơm đếm xuể, nếu như vẫn muốn áp dụng nguyên liệu nấu ăn chỉ sử dụng trong ngày, áp lực quá lớn, hơn nữa suy xét đến vấn đề giá vốn, thể làm ra chút thối lui.

      Nhưng Triệu đổng lại nghĩ tới, ngay cả những điều này Giang Thiên Phàm cũng có thể nếm ra được? Cái này có phải quá xoi mói rồi hay ?

      Ông ta nhìn về phía trợ lý Lý Ngạn của Giang Thiên Phàm, Lý Ngạn chỉ dùng vẻ mặt lực bất tòng tâm lắc đầu với ông ta cái.

      Lúc này Giang Thiên Phàm đứng dậy, bỏ gậy dò đường, về phía cửa.

      Lúc ta qua Lý Đức Tân, mở miệng : "Tôi có nhà hàng chuyên hải sản tại Manhattan. Nếu như muốn tới thử bản lĩnh lần, biết làm sao tìm được nơi đó rồi chứ. Ở đó, nhận được thực phẩm tươi mới nhất."

      xong, Giang Thiên Phàm liền ra ngoài, trợ lý Lý Ngạn đuổi sát theo sau.

      Lý Đức Tân hoàn toàn dám tin tưởng mình mới vừa nghe được là cái gì.

      Giang Thiên Phàm là người Hoa truyền kỳ trong giới ẩm thực, chỉ bởi vì vào lúc mười tám tuổi trở thành bếp chính của nhà hàng cấp Michelin ba sao ở Newyork, mà bởi vì dưới kinh doanh của ta, trong 20 nhà hàng của Giang thị ở nước Mỹ, có sáu nhà hàng đạt cấp Michelin hai sao, ba nhà hàng đạt được Michelin ba sao trong ba năm liên tục, mà nhà hàng hải sản ở Manhattan kia chính là cái trong số đó.

      Lúc Lý Đức Tân nghe thấy Triệu đổng muốn xa thải ta, vốn dĩ cho rằng nghiệp đầu bếp của mình hết rồi. Rời khỏi nhà hàng Lãng Hoa, chỉ sợ rất khó đặt chân ở nhà hàng khác, nhưng Giang Thiên Phàm lại tự mình vươn cành ô liu ra cho ta?

      Mà đối với Lâm Khả Tụng mà , bữa cơm này coi như kết thúc trong khí hài hòa.

      Lúc gần , Tống Ý Nhiên hỏi có cần đưa Lâm Khả Tụng về nhà . Lâm Khả Tụng lắc đầu cái, mình còn muốn của hàng bách hóa mua chút đồ.

      cũng có sở thích làm kỳ đà cản mũi.

      Tống Ý Nhiên có vội vã rời , vẫn đứng ở cửa khách sạn tán gẫu với Lâm Khả Tụng.

      "Này, món canh hải sâm hôm nay, em cảm thấy có chỗ nào ngon?"

      ". . . . . . ra trước kia mẹ em từng hầm canh hải sâm, cảm thấy rất tươi ngon. Nhưng món canh hải sâm hôm nay, cảm giác quá tươi mới."

      Vừa lúc đó, dưới vây quanh của rất đông mọi người, Giang Thiên Phàm cùng trợ lý bước ra.

      Vừa đúng nghe câu kia của Lâm Khả Tụng.

      Bước chân của Giang Thiên Phàm hơi dừng lại, mặt hướng về phía Lâm Khả Tụng đứng.

      Lý Ngạn xoay người với Triệu đổng theo: "Bây giờ ngay cả khách của ông cũng nếm ra vấn đề của canh hải sâm. Triệu đổng, chúng tôi rất thất vọng với nhà hàng Lãng Hoa."

      xong, Lý Ngạn liền dẫn Giang Thiên Phàm lên xe, xe nghênh ngang rời .

      Lúc Triệu đổng muốn phát giận với Lâm Khả Tụng đổ thêm dầu vào lửa, lại phát Lâm Khả Tụng xa.

      Lâm Khả Tụng đeo túi xách, ra cũng muốn dạo cửa hàng bách hóa gì cả, chẳng qua là muốn nhìn Tống Ý Nhiên cùng Sở Đình tình chàng ý thiếp mà thôi.

      chiếc Bentley ngược chiều với , Giang Thiên Phàm vẫn trầm mặc bỗng mở miệng: "Vừa rồi cái người đứng ở cửa khách sạn Lãng Hoa chỉ ra hải sâm tươi mới đâu?"

      Lý Ngạn vội vàng nhìn về phía sau: " ấy mình đưỡng, trông giống như muốn ngồi tàu điện ngầm."

      "Tôi có chuyện hỏi ấy."

      Lý Ngạn hơi ngẩn người, lập tức tài xế quay đầu xe, đuổi theo kia.

      Vì vậy ở 10 mấy giây sau, chiếc Bentley màu đen phách lối dừng ở bên cạnh Lâm Khả Tụng khiến Lâm Khả Tụng bị giật mình.

      hơi nhích vào bên trong. Vừa rồi thấy tình hình ổn, nên bước nhanh rời khỏi trường. phải là cái vị Triệu đổng đó phái người đến đánh chứ?

      Nhưng khi cửa sổ xe kéo xuống, Lâm Khả Tụng nhìn thấy cũng là chàng đẹp trai lạnh lùng bị mù gặp ở nhà hàng kia?

      "Chính nếm ra được hải sâm của nhà hàng Lãng Hoa tươi?"

      Giọng của Giang Thiên Phàm lạnh như băng.

      Lâm Khả Tụng nghe ra chút cảm xúc dao động nào.

      Thậm chí còn muốn tìm hiểu chút hơi thở của đối phương, rốt cuộc người này là sống hay đây? Hay là Vampire?

      "Tôi là cảm thấy như vậy. Tôi nghĩ tôi có quyền biểu đạt cảm giác của bản thân mình chứ? Hơn nữa tôi cũng tung tin lên mạng để gây ảnh hưởng đến danh dự của nhà hàng Lãng Hoa!"

      Lâm Khả Tụng hi vọng nhìn có khí phách chút. Sớm biết như này nên cự tuyệt Tống Ý Nhiên đưa về nhà.

      " hiểu lầm rồi, thưa . Đánh giá của Giang tiên sinh và giống nhau. Bởi vì tay nghề của đầu bếp rất cao siêu, xử lý vấn đề hải sâm tươi rất tốt. Nhưng lại có thể nếm ra được, vị giác của tệ." Lý Ngạn ngồi bên cạnh Giang Thiên Phàm ôn hòa giải thích.

      Lâm Khả Tụng thầm thở ra hơi. phải người nhà hàng Lãng Hoa phái tới trả thù là tốt rồi.

      " là người ở đây sao?" Giang Thiên Phàm lại lên tiếng lần nữa.

      Từng câu hỏi của , Lâm Khả Tụng nghe được đều giống như câu trần thuật, khẽ chèn ép lên dây thần kinh của .

      "Đúng vậy."

      " có hiểu những quán ăn vặt của thành phố này ?"

      Giang Thiên Phàm xong, Lý Ngạn ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

      "Đương nhiên là ràng rồi. Tôi ăn ở thành phố này từ cho đến lớn. Từ trước đến nay đồ ăn thực đặc sắc cũng phải những món trong nhà hàng Lãng Hoa, mà là trong vài cửa hiệu lâu đời hoặc trong những quán tại các phố lớn ngõ ."

      Lúc này, Giang Thiên Phàm bỗng mở cửa xe ra, xuống.

      "Tôi trả phí hướng dẫn viên du lịch ngày là 1000 đô la, hãy đưa tôi thưởng thức những món ăn vặt này. Nếu như trong những món ăn vặt này có món có thể làm cho tôi cảm thấy ăn ngon, tôi trả thêm cho 500 đô la Mỹ nữa làm phần thưởng."

      "Cái gì?" Lâm Khả Tụng cảm thấy có phải mình nghe nhầm ?

      Dẫn ta ăn ăn uống uống là có thể kiếm được 1000 đô la ngày? Người này có vấn đề gì chứ?
      Last edited by a moderator: 10/7/17
      Snow, Nhược Vân, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :