1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thiếp vị thành niên - Ngạn Thiến (225 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      TIỂU THIẾP VỊ THÀNH NIÊN
      [​IMG]
      Tác giả: Ngạn Thiến
      Số chương: 225
      Thể loại: Xuyên
      Nguồn: https://ngontinh.wordpress.com/
      Editor: Nhung
      Beta: Quinn
      Văn án:

      Tai nạn xe cộ làm cho nàng xuyên qua đến triều đại có trong lịch sử, hồn lại còn ở trong xác của em bé mười tuổi. Cái gì? Nàng cư nhiên còn là tiểu thiếp của Vương gia?

      Trời ạ, tiểu thiếp mười tuổi, chẳng lẽ vị Vương gia này bị ấu dâm ( trẻ em)? được, được, nàng phải bảo vệ chính mình.

      Nhưng mà vị Vương gia này những rất đẹp mà gương mặt cũng góc cạnh, sáng chói như sao, có thể làm cho người ta đui mù con ngươi.

      “Nhìn bổn vương như vậy là muốn bổn vương cưỡng bức ngươi phải ?” Giọng nghe rất du dương, nhưng tại sao lại lạnh như thế? Còn mang theo vẻ khinh thường nữa chứ.

      Thân mình chậm rãi áp lại gần, nàng vội vàng ngăn dừng lại, : “ được, Vương gia, người ta còn vị thành niên nha.”

      “Ngươi cũng biết chính mình chưa lớn? Nếu lần sau còn dám làm ra chuyện độc ác như thế bổn vương tuyệt đối tha.”

      Nàng ngây ngẩn cả người, vậy là có ý gì?

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 001 Ngạn Thiến về người bạn và giới thiệu các tác phẩm của mình, có dính dáng gì đến nội dung của truyện nên mình dịch nhé.

      Chương 002 — Bị phạt thê thảm
      “AAAAAA…” tiếng kêu thê thảm vang vọng bầu trời.
      chiếc ô tô con bẻ lái thẳng tắp hướng về phía nàng lao tới, Cung Tuyết Thiến bị dọa đến kinh hãi, kịp trốn tránh, dán mắt vào chiếc xe con đụng vào mình, nàng chỉ cảm thấy thân thể bay lên, sau đó rơi mạnh xuống đất, kịp cảm thấy đau đớn, nàng liền mất ý thức.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Trong đình viện hoa lệ, tiểu nương nằm sấp băng ghế, tay bị người hung hăng tóm lấy, nam nhân bộ dáng như hạ nhân dùng cây gỗ đánh nàng, máu tươi nhanh chóng chảy ra, thấm qua quần áo. Nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, để cho mình rên lên tiếng nào, ánh mắt hung dữ trừng trừng nhìn hai nữ tử xinh đẹp mà tâm địa rắn rết phía trước mặt nàng.

      “Tiểu thư.” Bên cạnh, nha hoàn mười hai, mười ba tuổi quỳ mặt đất chảy nước mắt, chịu đựng nổi, dập đầu ngừng, cầu xin: “Mai chủ tử, Lan chủ tử, van cầu hai người buông tha tiểu thư nhà ta, tất cả đều là nô tỳ làm, nô tỳ nguyện ý gánh vác, trừng phạt nô tỳ , tiểu thư vô tội mà.”

      “Tiểu Vân, cần van cầu mấy người đó.” Tiểu nương cắn răng cố gắng xong liền hôn mê bất tỉnh.

      “Tiểu thư… tiểu thư… người sao rồi?” nữ tử kêu Tiểu Vân vội chạy tới ôm lấy nàng, nhìn nàng đầy máu me nhầy nhụa, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

      Hạ nhân ở bên cạnh thấy nàng hôn mê bất tỉnh, dừng tay lại nhìn sang bên hai nữ tử vẻ mặt lãnh khốc thờ ơ.

      “Nhìn cái gì? Kéo nó ra, tạt nước cho tỉnh lại, tiếp tục đánh.” nữ tử xinh đẹp quyến rũ, nhưng mắt lộ ra tia hung ác, lạnh lùng ra lệnh.

      “Dạ, Mai chủ tử.” Hạ nhân dám chậm trễ, liền kéo Tiểu Vân ra.

      “Đừng mà, van cầu các người đừng tàn nhẫn như vậy, tiểu thư mới mười tuổi, nàng mới mười tuổi thôi.” Tiểu Vân giãy dụa khóc.

      “Mười tuổi có tâm như vậy, về sau còn dã tâm đến thế nào nữa.” nữ tử xinh đẹp, ánh mắt cũng lạnh như băng, chân mày cau lại: “Còn chưa ra tay.”

      “Dạ, Lan chủ tử.” Hạ nhân nhìn tiểu nương hôn mê, đành lòng, nhưng là mệnh lệnh của chủ tử dám tuân theo.

      Ào, chậu nước lạnh tạt vào mặt tiểu nương, khuôn mặt nàng thống khổ hơi nhíu lại.

      “Tiểu thư, Tiểu Vân vô dụng, Tiểu Vân bảo vệ được người, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Nhìn tiểu thư của mình bị tra tấn như thế, Tiểu Vân khóc ngất, quỳ mặt đất, lúc này nàng hận mình vô năng vô lực.

      Đau, đau quá… Đây là ý thức duy nhất Cung Tuyết Thiến cảm thấy được, trong đầu lên cảnh đâm xe trong nháy mắt, còn biết đau tức là chưa chết, lập tức mở to mắt, chưa kịp phản ứng gì.

      Bốp, bị giáng gậy mạnh xuống mông, đột nhiên bị đau khiến nàng hét lên:“Làm cái gì vậy? Muốn chết à…”

      Chính là, những lời này khiến cho tất cả mọi người sửng sốt. Chợt truyền đến thanh hung tợn:

      “Còn có sức mắng người, vậy là có việc gì, đánh mạnh vào cho ta.”

      “Dạ, Lan chủ tử.”

      Chương 003 — Mệnh lệnh của ai
      Bốp, lại đòn giáng mạnh xuống.

      “A…” Cung Tuyết Thiến đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầu chảy ròng ròng, tiếng kêu thảm thiết này vang dội khắp vương phủ.

      “Tiểu thư… đừng đánh nữa, cầu xin các người đừng đánh nữa.” Tiểu Vân từng bước chạy lại, gắt gao bảo vệ nàng.

      Chờ đến khi đau đớn toàn thân qua , Cung Tuyết Thiến mới mở mắt ra, lúc này mới kinh ngạc phát bốn phía tất cả đều có cảm giác quen thuộc, nàng cũng phải ở trong bệnh viện.

      Đình viện cổ kính, trước mắt là mỹ nhân cổ trang, chuyện gì thế này?

      Tiểu thư? Nàng vừa rồi ràng nghe thấy có người gọi mình là tiểu thư, trong đầu đột nhiên nảy ra ý niệm, xuyên .

      Cuốn tiểu thuyết nàng thích nhất chính là truyện xuyên , nghĩ đời lại có chuyện này? đợi nàng kịp hiểu ràng mọi chuyện, bên tai lại truyền đến thanh lạnh băng vô tình vừa rồi.

      “Ngây ra đó làm gì? Kéo nó ra, tiếp tục đánh.”

      “Dạ, Lan chủ tử.” Hạ nhân lại phen kéo Tiểu Vân ra, cây gậy trong tay tiếp tục rơi xuống.

      “Aaaaa…..” Cung Tuyết Thiến lại phát ra tiếng hét thê thảm.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Cửa vương phủ.

      Từ xe ngựa xuống là hai nam nhân y phục hoa lệ, tuấn mỹ phi phàm, tiến vào trong vương phủ.

      “Tam hoàng huynh, vương phủ của ngươi giết người ư, vì sao lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết như vậy.” Mộ Dung Phong giả bộ lấy tay che lỗ tai, giọng trêu ghẹo.

      xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần cũng nhíu mày, hỏi hạ nhân bên cạnh.

      “Hồi Vương gia, là Lan chủ tử và Mai chủ tử trừng phạt Tuyết chủ tử.” Hạ nhân vội vàng bẩm báo.

      “Tranh giành tình nhân?” Mộ Dung Phong cao hứng hỏi.

      “Câm miệng lại, .” Mộ Dung Trần lạnh lùng liếc cái, nhanh chóng bước về phía sau viện.

      Mộ Dung Phong bày ra bộ dáng muốn xem kịch vui, theo sát phía sau.

      “Tiểu Thư, người sao rồi, có khỏe ?” Tiểu Vân lại tiến lại gần bên cạnh thân thể nàng, dùng ống tay áo giúp nàng lau mồ hôi mặt, vẻ mặt thực đau lòng.

      sao.” Cung Tuyết Thiến cố sức phun ra hai chữ, nàng hẳn là nha hoàn của mình.

      đúng là chủ tớ tình thâm, ta cho ngươi biết, Tiểu Vân, tốt nhất ngươi nên tránh ra, nếu ngay cả ngươi ta cũng đánh.” Mai chủ tử lạnh lùng châm chọc .

      “Mai chủ tử, Lan chủ tử, tiểu thư dù thế nào cũng là thiếp thất (Vợ lẽ)của Vương gia, thân phận giống các người, các người sợ nếu xảy ra việc gì, Vương gia trách tội sao?” Tiểu Vân biết nếu đánh tiếp, Tiểu thư toàn mạng, cho nên vì tiểu thư, bất cứ giá nào nàng cũng phải làm.

      “Thiếp thất?” Lan chủ tử cùng Mai chủ tử đưa mắt nhìn nhau, chợt phá lên cười,“Nó chỉ là xú hài tử, mà ta cũng ngại cho ngươi biết, đây chính là mệnh lệnh của Vương gia.”

      “Mệnh lệnh của Vương gia?” Sắc mặt của Tiểu Vân lập tức trở nên trắng bệch rất khó coi, biết phải làm sao, đột nhiên có tiếng từ ngoài cửa truyền đến.

      “Bổn vương ra lệnh cho ngươi khi nào?”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 004 – Tiểu thiếp mười tuổi
      Mọi người cả kinh, vội vàng quỳ xuống hành lễ : “Nô tài tham kiến Vương gia, tham kiến ngũ Vương gia.”

      “Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Mai chủ tử cùng Lan chủ tử cùng nhau đứng dậy tới, quyến rũ hành lễ.

      “Vương gia, van cầu người thả tiểu thư ra , nếu còn đánh tiếp nàng chết mất.” Tiểu Vân tiến lại gần, nhìn thấy giống như thấy cứu tinh, ra sức dập đầu xuống.

      xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Trần lúc này mới hỏi.

      “Vương gia, thiếp thân thay người trừng phạt Cung Tuyết Thiến, đây cũng là mệnh lệnh của Vương gia ngày hôm qua.” Lan chủ tử ôn nhu trả lời.

      “Là nàng?” Mộ Dung Trần lúc này mới nhìn người nằm băng ghế, Cung Tuyết Thiến mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, mặt toàn mồ hôi, máu tươi từ vết đánh chảy ra vô cùng thê thảm, gần như hôn mê, thế nhưng ánh mắt có chút cảm thông.

      “Trừng phạt nặng như vậy? Nàng chẳng qua vẫn chỉ là đứa , phạm phải lỗi gì mà cần ra tay ác độc như vậy?” Mộ Dung Phong đành lòng hỏi.

      “Ngũ Vương gia, người đừng nhìn nàng là đứa mà hiểu lầm, đứa mà gây ra chuyện đó lòng dạ xem ra còn độc ác hơn chúng ta nhiều.” Mai chủ tử nghiến răng nghiến lợi .

      “Ồ, ta muốn nghe xem nàng gây ra chuyện gì?” Mộ Dung Phong cảm thấy hứng thú, hỏi tới, tưởng tượng nổi đứa có thể làm ra chuyện gì ghê gớm?

      Mai chủ tử liếc nhìn qua Vương gia, lúc này mới hung ác : “Chính là, nàng cố ý đẩy ta xuống sông, muốn hại ta mất đứa của Vương gia, nàng mới mười tuổi nghĩ cho mình sau này, tâm tư ác độc như vậy có thể có từ đứa hay ?”

      “Cái gì?” Mộ Dung Phong sửng sốt, sau đó nhìn sang Mộ Dung Trần hỏi: “Nàng chính là tiểu thiếp mười tuổi của ngươi?”

      “Vậy ngươi tưởng là ai?” Mộ Dung Trần mắt trắng liếc , lúc này mới phân phó: “Được rồi, nếu giáo huấn xong rồi, đưa nàng về phòng .” còn chưa muốn lấy mạng nàng, tuy rằng để ý đến nàng, nhưng muốn tự mình giết nàng.

      “Tạ ơn Vương gia, tạ ơn Vương gia.” Tiểu Vân cảm kích dập đầu, Tiểu thư rốt cuộc được cứu rồi.

      “Dạ, Vương gia.” Lan chủ tử cùng Mai chủ tử dù cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể tuân mệnh.

      Tiểu Vân vừa khóc vừa chạy lại muốn đỡ Cung Tuyết Thiến dậy, chẳng may chạm vào vết thương của nàng.

      “A” Nàng kêu to, lập tức tỉnh táo lại, sắc mặt nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, mồ hôi từng giọt chảy xuống hòa trộn cùng nước mắt.

      “Tiểu thư, thực xin lỗi, nô tỳ tay chút.” Tiểu Vân đau lòng chảy nước mắt, còn cách nào khác chậm rãi nâng nàng dậy.

      nên động vào ta.” Cung Tuyết Thiến vội vàng ngăn lại, nàng đau đến thể bước, thân thể chỉ cần động vào liền đau đớn như vạn kiếm xuyên tim, nàng chỉ ôm lấy băng ghế, nhúc nhích.

      Tiểu Vân bị dọa luống cuống biết nên làm thế nào.

      Khóe môi Mai chủ tử và Lan chủ tử lộ ra nụ cười lãnh khốc.

      Mộ Dung Trần lại thờ ơ, lạnh lùng đến tuyệt tình.

      Nô tài ở bên có chủ tử ra lệnh, đương nhiên cũng dám giúp.

      Nhưng Mộ Dung Phong nhịn được, qua ôm lấy nàng, phân phó Tiểu Vân:“Phòng ở nơi nào?”

      “Ngũ Vương gia, mời theo nô tỳ.” Tiểu Vân vội vàng lên phía trước dẫn đường.

      Cảm giác bị người ôm vào ngực, Cung Tuyết Thiến yếu ớt mở mắt, mạnh mẽ nở nụ cười, “Cảm ơn ngươi.” Đây là người thứ hai tốt với nàng. Có điều vừa xong nàng cũng còn chống đỡ nổi, ngất xỉu trong lòng .

      Chương 005 – Trở thành vợ lẽ


      Đau, vẫn là đau… Cung Tuyết Thiến mơ mơ màng màng chỉ có cảm giác này, giống như bị hỏa thiêu, đau đớn nhức nhối, khuôn mặt tái nhợt thống khổ nhăn lại, lông mi dày hơi run run, bỗng chốc mở to mắt.

      Nàng nhớ lại, nàng xuyên qua, còn nữa, hiểu chuyện gì mà bị đánh trận.

      “Tiểu thư, người tỉnh rồi, tốt quá.” Tiểu Vân vẫn canh bên giường, thấy nàng mở mắt, vội vàng lau nước mắt mặt.

      “Tiểu Vân, đúng ?” Cung Tuyết Thiến nhớ nàng, nàng chính là nữ hài tử liều mạng cầu xin cho mình, muốn ngồi ghé vào giường mà khó khăn quá, vừa định nghiêng người động vào vết thương.

      “A.” Đau đớn làm cho sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu.

      “Tiểu thư, người sao rồi? nên cử động, cứ để nô tỳ đến là được rồi.” Tiểu Vân bị dọa, vội đỡ lấy nàng, nhịn được tiếp tục khóc, “Tiểu thư, thực xin lỗi, đều tại Tiểu Vân vô dụng mới khiến người chịu khổ như vậy.”

      cần phải khóc.” Cung Tuyết Thiến nhịn được , bản thân đau đến chết sống lại còn chưa có khóc, còn nàng sao cứ khóc ngừng.

      “Nô tỳ khóc.” Tiểu Vân tuy rằng nín nhịn, nhưng nước mắt vẫn viền quanh mi.

      “Tiểu Vân, bây giờ ngươi cho ta biết, vì sao ta bị đánh?” Cung Tuyết Thiến thầm nghĩ phải hỏi vấn đề này trước, thể tự dưng bị đánh, nếu là oan uổng nàng phải báo thù.

      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân sợ hãi, tay vươn ra sờ vào trán nàng. Tiểu thư sao có thể nhớ vì sao mình bị đánh?

      cần sờ, cũng cần lo lắng, tiểu thư nhà ngươi bị mất trí nhớ, cần tin, cũng cần hỏi vì sao? Mất trí nhớ chính là mất trí nhớ, tại ngươi chỉ cần cho ta biết ngươi có biết mọi việc hay ?” Cung Tuyết Thiến thêm, nàng muốn mất nửa ngày lãng phí giải thích chuyện mất trí nhớ.

      “Tiểu thư…” Tiểu Vân lẳng lặng nhìn nàng, biểu tình này, ánh mắt này sao có thể giống tiểu thư mười tuổi có thể ra. Nhưng người trước mắt ràng là tiểu thư nàng ở chung năm năm nay, nàng thể nhận sai được, chẳng lẽ mất trí nhớ xong liền thành ra thế này? Cũng rất có khả năng nha. Nghĩ vậy, mới xác nhận lại lần nữa, cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, ngươi nhớ ra sao?”

      “Ta chỉ biết ngươi tên Tiểu Vân.” Cung Tuyết Thiến , có quỷ mới nhớ được.

      Tiểu Vân thở phào, mặc kệ thế nào nữa, tiểu thư còn nhớ mình, điều này làm cho nàng cảm động, lập tức hỏi: “Tiểu thư, người muốn biết cái gì?”

      “Tất cả mọi chuyện, đây là nơi nào? Ta là ai?” Cung Tuyết Thiến hỏi, ánh mắt mơ màng, nàng dường như nghe được tiểu thiếp, Vương gia, đứa gì gì đó? Trăm ngàn lần cầu nguyện thân phận mình phải là tiểu thiếp.

      “Tiểu thư tên Mạnh Tâm Nghi, nô tỳ là nha hoàn của người, nơi này là Vương phủ, người là tiểu thiếp của Vương gia. Ngày hôm qua bởi vì người ở ngự hoa viên đẩy Lan chủ tử rơi xuống hồ, khiến cho Lan chủ tử mất đứa , cho nên hôm nay mới bị đánh.” Tiểu Vân trả lời đơn giản cách thể đơn giản hơn.

      Nhưng Cung Tuyết Thiến đại khái ít nhiều cũng biết thân phận của mình. Con bà nó, đúng là tiểu thiếp, nàng ràng tuổi thanh xuân, còn chưa được hưởng thụ cuộc sống liền trở thành vợ lẽ, bằng để nàng chết còn hơn.


    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chính văn 006 – Tiểu sắc nữ Mạnh Gia
      “Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải nhớ lại hay ?” Tiểu Vân thấy nàng lời nào, vội vàng hỏi.

      phải.” Cung Tuyết Thiến nghe vậy mới phục hồi lại tinh thần, tiếp đó lơ đãng nhìn đến cánh tay bé của mình, ánh mắt lập tức mở lớn, sao lại bé như vậy? Giống như tiểu hài tử, chuyển qua nhìn tới Tiểu Vân, giờ mới phát nàng cùng lắm hình dáng cũng chỉ mới hơn mười tuổi, vội hỏi: “Tiểu Vân, mau cho ta biết, ta bao nhiêu tuổi rồi?” Người cổ đại kết hôn sớm, dường như sớm nhất chừng mười bốn tuổi, nàng phải cũng chính là như vậy chứ.

      “Tiểu thư, người mười tuổi, Tiểu Vân mười hai tuổi.” Tiểu Vân trả lời.

      “Cái gì?” Cung Tuyết Thiến la lớn, mắt như mở to thêm vài phần, mười tuổi? Sao có khả năng như vậy? Nàng vừa rồi ràng mình là tiểu thiếp của Vương gia, thể tin được hỏi lại lần nữa: “Ngươi ta bao nhiêu tuổi?”

      “Mười tuổi, nô tỳ biết lắm, bởi vì nô tỳ lớn hơn người hai tuổi, hầu hạ người năm năm rồi, tính sai đâu.” Tiểu Vân gật đầu khẳng định.

      Trời ạ, Cung Tuyết Thiến muốn ngất quá, nhìn nàng, thể hỏi tới:“Mười tuổi, cũng có thể làm tiểu thiếp sao? Chẳng lẽ Vương gia bị luyến đồng phích[1]?” có sớm cũng thể phát dục lúc mười tuổi được, còn có khả năng.

      Tiểu Vân lúc này mới hiểu tiểu thư muốn gì? Sắc mặt đỏ lên, vội vàng giải thích: “Tiểu thư, người nghĩ sai rồi, người tuy là tiểu thiếp của Vương gia, nhưng chỉ là danh phận, muốn cùng Vương gia viên phòng[2] cũng phải chờ tiểu thư đủ mười lăm tuổi mới có thể.”

      “Mười lăm tuổi, cũng còn đỡ.” Cung Tuyết Thiến thở phào, trong lòng lại xuất nghi vấn khác, “Tiểu Vân, ta mới mười tuổi, sao cấp Vương gia làm tiểu thiếp? Chẳng lẽ ta bị cha mẹ bán, hoặc là Vương gia thích ta?”

      đến đây nàng nhịn được mà rùng mình, thích đứa mười tuổi, phải biến thái là gì?

      “Ha ha…” Tiểu Vân đột nhiên cười lớn, mới , “Tiểu thư quên rồi sao, là người làm loạn đòi cấp cho Vương gia làm tiểu thiếp.”

      “Cái gì?” Cung Tuyết Thiến lại hét lên, Mạnh Tâm Nghi này là đứa trưởng thành sớm à? Nhưng cũng thể sớm quá như vậy, cũng thấy kỳ quái, Vương gia cũng cưới đứa bé sao? tình nhất định đơn giản, nghĩ vậy nàng liền hỏi: “ cho ta, rốt cuộc sao lại thế này?”

      “Vâng.” Tiểu Vân gật đầu, lúc này mới mở miệng : “Cha tiểu thư, Mạnh lão gia là thầy giáo của Vương gia, Vương gia thực rất tôn trọng lão gia. Tiểu thư sinh ra vốn còn mẹ, cho nên lão gia rất sủng ái tiểu thư, dường như mọi việc của Tiểu thư cũng đều lo lắng. Mấy tháng liền lão gia đột nhiên bệnh nặng, điều yên lòng nhất chính là tiểu thư, cho nên cầu xin Vương gia chăm sóc cho tiểu thư, nhưng tiểu thư lại khăng khăng nhất định phải gả cho Vương gia. Lão gia và Vương gia vốn nghĩ tiểu thư chỉ đùa giỡn, ngờ tiểu thư lại rất vô cùng nghiêm túc, lão gia đồng ý người ăn cơm, sau này lão gia cũng còn cách nào, đành phải thương lượng cùng Vương gia, Vương gia đương nhiên đồng ý, chính là cho người thân phận tiểu thiếp sống ở Vương phủ, chờ người trưởng thành, nếu vẫn đổi ý, vậy cùng người viên phòng, nếu người hối hận, Vương gia để người rời . Sau khi lão gia mất, Vương gia liền đưa tiểu thư cùng nô tỳ vào Vương phủ.”

      “Tiểu Vân, tiểu thư nhà ngươi vì sao phải gả cho ?” Cung Tuyết Thiến nghe mà mơ hồ, cho dù có trưởng thành sớm, nàng mới mười tuổi có thể biết cái gì?

      “Tiểu thư, người đúng là quên rồi, Vương gia chính là hoàng tử cực kỳ tuấn mỹ, bao nhiêu người muốn được gả cho Vương gia, hoặc chỉ cần được Vương gia liếc mắt cái. Lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia, tiểu thư lớn lên nhất định phải gả cho Vương gia, kỳ tiểu thư căn bản hề hiểu ý nghĩa của ‘tiểu thiếp’, chỉ nghĩ về sau mỗi ngày đều nhìn thấy Vương gia, cho nên đòi làm tiểu thiếp của Vương gia.” Tiểu Vân giải thích.

      “Bi ai nha.” Cung Tuyết Thiến nhịn được mà cảm thán, mười tuổi cư nhiên biết gả cho mĩ nam, cùng lắm chỉ là tiểu sắc nữ, nhưng lại có dũng khí lớn như vậy.

      :)) chết mất, nhóc con mà tư tưởng lớn rồi, là hâm mộ hâm mộ :))

      [1] luyến đồng phích: trẻ con (ấu dâm)

      [2] viên phòng: chỉ người con dâu được nuôi từ cùng chồng chưa cưới bắt, đầu cuộc sống vợ chồng.

      Chương 007 – Bị khi dễ
      “Bi ai nha.” Cung Tuyết Thiến nhịn được mà cảm thán, mười tuổi cư nhiên biết gả cho mĩ nam, cùng lắm chỉ là tiểu sắc nữ, nhưng lại có dũng khí lớn như vậy.“Tiểu thư, người sao rồi? còn đau ?” Tiểu Vân nhìn nàng quan tâm.

      “Đương nhiên đau.” Cung Tuyết Thiến hữu khí vô lực , nghĩ đến mình giờ chỉ là đứa mà bị trừng phạt như vậy, chứng tỏ trong Vương phủ này địa vị hẳn cao lắm? Lắc lắc đầu nhìn nàng hỏi: “Tiểu Vân, chúng ta ở trong Vương phủ này có phải thường xuyên chịu khi dễ hay ?”

      “Tiểu thư…” đến chuyện này, mắt Tiểu Vân lại nhanh chóng ứa lệ, bộ dáng ủy khuất đáng , “Tiểu thư, bởi vì người quá , Vương gia cũng thích người, cho nên sau khi đưa người vào Vương phủ, chỉ cho người danh phận, cũng quản, hỏi. Nữ nhân khác của Vương gia cũng luôn châm chọc, khiêu khích tiểu thư, nô tài trong Vương phủ cũng để tiểu thư vào mắt .”

      “Xem ra chúng ta bị xa lánh đúng ?” Cung Tuyết Thiến xem như hiểu được, những ngày trước của các nàng thực gian nan, dễ nghe là tiểu thiếp của Vương gia, tiểu thiếp là gì chứ? trắng ra chính là cùng Vương gia ngủ, nhưng nàng mới mười tuổi, đương nhiên chiếm được sủng ái của Vương gia.

      “Đúng vậy, có điều may mắn là tiểu thư thèm để ý, có đôi khi nô tỳ giận quá, cùng người khác tranh cãi vài câu, người còn khuyên nô tỳ phải nhịn, đừng chấp nhặt với các nàng, chờ người trưởng thành, chiếm được sủng ái của Vương gia, đến lúc đó xem các nàng còn dám làm vậy hay . Chính vì vậy, mấy chủ tử kia liền coi tiểu thư như cái gai trong mắt, thường xuyên gây phiền toái với tiểu thư.” Tiểu Vân đến chuyện này, bất bình tức giận.

      Nghe thế, Cung Tuyết Thiến cũng hiểu được, Mạnh tiểu thư có cá tính chịu nhục, có điều, dù sao mới mười tuổi thành thục tính kế như vậy, dự đoán được Vương gia sủng ái, nhưng tự mình biết là được rồi, lại ra ngoài, ràng tìm người đến gây phiền toái. Dùng đầu óc nghĩ lại biết, năm năm sau, nàng như hoa sen mới nở, đóa hoa tươi, tiểu thiếp tại của Vương gia lúc đó chẳng phải hoa tàn ít bướm, người ta đương nhiên thoải mái trong lòng, gây rắc rối cho ngươi mới lạ.

      “Tiểu thư… tiểu thư… người làm sao vậy?” Tiểu Vân thấy nàng lời nào, vội vàng huơ tay trước mặt nàng, kêu lên.

      có việc gì, ta sao.”Cung Tuyết Thiến phục hồi lại tinh thần, thực hoài nghi, hỏi tiếp: “Tiểu Vân, đúng là ta đẩy Lan chủ tử xuống hồ sao?”

      “Nô tỳ biết.” Tiểu Vân lắc đầu, “Lúc ấy nô tỳ có ở đó, cho đến khi nô tỳ chạy tới, tiểu thư và Lan chủ tử cả người ướt sũng, được người cứu lên rồi, Lan chủ tử hạ thân băng huyết, thái y nàng sinh non.”

      Rơi xuống nước bị sinh non? Cung Tuyết Thiến hoài nghi, nhưng tại chân tướng thế nào cũng quan trọng, chính mình cũng bị trừng phạt rồi, đột nhiên nhớ lại lời Tiểu Vân, vội vàng hỏi: “Ngươi vừa rồi có , Vương gia đáp ứng nếu ta đổi ý muốn làm tiểu thiếp của , thả ta đúng ?”

      “Vâng.” Tiểu Vân gật đầu, nghi hoặc nhìn tiểu thư, biết nàng hỏi điều này làm gì?

      “Trời phụ ta.” Cung Tuyết Thiến vui vẻ , trong lòng nảy sinh chủ ý, trịnh trọng hỏi: “Tiểu Vân, ngươi có nguyện ý rời khỏi Vương phủ cùng ta hay ?”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 008 – Vương gia lạm tình
      “Rời khỏi Vương phủ?” Tiểu Vân sửng sốt, nhưng nhìn biểu khuôn mặt nhắn của tiểu thư quả rất nghiêm túc, cẩn thận hỏi lại: “Tiểu thư, người chứ?”

      “Ngươi thấy ta giống giỡn lắm sao?” Cung Tuyết Thiến nhìn nàng, đột nhiên nghĩ ra, : “Ngươi phải sợ sau khi chúng ta rời biết sống thế nào đúng ?” Chẳng lẽ Mạnh lão gia kia có di sản sao? phải chứ.

      phải, tiểu thư, Mạnh phủ rất lớn, những thế, mà lão gia cũng để lại ít bạc cùng trang sức cho tiểu thư. Nếu như tiểu thư quyết, vậy nô tỳ nhất định theo tiểu thư.” Kỳ Tiểu Vân sớm mơ tưởng được rời khỏi nơi này, trở lại Mạnh phủ. Ít nhất, ở Mạnh Vương phủ, tiểu thư là lớn nhất, ai dám khi dễ nàng, thoải mái hơn.

      “Được rồi, vậy quyết định như vậy , chờ vết thương của ta lành lại, chúng ta cùng trở về.” Cung Tuyết Thiến muốn bắt đầu hướng tới cuộc sống tự do.

      “Tiểu thư quyết định như vậy tốt.” Tiểu Vân gật gật đầu, nàng đột nhiên cảm thấy tiểu thư trưởng thành, có điều nàng thích tiểu thư như vậy.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Nằm giường năm ngày, Cung Tuyết Thiến rốt cuộc có thể xuống giường hoạt động. Lại năm ngày nữa qua, vết thương của nàng tốt lắm, trong lúc này nàng cũng tương đối hiểu được nơi mình đến.

      Vương triều tại là Chu quốc, có điều cũng phải là Chu quốc trong lịch sử, mà là triều đại hề được ghi lại. Đương kim Hoàng Thượng là Mộ Dung Thanh Vân, mà chính mình bây giờ lại là tiểu thiếp của người con thứ ba của , Mộ Dung Trần, còn người hôm trước ôm nàng vào phòng là ngũ Vương gia Mộ Dung Phong. Tiểu Vân Hoàng thượng này có mười bảy con trai, nhiều tên lắm nàng nhất thời nhớ hết, nhưng nghe nàng kể đến choáng váng, trong lòng cũng cảm thán, Hoàng thượng này có thể so sánh với Khang Hi triều Mãn Thanh, nhiều con như thế, vậy nữ nhân chắc cũng ít nha.

      Lần đầu tiên đứng trước gương đồng, Cung Tuyết Thiến biết nên vui hay buồn, từ thanh xuân xinh đẹp, bé lại nửa, nhìn khuôn mặt non nớt, thân thể hoàn toàn có đường cong, may mắn, lớn lên vẫn rất đáng . tại nàng chỉ có thể chấp nhận , nhưng mà so với già còn tốt hơn, điểm ấy nàng vẫn có thể hài lòng, cùng lắm là sống lại lần nữa.

      đến cũng kỳ lạ, những ngày nàng dưỡng bệnh, tuy có ai đến thăm nàng, nhưng cũng là có ai đến gây phiền toái cho nàng, điều này khiến nàng cũng bớt lo lắng ít.

      “Tiểu thư… tiểu thư… Vương quay về.” Tiểu Vân thở hổn hển chạy vào .

      trở về, tốt, vậy ngươi dẫn đường cho ta đến gặp .” Cung Tuyết Thiến phân phó, nàng cũng muốn nhìn bộ dáng mỹ nam đệ nhất thiên hạ trông như thế nào?

      “Dạ, tiểu thư, chậm chút.” Tiểu Vân lấy tay đỡ nàng về hướng đại sảnh.

      Còn chưa đến đại sảnh chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười quyến rũ.

      “Vương gia, thiếp giúp chàng đấm lưng, chàng vất vả rồi.”

      “Vương gia, thiếp rót trà cho chàng.”

      tiếng nối tiếp tiếng, Cung Tuyết Thiến tránh khỏi tò mò hỏi:“Tiểu Vân, Vương gia này có tất cả bao nhiêu tiểu thiếp?”

      “Dạ thưa tiểu thư, có mười hai người.” Tiểu Vân đếm nhẩm chút liền trả lời.

      “Ngươi bao nhiêu người?” Cung Tuyết Thiến giật mình hỏi lại.

      “Mười hai người.” Tiểu Vân khẳng định chắc nịch.

      “Mười hai người?” Cung Tuyết Thiến thiếu chút nữa còn tưởng rằng mình nghe lầm, trong lòng thầm khinh bỉ , cho dù là thiên hạ đệ nhất mĩ nam sao chứ? Nàng chán ghét nhất là loại nam nhân lạm tình này, có điều, may mắn là nàng đến để hưu .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      “Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Vừa tiến vào đại sảnh, nàng liền tình nguyện mà hành lễ theo những gì Tiểu Vân mấy ngày nay cố ý dặn dò. Bởi vì Tiểu Vân , nếu nàng hành lễ có người lấy cớ mà đâm lén, cái gì mà được dạy dỗ? Vì ngày tự do sau này, tại nàng chỉ có thể chịu đựng.

      “Là ngươi sao? Đứng lên , vết thương khá hơn chưa?” khuôn mặt thâm trầm mang theo thanh dễ nghe vang lên, nhưng nghe giọng phải là quan tâm mà chỉ là thuận miệng hỏi.

      “Tạ ơn Vương gia, tốt lên nhiều.” Cung Tuyết Thiến đứng lên, lúc này mới nhìn khuôn mặt nam nhân phía , khỏi hít ngụm khí lạnh.

      Chương 009 – Vương gia, xin người hưu ta
      Dung mạo tuấn mỹ của nam tử trước mắt kia khiến cho người ta dám nhìn thẳng, ánh mắt thâm thúy mang theo tia băng tuyết cùng hàn ý. Như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ chút sai sót, lại mang theo chút lạnh lùng, bạc môi gắt gao hé mở, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh lùng. Bàn tay đặt ở bên hông nữ tử, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh băng ngạo nghễ nhìn Cung Tuyết Thiến.

      Soái, rất soái (từ này ai cũng bít nên để nguyên cho nó thi vị nha ^^), so với các ngôi sao Hàn Quốc còn đẹp hơn rất nhiều, ngờ thế gian này lại có nam tử tuấn mỹ như vậy, chẳng trách là thiên hạ đệ nhất, chỉ nam nhân, chừng nữ nhân nhìn thấy đều phải xấu hổ.

      “Muội muội, tại sao mỗi lần nhìn thấy Vương gia đều chảy nước miếng như vậy?” nữ tử mặc y phục màu đỏ che miệng cười, trong giọng mang theo chế giễu.

      Nước miếng? Cung Tuyết Thiến theo bản năng lấy tay lau miệng, trời ạ, nàng cư nhiên chảy nước miếng ? Sắc mặt bỗng nhiên đỏ ửng, rất mất mặt nha. Có điều cũng may, nàng mới chỉ mười tuổi. (Biện hộ, mười tuổi hám giai đẹp rùi ^^)

      “Ha ha… muội muội cư nhiên còn đỏ mặt, hiếm thấy.” nữ tử áo tím ở bên cũng lên tiếng châm chọc.

      Ánh mắt Cung Tuyết Thiến liếc sang nữ nhân có ý tốt này, đối với đứa mười tuổi cũng khắc nghiệt như vậy, nhất định phải người lương thiện. Có điều nàng phải Mạnh Tâm Nghi, để các nàng tùy ý khi dễ. Nghĩ vậy, nháy mắt bày ra ánh mắt vô tôi, cười ngọt ngào : “Tỷ tỷ, ngươi vậy là ý gì? Là người đương nhiên phải đỏ mặt, chẳng lẽ tỷ tỷ đỏ mặt sao? Chắc là da mặt tỷ tỷ quá dày, nên mới đỏ được.”

      Mọi người sửng sốt, nghĩ tới nàng cư nhiên tức giận, trợn mắt, ngược lại còn cười ngây thơ vô tội, ràng lời ác độc nhưng khiến cho người ta thể bắt bẻ.

      Mộ Dung Trần khẽ chau mày, mắt nhìn nàng chằm chằm, tuy rằng nàng giả bộ rất giống, nhưng ánh mắt mang theo vài phần giả dối của nàng thể qua được mắt .

      “Ngươi…” Nữ tử áo tím nổi giận đùng đùng, cắn răng trừng mắt nàng, lại biết làm thế nào?

      “Tỷ tỷ, ngươi nổi giận ư? Vì sao vậy?” Cung Tuyết Thiến tiếp tục giả ngây thơ, dù sao nàng mới mười tuổi, trong lòng thầm cười trộm.

      Nữ tử áo tím thể làm gì, chỉ có thể xoay người tựa vào Mộ Dung Trần, giả bộ như muốn khóc làm nũng : “Vương gia, chàng xem, nàng ta cố ý vậy.”

      Ọe, Cung Tuyết Thiến ghê tởm muốn phun ra, tưởng muốn dựa vào Vương gia được ư, ngươi thấy ánh mắt lạnh lùng có nổi tia ấm áp của sao? Ngươi thấy được những nữ tử bên cạnh trong mắt đều là chán ghét và ganh tỵ sao? Nhưng là vẫn như trước đem mắt mở lớn chớp chớp : “Tỷ tỷ, ngươi gì vậy? Ta hiểu?”

      Phì, nữ tử bên cạnh nhịn được, khóe miệng khỏi nhếch lên cười khẽ.

      “Vương gia, chàng làm chủ cho thiếp.” Vẻ mặt nữ tử áo tím nhịn được, vặn vẹo thân thể nũng nịu .

      Cung Tuyết Thiến nhìn nàng chán ghét, nữ nhân như vậy cũng thích, xem ra cũng tốt cho lắm, may mắn, nàng muốn rời .

      Mộ Dung Trần đúng là chán ghét nàng, nhưng hôm nay nàng cư nhiên lộ ra ánh mắt hợp với nàng, muốn xem nàng rốt cuộc muốn làm gì?

      “Nàng ta chỉ là đứa , nàng so đo làm gì?” Lập tức đẩy nữ tử áo tím ra, tuy rằng giọng bình thường, nhưng là ai cũng đều nghe ra giọng điệu muốn lạnh lùng cùng mất kiên nhẫn.

      “Vương gia đúng, thiếp sai rồi.” Nữ tử áo tím thực biết nhìn sắc mặt, lập tức , đứng sang bên.

      ai dám lên tiếng, bởi vì các nàng cảm nhận được Vương gia hôm nay giống với bình thường, khi các nàng gây chuyện cùng trêu chọc nàng, vô luận quá đáng thế nào, Vương gia hoàn toàn thèm để ý, ngay cả lần trước đánh nàng thảm như vậy Vương gia cũng gì, hôm nay sao lại như vậy?

      Cung Tuyết Thiến ý nghĩ trong lòng bọn họ, cũng có bản lĩnh cùng tâm tư nghiên cứu. tại nàng muốn vào việc chính, nghĩ vậy liền trực tiếp nhìn mở miệng cầu: “Vương gia, xin người hưu ta.” (có ai biết từ ‘hưu’ có nghĩa là gì hem ^^)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :