1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu Tuyết Chi Lương - M Mạn (3/62)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Tiểu Tuyết Chi Lương


      Tác giả: M Mạn
      Thể loại: Trùng sinh - đại

      Editor: Shyn
      Conventer: ngocquynh250

      Số chương: 62

      Giới thiệu:

      bình thường 25 tuổi sau khi trải qua cơn sốt cao được trọng sinh về 20 năm trước.

      Bởi vì linh hồn trưởng thành cho nhìn thấy được tài năng của người bạn thanh mai trúc mã, nếu ông trời cho cơ hội trọng sinh trở lại, sao lại thay đổi lần?
      - - - - - -

      Lời tác giả:
      Kính xin các vị các khán giả nên khinh thường. Đánh phân ~~~ đánh phân ~~~~

      PS: muốn ăn gạch a ~~

      Tác phẩm này cần được chiếu cố~~~ cầu xin nuôi nhốt ~~~ cầu xin nuôi nhốt ~~~~


      Rất nhiều người Tiểu Tuyết rất kém so với những trọng sinh khác.

      Ta chỉ là muốn , trước khi trọng sinh, Tiểu Tuyết trừ thất tình ra chưa từng có đả kích nào quá lớn, chỉ là người bình thường, bề ngoài và cuộc sống hoàn toàn bình thường. bởi vì Trùng sinh mà trở thành thiên tài IQ 200, bởi vì Trùng sinh mà nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, chẳng qua kiếp này có thể xác định được thứ mình cần.

      Vạn Tiểu Tuyết chẳng qua chỉ là người thường, phẩm chất phi thường người giâú rất sâu, trước mắt ta có ý định đào móc ra ngoài, sống lại như thế này đối với là chuyện tốt, cho nên từ đó mới ngừng vươn lên biến thành nữ hiệp siêu cấp vô địch, phải… phải…

      Suy nghĩ lại, nếu như người tốt nghiệp trung học 10 năm, trải qua sống bình thường, nếu để cho họ quay lại làm bài thi cấp tốc, căn bản chính là bức tử ( ta là sinh viên khoa sinh, khi nhớ lại những thứ TAN, COS, SIN, trong đầu lên cảm giác mông lung, ta lại bắt đầu hoài nghi những thứ đó có phải là nằm mơ, được rồi, trí nhớ ta rất kém cỏi, ta nhận.).

      PS: sao ~ có phải muốn chê ta phiền ?. . . . . .


      Lời của editor: Phải là tác giả rất nhí nhố và bà tám :)))))
      Dion thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 1: Trở lại 5 năm tuổi

      Editor: Shyn

      Vạn Tiểu Tuyết nhất nhất nghĩ tới sau khi trải qua trận sốt cao lại bị quay trở về 20 năm trước, trở về thời điểm lúc 5 tuổi. Tiểu Tuyết bi thống nằm ở giường, trán dán cái băng lớn.

      sai, lúc 5 tuổi từng bị sốt, nhớ mang máng mẹ vẫn thường nhắc nhắc lại, lúc ấy “điên cuồng” muốn hồ bơi, rốt cục ngày hôm đó mưa to, ở hồ bơi trở về bị sốt cao, phải nhập viện năm ngày. Sau bao nhiêu năm nhớ lại mẹ vẫn còn tức giận chưa dứt.

      Vạn Tiểu Tuyết biết tình huống tại của gọi là trọng sinh, bất quá nếu ông trời cho cơ hội sống lại nhất định được lãng phí cách vô ích, ít nhất là phải sửa chữa sai lầm của , bi kịch chỉ trải qua lần là đủ, miên man suy nghĩ, sau đó Tiểu Tuyết mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Lần thứ hai tỉnh lại là do bị giọng mơ hồ đánh thức, hoặc là do ngủ đủ rồi, đại não Tiểu Tuyết cơ hồ nhanh chóng hoạt động trở lại, nhưng mở mắt, chỉ dùng lỗ tai nghe.

      Hai giọng nữ, giọng sau 20 năm vẫn thay đổi, chính là giọng của mẹ, cho dù ở trong mơ cũng có thể nhận ra, lúc này giọng mẹ có mấy phần tang thương, bà là phụ nữ chưa tới 30 tuổi. Giọng mẹ đè nén vô cùng dịu dàng:

      "Nhiệt độ buổi trưa đo được rất bình thường, nhưng cơ thể còn hơi mệt mỏi ."

      người phụ nữ khác : "Thân thể Tiểu Tuyết rất tốt, có việc gì." Dừng chút, bà tiếp "Con nít rất dễ ngã bệnh, nhưng bệnh đến nhanh mà cũng nhanh, đừng quá lo lắng."

      Mẹ của Tiểu Tuyết nghe như thế cũng khỏi thở dài, chỉ là nhàng thở dài, nhàng, lại làm cho Tiểu Tuyết nghe lén giường nhớ lại hoàn cảnh hai mươi năm sau, lúc đó mẹ còn trẻ mà già nua, nước mắt cứ thế chảy dài khuôn mặt nhắn.

      đạo thanh truyền đến: "A, Tiểu Tuyết."

      Trần Chi Lương năm tuổi theo mẹ đến thăm bệnh hàng xóm Tiểu Tuyết, bình thường nhìn thấy mẹ của cậu cùng với mẹ của Tiểu Tuyết quan hệ rất tốt, Chi Lương đơn thuần nghĩ quan hệ giữa cậu và Tiểu Tuyết cũng tốt như vậy. Nhưng tính tình Tiểu Tuyết hiếu động bá đạo khiến cậu chán ghét, nhưng hôm nay nhìn thâý nằm giường thoi thóp, dáng vẻ đáng thương. Người bạn Chi Lương thuần khiết lần đầu tiên sinh ra loại cảm giác trai muốn bảo vệ em .

      Giọng ràng như vậy, Tiểu Tuyết giả bộ được nữa, dứt khoát mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên chính là con ngươi thuần khiết hề vẩn đục của Chi Lương lộ ra vui mừng.

      Mẹ nghe được thanh, vội vàng bước đến bên giường Tiểu Tuyết, vừa sờ trán, vừa dịch chăn, phen quan sát hết thảy, rốt cục xác định Tiểu Tuyết sao mới yên tâm.

      Còn người kia nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, chỉ yên lặng đứng sau lưng mẹ, lúc này bước đến sờ sờ cái trán còn nóng của Tiểu Tuyết, vẻ mặt cao hứng khó tả.

      Tiểu Tuyết nhìn người trước mặt nhất thời nhớ ra bà là ai, nhưng mà Chi Lương nhớ ràng, vì vậy cần đoán nữa, người này chính là mẹ Chi Lương, Trần —— là người phụ nữ có gia đình vẹn toàn, nhưng sau này con trai tự sát, bà vì quá sốc nên phát điên. Mà đứa nhóc tự sát kia, lúc này đứng phía sau bà, len lén nhìn bà, mang mặt tư vị ngây thơ, xấu hổ cười.

      Tiểu Tuyết kiềm được nước mắt, dứt khoát chui vào lòng mẹ oà khóc, càng khóc càng thể ngưng lại. Mẹ khuyên thế nào cũng được, chỉ có thể để Tiểu Tuyết tùy tiện khóc, sau khi khóc đến mệt, Tiểu Tuyết vừa nấc cục vừa chìm vào giấc ngủ.

      Trong mộng, Tiểu Tuyết nhìn thấy mình quay trở lại 20 năm sau, nhìn thấy bạn trai của chung sống 2 năm lại đột nhiên muốn chia tay, vài ngày sau đột nhiên tuyên bố đính hôn, nghe tin sốc đến độ sốt cao, Tiểu Tuyết nghĩ có phải người đại ngày càng mê muội ? Cho đến khi nào mới nhận thức được cuộc sống?

      Buổi tối, mẹ của Tiểu Tuyết dọn cơm chiều, ba ba làm về nhà, bàn ăn ba ba vừa kể chuyện cười vừa làm trò hề, Tiểu Tuyết cười ngừng, mẹ ngồi bên nhìn, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho chồng và con , bữa cơm hơn tiếng đồng hồ.

      Sau bữa cơm chiều, Tiểu Tuyết theo mẹ mở TV xem chương trình thiếu nhi, đến tám giờ rưỡi, Tiểu Tuyết bị mẹ và ba ba liên hiệp dụ dỗ lên giường ngủ. Bất quá Tiểu Tuyết ban ngày ngủ nhiều, cho nên ngủ được, vì vậy ba ba cầm quyển sách đến bên giường Tiểu Tuyết kể chuyện cổ tích, muốn phụ lòng ba ba, nhịn cười hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó giả vờ ngủ thiếp .

      Nằm giường thoải mái, Tiểu Tuyết nhớ lại hình ảnh mẹ hiền hậu, mặc dù sau 20 năm vẫn như cũ, nhưng khi đó tình của mẹ dành cho còn lộ ra ngoài. Lại nhớ đến ba ba hài hước trong buổi cơm chiều, 20 năm sau cha biến thành người nghiêm nghị, đều là do hoàn cảnh đưa đâỷ.

      Tiểu Tuyết lại nghĩ đến bi kịch của nhà Chi Lương, cậu và từ là hàng xóm, cùng nhau học nhà trẻ, tiểu học lại đến trung học, sau đó ba Chi Lương do tham ô nên bị bắt, sau đó phát cha Chi Lương bên ngoài ngoại tình với Tư Sinh Tử.

      Chi Lương vốn suy sụp, cộng thêm chuyện này làm cho cậu thể tiếp tục học, vì vậy cậu tự động trốn trong nhà, muốn ra khỏi nhà nửa bước, cuối cùng tự sát, mẹ của Chi Lương sau khi nghe tin con trai tự tử liền hóa điên.

      Tiểu Tuyết nhớ lại mẹ Chi Lương năm mươi tuổi, nhớ lại cửa phòng Chi Lương luôn luôn đóng chặt, nhớ lại nhà Chi Lương từ “Xanh vàng rực rỡ” đến bốn phía đổ nát, chim chóc từ khắc nơi về làm tổ như trâỷ hội. . . . . .

      Ngày thứ hai, Tiểu Tuyết thức dậy đúng giờ, còn nhớ lúc tinh lực tràn đầy, luôn luôn thức dậy đầu tiên, sau đó mới chạy đập cửa ba mẹ. Tiểu Tuyết nhớ lại mười sau, ba mẹ luôn luôn phải gọi thức dậy, khỏi mỉm cười.

      Đến lúc nhìn thấy hai mắt mình trong gương hồng lên như mắt thỏ thể cười nổi nữa, hình như tối hôm qua khóc rất lâu, cuối cùng tạo ra đôi mắt như thế này.

      Thừa dịp ba mẹ vẫn chưa thức dậy, Tiểu Tuyết vội vàng dùng khăn chườm nóng mắt, chiếm đoạt WC hơn cả ba mươi phút, xóa sạch dấu vết khóc lóc đêm qua. Trẻ con khôi phục sức khỏe tốt.

      Ăn sáng xong, mẹ giúp Tiểu Tuyết chãi đầu, vốn còn muốn xin mẹ kẹp cho cái nơ, nhưng mà tóc quá ngắn, kẹp lên rất khó coi, Tiểu Tuyết thầm hạ quyết tâm nhất định phải nuôi tóc dài, đền bù cho kiếp trước, khi bé trong đầu luôn có ý niệm làm con trai. nắm tay thành quyền, nhất định phải kẹp cái nơ ở đuôi tóc, nhất định phải là nơ con bướm! Hạ quyết tâm!

      Mẹ buồn cười nhìn tinh thần sáng láng của con , đem màu vẽ sắc màu sặc sỡ bỏ vào túi của con , sau đó giúp con đeo lên lưng Người bạn Tiểu Tuyết sau khi trọng sinh lại bị mẹ làm cho cảm động. Vì để che giấu lúng túng, Tiểu Tuyết nhanh chóng bước ra khỏi nhà.

      Vừa ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy người bạn Chi Lương, Tiểu Tuyết lễ phép cười ngọt ngào, người bạn Chi Lương khẽ cười xấu hổ tiếng, sau đó trốn ra sau lưng mẹ. Tiểu Tuyết nhiệt tình lên tiếng chào Trần (mẹ Chi Lương), chiếm được phần sủng ái.

      Bởi vì phải đưa Tiểu Tuyết nhà trẻ, cho nên mẹ luôn ra khỏi nhà sớm hơn nửa tiếng, vì vậy có thể thường xuyên gặp Trần, thế nên cả hai cùng hứa sau này cùng nhau đưa hai đứa nhóc nhà trẻ, sau đó cùng làm. ( a, đúng rồi, mẹ Tiểu Tuyết và mẹ Chi Lương mẹ chỉ có là bạn thân, còn là đồng nghiệp. )

      đường nhà trẻ, Tiểu Tuyết phát trò chơi rất thú vị, đó là bất luận chạy đến bên này, người bạn Chi Lương trốn được bên kia, đuổi theo, Chi Lương lại chạy đến bên nọ. Hai người mẹ ở chính giữa, Tiểu Tuyết đứng ở bên cạnh mẹ của , còn Chi Lương đứng cạnh mẹ của cậu, khi Tiểu Tuyết đến gần Trần, Chi Lương lại chạy qua chỗ mẹ của đứng.
      Dọc theo đường cứ như vậy né tránh, Tiểu Tuyết cảm thấy rất thú vị, khi đến nhà trẻ, Tiểu Tuyết thầm quyết định ngày mai phải lặp lại trò chơi này, nhưng ngày mai là lễ Bái Thiên, thôi để ngày kia vậy.

      Sau khi tạm biệt mẹ, Tiểu Tuyết cường ngạnh đến dắt tay Chi Lương, Chi Lương đường cậu tớ truy đuổi, phút cũng hề buông lỏng cảnh giác, dễ dàng thoát khỏi ma trảo của Tiểu Tuyết, mà Tiểu Tuyết lại ngừng cố gắng ném cho Chi Lương ánh mắt cho phép chống cự. Vì vậy, tay bé Tiểu Tuyết dắt tay bé Chi Lương nghênh ngang vào vườn trẻ, hoàn toàn để ý đến khuôn mặt nhắn của cậu.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Vườn trẻ

      Edit: Shyn

      Vạn tiểu Tuyết thể nhớ nổi chuyện ở nhà trẻ trong kiếp trước của , cảm thấy nhà trẻ căn bản chỉ là nhà trẻ, chính là nơi giúp đỡ các bậc cha mẹ trông nom con cái. Bất quá nhà trẻ cũng chỉ là nhà trẻ, con nít ở đây ngoài chơi ra cũng học gì cả. Ít nhất là như vậy .

      Tiết thứ nhất vẽ tranh, Tiểu Tuyết vẽ chuồn chuồn lớn được giáo khen ngợi, được tất cả các bạn vỗ tay tán tưởng và dán bức tranh lên tường lớp học. Trái tim Tiểu Tuyết thầm kêu gào, ràng là vẽ ong mật có được hay .

      Tiểu Tuyết nhìn Chi Lương ngồi bên cạnh, thấy mặt giấy trắng tinh của cậu chỉ có vài điểm đen, nếu như nhìn kỹ thấy, mặt của Chi Lương như đưa đám, nhìn “đại tác phẩm” của Tiểu Tuyết chút, lại nhìn mấy điểm đen của mình chút, lại nhìn các bức tranh xinh đẹp của các bạn khác chút, cuối cùng cậu đỏ bừng mặt. Lặng lẽ dùng cánh tay che bức tranh của cậu lại.
      Tiểu Tuyết nhìn Chi Lương, khỏi bị manh lật. kéo tay bé của Chi Lương ra, đoạt lấy tờ giấy, cường ngạnh đem các điểm đen nối lại, tạo thành đóa hoa xấu xí, Tiểu Tuyết nhìn chút, cũng cảm thấy rất đẹp mắt, vì vậy dùng màu hồng, xanh dương,… đại khái là bảy màu sắc tô lên cánh hoa, sau đó vẽ khuôn mặt cười ở nhị hoa.

      Chi Lương nhìn bức tranh được vẽ “rất rất đẹp”, trong tâm linh bé dâng lên cỗ xúc động, chẳng qua là Chi Lương chỉ lộ ra vẻ thẹn thùng, lâý hết dũng khí với Tiểu Tuyết câu “cám ơn”. Nhưng lúc này Tiểu Tuyết trò chuyện với nữ sinh bên cạnh nên nghe thấy.

      Trong lòng nho của Chi Lương cảm thấy hôm nay Tiểu Tuyết khác xa trước kia.

      Bình thường đường học đuổi bắt cậu như vậy, càng thể dắt tay cậu , hơn nữa chủ động ngồi chung với cậu. Nhưng vấn đề của vườn trẻ là Chi Lương rất sầu lo chuyện đại , bởi vì hơn 2 tuổi cậu mới có thể chuyện, tất cả người lớn, thậm chí cả cha mẹ cậu đều cảm thấy cậu được bình thường, mặc dù ra, nhưng Chi Lương cũng cảm giác được hành động của cậu giống với các bạn khác, hơn nữa cậu biết khác người như thế là tốt, ít nhất trong nhà trẻ có ai muốn tự nguyện đến gần cậu. Chi nên Tiểu Tuyết vinh quang được trở thành người đầu tiên ngồi cạnh Chi Lương.

      Lớp thứ hai - tự do hoạt động.

      Bởi vì Tiểu Tuyết học lớp lớn nhất của nhà trẻ nên giáo viên quấy rầy thời gian tự học của các bạn, cả vườn trẻ đều là gian riêng, Tiểu Tuyết chơi cầu trượt lúc mới nhớ ra tuy chỉ mới 5 tuổi, nhưng mà bên trong linh hồn 25 tuổi, cho nên quyết định trở lại phòng học nặn đất sét.

      Phòng học trống rỗng chỉ có mình Chi Lương, cậu cầm bút máy viết viết vẽ vẽ, nhớ tới mấy chấm đen , Tiểu Tuyết quyết định len lén vòng qua sau lưng Chi Lương xem cậu làm gì. ra Tiểu Tuyết cần phải len lén, bởi vì lúc này Chi Luơng rất tập trung. Tiểu Tuyết tới, thấy Chi Lương phải là vẽ, mà là cầm quyển sách luyện tập toán, Tiểu Tuyết có chút kinh ngạc, đây là bảng cửu chương nha, dám cam đoan, năm lớp 6 cũng thể nhân chia nhàng như vậy được, bài toán biến hóa thành 5 con số. Huống chi Chi Lương làm nhanh như vậy, huống chi Chi Lương chỉ tính nhẩm viết nháp, huống chi Chi Lương chỉ có 5 tuổi.

      đột nhiên nhớ đến sau khi Chi Lương tự sát, có hôm phụ mẹ dọn dẹp giúp cậu đồ đạc, phát giá sách của cậu có rất nhiều sách vật lí học, mỗi quyển sách rậm rạp những ghi chú. Sau đó còn phát đống máy vi tính xách tay, thể tránh khỏi làm cho người khác nghi ngờ, nhưng lúc đó ai có tâm tình nghiên cứu những thứ này, chỉ đem di vật của cậu đốt sạch.

      Chi Lương hoàn thành xong bài tập, chuẩn bị nhét vào cặp, xoay người lại nhìn thấy Tiểu Tuyết đứng sau lưng cậu trợn mắt há mồm. Chi Lượng bị doạ sợ giật mình, rất nhanh sau đó, Chi Lương làm ra vẻ bình thường, nhanh chóng trấn định lại, Vạn Tiểu Tuyết cũng hồi hồn.

      Hình tượng Chi Lương trong mắt Tiểu Tuyết nhất thời tỏa sáng, dứt khoát đặt mông ngồi cạnh Chi Lương, chỉ chỉ vào cuốn sách: "Cái này là mẹ mua cho cậu sao?"

      Tiểu Tuyết ngạc nhiên, chẳng lẽ cha mẹ cậu phát ra Chi Lương là thiên tài, muốn nuôi dường từ từ?

      "Ba." Chi Lương trả lời, ý là ba mua, phải mẹ mua.

      Ba Chi Lương là người đàn ông rất hoàn hảo, tuy nhiên sinh Chi Lương ra hơn 2 tuổi mới có thể chuyện. Tiểu Tuyết biết cha Chi Lương là tên khốn, bởi vì cảm thấy Chi Lương ổn nên mới tìm người sinh con riêng. Ông ta làm sao có thể như vậy? Theo lời của mẹ với , từ Chi Lương bị cha ghẻ lạnh, quyển sách này có phải là do ông ta thuận tay mua hay ?

      Để chắc chắn, Tiểu Tuyết tiếp tục hỏi: "Ba cậu muốn cậu luyện tập sao?"

      Chi Lương gật đầu cái.

      "Ông ấy kiểm tra cậu à?"

      Chi Lương lắc đầu cái.

      Tiểu Tuyết căn bản hiểu, tên khốn kia chỉ tiện tay mua cho cậu, sau đó dĩ nhiên quên béng chuyện này. Tiểu Tuyết nhìn giá tiền cuốn sách: hai nghìn tư, có thể chắc chắn suy đoán của mình .

      xác định đây chính là thiên tài, Newton là thá cái gì? Einstein là cái quỷ gì? Bọn họ lúc năm tuổi có thể làm toán nhân chia sao?

      Sau khi ăn cơm trưa ở vườn trẻ, các bạn đều bị dụ lên giường ngủ, Tiểu Tuyết nằm giường, lần nữa nhịn được mà cảm thán, cuộc sống của đứa con nít tốt, ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy chơi, chơi mệt ăn, sau đó lại ngủ, Tiểu Tuyết chỉ sợ đời này hưởng an nhàn thành thói quen, sau đó lại nghĩ đến công việc giáo dục người bạn Chi Lương, sau khi lập ra kế hoạch, Tiểu Tuyết an tâm nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.

      ——— ——————— ngủ trưa ——— ————————

      Đồng hồ sinh học của trẻ con luôn rất đúng, hai giờ chiều, Tiểu Tuyết thức dậy. Sau đó mặc quần áo, xếp hàng vệ sinh. Bắt đầu tiết học buổi chiều – nhạc. giáo đánh đàn Piano dạy bài hát, nhưng Tiểu Tuyết đối với bài hát hề có ấn tượng, nhớ lại kiếp trước hình như được học, bất quá các bạn đều biết chữ.

      Vì vậy Tiểu Tuyết trở thành người duy nhất có thể hát xong bài hát thiếu nhi, bị giáo cầu đơn ca lần thứ nhất, giọng của con nít tuy cao nhưng nghe vô cùng cảm động, huống chi Tiểu Tuyết ngũ đầy đủ, vì vậy giáo tiếp tục cầu đơn ca lần thứ 2, thứ 3. . . . . .

      Sau đó là tiết hoạt động ngoại khóa, Tiểu Tuyết biết điều thèm ra khỏi lớp, tuy nhiên bị đám bạn nữ vây xung quanh, suy nghĩ của trẻ con rất phong phú, cũng biết là mình nên cái gì, Tiểu Tuyết cảm thấy rất đau đầu, đột nhiên cảm thấy người bạn Chi Lương im lặng như vậy là rất ngoan, vì vậy tìm Chi Lương chơi. Các bạn nữ chỉ có “ngu ngốc” mới chơi cùng Chi Lương, đưa ra vô vàn những lí do bất mãn, ví dụ như "mẹ thể chơi chung với cậu ta." Hoặc là "mẹ chơi cùng Chi Lương ngu đần." hoặc có thể trực tiếp hơn "Tớ thích chơi với cậu ta." Thế nên đợi đám bạn nữ vẫy khăn mất thế giới mới có thể yên tĩnh.

      Tiểu Tuyết cảm thấy những lời vừa rồi rất quá đáng, mặc ai cũng có quyền được vô tâm, nhưng đây là vô tâm làm tổn thương người khác, nhớ lại kiếp trước cũng giống như những bạn kia, nội tâm đột nhiên trở nên rối rắm. Lấy ra đồ chơi xếp hình mẹ mang theo cho , muốn chơi đùa với Chi Lương, người bạn này vẫn ít như cũ, đồng ý cũng chẳng thèm cự tuyệt.
      Tiểu Tuyết đảo lộn tất cả các mảnh ghép hình gà trống lớn, biết cho dù có đơn giản thế nào, đối với đứa trẻ cũng là chuyện khó khăn, vì vậy giả bộ thể giải được. Chi Lương nhìn thấy Tiểu Tuyết xếp mãi cũng ra, cũng lao vào liều mạng cùng lắp ráp, chốc lát sau, con gà lớn xuất . Trong lúc lắp ghép, Tiểu Tuyết phát Chi Lương phải thông minh bình thường, tốc độ của cậu gần bằng với tốc độ trưởng thành của , trừ chuyện tay chân được linh hoạt, chắc chắn Chi Lương chính là thiên tài.

      Ai đó cho biết, đứa trẻ thông minh như thế này tại sao lại ai phát ?

      Hai người cùng nhau hợp lực, ghép thành gà trống lớn, nhà cửa, chim cánh cụt, chuột túi. . . . . . Tiểu Tuyết cảm thấy việc giáo dục người bạn Chi Lương nhanh chóng có tiến triển tốt.



      Chương 3: Chủ nhật

      Edit: Shyn

      Bởi vì Tiểu Tuyết sốt cao năm ngày, cho nên học ngày lại được nghỉ, mặc dù nhà trẻ chỉ nghỉ chủ nhật, nhưng mà nội tâm Tiểu Tuyết nghĩ ngày chủ nhật cũng đủ dài.

      Sáng sớm, Tiểu Tuyết ăn xong bát cháo liền năn nỉ mẹ cho ra ngoài chơi, nhưng mà chủ nhật mẹ cũng phải làm, vì vậy Tiểu Tuyết chỉ có thể chiến đấu với ba ba, hi vọng ba ba lười nhác dẫn ra ngoài.

      Mẹ cũng rất muốn Tiểu Tuyết được chơi ngày, cho nên trước khi cũng giúp tay năn nỉ ba ba, nhưng lại liên tục dặn dò được bơi .

      Ba ba khó mới có được ngày nghỉ, lại bị hai mẹ con quâý rầy, nhưng mà tuy giận nhưng dám gì, chỉ tặng cho mẹ cái bĩu môi mất mãn, trong lòng tự nhủ chỉ ghé vào công viên gần đây nhất, chỉ chỗ nào tiện nghi nhất.

      "Đợi lát nữa chúng ta công viên XX chơi bóng có được ?" Ba ba .

      " muốn"

      Ngoài dự kiến, người vốn tự cho là mình hiểu Tiểu Tuyết nhất bị ngây người, sau đó nhanh chóng trấn định lại, hỏi: "Vậy Tiểu Tuyết muốn đâu?"

      "Con muốn mua sách." Tiểu Tuyết .

      ". . . . . ." Cha Tiểu Tuyết cho là mình nghe lầm. Đợi đến khi Tiểu Tuyết kéo áo nhấn mạnh lần thứ hai, cha mới khẳng định mình nghe ràng, trong nháy mắt ý chí chiến đấu dâng lên sục sôi, thầm quyết định hôm nay nếu như Tiểu Tuyết muốn mua bách khoa toàn thư ông cũng đồng ý.

      Vào thời điểm này, muốn tìm kiếm cái gì đều dễ dàng, Tiểu Tuyết bắt đầu nhớ lại máy tính của . Tối hôm qua, Tiểu Tuyết nghĩ cách giáo dục người bạn Chi Lương, cậu bé tuy là thiên tài nhưng có phần nhút nhác và hay suy tư, muốn giáo dục cần xây dựng tự tin cho cậu, phải tích cực khích lệ cậu, cố gắng dạy cậu về nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan hay toàn bộ đại cương cũng được. Nhưng mà tại Tiểu Tuyết cần lí luận để thuyết phục.

      Cha đạp xe chở Tiểu Tuyết đến nhà sách thành phố, phía sau xe đạp được gắn loại ghế chuyên chở trẻ con làm cho Tiểu Tuyết vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, nhưng cũng chứa bên trong vạn phần ấm áp.

      Đến nhà sách, cha dẫn Tiểu Tuyết đến lầu sách thiếu nhi, ở thập niên này mặc dù sách được phân loại rất ràng, nhưng vẫn chưa phân ra đâu là sách học tập, huống chi là sách dùng cho học sinh mẫu giáo. Cha rất hứng thú với việc chọn sách cho con , chỉ chốc lát sau tay đầy túi, ngược lại Tiểu Tuyết cuốn cũng đụng. Tiểu Tuyết cảm thấy còn hứng thú, trong lòng tính toán lần sau chỉ mình, nhưng đứa trẻ 5 tuổi mình loanh quanh khu chợ chắc chắn chọc người ta hốt hoảng.

      Cuối cùng Tiểu Tuyết chọn cuốn sách ở góc đồ họa trẻ em, nhìn xuống giá tiền, hai khối sáu*, so với cuốn sách cha Chi Lương tiện tay mua cho cậu còn đắt hơn .
      *đơn vị tiền tệ
      Hôm nay cha Tiểu Tuyết dạo quanh siêu thị sách có thu hoạch rất lớn, ông chỉ mua được sách cho Tiểu Tuyết, còn mua được vài bộ tiểu thuyết kiếm hiệp để mình giết thời gian.

      Về đến nhà, cha Tiểu Tuyết nén nổi kiên nhẫn mở tiểu thuyết ra xem. Tiểu Tuyết rãnh rỗi tiện tay lật cuốn sách “Chuyện xưa của danh nhân” được cha mua ra xem, quả nhiên cách trình bày sách là dành cho học sinh tiểu học xem, vì mỗi câu chuyện đều có tranh minh họa, kèm theo mấy hàng chữ ngắn ngủn, Tiểu Tuyết đọc cuốn sách này, người khác nhìn vào nghĩ xem tranh chứ biết đọc chữ.

      Lật lát, tâm trí Tiểu Tuyết bị dẫn dắt hướng khác. Einstein hơn 4 tuổi mới biết cũng bị cha mẹ xem là kẻ đần độn, nhưng hóa ra là thiên tài. Chi Lương hơn 2 tuổi mới biết chuyện cũng bị cha mẹ xem như kẻ đần độn, nhất định chính là thiên tài chưa được phát ( Lời tác giả: đây là logic gì? Đổ mồ hôi @@!), quyết định noi theo cha Einstein, thỉnh thoảng ném cho cậu món đồ chơi để cậu tìm tòi nghiên cứu.
      Tỷ như Hoắc Kim đợi đến nửa đêm mới chịu đọc sách, bình thường chỉ thích đập phá đồ đạc, cha Hoắc Kim hề ngăn cản con trai mình, còn đảm nhiệm việc “huấn luyện”, dạy con trai mình cách đập phá đồ. Hoặc như Newton lúc bé cơ thể suy nhược, đầu óc cũng trì độn nhưng vẫn trở thành thiên tài, những suy nghĩ ấy càng làm cho lòng tin “giáo dục” Chi Lương của Tiểu Tuyết được củng cố hơn.

      Người bạn Chi Lương có thể còn chưa biết chữ, nên Tiểu Tuyết có cách nào làm cho cậu tiếp thu những kiến thức trong sách, vì vậy tóm lại, đem đồng hồ làm hỏng . . .

      Sau khi xin phép cha, Tiểu Tuyết chạy sang nhà Chi Lương gõ cửa, mở cửa là bà ngoại Chi Lương, hình như bà nhiệt tình lắm, vừa chào hỏi vừa gọt trái cây.

      Tiểu Tuyết tìm được Chi Lương trong phòng ngủ, cậu chơi xếp gỗ, mấy miếng gỗ cũ kĩ hình tam giác, hình vuông, hình chữ nhật, tuy đơn giản nhưng Chi Lương xếp hình thực thụ như diễn trò ảo thuật, chỉ dám nghĩ chứ chưa thể làm.

      Tiểu Tuyết ngồi xuống đất, quơ quơ tay trước mặt Chi Lương, lúc này cậu mới thấy Tiểu Tuyết. Khuôn mặt Tiểu Tuyết cố tỏ ra ủy khuất, vùi đầu vào gối, đáng thương : "Tớ cẩn thận làm rơi hỏng đồng hồ, nhưng lại sửa nổi."
      xong lấy tay lau nước mắt, căn bản có giọt nước mắt nào cả. Nhưng mà diễn xuất lừa gạt Chi Lương như thế chắc cũng đủ rồi. Người bạn Chi Lương mất bình tĩnh chút, dẹp phi thuyền gỗ sang bên, Tiểu Tuyết lấy đồng hồ báo thức từ túi ra. Dùng ánh mắt bảo Chi Lương mau sửa cái đồng hồ .

      Chi Lương bé lập tức hiểu ngay, lạch bạch chạy , lúc quay lại mang theo hộp dụng cụ . Tiểu Tuyết và Chi Lương quét sạch đống gỗ xếp hình ra, sau đó đặt “thi thể” cái đồng hồ báo thức tội nghiệp lên nền đất, Chi Lương bé lập tức bắt tay vào sửa chữa, phẩm chất thiên tài bộc lộ ràng, ví dụ như lúc năm tuổi Tiểu Tuyết chỉ biết đinh ốc là thứ thể ăn, vậy mà Chi Lương liếc mắt cũng biết đinh ốc đó đặt ở chỗ nào đồng hồ.

      Tiểu Tuyết cố gắng quấy rầy công việc của thiên tài, vẫn chăm chỉ suy nghĩ cách giáo dục bạn ngây thơ này. tiếng sau Tiểu Tuyết được cha đón về nhà, “thi thể” đồng hồ báo thức được sống lại . Trước khi ra về, Tiểu Tuyết ngọt ngào cám ơn Chi Lương. Nhất thời khuôn mặt bé của Chi Lương đỏ bừng, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút lạnh sống lưng.

      Lúc ăn cơm tối, Tiểu Tuyết giả bộ lỡ miệng nhắc đến chuyện Chi Lương giúp sửa đồng hồ báo thức, mẹ tỏ ra vô cùng thích thú, baba tin, Tiểu Tuyết bèn chạy vào phòng lấy đồng hồ báo thức ra, cha muốn cũng phải tin.

      Lúc đó chắc chắn là Chi Lương có thể sửa hay , cùng lắm gợi ý chút, chỉ là vài cái đinh ốc thôi mà. Sau đó đổ hết công lao lên đầu Chi Lương. Nhưng bây giờ chẳng cần đổ cái gì cả, Chi Lương có thể tự mình sửa chữa, Tiểu Tuyết nhàng yên tâm.

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 4: Thay đổi

      Edit: Shyn

      Quả nhiên, hôm sau mẹ chuyện đó cho dì Trần nghe, Dì Trần còn cho Văn Nóc, tức là cha Chi Lương nghe. Sau khi hai người bọn họ cẩn thận kiểm tra toán trừ của Chi Lương, rất hài lòng. Văn Nóc nhớ lại lúc trước ông mua cái bật lửa, còn dư tiền nên tiện tay mua cuốn sách, lúc đầu ông cũng chẳng thèm xem nội dung, bây giờ con trai biết làm cả phép trừ cũng là nhờ công lao của cuốn sách này, nghĩ đoạn lại càng muốn kiểm tra tất tần tật về con trai mình . . . Nhà họ Văn thoáng chốc vui như trẩy hội, Văn Nóc cảm thấy mũi nở ra đến nổi khép lại được, đâu cũng khoe rằng mình sinh ra thiên tài, mới từng tí tuổi mà thuộc bảng cửu chương, đúng là máy tính sống.

      Cuộc sống lúc trước của Chi Lương tốt lắm, vì chỉ có mẹ và bà quan tâm mình, bây giờ đến cả cha ngày thường bận rộn cũng bắt đầu quan tâm cậu, Chi Lương rất thỏa mãn. Cha Tiểu Tuyết chịu nổi cái tên hàng xóm sĩ diện suốt ngày tâng bốc con trai mình, ghen tức : "Con trai tuy thông minh như thế, nhưng nếu phải do cái đồng hồ báo thức hỏng của con tôi, tài năng của nó mới được phát sao . . ." .

      Dường như ngày nào Tiểu Tuyết cũng chơi cùng Chi Lương, chú ý đến từng thay đổi của cậu, mặc dù cậu chủ động chuyện với người khác, nhưng nếu người khác hỏi cậu trả lời. Dạo này Chi Lương trốn trong phòng học nữa, mà thỉnh thoảng ra ngoài chơi với các bạn, Tiểu Tuyết cảm thấy tính tình của Chi Lương cải thiện rất tốt, cho nên lúc rảnh rỗi kéo Chi Lương ra khỏi phòng.

      Nhưng mà Tiểu Tuyết cũng hài lòng lắm, kể từ lúc Văn Nóc tuyên dương con trai con trai mình là thiên tài ở khắp nơi, cuộc sống Chi Lương nhanh chóng lên đà như cá gặp nước, phụ huynh nghe tin trẻ đần độn biến thành thiên tài liền khích lệ con của họ phải tiếp xúc nhiều với Chi Lương. Vì vậy ở nhà trẻ từ bạn học đến giáo viên, ai cũng thay đổi cái nhìn về cậu . . . Tóm lại trong lòng Vạn Tiểu Tuyết cực kỳ khó chịu, so sánh cảm giác này như “dưa hấu của mình bị người khác ăn”.

      Nhưng gần đây, Vạn Tiểu Tuyết bắt đầu cảm thấy rất có lỗi với Chi Lương . Lúc bảy giờ sáng vào mỗi Chủ nhật, dì Trần đều mang Chi Lương đến nhà thi đấu Olympic toán học để rèn luyện, học đến tận trưa mới về nhà ăn cơm, buổi chiều lại đến trung tâm ngữ. Tiểu Tuyết thấy Chi Lương khổ sở như thế đều do hại, vì vậy phải càng đối xử với cậu tốt hơn.
      Lúc ở nhà trẻ đều lôi Chi Lương theo chơi cùng. Sau đó dứt khoát năn nỉ mẹ cho học đàn, mỗi sáng chủ nhật cùng Chi Lương đến trung tâm, sẵn tiện học các môn mĩ thuật, bảo đảm cuộc sống hoàn thiện.
      Nhưng buổi chiều cũng đành để cho Chi Lương bé độc học Tiếng . Nghĩ lại, cho dù có muốn học tiếng , bố mẹ cũng đồng ý, bọn họ chỉ muốn vui thơi thoải mái gò bó. Tiểu Tuyết đành lặng lẽ tâm với Chi Lương rằng mình cũng muốn học tiếng , nhưng bố mẹ đồng ý, cho nên mỗi lần học xong cậu dạy cho . Tiếng dành cho thiếu nhi học cũng khá đơn giản, chủ yếu là những câu đối thoại, Tiểu Tuyết cảm thấy tương lai giáo dục Chi Lương rất sáng lạng.

      Thoáng cái mà Tiểu Tuyết trùng sinh năm rồi, chuyện giáo dục Chi Lương có chút hiệu quả. Trước kia Chi Lương là cậu bé nội tâm khép kín, mà giờ dã biến thành cậu bé thần đồng nổi tiếng. Cộng thêm lúc ấy xuất ngôi sao nhí Tiểu Kim Minh trong bộ phim “Cỏ bên bờ sông Thanh Thanh” có dung mạo rất giống Chi Lương, cho nên cậu mới báat đắc dĩ được đám con ca tụng rằng “Nhìn kìa, đó có phải Tiểu Kim Minh thứ hai …" Có thể thấy sức hút của cậu bạn này cũng tồi. Nhưng bấy nhiêu cũng chứng minh được sau này có thành công hay , biết chừng ngày mai sụp đổ cũng nên, lộ trình giáo dục của Vạn Tiểu Tuyết còn rất xa. Cũng may, Tiểu Tuyết và cậu sắp lên tiểu học rồi, cậu bé này sau khi biết chữ xuất sắc hơn cho mà xem.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 5: Tiểu học

      Edit: Shyn

      Tiểu Tuyết còn nhớ kiếp trước đường từ nhà đến trường tiểu học quá 1 km. Nhưng kể từ hôm nay, biết sao lại xui xẻo đến thế, mỗi ngày phải ra cửa trước 40 phút mới có thể đến kịp giờ học. Do Văn Nóc muốn con trai thiên tài của của mình được học trong ngôi trường xứng đáng, dì Trần cũng có ý kiến, cho nên Chi Lương được thi vào trường tiểu học “danh giá”, lắng nếu ở gần Chi Lương cậu quay lại tính cánh cũ. Vì vậy còn cách nào, đành sử dụng trí tuệ của người trưởng thành tham gia cuộc thi tiêu chuẩn cao này, sau đó trúng tuyển.

      Bất quá, danh giáo rốt cuộc vẫn là danh giáo, kiếp trước Tiểu Tuyết cũng chưa từng nhìn thấy kiểu chăm sóc học sinh thế này, bây giờ cũng có thể thấy rồi. Ví dụ như trước cổng trường có mấy chữ “Trường Tiểu Học XX” là do chính tay ngài thị trưởng viết, ví dụ như thành tích ở trường xuất sắc lên trung học được tuyển thẳng mà cần thi, hoặc các bậc phụ huynh đều đưa đón con họ bằng xe hơi . . . Là xe hơi đó, ở niên đại này mà có xe hơi, chứng tỏ nhà đó giàu có cỡ nào . . . . . . Vâng. . . . . . Người giàu có. Cho nên sau ngày đầu dùng xe đạp đèo con đến trường, cha Tiểu Tuyết quyết định về nhà thương lượng với hàng xóm Văn Nóc đáng ghét, rằng nên để chó 2 đứa bé cùng nhau học. Quyết định này vừa để cho Văn Nóc giữ sỉ diện, mà cha Tiểu Tuyết cũng giữ được mặt mũi.

      Tiểu Tuyết và Chi Lương cùng vào học lớp , nghe được xếp vào ban Hỏa Tiễn trong truyền thuyết, muốn vào ban này chỉ cần điều kiện, chính là điểm thi vào phải 40, đừng hòng cửa sau.

      Cho nên đây chính là trường tiểu học tốt nhất trong các huyện, trong lớp này, Tiểu Tuyết còn có thể nhìn thấy số đứa trẻ rất có lương lai. Ví dụ như lớp trưởng Triệu Dận Thành. Tương lai chắc chắn doanh nhân kỳ tài của Trung Quốc. Hoặc minh tinh điện ảnh tương lai – lớp phó văn thể mĩ Từng Phỉ Phỉ.

      Chương trình tiểu học bắt đầu từ chữ viết, tất cả học sinh trong lớp Tiểu Tuyết đều là những đứa trẻ được giáo dục rất tốt. Cho nên chuyện Tiểu Tuyết biết viết chữ cũng chẳng có gì bất ngờ, ngược lại Chi Lương mới là người nổi bật. Trí nhớ của cậu nhóc rất tốt, thoáng cái thành tích hơn cả nửa lớp.

      Hôm nay mọi người hòa đồng vui vẻ như cá gặp nước, cảm giác này Tiểu Tuyết chưa từng trải nghiệm qua. Cho nên, Tiểu Tuyết cảm thấy tương lai trước mắt của mình là bầu trời rực rỡ.

      Ban Hỏa Tiễn mỗi tuần có 2 tiết tự học, học sinh có thể tự do đọc sách hoặc tán gẫu, nghe hiệu trưởng muốn cho học sinh giải tỏa căng thẳng nên lập ra hai lớp này. Miễn rời khỏi chỗ muốn làm gì cũng được, bình thường Tiểu Tuyết tranh thủ giải bài tập về nhà cũng các bạn , nhưng là hôm nay là ngoại lệ. Bởi vì lúc sáng xếp chỗ ngồi, phải ngồi cạnh tiểu thương nhân tên là Triệu Dận Thành, đối với bạn học Triệu Dận Thành này, Tiểu Tuyết cảm thấy rất tò mò, dành ra cả ngày để quan sát cậu. Vạn Tiểu Tuyết thấy chuyện thăm dò lý lịch của đối phương rất thú vị,ijsau này còn có thể lôi ra để bàn chuyện bát quái. Bây giờ Triệu Dận Thành làm bài tập cũng thèm đọc sách, càng thèm chuyện phiếm với ai làm Tiểu Tuyết càng thêm tò mò.

      "Cậu làm gì vậy?" Tiểu Tuyết vòng vo mà hỏi thẳng Triệu Dận Thành thần thần bí bí.

      " có gì." Bạn học Triệu bình thường dối rất dễ dàng, nhưng lúc này cũng che dấu được, Tiểu Tuyết càng hiếu kì.

      "Tớ tin." Tiểu Tuyết làm bộ tiến tới xem, lại bị Triệu Dận Thành nghiêng người chặn lại.

      "Này, cũng phải là bắt nạt cậu. Đồ hẹp hòi." Tiểu Tuyết giả bộ tức giận.

      "Cái này . . ." Bạn học Triệu hơi do dự, sau đó : "Được rồi, nếu thực cậu muốn xem, đợi tớ làm xong rồi xem luôn."

      Nhưng mãi cho đến tan học, Tiểu Tuyết vẫn được xem cái món thần bí của Triệu Dận Thành, Tiểu Tuyết cảm giác mình bị lừa, nhưng chẳng buồn hỏi, thể làm gì khác hơn là thôi, nhưng bạn học Triệu đột nhiên xuất : "Hôm nay xong rồi, ngày mai cho cậu xem."

      "Được." Tiểu Tuyết rất vui vẻ, quả nhiên Triệu Dận Thành là bạn rất ngay thẳng, thầm nghĩ cậu còn tốt hơn hũ nút Chi Lương.

      đường về nhà, Tiểu Tuyết vẫn sóng vai cùng Chi Lương như cũ, nhưng do tâm tình rất tốt nên nhiều hơn so với bình thường.

      " ngờ tớ lại ngồi cùng bàn với lớp trưởng Triệu Dận Thành." Tiểu Tuyết .

      "Vậy hả."

      "Cậu xem, nếu như thân thiết với cậu ta, sau này có trễ cũng có thể nhờ cậu ấy bao che đúng ?"

      "Ừm."

      Tiểu Tuyết sớm quen với “A”, “ừm”, “tốt” và cả “…” của Chi Lương. Vì vậy thản nhiên tiếp: "Nếu được như vậy sau này cần dậy sớm nữa, tớ có thể ngủ nướng 30 phút rồi."

      ". . . . . ."

      Vạn Tiểu Tuyết vẫn đắm chìm trong ảo tưởng tương lai tốt đẹp, trong lòng tính toán xây dựng tình hữu nghị tốt với Triệu Dận Thành, về sau có thể ngủ nướng, có thể trốn tiết và vô số ý nghĩ tội đồ khác. Hoàn toàn chú ý đến bạn Chi Lương bình thường ít, nhưng hôm nay lại đặc biệt ít hơn bình thường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :