1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu thiếp lật bàn, đấu lật vương gia phúc hắc - Mai Hoa Tam Lộng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Tiểu thiếp lật bàn, đấu lật Vương gia phúc hắc

      Tác giả: Mai Hoa Tam Lộng

      Converter: ngocquynh520

      Editor: tuyền xù

      Nguồn: sưu tầm
      Giới thiệu


      Đường đường là linh hồn thời đại, công chúa Thủy Nguyệt Quốc, thế nhưng lại thành tiểu thiếp? Tiểu thiếp là tiểu thiếp , thế lại còn được sủng ái? được sủng ái cũng thôi , thế nhưng lại bị ném làm hạ nhân? !

      Hừ, con cọp phát uy, ngươi coi tỷ là hello kitty? Tỷ muốn tạo phản!

      Kết quả là:

      "Vương Gia có lệnh, Yến Cơ dâng trà!"

      nữ nhân nào đó ngoan ngoãn đồng ý nhưng hạ thuốc xổ vào trong trà. . . . .

      "Vương Gia có lệnh, Yến Cơ thị hầu hạ thay quần áo!"

      nữ nhân nào đó ngoan ngoãn đồng ý nhưng lại rắc phấn ngứa ở bên trong y phục. . . . . .

      Đấu bà bà (mẹ chồng), trừng trị chị em dâu, chỉnh bầy thiếp, đề phòng tính kế. Nàng chơi đùa rất thuận buồm xuôi gió, nhưng phu quân lại nhảy xuất trước mặt, " theo ta!"

      tờ hưu thư ném vào mặt nam nhân nào đó, "Ta muốn ly hôn!"

      Mặt nam nhân nào đó tối sầm lại: " được!"

      Nàng "Phi" cái, khinh thường , "Ngươi là nam nhân đẹp mắt? Là nam nhân có tiền?"

      lúc lâu sau, nam nhân nào đó lẳng lơ vẫy tay cái, làm tư thế, vỗ tay cái, vô số rương vàng châu báu được đám người hầu mang vào phòng của nữ nhân, cười rất phong tao, "Ta khó coi? Ta có tiền?"

      --- ------ ------
      Last edited by a moderator: 12/9/16
      duyenktn1 thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      001 Công chúa đào hôn

      edit: tuyền xù


      Thiên hạ nay, Thủy Nguyệt Quốc, Tề Quốc, Lương Quốc tam phương chia cắt, tạo thành thế chân vạc, Tam quốc trong lúc đó, mặt ngoài bình an vô , kì thực khuynh hướng ngầm bắt đầu khởi động. Tề Quốc những năm gần đây với chính sách từng bước xâm chiếm nhanh chóng lớn mạnh, rất có thể trở thành bá chủ mảnh đại lục này.

      Hoàng cung Thủy Nguyệt Quốc

      Màn che lụa mỏng bao phủ trong cung điện, chợt thấy ánh sáng màu trắng lên, trong vầng sáng lão giả râu tóc phấp phới như như .

      Người giường mí mắt nửa mở, dường như tỉnh lại phải là tỉnh, cau mày nhìn lão nhân mặt mũi hiền lành, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy rất quỷ dị.

      "Ngươi là ai? Vì sao xuất nhiều lần trong mộng của ta?"

      Lão giả chậm rãi mở miệng: "Yến Vũ Nhi, ta là tổ tiên Yến thị của ngươi, biết được ngươi là người Yến thị ở năm 2012 gặp cuộc kiếp nạn sống lại tới đây, mà ngươi là người duy nhất được chọn để hóa giải kiếp nạn lần này. Ngươi nhất định phải thay đổi số mạng đời này, kiếp nạn trong tương lai tự nhiên có thể hóa giải."

      Yến Vũ Nhi nửa tin nửa ngờ, cau mày :

      "Thay đổi số mạng? Làm sao thay đổi?" Trong lòng nàng khẽ động, mình cũng sống lại, còn có cái gì thể xảy ra chứ?

      Lão nhân vuốt chòm râu, khẽ lắc đầu: "Thiên Cơ Bất Khả Lộ!"

      Yến Vũ Nhi nóng nảy, chẳng bằng với chưa , lại còn mỗi ngày vào giấc mộng quấy nhiễu thanh tịnh của nàng, là đáng ghét!

      Lão nhân giống như nhìn ra tâm tư của nàng, cười : "Nhớ kỹ điểm, bất cứ việc gì ngươi cũng nên suy nghĩ nhiều chút!"

      Yến Vũ Nhi còn muốn hỏi nữa, thấy kim quang chợt lóe, lão nhân liền biến mất vô tung rồi.

      "Công chúa, công chúa, ngài lại mơ thấy ác mộng?" Liễu Nhứ lo lắng kêu lên, năm qua, công chúa thường xuyên mơ thấy ác mộng.

      Yến Vũ Nhi bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, phát mình ngồi dậy giường, mồ hôi lạnh đầm đìa trán, Liễu Nhứ lo lắng trấn an nàng.

      " có việc gì, nằm mơ mà thôi!" Yến Vũ Nhi nhàng lắc đầu, cố gắng làm cho giọng điệu nhàn nhạt.

      Nàng sống lại quả là chuyện xảy ra, kiếp trước Yến gia gặp phải khó khăn cũng đúng, lão nhân râu bạc chỉ có nàng mới có thể hóa giải, chẳng lẽ , trận kiếp nạn kia cũng lấy cái chết của mình mà k ết thúc, vẫn càng ngày càng nghiêm trọng sao?

      Nếu như vậy, cứ dựa theo lời lão nhân mà làm , chỉ là nàng phải làm thế nào mới có thể thay đổi số mạng?

      Gần đây hoàng huynh định cho mình định cửa hôn , nàng phải xuất giá!

      Yến Vũ Nhi mở to mắt, giờ phút này chẳng lẽ chính là cơ hội xoay chuyển?

      "Liễu Nhứ, ta muốn gả cho Công Tôn Chiến!" Nàng bỗng nhiên , "Nếu như ta muốn rời khỏi hoàng cung, ngươi có theo ta hay ?"

      "Cái gì? Công chúa ngài muốn. . . . . . đào hôn?" Liễu Nhứ há to miệng, giương mắt nhìn nàng, hoàn toàn dám tin lời của nàng.

      "Xuỵt ~" Yến Vũ Nhi ý bảo nàng im lặng.

      Công Tôn Chiến là do Hoàng đế đương nhiệm —— hoàng huynh của nàng Yến Thăng vì nàng xem xét chọn lựa vị hôn phu đúng mực, được người ta gọi là đệ nhất mỹ nam của Thủy Nguyệt Quốc, đại tướng quân uy vũ, có quyền thế.

      Nhưng , thế nhưng có ý đồ vô lễ với nàng, là to gan lớn mật!

      Nếu nàng dựa theo ý nghĩ của mình, gả cho Công Tôn Chiến, số mạng đời này có thể thay đổi hay ?

      Nàng vốn định lặng lẽ rời khỏi đây mình, nhưng nếu mình , Liễu Nhứ sao? năm qua nha đầu này đối xử cực tốt với nàng, trong lòng nàng rất là tha.

      Liễu Nhứ sững sờ, ngẩng đầu thấy ánh mắt kiên định của nàng, trong lòng rất lo lắng. Nhưng công chúa là chủ tử của nàng!

      "Công chúa, cầu xin ngài mang theo nô tỳ , ra ngoài, thế nào cũng cần người chăm sóc ngài, nô tỳ muốn theo ngài mãi mãi!" Liễu Nhứ bùm cái quỳ xuống, rất sợ Yến Vũ nhi bỏ lại nàng.

      Yến Vũ Nhi cười, nàng cũng rất thích Liễu Nhứ.

      Liễu Nhứ ở trong cung cảnh đời gì mà chưa từng thấy qua, rất nhanh trấn định tinh thần, nghĩ đến vấn đề: "Công chúa, bên ngoài nhiều cung nữ ma ma như vậy, còn có thị vệ tuần tra, chúng ta phải làm sao mới tránh được bọn họ?"

      Yến Vũ Nhi cúi đầu suy nghĩ, chốc lát sau ánh mắt sáng lên: "Chúng ta dương đông kích tây*!"

      *Trong 36 kế, dương đông kích tây ở trong cuộc sống thực tế được đề cập với tần suất vô cùng cao, nó lấy động tác giả bắt nạt địch, che dấu chủ lực trước rồi mới ra tay. ra là đông, kỳ kích tây. Kế dương đông kích tây, tuy nhiên từ lâu bị các thế hệ Quân Gia biết , cho nên khi sử dụng nhất định phải phỏng chừng đoán tình huống của địch quân.

      Yến Vũ Nhi kéo Liễu Nhứ lại gần hơn, kề sát vào lỗ tai của nàng giọng phân phó: "Trong cung nước Ngự Thiện Phòng dùng là Ngọc Tuyền Sơn đặc biệt đưa tới, mỗi ngày vào giờ dần, xe đưa nước đến, chúng ta chỉ cần trước khi xe kia chạy tới Ngự Thiện Phòng, sau đó nghĩ biện pháp trà trộn vào là được. Ngươi nhanh chóng tìm vài quần áo giản dị, như vậy ra ngoài dễ dàng bị người phát ."

      Nàng càng nghĩ càng hưng phấn, nhiều thùng như vậy, giấu hai người còn dễ dàng?

      Liễu Nhứ nhìn mặt mày hớn hở của nàng, biết nàng là muốn làm , do dự chốc lát rồi mới gật đầu.

      Chỉ chốc lát sau, hai người thay quần áo xong, Yến Vũ Nhi tháo hết đồ trang sức rầy rà xuống, nhìn cách ăn mặc giản dị trong gương, lòng bàn chân dẫm lên đáy giày vải bông mềm, đây là nàng ấn theo hình thức kiếp trước sai người làm, là ấm ấp hơn guốc gỗ kia nhiều.

      Nhìn hồi lâu, nàng hài lòng gật đầu cười : "Như vậy nhàng hơn nhiều."

      "Nhìn thế này, công chúa khác mấy bách tính bình thường." Liễu Nhứ cảm thấy mới mẻ, cũng còn khẩn trương nữa.

      "Xuỵt! Từ giờ về sau, thể gọi công chúa nữa." Yến Vũ Nhi nhắc nhở, suy nghĩ chút lại , "Chúng ta là tỷ muội, ngươi gọi ta tỷ tỷ ."

      "Công chúa, nô tỳ dám!" Liễu Nhứ vội vàng quỳ xuống đất, bị Yến Vũ Nhi ngăn lại : "Còn nữa, đừng động chút lại quỳ xuống, ta thích."

      Liễu Nhứ cách nào, nghĩ tới phải xuất cung rồi, quả thực thỏa đáng lắm, liền đáp ứng.

      Hai người xách bao quần áo, sau đó chia nhau hành động.

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      " lấy nước, nhanh, cứu hỏa!" Ở phía xa truyền đến trận la hét, sau đó liền nghe được trận tiếng bước chân dồn dập, mảnh ồn ào.

      Yến Vũ Nhi giương miệng cười cười, Liễu Nhứ này làm việc coi như nhanh nhẹn gọn gàng. Đợi tiếng ồn ào xa, nàng lặng lẽ chạy ra cửa, theo chân tường tìm được Liễu Nhứ núp trong bóng tối, hai chủ tớ thừa dịp bóng đêm chạy nhanh ra khỏi Phi Sương Mông.

      Vốn là bọn thị vệ tuần tra có lẽ đều cứu hỏa rồi, hai chủ tớ cũng gặp người nào, đường về phía tây.

      Phi Sương Mông cách Ngự Thiện Phòng khá xa, hai người vội vàng lâu, cuối cùng cũng sắp tới rồi.

      "Đứng lại, là ai?" Chợt tiếng quát lớn vang lên sau lưng, trong lòng hai người hơi hồi hộp chút, chỉ thấy mấy tên thị vệ bước qua đây.

      Trốn là kịp nữa rồi, Yến Vũ Nhi đành phải xoay người lại, cúi đầu làm bộ như sợ hãi.

      "Là Nhuế thủ lĩnh à! Hai nô tỳ là người hầu hạ bên cạnh Hoa quý nhân, quý nhân dậy sớm nên đói bụng, sai chúng ta Ngự Thiện Phòng lấy chút đồ ăn." Liễu Nhứ nhanh trí, suy nghĩ tìm từ diễn đạt. Hoa quý thân mang thai, ăn nhiều chút cũng là hợp tình hợp lý. Hai người bọn họ ăn mặc bình thường, là bị sai lấy đồ ăn cũng là hợp tình hợp lý.

      Nhuế thủ lĩnh nghi ngờ quan sát hai người, cau mày : "Lấy đồ ăn cần mang theo bao quần áo sao?"

      Trong lòng Yến Vũ Nhi căng thẳng, cái khó ló cái khôn: "Những nam nhân như các ngươi biết cái gì? Mới sáng sớm, mọi người trong Ngự Thiện Phòng còn chưa tỉnh dậy đấy. Quý nhân chúng ta thường xuyên làm phiền người ta, thế nào cũng phải bày tỏ chút, liền thu thập vài xiêm áo đồ trang sức dùng nữa thưởng cho họ, nếu tin ngươi cầm nhìn !"

      qua nàng kéo bao quần áo người Liễu Nhứ ném qua, Nhuế thủ lĩnh mở ra nhìn, quả như lời nàng , bên trong trừ vài bộ quần áo và đồ trang sức, còn cái khác.

      "Thấy ?" Yến Vũ Nhi đoạt bao quần áo buộc lại.

      "Cung nữ ngươi là ——" còn chưa cái gì đấy. Muốn rống nàng trở về, ngẩng đầu nhìn lại ngây ngẩn cả người.

      Cung nữ này sao lại giống. . . . . .

      Bốn mắt nhìn nhau, Yến Vũ Nhi chợt nhớ lại, năm trước hình như từng gặp lần. Thầm xong rồi.

      "Nhìn gì vậy? Chúng ta có thể chưa?" Ánh mắt nàng sắc bén quét về phía , cảnh cáo trần trụi.

      "À? Ồ!" Nhuế thủ lĩnh phục hồi tinh thần, khôi phục bình tĩnh, mặc kệ nàng muốn làm gì, đều muốn lật tẩy nàng.

      "Công. . . . . . Đường trong cung phức tạp, các ngươi đừng nhầm đường!" Suýt nữa gọi ra, vội vã lui sang bên tránh ra.

      Sợ bóng sợ gió hồi, bước nhanh là xa, Yến Vũ Nhi mới dám quay đầu lại, Nhuế thủ lĩnh mang theo thị vệ rời khỏi.

      "Nguy hiểm !" Liễu Nhứ vỗ vỗ ngực, thở hơi, vừa rồi nàng bị hù chết.

      " mau, nhận ra!" Yến Vũ Nhi thúc giục.

      "Cái gì? Vậy tại sao . . . . . ." Liễu Nhứ kinh ngạc , lại bị cắt đứt: "Ngươi muốn bị bắt trở về sao?"

      Liễu Nhứ vội vàng che miệng, Yến Vũ Nhi nhìn bộ dáng của nàng, giận dữ liếc mắt nhìn nàng cái. Nàng (Yến Vũ Nhi) làm sao có thể cho nàng (Liễu Nhứ) biết, lần đó Công Tôn Chiến có ý đồ vô lễ, chính là Nhuế thủ lĩnh cứu nàng.

      Chạy tới Ngự Thiện Phòng, thời gian vẫn còn sớm, xe đưa nước còn chưa tới, hai người lặng lẽ nấp dưới gốc cây hòe lớn, thân cây thô to vừa vặn che kín hai người, cộng thêm lùm cây dài cỡ nửa người, coi như trời sáng cũng có ai chú ý tới họ.

      Hai người lẳng lặng chờ đợi, thời gian giống như dừng lại, chút tiếng động cũng có, đầu mùa xuân se lạnh, khí lạnh phả lên mặt rất đau, hai người lại hồn nhiên nhận ra.
      Last edited by a moderator: 12/9/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      002 Hoạt động bí mật

      edit: tuyền xù


      trận thanh "Đinh đinh " thanh thúy vang lên, Yến Vũ Nhi vốn sắp ngủ thiếp , nghe được tiếng động vội vàng cảnh giác ngẩng đầu lên.

      "Công chúa, xe tới rồi!" Liễu Nhứ kề sát nàng, giọng .

      con bò xe chở nước chậm rãi đến gần, xe xếp ngay ngắn chỉnh tề mười mấy cái thùng gỗ lớn, bên trong hẳn là nước từ Ngọc Tuyền Sơn đặc biệt chở tới đây rồi.

      Trái tim Yến Vũ Nhi đập thình thịch nhanh hơn, chỉ cần có thể thuận lợi chui vào, là có thể tránh thoát nanh vuốt ma quỷ của Công Tôn Chiến rồi.

      Xe chở nước dừng lại, xuống xe là người còn trẻ tuổi tên Tiểu Hỏa, tiếp đó liền có mấy ma ma thái giám trung niên tiến đến, mấy người hợp lực dỡ thùng xuống, lại lấy thùng hôm qua ra, mấy người vừa cười vừa , cùng nhau vào Ngự Thiện Phòng.

      thanh dần dần xa, Liễu Nhứ thò đầu ra nhìn, bóng người, xem ra lập tức ra ngoài.

      Hai chủ tớ nhìn nhau, nhàng lặng lẽ chui ra từ phía sau câ, mò tới bên cạnh xe bò.

      "Công chúa, cái thùng gỗ này trống !"

      Liễu Nhứ mở nắp thùng gỗ ra, mừng rỡ kêu lên.

      Yến Vũ Nhi vui mừng, Liễu Nhứ đỡ nàng lên xe bò, chui vào trong thùng gỗ, mình cũng vào, may mà thùng gỗ khá lớn, hai người bọn họ trốn ở bên trong vẫn tính là quá chật, chỉ là lúc đập nắp lên lại có chút kìm nén sợ hãi luống cuống, Liễu Nhứ hé nắp ra để lộ khe hở, muốn cho Yến Vũ Nhi cần phải kìm nén sợ hãi luống cuống.

      "Mau đậy lên, đừng để người ta phát !" Đây là thời khắc mấu chốt, chỉ cần kìm nén đến lúc ra khỏi cửa cung sợ nữa rồi.

      Nơi xa truyền đến tiếng bước chân, Liễu Nhứ vội vàng đậy nắp thùng lại, khe hở cũng dám để.

      Chợt, hai người biến sắc, tay đụng vào vách thùng, hình như muốn chuyển xuống tiếp.

      "Trịnh Nhị, ngươi còn tuổi quên chuyện sao? Có thể bằng cha ngươi, thùng bên kia đều là thùng ngày hôm qua." Tiếng phụ nhân truyền đến.

      "Ơ, là!" Rốt cuộc cái tay kia cũng rời khỏi vách thùng, "Mấy vị ma ma, cũng chỉ còn dư lại hai thùng này, chúng ta chuyển nhanh lên chút, mấy vị có thể nghỉ ngơi sớm chút!"

      "Miệng tên tiểu tử ngươi ngọt!" Sau đó liền nghe được tiếng người xa.

      Yến Vũ Nhi rốt cuộc cũng được thở phào nhõm, thân thể cũng xụi lơ, nếu bị phát , nàng sợ là đừng nghĩ xuất cung nữa.

      Kế tiếp coi như thuận lợi, lúc ra khỏi cửa cung, đúng lúc gặp phải thời gian thủ vệ thay ca.

      thủ vệ ngăn xe lại, chỉ nghe tiếng quen thuộc: "Nhất định phải tra xét kỹ lưỡng, thôi, ta tự mình tới."

      Nhuế Minh? đuổi kịp tới đây rồi hả? tại thả nàng rời sao?

      Trong thấp thỏm, liền nghe bánh xe chuyển động, Yến Vũ Nhi thở phào nhõm, tràn đầy cảm kích với Nhuế Minh.

      Xe bò dần dần xốc dữ dội hơn , có lẽ là ra khỏi thành, lúc này Liễu Nhứ mới dám nhàng đẩy nắp thùng gỗ ra chút.

      Sắc trời còn chưa sáng lắm, đường có người đường nào khác, ngoại trừ tiếng đinh đinh của xe bò, chính là tiếng chim hót tiếng côn trùng kêu vang, hẳn là an toàn rồi.

      Xốc nắp thùng lên, Liễu Nhứ đứng dậy. Trịnh Nhị đánh xe phía trước nghe được tiếng vang, quay đầu nhìn lại, nhất thời bị dọa sợ .

      "Dừng xe!" Liễu Nhứ dứt khoát hô, bộ dạng này của , cũng đừng chạy xe tới đáy vách núi chứ.

      Trịnh Nhị vội vàng ghìm chặt dây cương, từ càng xe xuống, đề phòng nhìn Liễu Nhứ trước mặt.

      "Tỷ tỷ, có thể ra!" Liễu Nhứ cúi đầu giọng .

      Đợi lúc Trịnh Nhị thấy trong thùng còn vị nữ tử nữa càng sợ ngây người: "Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . vào lúc nào?"

      cực kỳ khẩn trương, ngón tay chỉ vào hai người cũng run rẩy. Lúc này trời vẫn còn đen, lại là vùng hoang vu, đừng gặp được cái thứ gì dơ bẩn mới đúng!

      luồng khí trong lành lao vào trong mũi, dù lạnh nhưng Yến Vũ Nhi lại cảm thấy có cảm giác nào có thể tuyệt vời hơn cảm giác này, nàng cảm thấy trong khí còn mang theo mùi vị ngọt ngào.

      "Ngươi gọi là gì?" Liễu Nhứ chỉ sợ tiếng kêu to của đưa người tới.

      "Liễu Nhứ!" Yến Vũ Nhi , cười cười với Trịnh Nhị: "Vị tiểu ca này đừng sợ, chúng ta có ác ý! Chỉ là muốn xe ngươi thuận đường chở mà thôi, ngươi có thể cho ta biết đây là chỗ nào ?"

      Trịnh Nhị cẩn thận quan sát hồi, tâm niệm xoay nhanh. Hai nương nhìn rất quen mặt, mặc dù quần áo đơn giản, nhưng vải vóc kém. Xe bò của chỉ dừng lại ở Ngự Thiện Phòng, chẳng lẽ là cung nữ trốn ?

      Nghĩ tới đây, Trịnh Nhị liền yên tâm, mặt lên nụ cười : hai vị tỷ tỷ muốn đâu, nếu ta chở các ngươi đoạn đường?"

      Yến Vũ Nhi vui mừng, thẳng thắn : "Như vậy rất tốt, ngươi chỉ cần đưa chúng ta đến thị trấn gần đây là được."

      tại các nàng cần phải tới thị trấn để tìm chiếc xe ngựa, nếu chỉ dựa vào hai chân của bọn họ, còn chưa được mấy dặm, sợ rằng bị người tìm được. Qua nửa canh giờ nữa, chắc hẳn trong cung phát nàng mất tích.

      "Được rồi! Hai vị nương ngồi vững, ngoài mười dặm có Hy Thủy trấn, ta liền đưa các ngươi tới đó." Trịnh Nhị sảng khoái đáp ứng, xong ngồi lên càng xe, sau đó cho xe chạy nhanh hơn.
      Last edited by a moderator: 12/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      003 hùng cứu mỹ nhân

      edit: tuyền xù


      " đám ăn hại! Sao có thể thấy công chúa nữa chứ?" Yến Thăng tức giận, bình hoa to cứ như vậy ném về phía tiểu thái giám báo tin.

      Tiểu thái giám dám tránh, đập ngay vào cái trán, máu tươi chảy ròng. Cũng đành phải chịu đựng, tiếp tục bẩm báo: "Hồi hoàng thượng, theo lời thị nữ thân cận bên cạnh công chúa, công chúa đặt gối đầu ở trong chăn, tối hôm qua cũng phát khác thường, giờ mão sáng nay (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng) thị nữ mới phát . . . . . ."

      "Khốn kiếp, còn mau tìm!" Yến Thăng kiềm chế được tức giận, "Để Vũ Lâm vệ, Cửu Môn Đề Đốc mau tìm, nếu tìm được, để toàn bộ bọn họ mang đầu tới gặp ta!"

      Tiểu thái giám cúi đầu nơm nớp lo sợ ra ngoài, đụng vào người trước mặt, cũng là đại tướng quân Công Tôn Chiến, toàn thân tỏa ra hơi lạnh làm cho rùng mình cái.

      Công Tôn Chiến bước nhanh vào trong, lớn tiếng :

      "Hoàng thượng! Mạt tướng nghe Nhạc Bình công chúa mất tích, có chuyện này ?"

      Ngay cả hành lễ cũng quên, hoàng thượng có chút vui, lại có tâm tư để so đo, quay về ngồi vào ghế rồng.

      Ngoài tức giận ra, càng lo lắng hơn là tình cảnh của nàng, nghe chỉ có thị nữ theo Vũ Nhi, nếu gặp phải phiền toái phải làm sao?

      Nàng là quá tùy hứng, nếu quả muốn gả cho Công Tôn Chiến, cũng khăng khăng ép buộc ý nguyện của nàng, chỉ muốn muội muội này trải qua cuộc sống hạnh phúc mà thôi.

      Công Tôn Chiến nắm chặt tay thành nắm đấm, thành khẩn : "Hoàng thượng, mạt tướng nghe chuyện này, lòng như lửa đốt, Nhạc Bình công chúa và mạt tướng có hôn ước, mạt tướng cầu xin mệnh lệnh, muốn ra cung tìm kiếm công chúa, nhất định có thể đưa nàng an toàn trở về."

      Yến Thăng liếc nhìn cái, lòng có băn khoăn, nhưng vào lúc này, có người nào thích hợp hơn Công Tôn Chiến. Nhìn khắp Thủy Nguyệt Quốc, chỉ có Công Tôn Chiến là có năng lực nhất, dưới tay có binh lực rộng, chắc hẳn rất nhanh có thể tìm được.

      Nghĩ tới đây, gật đầu : "Vậy tốt, chuyện này trẫm liền giao cho ái khanh!"

      Đến Hy Thủy trấn, người đánh xe trẻ tuổi tốt bụng giúp Yến Vũ Nhi mướn chiếc xe ngựa, vẫn quên dặn dò hai câu.

      "Hai vị nương, nữ tử xuất môn có nhiều bất tiện, các ngươi phải cẩn thận chút! Túi này vừa được đổ đầy nước, mang theo uống đường ." Người trẻ tuổi đưa ra túi nước da trâu, nhìn Yến Vũ Nhi nhận lấy, mở ra uống hớp, mắt cũng cười cong rồi.

      Bánh xe chuyển động, xe ngựa chạy ra khỏi Hy Thủy trấn, đường chạy nhanh.

      Liễu Nhứ chợt chống đầu, gắng gượng giữ vững tinh thần.

      "Chủ tử, đầu nô tỳ choáng váng. . . . . ."

      Yến Vũ Nhi nhìn bộ dáng còn hơi sức của nàng, chợt nghĩ đến gì đó, trong bụng lo lắng.

      Lần này chạy trốn cực kỳ thuận lợi, Nhuế thủ lĩnh kia có lẽ biết nguyên nhân nàng chạy trốn, làm bộ như biết cũng thôi , người đưa nước này cũng vốn thế lại quen nhau, làm sao có thể tốt bụng như vậy, ràng có bẫy.

      "Dừng xe!" Nàng lớn tiếng kêu.

      Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Yến Vũ Nhi xốc màn xe lên, quả nhiên nhìn thấy Trịnh Nhị vốn nên ở chỗ này lại hai tay ôm ngực, cười như cười nhìn họ.

      "Ngươi bỏ thuốc chúng ta? Rốt cuộc muốn làm gì?" Yến Vũ Nhi cố gắng trấn định, dần dần cảm thấy đầu có chút choáng váng.

      " nương từ trong cung ra ngoài, chắc hẳn nhất định mang theo bên người ít tài vật." Mắt tỏa ra ánh sáng như sao, làm Yến Vũ Nhi thầm cắn răng.

      Nàng là quá dễ dàng tin tưởng người khác, kiếp trước bị bài học kinh nghiệm còn chưa đủ sao? Người ngươi tin tưởng nhất, lại là đối thủ mất còn với mình phương diện buôn bán! Hôm nay lại vẫn có tiến bộ.

      "Được, tất cả đều cho ngươi!" Yến Vũ Nhi kéo bọc quần áo người Liễu Nhứ qua, "Thuốc giải!" Nàng muốn cố gắng hết sức điều kiện với đối phương.

      "A, khó mà làm được! Nếu đường các ngươi chạy, lại báo quan, phải ta chờ bị bắt sao?" đánh xe bò quá mức dễ thấy, cũng ngu muốn chờ bị bắt, cho nên mới chạy xa như vậy rồi mới xuống tay.

      "Dáng dấp tệ, quả nhiên là trong cung ra ngoài, nếu tìm vài thanh lâu tốt, hoặc nhà quyền quý nào đó muốn nạp thiếp thất, mới có thể bán được giá tốt!" Người nọ có ý tốt tính toán.

      Yến Vũ Nhi hận đến nghiến răng, vén váy lên, nhảy xuống xe ngựa ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

      Trong lúc hoảng loạn té ngã đất, trận đau đớn truyền đến, nhưng nàng lại để ý tới, bò dậy chạy tiếp.

      Vẫn ôm hi vọng, nàng vừa chạy vừa kêu cứu: "Cứu mạng ~ cứu mạng!" Hi vọng ai đó có thể nghe được.

      "Gọi cái gì?" Người nọ luống cuống, đột nhiên rút ra thanh chủy thủ, ép về phía Yến Vũ Nhi.

      Ông trời, Jesus, Amen, cứu mạng, coi như về sau để ta làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý!

      Tiếc rằng thể lực nam nữ cách xa, cộng thêm dược hiệu phát tác, chưa chạy được mấy bước, Trịnh Nhị kia đuổi kịp nàng.

      Yến Vũ Nhi có chỗ thối lui, trơ mắt nhìn chủy thủ trong tay lóe lên ánh sáng u đánh về phía mình.

      Chợt, bóng dáng màu trắng bay xuống từ trung, liên hoàn cước, Trịnh Nhị hét thảm tiếng, chủy thủ trong tay rơi xuống, ôm bụng lăn lộn đất.

      giây kế tiếp, Yến Vũ Nhi cảm giác được thân thể của mình rơi vào trong chỗ ấm áp, mùi đàn hương nhàn nhạt truyền đến.

      Trịnh Nhị mặt đất đột nhiên phun ra ngụm máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đột nhiên xuất , khách mời mà đến.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      004 Lấy oán trả ơn?

      edit: tuyền xù


      Người tới toàn thân cẩm bào màu trắng, mặt đeo mặt nạ màu bạc, chỉ lộ ra hai mắt thâm u lạnh lẽo, phía dưới mặt nạ là môi mỏng, quai hàm cứng rắn, biểu chủ nhân lạnh bạc vô tình.

      Trịnh Nhị lập tức cảm thấy hơi thở sát khí lạnh lẽo, run giọng : "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai? Vì sao phải xen vào?"

      "Ngươi xứng biết!" Môi mỏng khẽ mở, trong giọng trong trẻo lạnh lùng mang theo khinh thường, nam tử mang mặt nạ bạc đưa tay, chủy thủ đất liền bay đến tay .

      "Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha cho. . . . . ." Thấy tình thế ổn, người trẻ tuổi vội vàng cầu xin tha thứ. chữ cuối cùng còn chưa xong, cần cổ liền bị cắm vào thanh chủy thủ sáng loáng, máu tươi theo lưỡi đao trào ra, rất là khiếp người.

      Tuy có ác ý, nhưng tội đáng chết, dù sao, nàng có tổn thất gì! Ở kiếp trước nhiều lắm cũng chỉ là phán vài năm tù.

      Trong lòng Yến Vũ Nhi trận khó chịu, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

      "Ngươi giết làm chi vậy?" Nàng tựa vào trong người nam tử, chất vấn.

      Con mắt lạnh lẽo của nam tử đảo qua, buông tay, Yến Vũ Nhi té ngã đất, lúc này mới phát ra mình vừa rồi vậy mà ở trong lòng nam nhân này.

      Vừa nãy té qua lần, vết thương cũ thêm vết thương mới, đau đến mức làm nàng phải hít sâu hơi.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi có hiểu thương hương tiếc ngọc hả?" Đôi mắt hạnh của nàng trừng trừng, căm tức nhìn , đáng ghét, mang mặt nạ cái gì chứ, nhất định là bề ngoài vô cùng xấu xí nên có mặt mũi gặp người. Nàng oán thầm trong lòng.

      "Thế nào, gia cứu ngươi, vẫn còn mắng chửi người sao?" Môi mỏng phía dưới mặt nạ khẽ mở, nhàn nhạt châm chọc .

      Mặt Yến Vũ Nhi ửng hồng, nhịn đau đứng dậy từ dưới đất, gắng gượng khống chế thân thể đứng vững, trước mắt toàn là màu trắng sáng quắc rực rỡ dưới ánh mặt trời, lóa đến mức làm cho nàng lại càng choáng váng mắt hoa hơn rồi.

      Chạy trốn khỏi miệng hùm, nàng cảm kích, vì vậy nàng thu hồi ý nghĩ, khom người thi lễ với : "Đa tạ ân cứu mạng của công tử."

      Ánh mắt kia quá sắc bén, mặc dù cứu nàng, nhưng nàng lại đắc tội !

      "Ngươi định tạ ơn thế nào?" thình lình đến gần nàng, con mắt lạnh lẽo quét toàn thân của nàng, khiến Yến Vũ Nhi lạnh buốt cả người.

      vừa rời khỏi miệng hùm, lại đụng vào ổ sói chứ? Nàng phản xạ có điều kiện di chuyển bước dài, trong lòng như có cái chày nện, mặt nặn ra nụ cười gượng: "Cái đó. . . . . . Ta có rất nhiều ngân phiếu, đưa cho ngươi ít coi như là tạ ơn được ?"

      Nàng giống như đề phòng cướp kéo y phục trước ngực mình lên, bao mình chặt. Nam nhân khẽ cau mày: "Quê mùa!"

      Yến Vũ Nhi bị đả kích, nàng thế nhưng là Đệ Nhất Mỹ Nhân Thủy Nguyệt Quốc, chỗ nào quê mùa hả? Nàng muốn tranh cãi, đầu lại truyền tới cảm giác choáng váng ngày càng lợi hại, cuối cùng chỉ kịp lườm cái, thân thể liền mềm nhũn ngã xuống.

      "Này, ngươi đừng ngủ!" Nam tử đưa tay ra lại ôm nàng vào lòng, môi mỏng dưới mặt nạ màu bạc giương lên độ cung hơi cong.

      nữ nhân thú vị, chỉ là, còn có chút đáng đánh đòn. còn thiếu nữ nhân sao? Trong hậu viện nhà rất nhiều oanh oanh yến yến, mắt đều khinh thường liếc nhìn cái, mà nàng, thế nhưng đề phòng thành như vậy?

      " nương, nhà ngươi ở đâu?" nghĩ lay nàng tỉnh, cũng là phí công. cần an trí nàng thế nào mới phải?

      khẽ cau mày, nghiêng đầu thoáng nhìn qua trong buồng xe còn nữ tử mặc y phục nha hoàn, lại quay đầu nhìn nàng.

      "Công tử, sao người ở chỗ này?" Tùy tùng thở hồng hộc chạy tới, "Ồ, nương này là ai? xinh đẹp ~"

      Nam tử mặc áo trắng lườm cái: "Nàng bị người ám toán, trúng thuốc mê."

      đẩy nhúm tóc mặt nàng qua bên, sau đó lộ ra cái trán sáng bóng, yên bình giống như đứa trẻ mới sinh.

      Tùy tùng do dự mở miệng: "Công tử, ngài bất tiện còn mang theo nữ quyến. ."

      Lời còn chưa dứt, con mắt lạnh lẽo bắn tới, vội vã ngừng .

      "Ngươi mua chút đồ ăn." Mặc dù thể mang nàng theo, nhưng làm sao nhẫn tâm cứ như vậy ném cho người khác?

      Tùy tùng lặng lẽ bĩu môi, công tử lúc nào để tâm tới nữ tử như thế, trong phủ nhiều nữ nhân như vậy, cứ thế nhìn cũng thèm nhìn qua, thế nhưng lúc này ánh mắt nhìn nương người ta cũng nháy mắt cái.

      "Hả?" Hàn mâu lại lạnh hơn vài phần. (hàn mâu: con mắt lạnh lẽo)

      "Vâng!" Tùy tùng vội vàng lên tiếng, chạy ra ngoài nhanh như chớp.

      Nam tử mặc áo trắng đặt túi thức ăn nước uống bên cạnh Yến Vũ Nhi, liền nghe tùy tùng giọng kêu: "Công tử, có người đến đây!"

      Nam tử mặc áo trắng nghiêng tai lắng nghe, lập tức ôm nữ tử lên, đặt vào bụi cỏ bên đường.

      " thôi!" thâm sâu nhìn nàng cái, sải bước rời .

      ******************

      sai, lúc này có người về phía bên này.

      Tạ Hàn Phong bộ tới, sáng sớm hôm nay ra cửa, chạy mười dặm đường, sớm quá mệt mỏi, mặc dù trời rất lạnh, cái trán lại chảy mồ hôi. giơ tay lau mồ hôi, tay áo màu trắng lại thêm đường mồ hôi, thân xiêm y này cũng nên thay đổi rồi.

      Thấy xe ngựa trước mặt, Tạ Hàn Phong khỏi nhìn nhiều hơn chút, nếu có chiếc xe ngựa thay cho bộ, e là có thể sớm ngày chạy tới Tung Huyện. Đầu óc khẽ chuyển, chợt giật mình khi nhìn thấy trong bụi cỏ bên đường thế nhưng có người nằm.

      *******************

      "Công tử, thuộc hạ hỏi thăm được, Công Tôn Chiến chỉnh đốn triệu tập nửa dưới tay, tựa hồ tìm người nào đó."

      " sao? Vậy ngươi tìm cơ hội, đưa thư của hoàng thượng cho ." Nam tử mặc áo trắng lạnh nhạt , người như vậy, còn khinh thường gặp.

      "Vâng! Thuộc hạ làm ngay!" Tùy tùng sắp lui ra, lại bị gọi lại.

      "Lý Dịch, tìm hiểu thăm dò, muốn tìm người nào?"

      "Tuân lệnh!" Tùy tùng cung kính thối lui rời khỏi phòng, công tử làm việc nhất định có thâm ý của người, cần hỏi nhiều.

      Nam tử mặc áo trắng đưa tay lấy ra vật từ trong tay áo, đó là cái trâm ngọc, có thể kết luận, đây là vật của nữ tữ mà ban ngày cứu, thế nhưng ôm lấy y phục của cũng phát .

      cầm trâm ngọc lên giơ về chỗ có ánh sáng, Tuyết Ngọc trắng noãn lóe lên ánh sáng dịu dàng ấm áp, khéo léo trong sáng.

      nhìn trâm ngọc, suy nghĩ bay đến nơi xa. Nhiều năm trước kia, có nữ tử cũng thường xuyên cầm cái trâm ngọc, mỗi ngày nhìn nó rơi lệ, mỗi lúc như thế, liền lặng lẽ bồi ở bên cạnh nàng. . . . . . Nghĩ tới đây, tản băng kiên cố trong lòng hòa tan ra rất nhiều, thế nhưng còn có chút cảm giác phức tạp.

      trâm ngọc có chỗ lồi ra, nhìn kỹ, thế nhưng phía có khắc chữ viết nho tinh tế.

      Vũ? Là tên của nàng sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :