1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư, Thiếu Gia Không Ở Nhà - Hồng Cửu (8 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Last edited: 11/9/14
      piipp thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 1

      1.


      Vừa tỉnh lại, Thúy nhi liền vội vàng thông báo cho ta hai kiện.

      Thứ nhất: “Tiểu thư, tại mặt trời lên đến đầu, chúc mừng lại vì Tằng gia bớt phần lương thực.”

      Giọng điệu của nàng dương quái khí, lợn chết sợ nước sôi bị ta liếc mắt xem thường.

      Thứ hai: “Tiểu thư, thiếu gia có ở nhà! Sáng sớm hôm nay ra ngoài!”

      Ta lập tức xốc chăn nhảy xuống giường, vừa mang giày vừa oán trách Thúy nhi: “ có ở nhà? ! Vậy sao ngươi chịu gọi ta dậy sớm chút chứ!”

      Lần này đến phiên Thúy nhi trợn mắt nhìn ta.

      Nha đầu kia để cho ta thích đó là, chủ tử đối với nàng làm cái gì, nàng liền cũng dám đối với chủ tử làm cái đó, chút cũng sợ rằng ngày chủ tử của nàng đem nàng quăng vào chuồng heo cùng đám lợn chết ở chung cùng nhau tắm nước sôi.

      “Ta ra rất muốn gọi dậy nha! Nhưng phải biết, khuôn mặt ngủ như lợn chết của , cho dù ta có tạt nước sôi lên người cũng chưa chắc tỉnh!”



      Nha đầu kia có phải từng ăn qua con giun trong bụng ta rồi hay ? Ngay cả chiêu số của ta cũng có thể khám phá, lý nào lại như thế được!

      Ta tặng cho nàng cái liếc mắt xem thường: “Đừng nhiều lời như vậy, quả thực là lãng phí thời gian! Ta rửa mặt, ngươi nhà bếp lấy chút đồ ăn, độn chặt bụng rồi chúng ta nhanh chân chạy ra phủ chơi chút mới là chính !”

      Thúy nhi trả lại ánh mắt xem thường cho ta, sau đó mới xoay người chạy vào nhà bếp.

      Ta run run. biết đôi chủ tớ chúng ta cứ thay nhau trợn mắt hoài như vậy liệu có thành người mù hay .

      2.

      Ta gọi là Tằng Ly, Tằng là cái họ phú giáp thiên hạ kia, Ly là cự ly, xem như Tằng gia tam tiểu thư.

      Vì sao là “xem như”? Rất đơn giản, bởi vì mẹ ta tuy là vợ thứ năm của Tằng lão gia tử mất, nhưng ta lại phải con ruột của Tằng lão gia tử — mẹ ta là mang theo ta gả tiến vào Tằng gia. Ta đương nhiên là có cha ruột, là tú tài có việc làm đàng hoàng, tay thể nhấc vai thể nâng còn chăm lo đọc sách, học người ta bài bạc thua đến phải bán nhà, ngay tại lúc do dự có nên bán vợ bán con hay , mẹ ta được trưởng lão trong tộc chủ trì công đạo, cùng cha ruột ta cùng cách (ly hôn).

      Sau lại, mẹ ta dựa vào nhan sắc của mình, cẩn thận mê đảo người qua đường là Tằng lão gia tử, Tằng lão gia tử vì muốn có được lòng của mẹ ta, trịnh trọng đồng ý xem ta như con ruột của mình. Dưới cam đoan của Tằng lão gia tử cùng thế công hung mãnh của hoàng kim đổi hoa tươi đổi mứt quả đổi lăng la đổi tơ lụa, mẹ ta rất nhanh bị chiếm đóng.

      Vì thế nàng mang theo con riêng là ta gả vào Tằng gia, làm vợ út của Tằng lão gia tử.

      Có lẽ nét đẹp nông dân chất phác của mẹ ta được Tằng lão gia tử nhìn ra, cho nên đến tận hai năm sau khi cưới mẹ ta về vẫn nạp thêm thiếp, có thể đối với mẹ ta là sủng đến tận trời.

      Mà đứa con riêng là ta, nữ bằng mẫu quý, cũng trãi qua cuộc sống rất tiêu dao khoái hoạt.

      3.


      Ở Tằng gia, cho tới bây giờ ta muốn ngủ bao lâu ngủ bấy lâu, ai cũng dám nhiều lời nửa câu. Ai nhiều lời ta liền trưng bộ dáng nhu nhược cho kẻ đó xem, dùng sức ho khan cổ họng, làm bộ như sắp ngã bệnh. Bộ dạng ta như vậy mẹ ta làm sao chịu nổi. Mặc dù ta là giả bộ yếu đuối, nhưng đối với mẹ ta đó lại là thực , ta bên này vừa ho, bên đó mẹ ta liền đau lòng muốn hộc máu. Nàng vừa muốn hộc máu, Tằng lão gia tử giống như bị người ta đem tâm can cấu xé, đau chịu nổi. vòng chịu tội xuống dưới, cuối cùng người kêu khổ luôn là Tằng lão gia tử. Cho nên cuối cùng, ai cũng dám quản ta, ta thành Tằng gia tối vô pháp vô thiên dã man thiên kim. Bất quá các nàng thường vụn trộm tỉnh lược gọi ta là dã thiên kim, có người cá biệt còn trực tiếp bảo ta là dã loại.

      Ta cũng chả để ý lắm, chỉ ở trước mặt Tằng gia lão gia tử vô tâm lỡ miệng ra, ai biết lão đại Tằng lão gia lại vui đâu, đem những người lén sau lưng ta đuổi hết ra phủ, làm ta cảm thấy ngượng ngùng, ha ha ha ha…

      Sau này, Tằng lão gia tử qua đời. Ta cho rằng những ngày tuyệt vời cuối cùng cũng hết. Ai ngờ Tằng lão gia tử đúng là người đàn ông có tình tốt nhất thế gian, cư nhiên lập di chúc , trừ phi người thừa kế của , Tằng gia đại thiếu gia Tằng Nhan đối xử tử tế mẹ con chúng ta, nếu ta có quyền đem Tằng gia hết thảy đốt sạch mà cần chịu trách nhiệm trước pháp luật — di chúc còn cùng huyện lão thái gia thảo luận rất cặn kẽ ràng.

      Vì thế những ngày ta ở Tằng gia, tuy rằng phải bớt phóng túng chút, nhưng cũng đến mức trở nên bi thảm.
      Last edited: 11/9/14

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 2.

      4.

      về người thừa kế của Tằng lão gia tử, Tằng gia đại thiếu gia Tằng Nhan, ta liền nhịn được run lên.

      Người mà ta phải gọi là đại ca này, bởi vì bộ dạng rất tuấn tú, bị đám khuê tú ở Vệ thành nhất trí phong làm Vệ thành đệ nhất mỹ nam — đây là danh hiệu khiến người ta có bao nhiêu rét lạnh a…

      Bất quá thực rất đẹp trai, ít nhất trong số những người ta gặp qua, là đẹp nhất.

      Nhưng mà đẹp mặt có ích lợi gì? Lúc nhìn đến ta, nét mặt lúc nào cũng lạnh như băng, biểu cảm vô cùng căm ghét, thực khiến ta muốn ho khan muốn hộc máu muốn giả bệnh liệt giường để khỏi gặp mặt .

      phải đối với ai cũng lạnh lùng như vậy, đối với người khác rất ôn hòa nhã nhặn, chỉ có đối với ta, mới trưng ra cái bộ dáng làm như ta thiếu nợ mấy lượng bạc chịu trả vậy, thực đáng giận.

      Ta chẳng phải là kế muội sao! Nhưng kế muội cũng là muội nha, đâu cần bên nặng bên như vậy chứ…

      lần ta vụng trộm uống chút rượu, mượn rượu chạy tới gặp ý đồ cùng hòa bình đàm phán chút, ta rất muốn thành với , làm người cần phải giống như cha vậy, phải có tấm lòng rộng lượng, có thể thương con người khác như con mình nên thương, em người khác như em mình nên .

      Nhưng mà chỉ đáp trả ta câu: “Ngươi phải muội của ta.”

      Ta lúc ấy liền vui, ta : “Ta là ngươi muội!”

      : “ phải.”

      Ta : “Phải!”

      : “Phải cái gì?”

      Ta : “Ngươi muội*!”

      : “Con chuyện cần thô tục như vậy.”

      Sau đó xoay người bỏ .

      Bỏ lại ta – kẻ say rượu – đứng thổi gió đêm ngừng run rẩy.

      MD, ta thô tục chỗ nào chứ? !

      5.

      Trước kia lúc Tằng lão gia tử còn sống, ta có gì làm liền cải nam trang trốn ra phủ chơi khắp nơi, cũng chẳng có gì ghê gớm, Tằng lão gia tử luôn mở con mắt nhắm con mắt.

      Nhưng từ ngày chết , Tằng đại thiếu gia làm chủ, ta được tốt mệnh như vậy.

      Chỉ cần ở nhà, ta có cơ hội thành công chuồn ra ngoài chơi. Cái tên đại thiếu gia biến thái kia, hiểu có phải là ăn no chuyện gì làm hay , đến cả hai bên lổ chó đều bày cơ sở ngầm, mấy lần ta thử chui ra ngoài hít thở khí trong lành đều bị đương trường bắt sống.

      Ta tức giận đến mức từng ở trước mặt của chỉ thiên hung tàn thề: nếu để cho ta phát là ai cáo mật, ta nhất định lột da róc xương xẻ thịt kẻ đó!

      Đối mặt với giận dữ của ta Tằng đại thiếu gia gia vô cùng bình tĩnh. sai người dắt lại đây rất nhiều con Vượng Tài, nhàng với ta: “Tằng Ly, nhiều kẻ mật báo như vậy, ngươi muốn bắt đầu ăn từ tên nào? Cứ việc thẳng tay chọn, ăn hết ta giúp ngươi!”

      Đối mặt với đám súc sinh chỉ biết hổn hển thở lại vô cùng hung hãn dũng mãnh, ta tự chủ được run lên, cuối cùng chỉ mắng ra câu: “Chó săn!”

      6.

      Từ đó về sau nếu ta muốn chuồn ra phủ chơi chỉ có thừa dịp lúc Tằng đại thiếu gia có ở nhà mà thôi, nhưng lại phải chắc chắn để phát . Nếu sau khi trở về phát ra ta chuồn , tìm cách để mẹ ta miếu chùa dâng hương tạ thần vài ngày trở về, mà trong mấy ngày này ta còn chỗ nào dựa vào chỉ có thể ngoan ngoãn chịu phạt.

      Phương thức trách phạt của cũng rất cầm thú, đem ta nhốt chung lại cùng , buộc ta… nhìn ăn cơm! Tất cả đều là những món quý hiếm, thịt cá sơn trân hải vị! Nhiều đồ ăn ngon như vậy, ăn, mà ta, ta chỉ có thể nhìn ăn, miếng cũng ăn được! ! !

      Ta bị hành hạ như vậy vừa đói lại vừa thèm, mấy ngày liên tục thực muốn nổi điên.

      đem ta nhốt quả thực vô cùng kín kẻ, ngăn chặn tất cả những gì có thể ăn mà Thúy nhi viện trợ cho ta.

      lần vì quá thèm ăn, ta liền dũng cảm nhảy lên bàn ăn, chỉ vào chóp mũi của hỏi , đối với em ruột của mình có phải cũng tàn ác như vậy hay ?

      : “Các nàng giống như ngươi biết nghe lời luôn tìm cách trốn chơi như vậy, ta vì sao phải làm vậy với các nàng.”

      Ta : “Nhưng các nàng phải muốn ra ngoài, chẳng qua là vì các nàng sợ ngươi!”

      : “Ai sợ ta?”

      Ta : “Ngươi muội!”

      : “Tằng Ly, ta với ngươi rất nhiều lần, nữ hài tử thể thô lỗ như vậy.”

      Ta run run, cuồng loạn hỏi : “Ta rốt cuộc thô lỗ chỗ nào?”

      : “ phải ngươi rất thường chuồn sao, sao lại biết hai chữ ngươi muội trở thành câu chửi người rất phổ biến chứ?”

      ! ! ! ! ! !

      Ta biết a, ngươi muội! ! !

      Còn nữa, đại ca, ta với ngươi là thảo luận phải là chửi nhau a, ngươi muội! ! !

      Ta hỏi ngươi có phải cũng đối với em ngươi tàn nhẫn như vậy hay a, ngươi muội! ! !

      Chỉ cho nhìn cho ăn như vậy ta thèm quá mất lý trí tấn công ngươi a, ngươi muội! ! !

      Mà ta cũng run run nhảy xổ vào người a! Tằng Nhan, ngươi muội…

      Ta xô ngã , cưỡi ở người , nắm vạt áo của giật mạnh, ta đối với phát ra phẫn nộ tận đáy lòng gầm lên giận dữ: “Đại ca, ta đói, ta muốn ăn cơm a!”

      biết có phải bị ta đè ép đến thở nổi hay , mặt lập tức chuyển sang đỏ bừng. quay mặt nhìn sang chỗ khác, ho khan tiếng, sau đó quay lại làm ra bộ dáng thực bình tĩnh hỏi ta: “Đói còn có thể có nhiều sức đến như vậy sao? Ngươi xác định ngươi muốn ăn cơm là vì đói chứ phải vì thèm sao?”

      Ta: “…”

      Tằng Nhan, ngươi muội a! ! ! Ta chính là thèm làm sao! Làm sao! Làm sao! ! !

      ————————————————

      Chú thích:

      * Tiếng lóng thường được cư dân mạng TQ sử dụng, có khi mang ý nghĩa đùa cợt cũng có khi mang hàm ý xúc phạm.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3:

      7.


      Sau khi ăn qua loa vài thứ, ta cùng Thúy nhi mặc vào nam trang, chuồn êm ra phủ. Lúc ta còn quên từ trong phòng Tằng Nhan chôm theo cây quạt.

      Thúy nhi đối với hành động của ta trợn mắt tỏ vẻ khinh thường hỏi: “Tiểu thư, phải cứ lấy ra cây quạt là có thể quạt ra phong lưu phóng khoáng! Trời lạnh, coi chừng cảm mạo a!”

      Ta dùng cây gõ mạnh vào đầu nàng, “Ta xin ngươi, có thể bớt xoi mói ta chút hay ? thấy ngực ta ngày càng to ra sao? Ta lấy cây quạt là vì che ngực lại được chưa!” Ta nhìn nàng ưỡn ngực .

      là phiền toái. biết có phải năm nay ăn bánh bao nhiều hơn năm ngoái hay , từ đầu năm ngực của ta liền bắt đầu sưng đau, càng đau càng to ra… Trước kia dùng vải trắng buộc ngực lại cũng cảm thấy khốn khổ như vậy, nhưng tại chỉ cần hơi xiết chút, trong lòng ta liền đau đớn muốn chửi Tằng Nhan tiếng “Ngươi muội”.

      Kỳ nếu ta gặp được nhị muội của Tằng Nhan, có nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, có thể ngực của ta hôm nay có thể an phận giấu ở bên trong rồi.

      Đều do Tằng Nhan ngươi muội!

      Ngày đó, ta cảm thấy ngực hơi sưng, bỏ chạy đến hỏi mẹ tại sao lại như thế. Mẹ : “Ly nhi đừng buồn, ngực của con là phát triển, đây là may mắn của con, phúc khí này phải ai cũng có! Về sau, … của con chắc chắn rất thích!”

      Ta hỏi: “… , là cái gì?”

      Mặt mẹ ta tự nhiên đỏ hồng: “Chính là tương lai của con, ưm…”

      Ta hỏi: “Cái gì là tương lai của con, ưm?”

      Mẹ hờn dỗi ta: “Đứa này, tại sao lại truy tận gốc rễ như vậy chứ! biết xấu hổ!”

      Ta: “…”

      Ta như thế nào biết xấu hổ? Ta hỏi cái gì? Từ đầu tới đuôi đều là mẹ ngài lão nhân gia mình miên mang tự mà…

      Sau khi rời khỏi phòng mẹ, ta gặp phải Tằng Nhị Muội. Ta liền hỏi nàng: “Mẹ ngươi có từng với ngươi như vầy hay : Nhị Muội đừng buồn, ngực của con là phát triển, đây là may mắn của con, phúc khí này phải ai cũng có! Về sau, … của con chắc chắn rất thích!”

      Tằng Nhị Muội lãnh đạm hỏi ta: “Ngươi muốn khoe khoang với ta sao?”

      Ta : “Ta chỉ là muốn biết, … , là chỉ cái gì.”

      Tằng Nhị Muội : “Ta biết, ngươi có thể hỏi mẹ ngươi.”

      Ta thực bình tĩnh với nàng: “Mẹ ta : Ly nhi đừng buồn, ngực của con là phát triển, đây là may mắn của con, phúc khí này phải ai cũng có! Về sau, … của con chắc chắn rất thích!”

      Khóe mắt Tằng Nhị Muội có chút giật giật: “Ngươi quả nhiên là khoe khoang!”

      Ta có chút hồ đồ: “Đây là chuyện tốt sao?”

      Tằng Nhị Muội hừ lạnh: “ phải sao?”

      Ta nghi hoặc: “ ?”

      Tằng Nhị Muội trợn mắt: “Nếu sợ là chuyện xấu đè nó lại là được rồi!”

      Ta khiêm tốn thỉnh giáo: “Như thế nào đè?”

      Tằng Nhị Muội kiên nhẫn: “Dùng hai tay đè!”

      Vì thế mỗi đêm trước khi ngủ ta đều ở giường cố gắng lấy tay ép ngực mình lại.

      Nhưng ai biết đâu, mấy tháng sau, chúng nó giống như lớn hơn nữa…

      Đến mười lăm tháng tám, ta chưa kịp may bộ đồ mới, mặc lại quần áo cũ năm ngoái cùng người trong Tằng gia vào đình ngắm trăng.

      Ngày đó ta ăn rất ít, bởi vì cảm thấy ngực rất khó chịu, cứ nghèn nghẹn rất thoải mái.

      Ngày hôm sau đại nương chuyên may quần áo trong nhà liền đến.

      Ta hỏi đại nương: “Có phải mẹ ta gọi bà tới hay ?”

      Đại nương lại lắc đầu: “ phải! Là đại thiếu gia bảo tiểu nhân tới!” Nàng bên đo bộ ngực của ta, bên cười tủm tỉm , “Đại thiếu gia là cẩn thận, tam tiểu thư đúng là nên đổi bộ đồ mới rồi!”

      Đại nương rồi, ta nghĩ lại, cảm thấy hẳn là phải cảm ơn Tằng Nhan, vì thế tìm .

      Ta : “Cám ơn.”

      hỏi ta: “Cảm ơn cái gì?”

      Ta : “Ngươi gọi người tới giúp ta may quần áo mới.”

      : “A.”

      Sau đó lặng im chút.

      Sau đó còn : “ cần cảm tạ. Ta chẳng qua là sợ ngươi nghẹn chết thôi.”

      Ta: “…”

      Ta cũng lặng im chút.

      Sau đó ta : “Tằng Nhan, ngươi muội!”

      8.

      đường, ta thụt vai thấp giọng, mở cây quạt ra phe phẩy che ở trước ngực, hỏi Thúy nhi: “Còn có thể nhìn ra chỗ này so với chỗ khác cao hơn chút ?”

      Thúy nhi rầm rì tiếng: “Ngay mặt, thể; bên cạnh, có thể!”

      Vì thế ta vội vàng kéo Thúy nhi che bên cạnh ta, dắt theo nàng bám sát vách tường mà

      Hai bên đều có che chắn, lúc này đảm bảo là bị phát rồi chứ!

      Lúc đắc ý qua tửu lâu lớn nhất trong thành, ta bỗng nhiên cảm thấy đầu có cái gì rơi trúng.

      Đau cũng chẳng đau gì, chỉ có cảm giác hoa bay đầy trời thôi…

      Thúy nhi khoát tay, giúp ta phủi này nọ đầu, sau đó đưa tới trước mặt ta, vô cùng kích động kêu: “Tiểu thư, xem! Là vỏ hạt dưa!”

      Ta tức nổi giận!

      Vỏ hạt dưa bay trời, sao; rớt trúng đầu ta, cũng sao; mấu chốt là, vỏ hạt dưa còn ướt ướt! Thứ này rớt lên đầu khiến ta cảm thấy rất ghê tởm a! ! !

      Ta lập tức ngẩng đầu chống nạnh hướng về phía trước rống lên: “Ai? Là ai ném vỏ hạt dưa?”

      Lầu hai có công tử ca nhô đầu ra, nhìn thấy ta hai mắt liền híp lại cười hì hì: “A? Đây là tiểu thư nhà ai giả trai vậy?”

      Ta giật mình, quay đầu hỏi Thúy nhi: “ có thể nhìn ra chân thân của ta sao?”

      Thúy nhi trợn mắt: “Tiểu thư ta van cầu , chống nạnh ưỡng ngực như vậy, chỗ đó của thực là cao như núi, chỉ có người mù mới nhìn ra là con thôi!”

      Ta lập tức rụt thân. Lại ngẩng đầu, ta tức giận với vị công tử kia: “Ê ! Ngươi nhà con cái nhà ai? Người lớn nhà ngươi dạy cho ngươi là người có văn hóa ăn hạt dưa được phun lung tung sao!”

      Công tử kia ghé vào cửa sổ, cợt nhã hỏi lại ta: “Vậy còn ngươi là con cái nhà ai? Người lớn nhà ngươi có dạy cho ngươi tiểu thư khuê các là thể giả nam nhân rêu rao khắp nơi sao?”

      Ta có lòng tốt nhắc nhở : “Ê ! Ta hỏi ngươi trước nha!”

      đáp: “Được rồi, ta là nhị công tử của thượng thư phủ. Tới phiên ngươi!”

      Ta suy nghĩ chút, nếu xếp thứ hai, vậy ta cũng xếp thứ hai, cùng là thứ hai dễ dàng chuyện trao đổi hơn.

      Vì thế ta thong dong cho : “Ta là thủ phủ Tằng gia nhị tiểu thư.”

      “A” tiếng dài, xoay người nhìn vào trong cửa sổ, lại quay lại ra, thăm dò hỏi ta: “Ngươi là Tằng gia nhị tiểu thư?” Giọng của chó chút kỳ quái, nghe qua tưởng như hỏi thăm về em vậy.

      Ta kiên nhẫn khoát tay chặn lại: “Đúng vậy đúng vậy! Này ! Ta ngươi có phải là nên lời xin lỗi hay hả?”

      lung tung câu thực xin lỗi, lại hỏi ta: “Ngươi có quen Tằng Nhan ?”

      Ta “Phốc” tiếng bật cười: “Vậy ngươi có biết thượng thư ?”

      cười hì hì: “Ngươi giả trai chuồn ra ngoài chơi như vậy, sợ ca ngươi biết phạt ngươi quỳ trước bài vị tổ tiên sao?”

      Ta trừng mắt nhìn : “Vậy ngươi ở bên đường phun hạt dưa dính đầy nước miếng lung tung sao, sợ cha ngươi biết phạt ngươi quét đường cái hay sao?”

      lại quay đầu hướng cửa sổ nhìn nhìn, giống như có ai gì đó với ; sau đó quay lại, đối với ta ngoắc ngoắc tay, “Ngươi lên đây!”

      Ta cũng đối với ngoắc ngoắc tay, “Ngươi xuống đây!”

      hướng ta nháy mắt mấy cái: “Ca ngươi bảo ngươi lên!”

      Ta hướng vỗ vỗ ngực: “Tỷ ngươi bảo ngươi xuống dưới!”

      Bỗng nhiên mí mắt có điểm giựt giựt…

      vừa mới cái gì?

      Ca ngươi bảo ngươi lên? ? ?

      Ca ngươi! ! !

      Xoa xoa ánh mắt, ta ngẩng đầu cẩn thận nhìn lên.

      Thêm cái đầu từ từ ló ra khỏi cửa sổ…

      Sau khi thấy cái đầu kia là của ai, cây quạt trong tay ta “Bịch” tiếng rơi mặt đất…

      Người kia đứng ở lầu hai, đối với ta ngoắc ngoắc ngón tay, “ lên.”

      Ta cảm thấy có từng trận phong, từ bên người thổi qua…

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4:

      9.

      Ta mang theo Thúy nhi từng bước từng bước chậm lên lầu. Khi đến giữa cầu thang, ta nhịn được quay đầu lại hỏi Thúy nhi ở phía sau: “Hay là, chúng ta bỏ chạy ?”

      Thúy nhi giúp đỡ đẩy cái mông của ta lên trước: “Đừng có nghĩ lung tung! Tiểu thư ta van cầu , muốn ở lại Tằng gia lăn lộn nhưng ta còn muốn tiếp tục lĩnh bổng lộc của Tằng gia!”

      Ta kinh ngạc: “Nha đầu lừa đảo, ngươi cũng quá biết lớn ?”

      Thúy nhi vẫn tiếp tục thúc đẩy ta: “Dù sao phát bạc cho ta cũng đâu phải là , là đại thiếu gia!”

      Ta… Có điểm muốn khóc!

      Ta hỏi Thúy nhi: “Ở quê nhà ngươi có muội muội sao?”

      Thúy nhi có chút cho nên ngây thơ đáp: “Có , làm sao vậy?”

      Ta : “ có việc gì, thay ta ân cần thăm hỏi nàng!”

      Đến lầu, ta chậm về phía cánh cửa.

      Tằng Nhan ngồi ở trước bàn, mí mắt nâng, vẫn cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, đưa lên miệng thảnh thơi uống, nhìn thế nào cũng là bộ dáng làm ra vẻ đàng hoàng.

      Thúy nhi ở phía sau ta nổi lên bản tính háo sắc: “Oa! Đại thiếu gia vừa tôn quý lại mang vẻ ưu buồn như vậy đúng là đẹp trai ngây người nha!”

      Ta dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống lầu.

      Nha đầu kia điên rồi!

      Tằng Nhan giả bộ thâm trầm nãy giờ gì, nhị công tử của thượng thư gia lên tiếng trước.

      “Nhị muội, đứng ở đó làm gì chứ? Mau tới đây ngồi xuống!”

      Ta lườm cái: “ có gia giáo!”

      bị ta làm cho nghẹn họng có chút hiểu hỏi: “ phải ta xin lỗi ngươi rồi sao, nhị muội?”

      Ta : “Ta phải là chuyện quăng vỏ hạt dưa.”

      hỏi: “Ô, vậy ngươi xem là cái gì?”

      Ta nhíu mày, chuyển đề tài hỏi : “Nhị công tử, ngươi xem, nếu nương còn chưa lấy chồng bị tên nam nhân oang oang gọi thẳng khuê danh, vậy nam nhân kia có phải thực có gia giáo hay ?”

      Nhị công tử cười đến cực kỳ sáng lạng: “Đâu chỉ có gia giáo? Mà còn là đồ lưu manh!”

      Ta vội vàng lên tiếng phụ họa: “Đúng! Đúng! Chính là đồ lưu manh! Đúng rồi, còn chưa có thỉnh giáo nhị công tử tôn tính đại danh?”

      Nhị công tử cười như hoa nở: “Tại hạ Liễu Hành! Nhị Muội có thể gọi ta là Liễu ca ca hoặc Hành ca ca!”

      Ta nhìn thấy bàn tay cầm chén rượu của Tằng Nhan run lên…

      Liễu Hành hỏi ta: “Vậy còn nhị muội?”

      Ta chỉa chỉa Tằng Nhan: “Ngươi hỏi ca của ta !”

      Liễu Hành quay đầu nhìn về phía Tằng Nhan, Tằng Nhan nâng lên mí mắt, ngắm ngắm ta, sau đó hạ mi xuống, đổi thành ta run run.

      miễn cưỡng trả lời Liễu Hành: “Muội muội của ta, khuê danh là Nhị Muội.”

      Liễu Hành hai má run lên: “ gọi là Nhị Muội sao?”

      Ta nhìn , đắc ý cười: “Đúng vậy, lưu, manh!”

      10.

      Ta cười đến đắc ý, bỗng nhiên nghe thấy giọng lạnh băng băng của Tằng Nhan vang lên.

      “Lại đây.”

      Ta nhịn được cả người lại run lên, kiêu ngạo vừa mới rồi bay mất còn mảnh, chậm rãi đến bên cạnh ngồi xuống.

      Liễu Hành thích thú nhìn chúng ta.

      Tằng Nhan bên thong thả tự mình châm rượu, bên mặn nhạt với ta: “Muốn ăn cái gì cố mà ăn nhiều chút. Ngày mai, ngũ nương miếu làm lễ tạ thần.”

      Ta: “…”

      đe dọa ta! đe dọa ta! tuyệt đối là đe dọa ta! ! !

      Liễu Hành kia vốn biết chân tướng ở bên trong cho nên đầu đất ở bên cạnh chậc chậc lắc đầu cảm thán: “Ca của ngươi đối với ngươi tốt! Ngươi giả trai trốn ra ngoài chơi cũng chẳng la mắng gì ngươi!”

      Ta cố gắng nuốt xuống ngụm máu dâng tới cổ họng…

      Vật lộn lúc, ta bèn mặc kệ , hỏi Tằng Nhan: “Ta có thể gọi chút thức ăn sao?”

      Tằng Nhan nhướng mắt , “Tùy tiện.”

      Ta gọi tiểu nhị đến, kêu nhiều đồ ăn ngon.

      Lúc miệt mài ăn uống ta nghe thấy Liễu Hành ngừng phát ra thanh nghi ngờ.

      “Ô? Đùi gà đâu? Vừa mới cúi đầu xuống quay lên liền thấy nó đâu hết? Muội Muội, ngươi là tay chân lanh lẹ!”

      “Í? Chân vịt đâu? Ta chỉ mới cuối xuống ăn miếng cơm thôi mà bị Muội Muội ngươi gấp rồi sao?”

      “A? Bánh rán đâu? Mới mở ra thôi mà đâu mất tiêu rồi? phải lại là Muội Muội ngươi chứ, ta đâu có nhìn thấy ngươi ăn? Chẳng lẽ ngươi thèm nhai liền nuốt xuống sao? !”

      Liễu Hành ngươi muội, ăn cơm lời nào ngươi chết có phải hay ! ! !

      Ta cắn chặt răng làm như thấy họ Liễu om sòm.

      Bên tai truyền đến tiếng Tằng Nhan hừ lạnh tiếng, ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn trộm , ngờ cũng ngạo nghễ nhìn ta, ánh mắt lạnh tanh, làm ta cũng lạnh đến run run…

      bỗng nhiên mỉm cười: “Từ từ ăn, ăn nhiều chút, đủ, lại gọi!”

      Ta thoáng chốc làm rớt đôi đũa trong tay.

      Tằng Nhan ngươi muội a! Ăn bữa cơm mà thôi, cũng cần dọa người ta như vậy chứ! ! !
      tart_trung, hanhtaythomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :