1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư phế vật thật yêu nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm ( Hoàn - 6 quyển - 5 phiên ngoại )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tiểu thư phế vật nghiệt

      Tác giả: Bồ Đề Khổ Tâm

      Editor: Tú Phong

      Thể loại: Xuyên , Dị giới, nữ cường, HE

      Tình trạng: rùa bò...

      Độ dài: xác định được, nhưng rất dài....

      Giới thiệu

      là đại tiểu thư thiên tài của thế gia cổ võ, hào quang tỏa sáng, cũng là trong "Hác ám song tuyệt" khiến người ta vừa nghe sợ mất mật. Bởi vì em phản bội, cùng đồng đội nhảy xuống vực sâu.

      Nàng là phế vật A Cửu bị tất cả mọi người trong Kỳ Phong thành chế nhạo. Thân là tiểu thư của gia tộc tu luyện, lại có nguồn huyễn lực, thể tu luyện, bị gia tộc đuỏi đến thành xa xôi, cuối cùng bị biểu tỷ đánh chêts trong tiểu viện hoang tàn.

      Ngày đó, mang thêo bảo vật tu luyện ở gian vô tận xuyên qua nhập vào người tiểu thư phế vật, bánh xe vận mệnh chuyển động, phế vật từ nay lại bước con đường tu luyện. Khế ước với thần thú, luyện đan dược, luyện vũ khí, mang theo thần khí thượng cổ, tìm kiếm người thân, trảm trừ ma quỷ quái, hãy nhìn xem nàng làm thế nào khiến cho thế gian nổi mây nổi gió!

      là nam tử tôn quý nhất trong thiên địa, địa vị tối cao, khuôn mặt nghiệt, bổi vì nhàm chán nên xuống trần dạo chơi. gặp nàng, từ đó trong thiên hạ, xa rời.​
      Last edited by a moderator: 12/2/16
      Nhung 1501, Friendangel2727, Dion10 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 1
      PHẢN BỘI

      Mặt trời vừa lặn xuống, màn đêm bao phủ gian, tòa thành thị choáng ngợp trong vàng son bắt đầu cuộc sống về đêm. Mà ngọn núi cao lại trình diễn màn rượt đuổi đến kinh tâm động phách.

      Dưới ánh trăng mờ ảo, hai liều mạng chạy ngọn núi cao. Phía trước là vách núi đen sâu thẳm, hai người thể nào chạy tiếp được. Cả hai xoay người, đám người rượt đuổi phía sau tiến tới ngày càng gần. Thân ảnh nổi bật dưới ánh trăng hết sức xinh đẹp.

      “Vì sao?” Độc Thiên Diệp hỏi người dẫn đầu, là em của , Độc Thiên Lam.

      “Vì sao? còn hỏi vì sao?” Độc Thiên Lam bật cười tiếng, “Chị hai tốt của tôi, được xưng là đệ nhất kỳ nữ cổ võ, thông minh tài trí, sao lại biết lí do vì sao? Thiên phú của , mỹ mạo của khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người vĩnh viễn đều nhìn về phía . ngày còn có , tôi vĩnh viễn đều phải sống dưới ánh hào quang của !”

      “Chính vì vậy, em liên hợp với đại trưởng lão phát động phản loạn? Em sao lại khiến cha mẹ thất vọng như vậy?” Độc Thiên Diệp tức giận hỏi. thể tưởng tượng được em của mình vì lòng ghen tị mà có thể làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

      “Bọn họ phải cha mẹ của tôi! Tuy bọn họ từ thương tôi, nhưng bất kể là công pháp, vũ khí gì tốt cũng đều cho , hay nhiệm vụ trọng yếu gì cũng chỉ giao cho thi hành, tạo dựng uy tín cho . Tôi sao? Bọn họ cho tôi được cái gì? Trước kia, tôi còn nghĩ mình cũng có quan hệ huyết thống với họ, sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Ngày hôm qua, bọn họ chuyện, cẩn thận bị tôi nghe thấy, tôi mới biết, họ phải cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi từ lúc mới sanh tôi chưa đầy năm bị cha mẹ đánh chết. Bọn họ mới đem tôi về nuôi dưỡng, thương tôi , đó chỉ là bồi thường cho tôi mà thôi.” Độc Thiên Lam gần như điên cuồng kêu lên.

      Độc Thiên Diệp nhìn Độc Thiên Lam điên cuồng, đau đớn vô cùng. sớm biết Thiên Lam phải con ruột của cha mẹ. Nhưng dù sao cũng là người nhà, phải đến bước đường này, cũng rất đau lòng. Luyện công pháp là phải dựa vào thể chất mà quyết định. Vũ khí là vì phải làm nhiệm vụ nên mới cho. Bọn họ muốn cho Thiên Lam cuộc sống bình thản, ấm áp, nên nhiệm vụ nào cũng giao cho . Nhiêm vụ nào mà có nguy hiểm, thậm chí lá cửu tử nhất sinh? cố gắng tu luyện, cố gắng hoàn thành từng nhiệm vụ, chính là muốn tiếp nhận vị trí trưởng tộc, để cho Thiên Lam tiếp tục cuộc sống bình thường. lại nghĩ tới, em bình thường nhu thuận lại có những suy nghĩ đó.

      Bách Lý Như Yên đứng bên cạnh nhìn bộ dáng đau lòng của Độc Thiên Diệp, cầm chặt tay ấy. Làm đồng đội với Độc Thiên Diệp bấy lâu, hiểu được hai người phải đổ bao nhiêu cố gắng để có được danh hiêu “Hắc ám song sát” này, cũng hiểu được tình cảm mà ấy dành cho Độc Thiên Lam.

      “Cha mẹ ở đâu?” Độc Thiên Diệp có cảm giác ổn.

      “Ha ha!!! Chị hai, tôi biết rất cha mẹ, cho nên đưa bọn họ xuống địa phủ trước chờ rồi. Chờ xuống đó, các người có thể đoàn tụ rồi.” Độc Thiên Lam cười đến sáng lạn. Đó là nụ cười thường xuyên xuất môi ta.

      “Sao ngươi có thể làm như vậy?” Độc Thiên Diệp hung hăng chất vấn Độc Thiên Ngàn. cảm giác được công lực tiêu hao rất nhanh, thân thể đau đến vô lực.

      Bên cạnh, gương mặt Bách Lý Như Yên cũng tái nhợt kém: “ muốn làm gì?”

      “Ha ha!!! Chị, rất thống khổ phải ? Việc này cũng phải chỉ có mình tôi làm. Đại trưởng lão , sau khi giải quyết cả nhà , cho tôi lên làm trưởng tộc. Chuyện tốt như vậy, sao tôi có thể từ chối? A, đúng rồi.” Độc Thiên Lam vỗ vỗ trán, “Chị thân ái của tôi, tôi nghĩ nhất định muốn biết cha mẹ chết như thế nào. rể tương lai của tôi đến thăm bọn họ, thuận tiện mua ít hoa quả, bên trong có chứa Thiên phí tán. biết , rể mua đến, tôi gọt vỏ, cha mẹ phòng bị chút nào. Nước mà và chị Như Yên uống cũng có Thiên phí tán nha!”

      Thiên phí tán giống như Hóa công tán, nhưng so với Hóa công tán ngoan độc hơn. Chẳng những bị phế võ công, còn bị ăn mòn nội tạng, có thuốc giải.

      Độc Thiên Diệp oán hạn nhìn người đàn ông đến gần, đến bên cạnh Độc Thiên Lam, tay nắm chặt, nghe : “ quá mạnh mẽ. có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình mạnh mẽ hơn mình cả.”

      “Ha ha… Ha ha…!!! Tốt cho đôi cẩu nam nữ. Các người nghĩ loại bỏ cha mẹ và tôi có thể khống chế Độc gia hay sao? Cha mẹ sớm biết ý đồ của đại trưởng lão, nên sớm an bài. Nếu có chuyện may xảy ra, quyền lợi của gia tộc giao cho bát đại trưởng lão khác, cho đến khi chon ra được trưởng tộc khác. Thực ngại quá, giấc mộng của các người thất bại rồi!” Độc Thiên Diệp oán hạn xong liền bỏ mạc bọn họ, xoay người nhìn Bách Lý Như Yên, tràn ngập áy náy, “Thực xin lỗi, gây phiền cho cậu rồi!”

      Bách Lý Như Yên cười cười, : “Chúng ta là đồng đội. Mặc kệ là đến nơi nào, chúng ta cũng là “Hắc ám song sát”. Dù đến địa phủ, chúng ta cũng cùng nhau viết nên huyền thoại!”

      “Được! Dù đến đâu, tớ nhất định tìm cậu!”

      xong, hai người nhìn nhau cười, bởi vì đau đớn mà gương mặt xinh như hoa trắng bệt. Cả hai xoay người, dứt khoáy nhảy xuống vách núi đen.

      “Nhị tiểu thư, bây giờ phải làm sao?”

      “Trở về ! Bọn họ trúng Thiên phí tán, có khả năng sống sót.” Độc Thiên Lam liếc mắt về phía vách núi cái. Đây là vách núi sâu vạn trượng, hơn nữa còn có Thiên phí tán, các nàng chắc chắn còn đường sống.

      Chị, về sau có ngươi, thế nhân chỉ còn biết đến phong thái của Độc Thiên Lam này…
      Friendangel2727, Dion, Nhiên Nhiên5 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      Huyền Nguyệt đại lục

      Mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà trải dài dứt sơn mạch Miễn Miễn. Trong sơn mạch thỉnh thoảng có vài tiếng động vật khẽ hô. Thị trấn bên ngoài sơn mạch vẫn là kẻ đến người như trước.

      Phía đông thị trấn là tòa phủ đệ hoa lệ sừng sững ngạo nghễ, tiếng động biểu thị công khai địa vị của chủ nhân. Duy chỉ trong sân viện hẻo lánh, căn phòng duy nhất lung lay như sắp đổ, trong phỏng chỉ có cái giường , miễn cưỡng cũng có cái bàn gỗ cùng ngăn tủ rách nát. Trong sân viện chỉ có cây đại thụ, bóng dáng nho nằm dưới tàn cây, hô hấp khó khan cho thấy sinh mạng nàng bị đe dọa.

      Đột nhiên, hai mắt nhắm chặt mở ra, ánh mắt quét qua bốn phía, lộ ra tia nghi hoặc.

      Độc Thiên Diệp ngồi dậy, thân thể trải qua tia choáng váng, muốn đưa tay nâng trán, lại đụng trúng vết thương chảy máu.

      Độc Thiên Diệp cố gắng dựa mình vào than cây, than mình suy yếu có chống đỡ liền cảm thấy tốt hơn nhiều. Nhắm mắt, nàng bắt đầu hồi tưởng mọi chuyện.
      Nàng nhớ cùng Như Yên nhảy xuống vách núi đen, sao lại có thể xuất chỗ như vậy? Tư tưởng vừa động, đoạn hình ảnh như ngựa chạy lên trong đầu. lâu sau, Độc Thiên Diệp mới mở mắt, tiêu hóa hết những tin tức vừa lên.

      có gì ngoài câu, nàng Tá thi hoàn hồn.

      Trùng sinh thực tệ, bất quá, tình huống mượn chủ ổn nha!

      Nơi này phải thế kỷ 21 ở Trái đất, mà là nơi có tên là Huyền Nguyệt Đại lục, cũng giống như là lấy cường giả làm chủ. Bất quá ở đây giống với thế giới cổ võ ở Trái đất, sức mạnh ở đây dưới dạng huyền lực và kiếm khí. Người muốn tu hành huyễn lực thân thể phải có nguồn huyễn lực mới có thể tu luyện. Rất nhiều người trời sinh có huyễn lực, người có thể tu luyện huyễn lực, trong vạn nười người. Cho nên rất nhiều người lựa chọn tu luyện kiếm khí, bởi vì cầu tu luyện kiếm khí thấp hơn rất nhiều, chỉ cần có thể đả thông kinh mạch trong than thể là có thể tu luyện.

      Cấp bậc tu luyện huyễn lực có: Huyền sĩ, Huyễn sư, Đại huyễn sư, Huyễn vương, Huyễn tông, Huyễn hoàng, Huyễn tôn, phân chia thành màu sắc: xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử. Mỗi cấp bậc lại chia thành chin cấp . Huyễn lực đại cấp bậc có dấu hiệu là huyễn nguyệt, mỗi lần huyễn lực tăng bạc là tăng huyễn nguyệt. Mà dấu hiệu của cấp bậc là huyễn tinh. Khi có người sử dụng huyễn lực ra huyễn nguyệt và huyễn tinh, người khác có thể căn cứ màu sắc mà biết được cấp bậc của đối phương.

      Cấp bậc tu luyện kiếm khí có: Kiếm sĩ, Kiếm sư, Đại kiếm sư, Kiếm vương, Kiếm tông, Kiếm hoàng, Kiếm tôn với màu sắc tương ứng xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử. Từng cấp bạc cũng chia thành chin cấp . Dấu hiệu của cấp bậc kiếm khí là thanh đao, dấu hiệu của cấp thanh kiếm .

      Huyễn lực có tính công kích ở cự ly xa, kiếm khí lại công kích ở cự ly gần. Hơn nữa, người tu luyện huyễn lực đạt tới cấp Huyễn sư là có thể lập khế ước với huyễn thú, cho nên địa vị của Huyễn sư cao hơn Kiếm sư.

      Nghĩ đến huyễn thú, trong mắt Độc Thiên Diệp lại toát lên tia tò mò. Huyễn thú Huyễn Nguyệt Đại lục rất khác biệ so với động vật ở Trái đất. Bọn chúng trời sinh có tính công kích, tu luyện đến Linh thú mở ra linh trí, chỉ cần mở ra linh trí là có thể kết khế ước với Huyễn sư. Huyễn thú tu luyện đến bậc Thánh thú có thể chuyện như con người, còn có thể tự vệ, đến Siêu thần thú còn có thể biến lớn. Từng cấp bậc cũng chia thành chin cấp . Linh thú cấp có dấu hiệu là viên ngọc hình tam giác, Linh thú cấp hai là hai viên ngọc hình tam giác, còn lại cứ suy ra. Thần thú cấp viên ngọc hình ngũ giác, Siên thần thú là ngọc lục giác. Trong đầu huyễn thú có Ma tinh, Ma tinh cấp cho bọn chúng thần kinh trung khu, trước khi khế ước phải thuần hóa Ma tinh. Mặt khác, Ma tinh cũng có thể lấy luyện đan và luyện khí, cho nên lượng nhu cầu rất lớn. Lại vì huyễn thú dễ bắt nên Ma tinh có giá rất cao.

      Sơn mạch Miễn Miễn chính là nơi cư trú của huyễn thú. Rất nhiều người thích đến ngọn núi này du ngoạn, săn bắt huyễn thú. Mà Kỳ Phong thành là thị trấn phụ cận sơn mạch, lại là thành thị cách sơn mạch Miễn Miễn gần nhất, cho nên kẻ đến người , thường xuyên ngang qua, rất phồn hoa.
      Dion, Nhiên Nhiên, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3

      PHẾ VẬT A CỬU

      Trong Kỳ Phong thành, ngoại trừ Mạc gia, còn có Cừu gia, Lý gia, Quý gia, tứ đại gia tộc làm lung đoạn mạch kinh tế của Kỳ Phong thành.

      Cừu gia, Lý gia, Quý gia đều là dân bản xứ, trải qua mấy trăm năm phát triển, chỉ có Mạc gia đứng đầu gia tộc là ngoại lai, hơn nữa, Mạc gia chính là chi của Bản tộc Mạc gia.

      Gia tộc Mạc gia ở quốc đô của Đế quốc Mạc Đồng Tư, có hơn ngàn năm lịch sử. Bởi vì Mạc gia là gia tộc Huyễn sư, cho nên địa vị ở Đế quốc Mạc Đồng Tư rất tôn quý. Mà cái gọi là gia tộc Huyễn sư, chính là bởi vì huyết mạch trong tộc, đại bộ phận đều có nguồn huyễn lực, có thể tu luyện. Người thể tu luyện huyễn lực, lại thể luyện tập Kiếm khí có địa vị rất thấp, bị đuổi đến nơi xa xôi để tránh làm gia tộc mất mặt. Bất quá, người như vậy có vẻ rất ít.

      Thực bất hạnh, người mà nàng mượn xác lại chính là phế vật nổi tiếng trong gia tộc Mạc gia. Mẫu thân nàng từng là con nhất của tộc trưởng tiền nhiệm, bởi vì thiên phú hơn người mà được hưởng ngàn vạn sủng ái. Thế nhưng, từ khi gặp được phụ thân lịch lãm, tư định chung thân, từ chối hôn do gia tộc an bài, trốn khỏi Mạc gia. Mấy năm sau, nàng mang Tiểu Thiên Diệp trở về gia tộc rồi lại mất tích. Phụ thân Độc Dật Hiên, thân phận, tung tích. Mà Tiểu Thiên Diệp bởi vì sinh non, than thể suy yếu, có nguồn huyễn lực, kinh mạch và kiếm khí bị bế tắc, cũng thể luyện tập kiếm khí. Vào lần kiểm nghiệm năm năm tuổi, nàng bị phán là thể chất phế vật, bị tộc trưởng vung tay ném vào Kỳ Phong thành, đến nay mười năm.

      Trong Kỳ Phong thành, “đại danh” Độc Thiên Diệp ai biết, ai nghe. Ngươi có thể biết tên thành chủ Kỳ Phong thành, nhưng ngươi nhất định phải biết đại danh Độc Thiên Diệp, cho nên, dù già trẻ lớn bé, tất cả đều gọi nàng là phế vật A Cửu.

      Ở đây mười năm, Tiểu Thiên Diệp vẫn bị người ta khi dễ, vũ nhục. Thân là huyết mạch Mạc gia mà cuộc sống cơ bản cũng được đảm bảo, ràng 15 tuổi, lại nhìn giống như đứa trẻ 12, 13 tuổi, vàng vọt xanh xao, vừa nhìn biết dinh dưỡng đầy đủ. chỉ như vậy, đệ tử Mạc gia thường xuyên đánh nàng, bởi vì nàng làm Mạc gia mất mặt. Lần này là con của Mạc ngũ gia Kỳ Phong thành, cũng chính là con của ngũ cữu cữu, Mạc Liên và Mạc Cúc chạy đến tiểu viện của nàng, đánh nàng trọng thương rồi rời , khiến cho Tiểu Thiên Diệp “hồn về või tiên”.

      “Phế vật sao?” Độc Thiên Diệp khinh bỉ, hai mắt nhíu lại, khí thế bệ nghễ thiên hạ lộ ra, “Nếu ta nhập vào thân thể , vậy chúng ta cùng nhau sống tốt! Làm cho lũ người cười nhạo chúng ta mở rộng tầm mắt xem ai mới là cường giả ! Ta hoàn thành tâm nguyện của , tìm được cha mẹ , về sau, họ cũng là cha mẹ của ta.”

      Thân thể Độc Thiên Diệp khôi phục chút khí lực, cố gắng trở về phòng. Bây giờ gần tỗi, khối thân thể này tại quá yếu ớt, nàng muốn mất luôn cái mạng vừa mới nhặt về.

      - - - o0o - - -

      Độc Thiên Diệp nằm giường ba ngày, lúc đó chỉ có người đến thăm nàng. Mạc Phong, 13 tuổi, là đệ tử chi thứ, quần áo vải thô, làm người ta nhìn vào thực thư thái. là người duy nhất khi dễ Độc Thiên Diệp, cũng thường xuyên vụng trộm tiếp tế cho nàng. Nếu tiếp tế, phỏng chừng Tiểu Thiên Diệp sớm chết đói, sao có thể đợi đến lúc Độc Thiên Diệp xuyên qua.

      Có lẽ chuyện tỷ muội Mạc gia ẩu đả với Độc Thiên Diệp quá huyên náo nên bị cấm của. Mấy ngày nay cũng có người đến gây . Như vậy cũng thuận tiện cho Mạc Phong.

      “Mạc Phong, ta có thể uống cái này ?” Độc Thiên Diệp chán ghét nhìn chén thuốc đen tuyền. Có trời mới biết nàng ghét nhất chính là uống chén thuốc đắng này.

      Mạc Phong đem chén thuốc đặt vào trong tay Độc Thiên Diệp: “ được, bị thương nặng như vậy, uống thuốc sao khỏe lên được? Đây là do ta trộm lên sơn mạch Miễn Miễn hái đó. Ta biết thuốc này rất đắng, nhưng chúng ta lại có tiền. Nếu có, ta nhất định mua được đan dược, cũng cần uống cái này.”

      Nhìn vẻ mặt tự trách của Mạc Phong, Độc Thiên Diệp biết chống đỡ thế nào, ách, xem như là tiểu hài tử . Dù sao cũng là tốt cho vết thương, ánh mắt xụ xuống, tâm co lại, rối rắm uống hết thuốc.

      “Mạc Phong biết phân biệt thảo dược sao?” Độc Thiên Diệp cầm chén đưa cho Mạc Phong, hỏi.

      Mạc Phong dọn chén thuốc cùng bát cơm, cũng ngẩng đầu lên, “Trước kia, có lần bị bộn họ dánh bị thương, mời y sư, ta nhìn , kê thuốc như vậy, ta liền nhớ kĩ. nghỉ ngơi cho tốt , ngày mai ta lại đến.” xong, chạy đến cạnh cửa, quay đầu nhìn trái nhìn phải, xác định có người nào mới ôm rổ, mở cửa ra ngoài.

      Mạc Phong rồi, Độc Thiên Diệp tiếp tục nằm nghỉ. Mấy ngày nay, nàng luôn nhớ đến chuyện kiếp trước, nhớ đến cha mẹ chết, nhớ đến em và bạn trai phản bội. Điều này càng làm cho người lãnh tình như nàng càng dám dễ dàng tin tưởng vào người khác. Nhưng tiểu nam hài này, nhìn ánh mắt sạch , yên lặng hành động, quan tâm, chiếm được lòng tin của nàng.

      Lại nhớ đến Bách Lý Như Yên, biết nàng có đến cùng thế giới với mình hay .

      “Mặc kệ cậu ở đâu, tớ cũng nhất định tìm được cậu. Như Yên, chờ tớ !”
      Friendangel2727, Dion, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4

      ĐÂY LÀ CÁI GÌ?

      Sau mấy ngày uống thuốc, Độc Thiên Diệp tìm được niềm vui trong đau khổ. Mỗi lần uống thuốc, nàng nhất định muốn biết cái gì gọi là đan dược, đẻ về sau khi bị thương cũng lặp lại tình trạng đau khổ này nữa.

      Mạc Phong cho Độc Thiên Diệp biết, giống như bị ngoại thương, chỉ cần có đan dược phục hồi nhất phẩm, nhiều nhất là hai ngày, vết thuong lành lặn như cũ. Hiệu quả của đan dược rất tốt, nhưng rất quý, bởi vì muốn trở thành Luyện đan sư rất khó, Luyện đan sư luyện đan còn khó hơn.

      Muốn trở thành Luyện đan sư, đầu tiên phải là Huyễn sư, bởi vì luyện đan cũng cần có huyễn lực. Tiếp theo, phải có tinh thần lực tốt. Phẩm chất đan dược càng cao, khi luyện chế cần có tinh thần lực khống chế càng cao. Cuối cùng chính là thiên phú. Người có thiên phú, học tập tram năm cũng khó có thể trở thành Luyện đan sư.

      Đan dược được chia thành 12 phẩm. 1 – 3 phẩm là sơ cấp, người luyện chế được đan dược sơ cấp được xưng là Luyện đan sư sơ cấp. 4 – 6 phẩm là trung cấp, 7 – 9 là cao cấp, 10 – 12 là tông cấp. Phần lớn Luyện đan sư ở Huyền Nguyệt đại lục đều là sơ cấp cùng trung cấp, Luyện đan sư cao cấp chỉ có phần , Luyện đan sư tông cấp càng ít ỏi hơn, quốc gia có đến mấy người.

      Bởi vì Luyện đan sư rất ít, cho nên địa vị của luyện đan sư rất cao. Vì vậy, đại bộ phận các Luyện đan sư đều cao ngạo, rất ít người luyện đan cho người khác. Hơn nữa, những dược liệu, đan dược đều được gọi là phú quý đan, người bình thường căn bản có tiền mua.

      “Luyện đan a! Về sau có cơ hội cũng có thể học. có tiền cũng có thể bán đan dược kiếm tiền.” Độc Thiên Diệp nghĩ thầm.

      Người nào đó ra vẻ căn bản quên mất bản than là phế vật thể tu luyện huyễn lực.

      Bị Mạc Phong ép uống thuốc nhiều ngày như vậy, thương thế của nàng cũng tốt hơn nhiều, cử động hai tay cùng hai chân sắp bị phế bỏ, nàng có cảm giác như được sống lại.

      Rời giường, cầm lấy cái gương ngăn tủ, Độc Thiên Diệp lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của mình. lên trong gương là khuôn mặt trái xoan, mắt to, cái mũi khéo léo, đôi môi hình cung duyên dáng, ngũ quan rất đẹp, chỉ là làn da vàng vọt làm mất vẻ tinh xảo. Nhìn thân thể khô quắt của chính mình, ai, toàn thân dưới đều thể tiểu nha đầu sinh dinh dưỡng a! Bất quá như vậy cũng tốt, nếu lúc trước có thực lực, dung mạo xinh đẹp chính là phiền toái lớn.

      Trở lại giường, Độc Thiên Diệp ngồi theo cách của kiếp trước, bắt đầu xem xét thân thể của mình. Khí tụ bị bế tắc, kinh mạch gầy yếu, thân thể này kém đến nỗi thể kém hơn. Tiếp tục xuống, vào đan điền…

      “Hả? Đây là cái gì?” Đan điền căn bản trống rỗng lại nổi lơ lửng … ách, trứng gà?
      Nàng tụ tinh thần lực lại chỗ, nuốn nhìn thử quả trứng gà kia là cái gì. Hình dạng của nó giống như trứng gà, lại giống như ngọc trong suốt sang bóng, đụng phải tinh thần lực liền chậm rãi di chuyển.

      Độc Thiên Diệp cẩn thận hồi tưởng lại chút. Đan điền của nguyên chủ (chủ của than xác) quả có thứ này, vì vậy hẳn là theo linh hồn mình tiến vào. Nhưng trước kia nàng cũng có thứ này nha!

      “Chẳng lẽ là cái đó?

      Đột nhiên nàng nhớ lại, lúc nàng còn là linh hồn, mơ mơ màng màng, xuyên vào hư , trước mặt có cái gì đó lơ lửng phát sang, theo bản năng liền bắt lấy nó, sau đó liền mất ý thức. Lúc nàng tỉnh dậy thấy mình ở trong cơ thể của Tiểu Thiên Diệp.

      Độc Thiên Diệp đụng đụng… ách, trứng gà này.

      “Đây là vật phát sang đó? Sao lại là quả trứng gà? Chẳng lẽ thân thể mình bến thành gà mái? phải ảo như vậy chứ?”

      “Lão tử phải trứng gà, ngươi mới là trứng gà ! Cả nhà ngươi đều là trứng gà !” Ngay lúc mỗ nữ rối rắm suy nghĩ về trứng gà cùng gà mái, thanh non nớt vang lên.

      “Hả? Trứng gà còn biết sao?” Độc Thiên Diệp kinh ngạc.

      “Mẹ nó! cho ngươi biết, lão tử phải trứng gà !” Mỗ đản (đản: quả trứng) nỗi bão.

      “Vậy ngươi là cái gì? Sao lại giống như… ừm, trứng gà?”

      “Lão tử là Hỗn độn thiên châu! Từ khi thiên vẫn còn là mảnh hỗn độn, lão tử hấp thụ linh khí của trời đất, sinh thành linh trí. Hình dạng hỗn độn là như thế này, lão tử hấp thu tinh khí của nó, tự nhiên cũng biến thành bộ dáng này.” Mỗ đản nghiến răng nghiến lợi, rang là vì hình dạng của nó bị chê cười rất nhiều lần.

      “Vậy sao ngươi ở trong cơ thể ta?”

      “Hàng tỷ năm trước, Thần sáng thế tạo ra thập đại thần khí: Hiên Viên kiếm, Đông Hoàng chung, Bàn Cổ phủ, Luyện hồ, Hạo Thiên tháp, Phục Hy cầm, Thần Nông đỉnh, Động ấn, Côn Lôn kính và Nữ Oa thạch. Bởi vì chúng nó nghịch thiên qua mức, tụ lại chỗ khiến cho thiên địa hỗn loạn, ở lại nhân gian tạo nên tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), Thần sang thế muốn thần khí Ngài chế tạo bị phá hủy, cũng muốn thế giới nàng vất vả tạo nên bị phá hủy, liền đem lão tử chia làm hai bộ phận, đem thần lực cả đời chia thập đại thần khí phong ấn vào hai thân thể chúng ta, sau đó liền ném chúng ta vào gian vô tận. Ngại ném chúng ta vào hai gian cách biệt nhau song song nhau, khiến chúng ta thể gặp mặt. Lão tử lơ lửng ở gian vô tận hang tỷ năm, rốt cuộc cũng đợi được người, cho nên liền mượn linh hỗn của ngươi để ra ngoài. tại, linh hồn của ngươi cùng ta lien hệ với nhau, ngươi cũng thể ném ta về.” Mỗ đản cười đáng khinh, vì biện pháp thoát thân mình nghĩ ra mà cao hứng.

      “Hàng tỷ năm? Ngươi nhất định rất đơn !” Độc Thiên Diệp nghe tiếng cười của mỗ đản, trong long có chút đau long cho tiểu tử luôn miệng xưng lão tử này. đơn hang tỷ năm, phải ai cũng có thể chịu được, “Ngươi yên tâm, ta để cho ngươi đơn mình nữa.”

      Tiếng cười của mỗ đản im bặt, khinh thường hừ hừ, bất quá lại xoay chuyển nhanh hơn.

      “Bất quá, ta đến thế giới này lâu như vậy rồi, sao bây giờ ngươi mới bắt đầu chuyển động?” Mỗ đản lúc trước vẫn nằm yên hề động tĩnh.

      “”Ta mang ngươi ra khỏi gian vô tận, hao phí tinh lực, linh hồn ngươi nhập vào đây, ta liền ngủ say?”

      “Là ngươi mang ta đến thế giới này?”

      “Đương nhiên, trừ ta ra, còn ai có bản lĩnh ra khỏi gia vô tận? Ai có thể tìm cho ngươi thân thể thích hợp?” Mỗ đản nghêu ngao, giọng điệu đắc ý mười phần. Hắc hăc, trong trời đất bao la, chỉ có ta là lợi hại nhất.

      Độc Thiên Diệp biết nên khóc hay nên cười nữa, lắc lắc mỗ đản, bất đắc dĩ : “ Vậy ngươi cũng nên tìm thân thể tốt chút. Thân thể này có nguồn huyễn lực, thể tu luyện !”

      Friendangel2727, Dion, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :