1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu thư hắc báo - Trịnh Viện (10c+kết thúc)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TIỂU THƯ HẮC BÁO



      Tác giả: Trịnh Viện

      Convert: Ngocquynh520

      Editor: Ốc Vui Vẻ




      Giới thiệu:

      Ba chữ “Chu Ân Ninh” đủ để cung cấp tiếng cười sảng khoái cho xã hội thượng lưu.

      Lại , “Chuyện cười của nhà họ Chu” làm sao có thể xứng với “thiên tài của nhà họ Hắc”?

      Trong lòng Ân Ninh vẫn biết, hy vọng xa vời vào hôn ước này chỉ mang đến nhục nhã cho mình.

      Nhưng nếu như đến , chỉ làm bạn bè, có phải là có thể ở bên cạnh hay ?

      Hắc Diệu Đường ── đứa con thiên tài của nhà họ Hắc, phong lưu thành tính,

      Làm sao có thể vì hôn ước mà buông tha cả rừng rậm?

      ngờ này nhiều lần dùng diện mạo “Thuần khiết”, cố gắng quyến rũ .

      Mơ tưởng lợi dụng thâm tình và trẻ trung, muốn động đến lương tri của ──

      Đúng là ngu ngốc! Nên “hồn nhiên”, ngây thơ hay là ngu ngốc!

      Dám can đảm chọc vào , “bất hạnh” của bây giờ mới bắt đầu...............​
      Last edited: 2/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mở đầu:

      đáng !”

      “Đáng quá!”.

      là đáng ! Quả là đáng giống như công chúa Bạch Tuyết ──”.

      Mọi người loay hoay, xoay quanh ngồi salon, lên tiếng than , hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng trẻo mũm mĩm của bé, chỉ hận thể đưa tay véo cái.

      biết mình lấy được thương của người lớn, khuôn mặt trái xoan kiêu ngạo hất mặt lên, gương mặt búp bê lộ ra nụ cười “đáng ”, ngạo nghễ liếc mắt nhìn bé ngồi đối diện với mình, bé mập ── “Ơ, đến bé của nhà họ Chu ── tại sao lại mập như thế này?”. người phụ nữ mập ghét bỏ bé khác ngồi ghế.

      “Đúng vậy, bé mập này đúng là vũ nhục gene của cha mẹ nó! ngờ cha mẹ xinh đẹp ưu nhã như vậy lại sinh ra đứa con như thế này! Đột biến gene!”.

      “Xì, điều này có gì kỳ lạ? Bây giờ đều phổ biến ──”.

      “Phổ biến cái gì?”. Mấy người phụ nữ ở đây đều xúm vào hỏi.

      “Phổ biến việc nhận con nuôi!”.

      “Đúng vậy, làm việc tốt, mỗi ngày làm việc thiện à! Đứa xấu xí này có thể là đứa con nuôi của vợ chồng nhà họ Chu, ha ha!”. người phụ nữ mập khác che miệng cười.

      Những người phụ nữ này đều là những quý phụ có tiền nhất Đài Bắc, đều ở đây xấu bé sáu tuổi, miệng kia, mặt kia còn giống hơn những người bán hàng ở chợ.

      Chu Ân Ninh chính là đứa bé mập trong lời của những người phụ nữ đó. bé chỉ lặng yên ngồi ở ghế của mình, cái đầu cúi thấp, nhìn chằm chằm vào đầu gối được xếp quy củ.

      Cha , hôm nay là sinh nhật của chú.

      Cha mẹ của bé đường đến khách sạn, sau khi bé tan học liền ngồi xe thằng đến đây. Nhưng mà bây giờ bé hi vọng cha mẹ đừng đến, đến nghe được những lời khó nghe này... Bởi vì, mặc dù bé còn nhưng mỗi lời của các các dì ở đây, bé đều hiểu được.

      phải con của cha mẹ sao?

      “Nhưng mà tôi nghe , con bé xấu xí của nhà họ Chu này là vợ chưa cưới của con thứ hai nhà họ Hắc đấy!”, đột nhiên giọng toát ra, thần bí thầm.

      Hóa ra là người phụ nữ cả người “lấp lánh”, giống như con chuột châu đầu ghé tai với mọi người, cố gắng chuyện, tỏ vẻ bà ta biết nhiều thông tin.

      “Vợ chưa cưới?!”. người phụ nữ gầy như que củi, cất cao giọng thét chói tai. “Đùa gì thế! Chỉ là đứa bé sáu tuổi thôi mà, bà có lầm vậy?”.

      lầm đâu... Nghe trước kia ông Chu có ân với nhà họ Hắc, nên cháu của ông ấy mới được như vậy, mới có thể kiếm được cửa hôn với nhà họ Hắc”.

      “Tổn thọ quá! ngờ, vợ chồng Chu gia sinh ra đứa con xấu xí như vậy, lại có thể với cao tới nhà họ Hắc...... A a a a a──”.

      Bỗng nhiên tiếng thét chói tai vang lên, xuyên thủng màng nhĩ của những người phụ nữ ở đây ── “A ── con gián ──”.

      “A ── Rắn ── Aaaaaaaa ──”.

      Trong cuộc yến tiệc thượng lưu, náo loạn, những “quý phụ” đó chạy trốn thục mạng, sắc mặt nhăn nhó, chổng vó.... Loại nào cũng có.

      “Tiểu cường” bò loạn khắp nơi, con rắn xanh ưu nhã bò sàn nhà bóng loáng của khách sạn, truy đuổi con mồi cho bữa tối.... Mà bé bị ghét bỏ kia, trấn định ngồi ghế nhìn chằm chằm cảnh loạn. lúc sau, rốt cuộc bé cũng đứng lên, nhặt con rắn xanh đất, vuốt ve thương. “Tiểu Ái ngoan, em ăn no chưa?”, giọng trẻ thơ, mềm mại, “Ở đây chơi được, chúng ta bảo bác tài xế chở chúng ta về nhà nhé”.

      dám , con gián là do bé “phóng sinh” nhưng mà vẫn thủ thỉ với “con rắn” đáng sợ... Đến khi bé bỏ con rắn vào trong túi áo tất cả những “quý phụ” ở đây đều giật mình kinh hãi, nhìn chằm chằm “Tiểu quái vật”....

      Dù sao về nhà là tốt rồi, trong nhà chỉ có cha mẹ và Tiểu Ái, bọn họ nhất định làm cho ngực bé đau đau.... bé sáu tuổi suy nghĩ trong lòng.

      Vẻ mặt của bé bình tĩnh, dường như nhìn thấy những ánh mắt kinh hãi mà mọi người nhìn .... 6 năm qua, đây phải là lần đầu tiên bé bị hại. Chỉ cần “bạn bè” của cha mẹ nhìn thấy bé lần bị xấu lần.... Mặc dù chỉ là đứa bé, hiểu được nhưng bé có thể phân biệt được khí ác ý và thiện ý.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.2

      Ân Ninh nằm mơ cũng ngờ gặp được “vị hôn phu” trước của .

      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”.

      Lúc nấu mì tôm, lẩm bẩm hỏi mình. Kỳ quái hơn chính là, đến đây làm khách, sao lại giống như người làm, làm đồ ăn cho ?

      Khi bưng bát mỳ tôm lên tầng hai, chính cũng hoài nghi biết có phải suy nghĩ của có vấn đề rồi.

      “A, đồ ăn đến rồi”. Hắc Diệu Đường lật người xuống giường.

      Lần này lên giường đơn.

      “Mỳ ăn liền?”. Vừa nhìn thấy thức ăn trong bát, trợn mắt hét lên.

      “Ăn ngon lắm đấy! Tôi ăn mỳ của hãng này cũng hai mươi năm rồi!”. vô tình giới thiệu bát mỳ cho .

      Hắc Diệu Đường quệt miệng, hề che giấu ánh mắt nghi ngờ. nếm thử miếng, sau đó ăn say sưa ngon lành.

      “Ăn ngon ? xem, tôi lừa chứ”. Đề nghị của mình được khẳng định, có cảm giác ưu việt.

      nhìn , nghiêng đầu suy nghĩ. “ 20 tuổi rồi hả?”.

      “Ừ”. ngơ ngác đáp.

      Nhìn dáng vẻ của ăn từng miếng từng miếng mì, tự nhiên có cảm giác thỏa mãn.

      “Nhìn ra”. cười ái muội.

      ra tôi hai mươi tuổi lẻ ba tháng”. nghiêm túc.

      bĩu môi nhìn , từ chối cho ý kiến, tiếp tục ăn bát mì.

      “Hình như là rất rất đói?”.

      Nhìn ăn như hổ đói, nhịn được mà hỏi .

      “Ừ”. đáp tùy tiện.

      thể cho “tiểu quỷ” này biết, từ ngày hôm qua đến trưa ngày hôm nay, giường đại chiến 300 hiệp với Nina, đói từ lâu rồi! (=.=”)

      “Tôi còn có quà ăn vặt, có cần ?”. tốt bụng hỏi.

      “Đồ ăn vặt?”. Hắc Diệu Đường suýt sặc.

      Sau đó ôm bụng cười lớn.

      cười cái gì.....”. Ân Ninh bị làm cho mơ hồ.

      đến đây để chơi à?”. nhìn chằm chằm vào “người phụ nữ” hai mươi tuổi lẻ ba tháng, đùa cợt . “Nếu A Giới biết người giúp việc nhà cậu ta, lấy biệt thự cao cấp thành nơi vui chơi nhất định cảm thấy rất xót xa”.

      “Dù sao cũng gần như vậy!”. Ân Ninh lẩm bẩm.

      Dù sao , “làm loạn” ở đây, có khác gì nơi vui chơi đâu. Ân Ninh nghĩ.

      “Hả? cái gì?”. lại ăn miếng mì lớn.

      ”.

      Ân Ninh ngậm chặt miệng, yên lặng đứng cạnh giường, nhìn ăn xong bát mỳ ăn liền.

      “Đây là con rắn nuôi?”. để xuống cái bát , hài lòng hỏi.

      Con rắn ? “Ừ”. Ân Ninh trả lời.

      Đây là lần đầu tiên có người tiểu Ái là “con rắn ”.

      “Này”. Hắc Diệu Đường ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm nghiên cứu . “ hai mươi tuổi lẻ ba tháng, có bạn trai à?”.

      Ân Ninh sửng sốt. lúc sau, đỏ mặt lắc đầu.

      Hắc Diệu Đường nhếch mày. “Tôi cũng nghĩ vậy”.

      hỏi cái này làm gì?”. Ân Ninh cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên.

      có gì làm chứ sao”. lạnh nhạt đáp, trong con ngươi đen tối xẹt qua chút quỷ dị.

      Nhất thời trong phòng rất yên tĩnh, có chút lúng túng.

      “Vậy có muốn chút đồ ăn vặt ?”. Ân Ninh tùy tiện tìm đề tài hỏi .

      “Được”. nhếch môi, cười như cười nhìn chằm chằm vào .

      “Tôi có rất nhiều vị cho lựa chọn, có cà rốt, cà chua, còn có thịt bò bít tết, ngô rang, mù tạt….”.

      mỗi chuỗi dài, thao thao bất tuyệt kể ra khẩu vị mà mình mang đến.

      biết vì sao muốn ra khỏi căn phòng này sớm.

      Có lẽ vì thái độ bình dị gần gũi của , có lẽ vì thấy sợ Tiểu Ái, có lẽ là vì ăn mỳ ăn liền mà nấu. Dù sao so với người “tạp chí” mà biết có chênh lệch rất lớn.

      Dù sao, chỉ cảm thấy, người đàn ông nguyện ý chuyện với vượt quá mười phút, chỉ vậy mà thôi.

      Mặc dù, hề nhận ra là ai.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.3

      Trước khi Ân Ninh đến biệt thự, cũng biết ra Giang Giới chưa về đến Đài Loan.

      Ngày Ân Ninh đến biệt thự, cũng nhầm phòng. Nhưng mà căn phòng ngủ thứ hai từ dưới lên trong trí nhớ của thông với căn phòng cuối cùng, tại Hắc Diệu Đường ở đó.

      cách khác, nếu như khi phòng chưa được thông căn phòng của phải là căn phòng thứ ba.

      Mà căn phòng của ở cách phòng ngủ của Hắc Diệu Đường cái tường, hai phòng có chung ban công.

      Trước mắt, khách khứa đến ở căn biệt thự này ngoài và Hắc Diệu Đường, còn có đống oanh oanh yến yến lại.

      Mỗi buổi tối, Ân Ninh đều có thể nghe giọng đùa cợt của những người phụ nữ truyền từ cửa sổ sát đất ở ban công vào trong phòng.

      Đến buổi tối ngày thứ ba, rốt cuộc Ân Ninh nhịn được ra ban công, dò xét động tĩnh của phòng .

      Ân Ninh giống như tiểu tặc, nhàng ra ban công, núp ở ngoài cửa, dòm ngó người đàn ông và người phụ nữ bê trong rèm cửa... “Kỳ quái, ràng là nghe thấy thanh, tại sao lại thấy người....”. Ân Ninh tự lẩm bẩm.

      “Này, nhìn gì đấy?”. Giọng đàn ông vang lên sau lưng Ân Ninh.

      “Đương nhiên là chuyện hay rồi.... A.....a”.

      “A, a... thấy quỷ à?”. Hắc Diệu Đường nhìn rất kỳ lạ, ép vào góc tường.

      Ân Ninh kinh sợ nhìn chằm chằm. Tại sao lại ở ban công?

      “Sao thế? Lưỡi bị mèo ăn à?”. đùa giỡn , hai tay đè vào tường, chặn đường lui của .

      phải ở trong phòng sao?”.

      “Tôi… Tôi… Tôi… Tại sao tôi lại phải ở trong phòng?”. học cà lăm.

      Ân Ninh nhìn chằm chằm, lúc vẫn gì.

      “Sao thế, bé muốn nhìn trộm cái gì?”. nghiêng người, mặt cúi gần lại, nhìn thẳng vào đôi mắt thỏ.

      “Tôi hai mươi tuổi lẻ ba tháng”. phục .

      “A?”. nhếch môi. “Vậy có thể làm được chuyện kia rồi phải ?”.

      “Chuyện gì?”. ngơ ngác hỏi.

      “Chuyện này….”.

      Cái miệng của gần sát….! Ân Ninh dùng sức quay mặt , bởi vì thay đổi góc lớn nên cái trán của đập mạnh vào tường.

      “Đau quá….”.

      Vẻ mặt như đưa đám, xoa xoa cái trán sưng lên.

      “Ngốc!”. cười lớn.

      “Tại sao lại mắng tôi ngốc?”. Nhìn chằm chằm vào người đàn ông cười lớn, nghĩ thầm: phải do ta à?

      phải ngốc là cái gì?”. cười cười, vén rèm vào trong phòng.

      “Người phụ nữ đó đâu?”. Ân Ninh vào trong phòng, nhìn xung quanh.

      “Người phụ nữ đó?”. rót ly rượu, liếc mắt nhìn.

      “Chính là người phụ nữ vừa rồi trong phòng , còn rất lớn”. mở phòng tắm, cửa tủ treo quần áo, cẩn thận kiểm tra lần, giống như là người vợ bắt kẻ thông dâm vậy.

      “Sao thế? có hứng thú với ấy à?”. trêu .

      Ân Ninh sưng mặt. “, tôi chỉ cảm thấy mỗi tối đều rất ồn ào”.

      “Ở đây có rất nhiều phòng, căn phòng khác là được”.

      “Tôi muốn”. đáp lại rất nhanh.

      nhếch mày.

      “Bởi vì tôi quen ở đây rồi! Phòng của và của tôi vốn là hai phòng tách biệt!”. giải thích.

      bĩu môi. “Vậy buổi tối ngủ với tôi!”. đùa .

      Ân Ninh quay mặt chỗ khác, lảng sang chuyện khác. “Có phải có thói quen nhất định phải có người ngủ cùng ?”.

      phải”. nhìn .

      nghi ngờ nhìn , mặt viết: Tôi tin.

      “Phải sửa là, tôi có thói quen có phụ nữ ngủ cùng tôi”. nhếch môi.

      “Đây phải là loại bệnh à?”. tò mò hỏi .

      trợn mắt nhìn .

      “Tôi , về mặt tâm lý học, đây là chứng bệnh….”.

      “Này, tôi muốn ngủ…..”. đuổi .

      “Chờ chút! uống cái gì, tôi cũng muốn uống”.

      “Muộn lắm rồi!”. đứng trước mặt , khoanh tay trước ngực cảnh cáo.

      Hai ngày trước mới biết, tiểu quỷ cũng là khách ở đây.

      “Vậy chuyện phiếm với tôi, dù sao cũng ngủ”. đứng ở trong phòng , muốn .

      nhún nhún vai. “ tên là gì? Tôi thể lúc nào cũng gọi “này” được”.

      “Tôi… Tôi là Tiểu Ninh”.

      có phản ứng gì, Ân Ninh cố ý hỏi . “Vậy còn ?”.

      “Hắc Diệu Đường”. đơn giản, ngắn gọn, lười giải thích.

      “Vậy tôi có thể gọi là A Đường được ?”.

      “Tùy ”.

      cười hỏi . “A Đường, ở đây bao lâu?”.

      “Làm gì?”.

      “Có người quen ở đây, tôi thấy chán”.

      “Sau lễ mừng tôi ”.

      “Lễ mừng gì?”.

      biết à?”. hỏi.

      Ân Ninh lắc đầu.

      chung là đợi mấy ngày nữa A Giới về mới chơi”.

      “Oh….”. nghĩ, ở đây nhưng được mời.

      “Có muốn hay ?”. Đột nhiên hỏi .

      Ân Ninh do dự chút. “Tôi có thể ?”.

      Cúi đầu, tâm thấy thấp thỏm. Cái “lễ mừng” đó biết có những người nào đến, có người nhận ra .

      “Tất nhiên có thể”. nhếch môi cười, nụ cười bí hiểm. “Được rồi, vậy coi như là bạn của tôi”.

      Ân Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu, suýt bị trật cổ. “Bạn ?”. nuốt nước miếng cái, cảm giác khó khăn.

      “Ừ, có nguyện ý ?”.

      “Được, nhưng mà tôi có y phục nào cả….”. Mặt nóng lên, dường như có cách thở được.

      sao cả, mặc tùy tiện là được rồi”. .

      “Oh....”.

      “Này, tôi đói bụng”. vẫn quen gọi “này”.

      “Tôi nấu mỳ tôm cho ăn”. Ân Ninh trả lời ngay.

      “Được. Tôi muốn ăn vị chua”.

      “Chờ tôi ba phút là được”.

      chạy xuống tầng, thuận tiện mang vài gói đồ ăn vặt từ trong phòng mình.

      Lúc ở trong phòng bếp đun nước nóng, Ân Ninh nhìn chằm chằm nồi nước nóng ngẩn người.... ra rất muốn hỏi , có phải chỉ thích người phụ nữ “quanh co khúc khuỷu” hay ?

      trách được thích ....”. đậy nắp bát mỳ ăn liền.

      ! ở đây rất chán, chỉ vui vì có ở đây cùng ... chỉ vậy thôi!
      Chương 3.1

      Ân Ninh nghe quản gia Giang tối nay Giang Giới đến Đài Loan, lễ chúc mừng mà Hắc Diệu Đường tổ chức vào tối nay.

      Trong hành lý của chỉ có 101 bộ âu phục, Ân Ninh đứng trước gương nhìn trước nhìn sau vô số lần.

      Mặc dù Hắc Diệu Đường , có thể mặc tùy tiện nhưng Ân Ninh hi vọng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Ít nhất hôm nay phải tốt, muốn trở thành trò cười trong miệng người khác.

      Vì bữa tiệc buổi tối nay, người giúp việc trong biệt thự bắt tay vào công việc bố trí cho biệt thự. Mỗi người đều vội vàng công việc của mình nên ai rảnh để ý đến việc trưa nay hề ăn cơm.

      Nhìn chằm chằm người trong gương mặc áo đầm màu xanh dương, buộc tóc đuôi sam hai bên.

      Cái đầm xinh đẹp này là quà sinh nhật hai mươi tuổi mẹ mua cho , chưa dám mặc lần nào.

      Ân Ninh cầm mắt kính mũi xuống, sau năm giây lại đeo mắt kính về, chưa đến năm giây lại đưa tay gỡ mắt kính xuống, lại năm giây trôi qua quyết định đeo kính lại.... động tác như vậy làm liên tục trong 30 phút, cuối cùng Ân Ninh quyết định đeo kính mới tốt! bữa tiệc còn chưa bắt đầu té ở cầu thang, trở thành trò cười của mọi người.

      “Hóa ra là cũng có chút vóc người à?”. Hắc Diệu Đường đứng ở cửa phòng, huýt sáo chế nhạo .

      Ân Ninh xoay người, thấy Hắc Diệu Đường đứng ở cửa phòng của , đưa tay kéo kéo làn váy.

      tới từ lúc nào vậy?”. hỏi.

      “Từ lúc “chọn” kính, tôi đứng ở ngoài”. cười mà như cười .

      Khuôn mặt của Ân Ninh khẽ đỏ lên, ngờ bộ dạng lúc do dự bị nhìn thấy.

      ra đeo kính nhìn cũng đẹp mắt”. .

      “Có ....”.

      Nghe như vậy, lại muốn bỏ kính xuống.

      “Này, xuống tầng à?”. muốn , làm tốn quá nhiều thời gian.

      “A, được....”.

      vội vàng bỏ kính xuống.

      Giang Giới về chưa?”. đứng ở đầu cầu thang hỏi Hắc Diệu Đường.

      “Cái tên A Giới đó, chắc chết dí ở nước Mỹ rồi”. suy nghĩ rồi .

      “Ah?”. Ân Ninh đứng ở đầu bậc thang.

      Sắc mặt của Hắc Diệu Đường rất khó coi.

      Tên kia! Đột nhiên gọi điện cho , rằng đến lễ chúc mừng, còn vui vẻ “cảnh cáo” rằng tối cậu ta tặng “quà tặng” đặc biệt!

      “Mặc kệ tên kia, xuống trước rồi !”. bất mãn , thẳng xuống bậc cầu thang.

      Tên A Giới ngu ngốc đó, dạo này rất khả nghi! Đầu tiên là đưa đến cái biệt thự chả có gì vui này, sau đó về Đài Loan mà chẳng thấy bóng dáng đâu. biết cậu ta giở trò quỷ gì?

      Ân Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng của xuống cầu thang, đứng ở cầu thang tầng hai, do dự dám bước ... Ân Ninh đứng tầng nhìn xuống, vài bậc cầu thang cũng giống như là cái bẫy với ! Bây giờ rất hối hận vì mang kính... Đột nhiên Hắc Diệu Đường quay đầu lại. “ dừng lại làm gì?”.

      “Tôi.... tôi.....”. muốn ....

      Bởi vì như vậy rất ngu ngốc!

      Thấy vẫn đứng ở đầu cầu thang, nhếch mày, sau đó nhấc chân quay lại.

      thôi”.

      đưa tay nắm chặt lấy bàn tay của .

      Lúc này, Ân Ninh nín thở.

      Lúc này, thấy may mắn vì quyết định mang kính của mình.

      “A Đường”.

      Dưới tầng có rất nhiều khách, nhưng hơn nửa là những người đàn ông và những người phụ nữ xinh đẹp mà biết.

      Hắc Diệu Đường vừa kéo Ân Ninh xuống đến tầng , giọng mềm mại của phụ nữ.

      “A Đường, sao đến tìm em?”. đến trước mặt Ân Ninh và Hắc Diệu Đường, ánh mắt giận hờn nhìn chằm chằm vào Hắc Diệu Đường.

      Người phụ nữ này những có vóc người làm người khác phải ghen tỵ mà khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cũng hết sức xinh đẹp.

      “Tôi rất vội”. Bị buộc phải giải thích, Hắc Diệu Đường trả lời qua loa.

      “Vậy đến Đài Loan sao với em”. Sầm Tinh Tinh nhìn Ân Ninh cái, sau khi xác định bộ dạng của Ân Ninh phải là đối thủ của , giọng của càng thêm kiều mỵ.

      “Vì sao tôi lại phải cho ?”. cười lạnh với người phụ nữ chất vấn liên tục.

      Sầm Tinh Tinh là người quen được khi đến khách sạn của A Giới hồi còn ở Mỹ, qua đêm quấn chặt lấy , bây giờ còn đuổi theo sang cả Đài Loan. Tối nay A Giới xuất , rất khả nghi! nghi ngờ Sầm Tinh Tinh chính là quà tặng đặc biệt mà A Giới tặng cho . Nếu làm sao người phụ nữ này biết đến Đài Loan!

      “Steven, vô tình!”. ta gọi tên của Hắc Diệu Đường ở Mỹ, u oán nổi giận.

      “Vậy sao?”. Hắc Diệu Đường bĩu môi. “Vậy đổi người đàn ông khác là được, đừng đến quấn lấy tôi nữa!”.

      Hắc Diệu Đường kéo Ân Ninh kinh ngạc, xoay người muốn , Sầm Tinh Tinh cố ngăn trước mặt bọn họ.. “A Đường, thay đổi rồi”. trợn mắt nhìn Ân Ninh cái, đôi mắt xinh đẹp giận dữ. “Là vì người phụ nữ tầm thường này à? thể nào! cần đưa ta ra làm bia đỡ đạn!”.
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3.2

      “Tránh ra”. lười giải thích.

      “Em tránh, trừ khi cho em lời giải thích”. Sầm Tinh Tinh cố chấp .

      “Làm sao lại cố chấp như vậy! Tôi muốn đổi người cũng cần phải giải thích với !”.

      ...”.

      “Xin lỗi”. khí căng thẳng làm Ân Ninh cảm thấy ngạt thở, nhịn được nữa, muốn giải thích phải là người mà đối phương nghĩ. “ ra hiểu lầm rồi, chuyện phải như nghĩ đâu, tôi cũng phải ──”.

      ấy chính là bạn của tôi”. Hắc Diệu Đường đột nhiên cầm chặt tay của Ân Ninh, tay kéo vào trong ngực, ôm chặt vào trong vòng tay. “Nếu như muốn nghe ── tôi vui vẻ với người mới, như vậy hài lòng chưa?”

      Ân Ninh ngẩn ra, nghi ngờ ngửa mặt lên nhìn .... nhìn được gì từ khuôn mặt lạnh lùng của .

      thể nào, em biết lừa em! thể nào thích loại con này ── người phụ nữ xấu xí!”. Sầm Tinh Tinh căm ghét trừng mắt nhìn Ân Ninh, quan sát với vẻ khinh thường.

      Trong nháy mắt, sắc mặt Ân Ninh trở nên tái nhợt.

      cúi đầu thấp. Giờ phút này chỉ hy vọng mình biến mất khỏi trái đất.

      chuyện khách khí !”. Hắc Diệu Đường híp mắt.

      “Chuyện là như vậy! Ai cũng biết Hắc Báo chỉ thích mỹ nhân!”. Sầm Tinh Tinh cố tình cao giọng, giọng sắc bén làm mọi người trong phòng đều nhìn về phía này. “Từ trước đến nay chỉ ăn những bữa tiệc lớn, ngay cả điểm tâm cũng ăn. ta là cái gì? Chỉ là thức ăn vụn mà thôi! chỉ lợi dụng ta để làm nhục em, ai tin ──”.

      “Đủ chưa?”. Giọng Hắc Diệu Đường lạnh nhạt, nhưng lại nở nụ cười lạnh.

      “Em chưa xong ──”.

      “Nghe cho đây!”. buông Ân Ninh ra, đột nhiên bắt lấy cánh tay của Sầm Tinh Tinh, bóp chặt. “ tình tôi nguyện, đừng mơ mộng hão huyền muốn quấn lấy tôi. có bản lĩnh chơi theo tôi còn nếu như vẫn hậu quả tự nhận lấy”.

      hạ giọng gằn từng câu từng chữ, tỏ vẻ uy hiếp ta rất ràng.

      Sầm Tinh Tinh tin, cười khiêu khích . “ định thế nào....”.

      “Thế nào à?”. cười lạnh, thản nhiên như có việc gì. “Ở Mỹ, làm cho người phụ nữ biến mất, phải là việc khó”.

      Sầm Tinh Tinh trợn mắt.

      Mặc dù ở Mỹ, cha mẹ cũng là người có máu mặt ── nhưng hiểu rất nên trêu vào Hắc Diệu Đường của nhà họ Hắc. Bởi vì nhà họ Hắc có thể lũng đoạn thị trường dầu hỏa ở Mỹ, chắc chắn sau lưng có “thế lực đen” hỗ trợ.

      “Ực....”. Sầm Tinh Tinh nuốt ngụm nước bọt, đột nhiên ta cảm thấy sợ hãi, cổ họng ta thể thốt ra chút thanh nào.

      ta cho rằng với sắc đẹp của mình, ta có thể làm cho Hắc Diệu Đường hồi tâm chuyển ý. Nhưng ta ngờ lại dùng người phụ nữ xấu xí làm người tạm thời ── Đây chính là việc làm cho ta cảm thấy cam lòng.

      “Cút ngay”. Giọng của Hắc Diệu Đường rất , nghe giống như lời ngon ngọt của người đàn ông. “Về sau nếu như nhìn thấy tôi nhớ, cút càng xa càng tốt!”.

      Sầm Tinh Tinh ngậm chặt miệng lại, toàn thân ta phát run... Lúc trước khi ta si mê Hắc Diệu Đường, ta biết , người đàn ông nắm giữ tiền bạc và quyền lực đen này, khi giải quyết công việc bao giờ nương tay cho bất kì ai.

      Sầm Tinh Tinh ý thức được ngu xuẩn của mình, sợ hãi lui lại hai bước ── ta thể chọc được người đàn ông này!

      Dưới ánh mắt của nhiều người, đột nhiên Sầm Tinh Tinh xoay người, hoảng hốt chạy xuyên qua đám đông, chạy vọt ra khỏi phòng tiệc.

      “A Đường! Cậ hù dọa con như vậy là tốt đâu nhé!”. người đàn ông tuấn bưng ly rượu tay, cả người dựa vào quầy rượu, đùa giỡn .

      Hắc Diệu Đường híp mắt, sau khi nhìn ràng là ai , tức giận hỏi: “ phải là cậu ở Nhật Bản sao?”. đến bên cạnh bạn tốt.

      “Có người cho tớ biết là tối nay đến tham gia lễ chúc mừng được xem chuyện hay, quả đúng là như vậy”. Lợi Nhân Tuyển cầm ly rượu lên, nếm mùi vị của rượu nguyên chất, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đen xì của bạn.

      “Thế nên cậu mới đến đây? Rốt cuộc A Giới giở trò gì vậy?”. Hắc Diệu Đường mắng.

      “Cậu tự hỏi cậu ta xem, dạo này cậu ta rất kỳ quái!”. Lợi Nhân Tuyển cười .

      Hắc Diệu Đường nhếch mày.

      “Gần đây cậu đổi vị chuyển sang ăn chay rồi à?”. Lợi Nhân Tuyển nhíu mày, ánh mắt đùa giỡn liếc nhìn Ân Ninh đứng cách đó xa. “ kia là ai?”.

      Hắc Diệu Đường bĩu môi từ chối cho ý kiến.

      “Cậu cẩn thận đấy, cậu muốn đùa giỡn với ai đùa giỡn nhưng mà thiếu nữ ngây thơ như thế này, cậu nên dây vào tốt hơn”. Lợi Nhân Tuyển cảnh cáo bạn tốt.

      Hắc Diệu Đường nhếch môi. “Ngay cả cậu cũng nghĩ rằng tớ có hứng thú với ấy sao?”.

      Án mắt Lợi Nhân Tuyển nhìn về phía đứng mình giữa mọi người, từ từ lui về phía cầu thang, gương mặt tái nhợt của tràn đầy kinh hoảng.... “ tóm lại, cậu nên cẩn thận chút”. Lợi Nhân Tuyển cảnh cáo bạn tốt lần thứ hai.

      “Chậc chậc, A Tuyển, từ khi nào cậu lại bắt đầu nhiều như phụ nữ vậy?”. Hắc Diệu Đường nghĩ vậy, bước khỏi chỗ của bạn tốt.

      nhìn thấy, Ân Ninh muốn trốn khỏi phòng tiệc ── “Này!”.

      gọi bước lên tầng.

      Cả người Ân Ninh cứng lại, đứng im ở cầu thang.

      đâu vậy?”. đuổi theo và hỏi.

      “Tôi.... tôi muốn lên tầng”. Ân Ninh quay đầu lại, cười tươi nhìn .

      nhìn chằm chằm , lúc sau mới : “Xin lỗi vì lợi dụng ”.
      Chương 3.3

      sao, dù sao cũng cách này cũng rất hữu hiệu”. Nụ cười môi rực rỡ giống như cảm thấy gì cả. “Nếu như lần sau còn cần dùng đến chiêu này, cứ tiếng với tôi là được”.

      để ý việc tôi lợi dụng để thoát khỏi người phụ nữ kia à?”. nhíu mày hỏi.

      “Để ý việc đó làm gì? Tôi cũng phải là đứa ngốc”. nhìn trái nhìn phải rồi . “Đúng rồi, tôi rất đói bụng. có muốn ăn bát mỳ ăn liền , tôi làm cho bát!”.

      “Mỳ ăn liền?”. sửng sốt. “Tối nay có rất nhiều món ăn ngon, tôi cần ăn mỳ ăn liền”.

      “A, đúng vậy....”. cười cười gãi đầu, cầm lấy mái tóc đuôi sam của mình.

      “Xuống tầng , ai đến quấy rầy chúng ta nữa!”. . Ánh mắt nghiên cứu nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của .

      cần đâu, ở đây toàn những người mà tôi quen biết, cứ xuống dưới chơi là được rồi”. Ân Ninh nhàng .

      xuống dưới?”.

      “Ừ”.

      thấy đói bụng à?”.

      phòng của tôi còn rất nhiều đồ ăn vặt”.

      nhún nhún vai. “Tùy vậy”.

      “Vậy cứ chơi vui nhé, tôi lên tầng ngủ trước đây!”. Ân Ninh cười hì hì, vẫy vẫy tay với .

      Sau khi xoay người, nụ cười vui vẻ mặt biến mất.... có cảm giác đau đau ở ngực.

      Mặc dù cố gắng để mình biến thành trò cười của mọi người nhưng mà tối nay vẫn giống như thằng hề làm trò cười trước mặt .... Mặc dù biết câu vừa rồi với người phụ nữ kia, là bạn của ── phải là lời nghiêm túc của .

      Nhưng lợi dụng cũng được... biết vì sao thích cảm giác khi nghe được những câu đó.... Cho dù đó chỉ là ảo giác hạnh phúc.
      ~~~~~~~
      Cho đến tận hai giờ sáng, tiếng nhạc ở tầng dưới mới chấm dứt.

      Mặc dù Ân Ninh về phòng sớm nhưng giường lăn qua lộn lại, thể nào ngủ được. vẫn nghiêng tai lắng nghe, chờ đợi “bạn cùng phòng” ở bên cạnh trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

      Cho đến gần ba giờ sáng, rốt cuộc Ân Ninh cũng đợi được đến lúc căn phòng của Hắc Diệu Đường vang lên tiếng mở cửa.

      Đợi khoảng mười phút, tối nay hề nghe thấy bất kỳ thanh “quỷ kêu” của người phụ nữ nào.

      nhàng nhảy xuống giường, đến ban công, tự với chính mình: chỉ liếc mắt nhìn xem có ngủ thiếp thôi.

      còn chưa ngủ à?”.

      ngờ vừa mở cửa sổ sát đất của ban công bị Hắc Diệu Đường đứng ở ban công bắt quả tang.

      “A, đúng vậy....”.

      Ân Ninh cúi thấp đầu, chột dạ trả lời.

      nhìn thấy cầm điếu thuốc, ánh mắt thâm trầm có chút kỳ quái.

      “Còn sao? Tại sao muộn như thế này mà còn ngủ? Đứng ở đây làm gì?”. tùy tiện tìm đề tài với .

      “Tôi nghĩ, lần này đến Đài Loan đúng là thừa”. trả lời.

      Ân Ninh ngẩn người, chỉ tùy tiện hỏi câu thôi ngờ lại nhận được câu trả lời này.

      “Tại sao?”. hỏi.

      sao cả, dù sao cũng là lãng phí thời gian”. Ánh mắt của thâm trầm.

      Bình thường rất ít khi chuyện nghiêm chỉnh với , lần đầu tiên thấy nghiêm túc như vậy.

      “Nhưng mà ít nhất cũng biết tôi....”. cười. “Như vậy, dù thừa nhưng ít ra cũng có xíu thu hoạch khi đến Đài Loan chứ, đúng ?”.

      cười. “Biết làm được cái gì?”.

      “Ý của là gì?”. Ân Ninh sững sờ hỏi lại .

      “Biết nhưng thể hôn , thể ôm , thể đụng vào lại càng thể lên giường với ”.

      Khuôn mặt tươi cười của Ân Ninh cứng đờ, đôi mắt trừng lớn, nhìn giống như vừa khóc vừa cười.

      “Dọa !”. cười to khi thấy bộ dạng ngốc nghếch của .

      Dưới bầu trời đêm, Hắc Diệu Đường chú ý đến khuôn mặt của đỏ lên.

      bĩu mỗi, dập điếu thuốc tay. “Tôi cho biết, ra trong vòng ba tháng này tôi nên trở về Đài Loan”.

      Ân Ninh hiểu, nhìn chằm chằm vào , chờ tiếp.

      “Tôi thích cam kết với phụ nữ, thế nhưng, “chuyện lớn” cả đời của tôi lại do tôi quyết định ── Ông tôi thay tôi cam kết với người phụ nữ”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :