1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tiểu Thư Bình Tĩnh - Lạc Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      Tiểu Thư Bình Tĩnh


      Tác giả : Lạc Tiểu Thất

      Công ty phát hành:Limbooks

      Nhà xuất bản :NXB Văn Học

      Ngày xuất bản : 03/2014

      Chup pic : Ginnie

      Type : Ginnie


      Giới thiệu
      Vạn Tuế là vị bác sĩ trẻ tuổi, đẹp trai, lạnh lùng. Vẻ đẹp của khiến bất kì nào gặp cũng phải sững sờ chiêm ngưỡng. Nhưng ko thích điều đó. coi thường tất cả những đó. Từ , ko thích và ko gần gũi với phụ nữ. Khi làm bác sĩ, ngày ngày tiếp xúc với trẻ con, chứng kiến cảnh bố mẹ chúng cãi vã, đổ lỗi cho nhau vì tật bệnh của con, càng ngao ngán, và ko mảy may nghĩ, 1 ngày nào đó mình lấy vợ sinh con. Đạm Dung là có nhan sắc ở cỡ “thường thường bậc trung”. Tính tình điềm đạm, lúc nào cũng ung dung, đủng đỉnh, dù nước đến chân cũng vẫn “bình chân như vại”, chờ đợi mọi việc diễn ra theo đúng… trình tự. Chính vẻ điềm tĩnh, thờ ơ của trước mọi việc xung quanh, trong đó có cả thờ ơ trước nhan sắc “mỹ miều” của chàng bác sĩ họ Vạn lại là điểm đặc biệt khiến thể đặt vào đám con tầm thường khác.

      sắp đặt của số phận, đúng thời điểm ngôi nhà mới của hoàn thành bị rơi vào tình thế tứ vô thân, buộc phải tìm ngôi nhà thuê khác trong khoảng thời gian rất gấp, trong khi công việc của lúc ấy bận rộn, ko có đến 1 phút nghỉ ngơi, mà lí do bận rộn, 1 phần cũng là vì công việc trang trí nội thất cho nhà . Đúng lúc ấy, cũng cố tìm lí do để ngăn cản việc em hay gây rắc rối Vạn Quý Phi đến ở cùng. Thế là, “mời”, mà thực ra là ép dọn đến ở. Bao quanh câu chuyện là khí hài hước. Cái hài toát lên từ đối lập giữa vẻ điềm tĩnh, thờ ơ đón đợi mọi việc xảy đến với quan tâm ân cần, nồng nàn, da diết của chàng tâm lý thất thường “sáng nắng, chiều mưa, trưa gió ”. Hài trong các tình tiết, hành động, tính cách của tất cả các nhân vật trong truyện, thậm chí, đến tên nhân vật cũng hài: Vạn Tuế (Vạn Tuế Gia), Vạn Quý Phi, Vạn Nhân Ái… Đọc câu chuyện, có lúc cười đến chảy nước mắt, có lúc rưng rưng lệ trước những dằn vặt, đơn của nhân vật, có lúc thấy ấm áp cõi lòng vì tình cảm và quan tâm ân cần mà tất cả các nhân vật dành cho nhau.
      Last edited by a moderator: 9/12/14

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Type : Ginnie
      Chương 1
      “Chị Đạm Dung, Quân gọi chị vào đấy.” Tiểu Thiệu – nhân viên văn thư gõ cửa phòng thiết kế rồi vẫy tay gọi Đạm Dung ngồi thu lu trong góc.

      Đạm Dung chậm rãi ngẩng đầu lên, bình thản gật đầu, điềm đạm như cái tên mà cha mẹ đặt cho . Sau khi Tiểu Thiệu rồi, Lý Tam Kiếm – nhân viên thiết kế ngồi ở đầu bên kia của lối liền trượt ghế lại hỏi: “Đạm Dung, biết có phải sếp lại giao việc nhỉ? Cha mẹ ôi, trong tay tôi có ba căn hộ rồi!”

      Ông sếp mà Lý Tam Kiếm nhắc tới tên là Dư Thái Quân, là ông chủ của Công ty Thiết kế Trang trí Nội thất Tinh Thái mà Đạm Dung làm việc, đồng thời cũng là sư huynh học khóa .

      Đạm Dung buông buốt chì xuống, chỉ vào tờ giấy note ghi tên công trình dán tấm bảng trước bàn làm việc: “, hai, ba, bốn...”

      “Thôi! Tôi biết rồi. Haizz, tối lại phải làm thêm giờ, người tôi ca thán nửa tháng nay rồi, muốn xem bộ phim mà mãi chẳng có thời gian.” Lý Tam Kiếm lại trượt ghế đầy vẻ oán thán về chỗ của mình, miệng vẫn cằn nhằn khôn nguôi.

      Đạm Dung gì, khi còn học đại học, đến đây làm thêm. Sau khi tốt nghiệp, chính thức trở thành nhân viên thiết kế của công ty, tính đến nay cũng được hai năm rồi.

      Quy mô công ty lớn lắm. Phòng thiết kế, ngoài và Lý Tam Kiếm làm về mảng trang trí nội thất gia đình, còn có Vương Duyệt phụ trách thiết kế nội thất cho nhà máy, công trường. Ngoài ra còn có hai người nữa, người là Mã Quốc Minh chuyên về đồ họa, người kia là Triệu Khải, phụ trách về phối cảnh.

      Cuối năm là thời điểm bận rộn, công ty nhận hết công trình này đến công trình khác. Khối lượng công việc gia tăng, phàn nàn, ca thán là điều tất yếu. Tuy nhiên, lương bổng có mối liên quan chặt chẽ với công trình, làm nhiều lương nhiều, có thể làm, nhưng đừng mở miệng than thở thấy tiền đâu.

      Từ lâu quen với công việc bận rộn, gấp gáp như thế này, làm thêm giờ đến nửa đêm là chuyện thường ngày ở huyện. May mà vốn là người bình chân như vại, mình học hành, làm việc, sinh sống ở thành phố M, ít mối quan hệ xã giao, bình thường cũng chẳng có chương trình giải trí gì, ngoài việc ngủ ra, thời gian còn lại đều cống hiến cho công ty.

      Đạm Dung thu dọn đồ đạc bàn, lúc ngang qua Lý Tam Kiếm, vẫn nghe thấy chàng càm ràm luôn miệng. Đạm Dung liền nhấc điện thoại bàn, đưa sang rồi gọi biệt hiệu của cậu ta: “Tam Tiện”. 1

      1. Hai tên “Tam Kiếm” và “Tam Tiện” đều có cùng cách phát .

      “Gì vậy?” Lý Tam Kiếm ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.

      “Gọi điện thoại cho ông bô ông !”

      “Gọi điện cho ông bô tôi làm gì?” Quê Lý Tam Kiếm nằm ở vùng núi xa xôi thuộc tỉnh khác, sao tự nhiên lại bắt cậu gọi điện thoại về nhà?

      Đạm Dung đứng ngay ngắn, thủng thẳng đáp: “Ông bô ông chẳng là Lý Cương 2 còn gì?”

      2. Tháng 10-2010, gần Đại học Hà Bắc (Trung Quốc) xảy ra vụ tai nạn giao thông. Hai nữ sinh viên bị xe đâm và kéo lê mấy mét. Cả hai được đưa đến bệnh viện câp cứu nhưng người tử vong, người được cứu sống. Tài xế gây ra vụ tai nạn này là Lý Khởi Danh, khi xảy ra tai nạn, ta hùng hồn tuyên bố: “Có giỏi cứ mà tố cáo tôi, ba tôi là Lý Cương.” Lý Cương vốn là Phó Giám đốc Sở Công an thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc. Từ đó trở , “ba tôi là Lý Cương” là câu dùng để mỉa mai con em lãnh đạo cấp cao ỷ vào quyền thế của gia đình để làm càn.

      “Phì!” Ba người còn lại trong phòng thiết kế đều phì cười, Triệu Khải cười ngặt nghẽo, suýt bổ nhào xuống đất. Cậu ta vừa cười vừa la: “Tam Tiện, vụ này hay đấy! Ba ông là Lý Cương ông phải làm thêm giờ nữa, chậc chậc, GATO quá!”

      “Vớ vẩn!” Lý Tam Kiếm mặt đỏ bừng, giật lấy điện thoại tay Đạm Dung đặt về chỗ cũ, nhưng chàng cũng giận vì quá quen với giọng điệu tưng tửng này của .

      Đạm Dung lắc đầu, khuôn mặt trắng ngần cũng có nét rất sành đời.

      rời phòng thiết kế, sang phòng giám đốc, gõ cửa, giọng đàn ông sang sảng vọng ra: “Vào !”

      Đạm Dung liền đẩy cửa bước vào: “Huynh tìm muội có việc gì vậy?”

      Dư Thái Quân ngẩng đầu lên ra hiệu mời ngồi xuống, hai tay khoanh lại đặt bàn, rào trước đón sau: “Dạo này bận quá hả?”

      Đạm Dung liếc chàng cái rồi : “Sư huynh cứ thẳng vào chủ đề chính .”

      Bị vạch trần, Dư Thái Quân cũng ngại ngùng mà chỉ lắc lư cái đầu than: “Sư muội ngày càng mất vẻ đáng .” 5 năm trước quen Đạm Dung, tính như vậy, đúng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”.

      “Sư huynh, trước những hành vi cứ cách hai, ba ngày lại vờ lấy danh nghĩa quan tâm để đùn việc sang cho người khác của ngài, tôi còn cảm giác gì nữa, lần sau ngài nên đổi cách tiếp cận hơn nhỉ?”

      “Sư muội, làm nhiều hưởng nhiều. Huynh cố gắng giúp muội kiếm của hồi môn mà.”

      Đạm Dung liền lườm Dư Thái Quân rồi đốp lại: “Huynh nghĩ ngày ngày tôi bán thân cho công ty thế này mà có cơ hội lấy chồng à?”

      “Sao vậy? Lo ế hả?” Khuôn mặt Dư Thái Quân lộ vẻ ranh mãnh: “Cũng phải thôi, gần 24 tuổi đầu rồi, cũng phải tìm nơi tìm chốn thôi. Huynh có thằng em họ ổn lắm, để huynh bảo sư mẫu giới thiệu cho muội!” Mẹ Dư Thái Quân rất quý Đạm Dung, khen điềm đạm, nhắng nhít như đám con thời nay, bà cũng từng có ý định vun vào cho bọn họ.

      Đạm Dung chớp chớp mắt, bình thản : “ ngờ nhà tư bản ác nghiệt như huynh, đến của hồi môn của muội cũng chịu buông tha.”

      “Chậc chậc, đây gọi là thóc đâu mà đãi gà rừng.” Dư Thái Quân nheo mắt lắc ngón tay, thực thể lý giải tại sao nàng biết tỏng mấy trò mèo của mình. bé này mới hơn 23 tuổi, xinh xắn, dễ thương, đáng lẽ ở độ tuổi nhí nhảnh, lém lỉnh, nhưng nàng lúc nào cũng tỏ ra điềm đạm, già dặn trước tuổi. hề dễ thương chút nào.

      “Cũng được thôi, thế huynh phải để muội kiếm đầy túi .” Thực ra muốn kiếm được khoản tiền kha khá rồi du lịch, vác ba lô lên, lang thang tứ xứ vốn là mơ ước của .

      “Dung Dung, cuối cùng muội cũng hiểu ra vấn đề! Tình chỉ là phù vân, chỉ có tiền bạc mới làm cho ta ấm bụng. Thôi sang đây mà xem, có công trình mới, chịu khó làm nhé.” Dư Thái Quân liền lấy ngay cuốn catalogue địa ốc ra.

      Đạm Dung cầm lên xem: “Nhà to vậy hả?”

      “Ừ, gần 200 mét vuông.” Dư Thái Quân gật đầu hưởng ứng rồi ghé sát với vẻ lấy lòng: “Chủ nhà là bác sĩ, trạc tuổi huynh, còn độc thân, nhà này để ở đấy!”

      “Độc thân, nhà này để ở hả?” mình ở trong căn nhà 200 mét vuông có xa xỉ quá ? Tội nghiệp cho , mình chui trong căn phòng chỉ được khoảng 10 mét vuông, đúng là xã hội tư bản có khác, chênh lệch giữa con người với con người quá lớn.

      “Đúng rồi, độc thân 100%! Hơn nữa lại đẹp trai tuyệt vời luôn!” Dư Thái Quân tay nắm thành nắm đấm, vẻ mặt mơ màng: “Môi đỏ răng trắng, quốc sắc thiên hương, ngắm mà biết chán.”

      Hóa ra là gã đàn bà, Đạm Dung than thầm. Nhìn vẻ mơ mộng, ngất ngây của sư huynh mà thấy tiếc làm sao, từ trước đến nay sư huynh vẫn thích kiểu đó, bác Dư mong có con dâu đến nỗi sắp biến thành hươu cao cổ rồi. “Có cầu gì ?”

      Dư Thái Quân lại quăng tấm card visit xuống: “Muội cứ trực tiếp liên hệ với chàng ta nhé.”

      Đạm Dung liếc nhìn tấm card visit: Vạn Tuế, Phó Chủ nhiệm khoa, Bệnh viện Đông Tây y kết hợp Thành phố M. Chức vị tồi, thảo nào mà có nhà to như vậy, nhưng thời nay bác sĩ đều thất đức cả.

      Cầm danh thiếp và cuốn catalogue lên, Đạm Dung đứng dậy về phòng, ra đến cửa lại bị Dư Thái Quân gọi giật lại: “Dung Dung, đây là bạn thân của huynh hồi , nên muội theo sát công trình này nhé? Nếu có trở ngại gì muội cố gắng ha!”

      Đạm Dung cau mày đầy vẻ thắc mắc, có trở ngại gì chứ? Nghe có vẻ như đối phương là tay rất rắc rối phải. “Vị khách này khó chiều lắm sao?”

      “À ! phải thế! Muội cũng biết là con người đôi khi cũng có cầu cao, muội cứ rộng lượng chút là được, huynh tin vào khả năng của muội! Thôi , nghe là cũng muốn làm gấp, đợi lát nữa rồi gọi điện thoại cho cậu ấy.”

      Đạm Dung ngoái lại nhìn Dư Thái Quân, chàng vẫy tay đuổi khéo, mặt tỉnh bơ. Chắc chắn là có ý đồ gì đó, quay về phòng thiết kế, mấy người kia đều ăn cơm. Đạm Dung về bàn mình rồi móc tấm danh thiếp đó ra và bấm số.

      Điện thoại đổ chuông hồi lâu mới có người nghe máy, giọng đàn ông trầm ấm cất lên kèm theo chút bực bội: “Mười phút sau gọi lại!” Sau đó liền cúp máy ngay.

      Đạm Dung nhìn ống nghe rồi lại liếc đồng hồ ở góc phải phía dưới màn hình điện thoại, 5 giờ 40 phút, hết giờ làm việc, làm phiền ta ư?

      Tranh thủ mười phút chờ đợi vẽ phác hai bức ảnh rồi gọi lại cho ta, lần này đối phương nhấc máy ngay:

      “Chào , tôi là Đạm Dung ở Công ty Thiết kế Trang trí Nội thất Tinh Thái, tôi...”

      “Nữ hả? Tôi cần nữ!” Đối phương buông thõng câu rồi cúp máy ngay lập tức.

      Đạm Dung lại nhìn ống nghe, nghĩ bụng chẳng lẽ mình gọi nhầm ư? Chưa nản, lại gọi thêm lần nữa, giọng người đầu bên kia điện thoại lộ vẻ bực bội: “Tôi là tôi cần phụ nữ rồi mà!”

      Cuộc chuyện liền chấm dứt, Đạm Dung ngoẹo đầu nhìn điện thoại hồi lâu rồi than thầm: Hóa ra là gã gay! Thôi sao, thực ra cũng kỳ thị đối với những người lệch lạc về giới tính, ta thích phụ nữ, cũng chẳng biết làm thế nào, nhưng đây là công việc, kiểu gì cũng phải tìm cơ hội để trao đổi cho ra vấn đề.

      Và thế là Đạm Dung liền tạm gác thành kiến sang bên, nhẫn nại gọi thêm lần nữa.

      còn chưa chịu thôi à? Tôi bảo cần phụ nữ rồi cơ mà!”

      Nghe giọng gắt như mắm thối của đối phương, Đạm Dung bình thản hắng giọng: “Mẹ, con đây mà!”

      “Hả?” Đối phương ngớ người.

      Sau khi tìm được điểm tiếp cận để chuyện, Đạm Dung liền chậm rãi giải thích: “Bác sĩ Vạn Tuế đúng ạ? Tôi là Đạm Dung ở Công ty Thiết kế Trang trí Nội thất Tinh Thái, sếp của tôi là Dư Thái Quân bảo tôi liên hệ với , công trình nhà do tôi phụ trách.”

      “Thằng cha Dư Thái Quân vớ vẩn , vỗ ngực hứa lo cho tôi vụ này rồi cơ mà? Sao giờ lại đổi sang phụ nữ!”

      Giọng đối phương nghe rất gay gắt, ràng là ta vẫn nghĩ vụ thiết kế nội thất cho nhà ta do sư huynh phụ trách? ngờ, hóa ra lại là vụ hận tình thù khó gỡ, lão sư huynh kia gây họa lớn rồi.

      “Bác sĩ Vạn Tuế, nếu muốn tìm nhà thiết kế nam tôi bảo đồng nghiệp của tôi lo việc này.” Người ta phân biệt giới tính, cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo mẹ chắp thêm cái đó cho .

      “Tôi cần! cứ bảo Dư Thái Quân trực tiếp trao đổi với tôi!” Vừa dứt lời, điện thoại “tút tút” ngay.

      Lại cúp máy rồi, bất lịch ! Đạm Dung lắc đầu, đặt điện thoại trở về chỗ chũ. nghĩ lát rồi bấm số của sư huynh: “ chàng bác sĩ Vạn Tuế đó chấp nhận giới tính của tui, bảo huynh đích thân gọi điện cho ta để giải thích.”

      “Vậy hả? Quả nhiên sai. Thế thôi để huynh với ta trước , muội đợi trước nhé.”

      Sau khi trao đổi xong xuôi, Đạm Dung thu dọn đồ đạc rồi xách túi rời văn phòng.

      Cuối tháng Mười, trời tối sớm, mới hơn sáu rưỡi mà đèn đường sáng rực. Lát nữa vẫn phải làm thêm giờ, liền vào siêu thị gần đó mua ít đồ ăn chín, nhờ họ hâm nóng rồi quay về công ty. tuần ít nhất có năm ngày sống cuộc sống tẻ nhạt như thế này, thực lòng cũng rất nhàm chán, nhưng thực ra mọi người sống ở thành phố này đều chẳng khác gì , suốt ngày tất bật, chỉ vì phải lo toan cho gia đình. May mà chỉ có mình, có gánh nặng gia đình, đợi tiết kiệm được khoản tiền rồi, rời chốn này.

      ăn cơm Linh Lung – bạn thuê nhà cùng gọi điện đến: “Tiểu Dung, tớ đánh mất chìa khóa rồi, cậu cho tớ mượn chìa khóa cổng với!”

      Tháng này biết làm mất chìa khóa mấy lần rồi? Đạm Dung bất lực lắc đầu: “Cậu đến công ty tớ mà lấy.”

      Bỏ điện thoại di động xuống, vừa mới xúc được thìa cơm lên cho vào miệng, điện thoại bàn lại đổ chuông.

      “Dung Dung, huynh chuyện với Vạn Tuế rồi, vẫn thống nhất là để muội phụ trách. Chắc khoảng tám rưỡi cậu ta đến công ty, muội cứ chuyện trước , hỏi xem cậu ta cầu những gì.” Dư Thái Quân lèo như bắn súng liên thanh.

      “Sao tự nhiên ta lại đồng ý vậy?” Đạm Dung khá tò mò.

      “Haizz, chắc là chàng nghĩ huynh tôn trọng ta, thay người cũng thông báo trước tiếng. Muội cố gắng chiều lòng ta nhé, sau này làm việc dễ hơn. Thôi thế nhé, huynh phải ăn , phải buôn điện thoại mãi, mệt quá.”

      Chắc là vừa nãy chàng phải gọi điện cho ông bác sĩ Vạn Tuế đó chăng? Hóa ra ông ta cũng thích làm nũng nhỉ. Đạm Dung tay vân vê cằm, đoán già đoán non sở thích của kẻ thích nũng nịu này.

      Buông điện thoại xuống, cơm canh nguội ngắt từ lâu. thu dọn bàn ghế, mấy người kia lục tục quay lại. Đáng lẽ buổi tối phải là thời gian nghỉ ngơi hoặc xả hơi, nhưng trong gian phòng thiết kế chẳng rộng rãi gì này, cuộc tác chiến mới vừa bắt đầu.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Type: Ginnie
      Chương 2
      Thực ra bác sĩ Vạn Tuế hề “ái” chút nào, dáng người cao dong dỏng, khôi ngô tuấn tú, da dẻ trắng trẻo. Mới nhìn qua thấy rất điềm đạm, nho nhã. Lần đầu tiên gặp ở phòng khách, Đạm Dung còn cảm thấy hoa hết mắt, cứ tưởng mình diện kiến thiên thần. Nhưng khi nhìn vào mắt , lập tức cảm nhận được giá lạnh trong ánh nhìn.

      Tiếc cho khuôn mặt điển trai đó, nếu nụ cười luôn nở môi, ánh mắt ấm áp hơn chút nữa tuyệt vời biết bao.

      ngắm đủ chưa?” Vạn Tuế nheo mắt, nét mặt thể vẻ vui. Đàn bà là phức tạp, nếu Dư Thái Quân sống chết cam đoan nàng là người có năng lực còn lâu mới chấp nhận nhóc tì nhìn như chưa hết tuổi dậy làm thiết kế cho ngôi nhà của .

      Đạm Dung giấu ánh mắt dò đoán, cuối cùng xác định chàng phải là tác phẩm nghệ thuật. Thực ra tác phẩm nghệ thuật vẫn dễ thương hơn, mặc dù cũng lạnh giá, nhưng ít nhất có bộ mặt coi thường người khác như thế. “Ngắm đủ rồi, cảm ơn tạo điều kiện để được thưởng thức.” mỉm cười với vẻ biết lỗi rồi ngồi ngay xuống chiếc ghế bên cạnh ta.

      Giờ đến lượt Vạn Tuế liếc từ đầu đến chân, mái tóc ngắn ngủn ốp sát vào khuôn mặt khá nhợt nhạt, vừa nhìn biết là ăn uống thiếu chất. Người khô và lép kẹp, nhìn từ xuống dưới, ngoài hai chữ “bình thường” ra, tìm được từ nào hay hơn để miêu tả. Mẫu người này, phố khua đại tay cũng túm được mấy mống, rất nghi ngờ về năng lực làm việc của ta. Tuy nhiên, ta cũng có đôi tay khá đẹp, mười ngón thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng. Nhìn dịch lên phía cằm, ờ, sắc môi tồi, rất khỏe mạnh, sống mũi thẳng, quầng mắt hơi thâm, nhưng đôi mắt có hồn.

      Đôi mắt? Vạn Tuế giật mình khi chạm vào ánh mắt cười cười đầy vẻ châm chọc của .

      ngắm đủ chưa?”

      ngờ nàng lại trả đũa bằng cách bê nguyên xi câu ban nãy ra hỏi, Vạn Tuế bối rối thu ánh nhìn về, nét mặt lộ vẻ ngại ngùng. làm sao vậy? Tự nhiên lại nhìn nàng cách trắng trợn như vậy.

      “Bác sĩ Vạn, chúng ta bắt đầu nhé, tôi là Đạm Dung, chắc là Giám đôc Dư Thái Quân trước với rồi. biết bác sĩ Vạn có ý tưởng gì cho ngôi nhà của hay ?” Đạm Dung bỏ lỡ những biến đổi nét mặt Vạn Tuế, nhưng sắc mặt hề thay đổi, mà chỉ thản nhiên đưa câu chuyện trở về với chủ đề chính. tự tin đến mức cho rằng đối phương có thiện cảm với , tối nay, nếu nắm bắt được những thông tin mà ta cần được coi là hoàn thành nhiệm vụ rồi.

      “Nhà? Ở thoải mái là được.” Vạn Tuế cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vô cảm của mình.

      “Ok.” Thực ra những câu trả lời kiểu này rất chung chung, nhưng, hầu hết khách hàng đều như vậy. “ có ấn tượng với phong cách nào ? Cả gam màu nữa?”

      , đơn giản chút là được.”

      “Vậy cứ theo phong cách đơn giản thời thượng nhé.” Đạm Dung cầm bút ghi lại.

      nhất thiết phải thời thượng, tôi theo đuổi cái đó đâu, miễn sao ở được là được.” Vạn Tuế bắt chân chữ ngũ, tay gõ lên bàn.

      Nếu chưa bao giờ được va chạm với đủ mọi đối tượng khách hàng chắc Đạm Dung nghĩ là Vạn Tuế cố tình gây khó dễ cho . Về cơ bản, rất nhiều người khi bàn đến vấn đề trang trí nội thất, đều biết mình thích cái gì, gặp đối tượng này là phiền phức nhất, vì họ ra được những điều họ nghĩ, giả dụ đoán sai sở thích của họ, coi như mất toi bao công sức.

      Đạm Dung mở laptop và lấy ra số mẫu nhà mà trước đây công ty từng làm rồi đẩy laptop sang cho Vạn Tuế xem: “Bác sĩ Vạn, thử xem số mẫu mà chúng tôi từng làm, như thế dễ biết cái mà thích hơn.”

      Vạn Tuế liếc laptop rồi khua tay: “ phải xem, tôi thích cái giống với thiên hạ.”

      Đạm Dung cụp mắt nhìn xuống rồi lặng lẽ đóng laptop lại. Rồi mở sơ đồ thiết kế nhà Vạn Tuế ra và hỏi tiếp: “Vậy ta bàn về sơ đồ mặt bằng trước nhé. Về chức năng, cầu gì ? Hai phòng khách, bốn phòng ngủ, có cần phải cải tạo lại ?”

      người ở bốn phòng ngủ quá lãng phí, Đạm Dung nghĩ bụng.

      Lần này Vạn Tuế bỏ chân xuống, người nghiêng về phía trước, mắt chăm chú nhìn vào bản vẽ bàn: “Tôi muốn có phòng làm việc, phòng ngủ chính, ba nhà tắm cải tạo thành hai, nhà tắm chính, nhà tắm phụ. Phòng ngủ chính cần có phòng treo quần áo, để đồ riêng, chỉ vậy thôi.”

      “Ok.” Đạm Dung ghi lại những gì ta cầu rồi chỉ vào bản vẽ: “Phòng ngủ chính rộng lắm, ngay bên cạnh là gian phòng , nếu muốn có phòng treo quần áo, để đồ riêng tôi nghĩ nên để hai phòng thông với nhau. Hai phòng còn lại cách nhau khá xa, có thể làm phòng làm việc và phòng ngủ phụ.”

      “Nếu thế tối đến cần dùng máy tính, tôi phải khá xa à?” Vạn Tuế lấy tay chỉ vào khoảng cách bản vẽ, Đạm Dung nghĩ lát rồi đáp: “Thế lấy phòng cạnh phòng ngủ chính làm phòng làm việc. Phòng làm việc kiêm làm phòng để quần áo luôn.”

      được, được!” Vạn Tuế lại xua tay: “Máy tính có bức xạ, tôi muốn ngủ gần đó, hơn nữa, nếu dồn tất cả mọi chức năng vào chỗ hai phòng kia của tôi để làm gì?”

      Đạm Dung có thể kết luận, phải ta cố tình gây khó dễ, mà ta là vị khách hàng cực kỳ khó chiều. định thêm câu gì đó có tiếng gõ cửa vang lên ngoài cửa phòng khách.

      “Hi, Đạm Dung!”

      Đứng ngoài cửa là trẻ ăn mặc rất modern, chính là Linh Lung – bạn cùng phòng với Đạm Dung. Lúc này Đạm Dung mới sực nhớ ra chuyện bạn đến lầy chìa khóa, đẩy ghế ra và đứng dậy, với Vạn Tuế “ đợi lát” rồi ra khỏi phòng khách.

      “Đợi tớ lấy nhé.” với Linh Lung xong, liền vội vã thẳng về phòng thiết kế.

      Linh Lung vẫy tay theo bóng , nhưng mắt lại liếc chằm chằm về phía chàng cao to, đẹp trai ngồi trong phòng. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ngoài cửa, Vạn Tuế bèn liếc xéo ra, sau khi chạm phải ánh mắt si tình của Linh Lung, liền thu ánh mắt về với vẻ coi thường.

      ...” Bị phát ra, Linh Lung hào hứng định reo lên. Vừa mới mở lời định bắt chuyện góc rẽ có tiếng bước chân vang lên. Trong tích tắc, Đạm Dung có mặt.

      đưa cho Linh Lung chùm chìa khóa rồi dặn: “Đừng ngủ say quá, còn phải mở cửa cho tớ đấy!”

      Linh Lung chẳng hề đếm xỉa đến lời dặn dò đó, len lén kéo áo Đạm Dung, và lùi sang bên, thào: “Tiểu Dung, chàng nào ngồi trong kia vậy? Wow, đẹp trai quá thôi!”

      Qua bức tường kính, nhìn thấy dường như Vạn Tuế rất sốt ruột, liên tục nhìn đồng hồ. Đạm Dung liền bĩu môi: “Khách hàng thôi, tớ bàn về kế hoạch làm nội thất, cậu về trước .” định rảo bước lại bị Linh Lung kéo lại.

      “Ê ê!” Linh Lung với vẻ thẹn thùng: “Giới thiệu hộ tớ nhé.”

      Đạm Dung khoanh tay trước ngực, bình tĩnh đáp: “ chàng là gay đấy.”

      “Wow? hả?” Linh Lung há hốc mồm với vẻ rất khoa trương, ngay sau đó thể vẻ thất vọng: “ là phí của giời!”

      Đạm Dung vỗ vai bạn tỏ vẻ an ủi: “Thôi, về sớm !”



      Quay vào phòng khách kéo ghế ngồi xuống, định tiếp tục chủ đề ban nãy Vạn Tuế liếc ra ngoài và với vẻ vô cùng bực bội: “Hình như bạn vẫn còn việc gì đó phải?”

      Đạm Dung ngoái lại thấy đúng là Linh Lung thập thò ở bên ngoài. Haizz, làm như thế đúng là hơi mất mặt . Đạm Dung lại đứng dậy ra và khua tay với nàng, ý muốn bảo nàng về ngay . đóng cửa phòng khách lại, kéo rèm xuống, cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Khi quay về bàn, Đạm Dung nghe thấy Vạn Tuế với vẻ rất coi thường: “Con thời nay đều vô duyên như vậy hả?”

      Đạm Dung sững lại trong tích tắc rồi thủng thẳng đáp: “ ấy chỉ ngắm tác phẩm nghệ thuật thôi.”

      Vạn Tuế khóc dở mếu dở, nàng này chuyện hoàn toàn theo nguyên tắc nào cả, chẳng lẽ phát ra giọng đầy ý mỉa mai hay sao? Thế mà vẫn còn có thể đối đáp bình tĩnh như vậy. Nhìn vẻ mặt tưng tửng đó của nàng mà chỉ muốn tẩn cho trận.

      đóng cửa, kéo rèm mà sợ tôi có hành động gì bất chính à?” Tự nhiên Vạn Tuế vui vẻ hẳn lên, rất muốn vài câu chọc tức Đạm Dung. Ai ngờ nàng chỉ nháy mắt, nét mặt tỉnh bơ như .

      có hành động gì với tôi ư?” vặn lại.

      Vạn Tuế cứng họng, biết phải đáp trả thế nào, đúng là chẳng thể có hành động gì với ta được.

      “Bác sĩ Vạn, thôi dài dòng nữa, ta bàn tiếp nhé.” Đạm Dung cầm bút lên giục. hơn chín giờ, bàn nhanh tối hôm nay đừng có mong là mười giờ được về.

      Đây là lần đầu tiên bị người ta tỏ thái độ bực bội như vậy, Vạn Tuế phát ra mình giận, giấu ánh mắt tư lự rồi quay trở lại với bản vẽ.

      Thảo luận đến gần tiếng đồng hồ mà vẫn tìm ra phương án giải quyết ổn thỏa, Vạn Tuế vẫn chưa hết băn khoăn về vị trí của phòng làm việc, Đạm Dung đưa ra nhiều lời đề nghị mà vẫn được chấp thuận. Nghe thấy có tiếng người lại ở bên ngoài, mọi người đều bắt đầu ra về rồi.

      “Bác sĩ Vạn, thôi thế này vậy, ta hẹn buổi đến nhà mới đo đạc trước, sau đó tôi đề xuất phương án, được ?” Đây là phương pháp chiết trung nhất, tối hôm nay có ngồi bàn nữa cũng vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì, có thể đến nhà xem trực tiếp rồi đưa ra phương án dễ hơn.

      “Thôi thế cũng được, thời gian hẹn sau.” Vạn Tuế đứng dậy, chờ tiễn khách.

      Đạm Dung nhanh nhẹn thu dọn mọi thứ bàn, ngoái lại thấy Vạn Tuế vẫn đứng đó, liền tò mò hỏi: “ chưa về à?”

      Vạn Tuế hậm hực nghĩ, đúng là bất lịch !

      Nhìn Vạn Tuế ra về với bộ mặt ấm ức, Đạm Dung lắc đầu, lẽ nào các bác sĩ đều sáng nắng, chiều mưa, trưa gió thất thường thế này ư? Vừa nãy sắc mặt còn vui vẻ cơ mà.

      Quay về phòng thiết kế, cảm thấy bất ngờ khi mọi người về hết. Tắt đèn, khóa cổng, con đường trước công ty chẳng còn ai. Gần mười giờ đêm, chỉ có ánh đèn đường hiu hắt đồng hành với đường về nhà. Có thể nó đáng được gọi là nhà, mà chỉ là bến cảng để tránh mưa tránh nắng tạm thời thôi. Thiết kế cho khách hàng bao nhiêu ngôi nhà rồi mà chưa ai dành cho ngọn đèn mỗi khi về muộn. Cha mẹ ly hôn rồi lại tái hôn, khiến từ lâu còn cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Cuộc sống tự lập từ sớm khiến có tính cách lạnh lùng, khó gần, đòi hỏi nhiều, ít dục vọng khiến con người ta sống thanh thản hơn.

      Căn phòng thuê nằm ở tiểu khu cũ gần công ty, bộ khoảng hai mươi phút là đến. Bó hẹp trong 30 – 40 mét vuông, phòng khách, hai phòng ngủ, các phòng được ngăn cách nhau bởi gỗ tấm, tháng tiền thuê 1.600 NDT, hai người chia đôi, thực ra cũng khá đắt.

      Thành phố M được coi là thành phố rất phát triển, ít nhất trong mắt Đạm Dung là như vậy, thế hệ trẻ đều khá giàu có, vì khách hàng của đa số là hai vợ chồng trẻ mới cưới.

      Bảo vệ trực ở dưới ngủ gật, vì có chìa khóa nên Đạm Dung đành phải gọi cậu ta mở cửa. Bước lên cầu thang, đèn cảm ứng nhạy nên lúc nào cũng phải dò dẫm lên được tầng mới sáng.

      Lên đến tầng sáu, bấm chuông, đợi hồi lâu thấy Linh Lung ra mở cửa. đành phải lấy điện thoại ra gọi, vẫn nhấc máy. Sớm thế này mà ngủ say như vậy sao? Ngủ gì mà biết trời đất là đâu cả? Đạm Dung đành phải vào QQ qua điện thoại để nhắn tin cho Linh Lung.

      phút sau, cuối cùng cửa được mở.

      “Haizz, tớ đeo tai nghe chat với bạn.” Linh Lung giải thích.

      Đạm Dung mệt phờ người, chẳng còn hơi sức đâu mà chuyện. vào phòng cởi giày, lắc cái cổ mỏi nhừ cho dễ chịu hơn. chỉ muốn tắm rồi lên giường ngay. Với tình hình nay chỉ có ngủ mới là chương trình mà thích nhất.

      lát sau, ôm gối ôm, nhắm mắt lại, Đạm Dung tự hỏi biết đến bao giờ mình mới có thể kết thúc những tháng ngày như thế này và được tận hưởng cuộc sống tự do tự tại? Haizz, tạm thời chỉ có thể là trong giấc mơ mà thôi.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Type: Ginnie
      Chương 3
      Vì trong tay vẫn còn mấy công trình khác phải phụ trách, cộng với việc Vạn Tuế mãi gọi điện nên Đạm Dung nhanh chóng quên hẳn việc của chàng. Mãi đến chiều thứ Bảy làm thêm giờ xong, mới thấy Vạn Tuế gọi điện đến.

      “Ngày mai đo nhà nhé, chín giờ sáng.”

      “Hả?” Mai là Chủ nhật – ngày duy nhất có thể ngủ mà cần phải dậy.

      “Nhưng bác sĩ Vạn ạ, ngày mai tôi xin nghỉ, có chút việc!” Cuộc hẹn với Cuối Tuần vô cùng quan trọng, từ chối rất dứt khoát. Mặc dù khách hàng là Thượng đế, luôn phải chiều theo ý họ, nhưng cũng chỉ là kẻ làm thuê tội nghiệp cho nhà tư bản, chẳng tội gì phải đánh đổi bằng cả sức khỏe của mình.

      “Chỉ sáng mai là tôi có thời gian!” Bị từ chối thẳng thừng như vậy, giọng Vạn Tuế có vẻ vui: “Chẳng phải công ty có dịch vụ làm thêm giờ đó sao?”

      “Bác sĩ Vạn có khám bệnh vào Chủ nhật ?”

      “Hả? Chủ nhật tôi làm!” Chủ đề câu chuyện bị đổi cách đột ngột, Vạn Tuế đành bấm bụng trả lời.

      “Ờ, thế nên bác sĩ Vạn cũng bệnh nhân mà làm thêm giờ đúng ?”

      Bị vặn lại như vậy, Vạn Tuế cứng họng được lời nào. “ giỏi lắm!” Hồi lâu mới thốt được ra câu đó rồi cúp máy cái “rụp”.

      Tính tình khó chịu, lại còn bất lịch nữa, Đạm Dung nhìn điện thoại nhún vai với vẻ bất lực. Thu dọn đồ đạc xong xuôi, đứng dậy vươn vai, người kêu “rắc rắc” mấy tiếng, chắc do ngồi quá lâu. Hôm nay quyết định về sớm hơn mọi bận để kiếm cái gì đó ngon ngon chiêu đãi bản thân.

      Vừa ra khỏi cửa phòng thiết kế thấy Dư Thái Quân bước tới.

      “Dung Dung, muội...”

      chàng mách lẻo nhanh thế nhỉ?” Dư Thái Quân còn chưa hết câu, Đạm Dung chặn họng lại.

      “Cũng hẳn là mách lẻo, mà là cậu ấy chỉ muốn xác nhận lại với huynh xem ngày mai muội có thời gian đến đo nhà hay thôi.”

      Đạm Dung nhắc lại: “Ngày mai là Chủ nhật!”

      “Huynh biết.” Dư Thái Quân nghĩ ngợi trong giây lát rồi : “Tính ngày mai vào ngày làm thêm giờ cho muội, tiền làm thêm giờ tính gấp đôi.”

      Đạm Dung nhếch mép: “Gấp ba!”

      “Wow! Muội... ok! Gấp đôi!” thể ăn dày được, cũng phải cho người khác ăn nữa chứ. Tiền thiết kế chỉ là số ít, quan trọng là tiền thi công công trình.

      “Gấp bốn!” Đạm Dung lạnh lùng nhếch mép.

      “Dung Dung...” Giọng Dư Thái Quân rất ai oán.

      thêm câu nữa là tăng gấp năm đấy!” Ai bảo đề cao như vậy, chỉ có mới đối phó được với chàng Vạn Tuế kia?

      “Ok! Muội dã man đấy! Thôi gấp ba nhé! Đau khổ cho túi tiền của tôi!” Dư Thái Quân mặt mày đau khổ đưa tay lên áp vào lòng bàn tay . thể ngờ được, đường đường là ông chủ mà lại rơi vào hoàn cảnh bị nhân viên o ép thế này.

      Sau khi nghe Dư Thái Quân thanh minh thêm hồi nữa, Đạm Dung mới tiễn được khách về. Quay vào gọi điện thoại cho Vạn Tuế, thái độ của chàng cũng tỏ ra đắc ý hay gì mà chỉ lạnh lùng hỏi: “ suy nghĩ xem ngày mai có thời gian hay chưa?”

      “Bác sĩ Vạn, ngày mai tôi có cuộc hẹn rất quan trọng, hay là rưỡi chiều nhé, đến lúc đó cuộc hẹn của tôi mới xong.” Đạm Dung dối mà tim đạp, chân run, hề cảm thấy áy náy khi bắt đối phương phải nhân nhượng cho giấc ngủ của mình. tuần phải làm thêm giờ năm ngày, đáng lẽ phải được nghỉ ngơi cho khuây khỏa vào ngày Chủ nhật mới đúng. Nếu ta kế hoạch ngày mai của là vùi đầu ngủ cả ngày.

      rưỡi muộn quá!” Vạn Tuế ngẫm nghĩ lúc rồi quyết định: “Mười hai rưỡi được , chắc trước hai giờ là đo đạc xong xuôi rồi chứ?”

      Đạm Dung đấu tranh tư tưởng lúc, bớt ngủ tiếng đồng hồ, hai giờ về ngủ bù cũng được. “Ok, cứ đứng đợi ở dưới sân nhé.”

      “Ừ.”

      Để có thể dậy được vào lúc mười giờ mười lăm phút, Đạm Dung hẹn giờ bằng hai đồng hồ để rất xa. Sau khi điện thoại di động đổ chuông, trở mình, nhẫn nại đợi nó ngắt chuông. Mấy phút sau, đồng hồ còn lại đổ chuông. Đó là chiếc đồng hồ có thể di chuyển dành cho những kẻ lười biếng, khi đến giờ nó reo chuông, nếu ra bấm nút dừng nhảy từ bàn xuống đất rồi len lỏi khắp nhà, chạy đến những chỗ chẳng biết và réo đến khi nào điên đầu mới thôi.

      Thực tế chứng minh khả năng nhẫn nại của Đạm Dung vô cùng đáng tự hào, cuối cùng Linh Lung ngủ ở phòng bên vẫn là người đầu tiên chịu nổi tiếng chuông đinh tai nhức óc đó. Hầu hết dân văn phòng đều có ngày Chủ nhật như thế, có chương trình gì ngủ nướng. nàng Linh Lung bị quấy rối nên cáu tiết, nhảy xuống giường, ra sức đá cửa phòng Đạm Dung.

      Cuối cùng, Đạm Dung sợ đá hỏng cửa phải bồi thường nên mới miễn cưỡng lên tiếng rằng mình dậy, tiếng chuông đồng hồ mới chấm dứt. Mò mẫm dưới gầm giường để tìm chiếc đồng hồ kẻ lười, nhìn giờ thấy mười hai giờ trưa, bất giác thở dài.

      Vội vội vàng vàng rửa mặt mũi, thay quần áo, kịp ăn gì, đáp xe đến điểm hẹn ngay.

      Căn hộ mới của Vạn Tuế nằm ở khu khuôn viên Hải Bạn, cách công ty xa, đó là tiểu khu chung cư cao cấp. Ngoài cổng tiểu khu có đài phun nước, từ xa Đạm Dung nhìn thấy chàng đút tay vào túi quần, đứng tạo dáng bên bể nước nhân tạo, cũng có thể coi là bức tranh khá đẹp mắt.

      bước đến, Vạn Tuế liếc xéo cái: “ đến muộn hai phút nhé.”

      Đạm Dung lấy điện thoại của mình ra cho chàng coi: “Đồng hồ của tôi chậm.”

      Ánh mắt Vạn Tuế sắc lẹm, gì nữa mà quay đầu vào tiểu khu trước. lấy thẻ từ quẹt vào máy đọc thẻ, bảo vệ trực ở cổng liền cúi đầu chào , Đạm Dung bước theo sau nên cũng được hưởng sái lời chào kính cẩn.

      Tiểu khu có phong cách tương tự với các khu chung cư khác. Các tòa nhà cao tầng vây quanh hoa viên rộng lắm, Đạm Dung có cảm giác người đứng ở dưới giống như ếch ngồi đáy giếng, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bầu trời bị khuyết mất góc.

      Vạn Tuế rẽ sang phía bên phải và bước vào sảnh lớn của tòa nhà, ngoảnh lại tìm Đạm Dung thấy vẫn đứng ngẩn tò te con đường ngoài hoa viên, ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Vẻ ngây ngô đó mới tương xứng với độ tuổi của . Vạn Tuế tò mò nhìn lên, thấy có gì đặc biệt, bèn hỏi: “ nhìn gì vậy?”

      Đạm Dung chợt bừng tỉnh, vội vã bước vào theo. “Sorry, trời xanh quá nên muốn ngắm lát.” Lâu lắm rồi được ngắm bầu trời xanh thẳm, ngày nào cũng làm việc ngơi nghỉ như con quay từ sáng đến tối, Chủ nhật nằm lì ngủ nướng ở phòng đâu. Cuộc sống ngày nào cũng thế, mặc dù thỉnh thoảng cũng cảm thấy thỏa mãn trong công việc, nhưng dường như xa rời thiên nhiên quá lâu. biết đến bao giờ mới có thể tự do bay lượn bầu trời mà bị ai kiểm soát?

      “Bầu trời ở đây có gì mà đẹp? Muốn ngắm phải ra thế giới bên ngoài!” Vạn Tuế buông câu rồi bấm thang máy bước vào.

      Đạm Dung nheo mắt, câu này thú vị ha.

      Thang máy lên đến tầng 11 dừng lại, cửa vừa mở, đập vào mắt là khu đặt bồn cảnh xinh dẫn thẳng vào căn hộ của . Xa xỉ, hủ bại quá, căn hộ mà cũng có cả thang máy chuyên dụng!

      “Địa điểm là đây, chỗ kê bồn cảnh rộng quá, gần 20 mét vuông, thử nghĩ giúp tôi nên làm thế nào để lãng phí.” Vạn Tuế chỉ vào gian trong nhà: “Tôi muốn mở rộng bếp, rồi cả vị trí của phòng làm việc nữa, xem xem nên giải quyết thế nào.”

      Đạm Dung nhìn bốn xung quanh lượt, mấy bức tường nhà chưa trát, nhìn rất trống trải: “Để tôi đo nhà .” xong liền lấy thước và giấy bút trong túi xách ra, vừa đo vừa ghi lại thông số.

      Vạn Tuế đứng bên cạnh ngó lúc, kìm được lại buột miệng: “ nên dịch bức tường trong phòng ngủ chính sang phía phòng khách chút ? Như thế nhìn phòng ngủ chính rộng hơn? À còn vấn đề nữa là sàn nhà nên lát gỗ hay lát gạch? Cá nhân tôi thích lát gỗ hơn, nhìn hài hòa hơn, lát gạch men sợ lạnh quá. Nhưng sàn gỗ phải dùng nhàng, cẩn thận là bị xước ngay, ngoài ra lại được để dính nước. làm trong ngành, có gợi ý gì ?”

      Lúc đo đạc công trình, thực ra Đạm Dung sợ nhất là có người chuyện bên cạnh. Vì ồn ào nên rất dễ phân tâm, rất có thể ghi sai thông số. còn cách nào khác, đành dừng lại: “Tôi nghĩ nên dịch tường ra phòng khách, theo tôi nên để thông với phòng bên cạnh, như thế nhìn rộng rãi hơn. Còn về sàn có thể thử tính đến việc dùng sàn gỗ kỹ thuật, nó bền hơn gỗ thịt và hiệu quả cũng tồi.”

      “Ờ.” Vạn Tuế đáp lời rồi đột nhiên lại : “Nhưng sàn gỗ kỹ thuật nhìn được sang lắm.”

      Đạm Dung ngừng lát, hồi lâu mới tiếp lời: “Thế gian này chẳng có cái gì là mười phân vẹn mười, quan trọng là cần cái gì, nếu thích hoàn toàn có thể chấp nhận nhược điểm của nó.”


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Type: Ginnie
      Chương 4
      “Thế gian này chẳng có cái gì là mười phân vẹn mười, quan trọng là cần cái gì, nếu thích hoàn toàn có thể chấp nhận nhược điểm của nó.”

      Vạn Tuế có phản ứng gì trước câu của Đạm Dung. Từ trước đến nay, những cái có đều là tuyệt vời nhất, mặc dù biết đây có được coi là chủ nghĩa hoàn mỹ hay , nhưng nếu phù hợp với cầu của mình, chọn.

      Sau khi chủ đề câu chuyện kết thúc, Vạn Tuế đứng yên bên cạnh nhìn Đạm Dung làm việc, đến những chỗ có khoảng cách lớn, chủ động ra kéo thước giúp . Đạm Dung cảm thấy thực ra cũng có lúc Vạn Tuế khá tỉ mỉ.

      Sau khi đo đạc xong xuôi, Đạm Dung còn chụp vài bức ảnh của trường ngôi nhà, coi như chuyến ngày hôm nay hoàn thành được hơn nửa nhiệm vụ. “Cụ thể thế nào tôi về nghiên cứu, tối mai mời đến văn phòng của chúng tôi xem nhé.”

      tất cả cầu của tôi rồi chứ?” Vấn đề Vạn Tuế băn khoăn nhất là vị trí phòng làm việc vẫn chưa được quyết định, thực ra điều mong muốn nhất là tại đưa luôn ra phương án giải quyết, chủ yếu là do ban ngày cũng bận, chắc chắn có nhiều thời gian để dành cho việc này.

      “Về cơ bản nắm được rồi.” Đạm Dung cất máy ảnh vào túi xách, thấy Vạn Tuế vẫn chưa có ý định ra về bèn lựa lời an ủi: “Thực ra, bác sĩ Vạn cũng cần phải quá sốt ruột đâu, về vấn đề thiết kế, chúng ta vẫn phải trao đổi thêm với nhau. Có số việc thể vội được, cứ phải làm theo trình tự.”

      “Ngôi nhà này của tôi cần làm khá gấp, trước Tết phải xong.” Nghĩ đến đây, Vạn Tuế càng đau đầu hơn.

      “Vâng, công trình rộng thế này mà chỉ còn có ba tháng nữa thôi, trừ hơn nửa tháng trước Tết và thời gian thiết kế, còn hai tháng đúng là gấp . Nhưng có thể chốt trước bố cục mặt bằng, sau đó khi làm điện nước và sàn làm các thiết kế khác trong nhà, như thế có thể tiết kiệm được nửa tháng thời gian. Tuy nhiên, tiền đề là phải chốt được phong cách trước và mua được gạch lát sàn về.” Đạm Dung vừa vừa định hướng cho Vạn Tuế công việc tiếp theo phải làm.

      “Tôi biết đến đâu để xem gạch lát, hơn nữa, ngay cả việc lát gạch hay lát gỗ tôi còn chưa quyết định được. Chuẩn bị sang tháng Mười rồi, thể đẩy nhanh tiến độ hơn được à?” Vạn Tuế càng nghe càng thấy rối rắm hơn, trang trí nội thất là công việc cực kỳ phức tạp, nhưng lại thể yên tâm khi giao hẳn cho người khác. cầu rất cao về nhà ở, sợ những cái mà người ta nghĩ đạt được tới tiêu chuẩn của . Nhưng nhà cũ bán rồi, trước Tết phải giao nhà cho họ, có nhà ở phải về nhà bố mẹ ăn Tết, đây là điều mà hề mong muốn.

      Đạm Dung lặng lẽ đứng đó và nhận ra vẻ sốt ruột khuôn mặt Vạn Tuế. “Bác sĩ Vạn, thực ra quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay .” Trước đó đưa ra mấy gợi ý nhưng đều bị Vạn Tuế gạt , diện tích chỉ có thế, vừa đòi thế này, vừa muốn thế kia là điều thể, hơn nữa, bản thân cũng bận, chẳng có thông tin gì, làm sao có thể bắt làm xong ngay bây giờ được?”

      “Tôi tưởng các nhà thiết kế như các giúp khách hàng giải quyết vấn đề?” Vạn Tuế nghe ra ý trong câu của nên có vẻ vui, giọng cũng lạnh lùng, cứng rắn hẳn lên.

      Trước câu hỏi của Vạn Tuế, Đạm Dung cảm thấy thực bó tay và biết phải trả lời thế nào. xoa huyệt thái dương, mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nắng rất gay gắt, sáng rực cả căn nhà. chỉ muốn ra ngoài dạo lát hoặc tìm cái gì ăn cho đỡ đói chứ phải đứng nghe những lời phàn nàn, khiển trách vô lý của vị khách hàng trước mặt.

      “Bác sĩ Vạn, mời tối nay đến văn phòng của chúng tôi nhé, tôi đưa ra phương án khiến hài lòng.” Cuối cùng, Đạm Dung vẫn phải nhượng bộ trước.

      Vạn Tuế nhếch mép, cảm thấy tự hào vì bảo vệ được quyền lợi cho mình.

      Ra khỏi căn nhà, Đạm Dung cảm thấy bước chân bẫng, do chưa ngủ đủ cộng với cái bụng đói meo, người toát hết mồ hôi.

      cần tôi đưa về ?” Vạn Tuế trước, quay lại hỏi phát ra sắc mặt nhợt nhạt: “ sao chứ?”

      Đạm Dung khua tay: “Đói quá nên bụng biểu tình thôi.”

      Vạn Tuế cau mày: “ chưa ăn trưa à?”

      Đạm Dung ôm bụng đau ỉ và lẩm bẩm: “ chính xác là chưa cả ăn sáng.”

      Nghe xong Vạn Tuế bực lắm, ngờ lại có nàng coi thường sức khỏe bản thân như vậy, thảo nào trông người khô như ngói. lấy chía khóa trong túi ra bấm cái, chiếc xe Toyota bên đường liền phát ra tiếng “tít”. Vạn Tuế bước đến mở cửa bên phía ghế phụ, cúi xuống lấy gì đó trong xe rồi quay lại và đưa ra trước mặt .

      “Cầm lấy !”

      Đạm Dung ngẩn tò te, ta đưa cái gì cho nhỉ?

      “Chẳng phải đói quá nên chân tay toát hết mồ hôi còn gì?” Nét mặt Vạn Tuế lộ vẻ bực bội, xòe tay ra, hóa ra là thanh sôcôla, và cũng phải là loại sôcôla vẫn hay gặp ngoài thị trường. “Khi có thời gian ăn cơm tốt nhất là ăn hai ba thanh sôcôla để bổ sung năng lượng, tuy nhiên tốt nhất là nên để tình trạng này thường xuyên diễn ra.”

      Có lúc vì công việc quá bận rộn, có lúc vì lười nên nhịn ăn , hai bữa là điều bình thường. Chắc là bác sĩ Vạn coi như đứa trẻ để lên lớp chăng?

      Đạm Dung nghĩ bụng Vạn Tuế giục : “Cầm lấy !”

      Lâu lắm rồi được ai quan tâm như thế, Đạm Dung nheo mắt, cau mày, cảm giác này vừa xa lạ vừa khó lý giải: “Ờ, tôi ăn những cái đó.”

      Nếu chưa cất máy ảnh rất muốn chụp lại khoảnh khắc ngàn vàng đó khuôn mặt bác sĩ Vạn. Sau khi nghe xong lời , mặt chàng sầm xuống ngay lập tức, đồng thời rút ngay tay về, chẳng chẳng rằng mà quay đầu bỏ .

      Đạm Dung vân vê cánh mũi và biết phải làm thế nào. Đúng là thích ăn sôcôla, chỉ trình bày và cũng biết gì khác. Đâu phải cố tình từ chối ý tốt của ta, là do ta quá mọn đó chứ?

      loanh quanh vòng quanh khu vực đó, ăn bát cháo rồi Đạm Dung về công ty làm thêm giờ. Ngày Chủ nhật, văn phòng chỉ có mình , người hẹn hò, kẻ nghỉ ngơi, chỉ có số khổ. Để tối nay có được sản phẩm cho chàng, lại miệt mài bận rộn đến tám giờ tối, và thế là lại quên ăn tối.

      Lúc Vạn Tuế đến, Đạm Dung in bản vẽ, nghe thấy có người gõ cửa, vội vã chạy ra. Mời ta vào phòng khách ngồi xong xuôi, lại quay về phòng thiết kế lấy bản vẽ.

      Gian phòng vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng vọng lại tiếng đầu phun của máy in chạy giấy. Qua bức tường kính, Vạn Tuế nhìn thấy dáng lại lại trong phòng thiết kế sáng đèn, có vẻ rất bận rộn. cảm giác rất lạ trào dâng trong lòng, có lẽ là kèm thêm chút áy náy, nhưng vẫn chịu thừa nhận.

      Bên này Vạn Tuế chưa hết áy náy bên kia Đạm Dung mang bản vẽ và máy tính bước vào. kéo chiếc ghế sang gần Vạn Tuế rồi ngồi xuống, mở bản vẽ in giấy A3 ra: “Tôi đưa ra phương án, bác sĩ Vạn xem thế nào?

      chỉ tay vào bản vẽ giải thích, cũng trình bày khách sáo nữa mà rất ngắn gọn, dứt khoát: “Ý tưởng trước đó thay đổi, để thông phòng ngủ chính với phòng bên cạnh, như thế có thể làm phòng treo quần áo. Sau đó vì phần tiếp giáp bên ngoài giữa hai phòng rất rộng, để thế lãng phí nên tôi đưa phần này vào phòng ngủ chính, làm phòng làm việc theo phong cách nửa mở. Như thế đáp ứng được cầu của , vừa gần với phòng ngủ chính vừa có khoảng cách nhất định. Hai phòng còn lại, phòng làm phòng ngủ phụ, phòng kia làm phòng của bé.”

      “Phòng của bé cần, tôi có con!” Vạn Tuế có ý kiến gì về vị trí của phòng làm việc, nhưng lại rất dị ứng về phòng của bé.

      “Vậy hả? Sau này kết hôn cũng phải có con chứ?” Đạm Dung nghiêng đầu hỏi .

      “Tôi lấy vợ!” Vạn Tuế mặt lạnh như tiền, bỏ qua chủ đề này.

      Đạm Dung mới sực hiểu ra vấn đề. Hóa ra chàng là gay , lấy vợ làm sao có con được.

      “Thế làm phòng cho bé nữa, xem xem dùng vào mục đích khác như phòng giải trí, phòng xem phim gì đó...” Nếu theo chủ nghĩa độc thân việc gì phải mua căn nhà to thế này? Đạm Dung thắc mắc.

      “Thôi cứ tạm thời để .” Vạn Tuế cũng nghĩ ra nên dùng để làm gì.

      Nghe xong, Đạm Dung khẽ thở phào, cuối cùng chàng được đả thông tư tưởng.

      “Bố cục cơ bản là như thế nhé, những cái khác cần quá cầu kỳ, chỉ cần phù hợp với nhu cầu thực tế là được.”

      “Ok.” Đạm Dung rút ra mấy bản vẽ tay bằng màu dưới bản vẽ lớn: “Buổi chiều tôi vẽ ra phác thảo của mấy phong cách, xem xem có cảm nhận gì ?”

      Vạn Tuế nhìn ba bản vẽ trước mặt, đầu tiên rút bản vẽ gam màu xanh lam , sau đó cầm bản vẽ gam màu vàng nhạt có phong cách đơn giản: “Cái này được rồi, nhưng đến khi hoàn công chỉ có vậy thôi ư?”

      “Dĩ nhiên là , tôi chỉ muốn xem sở thích của mà thôi. “Vì thích xem bản vẽ máy tính nên đành phải vẽ ra. Đạm Dung có cảm giác mình giống như Hòa Thân, lúc nào cũng phải nghĩ ra đủ mọi cách để tìm hiểu suy nghĩ của thiếu gia Vạn Tuế này. Chỉ mất buổi chiều phát huy tài năng của mình mà khiến ngài chịu mỉm cười. Đến giờ cuối cùng ngài cũng tìm thấy cái mà mình thích, cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

      “Sàn gỗ, thực ra có thể chọn sàn gỗ kỹ thuật, nhìn chẳng khác gì gỗ thịt, nay thị trường có rất nhiều loại sàn được sản xuất bằng công nghệ cao, phân biệt được đâu là gỗ thịt, đâu là gỗ kỹ thuật, nhìn rất sang và đẹp, độ bền cao nhưng giá thành chỉ bằng nửa sàn gỗ thịt. thử ngó trước xem sao, nếu phù hợp có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”

      “Các siêu thị nội thất có mở cửa vào buổi tối ?” Vạn Tuế hỏi.

      “Chắc mở cửa đến tám giờ.” Đạm Dung đáp.

      “Thế tối mai xem cùng tôi nhé!”

      “Hả?” Trước cầu đột xuất này của Vạn Tuế, Đạm Dung mắt chữ A, mồm chữ O. Sao cứ dễ như chơi thế nhỉ?

      chẳng bảo là nên quyết định sớm còn gì?” Nét mặt Vạn Tuế lộ vẻ ranh mãnh hiếm thấy, phát ra rằng được gây khó dễ cho nàng này cũng rất thú vị, ai bảo lúc nào nàng cũng tưng tửng như thế.

      Đạm Dung liếc Vạn Tuế cái và hoàn toàn để tâm đến trò đùa của mà chỉ coi lànhà tư bản tàn ác ngừng bóc lột, ăn chặn thời gian riêng tư của .

      “Sáu giờ tối mai tôi đến đón .”

      có thích thương hiệu nào cụ thể ?”

      , theo lời giới thiệu của thôi.”

      Đạm Dung im lặng, ngày mai lại phải lên mạng search địa chỉ của các siêu thị nội thất rồi.

      “Thực ra hai tiếng đồng hồ cũng chẳng xem được cái gì.” vẫn gắng gượng biểu tình, ban ngày đủ mệt rồi, muốn tối đến lại xem vật liệu nữa.

      tối đủ xem hai tối, kiểu gì chẳng xem hết, đằng nào thời gian đó của cũng được tính là làm thêm giờ mà.”

      Đạm Dung biết phải gì thêm, những điều Vạn Tuế đều là , chỉ khổ những kẻ làm thuê, mặc dù công việc của mình, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau khổ khi phải cật lực vì nó.

      lặng lẽ thu dọn bản vẽ, laptop. Nhìn cảnh đó, tự nhiên Vạn Tuế lăn tăn biết mình o ép người khác như thế có quá đáng lắm ? gì, bầu khí khá căng thẳng, nhìn ra ngoài, từ đầu đến cuối thấy có ai ra, bèn hỏi: “Muộn thế này rồi chỉ có mình ư?”

      Đạm Dung ngừng lát rồi tiếp tục công việc của mình, hồi lâu mới đáp câu: “Bác sĩ Vạn, hôm nay là Chủ nhật.”

      Lại di chân lát, Vạn Tuế quyết định giấu vẻ áy nãy ban nãy.

      Mắt dõi theo bóng bác sĩ Vạn ra cửa, Đạm Dung nghe thấy bụng réo o o biểu tình. Lười mua đồ ăn, quyết định về nhà ngâm hai bát mì ăn liền cho xong bữa. Lê thân hình mệt mỏi rã rời về phòng, đường người qua lại rất vắng vẻ, bất giác than thầm: Ngày nghỉ cuối tuần tuyệt vời bị cướp trắng trợn như vậy đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :