1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu tỳ Linh Lan - Kim Huyên (Hồi cuối ) Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      TIỂU TỲ LINH LAN

      Tác giả: Kim Huyên

      Convert: Thú đầu đàn bang Cầm Thú

      Tình trạng convert: hoàn

      Editor: Hoa Tường Vy

      Tình trạng edit: tiến hành- Làm tới đâu đăng tới đó.

      Nguồn: Sưu Tầm


      Giới thiệu:

      Nàng nhớ trước khi mình nhảy xuống giếng tự vẫn, trong đầu chỉ có ý niệm-

      Nếu như có kiếp sau, nàng dũng cảm hơn chút,

      cần quan tâm cái gì là thân phận khác biệt, giữ chặt lấy thiếu gia mà nàng .

      Nếu như cuộc sống có thể bắt đầu lần nữa….

      Khi Linh Lan mở mắt ra lần nữa cảm thấy tất cả như giấc mơ.

      Nàng trở lại là chính mình năm mười lăm tuổi, năm ấy vẫn chưa có hầu hạ thiếu gia.

      Thiếu phu nhân vẫn chưa vào cửa, Thiếu gia cũng có gặp bất trắc, Phu nhân càng bị tức giận mà chết.

      Nàng biết sau lâu nữa trong phủ có biến đổi, thiếu gia phải gánh lấy gia nghiệp chỉ chực sụp đổ.

      Nàng cũng biết rất nhanh phu nhân phái nàng hầu hạ thiếu gia, sau đó hai người nhau.

      Nàng thuận lợi tới bên cạnh thiếu gia, mà cũng vì giữ được trí nhớ kiếp trước nên có những cách nhìn độc đáo.

      Giúp đỡ thiếu gia thành công cứu vãn hiệu buôn của Đòan gia, cho nên thóat khỏi thân phận tôi tớ, từ nô tì nho biến thành tiểu thư.

      Mặc dù như vậy lại đưa tới kẻ có ham muốn bắt cóc, nhưng thiếu gia lại đúng lúc xuất cứu vớt nàng.

      Hai người cùng nhau thổ lộ tình cảm, ước nguyện bao giờ tách ra!

      Nàng biết chuyện bọn họ nhau nhất định được phu nhân cho phép, cũng gặp rất nhiều trở ngại.

      Nhưng nàng nhất định phải trở thành Đòan phủ thiếu phu nhân, bởi vì đây chính là sứ mệnh để nàng sống lại…​
      Last edited by a moderator: 30/9/15
      tart_trung, Phong Vũ Yên, linhdiep172 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1

      Lam Châu.

      Tháng Ba đầu xuân.

      Mấy ngày liên tiếp mưa phùn bay tán lọan càng làm cho người ta dễ dàng cảm nhận cái lạnh của mùa xuân, cũng dễ bị nhiễm lạnh.

      Nha đầu Linh Lan phụ trách hầu hạ lão Phu nhân của Đoàn gia cũng bị bệnh.

      Năm nay Linh Lan vừa tròn mười lăm, trước tám tuổi nàng theo cha kể chuyện hành tẩu giang hồ, trải qua cuộc sống bữa đói bữa no, sau tám tuổi bởi vì cha lâm bệnh mà qua đời, trong lần tình cờ gặp gỡ được chủ mẫu của Đoàn gia thu làm tì nữ, vào phủ đến nay hơn bảy năm, biểu biết tiến biết lùi, rất được Đòan phu nhân nể trọng cùng thích.

      Lúc tám tuổi Linh Lan chỉ được coi là thanh tú, thể là xinh đẹp, nhưng nữ mười tám đại biến, trải qua bảy năm ổn định, hề dãi gió dầm sương, nắng tới mặt, mưa tới đầu. Năm mười lăm tuổi, nàng duyên dáng kiều, chỉ da trắng như tuyết, mặt mày như vẽ, mà cử chỉ ưu nhã, màng danh lợi, khiến nàng thua kém tiểu thư khuê các chút nào.

      Vì vậy, có lúc thay Phu nhân xuất phủ làm việc, còn mang tới đeo bám và trêu ghẹo của đám công tử thế gia, khiến Linh Lan cảm thấy nhức đầu cùng bất đắc dĩ.

      Lúc này nàng bị phong hàn nghiêm trọng, bởi vì xuất phủ làm việc bị người đùa giỡn, trong lúc chạy trốn làm rớt ô, chịu mưa băng gió lạnh đường chạy về phủ.

      Lần bệnh này khiến nàng sốt cao ba ngày, thiếu chút nữa giữ được cái mạng này.


      “Thúy nhi, tại nha đầu Linh Lan kia như thế nào rồi, vẫn chưa hết sốt sao?” Đoàn phu nhân khẽ cau mày hỏi.

      “Hồi phu nhân, lúc nãy có tin tức truyền đến, hạ sốt.”

      “Có ?” Đoàn phu nhân vui vẻ hỏi.

      “Vâng.”

      “Người tỉnh chưa.”

      “Còn chưa có.”

      “Lý đại phu thế nào?”

      “Đại phu chỉ cần hết sốt tính mạng cần lo lắng, tại chỉ cần chờ Linh Lan tỉnh lại, uống thêm mấy chén thuốc còn gì đáng ngại.” Thúy nhi thuật lại lời của đại phu.

      “Được, chỉ cần có gì đáng ngại là tốt rồi.” Đòan phu nhân thở hơi, sau đó hơi suy tư chút, đứng lên : “.”. Nàng phải xem chút mới có thể yên tâm.

      Nha đầu Linh Lan bị bệnh nặng như thế, nàng cũng phải chịu chút trách nhiệm.

      Nàng sớm nghe trong thành có mấy công tử dây dưa với Linh Lan, nàng lại để ý, ngược lại có chút đắc chí, còn luôn sai nha đầu Linh Lan xuất phủ làm việc, tựa như khoe khoang, mới có thể xảy ra chuyện này.

      Hồi tưởng mấy năm nay nha đầu Linh Lan hầu hạ bên người thấy nàng thông minh lanh lợi, huệ chất lan tâm, nàng luôn cảm thấy ảo não thôi với khoảng thời bị ma xui quỷ khiến trong quá khứ.

      Cũng may nha đầu đó có việc gì, có vì vậy mà ngoài ý muốn bỏ mạng, nếu nàng có muốn hối tiếc cũng kịp.

      Thúy nhi trước dẫn đường, đưa Đòan phu nhân tới phòng hạ nhân nơi Linh Lan dưỡng bệnh, chỉ thấy nha đầu kia nằm ở giường, bên cạnh bóng người.

      “Tại sao có ai ở chỗ này chăm sóc nàng?” Nàng vui hỏi.

      “Hồi phu nhân, ban ngày bọn nô tỳ đều có việc phải làm, cho nên….”

      “Cho nên liền để nàng mình ở nơi này?” Đòan phu nhân lạnh lùng .

      “Phu nhân bớt giận, tụi nô tỳ vẫn thay phiên nhau chăm sóc Linh Lan, chỉ là trước đó phải làm xong hết công việc của mình mới được.” Thúy nhi vội cúi người giải thích, sợ phu nhân hiểu lầm.

      Mọi người đều biết phu nhân đặc biệt sủng ái Linh Lan, họ sao lại dám dụng tâm chăm sóc đây?

      Huống chi mặc dù được phu nhân sủng ái, nhưng Linh Lan lại chưa bao giờ thụ sủng sinh kiêu, gọi các nàng tiếng tỷ tỷ, đối tốt với các nàng, có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, đồ dùng tốt chưa bao giờ giấu giếm, chia sẻ với các nàng, làm cho các nàng muốn ghét cũng được, thấy nàng ngã bệnh như thế nào lại lo lắng, chăm sóc nàng đây?

      Đoàn phu nhân còn chưa kịp chuyện, tỳ nữ đột nhiên bưng chén thuốc đẩy cửa vào, sau đó bị phu nhân đứng ở trong phòng làm cho giật mình.

      "Phu nhân." Tiểu Hỉ vội vàng phúc thân.

      "Thuốc kia là cho Linh Lan nha đầu uống?" Ánh mắt Đoàn phu nhân rơi vào chén thuốc.

      "Vâng"

      Sau khi nghe, Đoàn phu nhân sắc mặt hơi hòa hõan, lần nữa đưa mắt nhìn sang giường."Linh Lan, tỉnh chưa?"

      "Hồi phu nhân, còn chưa có, nhưng đại phu nàng ấy có thể tỉnh bất cứ lúc nào, muốn nô tỳ trước sắc thuốc, đợi sau khi tỉnh lại cho nàng ấy uống." Tiểu Hỉ cung kính trả lời .

      Đoàn phu nhân nghe xong gật đầu cái, liền cái gì nữa.

      Lúc này, vốn nằm ở giường Linh Lan lại đột nhiên mê sảng.

      ". . . . . . Gia. . . . . . xin lỗi. . . . . . Phu nhân. . . . . ."

      "Nàng cái gì?" Đoàn phu nhân cau mày hỏi.

      Thúy nhi nghiêng tai dựa sát đến bên miệng Linh Lan lắng nghe.

      " xin lỗi. . . . . . Phu nhân. . . . . . xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . . Phu nhân. . . . . . Phu nhân. . . . . . Thiếu gia. . . . . ."

      "Nàng xin lỗi phu nhân, xin lỗi, xin lỗi phu nhân." Thúy nhi đứng dậy trả lời, bỏ lại hai chữ "Thiếu gia" phía sau.

      Đoàn phu nhân liền mềm lòng cùng đau lòng, tiến lên ngồi ở bên giường, đưa tay khẽ vuốt gương mặt gầy gò của nàng tự lẩm bẩm, "Nha đầu này,bị bệnh thành ra như vậy còn ghi nhớ thể hầu hạ ta, xin lỗi, là."

      Thúy nhi cùng Tiểu Hỉ tự chủ được nhìn phía đối diện cái, hâm mộ Linh Lan, đều là nô tỳ, nàng lại có thể để cho phu nhân để ý như vậy, tốt.

      biết là có phải cảm thấy có người khẽ chạm vào nàng, hay là vốn tỉnh táo hay , mà Linh Lan nằm giường khẽ động lát, chậm rãi mở mắt ra.

      "Phu nhân, Linh Lan tỉnh, nàng tỉnh!" Đứng ở bên giường Thúy Nhi thấy thế vui mừng kêu lên.

      " tỉnh rồi hả ?" Đoàn phu nhân cũng có chút mừng rỡ, nhìn Linh Lan rồi lên tiếng hỏi nàng.

      Linh Lan hồi lâu có lên tiếng, chỉ là ngây ngốc nhìn nàng, cặp mắt chớp cũng chớp, trừng mắt nhìn nàng, trong mắt nàng có hoảng hốt, có mờ mịt, có khiếp sợ, có khó tin, còn có tia phức tạp làm người ta nhìn ra là cảm xúc gì.

      "Phu. . . . . . nhân?" Nàng mở miệng , giọng khàn khàn, vừa mờ mịt lại vừa nghi hoặc.

      "Thế nào? Mới bị bệnh mấy ngày mà ngay cả ta đều nhận ra sao, nha đầu này." Đoàn phu nhân trêu ghẹo hỏi, thấy nàng tỉnh lại liền an tâm.

      "Phu nhân, là ngài sao?"

      Linh Lan mờ ảo như trong mộng đưa tay sờ lên mặt của chủ tử, cử động bất ngờ làm Đoàn phu nhân sợ hết hồn, cũng khiến cho Thúy nhi cùng Tiểu Hỉ đứng bên cạnh sợ hãi.

      "Linh Lan! Ngươi làm cái gì vậy?" Thúy Nhi lớn tiếng quát trách móc nàng, ngay sau đó vội vội vàng vàng xoay người thay nàng hướng Đoàn phu nhân xin lỗi."Phu nhân, xin lỗi, xin lỗi, Linh Lan nàng là bệnh ngu rồi, đầu óc cháy hỏng rồi, mới có thể làm ra động tác đại bất kính như vậy , xin ngài tha thứ, xin lỗi, xin lỗi."

      Nghe thanh, Linh Lan dời tầm mắt hướng về phía nàng.

      "Thúy nhi. . . . . . Tỷ tỷ?" Nàng cảm thấy có chút nghi hoặc, phải năm trước khi hết hạn khế ước bán thân tỷ ấy trở về quê hương rồi sao? Tại sao vẫn còn ở lại chỗ này?

      "Linh Lan, ngươi xin lỗi với phu nhân mau, cầu xin người tha thứ." Thúy Nhi thúc dục.

      "Đúng nha, mau xin phu nhân tha thứ." Tiểu Hỉ ở bên cũng nhịn được mở miệng .

      Nghe thanh khác, Linh Lan đưa mắt nhìn sang Tiểu Hỉ, trong nháy mắt trợn tròn cặp mắt khó có thể tin.

      "Tiểu Hỉ tỷ tỷ ngươi là Tiểu Hỉ tỷ tỷ sao? phải là hai năm trước ngươi chết rồi sao?" Nàng khó có thể tin nhìn chằm chằm Tiểu Hỉ .

      Lời này vừa ra, ba người hoảng sợ ngẩn ra.

      "Ngươi ở đây nhăng cuội cái gì đó? Chẳng lẽ cháy hỏng đầu óc sao?" Tiểu Hỉ cau mày, mặt lo lắng quay đầu nhìn về phía Đoàn phu nhân."Phu nhân. . . . . ."

      "Mau cho người mời Lý đại phu tới, nhanh ." Đoàn phu nhân nhanh chóng ra lệnh.

      "Vâng" Tiểu Hỉ lĩnh mệnh, lập tức chạy như bay.

      Linh Lan biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tại sao lại xảy ra người nàng, chỉ biết là nàng nhảy giếng tự vẫn, sau khi tỉnh lại, lại trở lại năm mười lăm tuổi, thời điểm bởi vì chịu gió rét mà bệnh nặng trận.

      Cảm giác giống như là giấc mộng, nhưng người chết còn nằm mộng sao?

      Nếu mọi việc trước kia mới là giấc mộng, nàng lại thể nào tin nổi, bởi vì mỗi kiện, mỗi câu, mỗi ngày, mỗi đêm trong quá khứ tất cả nàng đều nhớ mồn trước mắt, nhớ rất ràng, cho nên như vậy tuyệt đối phải giấc mộng.

      Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mấy ngày liên tiếp nàng nghĩ ra nguyên cớ là gì, rốt cuộc buông tha nghĩ nữa, bởi vì có muốn cũng nghĩ ra.

      Nàng lại dám với người khác, chỉ sợ bị coi là ma quỷ quái, tà thuyết mê hoặc người khác.

      Về phần những lời kỳ quái lúc nàng mới tỉnh, nàng chỉ có thể cảm tạ trời xanh để cho nàng trọng sinh ở thời điểm bị bệnh nặng bởi vì như vậy nàng có thể ngụy trang, có ai coi những lời xằng bậy lúc mới tỉnh dậy của nàng là .

      Trùng sinh, làm lại cuộc sống lần nữa.

      Có bao nhiêu tưởng tượng nổi, lại có bao nhiêu cảm tạ trời xanh, để cho nàng có cơ hội sống lại lần nữa.

      Chết qua lần để cho nàng hiểu được rất nhiều, cũng giống như loại khác trọng sinh.

      Lần này, nàng nhất định phải ngăn cản tất cả bi kịch xảy ra.

      Lần này, nàng nhất định phải dũng cảm, nắm chặt tất cả cơ hội, để cho mình hối hận.

      Lần này, nàng nhất định phải thay đổi số mạng Đoàn gia , giữ lại hạnh phúc thuộc về mình.

      Linh Lan nằm ở giường nghĩ.
      Phong Vũ Yên, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Đây là ngày thứ ba sau ngày nàng trọng sinh trở lại, phu nhân thương nàng, đặc biệt cho phép nàng nghỉ ngơi nhiều mấy ngày, vừa đúng để cho nàng có thời gian suy nghĩ và chấp nhận toàn bộ chuyện khó tin này.

      Mười lăm tuổi, nàng lại mang theo trí nhớ của mười năm sau trọng sinh trở lại năm nàng mười lăm tuổi này, mặc kệ thế nào cũng có cảm giác thể tin được.

      Mười lăm tuổi, nàng còn nhớ năm này xuân hàn rất lạnh, trời mưa đặc biệt nhiều, trong thành người phải chịu gió rét cũng rất nhiều, các thương đoàn lớn trong thành cũng vì vậy mà bị ngăn lại, khiến vật giá trong thành đẩy lên rất cao.

      Mưa từ mùa xuân tới mùa hè, liên miên dứt.

      Rất nhiều thương đoàn mắt thấy như vậy được, mặc kệ là chỉ vì lợi ích hoặc vì thương hiệu rối rít đội mưa lên đường, cho nên đưa đến rất nhiều người bởi vì đất đá núi rơi xuống có về, lão gia cùng Đại Thiếu Gia cũng vì vậy mà bỏ mạng. . . . . .

      Chờ chút!

      Linh Lan cả kinh, đột nhiên mở hai mắt ra, từ giường lật người lên.

      Lão gia cùng Đại thiếu gia là ở đầu mùa hè năm nàng mười lăm tuổi, bởi vì theo thương đòan gặp phải chuyện ngòai ý muốn núi mà mất mạng, bởi vì năm này nàng bệnh nặng trận, mưa lại rất đặc biệt nhiều, cho nên nàng nhớ rất ràng.

      sai, chính là đầu mùa hạ năm nay, mà bây giờ còn là đầu mùa xuân, vẫn còn kịp ngăn cản bi kịch xảy ra, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản tất cả mới được.

      Nhất định phải nghĩ biện pháp.

      Hai tháng sau, Linh Lan trơ mắt nhìn lão gia mang theo Đại Thiếu Gia cùng Đoàn gia thương đội ở trong mưa bụi mù mịt lên đường, tiến về phía xa châu.

      Biết sắp có phát sinh ngoài ý muốn, nàng lại hoàn toàn có biện pháp ngăn cản.

      Thân là nô tỳ nho , lời ít trọng lượng, căn bản coi lời nàng mượn cớ ác mộng là quan trọng, phu nhân thậm chí còn biến chuyện này làm thành chuyện cười cho lão gia nghe, khiến lão gia nghe xong còn cười ha ha.

      Xuống tay bên người phu nhân có kết quả, nàng cũng từng đến tìm Đại thiếu gia ác mộng cùng lo lắng của mình , kết quả vẫn như cũ, rước lấy hồi cười khẽ của Đại Thiếu Gia , hoàn toàn coi đó là việc quan trọng.

      Đoàn gia tổng cộng có bốn vị chủ tử, trừ lão gia, phu nhân, Đại Thiếu Gia ra, còn có vị Nhị thiếu gia —— cũng chính là thiếu gia của nàng, vốn là nàng còn có nhiều hy vọng, nhưng kì lạ năm này, thiếu gia sau khi làm lễ trưởng thành, theo tổ huấn Đoàn gia rời nhà hai năm, bên ngoài du lịch tăng thêm kiến thức, cho nên có ở trong phủ.

      Số mạng thể đổi sao?

      Nhìn bóng lưng thương đội rời , Linh Lan cảm thấy vừa bi thương lại nản lòng thoái chí.

      Tại sao biết có bi kịch xảy ra, tại sao nàng lại có biện pháp ngăn cản, để cho nó xảy ra đây? Nếu như những việc này đều định sẵn, thể sửa đổi, Vì sao trời xanh lại để nàng sống lại lần nữa là vì cái gì chứ ?

      Sau khi Đoàn gia thương đội xuất phát hơn tháng, tin dữ quả nhiên truyền đến, thương đội lành nghề đường gặp phải băng tan, lão gia cùng Đại Thiếu Gia bất hạnh bị đất đá chôn vùi, tung tích , lành ít dữ nhiều .

      Phu nhân nghe thấy tin dữ, bất tỉnh tại chỗ, bệnh nặng trận, cả Đoàn phủ cũng bao trùm mảnh đau thương cùng lo lắng.

      Lão gia cùng Đại Thiếu Gia vẫn luôn là trụ cột của Đoàn gia, tại trụ cột ngã xuống, hơn nữa còn là hai cây cùng nhau ngã, sau này Đoàn gia nên dựa vào người nào?

      Nhị thiếu gia sao?

      Mới vừa tròn hai mươi tuổi, ngay cả sản nghiệp của Đoàn gia còn chưa hiểu hết, nay còn muốn chính chống đỡ Đoàn gia, có thể sao?

      Lòng người trong Đoàn gia đều hoảng loạn.

      Thính Vũ uyển, nơi ở của Đòan phu nhân nhàng bị đẩy ra, Linh Lan từ ngoài cửa chân mà vào trong, muốn nhìn phu nhân bị bệnh liệt giường tỉnh táo hay chưa?

      Nàng biết chưa gọi tự tiện xông vào như vậy, nhất định dẫn đến trận mắng chửi hoặc giáng tội vì gần đây cảm xúc của phu nhân được ổn định do thương tâm đến gần chết, nhưng nàng sợ hãi, chỉ cần phu nhân có thể tỉnh lại , có thể ăn cơm, cho dù muốn nàng chịu hình phạt, nàng cũng nguyện ý.
      Đến gần vừa nhìn, giường phu nhân quả nhiên tỉnh táo, cặp mắt ửng hồng lẳng lặng nằm ở giường, biết nghĩ cái gì.

      "Phu nhân, ngài có muốn ăn chút gì, nô tỳ bưng tới." Hơi do dự chút, nàng mở miệng giọng hỏi.

      " cần, ngươi ra ngoài."

      "Phu nhân, ngài như vậy thân thể chịu nổi." Nàng tự chủ được , "Nô tỳ thức ăn bưng tới, ngài ăn chút được ?"

      "Ta muốn, ngươi nghe thấy sao? ra ngoài." Đoàn phu nhân điệu đề cao, cho thấy tức giận.
       Chương 2:
      Linh Lan trầm mặc , hít sâu hơi, dứt khoát kiên quyết lên tiếng lần nữa.

      "Phu nhân, nô tỳ biết ngài rất đau lòng, nhưng ngài mau mau tỉnh lại , Nhị thiếu gia chỉ còn ngài có thể giúp chống đỡ cái nhà này, nếu như ngài ngã bệnh, Nhị thiếu gia biết phải làm sao?" Nàng dừng chút, thấy phu nhân có mở miệng trách cứ nàng, nên mềm giọng tiếp: "Ngài ăn chút gì có được hay ? vì cái gì khác, dù là vì Nhị thiếu gia, ngài cũng phải kiên cường, dù sao ngài là người thân duy nhất còn lại của Nhị thiếu gia. Phu nhân, nô tỳ van xin ngài, ngài ăn chút gì được ? Nếu như lão gia cùng Đại Thiếu Gia ở dưới suối vàng có biết, nhìn ngài như vậy, nhất định rất lo lắng khổ sở cùng thất vọng."

      "Thất vọng?" Đoàn phu nhân lẩm bẩm ra tiếng.

      "Đúng, nếu như Đoàn gia vì vậy mà gượng dậy nổi, vì vậy mà sa sút." Linh Lan như chém đinh chặt sắt."Lão gia chỉ có thất vọng, còn có thể chết nhắm mắt, lẽ nào ngài có thể nào trơ mắt nhìn Đoàn gia xuống dốc, nhưng cái gì cũng làm, muốn nghĩ phương pháp trợ giúp Nhị thiếu gia ổn định Đoàn gia, vực dậy Đoàn gia."

      "Ngươi Đoàn gia xuống dốc là việc thế nào?" Đoàn phu nhân rốt cuộc cảm thấy có cái gì đúng, từ giường ngồi dậy.

      "Bởi vì lão gia cùng Đại Thiếu Gia cùng lúc mà qua đời, thương hành Đoàn gia quần long vô thủ, lâm vào mảnh rối loạn, phố thậm chí có lời đồn đãi Đoàn gia muốn xuống dốc rồi." Linh Lan đàng hoàng đáp.

      "Lỗi Nhi đâu rồi?" Đoàn phu nhân cau chặt mày hỏi.

      Đoàn Lỗi là tên của Nhị thiếu gia.

      "Sáng sớm ra cửa. Gần đây Nhị thiếu gia vì trấn an bọn thương gia bất an, mệt mỏi ở Châu Lý, mỗi ngày đều sớm về trễ, nhưng những lời đồn đãi bất lợi với cửa hàng của Đoàn gia càng ngày càng lớn, hoàn toàn có biện pháp ức chế."

      "Là ai truyền ra loại lời đồn nhảm nhí này?"

      "Thứ tin đồn nhảm này căn bản cần ai ra, chỉ cần quan sát mấy tháng tình hình gần đây của cửa hàng Đoàn gia liền có thể biết được hai rồi."

      "Tình trạng thương hành bết bát như thế sao?"

      Vẻ mặt Linh Lan đau thương gật đầu."Nhị thiếu gia tuổi quá lại có kinh nghiệm kinh doanh thương hành, ở trong ngành làm cho người tin phục, khiến cho rất nhiều thương gia vốn hợp tác cùng Đoàn gia bây giờ lại hợp tác cùng thương hành khác, tình huống rất tồi tệ."

      "Xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao ai tới với ta?" Đoàn phu nhân kiềm được tức giận hỏi.

      "Hồi phu nhân, ra Vương tổng quản cùng Lý hành thủ, Trương hành thủ cũng xin phu nhân rất nhiều lần, nhưng lại cũng bị phu nhân cự ở ngoài cửa."

      Đoàn phu nhân nhíu chặt chân mày, nhớ tới giống như là có chuyện này.

      " Bây giờ ngươi lập tức gọi ba người bọn tới đây gặp ta." Nàng ra lệnh.

      "Vâng" Linh Lan lên tiếng, lại xoay người làm việc.

      "Còn có chuyện gì?" Đoàn phu nhân hỏi.

      "Nô tỳ cả gan, nhưng phu nhân nên ăn trước ít đồ hay , như vậy mới có hơi sức giải quyết những vấn đề này?"

      "Để cho người đưa thức ăn lên đây ." Đoàn phu nhân khẽ thở dài .

      "Dạ, nô tỳ ngay." Linh Lan vui mừng , lập tức xoay người rời .

      Vừa ra khỏi sương phòng của phu nhân, nàng nhịn được lập tức thở dài hơi, rốt cuộc có thể yên tâm, phải lo lắng cho thân thể phu nhân, tại nàng chỉ phải nghĩ biện pháp giúp phu nhân phụ tá thiếu gia, khiến thiếu gia trong thời gian ngắn nhất trở thành trụ cột của Đoàn gia là được.

      Ở kiếp trước của nàng, sau khi lão gia cùng Đại Thiếu Gia qua đời, thiếu gia ước chừng tốn thời gian 5 năm mới làm cho thương hành Đoàn gia vững chắc, cũng chính là trong năm năm này phu nhân đưa nàng đến hầu hạ bên cạnh thiếu gia,làm cho nàng sinh lòng ái mộ đối với thiếu gia.

      Ở kiếp trước khi nàng mười lăm tuổi, ra có chút xem thường đối với Đoàn gia Nhị thiếu gia, bởi vì tựa như là cùng dạng với những cậu ấm trong thành từng đùa giỡn nàng, cả ngày kết bè kết phái, sống phóng túng, làm việc đàng hoàng.

      Cho nên, khi lão gia cùng Đại Thiếu Gia ngoài ý muốn qua đời, lời đồn bất lợi cho Đoàn gia nổi lên bốn phía, nàng cũng giống như những người làm khác ở Đoàn gia, tin rằng Đoàn gia phải đảo lộn như lời đồn đãi, lo lắng trùng trùng đối với tương lai.

      Nhưng thiếu gia lại thay đổi tất cả, chỉ có thay đổi thái độ vui đùa bình thường, mà giống như thay đổi thành người khác, cố gắng làm việc, làm cho người ta lau mắt mà nhìn, trong vòng năm năm ngắn ngủi khiến Đoàn gia thương hành cải tử hồi sinh, lần nữa lớn mạnh.

      Trong vòng năm năm, Đoàn gia từ suy sụp đến hưng thịnh, giống như kỳ tích, giống như truyền kỳ, làm cho người ta chuyện say sưa, nhưng nàng hiểu rằng năm năm đó thiếu gia tốn bao nhiêu tâm lực hơn bất kỳ người nào, mỗi ngày cực nhọc ngày đêm, đêm ngủ, quên ăn quên ngủ làm việc, nàng đều nhìn tất cả ở trong mắt.

      Trước khi sống lại nàng lúc đó chỉ là tiểu tỳ bình thường, dốt đặc cán mai, việc có thể giúp cho nhiều lắm, chỉ có thể giúp thắp đèn, dâng trà đưa cơm, thỉnh thoảng bồi thiếu gia tâm , nghe chút lời , khéo léo ở dưới chỉ đạo của thiếu gia tập viết, khiến thiếu gia nhờ vào đó buông lỏng tâm tình cùng áp lực, những thứ khác vẫn giúp được gì.

      Nhưng sau khi sống lại, nàng bây giờ cũng giống như trước.

      Mặc dù vẫn là mười lăm tuổi, vẫn là tiểu tỳ nữ của Đoàn gia , nhưng hôm nay nàng lại có trí nhớ mười năm sau , hơn nữa có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết chữ , đối với phương diện buôn bán, ở bên cạnh thiếu gia mưa dầm thấm đất , mười năm cũng có chút tâm đắc.

      Nàng có tự tin nhất định lúc này có thể giúp được việc, có thể giúp ích đối với thiếu gia cùng Đoàn gia.

      tại, nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi phu nhân đưa nàng phái đến bên cạnh thiếu gia là được.

      Nếu như nàng nhớ sai, tháng sau khi phu nhân tỉnh lại từ đau đớn, nàng bởi vì thông minh lanh lợi, huệ chất lan tâm mà được phu nhân phái đến hầu hạ bên cạnh thiếu gia, thay phu nhân chiếu cố, chăm sóc cho thiếu gia vì thương hành Đoàn gia mà lao tâm lao lực.

      Năm năm sau, nàng chuyển vào Quan Vân uyển nơi thiếu gia ở, sau đó đúng giờ trở về Thính Vũ uyển báo cáo tình trạng gần đây của thiếu gia cho phu nhân.

      Sau năm năm, thương hành của Đoàn gia trọng chấn hùng phong, người tự xưng là ân nhân của Đòan gia xuất , cầu Đoàn gia thực hứa hẹn của lão gia khi còn sống là kết thành thông gia.

      Thiếu phu nhân Tô Như Yên da trắng như ngọc, mặt mày như vẽ, ngoảnh đầu thùy mị, là đại mỹ nhân hơn kém, vừa xuất liền làm người ta kinh diễm, danh dương lam châu.

      Nhưng ai cũng ngờ tới nàng lại có lòng dạ rắn rết, ác độc vô cùng, gả vào Đoàn gia vẻn vẹn thời gian năm năm, liền giết người cướp của trước sau hại chết thiếu gia, tức chết phu nhân, sau đó ôm đứa con hoang phải là cốt nhục Đoàn gia, tính toán danh chánh ngôn thuận xâm chiếm sản nghiệp Đoàn gia.

      Tuy thiếu gia đối với thiếu phu nhân lạnh nhạt là , nhưng phu nhân và Đoàn gia chưa bao giờ làm gì có lỗi với thiếu phu nhân, nàng hiểu thiếu phu nhân có thể nào lòng muông dạ thú như thế, hạ độc thủ như vậy.

      Nàng vĩnh viễn quên được thiếu phu nhân thấy phu nhân ở trước mặt nàng ngã xuống, khí tuyệt mà bỏ mình khuôn mặt tuyệt mỹ lên ý cười lạnh, làm nàng cả người phát rét.

      "Tại sao?"

      Lúc ấy nàng khiếp sợ cùng khó có thể tin từng bật thốt lên, kết quả lấy được đáp án cũng là ——

      "Chờ sau khi ngươi chết hỏi Diêm Vương ."

      Sau, nàng bắt đầu chạy trốn, cho đến nhảy xuống giếng mới thôi cũng lấy được đáp án.

      Tại sao? Nàng đến nay vẫn nghĩ ra, thế nhưng đối với tại chuyện đó còn quan trọng, bởi vì sau khi sống lại nàng tuyệt để cho chuyện phát triển đến bước kia.

      Ông trời ở cao, tiểu nữ Linh Lan ở chỗ này thề với trời, biết dùng phương pháp gì nàng đều thay đổi bi kịch trước khi nàng sống lại kia, để cho nó xảy ra.

      Cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ*.
      *Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.

      Giống như trước khi sống lại, Linh Lan được phu nhân từ Thính Vũ uyển sai đến Quan Vân uyển hầu hạ thiếu gia, cũng giống như trước khi sống lại, thiếu gia đối với tỳ nữ mới được đưa đến bên người là nàng cũng chỉ vội vã liếc mắt nhìn, hỏi câu ——"Ngươi tên là gì?" Sau đó nhìn nàng thêm lần nào nữa.

      Trước khi sống lại, nàng nhớ ước chừng qua hơn nửa năm sau, thiếu gia lúc này mới lại hỏi nàng lần"Ngươi tên là gì" , sau lần đó mới chính thức chú ý tới trong Quan Vân uyển có tiểu tỳ tên là Linh Lan.

      Bởi vì phu nhân thấy thiếu gia bận rộn mà ngày càng gầy gò, nhịn được thêm vài câu ân cần, trong lời thỉnh thoảng nhắc tới"Linh Lan " , "Linh Lan cho ta biết" , "Linh Lan chính mắt thấy", mới khiến cho thiếu gia chú ý tới tồn tại của nàng.

      Như vậy có thể thấy được, tất cả mọi người nàng dáng dấp đẹp, mắt ngọc mày ngài, phong cách ưu nhã hoàn toàn thua đại gia khuê tú, ra tất cả đều là gạt người.

      Linh Lan có chút than thở, tự chủ được nhớ tới thiếu phu nhân dung nhan khuynh thành hoa nhường nguyệt thẹn, sau đó thở dài hơi sâu.

      Mặc kệ như thế nào,sau khi thiếu gia ý thức được tồn tại của nàng, hảo cảm với nàng càng ngày càng tăng, cho dù ở năm năm sau thiếu phu nhân đẹp tựa thiên tiên gả vào Đoàn gia, thái độ cưng chiều của thiếu gia đối với nàng vẫn như cũ thay đổi, cái này đủ rồi.

      Nàng tự với mình, sau đó lại cau mày .

      Trước khi sống lại, thiếu gia ước chừng tốn thời gian hơn nửa năm mới chú ý tới nàng, sau khi sống lại, nàng cũng phải là muốn chờ thêm nửa năm, mà là nếu như có thể dùng nửa năm này để lợi dụng, nàng nhất định có thể giúp đại ân đối với thiếu gia cùng thương hành của Đoàn gia lúc này xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ.

      Nàng phải nghĩ phương pháp mới được, thể để lãng phí thời gian nửa năm này.

      Linh Lan vừa dọn dẹp thư phòng của thiếu gia, vừa dùng sức tìm cách.

      bàn sách chất đầy rất nhiều sổ sách, còn có người phụ trách thương hành Đoàn gia viết thư tới, có cái chưa mở, có cái xem, còn có ít bị thiếu gia vò thành cục vứt bàn hay dưới đất, cách bàn đọc sách hoặc gần hoặc xa, xa nhất là cái ở ngòai cửa phòng.

      Nàng có chút tò mò nội dung những thứ bị vò thành giấy bỏ viết những gì, vì vậy nhịn được nhặt phong thư trải phẳng, nhìn xuống nội dung trong thư , sau đó chân mày khỏi nhíu chặt.

      "Ngươi ở đây làm cái gì?"

      Thình lình có tiếng vang, khiến Linh Lan xem thư tử chủ lâm vào trầm tư thiếu chút nữa nhảy dựng. Nàng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu gia ban ngày ít có mặt tại phủ thế nhưng xuất tại trước mặt nàng, bị dọa đến nàng liền hề nghĩ ngợi, lập tức giấu thư vẫn cầm ở tay ra phía sau.

      "Thiếu . . . . . Thiếu gia." Nàng khẩn trương dứt, biết làm sao kêu lên.

      "Ngươi mới vừa làm gì?" Đoàn Lỗi lạnh lùng hỏi.

      "Nô. . . . . . nô tỳ dọn dẹp trong thư phòng." Nàng lo lắng , xác định thiếu gia tới bao lâu, có nhìn thấy nàng mới vừa làm cái gì hay .

      "Dọn dẹp trong thư phòng? Đưa tay ra." Đoàn Lỗi hừ lạnh tiếng, ra lệnh cho nàng.

      Linh Lan hoảng hốt hồi, nhất thời hiểu ra thiếu gia nhất định nhìn thấy nàng mới vừa nhìn phong thư.

      Bây giờ nên làm gì? Muốn giả trang chính mình dốt đặc cán mai trước qua cửa ải này, hay là nhân cơ hội này thuận nước đẩy thuyền, khiến thiếu gia biết nàng có năng lực có thể giúp ?

      Nàng chần chờ chút, lấy thư giấu ở phía sau ra, thận trọng : "Nô tỳ chỉ là tò mò, cho nên mới nhìn nội dung trong thư ."

      "Ngươi biết chữ?" Đoàn Lỗi nheo mắt lại.

      "Nhận biết được chút." Linh Lan kín đáo đáp.

      Đoàn Lỗi hé mắt nhìn nàng, mặt mang theo hoài nghi. tiểu nữ tỳ giống như nàng dám nàng biết chữ, muốn tin tưởng như thế nào?

      xoay người tới trước kệ sách, tùy ý rút quyển sách hỏi nàng, " cho ta biết quyển sách này tên gì."

      "Luận Ngữ." Linh Lan nhìn xuống hai chữ sách kia, chậm trễ chút nào hồi đáp.

      "Đọc đoạn văn này lên." Đoàn Lỗi mở ra sách, tùy ý chỉ đoạn cho nàng.

      "Thị kì sở dĩ, quan kì sở do, sát kỳ sở an.*" Linh Lan giọng thầm.
      *Theo sách Luận ngữ, Khổng Tử có : “Thị kì sở dĩ, quan kì sở do, sát kỳ sở an, nhãn yên sưu tai, nhân yên sưu tai.” Nghĩa là: xem việc làm như thế nào, xét lý do tại sao mà làm, nhận thấy có vui vẻ mà làm hay , đâu có ai giấu giếm được ta, có ai giấu giếm được ta đâu.

      Đoàn Lỗi kinh ngạc nâng cao chân mày, ngờ tới nàng có thể đọc ra được.

      "Nhìn dáng dấp ngươi ngươi biết chữ cũng hề dối, nhưng tuyệt đối chỉ chút đúng ?" như có điều suy nghĩ quan sát nàng ."Ngươi tên là gì?"

      "Nô tỳ tên gọi Linh Lan."

      "Linh Lan?" Giống như mơ hồ từng nghe qua cái tên này. . . . . . Đoàn Lỗi suy nghĩ —— đúng rồi, nhớ ra rồi."Ngươi là tiểu tỳ nữ mẹ ta đặc biệt sai tới đây hầu hạ ta?"

      "Vâng"

      Nếu như là người được mẹ sai tới, chắc là có vấn đề gì.

      " ra ngoài , ta muốn yên tĩnh mình." phất phất tay, vẻ mặt mệt mỏi phân phó.

      Mới vừa nhận được tin tức, lại có phân hào của thương hành Đoàn gia đóng cửa, đây là gian phân hào thứ tư trong tháng này rồi, tiếp tục như vậy nữa, thương hành Đoàn gia bọn họ sớm muộn bị phá sản.

      rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể đạt được tán thành cùng tin tưởng của thành viên thương hội, bởi vì lo lắng thương hành Đoàn gia có ngân lượng mua hàng, mà cự tuyệt giao dịch cùng bọn họ?

      Ăn khép nép, thỉnh cầu giúp đỡ, nhờ báo đáp của những người chịu ơn của phụ thân cũng dùng qua, ra giá cao thu mua cũng được, chỉ bị cho là suông, sắp muốn đến bước đường cùng.

      "Thiếu gia."

      thanh đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh truyền vào tai , Đòan Lỗi mở mắt ra, chỉ thấy tỳ nữ tên gọi là Linh Lan kia vẫn đứng ở trong thư phòng, ra ngoài.

      "Làm sao ngươi vẫn còn ở nơi này?" cau mày .

      "Nô tỳ mới vừa nhìn mấy phong thư, có chút ý kiến biết nên hay ?" Linh Lan do dự mở miệng .

      "Ý kiến?" Đoàn Lỗi có chút giễu cợt.

      tiểu tỳ nữ, mặc dù nhận biết ít chữ, nhưng đối với kinh doanh thương hành có thể có ý kiến gì ? tất cả những bức thư này bị bóp thành cục, tất cả đều là tình cảnh khốn khổ mà các phân hào gặp phải, có cách năng lực thực nên càng xem càng giận, sau đó mới có thể lấy thư ra để trút giận. Những thứ kia bị bóp nặn thành đoàn tất cả đều là tin tức phân hào gặp phải đủ loại khốn cảnh, trong cơn phẫn nộ mới có thể vo thành đòan cho hả giận.

      vắt hết óc đều thể giải quyết vấn đề, tiểu tỳ nữ như nàng có thể có ý kiến gì ?

      Mặc dù cảm giác rất buồn cười, nhưng nghe cũng sao.
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3:
      Editor: Hoa Tường Vy


      " chút coi." tùy ý lên tiếng.

      "Nô tỳ từ trong thư phát rất nhiều phân hào thương hành cũng bởi vì thương phẩm hàng hóa thiếu hụt mà gặp phải khốn cảnh kinh doanh, những nguồn cung cấp hàng hóa thương phẩm kia, trừ những thứ thương đội thương hành mua giao dịch bên ngoài, chẳng lẽ có thể do thương hành Đoàn gia của chúng ta thu mua cung cấp sao?"

      "Ngươi cho rằng thương đội tồn tại là vì sao? Nếu như những thứ hàng kia dễ dàng thu mua như thế, thương đội cần gì phải cực khổ đến nơi xa xôi như vậy thu mua thương phẩm cùng hàng hóa? Nhưng nếu tất cả do chúng ta tự mình thu mua , vậy hao tổn bao nhiêu nhân lực vật lực ngươi biết ?"

      "Nô tỳ chỉ là thu mua những thương phẩm thừa thãi, giống như Lam châu thừa thãi tơ lụa, Diêu Châu thừa thãi ngọc, Kỳ Châu núi non trùng điệp nên thừa thãi các lọai da thú, chúng ta thu mua những thứ đồ này ——"

      "Có câu là đầu cơ kiếm lợi, những sản vật thừa thãi này căn bản cũng đáng tiền."

      " bao nhiêu tiền vừa đúng có thể thu mua với giá thấp, lại đem hàng hóa vận chuyển về rồi bán ra với giá cao."

      "Ngươi chính là tất cả thương đội thương hành làm những chuyện như vậy."

      " sai, nhưng thương đội về về mất hai lần thời gian đường, chúng ta lại chỉ cần lần thời gian đường là đủ, hơn nữa ít việc thu mua từ các thương đội khác, thương hành của chúng ta có thể tiết kiệm ít ngân lượng."

      Đoàn Lỗi nhíu chặt chân mày, nghiêm túc suy tư tính khả thi.

      Theo được biết, các thương đội của thương hành trong liên thương hội ai cũng có việc của riêng mình, thương đội phụ trách Lam Châu chỉ đường đến Lam Châu, Diêu Châu có thương đội Diêu Châu phụ trách , Kỳ Châu có thương đội Kỳ Châu phụ trách , có bất kỳ thương hành nào có thể làm việc thu mua ở tất cả các châu , bởi vì việc này làm hao tốn rất nhiều vật lực cùng nhân lực. Cho nên liên thương hội mới phải xuất , phân công lẫn nhau hợp tác, cùng nhau chia lợi ích.

      Cái gọi là lợi ích cũng chỉ là cùng phân chia thương phẩm, trong đó thương phẩm ở thương đội mua bán chênh lệch giá tuyệt đối là có thể có lợi .

      Do thương hành Đoàn gia chủ động thu mua vận chuyển sao?

      Đòan Lỗi càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực được, mặc dù bởi như vậy việc phụ trách thu mua hang hóa cần nhiều nhân lực hơn, nhưng chỉ cung cấp hàng hóa cho gian thương hành , căn bản cần thương đội lớn có hơn mười người, chỉ cần hai ba người hoặc bốn năm người khỏe mạnh có bản lĩnh là đủ.

      Ừ, thử chút xem sao.

      " gọi Lý Hành thủ cùng Trương hành thủ đến." đột nhiên mở miệng .

      "Dạ, nô tỳ ngay." Linh Lan nhanh chóng gật đầu, lĩnh mệnh , mặt mang nụ cười sáng lạn.

      Đó cũng phải là biện pháp nàng nghĩ ra được, mà là trước khi sống lại, phân hào của thương hành Đoàn gia từng gian đóng cửa, sau cùng chỉ còn tồn tại hai gian, thiếu gia mang toàn bộ tinh thần bỏ vào hai gian phân hào này, cũng từ vất vả chuyên cần lại giữa phân hào ở hai châu, ngờ phát ra phương pháp này, nàng chỉ là mang phương pháp này ra trước mà thôi.

      Tóm lại, có thể tạm hoãn vấn đề khẩn cấp, mà thiếu gia cũng có thể nghỉ lấy hơi.

      tốt quá.

      "Linh Lan, ngươi ở đây làm gì? Thiếu gia tìm ngươi khắp nơi."

      "Thiếu gia trở lại?"

      " trong thư phòng ở Quan Vân uyển chờ ngươi."

      "Ta tới ngay đây."

      Linh Lan hướng Vương tổng quản cúi người chào, vội vàng hướng Quan Vân uyển chạy tới.
      Thời gian hai năm, vì thay đổi thể chế kinh doanh của thương hành Đòan gia, thiếu gia ngựa ngừng vó đến phân hào của Đòan gia ở các nơi để tìm hiểu tình hình chung, tiến hành cách tân.

      Thay đổi tuyệt đối có khả năng thuận buồm xuôi gió, bọn họ trước hết gặp phải vấn đề về tiền bạc, nếu muốn thu mua nhất định phải có ngân lượng, mà thương hành Đòan gia nếu như có đầy đủ ngân lượng cũng bị thành viên liên thương hội chèn ép, dùng chút lý do cự tuyệt cung cấp hàng hóa cho Đoàn gia.

      Đối với vấn đề tiền bạc, phu nhân và hai vị hành thủ đều có chung ý tưởng muốn ngân hàng tư nhân vay tiền, nhưng thiếu gia lại đồng ý với cách làm đó, người quyết định giảm phân hào của thương hành Đòan gia từ mười bảy thành mười phân hào, lấy ngân phiếu từ việc bán bảy gian phân hào đó mà tiến hàng thu mua hàng hóa.

      Phương thức này có thể làm nhiều người nghi ngờ, nhưng so với việc vay tiền từ ngân hàng tư nhân ít nguy hiểm hơn nhiều, dù sao trong mắt người khác, bán cũng chỉ là mấy gian phân hào vốn là có thể đóng cửa của thương hành.

      Ý tưởng của Thiếu gia với nàng mưu mà hợp.

      Như vậy có thể thấy thiếu gia rất là lợi hại, nàng là bởi vì trọng sinh, cho nên có nhiều ý tưởng, nhưng thiếu gia lại hòan tòan dựa vào trí thông minh của mình mà suy nghĩ ra.

      Hai năm, thời gian trôi qua nhanh mà cũng thực chậm.

      Nhanh là bởi vì trong nháy mắt vượt qua hai năm, chậm là bởi vì nàng chờ hai năm, mong hai năm, lúc này thiếu gia rời Đòan gia hai năm sắp trở về nhà.

      Nàng nhớ , rất nhớ , tình cảm dành cho kéo dài từ trước khi sống lại cho đến nay, người khác hiểu, chỉ nàng mới hiểu được.

      Trước khi vào thư phòng, nàng hơi chỉnh sửa lại xiêm y, sờ sờ tóc, xác định chỉnh chu, lúc này mới hít sâu hơi, cất giọng : “Thiếu gia, nô tỳ là Linh Lan.”

      “Vào .”

      Bên trong truyền đến thanh quen thuộc mà nàng hằng nhớ nhung, làm hốc mắt Linh Lan nóng lên, nàng hít sâu lần nữa, rồi mới giơ tay đẩy cửa thư phòng ra, vào.”

      “Thiếu gia.” Nàng khẽ cúi người.

      “Linh Lan, lâu gặp.” Đoàn Lỗi đối với tiểu tỳ hai năm gặp nhoẻn miệng cười, tâm tình rất tốt.

      Trải qua hai năm ngại vất vả, tự thân tự lực bôn ba ngược xuôi, thương hành Đòan gia từng bước từng bước vững chắc, còn vấn đề thiếu hụt tiền bạc hay hàng hóa. Thậm chí nửa năm trước thương hành còn có lợi nhuận gởi vào ngân hàng tư nhân, cứ theo tình huống này, muốn khôi phục lại như xưa tuyệt đối là có thể.
      Đòan Lỗi cảm thấy rất vui mừng, hai năm cực khổ cuối cùng cũng có thành quả, nhưng biết để có được thu hoạch như ngày hôm nay, nhất định phải cảm tạ người, nếu có người kia, Đòan gia thể nào có được thành công nhanh như vậy, người đó chính là tỳ nữ Linh Lan.

      “Thiếu gia, lâu gặp. Nhìn ngài tại mặt mày hớn hở, tinh thần sáng láng, nô tỳ rốt cuộc có thể yên tâm.” Linh Lan mỉm cười .

      “Ngươi là lo lắng cho ta sao?”

      “Nô tỳ dĩ nhiên lo lắng cho thiếu gia, thiếu gia thân mình ròng rã hai năm ở nơi xa, vì thương hành mà bôn ba mệt nhọc, bên cạnh lại có nô tỳ tùy thân phục vụ, làm sao Linh Lan có thể lo lắng đây?”

      “Ta phải chỉ có mình, Lý hành thủ cùng Trương hành thủ vẫn luôn cùng ta.”

      “Hành thủ đại nhân có nhiều năm kinh nghiệm, quen cuộc sống dãi nắng dầm sương, thiếu gia lại giống như vậy.”

      “Ý tứ chính là ta thua kém Lý hành thủ, Trương hành thủ sao? Đòan Lỗi sắc mặt tối dần.

      “Cái gì?” Linh Lan cả kinh, vội vàng : “Thiếu gia, nô tỳ phải ý này.”

      “Ta chỉ đùa ngươi thôi” Đòan Lỗi bỗng nhiên toét miệng .

      “A?” Linh Lan há miệng cứng lưỡi, hiển nhiên là ngạc nhiên đến ngốc trệ.

      “Tới đây.” Đoàn Lỗi vẻ mặt ôn hòa hướng nàng ngoắc ngoắc tay.

      Linh Lan trừng mắt nhìn, mang theo nghi ngờ lên phía trước.

      “Mở ra nhìn xem.” Đòan Lỗi chỉ vào gói đồ bọc bằng vải xanh với nàng.

      Nàng ngoan ngõan lên trước, đem bọc đồ mở ra, chỉ thấy bên trong có rất nhiều trang sức mỹ lệ, dây chuyền, vòng tay, tram cài tóc, đủ lọai kiểu dáng, đẹp sao tả xiết, giá trị phi phàm.

      “Thích ?” Đòan Lỗi lên tiếng hỏi, khiến nàng ngẩn người, chân tướng mà nhìn .

      “Thiếu gia, những vật này là…”

      “Tặng cho ngươi.” Đoàn Lỗi đối với nàng mỉm cười .

      Linh Lan khó có thể tin mở to mắt. “Tặng cho…. nô tỳ sao?”

      “Đúng.”

      “Những thứ này…tòan bộ?”

      sai.” nhìn nàng chăm chú, cười càng thêm rực rỡ.

      “Ách…” Linh Lan đột nhiên biết phản ứng như thế nào, nhiều thứ quý giá như vậy, tòan bộ đều tặng cho nàng? Đây rốt cuộc là tại sao? Tuy làm nô tỳ được chủ nhân ban thưởng chhỉ cần nhận lấy là tốt rồi, nhưng nàng vẫn nhịn được muốn hỏi.

      “Vì… cái gì, thiếu gia?” Nàng thận trọng hỏi.

      Phản ứng của nàng làm Đoàn lỗi nhíu mày, cho rằng nằng vui mừng hớn hở nhận quà tặng, kết quả những nàng vui mừng như tưởng tượng, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt thận trọng, đây là chuyện gì xảy ra?

      “Ngươi thích những thứ này sao?” hỏi nàng.

      , nô tỳ rất thích, chỉ là vì sao phải tặng nô tỳ những thứ quý giá này? Nô tỳ rất sợ, nhận lấy ngại.”

      “Sợ cái gì, có gì mà phải ngại? Thương hành Đòan gia trong vòng hai năm mà được như ngày hôm nay, ngươi có công lớn, những thứ ban thưởng này ngươi đáng được nhận.”

      “Nô tỳ thân là người làm, vốn nên vì tử tử mà tận tâm tận lực, dám giành công.” Linh Lan lắc đầu mà .

      “Ngươi phải giành công, nhưng đáng thửơng ta thưởng. Nhận đồ rồi đứng lên .” Đòan Lỗi .

      “Dạ, nô tỳ cảm ơn thiếu gia ban thưởng.” Thấy thiếu gia kiên quyết, Linh Lan cung kính phúc thân, chỉ có thê nhận lấy, để sang bên.

      Đòan Lỗi quan sát nàng, phát hai năm gặp, tiểu tỳ này hình như cao lên ít. Trong trí nhớ nàng còn là bộ dáng bé , nhìn cái cũng biết là tuổi còn , nhưng bây giờ hòan tòan là bộ dạng nương, hơn nữa còn xinh đẹp động lòng người, khí chất bất phàm.

      “Linh Lan, ngươi bao nhiêu tuối rồi?” Quỷ thần xui khiến, mở miệng hỏi.

      “Nô tỳ 17.”

      “Cũng nên lập gia đình rồi, có đối tượng thích hợp chưa?”

      Linh Lan cả kinh dứt, biết tại sao thiếu gia lại hỏi như thế? Chẳng lẽ hứa gả nàng cho người ta sao? Nàng tất nhiên dám hy vọng xa vời rằng thiếu gia coi trọng mình nên mới hỏi như vậy, bởi vì thiếu gia phải là người háo sắc, nàng so với ai khác đều ràng hơn.

      có, nô tỳ muốn gả cho ai, chỉ muốn ở bên cạnh phu nhân và thiếu gia phục vụ cả đời.” Nàng làm việc nghĩa chùn bước, kiên định đáp.

      “Ngươi bây giờ chỉ mới mười bảy tuổi, có biết cả đời dài bao nhiêu?” Đoàn Lỗi bật cười .

      “Nô tỳ mặc kê, nô tỳ quyết định.” Linh Lan kiên định lắc đầu . “ Năm đó tiên phụ đột nhiên bệnh qua đời, phải phu nhân thiện tâm thu dữơng ô tỳ lúc đó chỉ mới tám tuổi, nô tỳ chừng sớm chết đói đầu đường. Phu nhân và Đòan gia đối với nô tỳ có đại ân đại đức, nô tỳ suốt đời quên.”

      “Mặc dù ngươi đại ân đại đức lớn như vậy, nhưng ngươi nghĩ vậy, cứ như vậy , chỉ là tương lai nếu ngươi có người trong lòng, thay đổi tâm ý muốn cùng đối phương rời khỏi nơi này, Đòan gia cũng vì vậy mà làm khó ngươi, điểm này trước hết để cho ngươi biết.”

      "Nô tỳ hiểu." Linh Lan trừng mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hiểu thiếu gia lời này là có ý gì.

      " đơn giản bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải là nô tỳ Đoàn gia nữa ."

      Sét đánh ngang tai!

      "Thiếu gia!" Linh Lan khiếp sợ kêu lên, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt liền té quỵ dưới đất."Ngài muốn đuổi nô tỳ rời lúc này sao? Nô tỳ có phải hay làm chuyện gì sai, xin ngài cho nô tỳ thêm cơ hội, cần đuổi nô tỳ ."

      "Ai muốn đuổi ngươi ?" Đoàn Lỗi cau mày .

      "Nhưng ngài bắt đầu từ hôm nay nô tỳ còn là nô tỳ Đoàn gia . . . . . ."

      " còn là nô tỳ có nghĩa là muốn đuổi ngươi , ngươi trước đứng lên ."

      "Ngài phải là muốn đuổi nô tỳ ?" Linh Lan biểu lộ vẻ mặt lo lắng sợ hãi.

      Thấy nàng vẫn quỳ mặt đất dậy nổi, Đoàn Lỗi trực tiếp tiến lên kéo nàng .

      " phải nô tỳ có ý tứ là, sau này ngươi ở Đoàn gia còn là thân phận nô tỳ , cần làm tiếp công việc của nô tỳ , cũng phải ý tứ muốn đuổi ngươi ." với nàng.

      " phải nô tỳ, cần làm tiếp công việc của nô tỳ , vậy nô tỳ nên làm cái gì?" Linh Lan hiểu nhìn .

      "Hai năm qua ngươi đều làm gì?" Đoàn Lỗi trả lời mà hỏi lại.

      Linh Lan trừng mắt nhìn, hai năm qua. . . . . .

      "Giúp phu nhân sửa sang lại chút sổ sách của thương hành ."

      Đây cũng là chuyện hai năm qua nàng làm nhiều nhất, vừa bắt đầu nàng chỉ là len lén giúp tay, giúp phu nhân phân loại sổ sách, để cho nàng dễ dàng kiểm tra, thỉnh thoảng phát sổ sách có vấn đề, liền nhắc nhở phu nhân sửa lại, kết quả phu nhân phát nàng càng nhìn càng hiểu sổ sách, từ đó về sau việc giúp đỡ phu nhân sửa sang lại sổ sách, thẩm tra đối chiếu giấy tờ trở thành việc của nàng.

      Cũng vì vậy, mà tại trong Đoàn phủ từ Phu nhân cho tới đại thúc gác cổng đều đối với nàng có vài phần kính trọng, bội phục thôi.

      " sai." Đoàn Lỗi gật đầu, cặp mắt sáng ngời, thần thái sáng láng.

      Từ sau khi nghe mẹ về chuyện của nàng, nhất thời có loại cảm giác như nhặt được báu vật, ngờ tiểu tỳ Linh Lan này lại có tài năng như thế, hơn nữa hai năm trước đối với kinh doanh thương hành đưa ra những ý tưởng độc đáo, cho thấy nàng có tính chất đặt biệt của thương nhân cùng khí chất của tài nữ.

      Viên Minh Châu này được phát , tuyệt đối để cho nàng bị lu mờ .

      "Ngươi về sau ở bên cạnh ta giúp ta sửa sang lại thương hành trương mục , lấy năng lực của ngươi làm tỳ nữ quá lãng phí. Mỗi tháng ta đều trả ngươi tiền công, giống như là người làm vậy. Ngươi cảm thấy như thế nào?" hỏi nàng.

      Linh Lan đột nhiên trợn to cặp mắt khó có thể tin, ngờ là kết quả này.
      Phong Vũ Yên, ChrisTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4:
      Editor: Hoa Tường Vy


      “Thiếu gia cần trả tiền công cho nô tỳ, chỉ cần cho nô tỳ tiếp tục ở lại nơi này là được rồi.” Nàng vội vàng lắc đầu , lâm cuồng lọan, điều này có phải là nàng có thể giống như trước khi sống lại, thường xuyên có thể sống cùng , ở bên cạnh ?

      “Tiền công nhất định phải trả, thể để ngươi làm công.” Đoàn Lỗi kiên trì . “Còn nữa, về sau đừng mình là nô tỳ nữa, bởi vì bắt đầu từ bây giờ, ngươi còn là nô tỳ nữa.”

      còn là nô tỳ…

      Linh Lan vì câu này mà tâm tình dậy sóng, cảm thụ giờ phút này nội tâm kịch liệt rung động.

      còn là nô tỳ, đây là chuyện khó tưởng tượng cỡ nào, trước khi sống lại nàng có trải qua, sau khi sống lại nàng cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này, bởi vì quá thiết thực, nhưng bây giờ…

      còn là nô tỳ có nghĩa là nàng có quyền tự chủ, câgn nghe lệnh làm việc, mặc cho người ta sai bảo, có thể cự tuyệt .

      Tự do làm chủ bản thân mình… Mặc dù thân phận này thể so sánh cùng thiên kim tiểu thư Tô gia, nhưng ít ra nàng còn là nô tỳ, còn là thân phận hạ nhân.

      “Thiếu gia, nô tỳ có thể còn là nô tỳ sao?” Nàn vì quá vui mừng mà bật khóc, lẩm bẩm như tự hỏi, cảm thấy tất cả cứ như giấc mộng.

      . Còn nữa, ta phải về sau đừng mình là nô tỳ nữa rồi sao?”

      “Nô tỳ… Linh Lan thành thói quen, nhất thời khó có thể thay đổi.” Nàng ngừng lau nước mắt chải ra từ khóe mắt, mặt ngượng ngùng sửa lại lời , bỗng nàng đột nhiên nghĩ đến chuyện. “Phu nhân người… người biết chuyện này sao? Nếu như phu nhân phản đối…”

      “Chuyện này ta đề cập qua với mẫu thân rồi, nàng cũng đồng ý.” Đoàn Lỗi .

      “Nô… Linh Lan biết nên gì…” Nàng giọng khan khàn, cảm kích đến tột đỉnh.

      “ Cái gì cũng cần .” cho nàng biết. “ Ngươi chuyển đến ở gia sương phòng phía tây kia , khỏang cách đến thư phòng cũng gần.” Dừng lại lại hỏi: “ Ngươi cần tỳ nữ ?”

      cần.” Linh Lan bị dọa sợ vội vàng lắc đầu, nàng cần người hầu hạ, thóat khỏi thân phận nô tỳ làm nàng rất cảm động, nàng làm sao dám để người khác đến hầu hạ?

      “Nếu như cần hãy cho ta.”

      “Linh Lan cần, Linh Lan có thể tự chăm sóc tốt cho mình.” Nàng lần nữa lắc đầu mà .

      Đòan Lỗi gật đầu cái, thêm gì nữa.

      “Ngươi chuyển đồ của ngươi đến Quan Vân Uyển , nhữg chuyện khác, ngày mai ta lại cho ngươi.”

      “Linh Lan nhất định chăm chỉ làm việc, tuyệt làm cho thiếu gia thất vọng.” Nàng dùng sức gật đầu, lên lời thề son sắt.

      Đoàn Lỗi cười cừơi : “ xuống .”

      “Dạ, Linh Lan cáo lui.”

      Sau khi sống lại, Linh Lan mặc dù thể thay đổi số mệnh của lão gia cùng Đại thiếu gia, nhưng thương hành Đòan gia cùng vận mệnh của nàng cũng lặng lẽ thay đổi.

      Vốn là cần tốn hơn năm năm mới có thể chấn hưng thương hành Đòan gia, trong thời gian bốn năm ngắn ngủi mà trở nên lớn mạnh, thậm chí lúc trước giảm xuống còn mười phân hào mà nay lại lần nữa phát triển thành mười tám phân hào, dù chưa được như lúc thịnh vượng nhất có hơn hai mươi phân hào, nhưng tốc độ quật khởi vẫn làm cho mọi người kinh ngạc cùng khen ngợi.

      Trừ lần đó ra, gần đây thương hành Đoàn gia còn có chuyện làm cho người ta say sưa bàn tán, đó chính là chuyện thu mua lương thực năm trước, thương hành Đoàn gia thừa dịp cả nước thu hoạch lượng lớn lương thực khiến cho giá cả giảm mạnh lấy giá cao hơn thị trường nhằm cỗ động chuyện thu mua lương thực.

      Hành động giống như kẻ điên lần đó trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu, nhưng hơn năm sau, cũng chỉ có thương hành Đòan gia cười vui vẻ được, bởi vì năm đó cả nước bị hạn hán, lương thực thiếu hụt trầm trọng.

      “Aiz, sớm biết như vậy, năm ngóai ta nên tham chút tiền mà bán thêm mấy gánh lương thực.” Vương Đại thở dài .

      “Sớm biết như vậy, lão tử năm ngoái ngân hàng tư nhân vay tiền, học thương hành Đoàn gia thu mua lương thực rồi. Ai ngờ được lương thực năm ngóai đáng đồng tiền mà năm nay lại tăng giá gấp mười lần.” Cổ Lục hối tiếc thôi.


      “ Thương hành Đoàn gia làm sao có thể biết trước được?”

      “Nghe phố mọi người đồn đãi, chủ của Đòan gia tại- Nhị thiếu gia là tiên nhân hạ phàm, là .”

      “Ngươi cũng nghe chuyện này sao?”

      “Chuyện này đầu đường cuối ngõ đều đồn, đến đứa trẻ ba tuổi còn biết, ai mà biết?” Cổ Lục trợn mắt, mím môi .

      “Đúng thế. Chẳng qua sau đó còn có chuyện, ngươi tuyệt đối chưa từng nghe qua.” Vương Đại vẻ mặt thần thần bí bí nhìn bốn phía, sau đó dực vào Cổ Lục giọng : “ ra người thần tiên đầu thai phải thiếu gia Đòan gia, mà là người khác.”

      “Là người khác? Đây là ý gì?” Cổ Lục kinh ngạc hỏi.

      “Ta với ngươi, nhưng ngươi đựơc với người khác.” Vương Đại nghiêm túc .

      Cổ Lục gật gật đầu, nhưng mà nội tâm có chút xem thường, nghĩ thầm, ngươi cho ta, tự nhiên cũng cho người khác, còn giả bộ ra vẻ thần bí!

      ra là nữ thần tiên, này vốn là tiểu tỳ nữ của Đòan gia, sau đó lại trổ tài cứu Đoàn gia mấy lần, mới khiến người ta phát nàng là tiên nữ hạ phàm.” Vương Đại giọng .

      “Tiểu tỳ nữ? Ngươi nhăng cuội gì vậy?” Cổ Lục nhíu mày.

      phải là bậy, người bên trong Đoàn phủ đều biết chuyện này, có tỳ nữ gọi là Linh Lan, thiếu gia trong hai năm qua luôn mang nàng bên cạnh, tấc cũng rời.”

      “Đó phải là thị thiếp chứ? Nghe thiếu gia Đoàn gia tuổi còn , vì kinh doanh thương hành Đoàn gia, cho tới nay vẫn chưa cưới vợ, bên cạnh có thị thiếp cũng có gì là kỳ quái.”

      “Nếu ngươi là thiếu gia Đòan gia, ngươi có để cho thị thiếp nhúng tay vào chuyện kinh doanh thương hành hay ?”

      “Có ý tứ gì? Chẳng lẽ nữ nhân kia tham gia vào chuyện kinh doanh thương hành nữa hay sao? nữ nhân?” Cổ Lục mở to hai mắt.

      Vương Đại gật đầu cái, nhịn được miệng lưỡi lưu lóat đem chuyện bí mật mình biết toàn bộ ra.

      “Nghe năm ngoái thương hành Đòan gia đột nhiên thu mua lượng lớn lương thực, chính là nữ nhân này chủ trương. Còn nữa, nghe thương hành Đòan gia có thể trong thời gian ngắn như vậy cải tử hồi sinh, cùng nữ nhân kia cũng có quan hệ. Thậm chí nghe ban đầu Lão gia cùng Đại thiếu gia Đoàn gia ngoài ý muốn bỏ mình, nữ tử kia được thần linh báo cho biết trước, nhưng người Đoàn gia tin nên mới đưa đến bi kịch kia.”

      “Nhũng việc này làm sao ngươi biết được?” Cổ Lục nhíu chặt chân mày.

      “Ta có biểu ca bà con xa, làm công ở Đòan gia mười năm rồi, gần đây khi chuẩn bị về quê, trước khi . lung tung về người khác.”

      “Nếu như những gì , chuyện này ngay từ lúc chúng ta ở đây truyền ra, thể nào ai nghe .” Cổ Lục vẫn còn nghi ngờ.

      “Có lẽ thần tiên hiển linh trong tiểu tỳ nữ là quá vô căn cứ, cho nên mới truyền ra. Tóm lại, ta tin tưởng những gì biểu ca của ta , gạt ta.”

      “Cho nên ngươi tin tưởng tỳ nữ gọi là Linh Lan gì đó chính là tiên nhân hạ phàm?”

      “Linh Lan tiểu thư.” Vương Đại cải chính lời Cổ Lục. “Ta tin tưởng, nếu ngươi giải thích chuyện thương hành Đòan gia có thể biết trước mà thu mua nhiều lương thực như vậy? Còn có việc hai năm qua bọn họ phát triển thần tốc?”

      “Đó là thủ đọan cao minh của nhị thiếu gia Đoàn gia, là kỳ tài buôn bán hiếm thấy.”

      “Nếu như là kỳ tài buôn bán, những người liên thương hội tại sao lại nhìn ra, ban đầu cho Đòan gia vào liên thương hội? Bọn họ tại hối hận đến xanh mặt rồi.” Vương Đại ha ha cười , đề tài sau đó lại chuyển đến người những người đứng đầu liên thương hội, đến những tin đồn họ nghe được.

      Cổ Lục ngòai mặt vẫn tiếp tục chuyện, nhưng trong đầu vẫn còn bí mật nghĩ đến chuyện tiên nữ hạ phàm.

      Ở Châu Thành nhiều năm trước, tiểu tỳ nữ Linh Lan của Đoàn gia cũng tương đối có danh tiếng, diện mạo nhiễm bụi trần cùng phong cách hơn hẳn tiểu thư thế gia bình thường, làm cho rất nhiều công tử trong thành truy đuổi.

      Sau khi Đòan gia xảy ra tai ương, mỹ tỳ Linh Lan liền ít ra khỏi phủ, hỏi thăm mới biết, nàng vẫn làm việc trong phủ, chăm sóc Đòan phu nhân bởi vì bị đả kích quá lớn mà sinh bệnh.

      Mấy năm sau.

      Khi bóng dáng xinh đẹp lần nữa xuất đường cái vẫn mỹ lệ như xưa – , so với mỹ tỳ Linh Lan càng xinh đẹp hơn vì nàng thóat khỏi thân phận tỳ nữ, trở thành tiểu thư, bên cạnh nàng có có thiếu gia Đoàn gia.

      Lúc bắt đầu ai biết chuyện gì xảy ra, hỏi thăm mới biết được tỳ nữ Linh LAn được phu nhân Đòan gia nhận làm nghĩa nữ.

      Chỉ là phần lớn mọi người vẫn tin theo khuynh hướng Linh Lan được thiếu gia Đoàn gia nhìn trúng, thu làm thị thiếp, mới có thể nhảy lên cành làm Phượng Hòang, từ đó còn là tiểu tỳ bé.

      Nhưng bây giờ, Cổ Lục càng hồi tưởng càng cảm thấy lời Vương Đại , bởi vì mặc kệ là phu nhân Đoàn gia thu làm nghĩa nữ, hay được thiếu gia Đoàn gia nhìn trúng mà thu làm thị thiếp, đều giải thích được tại sao thiếu gia Đoàn gia luôn mang nàng cùng mình ra vào thương hành, hay đưa nàng đến các nơi chuyện làm ăn.

      tiên nữ hạ phàm, tiên nữ hạ phàm có thể biết trước mọi chuyện mà giúp ngươi phát tài…

      Cổ Lục rũ mắt xuống, trong đôi mắt lấp lánh tràn ngập vẻ tham lam. Nếu như có biện pháp mời được vị tiên nữ đó giúp đỡ cho , hoặc nàng có thể chỉ điểm cho , vậy phải cũng có thể trở nên phú quý như Đòan gia sao?

      Tham lam làm cho cả người hưng phấn lên.

      Quán rượu Cát Tường ở Thành Đông trong gian phòng lầu hai, Linh Lan tựa tại bên cạnh cửa sổ, nhìn phố xá náo nhiệt bên dưới.

      Từ tiếng chuyện của các tiểu thương từ lầu truyền lên lầu hai, nàng biết được tại sao hôm nay đường phố lại náo nhiệt như vậy, bởi vì ngày hôm qua có vài thương đội từ phương xa tới đây, mang theo rất nhiều hàng hóa kỳ lạ, mới mẻ.

      Căn cứ vào đạo lý về đầu cơ kiếm lợi, nhóm người bán hàng rong dồn sức uốn ba tấc lưỡi để mong bán được nhiều hàng hóa, bọn họ hao phí sức khỏe lớn đến đâu, lại cần có bao nhiêu quan hệ, mới từ các thương đòan nơi đất khách mà lấy được hàng hóa tốt.

      Linh Lan ngồi lầu, nghe người bán hàng rong dưới lầu lôi kéo khách hàng đông tây, nghe vui vẻ.

      là nhân tài nha, nếu lúc phân hào của thương hành Đoàn gia thiếu chưởng quỹ, chừng nàng xin thiếu gia mời đại thúc dưới lầu vào thương hành, đáng tiếc tại thương hành lại thiếu người.

      Linh Lan vui vẻ cười, nghe đại thúc bán hàng rong dưới lầu miệng lưỡi lưu lóat, thao thao bất tuyệt khóac, có chú ý tới nam nhân cao lớn vào phòng.

      “Ngươi ở đây cười cái gì?”

      Nghe thanh , Linh LAn đột nhiên quay đầu lại, đối với nghĩa huynh danh nghĩa, thực tế là thiếu gia, là chủ tử, là lão bản, còn là nam nhân nàng ái mộ - Đoàn Lỗi khẽ mỉm cười.

      thương trường lăn lộn mấy năm, bây giờ Đòan Lỗi hòan tòan làm cho người khác bỏ cảm giác là thế gia công tử chỉ biết ăn chơi mà biết làm việc, khuôn mặt tuấn dật mang theo quý khí, lại thêm tự tin cùng kiên nghị, làm cho người ta cảm giác chững chạc lại thêm nhạy bén của thương nhân.

      “Thiếu gia, ngài về rồi, kết quả như thế nào, giao dịch thành công sao?” Linh LAn đứng dậy từ bên của sổ, tới bàn trà thay rót ly nước.

      thành. Đối phương hình như có chuẩn bị mà đến, ra ít điều kiện hà khắc, ta có đồng ý.” Đòan Lỗi lắc đầu .

      “Mặc dù ngài miệng thành, nhưng bộ dáng giống như biết trước kết quả này, hình như nắm chắc đối phương hối hận, lại tìm tới cửa lần nữa. Linh Lan đóan có đúng ? Linh Lan khẽ cười .

      “Chuyện gì cũng thể gạt được ngươi.” Đoàn Lỗi cười , nâng chung trà lên uống hớp, cười liếc nàng hỏi: “Có muốn chút, ngươi cảm thấy ta tính trước được cái gì?”

      Linh Lan khẽ mỉm cười: “ Bởi vì tại thương hành Đoàn gia tiền bạc lương thực đầy đủ, có thể cần lo lắng, nhưng thương hành của bọn họ giống như vậy, cho dù bọn họ có đầy đủ ngân lượng, nhưng hạn hán trong nước vẫn chưa trừ hết, tình huống hỗn lọan, lấy kinh nghiệm kinh doanh thương hành mấy chục năm của bọn họ, phần lớn khả năng mạo hiểm mua thương phẩm tích trữ.” Dừng lại, nàng kín đáo mỉm cười : “ biết Linh Lan phân tích có đúng hay ?”

      Đòan Lỗi cười gật đầu “ Cho nên ta mới có chuyện gì có thể gạt ngươi. Linh Lan, ngươi rất thông minh, là thông minh nhất mà ta từng gặp.”

      “Thiếu gia khen nhầm rồi.”

      phải khen nhầm, là lời .” Đoàn Lỗi lắc đầu . “Thương hành Đoàn gia có được cục diện như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ công ngươi.”

      “Thiếu gia sao lại như vậy? Tất cả đều là nhờ ngài và phu nhân, Lý hành thủ, Trương hành thủ, cùng với tất cả mọi người cố gắng, như thế nào lại thành công lao của Linh Lan chứ!”

      “Việc khác , năm ngoái thu mua lương thực là do ngươi chủ trương.”

      “Aiz, thiếu gia, ngài phải là giễu cợt Linh Lan chứ? Thu mua lương thực năm ngoái, kết quả lại thành trò cười. may là đánh bậy đánh bạ lại gặp phải nhiều năm chưa từng xảy ra tai ương, nếu tại Linh Lan còn mặt mũi nhìn ngài.”

      “Mặc kệ có phải là đánh bậy đánh bạ hay , có đựoc kết quả này ta phải cảm tạ ngươi. Cảm ơn ngươi, Linh Lan.”

      đưa mắt nhìn nàng sâu, thần thái nghiêm túc mang theo dịu dàng cùng chuyên chú, làm khuôn mặt trăng mịn như ngọc có chút tỳ vết nổi lên hai rặng mây hồng, rất là mê người, làm cho Đoàn Lỗi trong lúc nhất thời khó có thể dời ánh mắt .

      Trong phòng mảnh trầm tĩnh tự nhiên, tiếng rao của người bán hàng rong dưới lầu cũng xa.

      "Khụ!" biết qua bao lâu, Đoàn Lỗi bỗng nhiên hồi hồn ho tiếng, che giấu lúng túng.
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :