1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiếu Ngốc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương

      Thể loại: Dị giới, sủng

      Tác giả: Thụy Tiểu Ngốc

      Editor: zNguyệt Tiếu

      Convert: ngocquynh520


      [​IMG]



      Giới thiệu:


      Phúc hắc với tảng băng, nghiệt với độc miệng!

      Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên Hoàng ban tặng cây "Trảm Long Kiếm" chém hôn quân, dưới trảm gian thần, thân phận tôn quý hơn cả hoàng đế đương triều, tuấn tú như thần, nhưng lại diêm dúa lẳng lơ giống như , khóe môi luôn thoáng nụ cười lười biếng; cuồng ngạo ai có thể kiềm chế được, nhưng có đầy đủ những thứ đáng để cuồng ngạo, khi còn trẻ đặt đến đỉnh cao của huyễn thuật, thân trang phục màu tím ngao du khắp thiên hạ, khó có địch thủ; là "Sát Thần" chiến trường, lấy địch ngàn, giết người như ma, máu lạnh vô tình, đối nghịch với , kết quả chỉ có , là muốn sống cũng được, chết cũng xong.

      Tôn quý như , cuồng ngạo như , máu lạnh như , nhưng củng chỉ là nam nhân thâm tình, vì nàng, vứt bỏ tất cả bóng hồng bên cạnh, buông bỏ thân phận tôn quý, nam nhân máu lạnh cuối cùng cũng thành người dịu dàng.

      Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác.

      Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, phải là " Hoa Khí Tuyết"!

      Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, bảy tuổi, nàng năm tuổi, bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu.

      thế giới này là người hiểu nàng nhất, sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời độc ác kia là như thế nào, tự mình cảm nhận được, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.

      Nàng là người duy nhất thế giới này chạm tới bộ mặt chân nhất của , bề ngoài tao nhã cao quý, cũng thể che được vô sỉ, tà ác, nghiệt trong lòng , mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị đoạt lấy.

      nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đến nơi nào đây?

      Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười?

      Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ?

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
      Đối thoại đặc sắc:

      Cảnh :

      Mộ Lương (thâm tình: Hoa nương, cả đời này của ngươi, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Đều là của ta, được phép chạy trốn!)

      Hoa Khấp Tuyết ( mặt có biểu tình: Lương Lương, ta có cảm giác, trừ bỏ đời này, kiếp sau, kiếp sau sau nữa...Ta đều là nam nhân.)

      Mộ Lương (khóe miệng giật giật: Hoa nương, ngươi có dự cảm ta là huynh trưởng ruột thịt của ngươi hay ?)

      Hoa Khấp Tuyết (ra vẻ kinh ngạc: Lương Lương, ngươi thông minh, ngay cả chuyện này cũng đón được!)

      Mộ Lương ( mở khăn mặt màu đen ra: Nương tử, nàng thắng rồi.)

      Cảnh hai:

      Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết, roi đánh đến, tại sao né?

      Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tức giận.

      Mộ Lương: Ngươi là thịt trong tim của ta, người khác lại dám quất roi vào thịt của ra, tức giận chẳng lẽ phải cười?

      Hoa Khấp Tuyết: Ngươi tốt nhất là nên cười.

      Mộ Lương: Hoa Khấp Tuyết!

      Hoa Khấp Tuyết: Ừm.

      Mộ Lương: Có ta che chở, ngươi có thể đùa giỡn tất cả mọi người trong tay, mặc dù là thiên hạ này, ta cũng có thể biến nó thành đồ chơi của ngươi, nhưng điều duy nhất ngươi thể làm, chính là tổn thương chính mình!

      Hoa Khấp Tuyết: Là người khác tổn thương ta.

      Hoa Khấp Tuyết giơ giơ ta: Mộ Lương, tay đau...

      Mộ Lương đau lòng: Ngươi cái đồ ngốc này!

      ----------------

      Chương 1 tượng sốt kỳ lạ.

      Vân Huyễn đại lục gồm ba nước tạo thành thế hình chân vạc, Nước Mộ là nước mạnh nhất, đứng thứ hai là Nước Tước, hai nước đều là nước nằm lục địa, còn Phong Quốc là nước toạ lạc biển, ba nước hằng năm ngoài mặt duy trì hoà bình, nhưng bên trong lại thầm đối địch nhau rất khốc liệt.

      Mộ quốc, trong Linh Vệ cung.

      “Phế vật, tất cả đều phế vật, đều lôi xuống chém cho trẫm, tất cả đều là lang băm!”

      nam nhân bốn mươi tuổi, khuôn mặt đầy tức giận chỉ tay về phía đám quan viên rống to, ngũ quan tuấn bị hao mòn qua thời gian, ngược lại càng có thêm vẻ ổn trọng của đại nam nhân.

      “Hoàng thượng tha mạng, xin hoàng thượng tha mạng…..”

      Đám người phía dưới là bảy người có y thuật cao nhất Thái Y viện của Mộ quốc, lúc này còn vẻ mặt cao ngạo như trước kia, cùng nhau quỳ rạp xuống đất, hướng về phía thân kim bào mà dập đầu, nam tử mặc áo bào vàng này chính là Hoàng đế Mộ quốc – Mộ Phong Việt.

      “Nếu Lương nhi xảy ra chuyện gì hay, trẫm cho các ngươi chôn theo cùng!”

      Mộ Phong Việt trừng to mắt, ánh mắt càng ngày càng tức giận, phất tay áo xoay người, đến bên giường, lo lắng nhìn tiểu nhi tử khuôn mặt như ngọc điêu khắc nằm giường, ngày thường hai mắt trong suốt sáng ngời giờ đây lại khổ sở nhắm mắt, khuôn mặt trở nên đỏ ửng vì sốt cao, đôi môi trắng bệch, phát ra tiếng rên rỉ .

      Mộ Phong Việt nhìn thấy tiểu nhi tử bị ốm đau hành hạ càng thêm đau lòng, mày càng ngày càng nhíu lại, đây là nhi tử của người con nhất sinh ra, Lương phi bởi vì sanh khó mà chết, chỉ để lại cho huyết mạch này, gọi là Lương, cũng vì tưởng niệm mẫu phi của .

      Đứa này từ thông minh, nên đem tất cả tình của mình dành cho Lương phi đem đặt người , cuộc sống ăn uống hàng ngày điều do dù là hoàng đế cũng mình chăm lo, từ đến bảy tuổi trãi qua bất kỳ bệnh nặng nào, nhưng hôm nay lại sốt cao hai ngày còn chưa bớt, còn nguy hiểm đến tánh mạng, đều này làm sao mà lo lắng cho được.

      “Hoàng thượng, hoàng tử bệnh kỳ quái, căn bản tra ra nguyên nhân bệnh, bọn thần bất lực ạ…”

      chuyện là Triệu Niên thái y giỏi nhất Thái y viện, trán đụng đến rách, máu theo hai má chảy xuống.

      Mộ Phong Việt nghe vậy, hít sâu, áp chế cơn giận trong lòng, lạnh lùng nhìn , trong mắt nổi lên sát ý, bất lực? Đám thái y kia bình thường bên ngoài khoe khoang người này so với người kia càng lợi hại hơn, lúc cần dùng đến họ lại bất lực!

      Triệu Niên bị hoàng đế nhìn đến phát run, dường như cảm nhận được mình rất gần cái chết.

      “Tốt, tốt cho câu bất lực, người tới! Lôi Triệu niên xuống….”

      Mộ Phong Việt cười lạnh, mở miệng .

      “Xin Hoàng Thượng khoan !”

      vị thái y đột nhiên lên tiếng, đến bên người Mộ Phong Việt.

      “Lưu thái y ngươi muốn cùng với ?”

      Mộ Phong Việt lạnh lùng liếc nhìn Lưu Vĩnh, là người nhiều tuổi nhất thái y viện, muốn xem ông ta ra sao.

      “Hoàng thượng, cựu thần học nghệ cao, cứu được hoàng tử, nhưng cựu thần biết người nhất định cứu được.”

      Lưu Vĩnh ánh mắt mang vẻ già yếu, nhìn Mộ Phong Việt.

      là ai, mau!”

      Mộ Phong Việt đáy mắt liền thấy hy vọng, kéo Lưu Vĩnh từ đất dậy.

      “Là, là Vô Cực lão nhân!”

      Thân thể Lưu Vĩnh run lên, nhanh chóng đáp.

      “Vô Cực….”

      Mộ Phong Việt ném Lưu Vĩnh xuống đất, giọng , Vô Cực lão nhân…. Đỉnh Mang sơn, rất tôn sùng Vô Cực….Vô Cực lão nhân y thuật cao minh, nhưng tính tình cổ quái, nhìn vừa ý người bao giờ cứu….

      “Người đâu, chuẩn bị ngựa, trẫm tự mình mang hoàng tử Mang sơn!”

      Mộ Phong Việt nhanh chóng hạ lệnh, Vô Cực lão nhân là người duy nhất có thể cứu Lương nhi, vô luận thế nào, cũng phải thử lần!

      “Dạ!”

      Thị vệ trưởng khấu đầu lui ra.

      Mộ Phong Việt lạnh lùng nhìn đám thái y quý bên dưới, hừ lạnh tiếng, ôm lấy đứa bé giường, xoay người ra khỏi cung Linh Vệ.

      Triệu Niên ngây người nhìn theo bóng lưng hoàng đế, mạng này của , xem như được nhặt lại.

      Mang Sơn.

      “Vô Cực lão nhân, ta là hoàng đế Mô Phong Việt, hôm nay tới đây quấy rầy, chỉ muốn lão nhân có thể cứu ái tử mạng!”

      Mộ Phong Việt mình cởi ngựa lên Mang sơn, bốn phía sương trắng mịt mờ, chim hót mùi hoa thoang thoảng xung quanh, quả nhiên là tiên cảnh, nhưng bây giờ có tâm tình thưởng thức phong cảnh, bởi vì sương mù quá dầy, căn bản tìm thấy đường, chỉ có thể đứng giữa sương mù la lớn, hy vọng Vô Cực lão nhân có thể nghe thấy, tại Mang sơn này, dám xưng là “Trẫm”, chỉ có thể xưng là “Ta”, chỉ sợ thái độ của mình đủ thành khẩn làm cho Vô Cực lão nhân chán ghét.

      “Chà chà, hoàng đế đúng là thương người nhi tử này.”

      đỉnh Mang sơn, ông lão tóc bạc trắng ngồi khối đá lớn, vuốt râu bạc trắng của mình, nhàn nhã cắn trái cây, nghe thấy thanh của Mộ Thanh Càng, chỉ hừ .

      “Ông già, có cứu hay ?”

      tiểu nam hài tám tuổi từ sau tảng đá ra, mở to mắt nhìn ông già tảng đá.

      “Cái gì mà ông già! Hoa Thuỷ Thuỷ ngươi nhớ kỹ cho ta, ta là sư phụ của ngươi!”

      Lão nhân kia trừng mắt, ném trái cây trong tay, chỉ vào tiểu tử kia mắng to.

      được gọi ta là Hoa Thuỷ Thuỷ! Ta là Hoa Trảm!” Tiểu nam hài mắt trợn tròn, ngũ quan xinh xắn trở nên nhăn nhó, ràng đối với cách lão già kia làm rất bất mãn.

      “Cắt!” lão nhân khinh thường hừ ,lấy tay hắt nước lên người .

      “Ngươi!” Hoa Trảm Lãng trợn mắt, lại nghe Mộ Phong Việt hô to, khỏi cao mày, “Lão già ngươi rốt cuộc có cứu hay , nếu có bản lĩnh cứu được, nhanh đuổi bọn , ồn ào quá.”

      “Ngươi hoài nghi y thuật của ta! Ta hôm nay cứu người đó cho ngươi xem!” lão già này chính là chủ nhân của Mang sơn ------Vô Cực lão nhân trong lời đồn, tiểu nam tử kia chính là đại đệ tử của .

      Hoa Trảm Lãng trừng mắt, xoay người nhảy xuống sông, lười quan tâm lão già ngây thơ này.

      Hoa Liên Phong thấy thái độ kém như vậy, tức đến râu vãnh ngược, vung tay áo xoay người rời .

      Đợi Hoa Liên Phong , Hoa Trảm Lãng mới từ trong nước ngôi đầu lên, giễu cợt nhìn hướng mất, phép khích tướng dùng để đối phó với lão già, là trăm lần mắc bẫy a.

      Kỳ phải Trãm Lãng có tâm địa lương thiện mà giúp đỡ Mộ Phong Việt, chính là cảm nhận được vị hoàng đế kia thương nhi tử kia của , nhi, bảy năm trước được sư phụ mang về Mang sơn, trong lòng luôn có khát vọng tình thân.

      Nghĩ đến đó, Hoa Trảm Lãng khuôn mặt đầy vẻ u sầu.

      Vô Cực lão nhân y thuật cao minh, thân có thể xuất thần nhập quỷ y thuật khó lường cũng là nguyên nhân làm cho thế nhân tôn kính, Vân Huyễn lục địa, là người rất được tôn kính.

      “Tiểu hoàng đế, ngươi đưa nhi tử của ngươi cho ta.”

      Hoa Liên Phong đột nhiên xuất trước mặt Mộ Phong Việt, bĩu môi hừ .

      “Ngài, Ngài là Vô Cực lão nhân?”

      Mộ Phong Việt thây gật đầu cái, trong mắt lên kích động, Lương nhi của quả tuyệt mệnh!

      “Đưa đây, có muốn cứu hay hả?”

      Hoa Liên Phong có kiên nhẫn, lập tức cau mày, tưc giận nhìn .

      Mộ Phong Việt nghe vậy, cẩn thận đặt Mộ Lương vào tay Vô Cực lão nhân, định gì đó, lại bị cắt đứt.

      “Ngươi nhanh , ta cứu con trai của ngươi, nữa năm sau trở lại đón.”

      Hoa Liên Phong chỉ cần nhìn thoáng qua, biết tiểu quỷ này bị hạ độc, muốn giải cũng rất phiền phức.

      “Nhưng….”

      Mô Phong Việt có chút yên tâm, đứa bé lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa rời xa phụ hoàng này.

      Hoa Liên Phong mặt tối sầm, nhàng vung tay về phia , làm cho bay lên trời, kia rớt xuống là ra ngoài Mang sơn.

      Mộ Phong Việt chật vật đứng dậy, đối thân thủ lão nhân kia bất tư nghị, dù gì cũng tu luyện đến tầng thứ 8, nhưng lại bị nhàng đánh bay như vậy….

      Nghĩ đến đây, thái độ uy nghiêm của Hoàng đế đổi thành nụ cười y hệt đứa bé, Vô Cực lão nhân là người cường đại như thế, Lương nhi của chết a!
      Last edited: 15/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2 Kỳ tài ngàn năm có .

      Editor : Thanhthao1504



      Hoa Liên Phong nhìn hoàng đế trước mắt biến mất, hừ tiếng, cúi đầu cẩn thận đánh gía tiểu quỷ trong ngực, vừa nhìn thấy cả người liền cả kinh.

      “Kỳ tài ngàn năm.”

      Hoa Liên Phong mở to hai mắt nhìn, thể tin được nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Mộ Lương nằm trong lòng, có như thế nào cũng dám tin trong đời có thể may mắn ôm được kỳ tài ngàn năm khó gặp tay, nhưng người tay phát ra khí chất trong suốt như nhắc nhở với , ! ! Xem! Sai!

      “Ha ha ha ha, ta muốn thu đồ đệ, thu đồ đệ, tiểu tử này phải làm đồ đệ của ta, lão nhân ta có đâu cũng có thể đắc chí.”

      Hoa Liên Phong cười lớn, xoay người, lập tức biến mất.

      “Đứa này đẹp như nương?” Hoa Trảm Lãng nhìn Mộ Lương nằm giường, ríu rít tán thưởng,“ đẹp!”

      luôn nghĩ mình dáng dấp cuả mình rất hoàn hảo rồi, nhưng nghĩ rằng thế gian này còn có nam tử đẹp như vậy. ngũ quan hoàn mỹ… là ông trời quả sủng ái đứa này.

      “Ngươi đừng có đâm như vậy, đây là bảo bối của sư phụ, là kỳ tài võ học ngàn năm khó gặp, chọc phá hư ngươi có bồi thường?”

      Hoa Liên Phong ôm đống bình dược vào phòng, tức giận lấy ngón tay đồ đệ chọt mặt Mộ Lương ra.

      “Chậc chậc, còn sống phải là chọc tức chúng ta sao?” Hoa Trảm Lãng khinh thường hừ , cũng ghét Mộ Lương, sờ sờ đầu , cảm nhận nhiệt độ người , chân mày tự chủ nhíu lại, “Lão già, thế nào? Chỉ bị phát sốt thôi sao?”

      “Làm sao chỉ bị phát sốt?” Hoa Liên Phong trợn mắt, “Hăn đây là bị trúng độc --Liệt Quyết.”

      “Người nào hạ? Ác độc như vậy?” Hoa Trảm Lãng thể tin được, độc Liệt Quyết này biết, đây là loại dược cực độc, sau khi uống vào có triệu chứng như phát sốt, đợi sau khi lang trung phát đây phải là phát sốt, lúc này ngũ tạng của người trúng độc sớm bị thiêu đốt, rồi chết!

      “Nhất định là trong cung có phi tử ưa chứ sao.” Hoa Liên Phong khinh thường hừ , “Cho nên ta tiểu tử này có căn cốt cực kỳ tốt, trúng độc này mấy ngày, trừ phát sốt ra những tượng khác điều có.”

      Hoa Trảm Lãng gật gật đầu, nhìn Mộ Lương thở gấp mà bội phục, “Nếu là ta, sớm chết rồi…..”

      “Ngươi cũng chết được, ta điều chỉnh thể chất của người, tiểu độc này mà lấy được mạng của ngươi, ta đây cũng thể lăng lộn rồi!” Hoa Liên Phong đẩy ra, đem những bình thuốc bày lên giường, liên tiếp rót chúng vào miệng Mộ Lương.

      Thuốc này phản ứng quá mạnh, làm cho đứa trẻ giường tự chủ nhăn mày lại.

      Hoa Trảm Lãng bị lão già đẩy ra như vậy, té xuống đất, mặt nhất thời đen lại.

      Hôm sau.

      Hoa Liên Phong ôm đống bình dược, nằm bên người Mộ Lương, Hoa Trảm Lãng ôm chân Hoa Liên Phong, hề hình tượng dựa vào mép giường ngủ say.

      gường Mộ Lương mắt nhắm chặt nhàng giật giật, tiếng rên từ trong miệng phát ra.

      Hoa Liên Phong vốn ngủ sâu, vừa nghe tiếng động, liền mở mắt, nhoài người về phía Mộ Lương, trực tiếp đem Hoa Trảm Lãng quăng ra ngoài.

      “Ôi, lão già ngươi làm ngã chết ta a!” Hoa Trảm Lãng xoa đầu mình, tức giận trừng mắt nhìn .

      “Tiểu tử, ngươi tỉnh?” Hoa Liên Phong hiếm khi cùng ầm ỹ, vỗ khuôn mặt nhắn Mộ Lương, mỉm cười nhìn .

      Mộ Lương cảm giác có người vỗ mặt mình, khó chịu nhíu mày, chậm rãi mở mắt, có thể do chưa thích ứng với ánh sáng bên ngoài, nên chỉ có thể hơi hé mắt.

      “Ngươi là ai? Ta ở đâu?” Mộ Lương nhìn về phía lão ta, mặt đầy nghi ngờ, động động thân mình, liền cảm thấy toàn thân vô cùng khó chịu.

      Hoa Liên Phong thấy thực tỉnh lại, liền cười lớn.

      Hoa Trảm Lãng giựt giựt khoé miệng, đẩy ra, đến ngồi bên cạnh Mộ Lương, cười tươi, “Ta là Hoa Trảm Lãng, là Hoa Liên Phong, chính là người các ngươi hay gọi là Vô Cực lão nhân, nơi này là đỉnh Mang sơn”

      Mộ Lương môi tái nhợt, thản nhiên nhìn Hoa Trảm Lãng, mặc dù còn suy yếu cực hạn, nhưng ánh mắt che giấu được phần tôn quý, “ cho ta biết, xảy ra chuyện gì.” Giọng nhàng, giọng có phần yếu ớt, nhưng lại kèm uy nghiêm trong đó, làm cho người ta phải nghe theo.

      Hoa Liên Phong thu hồi nụ cười, yên lặng nhìn , lúc lâu sau, cuối cùng lại bật cười, đem tình xảy ra cho Mộ Lương nghe.

      Có đôi khi, người muốn làm người khác nghe theo , kỳ chỉ cần dùng ánh mắt, đôi khi có thể khống chế khí thế của người khác, nhiều năm sau, Hoa Trảm Lãng vất vả vì Mộ Lương, lại nghĩ tới lúc này, vẻ mặt đầy bi thống -- lúc trước thế nào mà có chí khí như vậy, Mộ Lương cả người suy yếu như thế, mà có thể làm cho nghe theo! Lúc yếu nhất sao đánh bất tỉnh, tại hẳn chẳng cần nghe theo như vậy?

      Hoa Liên Phong đứng trong phòng, lặng lẽ nhì thấy cảnh này, trong mắt lên ý cười.

      “Hoa tiên sinh.” Mộ Lương cười nhưng mặt vẫn thản nhiên như cũ, chỉ là ánh mắt nhìn Hoa Liên Phong chứa đầy vẻ biết ơn, tánh mạng của , là Vô Cực lão nhân cứu trở về.

      “Ha ha, được gọi là tiên sinh quen, nếu kêu giống Hoa Thuỷ Thuỷ kêu là sư phụ , thấy thế nào?” Hoa Liên Phong cười to, râu trắng đều run lên, ánh mắt loé sáng nhìn về phía Mộ Lương, tiểu tử thiên tài này nhất định phải là đồ đệ của !

      Mộ Lương chỉ cười gì, cần cũng biết ý tứ, muốn nhận làm đồ đệ? Nhìn Hoa Trảm Lãng cái, nhưng muốn làm sư đệ của người ta....

      “Hừ!” Hoa Liên Phong nhìn ra vui, hừ hai tiếng, giọng mong chờ tiếp, “Khi làm đồ đệ của ta, ngươi có thể trở thành người mạnh nhất Vân Huyễn đại lục!”

      dụ dỗ đều này cũng , tin tiểu tử này mắc câu!

      “Lão già, da mặt ngươi dầy, tuy nhiên ta để ý mình có thêm sư đệ…” Hoa Trảm Lãng khinh bỉ nhìn sư phụ , sau đó đắc chí hướng về Mộ Lương.

      “Hoa gia gia, mặc dù ta làm đồ đệ của ngươi, ngươi cũng có thể dạy ta, phải sao?” Mộ Lương yếu ớt cười, nhưng trong mắt loé sáng làm cho người ta thể khinh thường.

      Gia gia? Được kêu như vậy mặt Hoa Liên Phong liền thay đổi, khuôn mặt già nua liền lên ý cười, tán thưởng nhìn Mộ Lương, “Tiểu tử nhà ngươi, quả nhiên giảo hoạt, nhanh như vậy liền nhận thân thích, gia gia ta làm sao có thể dạy?”

      “Ngươi là ước gì người khác chịu học võ công của ngươi , còn giả bộ cái gì?” Hoa Trảm Lãng đánh gãy lời gã, lưu cho lão ta chút thể diện nào.

      “Tiểu tử thúi, mấy ngày đánh, liền muốn nhảy lên đầu ta, ngươi muốn bị đánh đúng ?” Hoa Liên Phong trừng mắt nhìn , chống nạnh rống Hoa Trảm Lãng.

      Hoa Trảm Lãng sớm quen, nhanh như chớp leo lên giường của Mộ Lương, hừ , “Ta sợ!” Ngay sau đó từ trong ngực lấy ra viên thuốc trắng muốt.

      “Ngươi!” Hoa Liên Phong phùng má trợn mắt nhìn , ba bước thành hai bước vọt tới, đưa tay muốn đánh , lại thấy viên thuốc tay , liền sững người.

      Mộ Lương buồn cười nhìn hai người, thân thể lại nổi lên khó chịu, nhàng kho khan, nhìn viên thuốc tay Hoa Trảm Lãng, khó hiểu nhíu mày.

      “Trảm Lãng, đây là gì?”

      “Đây là Tẩy Tuỷ đan.” Hoa Trảm Lãng đắc ý cười, “Ngươi muốn học võ công của lão già này, trước mắt phải uống cái này .”

      Mộ Lương lại ho khan, lập tức gật đầu cười, cầm lấy Thuỷ Tẩy đan, bỏ vào trong miệng, lúc sau cảm nhận được mùi trái cây tràng ngập trong miệng.

      Hoa Trảm Lãng thấy tin tưởng bản thân mình như vậy, hỏi tiếng nào liền cho vào miệng, liền cười lớn.

      “Ngươi lại trộm thuốc của ta!?” Hoa Liên Phong thấy lấy ra Tẩy Tuỷ đam, trừng lớn mắt.

      “Khụ khụ, sư phụ, thuốc này ăn ngon…” Hoa Trảm Lãng xấu hổ cười, khó có khi kêu được tiếng “Sư phụ”.

      “A a a, tiểu tử thối nhà ngươi, gây ra chuyện liền dụ ngọt lão phu, hôm nay đánh ngươi, ta phải họ Hoa!”

      Vô Cực lão nhân đầu bạc trắng nhanh chống vọt tới, Hoa Trảm Lãng thân thủ cực nhanh nhảy khỏi giường, chạy ra khỏi phòng.

      “Tiểu tử, ngươi an tâm nghỉ ngơi, chờ năm canh giờ sau dược liệu có tác dụng, lúc đó ta mang ngươi Hàn Trì….”

      “A a a a, Mộ Lương, cứu ta!”

      Trảm Lãng, ngươi tự bảo trọng, Mộ Lương cười , chậm rãi nằm xuống, chờ ta thân thể tốt lên, nhất định ở trước mộ của ngươi cúng cho ngươi lọ Tẩy Tuỷ Đan….



      Chương 3 Hàn Trì sơn.

      Editor : Thanhthao1504


      “Ôi a, Lão già, được đánh mặt ta, làm mặt ta hết đẹp trai sao!” Hoa Trảm Lãng vừa chạy vào trong rừng, vừa né những đòn đánh Hoa Liên Phong.

      “Mặt ngươi xấu càng tốt, nghĩ mình đẹp lắm sao?” Hoa Liên Phong hừ lạnh, dám trộm bảo bối của còn coi như kẹo để ăn, đúng là phí của trời a! Càng nghĩ càng giận, chưởng đánh ra càng ác liệt hơn, đánh ngã cả cây đại thụ.

      “Ngừng lại ngừng lại, lão già, trước tiên chúng ta đừng đánh nữa! Ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ông!” Hoa Trảm Lãng kêu to, nhanh chóng tránh khỏi cây đại thụ ngã, nhanh đến trước mặt Hoa Liên Phong, khoanh hai tay để trước ngực.

      “Ngươi mà có chính gì mà ?” Hoa Liên vẻ mặt chế giễu nhìn , giống như nghe thấy chuyện cười lớn trong thiên hạ.

      Hoa Trảm Lãng liền đen mặt lại, hừ tiếng, hắng giọng cái, “Lão già, ngươi đưa đến Hàn Trì?”

      “Uhm? vào Hàn Trì làm sao cải tạo thể chất cho ?” Hoa Liên Phong nhìn như nhìn người đần, Tẩy Tuỷ đan của khi uống phải ở trong môi trường lạnh như Hàn Trì, mới có thể phát huy hết hiệu quả Tẩy Tuỷ đan, làm cho cơ thể hoàn toàn còn tạp chất.

      … Có thể chịu nổi sao?” Hoa Trảm Lãng ngồi xuống đất, ngửa đầu nhìn sư phụ của , có chút lo lắng.

      “Ngươi làm như người nào cũng như ngươi sao, cho ngươi ở lại đây mười ngày, ngươi lại chỉ ở chưa tới năm ngày liền chạy ra!” Hoa Liên Phong lần nữa tức giận, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, liền giận đến bóc hoả, tiểu tử Hoa Thuỷ Thuỷ này thể chất rất tốt, nhưng chịu được cực khổ trong đó, liền viện đống lý do liền chạy ra ngoài.

      “Khụ khụ, chuyện cũ qua, lão già, ta về chuyện Mộ Lương.” Hoa Trảm Lãng xấu hổ cười, muốn sang chuyện khác.

      “Hừ!” Hoa Liên Phong tức giận nhìn , “Mười ngày, có thể chịu đựng được.”

      “Chậc chậc, ở bên trong Hàn Trì rất thống khổ, ta vì Mộ Lương mà lo lắng.” Hoa Trảm Lãng nhìn lên trời thở dài, ở đó lạnh thấu xương, mặc dù qua ba năm, vẫn cảm thấy như mới xảy ra.

      “ Tuyết nha đầu là người rất có tiền đồ, nếu ta mà chỉ có đệ tử như ngươi, thế nào cũng tức chết!” Hoa Liên Phong tới ngồi kế bên cạnh , trừng mắt nhìn cái, cảm thán.

      Vô Cực lão nhân có hai người đệ tử, ngoại trừ Hoa Trảm Lãng ra, còn có người nữa là Hoa Khấp Tuyết, nhắc tới Hoa Khấp Tuyết, đó là đưa dũng cảm, mới gần bốn tuổi liền ở Hàn Trì chống đỡ mười lăm ngày, sau năm võ cũng cũng tăng mạnh, mới đây võ công vượt qua tầng thứ bảy.

      “Đúng vậy, như thế nào Tuyết nha đầu còn chưa trở lại?” Hoa Trảm Lãng chống cằm, vị tiểu sư muội của tuy lúc nào mặt cũng lạnh như băng, còn có khi lời ra lời rât ác độc làm cho nghĩ đến muốn phát khóc, nhũng mấy ngày nay lại thấy, liền thấy nhớ.

      “Phỏng chừng hai ngày này nghiên cứu những món ăn dân dã rồi nghỉ ngơi trong động luôn rồi.” Hoa Liên Phong , khuôn mặt cười khổ, đồ đệ bảo bối này ngoại trừ có thân võ công kỳ tài, còn có tay nghề nấu nướng làm cho Hoa Thuỷ Thuỷ cùng thể nhớ tới được!

      Khuôn mặt của Hoa Trảm Lãng lên đau khổ, mấy ngày nay ăn bánh bao, sắp điên lên rồi, nhớ đến tài nấu ăn của sư muội, nhớ đến những món ăn dân dã của nàng….

      già trẻ ai oán hồi lâu, cuối cùng lại cũng phải lấp đầy bụng bằng bánh bao, thời gian trôi qua dài.

      Bên trong Hàn Trì toả ra luồn sương trắng, Hoa Trảm Lãng cùng Mộ Lương chỉ đứng ở bên ngoài, cũng cảm nhận được bên trong đó lạnh thấu xương.

      Hoa Trảm Lãng cả người run lên, chán ghét nhìn Hàn Trì, đồng tình nhìn Mộ Lương, “Mộ Lương, chút nữa ngươi toạ thiền trong đó, năm ngày sau ta mang thức ăn cho ngươi ăn.” đầu tiên trong tẩy tuỷ là năm ngày phải tuyệt thực…..

      “Uhm.” Mộ Lương bình thản cười, khí lạnh bốn phia vây quanh hình như làm cho e ngại gì.

      “Vậy mau , ta cầu phúc cho ngươi!” Hoa Trãm Lãng cười ngượng hai tiếng, xoa xoa bàn tay với nhau, xoay người chạy .

      Mộ Lương thấy vậy, đáy mắt lên ý cười, chậm trãi xoay người vào bên trong Hàn Trì, Tẩy Tuỷ Đan dần phát huy dược tính, trong người giờ đều là lửa nóng.

      Vừa mới xuống nước lạnh, người bình tĩnh như Mô Lương, cũng nhịn được rùng mình cái, hồi sau khí lạnh từ giữa hai chân lên đến toàn thân làm cho thân thể điều phát run, cùng với luồng khí trong cơ thể xung đột với nhau, cảm giác rất khó chịu.

      Mộ Lương nhíu mày, cắn răng ngồi xuống, cả người run lên, liền cử động, hít thở sâu vài cái, bình ổn huyết khí tán loạn trong cơ thể lại, chậm rãi nhắm mắt, mặt mang theo ý chí kiên cường mà người đồng tuổi thể có được.

      Hoàng cung, là nơi đứng đầu về chuyên rèn luyện con người, nếu đủ mạnh mẽ, nếu biết dùng nụ cười để nguỵ trang, biết chết bao nhiêu lần, nhưng ở trong hoàn cảnh đó, cũng thể lấy tính mạng của , cho nên, phải mạnh mẽ lên, dù tại phải ngâm mình dưới hồ nước lạnh giá này có đau khổ hơn trước kia gấp ngàn lần, cũng nguyện ý trả giá!

      Năm ngày sau.

      “Ha ha, Tuyết nha đầu, ngươi cuối cùng cũng trở lại, sư phụ rất nhớ ngươi nha….” Hoa Liên Phong nhìn bóng người màu trắng ở trước nhà, cười tươi, râu bạc cũng run theo.

      “Ôi, Tuyết nha đầu, để sư huynh cầm đồ đạc cho, ngươi lâu như vậy, chắc cũng mệt lắm rồi.” Hoa Trảm Lãng cùng theo ra, vẻ mặt tươi cười nhận lấy con thỏ rừng tay nàng, đầy quan tâm , nhưng ánh mắt nhìn nàng thể lòng như sói đói lâu ngày săp được ăn ngon.

      Bóng dáng màu trắng kia chính là Hoa Khấp Tuyết, khuôn mặt non nớt biểu cảm gì, biểu cảm lạnh lẽo như ngọn núi tuyết ngàn năm, nhưng nếu người tinh mắt để ý, tiểu nha đầu này khi lớn lên đẹp đến khuynh nước khuynh thành.

      “Sư phụ, ta xuống phòng bếp.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Hoa Trảm Lãng, cần nghĩ cũng biết những lời quan tâm đó điều là giả dối, còn phải muốn ăn thức ăn của nàng nấu.

      “Tuyết nha đầu muốn xuống bếp sao!” Hoa Liên Phong ánh mắt liền sáng lên, lẽ ra sống đến từng tuổi này rồi, có cái gì mà chưa thấy qua, lại bị mê hoặc bởi tài nấu nướng của đứa này, ngẫm lại cũng là kỳ lạ.

      “Có khách tới đây!” Hoa Khấp Tuyết cũng lười quan tâm đến hai thầy trò dở hơi này, ngửi ngửi mũi, ngửi được những mùi hương sen nhàn nhạc.

      “Chậc chậc, sư muội, lực quan sát của ngươi tinh tường…” Hoa Trảm Lãng luôn luôn rất bội phục sư muội trong lĩnh vực này, tròng mắt xoay chuyển, chợt cười trộm, “Sư muội, người khách này là nam nhân nha!”

      Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn , giọng lạnh lùng, “Thuỷ Thuỷ, ngươi thích nam nhân!” lời này phải là nghi vấn, mà là khẳng định!

      Hoa Trảm Lãng lập tức tối mặt, ném con thỏ về phía nàng, run chỉ tay về phía nàng, ra lời, tại sao lại quên tâm địa này ác độc đến mức nào, miệng này đầy ác độc!

      Hoa Trảm Lãng chán nản, Hoa Liên Phong lại rất vui vẻ, mỉm cười cầm con thỏ tay Hoa Khấp Tuyết, vừa hát vừa xách vào bếp, năm năm trước gặp được bảo bối này, nhìn nhìn , tư chất cùng tài nấu nướng phải cần , còn có thể giúp thu thập tiểu tử thúi Hoa Thuỷ Thuỷ này, lão già này sống thế gian này quá viên mãn rồi!

      Hoa Khấp Tuyết nhìn Lão già dồi dào sức lực vào trong bếp, mắt chợt loé, nếu như nàng nhớ lầm, sư phụ hơn chín mươi tuổi, mà động tác lớn như vậy, cũng sợ trât eo…..

      “Tuyết Tuyết, mau vào bếp !” Hoa Trảm Lảng rất nhanh nổi nóng, cũng rất nhanh trở lại bình thường, gặp Hoa Liên Phong vọt vào bếp, hai tròng mắt liền dấy lên ánh mắt sói đói lâu ngày.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc , câu, xoay ngươi chậm rãi vào bếp.
      Last edited: 16/9/16
      HaYen, Dion, linhdiep174 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      unh ho them mot truyen nua cua ban

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4 Lần đầu gặp gỡ.

      Editor : Thao1504


      “A….. Được ăn những món ăn như thế này, trượng phu còn gì mong cầu….”

      Hoa Liên Phong cũng Hoa Trảm Lãng cũng ngồi ăn ghế, mặt tràn đầy thoả mãn,xương ném ra liên tục dưới đất.

      Hoa Khấp Tuyết nhìn đống xương thỏ dưới đất, cũng lười nhìn hai người, hơi híp mắt, “Ta nấu ăn, các ngươi phải dọn dẹp.”

      “Tuyết Tuyết…..” Hoa Trảm Lãng uỷ khuất nhìn nàng, “Huynh mới ăn xong……” Cần phải nghỉ ngơi.

      “Sau khi ăn xong nên vận động, giúp tiêu hoá.” Hoa Khấp Tuyết dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, giọng điệu nhàng nhưng lạnh lùng, lại mơ hồ kèm theo ý tứ nguy hiểm.

      Khí thế Hoa Khấp Tuyết rất ràng làm cho Hoa Trảm Lãng nhanh chống đứng dậy, ai oán nhìn nàng cái, liền nghe theo dọn dẹp cái bàn, tiểu muội này của mà ra tay còn nặng hơn lão già kia, dám lấy thân ra mà thử nghiệm.

      Hoa Liên Phong đắc ý Hoa Trảm Lãng , cố tình cảm thán cuộc sống vui vẻ thoải mái, làm cho Hoa Trảm Lãng giận đến nắm chặt tay kêu lên “rắc rắc”.

      “Tuyết Tuyết, ngươi mang thức ăn đến Hàn Trì cho tiểu tử kia .” Hoa Trảm Lãng đưa đến hộp thức ăn, đem những miếng thịt thỏ còn lại để vào, quay sang đưa cho Hoa Khấp Tuyết.

      “Ngươi có chân.” Hoa Khấp Tuyết cũng mở mắt, mặt liền lạnh lùng.

      “Ha ha, tiểu sư muội a, huynh đây chính là tạo cơ hội cho ngươi mà, đây chính là mỹ nam nha ……” mặc dù còn .

      Hoa Khấp Tuyết thèm quan tâm ánh mắt gian trá của Hoa Trảm Lãng, lạnh lùng nhìn , “Ngươi quả nhiên thích .”

      Hoa Trảm Lãng lần nữa nổi nóng, mặt đen đến có thể ra mực.

      Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đứng dậy, lấy hộp đựng thức ăn trong tay , khi đến ngoài cửa.

      “Lão già, ngươi có thể hay đừng ra vẻ mặt hưởng thụ như vậy, ta nhìn muốn đánh.” Hoa Trảm Lãng oán hận nhìn Hoa Liên Phong, hận thể xé nát mặt mo cười híp mắt kia ra.

      “Ai , là ngươi tại ngươi chọc Tuyết nha đầu, sao có thể trách ta?” Hoa Liên Phong cười híp mắt nhìn , thèm quan tâm giận chó đánh mèo.

      “Hừ! Ta có dự cảm, Tuyết Tuyết nhất định bị Mộ Lương mê hoặc, sau đó chuyện gì cũng nghe , Mộ Lương nghe theo ta, liền sau đó ta cần phải nghe theo Tuyết Tuyết nữa….”

      Hoa Trảm Lãng càng càng kích động, giống như chuyện nghĩ xảy, mặt cười tràng đầy vui sướng.

      “Ngươi yên tĩnh chút, là mất mặt.” Hoa Liên Phong khinh bỉ nhìn , xoay người vào phòng của mình.

      Hoa Trảm Lãng liếc cái, tiếp tục cường đại ý nghĩ của , nhưng thể nào cũng ngờ trước được, diễn biến hoàn cảnh nghĩ đều theo hướng ngược lại đây?

      Bên bờ Hàn Trì.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nam hài nhắm mắt giữa Hàn Trì, thể thừa nhận lời Hoa Thuỷ Thuỷ , người này quả được ông trời quá sủng ái, sau khi lớn lên biết chọc biết bao nhiêu hoa đào đây.

      Chậm rãi đến bên cạnh , để hộp đựng thức ăn xuống, đưa tay sờ sờ cổ , xác định vẫn còn sống định rút tay về, lại bị bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.

      Hoa Khấp Tuyết mắt chợt loé, trong bụng nghĩ thầm, tốc độ nhanh , nhưng mà mặt nàng biểu gì, “Buông ra.” m thanh so với trước kia lạnh lùng hơn.

      Mộ Lương nghe được gióng non nớt nhưng lạnh lùng khác thương của nữ nhân, nhấp nháy môi tái nhợt, chậm rãi mở mắt, vừa chống lại ánh mắt lạnh lùng của Hoa Khấp Tuyết, đôi mắt đen nhánh nhìn sâu, xoay chuyển.

      “Buông ra.” Hoa Khấp Tuyết mặt đổi sắc, thử rút tay ra, nắm quá chặc, làm cổ tay nàng rất đau.

      Mộ Lương hơi nhíu mày, tâm tình liền buông xuống, trong mắt thoáng đùa giỡn, có ý định buông tay, ngược lại mỉm cười, mặt dù còn mang theo vẻ trẻ con, nhưng vẻ tao nhã đều bộc lộ ra, mà ở trong Hàn Trì quá lâu, tay còn cảm giác, biết răng tay mình ra tay có chút nặng.

      “Ngươi tên gì?” tay của nàng ấm, đây là nhiệt độ mấy ngày nay ngâm trong Hàn Trì ngày ngày mong đợi, nở buông ra.

      Hoa Khấp Tuyết mất kiên nhẫn, nguy hiểm híp mắt, duỗi chân cái, dùng hết đá ngã vào Hàn Trì, đồng thời đem tay mình giải cứu, nhàng xoa mảng da hơi ửng đỏ tay.

      “Đông” tiếng, Mộ Lạnh rớt vào trong nước, vốn có phòng bị, căn bản né kịp, uống ngụm to nước lạnh vào miệng, mới có thể nổi lên mặt nước.

      Mộ Lạnh bơi vào bờ, ho , đầu tóc ướt nhẹp, giọt nước theo hai má mà chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất chật vật, từ đến lớn, Mộ Lương là người luôn được cưng chìu, chật vật nhu vậy chưa bao giờ xảy ra.

      Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn , giọng vẫn lạnh lùng như cũ, giống như người đem người khác đá xuống nước phải là nàng, “Đứng lên, ăn cơm.”

      Mộ Lương hơi thở nhàng, buồn cười nhìn nàng, cản thận đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, khuôn mặt trắng hồng như ngọc điêu khắc, nhưng còn thiểu vẻ biểu cảm, nhưng rất có khí thế, đem người ta đạp xuống nước mà mặt hề đỏ hay gấp gấp, chút chột dạ, là thú vị!.

      thể , tiểu nha đầu này đặc biệt, làm cho cảm thấy rất hứng thú.

      “Hoa gia gia , ta thể ra khỏi Hàn Trì.” Mộ Lương tựa lưng vào bờ hồ, khẽ mỉm cười, chậm rãi mới miệng.

      “......” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn , đem hộp thức ăn đẩy tới bên bờ hồ, chuẩn bị rời .

      “Đút ta, có được hay ?” Mộ Lương nhìn thẳng vào nàng, khẽ mỉm cười, rất có hương vị “Bệnh mĩ nhân”, còn cố ý phát ra thanh mền mại, giọng này nếu người khác nghe được, đoán chừng ngay cả xương tuỷ cũng run lên, nhưng lúc này người gặp phải là người khác…..

      Năm nay Hoa Khấp Tuyết năm tuổi, nhưng tính tình của nàng có thể so với hàn sơn, lạnh nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nhìn người đó giảm bộ làm nũng, “Ngươi chết đói, Thuỷ Thuỷ vớt ngươi lên.” Dứt lời, thể cảm thấy khó hiểu, nàng bình thường cùng người lạ chuyện, hôm nay nhiều như vậy có chút khác thường rồi.

      Mộ Lương sững người, ngay sau đó cười to lên, thanh làm vang dội cả sơn động, ánh mắt sáng rỡ.

      Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn , tim hơi loạn nhịp, tên này quả thực là nghiệt.

      Sau khi Mô Lương cười xong, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào, ánh mắt trở nên dịu dàng, khẽ mĩm cười, mơ hồ lộ ra tác phong đúng đắn, “Đút ta, được ?” giọng dịu dàng, giống như lông chim nhàng vẩy lên tim người khác.

      Hoa Khấp Tuyết chống lại ánh mắt dịu dàng của , hít sâu, chậm rãi ngồi xuống, yên lặng mở hộp thức ăn ra, đùa nghịch thịt thỏ bên trong, lần đầu tiên trong đời, nàng nỡ nhẫn tâm từ chối người.

      Mộ Lương thấy vậy, liền tươi cười thắng lợi, ngoan ngoãn hé miệng, cắn miếng thịt thỏ trước miệng, tinh tế thưởng thức, hương thơm lượm quanh trong miệng, mĩ vị làm so với ngự trù trong cung còn tinh tế hơn, nuốt thức ăn trong miệng xuống, thoả mãn thở dài, ngon…..

      Hoa Khấp Tuyết yên lặng nhìn , phát bộ dáng ăn rất đẹp mắt, giống sư phụ cũng như Hoa Thuỷ Thuỷ, người đầy thức ăn, thấy khoé miệng có dính chút thức ăn, theo bản năng muốn đưa tay lên lau cho , nhưng giữa chừng liền ngừng lại, trong lòng có chút kinh ngạc, hôm nay nàng rất bình thường.

      Mộ Lương cho nàng có cơ hội thu tay lại, nhanh chống nắm lấy tay của nàng, nắm chặt trong tay, khuôn mặt ngây ngô khó có được nhìn Hoa Khấp Tuyết, phát dầu dính môi, chậm rãi dùng lưỡi liếm mỡ còn dính miệng.

      Vì thế, lần đầu tiên đời Hoa đại nương bị đỏ mặt, bắt đầu từ hai bên tai, đến khi khuôn mặt điều trở nên hồng hào, khuôn mặt đỏ như quả đào chín, đáng đến mê người.

      “Ha ha ha….” người nào đó vô lương tâm lại thoải mái cười to.

      nghiệt, đúng là nghiệp! Khuôn mặt Hoa Khấp Tuyết khi trở nên bình thường, lần nữa khẳng định lại nhận định của mình về .


      Chương 5: Hoa Khấp Tuyết, ta thích gọi ngươi là A Noãn
      ( Noãn: nghĩa là đem lại ấm áp)

      Editor: Thao1504


      “A, nhìn đẹp ?” Mộ Lương cảm thấy bàn tay được ấm lên, vừa lòng nhìn khuôn mặt đỏ của Hoa Khấp Tuyết, phát mình trở thành xấu tính, thích vẻ khôi hài của vị nương này.

      “Mặt rất đẹp.” Hoa Khấp Tuyết bình tĩnh trở lại, mặt chỉ còn lạnh lùng, thản nhiên nhìn , gật gật đầu, nhìn cười là muốn đánh, lại tặng thêm câu. “Trách được Thuỷ Thuỷ ngươi như thế.”

      Mộ Lương nghe vậy, liền đen mặt, khoé miệng co lại.

      “Ăn xong rồi, ta đây.” Hoa Khấp Tuyết muốn rút tay ra, nhưng rút được, thằng nhãi này nắm chặt.

      “Lại chuyện với ta chút , mình ta ở đây nhàm chán….” Mộ Lương là đứa lớn lên ở trong cung, thay đổi sắc mặt nhanh cách phi thường, thấy nàng còn muốn , rất nhanh liền lấy cười lấy lòng, giống như chú chó muốn được chủ nhân thương…. Ặc Tiểu Cẩu.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn , gì, nhưng Mộ Lương biết là nàng thoả hiệp, lập tức cười rạng rỡ.

      “Cho ta biết tên của nàng.” Mộ Lương cảm thụ bàn tay bé của nàng, năm đầu ngón tay mịn màng, trơn bóng như ngọc, xinh xắn đáng , nắm vào trong tay cảm giác tốt, ánh mắt liền trở nên như hoà, trong đầu chợt nghĩ muốn nắm tay nàng cả đời.

      Hoa Khấp Tuyết gì, khuôn mặt lạnh như băng.

      cho ta biết?” Mộ Lương giận, như chợt nghĩ tới chuyện gì liền mỉm cười, liền dịu dàng , “Vậy gọi nàng là A Noãn được ?”

      Bên bờ Hàn Trì, là nàng cho ta cảm giác ấm ấp nhất.

      “Hoa Khấp Tuyết.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn .

      “ Hoa - Khấp - Tuyết-” Mộ Lương cười dịu dàng, cảm thấy tên của nàng là đẹp, người cũng như tên, lạnh như băn, “A Noãn, ta tên là Mộ Lương.”

      “Hoa Khấp Tuyết.” Hoa Khấp Tuyết khẽ nhíu mày, lặp lại lần nữa.

      “Nhưng ta thích gọi nàng là A Noãn.” Mộ Lương cười híp mắt, nàng là A Noãn của .

      Hoa Khấp Tuyết yên lặng nhìn , cuối cùng thở dài, lần nữa thoả hiệp, vì thế gặp được người tên Mộ Lương này, nàng học được từ ---thoả hiệp.

      “Ta đây.” Rút tay của mình về, thu thập đồ xong Hoa Khấp Tuyết liền xoay người ra ngoài.

      Mộ Lương nhìn theo bóng lưng của nàng, lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của nàng, đáy mắt lên nhu hoà, Hoa Khấp Tuyết cũng được, A Noãn cũng được, người đều là của ta, chạy thoát.

      Chậm rãi nhắm hai mắt lại, làm cho cả người chìm vào trong hàn trì lạnh như băng, nhưng lúc này đơn, trong đầu Mộ Lương ngừng lên bóng dáng.

      Hoa Khấp Tuyết trở lại phòng , Hoa Trảm Lãng liền nhả thảo dược trong miệng ra, vội vàng chạy tới.

      “Như thế nào? Có đẹp hay ? Có động lòng hay ?” mắt Hoa Trảm Lãng tràn đầy tò mò.

      “Đẹp.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn , “Khó trách ngươi dù biết là nam cũng nhịn được .”

      “Ta thích là nữ nhân! Ta có thích nam nhân!” Hoa Trảm Lãng nổi giận, nhìn chằm chằm Hoa Khấp Tuyết liền động thủ.

      Hoa Khấp Tuyết đỡ tay ra, hừ , “Vậy ngươi thích ta.”

      Hoa Trảm Lãng nghe vậy, liền hoá đá đứng ngay tại chỗ, thích nàng? Liền châm chú nhìn nàng từ xuống đánh giá lần, sợ hãi nhảy ra sau bước, liều mạng lắc đầu: “Ta thích ngươi!” Buồn cười, nha đầu này tuy rất thông minh đáng , nhưng nàng tỏ ra khí chất lạnh lùng còn có thân thủ siêu phàm làm cho sợ muốn chết….

      “Ta là nữ.” Hoa Khấp Tuyết nhún vai, “Thấy chưa, ngươi vẫn là thích nữ nhân.” Lạnh lùng liếc cái, rồi xoay người về phòng mình.

      Hoa Trảm Lãng bật cười, Tuyết Tuyết à, thế gian này phải chỉ mình ngươi là nữ a….. Hoa Trảm Lãng khóc ra nước mắt, làm sao mới có thể chứng minh rằng người bình thường đây? Còn có, nương này mới năm tuổi sao?

      “Tuyết nha đầu, Tiểu tử kia ăn chưa?” Hoa Liên Phong biết từ lúc nào chạy tới, thèm quan tâm Hoa Trảm Lãng bực bội, chạy đến trước mặt Hoa Khấp Tuyết.

      “Uhm.” Hoa Khấp Tuyết giọng đáp, liền đưa tay giơ hộp thức ăn lên, cầm nó giao cho sư phụ,

      có khoẻ ?” Hoa Liên Phong nhận lấy hộp đựng thức ăn, liền hỏi.

      “Uhm.” Hoa Khấp Tuyết giọng đáp, trong đầu lên khuôn mặt tươi cười của , trong mắt liền lên chán nản.

      Hoa Liên Phong cũng bỏ qua ánh mắt chợt chán nản của nàng, trong mắt lên hứng thú, tiểu nha đầu này tính tình lạnh lùng, rất ít khi thể cảm xúc, xem ra nàng cùng tên tiểu tử Mộ Lương kia ở Hàn Trì xảy ra chuyện gì rồi……

      có khen thức ăn ngươi nấu rất ngon ?” Hoa Liên Phong vẻ mặt như có gì bắt đầu dò hỏi.

      “Uhm” Hoa Khấp Tuyết nghĩ đến khuôn mặt thoả mãn lúc ăn thịt thỏ, thể như vậy coi như là ăn ngon ?

      “Nga…” Hoa Liên Phong cười hàm ý.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn , cảm thấy có điểm bình thường, nhưng nghĩ lại bình thường mới bình thường, liền hướng gật đầu, “Sư phụ, ta nghỉ đây.” Vội vàng bên ngoài mấy ngày, thân thử có cao cường nàng cũng thấy mệt mỏi.

      , !” Hoa Liên Phong cười híp mắt vỗ đầu nàng.

      Hoa Khấp Tuyết gật đầu cái, xoay người vào phòng.

      Hoa Liên Phong thấy nàng vào phòng, liền xoay người lôi Hoa Trảm Lãng ra ngoài.

      “Á á á á! Lão già, người làm gì vậy!” Hoa Trảm Lãng uốn éo người giãy giụa, biết lão già này lại muốn làm gì.

      Hoa Liên Phong trừng cái, thấy khoản cách rất xa nhà, lúc này mới ném vào xuống tuyết.

      Hoa Trảm Lãng vì phòng bị, miệng gặm đầy tuyết, lập tức nhảy lên, tức giận trừng mắt nhìn lão già trước mặt, “Ngươi định làm gì!”

      “Ai , ngã chút chết, ngươi đâu có mảnh mai vậy.” Hoa Liên Phong vỗ vỗ tuyết người , lôi ngồi xuống.

      “Lão già.” Hoa Trảm Lãng kỳ quái nhìn , đoán kéo ra đây là có mục đích, “Ngươi phải là muốn lén dạy cho ta phương pháp tu luyện nhanh?”

      “Ngươi biến , cả ngày chỉ biết lười biếng.” Hoa Liên Phong trừng hận rèn sắt thành thép, thuận tiện hung hăng gõ đầu cái.

      “Ôi! Làm gì đánh ta!” Hoa Trảm nhe răng trợn mắt xoa đầu.

      “Tiểu tử Mộ Lương kia khen Tuyết nha đầu nấu ăn ngon nha.” Hoa Liên Phong cười mờ ám rất phù hợp với độ tuổi của .

      “Tuyết Tuyết tay nghề đương nhiên ngon, ngươi có lấy những thức ăn trong hoàng cung ra cũng nấu ngon hơn so với nàng.” Hoa Trảm Lãng đồng ý gật đầu, nghĩ đến thức ăn ngon, nhịn được chép miệng.

      “Ai chuyện ăn uống với ngươi! Đồ tham ăn!” Hoa Liên Phong trợn mắt xuy cái.

      “......” Hoa Trảm Lãng đen mặt, đây phải là cũng ngươi sao?

      “Ngươi nghe , muốn giữ được nam nhân, trước hết phải giữ được dạ dày của nam nhân đó?” Hoa Liên Phong chà chà tay, cười rạng rỡ khác thường?

      “Hả?” Hoa Trảm Lãng nhíu mày hiểu, nhưng thế nào cũng là người thông minh, liên tưởng lại mọi chuyện, trong long liền sáng tỏ, “Lão già, ý ngươi là, Tuyết Tuyết cùng Mộ Lương….”

      “Uhm, ngươi cuối cùng cũng thông minh được lần!” Hoa Liên Phong kích động vỗ đùi Hoa Trảm Lãng cái.

      “Mẹ nó! Đau quá!” Hoa Trảm Lãng kịp tránh, bị đau điếng trận.

      Hoa Liên Phong quan tâm người bên cạnh tức giận đến trợn mắt, mắt híp lại, vừa cười vừa vuốt râu bạc của mình, tựa như suy nghĩ chuyện gì đó.

      “Ta nghe nè, Lão già à, ngươi nghĩ là mình vuốt râu như vậy mà tưởng mình là thần tiên nha? Coi chừng rụng râu hết đó!” Hoa Trảm Lãng cũng cho sư phụ tâm trạng tốt hơn , lập tức liền làm tổn thương người.

      “Xú tiểu tử lại tìm chết!” Hoa Liên Phong sửng sốt, tức giận trừng .

      “Còn chưa sống đủ nha, ta còn muốn trưởng thành để tán !” Hoa Trảm Lãng hừ , toàn thân liền động, né những đòn sư phụ đánh tới.

      “Tiểu tử thúi! Ngươi còn dám chạy với ta!” Hoa Liên Phong tức muốn hộc máu, nhìn tên đồ đệ đùa giỡn trước mặt, thực hối hận lúc trước cứu .

      chạy chẳng lẽ chờ ngươi đánh ta? Ta cũng ngu như vậy!” Hoa Trảm Lãng thích nhìn sư phụ tức giận đến vểnh râu trừng mắt.

      “Rầm” Hoa Trảm Lãng nhảy nhanh, vừa rồi bên cạnh hai cây đại thụ bị đánh gãy.

      Hoa Trảm Lãng xoa xoa hai tay, trong lòng thầm mắng, lão già này ra tay nặng a.

      Nhìn thấy bóng đen tới gần mình, Hoa Trảm Lãng liền bỏ chạy…..
      Last edited: 16/9/16
      Hoa vô ngữ, linhdiep17, Halong-ngoc4 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6 Mạnh Hơn So Với Nàng, để có thể bảo vệ nàng

      “Ha ha, Lương tiểu tử, thể chất của ngươi so với Tuyết nha đầu còn thích hợp luyện võ công hơn, đúng là kỳ tài ngàn năm có a.” Mười ngày sau đó, Hoa Liên Phong nhanh đến Hàn Trì mang Mộ Lương ra, nghiên cứu từ xuống dưới, đưa ra kết luận.

      “Hoa gia gia quá khen rồi.” Mộ Lương cười , thái độ kêu ngạo tự ti.

      Mười ngày thử thách trong nước lạnh băng, sớm thay đổi da thịt, nếu ban đầu là hoàng tử quý giá của hoàng gia, hôm nay hoàn toàn thoát thể chất thế tục kia, toàn thân điều toả ra phóng khoáng.

      Hoa Liên Phong thấy vậy, liên tục gật đầu, đứa hoàng gia này quả nhiên kém, khí thế này ngay cả cũng bằng, nhưng tính tuỳ tiện, luôn luôn có phong độ.

      thôi, thời gian nửa năm cũng dài, ngươi phải nắm bắt thời gian tốt.” Hoa Liên Phong vuốt vuốt râu bạc, cười .

      “Vâng.” Mộ Lương vẫn cười, gật gật đầu.

      Hoa Liên Phong vung tay lên, nắm cánh tay lên, nhúng người nhảy, bay .

      “Tuyết Tuyết, trở về, vậy mà vẫn còn sống ah!” Hoa Trảm Lãng ngồi tảng đá, tuỳ tiện ngắt bông hoa dại lên ngắm, nhìn phía chân trời hai bóng đen bay tới.

      “.....” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn , nếu người quá lười, ngươi cũng có thể chống đỡ ở đó, sư phụ đưa vào Hàn Trì, để người có khả năng vào đó..

      “Hoa Thuỷ Thuỷ, Tuyết nha đầu, ta về rồi!” Hoa Liên Phong bay tới trước mặt hai người, đá mảng tuyết lớn lên, những mảng tuyết liền bay về phía hai người.

      “Khụ khụ, Lão già, người làm gì vậy!” Hoa Trảm Lãng nhất thời phòng bị, liền trúng tuyết bay tới, toàn thân điều trắng xoá, rất chật vật.

      “Ta ngươi đúng là đầu heo, học võ công dùng để làm gì?” Hoa Liên Phong chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhìn Tuyết nha đầu đầy bình tĩnh, thấy tuyết vung tới liền tránh sang bên, tiểu tử thúi mày lớn hơn ngươi ta ba tuổi, vậy mà ngược lại biết tránh là sao chứ?

      “Ta rồi, ta học võ thuật, vì để sau này hùng cứu mỹ nhân, cứu rồi liền ôm mỹ nhân về, sao có thể dùng để tránh tuyết chứ?”

      Hoa Trảm Lãng phủi tuyết người xuống, quệt miệng , với bộ dạng đầy đắc chí.

      Hoa Liên Phong lần nữa tức đến đến hộc máu, tay giơ lên rồi để xuống, muốn giết , nhưng lại kiềm nén nhịn xuống.

      “Trảm Lãng, nếu ngươi ngay cả mạng cũng có, sao có thể làm hùng cứu mỹ nhân?” Mộ Lương thản nhiên lên tiếng, nhìn cười nhạt.

      “Hoa Trảm Lãng nghe vậy sửng sốt, ngơ ngác nghe những lời khuyên sáng suốt của Mộ Lương, cẩn thận suy nghĩ lời của , cuối cùng đồng ý gật đầu, “Mộ Lương, ngươi quả nhiên thích hợp dạy ngươi ta hơn so với lão già kia….”

      “Cút !” Hoa Liên Phong buông cánh tay Mộ Lương ra, hướng Hoa Trảm Lãng vọt tới, Hoa Trảm Lãng nhanh chóng nhảy lên tảng đá trốn, vắt chân lên cổ bỏ chạy.

      “Ha ha.” Mộ Lương nhìn thấy màng này, liền cười khẽ, ánh mắt trở lại người Hoa Khấp Tuyết, nhìn khuôn mặt nhắn của nàng vẫn lạnh lùng như cũ, trong ngực tràn đầy ấm áp, ngâm mình ở trong Hàn Trì, chỉ có thể ở giữ khoản thời gian ăn cơm lần,
      năm ngày này, nàng làm cho cảm thấy rất…. nhớ.

      “Vào nhà.” Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn , xoay người vào nhà.

      Mộ Lương khẽ cười, the nàng vào phòng.

      “A Noãn, năm ngày gặp, có hay nghĩ tới ta?” Mộ Lương ngồi bên cạnh Hoa Khấp Tuyết,tự nhiên cầm tay nàng, cười dịu dàng.

      “Buông ra.” Hoa Khấp Tuyết rút tay ra, rốt cuộc vẫn giống như lần trước, rút được.

      “A Noãn, Ta nhớ ngươi.” Mộ Lương cong miệng, giọng mền nhũng, đáng thương nhìn Hoa Khấp Tuyết.

      “... ...”Hoa Khấp Tuyết ngước nhìn , trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, rút lại tay nữa.

      Mộ Lương thấy vậy, cười thoả mãn đứng lên, lông mi dài che ánh mắt gian xảo của .

      Tỉ mỉ vuốt bàn tay trong tay mình, càng cảm thấy nó dễ thương, trắng noãn mềm mại , còn rất ấm áp, “A Noãn, ta thích nắm tay của nàng.”

      Mộ Lương ngước nhìn gò má trắng nõn của nàng, đáy mắt dịu dạng tựa như dòng nước, kỳ muốn với nàng, rất thích nàng hơn…..

      “Kỳ lạ.” Hoa Khấp Tuyết mặt đổi sắc, mặc vuốt vuốt tay mình, cũng cảm thấy chỗ nào thích hợp, nàng nghe sư phụ , những đứa bé con nhà giàu thương có điểm cổ quái.

      “A Noãn….” Mộ Lương cười, cười rất bất đắc dĩ, nương này tại sao lại hiểu phong tình như vậy?

      “Ngươi so với ta thích hợp luyện võ công hơn.” Hoa Khấp Tuyết hướng về phía đánh ra luồng nội lực, phát lời sư phụ rất tốt đúng căn cốt của quả thực rất tốt.

      “Ha ha, ta nhất định mạnh hơn so với nàng…..” thanh Mộ Lương ra vẫn rất dịu dàng, lúc này đem bàn tay của Hoa Khấp Tuyết đặc người mình, mỉm cười nhìn nàng.

      “.....”Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, cuối cùng cũng xoay đầu lại, khẽ nhíu mày, mặt liền trở nên lạnh lẽo hơn, cứ như vậy muốn hơn nàng? Muốn đánh bại nàng?

      “Như vậy ta mới có thể bảo vệ được A Noãn.” Mộ Lương yên lặng nhìn nàng, mặt đầy nghiêm túc.

      “Ta có thể tự bảo vệ mình.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn , võ công của nàng mặc dù thể luyện cao hơn so với Mộ Lương, nhưng đối phó với những người khác vẫn dư sức, ví dụ như sư huynh nàng, Hoa Thuỷ Thuỷ.

      Mặt Mộ Lương liền cứng đờ, liền rất bất đắc dĩ, nương này rất hiểu phong tình, biết lãng mạn!

      “Oa.” Hoa Trảm Lãng bị Hoa Liên Phong nắm cổ vào, liền nhìn thấy hai người Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết nắm tay nhau, lập tức há hốc miệng, dùng sức giãy khỏi khống chế của lão già, vọt tới trước mặt hai người.

      Hảo hảo đánh giá vẻ mặt của hai người, người cười , vẻ mặt tự nhiên, người lạnh lùng, cũng bình thường có gì khác biệt. Tại sao hai người lại nắm tay, cũng phải là giả, lặp tức liền tặc lưỡi cười, “ A nha nha, huynh đệ, nhanh như vậy cùng với tiểu sư muội?”

      Mộ Lương cười nhưng trả lời, cũng biết giải thích như thế nào, kỳ căn bản định giải thích, hi vọng mọi chuyện tiến triển như vậy.

      Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn cái, nhàng rút tay ra, cũng nhiều.

      “Kỳ nhìn như vậy, là trai tài sắc, Tuyết Tuyết a, đừng thẹn thùng, rút tay về làm gì?” Hoa Trảm Lãng cười đến thấy mắt, đột nhiên thấy nàng rút tay về, có chút ngớ ngẩn.

      “Thuỷ thuỷ, hôm nay ta chỉ định làm cơm cho ba người ăn.” Hoa Khấp Tuyết nhắm mắt dưỡng thần, lạnh nhạt .

      “Ba người ăn?” Hoa Trảm Lãng sững sờ, cúi đầu tính toán chút, Tuyết Tuyết, Lão già, Mộ Lương…. Đó phải là tính phần >

      “Tuyết Tuyết ngươi cái gì cũng , tại sao có thể thẹn quá hoá giận!” Hoa Trảm Lãng trừng nàng.

      “Về sau cũng chỉ làm ba phần.” Hoa Khấp Tuyết hừ .

      “Tuyết Tuyết.” Hoa Trảm Lãng mặt đầy hối hận, giọng thành khẩn, “Ta sai rồi.”

      Hoa Khấp Tuyết hơi nhướng mắt, lạnh lùng nhìn , đến khi Hoa Trảm Lãng lưng run lên, cuối cùng cũng gật đầu.

      Hoa Trảm Lãng thở dài nhõm, khi biết sau này còn có thể được ăn thức ăn ngon.

      “Ha ha…” Mộ Lương lần đầu tiên được thấy hai huynh muội bọn họ đấu nhau, cười vui vẻ/

      “Câm miệng.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc Mộ Lương cái, Mộ Lương ngay lập tức, cố gắn nhịn cười, nhưng trong mắt vẫn thể nào bình tĩnh nỗi, nhưng trong nụ cười lên cưng chiều trong đó, làm cho Hoa Khấp Tuyết mềm lòng.

      “Tuyết nha đầu, ngươi làm sư phụ kêu ngạo!” Hoa Liên Phong cười hả hê, vừa rồi nhìn thấy, tiểu nha đầu tệ, lập tức khắc chế được hai người, hơn nữa hai người này quản được, mình thể trông nom nổi, tất cả đồ đề điều bị tiểu sư muội chế ngự, vui mừng a, cảm thấy cuộc sống tràng đầy hạnh phúc.

      “Sư phụ, xem trò vui có thể no bung hay ?” giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoa Khấp Tuyết lại vang lên, nụ cười khuôn mặt già nua của Hoa Liên Phong liền cứng lại.

      Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn , thành công chặn lại người thứ ba, còn là Lão Ngoan Đồng!
      Last edited: 16/9/16
      Hoa vô ngữ, linhdiep17, Halong-ngoc4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :