1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiểu nương tử đào hôn - Mạn Lục (10c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TIỂU NƯƠNG TỬ ĐÀO HÔN

      [​IMG]

      Tác giả: Mạn Lục

      Thể loại: Cổ đại,He

      Độ dài: 10 chương

      Cv: Ngocquynh520

      Editor: Miu


      ~**************~

      Giới thiệu:

      Ở dọc đường xuất giá mạnh mẽ bắt nàng tới

      Chẵng lẽ người có khuôn mặt khôi ngô là thủ lĩnh sơn trại muốn kéo nàng làm thủ lĩnh phu nhân sao?

      Ưmh....trải qua phen lo lắng, nàng cũng phản đối tuân theo như vậy

      Dù sao so với việc bị gả cho con trai bất tài của cẩu quan

      Nàng tình nguyện dâng ra thân mình, lòng hướng tới tự do!

      Hơn nữa người ta là thủ lĩnh sơn trại chuyện giữ lời

      Nàng mong muốn "cùng" nàng động phòng hoa chúc đêm

      Đối với nam nhân có bờ vai như thế này, nàng cũng "Thất thân" tình nguyện

      Càng quyết tâm theo con đường chính mình lựa chọn, cùng nam nhân kia lưu lạc khắp chân trời!

      ngờ những ngày tốt đẹp của hai người chưa được bao lâu

      Nàng nhất thời sơ sẩy, lại sai lầm rơi vào cạm bẫy của tiểu nhân

      Hại nàng hai lần mặc váy gả chồng, lấy mình đổi lấy tự do của

      Nàng ngồi ở trong kiệu, chỉ mong lúc này có thể "cướp tân nương" thành công lần nữa....​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mở đầu

      Ban đêm ảm đạm chút ánh sáng. Yên tĩnh tiếng động, chỉ thấy bóng hình thon thả lén lút nhô người ra bên ngoài thăm dò....

      Xác định bốn bề vắng lặng, Đông Ngưng Song vẻ mặt khẩn trương, phân phó mẫu thân Khúc Bái Liên theo sau: “Nương, bên ngoài có người, chúng ta chạy nhanh thôi!"

      Khúc Bái Liên gật đầu cái, ôm chặt bọc quần áo trong ngực, theo sát bước chân nữ nhi nhàng ra ngoài.

      Đông Ngưng Song lặng lẽ phía trước dẫn mẫu thân theo sau, dọc theo đường họ rất cẩn thận, chỉ sợ phát ra chút xíu tiếng vang, làm cho người ta phát họ hơn nửa đêm muốn chạy trốn. Đây là kế hoạch họ chuẩn bị lâu, ngàn vạn lần thể thất bại!

      "Mẹ, chúng ta sắp đến cửa sau rồi." Chỉ còn mấy bước nữa là có thể thành công rời , Đông Ngưng Song nhịn được cao hứng, giọng với mẫu thân.

      Khúc Bái Liên cũng khó giấu vẻ hưng phấn mặt, vui vẻ gật đầu. Chỉ cần ra khỏi chỗ này, từ nay mẹ con các nàng khắp chân trời góc bể, cần uất ức cầu toàn sống qua ngày.

      "Phu nhân, sao nàng và Song Song nửa đêm ngủ, muốn nơi nào thế?”
      Trong đêm tối, tiếng chứa đầy ác ý của nam nhân khẽ vang lên, làm cho lông lông tơ của hai mẹ con nàng nhất thời dựng thẳng lên, giống như ở trong "trời đông giá tuyết".

      Mẹ con Song Song quay đầu, vẻ mặt suy sụp nhìn theo người đàn ông trung niên ra từ trong bóng đêm, nhếch miệng cười lạnh với các nàng.

      Chương 1

      Thời gian giữa hè, trời quang xanh thẳm, ngẫu nhiên có mấy đám mây trắng noãn tung bay

      Lệ Hướng Phong đứng ở đồi núi cao ngất từ cao nhìn xuống có thể trông thấy ở phía xa ngoại thành bị dãy núi xanh biếc vây quanh

      "Đại ca ──" gã lộ ra hai cánh tay cường tráng, khoẻ mạnh, thở hồng hộc chạy đến bên Lệ Hướng Phong.

      "Thế nào? Có tin tức sao? Hồ Tử." Lệ Hướng Phong nhảy xuống tảng đá, hỏi thủ hạ mới từ dưới chân núi tới.

      Hồ Tử từ dặm ở ngoài chạy trở về, thở ra hơi mở miệng, "Đúng vậy. . . . . . Ta nghe tiếng chiêng trống của đội ngũ rước dâu đến, có lẽ tới nửa canh giờ kiệu hoa tới nơi này."

      Ánh mắt Lệ Hướng Phong nhất thời sáng lên, hưng phấn hỏi: "Xác định là tiếng chiêng trống rước dâu?" tốt quá! ngờ đội ngũ rước dâu nhanh vậy xuất .

      "Đúng vậy, đại ca, ta xác định đó là tiếng chiêng trống gõ ra từ đám rước dâu, dọc theo đường lớn tiếng diễn tấu sáo và trống, hù dọa tất cả chim muông trong rừng này đều chạy mất." Hồ Tử mặc dù xuất thân bần cùng khốn khổ, đời này chưa thấy mấy lần đón dâu, chỉ là còn ngốc đến mức phân biệt ra rước dâu hay nghênh thân.

      "Rất tốt!" Lệ Hướng Phong gật đầu cười , chưa bao giờ cảm giác tiến đến gần thằng lợi như vậy!

      Kể từ hai năm trước biết được Tri Huyện Đông Tiến Thần chính là kẻ thù giết cha, liền trăm phương ngàn kế muốn báo thù giết cha, đáng tiếc chỉ có thân mình, cách nào thuận lợi diệt trừ Đông Tiến Thần.

      Mà nay, vì bức bách Đông Tiến Thần tuân theo chi phối, điều khiểu của mình, quyết định bắt lại con của Đông Tiến Thần.

      "Các vị huynh đệ!" Lệ Hướng Phong bỗng nhiên vung cánh tay hô lên

      "Đại ca!" hơn mười người cao lớn vạm vỡ ngồi trước mặt lập tức đứng dậy từ dưới đất cùng kêu lên .

      Lệ Hướng Phong nhắm vào phía đường dưới chân núi, dùng ngôn ngữ kích thích mọi người cùng chung mối thù, "Còn nhớ Đông Tiến Thần áp bức chúng ta như thế nào ? tại con của ông ta ở phía dưới, các vị huynh đệ, chúng ta phải bắt lại con của ông ta, khiến Đông Tiến Thần hiểu thế nào gọi là sợ!"

      Nhất thời toàn bộ tiếng hoan hô như sấm động, mặt những con người cao lớn đều xuất mừng rỡ, hận thể bắt con của Đông Nhất Thần vào tay!

      " theo ta!" Lệ Hướng Phong xông ra trước làm gương, dẫn dắt bọn thủ hạ đến dưới chân núi mai phục.

      #Mia Leo: cảm ơn bn, mình cố gắng ^^

      Chương 1.1
      Đông Ngưng Song ảo não hung hăng kéo chiếc khăn voan màu đỏ che ở mũ phượng xuống

      "Tiểu thư, như vậy được ! bị người phát . . . . . ." Hai nàng cùng nhau chen chúc bên trong chiếc kiệu hoa hẹp, tỳ nữ Nghênh Xảo vội vàng ngăn cản nàng .

      "Câm miệng! ai biết ta kéo xuống." Đông Ngưng Song bị thành thân căm tức trợn mắt cái.

      Mặc dù trong kiệu mờ mờ thấy, nhưng Nghênh Xảo cảm nhận được con ngươi bốc cháy của Đông Ngưng Song ngập tràn phẫn uất, rút cái tay vươn ra về, dám tiếp tục nhiều chuyện.

      Nhìn thấy nha đầu ngồi bên mình lên tiếng, Song Song cũng hiểu được mình giận cá chém thớt là sai, chỉ là bị bắt lên kiệu hoa, nghĩ cũng biết tâm tình nhất định tốt, đương nhiên rảnh quan tâm đến cảm nhận của tỳ nữ kia.

      Vừa nghĩ tới bị phụ thân ép bức lập gia đình, nàng liền tức giận. Kỳ Đông Tiến Thần là cha dượng của nàng, nhiều năm trước dùng thủ đoạn bất chính bức hôn mẫu thân nàng,còn chiếm lấy nàng khiến cha nàng ốm chết, còn giữ lại rất nhiều tài sản, cho nên hai người ở chung luôn như nước với lửa, nàng chỉ hận thể đưa mẫu thân rời khỏi ông ta.

      Nhất là khi ông ta tự tiện gả nàng cho Dương Vạn Tiến – con trai Tri Châu đại nhân. Nàng và mẫu thân đều quyết định rời , dự liệu đêm hôm kia chuẩn bị cao chạy xa bay bất hạnh bị tóm gáy ngay tại chỗ.

      Đương nhiên nàng muốn lập gia đình, thằng cha Dương Vạn Tiến này, ỷ cha mình Dương Thái Hoà là Tri Châu đại nhân mà tác oai tác quái.

      Nhưng.... ... nàng ai oán thở dài, Đông Tiến Thần lại lấy tính mạng mẫu thân ra uy hiếp nàng, bất đắc dĩ, nàng đành phải lên kiệu hoa.

      "Tiểu thư, dường như có cái gì đó đúng !" Kiệu hoa chợt dừng lại, Nghênh Xảo cẩn trọng

      "Nào có cái gì đúng? phải là đổi kiệu chứ." đường từ Tri Huyện đến Tri châu phủ khá xa, vì vậy dọc đường dừng lại, cho nên thay kiệu hoa cũng là chuyện cần làm.

      "A!" Phải ? Nhìn vẫn cảm thấy là lạ, "Ah? Nhưng sao nhạc trống ầm ỹ cũng dừng lại?"

      Tâm tư Đông Ngưng Song cũng cảm thấy chuyện này phải tầm thường, nàng kéo mành ra để có thể nhìn thấy được bên ngoài, lên tiếng hỏi "Bà mai, bên ngoài xảy ra ra chuyện gì?"

      Còn chưa nghe được bà mai trả lời bên, chậm, xảy ra nhanh, cửa kiệu chợt bị ai đó cước đá văng.

      "A ──" chuyện đột nhiên xảy ra, Đông Ngưng Song cùng tỳ nữ hẹn mà thét chói tai.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.2

      "A ── là ai? Buông !" Chợt bị ai đó dùng túi vải bao lấy, Đông Ngưng Song sợ hãi thét chói tai.
      Ngựa thét chói tai còn có cả tiếng chạy hỗn loạn, Đông Ngưng Song ngừng giãy giụa ở bên trong túi vải, thanh sợ hãi kêu: “Nghênh Xảo ──"

      Lúc này ở đây tương đối hỗn loạn, người người cảm thấy lo lắng, căn bản để ý đến nàng, nàng cũng chỉ có thể trông cậy vào tỳ nữ kia …….

      Nhưng tỳ nữ và Đông Ngưng Song đều giống nhau, kéo ra khỏi kiệu liền bị người bắt, nhưng nàng tương đối may mắn, bao vải to phục vụ mình.

      "Tiểu thư ── tiểu thư ──" Nhìn thấy Đông Ngưng Song bị bọn cướp bắt ,Nghênh Xảo ngừng hất ra thứ chế ngự tay của mình, cố gắng cứu vớt tiểu thư.

      "Nghênh Xảo── mau tới cứu ta ───" Nghe được giọng của tỳ nữ , thấy được tình cảnh của mình Đông Ngưng Song chỉ có thể mở miệng cầu cứu.

      Lúc này, chợt có tiếng trầm thấp của nam nhân từ đầu nàng truyền đến, "Tốt lắm, chúng ta bắt được tân nương tử rồi, các huynh đệ, có thể thu quân lại rồi !"

      Lệ Hướng Phong vừa thấy nhiệm vụ hoàn thành, lập tức tuyên bố rút lui.

      Hơn mười người bọn họ nhõm, chế ngự trăm tên của đội ngũ rước dâu , đội người này vừa thấy bọn họ, giống như bầy dê gặp phải ác hổ, luống cuống, chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay đầu hàng.

      "Cái gì? !" Đông Ngưng Song còn kịp phản ứng, sau khắc liền cảm giác mình bay lên trời, bị vứt lưng ngựa, cả đời nàng chưa gặp qua cánh tay kiên cố nào ôm lấy người mình, nó đặt tại eo nàng." cần ──"

      "Ha ha. . . . . ." Nghe được tiếng gào thét của Đông Ngưng Song từ bên trong túi vải, Lệ Hướng Phong ngửa đầu cười to, có thể thuận lợi bắt được con kẻ thù, tâm tình của thoải mái.

      bao lâu, cát vàng cuồn cuộn, bụi đất tung bay, hơn mười người đàn ông to lớn rời nhanh như chớp, để lại đội ngũ trơ mắt đứng nhìn tân nương bị cướp .

      Mặc áo tân nương nặng nề, Đông Ngưng Song cảm thấy oi bức, nhịn được rên rỉ vài tiếng, tỉnh lại từ trong giấc mộng.

      Nhìn thấy căn phòng xa lạ, khiến nàng chớp mắt vài cái, mới xác định phải mình ở trong phủ, thoáng chốc khôi phục toàn bộ ý thức

      Nàng nhớ ra rồi, nàng bị bọn cướp bắt đến đây, sau đó bởi vì chịu nổi đường núi gập ghềnh nghiêng ngả nên mới ngất

      Trời ạ! tại nàng ở chỗ của bọn cướp sao?

      "Nghênh Xảo! Nghênh Xảo ngươi ở đâu?" Nàng liền nhớ đến nha hoàn của mình

      Dọc theo đường đến đây, nàng có nghe tiếng kêu là thảm thiết của Nghênh Xảo, nếu nàng đoán sai, nha hoàn này chắc cũng theo nàng tới đây

      biết nha đầu kia ở chỗ nào, làm sao để cứu Nghênh Xảo ra khỏi đây?

      Ôi! Nàng còn khó bảo toàn cho mình, lại vọng tưởng cứu được Nghênh Xảo, biết lượng sức mình.

      Khi nàng lo lắng cho mình và nha hoàn đều bị bọn cướp bắt đến đây, xuất bóng dáng cao lớn, giống như hồn ma đến bên cạnh nàng.

      chuyên tâm suy nghĩ, Ngưng Song vẫn chưa phát ra đôi mắt lãnh của Lệ Hướng Phong tỉ mỉ đánh giá dung nhan của nàng.

      Đây là con của Đông Tiến Thần sao?

      vô cùng ngạc nhiên, Đông Tiến Thần làm nhiều chuyện tàn nhẫn, mất nhân tính, lại có thể sinh ra người con có dung nhan xinh đẹp như thế này?

      Sáng nay rối loạn, vì muốn nhanh chóng bắt được nàng, phòng ngừa chuyện phức tạp xảy ra nên hề chú ý đến diện mạo của nàng

      Nhưng mà, về tới sơn trại, mới thấy nàng xinh đẹp khác thường

      Tuy rằng mặt giấu được vẻ mệt mỏi, nhưng nàng có khuôn mặt hoàn mỹ tỳ vết, giống như bông hoa xinh đẹp, hai hàng mi cong vút như trăng non, đôi môi đỏ thắm như hoa đào, hơn nữa theo như thấy, nàng vừa mới tỉnh lại, đôi mắt đẹp trông mong điều gì đó, nhấp nháy như ngôi sao giữa bầu trời đêm, rực rỡ vô cùng.

      Ai có thể kết hôn với nàng có phúc, nhưng đáng tiếc, nàng bất ngờ bị bắt đến đây, tối nay thể có đêm động phòng hoa chúc như mong đợi rồi

      Nghĩ đến đây, Lệ Hướng Phong có chút đắc ý, thoả mãn cười, tâm tình vô cùng tốt.

      "A! Ngươi là ai? Làm sao ngươi có thể xuất ở nơi này?" Dù sao Lệ Hướng Phong cũng phải cây cột, đứng ở đây lâu, Đông Ngưng Song lại chậm chạm để ý nhưng cuối cùng cũng nhận ra xuất của .

      "Ngươi biết ta là ai sao?" Lệ Hướng Phong nhanh chậm ôm ngực hỏi lại

      Đông Ngưng Song sợ hãi ngồi ở giường, ôm chăn lui vào trong góc tường , "Đúng! Ta nào biết ngươi là ai?"

      Quái, tại sao nam nhân này lại xuất ở đây? Hay chính là bọn cướp ban ngày bắt nàng đến đây

      Nam nhân này có thân hình cao to, khí phách oai hùng, lại có khuôn mặt khôi ngô tuấn, sống mũi thẳng, ánh mắt lấp lánh, lông mày nâng lên nhìn qua cũng thấy được vẻ cương nghị mãnh liệt, những sợi tóc phủ vai, làm cho cả người toả ra khí chất hùng khiến người khác kiềm chế nổi, giống tên cướp cho lắm....

      Vừa tiếp xúc với ánh mắt của , Đông Ngưng Song cảm thấy tim mình chỉ đập nửa nhịp.

      Lệ Hướng Phong phát ra khuôn mặt của nàng đỏ bừng khi nhìn thấy vẻ tuấn của , nhíu mày , "Ngươi biết ta là ai? Ta còn tưởng rằng Đông Tiến Thần dặn dò ngươi nên cẩn thận với ta ."

      uy hiếp Đông Tiến Thần phải chỉ có , hai ngày, tại sao con Đông Tiến Thần lại biết nên đề phòng sao?
      "Ngươi có dát vàng ở mặt sao, đúng là cái đồ bậy bạ, cần tự nâng cao giá trị của bản thân như vậy, ngươi cho là người người đều phải sợ ngươi à." Đông Ngưng Song nhanh nhẩu đáp, quên mất người trước mặt mình có thể là tên cướp chuyên giết người

      "Ngươi biết nơi này là núi Yến Mã sao?" Lệ Hướng Phong có chút kinh ngạc trước phản ứng của Đông Ngưng Song.

      “Núi Yến Mã”? Ngươi, ngươi nơi này là núi Yến Mã?" Cả người Ngưng Song cứng đờ, trợn mắt nhìn Lệ Hướng Phong, cuối cùng cũng hiểu việc nghiêm trọng ra sao

      Làm sao có thể chứ? Chính tai nàng pnghe Đông Tiến Thần với đội ngũ rước dâu nếu có qua núi Yên Mã phải đề phòng bọn chúng công kích, ngờ mọi thứ đều vô ích

      , hai năm qua, cuộc sống ở đỉnh núi ngoài huyện được yên tĩnh, nguyên nhân là do có bang giặc cỏ chiếm đóng ở núi Yên Mã, tạo nên uy hiếp lớn cho các thương nhân

      Đông Tiến Thần nhiều lần phái quan binh tiêu diệt bọn chúng, nhưng lần nào cũng thành công, bởi vì núi Yến Mã có địa hình hiểm trở, là lá chắn bảo vệ sơn trại, đương nhiên, Lệ Hướng Phong là thủ lĩnh sơn trại, dưới lãnh đạo của , Đông Tiến Thần cũng phải là đối thủ

      Chẳng lẽ, nam nhân có khí chất hào phóng kiềm chế nổi, lại là thủ lĩnh sơn trại khiến người ta sợ mất hồn mất vía ---- Lệ Hướng Phong?

      Nhìn thấy khuôn mặt ngu ngơ của Đông Ngưng Song, Lệ Hướng Phong hiểu được biết trời cao đất dày này biết mình gặp phải điều bất lợi gì, "Đầu lưỡi bị mèo cắn rớt sao? Tại sao chuyện? Ngươi biết sợ rồi hả ?"

      Đông Ngưng Song chịu nổi khiêu khích của người khác, cho dù đây là ác ma Lệ Hướng Phong, nàng cũng yếu thế. ."Ai bảo ta được lời nào? Ta suy nghĩ tại sao ngươi lại cưỡng ép ta!"

      Trời ạ! Chẳng lẽ muốn nàng làm thủ lĩnh phu nhân sao?

      "Báo thù." Lệ Hướng Phong nhìn con của kẻ thù , lãnh khốc .

      "Báo thù? Ngươi đừng giỡn nữa !" Đông Ngưng Song hung hăng , lộ ra vẻ mặt dám tin

      Được rồi tuy được làm thủ lĩnh phu nhân, nhưng nghe nàng cảm thấy kém cỏi, đúng là biết phân biệt tốt xấu.

      "Từ xưa đến nay quan binh bắt bọn trộm cướp là đạo lý hiển nhiên, ngươi có lầm hay ? Sao lại tìm ta để báo thù?" phải nàng biện hộ thay cho Đông Tiến Thần, nhưng ông ta nhận bổng lộc của triều đình, để dân chúng có được cuộc sống an cư lạc nghiệp mỗi ngày, đó là nhiệm vụ của ông ta.

      Đương nhiên, Đông Tiến Thân cũng phải là người hy sinh quá nhiều cho dân chúng, nếu Lệ Hướng Phong sớm bị đem chém đầu rồi

      Lệ Hướng Phong lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt khẽ cười trước lời ngu ngốc của nàng "Đem cha ngươi so sánh với bọn ta, chuyện bọn ta làm ra là gì so với cha ngươi, chẳng lẽ ngươi ngốc đến nỗi biết cha ngươi gây ra những chuyện gì sao"

      "Ta làm sao biết ông ta gây nên chuyện gì?" Quan hệ của nàng và Đông Tiến Thần trước giờ chưa bao giờ tốt, nàng làm sao biết được ông ta làm chuyện gì.

      Nhưng nàng cũng phải là người hiểu chuyện, sắc mặt bọn hạ nhâ trong phủ đều khó hiểu, khó đoán ra Đông Tiến Thần làm cho dân chúng oán hờn khắp nơi, tức giận ngút trời.


      "Hừ! Như vậy để cho ta tới cho ngươi biết!" Lệ Hướng Phong bỗng nhiên bắt lấy cố tay Đông Ngưng Song, "Ta cho ngươi biết cha ngươi ác độc đến mức nào"

      "Buông tay ta ra" Đông Ngưng Song thiếu chút nữa bị kéo , nàng giãy dụa phản kháng

      Tay của nam nhân này đúc bằng sắt sao? Đánh như thế nào cũng đau? Đông Ngưng Song vô cùng sợ hãi

      Trong mắt Lệ Hướng Phong nàng bé , "Người cha kính mến của ngươi, cậy quyền cậy thế, làm xằng làm bậy, sau lưng chỉ đánh thuế nặng nề, kinh doanh sòng bạc, thậm chí còn cấu kết với đạo tặc giết người cướp của!"

      "Cái gì? Ngay cả giết người cướp của cũng làm sao!" Trong lòng Đông Ngưng Song chấn động, thể tin nổi ở nhà Đông Tiến Thần xấu xa như vậy, bên ngoài lại còn làm ra những chuyện vô pháp vô thiên này!


      "Đúng vậy, ngạc nhiên lắm sao? tại rốt cuộc biết cha ngươi có công lao to lớn như thế nào chưa !" Lệ Hướng Phong buông cổ tay Đông Ngưng Song ra, mỉa mai

      Đông Ngưng Song dùng sức xoa cổ tay , "Ta hiểu rồi, ngươi oán hận ông ta cướp mất chén canh của mình , cho nên muốn trả thù." Nàng cũng ngu nỗi cho là tiết lộ những chuyện này ra, bởi vì cũng là người có tinh thần chính nghĩa.

      "Ha ha! Ngươi giỡn sao?" Lệ Hướng Phong nghe vậy ngẩng đầu cười to, giống như nàng chuyện buồn cười nhất đời

      "Có cái gì buồn cười ? Ta đúng sao?" Trong mắt Đông Ngưng Song, người này và Đông Tiến Thần kẻ tám lạng người nửa cân

      "Đương nhiên đúng!" Trong lòng Lệ Hướng Phong đầy căm phẫn bác bỏ suy nghĩ của Đông Ngưng Song, con ngươi bốc cháy, " Cha ngươi chính là kẻ thù giết cha ta"

      "Ông ta giết cha ngươi?" hai mắt Đông Ngưng Song trợn tròn

      "Ba năm trước đây, Đông Tiến Thần phái người ngụy trang kẻ cướp chặn đường, cướp hàng xuất ngoại và tiền, hơn nữa còn giết chết cha ta." Nhắc tới cái chết vô tội của cha, thanh của lạnh đến run người.

      "Ngươi phái người ngụy trang. . . . . . Ta làm sao biết có phải ngươi bịa chuyện hay ?" Đông Ngưng Song chất vấn Lệ Hướng Phong .

      "Muốn có chứng cớ cũng đơn giản thôi, ngươi cho là ta có sao? Chết ở tay của ta còn có chứng cứ." Lệ Hướng Phong từ trong vạt áo lấy ra cây trâm tinh xảo. Mỗi ngày đều mang theo bên mình, luôn nhắc nhở bản thân được quên kẻ thù giết cha

      "Đây là chỉ là cây trâm ?"

      Quái! Cây trâm này nhìn rất quen mắt, hình như nàng từng....

      "A" Đông Ngưng Song sợ hãi hét lên, chợt nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt trắng bệch.

      Nàng vì muốn dẫn mẫu thân cao chạy xa bay, cho nên nhân lúc Đông Tiến Thần bận rộn, lén lấy trộm thứ gì đó quý giá đem bán lấy tiền rồi tính kế chạy trốn

      Mà cây trâm này, là trong những thứ nàng lấy trộm rồi đem bán

      "Thế nào, ngươi nhận ra nó sao?" Lệ Hướng Phong phát điểm khác thường của Đông Ngưng Song, liền xét hỏi nàng

      ", có gì". Đông Ngưng Song vội vàng mở to mắt, ngập ngừng hỏi: "Cây trâm này có thể chứng minh được điều gì?"

      "Cây trâm này là bằng chứng chứng minh cha ngươi chính là kẻ thù của ta". Lệ Hướng Phong nhìn vào đôi mắt chứa đựng đầy nghi ngờ của Đông Ngưng Song

      Trước kia, nghĩ cha chết là do đường gặp cướp, nhưng hai năm trước, vô tình tìm được cây trâm này, hơn nữa chính miệng chủ tiệm cầm đồ với , cây trâm này là do người ở trong phủ Tri Huyện đem đến

      Sau đó, bắt đầu điều tra Đông Tiến Thần, mới biết được ông ta chính là kẻ chủ mưu, giả cướp giết chết cha mình.

      "Cây trâm này nhìn qua rất đáng giá nhưng chỉ cần bỏ ra chút tiền mua được thôi" Đông Ngưng Song sợ bị liên luỵ, dù thế nào cũng chịu thừa nhận

      "Hừ, đúng là con của Đông Tiến Thần, ta chứng minh cho ngươi thấy" đưa cây trâm đến trước mặt nàng, bỗng nhiên xoay chuyển, đằng sau cây trâm dù mờ nhạt nhưng cũng khó nhận ra cây trâm có khắc chữ "Lệ".

      "Ta tên là Lệ Hướng Phong, ngươi có nhìn thấy chữ khắc sau lưng cây trâm này ? "Lệ" chính là họ của ta" Lệ Hướng Phong đưa cây trâm đến gần Đông Ngưng Song để cho nàng thấy hơn

      "Này, này......." Đông Ngưng Song chảy mồ hôi lạnh, nên lời

      Cây trâm này là nàng cùng Nghênh Xảo bán , tại sao lại biết sau lưng có khắc chữ "Lệ"?

      " Muốn biết chuyện gì xảy ra sao? Cây trâm này là năm đó mẹ ta đưa cho cha ta nhờ người đem nó sửa lại, bọn cướp giết chết cha ta xong, cũng cướp hết tất cả của cải người cha ta" Lệ Hướng Phong biết tâm tư của Đông Ngưng Song có phần hỗn loạn, nghĩ là nàng còn lời nào để biện hộ Đông Tiến Thần được nữa.

      "Được rồi! Nhưng chuyện này liên quan gì đến ta? Tại sao lại bắt ta đến đây?" Nàng thông cảm vì cha bị Đông Tiến Thần giết chết, nhưng muốn trả thù phải tìm đúng người, nàng và Đông Tiến Thần đâu có quan hệ huyết thống gì với nhau?

      "Bởi vì cha nợ con trả!" Lệ Hướng Phong lạnh nhạt

      Nhưng cũng chỉ đe doạ nàng thôi,bvì bao giờ ra tay với phụ nữ

      "Nhưng ta phải con của Đông Tiến Thần!" Đông Ngưng Song tức giận hét to

      "Ngươi phải con của Đông Tiến Thần? Vậy ngươi là ai?" Lệ Hướng Phong kinh ngạc, tưởng tượng nổi mình lại bắt nhầm người

      Đáng chết! Chẳng lẽ tin tức có gì sai sót sao? Sao có thể? Đông Tiến Thần chỉ có duy nhất đứa con được gả tới phủ Tri Châu mà thôi

      "Đúng! Ta là Bạch Ngưng Song" Nàng kiêu ngạo với tên của mình. Nàng vốn mang họ Bạch, nhưng Đông Tiến Thần ép nàng phải đổi thành họ "Đông"

      "Bạch Ngưng Song? Là ai vậy? Ngươi chính là người ở phủ Tri Châu, nhưng phải là con của Đông Tiến Thần sao ?" Lệ Hướng Phong tin lời nàng , lớn tiếng hỏi

      "Hừ! Đông Tiến Thần phải là cha ta, tạm gọi là nghĩa phụ (cha dượng)" Chẳng ai có thể hiểu được nàng đau khổ như thế nào khi phải gọi Đông Tiến Thần là cha

      "Ngươi Đông Tiến Thần là nghĩa phụ của ngươi? ha ha ha......" Lệ Hướng Phong kinh ngạc lúc lâu, sau đó liền cười to. Đúng là diễn tuồng

      "Đúng! Có cái gì buồn cười lắm sao?" Đông Ngưng Song thấy phản ứng như vậy, giận dữ

      đáng hận, nàng còn hy vọng chúc mừng nàng vì tên cầm thú kia phải là cha nàng

      Tiếng cười dần dần dừng lại, Lệ Hướng Phong khinh thường, ánh mắt như chỉ trích nàng dối chớp mắt, " Ta cười vì ngươi và cha ngươi đều cùng loại, gian xảo dối trá, vừa nghe phải trả nợ thay cha, vội vàng Đông Tiến Thần phải chỉ là cha mình, quả nhiên cha nào con nấy!"

      thể tưởng tượng nổi, nữ nhân xinh đẹp như vậy lại có thói hư tật xấu giống cha nàng vậy

      "Cái gì mà cha nào con nấy? Ta Đông Tiến Thần phải cha ta!" Đông Ngưng Song thể chịu đựng được có người nàng và Đông Tiến Thần là loại

      Lệ Hướng Phong còn kiên nhẫn, thét lên " Ngươi làm loạn đủ chưa? tại ta có tâm trạng cùng ngươi diễn trò"

      Bị lớn tiếng quát, mặc dù Đông Ngưng Song muốn cho tin tưởng mình mới thôi lại dám nữa

      "Nhưng ta phải con của Đông Tiến Thần! Hơn nữa ta cũng rất hận " Đông Ngưng Song oan ức , ràng chính là người mà nàng hận thấu xương, và nàng có quan hệ có quan hệ gì với nhau, bị bắt làm con , nàng cảm thấy tủi thân...

      "Là sao?" Giọng của Lệ Hướng Phong lộ ra vẻ tin tưởng nàng

      "Đúng vậy! Vì sao ngươi tin ta? Ta lừa gạt ngươi để được gì?" Đông Ngưng Song nhìn đầy oán hạn, muốn ràng cho biết

      "Bởi vì ngươi và cha ngươi giống nhau, đều là loại người vô liêm sỉ!" Lệ Hướng Phong ác độc

      Đông Ngưng Song cảm thấy uất ức khi nghe , lời của làm nàng tổn thương rồi!

      "Ta phải" Nàng vung tay đấm vào người hai cái, để cho hạ nhục mình như vậy. "So với thủ lĩnh của bọn cướp như ngươi,giết người chớp mắt ta còn kém xa" Nếu nàng là nam nhân cho phải trả giá đắt vì hai chữ "Vô sỉ" mà

      "Ha ha ha! Ta là người xấu xa như vậy sao? Ngươi xem ta xấu xa ở chỗ nào?" Lời nàng ra làm Lệ Hướng Phong cảm thấy buồn cười, ở bên ngoài chỉ đối đầu với quan phủ, sơn trại căn bản uy hiếp bất kì kẻ nào

      Bởi vì mọi người trong sơn trại, tất cả đều căm hận Đông Tiến Thần, bất mãn vì làm chuyện xằng bậy, áp bức dân chúng, thuế má nặng nề

      "Hả? Nếu ngươi xấu xa, có người nào biết, có người nào hiểu" Đông Ngưng Song liếc cái, đối với những việc xấu làm có thể thuộc như lòng bàn tay. " Ta nghe ở núi Yến Mã này, từ năm trăm dặm trở lại đây xung quanh đều là bọn trộm cắp, các thương nhân đường qua nơi này, chỉ cần nghe danh, sợ hãi đến mức mềm nhũn cả hai chân, dám tiếp "

      Đông Ngưng Song hít hơi, đem toàn bộ những gì nghe được từ bọn đầy tớ trong phủ cho Lệ Hướng Phong nghe

      "Chỉ như vậy thôi sao?" Lệ Hướng Phong cười to

      Quả nhiên là người xấu, sợ có báo ứng, còn cười như có chuyện gì xảy ra

      " chỉ như vậy! Ngoài cướp của các ngươi còn ăn hiếp con nhà lành, chỉ cần là chưa chồng có chút sắc đẹp, các ngươi liền bắt về chà đạp......" được nửa, Đông Ngưng Song liền ngậm miệng

      "Sao tiếp? Chà đạp cái gì?" Lệ Hướng Phong thấy nàng đứng ngồi yên, trêu đùa hỏi

      "Này.... ....ta làm sao biết được là.... ...." thể tiếp tục , nếu nữa chẳng khác nào nhắc nhở phải làm gì với nàng sao?

      "Ha ha có phải ngươi nghĩ đến chuyện trinh tiết của mình giữ được phải ?" Lệ Hướng Phong liền cười to

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2:

      "Mới, mới phải như vậy, ta, ta. . . . . ." Cái miệng nhắn vội vã phủ nhận, nhưng là vẻ mặt Đông Ngưng Song lại lừa được người
      Ách....Người này bề ngoài mang dáng dấp con người, nhưng ra lại là tên cầm thú có thủ đoạn độc ác sao? Nàng bây giờ mới nghĩ đến chuyện đề phòng , có phải muộn rồi ?

      "Phải ? Có rất ít người đến núi Yến Mã mà sợ." Lệ Hướng Phong có ý tốt, tầm mắt ở người nàng đảo qua đảo lại mấy vòng, cố ý hù doạ nàng.

      "Ta sợ." Lời vừa mới ra, Đông Ngưng Song cảm thấy vô cùng hối hận. Đáng chết! Nàng thể biết thân biết phận lần được sao?

      "Phải ?" Lệ Hướng Phong liếc nàng cái, tỏ ý kiến của mình.

      "Này! Ta ta phải con của Đông Tiến Thần, ngươi để cho ta sao?" Trở lại vấn đề chính, nàng nhất định phải thuyết phục để cho nàng rời khỏi hang ổ của bọn cướp.

      "Để ngươi ?" Gương mặt tuấn tú của Lệ Hướng Phong vốn ung dung bắt đầu có phần biến đổi.

      Mặc dù đối với lời nàng có nửa tin nửa ngờ, nhưng ít ra cũng phải đợi khi mặt trời mọc, mới có thể quyết định được vận mệnh của nàng. Hơn nữa, hôm nay phải điều động binh lực lớn để bắt nàng, nếu như dễ dàng để nàng , biết ăn như thế nào trước các vị huynh đệ.

      "Dĩ nhiên, nếu ta giải thích nhiều như vậy để làm gì? Ngươi bắt lầm người rồi, thả ta !" Nàng phát ánh mắt của trở nên lạnh lùng hơn, thẳng thừng

      " thể nào" Lệ Hướng Phong quả quyết cự tuyệt, chịu nổi vẻ mặt vội vã rời của nàng, trong lòng có chút khó chịu

      " thể nào?" Đông Ngưng Song hét lên, bao nhiêu bất mãn ngày hôm nay phải chịu đựng đều tuôn ra hết, con ngươi toé lửa, " Ngươi đáng chết! Đem ta trở thành bao cát rồi bắt tới đây, tại sao? Ta cũng phải con của Đông Tiến Thần.....Ta muốn ngươi thả ta !" Nàng bị bắt tin tức nhất định truyền về Đông phủ, nàng chỉ sợ mẫu thân đau lòng dứt vì nàng bị buộc xuất giá, nay còn nghe tin nàng bị bắt đến đây chỉ sợ mẫu thân lòng nóng như lửa đốt.

      Mặc dù lửa giận của Đông Ngưng Song ngừng phun ra, Lệ Hướng Phong vẫn bình tĩnh , "Ta chỉ câu, thê nào!" Dứt lời, mặc kệ nàng , xoay người rời .

      " cho phép ngươi ! Ngươi nhất định phải đưa ta về" Đông Ngưng Song cho phép cứ như vậy mà rời , kéo tay áo của .

      Lệ Hướng Phong nhìn bàn tay bé kia kéo lấy cánh tay mình, nhíu mày. Nữ nhân này chẳng lẽ biết lời nàng rất mâu thuẫn sao? Lập tức nàng hận Đông Tiến Thần, lập tức thể muốn ở bên cạnh .....Chốc lát, bừng tỉnh hiểu ra, hất cánh tay mềm mại của nàng ra.

      " ra là....Ngươi muốn chạy trở về làm phu nhân Tri châu đại nhân?" khinh thường bĩu môi, thanh tràn đầy vị chua. " đáng tiếc, tối nay thể cho ngươi và chú rể vào động phòng, hưởng thụ đêm xuân rồi"

      Nghĩ mãi cũng thông suốt, ra tính khí của nàng giờ, chính là vì bất mãn phà hỏng hôn của nàng?

      Đông Ngưng Song nghe vậy tức giận hai mắt trợn to " Ngươi nên bậy bạ, ta nghĩ như vậy, ai mà thèm lấy tên Dương Vạn Tiến kia, ta là muốn trở về gặp mẹ ta...." đến nửa, nàng đột nhiên nhớ tới chuyện──

      Sao nàng lại nghĩ tới sau khi trở về, tình cảnh của nàng trở nên như thế nào?

      Đối với Đông Tiến Thần nàng hiểu rất , tuyệt đối buông tha cho nàng, thấy nàng việc gì trở về, nhất định ép nàng gả cho tên quỷ đáng ghét Dương Vạn Tiến kia!

      vất vả mới tránh được số mạng lập gia đình, nàng cũng muốn trải qua lần nữa, lần sau nàng cũng được may mắn như bây giờ!

      Nghĩ tới đây, mặt nàng lộ vẻ lo lắng, nàng tình nguyện đem trong sạch của mình dâng cho nam nhân đứng trước mặt kia, còn hơn bị huỷ hoại trong tay Dương Vạn Tiến!

      "Tại sao tiếp, đầu lưỡi bị mèo cắn rồi sao?" Lệ Hướng Phong thấy nàng lên tiếng, bèn châm chọc

      Đông Ngưng Song hung hăng trừng mắt với , " phải!"

      Cái gì chứ! Tại sao vừa rồi nàng lại muốn đem trong sạch của mình cho , quá tiện nghi cho rồi

      Nhưng nàng lòng muốn gả cho Dương Vạn Tiến....

      "Ngươi ở đây muốn cái gì? Có phải có chủ ý gì ?" Lệ Hướng Phong thấy tim nàng đập mạnh và loạn nhịp , đề cao lòng cảnh giác. dám khinh thường Đông Ngưng Song, bới vì trong lòng nàng khác hẳn với vẻ bề ngoài nhu nhược. Thành , tối nay biểu của nàng ngoài dự kiến của , cho là gặp được nữ nhân yếu đuối, khóc sướt mướt động chút là ngất . nghĩ đến chẳng những nàng hoàn toàn khác biệt, hơn nữa lại to gan giằng co với , to tiếng với , sợ hãi chút nào khi biết là thủ lĩnh sơn trại.

      Thẳng thắn , hi vọng lời nàng , nàng phải con của Đông Tiến Thần. bởi vì đối với người phải con của kẻ thù, nên luôn mồm vì phụ thân báo thù mà có thái độ đó.

      "Ta có...Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi" Đông Ngưng Song bỏ qua bên, nhìn đến khuôn mặt đa nghi của .

      Lệ Hướng Phong vươn tay chế trụ cằm nàng, kéo gương mặt xinh đẹp của nàng trở về, nhìn thẳng vào mắt , "Phải ? Là ta nghi ngờ sao?"

      Đông Ngưng Song cảm thấy có dòng điện chạy qua khi đụng chạm vào người mình, có chút kinh hoàng mà vuốt ve tay của , "Đúng vậy! phải ngươi nghi ngờ, cái gì?" Nàng nghĩ ra, vừa nhàng đụng,nhịp tim liền vô duyên vô cớ địa tăng nhanh?




      " Ta cảnh cáo ngươi, đừng trêu chọc ta" Con mắt lấp lánh, phỏng đoán nàng cũng dám tác oai tác quai, là do mình nghĩ quá nhiều nên mới đề phòng nàng, "Tốt nhất ngươi nên ngồi đợi ở chỗ này đừng chạy trốn, ta phái ngươi đến coi chừng ngươi."

      xong bất kể nàng ngăn cản, cũng quay đầu lại liền rời

      Sau khi Lệ Hướng Phong rời khỏi, bao lâu nam tử cao to lực lưỡng, mang đến chút thức ăn.

      Đông Ngưng Song muốn ăn bất cứ thứ gì ở chỗ bọn đạo tặc, nhưng cả ngày hôm nay nàng chưa ăn gì, chống lại được cái bụng kháng nghị, nàng có chí khí liền cầm cái banh bao lên ăn.

      Khi lấp đầy cái bụng, để tâm tình khá hơn chút, ăn vài miếng xong nàng cùng Hổ Tử chuyện hàn huyên.

      "Hồ Tử, ta có thể hỏi ngươi chuyện được ?" Mới ngồi cùng nhau lát, nàng phát Hồ Tử giống như vẻ bề ngoài doạ người của , ngược lại rất ôn hoà, là con người đàng hoàng.

      "Đông nương, người có chuyện gì cứ " Hồ Tử đối với Ngưng Song cũng có chút ấn tượng, cảm thấy nàng bình dị gần gũi, giống như trong ấn tượng, có vẻ cao cao tại thượng của thiên kim tiểu thư.

      "Ngươi có thể cho ta biết, thủ lĩnh của các ngươi khi nào thả ta ?" Nghĩ đến việc mẫu thân lo lắng, Đông Ngưng Song khắc cũng đợi được nữa

      "Đông nương, ta thể cho ngươi biết!" Hồ Tử ấp a ấp úng mà .

      "Tại sao?" Đồng Ngưng Song sửng sốt, có chút mất hứng, bỏ lại nửa cái bánh bao ăn , "Có phải thủ lĩnh của ngươi bảo ngươi thể cho ta biết ?"

      "Đúng vậy, Đông nương, đại ca người là con của Đông Tiến Thần nên thể cho người biết" Lệ Hướng Phong sớm đoán ra Ngưng Song nhất định hỏi Hồ Tử, cho nên liên tục cảnh cáo đối với nàng được tiết lộ nửa câu

      "Nhưng ta phải là con của Đông Tiến Thần nha! Chúng ta có chút quan hệ máu mủ nào, hơn nữa ta rất hận ". Đông Ngưng Song vội vàng giải thích.

      " ra nương phải con của Đông Tiến Thần" Hồ Tử có chút vui vẻ, nhưng lắc đầu cái, mặt lên vả áy náy, "Nhưng là. . . . . . Đại ca cho phép, ta thể cho ngươi biết, Đông nương."

      Hồ Tử giữ mồm giữ miệng, khiến cho Đông Ngưng Song càng oán hận Lệ Hướng Phong hơn, " Hồ Tử, ta hiểu, tại sao ngươi phải theo đại ca ngươi cùng nhau làm cường đạo? kéo ngươi làm cường đạo cùng , căn bản cũng phải người tốt," Nàng cho là Hồ Tử trung hậu đàng hoàng, nhất định là bị người khác lợi dụng.

      "Đông nương, ngươi hiểu lầm, phải là đại ca kéo ta gia nhập sơn trại ." Hồ Tử lắc đầu cái phủ nhận

      " phải sao?" Đông Ngưng Song ngắm Hồ Tử cái, đối với nửa tin nửa ngờ, "Hồ Tử, ta biết ngươi rất tin tưởng đại ca ngươi, nhưng là. . . . . ."

      Hồ Tử cảm thấy Đông Ngưng Song hiểu lầm đại ca, vội vàng ngăn cản nàng tiếp, "Đông nương, phải như vậy, nếu có đại ca, chúng ta sớm bị Đông Tiến Thần ép, sống nổi nữa." Ngày trước chính vì bị quan phủ ép thuế nặng nề, cho nên và cha mẹ mới chạy trốn tới núi Yến Mã

      "Ồ? Nơi này phải chỉ toàn cường đạo thôi sao?" Đông Ngưng Song kinh ngạc nháy mắt.

      Hồ Tử lập tức giải thích với nàng, " phải vậy, Đông nương, ra người ở trong sơn trại đều là nông dân, đều thể nhẫn nhịn khi bị Đông Tiến Thần lấn áp tô thuế nặng nề, mới trốn tới núi Yến Mã. Có ngày, đại ca qua nơi này, thấy chúng ta rất đáng thương, mới ở lại mang chúng ta đối phó với Đông Tiến Thần ."

      Sau khi Lệ Hướng Phong xuất , cuộc sống của bọn mỗi ngày đều tốt hơn, cũng cần ngày ngày lo lắng đề phòng Đông Tiến Thần

      " ra Lệ Hướng Phong ép các ngươi gia nhập sơn trại?" ra Lệ Hướng Phong phải người xấu, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy có tinh thần nghĩa hiệp, Đông Ngưng Song thoải mái mà thừa nhận.

      "Đúng vậy, Đông nương." Hồ Tử bận rộn gật đầu ngừng, rất kính nể đại ca " Người bên ngoài có thể cho bọn ta là người xấu, nhưng bọn ta phải như vậy, bọn ta ở nơi này ai cũng tốt bụng, bọn ta giành tiền tài của các thương nhân, chỉ có của Đông Tiến Thần bọn ta mới giành, nhưng bọn ta đều vì mục đích trả thù mời làm vậy."

      Cũng bởi vì như thế, Đông Tiến Thần quyết tâm muốn san bằng sơn trại

      "Hoá ra là như vậy.....ta biết rồi." Đông Ngương Song nghĩ thầm Hồ Tử cũng láo lừa gạt nàng, liền hỏi: "Vậy các ngươi ở chỗ này rất an toàn sao, Hồ Tử?"

      Xem ra núi Yến Mã này có rất nhiều người vì né tránh Đông Tiến Thần mà quyết định ra nhập cùng bọn họ, hay là nàng cũng có thể.....

      "Đúng vậy! Đông nương, Đông Tiến Thần nhiều lần phái người tới, cũng đánh hạ được nơi này." Quan binh nhiều lần đến đây đều phải trở về, Hồ Tử rất đắc ý.

      Mắt Đông Ngưng Song khỏi sáng lên, giống như ở trong bóng tối nhìn thấy ánh rạng đông, "Hồ Tử, có phải. . . . . . Chỉ cần chịu nổi lấn áp của Đông Tiến Thần, có thể tới nơi này ?"

      Hồ Tử phát cặp mắt Đông Ngưng Song phát ra ánh sáng kì dị, dùng sức gật đầu, "Đúng vậy! Ở nơi này chúng ta có rất nhiều người, họ đều là người nhà tới gia nhập"

      Đông Ngưng Song vừa nghe, hưng phấn thiếu chút nữa thét chói tai. tốt quá! Nàng nghĩ hôn thành, muốn tìm nơi để sống yên ổn, ra chính là nơi này.

      Chỉ cần nàng định cư ở núi Yến Mã, Đông Tiến Thần có cách nào ép nàng lập gia đình, chừng nàng có thể đem mẫu thân đến đây sống cùng

      thể bỏ lỡ cơ hội, nàng phải mau chóng tìm Lệ Hướng Phong thương lượng, cầu của mình cho nghe

      "Hồ Tử, nhanh lên chút đưa ta tìm đại ca của ngươi" Nàng đứng dậy đến trước mặt Hồ Tử

      "Đông nương người tìm đại ca ta có chuyện gì?" Hồ Tử hiểu tại sao nàng lại muốn gặp đại ca

      Đông Ngưng Song lộ ra vẻ mặt thần bí, "Hồ Tử, bởi vì ta có chuyện rất quan trọng muốn với đại ca của ngươi." nhịn được tiếp tục câu, giọng điệu nhấn mạnh "Vô cùng, vô cùng quan trọng"

      Trăng tròn, Lệ Hướng Phong viết lá thư, đợi khi trời sáng phái người đưa kế hoạch lần này cướp dâu .

      Thư này dĩ nhiên có liên quan đến Đông Ngưng Song, hi vọng nhận được câu trả lời chắc chắn, có thể chứng thực lời nàng tối nay là hay giả, bởi vì, rất để ý Đông Ngưng Song có phải con Đông Tiến Thần hay

      ra , nàng có phải con của kẻ thù , căn bản quan trọng, bọn họ vẫn tìm được cách đáp trả Đông Tiến Thàn, nhưng là.....

      lo lắng vì khuôn mặt đẹp đến động lòng người kia mà dao động, quên mất quyết tâm báo thù của mình.

      Có lẽ cũng nên nghe theo cầu của nàng, đưa nàng , tránh cho vấp phải sai lầm lớn.

      Chợt, bên ngoài có tiếng động dẫn tới chú ý của .

      "Là ai? Mau báo tên" cho là Đông Tiến Thần phái thám tử tới, vì vậy bước chân nhanh nhẹn ra cửa, nhìn về phía bóng đen hô to.

      Bóng người màu đen từ xa đến gần, từ từ ràng có thể thấy được.

      "Đại ca, là ta ── Hồ Tử." Hồ Tử từ trong bóng đêm vọng ra

      Lệ Hướng Phong thở phào nhõm, nhưng sau đó liền nhăn mặt, hiểu tại sao Hồ Tử lại xuất có chút trách móc "Hồ Tử, phải ta phân phó ngươi trông coi Đông Ngưng Song sao? Ngươi đến đây làm gì?" phát Đông Ngưng Song đứng sau lưng Hồ Tử

      "Đại ca, ta để cho nàng chạy trốn, tại người ở sau lưng ta." Hồ Tử di động thân thể khổng lồ, để cho nhìn thấy Đông Ngưng Song.

      "Ngươi mang nàng tới chỗ của ta làm cái gì? Hồ Tử." Lệ Hướng Phong trầm mặc hỏi

      "Đại ca, Đông nương có chuyện vô cùng quan trọng muốn với người" Nhìn thấy Lệ Hướng Phong vui, Hồ Tử lên tiếng giải thích

      "Chuyện quan trọng? Có chuyện gì quan trọng, nhất định phải nửa đêm canh ba tới tìm ta, Đông tiểu thư?" Câu cuối cùng Lệ Hướng Phong chuyển sang nhìn Đông Ngưng Song, giọng có chút trêu đùa

      "Chỉ cần ngươi đuổi , ta cho ngươi biết." Đông Ngưng Song cảm thấy nam nhân này muốn chuyện với nàng, nhưng mặc kề, trình độ cố chấp của nàng thua kém ai

      "A! Phải ? Ta có thể muốn biết được ?" Lệ Hướng Phong nhàn nhạt .

      " được." Đông Ngưng Song ngờ phản ứng của lại lạnh nhạt như vậy, vội vội vàng vàng mở miệng uy hiếp, "Ngươi nghe ta , ta cũng ."

      "Phải ?" Lệ Hướng Phong nheo cặp mắt lại nhìn nàng suy nghĩ

      mới sợ đuổi được nàng , có cách để cho nàng rời , nhưng là.....

      Lúc ánh trăng chiếu sáng, gương mặt xinh đẹp của nàng phảng phất tầng u nhàn nhạt

      Nếu như đủ thông minh, nên quả quyết đuổi nàng , nhưng mà....coi như tâm hồn của lạc rồi!

      "Hồ Tử, ngươi về nghỉ, tối nay ngươi cần coi chừng nữ nhân này." cũng tin mình bị nữ nhân này lừa gạt mãi

      "Tốt, đại ca." Hồ Tử nhanh chóng rời , chờ bóng lưng Hồ Tử khuất dần, ánh mắt Lệ Hướng Phong sáng quắc chuyển sang khuôn mặt nhắn của Đông Ngưng Song, "Vào ! Có lời gì, vào với ta."

      Đông Ngưng Song thấp thỏm bất an theo sát bước chân Lệ Hướng Phong, vào phòng của .

      Căn phòng này và căn phòng nàng bị bắt tới đều cùng dạng, đều được tạo nên từ gỗ, bên trong bày biện đơn sơ nhưng vô vùng sạch , nhưng căn phòng này toàn là văn thư, phía bày toàn bút , mực, giấy

      Chẳng lẽ mới vừa viết thư, hơn nữa còn là viết cho Đông Tiến Thần?

      ! Nàng thể để cho và Đông Tiến Thần thoả thuận điều kiện xong, rồi đem nàng về phủ được

      " ! Ngươi tìm đến ta làm gì?" Thanh lạnh lùng của Lệ Hướng Phong truyền đến từ sau lưng nàng.

      Nàng nhanh chóng quay đầu lại, đối mặt với Lệ Hướng Phong, có chút lo sợ, "Ách. . . . . . Ách. . . . . ."

      "Ngươi nghĩ gì, mau!" Lệ Hướng Phong kiên nhẫn để nàng quanh co nửa ngày, cáu kỉnh thúc giục.

      Đông Ngưng Song hít hơi sâu, nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Lệ Hướng Phong : "Ta muốn cho ngươi biết, ta , ta muốn ở lại chỗ này."

      "Ngươi nhảm sao? đồng ý của ta, ngươi vốn thể ." Lệ Hướng Phong vui cau mày, hiểu ý của nàng

      " phải là ý này." Đông Ngưng Song ràng hơn, "Ta là, bất kể ngươi có quyết định rao sao cũng thể đuổi ta , ta quyết định ở lại đây!"

      Lệ Hướng Phong trợn to hai mắt nhìn chằm chằm nàng, khẩu khí tràn đầy kinh ngạc, "Ý ngươi là. . . . . . quay về Đông phủ, mà ở lại chỗ này?"

      "Đúng vậy, ta ở lại đây đến khi nào muốn mới thôi" Đông Ngưng Song gật đầu cái, cố gắng nhìn thần sắc của để tìm ra đáp án

      "Người nào cho ngươi biết nơi này có thể ở lại?" Tại sao nàng lại có ý tưởng kỳ lạ này? Lệ Hướng Phong cố gắng hỏi nàng.

      "Hồ Tử, nếu bị Đông Tiến Thần ép đến đường cùng có thể ở lại nơi này" Đông Ngưng Song cho là như vậy chính xác sai.

      "Đùa gì thế! Đừng quên, ngươi là con Đông Tiến Thần." Cùng đường? Nếu phải nàng giống như đùa, nhất định bật cười

      "Ta phải là con của Đông Tiến Thần, ngươi nghe có hiểu hay ?" Nàng bất mãn

      "Bất kể ngươi có phải hay , ta chỉ nhớ trước kia ngươi luôn muốn rời khỏi đây" Lệ Hướng Phong căn tin thiên kim tiểu thư lại có thể sống ở nơi này

      "Đúng là ta như vậy" Đông Ngưng Song ưỡn ngực thừa nhận "Nhưng ta thể đổi ý hay sao?"

      Đây là nơi tốt nhất để nàng né tránh chuyện lập gia đình

      "Chưa tới canh giờ?" Lệ Hướng Phong thấy nàng chút thẹn thùng, trợn mắt cái, "Ngươi nghĩ lừa gạt được ai ? ! Ngươi rốt cuộc mục đích gì?"

      càng nghĩ càng có cái gì đó đúng, vọt tới trước mặt nàng ép hỏi. Đột nhiên đến gần, làm cho Đông Ngưng Song cảm thấy cỗ áp lực, nhưng vẫn cố ra vẻ nhõm " Ta có mục đích gì? Ngươi làm gì phải trưng ra cái bộ mặt doạ người thế hả...."

      Lệ Hướng Phong kéo dài mặt, thanh trầm thấp hơn " Ngươi mau lý do, bằng ...ta đem ngươi trả về Đông phủ" cách nào nhịn được khi nàng có ý nghĩ ở lại sơn trại

      Đông Ngưng Song rét run, quả nhiên lời uy hiếp có hiệu quả "Được rồi, ta ta " Dù sao ra cũng có gì là tốt, " Ta muốn gả cho Dương Vạn Tiến, nếu như ngươi cho ta ở lại, Đông Tiến Thần ép ta lập gia đình, như vậy ta thà ở chỗ này còn hơn"

      Vì đào hôn, nàng lựa chọn ở lại, có gì thể?

      ra là như vậy! Lệ Hướng Phong nhất thời biết nên khóc hay cười, biết nên khen nữ nhân này gian xảo hay ngu xuẩn? Muốn chạy trốn lập gia đình? Chẳng lẽ nàng cho là ở lại sơn trại là kế hoạch lâu dài sao?

      biết mấy ngày nữa Đông Tiến Thần phái quan binh đến đây, bọn họ đều rút khỏi đỉnh núi này, mà nàng muốn ở lại, thực rất muốn cười to!


      "Ta nguyên nhân, tại sao ngươi vẫn đáp ứng?" Thấy câu, chẳng qua chỉ quan sát nàng, Đông Ngưng Song thấp thỏm bất an hỏi

      "Ta thể đáp ứng ngươi." Lệ Hướng Phong trầm mặc hồi lâu mới trả lời.

      vốn muốn cho nàng biết, nhưng lại nghĩ, ra có thể làm nàng thay đổi tâm ý

      " cho ngươi biết, chưa tới , hai ngày nữa ta mang tất cả những người trong trại rời khỏi núi Yến Mã, cho nên coi như ta có lòng từ bi, cũng thể làm theo điều ngươi mong muốn"

      Đông Ngưng Song thở ra hơi, đáy mắt lên sợ hãi "Cái gì? Các ngươi muốn rời khỏi nơi này?"

      "Đúng vậy! Đông Tiến Thần nhất định phái người đến đây nên chúng ta phải cấp tốc rời , Lệ Hướng Phong nhìn khuôn mặt nhắn của Đông Ngưng Song, " ra , ta để ngươi cùng lũ quan binh rời "

      Đông Ngưng Song nghe vậy, sắc mặt trắng bệch,toàn thân cảm thấy mệt lả vô lực. Tại sao lại như vậy? Nàng cần theo bọn quan binh trở về Đông phủ

      ", ta muốn theo các ngươi, ngươi phải đưa ta cùng" Nàng giựt mạnh tay của , kinh hoàng mà năn nỉ

      Bất kể thế nào, theo tốt hơn so với Đông Tiến Thần, nàng muốn gặp lại cái tên vô sỉ Đông Tiến Thần nữa!

      " được, gì ta cũng đáp ứng ngươi." Lệ Hướng Phong quả quyết cự tuyệt

      Nghe được lời , lòng nàng náo loạn, "Nếu như ta , ta dùng thân thể để trao đổi, ngươi cũng đáp ứng sao?" Lời vừa ra, nàng liền sợ hết hồn

      Lệ Hướng Phong cũng khiếp sợ "Ngươi biết ngươi cái gì ?" ngờ tới nàng có thể to gan như vậy, xanh mặt hỏi.

      "Ta.... ....." Đông Ngưng Song yên lặng nhìn , nhất thời cứng họng. Nàng cũng biết vì sao mình lại như vậy, chỉ cảm thấy sợ hãi nếu cự tuyệt. Nhưng nếu nàng như vậy, chừng có thể ép buộc đáp ứng, sau đó mang nàng

      Thẳng thắn , nàng đối với chuyện giữa nam và nữ tỉnh tỉnh mê mê, cũng có thích qua người nào, nhưng là hai vị tiểu thiếp phóng đãng của Đông Tiến Thần làm cho hiểu lầm nữ nhân nào cũng là dạng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được. Nàng cắn răng cái, quyết định làm dù phải trả bất cứ giá nào

      "Ta....ta dĩ nhiên biết ta cái gì" Nàng dùng sức tưởng tượng nữ nhân làm sao để quyến rũ nam nhân, tận lực lấy bắt chước, "Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng mang ta rời , thân thể của ta là của ngươi."

      Cảm thấy còn chưa đủ, nàng đổ thêm dầu vào lửa tiếp, "Coi như ngươi bồi ta đêm động phòng hoa chúc !"

      Chương 3:

      Từ khi Lệ Hướng Phong bước vào giang hồ tới nay, trải qua bao nhiêu chuyện kì quái, hoặc đối mặt với sống và cái chết, cũng cầm cự được, tìm cách vượt qua nhưng mà....

      "Ngươi điên rồi sao? Ngươi biết ngươi ?" nhảy lên, coi nàng như kẻ điên

      "Ta. . . . . . Ta biết ta cái gì, chính là ta bồi ngươi đêm động phòng hoa chúc nha!" lại lần nữa, khuôn mặt nhắn vẫn ửng hồng thôi

      Lệ Hướng Phong mím chặc môi, sắc mặt khó coi, "Ngươi trở về! Coi như ta chưa từng nghe qua những lời này." nam nhân, nghe những lời này chẳng lẽ lại thờ ơ được sao?

      Ghê tởm! nữ này!

      Đông Ngưng Song lắc đầu cái, kiên trì tới cùng, "! Ngươi đáp ứng ta ." Lời đều ra, chẳng lẽ lại bỏ dở nửa chừng sao?

      "Ngươi ──" Lệ Hướng Phong giận đến biết nên mở miệng như thế nào để đuổi người .

      Làm sao có thể mang nàng ? Phải biết, sau khi rời sơn trại, còn có nhiệm vụ khác, hơn nữa mang theo nàng khắp nơi lại có phương tiện lại, ngốc đến nỗi rước lấy phiền toái

      Nhưng nhìn nàng nhất định đổi ý, lại biết nên làm gì.....

      Lệ Hướng Phong hít thở sâu mấy cái, mới chuyển đổi tâm tình, "Tốt! Đây là ngươi , liền đem chính ngươi cho ta." say đắm mà cười

      "Cái gì?" Đông Ngưng Song hiểu ý đồ của , đần độn mà nhìn , cho đến khi thân hình cao lớn chợt tới, mới có cảm giác kì lạ "Ngươi làm gi?"

      "Ngươi hiểu sao?" Lệ Hướng Phong khẽ cười tiếng, liền đưa tay mơn trớn gò má béo mập mịn màng của nàng, "Đương nhiên là theo như ý của ngươi là, bồi ngươi đêm động phòng hoa chúc." Thừa dịp nàng đờ đẫn, bàn tay chụp tới, đem nàng nhét vào trong ngực.

      Đông Ngưng Song run rẩy, thiếu chút nữa thở được.....Tại sao nàng cảm giác hihf như mình quá ngây thơ rồi đúng ? Nếu như nàng muốn quay đầu lại hô ngừng, còn chưa kịp sao?

      "Đúng, chính là như vậy. . . . . ." Lệ Hướng Phong cúi đầu đến gần đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó tiến sát lại

      thổi phồng ở khuôn mặt nhắn của nàng, dùng đôi môi nóng bỏng chiếm lấy cái miệng nhắn của nàng, liếm qua cánh môi no đủ, sau đó khẽ cạy cái miệng nhắn của nàng, tiến quân thần tốc.

      Đông Ngưng Song bất ngờ kịp đề phòng, bị dễ dàng đánh hạ, mùi vị của nam nhân này xâm chiếm toàn cơ thể, trong ngoài đều bị hạ gục, liền muốn ngất xỉu, nàng nhịn được bắt lấy cánh tay của , cố gắng ổn định thân thể.

      Nhưng vẫn chịu buông nàng ra, cho đến khi hai người sắp thở nổi, mới buông tha cho nàng

      "Ngươi. . . . . . Ngươi biết xấu hổ!" Chờ thần trí hơi ràng, phát làm nên chuyện gì, Đông Ngưng Song ảo não thẹn thùng mà

      "Ha hả! Chỉ có ta biết xấu hổ thôi sao? Đông tiểu thư, ai vừa mới muốn cùng ta tận hưởng đêm xuân?" Buồn cười , lời nàng mới chính là biết xấu hổ

      Nhưng mà, đùa giỡn với nàng như vậy mới nhận ra, nàng ra còn rất ngây ngô, non nớt, chỉ là bộc phát mới đem thân thể của mình ra trao đổi, cũng phải là có ý đó

      Chẳng qua là.... Tại sao lại có cảm giác với nàng? kỳ lạ!

      Đông Ngưng Song vô lực phản kháng, thể làm gì khác hơn là phẫn uất nhìn "Buông ta ra!" Bàn tay vẫn đặt người nàng, nàng muốn đẩy ra, nhưng vẫn vững vàng thả

      " tại ngươi tỉnh táo lại ? "Lệ Hướng Phong cáu kỉnh

      Đông Ngưng Song hơi kinh ngạc," Ý ngươi là ta tuỳ tiện ra?"

      "Hừ! phải sao? Tốt nhất ngươi nên ít chút" Lệ Hướng Phong giễu cợt, "Tốt lắm, ngươi có thể rời , trở về phòng của ngươi "

      Dứt lời, xoay người, nhìn môi nàng bị mình hôn sưng đỏ

      Nhưng Đông Ngưng Song cũng nghe lời, ngược lại đứng tại chỗ, hai tròng mắt cháy rực nhìn chằm chằm bóng lưng của .

      Ghê tởm! dám khinh thường nàng, cho là nàng ăn lung tung?

      Đông Ngưng Song giận đến nỗi toàn thân phát run! Tuyệt đối thể để cho khinh thường, nhất định phải làm cho hiểu, vì muốn rời khỏi Đông Tiên Thần, nàng quyết tâm được làm được

      "Lệ Hướng Phong!" Nàng hướng về phía hô to.

      Lệ Hướng Phong nhanh chóng xoay người, thấy nàng hung hăng đứng tại chỗ, vui cau mày, "Tại sao ngươi còn chưa ?"

      "Ta thể ." Đông Ngưng Song nổi giận đùng đùng, đến trước mặt , "Bởi vì ── con người của ta được là làm được."

      "Cái gì?" Lệ Hướng Phong chăm chú quan sát nàng, phát nàng rất lạ

      còn chưa kịp đoán ra tâm tư của nàng, thân thể nàng bỗng chốc nhào tới. nhón chân lên, kéo cổ xuống, khuôn mặt đỏ hồng mềm mại tiến đến gần

      "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Lệ Hướng Phong ngửi được hương thơm người nàng , tâm khỏi rung động

      " có gì." Mặt của hai người dính vào cùng nhau, tim của Đông Ngưng Song đập rộn lên, "Ta chỉ là muốn chứng minh là ta có thành ý cùng ngươi giao dịch."

      Lời vừa chấm dứt, nàng chủ động đặt môi mình phủ lên đôi môi của

      Lệ Hướng Phong cứng đờ, nhất thời phân tâm, để cho cái miệng nhắn của nàng hôn mình

      nữ này! nghĩ tới nàng lại làm như vậy. nhất thời hiểu mục đích của nàng, nghĩ bụng dạ nàng khó lường, trong lòng có cảm giác vừa vừa hận

      "Ngươi cho là tuỳ tiện hôn ta cái ta liền đáp ứng ngươi?" Nàng hôn vụng về căn bản làm có cảm giác gì cả. Lệ Hướng Phong cười cái

      "Cái gì?" Nghe vậy, Đông Ngưng Song ngừng lại, rất nhanh hiểu được ý giễu cợt mình có kinh nghiệm."Bằng , ngươi cho ta biết nên làm như thế nào ?" Nàng phục hỏi.

      "Đương nhiên" nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của nàng, lộ ra nụ cười có ý tốt " Ta dạy ngươi làm thế nào để quyến rũ nam nhân!"

      Lệ Hướng Phong đẩy Đông Ngưng Song ngã giường

      "Đầu tiên tự cởi quần áo ra, để cho nam nhân thấy thân thể xinh đẹp của ngươi" Nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng, đưa tay gạt quần áo người nàng.

      " muốn ── ngươi sắc quỷ!" Đông Ngưng Song thấy đưa tay tới, lập tức đưa tay ra đỡ, vậy mà bất kể nàng kháng cự, thét chói tai, cũng cách nào ngăn cản đem y phục của mình cởi ra.

      Lệ Hướng Phong tháo ra mấy nút áo, tiếp tục rút chiếc váy dâu của nàng, lộ ra lớp áo mỏng manh

      Nhìn quần áo bị ném giường, Đông Ngưng Song hốt hoảng, nhanh chóng bò đến góc tường, kéo đống chăn ở cuối giường ôm lấy."Ngươi nên tới ──"

      "Nếu như ta muốn tới sao?"

      "Ta. . . . . . Ta hô cứu mạng!" Nàng cho là câu trả lời đó rất thông minh, đủ để doạ lui , "Nếu ngươi thông minh chút, hãy mau dừng tay."

      Lệ Hướng Phong nghe vậy suýt nữa bật cười, nàng quên đây là đâu rồi sao? Huống chi phòng của ở nơi xa xăm, sợ rằng nàng có la đến rách cổ họng cũng ai tới cứu " Hết lần này tới lần khác ta thấy ngươi rất đần, ta muốn dừng tay." Tối nay nhất định dạy dỗ nàng

      "Cái gì? !" Đông Ngưng Song kinh ngạc nhìn , chú ý đến gần, túm lấy nàng

      Chờ lúc nàng phát ra, còn kịp nữa rồi, lần nữa lại rơi vào vòng tay

      Lần này, Lệ Hướng Phong đùa giỡn nàng, tay đè lên thân thể giãy giụa của nàng, tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, chọc cho toàn thân nàng chịu được mà run rẩy

      Nàng nín thở nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của , phát ra đẹp đến điên ngươi, làm cho người ta muốn dời mắt

      "Nàng thơm quá! Giằng co cả ngày, người chẳng những có mùi hôi, còn toả ra mùi thơi mê người" Lệ Hướng Phong kề sát mặt Đông Ngưng Song, dùng sức hít lấy mùi thơm cơ thể nàng

      kìm được đem lỗ mũi tiến tới cổ nàng, đem toàn bộ mùi thơm quen thuộc của nàng hít vào lồng ngực

      Động tác thân mật của làm cả người nàng cứng ngắc, nhất thời bị nhiệt độ nóng bỏng của bao vây, nhịp tim đập càng nhanh

      Bỗng chốc, Lệ Hướng Phong lựa chọn thủ đoạn kịch liệt hơn, tay của tới vạt áo của nàng, cởi hết nút áo, lộ ra cái yếm ngực....

      Chương 4
      Sáng sớm hôm sau.

      "Rầm" tiếng, cửa chợt bị người dùng lực đẩy ra, trẻ tuổi dáng người thon thả bước vào

      Hương Ngọc nhìn thấy Đông Ngưng Song trong giấc mộng, phát ra hơi thở đều đều, ánh mắt trở nên ác liệt

      "Đứng lên! Ta ngươi đứng lên ── có nghe thấy ?" Quan sát chút, nàng đem chiếc làn đặt mặt bàn, tới mép giường cố gắng đánh thức Đông Ngưng Song.

      Ai mời mà tới quấy rầy người khác vậy? Trải qua đêm mệt mỏi, nàng rất muốn ngủ nha. " cần ầm ĩ như vậy!". Nàng phát ra thanh tức giận, chỉ chớp mắt lại ngủ.

      "Đứng lên! Ngươi đứng lên cho ta!" Hương Ngọc thấy nàng lại ngủ, thanh càng ngày càng bén nhọn cao vút.

      "Ngênh Xảo, ta bảo ngươi đừng ẫm ĩ nữa, ngươi còn muốn sao?" ?" Đông Ngưng Song chịu nổi đứng dậy, hé ra mắt mới phát , đập vào mắt phải là nha hoàn Nghênh Xảo.

      Xuất trước mắt nàng là xa lạ, nghiêm mặt với nàng "Này, ngươi là ai? Tại sao lại ở trong phòng của ta?" Mắt lim dim buồn ngủ, Đông Ngưng Song quên mất đây phải là Đông Phủ

      "Ngươi nhìn xem đây là nơi nào? Có phải gian phòng của ngươi ?" Hai tay Hương Ngọc chống hông, tức giận hỏi.

      Đông Ngưng Song cứng đờ, liền nhớ ra hôm qua mình bị bắt tới đây. "A" Nàng đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, kêu tiếng.

      Tối hôm qua, ấn tượng cuối cùng của nàng là ── nàng kiệt sức nằm ở phía dưới Lệ Hướng Phong....Vừa nghĩ tới, khuôn mặt vừa mới tỉnh ngủ liền đỏ ửng.

      Nơi này phải là phòng của Lệ Hướng Phong, mà vốn là nơi giam cầm nàng, nàng cúi đầu, nhìn thấy váy dâu đỏ thẫm mặc người

      "Tối hôm qua là. . . . . . Là ai mang ta trở về?"

      "Cái gì?" Hương Ngọc hiểu Đông Ngưng Song gì, " phải ngươi bị nhốt ở nơi này sao? Chẳng lẽ hôm qua ngươi chạy chỗ khác?" Tất cả mọi người trong sơn trại đều biết nơi này là phòng giam giành cho nàng

      Hai gò má của Đông Ngưng Song đỏ lên, gật đầu ngừng,"Đúng, ta bị giam ở chỗ này" Nghĩ cũng biết, nhất định Lệ Hướng Phong thừa dịp trời chưa sáng, đem nàng trong giấc mộng trở về đây, còn thay nàng mặc quần áo

      chỉ rút quần áo người nàng, ngay cả mặc cũng thay nàng mặc hộ, nam nhân này là. . . . . . To gan lớn mật!

      Hương Ngọc nghiêm túc quan sát Đông Ngưng Song, cảm thấy vẻ mặt nàng là lạ, "Ngươi nhanh lên chút có được ? Ta có thời gian cùng ngươi tiếp tục lôi thôi " Thấy nàng chịu rời giường, giọng điệu Hương Ngọc có ý tốt thúc giục.

      Đông Ngưng Song nhanh chóng giương mắt nhìn, "Này, ta ở chỗ này mắc mớ gì tới ngươi, tại sao mới sáng sớm ngươi chạy tới đánh thức ta?" Kỳ lạ, nữ nhân bị làm sao vậy, sáng sớm ầm ĩ, từ đầu tới cuối cũng chẳng câu nào tử tế với nàng

      Nàng biết, Hương Ngọc xuất là do Lệ Hướng Phong dặn dò nàng ta đến, càng biết Hương Ngọc vừa nhìn thấy nàng thấy ghét

      "Ngươi cho rằng ta muốn để ý đến ngươi sao? Nếu phải Lệ đại ca giao phó, ai quản ngươi có được ăn được mặc hay ?"

      Lệ đại ca? Đông Ngưng Song sửng sốt, là Lệ Hướng Phong sao?

      Nghĩ tới , gò má của nàng lại đỏ ửng lên, xấu hổ liền cúi mặt

      "Ngươi là.....Lệ Hướng Phong muốn ngươi mang đồ ăn, quần áo đến cho ta?" Chẳng biết tại sao, khi nghĩ tới đây là việc giao phó, tâm nàng lên ấm áp

      "Ừ! Y phục cùng bánh bao đặt ở bàn." Hương Ngọc lạnh lùng hưởng ứng, ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ

      Thái độ của Lệ Hướng Phong sáng nay, cùng vẻ mặt của nữ nhân này, làm cho nàng cảm thấy nghi ngờ

      Lệ Hướng Phong có khí thế oai hùng, bản lĩnh phi phàm, nàng luôn luôn ái mộ , nhất là sau khi cha nàng ngã bênh qua đời, nàng khỏi chờ đợi có thể gả cho Lệ Hướng Phong, làm thê tử của

      Cho nên, vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Đông Ngưng Song, nàng cảm thấy lo lắng

      Đông Ngưng Song nghe vậy, tim đập thình thịch. Nàng thấy rất cảm động

      đúng! cướp trong sạch của nàng, nàng phải hận mới đúng

      " ở đâu? Gọi đến đây" Nam nhân này....phá huỷ trinh tiết của nàng, nàng muốn tìm tính sổ

      "Ngươi kêu la cái gì? Lệ đại ca có ở trong sơn trại." Cho dù có ở, Hương Ngọc cũng .

      "Vậy ở đâu?" Muốn tách rời khỏi nàng sao? được, nàng nhất định phải lấy lại công bằng

      "Ngươi là ai, tại sao ta phải cho ngươi biết?" Hương Ngọc cười lạnh tiếng.

      Đông Ngưng Song từ giường nhảy xuống, "Ngươi , ta tự tìm ." Nàng cũng phải là thiếu tay thiếu chân, thể tự tìm được. Nàng để ý tới Hương Ngọc, tới cửa phòng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.1:

      lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, hai thân bên ngoài ảnh liền xông tới, thân hình to lớn là Hồ Tử, người khác dáng người thanh mảnh, chính là tỳ nữ Nghênh Xảo

      "Nghênh Xảo?" ngờ đó là tỳ nữ của nàng, Đông Ngưng Song sửng sốt

      Cuối cùng cũng được nhìn thấy tiểu thư, Nghênh Xảo đẩy Hồ Tử ra, vui mừng chạy về phía Đông Ngưng Song

      "Tiểu thư!" Nghênh Xảo kích động kêu to, nước mắt chảy ra vì vui mừng, "Nô tỳ rất lo lắng cho người. . . . . . Ô ô. . . . . ." Lo lắng đêm, chỉ sợ tiểu thư chịu khổ, từ đó phải xa nhau vĩnh viễn

      "Đừng khóc, Nghênh Xảo ta biết ngươi lo lắng cho ta, ngươi nhìn xem bây giờ ta phải rất tốt đứng trước mặt ngươi hay sao?" Đông Ngưng Song đẩy thân thể Nghênh Xảo ra, nhìn nàng, "Xem ra ngươi cũng sao!"

      Nhìn thấy người hầu hạ mình nhiều năm qua bình yên vô , Đông Ngưng Song vui vẻ thôi.

      "Đúng vậy, ta cũng sao, tiểu thư." Nghênh Xảo dùng tay áo lau nước mắt mặt, lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Tiểu thư, biết nàng có sao, ta rất vui."

      Đông Ngưng Song vừa nghe, đột nhiên cười khổ. Nàng " sao" sao?

      Aiz. . . . . . Mặc dù bề ngoài có thay đổi gì, nhưng nội tâm của nàng ràng khác rồi, trước và sau giống nhau!

      "Nghênh Xảo nương" Nhìn các nàng, Hồ Tử tử đột nhiên chen miệng, " tại nàng nhìn thấy chủ nhân của mình rồi, nàng có thể yên tâm chưa?"

      Đông Ngưng Song lúc này mới phát người đưa Nghênh Xảo tới đây là Hồ Tử," Hồ Tử, là Lệ Hướng Phong phân phó ngươi làm như vậy sao?"

      "Đúng vậy a! Đông nương." Hổ Tử sờ sờ ót, thản nhiên kiêng kỵ mở miệng , "Đại ca ra cửa trước giao phó ta mang Nghênh Xảo nương đến tìm nàng, hơn nữa cần trông coi nàng, chỉ cần nàng gây phiền toái cho người ở trong trại, tùy nàng muốn làm cái gì làm."

      Lệ Hướng Phong đại khái nghĩ là các nàng chạy ra khỏi sơn trại, cho nên cũng tìm người đến coi chừng các nàng.

      " ra ngoài?" Đông Ngưng Song để ý đến chuyện nàng được tự do lại, ngược lại đối với việc Lệ Hướng Phong rời đầy nghi ngờ, "Tại sao muốn ra ngoài? Ngươi có biết nơi nào ? Hồ Tử"

      tìm Đông Tiến Thần sao? Khuôn mặt nhắn của Đông Ngưng Song chợt biến dạng. Đáng chết! Nàng dùng trong sạch để đổi lấy tự do, còn muốn muốn đem nàng đưa trở về sao?

      "Đại ca muốn tự mình vào trong thành, bởi vì. . . . . ." Hồ Tử cũng biết chuyện là thế nào, chỉ biết muốn đưa tin cho Cao Thiên Hải ở trong thành, nghĩ đến Lệ Hướng Phong nhất thời giở quẻ, tại trong thành canh giữ nghiêm ngặt, muốn ở lại trong sơn trại

      Nghe lén cuộc đối thoại của bọn họ, Hương Ngọc vội vàng lên tiếng ngăn cản

      "Chết, Hồ Tử! Ngươi làm gì thế? Ngươi quên Lệ đại ca ngàn vạn lần giao phó, cho phép ai cho người ngoài biết hành tung của sao? Huống chi nữ nhân này còn là con Đông Tiến Thần." Nàng khách khí chút nào trách cứ Hồ Tử.

      Hồ Tử còn chưa kịp kháng nghị lại thái độ của Hương Ngọc, Đông Ngưng Song liền lên tiếng," Này ngươi đừng có bậy, ai ta là con của Đông Tiến Thần?"

      "Ngươi phải là con của Đông Tiến Thần? Ngươi là ai?" Hương Ngọc kinh hãi, cho là bắt lầm người.

      Đông Ngưng Song hừ tiếng, nàng muốn trả lời Hương Ngọc về vấn đề này, "Hồ Tử, vậy ngươi biết đại ca các ngươi tìm người nào ?"

      "Ách. . . . . ." Hồ Tử đột nhiên ngậm miệng, "Ta đây thể , Đông nương." Mặc dù luôn luôn ghét kiêu ngạo của Hương Ngọc, nhưng Hương Ngọc sai, trước khi Lệ Hướng Phongkhông quên nhắc nhở, muốn mình nên cùng Đông Ngưng Song quá nhiều.

      Đông Ngưng Song ảo não giậm chân, hận hận nhìn Hương Ngọc."Nhìn ngươi bây giờ rất đáng ghét!" Nàng thở phì phò mà mắng.

      Hương Ngọc nghe chẳng những tức giận, ngược lại cười rất vui vẻ

      "Hồ Tử, chớ cùng các nàng chuyện quá lâu, đừng quên ngươi còn có chuyện phải làm." Biết Hồ Tử nhiều lời nữa, Hương Ngọc an tâm rời .

      "Tiểu thư, nàng là người nào, tại sao lớn lối như vậy?" Nghênh Xảo thấy Hương Ngọc rời , mờ mịt hỏi.

      "Ta đâu biết nàng ta là ai?" Đông Ngưng Song chán ghét trả lời.

      "Đông nương, nàng là Hương Ngọc, ta cũng thích nàng, ngươi cần để ý nàng." Hồ Tử trả lời các nàng, đợi Đông Ngưng Song xoay người nhìn , còn thêm : " xin lỗi nữa! Đông nương, Hồ Tử thê cho người biết đại ca ở đâu."

      " sao! Hồ Tử." Đông Ngưng Song thấy bộ mặt áy náy của Hồ Tử, cũng nghiêm chỉnh , "Ta trách ngươi, ngươi cần xin lỗi ta."

      " sao? Ngươi trách ta?" Hồ Tử vui vẻ trả lời

      "Đúng, ta có trách ngươi" Đông Ngưng Song cười cười hưởng ứng, nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn bộ mặt của Hồ Tử dò xét," Đúng rồi, Hồ Tử, sơn trại của các ngưoi....có phải mấy ngày nữa rời ?"

      Nàng nghĩ là Lệ Hướng Phong muốn giữ nàng ở lại, cố ý láo với nàng, để cho nàng tuyệt vọng

      Nhưng ngoài dự đoán, Hồ Tử liền gật đầu, chứng thực Lệ Hướng Phong dối

      "Đúng vậy! Đại ca trễ nhất ngày mai phải rời , đến lúc đó muốn toàn bộ trống trơn." Hồ Tử tò mò nhìn về phía Đông Ngưng Song, "Đúng rồi, Đông nương, làm sao ngươi biết ?"

      "Ách. . . . . . Là sáng sớm thấy ta có người rời , mới suy đoán như vậy." Đông Ngưng Song tùy tiện tìm lý do, trả lời qua loa

      Như vậy Lệ Hướng Phong lừa nàng..... muốn đem nàng trả cho Đông Tiến Thần

      Hồ Tử nghi ngờ gật đầu

      "Hồ Tử vậy ngươi , ta cùng Nghênh Xảo ở đây đợi, chạy trốn" Lệ Hướng Phong đoán sai, nàng rời khỏi nơi này

      Hồ Tử ngoái đầu nhìn, phát mặt trời lên tới giữa trung, "Như vậy Đông nương cùng Nghênh Xảo nương ở đây đợi, chút nữa ta trở lại".

      Chương 4.2:

      Trong nhà trọ, Cao Thiên Hải lấy ánh mắt lợi hại nhìn chăm chú vào vị khách mời mà đến.

      "Ngươi có chuyện gì, cần tự mình tới trước, có thể sai người mang phong thư đến." Khuôn mặt giống như muốn nhìn thấy xuất của Lệ Hướng Phong

      "Thế nào, hoan nghênh ta?" Lệ Hướng Phong đứng ở , bàn tay cầm ly trà, cúi xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm vào ly trà màu xanh biếc .

      bất ngờ khi Cao Thiên Hải hoan nghênh , bản thân cũng hiểu xuất của nên

      " phải ngươi nên biết hơi có gió thổi cỏ lay, cũng để cho Đông Tiến Thần hoài nghi ta." Thân phận Cao Thiên Hải nhạy cảm, hy vọng Đông Tiến Thần phát lần này cướp dâu là do tay chủ đạo.

      "Ta biết, nhưng là ta yên lòng phái người đưa tin tới đây, suy nghĩ chút, muốn tự mình ." Đây là Lệ Hướng Phong lấy cớ, thừa nhận mình trốn tránh Đông Ngưng Song.

      Aizz! Tại sao lại như vậy, sau khi cuộc hoan ái qua , ngủ được nhìn Đông Ngưng Song mệt mỏi thiếp , thể ngờ tới giống con ngựa hoang, mặc cho dục vọng thay thế lý trí, đoạt lấy thuần khiết của nàng.

      Đây phải là , luôn là người bị dục vọng nắm giữ, mặc dù bản tính phóng túng kiềm chế được, nhưng làm việc có chừng mực, cái gì nên làm, cái gì nên làm đều hiểu

      Nhưng....phát sinh chuyện như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa thể thản nhiên đối diện với được

      "Hướng Phong, ngươi làm sao vậy?" Cao Thiên Hải thấy Lệ Hướng Phong đột nhiên thay đổi tinh thần, kinh ngạc hỏi.

      cảm thấy Lệ Hướng Phong rất kỳ quái, bây giờ dáng vẻ còn như người mây, có linh cảm Lệ Hướng Phong đến đây có ý đồ khác

      "Ta sao." Lấy lại tinh thần, Lệ Hướng Phong vội vàng phủ nhận.

      "Phải ?" Cao Thiên Hải quan sát Lệ Hướng Phong, lên tiếng cảnh cáo, "Ngươi sao là tốt, chuyện đến mức này, phải cảnh giác , bằng . . . . . ."

      "Ta biết. Bằng chúng ta chỉ kiếm củi ba năm thiêu giờ, còn có thể có thể bị Đông Tiến Thần lưới bắt hết, rơi vào trong tay ." Lệ Hướng Phong phẫn nộ tiếp.

      "Ngươi có thể hiểu là tốt , Đông Tiến Thần vượt quá sức tưởng tượng của ta và ngươi" Cùng Đông Tiến Thần chung đụng, Cao Thiên Hải biết người này thể coi thường.

      "Ngươi chỉ biết cảnh cáo ta, ngược lại ngươi, bây giờ tuân theo kế hoạch chúng ta tiến hành" Giọng Lệ Hướng Phong vui, sợ phá tan kế hoạch.


      "Đông Tiến Thần nghe theo đề nghị của ta, phái người đến tìm Dương Thái Hòa cầu viện binh." Cao Thiên Hải nhàn nhạt .

      "Dương Thái Hòa chịu đáp ứng ?"

      " Vợ tương lai của con trai bị bắt , đáp ứng sao?" Đây cũng phải là vấn đề khiến Đông Tiến Thần phải đau đầu, mà là mặt mũi của Dương Thái Hòa sau này.

      Lệ Hướng Phong gật đầu cái, cảm thấy Cao Thiên Hải có phần đúng , "Như vậy theo ngươi đoán, Dương Thái Hòa phái quan binh tấn công vào núi Yến Mã?"


      "Ta đoán ngày kia nhất định đến." Quan binh ở Tri Phủ nhanh nhất cũng phải ngày kia mới có thể đến núi Yến Mã ."Đúng rồi, trong trại các ngươi chuẩn bị như thế nào rồi? Trước tối mai nhất định phải rời ."

      "Ngươi cần quan tâm, ngày mai trước khi mặt trời xuống núi , nhất định toàn bộ rời ." Lệ Hướng Phong cũng lo lắng người trong trại xảy ra chuyện, ngược lại nghi ngờ kế hoạch như ý.

      nhìn chằm chằm khuôn mặt nhõm của Cao Thiên Hải , cau mày mở miệng, "Ta muốn hỏi ngươi, Đông Tiến Thần nhất định theo quan binh tới núi Yến Mã sao?"

      "Ha ha! Ngươi cứ yên tâm ." Cao Thiên Hải vừa nghe, cười ha ha, "Đông Tiến Thần hết sức gian xảo, trước kia khổ nỗi binh lực đủ, cho nên theo. Hôm nay có Dương Thái Hòa cấp binh lực cho, như hổ thêm cánh, ngươi là cái đinh trong mắt , đâm trong thịt, vô duyên vô cớ đem cơ hội này nhường cho người khác đến bắt ngươi sao?"

      ra là bọn họ đợi Đông Tiến Thần mang nhóm quan binh vây quanh núi Yến Mã, sau đó tiến hành kế hoạch của bọn họ.

      Lệ Hướng Phong mỉm cười, ra con mồi, dùng để dẫn lão hồ ly Đông Tiến Thần này xuất .

      "Ngươi như vậy, ta rất an tâm." sao, chỉ cần có thể thuận lợi báo thù cho cha, thèm để ý bị đem ra làm mục tiêu.

      Cao Thiên Hải đột nhiên nghĩ ra, "Ngươi tới chỗ này, chính là muốn ta cho ngươi an tâm?"

      "Nếu ngươi cho rằng ta tới làm gì?" ngờ tới Cao Thiên Hải hỏi câu này, Lệ Hướng Phong tránh vào vấn đề chính.

      "Nhưng là, chúng ta ban đầu thoả thuận rồi. . . . . . Hôm nay ngươi tới đây có phải là thừa thãi hay !" Cao Thiên Hải cũng đần, sớm đoán được Lệ Hướng Phong vì chuyện khác mới mạo hiểm tới đây.

      Cao Thiên Hải nể mặt , khiến Lệ Hướng Phong lúng túng sờ sờ lỗ mũi, "Ta thấy nó là thừa, mỗi bước cũng thể có sai lầm."

      " vậy ?" Cao Thiên Hải khẽ cười tiếng, tin tưởng những gì Lệ Hướng Phong .

      Lệ Hướng Phong cố ý coi thường giễu cợt của Cao Thiên Hải, làm bộ lơ đãng hỏi chuyện về Đông Ngưng Song, "Đúng rồi, ta nghe Đông Ngưng Song , nàng phải là con của Đông Tiến Thần, có chuyện này sao?"

      Thẳng thắn , đây mới là chuyện để ý nhất, chính là vì chuyện này mới đến.

      nên cùng con của kẻ thù lên giường, hơn nữa còn mê luyến thân thể của nàng, chỉ mong nàng phải con của Đông Tiến Thần, bằng biết nên làm như thế nào cho phải.

      "Điều này rất quan trọng sao?" ánh mắt khôn khéo của Cao Thiên Hải nhìn về phía Lệ Hướng Phong, cố gắng tìm ra đáp án.

      ra là như vậy! Đây mới là lệ hướng phong hôm nay tới mục đích.

      "Chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi, cũng quan trọng." Lệ Hướng Phong cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Cao Thiên Hải , cố ý hời hợt mà .

      "Vị nương kia sai, bọn họ có quan hệ máu mủ." Cao Thiên Hải nhàn nhạt mở miệng.

      "Như vậy bọn họ có quan hệ cha con." tốt quá! này đối với Lệ Hướng Phong mà , làm giảm bớt cảm giác tội lỗi, nổi lên vui sướng.

      "Đúng. Nghe năm đó Đông Tiến Thần lợi dụng quyền thế mạnh cưới mẹ Đông Ngưng Song , mà vị tiểu thư này thể tiếp nhận, quan hệ của hai người như người lạ." Đông Tiến Thần cưới là hay giả ai biết, nhưng Đông Ngưng Song hận Đông Tiến Thần là chuyện có thực.

      Lệ Hướng Phong cẩn thận hồi tưởng vẻ mặt của Ngưng Song, lúc ấy thần sắc nàng rất phẫn nộ, lời lẽ nghiêm khắc phủ nhận bọn họ có quan hệ, còn hận thể giết

      Nhưng cho là nàng đóng kịch, mục đích là lừa gạt , sau đó để cho nàng

      "Ta hiểu." Mặc dù hiểu lầm nàng khiến trong lòng chút thẹn, nhưng biết được chân tướng, thở phào nhõm. Hơn ai hết mong nàng và Đông Tiến Thần có quan hệ cha con

      "Lần này ngươi an tâm rồi chứ?" Cao Thiên Hải giải thích được mà .

      "Cái gì? Ta làm sao an tâm?" Lệ Hướng Phong ngượng ngùng nhìn

      "Ha ha! Ta có gì sao?" Cao Thiên Hải khách khí cười ra tiếng.

      Nghe được tiếng cười chói tai, Lệ Hướng Phong xấu hổ trừng mắt nhìn Cao Thiên Hải , "Ta tới đủ lâu, cáo từ." .

      "Dừng lại! Ta còn có chuyện phải ." Cao Thiên Hải đột nhiên kêu Lệ Hướng Phong.

      Lệ Hướng Phong tình nguyện mà dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm Cao Thiên Hải khuôn mặt tươi cười, cắn răng hỏi: "Cao huynh còn có chuyện gì?"

      "Đông tiểu thư ở sơn trại mấy ngày nay, phiền người có lòng chiếu cố nàng." Cao Thiên Hải cười . ràng trêu cợt Lệ Hướng Phong.

      Bộ dáng Lệ Hướng Phong chật vật giận nhìn chằm chằm , "Cao Thiên Hải, ngươi nhàm chán! cần ngươi nhắc nhở, ta cũng biết cái gì gọi là đạo đãi khách."

      Gọi lại chỉ để câu này thôi sao? Hừ

      Cuối cùng, nhìn Cao Thiên Hải cất tiếng cười to, Lệ Hướng Phong phẫn nộ rời .

      Ban đêm, Đông Ngưng Song nằm ở giường, lăn qua lăn lại, cách nào chìm vào mộng đẹp.

      Nhất định do ban ngày ngủ trưa quá nhiều, tại ngủ được,

      Tóm lại, nàng chết cũng thừa nhận, bởi vì co người đàn ông mang khuôn mặt tuấn thỉnh thoảng lên trong đầu, hại nàng làm thế nào cũng ngủ được !

      Ghét! Bây giờ là chuyện gì xảy ra? Tại sao nàng cảm thấy tâm tình của mình loạn? Nàng gối đầu lên cánh tay, phiền muộn phát ra tiếng rên rỉ.

      Lệ Hướng Phong, nam nhân này chết ở nơi nào ? Tại sao cả ngày nay đều gặp được ?

      Hồ Tử công phu của rất tốt, nếu như thi triển khinh công , cần đến ngày có thể từ huyện thành quay trở về

      Nhưng bây giờ là lúc nào rồi? Cũng nửa đêm , tại sao còn xuất ?

      Tâm tình của nàng đối với rất phức tạp, mâu thuẫn, mặt muốn tự tay đem chém chết, mặt khác lại sợ ở bên ngoài gặp nạn. . . . . .

      Vừa nghĩ tới có thể gặp phải bất trắc, nàng liền hoảng loạn, biết làm sao.

      Đáng chết tại sao nàng lại quan tâm đến nam nhân cướp trong sạch của nàng làm gì chứ? Nàng đần! Khó trách bị lừa gạt, bây giờ oán người được. "Aiz ──" phát ra tiếng thở dài , Đông Ngưng Song bất đắc dĩ xuống giường

      về phía cửa có thể nhìn được đường mòn ngoài cửa sổ, nàng mở cửa sổ, để cho ánh trăng chiếu vào, đem bóng tối bên trong phòng đuổi .

      "Tối nay ánh trăng mê người." Nhìn lên trời cao, nàng tự lẩm bẩm.

      may là còn có trăng sáng làm bạn, để cho nàng thân mình chịu đựng qua đêm dài.

      Đột nhiên, trong bóng đêm chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, lại truyền đến giọng nam nhân.

      " trễ thế này, sao còn chưa ngủ?" Thanh vừa nhàng vừa dịu dàng, dường như sợ trong đêm khuya đánh thức giai nhân.

      Đông Ngưng Song chợt ngẩng đầu, con ngươi ở trong bóng đêm toả sáng, vội vàng tìm tòi hình dáng đó

      "Sao bây giờ ngươi mới trở về?" Thanh rất che giấu được nỗi u oán trong đó .

      Thân hình đồ sộ của Lệ Hướng Phong từ trong bóng tối nhanh nhẹn ra, mặt vui vẻ, "Ngươi thấy ta, cho nên ngủ được sao?"

      ra từ khi trời chưa tối trở lại sơn trại, chỉ là có xuất ở trước mắt nàng thôi.

      Về phần này đêm khuya vắng người hết sức, tại sao phải tìm đến nàng? Bởi vì ── muốn nàng! Vì vậy chân của tự có ý thức chủ động tới tìm nàng.

      "Mới, mới phải như vậy, ngươi tự tin quá rồi." Nhìn chằm chằm nam nhân đứng ở trước cửa sổ, nàng giọng phủ nhận

      Lệ Hướng Phong tin, nàng vừa mới mở miệng câu đầu tiên chứng minh nàng đợi đêm, thoả mãn.

      " ra ta tìm ngươi có chuyện." Nàng vội vàng giải thích.

      "Hả! Có chuyện gì?" Lệ Hướng Phong hỏi.

      "Ách. . . . . .Đông Ngưng Song dừng chút, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, "Nghênh Xảo ngủ ở bên trong, ta và ngươi ra ngoài chuyện"

      Chờ nàng ra ngoài phòng, Lệ Hướng Phong đứng trước mặt nàng, chợt đề nghị, " thôi! Ở chỗ này gây ồn ào đến người khác, có gì đến phòng ta , nơi đó tương đối yên lặng."

      đợi nàng đồng ý, đem bàn tay ôm lấy thắt lưng của nàng, thi triển khinh công, mang nàng chạy về phía ánh trăng ──

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :