1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu hoàng thúc phúc hắc - Loạn Nha ( 93/137c )

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      [​IMG]
      TIỂU HOÀNG THÚC PHÚC HẮC

      Tác giả: Loạn Nha

      Convert: ngocquynh520

      Thể loại: Xuyên

      Số chương: 137 chương


      Giới thiệu nội dung:


      Nguyên văn nữ chủ phúc hắc mặt than, nam chủ mặt than phúc hắc, quan hệ nuôi dưỡng thành, nam nữ chủ kém nhau mười bốn tuổi.

      Tần Vô Tà, nữ đặc vụ vô sỉ đứng đầu quân cục Thống nhất, hiểm giả dối, vô cùng lãnh khốc.

      Khi linh hồn dũng mãnh thiết huyết đó sống lại vào thân hình của đứa trẻ mới sinh còn nằm trong tã lót…

      **

      Đứa phấn điêu ngọc trác trong tả lót mở mắt, lộ ra con ngươi như ngọc, gian xảo, sắc bén, duyên cớ lại khiến người ta hoảng sợ toát ra thân mồ hôi lạnh…


      đón lấy nàng từ trong tay run rẩy của cung nhân, cúi đầu nhìn nàng, khoé miệng lại ra ý cười rét lạnh khó lường, cúi đầu lên tiếng: “Tiểu hoàng thúc.”

      Tiếng trầm thấp u, môi mỏng lạnh như băng bỗng dưng nhếch lên chút chế giễu theo thói quen, giống con sư tử xinh đẹp, xen lẫn hơi thở nguy hiểm…

      Bên trong thâm cung hung ác nham hiểm đầy giả dối này, tự tay dạy nàng lớn lên, là ô dù của nàng, cũng là người nàng kiên kị nhất…

      **

      Nhưng mà cường cường gặp nhau, cùng lắm cũng xem như cầm thú đụng vào Bạch Nhãn Lang.

      Phúc hắc đánh nhau trận đẫm máu, thua chính là tôn tử.

      --- ------ Người ta phải có nhân vật sưu tầm --- ------

      【 Tần Yến Quy 】: Nếu như nàng chết, ta muốn nàng phải chịu hết đau khổ liệt hoả, nếm nỗi đau xuyên tim thấu xương, hận ta đến cực điểm, oán trách ta đến cực điểm, cho đến khi thế gian này còn vật nào có thể xuyên thấu qua tâm địa sắt đá của nàng, khiến nàng mềm yếu. Nếu lưỡi dao sắc bén có thể khiến nàng bị thương thất bại thảm hại, ta chắc chắn tự tay hủy diệt nàng, cùng ta rơi xuống địa ngục trước khi nó xuất !

      【 Tần Lâm Uyên 】: Ta mong đợi giá xe bạch lộc du đãng ở Thanh Nhai, bầu rượu là đủ rồi, quên máu tươi và xảo trá trải rộng khắp mọi nơi, cả đời như nhàn vân dã hạc(nhàn nhã), vô tung vô tích. Có lẽ nàng ngồi lưng bạch lộc, ta liền ở bên cạnh nàng, lung la lung lay, cùng nhau say khướt trong rừng núi. Đáng tiếc nàng vẫn quyến luyến chỗ này, khiến ta cũng rối rắm đời.

      【 Tần Xuyên 】: người vốn chính là ma quỷ chui ra từ trong địa ngục, lại khoác thân xác của Vô Tà, lấy tên tuổi của Vô Tà, ngươi là vô sỉ. Tựa như ta cũng như vậy, trước mặt là thái tử hiền đức khoan dung độ lượng, ra ta thường dùng quyền mưu quỷ dị khó lường, người bị ta giết đắc tội nhiều vô số. Nàng xem, chúng ta xứng đôi biết bao nhiêu, quả thực là trời sinh đôi, đúng hả Tiểu Hoàng thúc?

      【 Yến Vô Cực 】: Hôm đó nàng dắt tay ta rời khỏi cổ mộ này, ta cách nào từ chối, bởi vì đó là tâm nguyện của nàng, cũng là điều nàng muốn, ta chắc chắn dùng hết khả năng, mặc dù biết rất ràng, khi ra khỏi cánh cửa này, ta vĩnh viễn trở về trước kia được nữa.

      【 Tần Vô Tà 】: Ta vẫn luôn cho rằng, Tần Vô Tà phải là người tốt lành gì, trong mắt ta chứa nổi ánh sáng của dân chúng, chỉ có tình cảm tri kỉ chân thành ít ỏi của mấy người, vì người mà ta quan tâm, có thể tính kế bá tánh thiên hạ.
      Last edited: 14/10/16
      linhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.1 xuất

      Editor: lonbia


      Năm 1941, mùa đông rất dài, dài đến mức ai màng nghĩ đến khi nào là ngày kết thúc.

      Trong căn phòng to lớn tĩnh lặng, nó chỉ phát ra tiếng máy móc "tích tắc ....tích tắc" và tiếng ghi chép "sột soạt... sột soạt" và thỉnh thoảng có tiếng chân ghế tựa ma sát với mặt sàn khi ai đó đứng lên lại tạo nên thanh đặc biệt chói tai, ngay sau đó tĩnh lặng lại được phục hồi. Bất chợt, người cầm bản ghi chép vội vã ngang qua.

      "Lão Khương, đây là ông chủ lớn. Những điều này là do lão Ưng tay tạo ra. Lão Ưng , nơi này liền giao lại cho lão Khương rồi." Lý Dương đè thấp giọng giới thiệu Khương với người đàn ông phía sau, người này khoảng 40 tuổi, đeo kính trông rất thông minh.

      Khương mỉm cười, ông chủ lớn trong miệng Lý Dương dĩ nhiên là người họ Tưởng bên cạnh mình – người đứng đầu “Thủ lĩnh đặc vụ”. Gặp được ông chủ lớn, Khương lặp tức cung kính bắt tay: " Sau khi lão Ưng hy sinh, tôi tiếp nhận nơi này, biết ông chủ có gì căn dặn?"

      "Nữ thiếu tướng Khương người đầu tiên tìm ra mật điện phản gián Nhật trong quân thống nhất. Nghe danh lâu, ngưỡng mộ ngưỡng mộ!" Người đàn ông đeo kính vươn tay ra khách sáo chào hỏi Khương phen, sau đó trực tiếp vào vấn đề: "Tôi lần này đến là để đón người. Mọi người làm bên tình báo, tin chắc tin tức nhanh hơn so với người khác. Mục đích tôi đến đây hẳn mọi người cũng đón được. Ông chủ lớn ở Bắc Kinh tìm được vị thầy thuốc nổi tiếng, tay nghề rất cao minh, Tần tiên sinh đến nơi của chúng ta, phải được chiếu cố chu đáo."

      Khương khẽ mỉm cười, vừa định lên tiếng, trong phòng bỗng phát ra thanh khẩn trương dồn dập, có người lấy giấy bút ra ghi chép rồi về phía Khương , liếc nhìn Lý Dương cùng người đàn ông đeo kính, sau đó tiến đến bên tai Khương vài câu, lập tức thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm túc, bộ dáng có vài phần nghiêm chỉnh vừa rồi cũng biến mất. Ngước mắt và : "Chuyện về Tần tiên sinh khi khác chúng ta bàn lại, ông chủ lớn phái người tới tôi phải lập tức đến gặp, Lý Dương tiếp đãi chu đáo."

      Thấy Khương chuẩn bị , người đàn ông đeo mắt kiếng liếc mắt thấy được tờ giấy ghi dãy con số trong tay liền : "Là tin tức về Tần tiên sinh."

      Thấy hỏi thẳng, Khương nhíu nhíu mày, suy nghĩ chút, cũng giấu diếm: "Ngài là ông chủ lớn, chúng tôi tất nhiên tin ngài. Chính xác là mật điện của Tần tiên sinh gửi tới. Có biến cố xảy ra, Tần tiên sinh gửi mật điện về hành động gần đây của Nhật Bản, người cầm đầu là chuyên gia y học Hạ Đằng Tam Lang, bọn chúng lên kế hoạch lẻn vào những bệnh viện lớn bỏ thuốc, loại thuốc này phá hoại thần kinh, gây ức chế cho não bộ, làm cho người uống phải bị khống chế, trước mắt hành động của họ bị Tần tiên sinh phát và ngăn chặn, chúng tôi chuẩn bị báo lên cho cấp ."

      Người đàn ông đeo kính nghe xong cũng nghiêm túc hẳn lên, cũng đành đề cập đến chuyện đón người nữa: "Tình huống khẩn cấp, Duyên An, Trùng Khánh là hai nơi rất quan trọng Tần tiên sinh phi phàm. Khương thiếu tướng mau giải quyết mọi việc, tôi trước quấy rầy nữa."

      Đuổi xong, Khương ngược lại chẳng có vẻ gì vội vã, lười biếng vò tờ giấy lại quăng vào lò lửa, rời khỏi căn phòng, bước lên xe, sau khi xác định có ai theo dõi mình mới khởi động xe rời .

      làm sao có thể cho người khác gặp được Tần tiên sinh đây? Thời điểm lão Ưng chết, bắt phải thề với trời, muốn bảo vệ Tần tiên sinh bình an, cũng muốn giữ được tự do cho Tần tiên sinh, bọn họ đều làm việc cho tổ chức, cái chết đối với bọn họ cũng là chuyện sớm muộn, nhưng Tần tiên sinh nhất định phải sống, tổ chức có quyền bắt Tần tiên sinh phải hy sinh cho họ. Ngay cả chủ tịch cũng phát ra tài năng của Tần tiên sinh, xem ra phải nghĩ ra biện pháp khác rồi, thể để cho hành tung của Tần tiên sinh bại lộ được. Lão Ưng dùng cả tính mạng mới bảo vệ được Tần tiên sinh, thể để cho ông hy sinh cách vô ích được.

      Ông chủ dù biết "Tần tiên sinh" là nhân vật số như vậy, nhưng cũng biết được rằng Tần tiên sinh phải “tiên sinh” mà là “”.

      Nhân vật kia ......Khương nhắm nghiền hai mắt lại, có chút mệt mỏi mà dựa người về phía sau. đến bây giờ cũng hiểu nổi tại sao đến lúc chết lão Ưng cũng quên được “”... ......

      Người phụ nữ được mệnh danh là băng sơn mỹ nhân đó. Bởi vì “ thích chuyện nên người tiếp xúc với “ rất ít, tất cả là bởi vì lão Ưng bảo vệ “” rất tốt. nhân vật xuất chúng như vậy tồn tại, bị mọi người phát ra cũng là chuyện sớm muộn. , lúc này đây ngay cả ông chủ cũng phái người theo dõi điều tra về “”.

      Trong tổ chức nếu ai là người thần bí nhất, ai khác chính là “”, quá mức hiểm, quá mức xảo trá, cũng quá mức lãnh khốc nguy hiểm. “” giết người cách tao nhã đến nỗi tay cũng nhiễm giọt máu.

      dùng bất cứ vũ khí nào vẫn có thể giết chết kẻ địch cách xa ngàn dặm. Cứ như vậy luôn độc lẻ loi thân mình, nhưng năng lực của “” lại vượt qua quân đoàn dã chiến, “ rất thần bí, khó trách lão Ưng đến chết cũng muốn bảo vệ “”.

      Người này khi còn sống, càng có nhiều người có thể may mắn thoát khỏi cái chết. Nhưng “” còn sống càng có nhiều người vì “” mà chết, lão Ưng chính là ví dụ.

      Lão Ưng bảo vệ “” rất chu đáo. Nơi Tần tiên sinh sống vẫn luôn có người canh gác, nhưng người giết người cách vô hình như “” hoàn toàn cần lão Ưng bảo vệ, “” lãnh khốc tàn nhẫn, câu quá mấy chữ. Xung quanh luôn bố trí những cạm bẫy chết người, nhưng người này luôn thủy chung rời khỏi mật thất và bàn làm thí nghiệm.

      Xe dừng lại trước khu nhà đại ở ngoại thành nước Mỹ, Khương xuống xe, qua vài con hẻm , cuối cùng dừng lại ở ngôi nhà cũ kĩ lâu đời.

      tại là ban ngày, càng sâu vào nhà ánh sáng chiếu vào ngày yếu dần, những người canh gác phía bên ngoài đều là người của lão Ưng, họ chỉ nghe duy nhất lệnh của lão Ưng, nhiệm vụ chính của họ là bảo vệ người ở bên trong.

      Sau khi xác minh thân phận, người canh gác mới để cho Khương vào. Khi bước vào, nhất thời trước mắt tối đen như mực, chút ánh sáng nào, Khương tới vài lần nên cũng sớm thành thói quen.

      ra trừ và lão Ưng ra, có ai biết được Tần tiên sinh ra là người mù, sống nhờ vào cả tủ thuốc men, chỉ là Khương đến đây mấy lần, nhưng lần nào xung quanh cũng là màu đen nhánh, cho nên ra cũng chưa từng gặp được bộ dáng của Tần tiên sinh, chỉ nghe qua được giọng của "" mà thôi. càng d.đ/l'q.d có chạm vào "". Mỗi lần nghe được động tĩnh, Tần tiên sinh phải ngồi chính là nằm, ngay cả khi đứng lên lại động tác cũng hết sức chậm chạp thanh thản, có lẽ "" tay trói gà chặt là . lão Ưng cũng chẳng cần ở chỗ này để lại nhiều người canh gác như vậy, cơ hồ là đem tất cả binh lính trong tay đến nơi này. Nếu như vậy lão Ưng cũng mất mạng, điển hình là bộ dạng người gì làm khó được.....

      " có việc gì chắc cũng đến, là lão Ưng phái đến tìm tôi sao?" Giọng trong trẻo lạnh lùng mang theo chút lười biếng nhàn nhạt vang lên, xem ra là mới vừa tỉnh ngủ.

      Khương nghĩ tới lão Ưng, tâm tình liền trở nên nặng nề hơn, nhất là khi nghĩ đến lão Ưng ở trong lòng mình, buộc thề với trời sau đó mới mỉm cười nhắm mắt mà chết, lòng đau như bị người ta cắt thịt lóc xương, giờ phút này nghe được giọng lạnh lẽo vô tình mà lại thanh thản của "", cảm thấy lại có chút oán hận. thể tỏ ra bình thản như lão Ưng được, rất muốn xem thử, con người lãnh khốc vô tình giết người cách vô hình như "", có phải để bất cứ người nào vào trong lòng hay .

      "Lão Ưng hy sinh. "Khương cười cười, lời ít mà ý nhiều.

      Lão Ưng để cho bảo vệ "", cũng giữ đúng bí mật này, chết, phản ứng Tần tiên sinh khi biết được là gì đây? Là tiếp tục thờ ơ? Hay là tỏ ra ít nhiều chút khổ sở?

      Trong bóng tối, người đối diện trầm mặc chốc lát, lần nữa mở miệng, vẫn là giọng điệu bình tĩnh, có nửa phần gợn sóng: "Vậy à....... là đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng ít nhất cũng phải sống thọ hơn tôi chứ. Lão Ưng chết, xem ra thể nào cho đến tìm tôi rồi, vậy xảy ra chuyện gì, ."

      Khương khi nghe xong cười lạnh vài tiếng, trong tiếng cười còn có thêm chút thê lương, cũng biết vì ai.

      Tần tiên sinh.... ..."" rốt cuộc cũng để lão Ưng ở trong lòng.

      Trong bóng tối người nọ cũng nghe thấy, nhưng hoàn toàn có chút phản ứng, cũng lên tiếng trả lời.

      "Ông chủ lớn bên kia để mắt tới , tôi đuổi người cấp phái tới, có điều chỉ sợ đó phải là kế lâu dài, nếu cố tình tìm người, trước sau người đó cũng bại lộ. Tần tiên sinh, có ý kiến gì ?" Khương hồi phục tâm tình, bình tĩnh .

      "Vậy sao, hóa ra là Đái Lạp ngại bản thân sống quá lâu, phái người tới tìm tôi, là muốn quy tiên sớm chút sao? cũng đích thực là sống quá lâu rồi, lão bất tử cái gì?" Tần tiên sinh cười ra tiếng, giọng bình tĩnh, có nửa phần khiêu khích, lời này từ trong miệng "" ra, giống như bình thường, già trẻ gạt.

      Khương nghe "" giống như có việc gì, nổi đóa, nhưng tính tình Tần tiên sinh cổ quái, chuyện cho tới bây giờ đều khách khí như vậy, sớm được lĩnh giáo rồi, nếu chuyện cùng người như thế này, tự làm cho mình tức điên lên, làm gì còn cái gì gọi là phong độ nữa.

      "Tôi đáp ứng với lão Ưng, thay đổi, ông chủ lớn bên kia tôi xử lý, tôi trước." Tần tiên sinh tồn tại như là ván cờ thần bí, lấy thủ đoạn của "", nếu có tâm muốn trốn, ai cũng phải là đối thủ của "", nhưng thái độ hôm nay của "" cứ như thể sao cả, Khương hiểu có bàn tiếp nữa cũng vô dụng.

      Khương xoay người chuẩn bị , sau lưng chợt vang lên giọng của "", vẫn là ai bì nổi, trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo.

      Ngoài dự đoán của mọi người, Tần tiên sinh rất ít khi chủ động cùng Khương chuyện.

      "Lão Ưng là cấp của tôi, chúng tôi giao tình cạn, tôi ở quân thống cục 10 năm, bởi vì nể mặt của , nên cái gì cũng làm. tại lão Ưng chết, mau đưa người để lại ."

      Khương nhíu mày: "Điều này tôi thể đồng ý, Tần tiên sinh vẫn phải tiếp tục ở lại chỗ này thời gian."

      "Lão Ưng chết, lời của tôi vốn cần nghe."

      " có người lão Ưng lưu lại để bảo vệ , căn bản đấu lại ông chủ lớn." Khương có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay, dĩ nhiên là người có tính cách trầm ổn, nhưng vị tần Tiên sinh trước mặt , lúc nào cũng làm cho tức đến mức giơ chân, hỏng việc.

      "Là Đái Lạp đấu lại tôi." Trong bóng đêm, giọng vẫn trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại càng lạnh thêm, ràng thể thấy được bộ dáng của "", lại làm cho người ta cảm thấy luôn có áp lực vô hình áp bức kinh sợ: "Lão Ưng sợ tôi ra tay với Đái Lạp, nếu tôi cũng mệt nhọc nhiều năm. Lão Ưng chết rồi, Đái Lạp cũng phải chết......."

      cuối nhàng rơi xuống, như lời khẳng định thể phản bát.

      Khương còn muốn tiếp cái gì đó, lại nghe được "" nhanh chậm liên tiếp hỏi mấy câu, làm cho mình cũng được gì, chỉ biết sóng gió nổi lên, hôm nay sợ là phải đổi.

      "Tôi làm việc ở quân thống nhất 10 năm, làm sao có thể tra ra được chút về hồ sơ của tôi? Cho dù tôi có bản lĩnh thông thiên, quân thống cục làm sao có thể để người bị mù vào làm việc? Tôi và lão Ưng có thể cùng nhau hợp tác 10 năm, lại làm sao có thể ngay từ đầu là người mù dễ chết chứ? Nếu thủ lĩnh đặc vụ Đái Lạp sợ tôi, tại cần gì vội vã tìm tôi? Nếu phải đấu lại tôi, lão Ưng cần gì phải cầu xin tôi ở lại chỗ này đây? là sợ Đái Lạp chết quá sớm! Đái Lạp có thể ngồi ở vị trí ngày hôm nay, thiếu tôi quá nhiều, lão Ưng chết, tôi cũng cần băn khoăn chuyện hứa với lão Ưng nữa, Đái Lạp làm sao có thể sống lâu nữa đây?”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 1.2: làm gì được.

      Editor: lonbia


      Sau khi Khương , cũng mang người của lão Ưng theo, ra, dù có muốn họ cũng .

      Xe Khương vừa mới , từ trong hẻm đối diện xuất chiếc Ford từ từ tiến vào, vững vàng dừng trước cửa ngôi nhà, cửa kính xe hạ xuống, dưới tấm kiếng xuất khuôn mặt trung niên khôn khéo, đây chính là người ban ngày cùng Khương chuyện - người đàn ông đeo kính.

      Mắt nhìn ngôi nhà cổ giấu phía sau tòa nhà cao tầng, hé mắt, trực tiếp xuống xe vào trong.

      nhanh chậm đến trước cửa, lính canh gác lập tức xuất , chút hoang mang, đẩy gọng kính sống mũi, đôi giày da đen bóng vết bẩn, người mặc bộ âu phục thời thượng, chải tóc cách gọn gàng, nhìn qua lịch , nhưng lại có thể đối mặt với nhiều người như vậy cũng hoảng hốt, ngoài cười nhưng trong lòng cười từ trong túi lấy ra cái đồng hồ vỏ quýt, dùng bật lửa chiếu sáng, sau đó ba tiếng khép lại: "Tôi là tới đón Tần tiên sinh, Đái tiên sinh muốn mời Tần tiên sinh chuyến, thời gian cấp bách, làm phiền các vị với Tần tiên sinh tiếng, xe của chúng tôi chờ ở dưới lầu."

      Những người này đều là người của lão Ưng, lão Ưng dù lớn đến đâu cũng bằng Đái Lạp, huống chi lão Ưng chết, xem ra người đàn ông đeo kính nắm chắc được mình hôm nay có thể đón được Tần tiên sinh.

      Qủa nhiên, mấy tên lính canh khi nghe xong cũng có chút do dự, người đàn ông đeo kính cũng nóng vội, xoay người trở về, nhưng vào lúc này, cánh cửa mật thất đột nhiên mở ra.... ...

      Hô hấp của mọi người bất chợt chậm lại, có lẽ họ cũng ngờ cánh cửa kia có động tĩnh, mà ngay cả người ông đeo kính chân cũng dính chặt mặt đất, bước được bước thứ hai.
      Trong phòng rất tối, trong lúc nhất thời mọi người cũng thấy đước cái gì, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cốc cốc - tiếng giày cao gót giẫm mặt sàn, bóng dáng cao gầy từ bên trong bước ra.... ....

      Bộ sườn xám màu đen hồng vừa khít người, mặc dù kiểu dáng hợp mốt, nhưng người mặc mang đến cảm giác khác lạ, làm cho người ta sao quên được dáng vẻ diễm lệ thướt tha, đôi mội đỏ mọng như lửa, tóc đen nhánh, cằm đến cổ trắng nõn đường cong tuyệt đẹp như con thiên nga, môi luôn mang theo nụ cười trong trẻo lạnh lùng, khí chất lãnh diễm như đóa hoa hồng đỏ nở rộ trong đêm, băng và lửa điên cuồng dây dưa, nét đẹp đến lóa mắt làm cho người ta nhất thời quên mất phản ứng.

      "" so với những hồng lâu hơn vài phần cao quý cùng lãnh ngạo, “” lãnh diễm xinh đẹp, những thứ thanh cao danh viện lại càng thể so sánh được.

      "Tần.....Tần tiên sinh?" Hai từ "tiên sinh" trong miệng người đàn ông đeo mắt kính hoàn toàn phát ra từ trong cổ họng, mấy phần thể tin được, nhưng lại có vài phần tin tưởng thể nghi ngờ.

      "Tần Vô Tà!" Đôi môi đỏ mọng mở miệng, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo khí chất bức người thể nghi ngờ: "Đái tiên sinh nên biết tôi."

      trước mặt sắc sảo lạnh lùng, nhưng phong cách tản mạn, nguy hiểm.... .....Giống như cây túc có độc........Theo thông tin mà người đàn ông đeo mắt kính có được, Tần tiên sinh là ma ốm, còn là người mù.......Nữa phần cũng thể nhìn ra đây lại là ma ốm, về phần người mù.... .... nhìn lại đeo mắt kính trước mặt, ánh sáng khá mờ, thấy , nhưng cũng mơ hồ nhìn ra, khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp ấy, đôi mắt nhắm chặt lại, mới cho người ta cảm thấy cảm giác áp bức giảm phần nào, may mắn biết bao khi người mù.

      Mặc dù Tần tiên sinh đeo kính nhắm hai mắt cái gì cũng thấy, nhưng phong thái lại thập phần thong dong, có nữa phần chật vật, "" sờ soạng về phía trước, mặc dù vậy, nhưng cũng ai dám khinh thường, dù sao thanh danh của Tần tiên sinh ở ngoài, bước ra khỏi nhà, khoảng chừng gian ám thất bên trong, là có thể tiêu diệt địch ở ngoài ngàn dặm...

      Có thể thấy nữ nhân này đáng sợ cở nào.

      "Mời......Xin mời Tần tiên sinh....xe chuẩn bị tốt, tối nay lên xe lửa, giờ này ngày mai chúng ta đến được Bắc Kinh." Người đàn ông đeo mắt kính vội vàng trấn tĩnh lại, thấy Tần tiên sinh muốn xuống cầu thang, liên tục ngừng mở cái bật lửa để giúp "" soi đường, hương thơm nhàn nhạt tiến vào trong mũi, ngay cả mùi hương cũng làm cho người ta cảm thấy sợ, bàn tay bật lửa có chút run run, lạch cạch tiếng thời điểm đánh ra được ánh sáng, âu phục phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi rồi, lúc này mới chợt nhớ Tần tiên sinh thấy đường......

      Được người đàn ông đeo kính dẫn đường,, Tần Vô Tà tới và dừng trước cửa xe, người đàn ông đeo kính vội vàng tiến đến trước mặt thay "" mở cửa xe, tay "" chạm đến thân xe, nhưng lại ngay lập tức cuối đầu ngồi vào xe, lúc này ánh trăng thanh u, lành lạnh chiếu vào khuôn mặt tuyệt mỹ của "", lúc này vừa nhìn, khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp lại có vẻ hơi tái nhợt.

      Có lẽ có vài phần cảm thán, mười năm rồi, "" bước cũng rời khỏi ám thất, lão Ưng dùng thuốc, dùng giọng điệu uy hiếp, buộc "" phải sống, lão Ưng có rất nhiều biện pháp, nhưng tại chết, "" rốt cuộc vẫn phải ra khỏi ám thất, lúc này ra ngoài, có lẽ trở về được.....

      Đôi môi đỏ mọng khẽ giương, con mắt rủ xuống có chút rung động, lông mi hẹp dài còn sót lại ít lạc tuyết, cúi người ngồi vào trong xe, tao nhã lại chẳng quan tâm bất kì ai.

      Xe khởi động, Tần Vô Tà ngồi ở phía trước, người đàn ông đeo kính tự giác ngồi phía sau xe, bên ngoài cửa kính thanh gió gào thét, chiếc xe xuyên qua màn đêm. Ở phía trước Tần Vô Tà ngồi cùng người đàn ông vóc người hơi gầy đội mũ im lặng lái xe, bên trong xe hoàn toàn tĩnh lặng, ai chuyện, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương.

      Cũng biết bao lâu, khi người đàn ông đeo kính nghĩ Tần Vô Tà ngủ, đột nhiên mở miệng: "Tần tiên sinh, chúng ta đến."

      Tần Vô Tà hề động đậy, cũng mở mắt ra, càng có ý xuống xe, người đàn ông đeo kính biến sắc, vừa muốn tiếp, bất chợt nghe giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên: "Đái tiên sinh, sau khi đến Bắc Kinh, định xử lý tôi như thế nào?"

      Bên trong xe bỗng chốc yên lặng, sau đó trận tiếng cười phát ra từ chỗ tài xế, bỏ mũ của mình xuống, lộ ra cái đầu húi cua, khuôn mặt tuy gầy nhưng tuấn - Đái Lạp!

      Giọng có chút bất đắc dĩ, lại tràn ngập tán thưởng: "Người khác đều Tần tiên sinh gì là làm được, xem ra là ! Chỉ là ngờ.....là ! Thí nghiệm của tôi rốt cuộc cũng thành công."

      Hai mươi năm trước, thí nghiệp của Đái Lạp chỉ có duy nhất người còn sống.

      “Đúng vậy, lão Ưng lừa tất cả mọi người đều chết hết, hẳn là nên tìm tính sổ, đáng tiếc là chết." Tần Vô Tà tao nhã nở nụ cười, giọng chứa vài phần mỉa mai.

      Hai mươi năm trước, người họ Tưởng làm việc bên cạnh Đái Lạp muốn thành lập tiểu đội đặc nhiệm làm được, hơn ba trăm đứa bị bắt để làm đối tượng thí nghiệm, dùng kĩ thuật phương tây để biến đổi gen, dùng khí độc, tiêm chất dịch, dùng dược vật, hơn ba trăm đứa ai thành công sống sót, có vài người chết trong lúc thí nghiệm, vài đứa biến thành dã thú, từng miếng từng miếng ăn bản thân và các bạn của mình, rốt cuộc cũng chết sạch và Tần Vô Tà là người chết cuối cùng trong danh sách.

      Kế hoạch của Đái Lạp thất bại, trong hồ sơ của quân thống cũng có ghi lại kế hoạch thất bại này, vài câu cũng có.

      Tuy là người may mắn còn sót lại trong kế hoạch kia, nhưng khí độc sớm xâm nhập vào cơ thể, các chức năng bên trong đều suy yếu, đâu chỉ đơn giản là các cơ quan bên trong đều suy yếu đây? buộc phải sống trong ám thất chỉ để kéo dài mạng sống, giống như con quỷ sợ sáng, khi gặp ánh mặt trời khí độc trong cơ thể xảy ra thay đổi, tựa như mấy đứa kia: biến thành quái vật, mất lí trí, tự ăn bản thân mình và mọi người..... phải dựa vào thuốc của lão Ưng để duy trì mạng sống, nhưng là thuốc phải có tác dụng phụ, mắt bị mù so với trở thành quái vật cũng chỉ là chuyện mà thôi.

      Lão Ưng bảo vệ là vì có lòng riêng, là vật thí nghiệm thành công nửa, chỉ cần rời khỏi ám thất, chính là Tần tiên sinh quân thống cục gì là thể làm được, còn sống, có thể giết chết vô số người, nhưng cũng có thể cứu rất nhiều mạng người.

      Chờ Tần Vô Tà nhanh chậm xong mọi thứ, mỉm cười mở mắt, mặc dù ánh mắt có tiêu điểm, đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, nhưng nhìn vào đôi mắt ấy Đái Lạp vẫn cảm thấy rùng cả mình, cau mày, sau đó cười lạnh cho là đúng : "Chẳng lẽ cho rằng thí nghiệm của tôi đến cuối cùng kết quả cũng có? Ngay cả cũng là sản phẩm thất bại sao?"

      Tần Vô Tà lười biếng ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ràng cái gì cũng nhìn thấy, nhưng trong khoảnh khắc ấy Đái Lạp có thể thấy được khóe miệng của mang theo chút ý cười, giọng trong trẻo lạnh lùng chậm rãi vang lên: "Trời mau sáng ."

      Đái Lạp vừa nghe xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng mở cửa xe chạy khỏi nơi đáng sợ này, nhưng lại phát cửa xe làm sao cũng mở được, Tần Vô Tà ngồi ở ghế phụ cười châm biến, lắng nghe tiếng Đái Lạp và người đàn ông đeo kính dùng vật đập vào cửa thủy tinh hay tiếng súng lục để mở khóa xe, nhưng cuối cùng cũng chẳng có thu hoạch gì, viên đạn bắn vào cửa thủy tinh tựa như bị ngăn cản, mềm nhũn, rơi xuống, bọn như bị sức lực thần bí bao vây, phong kín gian trong chiếc xe hơi, thể phá vỡ.

      Đái Lạp hình như ý thức được, đây chính là kết quả của nhóm đặc vụ gì là làm được....Đây là kết quả, kết quả đáng sợ, rốt cuộc cũng bị báo ứng.

      "Trời sáng chuyện gì xảy ra?" Đái Lạp ngồi sụp xuống, ngay cả súng cũng bị vứt xuống dưới chân.

      "Đại khái tôi giống như sản phẩm thất bại bắt đầu biến dị, sau đó mọi người cùng nhau hủy diệt, chết kiểu này có vẻ thảm thiết." Tần Vô Tà bình tĩnh , thậm chí hết sức hợp tác, trả lời mọi thứ.

      Đái Lạp cười lạnh lùng: "Nếu bây giờ tôi bắn chết , lão tử cũng tin người chết có thể sống dậy!"

      xinh đẹp kia giống như nghe được chuyện cười thú vị, buộc miệng cười tiếng: "Phải, phải nên, tin tưởng tôi."

      " có cách giải quyết khác sao?" Người đàn ông đeo kính mặt ướt đẫm mồ hôi, hét lên, lẽ ra nên đến đây! Ai có thể nghĩ rằng, Tần tiên sinh lại là con quái vật!

      "Có." Tấn Vô Tà nghiêng đầu, chớp mắt vô tội, xinh đẹp đến cực hạn: "Có thể chết đẹp hơn chút."

      Đái Lạp cười tiếng, giờ phút này đặc vụ đầu lĩnh trải qua tinh phong huyết vũ bỗng trở nên bình tĩnh, chấm dứt tất cả cách yên bình: "Xem ra hôm này dù sao cũng chạy thoát, bất quá có số việc, so với chết càng đáng sợ hơn, Tần tiên sinh đúng, tại lựa chọn của chúng ta phải chết hay chết, mà là chết như thế nào."

      Rầm! Khi thân xe tràn ngập ánh lửa nó như chiếu sáng cả gian tối tăm, nổi bật lên dưới ngọn lửa khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra của Tần Vô Tà, lần nữa khép hai mắt lại, thân mình hơi dựa về phía sau, khóe miệng mỉm cười, phát ra tiếng thở dài khó mà nghe thấy được, kết thúc tất cả mọi chuyện cách tự nhiên, vô cùng tuyệt đẹp.

      Cả đời này, gì làm được, Tần tiên sinh cũng tốt, con quái vật hơi tàn cũng được, rất khổ rất mệt mỏi, ở thời đại này vật hi sinh, đáng tiếc chính là, tất cả kết thúc.....

      Nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau...... bỗng nhiên bật cười, vấn đề này ngu ngốc.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.1: Vương phủ thế tử

      Editor: lonbia.




      Ánh lửa ngập trời, cháy cả da thịt, cho đến lúc đốt người thành tro tàn, Tần Vô Tà cũng cảm thấy được nửa phần đau đớn!

      Toàn bộ thế giới giống như cũng lâm vào mớ hỗn độn, thẳng đến khi bên tai ồn ào đánh thức nàng dậy....

      "Vương....Vương phi, đứa bé chết...." Bà đỡ đầu đầy mồ hôi, tay mặt đều là máu. Giờ phút này trong tay chính là đứa bé mới được sinh, thân thể bé tí chưa được lau sạch, nhưng đứa bé kia lại hề phát ra bất kì tiếng động nào, vỗ như thế nào cũng phát ra tiếng khóc, sắc mặt bà đỡ trắng bệch, lập tức ra phán đoán làm người khác hoảng sợ, hai tay nàng run rẩy, mép giường ngã xuống, trong mắt tràn đầy khiếp sợ: " chết, làm sao có thể là người chết...."

      Trong căn phòng hết sức xa hoa tượng trưng cho thân phận cao quý của chủ nhân, nhưng giờ khắc này đây lại rối tung cả lên, màn lụa bị kéo rơi xuống đất, nha hoàn ma ma tay chân luống cuống ra ra vào vào, nước nóng chậu lại chậu được bưng vào, thẳng đến khi nghe được tuyên bố "đứa bé chết", rầm tiếng, toàn bộ căn phòng lâm vào im lặng.

      "Chết...." chữ bị ngăn ở cổ họng thể nên lời, phụ nhân nằm giường sắc mặt tái nhợt hơi thở thoi thóp, tóc nàng đen như lụa, xõa tung bốn phía, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng cũng có thể thấy ngày thường dien###dan)))le!!!!quy>>don tao nhã xinh đẹp đến mấy, vậy mà câu "đứa bé chết", lại làm cho phụ nhân sửng sốt, nước mắt rơi xuống như mưa, mặt xám như tro tàn, trước sau vẫn mở to hai mắt vì kinh ngạc, đáy mắt lóe lên hy vọng nhưng lại bị người khác dập tắt.

      "Người đâu! Mau truyền thái y! Vương phi, vương phi người ráng chịu đựng!"

      "Thái y! Thái y đâu rồi!"

      "Vương phi! Vương phi....."

      Trong căn phòng xa hoa rối loạn thành đoàn, nhưng vào lúc này, cửa phòng bị người khác đẩy ra, mọi người sửng sốt, soạt soạt soạt lập tức quỳ xuống, hơi thở chết chóc đánh úp về phía mọi người, trừ bỏ bà đỡ ôm đứa bé chết sợ đến cháng váng, giờ phút này ai ở đây sợ đến phát run.

      Cửa bị đẩy ra rồi, từ bên ngoài vào là người thân hình cao lớn tóc mai hoa râm hai bên, lại cũng vững vàng, bởi vì quá nhanh, chống quải trượng giống như tùy lúc có thể ngã xuống, nam nhân hơi thở có chút ổn định, sắc mặt lại trầm tĩnh uy nghiêm, nhất là đôi mắt giống như chim ưng, tuổi ngày càng già nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, chính là chủ nhân của Tĩnh vương phủ - Tần Tĩnh.

      Tĩnh Vương gia năm nay năm mươi tuổi, dưới gối có con, đứa bé chết hôm nay mà bà đỡ ôm trong tay, chính là người thừa kế duy nhất Tĩnh Vương phủ!

      Theo Tĩnh Vương gia vào, còn có phụ tá cùng hạ nhân trong phủ, tiến vào nơi Vương phi ở, nhưng lại hề có cố kị, Tĩnh Vương gia bước vào, nghe được tin Vương phi sinh ra đứa bé chết, ưng mâu sắc bén, thân mình mơ hồ có chút phát run, lại hoàn toàn là thân tàn ác độc, có nửa phần bi thương.

      "Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!" Lúc này bà đỡ tựa hồ khôi phục lại tinh thần, quỳ mặt đất bò tới, trong tay còn ôm đứa bé.....con nối dõi duy nhất của Tĩnh Vương gia.....

      Tần Vô Tà chính là bị tiếng thét chói tai, tiếng cầu xin tha thứ đánh thức, đôi mắt trước nay thể nhìn thấy bị ánh sáng trước mắt làm cho nàng nháy mắt có chút mê mang, nhắm mắt, sau lúc lâu, nàng rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt trầm tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn mọi người quỳ khắp cả phòng, căn phòng cổ xưa mảnh hỗn loạn, nàng bị người khác ôm vào ngực, thân thể suy yếu thể động đậy, trời sinh nàng là người tính tình bình tĩnh, mặc dù xảy ra tình huống bất ngờ như vậy, nhưng mặt cũng có nửa phần hoảng hốt.

      Hiển nhiên, khuôn mặt nhăn nhúm bẩn thiểu của đứa bé, cũng thể nhìn ra được bộ dáng hốt hoảng là như thế nào.....

      Đứa bé trong tã lót đột nhiên mở mắt, nhưng lúc đầu chỉ mở mắt chớp cái, hình như còn thoáng qua nét kinh ngạc, sau đó đứa bé lười biếng dùng ánh mắt nhìn nhìn Tĩnh Vương cao cao tại thượng kia, lại quét mắt nhìn những gương mặt khác nhau quay xung quanh mình, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, dường như thể lực cạn kiệt.......

      Cho tới thời khắc này, tất cả mọi người mới thoát được kiếp nạn, bà đỡ là người đầu tiên lên tiếng: "Mở mắt, mở mắt, còn sống, có hơi thở!"

      Lão Tĩnh Vương sắc mặt trầm từ nãy đến giờ muốn nổi giận khi nhìn thấy màng này, lệ khí quanh người chợt tiêu tan hơn phân nữa, toàn bộ lực chú ý đều tập trung người đứa bé đột nhiên mở mắt kia, ôm lấy thân thể bé suy yếu bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, đáy mắt nhất thời có trận vui sướng, lóe lên chút ánh sáng nhu hòa, vật tay hơi có chút vụng về, đắn đo khống chế được lực đạo, tránh việc cẩn thận bóp chết đứa , lập tức giao cho thái y lúc nãy cùng tiến vào: "Mau kiểm tra hài nhi của bổn vương, nếu có nửa phần may, lưu lại đầu ngươi!"

      Bởi vì là tình huống khẩn cấp, nên thái y liền lập đứng dậy bắt mạch ngay tại chỗ cho đứa bé, đứa này chẳng biết tại sao hơi thở lại suy yếu đến vậy, nó yếu đến mức làm người ta khó có thể phát , chẳng trách bà đỡ có kinh nghiệm phong phú cũng cho là đứa bé chết, nếu phải đứa bé này vừa rồi lặng lẽ mở mắt, ngay cả là lão thái y thậm chí cũng phải đoán sai rồi. Chỉ là đứa này thân thể thực rất suy yếu, nhưng từ lúc mở mắt ra, mạch tượng người chậm rãi trở lại, tựa như cải tử hoàn sinh để sống lại, là kì quái.....

      Đến khi Tần Vô Tà mở mắt lần nữa, trước mắt là khuôn mặt năm mươi nhưng lại uy nghiêm, người nọ ôm nàng mà thân thể cũng thu hẹp vài phần, Tần Vô Tà vẫn là người thông minh và bình tĩnh như vậy, lúc trước là do thân thể chống đỡ được mà lặng lẽ mở mắt lần, giờ phút này lại khôi phục ít khí lực, trong lòng phen nhớ lại mọi chuyện, liền sáng tỏ hết thảy.

      Buồn cười nhất chính là khắc trước khi thân thể chìm trong ánh lửa ngập trời nàng còn vọng tưởng nếu có kiếp sau, nghĩ tới nó lại trở thành , đây chính là trọng sinh sao? Nàng cũng để ý đến xảy ra chuyện gì, bị ánh sáng chói mắt làm cho tỉnh dậy, khắc kia nàng liền hiểu tất cả, Tần Vô Tần trước kia chết trong hỏa hoạn, cũng kết thúc hết cuộc đời đầy bi kịch của nàng.


      Mà nàng bây giờ đây, thể xác hoàn toàn mới, phải quái vật, cũng càng phải là người mù, mà là sinh mạng hoàn toàn mới!

      Tần Tĩnh lười biếng nhìn thẳng vài lần, lại quay mặt đánh giá đứa , khỏi có chút giật mình, bên cạnh có người thấp giọng nhắc nhở: "Vương gia, người trong cung chờ ở bên ngoài phủ, thời gian cấp bách, bây giờ nên làm thế nào cho phải? Đáng tiếc đứa này lại là......"

      Mới vừa rồi Thái y phen chữa trị, mọi người ở đây đều thấy , đứa bé kia là nữ oa.

      Tần Tĩnh trầm mặt, nhăn mày lại, suy nghĩ phen, lại cười ra tiếng: "Vương phi vì bổn vương sinh hạ Thái tử, càng vất vả công lao càng lớn, người đâu, truyền lệnh xuống, hôm nay tất cả mọi người ở đây ai cũng được thưởng!"

      Tĩnh Vương mở miệng , người phụ tá sửng sốt, nhưng ngay lập tức hiểu ý : "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương Phi, chúc mừng thế tử."

      Trong phòng, bà đỡ, ma ma, nha hoàn hầu hạ vừa nghe, mừng đến liên tục dập đầu, nghĩ tới hồi là xuống địa ngục, hồi được về lại với nhân gian, mới vừa rồi còn suýt chút mất mạng, nhưng bây giờ lại được nhận thưởng.

      "Mỗi người đều có thưởng." Giọng cuối cùng rơi xuống đất, khóe môi Tần Tĩnh hàm chứa ý cười, ôm Tần Vô Tà đến bên mép giường nơi Vương phi suy yếu nằm, nhưng vào lúc này đây, cửa chính sau lưng hề báo trước đóng chặt lại, vô số bóng đen xuất , chữ "Thưởng" còn vang ở bên tai mọi người, cảnh tàn sát khốc liệt diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, trừ Tần Tĩnh thân hình cao lớn ôm Tần Vô Tà đứng trước giường, phía sau ai còn sống.

      "Còn người nữa." Vừa dứt lời, phụ nhân hơi thở thoi thóp nằm giường chưa kịp nhìn mặt đứa bé mới sinh, kêu lên tiếng thảm thiết, chết .

      Lúc này Tần Tĩnh mới hài lòng, tay ôm đứa , tay nỗ lực chống quải trượng mới có thể để cho mình đứng thẳng như cũ, động tác của rất cẩn thận, hằng năm kết liễu biết bao nhiêu mạng người, giết người cách dễ dàng, nhưng che chở cho sinh mạng yếu ớt lại có vẻ rất vụng về.

      "Dọn dẹp sạch ." Tần tĩnh vừa dứt lời, thi thể trong phòng sớm được dọn dẹp sạch , cùng bóng đen hạ xuống, thân hình hơi mảnh mai chút, là nữ tử, Tần Tĩnh giao Tần Vô Tà cho nàng kia: "Tắm rửa sạch cho thế tử."

      "Dạ." Nữ tử cúi thấp người, tiếp nhận thân thể ốm yếu nhoi kia, phi thân rời .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2.2 Dựa vào đâu là Cuồng

      Editor: Dương


      Bởi vì sinh đủ tháng nên thân thể Tần Vô Tà hết sức yếu ớt, phần lớn thời gian đều mệt mỏi muốn ngủ.

      Thêm nữa là bởi vì Tần Vô Tà muốn làm tròn bổn phận, đóng tốt vai đứa trẻ chỉ biết ăn và ngủ nên bản thân lười biếng mở mắt vài lần lại nhắm mắt ngủ. Nàng còn biết đồng thời trong lúc đó Tĩnh vương phủ xảy ra trận tẩy trừ tinh phong huyết vũ hầu như tất cả người nghênh đón nàng chào đời đều bất hạnh đến thế giới bên kia báo tin, kể cả người sinh ra nàng.

      Nàng cũng biết thân phận mình ở cái thế giới này đơn giản, danh hiệu thế tử Tĩnh vương phủ chụp xuống , toàn bộ dưới trong phủ thậm chí cả Biện quốc đều đặt chú ý người nàng. Lúc nàng còn chưa sinh ra bị vô số ánh mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, lúc nàng sinh ra ngay cả trong hoàng cung cũng phái người tới canh giữ ở Tĩnh vương phủ chờ tin tức, có thể thấy được ràng thân phận đặc biệt này.

      Về phần những người này, ai mong đợi nàng chào đời hay mong nàng xảy ra chuyện, vậy khó .

      Khôi phục ít sức lực Tần Vô Tà dần có chút tinh thần, trong lúc mơ mơ màng màng nàng cảm thấy mình được cánh tay hết sức dịu dàng nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo ôm vào trong ngực, người người đó hẳn là dính khí lạnh ban đêm nên lúc được ôm vào trong ngực nàng mới đột nhiên cảm thấy lạnh. Trong lúc mơ hồ giống như có sợi tóc đen vô tình phất qua gò má nàng, người nọ chỉ ôm nàng ngắm nghía lát còn hứng thú, nhàng thả trở về, nàng liền rời xa ôm ấp dịu dàng mang theo hơi lạnh, ống tay áo tuyết trắng rộng rãi lơ đãng phất qua ở tã lót của nàng, tiếp theo là tiếng bước chân rời từ trước nhuyễn tháp, tiếng bước chân di chuyển chỉ của người còn có của phụ thân Tần Vô Tà thân phận tôn quý khác thường kia.

      Toàn bộ dưới phủ ai biết, Tĩnh vương đối với "nhi tử" Tần Vô Tà cực kì bảo bối, ngay cả đến thư phòng đều muốn mang thế tử theo bên người. Điều này cũng khó trách, Tĩnh vương năm mươi tuổi lại là dòng dõi hoàng tộc đến bây giờ mới có đứa con nối dõi, có thể giống như bò già bảo vệ nghé con mà nâng niu con trai trong lòng bàn tay như bảo bối sao?

      Lúc này đúng là Tần Vô Tà ở trong thư phòng của Tần Tĩnh, dĩ nhiên thư phòng của Tần Tĩnh là cấm địa trong phủ, trừ Tĩnh vương ra ít có người có thể vào bên trong. Giờ phút này thế tử nàng làm tổ ở trong thư phòng Tĩnh vương, nhuyễn tháp lót lớp chăn đệm dầy cho nàng nằm, bởi vì vừa uống sữa nên nên cả người tiểu oa nhi trong tã lót đều thơm mùi sữa nhàn nhạt, vừa được đặt vào nhuyễn tháp nhất thời cả người ấm áp hẳn.

      Bên cạnh có hai giọng đối thoại, trong đó người Tần Vô Tà nghe được là khi lần đầu tiên nàng tỉnh lại nhìn thấy phụ thân của nàng, người khác giọng rất khẽ chỉ là lời cũng nhiều, chắc là chủ nhân của ôm ấp mang hơi lạnh vừa này. Có lẽ là người lớn muốn chuyện, người đứng ở trước giường giọng liền ra ngoài bình phong, Tần Vô Tà vừa mới tỉnh lại, chỉ là mắt kịp thích ứng với ánh sáng nên lâu có mở mắt ra, giờ đây khôi phục chút tinh lực khỏi ngạc nhiên, phụ thân nàng chuyện cùng ai.

      Đáng tiếc ánh mắt nàng chưa quen nhìn vật lại ngủ quá lâu, chậm rãi mở mắt ra cũng chỉ mơ hồ thấy góc tay áo quét qua mép bình phong, sắc trắng hòa cùng vài sợi tóc đen vung lên khi đan xen vào nhau, chớp mắt biến mất sau tấm bình phong.

      Bóng dáng mơ hồ là thiếu niên. Tay áo rộng, mái tóc đen ngay cả thân hình đều nhìn thấy, chỉ lúc vòng qua bình phong thoáng nhìn chút lại làm người ta cảm giác thủy nguyệt kính hoa như trong tranh.

      Người nọ theo Tần Tĩnh ra ngoài.

      Cũng còn thấy gì nữa, Tần Vô Tà cũng cảm thấy có quá lớn tiếc hận, lại nhắm hai mắt lần nữa, bên tai loáng thoáng có thể nghe được đối thoại bên ngoài bình phong của phụ thân nàng cùng thiếu niên thần bí xuất tại thư phòng Tĩnh vương.

      Tần Vô Tà tỉnh lại lần thứ nhất, tinh thần có thể coi là miễn cưỡng khôi phục cũng tính quá tốt, nhưng nàng vẫn thoáng lưu tâm nghe đối thoại của hai người, chỉ vì phụ thân nàng hơn năm mươi mà thân phận lại hết sức tôn quý lúc chuyện cùng thiếu niên kia, giọng điệu cử chỉ cũng có nửa phần trưởng bối cao nhìn xuống, ngược lại giống như ngang hàng với nhau.

      "Tên thế tử, lấy hai chữ ‘Thả Cuồng’, ngươi xem thế nào?" Tần Tĩnh đặt tên cho nhi tử mình lại hỏi thăm ý kiến thiếu niên quá mười bốn mười lăm tuổi, điều này mới khiến Vô Tà cảm thấy kinh ngạc.

      " Thả Cuồng?" Chỉ nghe trong miệng thiếu niên kia nhàng lặp lại hai chữ này, tiếp theo cười ra tiếng: "Dựa vào đâu là cuồng?"

      ràng có chút ý khẽ trào phúng nhưng cố tình lại để người ta nghe ra trong giọng điệu khiêu khích cùng ngạo mạn, cứ ôn hòa thản nhiên như vậy lại để cho ngươi ta cảm thấy bị trào phúng tới xấu hổ nhưng biết phát tác cơn tức ở đâu.

      Tần Tĩnh cũng bị nghẹn giống như Tần Vô Tà vừa rồi, cảm thấy nếu bản thân phát cáu vì lời là chuyện rất có đạo lý. Quả nhiên, Tần Tĩnh cũng giận ngược lại hết sức thành khẩn : "Thế tử nếu được công tử ban tên là phúc khí của ."

      Sau khi thiếu niên nghe xong trầm ngâm nửa khắc, cũng có lập tức trả lời, có từ chối cũng có tiếp nhận, lâu sau mới nghe được tiếng bút lướt giấy, ngay sau đó liền nghe được Tần Tĩnh lầm bầm nhớ hai chữ rồng bay phượng múa tờ giấy trắng này: "Vô Tà. . . . . . Vô Tà, Tần Vô Tà. . . . . . Đa tạ công tử ban tên."

      Vô Tà Vô Tà, đơn giản hai chữ Vô Tà, hình như thiếu niên kia chỉ tùy ý trong lúc tiện tay cho cái tên thôi nhưng chịu tiện tay viết hai chữ này, ở thời điểm Tần Tĩnh đọc lên hai chữ này trong thanh khó che giấu vui mừng chỉ đơn thuần là được ban tên. Chỉ là hành động ban tên đơn giản, trong lúc vô tình, hình như cũng ý nghĩa có thêm thu hoạch nào đó càng thêm đáng quý, nếu tại sao Tần Tĩnh lại kích động như thế?

      Trong lòng Tần Vô Tà nghi ngờ nhưng rốt cuộc thể lực cạn kiệt, đối thoại lúc sau cũng chỉ nghe nửa quên nửa, chỉ từ trong lời của hai người họ cũng biết đôi chút tình cảnh lúc này của mình cộng thêm nàng trời sinh tính tình cẩn thận, mấy ngày nay tuy phần lớn thời gian đều ngủ mê man nhưng những gì lọt vào tai, nàng đều lưu ý để trong lòng xâu lại thành chuỗi, hôm nay lại nghe hai người bọn họ đối thoại phen, Tần Vô Tà mới vừa bừng tỉnh hiểu ra nắm bắt đơn giản tình cảnh tại chút.

      Chẳng trách phụ thân nàng vừa mở miệng gọi nàng tiếng"thế tử", ra hôm nay là chỉ đứa trẻ còn trong tã lót nàng ngờ chỉ có thể lấy thân phận nam tử gặp người. Phụ thân Tần Tĩnh của nàng là Tĩnh vương Biện quốc, riêng hai chữ "Tĩnh vương" đơn giản, mặc dù tuổi Tĩnh vương cùng đương kim hoàng thượng Biện quốc Kiến đế tương tự, bên trong lại chênh lệch vai vế hoàn toàn. Bàn về vai vế Tần Vô Tà tương đối cao, cùng Kiến đế gần năm mươi tuổi xưng huynh gọi đệ cũng quá đáng.



      Chương 3 Lão cha sơ ý

      Editor: Dương


      Khi nghe hai chữ… Vô Tà, trong lòng Tần Vô Tà khẽ động, biết đây là định số sâu xa bên trong, hay tất cả chỉ đơn thuần là trùng hợp, thiên chân vô tà. . . . . . Đây là cái tên gửi gắm kỳ vọng rất cao, mà người thiếu niên khách quý được Tần Tĩnh tôn sùng đó là ai?

      Tuy nàng biết đời này, phụ vương mình là hoàng thân chính thống Biện quốc giàu có lớn nhất Trung Nguyên, thân phận địa vị cao có chút ngoài tưởng tượng của nàng, mấy ngày nay chỉ từ đôi ba câu của hạ nhân trong phủ, nàng cũng biết ngay cả đương kim thánh thượng Biện quốc – Kiến Đế cũng rất tôn trọng phụ vương. Chẳng lẽ với địa vị cao này phụ vương vẫn vừa lòng còn muốn tồn tại mưu đồ lớn hơn?

      Tần Vô Tà hoài nghi như vậy phải là có nguyên nhân, nàng tự nhiên ràng mình là nam hay nữ nhưng phụ vương lại công bố với bên ngoài vương phi sinh hạ thế tử. Coi như phụ vương hơn nửa đời người dưới gối cũng có con nối dõi cho đến khi già rồi vẫn là sinh ra nữ nhi, vì lừa mình dối người coi nàng làm như thân nam nhi, điều này giải thích cũng phải thể.

      Tần Vô Tà tự xưng là nhìn người chưa từng sai lầm, lần đầu nàng mở mắt cảm thấy phụ vương nàng mi phong sắc bén, hai mắt như ưng, mặc dù mái tóc có điểm bạc trắng nhưng uy nghiêm lúc còn trẻ cũng giảm. Người lừa dối tuyên bố nàng là thân nam nhi tuyệt đối phải vì lừa mình dối người càng phải là vì mặt mũi mà nhất định có tính toán khác.

      Hơn nữa. . . . . . Từ khi thiếu niên thần bí kia xuất ở trong thư phòng của phụ vương, Tần Vô Tà càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

      Giữa lúc Tần Vô Tà tiếp tục suy nghĩ, bỗng nhiên trong vương phủ có người lại bẩm báo, là thánh chỉ đến, Tĩnh Vương được lệnh tiến đến trước phủ tiếp chỉ, trong thư phòng lâu sau chỉ còn lại mình Tần Vô Tà.

      Phụ vương vội vàng rời , thiếu niên tóc đen như mây vẻ mặt tao nhã gì sánh kịp kia tự nhiên cũng đứng dậy, lúc tới cửa cặp mắt đen nhánh kia như có như liếc mắt nhìn sau tấm bình phong tựa như suy nghĩ cái gì nhưng ngay sau đó liền như việc gì thu hồi tầm mắt, khóe môi khẽ nâng lên giống như tất cả người bên cạnh đều có quan hệ với , mình thong thả ra ngoài sau Tần Tĩnh cũng có nhắc nhở trong phòng còn có bé cưng bị Tĩnh Vương sơ ý xem . . . . . .

      Thư phòng thể so với những địa phương khác, người khác ngay cả tới gần nơi này cũng dám nên Tần Tĩnh rồi, hạ nhân cũng tự nhiên thổi nến dập lò sửi, cả thư phòng lập tức lạnh như băng. Mà ngay cả Tĩnh Vương luôn ôm con trai nâng niu trong lòng bàn tay như bảo bối cũng quên còn có Tần Vô Tà bị quên ở nơi này, càng trông cậy vào những hạ nhân ngay cả mặt thế tử cũng chưa thấy qua kia. . . . . .

      Đợi lúc lâu cũng thấy có người tới nhận của rơi, Tần Vô Tà mới vô cùng buồn chán thở dài, suy nghĩ có nên hay phải khóc hai tiếng nhắc nhở người khác tồn tại của mình?

      Nhưng vào lúc này, thư phòng lâu có ai tới rốt cuộc có người đến. Người nọ gấp gáp chạy đến, vẻ mặt có chút nóng nảy cho đến khi nhìn thấy tiểu thế tử ầm ỹ náo loạn mở to đôi mắt hơi chút buồn phiền, lẻ loi nằm ở trong tã lót, nàng mới thở phào nhõm,vàng bế Tần Vô Tà lên: "Thế tử thứ tội, Dung Hề đến chậm, lại trễ chút, địa phương lạnh lẽo này nhất định khiến thế tử đông lạnh đến thể bị bệnh. . . . . ."

      Trắc phi thị thiếp trong phủ ít, theo lý thuyết vương phi "khó sanh" mà chết, Tần Tĩnh cũng giao Tần Vô Tà cho bà vú bên người vương phi hoặc đưa tới chỗ trắc phi nuôi dưỡng mới đúng. Chỉ là Tần Tĩnh làm người trời sinh tính đa nghi ai cũng tin được, vì thế Tần Vô Tà tới cõi đời này gần tháng cũng chưa từng thấy qua những trắc phi quý thiếp khác trong phủ.

      Tuy Dung Hề chỉ là nha đầu mười ba mười bốn tuổi nhưng hành động cử chỉ làm ra ngược lại có chút chững chạc lão luyện vượt qua tuổi tác. Nàng ấy đối đãi người ngoài chẳng hề nhiệt tình nhưng chuyện đồng ý lại làm cực kỳ nghiêm túc.Từ lúc nàng bắt đầu khôi phục chút sinh lực vẫn do Dung Hề chăm sóc, Tần Vô Tà cũng ghét chăm sóc của Dung Hề.

      Phụ vương nàng nếu có thời gian rảnh đích thân đến nhìn nàng, chỉ sợ vất vả mới sinh ra nhi tử xảy ra điều gì may. Nếu là phụ vương rảnh cũng lưu lại Dung Hề trông chừng nàng tấc cũng rời, tất cả thức ăn đồ dùng dành cho thế tử đều là Dung Hề tự mình phụ trách, xem ra Dung Hề rất được phụ vương tin tưởng.

      Trong lòng Tần Vô Tà có lời muốn nhưng lại nghĩ bộ dáng này của mình mở miệng chuyện rất thực tế nên chỉ có thể biến hóa tất cả nghi vấn thành vẻ tò mò lóe ra ở đáy mắt, chờ mong Dung Hề có thể xem hiểu tâm tư xem như vô cùng trí tuệ này.

      Nhìn thấy thế tử trong tã lót cũng hề giống trẻ mới sinh mà giống như nhận thức người, mở to cặp mắt đen nhánh nhìn mình, cặp mắt kia có lực lượng trầm tĩnh kỳ lạ. Dung Hề khỏi sững sờ dường như giống nhau xem hiểu, biết người đó là mình, theo bản năng : "Hai ngày sau là thế tử đầy tháng, thân phận ngài tôn quý, hoàng thượng muốn thể huynh đệ tình thâm nên yến tiệc được tổ chức ở trong cung, đích thân ngài ấy chúc mừng đầy tháng của thế tử gia ngài, thánh chỉ tới là vì tuyên việc này. Dung Hề thấy Vương Gia có mang thế tử theo bên người nghĩ là Vương Gia nhất định bỏ quên ở nơi này, vội vã đến tìm nên cũng nghe được nhiều. . . . . ."

      Tiệc đầy tháng của mình cũng phải do hoàng đế đích thân quan tâm, xem ra mặt mũi của Tĩnh vương thế tử vẫn còn lớn . . . . . . ra Tần Vô Tà đối với tiệc đầy tháng cũng có quá lớn hứng thú chỉ là nghĩ đến phụ thân mình và "hoàng huynh" cùng tuổi, Tần Vô Tà bỗng dưng cảm thấy trận rét lạnh, nhận thấy dù là huynh đệ ruột cũng có tình nghĩa thắm thiết như vậy, huống chi nàng và hoàng đế "huynh đệ" này vẫn là chẳng có chút quan hệ, vô duyên vô cớ gần gũi phải tặc cũng là giặc. . . . . .

      Bản thân tiệc đầy tháng này dường như có mùi vị của Hồng Môn yến?

      "Ngạch. . . . . ." để Tần Vô Tà suy nghĩ nhiều, Tĩnh vương gia lạnh nhạt nàng hơn nửa ngày suýt chút nữa cởi áo ra ngủ, cuối cùng nhớ lại bản thân còn có đứa con trai nên vội vã mặc quần áo chạy đến thư phòng, thấy Dung Hề ôm Tần Vô Tà, đứa này lại khóc nháo có bất kỳ kháng nghị cho thấy Tần Vô Tà rộng lượng tha thứ, Tần Tĩnh lập tức vì mình phạm vào tội lớn ngập trời cảm thấy vô cùng áy náy. Lúc này Tần Tĩnh nhận lấy vật cẩn thận bị bẻ thành hai mảnh, ngửi thấy mùi sữa thơm mềm mại người trẻ con lập tức hoàn toàn khác với Tĩnh vương gia uy nghiêm thường ngày, nét mặt già nua đỏ lên, gò má hồng hồng, vô cùng lung túng: "Phụ vương quên ngươi cũng may Dung Hề kịp thời đến, ngươi có bị đông cứng, là phụ vương đúng, phụ vương đúng. . . . . ."

      Tĩnh vương gia quanh năm chinh chiến sa trường múa đao lộng thương giết người như ngóe. Đối mặt với phụ thân giết người tàn nhẫn chớp mắt giờ phút này lại bộ dáng vụng về tâm ý nâng niu nàng trong lòng bàn tay sợ té, trong lòng Tần Vô Tà khỏi ấm áp. Nhưng trong lòng ấm là ấm, Tần Vô Tà bày ra khuôn mặt nhắn cố nén muốn dùng vẻ mặt khác thường này với phụ thân nàng, nếu như tiếp tục ôm như vậy nàng có thể trực tiếp nằm ngay đơ luôn rồi nhưng Tĩnh vương gia đắm chìm trong áy náy lâu thể tự thoát ra được hề phát giác, chút ý tứ nào muốn buông nàng ra, Tần Vô Tà nín hồi lâu, cuối cùng vô cùng bất đắc dĩ dùng cách vô sỉ nhất . . . . . .

      bên Dung Hề kêu lên: "A! Thế tử tiểu!"

      Tĩnh vương gia sững sờ còn chưa sám hối xong, Tĩnh vương gia ngoài năm mươi tuổi đối mặt với trẻ con đột nhiên tiểu lập tức tay chân trở nên luống cuống cuối cùng thể làm gì khác hơn là lưu luyến rời buông lỏng tay. . . . . .
      Last edited: 22/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :