Tiểu hồ ly và quốc vương - Lan Rùa (Sưu tầm) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Tác giả: Lan Rùa
      Thể loại: Cổ đại, trọng sinh, HE
      Số chương: 15
      Tình trạng: FULL
      Nguồn: Wattpad.com
      Giới thiệu:

      Năm bảy tuổi, nàng còn hai ngày nữa là thành tinh, vì nàng mất tiên đan mà mình luyện trong mười ba năm.​

      Năm hai mươi tuổi, nàng cứu sống .


      Năm hai mươi mốt tuổi, họ lại gặp nhau lần nữa.


      Duyên phận giữa nàng và , biết là lương duyên hay nghiệt duyên?


      P/S: Lan Rua's Story ~ Porcupine & Duck Family

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 1: Tiểu hồ ly xuống núi

      Tiếng suối trong vắt, róc rách vui nhộn chảy qua từng khe đá. Trăng cũng lên cao lắm, sáng lắm.

      Ở khe núi nọ, có con cáo xinh, đôi mắt màu tím, long lanh to tròn hơn cả đá Musgravite, đầy mê hoặc, bộ lông trắng muốt, mềm mịn tuyệt đẹp.

      Nếu gặp con trực tiếp con cáo đó, có lẽ người ta nghĩ, chắc là họ mơ, hoặc nhìn ngắm bức tranh do con người tưởng tượng ra, bởi vì nó, quá hoàn mĩ.

      Con cáo đó thuộc giống cáo Tiên Tộc, là giống cáo cao quý nhất.

      Cáo ngồi ngay ngắn phiến đá cẩm thạch lớn, nó tu luyện.

      Hôm nay là ngày thứ hai trăm bảy tư, của năm thứ chín ngàn chín trăm lẻ chín.

      Chỉ còn gần trăm ngày nữa, là tròn ngàn năm, nó thành công.

      Con cáo hí hửng lắm, nó hăng say rèn luyện.

      -"A Ngân, A Ngân..."

      Tiếng gọi từ đằng xa, A Ngân mở mắt, là A Linh tỷ tỷ, tỷ ấy là loài sóc quý, A Linh tu được hai ngàn năm, nhưng tỷ ấy giống nó, để được thành tinh, A Linh phải ăn thịt người.

      -"A Ngân, chơi ..."

      -"A Linh ơi muội phải tu luyện...muội còn ít ngày nữa thôi, rồi chúng ta tha hồ chơi..."

      A Linh bất mãn .

      -"Chẳng phải chín trăm chín chín năm là hóa phép thành người được rồi hay sao?"

      -"Nhưng bà phải đủ ngàn năm thân thể mới khỏe mạnh, nếu bây giờ rất nguy hiểm..."

      A Ngân phân vân.

      -"A Ngân ơi là A Ngân, bà A Ngân cẩn thận quá đó, nguy hiểm gì cả đâu, A Linh bảo vệ A Ngân, hôm nay Nguyệt quốc mở lễ hội pháo hoa, mười năm mới có lần, A Ngân phí lắm..."

      A Linh tiếp tục khơi gợi.

      -"Có đồ ăn ngon lắm, A Ngân ăn bao giờ chưa? Có thịt cừu, thịt lợn nhé, có cả bánh trung thu nhân lạp xưởng..."

      -"Muội ăn chay mà A Linh!"

      -"Ừ, còn có múa rối đó, còn có rất nhiều công tử đẹp trai, cùng A Linh , có A Ngân mất vui...năn nỉ đấy... về luyện tiếp, chỉ đêm thôi mà..."

      -"Bà A Ngân công chuyện rồi mà... ...bà biết đâu..."

      A Linh lèo nhèo mãi, A Ngân đành tặc lưỡi rời phiến đá cẩm thạch, để ngón trỏ lên trán, dịu dàng xoay người.

      Trong chốc lát, cả khu rừng bừng sáng.

      Chẳng thấy con cáo trắng nào nữa, chỉ thấy tiên nữ thướt tha xuất .

      -"A Ngân, A Ngân đẹp quá!"

      A Linh thốt lên, đây là lần đầu tiên A Ngân dùng phép thuật, trước đây nó cứ định để tới ngàn năm cơ, nó tiến tới dòng suối gần đó, tự ngắm mình, rồi lại đỏ bừng thẹn thùng.

      -"Bà cũng A Ngân đẹp..."

      A Linh cũng biến thành thiếu nữ, hai người vui vẻ dắt nhau chơi.

      Quang cảnh dưới núi là thích, A Ngân trợn tròn mắt hết lần này tới lần khác. lát, A Linh mới sực nhớ ra hai người có quần áo mặc, nó đành nhanh nhẹn biến thành sóc , chui vào tiểu kĩ viện gần đó, trộm hai bộ đồ.

      Hai tỷ muội háo hức lắm, lần đầu tiên A Ngân nhìn thấy đường phố, thấy con người, thấy xe ngựa, cái gì cũng mới mẻ cả.

      -"A Ngân thích ?"

      -"Thích lắm A Linh ạ! Cảm ơn tỷ..."

      -"Nhanh lên, bắn pháo hoa đó!"

      -"Dạ..."

      Những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo bước chân của hai , họ đẹp quá, chưa bao giờ thấy ai đẹp như họ.

    3. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 2: Quốc Vương Long quốc

      Long quốc là quốc gia lớn, và giàu mạnh nhất. Tất cả các quốc gia đều sợ bị Long quốc thôn tính.

      Tuy nhiên quốc vương của Long quốc nhiều đời nổi tiếng thương dân, bao giờ phát động chiến tranh ăn hiếp các nước . Các nước tất nhiên cũng muốn thân cận với Long quốc để làm chỗ dựa, vì vậy từ bao đời, luôn tìm cách liên minh.

      Cứ cách mười năm, quốc vương Long quốc có chuyến thăm các nước láng giềng, đây cũng là dịp tốt để các nước tranh thủ liên hôn, củng cố sức mạnh hoàng tộc.

      Hoàng Hậu của tiên đế trước là người của Nguyệt quốc, nay là Hoàng Thái Hậu, vì vậy đợt này Quốc Vương của Nguyệt quốc nuôi hi vọng có thể gả công chúa trưởng cho Quốc Vương Long quốc, có ủng hộ của Long quốc, việc thao túng các nước xung quanh là điều rất dễ dàng, cứ nghĩ tới ông ta lại cười thầm.

      Kế hoạch có vẻ rất thuận lợi, chỉ có điều Liên Hoa công chúa nghe đồn Quốc Vương Long quốc xấu xí vô cùng, vì vậy nhất mực từ chối. Quốc vương Nguyệt quốc phải đe dọa mãi, công chúa mới chịu diện kiến.

      Nàng ngờ rằng, Quốc Vương Long quốc hai mươi tuổi, những xấu, ngược lại cơ thể rất rắn chắn, khuôn mặt điển trai, cả người toát lên hào quang ngút trời.

      Cả buổi, nàng e thẹn mãi thôi.

      Tiếc là khác với tiên đế, vừa nhìn thấy Thái Hậu si mê, ép nàng về cung Tân Quốc Vương có vẻ hờ hững với nữ giới, thậm chí khi nghe gợi ý liên hôn, liền từ chối.

      Liên Hoa công chúa vì thế mà thấy ấm ức, nàng xinh đẹp ngời ngời, bao nhiêu nam nhân muốn nàng, cớ sao Quốc Vương Long quốc có thể làm nàng bẽ mặt?

      Nhưng cũng vì thế, nàng càng cảm thấy quyến rũ.

      Tiệc tan, Quốc Vương Long quốc tặng Nguyệt quốc chiếc cung ngọc lớn, rồi lịch thiệp từ biệt.

      Liên Hoa nỡ, vì thế nàng bám theo .

      Quốc Vương Long quốc vào xe ngựa hồi, lúc sau ra, còn thấy người đàn ông mặc áo cẩm bào uy tuấn nữa, mà chỉ đơn giản là người nông dân trong trang phục rách rưới bình thường. Liên Hoa nghe người hầu gọi là A Long, nàng há hốc, định đâu? Vi hành ư?

      Quả đúng là vi hành.

      Đôi mắt A Long sáng ngời, tới đâu, gặp cảnh ấm no, mỉm cười.

      Gặp người hành khất khổ sở, lắc đầu nao lòng, bố thí cho họ chút chút, dặn dò giữ ấm, dặn dò tìm vị quan này quan kia, xin chỉ điểm cách lập nghiệp, hoặc có thể qua Long quốc, xin lính.

      Gặp trẻ con, hỏi han tình hình học vấn.

      Gặp người già, lễ phép chào hỏi.

      Nguyệt quốc là quê ngoại của , cũng thương con dân Nguyệt quốc như Long quốc vậy.

      mua cái bánh dày, ăn ngon lành như chưa được ăn.

      Rồi dừng lại trước đám đông lớn, bên có hai vũ nữ múa hăng say, cả hai người đều rất đẹp, đặc biệt là người mặc áo trắng, trông nàng như tiên nữ vậy, cả đời , chưa bao giờ gặp nữ nhân đẹp đến thế.

      Ánh mắt của mỹ nữ đó, thực rất quen, cứ như là gặp ở đâu rồi?

      bần thần hồi lâu, cũng giống như bao nam nhân ở đây.

      Liên Hoa đằng sau, lộ vẻ mặt khó chịu. Cũng chỉ là vũ nữ, có gì mà sánh được với nàng, nếu nàng múa, chắc chắn tuyệt hơn nhiều.

      A Long dù sao cũng là Quốc Vương, như nam tử khác, sau đó vẫn bình tĩnh rời khỏi đám đông, tiếp tục nhiệm vụ của mình.

      Đến xẩm tối, A Long mới trở lại xe ngựa sang Hòa quốc, đây là quốc gia cuối cùng trong chuyến vi hành của .

      Đường , nếu vòng mất hai ngày, còn nếu qua rừng phía Nam nhanh hơn nhiều, chỉ đêm nhưng người ta đồn rừng đó có ma, chưa ai dám .

      Quốc Vương Long quốc vốn tin chuyện ma quỷ, vì vậy lệnh cho lính đường rừng.

      Họ canh giờ rất thuận lợi, tiếc là tới canh giờ thứ hai, có tiếng hú vang trời, con sói xám to lớn chặn xe ngựa, rồi xuất cả bầy sói.

      Chẳng mấy chốc, cả đàn sói xông tới, bọn chúng thi nhau hú thành dàn đồng ca chói tai.

      Ở lễ hội thả đèn hoa đăng, A Linh nghe thấy, sốt ruột thôi, vội vã kéo A Ngân đứng dậy.

      -"A Ngân, thôi muội..."

      -"Sao vậy tỷ?"

      -"Có lẽ A Mạnh có mồi rồi, ta phải tới đó kiếm chút đỉnh...công lực của ta mạnh hơn rất nhiều..."

      -"Tỷ, đừng làm hại con người."

      -"Muội thuộc Tiên Tộc, muội hiểu nỗi khổ của chúng ta đâu, mà A Mạnh chỉ gây khó dễ cho những người vào rừng tối thôi, những người trốn vào đó ắt là quang minh chính đại, là người xấu đó A Ngân à..."

      A Ngân chịu thua, hai người trốn vào góc vắng người rồi bay về chỗ A Mạnh.

      Lúc họ tới khoảng rừng nhuốm đầy máu tươi.

      Duy chỉ có người duy nhất, đối diện với cả đàn sói xám mà ta hề sợ hãi, vẫn dùng kiếm chiến đấu tới cùng.

      Nhưng sức người đâu thể bì lại sức sói?

      Huống chi lại là cả đàn sói.

      Kiếm của rơi.

      Người đàn ông đó yếu dần, yếu dần rồi bất tỉnh, ngay giờ phút A Mạnh định xông tới cắn vào cổ ta A Ngân lại nhìn thấy vầng hào quang sáng chói, nàng run lẩy bẩy.

      được rồi.

      A Mạnh, được rồi.

      Người đó là Quốc Vương, tam giới có luật, ma dám động vào Quốc Vương, vĩnh viễn đừng mong thành tinh.

      Thời điểm cấp bách, A Ngân chỉ kịp dùng thân mình che chắn cho người kia, cả hàm răng sắc nhọn của A Mạnh phập lên chiếc cổ trắng ngà của A Ngân, máu đỏ rỉ ra từng giọt, từng giọt.

      -"A Ngân, sao muội làm vậy...A Ngân..."

      A Mạnh thét lên đau đớn.

      -"Người đó...người đó...là Quốc Vương, đừng động vào ta..."

      A Ngân xong ngất lịm. A Mạnh hiểu ra vấn đề, lập tức ôm A Ngân quay trở về hang đá, A Linh mải hút máu mấy tên cận vệ, nhìn A Ngân cũng phát hoảng, vội vã chạy theo A Mạnh.

      Liên Hoa công chúa cùng người hầu nấp cạnh hang đá, chứng kiến màn, cả hai run lẩy bẩy, lúc trước vài tên lính xe ngựa của nàng sợ hãi mà tháo chạy về trước, chỉ có nàng vẫn liều mình cùng tỳ nữ ở lại, vì nàng tin có đủ sức mạnh, nhưng giờ mới biết, con người thể đối đầu với ma, quả là kinh động. Mãi lúc sau hoàng hồn, nàng mới thầm với tỳ nữ.

      Lấy hết sức can đảm, Liên Hoa ra lệnh tỳ nữ dùng dao đâm vào lưng mình nhát rồi chạy tới ôm Quốc Vương Long quốc.

      Nửa canh giờ sau, Quốc Vương Long quốc tỉnh, trước mặt là người con yếu ớt, khuôn mặt tái mét, tỳ nữ bên cạnh khóc lóc ngừng.

      -"Chàng tỉnh?"

      -"Là nàng cứu ta?"

      hỏi nghi hoặc.

      -"Đừng bận tâm..."

      -"Công chúa còn bận tâm, người suýt bị con sói đó ăn thịt mà...người xem lưng người ra nhiều máu quá..."

      Tỳ nữ khóc lóc lo lắng.

      Liên Hoa chỉ mỉm cười, nhìn lưng nàng, mặc dù được băng bó nhưng máu vẫn thấm qua rất nhiều, chắc chắn vết thương của nàng rất nặng.

      xé áo mình, bao bọc nàng, thầm.

      -"A Hoa, cả đời ta phụ nàng!"

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 3: Gặp lạiChuyện xảy ra, bà bà rất tức giận, A Mạnh và A Linh bị phạt xuống dưới chân núi trồng củ cải năm trăm ngày.

      Nhìn tiểu bảo bối quý, bà chỉ biết lắc đầu. Con bé này, đúng là có trái tim mềm như nước, gặp ai cũng giúp được. Hồ ly có chín mạng, bà bà mấy trăm vạn tuổi còn chưa mất mạng nào, nó mới hơn ngàn, mất hai mạng.

      Cũng may mà đưa về kịp thời, nếu chắc cũng chẳng kịp truyền lực, bà bà thở dài lắc đầu, tập trung chữa trị cho tiểu bảo bối.

      A Ngân sau ba ngày hồi sinh, mang vẻ mặt vô cùng ăn năn hối lỗi, cũng may bà bà thương, lần này chuyển cho cháu công lực khá mạnh, qua ba trăm ngày, tiểu hồ ly tu luyện thành tinh.

      Bà bà .

      -"A Ngân, bây giờ thành tinh rồi, cùng lên chỗ Sư Tổ với bà bà, chúng ta học hóa phép..."

      A Ngân phụng phịu.

      -"Bà bà, chẳng phải bà bà khi luyện thành tinh cho con xuống núi, làm bạn với loài người sao?"

      -"A Ngân ơi là A Ngân, hai lần xuống núi, đều gặp nạn cả hai, A Ngân chưa chán xuống núi à?"

      Tiểu hồ ly gì, nhưng đôi mắt tím lại mọng nước.

      Bà bà đành chịu thua, đưa cho bảo bối chiếc hộp ngọc, dặn dò.

      -"Thôi được, trong đây là sách về thế giới loài người, A Ngân phải đọc kĩ, mười ngày sau ta quay lại kiểm tra, nếu nắm chắc, ta cho con xuống núi..."

      Ánh mắt sáng rực rỡ hứng khởi.

      Nàng háo hức lắm, đọc rất nhanh, chỉ sau ba ngày, bảo bà bà chất vấn. A Ngân tư chất thông minh, bà bà cũng rất hãnh diện. Bà bà cho cháu cưng chiếc chuông , dặn dò.

      -"Công lực của con tại có thể đánh được sáu bảy trai tráng thành vấn đề, nhưng con lại biết phép thuật..."

      Bà bà thở dài.

      -"A Ngân, chi bằng cứ luyện được biến hình, nghe trăm dặm, thân thể kháng độc , rồi xuống núi vẫn chưa muộn."

      -"Nhưng con đợi được, con muốn chơi quá à, chơi về rồi luyện sau được bà bà, với lại cái chuông này, có phải con lắc bà bà tới giải cứu con ? Con vẫn có khả năng di chuyển nhanh mà, chỉ cần gặp nguy hiểm, con hứa ngay lập tức về động..."

      A Ngân năn nhỉ mãi, cuối cùng bà bà đành phải chịu thua, bà hóa phép cho tiểu hồ ly chiếc xe ngựa, váy áo đẹp và nhiều vàng bạc châu báu, dặn dò đủ thứ chuyện, sau đó mới yên tâm bay về Tiên Tộc.

      .....

      A Ngân đọc trong sách, Long quốc là quốc gia hưng thịnh nhất, vì vậy nàng muốn tới Long quốc trước.

      Năm ngoái tới Nguyệt quốc, thấy rất đẹp. Năm nay tới Long quốc, quả mới biết, Nguyệt quốc chưa là gì.

      Đường xá của Long quốc rất rộng rãi, người dân cũng đông đúc, bán rất nhiều đồ nhé. Nàng thích cái quạt hình con bướm, nàng thích xiên kẹo hồ lô, nàng thích bánh bao nhân rau cải, nàng thích khăn voan đỏ thắm...nàng thích, nàng thích, cái gì nàng cũng thích...

      A Ngân rất đẹp, chủ quán thường mải ngắm nàng mà quên cả tính tiền, cũng vì nàng đẹp, nên chỗ nào nàng mua là có rất nhiều người vây lại mua cùng, hàng hóa trở nên đắt khách.

      Vì vậy, chẳng mấy chốc, cả kinh thành truyền tai, nháo nhác đồn đại có vị tiểu thư đẹp như tiên nữ, phố xá vì thế mà đông vui nhộn nhịp hơn thường.

      Thế giới loài người khác với Tiên Tộc, có người tốt, ắt có người xấu, thấy A Ngân có tiền, có hai kẻ theo nàng mãi, lúc đầu chúng chỉ định trêu hoa ghẹo nguyệt, sau để ý A Ngân có rất nhiều bạc, lại chỉ là mỏng manh yếu đuối, nên càng ham, hai đứa cười với nhau gian xảo, hôm nay nhất định được mẻ lớn.

      Tiểu hồ ly biết, nhưng nàng vẫn thản nhiên chơi đùa.

      Đến xẩm tối, nàng mới rẽ vào ngõ vắng, định bụng hành động. Hai tên này, nếu thực là người xấu, nàng nhất định bắt về cho A Linh tẩm bổ. A Linh nhất định thích lắm đây.

      Hai người kia mắc mưu, tưởng kế hoạch thành công, bắt đầu lên trêu chọc A Ngân. Nàng thử van xin, cho chúng cơ hội hối lỗi, mà chúng lại quá to gan, tên dám giật dải lụa trắng.

      Mặt nàng biến sắc, bàn tay nắm chạy, những móng vuốt sắc lạnh dần dần nhú ra, chỉ giây thôi, cũng đủ làm bọn chúng tan xác.

      Tiếc thay, có người còn nhanh hơn cả A Ngân.

      nhát kiếm vung lên, cùng lúc giải quyết cả hai tên. Người đó bịt mặt, tuy rằng đội chiếc nón rách, nhưng thể nào che giấu được thân thể phi phàm của .

      Và, nàng lại nhìn thấy vầng hào quang sáng chói...là Quốc Vương.

      Chẳng thể nào? Là Quốc Vương sao lại ăn vận như vậy?

      Nàng nhanh nhẹn vượt lên phía trước, giật lấy chiếc nón, đồng thời nhìn sâu vào mắt .

      là ai, sao lại quen tới vậy?

      và vị Quốc Vương năm trước bị A Mạnh tấn công, có phải cùng người?

      Nàng dám chắc, cũng có thể nàng nghĩ nhiều, có bao nhiêu quốc gia, có bao nhiêu Quốc Vương, sao có thể trùng hợp?

      mạnh mẽ giật lấy chiếc nón từ tay nàng, nhưng nàng chịu buông, nghiêm giọng.

      -" nương, thỉnh tự trọng!"

      Giọng của , trầm ổn mê người, khiến tim nàng đập loạn, nhân lúc nào còn ngây người, giật lại được đồ của mình. toan bỏ nàng gọi với.

      -"Chàng là người phương nào?"

      -"Tại hạ thuộc Long quốc."

      rồi, nhanh như cắt biến mất.

      Nàng thẫn thờ hồi lâu, sau đó tim nàng ngày loạn, là nàng thích sao? Giống như A Linh thích A Mạnh? A Linh tim A Linh cũng như vậy khi ở bên A Mạnh mà?

      A Ngân chưa bao giờ trải qua cảm giác khó chịu, khó thở, vấn vương như vậy. Nàng quyết định bám theo , cũng may cáo là loài có chiếc mũi cực thính, chẳng mấy chốc nàng thấy dấu tích của . Nhưng A Ngân sợ làm phiền người ta, nàng chỉ dám thầm theo sau.

      -" nương, xin dừng chân!"

      -"Làm sao chàng biết?"

      A Ngân giật mình, quả là Quốc Vương, thân thủ cũng phi phàm hơn người thường, nàng di chuyển như mây bay, vậy mà vẫn nhận ra.

      -" nương muốn gì?"

      -"Ta...ta...muốn theo chàng...nơi này rất nguy hiểm, ta, ta bảo vệ chàng..."

      cười khẩy, má nàng hây hây đỏ, ngượng ngùng.

      Bỗng nhanh như cắt, châm kim từ phía lao về trúng con rắn xanh bám tà áo nàng.

      -" nương mau quay về, vừa rồi nếu tại hạ ra tay tính mạng của nương e gặp nguy kịch..."

      'Tính mạng của con rắn đó gặp nguy kịch mới đúng!' A Ngân nghĩ thầm, máu của cáo Tiên Tộc,ngoài có tác dụng với Quốc Vương, còn ai mà biết, là loại độc dược mạnh nhất!

      -"Nếu công tử cho là vậy, giờ nếu ta về mình, e là mạng cũng còn..."

      Nàng lém lỉnh vặn lại.

      -"Nhà nương ở đâu, ta đưa nương về..."

      -"Nhà ta ở xa lắm, nhà cũng chỉ có ta và bà bà, mà bà bà vắng rồi, rất lâu mới về, ta muốn ở mình!"

      -"Vậy ta đưa nương vào kinh thành, nơi đó sợ nguy hiểm!"

      Nàng biết, nếu dùng khinh công, chẳng mấy chốc tới nơi, rồi nàng được gặp nữa. A Ngân xịu mặt, thẳng thắn .

      -"Ta...ta thích chàng...cho ta theo ..."

      Người trước mặt ngẩn lát, đoạn, nghiêm nghị .

      -" nương thích ta? nương biết gì về ta? nương còn , có lẽ chưa hiểu đời, con người có thể thích rất nhiều người, nhưng tuyệt đối chỉ nên ở cùng người họ , giờ ta còn rất nhiều việc cần giải quyết, mong nương thông cảm..."

      A Ngân nghĩ ngợi ngẩn ngơ, nàng rút chiếc trâm, tùy ý đút vào tay , giọng nhàng.

      -"Cái gọi là thích, là đó, có lẽ ta biết ...thế này , cây trâm này, làm bằng đá tím thượng hạng, ta rất thích, chàng giữ lấy, chớ quên ta, khi nào nghĩ thấu, ta tìm chàng..."

      đoạn, nàng nhanh chóng quay người, phiền thêm khắc.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Chương 5: Năm đó là ai cho chàng tiên đan?

      -"Bà bà, tiểu mỹ nữ, trảm có chút đáng tiếc."

      giờ, thời điểm này, chỉ có Bình Vương gia dám lên tiếng.

      là đứa cháu được Thái Hoàng Thái Hậu cưng chiều nhất, nếu như Quốc Vương sát khí khó gần Bình Vương gia lại khiến cho người ta có thiện cảm bởi vẻ thư sinh nho nhã, đối với kẻ hay người dưới, đều hết mực chân thành.

      Bình Vương gia, thực ra cũng chính là Thái Tử tiền nhiệm của Long Quốc, là người xuất sắc nhất trong tám Hoàng Tử.

      Cùng lúc đó, Liễu Phi, chính là Thái Hậu tại, sinh cho Tiên Đế hoàng tử thứ chín. Lo lắng Tiên Đế vì sủng ái Liễu Phi mà thiên vị Cửu Hoàng Tử, Thái Hoàng Thái Hậu ngấm ngầm sai hạ nhân hàng ngày bỏ lượng độc trong thức ăn của người.

      Kế hoạch của Thái Hoàng, mấy năm đầu khá thành công. Mặc cho Thái Y tận lực chữa trị, mặc cho Tiên Đế sai người cầu cứu tứ phương, Cửu Hoàng Tử, đầu óc trì độn, da dẻ nhăn nheo, người đầy mụn nhọn, đứa trẻ bốn tuổi đáng ra phải hồng hào đáng đằng này lại xấu xí bốc mùi hôi hám.

      Cửu Hoàng Tử bảy tuổi, bảy năm cơ thể ngấm độc của Thái Hoàng, héo tàn lay lắt, mọi người đoán già đoán non, người chẳng thể sống qua đêm trăng rằm.

      Liễu Phi khóc cạn nước mắt, giây phút hạ nhân tới, đem nhi tử khỏi, tim nàng tưởng như ngừng đập.

      Tấm lụa đỏ vắt lên, tạ lỗi với gia tộc, tạ lỗi với Quốc Vương, dặn dò hoàng nhi đợi mình, nàng toan kết thúc sinh mệnh tại đây...

      -"Mẫu thân...mẫu thân..."

      Nàng nghe tiếng A Cửu gọi, lẽ nào nhanh tới vậy?

      Lẽ nào nàng và người cùng chỗ?

      -"Đợi mẫu thân với..."

      -"Mẫu thân, người mau xuống, người làm gì vậy, người đừng bỏ Cửu Cửu..."

      -"Mẫu thân, người đừng nghĩ dại..."

      -"A Cửu, ta nghĩ dại, ta theo con."

      -"Mẫu thân, vậy người mau xuống đây, mau xuống đây với con."

      Liễu phi như người mất thần trí, lao xuống ôm lấy hài nhi bé bỏng. Mãi sau nàng mới biết đó phải là mơ, cũng phải ở thế giới bên kia, hoàng nhi những còn sống, mà còn hồng hào khoẻ khoắn.

      Cửu Cửu kể, lúc người tưởng như chia lìa thế gian này, lại đột nhiên thấy ấm áp, cả cơ thể được con cáo bao bọc, lông của nó, mềm như tuyết trắng, ấm như lòng mẹ, nó có đôi mắt tím long lanh, nó truyền cho Cửu Cửu viên kẹo , Cửu Cửu ăn vào tự dưng thấy sinh khí dồi dào.

      Liên Phi cả người bàng hoàng, những điều hoàng nhi kể, nàng nửa tin nửa ngờ, là hoàng nhi bị lẩn thẩn, hay thực được truyền tiên đan từ hồ ly? Nàng nghĩ, nghĩ, rồi lại nghĩ nữa, việc đó chẳng quan trọng, quan trọng là bảo bối của nàng trở về.

      A Cửu từ đó thoát nạn, càng lớn càng khôi ngô, cường tráng, văn võ song toàn, mạnh mẽ quyết liệt, rất được Tiên Đế sủng ái. Rốt cuộc, người ngần ngại chuyển ngôi vị Thái Tử cho Hoàng Tử út.

      Đó là việc chưa từng có, bởi lẽ, từ trước tới nay, chỉ khi Thái Tử phạm tội mới bị phế truất, Bình Vương gia là ngoại lệ.

      Thái Hoàng Thái Hậu cố làm lớn chuyện, nhưng quần thần lúc đó ai về phe bà, căn bản, ai cũng khẳng định, Cửu Hoàng Tử có khí chất và trí tuệ khác người, có thể đưa Long Quốc lên tầm ới.

      Quả , từ ngày kế nhiệm, quốc gia ngày giàu mạnh.

      Nhưng càng vì thế, Thái Hậu, sủng phi của lại ngày càng kiêu căng, hống hách ngang ngược, Thái Hoàng Thái Hậu cực kì chướng mắt.

      -"Bà bà, con nghĩ bà bà nên bình tĩnh..."

      -"Bình nhi hôm nay lại cãi bà bà ư? Muốn làm phản sao?"

      Yến mỹ nhân khẽ cười, vị công tử này, quả cần vì nàng mà cầu xin. Ra tới pháp trường, chỉ cần lắc chiếc chuông trong tay, lập tức bà bà tới cứu nàng, kể cả bà bà cứu được, cùng lắm nàng mất thêm mạng nữa.

      -"Thái Hoàng, người giận quá nghĩ tới việc lớn rồi, tiểu nương này, ít ra cũng là người đẹp hiếm có, người nhìn lại mà xem, người có thể kiếm được mỹ nữ đẹp hơn nàng ấy ư?"

      -"Ta...đẹp cũng ích gì chứ?"

      Thái Hoàng giận dữ.

      -"Sao lại có ích? Bây giờ Quốc Vương sủng ái Hoa Quý Phi, coi nàng như ngọc quý, người lại nổi tiếng sắt đá, với chỉ đêm, làm sao có thể động lòng...lỗi cũng phải tại tiểu mỹ nhân..."

      -"..."

      -"Chi bằng giữ nàng lại, dạy dỗ dần dần, mà cần dạy dỗ, hoàng nhi nghĩ, Quốc Vương giờ mê muội, nhưng tới ngày, rồi người cũng nhận ra bộ mặt "thiện lương" của Quý Phi, lúc đó, Yến mỹ nhân, hoàng nhi tin nàng có cơ hội..."

      -"Quốc Vương sủng nàng ta như vậy, ngay cả tháng trước nàng ta nhẫn tâm giết bảy cung nữ, người vẫn bênh nàng, Bình nhi, giả định của con, có phải quá ảo tưởng?"

      -"Bà bà, bàn cờ này, chúng ta được vội..."

      Đoạn, Bình Vương gia thầm gì đó với Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ thấy bà mỉm cười, A Ngân cuối cùng những bị chém, mà ngược lại còn được ban vải vóc trang sức lộng lẫy.

      Thái Hoàng sai người đốt cháy tẩm cung của nàng, rồi lấy cớ tại chưa chuẩn bị kịp, sắp xếp nàng ở tẩm cung hơn, nhưng lại rất gần với đại điện của Quốc Vương.

      Hàng ngày, nàng được dạy dỗ đủ thứ, Thái Hoàng còn mời cả danh kĩ nổi tiếng phương Bắc tới chỉ bảo, A Ngân học rất nhanh, nhưng nàng cũng là đối phó, nàng muốn có được trái tim của Quốc Vương bằng cách đó.

      Âu cũng là nghĩ xa, Quốc Vương chủ yếu nghỉ tại tẩm cung của Hoa Phi, các phi tần khác thi thoảng được nghênh giá, riêng chỗ A Ngân, gần trong gang tấc, nhưng người lại chưa bao giờ thèm đặt chân tới.

      Nàng nhớ .

      Tình cảm, dại khờ.

      Dẫu cho yên người khác, dẫu cho sỉ nhục nàng, nàng vẫn thổn thức mỗi khi lén lút nhìn trộm .

      Nàng dùng những khả năng còn sót lại của hồ ly, hàng ngày như mây bay, nấp sau tấm rèm ấy.

      Bộ dạng phê tấu chương, tuấn.

      ngủ, cũng tuấn.

      Ngay cả khi ngọt ngào chiều Hoa Quý Phi, bậc đế vương sao có thể chung tình tới vậy? Nàng lại càng cảm thấy ngưỡng mộ, cảm thấy tim mình rung động vì , nhiều hơn.

      ...

      Ngày qua ngày, cứ như vậy mà trôi qua, bình dị, lặng lẽ...

      Cho tới hôm, sóng gió ùa tới hậu cung, Hoa Quý Phi trúng độc, Thái Y mọi nơi đổ về, ba ngày ba đêm, nàng ấy vẫn chưa tỉnh.

      Quốc Vương cực kì phẫn nộ, tuyên bố quyết nương tay với kẻ nào to gan.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :