1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu Béo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Last edited: 13/10/19

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Chương 1: Tiểu Béo Và Cao Dật Phong


      Tiểu Béo tên họ là Hình Tuyết, biệt danh “Tiểu Béo” là do Cao Dật Phong đặt cho , đương nhiên đối với xem như là xưng hô thân thiết. Nhưng dù thế nào, bởi vì Tiểu Béo là từ hình ảnh mũm mĩm sống động dễ nhớ, bởi vậy nhanh chóng lan rộng giữa các bạn học, từ tiểu học đến sơ trung lại đến trung học, chưa từng ngoại lệ. Đương nhiên, nó cũng là hồn tan như người nào đó —— Cao Dật Phong lại là bạn học cùng lớp với mười năm, thế cho nên khi đối mặt với Cao Dật Phong mười bảy tuổi, thường xuyên nhớ tới bộ dáng nhếch nhác hồi của khi lăn lộn đất đánh nhau với người khác, còn có trốn học chơi bùn, lúc tan học ngay cả mẹ cũng nhận ra


      Ngừng lại, tội lỗi quá, tại Cao Dật Phong người ta chính là chàng đẹp trai phong vân toàn trường, mỗi ngày đều có nữ sinh nhìn si mê chảy nước miếng, quá khứ hay ho này thể nhắc tới.


      Thế nhưng, vừa nghĩ đến mình biết quá khứ của Cao Dật Phong, Tiểu Béo luôn mơ hồ có cảm giác hưng phấn và thoả mãn, chỉ vào lúc này mới có thể cảm thấy bản thân mình đặc biệt với Cao Dật Phong, theo mức độ nào đó mà , hai người bọn họ xem như thanh mai trúc mã.


      Thanh mai trúc mã, tưởng tượng đến từ này, Tiểu Béo liền cảm thấy hai má nóng lên. thích Cao Dật Phong, vượt qua cái thích của tình bạn, về phần bắt đầu từ lúc nào, cũng ràng. Đây là bí mật chôn trong đáy lòng , nhưng bi kịch chính là, bí mật này bị ít người biết được. Mẹ biết, bạn bè của biết, bạn cùng bàn cũng biết, ngay cả chủ nhiệm lớp…hình như cũng biết luôn…


      May mắn may mắn, Cao Dật Phong biết. Tiểu Béo thả lỏng thở phào nhõm, trộm nhìn về phía Cao Dật Phong. giảng bài ột bạn học, để lại sườn mặt hoàn mỹ cho Tiểu Béo, đường nét rệt, mũi cao thẳng, lông mày như mực tàu hơi nhướng lên, ánh mắt thông minh, nhưng hơi lộ ra vẻ sắc bén. thực tế, Tiểu Béo cũng biết làm sao thưởng thức ngũ quan của người, thế nào nhìn là đẹp, thế nào lại là nhìn đẹp, nhưng tổ hợp ngũ quan của Cao Dật Phong khiến cảm thấy hết sức đẹp trai, mỗi khi nhìn thấy đều làm cho người ta tim đập thình thịch. Ngay từ đầu cho rằng mình biết tình nhân trong mắt như Tây Thi, sau đó lại thấy ánh mắt của những nữ sinh khác nhìn , liền nhõm, hoàn hảo, khá giống những người khác, chứng minh bản thân rất bình thường.


      Tốc độ chuyện của Cao Dật Phong rất nhanh, đối phương hiển nhiên nghe hiểu, vẻ mặt mờ mịt. Tiểu Béo ăn có mà lắc đầu cảm thán: chàng đẹp trai, cậu cho rằng người khác đều thông minh giống như cậu sao? Như người bình thường có được hay !


      Cao Dật Phong đột nhiên giương mắt nhìn về phía Tiểu Béo, trở tay kịp, cuống quýt giơ sách lên che mặt, nhưng lại cảm thấy quyển sách này hoàn toàn có tác dụng, ánh mắt của Cao Dật Phong dường như có năng lực xuyên qua từng trang sách, trực tiếp chiếu vào ra nguyên hình. Tiểu Béo khẩn trương đến trợn trắng mắt, chàng đẹp trai, lực sát thương của cậu quá lớn!


      Ánh mắt của Cao Dật Phong dừng ở tay Tiểu Béo giây, cong khoé miệng nở nụ cười khó có thể nhìn ra.


      Trong giờ tự học, Tiểu Béo nhận được tin nhắn của Cao Dật Phong, chỉ có dấu chấm hỏi. Người này gửi tin nhắn đến đều là lời ít ý nhiều, có đôi khi đơn giản đến mức Tiểu Béo phải lãng phí số lượng lớn tế bào não để đoán muốn biểu đạt cái gì. Vẫn là câu kia, cậu cho là người khác đều thông minh như cậu sao!


      Hiếm thấy lần này Tiểu Béo từ dấu chấm câu đơn giản kia đọc hiểu ý tứ của Cao Dật Phong, nhưng quyết định giả ngốc, cái này trái lại rất thành thạo, dùng lời của Cao Dật Phong chính là, đủ ngốc nghếch, bản chất diễn xuất tự nhiên tuyệt đối có áp lực.


      Vì thế Tiểu Béo trả lời: bữa tối tớ muốn ăn thịt kho tàu.


      Câu trả lời lạc đề này hiển nhiên là sang chuyện khác, Cao Dật Phong vạch trần , mà theo lời của mà trả lời: bữa tối sao? Quả nhiên khẩu vị nặng .= =.


      Tiểu Béo: biệt danh của tớ phải là hư danh.


      Cao Dật Phong: thực ra, cậu mập.


      Tiểu Béo cầm di động hơi run rẩy, lời này có ý gì? Chỉ là an ủi sao? Tiểu Béo gõ đầu, định thần lại, sau đó từ câu trần thuật đơn giản này phát chút giọng điệu mờ ám, quả nhiên là suy nghĩ quá nhiều.


      Khinh bỉ mình phen, Tiểu Béo trả lời: trợn mắt dối dễ dàng, cảm ơn cậu an ủi tớ .^_^.


      Cao Dật Phong: cậu chỉ là có chút hùng tráng.


      Tiểu Béo: …..


      biết thằng nhóc này giữ được lời gì hay. Điều khiến người ta giận sôi lên chính là, có thể tìm được từ chính xác lại đồng thời khiến người ta nghẹn lời để đả kích bạn, ví dụ như —— hùng tráng!


      Tiểu Béo thể thừa nhận, đối lập với nữ sinh bình thường, quả “hùng tráng” chút. Béo của phải đến từ mỡ thừa, mà là cơ thể rắn chắc khoẻ mạnh mang đến cảm giác mượt mà, hơn nữa chiều ột mét sáu tám, đứng ở giữa đám nữ sinh luôn khiến người ta có áp lực.


      Bởi vậy, tóm lại, Tiểu Béo hề bất mãn với dáng người của mình, chỉ ai oán sao mình lại sinh ra vào đời Đường.


      Lúc tan học, hai người cùng nhau đẩy xe đạp ra ngoài, Cao Dật Phong giống như khối hình người nam châm thu hút ánh mắt của các nữ sinh đường, trong lòng Tiểu Béo vừa vui vẻ vừa đau buồn, ở ngoài mặt lại làm bộ như rất bình tĩnh mà trêu ghẹo : “Ôi chao, sức hấp dẫn quá lớn cũng làm người khác lo âu.”


      Cao Dật Phong đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Tiểu Béo chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc.


      Bị người mình thích nhìn chằm chằm như vậy, cả người Tiểu Béo dễ chịu, chột dạ sờ ót, “Sao ? Xe hỏng à?”


      , tớ cứ tò mò, đối với những người có sức hấp dẫn lớn như vậy, cậu bày tỏ chút nào à?”


      Trái tim Tiểu Béo trùng xuống, chẳng lẽ phát cái gì? khẩn trương nhìn Cao Dật Phong, nuốt nước miếng, lại vẫn gì.


      Cao Dật Phong có chút dở khóc dở cười, “Này, tớ chỉ đùa chút thôi, có thể đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tớ ? Tớ biết cậu muốn ăn thịt kho tàu!”


      Tiểu Béo nhàng thở ra, quả nhiên vẫn là mình quá nhạy cảm, Cao Dật Phong người này nếu lung tung ngày nào ngay cả ngủ cậu ta cũng yên.


      Bởi vì thần kinh quá thả lỏng, Tiểu Béo nhất thời sơ suất, thuận miệng : “Thực ra…” Vừa mới hai chữ này, đột nhiên hoảng sợ, đem câu kế tiếp muốn thốt ra nuốt trở về.


      Cao Dật Phong hề muốn buông tha cho , “Thực ra cái gì? Thực ra cậu thèm thuồng tớ lâu, đúng hay ?”


      Quả có ý tưởng, nhưng còn chưa đến nỗi thèm thuồng mà… Mồ hôi, cái gì và cái gì chứ, Tiểu Béo gãi đầu, kéo suy nghĩ trở về, vẻ mặt bí hiểm, “Thực ra, tụi mình quá quen thuộc, tớ có cách nào xuống tay.”


      Cao Dật Phong cười vui vẻ, “Tớ cũng biết xuống tay thế nào.”


      “Cao Dật Phong thích Hình Tuyết” đây là kết luận được Tiểu Béo chứng minh nhiều lần, bởi vậy hôm nay lại đưa ra kết luận này nữa, nhưng nó vẫn chưa khiến Tiểu Béo cảm thấy chán nản, ngược lại thấy bình tĩnh hơn. Trong ý thức của , mặc dù mỗi ngày ở cùng với Cao Dật Phong, nhưng khoảng cách giữa bọn họ vẫn rất xa xôi, Cao Dật Phong có chỉ số thông minh cao, dáng dấp đẹp trai, phẩm chất tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng có chút gian trá và lời độc ác gần như hoàn mỹ, so với Tiểu Béo mờ nhạt hơn nhiều, từ người mình gần như tìm thấy ưu điểm ra hồn.


      Từ trước đến nay chờ mong thái độ của Cao Dật Phong, đương nhiên cũng cảm thấy thất vọng. Buổi tối, Tiểu Béo thấy thoả mãn vì được ăn thịt kho tàu ngày đêm mong nhớ, lại vô tâm mà cùng làm bài với Cao Dật Phong. Nhưng dường như có chồng chất tâm , nhìn chằm chằm đề ôn tập ở trước mắt mà ngẩn người suốt, cuối cùng đẩy bài ôn tập đến trước mặt Tiểu Béo, “Cậu làm giúp tớ .”


      Sau khi Tiểu Béo trải qua mười năm làm nô dịch của Cao Dật Phong, cúi đầu nhẫn nhục, hoàn toàn chăm chỉ làm bài cho , đương nhiên, thành tích lý hoá của , toàn bộ đặt người Cao Dật Phong.


      Tiểu Béo vừa sao chép đáp án vào bài tập của Cao Dật Phong vừa hỏi: “Cậu sao thế?”


      Cao Dật Phong buồn bực đáp: “ cậu cũng hiểu.”


      Tiểu Béo : “ chút .”


      Cao Dật Phong lười biếng có lệ: “Sắp thi cấp ba, áp lực rất lớn.”


      Tiểu Béo: “Cậu vẫn cho rằng tớ quá ngốc, ngay cả điều này cũng hiểu sao?”


      Cao Dật Phong: “Cậu…ngốc nghếch!”


      Tiểu Béo: “…”

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Chương 2: Mâu Thuẫn


      Sắp thi cuối kỳ, vì để chuẩn bị vào năm cuối, các học sinh lớp 11 đều khẩn trương bận bịu, đương nhiên trong đó bao gồm Cao Dật Phong. Có số người chỉ số thông minh quá dư, cần tốn sức lực gì mà cũng có thể thi được thành tích tốt, đối với học sinh như vậy, rất nhiều giáo viên chẳng muốn quản, muốn quản cũng được, hy vọng duy nhất của bọn họ chính là những học sinh giỏi này đừng làm hư những học sinh khác.


      Lúc này Cao Dật Phong chơi bóng trong giờ tự học thể thao, có chàng giỏi tìm cơ hội muốn giới thiệu bạn cho Cao Dật Phong, cầm bóng rổ, thở từng hơi, cười : “Ý tốt của cậu tớ xin nhận, nhưng mà tớ có bà xã.”


      Dù sao Cao Dật Phong cũng coi như là ngôi sao, bởi vậy chuyện này lan truyền ra ngoài với tốc độ kinh người, mặc dù sắp đến kỳ kiểm tra nhưng tin đồn vẫn nhiệt tình giảm, hơn nữa mọi người cùng hợp sức hợp lòng suy đoán, nữ sinh kia cũng bị mọi người đào bới ra, nữ sinh mũm mĩm nhất trong lớp vinh dự trở thành bạn tin đồn của Cao Dật Phong.


      Nữ sinh này tên là Lý Hoan Hoan, chính cũng hiểu, tuy rằng rất chờ mong có chút liên quan với Cao Dật Phong, nhưng thực tế… có a! Lý Hoan Hoan thành giải thích với mọi người, càng bôi càng đen.


      Ngày hôm sau, Tiểu Béo cũng nghe chuyện này.


      Khi gương mặt của Đồng Trác vừa tiếc nuối lại hưng phấn mà kể lại “chuyện của Cao Dật Phong và Lý Hoan Hoan thể ”, phản ứng đầu tiên của Tiểu Béo là chẳng có phản ứng gì.


      Cao Dật Phong có bạn , sao lại biết?


      Trong lòng Tiểu Béo biết có mùi vị gì, chỉ là ghen tị, mà càng…thất vọng hơn. và Cao Dật Phong như thế nào, coi như là bạn bè, chuyện bạn thế này, vì sao với người bạn này chứ? Là tin ? Hay là quan hệ của bọn họ kỳ vốn tốt như tưởng tượng? Từ trước đến nay là tự mình đa tình?


      Càng nghĩ càng khó chịu, sắc mặt của Tiểu Béo cũng ngày càng khó coi. Đồng Trác tưởng rằng buồn vì Cao Dật Phong thích , nên có lòng tốt an ủi hồi lâu, Tiểu Béo muốn lãng phí thời gian ôn tập của Đồng Trác, cho nên dứt khoát xin nghỉ ốm về nhà. giáo lo lắng về nhà mình, đúng lúc Cao Dật Phong xung phong nhận việc đưa về nhà.


      Cao Dật Phong hiển nhiên biết ràng tin đồn lan nhanh với mức độ thay đổi chóng mặt, cho nên lúc này còn chưa biết mình trở thành nhân vật chính của tin tức nào đó, lại càng hiểu mình và Lý Hoan Hoan có chuyện gì thể , đương nhiên, cũng biết tâm tình lúc này của Tiểu Béo, cho rằng có áp lực lớn vì sắp đến kỳ thi.


      Dọc đường , Cao Dật Phong dùng toàn bộ bản lĩnh để chọc cười Tiểu Béo, nếu là thường ngày, sớm chịu được, cười đến mức khi ngồi xe vẫn chưa cười xong, nhưng hôm nay Tiểu Béo vẫn đưa ra khuôn mặt bình tĩnh, cười cũng .


      Cao Dật Phong hơi sốt ruột, “Rốt cuộc cậu sao thế?”


      Tiểu Béo nhìn chớp mắt, “ có việc gì.”


      Cao Dật Phong: “Tiểu Béo, chúng ta phải là bạn bè sao?”


      “Khó .”


      “…”


      Cao Dật Phong vì câu “Khó ” của Tiểu Béo mà buồn rầu, thái độ đột nhiên thay đổi của nàng ngốc kia làm cho mò ra đầu mối, suy nghĩ về vấn đề này khi ở trường thi, Tiểu Béo rốt cuộc làm sao vậy? là người rất coi trọng nghĩa khí, đến mức dễ dàng ra phải bạn bè, trừ phi, trừ phi…


      Cao Dật Phong gần như muốn vỗ bàn cười to, nhất định là Tiểu Béo sinh ra ý tưởng gì đó vượt qua tình bạn với , nhất định là như vậy! Ha ha ha, Tiểu Béo, đây quyết định theo em, ngàn vạn lần đừng khách sáo với


      Giáo viên tại trường thi nhìn thấy Cao Dật Phong cười ngây ngô mà thầm lắc đầu, nghĩ thầm đề thi lần này nhất định rất biến thái.


      Tiểu Béo vẫn phớt lờ Cao Dật Phong, hai người thi cùng trường thi, nhưng mà Lý Hoan Hoan và Cao Dật Phong lại thi cùng nơi, trường thi F đăng thành tích, Cao Dật Phong vĩnh viễn đứng đầu, từ góc độ này mà nhìn, là Lý Hoan Hoan đúng là xứng đôi.


      Tiểu Béo cảm thấy Cao Dật Phong hẳn là cần mình, con người như vậy thiếu bạn bè, hơn nữa hai người bọn họ rốt cuộc có phải là bạn bè , hừ hừ.


      Huống chi, tại người ta thăng quan tiến chức thuận lợi mà ôm mỹ nhân về!


      Bởi vậy khi Tiểu Béo đau buồn ghen tị, tâm trạng phức tạp vừa lúc trông thấy Cao Dật Phong, phản ứng đầu tiên của là xoay người bỏ . Chỉ còn môn tiếng , cũng muốn vì mà phá hỏng tâm trạng, mặc dù tâm trạng của bị phá hỏng rồi.


      “Này, Tiểu Béo.” Cao Dật Phong gọi lại.


      “Đừng gọi tớ là Tiểu Béo.”


      “À, tiểu mỹ nữ!”


      “…”


      Tiểu Béo cầm hộp đựng cơm, kiên nhẫn, “Tớ muốn ăn cơm, cậu có chuyện gì?”


      “Tớ có chuyện muốn .”


      phải cậu sao?”


      Cao Dật Phong gì, kéo Tiểu Béo đến chỗ náu, nhìn chằm chằm Tiểu Béo ngoắc , cố gắng dùng ánh mắt sắc bén của mình ép người.


      Tiểu Béo khẩn trương, biết rốt cuộc muốn cái gì.


      “Tiểu mỹ nữ.”


      “…Hay là gọi Tiểu Béo .”


      “Tiểu Béo.”


      “Uhm?”


      “Cậu thích tớ.”


      “!!!”


      Tiểu Béo biết từ đâu mà nhìn ra, ràng che giấu rất tốt. Mặc dù Cao Dật Phong ra , nhưng theo bản năng mà thốt ra: “Cậu bậy!”


      ?” Cao Dật Phong nghiêng đầu nhìn , “ vì sao cậu muốn làm bạn của tớ? Có phải muốn bồi dưỡng quan hệ về phương diện khác hay , ví dụ như…uhm, người ?” Cao Dật Phong nắm chặt quả đấm, trong lòng hô to nhiều lần: “phải” , đồ ngốc! muốn chuyện, gật đầu cũng được…


      Tiểu Béo đột nhiên có cảm giác còn chỗ che giấu, giữa hai người trầm mặc hồi. Nhưng nhanh chóng phát , sở dĩ Cao Dật Phong vậy là vì sinh ra hiểu lầm đối với lời và việc làm của , mà nhìn ra gì. Bởi vậy lại có chút lo lắng, tăng thêm can đảm nâng cằm : “Tế bào não của cậu nhiều quá có chỗ dùng sao? Suy nghĩ lung tung gì đó? Sao tớ lại nhìn trúng cậu? Tớ trốn cậu còn kịp đó!” Được rồi, câu cuối cùng miễn cưỡng là .


      Cao Dật Phong kinh ngạc, “Cậu… ?”


      Tiểu Béo kiên định gật đầu, “ .”


      “Vì sao?”


      “Ơ,” Tiểu Béo ra vẻ nặng nề mà lắc đầu, “Tớ cảm thấy cậu chưa phải là người bạn tốt, về phương diện cụ thể nào tốt, tự cậu về suy nghĩ lại .” xong xoay người bỏ , xa mới phát , trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, chân còn hơi phát run.

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Chương 3: Khụ


      “Suy nghĩ lại” của Cao Dật Phong khiến Tiểu Béo bất ngờ.


      Ra khỏi trường thi, có chút thoải mái, dù sao cũng giỏi tiếng , điểm khoa học tự nhiên đáng thương kia chỉ trông cậy vào tiếng để bù vào thôi. Mới vừa trở lại lớp học, chủ nhiệm lớp hấp tấp tới, vừa thấy Tiểu Béo liền hỏi: “Hình Tuyết, em có biết Cao Dật Phong ở đâu ?”


      “Ơ, em và cậu ấy thi chung trường…”


      biết, nhưng mà em ấy đến thi.”


      Tiểu Béo cảm thấy như bị gõ gậy đầu, bực bội , “Cậu ấy sao vậy ạ?”


      lắm, di động ai tiếp. lo em ấy xảy ra chuyện gì, nếu tìm được, chỉ có thể liên lạc với phụ huynh của em ấy.”


      Vừa nghe đến phụ huynh, Tiểu Béo khỏi rùng mình. Bố của Cao Dật Phong tính tình nóng nảy, từ trước đến nay dạy dỗ con trai đều dùng bạo lực để giải quyết. Tiểu Béo vội vàng ngăn lại, “ Vương, để em giúp tìm trước, nếu lại tìm thấy hẵng cho gia đình của cậu ấy.”


      tiếng nữa thôi.”


      “Vâng ạ.”


      giáo rồi, Tiểu Béo gọi cho di động của Cao Dật Phong, mới vang hai tiếng tiếp máy, trong di động truyền đến tiếng say khướt, “A lô?”


      “Cao Dật Phong, cậu uống rượu hả?”


      “A lô? Tiểu Béo?”


      “Ừ, là tớ, cậu ở đâu?”


      “Tớ biết.”


      “…”


      Cao Dật Phong ở trong quán bar hẻo lánh. nằm sấp bàn, nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mắt, cười dịu dàng, ánh mắt mê ly.


      Tiểu Béo vừa vào cửa thấy , trái tim của như bị điện giật cái, từ từ tới.


      Làm gì chứ, Tiểu Béo với chính mình, làm gì mà quá tích cực thế. Trong tình bạn hơn mười năm của và Cao Dật Phong, cho dù có chuyện, , đương nhiên có lý do thể , biết, có nghĩa là tin. Ngoại trừ chúc phúc còn có thể gì? Giận hờn cũng chẳng tới đâu…


      Khinh bỉ mình hồi, Tiểu Béo qua. Cao Dật Phong híp mắt cười với , thấp giọng gọi “Tiểu Béo” nhiều lần.


      Đối với thanh của Cao Dật Phong, sức chống cự của Tiểu Béo là số , tiếng trầm thấp trong trẻo này sau khi cố ý hạ thấp lại có ma lực hồn xiêu phách tán, Tiểu Béo uống rượu, nhưng cảm thấy mình cũng say.


      Tiểu Béo qua nhàng đẩy cái, “Cao Dật Phong, chúng ta thôi.”


      Cao Dật Phong mượn rượu làm càn, ngoan ngoãn đứng lên, tuỳ ý để Tiểu Béo dìu , khi hai người muốn rời , người phục vụ vui, “Tính tiền…”


      Tiểu Béo cười xin lỗi, ban nãy toàn bộ chú ý của đều đặt người Cao Dật Phong. vừa định hỏi bao nhiêu tiền, Cao Dật Phong lại rất có khí phách mà đặt ví tiền quầy bar, “Tự lấy .”


      Tiểu Béo dở khóc dở cười lấy tiền trong ví đưa cho người phục vụ, sau đó nhét ví vào trong túi quần của Cao Dật Phong, tay còn chưa rút ra, Cao Dật Phong lại đè tay , cười đến xinh đẹp, “Đừng sờ loạn!”


      Tiểu Béo, “…” Vốn có tâm tư này, nhưng ngài đè cái như vậy, tôi sờ cũng được…


      Cao Dật Phong say rượu là chuyện hài, tửu lượng của rất tốt, uống rượu dễ say, Tiểu Béo biết lần này uống bao nhiêu, cũng biết còn lại mấy phần lý trí, chìa ngón tay ra thử , “Đây là mấy?”


      Cao Dật Phong cười cười, trả lời mà lại nắm tay . Tiểu Béo rút ra nhưng được, sức lực của rất lớn. Có lẽ là vì uống nhiều, lòng bàn tay của nóng, vì vậy gương mặt của Tiểu Béo cũng bắt đầu nóng theo.


      Hai người nắm tay nhau đường mà có đích đến. Tiểu Béo rất may mắn Cao Dật Phong uống đến nỗi hai chân mềm nhũn ra, bằng biết làm sao đưa về. Cao Dật Phong chỉ uống đến mức đầu óc ràng, nắm tay Tiểu Béo càm ràm lẩm bẩm, Tiểu Béo cũng ừ hử trả lời, hận thể nhét vào trong túi rồi nhanh chóng cõng trở về.


      Cao Dật Phong đột nhiên dừng lại, nhìn Tiểu Béo cách nghiêm túc, “Tiểu Béo, tớ xin lỗi.”


      “Ơ?”


      Cao Dật Phong: “Tớ làm rất nhiều chuyện tốt đối với cậu.”


      “Ví dụ như?”


      “Tớ phải người bạn tốt.”


      Tiểu Béo áy náy, “ phải, hôm đó tớ chỉ đùa thôi, cậu, cậu đừng tưởng .”


      sao?”


      “Người nên xin lỗi là tớ, tớ quá nhen.”


      “Tiểu Béo.”


      “Hở?”


      Cao Dật Phong thào gọi Tiểu Béo, đột nhiên kéo vào trong ngực, nhàng ôm ấy.


      Động tác này bất ngờ và mạnh mẽ, Tiểu Béo kịp phản ứng rơi vào trong lồng ngực của Cao Dật Phong. Chỉ là cái ôm, lại cảm thấy mình như bị vây quanh, trong ngực của , bờ vai của , cánh tay của …hơi thở của .


      Tiểu Béo nhắm mắt lại, có chút mê muội.


      Cao Dật Phong tựa sát bên tai , dùng cằm nhàng cọ cổ . dịu dàng : “Tiểu Béo, đừng ghét tớ.”


      “Ừ, ghét.”


      “Đừng tránh tớ.”


      “Ừ, tránh.”


      “Tiểu Béo…”


      “Tớ này,” Tiểu Béo đẩy , “Cái kia ấy, nam nữ thụ thụ bất thân…”


      Cao Dật Phong cười ha ha lặp lại: “Nữ…thụ…bất…thân?”


      Ách, miễn cưỡng coi như đúng? Tiểu Béo gật đầu, đối với người uống rượu thể cầu quá cao.


      Cao Dật Phong buông Tiểu Béo ra, nhìn chăm chú, nhoẻn miệng cười, “Nữ gầy, hôn. Nữ béo, có thể hôn?”


      “Hả?”


      đợi phản ứng, Cao Dật Phong cúi đầu, nhanh chóng đặt nụ hôn môi

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Chương 4: Khụ Khụ


      Tiểu Béo mất ngủ.


      Khuôn mặt say mê, ánh mắt dịu dàng của Cao Dật Phong, chúng cứ phát lại tới tới lui lui ở trước mắt . Nụ hôn bất ngờ chưa kịp đề phòng kia dường như vẫn còn lưu luyến ở môi . Tiểu Béo bất giác sờ khoé miệng, nằm giường cười ngây ngô.


      Sau khi cười xong, Tiểu Béo lại phiền muộn. Cao Dật Phong quả thực hôn , nhưng uống rượu, việc làm của con ma men có thể tưởng sao? Hơn nữa vốn có bạn a, và Lý Hoan Hoan…


      Nghĩ đến đây, Tiểu Béo đột nhiên giật mình cái, Cao Dật Phong có bạn , thể làm người thứ ba.


      Tiểu Béo hối hận mình né tránh nụ hôn vừa rồi. Nhưng tệ, dù sao Cao Dật Phong uống rượu, ngày mai mình chỉ cần làm bộ chưa xảy ra chuyện gì là được rồi. Cao Dật Phong và Lý Hoan Hoan mới là đôi chân chính môn đăng hộ đối, nam tài nữ sắc, như hình với bóng.


      Đêm nay Tiểu Béo ngủ ngon. Trong tâm trạng hâm mộ ghen tị và biết làm sao, nặng nề ngủ, cả đêm đều nằm mơ, trong mộng Cao Dật Phong cầm cây gậy lớn đuổi theo đánh , liều mạng chạy trốn, may mắn đến cuối cùng bị đuổi kịp, nhưng cũng quá mệt mỏi, khi tỉnh lại toàn thân đau nhức, hiển nhiên là kết quả của bắp thịt quá căng cứng.


      Tiểu Béo oán hận mà duỗi tay, nghĩ thầm rằng Cao Dật Phong hồn tan, ngay cả trong mộng cũng tha cho !


      Lúc này, mẹ gõ cửa phòng của , “Tiểu Tuyết, vừa rồi Cao Dật Phong gọi đến, hỏi con thức dậy chưa.”


      “À, con chưa dậy.”


      “Vô nghĩa.”


      “…”


      Tiểu Béo trở về giường nằm, mở di động, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của Cao Dật Phong: Tiểu Béo tới nhà tớ.


      Tâm trạng của Tiểu Béo phức tạp, biết tiếp theo nên đối mặt với Cao Dật Phong như thế nào. rất sợ mình nhẫn nại được, sau này ngay cả bạn bè e rằng hai người cũng làm được.


      giường ngẩn ngơ hồi, tin nhắn của Cao Dật Phong lại tới: bé ngốc, còn chưa dậy à?


      để ý tới .


      Cao Dật Phong: tớ có chuyện muốn .


      Tiểu Béo do dự mà trả lời: .


      Cao Dật Phong: cậu lại đây.


      Tiểu Béo: hôm nay tớ còn có việc, cậu .


      Cao Dật Phong: muốn nghe chuyện của Cao Dật Phong và Lý Hoan Hoan thể với người khác ?


      Tiểu Béo dùng tốc độ chưa từng có trước nay mà ăn xong bữa sáng, rồi nhanh chóng đến nhà của Cao Dật Phong. Nhà của bọn họ cách nhau rất gần, chạy xe đạp chưa đến mười phút.


      Cao Dật Phong tỉa cây trong phòng khách, mặc quần áo ở nhà, có vẻ yên bình mà tuỳ ý. Nắng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mạ người lớp ánh sáng thanh khiết, người kia trong vầng sáng đẹp như thiên sứ, giống như ở nhân gian.


      Tiểu Béo nhìn mà hơi ngẩn ngơ.


      Cao Dật Phong ngẩng đầu cười với , tươi cười rực rỡ sáng lán như hoa, “Cậu đến rồi.”


      Tiểu Béo cười cứng nhắc.


      “Ngồi .” Cao Dật Phong xong, đứng lên rót ly nước cho . nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của Tiểu Béo, “Tối qua ngủ ngon à?”


      Tiểu Béo dựa vào sofa, nhắm mắt lại. phát khi đối diện với Cao Dật Phong, thể chuyện như bình thường. Tiểu Béo: “Tớ nằm mơ gặp ác mộng.”


      Cao Dật Phong ngồi bên cạnh , “Mơ thấy gì?”


      Tiểu Béo: “Tớ mơ thấy cậu cầm cây gậy liều mạng đuổi theo tớ.”


      “Tiểu Béo, cậu là đồ lưu manh!”


      “…” Tiểu Béo nghĩ tới nghĩ lui hiểu mình lưu manh chỗ nào, đành phải tức giận đánh trả, “Cao Dật Phong, cậu mới là lưu manh!”


      Cao Dật Phong cười : “ sao? Hôm qua có phải tớ làm chuyện gì lưu manh với cậu ? Cần phụ trách ?”


      Tiểu Béo mở to mắt hơi khẩn trương nhìn Cao Dật Phong, ý tứ trong lời của . Vì tránh để việc biến thành phức tạp hơn, vẫn quyết định phủ nhận, “.”


      Cao Dật Phong nhướng mày, “Phải , rất tiếc a.”


      Tiểu Béo đành phải chuyển đề tài: “Cậu phải , cậu và Lý Hoan Hoan…”


      Cao Dật Phong bất đắc dĩ, “Cậu cũng nghe đúng ? kỳ lạ, tớ và cậu ấy làm sao lại dính vào nhau, óc tưởng tượng của quần chúng quả thực rất đáng sợ.”


      Trong đầu Tiểu Béo có dấu chấm hỏi, “Ồ, hai cậu phải…”


      Cao Dật Phong nhíu mày, “ phải đâu, cậu cũng tin à?”


      Ách, hình như mình hơi hèn mọn? Tiểu Béo im lặng câm miệng.


      “Nhưng mà,” Cao Dật Phong thở dài, “Tớ với người khác tớ có bà xã.”


      “Ơ, bà xã?” Tiểu Béo nhất thời phục hồi tinh thần, bà xã hình như nghiêm trọng hơn chút?


      “Ừ, bà xã.” Cao Dật Phong mỉm cười, ngồi sát tí, vô cùng thân thiết ôm bờ vai của Tiểu Béo, thần bí , “Có muốn biết ai là bà xã của tớ ?”


      Tiểu Béo muốn tránh, nhưng cánh tay của Cao Dật Phong giống như là cây mây quấn lấy .


      Cao Dật Phong giục , “Có muốn ?”


      Tiểu Béo khẩn trương nuốt chút nước miếng, “Ai, ai thế?”


      “Là…” Cao Dật Phong nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tiểu Béo, cười, “Cậu nghĩ rằng là ai?”


      “Tớ, tớ biết.” tại đầu óc của Tiểu Béo rất hỗn loạn, hoảng hốt cảm thấy bắt được gì đó, nhưng lại tìm ra đầu mối. Khoảng cách giữa hai người gần quá, làm cho nhiệt độ máu trong đầu ngừng tăng lên, cái này khiến cho năng lực suy nghĩ của giảm đến mức thấp nhất.


      Cao Dật Phong dùng thanh trầm bổng, chậm rãi, như dụ dỗ mà hỏi han: “Hoặc là, cậu hy vọng là ai?”


      Tiểu Béo khẩn trương đến mức được, hé miệng, “Tớ…”


      Lời còn chưa xong, Cao Dật Phong ngắt lời trước bước, “Chúc mừng cậu trả lời đúng! Được bổn soái thưởng hôn cái!” xong, nhanh chóng hôn lên mặt cái.


      Tiểu Béo giống như bị điện giật trở thành người sống đời sống thực vật.


      Cao Dật Phong thấy có phản ứng hồi lâu, khẽ bắn cái lên đầu , lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt thành thép, “Ngốc!”


      Tiểu Béo chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ chưa mất , “Cao Dật Phong…”


      Cao Dật Phong nâng cằm lên, chứng minh bằng cách hôn lên môi . Sau khi bốn phiến môi mềm mại chạm vào nhau, trong nháy mắt Tiểu Béo thông suốt. hiểu được, hiểu được tất cả. Là như vậy, ha ha, hoá ra là như vậy. Cao Dật Phong thích Tiểu Béo!


      Cao Dật Phong vừa chạm vào Tiểu Béo, lý trí bị ném vào thùng rác. đặt sofa, tay ôm sát thắt lưng , tay kia đè lại gáy của , cho trốn tránh. ngậm lấy đôi môi của Tiểu Béo, mơn trớn và mút , Tiểu Béo rất khẩn trương, tuỳ ý Cao Dật Phong muốn làm gì làm.


      Tiểu Béo bị hôn đến sắc mặt đỏ bừng, thở hồng hộc, Cao Dật Phong buông ra, thấp giọng cười, “Quả nhiên vẫn là trực tiếp chút mới tốt.”


      Gương mặt Tiểu Béo càng đỏ hơn, tưởng chừng như sắp thành trái cà.


      thế này, sao Cao Dật Phong lại thích chứ? cúi đầu, dịu dàng liếm khoé môi của Tiểu Béo, “Tiểu Béo.”


      “Hở?”


      “Cậu còn chưa bằng lòng với tớ.”


      “Bằng lòng cái gì?”


      “Làm bà xã của tớ.”


      “Ơ, phải nên làm bạn trước sao?”


      “Cuối cùng phải cũng thế à.”


      “Ồ.”


      “Có bằng lòng hay ?”


      “Tớ bằng lòng làm bà xã của cậu, ô…”


      “Cao Dật Phong, cậu lấy di động của cậu ra .”


      “…Cái đó, phải di động.”


      “Đó là cái gì?”


      “Sau này cậu biết, tớ xối nước lạnh trước.”


      “???”


      “Đừng nhìn tớ như vậy, cậu muốn mang thai à?!”


      “…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :