1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THẤT CHẬM ĐÃ - Du Nhược Thanh Phong (70 chương + 6 Phiên ngoại) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Tiểu Thất Chậm Đã


      [​IMG]

      Tác giả: Du Nhược Thanh Phong

      Convert: nothing_nhh

      Nguồn: https://meoconvuichoi.wordpress.com


      Tiền Tiểu Thất hình dung ra cảm giác khi nhìn thấy Tống Lương Trác, giống như vào ngày nóng mà được uống ly ô mai ướp lạnh, giồng như ngồi ở bên hồ sen gió thổi , ngồi cất giọng hát điệu hát dân gian và cắn hạt dưa, tóm lại chỉ có hai chữ, thoải mái.

      Nhưng thoải mái lại làm sao chứ?

      lại thích nàng!

      Tiêu chuẩn làm người của Tiểu Thất rất ràng.

      thích nàng nàng cần, nàng thích cũng muốn làm cho thích, thương mình trước mới ra tay,

      Kết quả là…

      *********************************
      * Spoil của nothing_nhh



      Đẹp zai ko bằng chai mặt



      Tiền Tiểu Thất theo đuổi Tống Lương Trác 2 năm , 2 năm mặc gió mặc mưa bưng điểm tâm đứng trước cổng nha môn tặng Tống đại nhân ( Chỉ đc lợi cho Lục sư gia thôi ) cuối cùng cũng khiến Tống đại nhân đến cửa cầu hôn .



      Tưởng là bạn ấy thành công ôm mỹ nam về , nào ngờ ngày hôn lễ bạn “mơ” của Tống tri huyện : Nhược Thủy đến phá đám hại cho đêm động phòng hoa chúc ko thành .



      Lộn xộn 1 phen , Tiểu Thất vs Nhược Thủy xung đột , Nhược Thủy rơi xuống nước , Tống tri huyện tức quá , Tiểu Thất ko chịu nhận sai , còn vênh mặt “ Tôi đánh ta đấy , làm gì đc tôi , có giỏi đánh tôi



      Thế là bạn Tống đánh bạn Thất 1 cái , bạn thất ngã ra … đầu đập xuống đất … mất trí nhớ .



      ( Thực ra bạn Thất tức quá mới thế thôi , còn bạn Tống đánh xong cũng rất hối hận )



      Vấn đề là sau khi bạn Thất tỉnh lại , ko nhớ ra bạn Tống nhưng nghe kể chuyện bạn Tống đánh mình sưng u đầu => Ghét bạn Tống => Mún ly hôn .



      Ở cổ đại , ly hôn có 2 loại : Hưu thê , Cùng ly hôn



      Cùng ly hôn là dựa nguyên tắc dĩ hòa vi quý , 2 bên cùng đàm phán trong hòa bình để chia tay nhau chứ ko phải là đơn thuần chồng bỏ vợ ( hưu thê ).



      Nhưng 2 bạn này mún ly hôn cũng đơn giản , bởi ba bạn Tiểu Thất rất chi là bạn ấy , vốn ko muốn bạn ấy gả cho tri huyện quèn , nhưng do bạn Thất cứ nhõng nhẽo đòi cười nến mới chịu , còn bạn Tống ban đầu cũng ko phải do mới cầu hôn mà là thấy bạn Thất thik mình , cũng cảm thấy ổn , hơn nữa nhà bạn Thất rất giàu mà huyện mình rất nghèo , muốn cha bạn Thất quyên tiền để đắp đê trị thủy => Bố vợ con rể giao dịch : Bạn Tống lấy bạn Thất , chờ bạn Thất có baby bố vợ giao tiền cho đắp đê …



      Nên bây h bạn Tống thể ly hôn đc



      Bạn Thất bực mỉnh bảo “ để đấy tôi lo”



      Bạn Thất điển hình của “ đại trí giả ngu” , sáng sủa cũng rất đơn thuần , bạn ấy rất có thiên phú trong lĩnh vực trị thủy nên giúp đỡ bạn Tống , cảm tình 2 người chậm rãi phát triển từ đây …



      Về độ sạch : Bạn Tống rất sạch á



      Về Tiểu tam : bạn Nhược Thủy ko đc coi là tiểu tam , mà bạn ấy cũng rất dễ thương nhá …



      Tiểu tam thực sau này mới xuất : Lâm Tử Tiêu : Mặt dày vô đối – ham giàu sang phú quý mà từ bỏ bạn Tống ( bạn Tống rất giỏi , chẳng qua là thanh quan á )



      Sau này tìm về , mọi cách chèo kéo bạn ấy



      Tìm mọi chiêu thức phá hư gia đình bạn Thất – Tống .



      Đến ngay cả mẹ bạn Tống cũng phải với bạn Tiểu rằng “ Tử tiêu , ngươi quả là thiên hạ vô song”



      Bạn này chó cùng dứt dậu , đến chết cũng muốn liên lụy đến Tống gia , hại bạn Tống bị nghi là hung thủ giết người … may mà tra ra manh mối



      À , 2 bạn Tống – Thất kém nhau 7 tuổi có đc coi là lão phu thiếu thê ko nhỉ ^^



      Đọc phiên ngoại hay lắm , bạn Nhược Thủy về sau hạnh phúc cực , lấy đc chồng tốt + đáng , chiều vợ , lại còn “sói” vô cùng nữa



      Gia đình các nhân vật chính trong này đều chỉ có 1 vợ 1 chồng và … dễ thương thôi rồi



      ( ba mẹ bạn Thất vs Tống cũng iu cực á )
      tart_trung, Nhược VânMeoconkissu2 thích bài này.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Q1:Tiền Tiểu Thất, chậm . . .

      Chương 1



      Tống phủ lớn, nhưng thực tinh xảo.


      Đại môn đỏ sậm, tiến vào chính là hành lang rộng lớn, nối liền hành lang rộng lớn là con đường hẹp, thẳng tắp thông đến sân thứ hai. Phía trước sân cũng coi là trống trải, kế bên con đường có cây sồi xanh cùng hoa hồng đỏ thẫm. Vừa qua khỏi đoan ngọ đây đúng là mùa hoa hồng nở rộ, màu đỏ rực như lửa đỏ nở đẹp.


      Sở dĩ trong viện có vẻ trống trải là do ít người, trừ bỏ trước cửa viện gã sai vặt ngồi ngủ gật, rốt cuộc tìm được người thứ hai.


      Trong góc sân ở sân vườn thứ hai có ít náo nhiệt. Vào cửa ở phía tây có thể thấy hai nữ tử may vá quần áo, ngẫu nhiên chuyện với nhau vài câu.


      Nếu cẩn thận nghe thấy ngoài thanh chuyện còn có thanh cắn hạt dưa “Băng băng”


      “Khi đó tiểu thư mới mười lăm tuổi, gia cũng mới đến huyện Thông Hứa nhậm chức. gia cưỡi con ngựa cao to, mặc áo trạng nguyên, đầu đội mũ cánh chuồn, rất uy phong lại văn nhã lịch lãm làm mê đảo ít thiếu phu nhân, tiểu thư nhà quyền quý.”


      “Ngay cả phu nhân cũng mê?” nữ tử mặc váy tím nhạt vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.


      “Mê! Như thế nào mê! Vài vị phu nhân cũng ngồi chật trà lâu để ngắm nhìn!Khi đó tiểu thư ngồi bên bàn cạnh cửa sổ tầng hai của trà lầu. Người phải bỏ ra hơn trăm bạc mới có được, các tiểu thư nhà giàu đều muốn đến đỏ mắt mà cũng đâu có được” nữ tử giả dạng nha hoàn chậc chậc lưỡi bộ dạng luyến tiếc.


      “Sau đó sao?”


      “Sau đó tiểu thư liền túm ta kêu, ‘A Liễu Xanh Liễu Xanh, mau nhìn mau nhìn, hướng ta nở nụ cười’ .”


      Nữ tử nuốt vội trọn hạt dưa làm nổi lên trận ho sặc, tiểu nha hoàn cuống quít chạy đến phía sau nàng dùng sức vỗ, theo tiếng ho hạt dưa từ miệng nữ tử bay ra nằm úp sấp bất động bàn gỗ đen bóng cao cấp.


      Nữ tử sờ sờ cổ, vẻ mặt đau khổ tiếp nhận ly trà nha hoàn đưa uống ngụm.


      “Sau đó sao?”


      “Sau đó tiểu thư liền thích gia và theo đuổi suốt hai năm a. Tiểu thư sáng sớm mỗi ngày đều đứng ở cửa nha môn chờ. Vì đến giờ mẹo canh ba gia vừa đến nha môn tiểu thư liền đem bánh nướng sữa đậu nành đưa cho gia”


      nhận?”


      “Nhưng gia nhận, những thứ đó rút cuộc đều về tay lục sư gia. Ban đầu gia còn khéo léo từ chối nhận, sau này lời nào nữa mà trực tiếp lướt qua tiểu thư vào nha môn. Nhưng tiểu thư vẫn kiên nhẫn suốt hai năm, mặc kệ mỗi ngày có chuyện gì xảy ra cũng chưa gián đoạn ngày nào”


      gián đoạn ngày nào vào giờ mẹo?”


      “Uhm, mặc kệ mưa gió cũng chưa giá đoạn. Khi đó còn có rất nhiều tiểu thư ăn mặc xinh đẹp qua lại ở chung quanh nha môn với hy vọng được gia chúng ta liếc mắt cái. Đáng tiếc, gia lần cũng chưa có xem qua. Chậc chậc, đúng là gia tốt a.” nha hoàn tán thưởng.


      “Nếu vậy vì sao lại cưới tiểu thư nhà ngươi ?” tử y nương cảm thấy khó hiểu.


      si tình của tiểu thư trong suốt hai năm làm cho gia cảm động. Sắt đá cũng bị tiểu thư làm tan chảy. Rốt cục tháng trước gia đến Tiền phủ cầu hôn . Lão gia ngay từ đầu còn thích gia vì là quan thất phẩm nho tép riu, nhưng tiểu thư chịu còn nếu phải gia lấy chồng. gia sau lại , trong nhà có lão gia tử là quan ngũ phẩm, lão gia thế mới vui vẻ đồng ý”


      “Tiếp theo chuyện gì xảy ra?” nữ tử đẩy hạt dưa ra bắt đầu ăn ô mai.


      “Sau đó tiểu thư liền cùng gia thành thân nhưng trong ngày gia cưới tiểu thư, biết từ nơi nào xuất Nhược Thủy nương, ngăn đón gia cho gia thành thân. Tuy vậy gia vẫn đem buổi lễ hòan thành, nhưng buổi tối lại có động phòng. Bất quá tiểu thư là người có hiểu biết, cũng so đo, sáng sớm liền vì gia chuẩn bị điểm tâm. Kỳ , Nhược Thủy nương cũng giống tiểu thư, nhưng gia đối Nhược Thủy nương nho nhã lễ độ, còn tự mình lo lắng chăm sóc cho nàng, tiểu thư liền cảm thấy vui”


      Nha hoàn bưng trà uống ngụm, “Chính là ngày hôm qua, gia nha môn, tiểu thư cùng nàng đến bên cạnh giếng chuyện, sau Nhược Thủy tiểu thư biết như thế nào liền ngã xuống . Trong phủ gã sai vặt cùng Trương thúc đem nàng kéo lên. Nhược Thủy tiểu thư sức khỏe cũng tốt liền vì vậy mà sinh bệnh, gia trở về liền tức giận , lại biết vì sao lại đánh tiểu thư”


      “A, tiểu thư nhà ngươi đem Nhược Thủy đẩy xuống giếng?” nữ tử kinh hô, cảm thấy vì Nhược Thủy mà khó chịu.


      phải, tiểu thư phải nàng làm, là Nhược Thủy nương chính mình tự ngã xuống . Nhưng là gia tin, còn đánh tiểu thư.” nha hoàn liếc mắt nhìn nữ tử bĩu môi tiếp “Tiểu thư bị đánh ngã đầu đụng vào cạnh bàn, đầu tuy bị thương nặng nhưng lại nổi cục u lớn”


      Nữ tử cảm giác trán kéo đến trận đau, nâng tay xoa xoa thở dài, “Ta gọi là Tiền Tiểu Thất, Liễu Xanh, vì sao tên này nghe thô tục?”


      “Ha ha, tiểu thư hồi trước cũng thích hỏi nô tỳ như vậy.”


      Tiền Tiểu Thất lại thở dài, dùng tay gom vỏ hạt dưa lại “Tiền phủ cách nơi này gần ?”


      xa, phía đông huyện tòa nhà lớn nhất.”


      “Cha ta có rất nhiều tiền?”


      “Rất nhiều tiền!” Liễu Xanh nâng cằm kiêu ngạo “Tri huyện đại nhân đối với lão gia cũng phải kiêng nể ba phần, bao nhiêu người muốn kết hôn với nữ nhi của Tiền gia. Nếu phải tiểu thư coi trọng gia, huyện Thông Hứa cùng huyện Lâm thanh niên rất nhiều đủ để cho tiểu thư lựa chọn”


      gia kêu là gì?”


      “Tống Lương Trác.”


      “Đưa hai bàn?” Tiền Tiểu Thất nhíu mày, “Tên như thế nào mà nghe kỳ quái?”


      kỳ quái, trước kia tiểu thư trừ bỏ giúp đỡ lão gia trưởng quản chính là viết tên của gia, trong nhà tiểu thư viết tên gia nhét đầy trong rương khóa lại.”


      A, nguyên lai ta háo sắc! Tiền Tiểu Thất cảm thán.


      Liễu Xanh nhìn quanh trong viện, thấp giọng : “Tiểu thư còn mau đến xem Nhược Thủy tiểu thư? gia tuy cho chúng ta sườn viện, nhưng nếu đem hiểu lầm sớm giải tỏa tốt hơn, Nhược Thủy tiểu thư cũng là chính mình cẩn thận mà ngã xuống”


      !” Tiền Tiểu Thất bĩu môi, “Ta biết nàng!”


      Liễu Xanh cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, giọng : “Tiểu thư, theo lý thuyết ngày mai phải hồi gia. Thế mà mới tân hôn ngày thứ hai, gia liền trực tiếp làm công chuyện, cũng chưa gặp mặt chuyện ”


      “Nha môn có nhiều việc ?”


      Liễu Xanh bĩu môi, nhìn Tiền Tiểu Thất than thở, “Tiểu thư tâm địa cũng tốt.”


      Tiền Tiểu Thất đem bàn hạt dưa tách vỏ bỏ vào trong lòng bàn tay, đem tất cả bỏ vào miệng, híp mắt ăn lát thỏa mãn thở dài.


      Liễu Xanh liếc mắt nhìn trong sân nhanh nhẹn đem vỏ hạt dưa bàn hất xuống đất, đem hạt ô mai trước mặt Tiền Tiểu Thất gom lại sau đó ho tiếng đứng lên đứng bên cạnh nàng.


      Tiền Tiểu Thất cảm thấy kỳ quái nhìn về phía ngoài cửa, gặp nữ tử áo trắng quần lụa mỏng manh nhàng tiến tới. Tiền Tiểu Thất nuốt xuống hạt dưa thơm ngào ngạt, đem ô mai đưa tới miệng hung hăng cắn cái.


      Ách, nhìn thấy nàng ta, cảm giác, là, khó chịu!


      Nữ tử rốt cục nhàng tiến vào, khinh thường nhìn Tiền Tiểu Thất “Nghe nương bị đụng đầu mất trí nhớ ?”


      Tiền Tiểu Thất đem bên miệng vừa muốn chảy ra nước dãi nuốt trở về, đem ô mai cắn nát nuốt xuống. Đồng thời đem viên nho hoàng màu nâu hạnh hạch (hạt của ô mai) phun ra. Phun đến bàn, ra vẻ cố ý làm như lơ đãng hướng về phía áo trắng nữ tử. Hạnh hạch đúng là nghe lời, bàn nhảy ra liền hướng về phía làn váy nữ tử.


      Nữ tử liền lui hai bước, trừng mắt to nhìn hạnh hạch dính làn váy lụa trắng thượng hạng của mình, ngửa đầu mang theo ánh mắt chán ghét trừng mắt nhìn Tiền Tiểu Thất.


      “Trác ca ca căn bản thích nương, nương cho rằng mình có năng lực như thế nào? Bất quá nương chỉ có danh hiệu tri huyện phu nhân, những cái khác Trác ca ca cũng cho nương.”


      Tiền Tiểu Thất liếc mắt cái nhìn nữ tử, mặt tươi cười ra, ngọt ngào mở miệng “Nhược Thủy tỷ tỷ ngồi , chúng ta cùng nhau tâm .”


      “Ai, ai là tỷ tỷ của nương?” nữ tử mặt có chút hồng.


      Tiền Tiểu Thất cũng giận, đẩy hộp ô mai đến phía trước “Nhược Thủy tỷ tỷ ăn ô mai, ăn ngon lắm .”
      Jin292người qua đường thích bài này.

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 2


      Tiền Tiểu Thất hình dung ra cảm giác khi nhìn thấy Tống Lương Trác, giống như trời nóng uống ly ô mai ướp lạnh, giống như ngồi ở hoa sen thổi sáo xướng lên điệu nhạc dân gian, tóm lại hai chữ chính là thoải mái.


      Nhưng loại thoải mái này là như thế nào? Tiểu Thất cần biết trước kia nàng thương bao nhiêu, bây giờ chỉ cần biết đánh nàng , còn làm nàng đụng đầu. Về điểm này Tiểu Thất phẫn nộ là chuyện tưởng. Tiểu Thất loáng thoáng cảm thấy, từ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng bị đánh, nàng còn cảm thấy, nàng bao giờ tỉnh. Đừng hỏi nàng vì sao biết, nàng chính là biết vậy thôi. Giác quan thứ sáu của nữ nhân rất chuẩn, Tiểu Thất rất tin tưởng chuyện này.


      Tiền Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác quần áo trắng vào có chút thoải mái, người mặc cùng trang phục giống Ôn Nhược Thủy. Ai! Đây chẳng phải là trang phục của vợ chồng! Từ nha môn trở về phải nên mặc quan phục sao? Đây là khiêu khích nha, ràng là khiêu khích.


      Tống Lương Trác thấy Tiền Tiểu Thất nhìn mình chằm chằm có chút xấu hổ còn có chút vui, che miệng ho : “ tỉnh lại? Có biết mình làm sai việc gì ?”


      Tiền Tiểu Thất thèm để ý đáp “Nhược Thủy tiểu thư vừa mới ở đây.”


      “Như thế nào?”


      như thế nào.” Tiền Tiểu Thất liếc mắt nhìn Tống Lương Trác, nhăn mặt : ” Cảm tình của nàng với tri huyện đại nhân tốt lắm, hai người quen biết từ


      Tống Lương Trác im lặng trả lời.


      “Nàng nhìn cũng được lắm.” Tiền Tiểu Thất mắt nhìn thấy trong phòng trang trí màu sắc đỏ thẫm vui mừng, nhíu mày : “Liễu Xanh ngày mai phải về nhà, còn trở về sao?”


      “Ý phu nhân như thế nào?”


      Tiền Tiểu Thất nổi da gà, nhếch miệng : “Tri huyện đại nhân đừng gọi ta là phu nhân, ta biết đại nhân thích ta, vẫn nên gọi ta Tiểu Thất .”


      Tống Lương Trác nghe lời hỏi “Tiểu Thất thấy thế nào?”


      “Trước trở về, đại nhân cho người đưa thư về nhà báo tiếng, chờ ta mặt bớt sưng tự trở về.”


      Tống Lương Trác nhìn bên mặt nàng còn sưng có chút áy náy. đánh nữ nhân , nhưng là chưa từng thấy qua có người làm bị thương người khác còn cứng cổ kiên quyết thừa nhận. Đến cuối cùng cũng thừa nhận, còn ‘Ta đẩy nàng thế nào? Tri huyện đại nhân có năng lực cũng đem ta đẩy xuống !”


      biết nàng phải là người ôn lương hiền thục, nhưng lại nghĩ tới có thể khóc lóc om sòm, làm sao cũng ra dáng tiểu thư. nhất thời tức giận liền ra tay đánh nàng.


      Kỳ khi Tống Lương Trác ra tay liền cảm thấy rất hối hận. cưới nàng mặc dù phải thực vừa lòng, nhưng biết nàng đối với có cảm tình, biết nàng tuy rằng hành vi có chút thô bạo, nhưng tính tình ngay thẳng. Còn phải có người buộc phải cưới mà là chính tự tới cửa cầu hôn phải sao? Mặc kệ như thế nào, nên cho nàng cuộc sống thoải mái trọn vẹn.


      Tiền Tiểu Thất thừa dịp Tống Lương Trác sững sờ liền nhìn lén vài lần, phát tiểu tử này quả là xem rất được, nhưng cũng đến mức ngay cả phu nhân bác đều mê ? Tiền Tiểu Thất hơi hơi mị mắt, trước mắt liền xuất bộ hình ảnh.


      Thương đông thương đông thương, bác mặt đầy nếp nhăn ngồi khung cửa sổ tửu lầu cầm chiếc khăn bất chấp nguy cơ ngã xuống đất, mị thanh kêu “Tống quan nhân, tống quan nhân nhìn ta xem, ta nhớ đại nhân muốn chết!”


      Thương đông thương đông thương, Tống Lương Trác mị nhãn như tơ liếc nhìn, ánh mắt thấy hình ảnh bác , là mất hồn mà hôn mê bất tỉnh.


      Tiền Tiểu Thất nhấc chân đá đá bác … Ha ha, thực, hôn mê!


      Tiền Tiểu Thất miệng cười, Tống Lương Trác được tự nhiên khụ tiếng, ôn nhu : “Dược dùng tốt ?”


      “A? Tốt!” Tiền Tiểu Thất hoàn hồn, quét mắt nhìn cái bàn, rót ly trà đưa cho Tống Lương Trác .


      Tống Lương Trác thở dài, “Uống trà thể uống như thế”


      “A” Tiền Tiểu Thất nhìn chén trà pha từ toái lá trà, thở dài : “Tống tri huyện là tiết kiệm, uống trà được pha từ toái trà.”


      nữ nhân khoảng bốn mươi tươi cười đến, Liễu Xanh trước đó có cho Tiểu Thất biết đó là Phùng mẹ, luôn luôn làm việc tại Tống phủ, được cho là có chân rết .


      Phùng mẹ đối với Tống Lương Trác cười : “Thiếu gia, Nhược Thủy tiểu thư thân mình thoải mái, muốn mời thiếu gia qua xem” dứt lời còn ý tứ hàm xúc nhìn thoáng qua Tiền Tiểu Thất.


      Tiền Tiểu Thất bị Phùng mẹ liếc mắt nhìn liền nổi trận da gà xua tay : “ thôi thôi, Tống tri huyện thong thả.”


      Tống Lương Trác nghe thanh “Tống tri huyện” cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng lại biết như thế nào, nàng giống như trước kia kêu mình là Tống tri huyện.


      Tống Lương Trác hướng Tiền Tiểu Thất gật đầu xin lỗi, đứng dậy ra khỏi phòng.


      Tiểu Thất biết rốt cuộc đáy lòng là phẫn uất hay như thế nào nữa. Tống Lương Trác ánh mắt kia ràng nhìn nàng chỉ thấy chướng mắt thôi! Tiểu Thất rầu rĩ nghĩ, trước kia mình bị mỡ heo che mất tâm sao? Làm sao có thể kiên trì đuổi theo nam nhân thích mình? là ma chứng!


      Liễu Xanh phải nàng cũng có vài phần sắc đẹp sao? Tìm người mình hẳn cũng phải việc khó! biết cũng có khả năng có thể hỏi các tỷ tỷ ở nhà!


      Tiểu Thất vỗ cái trán, tự trách mình làm sao lại biết bản thân mình có các tỷ tỷ. Ngẫm lại dù sao cũng cùng nhau sinh hoạt mười bảy năm, cho dù là quên mọi việc theo bản năng cũng nhớ người thân của mình. Tiểu Thất chậc chậc miệng, thầm nghĩ, xem ra cảm tình đối với Tống tri huyện cũng phải sâu đậm, bằng làm sao có thể nhớ mọi việc? Khẳng định trước kia là trúng tà .


      Người nhà cùng nhau ăn cơm chiều, cái gọi là người nhà, kỳ chính là ba người. Tiểu Thất cắn chiếc đũa liếc mắt nhìn người ngồi gần Tống Lương Trác – Ôn Nhược Thủy có chút hâm mộ , trong lòng bắt đầu tính toán khi nào có thể tìm được người nam nhân để dựa vào gần như vậy nhìn đôi trai tài sắc rất xứng đôi . Nàng – Tiền Tiểu Thất khi nào cũng có thể trở thành “Trai tài sắc”?


      Ôn Nhược Thủy liếc mắt cái, đắc ý hất cằm gắp đồ ăn cho Tống Lương Trác


      Đồ ăn vốn nhiều, Tiền Tiểu Thất nhìn đồ ăn ít ỏi cứ chạy vào trong bát của Tống Lương Trác có chút đau lòng . Cũng dám suy nghĩ nhiều vội vàng vùi đầu ăn cơm, vốn tưởng đem dĩa thịt nướng duy nhất chiếm trước, nhưng cánh tay vừa vươn tới liền nghĩ tới chính mình bị mỡ heo che mất tâm, nên cánh tay sửa đổi phương hướng tiến đến dĩa rau xanh.


      Động tác này ở trong mắt của Ôn Nhược Thủy cùng Tống Lương Trác lại có ý nghĩa khác .


      Ôn Nhược Thủy gương mặt vẻ ghét bỏ nhăn mặt, nhìn Tiểu Thất mồm to ăn cơm nương đúng là ăn rất được!”


      Tiểu Thất mắt trợn trắng hờ hững. Tiểu Thất rốt cuộc có động đũa vào dĩa thịt nướng kia, Tống Lương Trác nghĩ đến nàng vẫn nhớ tới việc bị mình giáo huấn lúc trước, mang theo chút áy náy gắp khối thịt ba chỉ bỏ vào trong bát Tiểu Thất.


      Tiểu Thất nhìn cơm tẻ thượng hạng thơm phức cùng mùi thơm nức của thịt ba chỉ có chút rối rắm, ăn, vẫn là ăn, đó là vấn đề.


      Ăn, nàng chỉ bị mỡ heo hại lợi hại hơn, còn có thể bị Ôn Nhược Thủy chê cười. Nhưng nếu ăn, ai, nàng lại rất muốn ăn


      Tiểu Thất khụt khịt tham lam hít mùi thơm sau đó rất có chí khí đem khối thịt kia gắp trả lại dĩa. Nàng cái gì cũng cần chi khối thịt nướng?


      Tiểu Thất ngẩn người, nhíu mày nghĩ chính mình khi còn ở Tiền gia, đáng tiếc trong đầu trống rỗng. Tiểu Thất lắc lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn rau xanh cơm tẻ.


      Thịt nướng này là do Tống Lương Trác cố ý sai bảo phòng bếp nấu để bồi bổ cơ thể cho Tiền Tiểu Thất, thấy nàng miếng cũng ăn, nghĩ là nàng còn giận mình, cúi người ôn thanh : “Tiểu Thất thích thịt?”


      Tiền Tiểu Thất nhìn nhìn miềng thịt thơm ngon , lắc đầu lại gật gật đầu, cuối cùng hào phóng cười : “Đưa cho Nhược Thủy nương ăn .”


      Tống Lương Trác vui mừng cười cười, “Về sau đừng làm chuyện gì sai phạm nữa là được.”


      Tiền Tiểu Thất tâm tình vốn là tốt lắm lại nghe những lời này rầu rĩ hừ tiếng vội vàng ăn hết cơm, đứng dậy : “Hai người từ từ ăn, ta ra ngoài dạo chút”


      Tống Lương Trác đúng là biết phải đối xử với nàng như thế nào, phía trước lại vẫn trốn tránh. Ngày hôm qua xảy ra biến cố như vậy nay thấy nàng ràng là tức giận, biết có nên hay khuyên vài câu.


      Ôn Nhược Thủy nhìn Tiền Tiểu Thất rời khỏi, nhìn Tống Lương Trác ngây người, cười : “Trác ca ca mau ăn thôi, thức ăn nguội ăn tốt.”


      Tống Lương Trác hoàn hồn, thản nhiên cười cười, nhìn thịt nướng trong bát cũng có khẩu vị. Từ khi đánh nàng bạt tai, đáy lòng cảm giác, giống như mắc nợ nàng .


      Tiền Tiểu Thất ở trong sân dạo vòng, gặp Liễu Xanh từ phòng bếp ăn cơm trở về, nàng theo Liễu Xanh đến phòng của nàng. Tiền Tiểu Thất nhìn Liễu Xanh ở trong phòng đột nhiên liền có chút nhớ nhà .


      “Tiểu thư, từ này về sau nơi này chính là nhà của chúng ta. Tiểu thư làm sao vậy? Trước kia vui mừng vì được gả vào nơi này, thế nào mới gả có vài ngày muốn trở về?”


      Tiền Tiểu Thất cởi giày đến giường của Liễu Xanh, khẽ hừ tiếng : “Ta quên ngươi cũng phải biết, nếu quên, tự nhiên sao có thể thoải mái như thế!”


      Liễu Xanh vẻ mặt ra là thế, cười : “Tiểu thư lại chọc giận gia, Nhược Thủy tiểu thư lại càn rỡ chuyện gì? Tiểu thư phải là tri huyện phu nhân? Địa vị này ai cũng thể thay đổi! Nô tỳ mới ở phòng bếp nghe đầu bếp , gia vốn là người tiết kiệm, đêm nay đặc biệt cố ý dặn nấu cho tiểu thư dĩa thịt nướng. Tiểu thư ăn sao?”


      “Ừ hừ, ăn!”


      Liễu Xanh liếc mắt nhìn gương mặt đen xì nghiêm túc của Tiểu Thất, che miệng cười trộm.


      “Liễu Xanh chuyện này nha. gia phải đối với tiểu thư chút ý tứ đều có. Tiểu thư cũng đừng buồn mọi việc tốt đẹp!”


      Tiền Tiểu Thất ôm gối ngồi xuống, ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Liễu Xanh, “Liễu Xanh, ngươi , cha ta có phải hay cùng Tống tri huyện có giao dịch ? Vì thế mà Tiền gia liền đem ta bán?”


      “A? Tiểu thư làm sao có thể nghĩ như vậy?” Liễu Xanh có chút bất ngờ vội “Lão gia thấy tiểu thư theo đuổi vất vả, liền giúp đỡ để tiểu thư có thể được gả vào đây ”


      Tiền Tiểu Thất ủ rũ hai chân hai tay ôm chăn ngã trở về giường, hừ : “Ta cùng tiểu Ha Da giống nhau”


      Liễu Xanh miệng cười, lại gần ngọn đèn bắt đầu làm thêu, miệng lại : “Tiểu thư chính mình mất trí nhớ nô tỳ ra tin đâu, như thế nào tiểu Ha Da cũng nhớ ? Nó đúng là tâm can bảo bối của tiểu thư, có chút đồ ăn tốt đều dành cho nó.”


      “A?” Tiền Tiểu Thất tò mò ngồi dậy, đối với Liễu Xanh cười : “Nó có hình dáng như thế nào?”


      “Tròn tròn , lông xù , trắng noãn , ai gặp cũng đều thích”


      Tiền Tiểu Thất đối với câu trả lời của Liễu Xanh vừa lòng lắm, tròn , trắng noãn, còn có lông, rất giống cái bánh bao tròn tròn trắng trắng có lông. Bất quá, cũng mau về nhà phải sao? Tiểu Thất cuối cùng tìm được việc có thể làm cho nàng vui vẻ, ở giường lăn vòng, bên trong cổ họng “Nha” tiếng, cười hắc hắc : “Ta ở với ngươi nơi này?”


      Liễu Xanh liếc mắt, đứng dậy ra cửa làm động tác mời, mới quay đầu nhìn Tiền Tiểu Thất “Tiểu thư trở về phòng .”


      Tiền Tiểu Thất nụ cười mặt vụt biến mất, gương mặt trở nên quái dị. Nhìn bên ngoài cửa bước chậm rãi từ trong bóng tối vào Tống Lương Trác, miệng kinh hô “A” tiếng, té ngã vào giường.
      Jin292, người qua đườngMeoconkissu2 thích bài này.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 3

      Tính nhẫn nại của Tống Lương Trác vô cùng tốt.Tối thiểu, Tiền Tiểu Thất cho là như vậy. Tiền Tiểu Thất dựa vào giường, trợn tròn mắt mãi nhúc nhích, Tống Lương Trác cũng đứng yên ở cửa nhúc nhích. Tiền Tiểu Thất kêu gào trong lòng, ngươi , nhanh , ta tranh giành với người khác, ngươi cứ thân thiết với Thủy muội muội gì đó .


      Đáy lòng Tiểu Thất gào thét, thở dài hơn mười lần mà người đứng ở cửa vẫn có dấu hiệu rời .


      Liễu Xanh đứng bên ngoài nhịn được, liền đến bên giường, kéo Tiền Tiểu Thất đứng lên, giọng uy hiếp “Tiểu thư, nếu người lại cùng gia giận dỗi, e trở về với lão gia phu nhân, đến lúc đó chừng bọn họ san bằng Tống phủ !”


      Tiểu Thất khẽ cắn môi, chậc lưỡi xuống giường, vỗ vỗ tay cười “ Xanh nhi ngủ ngon nha, ta về trước.”


      Liễu Xanh cười đáp lễ “Tiểu thư, gia thong thả!”


      Đầu Tiểu Thất run lên, cúi người ra cửa.


      Tiền Tiểu Thất theo Tống Lương Trác, trước sau im lặng trở về phòng ngủ. Vừa bước vào phòng, Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào giường, giường , nhưng ngủ hai người, hừ hừ, nàng đúng là quen.


      Tiền Tiểu Thất ngồi xuống, thản nhiên rót trà uống. Tống Lương Trác tháo vạt áo, như chờ Tiểu Thất cởi áo, đưa lưng về phía nàng, lâu sau cũng thấy người bước đến. Quay đầu lại thấy Tiểu Thất uống trà mà mắt nhìn mông lung, Tống Lương Trác bất đắc dĩ tự thoát lấy ngoại sam, đến bên giường “Tiểu Thất, nên nghỉ ngơi thôi.”


      Tiểu Thất quét mắt qua trang phục của Tống Lương Trác, ngượng ngùng đỏ mặt, quay đầu sang bên : “Tống tri huyện ngủ trước , ta, à, ta rất khát, phải uống trà lát.”


      Tống Lương Trác cảm thấy có vấn đề, vốn định phải bù đắp cho đêm động phòng, mang theo tâm lý sớm chết sớm siêu sinh để chuẩn bị. Nhìn thấy Tiểu Thất đỏ mặt, bộ dáng thẹn thùng, nghe Tiểu Thất vậy, Tống Lương Trác cũng thở ra. Đáy lòng thầm nghĩ, cũng tốt, thể khó xử người mới.


      Tống Lương Trác nghĩ vậy nên ngủ thẳng bên trong, dành cho Tiểu Thất nửa bên kia giường ngủ. Tiểu Thất quay mặt ra ngoài, liếc Tống Lương Trác, đáy lòng khẽ hừ tiếng.


      Nhìn vị trí kia xem, ràng là muốn nàng Tiền Tiểu Thất nửa đêm đứng lên bưng trà, đổ nước hầu hạ cho . Tiểu Thất bóp cổ tay, như thế nào mà nàng lại coi trọng con người này chứ? cưới vợ rồi còn cùng nữ nhân khác làm chuyện minh bạch, quan trọng nhất là, Tiểu Thất đập tay lên bàn, nhưng gương mặt nhắn nhanh chóng nhăn lại, rút tay trở về


      Haiz! Nàng đâu phải ngồi ở trà quán nghe người ta kể chuyện, đâu thể nào đập mạnh lên bàn như vậy được!


      Tiểu Thất ngồi thẳng lưng lên, gật gật đầu liên tục.


      Trọng yếu nhất là, thế nhưng lại biết tốt xấu, vì nữ nhân khác đánh nàng, Tiểu Thất ôn nhu thiện lương như vậy, nữ tử yếu đuối, đáng , đơn thuần như vậy. Haiz!


      Uống xong ấm trà, Tiểu Thất nhụt chí nằm sấp bàn, nhìn nến cháy mà ngáp liên tục.


      “Lên đây ngủ , nửa đêm rồi.”


      Tiểu Thất giật mình, tỉnh ngủ hẳn, suy nghĩ hồi vẫn là cầm ngọn nến qua bên giường, liếc mắt lên giường “Trong phòng còn có cái chăn nào khác ?”


      Tống Lương Trác nhíu máy “Trong rương còn.”


      “Ừ.” Tiền Tiểu Thất cầm nến chạy đến bàn trà bên giường, xoay người dạo vòng trong phòng tìm rương. Cuối cùng cũng thấy cái rương có dán chữ hỉ lớn, trong rương có chiếc chăn bằng lông thuộc loại thượng hạng. Tiền Tiểu Thất sờ sờ lớp lông thỏ mềm mượt, hài lòng gật gật đầu.


      Tiểu Thất dùng tấm chăn quấn chặt quanh người mình, từ từ đến bên giường, vừa trừng mắt đề phòng Tống Lương Trác vừa thổi tắt nến.


      Tống Lương Trác nghi hoặc nhìn các động tác của Tiền Tiểu Thất, cảm thấy lạ nên hạ giọng hỏi: “Nàng thế nào lại nhớ trong phòng có cái gì? Thùng kia phải là nàng để vào hay sao?”


      “A?” Tiền Tiểu Thất ảo não, mặt nhăn mày nhíu, “Đầu bị ngã nên quên nhiều thứ.”


      “Có nặng lắm ?”


      Tiểu Thất nghe thấy giọng thực tâm nên ừ tiếng : “ có việc gì.”


      Mắt thấy lũ định kỳ mùa hè muốn tới, Tống Lương Trác trong lòng có chút an ổn, lại nghĩ đến ước định lúc trước với cha vợ, thở dài có việc gì là tốt rồi, nếu ta cưới nàng đối tốt với nàng, đừng suy nghĩ nhiều quá.”


      Tống Lương Trác dừng chút, lại , “Nhược Thủy muội muội cùng ta chỉ có tình cảm huynh muội, nàng cũng đừng để trong lòng.”


      “Hai người có phải là tình cảm huynh muội hay , ta quan tâm, bất quá” Tiền Tiểu Thất ngáp cái, mệt mỏi : “Ta tìm cha ràng, làm khó hai người.”


      Tống Lương Trác ngoài ý muốn nhìn gáy của Tiểu Thất, khó hiểu : “ Như thế nào? Còn giận? Vì cái tát kia?”


      phải.” Tiền Tiểu Thất muốn , kỳ là phát ra thích ngươi, mọi người từ đây về sau liên quan nhau. Nhưng lại quá buồn ngủ, nằm xuống giường liền mở mắt ra được. Tiền Tiểu Thất cũng biết mình có hay , mơ mơ màng màng vào giấc ngủ.


      Tống Lương Trác cười, cúi xuống : “Vậy đó có thể xem là lời lúc nổi giận .”


      Nhìn chằm chằm vào gáy của Tiểu Thất, suy ngẫm là lâu. Trong phòng tối đen, nhìn được biểu tình mặt.


      Từ đây về sau sống với nhau, mặc dù tiếp nhận nàng có chút khó khăn, nhưng cũng đến mức thể. Nếu quyết định cưới, cũng nên phụ trách kết cuộc.


      Phải mau chóng có đứa thôi!


      Tống Lương Trác nhắm mắt, đưa tay vào phía trong chăn lông thỏ của Tiểu Thất. Thấy nàng nhúc nhích liền hít vào hơi, đem Tiền Tiểu Thất ôm vào lòng, cúi xuống hôn nàng.


      Tiền Tiểu Thất bị dọa tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào bóng đen phía trước, phát ra tiếng thét chói tai. Tống Lương Trác vội vàng lấy tay che, thấp giọng : “Đừng kêu, là ta.”


      Tiền Tiểu Thất “Ô, ô” cách ồn ào, tay càng bị siết chặt, làm cho nàng nhúc nhích được, chỉ có thể trừng mắt khó chịu.


      Giọng Tống Lương Trác khàn khàn: “Chúng ta chỉ động phòng thôi, đừng sợ.”


      Tiền Tiểu Thất “Ô, ô” mãnh liệt lắc đầu, Tống Lương Trác liền bảo: “Ta buông tay, nàng đừng kêu, bên ngoài nghe được còn thể thống gì.”


      Tiền Tiểu Thất liền gật đầu mạnh.


      Tống Lương Trác vừa buông tay, Tiền Tiểu Thất liền tránh ra khỏi vòng tay của , trực tiếp nhảy ra xa, bất chấp đau đớn người, kéo chăn bao quanh ngồi dưới đất, : “Ngươi muốn làm gì?”


      Câu hỏi này có chút khó khăn, khiến cho cả Trạng Nguyên là cũng khó trả lời. muốn làm gì? À, nên thế nào? Muốn cùng nàng động phòng?


      Tống Lương Trác lấy tay che miệng, khẽ ho , cân nhắc hồi lâu rồi : “Chúng ta là vợ chồng.”


      vợ chồng còn tốt, đến liền khiến Tiền gia Tiền Tiểu Thất nổi giận, cắn răng hung hăng : “Xê ra, còn hai bàn! Dù ngươi là Tống tri huyện cũng đừng khi dễ người quá đáng. Ta biết ngươi chướng mắt ta thô tục vô lễ, ta tại cũng biết mình làm chướng mắt kẻ văn thư như ngươi. Ngày mai ta trở về, ràng với mọi người trong nhà. Ngươi muốn cùng ai thân thiết cứ tự nhiên. Tiền Tiểu Thất ta mới phụng bồi.”


      Tiền Tiểu Thất kéo chăn đứng lên, nhưng lại bị vướng, chỉ kịp nghĩ xong ngã xuống sàn, hét lên đau đớn, phía sau lại truyền lên tiếng cười rất khẽ.


      Cười, cười cái rắm! Đem đau khổ của người khác ra làm trò cười, quả nhiên là vui sướng khi người gặp họa. Tiền Tiểu Thất nàng có mắt khi coi trọng kẻ táng tận lương tâm này, lại còn gả cho quan thất phẩm nhoi!


      Tiền Tiểu Thất phẫn nộ đá đá chân, chưa kịp đá chăn ra bị người ta ôm lên. Tiền Tiểu Thất xấu hổ, giận dữ nguôi, liền đâm đầu vào ngực rồi đồng thời ném cái chăn, nhảy xuống dưới.


      quấn chăn quả nhiên có kết quả ngay, Tiền Tiểu Thất nằm thẳng đơ mặt đất mà kêu la “A a a” “A ha ha” “A nha nha”.


      “Ầm ĩ!” Tống Lương Trác mang theo ý cười, cúi người xuống, nhanh chậm hỏi, “Đau?”


      Tiền Tiểu Thất nghiêng người lườm , nghiến răng nghiến lợi : “Ta , Tống tri huyện ngươi đừng lấy làm trò vui. Chờ ta về nhà liền thưa chuyện ràng.”


      “Chậm.”


      “Gì?” Tiền Tiểu Thất nhanh nhẹn ngồi xuống, xoa xoa cánh tay, nhíu mày : “Nghĩa là thế nào?”


      “Nhạc phụ nhất định đồng ý.”


      “Vì sao?”


      “Nào có nữ nhi gả chưa lâu lại bị hưu trở về? làm mất thanh danh của cả nhà.”


      phải hưu, là cùng cách (*). Cùng cách, hiểu hay ?”


      (*) Cùng cách: cái này nghĩa là cùng ly hôn


      Tống Lương Trác lắc đầu, “Ngủ , trời sắp sáng.”


      “Ta phải giận dỗi, ta thực nghĩ gả cho ngươi.”


      . . . . .


      “Tống tri huyện?”


      Người giường xoay lưng.


      “Tống tri huyện, ta biết là mình xinh đẹp, ngươi cũng chê ta xấu. Ta và ngươi thể cùng cách sao? Nhất định là cha ta dùng cách gì bức ngươi thú ta, đến lúc đó ta giúp ngươi đòi lại là được.”





      “Tống tri huyện?”





      Tiền Tiểu Thất thở dài, Tống tri huyện bị buộc phải thú nàng, nàng cũng bị vận mệnh thúc giục. Xem ra, nàng phải sớm về nhà chuyến cho ràng: Nàng, Tiền Tiểu Thất, muốn gả cho . Nàng mới mười bảy, mà hôm nay nàng mới biết, muốn hai mươi tư tuổi rồi!


      Bảy tuổi a!


      Tiền Tiểu Thất dùng ba ngón tay nhéo nhéo mặt, trong đầu nhớ mang máng ai đó qua, hơn tám, chín tuổi cũng thể hơn bảy tuổi, nếu cả đời bị người khi!


      Có ai quá đâu? Tiền Tiểu Thất ôm chân ngồi chốc lát, hít vào hai cái liền cuốn lấy chăn, leo lên bàn, nằm nghiêng thành góc đối, vừa nhắm mắt ngủ say.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 4




      Tiền Tiểu Thất ngủ đêm, tỉnh lại thấy cả người đau ê ẩm. Theo thói quen, nàng từ từ mở hai mắt rồi vươn vai tỉnh dậy, giật mình nhớ ra bản thân ngủ ở bàn.


      Tiền Tiểu Thất xoay người, nhìn chằm chằm vào mạn giường hồi lâu mới có phản ứng.


      Sao lại nằm giường? phải đêm qua nàng nằm bàn sao? Nàng cũng có thói quen nửa đêm tìm nam nhân đâu. Thiên (*) a, chuyện này là thế nào?


      (*) thiên: ông trời


      Tiền Tiểu Thất nhìn trái nhìn phải, cảm giác toàn thân cả người đều đau nhức, cảm thấy tủi thân mà khóc.


      Tên dâm tặc kia, khẳng định là thừa dịp nàng ngủ liền cùng nàng động phòng! Nếu sao cả người nàng đều đau thế này?! Quả nhiên, cầm thú là cầm thú mà!


      Tiền Tiểu Thất hấp hấp mũi khóc, lại bị tiếng bước chân của Liễu Xanh làm giật mình. Liễu Xanh vừa nhìn khẳng định là viên phòng, đáy mắt tươi cười sáng lạn qua, dỗ dành : “Tiểu thư tỉnh? gia đến nha môn, tiểu thư đừng thương tâm, nữ nhân nào cũng đều phải trải qua việc này mà!”


      Liễu Xanh cố giấu vẻ vui sướng trong lòng, “Lúc này cho Nhược Thủy tiểu thư kia biết, e qua rồi, gia vẫn là thích tiểu thư.”


      Liễu Xanh cười cười, kéo tấm chăn người Tiền Tiểu Thất xuống, muốn xóa biểu của trinh tiết kia, có cái đó làm bệ đỡ cuộc sống về sau ở Tống gia mới thuận lợi.


      Tiền Tiểu Thất túm chặt chăn chịu buông, Liễu Xanh liền vạch chăn từ phía dưới lại vô cùng mất hứng khi nhìn thấy Tiền Tiểu Thất vẫn còn mặc đầy đủ trang phục người.


      “Tiểu thư ngủ mà cởi quần áo?”


      Tiền Tiểu Thất hai mắt đẫm lệ nhìn xuống, kinh hỉ (**) vô cùng khi thấy bản thân vẫn còn mặc bộ y phục ngày hôm qua, mừng run cả người.


      (**) kinh hỉ: vui mừng, vui vẻ


      Tiền Tiểu Thất liền lau mặt ngồi xuống, vui vẻ thăm dò bản thân qua làn váy, quay đầu hướng Liễu Xanh : “Đây chính là có việc gì xảy ra?”


      “Ừ hừ.” Liễu Xanh nhụt chí buông chăn ra, “Tiểu thư vui vẻ đến thế?”


      “Đúng!” Tiền Tiểu Thất hấp hấp cánh mũi, “Ta đói bụng.”


      Nàng nhảy xuống giường, cầm khăn lau mặt thấy Ôn Nhược Thủy bước vào, vẻ mặt đầy ghen tuông, trừng mắt nhìn nàng chất vấn: “Ngươi cùng Trác ca ca làm cái gì?”


      gia cùng tiểu thư ban đêm ở trong phòng còn có thể làm cái gì? Nhược Thủy tiểu thư hỏi gì kỳ thế?!” Liễu Xanh bĩu môi, ái muội .


      Ôn Nhược Thủy mặt đỏ lên, hầm hừ : “Ngươi buộc , có phải ? Ngươi đúng là biết hổ thẹn!”


      “Ngươi, ngươi mới là kẻ biết hổ thẹn!” Tiền Tiểu Thất ngốc nghếch vừa hoàn hồn, bị mắng biết hổ thẹn liền cảm thấy ảo não.


      “Hừ, ngươi buộc Trác ca ca cùng ngươi làm chuyện đó, phải ngươi biết hổ thẹn còn là gì?”


      Liễu Xanh liền chen miệng vào, “Có gì cũng là gia vui vẻ cùng tiểu thư làm, Nhược Thủy tiểu thư hỏi như vậy có phải hay đúng?”


      “Ta đúng thế nào?” Nhược Thủy giận đỏ cả mặt.


      “A, hai người cứ ầm ĩ! Ta còn chưa ăn cơm!” Tiền Tiểu Thất nhảy vào giữa Liễu Xanh và Ôn Nhược Thủy lúc này giận đỏ mặt, : “Cơm nước xong rồi lại ầm ĩ, có được ?”


      Cả hai người đều xoay lưng, hừ lạnh tiếng. Tiều Tiểu Thất xoa xoa bụng, tâm tình vui vẻ rửa mặt đánh răng, hí hửng ngồi vào bàn chờ Liễu Xanh đem đồ ăn lên.


      Liễu Xanh giận dỗi, cam lòng ra khỏi phòng.


      Ôn Nhược Thủy kiêu ngạo hất cằm ngồi đối diện với Tiền Tiểu Thất, hừ tiếng : “Ngươi đừng vội đắc ý! Cho dù Trác ca ca cùng ngươi có chuyện gì sao? Tống bá bá cùng dì nhất định cũng nhận ngươi vào cửa!”


      Tiền Tiểu Thất tâm tình vui vẻ, gật gật đầu : “Nhược Thủy tiểu thư định ở nơi này bao lâu?”


      “Hừ, ngươi đuổi ta cũng vô dụng, đây là nhà của Trác ca ca, Trác ca ca để ta .”


      phải.” Tiền Tiểu Thất vội vàng xua tay, “Qua vài ngày nữa ta về thưa với cha mẹ, cản trở ngươi cùng Tống Lương Trác, ngươi giữ lấy .”


      Ôn Nhược Thủy kinh ngạc, “Ngươi ?”


      !” Tiền Tiểu Thất nhăn mũi, nam nhân đánh người phải là nam nhân tốt, đáng tin cậy để giao phó cả đời. Lời này là của ai với nàng nhỉ?


      “Ngươi,” Ôn Nhược Thủy hoài nghi, “ phải lúc trước rất thích Trác ca ca sao?”


      Tiền Tiểu Thất bĩu môi, “ thích ta, phải vì ngươi mà đánh ta sao? Ta đây trở về là tốt nhất!”


      Ôn Nhược Thủy cảm thấy có chút áy náy, tự nhéo chân mình, thấp giọng : “Cái đó, lúc ấy là ta khó thở, ngươi, ngươi phải cũng bị thương sao? Trác ca ca còn cố ý cho người tìm thuốc mỡ .”


      Tiền Tiểu Thất nghi hoặc nhìn Ôn Nhược Thủy, “Ngươi phải là muốn ở cùng chỗ với Trác ca ca của ngươi sao? Ta ngươi nên cao hứng mới phải.”


      “A!” Ôn Nhược Thủy gật đầu, “Vậy ngươi .”


      Tiền Tiểu Thất bị sặc nước miếng, suy nghĩ rồi lại : “Thông Hứa vẫn là nơi có nhiều cảnh đẹp, chờ ta trở lại Tiền gia, ngươi có thể đến tìm ta ngắm cảnh, ta mang ngươi ra ngoài dạo cũng tốt.”


      Ôn Nhược Thủy càng được tự nhiên, bĩu môi đỏ mặt : “Ai, ai cần ngươi dẫn ngoạn cảnh a.”


      Ôn Nhược Thủy lại liếc nàng cái, “Việc đó, nếu như bị hưu gả được cho người khác, ngươi có tưởng tượng tới ?”


      “Giữa ta và có chuyện gì, vì sao lại gả được? A? Ngươi làm ta tò mò quá.”


      Ôn Nhược Thủy nắm tay áo thầm nghĩ, kia, đây chính là ngươi tự , cũng có ai bức ngươi, ngươi rồi đừng trách ta cướp Trác ca ca .


      Điểm tâm thực phong phú, Tiền Tiểu Thất chán ghét mỡ heo từ trong tâm nên ngoại trừ chén thịt nướng ra, tất cả đều được ăn sạch . Ôn Nhược Thủy chống cằm nhìn nàng ăn cơm, rầu rĩ : “Ngươi a, trong nhà phải rất nhiều tiền sao? Sao lại chút phong thái của tiểu thư ? Khẳng định là ngươi được người nhà ngươi làm hư, ai, Trác ca ca mệnh thực khổ!”


      Ôn Nhược Thủy vừa dứt lời, lại cảm thấy Tiền Tiểu Thất có hay phong thái, về sau nàng cùng Trác ca ca cũng còn quan hệ, liền sửa lại khẩu khí : “Tướng công tương lai của ngươi thực mệnh khổ.”


      Các nữ nhân muốn có quan hệ tốt cũng dễ, đặc biệt là Tiền Tiểu Thất và Ôn Nhược Thủy sau khi thống nhất với nhau, Ôn Nhược Thủy cũng bắt bẻ nàng chỗ nào vừa mắt, ngược lại, cùng nàng tán gẫu.


      “Sau đó thế nào?” Tiền Tiểu Thất như cũ, ngồi ở bàn cắn hột dưa, trước mặt hai cánh tay đống vỏ hạt dưa.


      “Sau ta thường xuyên theo Trác ca ca ra ngoài chơi. Trác ca cathường xuyên mang ta ra ngoài cưỡi ngựa, làm thơ từ cũng rất giỏi, Tống bá bá rất hài lòng về . Kỳ , Trác ca ca cần phải thi Trạng Nguyên mà làm chức quan thất phẩm nhoi này, bất quá Trác ca ca có chí hướng, muốn dựa vào chính mình làm nên nghiệp. Sau đó thi khoa khảo, ta biết Trác ca ca có thể trúng Trạng Nguyên, quả sai a.” Ôn Nhược Thủy vẻ mặt sùng bái, “Ai, Trác ca ca lợi hại nha!”


      Tiền Tiểu Thất nhìn nàng cười cười ánh mắt đầy vẻ mê luyến liền chịu nổi, muốn cầm hạt dưa trong tay thoái lui.


      “Ai, ngươi biết ? Kỳ Trác ca ca thích nữ tử ôn nhu như nước, có thể cùng đối ẩm là tốt nhất. Trác ca ca thực thích câu “Mị nhãn xấu hổ hợp, đan môi trục cười khai” bộ dạng của nữ tử.”


      Ôn Nhược Thủy nâng cằm, hơi nhắm mắt, thấp giọng ngâm:


      “Lạc phổ nghi hồi tuyết, vu sơn giống như sáng vân.


      Khuynh thành nay thủy gặp, khuynh quốc tích từng nghe thấy.”


      (Xinh đẹp tùy xấu hổ hợp, đan môi trục cười phân.


      Gió cuốn nho mang, ánh sáng mặt trời quả lựu váy.)


      “Ai!” Ôn Nhược Thủy hướng nàng than , “Mỹ nhân thế nào mới có được phong thái của tiên nhân như vậy? Giống như lạc thần, da thịt trắng như tuyết, nhìn thoáng như vu sơn thần nữ, hướng vân thanh linh. Cười khuynh quốc khuynh thành. Xấu hổ gặp người đến, sóng mắt lưu chuyển, bộ dạng phục tùng, khẽ mở chu môi, lúm đồng tiền sinh huy.”


      Ôn Nhược Thủy khẽ lắc đầu, cúi mặt xuống, lại nhàng nâng lên, nhìn về phía Tiền Tiểu Thất chính là sóng mắt lưu chuyển, lệ quang nhiều điểm, bộ yếu đuối, mảnh mai, chu môi chậm rãi, nét cười mặt dần lộ ra.


      Vẻ mặt của Tiền Tiểu Thất đầy biểu tình, khóe môi giật giật, cuối cùng nhịn được, đành nôn khan tiếng.


      Thần thái tiểu mỹ nhân của Ôn Nhược Thủy bị tiếng nôn khan của Tiền Tiểu Thất làm cho biến mất chút dấu vết. Ôn Nhược Thủy khẽ hừ tiếng : “Ngươi mới có tư sắc.”


      Tiền Tiểu Thất líu lưỡi, “Chính ngươi là tiên nhân, thế gian này làm gì có tiểu mỹ nhân như thế? Còn nữa, cho dù có, người ta cũng chướng mắt Tống tri huyện a, thất phẩm thôi!”


      Tiền Tiểu Thất giơ giơ ngón út, “Thất phẩm! Chi ma! Chi ma ngươi gặp qua sao? Chính là so với đậu xanh còn hơn. Thất phẩm chỉ là quan tép riu !”


      Ôn Nhược Thủy chu miệng, “Thế lực!”


      Tiền Tiểu Thất cẩn thận đem hạt dưa gói vào trong khăn tay rồi nhàng nhét vào tay áo. Ôn Nhược Thủy nhíu máy, “Kia, nhân hạt dưa kia phải có nhiều rồi sao? Sao lại làm bộ dáng này?”


      “Đó là do người ta cắn, phải của ta. Chính mình làm mới được gọi là cắn hạt dưa, người ta cắn biết dính qua bao nhiêu nước miếng, ngươi cũng đâu biết là người thế nào.”


      Ôn Nhược Thủy nhìn hạt dưa lột vỏ sẵn trong tay, khó khăn nuốt nước miếng, ngượng ngùng đem nhân hạt dưa quăng lên bàn trà.


      Ngày dài trôi qua, Tiền Tiểu Thất rất vừa lòng, có người bồi nàng đấu võ mồm, cãi nhau liền nhanh hết ngày.


      Cơm chiều vẫn như trước, là ba người cùng nhau ăn, Liễu Xanh như cũ, bị Tiền Tiểu Thất đuổi đến phòng bếp ăn.


      Tiền Tiểu Thất nhìn bát thịt nướng bàn liền nhíu máy, “Này, thịt thể hâm lại rồi ăn, như vậy nóng trong người.”


      Tống Lương Trác nhìn thịt nướng bàn, ho , : “Đây là giữa trưa mới làm, quý phủ còn đến mức ăn cơm thừa.”


      “À.” Tiền Tiểu Thất nhìn Tống Lương Trác, tốt bụng nhắc nhở: “Ta là sợ mọi người tiêu chảy.”


      Ôn Nhược Thủy bĩu môi muốn ăn. Tiền Tiểu Thất vốn định quan tâm nàng nhưng cảm thấy hẳn là nên để Tống Lương Trác quan tâm nên lại bắt đầu vùi đầu ăn cơm.


      Đũa của Tống Lương Trác dạo qua vòng bàn ăn, lại thấy Ôn Nhược Thủy bộ dáng muốn ăn, nhất thời cũng có khẩu vị nên chỉ cầm đũa nhìn Tiền Tiểu Thất ăn.


      Tiền Tiểu Thất ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bọn họ, muốn làm vì sao cả hai người lại cùng nhau buông đũa nhưng đáy lòng lại mơ hồ có chút phiền muộn. Tiền Tiểu Thất khẽ hừ tiếng, : “Tống tri huyện, ngày mai ta muốn về nhà.”


      “Ừ, ta về cùng ngươi.”


      cần, Tống tri huyện cứ xử lý việc công, ta về mình là được rồi.”


      sao.”


      Tiền Tiểu Thất như thấy quỷ, nhìn Tống Lương Trác, vừa muốn lại : “Ta vừa vặn có việc cần thưa với nhạc phụ.”


      “À.”


      Dối trá! Tiền Tiểu Thất thầm thở dài, ràng chính là bản thân có việc, vậy mà còn muốn giả bộ bồi nàng về. Loại nam nhân này tuyệt đối đáng tin, lời này của ai nhỉ?! Tiền Tiểu Thất có chút mơ hồ.
      Jin292, người qua đườngMeoconkissu2 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :