1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TIỂU THÔN CÔ ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ - THƯỢNG QUAN NINH (198 CHƯƠNG + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      TIỂU THÔN ĐEM THEO BÁNH BAO TUNG HOÀNH THIÊN HẠ

      [​IMG]

      Tác giả: Thượng Quan Hinh
      Converter: ngocquynh520
      Editor: Ling Jade + cuckicoi + linda11311 + linhnhadau
      Beta: YuYing
      Thể loại: xuyên
      Số chương: 198 chương + 1PN
      Nguồn: ***************.com
      Giới thiệu:

      Tự dưng lại xuyên , hề có điềm báo trước. Được rồi, xuyên qua xuyên qua, dù sao ở đại ta cũng chỉ là nhi, hề có người nhớ thương. Nhưng ai có thể cho ta biết tại sao lại xuyên vào người cha mẹ còn có hai đứa con riêng ??? Sao lại kém xa với tình cảnh trong tiểu thuyết xuyên quá vậy, thành Vương Phi, nữ nhi của Thừa Tướng cũng là thiên kim khuê các chứ! Quả nhiên, ước mơ là xa vời, còn thực tàn khốc. Từ nay về sau ta bảo vệ đệ đệ, đấu với thân thích cực phẩm, xem ta làm sao kiếm tiền phát tài, thuận buồm xuôi gió!!!

      tart_trungPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Chẳng Biết Tại Sao Xuyên



      Liễu Nhược Vi nằm ở giường được hai ngày hai đêm. Khi nàng nhìn mọi thứ chung quanh xa lạ hiểu lý do vì sao du lịch bên ngoài lại xuyên đến nơi hoang vu hẻo lánh này.


      Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích ình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là học trò xuất sắc ưu tú, còn trong công việc nhân tài xuất sắc trong mắt cấp , chính vì vậy nàng cảm thấy tự hào, nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh cảm thấy đơn, muốn có mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình.


      Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình vương triều , tên và tuổi của chủ nhân thân thể này và mình ở đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đứa lớn gọi là Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, đứa gọi là Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham lam, chung quanh có hàng xóm nhiều chuyện (ý chỉ nhiều chuyện), nhưng cũng được cái là có thôn dân đối với ba tỷ đệ cũng tệ lắm.


      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, rốt cuộc người cũng tỉnh, Đào Đào rất sợ, tỷ tỷ người được ngủ nữa đấy? Đào Đào sợ." Nhìn đứa trẻ ba tuổi này nếu như ở đại chỉ biết vui chơi, nhưng lúc này y phục rách rưới, còn nước mắt nước mũi, hai mắt hoảng sợ nhìn mình, xem ra mình hôn mê hai ngày này làm cho đứa trẻ chỉ mới ba tuổi này bị hoảng sợ ít, ôi đây chính là cảm giác có người nhà, nếu như vậy cảm giác còn rất tốt, nhìn đứa trẻ dễ thương này quan tâm mình như vậy, thôi đón nhận thân phận tại này cho rồi, thay chủ nhân nó chăm sóc tốt người nhà của nàng ta vậy!


      "Đào Đào, tỷ tỷ sao, đừng sợ nha! Tỷ tỷ sao."


      " sao, tỷ tỷ sao, tỷ tỷ mau khoẻ lại nha, như vậy Đào Đào mới sợ."


      "Ừhm, tỷ tỷ sao mà, tỷ tỷ thân ái của đệ, tỷ tỷ khoẻ rồi."


      "Nha, vậy sau này ta thường xuyên gần gũi với tỷ tỷ và ca ca, như vậy các người ngã bệnh."


      "Đào Đào, Thụy ca đâu rồi, đệ ấy đâu rồi."


      "Tỷ tỷ, ca ca lên núi đào rau dại rồi. Nhà chúng ta có thức ăn, ca ca , tỷ tỷ ngã bệnh phải ăn thứ gì đó mới khoẻ nhanh, tỷ tỷ chờ ca ca đào được rau dại trở về, Đào Đào đưa tất cả cho tỷ tỷ ăn, như vậy tỷ tỷ cũng bệnh nữa."


      Nghe đến mấy câu này, trong lòng biết làm sao cảm thấy ấm áp, đây chính là cảm giác có người nhà, hạnh phúc, mình nhất định phải bảo vệ cho tốt hai người đệ đệ quan trọng này, bắt đầu từ bây giờ, Thụy ca và Đào Đào chính là đệ đệ ruột của Liễu Nhược Vi ta, ai cũng thể khi dễ bọn họ.


      Nếu ông trời ột đứa nhi như xuyên đến nơi này, biến thành người có người thân, quý trọng tất cả, để cho bất luận kẻ nào phá huỷ tất cả.


      Nếu quyết định được con đường sau này phải động lòng bằng hành động, nhân cơ hội này nhìn chút hoàn cảnh chung quanh, vì hai đệ đệ dễ thương tìm lối ra.


      "Đào Đào biết ca ca nơi nào đào rau dại ?"


      "Tỷ tỷ, Đào Đào biết."


      "Vậy đệ mang tỷ tỷ tìm ca ca có được hay ?"


      "Tỷ tỷ, người có thể xuống giường được ? Tỷ tỷ có thể xuống giường, Đào Đào liền mang tỷ tỷ tìm ca ca. Ca ca muốn Đào Đào chăm sóc kỹ tỷ tỷ, tỷ tỷ ngã bệnh thể xuống giường." Hai mắt Đào Đào tỏa sáng với mình, sợ mình ở trong nhà hai ngày, có chút nhớ nhung muốn ra ngoài, dù sao đứa trẻ mới ba tuổi này, mặc dù đứa trẻ nông thôn này rất sớm trưởng thành.


      "Tỷ tỷ sao." Giùng giằng đứng lên, dắt tay Đào Đào ra ngoài phòng.


      Trong lòng có chút kích động, mình sắp sửa dung nhập vào thế giới này rồi, đến bây giờ còn biết bên ngoài như thế nào.


      Wao, bầu khí ở cổ đại tốt so với ở đại nhà cao tầng trong thành thị khí ô nhiễm căn bản là khác trời vật.


      Nhược Vi nhìn chung quanh, vị trí nhà mình nằm ở giữa, kế núi gần sông, cách đó xa còn có khu rừng trúc, ở đồi núi lớn bao phủ xuống cả thôn trang, hơn nữa có vẻ yên tĩnh, với cách nhìn của người đại xem ra đây là chỗ cực kỳ tốt tu thân dưỡng tính. Chung quanh màu xanh dào dạt, hẳn là mùa xuân rồi, vừa vặn ven đường hoa dại nở.


      Thôn này gọi Liễu gia thôn, có hơn sáu mươi hộ gia đình, ngay lúc ấy mà , là thôn tương đối lớn. Phần lớn thôn dân lấy trồng trọt mà sống, từng nhà đều trồng trọt, có văn hóa gì, có rất ít người có thể biết chữ nghĩa, ở cổ đại nơi có TV máy vi tính, tất cả mọi người duy trì tâm nhiều chuyện, nhà ai vừa có tin tức gì, lập tức người của toàn thôn đều biết từ đầu thôn truyền tới cuối thôn. Cũng may trong thôn có đại đại ác nhân nào, tóm lại tương đối chất phác. Trong thôn cách trấn cũng xa, bộ chỉ khoảng canh giờ, bằng xe trâu rất nhanh là có thể đến trấn .


      Nhà cửa của thôn dân xây phân tán ở các nơi, nhà mình cách đó xa có mấy hộ gia đình, theo như trí nhở của chủ cũ tương đối chung sống tốt, lúc phụ mẫu còn tại thế, giao tình cũng tệ lắm. Gần với nhà mình là hộ gia đình nọ cùng nhà mình có giao tình tốt nhất, trong trí nhớ được biết là họ Lý, nam nhân trong nhà tất cả mọi người gọi Lý Tam, đứa trẻ cũng gọi là Lý Tam thúc, vợ họ Lưu, nữ nhân trong thôn gọi nàng ta Lý Lưu thị, trong nhà có hai đứa trẻ, đều là bé trai, Đại Lang lớn hơn mình bốn tuổi, Nhị Lang lớn hơn mình tuổi, đều là người tương đối thà, có vẻ chất phác đôn hậu. Nhà ở thời điểm thiên tai dời đến Liễu gia thôn cũng được hai mươi mấy năm rồi, mặc dù phải người cùng họ, nhưng là người tệ, nên ở Liễu gia thôn rất được hoan nghênh .


      Liễu gia thôn có nhiều người khác họ, đều là do trốn thiên tài mà đến trú ở Liễu gia thôn, cũng may người của Liễu gia thôn cũng phải là thích người ngoài.


      Ngắm nhìn bốn phía, mặc dù chỗ này nghèo chút, nhưng ở phương diện khác cũng tạm được, quan trọng nhất là hoàn cảnh mình thích nhất.


      "Ơ, Đào Đào, Nhược Vi, hai chị em các người muốn đâu vậy!"


      Đối diện là hai thôn phụ tới, đây là hai chị em dâu của Dương gia ở đầu thôn, "Dương đại thẩm, Dương Nhị thẩm, con cùng Đào Đào đón Thụy ca, đệ ấy ra ngoài đào rau dại còn chưa có trở về?" Muốn cho hai người phát thanh viên tốt nhất này biết bị bệnh chóng mặt mấy ngày rồi mới dậy, sợ là trở thành đề tài câu chuyện cho thôn dân rồi, đối với loại chuyện tình truyền bá như vậy, các nàng chính là chuyên gia."Hai vị đại thẩm đường sang đây có thế Thuỵ ca vậy?"


      "Thụy ca à! nhìn thấy !"


      "Cám ơn hai vị đại thẩm, vậy giờ con và Đào Đào tìm Thuỵ ca đây ."


      "Nhìn này, Nhược Vi này miệng biết chuyện!"


      Hai chị em dâu cứ như vậy vừa vừa .


      Lôi kéo Đào Đào vội vàng cách xa cái chỗ này đến chỗ Thụy ca đào rau dại.


      đường tới, trong thôn khói bếp lượn lờ, đều chuẩn bị cơm tối, nhưng vẫn chưa thấy Thuỵ ca, trong đầu có chút lo lắng, dù sao cũng là đứa trẻ mới năm tuổi, khỏi nhanh hơn chút, hy vọng có thể mau sớm tìm được Thụy ca.


      "Tỷ tỷ, người xem đó có phải là ca ca ?"


      Nơi xa bé trai đeo giỏ trúc gian nan về phía bên này. Đó phải là Thuỵ ca sao!


      "Đào Đào, nhanh gọi ca ca."


      "Ca ca, đệ cùng tỷ tỷ tới đón huynh về nè."


      Nơi xa Thụy ca nghe được tiếng hô bên này, ngẩng đầu nhìn lên, đúng là tỷ tỷ và đệ đệ lo lắng mình, hốc mắt đỏ lên, dùng sức nhịn xuống, bây giờ phải là lúc khóc, bước nhanh về phía trước.


      ", Đào Đào cùng tỷ tỷ giúp Thụy ca cầm thứ đó." Nhìn đứa trẻ gầy yếu này, biết thế nào đột nhiên muốn khóc, còn như vậy lại hiểu chuyện như thế, ở trong lòng yên lặng thề, về sau nhất định phải làm cho hai người đệ đệ trở lên nổi bật, có được sống cuộc sống tốt.


      "Tỷ tỷ, thân thể tỷ khoẻ lên nhiều chưa" Nhìn tỷ tỷ khoẻ mạnh trở lại đứng ở trước mặt mình, giống như là nằm mơ, hai ngày nay tỷ tỷ đột nhiên nằm ở giường ngủ mê man, dọa , nương và phụ thân có ở đây, tỷ tỷ đột nhiên bị bệnh, sợ hãi, chỉ sợ tỷ tỷ bao giờ nữa mở mắt nhìn bọn nữa, cảm thấy sợ. Nếu phải là tỷ tỷ đưa tất cả thức ăn đều ình và đệ đệ, tỷ tỷ cũng té xỉu, về sau nhất định thể để cho tỷ tỷ có thức ăn.


      "Ừhm, tỷ tỷ tốt lắm, cần phải sợ, về sau tỷ tỷ luôn luôn ở cùng với Thụy ca và Đào Đào." "Tỷ tỷ." Hai mắt đỏ lên, cuối cùng nhịn được khóc oà lên, hai ngày nay áp lực mà chịu đựng là quá lớn, đệ đệ cũng giúp được cái gì, luôn sống trong sợ hãi, "Tỷ tỷ về sau được bệnh nữa đấy, Thuỵ ca sợ hãi" Nhìn thấy Thụy ca khóc, Đào Đào ở bên khóc thút thít.


      "Ừhm tỷ tỷ về sau tốt, bỏ mặc lạ Đào Đào và Thụy ca, đừng khóc nha!"


      ", chúng ta về nhà, tỷ tỷ nấu cơm, nào Thuỵ ca nghỉ lát đưa giỏ trúc cho tỷ tỷ."


      "Ừhm, chúng ta về nhà, nắm tay bé của bọn cùng nhau về nhà."


      Về đến nhà, đuổi Thuỵ ca sang bên nghỉ, tự mình rửa tay chuẩn bị cơm tối, tuy chỉ có rau dại có thể ăn, nhưng quen với việc ăn ngon, huống chi mình còn là người chủ nghĩa ăn ngon, suy nghĩ chút đều vì mình khổ sở.


      Nhóm lửa, rửa sạch nồi, bảo Đào Đào và Thuỵ ca ngồi ở bên hơ lửa, mình cầm chậu ra ngoài bên cạnh giếng rửa rau dại, đồ sạch mình cũng dám ăn.


      Nhanh rửa sạch rau dại, nước trong nồi cũng được rồi, đem rau dại thả xuống, cho thêm chút xíu muối ăn, nấu chín rồi vớt ra ngoài chi mỗi người chút rồi bắt đầu ăn.


      "Tỷ tỷ, Đào Đào cho người ăn, về sau tỷ tỷ cũng ngã bệnh" Thuỵ ca ở bên cạnh thấy Đào Đào làm như vậy, cũng bắt chước làm theo.


      "Cám ơn Đào Đào nha, nhưng tỷ tỷ cũng có rồi, tỷ tỷ ăn những thứ này cũng ngã bệnh, nếu như Đào Đào nghe lời ăn Đào Đào cũng ngã bệnh, tỷ tỷ và ca ca đau lòng, Đào Đào cũng thể giúp tỷ tỷ làm việc, cho nên Đào Đào phải đem thức ăn trong chén ăn sạch nha!"


      Nghe được tỷ tỷ như vậy, Đào Đào nghiêm chỉnh tự mình ăn thức ăn trong chén, Thụy ca cũng hiểu mình phải khoẻ lên, mới có thể chia sẻ giúp đỡ tỷ tỷ thế là bỏ ý niệm ăn, ngoan ngoãn ăn sạch đồ ăn.
      pixuri2009 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Nhà Chỉ Có Bốn Bức Tường



      Ăn xong, nấu nước nóng cho hai người đệ đệ rửa mặt và chân sau đó tự mình rửa sơ qua rồi tranh thủ lên giường ngủ sớm, bởi vì trong nhà là nghèo quá, mặc dù có giường, nhưng chăn bông lại đủ, tỷ đệ ba người ngủ ở cái giường như vậy cảm thấy lạnh.


      Lúc còn phụ mẫu, điều kiện nhà so với tại tốt hơn, nhưng sau khi cha mẹ qua đời, họ hàng thân thích đem những gì trong nhà có thể lấy được đem cầm, ba đứa bé có sức chống cự, đâu phải là đối thủ của những người đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ nhà mình bị những kẻ lòng lang dạ sói lấy .


      Bây giờ trong nhà chỉ còn sót lại những đồ rách rưới, dùng cách của những người đó đây là bọn tốt bụng để lại cho bọn họ, gặp qua biết bao nhiêu người xấu hổ, chưa từng thấy qua người biết xấu hổ như vậy.


      Suy nghĩ lại, để sau này có những ngày tháng sống tốt cần phải suy tính chút. Lăn qua lộn lại, có chút ngủ được, có chút hưng phấn, muốn ở nơi này, tìm được thuộc về mình, mà bây giờ có chính là chăm sóc tốt hai người đệ đệ, cho nên nàng có nhiều chuyện có thể làm đấy. Chờ có tiền, cho hai người đệ đệ trường, cầu thi đỗ Trạng Nguyên gì, chỉ cầu có thể biết chữ, đừng làm người mù chữ là được rồi.


      Ở trong lúc suy nghĩ, từ từ ngủ thiếp , tiếng hít thở của người nhà ở nơi này vào ban đêm mùa xuân khác ràng.


      Ưhm, cứ cảm thấy có cảm giác là lạ mặt, híp mắt nhìn thấy bàn chân của Đào Đào bỏ vào bên miệng của mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang chiếu rọi, mới biết là dậy trễ, lại quay đầu nhìn về phía giường hoàn hảo Thụy ca vẫn chưa rời giường, bằng bảo mình làm sao chịu cho nổi! Mấy ngày nay, nó cũng mệt mỏi, vất vả mình khoẻ lên chút, nó mới ngủ quên ! Như vậy tốt. 『 』 chỉ là mình phải mau chóng rời giường, bằng chờ bọn tỉnh sợ rằng phải chết đói.


      Cẩn thận rời giường, đắp kín mền cho bọn rồi lặng lẽ ra khỏi gian phòng .


      Đến bên cạnh giếng chuẩn bị nước, nhìn cái bóng trong nước, khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay, ngũ quan xinh xắn, bề ngoài làm cho người ta rất kinh ngạc, bất quá cũng là tiểu giai nhân thanh tú, nhưng mà bây giờ ăn uống được tốt, dinh dưỡng bổ sung đủ, tóc có chút vàng, khuôn mặt nhắn cũng có huyết sắc, bất quá về sau chờ kiếm tiền, mới từ từ bồi bổ. Rửa mặt xong, tinh thần sảng khoái, khí cổ đại tốt, do tối hôm qua nghĩ thông suốt tất cả nên tại tâm tình đặc biệt tốt.


      Bây giờ cái nhà này có hai gian phòng và phòng bếp tạo thành nhà, bên ngoài là cái sân , còn có mảnh vườn ray, bất quá mặt có gì cả, đoán chừng là trong nhà sau khi phụ mẫu qua đời người xử lý, tại mảnh hoang vu, sao, đến lúc đó tự mình trồng chút rau


      Bên ngoài dùng nhánh trúc làm thành rào chắn, có cái cửa , ai tới cũng có thể vào, có cảm giác an toàn, chỉ cần là có người có ý đồ xấu cũng có thể vào, hoàn toàn chính là hình thức, chỉ là đoán chừng cũng có thể ngăn cản con gà ngăn cản con vịt gì đó vào ra!


      Nhưng mà bây giờ nhà mình có gì cả, chừng cả ăn trộm cũng ghét bỏ đấy chứ! Tối ngày hôm qua, nàng lục đông lục tây tìm xem có gì đó , rốt cuộc ở cái bình bên trong tìm được khoản tài sản cuối cùng của nhà mình, ba mươi đồng, bi thống, này cùng hề có cái gì khác? Được rồi, thôi có còn hơn , nhớ trong nhà vẫn có vài mẫu đất, chỉ là cũng có đoạn thời gian ai xử lý, ôi, sau này con đường phía trước chính là con đường quanh co.


      Sau nhà là ngọn núi lớn, chỉ có nhà mình mới xây nhà ở chỗ này, ra khiến Nhược Vi vui mừng phen, như vậy về sau mặc kệ nhà làm gì, tất cả mọi người dễ dàng phát , mình cũng muốn chút cái gì cũng phải bắt được dưới ánh mặt trời, làm cho người ta này nọ, làm gì tùy lúc lấy ra hàn huyên chút.


      Nhanh chóng đem những rau dại còn thừa buổi tối ngày hôm qua ra rửa lại, nổi lửa, bắc nồi, tất cả đều chuẩn bị xong, gọi hai huynh đệ ăn cơm, mặc dù nhìn thấy hạt gạo.


      giường hai đứa trẻ ngủ say, có chút đành lòng đánh thức chúng dậy, nhưng nghĩ đến lát nữa thức ăn nguội, thôi đành phải đánh thức chúng dậy vậy, Đào Đào đáng yếu dụi đôi mắt của , "Tỷ tỷ, đệ đói rồi, "Ta biết ngay mà! Khẳng định thức dậy đói."Tỷ tỷ làm cơm xong, Đào Đào và Thụy ca mau rời giường có thể ăn cơm." "Dạ, tỷ tỷ giúp đệ mặc quần áo với" "Được, tỷ tỷ giúp Đào Đào mặc quần áo, Thụy ca muốn tỷ tỷ mặc quần áo cho đệ ? cần, tỷ tỷ, tự đệ mặc." Nhìn đứa này, lại nhìn sang đứa kia, đều cảm thấy đáng , trong lòng mềm rối tinh rối mù, hoàn hảo đều là của ta!


      Mặc quần áo tử tế rồi cho chúng rửa mặt, nhà ba người ngồi chung chỗ ăn rau dại chút dầu mỡ, ngoài phòng ánh mặt trời vừa lên, trong lòng rất nóng, mặc dù trong nhà rất nghèo, nhưng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, cảm tạ trời cao để cho nàng có người nhà đáng như thế.


      Ăn xong thức ăn, rửa bát đũa, quyết định kế tiếp nên làm gì, chỉ là dù kế tiếp muốn làm gì nữa cũng phải tìm thức ăn cho buổi tối hôm nay mới được, trước tiên cần phải lên núi tìm thức ăn rồi mới có thể tính đến những chuyện khác, bây giờ là mùa xuân, ở nơi này vạn vật sinh sôi nên việc kiếm thức ăn rất dễ dàng.


      Mang theo hai giỏ trúc, dẫn hai đứa trẻ từ sau nhà mình lên núi, yên tâm để bọn chúng ở trong nhà, dù sao cũng còn , mặc dù trưởng thành sớm, có số việc vẫn là hiểu, trong trí nhớ, những họ hàng thân thích kia thỉnh thoảng tới tìm gây phiền toái, mất hứng liền dùng quyền cước đối với ba tỷ đệ .


      tại cần lấy rau dại mà sống sợ chỉ có mình nhà mình thôi, dù sao những người khác nhà đều người lớn, nhà ai mà có dự trữ lương thực, vội có lúc còn có thể ra ngoài trấn tìm chút chuyện làm, kiếm chút tiền, haiz, sao, về sau tất cả đều khá hơn.


      Bởi vì dậy trễ, tại cũng buổi trưa rồi, cũng chính là đại mười giờ, bên đường sương sớm bốc hơi hết rồi, cũng tốt như vậy tương đối khô mát.


      hồi vào trong rừng cây, lấy ra trong sọt lưỡi hái , quan sát kỹ bốn phía, nàng cái gì cũng sợ, chỉ sợ rắn, bây giờ là mùa xuân, vẫn nên cẩn thận chút hơn."Đào Đào, đệ thích ăn cái gì, chờ sau này tỷ tỷ kiếm tiền mua cho đệ, tỷ tỷ, ta muốn ăn kẹo hồ lô được ? Đương nhiên là có thể. Thụy ca sao, có muốn thứ gì , tỷ tỷ, Thụy ca muốn gì cả, " Ôi, quả nhiên đứa trẻ trưởng thành sớm!"Ngẫm ngẫm lại! Về sau tỷ tỷ kiếm nhiều tiền. Đào Đào muốn cùng được, cẩn thận đừng để bị ngã, tỷ tỷ, ta theo ."


      "Chờ sau này tỷ tỷ kiếm tiền, xây cho chúng ta căn phòng lớn, mua nhiều đồ ăn ngon cho Đào Đào và Thụy ca, mua nhiều quần áo mới cho các đệ, sau cho Đào Đào và Thuỵ ca đến trường."


      "Tỷ tỷ, về sau cho đệ đến trường?" Nghe được về sau có thể đến trường, lần nữa đứa trẻ Thuỵ Cca sớm trưởng thành cảm thấy cảm động, nguyện vọng lớn nhất của chính là có thể được đến trường.


      "Dĩ nhiên, tỷ tỷ kiếm tiền đưa các đệ , cho nên, về sau Đào Đào và Thụy ca đều phải nghe lời tỷ tỷ nha."


      "Dạ, Đào Đào ( Thụy ca ) nghe lời của tỷ tỷ."


      "Ừhm, Đào Đào và Thụy ca biết nghe lời, tốt lắm, tại chúng ta mau tìm thức ăn ."


      đường kiếm, trong sọt đào được kha khá rau dại, nhưng vẫn phải tìm thứ gì đó ăn khác, biết có hay tìm được vài nấm này nọ .


      đường vừa vừa nghỉ, ba tỷ đệ trò chuyện, cũng phải mệt mỏi, chỉ là có chút khát. Thấy phía trước có khoảng đất trống, mặt trời chiếu tới nơi đó, " Đào Đào và Thụy ca đến đó ngồi nghỉ lát, tỷ tỷ tìm chút nước cho các đệ uống, nên chạy loạn biết ! Thụy ca phải trông chừng kỹ đệ đệ biết ?" "Dạ, tỷ tỷ yên tâm, đệ trong chừng kỷ đệ đệ , tỷ tỷ, Đào Đào chạy loạn đâu!" Đào Đào dùng đôi mắt to đáng của với ta, là đáng , đầu hàng ngay tại chỗ, được rồi, tỷ tỷ tìm nước, ngoan ngoãn nha!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Tuỳ Thân Gian



      về phía trước, cẩn thận lắng nghe tiếng động chung quanh, "A, hình như là tiếng nước" vui mừng về phía có tiếng nước. đến đằng trước, wow, có đầm nước , nước sâu lắm, còn có mấy con cá bơi qua bơi lại, nước rất trong, cầm tay chiếc lá lớn rửa sạch , múc chút nước uống, ngọt ! Nước qua xử lý uống ngon ! Còn muốn uống thêm chút nữa, nghĩ đến bàn tay đập xuống, đụng rách da để lại chút máu, bàn tay có mộtcái bớt, chỗ bị rách chính là chỗ có cái bớt đó.


      Cẩn thận chấm chút nước rửa nơi bị rách đó, đột nhiên đầu choáng váng, lúc mở mắt ra thấy mình ở nơi xa lạ, ngẩng đầu nhìn lên, bốn phía đều là cây cối gì đó, có lúa nước, cây ăn quả vân vân còn rất lớn, có mấy chục mẫu lớn nữa! Cách đó xa, còn có túp lều , còn có cái ao, chẳng lẽ, đây chính là những thứ mà trong tiểu thuyết xuyên là tuỳ thân gian sao?


      thể nào, chẳng lẽ mình cũng cẩu huyết phen rồi sao, nếu như vậy quá tốt rồi, có thứ này ở tay, cuộc sống sau này của mình có thể tốt sao! Nhưng làm thế nào để ra ngoài, chẳng lẽ dùng ý niệm khống chế ư, tâm trạng hơi động, ta muốn ra ngoài, quả nhiên là như vậy, mình ở tại chỗ.


      Tuy rằng còn muốn vào nhìn chút nữa, nhưng sợ Đào Đào và Thụy ca sợ nên về sớm chút, cẩn thận lấy nước vào mặt lá cây, về thôi, trong đầu đường nghĩ tới chuyện gian.


      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau lại nhìn, đây là nấm dại đệ và ca ca tìm được đấy!" Gương mặt Đào Đào lộ ra vẻ cầu khen ngợi."Ừhm Đào Đào và Thuỵ ca giỏi , mau lại uống nước " Uống nước xong, gương mặt bé mỗi người hôn cái, Thụy ca còn biết xấu hổ rồi sao! Khuôn mặt bé đỏ rực, đáng , bình thường Thụy ca luôn biểu vẻ trưởng thành sớm, làm hại nàng muốn phát huy phát tình thân tỷ đệ cũng có cơ hội, như bộ dáng bây giờ chết được!


      "Tốt lắm, chúng ta trở về thôi, " tại có vật gian này ở tay, nàng cũng lo lắng, phải vì sau này tính toán tốt, những chuyện này trước hết vội, dù sao có ăn, đến lúc đó kiếm tiền, mua ít gà, vịt đem về nuôi, mua thêm cá con, trong gian cũng nuôi ít, hi vọng gian này cùng với những gian thấy trong tiểu thuyết trước kia mang tính giống nhau, như vậy có lẽ nước trong cái ao bên trong gian kia chắc cũng có ích, theo như quy tắc gian mà , thời gian bên trong dài hơi so với bên ngoài. Cho nên, ta có thể làm được nhiều việc, là càng nghĩ càng hưng phấn, muốn mau chóng vào nghiệm chứng chút có phải hay như mình nghĩ.


      đường trái lo phải nghĩ trở về nhà, đem đồ vật để xuống, lúc này cũng có gì chuyện quan trọng, dứt khoát để Đào Đào và Thụy ca chơi đùa, lúc này mới giờ Mùi, cách bữa ăn tối vẫn còn sớm.


      "Đào Đào, Thụy ca, tại tỷ tỷ dọn dẹp chút trong nhà, cần các đệ giúp tay, các đệ chơi nhưng thể xa."


      " cần, tỷ tỷ, đệ giúp tỷ kiếm chút củi, trong nhà cũng hết rồi !"


      Ai! Ta đây cá đầu gỗ, quả lo việc nhà biết gạo củi mắc, "Ừhm, vậy ở xung quanh đây thôi, đừng xa quá, đợi lát nữa tỷ tỷ kêu các đệ về dùng cơm."


      "Dạ, tỷ tỷ, vậy ta cùng đệ đệ phải phía sau nhà, lúc nãy trở về đệ thấy nơi đó có phơi củi!"


      "Ai, tỷ tỷ ta đây còn phải cố gắng nhiều, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa! Đừng có chuyện gì cũng phải để người làm đệ đệ là Thuỵ ca này đến nhắc nhở người làm tỷ tỷ như ta đây, nghĩ đến cảm thấy chua xót."


      Đào Đào và Thụy ca kiếm củi, Nhược Vi nghĩ cũng phải dọn dẹp nhà lại chút, trước kia chủ nhân của thân thể này mặc dù cũng rất chăm sóc hai người đệ đệ, nhưng là dù sao nguyên chủ vẫn là đứa trẻ, giống như nàng là linh hồn ba mươi tuổi, chuyện gì cũng phải suy tính, huống chi còn phải đối mặt với những thân thích sài lang hổ báo kia trong gây khó khăn cũng rất dễ dàng, trong nhà cũng có thể sửa sang lại tốt hơn, có thể được như vậy là tốt rồi, dù sao cũng khó coi lắm, chỉ là có chút lộn xộn.


      Quét dọn căn nhà từ trong ra ngoài xong, sắp xếp lại đồ vật cho hợp lý, bày biện đẹp mắt, mặc dù chỉ là những...món đồ kia, ít nhất nhìn thoải mái chút, được rồi, Nhược Vi rất thích sạch , bất quá nhìn sạch ai cũng cảm thấy thoải mái!


      Sau khi sửa sang lại mọi thử, nhìn thời gian vẫn còn tương đối sớm, Thụy ca bọn họ sao còn chưa trở về nữa!


      Đến gian phòng, đem cửa đóng lại, trái tim nhảy loạn bùm bùm, sợ tất cả chỉ là giấc mộng, nếu như vậy, mình nên làm như thế nào ! ! !


      Giống như lúc ở chân núi, ý niệm vừa động, vào, từ từ mở hai mắt ra, tất cả trước mắt cho Nhược Vi biết tất cả đều là , cho tới bây giờ cũng có vui mừng qua như vậy, đây vốn là về sau sống yên phận, mình trông cậy vào cái này để phát tài, nhưng hi vọng vào thời điểm mấu chốt nhất có thể bảo vệ được nhà là tốt rồi, cho nên cái này tạm thời là bí mật của riêng mình.


      tại như là tiến vào, vậy phải chung quanh dạo chút, kế hoạch trồng trọt gì đó bên trong cũng trù tính xong rồi, đặc biệt phân thành từng loại, các loại cây ăn quả ở bên, các loại rau cải ở bên, trời ạ, lại còn có thêm đống ruộng thuốc nữa, giàu to rồi, giàu to rồi, , , , ở giữa là ruộng lúa nước chừng mười mẫu lớn , lúa vàng tươi, hạt tròn trịa, chỉ là mình mình làm sao thu dọn xong, nghĩ đến mình là dùng ý niệm tiến vào, chừng cái này cũng có thể dụng ý niệm đấy?


      Thử chút xem! Trong nội tâm khẽ động, thu, tất cả trước mắt khiến Nhược Vi vừa mừng vừa sợ, kinh hãi là tất cả trước mắt giống như mơ, vui mừng chính là ra khống chế gian là dùng ý niệm, tốt, cuộc sống sau này được bảo đảm!


      Lúa trong đất thấy, mà nhìn bên ngoài phòng chất đầy bao bố chứa lúa, chẳng lẽ trong phòng có túi to sao? Mang theo nghi ngờ vào trong phòng , nhìn bốn phía, bên trong tổng cộng có bốn phòng , còn có phòng bếp , vật lẫn lộn, bao bố chính là để chỗ đó trước mặt. Gian phòng thứ nhất tương đối lớn, hẳn là phòng ngủ, chỉ thấy chiếc giường gỗ bên trong, hai cái ghế bành, có chăn bông giường, xem ra gọn gàng sạch , mặt đất nhiễm hạt bụi.


      Mặt khác hai gian phòng khác chắc là phòng khách, gian phòng cuối cùng là thư phòng, bên trong có giá sách to, bày đầy bộ sách, còn có bàn đọc sách to, bàn có giấy và bút mực để sẵn. biết gian này là như thế nào, nhưng ít nhất bây giờ trong tay của mình, vậy nó chính là của mình.


      Cầm lên quyển sách mở ra xem, bên trong là kiểu chữ phồn thể, căn bản cũng biết, tiện tay cầm quyển sách lại là quyển sử ký, bên trong giới thiệu tất cả lịch sử từ trước đến nay về đại lục này, và chút tập tục phong thổ của quốc gia này.


      Nơi Nhược Vi ở là vương triều , xung quanh có ba quốc gia lớn như hổ rình mồi, chỉ là, Tứ Quốc thực lực đều khá mạnh cho nên vẫn luôn nổi lên kiềm chế lẫn nhau, cho tới bây giờ còn chưa có chiến tranh lớn xảy ra, tiểu đả tiểu nháo (mô tả quy mô triển khai công tác) là phải có, ngươi dò xét ta...ta dò xét ngươi, mỗi quốc gia đều muốn trở thành ông trùm, nhưng đáng tiếc chính là có người nào có quyết tâm, cho nên, dân chúng mỗi quốc gia đều vẫn tương đối có hi vọng, dù sao ai cũng muốn ở kiếm ăn trong thời loạn lạc chiến tranh!


      Nhìn nội dung giới thiệu sơ lược bên trong, Nhược Vi tổng kết ra vài quan điểm, đầu tiên, quốc gia chỗ Nhược Vi ở là này quốc gia có thực lực kinh tế mạnh nhất trong bốn quốc gia, bởi vì nơi Nhược Vi có khí hậu ẩm ướt, bèo xanh tươi tốt, đất đai phì nhiêu, có mấy thành là sinh lương thực cả vùng.


      Tiếp theo, quốc gia này người văn nhiều hơn so vơi võ, cho nên người thống trị quốc gia này nhất định trọng dụng người có văn, trong chuyện này Nhược Vi nghĩ dù sao cũng liên quan gì đến mình!


      Cho nên, chuyện này đối với Nhược Vi mà có cũng được mà có cũng sao, tạm thời có thể bỏ qua tính, chỉ là nếu biết chữ vẫn là rất quan trọng, thể làm người mù chữ. Thứ ba, quốc gia chỗ Nhược Vi nay người thống trị chính trực tráng niên, tạm thời triều đại trải qua thay đổi gì, cách khác tạm thời có hỗn loạn, là thời gian mình phát triển gia nghiệp.


      biết trong phòng tại sao lại có những thứ đồ này, cũng thấy có giới thiệu đồ vật gian này, tất cả đều do mình kiếm, biết lai lịch của nó. Chỉ là, Nhược Vi nghĩ thầm, nếu mình có thể vào, có thể phát ra gian này, có lẽ là do mình có duyên với nó, cho nên ta muốn sống ở đâu yên ở đấy !


      Dụng ý niệm xử lý khoảng trống ở dưới lúa nước tốt xong, lắc mình ra khỏi gian, nhìn ánh sáng bên ngoài, nghĩ đến vào lâu.


      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau ra đây, " Mới ra gian liền nghe được tiếng Đào Đào gọi mình, ra ngoài đúng thời điểm, Ờ! Tỷ tỷ nghe được, ra đây.


      Mở cửa phòng ra ngoài, bên ngoài Đào Đào và Thụy ca, bày những bó củi nhặt được ra, trong tay Đào Đào còn cầm đóa hoa dại."Tỷ tỷ, Thụy ca và Đào Đào nhặt giỏi lắm đó, để ở bên ngoài phơi được ? đâu rồi, Đào Đào và Thụy ca có thể làm."


      tới bên cạnh bọn , khuôn mặt bé mỗi người hôn cái, Đào Đào vui mừng cười ha ha, mà Thụy ca quen loại thân mật này, nhưng lại cảm thấy trong lòng ấm áp, chỉ là khuôn mặt bé còn trở nên hồng hơn, rất đáng .


      Nhìn từng đống củi sắp xếp gọn, trong lòng cảm giác ngọt! Tỷ tỷ có đệ đệ hạnh phúc! Tỷ tỷ có hai người đệ đệ là niềm hạnh phúc nhất! ! !

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Giận Dữ Đánh Cực Phẩm Thân Thích



      Cứ cao hứng vui vẻ như vậy mà trôi qua ngày, ăn xong bữa ăn tối, nấu nước nóng, tỷ đệ ba người rửa mặt xong, vui sướng lên giường nghỉ ngơi, nghĩ tới ngày mai có thể phấn đấu vì tương lai, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhất định phải chăm sóc tốt hai người đệ đệ này, mang theo niềm tin này mà ngủ.


      Ngày thứ hai rời giường sớm, tinh thần phấn chấn, rồi nấu cho Đào Đào cùng Thụy Ca chút nước nóng để đó cho bọn họ lúc rời giường rửa mặt, sau khi làm xong bữa ăn sáng, mới vào gọi Đào Đào cùng Thụy Ca rời giường.


      “Đào Đào, Thụy Ca, hai con sâu lười này rời giường ăn cơm thôi, nhanh lên chút a, bằng tỷ tỷ ăn hết cơm à!”


      Cầm lên y phục ở mép giường chuẩn bị mặc quần áo cho Đào Đào, Đào Đào dụi dụi đôi mắt khả ái của cậu, non nớt nhìn Nhược Vi, làm cho người ta chịu nổi, “Đào Đào tới đây, mau mặc quần áo tử tế, rời giường ăn cơm, ăn cơm xong, cùng tỷ tỷ qua bên chỗ mảnh ruộng dạo chút. Thụy Ca, muốn tỷ tỷ mặc quần áo cho đệ ?”


      cần, tỷ tỷ, Thụy Ca tự mình có thể mặc.” Làm sao mà hai đứa đều đáng như vậy !


      “Ân, tỷ tỷ mặc quần áo cho Đào Đào”. Mặc quần áo tử tế cho Đào Đào xong, Thụy Ca cũng thu thập xong, vốn là nàng còn muốn tới mặc quần áo cho Thụy Ca à!


      Tỷ đệ ba người, ấm áp ăn qua điểm tâm, thu thập trong nhà xong, Nhược Vi chuẩn bị xem qua chút bên trong ruộng đồng của mình nơi lâu ai xử lý, cũng suy nghĩ chút nên trồng loại cây gì.


      lưng đeo sọt trúc , lấy cái lưỡi hái , mang theo hai người đệ đệ chuẩn bị ra cửa.


      “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi ra cho ta, nha đầu chết tiệt kia”. Ặc, đây là tình huống gì, nhìn thân thể hai đệ đệ khả ái run cầm cập, nhìn dáng dấp sợ hãi này sợ là những cái cực phẩm thân thích kia lại đến trước cửa rồi, sao, trước kia có lẽ Nhược Vi che chở được mình cùng hai người đệ đệ, nhưng bây giờ Nhược Vi làm sao có thể trơ mắt nhìn mình cùng hai người đệ đệ chịu khi dễ như vậy chứ?


      Sớm muộn gì cũng ngày phải chống lại thôi, sớm giải quyết cho xong cái đại phiền toái này cũng tốt, tránh cho về sau phải chịu đựng những người đó thường xuyên tới quấy rầy.


      “Đào Đào cùng Thụy Ca vào trong phòng tránh mặt , sợ, tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ bảo vệ các đệ!”


      , tỷ tỷ, Thụy Ca muốn cùng ở chỗ này với tỷ, vào đâu”. “Đào Đào cũng cùng ở chỗ với tỷ tỷ” Mặc dù sợ run cầm cập, Thụy ca cùng Đào Đào vẫn muốn trốn, làm cho người ta cảm động ! Nhưng bây giờ cũng phải là lúc mà cảm động tới cảm động lui.


      “Thụy Ca cùng Đào Đào phải ngoan ngoan nghe lời của tỷ tỷ, để tỷ tỷ ra bên ngoài đem người xấu đánh chạy, rồi chúng ta còn phải ra ruộng, ngoan nào, các đệ phải tin tưởng tỷ tỷ.”


      “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nhanh lên chút cút ngay ra ngoài cho lão nương”.


      “Đào Đào cùng Thụy Ca nhanh lên chút vào trong phòng, cho phép ra ngoài a, bằng tỷ tỷ tức giận”.


      Tới nơi này nhiều ngày như vậy, gần như cũng chưa thấy qua được mấy người này, chủ yếu là do vừa mới xuyên đến đói đến hôn mê, mặt khác ngày hôm qua với hôm kia ra ngoài hồi, cũng gặp được nhiều người lắm, tại người ở bên ngoài la to phỏng chừng chính là đại thẩm nương của nhà đại bá đây! Theo trong trí nhớ bà ta cũng thích nhất là rống người như vậy, người nào ở xa mấy dặm cũng có thể nghe thấy thanh của bà ta, biết làm sao mà những người đó có thế chịu được bà ta nữa!


      Cầm cái chổi lớn, hùng hổ hướng bên ngoài mà , mở cửa ra, liền nhìn đến đại thẩm ở bên ngoài vừa la lớn vừa nhảy đổng lên, thực cảm thấy dọa người thay cho bà ta.


      Bất quá ngẫm lại lát nữa có khả năng bản thân có việc cần phải làm, khóe miệng nhịn được hơi nhếch lên.


      Đại thẩm nương bên ngoài gào to rống lớn vừa thấy Nhược Vi xuất , nhìn thoáng qua cái, rồi nghênh ngang hướng vào trong nhà mà tới, Nhược Vi cũng nhường nhịn.


      "Đợi chút, đại thẩm nương, thẩm đến có việc gì, ở bên ngoài gào to rống lớn như vậy mà được a! Nếu dọa hỏng Đào Đào cùng Thụy Ca, đến lúc đó ta phải tìm thẩm để lấy tiền chữa bệnh đó!"


      " Cái gì" Nghe đến chữ tiền này, đại thẩm nương lập tức liền kích động lên.


      "Ngươi cái con tiểu tiện chân này, nếu phải ta hảo tâm tiếp tế cho nhà của mày, mày cùng hai cái đệ đệ đáng chết kia sớm chết đói rồi, còn có thể ở đó mà gào to rống lớn với ta a, bây giờ còn dám với người trưởng bối như ta đây được đến đây sao, đem mấy mẫu ruộng còn thừa lại kia của nhà mày lấy ra đưa cho ta, về sau ta phân lương thực cho nhà các ngươi, nếu phải là ta vẫn còn quan tâm đến cuộc sống của các ngươi, ta cũng rảnh mà chăm lo cho cái loại ruộng đất chút tốt tươi gì cho cam kia đâu, chỉ vì ta lương tâm vẫn rất tốt, nên hôm nay ta mới muốn thay cha mẹ chết sớm của ngươi kia giáo huấn tốt ngươi chút."


      Nếu đến chuyện bà ta tiếp tế cho chúng ta tốt thôi, chứ vừa Nhược Vi liền vô cùng tức giận, kẻ biết xấu hổ mà, làm sao có thể có cái thân thích vô sỉ như vậy chứ, đối với mấy tiểu hài tử mà cha mẹ còn này, thế nhưng lại bày ra thủ đoạn ngoan độc như vậy, sau khi đem tất cả những đồ trong nhà còn có thể sai được cướp đoạt hết rồi, giờ còn dám danh chính ngôn thuận tới cửa giáo huấn người khác, còn tính toán muốn cướp luôn vài mẫu ruộng thừa còn lại kia, đúng là loại cực phẩm biết xấu hổ, ngày nào đó nhất định phải thoát ly quan hệ với cái nhóm người này mới được, nhưng mà tại vẫn phải là thời điểm nên làm vậy, có việc gì, bản nương chờ đợi được.


      "Giáo huấn ta, đại thẩm nương, bà dựa vào cái gì chứ, đem nhà của ta cái gì đoạt được đều đoạt hết rồi, lại còn dám tới cửa khi dễ, thấy ta mất cha mất mẹ tưởng dễ bị bắt nạt lắm phải ? Hôm nay nếu bà dám ức hiếp tỷ đệ chúng tôi, ta liền liều mạng với bà."


      "Ngươi cái tiện nha đầu này, còn dám chuyện với ta như vậy, ta hôm nay ta phải xé nát miệng của ngươi mới được." xong hướng tới miệng của Nhược Vi mà nhào tới, nhưng Nhược Vi tại cũng phải là Nhược Vi trước kia, làm sao có thể đứng nhìn mà để đám người kia khi dễ mình chứ!


      cẩn thận nên vẫn bị cái mụ la sát kia nhéo trúng cái, đau đến co rút. tại tâm tình Nhược Vi rất tốt, mụ la sát nhà người nên cẩn thận .


      Đánh ta, hay cho bà dám đánh ta, Nhược Vi giơ lên cây chổi hướng người mụ la sát mà đánh tới, có phương hướng cụ thể mà chỉ vung loạn người bà ta, bên trái chút, bên phải chút, "Ta đánh, ta đánh chết bà cái mụ la sát, ai bảo bà dám khi dễ ta, ai bảo bà dám khi dễ Đào Đào cùng Thụy Ca, ta đánh chết bà."


      "Ai ôi, tiểu tiện nhân muốn giết người, mọi người mau đến xem a, tiểu tiện nhân muốn giết trưởng bối, mọi người mau đến xem a"


      "Ta cho bà kêu, cho bà kêu nè" Nhược Vi bên vừa mắng bên vừa đánh bà ta, bà ta trốn được qua bên kia, liền bị đuổi tới, hôm nay đánh cái mụ đầy miệng ác khí này, cam lòng.


      "Ai ôi, Nhược Vi, đây là các ngươi làm cái gì a! Nhanh dừng lại cho ta, còn đánh nữa chừng xảy ra chuyện à, bộ cho rằng vì thôn trường ta đây hiền lành, nên tất cả mọi người muốn nhảy lên đầu ta mà ngồi phải ! Xem coi tại cả hai đều đánh thành bộ dáng gì rồi." Nghe được tiếng vang những người gần đó liền đem thôn trường nhanh chóng mời tới.


      Nghe được thôn trường đến đây, Nhược Vi thể dừng lại, xem trước mắt vị thôn trường thoạt nhìn rất có thần khi này, đây chính là người mà vì ích lợi bản thân cần đặt quan hệ tốt, vẫn nên cho mặt mũi !


      Xem cái kia mụ la sát bị bản thân đánh đến nỗi bộ dạng chật vật, trong lòng vụng trộm vui vẻ.


      xem, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, các ngươi trả lời cho ta biết tại sao lại đánh nhau, Nhược Vi chút , đây là có chuyện gì”.


      Trong trí nhớ thôn trường vẫn là người công minh liêm chính, người công bằng, đối với bản thân còn tương đối chiếu cố.


      "Dạ, thôn trường, lần này ngươi cần phải làm chủ cho tỷ đệ chúng ta a! Đại thẩm nương muốn cướp mảnh ruộng thừa duy nhất còn lại của nhà chúng ta a, thôn trường, thỉnh thôn trường làm chủ cho chúng ta!"


      "Tiểu tiện nhân, ngươi cũng chớ có lung tung, ta khi nào muốn cướp ruộng của nhà ngươi chứ, ta cung cấp cho tỷ đệ các ngươi lúa mà, lại thấy trong nhà các ngươi có người lớn nào, ta mới có tâm tư như vậy đâu!"


      "Bà mới lung tung, nếu phải cái gì còn lại trong nhà chúng ta cũng đều bị nhà bà đoạt , tại dụng cụ trong nhà chúng ta sao đều có được chứ, lúc các ngươi lấy mấy thứ kia cũng như vậy, là cho nhà các người mượn thu hoạch, tại đến chăn bống mà nhi tử nhà bà đắp cũng là lấy của nhà ta, đừng cho là ta biết, nhà chúng ta tại cũng có chăn bông mà đắp, bà trả lại cho ta a, chính vì các người thấy nhà ta có người lớn, nêu đều quang minh chính đại đến trước của nhà ta mà khi dễ, ta mới tin bà đưa lại lúa gạo cho chúng ta đâu, bản thân ta biết trồng lúa sao, đói chết cũng liên quan tới chuyện nhà bà, đừng nghĩ đem nhà của ta cướp ."


      "Thôn trường, người cần phải làm chủ cho tỷ đệ chúng ta a, bằng chúng ta đây mấy đứa cha mẹ có thể bị người ta bức cho chết ở cửa nhà rồi."


      Nghe đến mấy cái này, kỳ thực người trong thôn đều ít nhiều cũng biết được chút ít, chính là muốn nháo lên, thẳng đến hôm nay Nhược Vi xuất lửa giận, bằng bình thường cũng chẳng ai tốt bụng mà quản chuyện nhà người khác a.


      "Đại thẩm nương của Nhược Vi, chuyện ngươi làm hôm nay rất đúng, về sau còn làm như vậy ta liền đem ngươi đuổi ra khỏi thôn, khi dễ đứa cha mẹ, ngươi thấy quang vinh sao, Nhược Vi, nếu về sau nàng ta lại đến làm phiền ngươi ngươi cứ đến tìm ta, ta làm chủ cho ngươi."


      "Cám ơn thôn trường."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :