1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

TIỂU KIỀU THÊ - Nghê Đa Hỉ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      TIỂU KIỀU THÊ

      [​IMG]

      Tác giả: Nghê Đa Hỉ
      Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, HE, Sủng.
      Tình trạng: Hoàn thành
      Số chương: 82 chương
      Nguồn: wattpad
      Editor: 1900
      Link Fb: https://www.facebook.com/thanhmaimyha


      Giới thiệu:

      Lương Chinh 24 tuổi được phụ hoàng ban mối hôn !
      Nghe tân nương của là đệ nhất tài nữ thiên hạ, là thiên kim của tri phủ Ích Châu, tên Tạ Uyển.
      Nghe đồn nàng, tài mạo song toàn, là tình nhân trong mộng của vô số nam nhân.
      Thành hôn xong, Lương Chinh mới phát , tài nữ nổi tiếng thiên hạ thấy đâu, mà tiểu thất học mới đúng a.
      tiểu nha đầu ngây thơ lại đáng làm kiềm chế được mà thương nàng, cũng bắt đầu từ lúc nào?
      Là nàng, nửa đêm cầm thoại bản vào thư phòng, kéo kéo tay làm nũng, cầu đọc kể chuyện xưa?
      Là nàng, ghé vào trước bàn học, nghiêng nghiêng đầu học viết tên ?
      Là nàng, thời điểm chinh chiến trở về mình đầy thương tích, vừa bôi thuốc vừa đau lòng mà rơi lệ!
      Trước khi gặp Tống Lăng, Lương Chinh chưa bao giờ nghĩ tới, mình cũng có thể người, đến tự kiềm chế, tâm cho nàng, mệnh cũng cho nàng.

      câu truyện tình ngọt ngào, mời nhảy hố ~~
      Mong được các nàng ủng hộ ^^
      Last edited by a moderator: 21/2/19
      AELITA, Tiểu Ly 1111, Khủng Long37 others thích bài này.

    2. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      CHƯƠNG 1: Tỷ đệ Tống gia.

      Edit: 1900

      Mùa đông, năm thứ ba mươi tám Vĩnh Thánh.

      Gió lạnh rì rào, tuyết lớn trắng xóa cả bầu trời.

      Đêm khuya tĩnh lặng, đầu đường Ích Châu.

      Ngoài cổng Hồi Xuân đường, tiểu nương quần áo mỏng manh quỳ mặt đất, hai tay gắt gao bắt lấy ống tay áo hán tử, nước mắt đầy mặt, nghẹn ngào khẩn cầu, “Đại phu, ta van xin ngài, mau cứu phụ thân ta ! Ta thề, chờ có tiền, ta lập tức đưa tiền cho ngài! Van xin ngài, van cầu ngài --a!”

      Lời còn chưa dứt, người kia bỗng đạp cước vào bả vai nàng.

      cước bất thình lình này đạp thân hình gầy yếu của Tống Lăng đập sát xuống đất. Nàng hét thảm tiếng, hai tay theo bản năng chống mặt đất gây lên tiếng vang .

      Người hán tử kia chút kiên nhẫn cũng có, dữ dẵn quát, “ bao nhiêu lần, ta mở Dược đường, phải mở Thiện đường! Hừ, có tiền? có tiền ngươi còn cái rắm à!”

      xong, quay người, nhanh chân quay lại trong tiệm, trước khi đóng cửa, còn hung dữ cảnh cáo câu, “Về sau còn dám đến nháo, đừng trách ta cho người loạn côn đánh, ra!”

      Sau đó, đóng cửa, ‘Phanh’ tiếng, tiếp tục về phòng ngủ.

      Đêm tối lạnh, gió thổi thêm thấu xương, Tống Lăng nằm rạp mặt đất, quay lại nhìn cánh cửa đóng chặt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nàng cắn chặt môi, kìm nén nước mắt trực trào.

      Dường như cả nửa ngày sau, dường như lấy lại khí lực, thở sâu, từ từ bò dậy. Lòng bàn tay bị trầy, bẩn đen, do đất hay máu khô

      Cũng để ý đến đau xót tay, xoa xoa mắt, đón lấy gió lạnh, xung quanh ai, chỉ lẻ loi mình nàng trơ trọi tới.

      Phụ thân nàng bị bệnh nhiều năm, toàn bộ tài sản tích góp trong nhà đều sớm tiêu hết do mua thuốc chữa bệnh, mà bệnh, thủy chung vẫn có tiến triển. Tối nay, khi nàng chỉ vừa chìm vào giấc ngủ, tiếng ho khan kịch liệt của người vang lên phá lệ bén nhọn, chạy sang bên phòng, thấy phía đầu giường đỏ thẫm, là phụ thân lại ho ra máu.

      Nghĩ đến, nước mắt khống chế được mà rơi, đệ đệ ở nhà chiếu cố phụ thân, mình chạy tới trong thành tìm đại phu. Gõ cửa mấy Dược đường, lại do có tiền xem bệnh nên chịu cứu giúp cha nàng.

      Bất quá, tiểu nương mới mười bảy tuổi, có phụ thân cần chữa bệnh, dưới có đệ đệ tuổi cần nuôi dưỡng, toàn bộ gánh nặng của gia đình đều đặt người nàng, dù kiên cường hơn nữa, cũng có thời điểm nhịn được.

      Đêm đông lành lạnh, đường bóng người, Tống lăng về phía trước, nghĩ đến cha ở nhà… nàng rốt cuộc nhịn được, ngồi xổm xuống đất, oa oa khóc rống lên.

      Từ thành về trong làng, trời cũng hửng sáng.

      Phía xa xa cửa thôn, có bóng dáng thân quen hướng này chạy đuổi tới.

      Người tới, chính là đệ đệ của nàng, Tống Khê.

      Tỷ tỷ trong thành tìm đại phu, cũng đêm chưa thấy về, Tống Khê lo lắng an nguy của tỷ tỷ, đợi tình huống phụ thân ổn định liền gấp gáp chạy ra, muốn vào thành tìm tỷ tỷ.

      Vừa chạy tới cửa thôn, ánh mắt sáng lên, tỷ tỷ trở về, hô to “Tỷ!”

      Co cẳng chạy nước rút mấy bước, đến trước mặt nàng, chỉ thấy có mỗi tỷ tỷ, đoán chừng tìm được đại phu rồi.

      “Tỷ---“

      Vành mắt nàng đỏ rực, hỏi: “Cha khá hơn chút nào chưa?”

      Tống Khê gật đầu, Ta sắc thuốc cho phụ thân, uống xong đỡ rất nhiều” nhìn khuôn mặt tỷ tỷ, đau lòng hỏi: “Tỷ, ngươi sao chứ?”

      Tống lăng lắc đầu, vừa vừa : ‘’Chúng ta có tiền, đại phu trong thành chịu xem bệnh cho người.”

      Đại phu trong thành hơi nổi danh chút, khám bệnh tại nhà đều là lượng bạc. Tỷ tỷ nuôi gia đình này đều dựa vào việc thêu đồ may vá, cho dù là làm biết ngày biết đêm, cũng chỉ kiếm được sáu, bảy văn tiền, tháng nhiều nhất là hai mạch tiền. biết đến ngày tháng năm nào mới có thể mời được đại phu.

      * https://vi.wikipedia.org/wiki/Đồng_(đơn_vị_tiền_cổ)

      Tống Lăng trong lòng khó chịu ê ẩm, nước mắt kém chút lại rơi xuống, vội nghiêng người mau lau mắt, sợ đệ đệ lại lo lắng.

      Tống Khê rất hiểu chuyện, giữ chặt tay tỷ tỷ, “ Tỷ, chúng ta lại suy nghĩ thêm biện pháp khác ”.

      Tống lăng ‘ân’ tiếng, cũng chỉ có thể nghĩ lại biện pháp khác.

      Hai tỷ đệ cùng về nhà, vừa tới cửa nghe thấy tiếng phụ thân kho han.

      Lòng nàng xiết chặt, hai tỷ đệ cuống quít chạy vào trong phòng.

      Bên trong vẫn còn đen như mực, hương thuốc gay mũi bao trùm.

      giường, phụ thân ngồi dựa vào đầu giường, tay ôm ngực, ho đến tê tâm phế liệt.

      “Phụ thân!” Tống lăng sải bước tới, nắm chặt tay phụ thân, đôi tay gầy trơ xương như củi khô, nước mắt ngăn được, “phụ thân, người thế nào rồi a?”

      Tống phụ thấy nữ nhi trở về, mặt cố gắng kéo lên nụ cười, “Ta, ta có… có việc gì, ngươi đừng lo…. Khụ khụ, khục---“

      Tống phụ cố gắng muốn nữ nhi an tâm, nhưng tình trạng thân thể lại lừa được ai.

      Nằm giường nhiều năm, thân thể hoàn toàn được nữa, sợ rằng cũng chỉ còn hơi treo mệnh.

      Cầm ngược lại tay nữ nhi, sờ sờ ngón trỏ đầy vết chai, đều do cầm châm thêu lâu năm lưu lại. bỗng khóc lên, đấm ngực giậm chân, “Đều tại lão bất tử này liên lụy ngươi, nếu phải ta, người cha có tiền đồ này, thân thể lại chẳng khỏe mạnh, ngươi cũng cần sống khổ cực như vậy.”

      vừa đau vừa hận, bàn tay nặng nề mà vung lên mặt mình.

      Tống Lăng giật mình, vội vàng kéo tay cha, “Ngài chớ nhảm! Đều là người vất vả nuôi dưỡng nữ nhi lớn lên, bây giờ thân người bệnh, nữ nhi phải hiếu thuận ngài. Chờ nữ nhi gom đủ tiền, chúng ta liền kinh thành mời đại phu tốt nhất, chắc chắn chữa khỏi bệnh của ngài”

      Tống phụ khoát khoát tay, chính ràng, sợ là có mấy ngày có thể sống tốt .

      “Nếu phải cha liên lụy ngươi, khuê nữ của ta dáng dấp đẹp như vậy, sớm có người tới cửa cầu hôn, còn làm chậm trễ ngươi đến tận giờ chưa gả được” tống phụ bên , lại nhịn được lau nước mắt, lòng đau như bị đao xắt.

      Tống Lăng năm nay mười bảy, dáng dấp rất xinh đẹp lại bởi vì nhà quá nghèo, thêm phụ thân cần uống thuốc lâu dài, căn bản ai dám cưới.

      Chính nàng để ý, chỉ muốn thân thể phụ thân mình nhanh chóng tốt lên thôi.

      Được an ủi hồi lâu, Tống phụ mới bình tĩnh thôi xúc động, nằm xuống nghỉ ngơi.

      Tống Lăng chân bước ra, thấy Tống khê bưng bát cháo nóng hổi từ nhà bếp đến, “Tỷ, ngươi ở bên ngoài bị đông lạnh cả đêm rồi, uống chút cháo nóng ”. Có tỷ tỷ chiếu cố phụ thân, cũng nhanh chân xuống bếp nấu chút cháo nóng.

      bát cháo đầy, Tống khê cẩn thận từng li từng tí, bưng lên trước mặt tỷ tỷ, trong lòng , tỷ tỷ là người vĩ đại nhất thế giới này.

      Năm bốn tuổi, Tống Lăng mười . Tỷ tỷ mặt chiếu cố phụ thân, mặt kiếm tiền nuôi gia đình, thân là tỷ tỷ, vừa làm cha, vừa làm nương mà nuôi lớn đệ đệ Tống Khê.

      Thủa , Tống Khê đọc sách rất tốt, ràng điều kiện gia đình được tốt, nhưng Tống Lăng thà mình vất vả cũng muốn cho lớp tư thục học hành.

      Ngày đầu đến lớp, thầm thề trong lòng, chắc chắn phải có ngày trở nên nổi bật, cho tỷ tỷ cuộc sống tốt lành. Tống Lăng nhìn bát cháo, lắc lắc đầu, “Ngươi lưu lại cho phụ thân uống , tối qua còn dư lại hai cái bánh ngô, ta ăn vậy là được rồi”

      , liền hướng phía nhà bếp qua.

      “Tỷ, ngươi uống , ta van ngươi” Tống Khê mặt mũi ủ rũ nhăn nhó, khăng khăng bưng bát tới.

      Gạo rất quý, Tống Lăng có chút nỡ, nhưng thấy ánh mắt quật cường của đệ đệ, chần chờ lát, cuối cùng cũng nhận lấy, đem bát cháo uống sạch .

      Tống Khê rốt cuộc nở nụ cười, “ Tỷ, lần sau ta còn nấu cho tỷ”

      Tống Lăng sờ sờ đầu , “A Khê càng ngày càng hiểu chuyện”

      “Ta đều mười hai tuổi rồi a!”

      Tiểu nam hài kéo tay tỷ tỷ mình, ánh mắt kiên định, giọng điệu nghiêm túc, “Tỷ, chờ A Khê thi đậu Trạng Nguyên, tỷ tỷ được hưởng phúc”.

      Tống Lăng có tay nghề thêu rất tốt, ngày thường vẫn nhận việc bên ngoài để nuôi sống gia đình. Nhưng mấy năm nay bệnh của phụ thân nàng ngày càng thêm nặng, sống được cũng là nhờ uống thuốc mỗi ngày. Nàng vì kiếm thêm nhiều tiền chút, mà mỗi ngày càng nhận nhiều việc, thường thường cả ngày cũng ở trong nhà thêu và thêu…

      Vì làm thêu nên đôi mắt rất dễ bị tổn thương, trong nhà lại có ngọn đèn dùng khi Tống Khê đọc sách, nàng nỡ dùng, bước xuống bếp.

      Củi đốt đều là nàng nhặt được từ núi, đem bó củi vào thành là bán được thêm chút tiền, nàng cũng nỡ dùng nhiều, chỉ dựa vào ánh sáng hắt lên từ than hồng mà châm tuyến, tiếp tục thêu.

      Tỷ đệ liền tâm, Tống Khê cũng nỡ dùng đèn đọc sách.

      Vừa xuống gian bếp, liền gặp tỷ tỷ ngồi trước bếp lò, tay cầm chiếc giày thêu. Có lẽ vì quá mỏi mắt, nàng xoa xoa bên, sau lại tiếp tục làm.

      Tống Khê đau lòng, nhanh chân qua, “Tỷ, như này chậm, mai hãy làm tiếp, ngươi ngủ .”

      Tổng Lăng ngẩng đầu, thấy đệ đệ cầm quyển sách đứng trước mặt, “Ngươi tại sao lại ra, cần tiết kiệm, đọc sách đốt đèn dầu.”

      Dầu thắp rẻ, Tống Khê nỡ dùng.

      ngồi xổm mặt đất, lại kéo tay Tống Lăng, lạnh cóng giống như khối băng vậy.

      Tống Lăng vội vàng rút tay về, “Đệ mau quay lại phòng , bên ngoài lạnh lẽo.”

      ------
      Mong được các nàng xét nét nhiều để nâng cao trình edit, thanks :3.
      Last edited: 3/2/19

    3. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Cầu chuong moi, chủ thớt oiiiii
      1900 thích bài này.

    4. bthuha1678

      bthuha1678 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Văn án đọc hấp dẫn rồi, tks bạn
      1900 thích bài này.

    5. 1900

      1900 Well-Known Member

      Bài viết:
      251
      Được thích:
      1,532
      Chương 2: "Ta thích ai, cũng có người thích, gả ai cũng như nhau."

      Edit: 1900

      Tống Khê ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào , "Tỷ, đừng làm, cẩn thận đôi mắt."

      "Tỷ chỉ còn nốt chiếc này là xong thôi." Mấy ngày nay thêu cũng được khá nhiều, đem vào thành bán đoán chừng cũng có thể được khoảng bốn mươi văn tiền. Sắp tới trời càng lạnh hơn, nàng muốn mua ít vải về làm cho phụ thân và đệ đệ quần áo mùa đông, lại bốc thêm vài thang thuốc.

      "Vậy tỷ vào phòng ta , chúng ta thắp ngọn đèn, ta đọc sách, tỷ khâu nốt chiếc này thôi nhé?"

      Tống Lăng cũng hiểu đệ đệ nàng, khả năng chính cũng nỡ thắp đèn, nếu vì thương nàng, có thể cũng xuống bếp nhờ than đỏ mà đọc sách , là--

      " thôi" Tống Lăng dập tắt bếp, hai tỷ đệ cùng trở lại phòng.

      Ngọn đèn được đốt lên, cũng sáng hơn rất nhiều.

      Tống Khê : "Tỷ, về sau mỗi đêm ta đọc sách, nếu tỷ có thêu đồ đến phòng ta nhé, dù sao, ta người dùng cũng vậy, hai người cùng dùng cũng vậy à!"

      Tống Lăng cười đáp ứng 'Ân'

      Đêm càng khuya, ánh đèn hắt lên tường, bức tranh tỷ đệ an tĩnh lại ấm áp lạ thường.

      Tống khê đọc sách, bỗng ngẩng đầu, "Tỷ, chờ ta đỗ Trạng Nguyên, nhất định đặt đồ cưới tốt, lại chọn vị hôn phu tốt nhất cho tỷ!"

      Tống Lăng nhịn được cười, "Đệ còn tuổi, ngược lại nghĩ đến xa."

      Tống Khê biết mọi người trong thôn đều ghét bỏ tỷ tỷ . Lại biết, trong suy nghĩ của , người nào xứng đôi với nương tốt như tỷ tỷ.

      Trời cũng mau sáng, Tống Lăng rốt cuộc cũng làm xong đôi giày cuối cùng. Đều để lại kim chỉ vào rổ thêu, nàng múc nước rửa mặt. Lại về phòng lấy toàn bộ số sản phẩm thêu được gần đây để trong bọc, chuẩn bị đem bán cho Cẩm Tú trang ở trong thành.

      Cẩm Tú trang là cửa hàng chuyên bán các xiêm y, giày, khăn tay... Tống Lăng nhận các việc thêu đều là từ nơi đây cả.

      Ra tới cửa, Tống Khê đứng ở ngoài muốn cả hai cùng cho an toàn. Lại bất đắc dĩ, tỷ tỷ dặn dò ở nhà chăm sóc phụ thân, chỉ đành dặn dò tỷ tỷ cẩn thận chút, sớm trở về.

      Tống Lăng vẫy vẫy tay, lưng đeo bao, người ra cửa.

      Đến cổng thôn, vừa khéo gặp Cát đại thúc chuẩn bị chở người vào thành.

      Cát Tam thấy Tống Lăng cõng tay nải, liền biết nàng muốn vào trong thành giao hàng, hướng nàng hô lớn, "Tống nha đầu, lên xe ."

      Cát Tam có chiếc xe ngựa, dùng để mang người trong thôn vào trong thành, chỉ là, mỗi người trả ba văn tiền xe.

      Tống Lăng cười , "Cảm ơn Tam thúc, ta bộ là được."

      Từ thôn đến thành cũng tính quá xa, nàng hay quen đường, cũng mất quá nhiều thời gian.

      Cát Tam lớn tiếng , "Mọi người ngồi vững, chúng ta nhé."

      'uy' đánh ngựa, xe ngựa nháy mắt xa mấy trượng.
      • 1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m
      "Tống nha đầu này cũng đáng thương, đều là bị phụ thân cùng đệ đệ nàng liên lụy đâu."

      "Cũng đúng a, ngươi phụ thân nàng , bệnh nhiều năm như vậy, cũng chả thấy tốt nên, nửa sống nửa chết, làm người thân cũng chịu tội cùng hay sao?"

      "Đúng vậy, đúng vậy, đổi lại ta, sớm tìm cây cao thắt cổ, giải thoát cho bản thân, cũng giải thoát cho chính nữ nhi của mình a."

      Xe ngựa vừa xa, vài phụ nhân thấy Tống Lăng bộ ở đằng sau, nhịn được nhàn thoại vài câu.

      Nhưng đó rốt cuộc là việc nhà của người ta, người ngoài cũng xem náo nhiệt thôi.
      Xe ngựa so với Tống Lăng chỉ có hai chân mau hơn chỉ chút, vài câu thoại loáng thoáng thấy bóng dáng đâu cả.

      Tống Lăng cũng tính đường lớn, nàng qua cửa thôn rồi rẽ vào con đường , đây là lối tắt vào thành gần hơn mà nàng thường qua.

      đường có ít người qua, Tống Lăng đường, bước chân thoăn thoắt.

      theo đường tắt này, cũng chỉ tầm 1 khắc thời gian, so với xe ngựa cũng chậm hơn là bao, có thể tiết kiệm ba văn tiền nàng còn thực mừng a. Ba văn tiền có thể mua hai lạng thịt heo!
      • 1 khắc (刻, ke) = 60 phân = 15 phút = 15 min
      Nghĩ đến thịt, trong nhà lâu chưa có ăn qua. Chính nàng cũng sao, chỉ là phụ thân ốm đau giường và đệ đệ tuổi lớn lại đọc sách cần suy nghĩ, đều cần bổ sung dinh dưỡng. Um, lát nàng lãnh tiền, trước tiên mua hai lạng thịt heo, sau đó lại thêm hai cây vải, để làm làm quần áo đông cho phụ thân và đệ đệ, cuối cùng, Dược phòng bốc thuốc là xong.

      Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ tính toán, nhưng đúng lúc này, khóe mắt quét đến bóng trắng phía xa.

      Nàng theo bản năng nghiêng đầu nhìn, ngẩn ngơ.

      Trời! nương toàn thân bạch y treo cây, nàng tự sát a!

      " nương!" Tống Lăng sợ tới mức hô to, ngay lập tức chạy tới.

      Nàng nàng kia còn sống hay , bản năng là muốn cứu người, ôm hai chân nàng kia lên, lại dùng sức nâng cứu người xuống.

      "Aaaaa-!" Hai người ngã xuống, lăn vài vòng, đồng thời hét chói tai.

      Tống Lăng kinh hỉ, vội ngồi dậy đỡ nàng này dậy, " nương, ngươi sao chứ? Có điều gì luẩn quẩn trong lòng, đến mức lại tìm cái chết cơ chứ?"

      Tạ Uyển đầy mặt nước mắt, cổ còn hằn đỏ do lụa trắng thít chặt, khóc lóc : "Ngươi nên cứu ta a!"

      Tống Lăng nhìn nàng, lúc này mới phát , nương xinh đẹp.

      Lại cầm tay an ủi nàng, " nương, chết lại bằng sống, người sống đời này luôn phải trải qua rất nhiều trắc trở, chỉ cần còn sống, tổng, ngày tốt hơn, nếu ngươi chết, cái gì cũng có."

      Tạ Uyển nước mắt như mưa, "Tốt được, được."

      Tống Lăng mấp máy môi, nhìn nàng khóc đến tuyệt vọng, nhất thời cũng biết khuyên thế nào. Nàng phải người am hiểu an ủi người người khác a.

      " nương, nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về nhà." Nàng chỉ sợ mình vừa , nương này lại ở đây làm việc ngốc, mang nàng về nhà có người thân vẫn là an toàn nhất.

      bên , bên nâng Tạ Uyển đứng dậy.

      Tạ Uyển thương tâm muốn chết, nước mắt ngừng rơi, thân thể mềm mại dựa vào Tống Lăng.

      Hai nàng dựa vào nhau, chậm rãi tiến vào thành Ích Châu.

      Tại phủ Tri phủ.

      Tạ Uyển suy yếu nửa dựa vào đầu giường, vừa đau rát ở cổ, lại đau trong lòng, khóc nấc đến cả người phát run.

      Tạ phu nhân ngồi bên mép giường, nước mắt trào mi, "Ngươi, đứa này, như thế nào lại luẩn quẩn vậy a? Ngươi mà chết, bảo ta và phụ thân ngươi sống thế nào bây giờ?"

      Tạ Uyển khóc lóc, " thể ở bên Dịch ca ca, ta sống còn có ý nghĩa a?"

      "Vậy ngươi cũng thể tìm chết! Hôm nay nếu phải có nương này cứu ngươi, ta ... dám tưởng, ngươi muốn cho ta và phụ thân ngươi, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?" Tạ phu nhân hốc mắt đỏ bừng, khóc đến tê tâm phế liệt.

      Tống Lăng ngốc ngốc đứng bên cạnh, có chút kinh sợ. Nguyên lai, nương nàng vừa cứu lại là thiên kim của tri phủ. Hóa ra, nàng này có tình cùng thanh mai trúc mã cùng lớn lên, hai người cũng chuẩn bị cưới hỏi, thế nhưng đạo thánh chỉ giáng xuống, an bài nàng gả cho An Nam Vương -Lương Chinh.

      Ngự chỉ tứ hôn, ai dám từ, nếu , đó là tử tội. Sớm có người muốn ở bên cả đời, lại trớ trêu như vậy, lúc này nhất thời nghĩ quẩn tìm chết.

      Tạ phu nhân có mỗi đứa con này, cũng thương nhất, quay đầu rống lên với trượng phu phía sau, "Ngươi còn thất thần cái gì? Ngẫm nghĩ biện pháp a!"

      Tạ đại nhân ngồi bên bàn trà, chau mày đáp, "Ta có thể có biện pháp nào? Bệ hạ tứ hôn, trước nay ai dám từ? Nếu chỉ mất cái mũ cánh chuồn này cũng thôi, cùng lắm ta liền làm quan, nhưng kháng chỉ, là liên lụy cửu tộc, đây là tội lớn mất đầu, bà bảo ta làm sao bây giờ?"

      Tạ phu nhân cũng hiểu, chỉ là nghẹn uất, đành phải quay đầu khuyên nhủ nữ nhi, "Uyển nhi, nghe An nam Vương kia lớn lên cực kỳ tuấn, văn võ song toàn, mười bốn tuổi tiến quân doanh, chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, đều là nam tử trong mộng của các thiếu nữ, Bệ hạ tứ hôn cho ngươi, kỳ là phúc khí của ngươi nha."

      Tạ Uyển lại lắc đầu, vẫn khóc, "Ta cần phúc khí này, ta chỉ cần Dịch ca ca."

      Tạ phu nhân thấy thái độ nữ nhi kiên quyết, cũng biết nên làm sao. Bà quá tính nữ nhi, nàng nhận định người, nếu bắt nàng gả người khác, quả là bức tử nàng.

      Tống Lăng ở bên cạnh, do dự lâu, bỗng tiến lên, "Tạ tiểu thư, nếu , ta giúp ngươi"

      "Gả thay ngươi" vừa vang nên, ba người Tạ gia nhất thời sửng sốt, đều kinh ngạc nhìn nhau, đồng thời quay qua nhìn Tống Lăng.

      Tống Lăng vừa bên cạnh nghe lại ràng, Tạ tiểu thư có người thích, nàng muốn gả ai khác.

      Mà Tống Lăng nàng, nàng lại có thích ai, cũng ai thích nàng, nàng gả cho ai cũng sao cả.

      Nghĩ nghĩ, nàng lấy dũng khí, tiến lên gần hơn, "Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, ta có thể thay Tạ tiểu thư gả thay, nhưng hy vọng các ngươi giúp đỡ"

      "Ngươi , ngươi , chỉ cần chúng ta làm được, nhất định giúp!" Tạ phu nhân kích động đứng lên, muốn bắt chặt tay nàng.

      "Phu nhân!" Tạ đại nhân kéo bà lại, muốn cho bà đừng hồ nháo, Tạ phu nhân lại trực tiếp lớn giọng, cho tiếp, "Người đừng nữa! Dù sao chúng ta đều có biện pháp tốt, cũng ai từng gặp qua Uyển nhi, ai gả qua đó cũng đều giống nhau cả."

      Tạ phu nhân tuyệt vọng, bắt được cọng rơm cứu mạng này, bà nắm chặt tay nàng, giọng run run, " nương, ngươi vừa để chúng hỗ trợ làm việc gì?"

      Bà vừa dứt lời, Tống Lăng bỗng quỳ 'thịch' mặt đất.

      " nương!" Tạ phu nhân muốn nâng nàng dậy, Tống Lăng lại chịu, quỳ mặt đất, khóe mắt cũng đỏ, "Phu nhân, thỉnh ngài cứu phụ thân của ta!"
      ....

      Buối trưa, Tống phụ được nhi tử giúp uống cháo, người mệt nhọc liền nằm xuống ngủ.

      Thời gian này, càng ngày ông càng thích ngủ, ông cũng nghĩ, đại khái ngày nào đó liền chết trong lúc ngủ . Chết trong mơ cũng tốt, đến mức quá thống khổ.

      Phụ thân ngủ, Tống Khê thu thập chén đũa sạch , chuẩn bị về phòng đọc sách. sắp tới tết, trường tư thục được nghỉ, đợi đến năm mới bắt đầu khai giảng học, ngày thường vẫn ở nhà chăm chỉ đọc sách.

      Từ phòng bếp ra, chuẩn bị về phòng, thấy Tống Lăng mở cửa từ bên ngoài trở về.

      Ánh mắt cong lại, sáng nên, Tống Khê cười , "Tỷ, hôm nay sao lại về sớm vậy?"
      Tống Lăng ngày thường đến trong thành, sớm nhất buổi chiều mới trở về, hôm nay mới quá ngọ mà thôi.
      • Quá ngọ: hơn 12h trưa.
      Tống Khê thấy tỷ tỷ trở về, kích động chạy ra, lại thấy phía sau còn có ông lão râu trắng cùng.

      ngẩn ra, "Tỷ, đây là?"

      "Đây là Bạch đại phu, là đại phu tốt nhất thành Ích Châu chúng ta." Tống Lăng đeo vai là hòm thuốc khám bệnh của Bạch đại phu, cao hứng đến đôi mắt cong cong ý cười.

      Thời còn trẻ, Bạch đại phu từng là ngự y trong cung, sau tuổi lớn, ông mới cáo lão hồi hương, tại Ích Châu này mở Dược đường chữa bệnh. Chỉ là, ông thường chữa bệnh cho các nhà quyền quý, dân chúng bình thường đến dại phu còn mời được, huống chi là đại phu từng là ngự y chứ.

      Nàng vừa đến tình huống trong nhà cùng Tạ gia, Tạ phu nhân lập tức mời người đem Bạch đại phu thỉnh tới. Bà đáp ứng nàng, vô luận xài hết bao nhiêu tiền cũng giúp nàng chữa khỏi bệnh cho phụ thân.

      Đối với Tống Lăng, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho phụ thân, gả chồng lại là việc đáng nhắc tới.

      Tống Lăng cung kính mời đại phu vào trong phòng phụ thân.

      Tống phụ nhắm mắt, thấy có người vào liền tỉnh.

      Tống Lăng tiến đến, cầm tay phụ thân, giọng nghẹn ngào vui sướng, "Phụ thân, ta thỉnh đại phu tới cho ngài."

      Tống phụ ngơ ngác, nhìn vị lão nhân râu bạc đứng bên cạnh nàng, theo bản năng muốn ngồi dậy, "Vị này chính là.."

      Tống Lăng vội , "Cha, đây là Bạch đại phu, là đại phu tốt nhất thành Ích Châu, thời trẻ ông còn ở trong cung là ngự y, y thuật cao minh, khẳng định có thể trị tốt bệnh của người."

      "Tống nương, để lệnh tôn nằm xuống trước , ta tới bắt mạch."

      "Tốt, cảm ơn Bạch đại phu." Tống Lăng đỡ phụ thân nằm xuống, liền đứng sang bên, nhường vị trí cho đại phu.

      Nhìn vị Bạch đại phu này xem mạch cho phụ thân, Tống Khê lặng lẽ nắm tay áo tỷ tỷ, giọng, "Tỷ, tỷ ra đây chút."

      xong, liền hướng ra gian ngoài.

      Tống Khê tuổi , nhưng lại rất hiểu chuyện, đoán chừng muốn hỏi việc gì. Quả nhiên, vừa ra đến nới, thấy Tống Khê vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng, "Tỷ, ngươi lấy tiền ở đâu thỉnh đại phu?"
      Last edited: 3/2/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :