1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tiếu Tướng Quân - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tiếu Tướng Quân



      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Beta : Quảng Hằng

      Nguồn : https://cungquanghang.wordpress.com/


      *************************

      Văn án:

      Tô Dung Nhi chưa từng để cho người lạ thấy gương mặt của nàng.

      Bởi vì sư phụ dặn, nếu ai thấy được mặt nàng, nàng phải gả cho người đó.

      Nàng hề lo lắng, dù sao cư nơi thâm sơn, thế nào dễ dàng lại bị người phát .

      Ấy vậy, ngờ phu quân định mệnh lại đột nhiên xuất

      Nàng được đại tướng quân uy phong lẫm lẫm trấn thủ biên cương cứu mạng.

      Tháo lớp mặt nạ thỏ, thấy gương mặt của nàng.

      Nhưng quái là, nam nhân mặt lạnh tâm lạnh này tin thổ lộ của nàng.

      Thuỷ chung nghiêm túc mà chống đỡ, bởi vì nữ nhân từng tạo vết sẹo gương mặt , vĩnh viễn bao giờ phai.

      Nhưng nàng quyết chịu thua, vận dụng công phu thiên biến vạn hoá “ Biến sắc mặt” của nàng để giúp vui vẻ.

      thích vết sẹo mặt, nàng làm sẹo liền thấy. cười, nàng làm mặt nạ mặt cười đưa .

      Thế vậy mà vẫn cố tình dùng sắc mặt lãnh khốc làm cho nàng thập phần suy sụp!

      tướng quân biết cười, nàng bắt đầu hiểu thế nào là ưu sầu…

      Nhưng là nàng muốn buông tha, cũng tin tâm vĩnh viễn lạnh lẽo cứng rắn như vậy ……

      *******************************************

      Quảng Hằng: Ta vừa mới nạp được muội muội xinh xắn đáng iu, lại có cùng đam mê với bộ hệ liệt mà ta làm. Bộ Tiếu Tướng Quân do muội ấy phụ trách, ta đăng văn án trước, khi nào muội ấy edit xong đăng. Do mới lần đầu tập edit, nên có gì sơ sót mong mọi người giơ cao đánh khẽ để bản edit của tỷ muội chúng ta được hoàn thiện hơn. À, còn việc này, do muội ấy bận học, nên tất nhiên tốc độ rất chậm, mong mọi người có đọc giữ bình tĩnh, đừng níu váy kéo áo, hay hành động Fan Gờ quá khích làm trái tim chong xáng của em ấy chạy mất, ta hem cóa tiền để thay tim.
      Last edited by a moderator: 2/6/15

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tiếu Tướng Quân

      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Beta : Quảng Hằng

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 1.1

      Chương 1.1:

      Tiên sơn nơi phương Bắc, quanh năm mờ mịt khói sương.

      Mây mù lượn lờ, thể thấy ràng  cảnh đẹp hùng vĩ, rất xứng danh Tiên sơn.

      Mây mù sa xuống những tảng đá lớn đủ loại hình dáng kì lạ cao ngất che trời, vách đá ngọn cỏ, hoàn toàn có dấu vết của chim bay cá nhảy, có bóng dáng của người, hoàn toàn ai biết trong mây mù phía núi có cái động trời.

      Trái ngược với mây mù,  ngọn cỏ cây, mây mù thượng lộ vẻ kỳ hoa trân mộc, kì cầm dị thú, nhàng suối nước lạnh trải rộng, chịu nhật nguyệt tinh hoa quan tâm, trăm hoa đua nở, phương thảo bích mấy ngày liền, nếu tiên nữ có hạ phàm, cũng sợ hãi than rằng cảnh này trời cũng chưa chắc có được.

      Nơi thế ngoại đào viên, có thành tiên nhai, địa thế hiểm yếu, hang sâu thấy đáy.

      Tại đỉnh núi, các nàng thiếu nữ được sư phụ giáo huấn dặn dò, nếu cẩn thận, gặp phải vực sâu, liền thành tiên.

      …….
      triền núi, trong bụi cỏ , thấp thoáng bóng chú nhạn xinh được mẹ mớm mồi, nhàng nâng niu từng chút.

      Chim non chiêm chiếp kêu, bộ lông tơ mềm mại đung đưa theo làn gió , yếu ớt mở đôi cánh vỗ vỗ, buồn bực vì thể bay nhảy mà chỉ có thể từng bước, mỗi bước lại lúc lắc chiếc mông , dáng vẻ cực kỳ đáng .

      Bên cạnh, đột nhiên xuất chú thỏ con nhắn màu xám, thỏ con tính tình ôn hoà, lại là động vật ăn cỏ, vì thế gia tộc của nhạn nhi   sợ hãi lo lắng, đôi khi, mẫu nhạn còn lắc lắc mông, chơi đùa quanh thân chú thỏ , cùng nhau chung sống rất hoà bình. Vậy mà, cuộc sống hoà bình phút chốc bị vỡ tan vì đàn sói đen.

      Chim nhạn mẹ phát hắc sói, khẩn trương dang rộng đôi cánh che chở cục cưng, chim non sợ hãi, chiêm chiếp kêu liên hồi, nhanh tránh ở phía sau mẫu thân .

      Hắc sói giương miệng rộng, lộ ra hàng răng hung ác, nhìn chim non khao khát, nhạn mẹ bảo vệ nhạn con sốt ruột, thể chờ thêm khắc, mang theo chim non lìa rời tổ, nhưng hắc sói, nào để yên, giơ móng vuốt sắc bén chộp lại.

      Mắt thấy, trận huyết chiến khó thể tránh khỏi, hắc sói đôi mắt loé hung quang, phác sát mà đến. “Gào…”

      “Dừng…”

      Nhanh như gió lốc, khi hắc sói lao gần đến đôi nhạn , đột nhiên chú thỏ xám biến thành quái vật lớn, tiến lên cùng hét lớn, hắc sói chẳng những khẩn cấp thu chiêu, còn chật vật lảo đảo vài bước .

      “Hắc sói chết tiệt, cút ngay cho ta!”

      Thỏ đương nhiên biết , lại càng thể mắng chửi người, nhưng chú thỏ xám này ngoại lệ, bởi vì, trong lòng dâng lên cỗ phẫn nộ.

      nhắn, mang hương vị ngọt ngào của tuổi thanh xuân, tên đỉnh đầu còn đính cái mặt nạ giả thỏ.

      Mặt nạ thỏ hạ, ra đôi má hồng xinh đẹp đáng , ánh mắt mở to tức giận nhưng vẫn làm mất vẻ xinh đẹp của nàng.

      Thiếu nữ tay chống thắt lưng, nhìn trừng hắc sói, lớn giọng mắng: “Nhìn cái gì, chưa thấy qua con thỏ so với ngươi to lớn hơn à? Nếu dám ăn mẹ con nhạn này, ta lột da ngươi làm áo quần mùa đông!”

      Tô Dung Nhi khách khí chửi bậy, may mắn là nàng so với sói cao lớn bội phần, lo lắng sói đối nàng thế nào, chỉ lo lắng bất lợi mà sói gây ra cho gia đình nhạn nhi.

      Tuy nàng vất vả chế tạo đạo cụ cho sống động, mang đầu, đem thân mình giấu nơi bụi cỏ, mới thành công tiếp cận gia đình nhạn nhi, nhìn bọn chúng chơi đùa, kết bạn, lâu ngày sinh tình, đương nhiên cho phép sói hoang tổn hại, nếu muốn săn, săn động vật khác, được tổn hại nhạn nhi đáng của nàng.

      Thất kinh, con sói to lớn vội vàng cụp đuôi…

      A a a… chạy rồi. Tô Dung Nhi cười đắc ý, hì hì quay đầu an ủi, âu yếm nhạn nhi…

      “Ngoan… đừng sợ nha… đại sói bị ta doạ chạy mất rồi…”

      “…” Đôi mắt to mở lớn trừng thẳng nàng, gia đình nhạn nhi vẫn như cũ duy trì vẻ mặt kinh hãi biểu tình.

      Nàng nhìn mẫu tử nhạn nhi, bọn họ cũng nhìn nàng, khí lúc này trầm mặc, căng thẳng, thập phần ý vị sâu xa, hề vui vẻ, cảm kích vì được cứu, mà lại nặng nề im lặng kỳ lạ.

      Ôi, nhất định là bởi vì nàng đột nhiên thoáng chốc trở nên to lớn.

      Nàng ngồi xổm xuống, lại đem thân mình giấu vào bụi cỏ, tiếp tục làm chú thỏ xám bé , vờ như chưa xảy ra chuyện gì.

      Nàng tiến lên, chim nhạn lui về sau, nàng hướng phải, chim nhạn chuyển sang hướng trái, nàng lại phía trái, nhạn điểu lại hướng phải kiên trì an toàn khoảng cách…

      “…” Thôi rồi, xem ra, nàng bị bài xích, vì tiết lộ thân phận…

      Nàng rầu rĩ cúi đầu, nhịn được khổ sở, mẫu tử nhạn nhi trông mặt mà bắt hình dong, đương nhiên coi nàng là ngoại tộc. Nàng thở dài… aiiii… được rồi!!!

      “A a a a ….”

      “Oa ô… chiêm chiếp… chiêm chiếp…”

      hề báo động trước, nàng đột nhiên kêu to… Gia đình nhạn nhi sợ tới mức gà bay chó sủa, vội vàng tháo chạy khỏi nàng xa.

      Hừ.. tâm tình tốt lên nhiều rồi…

      Tô Dung Nhi quyết định bỏ , thèm để ý nữa mẫu tử vong ân phụ nghĩa. Kìa tại vách đá, vợ chồng chim ưng sắp sinh tiểu ưng, nàng quyết định xem, thuận tiện hái chút quả dại cho no bụng.

      Lại đội vào mặt nạ con thỏ, miệng ngâm nga điệu hát dân gian, chân nhàng bộ pháp, hướng vách đá đến.

      Nàng là đại đệ tử phái Tiên sơn , võ công nhưng là  người mang tuyệt kỹ học đệ nhất thiên hạ “Thiên diện thuật”.

      “Thiên diện thuật” so với “thuật dịch dung” đích thực cao thâm kỹ tuyệt học, nàng được sư phụ dưỡng dục khôn lớn, thương truyền thụ lại, nếu ngày thường việc gì làm, nàng liền thích làm mặt nạ.

      Mặc kệ dù là động vật, thực vật hay nam nữ già trẻ, béo cao gầy thấp, nàng đều có thể biến hoá, hơn nữa thời gian cực ngắn, nhanh chóng thay đổi được hình dáng, cho nên mới được gọi là “Thiên diệu thuật”.

      Nàng mỗi ngày biến hoá bất đồng mặt nạ làm vui, tại mang mặt nạ con thỏ, đó chính là kiệt tác mới nhất của nàng.

      Dưới lớp mặt nạ kia, chân chính nàng thực quốc sắc thiên hương, nhưng trừ ra sư phụ cùng hai tiểu sư muội, ai may mắn diện kiến nàng khuôn mặt xinh đẹp.

      Nàng khoái trá tới, chốc lát sau liền phát , phía sau dường như có gì khác thường, hồ nghi xoay người, aa… chẳng phải là con sói hoang lúc nãy sao?

      “Hê, ngươi dám chạy tới đây ư? Nàng hai tay chống thắt lưng, hừng hực khí thế cao vút.

      Bỗng nhiên, phía sau đại sói hoang, xuất thêm hắc sói, , là hai, , là… rất nhiều…

      đàn lớn hắc sói, đôi mắ hung ác trừng thẳng nàng, ôi… nguyên nhân, bọn chúng tập kết đồng bạn, muốn đối phó nàng…

      Lần này thực thảm…

      Tô Dung Nhi nuốt nước miếng, kinh hoàng nhìn chằm chằm đàn sói lớn nhe nanh trợn mắt trừng nàng, cổ họng phát thanh uy hiếp, nước miếng ngừng giọt. Nếu nàng bị cắn, dù chỉ cái… kết cục chỉ có… tử…

      “Oa!!!” Nàng quát to tiếng, quay đầu bỏ trốn, đàn sói phía sai đuổi theo gắt gao.

      A a… Chạy mau! Chạy mau! Bị bắt được, nhất định là chết toàn thây!!!

      “Á á… cứu mạng a! Ỷ đông hiếp yếu! công bằng nha!”

      Sớm biết rằng, khi đến du ngoạn nơi cách xa Tiên động như vậy, dù có kêu cứu, cũng chưa chắc có người nghe được.

      Bỗng nhiên,  nàng cảm thấy dưới chân trống rỗng, khi hoàn hồn lại mới phát , bản thân rơi xuống vực núi, cao sâu thấy đáy…

      …….
      Tiếng nước róc rách vang vọng, mang theo thanh ngàn dặm của vực cao vọng xuống… dòng suối uốn lượn, thanh thoát, mạnh mẽ, tạo cho người ta cảm giác như chiêm ngưỡng tuyệt thế giai nhân kiên cường, dũng, đứa con bảo bối của mẹ thiên nhiên. (đoạn này là mình “chế” a… >”< xấu hổ, đỏ mẹt)

      trời cao, có chú chim ưng sải đôi cánh rộng ngừng lượn quanh, đôi mắt sắc sảo giương to, quét ánh nhìn trải rộng khắp mặt đất.

      Xa xa, truyền đến tiếng vó ngựa, con ngựa đến từ phương Bắc, to lớn uy phong lẫm lẫm, mà ngồi phía chính là trang nam tử mang khuôn mặt tựa thiên thần, nhưng phong thái tràn đầy uy nghiêm, dũng, khí thế bức người.

      mặc hắc bào, áo khoác là thiết giáp trụ ngắn tay, trước ngực đeo hộ khôi thiết giáp có khắc hoa văn hổ, mái tóc đen dài cuồng dã bay lượn trong gió, vẻ mặt lạnh lùng  khiến người người khiếp sợ, lại thêm vết sẹo dài càng tôn thêm vẻ lạnh lùng, nhìn thoáng qua, như võ sĩ đến từ địa ngục.

      Ải Tiên Hạp là vùng gần biên quan Mạc Bắc nhất, và cũng chính là nơi hiểm yếu cần phải trấn thủ phương bắc.

      Ở Tiên Hạp, có thành quan nam - bộ Hổ, nơi đóng đô của đội quân tinh nhuệ - Hổ quân, do đại tướng quân dũng Đoàn Ngự Thạch nắm giữ.

      Ngày ngày, Đoàn Ngự Thạch theo phép, luôn giục ngựa tuần tra, thị sát phụ cận. giục ngựa chậm rãi dọc theo con suối, ngẩn đầu nhìn trời, thấy con chim ưng quái lạ cứ bay vòng quanh thu hút chú ý của .

      Lạnh lùng quét đôi mắt thâm thúy, con ngươi đen mị khởi, ánh mắt bỗng dưng dừng lại ở bờ bên kia con suối, tay kéo dây cương, chọn chỗ nước nông mà giục ngựa qua.

      Qua đến bờ bên kia, thúc ngựa chậm rãi, dừng lại nhìn vào chỗ chim ưng tụ tập.

      Từ cao nhìn xuống, Đoàn Ngự Thạch mày kiếm nhíu lại.

      nữ tử bất tỉnh bên bờ suối, nửa thân mình ngâm trong nước suối lạnh, quần áo nhiều chỗ bị tổn hại, cánh tay trắng nõn, mềm mại lộ cả ra bên ngoài.

      nhàng nhảy xuống ngựa, đến bên thiếu nữ, tay ấn vào cổ tay nàng điều tra mạch tượng.

      Nàng còn sống, nhưng mạch tượng yếu ớt, dường như chỉ còn cách quỷ môn quan vài bước, phải cấp bách tìm nơi nào đó lập tức chữa trị.

      chút do dự, ôm nàng mang lên ngựa, nhàng tựa hồ như nàng có sức nặng.

      Bạch mã hí vang, chuyển động bốn vó, thân ảnh người và ngựa nhanh chóng biến mất vào khu rừng trước mặt.

      ********

      Quảng Hằng: Hai tỷ muội ta mới tập tễnh edit và Beta, mong mọi người giơ cao đánh khẽ thành góp ý, để bản edit của tỷ muội ta được hoàn hảo hơn.

      …….
      Hiyoko thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tiếu Tướng Quân

      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/

      Chương 1.2

      Dễ chịu… ấm áp…

      luồng khí ấm áp tràn vào cơ thể, Tô Dung Nhi tuy ý thức còn mơ hồ nhưng nhanh chóng thanh tỉnh.

      Choáng váng đầu óc, nàng chậm rãi mở mắt…

      Đầu tiên, dội vào đôi mắt xinh đẹp của nàng là trang nam tử mang gương mặt lãnh khốc, khí thế bức người.

      Diêm Vương ư?!

      Nàng kinh hoàng trừng mắt nhìn nam tử xa lạ trước mặt, phản ứng đầu tiên là lui lại phía sau, lập tức người nàng dâng lên trận choáng váng, đầu óc quay cuồng, mắt hoa, cân bằng biến mất…

      Nhanh như cơn gió, đôi cánh tay to lớn, rắn chắc đỡ lấy nàng, để cho nàng ngã xuống nền đất cứng lạnh lẽo.

      “A a… thảm… ta chết rồi sao a…?” Nàng kìm được hét lên, sợ tới mức nước mắt giàn giụa gương mặt thanh nhã, nàng còn trẻ, chưa có gia đình thế mà đời nhà ma, là nàng cam lòng.

      “Diêm Vương gia! Ta muốn chết! muốn chết đâu nha!” Yếu ớt kinh hô, nàng nể mặt còn lấy tay đánh vào người .

      “Dừng tay.”

      Đoàn Ngự Thạch chau mày kiếm, vì cứu nàng, vận công, đem chân khí trong người đưa vào cơ thể nàng, mang nàng từ quỷ môn quan trở về, vận lực quá sức khiến thiếu chút nữa là mất mạng.

      Ngờ đâu nữ nhân này vừa tỉnh, cho rằng là Diêm Vương Gia, còn vừa khóc vừa đánh, hề nghĩ vừa cứu nàng.

      “Oa… oa… ta muốn chết, ta muốn hồi nhân gian.”

      nắm giữ lại cổ tay của nàng, quát khẽ: “Ngươi chết.”

      Tô Dung Nhi ngây người, đôi mắt đẹp còn sũng nước nhìn chằm chằm, mãi lâu sau mới hiểu được lời của .

      “Ta chết.” Nàng ngơ ngác hỏi lại .

      “Ngươi có nghe người nào chết đến phủ, còn có thể đánh Diêm Vương ?”

      thanh lạnh lùng, ngữ khí trầm túc, uy nghiêm.

      Nàng bối rối, nghi hoặc lại hỏi: “Ngươi phải Diêm Vương ư?”

      phải.”

      “Vậy ngươi là ai?”

      “Người cứu ngươi.”

      Nàng nhìn , hề khóc nháo nữa, đột nhiên khí lực bản thân như biến mất, ngã vào lòng .

      “Chết tiệt.” Đoàn Ngự Thạch thấp giọng rủa tiếng, lại vận công vào lòng bàn tay, giương tay trước ngực truyền luồng chân khí vào người nàng, giữ cho mạch tượng ổn định.

      “Ta nhất định chết đâu.” Nàng cau mày, thanh yếu ớt hướng kháng nghị.

      nhíu mày, vì lời của nàng mà mày kiếm càng thêm nhíu sâu.

      Nữ nhi này, thân thể còn khí lực, mà vẫn cố cùng tranh luận.

      Tô Dung Nhi ngoan ngoãn, giãy giụa nữa, nàng cảm giác thấy cơ thể bỗng ấm áp, nguyên nhân là vì có nhiệt lưu vận hành trong người, nguồn nhiệt lưu này… là đến từ nam nhân kia.

      Chưởng lực của nam nhân đặt trước ngực, ngồn nhiệt nóng, ấm áp ngừng cuồn cuộn chảy vào nàng, cơ thể còn suy yếu, choáng váng cũng dần lùi xa, hàn khí tích tụ do nước suối lạnh cũng biến mất.

      Hiểu được đối phương ác ý, nàng an tâm, tĩnh tâm suy nghĩ, nhớ lại trước đó là nàng bị đàn sói đuổi bắt rồi rơi xuống vực núi.

      Nàng chết thực kỳ tích! Rơi từ đỉnh núi cao như vậy xuống, đa phần cũng trở nên nửa sống nửa chết mới đúng, nàng vận khí tốt, khi rơi xuống lại được cây cối mọc giữa vách vương cành lá mềm mại nâng đỡ, giảm bớt lực rơi, vừa vặn bên dưới là con suối , làm nàng tan xương nát thịt.

      Tuy rằng nàng có võ công, nhưng từ sống cùng vị sư phụ võ công cao cường và tiểu muội y thuật chữa thương cái thế, cho nên đối với vận công chữa thương nàng là cũng biết ít nhiều, xem ra vị nam nhân này nội lực nhất định rất thâm hậu.

      tại sức khoẻ vẫn còn yếu, vì thế bao lâu sau, nàng cảm thấy mí mắt nặng trĩu và bắt đầu chìm vào giấc mộng…

      biết nàng ngủ bao lâu, khi tỉnh giấc thấy nhóm lửa, ngọn lửa hừng hực cháy, thắp sáng toàn gian chung quanh, mang khí ấm áp bao trùm sắp hang động. Nhìn bóng dáng hiên ngang kia, lòng nàng lại tràn ngập cảm giác an toàn, lần nữa cư nhiên khép lại đôi mắt.

      Dù mơ mơ màng màng, nhưng nàng vẫn cảm giác được tay của đặt trán của nàng, lúc khác ở cổ tay, xem xét mạch tượng.

      Đột nhiên, nâng nàng dậy giúp nàng uống nước, từng giọt, từng giọt thấm ướt đôi môi, chảy tràn vào yết hầu, khiến lòng nàng dâng lên cỗ ấm áp.

      ngừng đưa chân khí vào cơ thể nàng, giúp nàng chống đỡ, làm cho tinh thần nàng ngày càng tốt.

      Dần dần, nàng thanh tỉnh lại, thời gian nàng dành để ngủ, để ngắm nhìn , để nghỉ ngơi đến bây giờ quả quá nhiều.

      buổi sáng, đem nàng nâng dậy, mặt đối mặt với nhau, chưởng lực để phía trước ngực nàng, chuyên chú vận công đưa chân khí vào cơ thể nàng, Tô Dung Nhi nhìn rồi chậm rãi đánh giá , thời gian cứ thế trôi qua…

      Nam nhân này cường tráng, cánh tay gấp đôi tay nàng! Nhìn người mặc khôi giáp, hẳn là quân nhân, hơn nữa phía trước ngực còn khắc hoa văn hình Hổ, đó là ấn ký của Hổ quân, đóng quân tại biên ải.

      Nghe đồn Hổ quân thao luyện nghiêm khắc, quân tướng tài giỏi, người có thể chống mười địch thủ, nay được tận mắt diện kiến, quả danh bất hư truyền, thể coi khinh.

      Ở cạnh càng lâu, nàng phát nam nhân này hề đáng sợ, chẳng qua là khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc, hơn nữa có thêm vết sẹo, dễ làm người ta tưởng lầm hung thần, nhưng kỳ thực tuấn tiêu sái, mang người khí thế vương giả oai phong, làm cho người khác đối muôn phần kính sợ.

      Người này hẳn thuộc loại thống soái cấp tướng lãnh, nàng là quá may mắn, được vị tướng quân dũng cứu sống!

      Bất tri bất giác, nhìn càng lâu càng dời được mắt mắt sang nơi khác. Mỗi lần vụng trộm nhìn , khuôn mặt nàng lại nóng lên, lòng thấy ấm áp dễ chịu.

      Đoàn Ngự Thạch chậm rãi thu hồi chưởng, con ngươi thâm thuý từ từ mở ra, chống lại ánh mắt của nàng, Tô Dung Nhi hoảng sợ, nhất thời ngượng ngùng cúi đầu.

      Nếu đeo mặt nạ, gương mặt của nàng chắc chắn rất hồng. Theo bản năng, nàng giương tay bé xoa gương mặt thẹn thùng…

      Hơ…?

      Nàng sờ sờ mặt, tâm có chút hốt hoảng, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó chấn động cả người

      “A!!!”

      Nàng đột nhiên hét lên tiếng, Đoàn Ngự Thạch hồ nghi nhìn chằm chằm vào nàng.

      có… có…” nàng thào trong miệng…

      “Cái gì có?” nhướng mày hỏi.

      Mặt nạ con thỏ thấy!!!

      Giương đôi mắt đẹp thẳng tắp nhìn , tại nàng mới phát , nam nhân này nhìn thấy khuôn mặt của nàng!

      Trời ơi… nàng nhớ tới lời dặn của sư phụ… nàng… nàng cùng

      “Làm sao thế.”

      có việc gì.” Nàng im lặng vờ như vẫn bình thản, chột dạ cúi thấp mặt, tâm đột nhiên nổi lên sóng gió phong ba.

      Sư phụ quy định, nàng được tuỳ tiện cho người lạ thấy gương mặt , bởi vì nam nhân đầu tiên nhìn thấy nàng là vị hôn phu của nàng, nàng phải gả cho đối phương.

      nhìn thấy gương mặt nàng, cho nên… nàng phải gả cho ! Việc này… quá đột nhiên, mà trông như vậy, nàng làm sao có thể mở lời được đây!
      Hiyoko thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Tiếu Tướng Quân

      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/
      Chương 1.3
      Đoàn Ngự Thạch trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, biết nên hỏi cái gì, thuận tay đem áo khoác lên người nàng.
      “Mặc vào .”
      quay người sang hướng khác cố ý tránh nàng, trong lòng nghĩ tướng mạo hung ác, hơn nữa thêm vết sẹo trán, dễ dàng làm người ta hoảng sợ.
      “Ở yên trong này.” Vừa xong, liền lên ngựa, thúc ngựa rời .
      “Nè! Ngươi đâu vậy?” Nàng khó hiểu kêu lên, nhưng bóng người thấy.
      Thôi quên ! Nàng trở lại ngồi tảng đá, ổn định lại tâm tình…
      Nhớ năm tròn mười lăm tuổi, sư phụ tiên đoán rằng, lúc nàng được mười bảy gặp phải ba kiếp đại nạn nguy hiểm đến sinh mạng, nhưng nếu như nàng được gả cho nam tử đầu tiên thấy gương mặt mình, nàng bình yên vượt qua ba nạn kiếp, vì thế sư phụ muốn nàng hứa làm đúng như lời dặn.
      Là trùng hợp sao?
      Nàng rơi xuống núi, được cứu, chẳng lẽ đúng như lời sư phụ , là nam tử đầu tiên biết được gương mặt nàng, giúp nàng giải trừ nạn kiếp?
      Ước chừng khoảng thời gian uống chén trà, Đoàn Ngự Thạch trở lại còn mang theo về bên mình mấy con cá - “chiến lợi phẩm” vừa bắt được.
      Tô Dung Nhi mở to mắt, thuỷ chung nhìn theo hướng , tò mò nhìn lấy tiểu đao cạo vây, xẻ thịt cá lấy nội tạng rồi xiên cá qua cành cây, mang nướng. Nàng bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai là ra ngoài tìm thức ăn.
      ngờ được, nam nhân này những hảo tâm mà còn rất cẩn thận!
      đời, nam nhân tốt khó tìm, hành vi và vẻ ngoài hoàn toàn trái nhau, tâm hề có tà niệm, thậm chí còn toát lên tia chính trực, nàng hoàn toàn có thể tin cậy .
      Nàng chậm rãi đến bên đống lửa, ngồi xuống hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”
      “Dưới khe núi sâu, cách cự Hổ thành dặm đường.” Đoàn Ngự Thạch trả lời, đứng lên dùng túi nước rửa sạch mùi cá tay.
      Ra thế, hoá ra dòng suối đem nàng cuốn trôi đến vùng phụ cận của Hổ thành, cách Tiên sơn ước chừng ba dãy núi.
      Nàng cũng đứng dậy, hướng : “Ta tên là Tô Dung Nhi, còn ngươi?”
      Nhưng đối phương lại trả lời, ngược lại hỏi: “Ngươi sống ở đâu?”
      “Hổ thành.” Nàng tuỳ tiện dối, đoán rằng nếu là lính của Hổ quân, đương nhiên hội hướng Hổ thành mà .
      trở lại cạnh đống lửa, xếp bằng ngồi xuống, trầm giọng : “Chờ ăn no xong, ta đưa ngươi trở về trong thành.”
      cho nàng biết tên, là vì muốn người khác biết sao? vậy nàng càng muốn biết!
      áo giáp của ngươi có khắc hoa văn hổ, hẳn là quân nhân ở Hổ thành đúng ?” Nàng chuyển dời vị trí, hướng đến ngồi gần chút.
      Đoàn Ngự Thạch lên tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh băng, phát nàng gần cạnh bên người, cũng chuyển dời vị trí, bảo trì khoảng cách với nàng.
      “Sao ngươi trả lời ta?” Nàng lại nhích vào gần .
      cần thiết.” đứng lên, tiến hướng đến cửa động.
      Nàng ngơ ngác, nam nhân kia hoàn toàn coi thường nàng.
      có vấn đề sao? Chẳng những coi thường nàng, thái độ của kiên nhẫn.
      Chưa từ bỏ ý định, nàng lại hướng cửa động đến.
      “Vì sao cần thiết, ta tên của mình, sao ngươi lại ?” biết tại sao, nàng muốn xem nàng, chẳng lẽ biết nàng buồn sao?
      Đối phương vẫn lạnh lùng như cũ, xoay người trở về trong động, ràng là muốn ở gần nàng.
      Tô Dung Nhi lần này thèm theo, nàng cúi đầu, ánh mắt loé ra tia giảo hoạt, miệng mỉm cười tinh ranh. Nàng đột nhiên đảo mắt, hai chân mềm nhũn, khuỵ xuống, té xỉu mặt đất.
      Đoàn Ngự Thạch vội bay ngược trở lại ôm lấy nàng, tay vội kiểm tra mạch tượng, khó hiểu nghĩ hẳn nàng phải hồi phục như xưa mới đúng, như thế nào lại té xỉu. (Dung Nhi tỷ ghê nha, dám lừa cả Đoàn ca, he he >”<)
      Đột nhiên nữ nhân ôm trong lòng nở nụ cười, đôi mắt đẹp mở to hướng tươi cười làm giật mình.
      Phát bị lừa, muốn bứt nàng ra, nhưng Tô Dung Nhi nhanh tay ôm lấy , cố chấp níu chặt buông.
      “Ngươi tên gì?” Nàng lại hỏi, vẫn chưa từ bỏ ý định.
      Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt nghiêm túc, mày kiếm nhíu lại, nơi này chỉ có hai người bọn họ, nam quả nữ, hành động này thích hợp.
      “Buông ra!”
      buông!”
      Nghé mới sinh sợ cọp, nàng nhìn thẳng vào mắt .
      “Cứ như vậy quấn quýt lấy nam nhân, chẳng lẽ ngươi cảm thấy thẹn sao?” ngữ khí kiên nhẫn, có linh cảm dường như gặp phải tiểu tinh phiền toái.
      “Ê, là ngươi ôm ta trước nha, làm sao trái lại chỉ trích ta, mà ta có làm gì xấu đâu sao ngươi cứ lảng tránh ta mãi vậy?” Nàng phục phản bác lại.
      Nàng thèm sợ , tuy rằng ánh mắt trừng nhìn nàng so với hắc sói muôn phần đáng sợ hơn, thoạt nhìn giống muốn ăn thịt người, nhưng trực giác mách bảo rằng thương tổn nàng.
      sắc mặt càng thêm tối. Xấu? nàng chẳng những xấu, trái lại còn là mỹ nhân.
      Bởi như thế, nên cố ý tránh , trừ những lúc bất đắc dĩ phải đụng chạm ngực nàng, khi xác định sinh mệnh nàng an toàn, cố bảo trì khoảng cách, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, muốn bẩn danh tiết của nàng.
      Nhưng tại, tiểu nữ nhân này cứ đeo dính lấy , còn chất vấn vì sao lại tránh nàng!
      Hiyoko thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Tiếu Tướng Quân

      ****************

      Tác giả: Mạc Nhan

      Edit : Thùy

      Nguồn : http://cungquanghang.wordpress.com/
      Chương 2 :
      Cảnh xuân tươi đẹp, sinh ý dạt dào.
      Xác nhận nàng bình phục, có thể tự do lại, Đoàn Ngự Thạch bắt đầu xuất phát rời động, chuẩn bị đưa nàng vào trong thành và chính mình cũng hồi doanh trại.
      đường trở về Hổ thành, ven đường phong cảnh hữu tình, tốt để thưởng thức, huống chi còn có bạn đường, từ lúc xuất phát đến giờ, miệng của nàng ngừng ríu rít, tươi cười ngớt.
      “Đoàn đại ca, huynh xem, diều hâu kìa!”
      Nàng ngước nhìn chú chim ưng đen tuyền sải rộng đôi cánh bay lượn bầu trời cao, ngạo nghễ nhìn thiên địa.
      “A! Con thỏ, con thỏ kìa!!!”
      Bàn tay trắng muốt bé hưng phấn kéo kéo , chuyện nhiều đâm nghiện, nàng còn muốn chia sẻ với niềm vui sướng của nàng.
      “Oa!!! Con bướm màu lam kìa, đẹp quá! Đoàn đại ca, mau nhìn !!!”
      Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt bất đắc dĩ, mắt hướng thẳng phía trước tới, nãy giờ chỉ nghe toàn tiếng cười của nàng, đối người khác có thể khiến người người kính sợ uy nghiêm, còn với nàng chút cũng dùng được.
      Cho dù để nàng ngồi mình ngựa, bản thân nắm dây cương bộ, thèm quan tâm những lời nàng , nhưng vẫn làm hứng thú của nàng giảm xuống được, nếu thấy mang bộ dáng lãnh đạm, có thể nhầm tưởng là bọn họ xuất môn du sơn ngoạn thuỷ.
      Cảm xúc dạt dào, nàng tâm trạng vui vẻ, chỉ cần là chú chim, bông hoa đều có thể làm nàng tán hưởng, bộ dáng nhí nhảnh, ríu ra ríu rít hề giống người mới từ quỷ môn quan trở về.
      Nhìn nàng vẻ mặt tươi tắn, càng trầm lặng, mày kiếm chau lại mặt khởi sắc, đối với nàng hoàn toàn có cách.
      “Đoàn đại ca, huynh im lặng nha, cười cái thôi mà, nếu coi chừng người khác hiểu lầm huynh là sơn trại đại vương hay thủ lĩnh thổ phỉ đó.”
      vẫn trầm mặc , để ý tới nàng.
      lẽ huynh thiếu răng cửa nên dám , đừng tự ti, cho Dung Nhi nghe, Dung Nhi giễu cợt huynh đâu mà giúp huynh nghĩ biện pháp, chúng ta là bằng hữu mà đừng khách khí nha!”
      nghe tai trái ra tai phải, tiếp tục coi như chưa nghe gì.
      “Ban ngày sao, nhưng buổi tối vẻ mặt như vậy của huynh đến quỷ cũng bị dọạ cho chết khiếp đó, dọạ quỷ coi như là tích ân tích đức , nhưng dọa người là nghiệp chướng đó nha!”
      thái dương hơi hơi co rúm, cố gắng như mình lỗ tai điếc, có nghe thấy gì.
      “Kỳ vết sẹo mặt huynh cũng đâu có xấu đâu!”
      Bắn mạnh ánh mắt giết người về phía nàng, gương mặt xanh mét, đủ để dọạ cho người sợ run lên.
      Người thông minh nhổ răng cọp, nhưng càng thông minh hơn biết con cọp này tuyệt đối làm nàng bị thương, ha ha Tô Dung Nhi trời sinh có ưu điểm, chính là khi biết đối phương dễ khi dễ, nàng hảo mà đối xử tử tế.
      “Muội cảm thấy vết sẹo của huynh xấu mà!” Nàng đoán đúng rồi nha, quả thực khó chịu vết sẹo mặt, hơn nữa còn muốn đem người dám về vết sẹo của mà nuốt sống.
      Thấy mặt mũi hung tợn, nàng vẫn cư nhiên duy trì vẻ mặt ngây thơ cộng thêm bộ dáng đáng thương vô tội.
      nghiến răng, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy thái dương. Chưa kẻ nào dám trước mặt huyên thuyên về vết sẹo này, chưa có ai dám… vậy mà, nữ nhân… nữ nhân này…
      Hiyoko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :