Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      TIẾU DIỆN VƯƠNG GIA, LÃNH ĐẠM VƯƠNG PHI
      Tác giả : Nam Cung Dao
      Thể loại : Xuyên , ngôn tình, hài
      Độ dài : 40 chương + 6 PN
      Tình trạng : Hoàn

      Warning : ai thích nữ chính tiểu bạch thánh mẫu đừng vào ^^
      Nguồn: Namcungdao.wordpress.com
      [​IMG]

      VĂN ÁN
      Nghe đồn, thất vương gia Đông Li quốc, diện mạo tuấn mỹ vô trù, tiếu dung mê hoặc nhân thế nhưng lại có quái dị sở thích, đó là sát người, mỗi ngày có người chết dưới kiếm của y ắt có chuyện lạ xảy ra. Cho nên thiên hạ gọi y bốn chữ ‘tiếu diện ma vương’
      Nghe đồn, tam tiểu thư của vân thượng thư, trời sinh thông minh hơn người, dung nhan khuynh thành khuynh quốc, cầm kì thư họa thông, tính tình lại thiện lương ôn nhu, người gặp người thích
      đạo thánh chỉ ban hôn, hai con người vốn có quan hệ gì từ nay về sau lại ràng buộc lẫn nhau
      Cái gọi là lời đồn có đúng như là ?
      Tiếu diện ma vương thích giết người?
      Vương phi ôn nhu?
      Cái này…. còn tùy vào độ chém gió của ta….hắc hắc… ^^
      Last edited by a moderator: 29/3/16
      Nyanko129NoName_01 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 1 : HÔN LỄ
      [​IMG]
      Trời tờ mờ sớm, hơi lãnh còn vấn vương đâu đây, những giọt sương long lanh còn đọng từng cành cây kẻ lá, ấy vậy mà góc của kinh thành ồn ào náo nhiệt, tiếng kèn, tiếng pháo chúc mừng inh ỏi, náo rộn cả lên mà nguyên nhân chính là hôm nay chính là ngày thất vương gia thành thân
      đến thất vương gia tốn biết bao nhiêu giấy mực mới hết về y. Người này cùng với đương kim thánh thượng đồng phụ đồng mẫu, lại là đương triều thân vương, quyền khuynh hướng dã, có thể là dưới người vạn người. Hơn thế nữa nghe đồn thất vương gia dung mạo tuấn mỹ bức người, nam nhân ưu tú, có tài có phú, có quyền có năng lực như y đúng ra chính là đức lang quân vô cùng như ý của mọi thiếu nữ, nhưng nguyên nhân vì cớ gì hơn hai mươi tuổi vị thất vương gia này mới thành thân
      Nghe đồn, thất vương gia mặc dù là thân vương, ân sủng ngừng tăng, lại nắm trong tay binh quyền triều đình nhưng tính tình lại vô cùng quái đản. Đó là khuôn mặt lúc nào cũng hỉ hoan vui mừng nhưng lại thích sát người. Nghĩ mà xem, kẻ dùng khuôn mặt tươi cười mà giết người có bao nhiêu kinh khủng? vui cũng cười, buồn cũng cười, sinh khí cũng cười, tức giận cũng cười…. chung tính cách vô cùng khủng bố, ngay cả đương kim thánh thượng cũng sao tiếp xúc quá gần với vị ‘khủng bố’ vương gia này. Chưa từng có ai, có gì có thể khiến cho cảm xúc của y thay đổi
      Cho nên dù thất vương gia có bao nhiêu ưu tú, cũng có ai dám đến cửa cầu hôn, bởi lẽ chẳng ai muốn nữ nhi của mình vô duyên vô cớ chết cách đáng thương đâu
      Hai mươi ba tuổi, hoàng tộc con cháu ai nấy cũng điều làm phụ thân, duy chỉ có thất vương gia vẫn độc lai độc vãng, thái hậu rất là lo lắng về việc này cho nên ra sức khuyên nhủ hoàng thượng ban hôn cho thất vương gia, cuối cùng nữ tử được ưu ái mà ban hôn cho vị vương gia đáng thương của chúng ta chính là tam tiểu thư Vân Tiểu Khuynh của Vân thượng thư
      Chính vì lí do đó, mà có buổi hôn lễ diễn ra như ngày hôm nay….
      “ Vương gia, vương gia…. Tân nương đến rồi…” vị quản gia vô cùng trung thành của vương phủ hối hả chạy vào thông báo với thất vương gia. Cách cửa khẽ mở, từ trong căn phòng hoa lệ, nam nhân hỉ phục như máu bước ra, theo sau còn có hai hắc y nam tử, mặt mày lãnh mỹ, quỷ mị sát khí
      “ Sở thúc, cần gì phải hối hả như vậy?” hỉ phục nam tử cười cười, nhún nhún vai. Nếu phải hoàng huynh ‘đau khổ khóc lóc’ cầu xin cũng thành thân a. Nghĩ mà xem, sống tự do cách tự tại như vậy, lại lấy nữ nhân về nhà quản mình, khó chịu mà
      “ Vương gia….” Trung niên quản gia thở dài, làm sao mà vội cho được, nữ chủ nhân tương lai của vương phủ a.
      “ Ai ..! thôi …” hỉ phục nam tử đạm cười, xoay người bước về phía trước cổng, dù gì sớm hay muộn cũng phải lấy vương phi thôi. Người nào cũng vậy, nghe vị tân vương phi này tính tình ôn nhu thiện lương, am hiểu ý người chắc cũng khiến cho người ta chán ghét
      Tiếng ồn ào náo nhiệt bên tai khiến cho nàng khẽ nhíu mày, có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?
      Hàng mi dài cong cong như cánh quạt khẽ lung lay, hàng mi thanh tú thoáng nhăn lại, lát sau đôi con ngươi khẽ mở, nhàn nhạt sương mù, đôi con ngươi mênh mông thâm trầm mang chút gì đó u uẩn man mác khiến cho người ta dễ dàng sa vào cái bẫy mênh mông đó, đó là đôi con ngươi vô cùng xinh đẹp
      Vân Tiếu Khuynh đôi con ngươi thoáng gợn sóng, chuyện gì xảy ra? Nàng nhớ hôm qua bỗng dưng hứng thú muốn leo núi, sau đó…. Sau đó…. Bão tuyết xảy ra, tuyết trắng xóa phủ đầy cả thiên địa, và rồi… tất cả chìm trong bóng tối. Như vậy tại sao giờ khắc này nàng lại ngồi ở đây?
      Căn phòng hoa lệ, hỉ phục rực lửa, đầu đội mũ phượng….
      Nàng…. Thành thân?
      Lại thành thân với phong cách hêt sức cổ đại này?
      Vân Tiếu Khuynh buồn bực thở dài, chết tiệt! sao xuyên đến nơi nào xuyên mà lại chui vào thân xác của tân nương tử vậy? vậy còn linh hồn của thân xác này chui vào ngõ nào rồi?
      Thôi ! Ký tắc an chi, nàng có dư lực để nghĩ nhiều như vậy, được đến đâu hay đến đó, cùng lắm chết lần nữa, chừng có thể quay về đại chừng
      trong lúc suy tính hết sức vớ vẩn bên ngoài tiếng náo nhiệt dần dần lan đến, hình như là.. nháo động phòng? Nhưng bên ngoài hình như có ai gì đó mà lát sau, tiếng ồn dần dần lặng , Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt nhăn mi, nàng thích ôn ào, cũng may bọn họ thức thời đúng lúc. Cánh cửa lại lần nữa mở ra, người từ từ tiến vào phòng
      Là tân lang? lão công của tân nương tử ? Chắc bây giờ đến lúc nhấc khăn voan? Vân Tiếu Khuynh nghĩ nghĩ, uh! Dù gì nàng chiếm thân xác của lão bà người ta, thôi cứ hoàn thành nghi thức coi như tạ phần tội với tân lang , đằng nào cũng lỡ rồi
      Sao còn chưa nhấc khăn voan a, nam nhân này phải là thẹn thùng đó chứ? Nghe người cổ đại rất hàm xúc dễ ngượng ngùng?!
      Được rồi, ta nhẫn.. ta nhẫn….! Vân Tiếu Khuynh nghiến răng nghiến lợi, nam nhân chết tiệt kia đứng đó cả tiếng đồng hồ, ngươi mệt, bổn nương cũng mệt rồi, chờ nữa. định tự túc là hạnh phúc nhấc khăn lên nam nhân kia cuối cùng cũng hành động, nhấc lên khăn voan
      Khuôn mặt nhắn trái xoan, làn da tuyệt đẹp như mỹ ngọc, mi mục thanh tú, hồng môi đào, nữ tử chừng mười bảy mười tám, dung mạo khuynh thành khuynh quốc, tuyệt sắc chi tư. Hàn Kỳ thoáng tán thưởng
      Trước mặt nàng, nam tử tuổi chừng đôi mươi, mày kiếm mắt sáng, bạc thần tà mị, thân hỉ phục rực rỡ chói mắt càng khiến cho y tăng thêm phần nghiệt, quả như thiên hạ đồn đãi, thất vương gia hàn kỳ dung bạo tuấn mỹ dị thường. Vân Tiếu Khuynh nhìn y lát, gật gật đầu sau đó đứng dậy. Nam nhân này sai, gương mặt quả rất đẹp, coi như tạm thời sống chung với cũng đến nỗi buồn chán, con người luôn thiên về cái đẹp, phải sao?
      Hàn Kỳ hết sức nghi hoặc nhìn nữ tử trước mặt, thái độ lãnh đạm, nhàn nhạt, nhìn như nhìn người dưng qua đường, nàng chính là trong truyền thuyết thiện lương ôn nhu am hiểu ý người… tam tiểu thư của Vân thượng thư?
      Vân Tiếu Khuynh hết sức tự nhiên đứng dậy, sau đó tự nhiên ngồi xuống bàn trang điểm, lôi hết đống trang sức đồ sộ ra khỏi mái tóc của mình, người cổ đại đúng là phiền, tóc những dài nặng đầu mà còn thích cắm những vật dư thừa vào trong tóc, khiến cho cổ của nàng muốn gãy. Sau khi lôi hết còn chút đồ dư thừa nào, Vân Tiếu Khuynh cởi luôn hỉ phục lộng lẫy xa hoa vứt ở bên, chỉ còn lại lớp y phục màu trắng nhàng, lại dùng khăn ấm tẩm nước lau mặt sạch , nàng ghét mùi son phấn. Hành động vô cùng lưu loát và hết sức tự nhiên
      Nhìn lại bản thân mình, thân quần áo mặc dù hơi bịt kín chút nhưng lại nhàng thanh thoát, gương mặt sạch dính chút phấn son, đầu ô phát dài dến thắt lưng xỏa nhàng, thoải mái, gật gật đầu. Uh! Vậy mới là ok thôi.
      Ngẩng đầu nhìn hỉ phục nam tử nhìn mình đăm chiêu suy nghĩ, Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, có cần cho biết mình phải là ‘lão bà’ của , tự dưng chiếm thân xác người ta rồi khiến mất quyền lợi ôm lão bà, tính ra nàng cũng cảm thấy có lỗi. Nhưng mà nàng cũng cố ý a. Có chuyện gì mai vậy, dù gì hôm nay nàng mệt chết rồi, dường như linh hồn cùng thể xác chưa dung hợp hoàn toàn cho nên nàng cảm thấy làm việc gì cũng như cố hết sức
      “ Cái kia… uh…! Ngươi..” mà gọi là gì nhỉ? Vân Tiếu Khuynh buồn bực.
      ‘ Cuối cùng cũng để ý đến sao?’ Hàn Kỳ nhìn Vân Tiếu Khuynh, như đợi nàng cho hết lời
      “ Thôi , ta mệt rồi….” Vân Tiếu Khuynh lên tiếng, leo lên giường, trùm chăn lại, nhìn Hàn Kỳ lát, lại : “ tối ngủ đừng dành chăn với ta, ta sợ lạnh, còn chuyện gì.. mai ” . xong, xê người vào chút, nhắm mắt lại, nàng thực … rất mệt nha.
      Lần đầu tiên Hàn Kỳ cảm thấy thế nào là uất ức đến nỗi thành lời. Nguyên đám quạ đen biết từ đâu đến bay xung quanh đầu của . Hàn Kỳ cảm thấy dở khóc dở cười, … là ‘tiếu diện ma vương’, nàng sợ sao? hay là chỉ giả vờ? nhưng mà hơi thở đều đều cho thấy nàng sớm vào giấc ngủ, lẽ mệt đến thế sao? nữ tử này đúng là kì lạ
      Hầu hết nữ nhân nhìn thấy gương mặt của , đa số đều kinh ngạc hoặc thẹn thùng cúi đầu, còn nàng chỉ liếc sơ như nhìn ‘hàng hóa’ rồi nhàn nhạt gật đầu, trước mặt hành động rất tự nhiên, tia e ngại, quá mức tự tại giống như là tiểu thư khuê cát, càng giống như thái độ hào phóng của giang hồ hiệp nữ. Nàng đích là tam tiểu thư của Vân thượng thư??
      Lại còn được dành chăn nữa chứ? Nữ nhân này biết mình là chung phòng với nam nhân sao? lại là trượng phu của nàng? Mà đêm động phòng hoa chúc của bọn họ….?????
      A … hoàng huynh a! huynh kiếm đâu ra mà đưa cho đệ nữ tử kì lạ này chứ?? Hàn Kỳ cười giễu
      “ Lãnh….” Người giường nhíu mi rên rỉ, ôm chặt lấy chăn, như là chưa đủ ấm áp nên cứ hướng về nơi có nguồn nhiệt lượng lớn hơn nữa. Hàn Kỳ mơ mơ màng màng vào giấc ngủ, bỗng dưng nghe tiếng rên khẽ, thoáng giật mình, chưa kịp định thần lại thấy khối thân thể dán sát lại gần mình
      Cứng đơ! Đây là tình trạng lúc này của Hàn Kỳ, cả người y căng cứng dám cử động động dù là nhất. Chưa từng có ai, chưa từng có người nào gần y như lúc này, hầu như cả người nữ tử nằm trọn trong lòng của y. Mùi hương thanh lãnh thoang thoảng như là lãnh hương đào hoa cứ vương vấn nơi chóp mũi, da thịt mềm mại nhưng lại lạnh như băng như khối mỹ ngọc, hiểu vì cớ gì chán ghét cảm xúc khi tiếp xúc quá gần đối với người khác như y giờ khắc này đây y lại thấy có chút phản cảm nào, lại nhàn nhạt… thích chút
      Như ma chướng, như cái bẫy, mê hoặc chết người… vô thức y đưa tay ôm lấy nữ tử bên cạnh mình vào lòng. Đây là cái bẫy, cái bẫy…. lí trí của y lớn tiếng cảnh báo nhưng giờ khắc này vô dụng, tất cả chỉ là mê hoặc, là mê hoặc…. rồi biết từ lúc nào, y chìm vào giấc ngủ hay
      đêm vô mộng…..
      Vài ánh nến len lõi nghịch ngợm chiếu qua khe cửa, ánh sáng nhàn nhạt nhưng cũng đủ khiến cho người giường khẽ nhíu mày. Hàng mi dài khẽ nhấp nháy rồi mở ra, như là chưa kịp thích ứng với ánh sáng, khẽ nhắm lại lần nữa rồi mở hẳn
      Mặt đối mặt, mắt đối mắt, mũi đối mũi, miệng kề sát miệt, cả người của nàng hầu như ghé sát vào nam tử giường, tư thế của hai người giờ khắc này đây hết sức… khụ! Ái muội
      Vân Tiếu Khuynh nhìn kỹ nam tử trước mặt, tối qua nàng mệt mỏi cho nên dư hơi để chú ý đến , giờ khắc này trời sáng, lại gần như vậy, dĩ nhiên là thời cơ cũng như cơ hội hết sức thích hợp để mà đánh giá ‘lão công’ của mình
      Làn da tốt, thua gì nữ tử, à có đôi khi là hơn cả nữ nhân đấy chứ, trắng nõn chút tỳ vết, lỗ chân lông cũng thấy. Nam nhân cần gì da tốt như vậy a. Chân mày đậm vừa phải, điển hình cho mày kiếm, khiến cho gương mặt của hình thành nên loại khí phách giận tự uy. Mắt vì ngủ cho nên nhắm nghiền, , nhưng hàng mi tốt lắm xem, dài mà còn cong cong, đẹp tuyệt trần. Sóng mũi cao thẳng tắp khiến cho ngũ quan càng thêm nét, bạc môi tà mị, khi cười nhìn rất giống như câu dẫn người khác. Uh! tóm lại nam nhân này chính là điển hình nghiệt, thông sát nam nữ
      ra Hàn Kỳ từ lúc Vân Tiếu Khuynh tỉnh cũng tỉnh rồi, nhưng mà lại giả vờ ngủ để xem tiểu nữ nhân kia khi thức dậy thấy tình cảnh ‘ái muội’ của hai người bọn họ có cảm giác như thế nào, nhưng mà rất tiếc, chẳng có cảnh la hét hay thẹn thùng như trong tưởng tượng của cả, mà cảm thấy nữ nhân rất là chăm chú nhìn gương mặt , cẩn thận đánh giá như là xem xét món hàng rất có giá trị vậy. Chính vì vậy mà cái cảm giác quái dị tập kích lên mọi cơ quan thần kinh của , thể giả vờ được nữa, cho nên mở mắt, tỉnh ngủ
      Đôi con ngươi mảnh thâm trầm, mênh mang biết nó sâu bao nhiêu, cũng biết nó rộng như thế nào, đôi con ngươi thoáng lơ đãng nhưng mang theo khí chất sát phạt quyết đoán. Ấy là đôi mắt của bậc vương giả. Vân Tiếu Khuynh thầm tán thưởng, nam nhân như vậy, thế gian này ít ai có được khí chất đó

      Hết chương 1
      ChrisNoName_01 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 2 : TA PHẢI LÃO BÀ CỦA NGƯƠI!
      [​IMG]
      “ Ngươi ôm đủ ?” Vân Tiếu Khuynh nhìn lại tình trạng của hai người, rồi lên tiếng nhìn Hàn Kỳ, mặc dù nàng ghét cái ôm của , nhưng cứ như vậy nàng dậy được a, nàng đói, hôm qua dường như nàng chưa ăn cái gì
      Như bản năng, Hàn Kỳ buông tay ra, rồi lại trân trân nhìn nữ tử trước mặt, dường như mỗi khi đối mặt với nữ tử này, rơi vào thế bị động, vì hành động của nàng hết sức quái dị khiến cho rất khó đoán trước mà ứng phó
      Vân Tiếu Khuynh xuống giường, nhìn nhìn chiếc giường hoa lệ, tấm trải đệm trắng tinh, hơi lộn xộn chút nhưng mà hoàn toàn rất mới, đôi con ngươi của nàng nhìn chằm chằm vào nơi đó, hồn lại vất vưởng suy tư. Im lặng khiến cho Hàn Kỳ nghi hoặc, tấm trải giường đó có gì thú vị khiến cho nàng lại chăm chú đến vậy? cho nên cũng theo tầm mắt của nàng nhìn lại, nhìn nhìn… ta nhìn cho kĩ.. ^^
      Vân Tiếu Khuynh đột ngột xoay người, chạy đến bàn trang điểm, lấy cái kéo đến trước mặt Hàn Kỳ
      Làm gì nha? phải tức giận vì mình ôm nàng ngủ cho nên dùng kéo ‘ám hại’ đó chứ. Nhưng mà tối qua ràng là nàng chui vào lòng trước mà. Thất vương gia nhìn chằm chằm cái kéo, hết sức nghi hoặc
      “ Ngươi… sợ đau ??” Bỗng dưng Vân Tiếu Khuynh hỏi như vậy
      … hàn kỳ lắc lắc đầu, lời chưa kịp dứt thấy ngót tay của mình bị mũi kéo sắc nhọn đâm sợt qua, Vân Tiếu Khuynh nhanh như chớp, lấy ngón tay của ấn ấn tấm đệm trải giường, vết máu đỏ tươi lan vài chấm tấm trải giường trắng tinh. thoáng hài lòng nhìn về thành quả của mình, Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu, nhìn kĩ miệng vết thương của Hàn Kỳ, thấy nó vẫn còn chảy máu, thoáng nhăn mày, nàng hình như ra tay hơi nặng, nghĩ nhiều đưa luôn ngón tay của vào miệng của mình, khẽ liếm
      thế gian này ai có thể khiến cho biến sắc mặt của mình trừ nữ tử trước mặt, này là điều chắc chắn khó có thể thay đổi. Từ tối hôm qua đến giờ nàng khiến cho lộn xộn cảm xúc đến ba lần, nữ nhân này biết hành động của mình là hết sức ái muội hay sao chứ, vậy còn nhìn với ánh mắt rất chi là lãnh đạm, khiến cho cảm thấy bản thân mình chính là sắc ma chuyển thế vậy. từ trước đến nay luôn thanh tâm quả dục nha!
      Khoang miệng ấm nóng giống như cơ thể lạnh như băng của nàng, môi đào mềm mại, đầu lưỡi ướt ái hết sức liếm vết thương của . Bỗng dưng có xúc động muốn nhấm nháp đôi môi tuyệt đẹp kia.
      Vân Tiếu Khuynh cảm thấy ngón tay của còn chảy máu nữa, thoáng hài lòng, bàn tay trắng nõn đưa lên, bôi ít thuốc vào tay của , sau đó để xuống, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn , người này sao vậy, tự dưng ngơ ngơ ngác ngác nhìn nàng làm gì, phải sợ máu cho nên choáng váng đấy chứ?
      “ Uy! Ngươi có ổn ..” Vân Tiếu Khuynh quơ quơ tay trước mặt , Hàn Kỳ sực tỉnh, giương mi nhìn nàng, tự tiếu phi tiếu, như muốn vấn : “ làm vậy là có ý gì?”
      Vân Tiếu Khuynh nhíu mày, chỉ chỉ vào vệt máu tấm đệm trải giường, lên tiếng : “ huyết xử nử” Rồi chỉ chỉ vào tay , giọng : “ ta sợ đau”. Ý là ta sợ đau cho nên mới dùng huyết của ngươi nha. Hàn kỳ hết chỗ rồi, lần đầu tiên gặp nữ nhân kì lạ như nàng. Chưa kịp lên tiếng hỏi, nữ nhân trước mặt y mở miệng tiếp :
      “ Ta phải là lão bà của ngươi”
      “ Lão bà?” Hàn Kỳ nghi hoặc, là cái gì vậy? Vân Tiếu Khuynh buồn bực, nàng quên mất cổ đại là gì có cách xưng hô này, bèn đáp : “ lão bà chính là nương tử, ta phải nương tử của ngươi”
      Tuyệt đối là nghe lầm. Đúng vậy! Hàn Kỳ tự huyễn hoặc bản thân mình thế, nữ tử này là chuyện gì vậy
      “ Có thể ngươi tin, ta phải thê tử của ngươi…” Vân Tiếu Khuynh lắc đầu thở dài : “ ta cũng sao mình lại ở đây, ta chỉ nhớ ta bị rơi từ núi tuyết xuống… sau đó khi tỉnh dậy thấy mình ở trong thân xác này rồi”
      “ Ý ngươi là… hoán chuyển linh hồn…” Hàn Kỳ nhíu mi. đời có chuyện quỷ dị này sao? nhưng mà quả tính cách nữ nhân này giống như là tiểu thư con nhà quan lại
      “ Đúng vậy! ta cũng biết linh hồn của thân xác này chạy đâu rồi, tạm thời có lẽ ta ở trong thân xác này, chiếm thân thể của nương tử ngươi xin lỗi, nếu có cơ hội hoàn lại ngay lập tức ta trả….” Vân Tiếu Khuynh chân thành : “Vậy nên ta phải là nương tử của ngươi, ngươi cũng phải là tướng công của ta, hai chúng ta quen biết”
      quen biết?” dù là nhưng lại nghe đích thân nữ tử này ra Hàn Kỳ bất giác cảm thấy khó chịu vô cùng, y nghiến răng nghiến lợi : “ nữ nhân vô lương tâm, chúng ta bái đường thành thân, tam lạy thiên địa, há có thể ba từ quen biết là phủi bỏ tất cả sao??”
      “ Nhưng mà người bái đường với ngươi là nàng nha….” Vân Tiếu Khuynh chỉ chỉ gương mặt của mình, nàng chỉ nhập xác khi mà bước vào phòng tân nương mà thôi, cho nên ta và ngươi có bái đường, lạy thiên địa, cha mẹ hay đối bái gì hết a
      “ Nhưng giờ ngươi chính là nàng, mà nàng cũng chính là ngươi…” Hàn Kỳ phục, nếu để cho người ta nhìn thấy cảnh thế gian kính sợ tiếu diện vương gia lại lộ tư thái trẻ con ồn ào với nữ tử là cái cảm giác gì nhỉ, chắc chắn là há hốc mồm kinh ngạc mất thôi
      liên quan…” Vân Tiếu Khuynh cau mày, nàng cảm thấy linh hồn của chủ nhân thân xác này chỉ là quanh quẩn đâu đây, mà linh hồn của nàng hoàn toàn có cách nào dung hợp với cái thân xác này được, cho nên có lẽ lâu sau nàng biến mất hoặc trở lại với thân xác của chính mình, có lẽ
      tranh cãi nữa…” Vân Tiếu Khuynh đưa tay xoa mi tâm, vẻ mặt mỏi mệt, linh hồn dung nhập hoàn toàn với cơ thể khiến cho nàng rất dễ đuối sức. Thấy nữ tử trước mặt mình vẻ mặt mệt mỏi, hiểu vì sao cảm thấy lòng của mình thoáng chặt lại, nhưng rất nhanh cái cảm xúc kì lạ tên đó biến mất. Bất chợt thanh cũng nhu lại, hỏi : “ ngươi… sao vậy??”
      có gì là hơi đói mà thôi” Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt , nhìn chút lại vấn : “ đúng rồi… ngươi tên gì, còn nữa… ‘ta’ tên gì??”
      Hàn Kỳ nghe vậy, bật cười lên tiếng : “ vậy ngươi tên là gì?” Nữ nhân này là… đáng ! Hàn Kỳ bỗng dưng cảm thấy có nồng đậm hứng thú với nữ nhân lãnh đạm như nước trước mặt mình. Dù gì cuộc sống của giờ nhàm chán phải sao, có nữ tử kì lạ như vậy làm bạn bên mình, cũng sai!
      “ Vân Tiếu Khuynh…” nàng trả lời, nam nhân này….
      “ Vân Tiếu Khuynh… vân vụ như yên, tiếu phù dung, khuynh thành khuynh quốc… ân! Tên rất hay…” Hàn Kỳ đạm cười
      “ Ngươi là tam tiểu thư của nhị phẩm thượng thư Vân Phàm, tên gọi Vân Tiểu Khuynh còn ta là thất vương gia Đông Li quốc, Lăng Hàn vương gia Hàn Kỳ…” Hàn Kỳ cười cười trả lời : “ xem ra tên của ngươi cũng gần giống với tên của tam tiểu thư”
      “ Thất vương gia? Con cháu hoàng tộc! phiền phức..!!” Vân Tiếu Khuynh lẫm bẫm, tuy rất nhưng với kẻ có nội công thâm hậu như Hàn Kỳ, chữ cũng bỏ xót, đáy mắt thoáng kinh ngạc nhìn về nữ tử trước mặt
      Vân Tiếu Khuynh trời sinh lãnh đạm, vô tâm, cho nên đối với bất cứ mọi chuyện dù là lớn hay cũng rất bình tĩnh giải quyết mọi việc, nhưng mà tình cảnh lúc này của nàng quả khiến cho Vân Tiếu Khuynh rất buồn bực
      Tại sao nhà bình thường, hoặc là quan lại tầm tầm cũng được, sao nhất thiết phải là đế vương gia a, lắm quy tắc lại còn dễ mất đầu. Nàng tuy sợ chết nhưng lại sợ đau, lỡ có đắt tội với ai đó trong hoàng tộc có khi lại bị chịu cực hình…. Ai! chung là nàng thích cái vị trí này chút nào, hi vọng vị tam tiểu thư kia nhanh chóng quay về thân xác của mình , nàng cũng đỡ suy nghĩ nhiều mấy vấn đề vớ vẫn này
      “ Ngươi quyền lực có bao nhiêu?” Vân Tiếu Khuynh lại đặt câu hỏi. Mặc dù đói bụng nhưng mà nàng nhất thiết phải hỏi cho kĩ, dù gì cổ đại như đại, mạng người như là cỏ rác a.
      “ Quyền lực?” Hàn Kỳ nghi hoặc nhìn nàng, nàng lại nhìn đợi câu trả lời, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập lòe tia chớp…+_+
      “ Đúng vậy, giả sử như gặp phải hoàng đế, ta có nhất thiết phải quỳ , lại như gặp các lão bà của hoàng đế có nhất thiết phải hành động lễ phép ? Lại tỷ như nếu như ta có đắt tội ai, ngươi có thể giúp ta được bao nhiêu???” Vân Tiếu Khuynh liên tục đặt câu hỏi. Hàn Kỳ nghe vậy, dở khóc dở cười, tiểu nữ nhân này là suy nghĩ vấn vơ gì vậy trời, nghĩ nghĩ vậy thôi cũng thành tiếng, nhìn khuôn mặt nhắn của nàng ‘mong chờ’ nhìn mình, Hàn Kỳ cũng nhẫn tâm cự tuyệt, bèn : “ ta cần hành lễ với hoàng huynh, cho nên ngươi cũng nhất thiết. Uh! Các vị nương nương nếu ngươi thích ứng phó cũng đừng quản. Trừ phi ngươi làm những chuyện trời đất khó dung tha, có ai có thể đụng đến ngươi dù chỉ là sợi tóc” . có tư bản bảo vệ nàng an toàn, nữ nhân của bảo vệ ai bảo vệ? ách! Nữ nhân… của ..? từ này… uh! thích
      “ Chuyện trời đất khó dung?” Vân Tiếu Khuynh giương mi : “ giết người, cướp của, hay là cướp sắc….”
      Hàn Kỳ đầu đầy hắc tuyến, cái đầu của nữ nhân này rốt cuộc chứa những gì vậy a, là…., y thở dài lên tiếng : “ trừ phi ngươi hồng hạnh ra tường, còn lại dù ngươi có làm chuyện gì ta cũng đảm bảo ngươi an toàn”
      “ Hồng hạnh ra tường?” Vân Tiếu Khuynh nhìn Hàn Kỳ lát sau, trầm ngâm lát sau, tưởng chừng Hàn Kỳ đầu óc muốn bung lên, mới nghiêng đầu nhìn : “ hồng hạnh ra tường? trừ phi có nam nhân đẹp hơn ngươi, ta còn có thể suy nghĩ ” . Nàng thích ngắm mỹ nhân, bất kể nam hay nữ, nam nhân này là mỹ nam đẹp nhất trong nhiều năm qua nàng từng nhìn thấy, nếu như còn nam nhân nào khác đẹp hơn , nàng cam đoan có thể nhìn người kia vài lần hay . Dù sao cái đẹp là điều mà nàng hướng đến.
      “ Ý nàng là nếu có nam nhân tuấn mỹ hơn ta, nàng thích ??” bốc khói, bốc khói rồi, đầu của có khói bay lả tả xung quanh rồi. Nữ nhân đáng giận, đáng giận. Mà còn đáng giận hơn nữa chính là lới nhàng bâng quơ của nàng có thể khiến dễ dàng tức giận.
      “ Thích??” Vân Tiếu Khuynh lại nghĩ lát, lắc lắc đầu, nàng dễ dàng thích người như vậy. Thấy Vân Tiếu Khuynh lắc đầu, sắc mặt của Hàn Kỳ hơi hòa hoãn đôi chút
      “ Hàn Kỳ….” Vân Tiếu Khuynh gọi
      “ Ân…” Hàn Kỳ gật đầu, sai! Thanh của nàng tốt lắm nghe, thích cái cảm giác nàng gọi tên , nhưng mà ‘Hàn Kỳ’, cảm thấy xa lạ, bèn lên tiếng : “ gọi ta là Kỳ!” Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, lại : “ vương gia! Ta đói”. Nàng hết sức rồi, ăn uống trước sau
      “ Người đâu…” Hàn Kỳ lên tiếng, thanh trầm thấp khàn khàn, điệu lãnh cũng ôn nhuận, vô hình lại mang theo cảm giác áp bách uy nghiêm
      “ Vương gia” Bên ngoài hai gã nô tỳ lên tiếng đáp trả
      “ Vào hầu hạ vương phi….” Hàn Kỳ phân phó. Hai gã nô tỳ cung kính đáp “ là” sau đó đẩy cửa bước vào, tay cầm theo chậu nước ấm.
      “ Vương gia, vương phi…” hai gã nô tỳ cung kính hành lễ, sau đó động tác lưu loát hầu hạ Vân Tiếu Khuynh rửa mặt, thay xiêm y, Vân Tiếu Khuynh cũng an nhàn để cho hai người đó hầu hạ, nàng là người thích hưởng thụ, cho nên việc gì cần làm nàng cũng lười quản, hơn thế nữa quần áo cổ đại tầng tầng lớp lớp nàng cũng biết cách vận nha.
      Bên cạnh Hàn Kỳ tự túc thay đồ, vốn thích người khác đụng chạm vào mình, nhất là nữ nhân cho nên những việc như quần áo, rửa mặt, điều tự mình đảm đương. Nữ nhân duy nhất tiếp xúc thân mật với Hàn Kỳ duy độc chỉ có Vân Tiếu Khuynh mà thôi
      Thất vương gia xưa nay tính tình quái đản vô cùng, mặc dù đối ai cũng tươi cười như hoa nhưng tính cách hỉ nộ vô thường, lại thích ngồi cùng bàn hay dùng chung đồ ăn với ai, độc lai độc vãng, cho nên yến tiệc trong cung, mười trận hiếm lắm trận y mới có mặt, vậy mới tính tình của y khiến cho người ta khỏi nơm nớp lo sợ vì ai biết được, lỡ có đắc tội với y mà biết thảm vô cùng a. Nhưng mà hôm nay điều quái lại chính là vương gia cùng với vương phi dùng chung đồ ăn sáng, xem ra vương gia đối với vương phi có chút đặc biệt à nhà, chính vì lẽ đó mà địa vị của Vân Tiếu Khuynh bỗng chốc bay lên cao trong vương phủ, mà nguyên nhân lại hết sức lãng xẹt >_<
      Nhìn bàn đồ ăn tùm lum món ăn, Vân Tiếu Khuynh cảm thấy buồn bực, chỉ có hai người mà lượng thức ăn đến mười người đúng là lãng phí. Nàng thích hưởng thụ nhưng cũng đồng nghĩa với việc hoang phí, Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, miệng mân lên. Hàn Kỳ để ý, mỗi khi Vân Tiếu Khuynh thích nhíu mày, mân môi.
      “ Sao vậy, hợp ý của nàng sao?” y lên tiếng dò hỏi, thanh nhưng lại khiến cho mấy gã sai vặt gần đó rét mà run
      “ Lãng phí…” Vân Tiếu Khuynh : “ từ nay về sau mỗi bữa sáng chỉ cần làm ba đến bốn đạo đồ ăn được”
      “ Ách!” Hàn Kỳ ngẩng ra, cười cười, sau đó nhìn sang bên cạnh đầu bếp vương phủ : “ nghe vương phi gì sao?” thanh thường thường, ra hỉ giận nhưng cũng khiến cho đầu bếp đổ mồ hôi hột, vội vàng gật đầu, cung kính đáp “ là”



      Hết chương 2
      ChrisNoName_01 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 3 : TÂY NOÃN CÁC
      [​IMG]
      Vân Tiếu Khuynh tự múc cho mình chén cháo, uống ngụm, mùi vị đặc biệt thơm, hạt gạo cứng cũng quá mềm, vị ngọt còn lưu lại nơi khoang miệng, kích thích vị giác của nàng. Đầu bếp tay nghề tệ.
      Hành động của Vân Tiếu Khuynh khiến cho mấy gã nô tỳ cùng sai vặt đứng bên cạnh lắp bắp kinh hãi, vương gia chưa động đũa mà vương phi dùng đồ ăn trước, như vậy là bất kính a…! lại nhìn sang vương gia, cũng có thái độ gì tức giận, cứ yên lặng nhìn vương phi dùng thức ăn. Quái tai! Hôm nay trời đúng là hạ hồng vũ
      Uống hết chén cháo, ăn thêm hai cái bánh bao, đĩa rau, lại thêm ít đồ ăn mặn, Vân Tiếu Khuynh vừa lòng đặt chén xuống. Hàn Kỳ tủm tỉm nhìn Vân Tiếu Khuynh ăn thức ăn, nghi hoặc, nàng như vậy lại dùng nhiều thức ăn như thế, đau bụng sao??
      “ Đầu bếp?” Vân Tiếu Khuynh ngẩng đầu vấn. Trung niên đầu bếp bước ra, thân hình thoáng lung lay, lại chuyện gì nữa a, vương phi phải ăn rất ngon miệng sao, lại lôi ra làm gì, nhìn ánh mắt của vương gia cảm thấy chân tay mềm nhũm, ô ,..ô.. vương phi đại nhân đại lượng làm ơn tha cho tiểu nhân con đường sống . Đầu bếp trong lòng khóc thét, nhưng vẫn hết sức cung kính cúi chào Vân Tiếu Khuynh
      “ Lần sau làm đồ ăn cay thêm chút nữa, ta thích đồ cay…” Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt phân phó. Đầu bếp giật mình, ngẩng đầu nhìn Vân Tiếu Khuynh sau đó lại nhìn sang vương gia, thấy vương gia tươi cười sáng lạng, đầu bếp nhanh chóng cúi đầu xuống, mỗi khi vương gia cười như vậy tức là trong lòng vui nha, ô ..ô.. chỉ mới nhìn vương phi chút mà thôi, vương gia là tiểu nhân. Dĩ nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ, trừ phi có mười cái mạng nếu cũng dám
      “ Nhưng là.. vương gia… ngài phải thích đồ cay sao??” đầu bếp mặc dù sợ hãi nhưng vẫn ra suy nghĩ của mình. Vân Tiếu Khuynh nghe vậy, quay sang nhìn Hàn Kỳ lát, lại nghĩ thêm chút, bèn : “ từ mai về sau, ta và vương gia dùng chung đồ ăn sáng, à.. dùng chung bữa ăn” . Nàng chính là thích ăn cay, vì mà hi sinh khẩu vị của mình, có chuyện đó đâu!!
      được..” Hàn Kỳ hơn giận nhíu mày, tiểu nữ nhân này đúng là muốn chọc tức sao chứ. Có biết bao nhiêu người muốn cùng bàn dùng bữa với , mà nàng lại từ chối. Hừ hừ!!.. đáng giận
      Đầu bếp lúng túng, vậy nghe theo ai nha, đầu bếp trong lòng ai oán
      “ Ta thích ăn cay….” Vân Tiếu Khuynh nhíu mày, thỏa hiệp
      Hàn Kỳ buồn bực
      “ Ta thích ăn cay….” Thanh kiên nhẫn.
      “ Được được, cứ làm theo vương phi, nàng thích dùng gì làm như vậy…” Hàn Kỳ lắc đầu thỏa hiệp, thôi ! Ăn cay thôi mà, tin mình ăn được. Đầu bếp ‘là’ sau đó cáo lui
      Hô! Vương gia quả thực sủng vương phi nha! Tất cả mọi người đều thầm suy nghĩ. Xem ra sau này nhất định phải hảo hảo mà hầu hạ vương phi, nếu vương gia tức giận, mà vương gia tức giận hậu quả nghiêm trọng đó!
      Ăn xong, đương nhiên là phải lại để cho tiêu thực, cho nên Vân Tiếu Khuynh nhanh chậm dạo quanh vương phủ, sẵn tiện ngắm nhìn cảnh vật nơi đây, mà thất vương gia của chúng ta cũng lẽo đẽo theo bên cạnh
      “ Ngươi theo ta làm gì…” Vân Tiếu Khuynh nghi hoặc, là vương gia, cần làm việc hay sao?
      “ Đương nhiên là bồi nương tử dạo nha..” Hàn Kỳ mị hoặc cười, phao cho Vân Tiếu Khuynh cái mị nhãn. Vân Tiếu Khuynh nhìn , sau đó bước , để lại thanh lãng đãng : “ đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy, kinh khủng”
      Hàn kỳ : +_+…..!!??!!
      Thất vương phủ diện tích rất rộng, có thể sau hoàng cung nơi nay hoa lệ nhất, đồ sộ nhất. Trung tâm là Trung Uyển các, bốn hướng còn lại phân thành Đông Hoàn các, Tây Noãn các, Nam Li các cùng Bắc Hoàng các. Trung Uyển các là chỗ ở của vương gia, Đông Hoàn là dành cho gia quyến, Tây Noãn dành cho thiếp thất, Nam Li là dành cho khách, còn lại bắc hoàng là nơi ở của nô tỳ cùng gã sai vặt…. của vương phủ. Xung quanh cảnh trí đẹp tuyệt vời, thiên nhiên xen kẽ, cổ thụ xanh bóng, hồ cá rộng lớn, ao sen …. Rất thanh nhã nhưng thiếu phần đồ sộ, ‘ tôn quý, thanh lịch’ chính là bốn từ dùng để miêu tả về Lăng Hàn vương phủ này
      Vân Tiếu Khuynh rất thích Tây Noãn Các, bởi vì nơi đây yên lặng, rất đơn giản nhưng cũng lộng lẫy, bao bọc vài dãy nhà tinh xảo là gần trăm gốc đào thụ, bên cạnh lại có hồ sen khá rộng, dùng thuyền con bơi ra giữ hồ mà nằm ngủ, lại có hương sen quấn quýt, cái cảm giác này phải rất tuyệt sao?
      Trong các loài hoa, nàng nhất là đào hoa, đào hoa diễm lệ, trời hồng hoa rơi lả tả, diễm mỹ. Khi hoa khai rực rỡ đến ngất ngây, khi hoa tẫn, điêu linh nhưng lại mang sắc thái thê mỹ, rất đẹp, rất trong trẻo, cũng rất… đơn…
      Hương đào hoa thanh lãnh, nhuộm thấm lòng người…. Vân Tiếu Khuynh thoáng si mê nhìn gốc đào hoa vươn mình sừng sửng
      Hàn kỳ xưa nay đụng nữ nhân, ngay cả nha đầu ấm giường cũng có cho nên đừng là thiếp thất, vì vậy Tây Noãn các ai, Vân Tiếu Khuynh cảm thấy chuyến lần này đến cổ đại sai, ước mơ có thể sở hữu mảnh đào lâm của nàng bây giờ thành thực rồi
      “ Hàn Kỳ…” Vân Tiếu Khuynh lên tiếng. Hàn Kỳ đáp : “ nga!” Đáng giận! chỉ khi nào nàng có cầu mới lên tiếng gọi tên . Càng đáng buồn hơn nữa chính là thể đáp ứng nàng.
      “ Ta muốn ở Tây Noãn các…” thanh kiên định, quyết tuyệt
      được…” Hàn Kỳ nhíu mày, nơi đây là dành cho thiếp thất. Ách! Mặc dù có ý định cưới thiếp nhưng mà nếu như nàng ở chỗ này nhất định bị người khác soi mó, thích như vậy
      “ Vì sao?” Vân Tiếu Khuynh hỏi lại
      “ Nơi đây là dành cho thiếp thất, sườn phi…” Hàn Kỳ lên tiếng, muốn nhìn biểu của nàng, nhưng rất tiếc lại thất vọng vì nữ nhân kia nhíu nhíu mày, với rằng : “ vậy vương phi chỗ ở chỗ nào??”
      “ Đương nhiên là Trung Uyển các…” nhanh miệng . Thông thường là ở Đông Hoàn các nhưng mà luyến tiếc rồi, mặc dù có chút mất mặt nhưng mà thừa nhận thích cảm giác ôm nàng ngủ nha. Chưa có bao giờ lại ngủ ngon giấc như hôm qua, dường như nữ nhân này có mị lực khiến rất an tâm
      “ Vậy ta đổi với các nàng…” Vân Tiếu Khuynh nghĩ nghĩ rồi lại
      được…” thanh nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này là đồ ngốc hay sao chứ, dám đẩy trượng phu của mình cho nữ nhân khác, mặc dù là chưa có, à bọn họ cũng chưa là vợ chồng đích thực, nhưng mà… dù gì cũng nên có ý nghĩ như vậy a, Hàn Kỳ buồn bực
      “ Vì cái gì được??” Vân Tiếu Khuynh lại hỏi lại
      “ Nơi đó chỉ là nơi của vương phi và vương gia mà thôi…” kiên nhẫn giải thích
      “ Vậy ngươi tước danh hiệu vương phi của ta , để ta là sườn phi hay thiếp thất là được rồi…” Vân Tiếu Khuynh sao cả , chỉ là danh hiệu mà thôi, hơn thế nữa dù gì và nàng cũng chỉ là hữu danh vô thực
      “ Ngươi… ngươi… chẳng lẽ bổn vương lại bằng Tây Noãn các…” Hàn Kỳ tức chết rồi, nữ nhân này dám coi bằng cái tòa nhà đáng ghét kia sao. Rất đả thương người, Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn , gật gật đầu. Đúng vậy, ngươi dù có đẹp mặt nhưng nhìn hoài cũng ngán, sao bằng cả trăm gốc đào thụ ở đây! nếu biết suy nghĩ trong lòng của Vân Tiếu Khuynh, Hàn Kỳ nhất định sùi bọt mép mất thôi, ôi! Đáng thương vương gia của chúng ta.
      “ Danh hiệu vương phi thể tước là tước được, trừ phi ngươi phạm đại sai!” Hàn Kỳ uể oải lên tiếng, nữ nhân này có bản lĩnh khí tức chết
      “ Phạm đại sai? Vậy ta đây hồng hạnh ra tường có phải là phạm đại sai??” Vân Tiếu Khuynh đáp lại
      “ Nghĩ cũng đừng nghĩ….” Hàn Kỳ lớn tiếng quát. A …aa..a tức chết!! nữ nhân đáng giận, nàng nhất định là khắc tinh lão thiên gia phái xuống làm khó dễ
      “ Vậy .. vô phép vô tắc, ức hiếp người khác…” Vân Tiếu Khuynh thấy sắp tức chết, bèn nhanh chóng chuyển sang đề nghị khác
      “ Vân Tiếu Khuynh…” Hàn Kỳ nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này từ bỏ ý đồ đó được sao, nàng rốt cuộc là thích cái gì ở Tây Noãn Các
      “ Ân…” Vân Tiếu Khuynh kiên nhẫn giương mi, nam nhân này phiền phức, cái này được, cái kia cũng được, chính là muốn làm khó nàng mà
      “ Tây Noãn Các đó làm sao đẹp bằng Trung Uyển các” Hàn Kỳ hỏi
      “ Ta thích đào thụ….” Vân Tiếu Khuynh suy nghĩ nhiều liền đáp
      “ Cứ như vậy?” Hàn Kỳ chưng hửng, nàng chì vì thích đào thụ mà đến Tây Noãn Các, thèm trụ Trung Uyển, lại sẵn sàng đem ‘vứt’ cho người khác chỉ cần đến Tây Noãn?? Ân…hừ hừ,,,!! nhất định phải đem đống đào thụ đó đốt thành tro, hừ hừ..!! tuyệt đối thừa nhận là cảm thấy ghen tỵ với đám cây đào thụ đó, nhất định là có chuyện đó, là vì nàng làm cảm thấy tức giận thôi.
      Mặc dù rất uất ức nhưng thất vương gia cuối cùng cũng thỏa hiệp cầu ‘bé ’ của vương phi của . Tây noãn các từ rày về sau trở thành nơi trú ngụ của vương phi, toàn quyền vương phi sử dụng, cho phép của vương phi ai được phép bước vào kể cả là vương gia.
      Hàn Kỳ oán hận nhìn đám người nô nức chuyển đồ đạc của Vân Tiếu Khuynh đến Tây Noãn Các, đáng giận, còn muốn ôm nàng để ngủ, vậy là từ bây giờ muốn ôm nàng ngủ phải có cho phép của nàng sao? nào có cái lí lẽ hoang đường đó, tức chết mà. được, phải đòi lại quyền lợi, nhất định phải trọng chấn phu cương. Cho nên thất vương gia hùng hùng hổ hổ chạy đến Tây Noãn Các, đá tung phòng của Vân Tiếu Khuynh, bước vào và ngay lập tức đứng hình
      Sau tấm rèm che mỏng manh như như dáng người nữ tử thướt tha kiều, cơn gió nghịch ngợm ngang qua, hất tung mảnh hoàng lụa, hé mở cảnh vật bên trong
      Ôn tuyền lượn lờ bốc khói như mơ như , nữ tử làn da trắng nõn nhiễm tẫn phấn hồng, đầu ô phát rủ xuống qua đôi vai gầy, xỏa lên tấm tưng ngọc trắng muốt, vài giọt nước lăn dài từ cổ xuống duyên dáng xương quai xanh, nữ tử hai mắt khép hờ, như là ngủ yên, hưởng thụ dòng ôn tuyền ôn nhu vuốt ve lấy cơ thể mình
      ‘ Mê hoặc, cái này tuyệt đối là mê hoặc….’ Hàn Kỳ lẫm nhẫm, nhưng là cơ thể của y như bị nguồn ma lực bí nào đó dẫn dắt, y vô thức bước lại gần, đôi con ngươi gắt gao nhìn nhân ảnh nọ, hề chớp mắt dù chỉ là chút. Đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn cái vươn tay, Hàn Kỳ mới sực tỉnh, hô hấp dồn dập, cũng biết là nước của ôn tuyền nóng làm cho đỏ mặt hay là bản thân thấy thẹn thùng nữa. mặt muốn ngay lập tức bước khỏi căn phòng tràn đầy dụ dỗ này, mặt lại luyến tiếc nhìn hình ảnh duy mĩ trước mắt
      “ Ân…” Vân Tiếu Khuynh than . tốt! ôn tuyền a, cái này trong đại chính là truyền thuyết nha, cổ đại đúng là tốt , cái gì cũng tinh khiết, như mấy ngàn năm sau, cái gì cũng ô nhiễm.



      Hết chương 3
      ChrisNoName_01 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 4 : ĐỒNG GIƯỜNG CỘNG CHẨM



      Tiếng than của nữ tử như lực đạo mạnh mẽ đánh cài rầm vào lí trí của Hàn Kỳ, khiến cho Hàn Kỳ cảm thấy đầu óc giờ khắc này đây trở nên loạn thành đoàn. luôn tự chủ tốt lắm, có lần hoàng huynh thiết kế cho dùng mị dược, nữ tử trần truồng trước mặt , cũng có thể tự chủ vượt qua được, nhưng giờ khắc này đây cảm thấy trước nữ tử này, hai tiếng tự chủ đối với quá xa với

      “ Tiểu Hồng! giúp ta chà lưng…” thanh trầm thấp, mị hoặc mang theo ba phần gợi cảm, bốn phần câu nhân còn lại ba phần lãnh thanh. Hàn Kỳ oán giận, nữ tử này sao lại…. mê người đến như vậy chứ.

      “ Tiểu Hồng….” đợi kêu lần thứ hai, Vân Tiếu Khuynh thanh có chút kiên nhẫn, định quay đầu lại cái khăn xoa xoa lên lưng của nàng, lực đạo vừa phải, mạnh cũng , vô cùng thoải mái khiến cho Vân Tiếu Khuynh vừa với tỉnh ngủ lại có dấu hiệu lờ mờ đôi mắt, khẽ nhắm mắt,… Tiểu Hồng tay nghề tốt , lực đạo rất chính xác, huyệt khẩu ấn cũng rất chuẩn, bàn tay tuy hơi to tý, à hơi thô tý nhưng mà chung cũng sai

      A .. khoan! Tay của nữ nhân sao vừa thô lại to được, Vân Tiếu Khuynh xoay người, nhìn nhìn nam nhân sau lưng mình, nhíu mi, môi mân lên, rất là hài lòng, chẳng phải nơi đây là của nàng sao, cho phép của nàng sao lại chui vào đây. Vân Tiếu Khuynh rất là vui, cau mày vấn : “ tại sao ngươi vào đây? Tiểu Hồng đâu???”

      “ Ha .. hầu hạ nương tử tắm chính là bổn phận của vi phu nha…” Hàn Kỳ cười gượng, hết sức xấu hổ. Nữ nhân này rốt cuộc có phải là nữ tử vậy, đối diện với nam nhân trước mặt mình, mà còn bộ dáng xuân quang vô hạng ấy vậy mà mặt đỏ, tim đập nhanh sao? là nam tử cũng cảm thấy dị thường đập mạnh nha, nếu phải tự chủ của tốt lắm má cũng đỏ rồi

      Vân Tiếu Khuynh hồ nghi nhìn , làm gì có chuyện đó, chẳng phải nam tử cổ đại chủ nghĩa rất cao sao? làm gì có chuyện hầu hạ nữ nhân, nữ nhân hầu hạ nam tử may rồi. Nam nhân này tưởng nàng biết chắc, Vân Tiếu Khuynh híp mắt nhìn nam tử trước mặt, như muốn xem mưu đích thực của ta

      “ Nương tử a, mau tắm tắm thôi, ngâm nước lâu tốt….” Hàn Kỳ gãi gãi đầu, nhanh chóng chuyển đề tài. Vân Tiếu Khuynh xoay lưng lại, tựa vào thành hồ, lại nhắm mắt, như chờ nam nhân tiếp tục hầu hạ mình tắm rửa. Hừ hừ! chẳng phải ngươi thích hầu hạ ta tắm rửa sao, ta cho ngươi hầu hạ đủ. Ân! Hừ… đừng tưởng là ta biết mục đích của ngươi.

      Hàn Kỳ ngậm đắng nuốt cay tiếp tục công tác, haiz! Nếu để cho hoàng huynh biết được chuyện này nhất định cười đến chết sống lại, đường đường là thân vương của Đông Li hoàng triều lại đích thân hầu hạ lão bà đại nhân tắm rửa, mà chỉ có thể nhìn chứ thể làm gì, haizz… đúng là công tác ngọt ngào tra tấn mà

      “ Ân….umh.. thoải mái….” Vân Tiếu khuynh lim dim mắt, khẽ rên rĩ. Thanh trầm thấp khàn khàn, lại mang chút gì đó mị hoặc khiến cho Hàn Kỳ đứng hình, ôi! Nữ nhân này nhất định là cố ý, cố ý a. cảm thấy cả người khô nóng cả lên, miệng khô lưỡi khô, … muốn uống nước

      “ Ân…. Hừ…” thanh tiếp tục mê hoặc. Hàn Kỳ nhịn, thể nhịn được nữa, dừng lại động tác, đứng lên nhìn nữ tử trước mặt, hai mắt cơ hồ nổi lên tơ máu, hô hấp dồn dập

      “ Sao tiếp tục??” Vân Tiếu Khuynh mở mắt, ngẩng đầu, nhíu nhíu mày nhìn , thoải mái nha

      “ Cái kia, nương tử, vi phu bỗng dưng nhớ có việc cần làm, ha ha… nương tử từ từ tắm, à nhớ tắm nhanh chứ nếu bị ốm …” xong, vứt khăn qua bên, chạy lảo đảo ra khỏi phòng, bóng lưng giống như chạy trối chết

      Vân Tiếu Khuynh có tư tâm làm khó , là vì xoa bóp rất tốt cho nên nàng mới cảm thấy thoải mái thôi, chứ có ý gì đâu, nhưng nhìn bóng lưng chạy trối chết cùng với thanh khản đặc đầy dục vọng của , Vân Tiếu Khuynh ngẩn ra, vô thức mong cong cong tiếu dung tuyệt đẹp

      Như phù dung rực nở, như là mẫu đơn nở rộ, như là tuyết liên xòe cánh trong đêm tuyết, chỉ là nét cười thoáng qua nhưng lại mỹ đến chói mắt, tiếu dung khuynh thế này rất tiếc Hàn Kỳ thấy được, nếu chắc chắn có trò hay để nhìn a

      Lê Ngạn nhìn thấy bóng người trước Trung Uyển các, nghi hoặc tiến đến gần, ai dám to gan đến gần nơi ở của vương gia??

      Hàn Kỳ bưng luôn thùng nước lạnh dội vào người, trời cuối thu, khí trời chuyển lạnh, cho nên thùng nước lạnh giờ khắc này đối với ngọn lửa như quả rất thích hợp, nhưng mà vì cớ gì càng dội càng cảm thấy khô nóng thấy này, Hàn Kỳ khóc ra nước mắt

      “ Vương.. vương gia??” Lê Ngạn kinh ngạc nhìn vị chủ tử minh thần võ của , vương gia đây là làm gì a? nhưng mà nhìn thấy sắc mặt dục cầu bất mãn của vương gia, lê ngạn ngẩn ra, sau đó như hiểu được, thần xoay người bước , để lại bóng lưng run rẫy cho Hàn Kỳ

      “ Câm miệng, Lê Ngạn….” Hàn Kỳ quát lớn, thanh khản đặc

      “ Là.. vương gia….” Lê Ngạn nhẫn cười, cung kính đáp, sau đó dùng khinh công chạy trối chết, … phải kiếm nơi nào có người để cười cho thoải mái nha, nếu bị nghẹn đến nội thương mất

      Oa ha ha,…. Vương gia tuấn mỹ, minh của bọn họ lại bị vương phi khiến cho dục hỏa đốt người nhưng lại thể làm được gì ngoài việc xối nước lạnh, hắc hắc…. nhất định phải đem việc này cho Lê Duyệt nghe mới được, ha ha….



      “ Vương phi, vương gia mời người ra ngoài đại sảnh dùng cơm….” Tiểu Hồng thông báo. Tiểu Hồng cùng với Tiểu Họa là gã hồi môn nha hoàn của Vân Tiếu Khuynh. Tiểu Hồng thông minh lanh lợi, Tiểu Họa trầm tĩnh ít . Vân Tiếu Khuynh rất thích hai tiểu nương hơn mình ba tuổi này, cả hai điều là tiểu mĩ nhân, cái lanh lợi mĩ nhân, cái ôn nhu mĩ nhân, Vân Tiếu Khuynh điều thích

      “ Ân…” Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu, đứng dậy bước ra khỏi phòng, theo sau là Tiểu Hồng cùng Tiểu Họa

      Vừa mới bước ra khỏi cửa Hàn Kỳ lại từ bên ngoài bước vào, tiến đến cùng đứng bên cạnh Vân Tiếu Khuynh, lộ ra tiếu dung tuấn mỹ, lên tiếng : “ nương tử! vi phu đến đưa ngươi dùng thiện.”

      “ Chẳng phải thông báo rồi sao…” Vân Tiếu Khuynh nghi hoặc nhìn , lại bày trò gì nữa đây

      “ Hắc hắc…. Hầu hạ nương tử cơm nước đến tận miệng là chức trách của vi phu…” Hàn Hỳ rất là tự nhiên thông báo. tin là thu phục được nàng, hừ hừ! nữ nhân đáng giận khiến cho đầu óc cả ngày toàn là nghĩ về nàng, trong khi đó nàng lại rất thoải mái hề nghĩ đến dù chỉ là chút, công bình

      “ Ngươi… cười khó coi…” Vân Tiếu Khuynh nhìn rồi chậm rãi , muốn cười đừng miễn cưỡng như vậy, nàng cũng ép cười nha!

      Hàn Kỳ : “….+_+….”

      Hiệp n lần…. thất vương gia đến cuối cùng điều thua dưới trướng của vương phi!!



      Bàn ăn rộng nhưng chỉ có hai người ngồi, thông thường bữa tối của vương gia ít nhất cũng hơn mười loại món ăn, nhưng theo ý kiến của vương phi, bây giờ mỗi bữa ăn chỉ từ ba đến năm món. Cho nên trước mặt của hai người cũng chỉ có năm món ăn, nhưng rất tinh xảo, bày biện tỷ mỉ, hương vị thơm phức, nghe thôi cũng đủ kích thích vị giác rồi

      Vân Tiếu Khuynh uống ngụm chúc, rồi như nhớ đến cái gì, lại vấn : “ chúng ta cần đến hoàng cung hoặc về nhà ‘mẹ đẻ’ để lại mặt sao??”

      Hàn Kỳ nhìn Vân Tiếu Khuynh, tủm tỉm cười : “ đương nhiên là a, ngày mai chúng ta về hoàng cùng rồi chiều chúng ta ghé qua nhà Vân thượng thư!”

      “ Nương tử! nàng ăn tôm sao?” Hàn Kỳ chỉ chỉ dĩa tôm trước mặt, món ăn nào nàng cũng dùng qua duy độc lại để món này lại. Vân Tiếu Khuynh nghe vậy, bèn : “ bóc vỏ tôm! phiền phức…!” Hàn Kỳ đầu đầy hắc tuyến, để đôi đũa xuống dưới, săn ống tay áo lên, rồi bắt đầu công cuộc : lột vỏ tôm

      Dĩa tôm đầy tràn chẳng mấy chốc hết sạch, vỏ tôm để lại còn ruột tôm dĩ nhiên là chui vào bụng của Vân Tiếu Khuynh. Bọn hạ nhân bên cạnh chính là tròn mắt nhìn động tác của vương gia, thốt thành lời. Xong, xong rồi! vương gia của bọn họ chính là bị vương phi nô dịch gắt gao rồi. Hôm qua hầu hạ vương phi tắm rửa, hôm nay lại hầu hạ vương phi bóc tôm, a .,a.. vương gia minh thần võ của bọn họ chạy đâu rồi nha +_+



      Đêm

      Tây Noãn các

      Như hôm trước

      Cuộc trình diễn lại tiếp tục

      “ Hàn Kỳ, nơi của ngươi phải là Trung Uyển sao, sao lại đến đây giành chỗ ngủ của ta??” Thanh rất thiếu kiên nhẫn, Vân Tiếu Khuynh cau mày nhìn nam tử mặt dày mày dạn ôm gối đứng trước mặt mình

      “ Nương tử à! lẽ chúng ta mới tân hôn, nàng đành lòng để cho vi phu độc thủ thê sao??” Hàn Kỳ mị cười, đôi hoa đào nhãn chớp chớp rất chi là động lòng người… Nếu như là nữ nhân nam nhân nhất định quỳ gối dưới chân nhưng đằng này là nam nhân, hơn thế nữa lại là nam nhân người đời rất kính sợ lại là phen phong vị khác a…=”=

      “ Ta phải là nương tử của ngươi….” Vân Tiếu Khuynh mân miệng, rất là đồng ý, nàng bao nhiêu lần rồi a

      “ Nhưng chúng ta bái đường thành thân…” Hàn Kỳ tiếp tục lưu manh xấu lắm

      phải ta mà là nàng!” Vân Tiếu Khuynh cường điệu chỉ chỉ vào gương mặt của mình

      “ Nhưng bây giờ nàng chính là nương tử thôi…” Hàn Kỳ cười meo meo, rất có lý

      “ Rốt cuộc ngươi muốn cái gì ?!” Vân Tiếu Khuynh buồn bực, nàng buồn ngủ mà cái tên này cứ làm phiền, từ ngày vào cái thân xác này, sức khỏe của nàng yếu hẳn , ngày ngủ ít nhất cũng phải bảy canh giờ mới đủ sức, lại thể hoạt động quá mạnh quá nhanh rất dễ choáng váng đầu óc, nhưng lúc nào cũng phiền nàng về cái việc ngủ này.

      “ Uhm! Làm ấm lô cho nương tử chính là thiên chức của vi phu nha!” Hàn Kỳ rất nghiêm túc . Thái độ như là làm đại , mặt mày vô cùng nghiêm chỉnh khiến cho Vân Tiếu Khuynh nghi mình có phải là làm sai nữa. ra ngủ chung với cũng sai, thân hình của đặc biệt ấm, cái ôm rất ấm áp, rất… kiên cường, nàng ngủ rất tốt, nhưng mà và nàng quen biết nha, đại khái chính là người xa lạ, nàng chiếm thân xác của ‘nàng’ lại đồng giường cộng chẩm với lão công của ‘nàng’ như vậy rất áy náy nha!

      “ Nương tử, ngủ thôi, ngày mai chúng ta còn phải đến bái kiến hoàng huynh nữa mà…” Hàn Kỳ sử dụng chiêu bài cuối cùng chính là ‘làm nũng’ biết Vân Tiếu Khuynh trời sợ, đất sợ chính là sợ nam nhân làm nũng nha, hắc hắc… cho nên nương tử đáng à, nàng nhất định thoát khỏi tay của vi phu đâu ^^

      Cuối cùng Vân Tiếu Khuynh buông vũ khí đầu hàng, leo lên giường ngủ

      Hàn Kỳ mỉm cười, rất là mãn nguyện ôm chặt lấy Vân Tiếu Khuynh, đầu cọ cọ vào cổ của nàng, hít lãnh hương thấm đượm, mùi vị của riêng nàng, rất lãnh cũng dịu dàng…

      chính là thích cái cảm giác này, yên tĩnh, thanh thản đến kì lạ. Nữ tử ngủ say, dung nhanh như thiên sứ, điềm tĩnh dịu dàng khác hẳn vẻ lãnh đạm khiến cho tức chết như lúc ban ngày. Nhưng mà dù là ban ngày hay ban đêm, dù là khi nàng lãnh đạm đến lãnh khốc, dù là nàng yên tĩnh đến ôn nhuận…. điều cảm thấy… thích ^^

      Đặt nụ hôn vào vầng trán của nàng, ôn nhu, Hàn Kỳ khe khẽ cười : ‘lão bà! Ngủ ngon’

      Hết chương 4
      ChrisNoName_01 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :