1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiếu diện quân sư - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]

      Tiếu diện quân sư​

      Tác giả: Mạc Nhan

      Nguồn: Tàng Thư Viện

      Convert: lanhnguyetthu

      Edit: Sunny

      https://ringringring0sunny.wordpress.com/completed/tiếu-diện-quan-sư/
      Văn án

      Mọi người đều biết, Ôn sư gia nhân duyên hảo, chuyện khôi hào, làm việc viên dung.

      chỉ nam nhân hoan nghênh, già trẻ thích, nương càng chết !

      Ôn sư gia ôn văn nho nhã hựu ki trí khôi hài như vậy, cư nhiên có người thiên lý xa xôi tìm trả thù.

      Hơn nữa đối phương mau lẹ dũng mãnh vô cùng, nàng là mỹ nhân dân tộc Tạng ──

      Này mỹ nhân tên là Ngọc Nhi diễm lệ vô song, xiêm y phủ hỏa hồng, kỵ mã trứ hồng tông.

      Thoạt nhìn dễ chọc, nhất là khi nàng phát nhuyễn tiên, nam nhân nào dám chọc nàng cái mông nở hoa.

      Nam nhân toàn thành đều sợ nàng, Ôn Tử Nhận thấy nàng tìm báo oán tươi cười như muốn đông cứng!

      về ân oán hai người, có thể đối thiên phát thệ!

      Cái thời điểm kia phải cố ý sờ vào cái ngực mềm mại của nàng, cũng cũng phải cố ý thân cái môi đỏ tươi của nàng.

      Tất cả đều là ngoài ý muốn. Thực là ngoài ý muốn…
      thuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen nhieu chuong vay ban

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 1

      Tháng ba ấm áp, trăm hoa đua nở, trong thành mảnh xuân sắc dạt dào.

      nữ tử mặc hồng y dẫn con ngựa vào thành, dẫn đến chú mục khắp nơi.

      Nàng cưỡi con ngựa cũng tông hồng, mặc đồ săn mang giày ủng, khí bừng bừng nhưng thiếu phần xinh đẹp, đầu mang ngọc châu, mỗi bước chân nàng , châu nhi cũng theo bước chân ngọc, dưới ánh mặt trời có vẻ lóng lánh động lòng người.

      Vó ngựa ở đường đá đáp đáp tới, ánh mắt dân chúng từ khắp nơi đường di động theo sắc đẹp tuyệt diễm kia.

      Xem trang phục của nàng là biết từ nơi khác đến, dân chúng chung quanh khe khẽ .

      Ngồi ở lan can của quán trà thượng đẳng ở lầu hai có ba vị văn nhân nhã sĩ.

      Văn nhân nhã sĩ tụ ở chỗ, trừ bỏ vũ văn lộng mặc, ngâm thơ viết văn, đối câu với nhau, gặp được mỹ nhân làm mắt người ta sáng ngời nên ngồi xoi mói phen.

      “Mỹ nhân như ngọc, là khối bảo ngọc của Tây Tạng, thế nào?”

      Cậu ấm nhà giàu Nguyên Bảo nhịn được ca ngợi , còn ra vẻ tiêu sái phe phẩy chiết phiến tay.

      “Màu da hảo, khuôn mặt xinh đẹp, dáng ngọc hoàn hảo, ta thích.”Tự cho là công tử phong lưu Trình Nhật Đông cũng trợn to mắt, thưởng thức mỹ nhân dưới lầu.

      Hai người đồng thời chuyển hướng Ôn Tử Nhận.

      “Ôn sư gia, ngài nhìn cái, xem mĩ nhân Tây Tạng thế nào?”

      thưởng thức hương vị trà Ôn Tử Nhận từ lầu hai xuống xem liếc mắt cái, giơ giơ mi lên, gật đầu: “Hai vị ánh mắt hảo, con ngựa kia đúng là con ‘Hãn huyết bảo mã’, cực phẩm a.’”

      “Ai! Chúng ta có chỉ con ngựa, chúng ta là chủ nhân của con ngựa nha.”

      “Hai vị đều biết, xem ngựa có thể biết được chủ nhân a.”

      Liễu Nguyên Bảo cùng Trình Nhật Đông hai mắt lập tức sáng ngời, biết Ôn sư gia lời này tất có cao kiến, hai người đều hưng trí bừng bừng.

      “Ách? Ôn huynh lời này là làm sao ?”

      “Vì sao xem ngựa có thể biết được chủ nhân? Mau tới nghe chút.”

      Hai người đều biết Ôn Tử Nhận chuyện khôi hài, thấy nhiều biết rộng, cùng chuyện buổi còn hơn là ngồi đọc sách mười năm, vì thỉnh giáo, còn giúp rót nước trà.

      Ôn Tử Nhận cầm lấy bát trà, uống ngụm mới nhanh chậm mở miệng, “Rất đơn giản, ‘Hãn huyết bảo mã’ tính tình cương liệt khó thuần, nếu can đảm, người kỵ mã, liền biến thành mã kỵ người.”

      Hai người nghe được có lý, liên tiếp gật đầu.

      “Cho nên muốn thuần phục con ngựa này, chủ nhân tính tình càng thêm cương liệt, phải có tài năng ép trụ dã tính của con ngựa, cho nên ta , xem ngựa biết được chủ nhân, nếu như tại hạ đúng, mỹ nhân hồng y kia khẳng định là nương tính tình bạo hỏa, thể chọc tới.”

      Hai vị công tử bừng tỉnh đại ngộ.

      “Nguyên lai là như vậy a.”

      “Xem con ngựa còn có thể nghiên cứu chủ nhân? Cái này ngạc nhiên a.”

      Mới , dưới lầu đường cái lập tức có xung đột, chỉ thất đám hán tử chặn đường của mỹ nhân hồng y.

      “Ai nha, mỹ nhân hồng y có phiền toái.”

      “Người kia phải là Mạnh Khôn sao?”

      đến cái tên Mạnh Khôn này, ai mà biết là con của Huyện lệnh, là cậu ấm bất cần đời, ngày thường thích lưu luyến phường thanh lâu, ở đường thấy mỹ nhân tất phải chòng ghẹo vài lần, là người nổi tiếng háo sắc.

      tại, mỹ nhân Tây Tạng mới từ bên ngoài đến lại gặp Mạnh Khôn, là tình huống như thế nào? Mọi người đều tò mò quan vọng.

      Liếc thấy nương diễm lệ như thế, Mạnh Khôn đôi mắt mê đắm, bất khả tư nghị nhìn người ta, trời sinh tính tình thích đùa giỡn mỹ nhân, đương nhiên cũng buông tha đại mỹ nhân trước mắt này.

      “Hắc, nương, là từ bên ngoài đến?”

      Ngọc nhi lạnh lùng xem đối phương liếc mắt cái, đáng để ý tới, nắm con ngựa tiếp tục tới phía trước.

      gã thủ hạ của Mạnh Khôn lập tức lấy cánh tay che ở đằng trước nàng, khách khí : “Thiếu gia chúng ta là công tử của Huyện lệnh đại nhân, đừng rượu mời muốn lại thích uống rượu phạt.”

      Ngọc Nhi lạnh lùng mệnh lệnh: “Tránh ra!”

      “Hắc, công tử, nữ nhi này ngạo mạn, đem công tử để vào mắt.”

      nương người ta là từ bên ngoài đến, người tới là khách, đừng dọa người ta.” Mạnh Khôn giả bộ giáo huân thủ hạ, sau đó mới hì hì chắp tay : “Tại hạ Mạnh Khôn, cha ta là Huyện lệnh, tại hạ thân là chủ nhà, nương nhân sinh quen, chi bằng để tại hạ làm chủ, đến tiệm cơm nổi tiếng nhất chiêu đãi nương.”

      “Hừ, nhàm chán.”

      Nàng còn muốn , nhưng những người này dễ dàng như vậy cho nàng .

      “Ai nha, nương, công tử chúng ta hảo tâm mời khách, nương ngay cả mặt mũi cấp cho chúng ta, đừng rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt.”

      Những người này, ỷ vào chỗ dựa là Huyện lệnh, ngày thường lêu lỏng, nhìn thấy nương xinh đẹp liền muốn chọc ghẹo, dù sao chỉ cần phạm pháp, người khác thấy bọn họ làm càng cũng dám gì.

      Chỉ có thể , những người chưa chịu qua giáo huấn nên biết có người thể chọc vào, nhất là Ngọc Nhi.

      Nàng lười nhiều, chỉ cảm thấy những người này rảnh rỗi muốn tìm người tới đánh mình, ai chọc, lại tới chọc nàng, chặn đường nàng .

      “Ta lại lần nữa, tránh ra.”

      “Uy, nương từ bên ngoài đến phát hỏa, nhìn cái, khuôn mặt giờ đỏ như mông khỉ, hahaha….”

      “Theo ta thấy, phải là phát hỏa, là thẹn thùng mới đúng.”

      xong, mọi người cười vang.

      Ngọc Nhi dung sắc rùng mình, “Hừ, các ngươi muốn đánh, ta hoàn thành các ngươi.”

      Hừ lạnh cái, nàng vung tay lên, đám người Mạnh Khôn chưa thấy là cái gì, người bất thình lình bị ngã ra đường.

      Bọn họ ngã chật vật, hoàn toàn chính mình bị cái gì đánh cho hôn thiên ám, đến lúc thấy ràng, mới biết được nguyên lại nàng trong tay nắm cái roi.

      Ngọc Nhi nhàng thu lại, tiên nhuyễn như linh xà bình thường trở lại trong tay nàng, sáp hồi thắt lưng, nắm con ngựa, cũng quay đầu lại rời .

      Tình huống này, ở lầu hai của quán trà thượng đẳng vừa xem hiểu ngay.

      “Ông trời của ta, các ngươi nhìn thấy , nương này chẳng những hung hãn mà còn là cao thủ sử dụng nhuyễn tiên nha.” Liễu Nguyên Bảo kinh hô liên tục, bên Trình Nhật Đông cũng chậc chậc lấy làm kì.

      “Ôn huynh, huynh cũng đúng, chủ nhân của ‘Hãn huyết bảo mã’ này tính tình đúng là cương liệt – – di? Ôn huynh, huynh làm sao vậy?”

      Liễu Nguyên Bảo cùng Trình Nhật Đông hẹn mà cùng trừng mắt nhìn Ôn Tử Nhận, đồng thời cũng ngây dại, bởi vì ôn sư gia bình thường tươi cười ôn hòa chẳng những đánh mất tươi cười mà còn lộ ra thần sắc kinh hách,giống như là tháp trời sắp rớt xuống đầu .

      Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy biểu tình bình thường này của Ôn Tử Nhận, người khác cười ngạc nhiên, quanh năm suốt tháng ngoại trừ lúc đưa tang Ôn Tử Nhận lúc nào cũng tươi cười đầy mặt, lúc này sắc mặt lại giống như trong nhà có người chết . tầm thường, quả tầm thường.

      “Ôn huynh? Ngươi có khỏe ? Ôn huynh?”

      Cái người như khắc trước gặp quỷ, ngay sau đó lập tức lại hồi phục tươi cười.

      có việc gì, đến, uống trà, uống trà.”Ôn Tử Nhận dẫn đầu vì hai vị rót trà, sau đó nâng chén tự ẩm.

      mặt ngoài ra vẻ trấn định, kì thực cảm thấy kinh hãi.

      Là nàng!

      Ngay từ đầu, cũng có nhận ra nàng, bởi vì vẻ ngoài của nàng có chút cải biến, mà lúc nàng vung nhuyễn tiên, cái động tác kia, cái cách kia, làm cho liếc mắt cái liền nhận ra nàng.Lập tức cứng rồi lại cười, mặt thay đổi, tuy rằng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhưng rốt cuộc cũng vô tâm vô tư cùng người khác tán dóc giỡn.

      Nàng cư nhiên tìm đến đây?

      Ôn Tử Nhận cầm cái chén trong lòng bàn tay, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hai người kia cái gì đó, câu cũng nghe vào.

      “Ai!”

      Giả bộ như đột nhiên nhớ tới cái gì, dưới ánh mắt nghi hoặc của Liễu Nguyên Bảo cùng Trình Nhật Đông, dùng quạt gõ gõ đầu mình.

      “Xem xem trí nhớ của ta, thiếu chút nữa muốn quên làm việc đại nhân bảo, việc này thể trì hoãn, có lỗi, tại hạ thể bồi tiếp được rồi.”

      Liễu Nguyên Bảo cùng Trình Nhật Đông vừa nghe, đương nhiên là có lời muốn , này ghế dựa còn ngồi chưa nóng, người như thế nào muốn rời ?

      Ôn Tử Nhận bồi cười xin tha, lần tới bồi lại hai vị huynh đài phẩm trà, còn tới thanh toán bạc trước, chưởng quầy cần thối lại, chưởng quầy lập tức liên tục cảm ơn, Ôn Tử Nhận liền rời .

      Biết ‘nàng’ từ ngàn dặm xa xôi đuổi tới Trung Nguyên, Ôn Tử Nhận làm sao còn có tâm tư ngồi xuống cùng người ta uống trà chuyện phiếm.

      Vội vàng ra quán trà, lặng lẽ theo phương hướng Ngọc Nhi hành tẩu.

      Với cây nhuyễn tiên kia, Ngọc Nhi liền dễ dàng đem vài cái đại nam nhân quăng ngã xuống đất, hành động này chẳng những làm người xem náo nhiệt khinh ngạc thôi, liền ngay cả xem nàng liếc mắt cái cũng trở nên cẩn thận.

      Mỹ nhân hồng y, đẹp tựa như đóa hoa mẫu đơn kiều diễm.

      “Đừng xem vẫn hơn, nàng dễ chọc vào.”

      “Xác thực, đẹp đẹp, nhưng là ‘ngoại bang’, thể xem.”

      Vài hán tử ngồi ăn ở ven đường khe khẽ thảo luận, ngoài miệng nương này dễ chọc vào , nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt người ta buông.

      Đột nhiên, khuôn mặt diễm lệ kia nhìn về phía bọn họ, bị đôi mắt đẹp lợi hại kia nhìn, các nam nhân đều cúi đầu giả bộ chăm chú ăn.

      Mỹ nhân hồng y lại hướng bọn họ tới, đứng ở trước mặt bọn họ.



      Xa xa nhìn, thấy nàng phấn nộn xinh đẹp, lúc nàng tiếp cận dung mạo kia càng thêm diễm khí bức người, làm ba đại nam nhân mở rộng tầm mắt.

      Mọi người nuốt nuốt nước miếng, nghĩ rằng là vì nhìn xem nàng liếc mắt nhiều cái, mạo phạm nàng, bây giờ tìm tới khởi binh vấn tội ?

      nương….xin hỏi có gì chỉ giáo?”Trong đó người khách khí .

      Ngọc Nhi mắt đẹp lợi hại ở mặt mọi người thay phiên đổi qua, ba người bị nàng nhìn hô hấp gấp gáp, tim đập gia tốc.

      Đột nhiên, nàng giơ tay sờ đến thắt lưng, mọi người trong lòng kêu trời, nghĩ đến nàng lấy roi tiên ra chỉnh người, dám hai lời, cầm bát vội vàng bỏ xuống chạy trối chết.

      Trong đó có người chạy chậm, bị nhuyễn tiên cấp thu trở về.

      nương, tha mang, tha mạng nha!”

      Cái này thảm! Nam tử sợ bị đánh cho máu chó lâm đầu, sợ hãi mãnh liệt lui đầu.

      “Chạy cái gì chạy, bổn ngươi có việc hỏi ngươi!” Hé ra bức họa treo ở trước mặt nam tử, để cho xem ràng.“Có nhận biết người này hay ?”

      Nguyên bản lui đầu nam tử mở to mắt, tò mò nhìn chằm chằm bức họa trước mắt.

      Người trong bức họa là nam tử, đầu đội mũ có đường viền, bộ dáng có chút nhã nhặn, có khí độ nho nhã, tướng mạo cũng tuấn dật.

      Nam tử xem trong chốc lát, lắc đầu, “ nhận biết.”

      “Xem ràng, chưa thấy qua?”

      Nam tử thực dùng sức xem lại lần nữa, sau đó vẫy tay với những người khác, muốn kêu bọn họ lại đây nhìn xem.

      Những đồng bạn tránh ở sau cây cột hoặc là dưới gầm bàn thấy người kia có việc gì, cũng đều lần lượt trở về, ba khuôn mặt ở trước bức họa, tò mò cẩn thận đánh giá.

      "Có hay gặp qua người này?”

      Ba nam nhân ngươi xem ta, ta xem ngươi, sau đó nhất trí lắc đầu.“Chưa thấy qua.”

      Ngọc Nhi trong mắt khó nén thất vọng, lâm vào suy nghĩ sâu sa, ninh mi .

      Trong đó có người tò mò hỏi: “ nương tìm người này, có chuyện gì a?”

      Mắt đẹp trừng đối phương cái, đem nam tử sợ tới mức lui đầu trở về.

      liên quan chuyện của ngươi.” Nàng lạnh lùng , đem bức họa thu hồi, xoay người nắm lấy con ngựa, lững thững rời .

      Nhìn theo bóng dáng nàng rời , nam tử lúc này mới chà xát mồ hôi lạnh, lẩm bẩm : “Xem như vậy, giống như là tìm cừu nhân.”

      như vậy, biết nam tử trong bức họa kia thiếu nàng cái gì? Nếu như bị nàng tìm được, ta khẳng định sống xong đâu.”

      Lời này, làm cho bên nghe lén Ôn Tử Nhận lưng trận phiến hàn, trong lòng kêu khổ, lại càng thêm khẳng định, nàng quả nhiên là tới tìm tính toán sổ sách.

      May mắn, may mắn, có người nhận ra được.

      “Các ngươi thấy là… cái người trong bức họa kia nhìn có chút quen mắt sao?”

      Kinh!

      Thân hình cứng đờ, vừa mới may mắn, bây giờ lại căng thẳng đứng lên.

      Hai người khác đồng thời hướng bọn họ tò mò trong lại : “Ngươi gặp qua?”

      “Tuy rằng ta nhận biết nam tử trong bức họa kia, nhưng là lại cảm thấy tươi cười có chút nhìn quen mắt.”

      Vừa nghe vậy, những người khác cũng giống như hoàn hồn, tập trung suy nghĩ.

      “Hắc, nghe ngươi như vậy, ta cũng thấy cái tươi cười kia xác thực như từng quen biết, tựa hồ gặp qua ở đâu?”

      Ba nam nhân lâm vào suy nghĩ sâu xa, cảm thấy giống như mau nhớ tới cái gì, nhưng lại có tầng mây bịt kín, như thế nào cũng nhớ được.

      Ôn Tử Nhận vụng trộm theo phía sau, nghe thấy được ba người đối thoại, mồ hôi lạnh khỏi chảy ròng ròng.

      thể tưởng được nàng còn vẽ bức họa , chung quanh tìm hiểu, gặp người liền hỏi.

      May mắn, lúc ấy xuất môn ra bên ngoài có để râu cải trang, cùng tại khác khá xa.

      tiếp tục vụng trộm theo sau Ngọc Nhi, cái quạt lông ngày thường dùng để quạt mát, tại bị lấy để che khuất nửa khuôn mặt, thấy nàng dừng lại trước khách sạn, rồi vào, cũng chút do dự chiếu cố theo lên.

      Ngọc Nhi vừa vào khách sạn, tiểu nhị lập tức chạy đến đây.

      nương, dùng bữa sao?”

      Nàng gật đầu.

      “Thỉnh vào bên trong.”

      Tiểu nhị phân phó mấy gã sai vặt đem con ngựa dắt uống nước ăn cỏ, liền ở phía trước tha thiết dẫn đường.

      Vào bên trong, Ngọc Nhi chọn ngồi ở cái bàn vuông.

      nương muốn dùng gì? Khách điếm chúng ta, đồ ăn ngon rượu ngon cần cái gì có cái đó, muốn hay tiểu nhân giới thiệu với nương?”

      “Tiểu nhị, ta có việc muốn hỏi ngươi.”

      nương muốn hỏi cái gì?”

      Ngọc Nhi xuất ra cuốn tranh tùy thân mang theo cho tiểu nhị xem.

      “Ta tìm người này, có gặp qua hay ?”

      Tiểu nhị cẩn thận xem xem cái người trong tranh, mà lúc này, Ôn Tử Nhận theo vào mà đến chọn góc tối trong quán ngồi xuống, chớp mắt chú ý nhất cử nhất động của Ngọc Nhi.

      “Chưa thấy qua.” Tiểu nhị lắc đầu trả lời.

      “Ngươi xác định?”

      nương, khách sạn chúng ta khách quan lui tới rất nhiều, người này, tiểu nhân có ấn tượng gì.”

      Sau khi nghe được tiểu nhị trả lời như thế, Ôn Tử Nhận lặng lẽ nhàng thở ra.

      Ngọc Nhi mặt khó nén thất vọng, nàng nguyên bản trông cậy vào khách điếm có thể hỏi ra ít tin tức, đến cùng, vẫn như cũ cũng là đáp án.

      Nàng định thu hồi tranh cuốn, ngời tiểu nhị lại mở miệng: “Bất quá nhìn kĩ lại, giống như lại có điểm quen mặt….”

      Lời này làm cho Ôn Tử Nhận đột nhiên cả kinh, tay cầm chén trà cũng cứng lại.

      Ngọc Nhi mắt đẹp nở rộ ra ánh sao, vội hỏi tiểu nhị: “ ? quen mặt?”

      “Uy, các ngươi đến đây xem, có biết nam tử trong bức họa hay ?”

      Sau khi tiểu nhị xong, các tiểu nhị khác cũng hiếu kì lại đây nhìn xem, thậm chí ngay cả khách quan nhàn rỗi có việc gì cũng đến giúp vui, mọi người nhìn bức họa rồi chăm chú thảo luận.

      “Có gặp qua người này sao?”

      “Chưa thấy qua bao giờ.”

      “Bất quá lại có điểm giống như từng quen biết.”

      “Ngươi cũng cảm thấy như vậy?”

      “Ta là chắc, nhưng biết vì cái gì, nhìn đến cái tươi cười này, có loại cảm giác thân thiết nên lời.”

      Ôn Tử Nhận cái trán thấm mồ hôi lạnh, lòng căng thẳng như dây cung.

      “Ai nha! Ta biết!” Tiểu nhị tỉnh ngộ gõ đầu mình, tiếng kêu này, làm cho Ôn Tử Nhận sợ tới mức thân hình cứng đờ, trong lòng kêu trời thầm than thảm rồi.

      Mọi người đều hỏi tiểu nhị, đều muốn biết cái người trong tranh là thần thánh phương nào, chỉ thấy tiểu nhị tự tin tràn đầy .

      “Đây là Lưu Lão Thất.”

      Ngọc Nhi mắt đẹp sáng ngời, “Lưu Lão Thất? gọi Lưu Lão Thất?”

      Tên còn lại lập tực ngắt lời : “ phải đâu, Lưu Lão Thất mặt có vết sẹo, trong tranh người này lại có.”

      “Ta xem nhìn rất giống lão nhị của Lôi gia, Lôi Hạo.”

      Ngọc Nhi mắt đẹp lại nhìn hướng tên còn lại, “Thôi Hạo? gọi Thôi Hạo?”

      Lời này vừa ra, lại có người phản đối.

      giống, giống! Thôi Hạo có vẻ béo, cười rộ lên xem cũng tốt như vậy!”

      Mọi người lại lần nữa nghiên cứu kĩ nam tử trong tranh, có người giống Trương Tam ở chợ phía đông, cũng có người giống Lý Tứ ở thành phía tây, đến , người càng đến càng nhiều, khiến cho Ngọc Nhi càng nghe càng hồ đồ.

      Ngồi ở trong góc Ôn Tử Nhận vụng trộm lau mồ hôi, cũng may là sợ bóng sợ gió hồi, sao cả, giống ai cũng tốt, chỉ cần đừng nhìn ra giống là được rồi.

      Ngọc Nhi nhíu mày, biết hỏi như vậy phải là biện pháp, đơn giản đem chưởng quầy gọi tới.

      “Chưởng quầy, giúp ta tìm họa sĩ đến, đem tranh này họa thành mấy bức giống như vậy!’

      Họa ? Ôn Tử Nhận vẻ mặt nghi hoặc, biết ý muốn của nàng?

      “Họa xong rồi đem dán tại cửa khách sạn, chiêu cáo ra ngoài, nếu ai có thể giúp ta tìm được nam tử trong tranh, ta thưởng trăm lượng.”

      Lời này vừa ra, mọi người khỏi kinh hô, bởi vì trăm lượng cũng phải là số lượng , hơn nữa ở nhìn thấy nàng theo bên hông tiền túi xuất ra thỏi nguyên bảo, mọi người ánh mắt lại sáng như tuyết.

      “Chưởng quầy, giúp ta chuẩn bị gian phòng khách tốt nhất, ta muốn ở chỗ này vài ngày, đem thức ăn đưa đến trong phòng ta.”

      Chưởng quầy vui vô cùng, gặp đối phương là kẻ có tiền, vội vàng cúi người đáp ứng.“Là, là, khách quan bên này thỉnh, ta lập tức tìm người làm.”

      Nhìn bóng dáng Ngọc Nhi dần dần biến mất ở lầu hai, Ôn Tử Nhận bị dọa ngốc lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

      Treo giải thưởng tìm người?

      Cái này cũng phải là hay giỡn, tình này nghiêm trọng!

      vội vàng buông cái chén, thanh toán bạc, vội vàng ly khai khách sạn
      thuyt thích bài này.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 2.1

      Nghe , trong thành có nương xinh đẹp đến nguyện ý ra trăm lượng bạc, treo giải thưởng họa người trong tranh.

      Tin tức truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh, truyền khắp đường lớn ngõ trong thành, liền ngay cả oa nhi ba tuổi đều biết cái đại này.

      Mỗi ngày đều có dân chúng xem náo nhiệt, vào khách sạn này ở trong thành, kêu lên bàn ăn sáng cùng hảo rượu, ngồi xuống xem kịch vui.

      Khách quan tới cửa, có khi là vì đổ vị mỹ nhân hồng y kia: Nghe nàng đến từ tây nam, là nương Tây Tạng, ngày thường nhanh nhẹn dũng mãnh diễm lệ, xinh đẹp như hoa mẫu đơn, làm cho người ta chờ, là vì say mê phương dung của nương kia.

      Có người còn lại là muốn biết người nàng tìm trong tranh, rốt cuộc thần thánh phương nào? Nam tử trong tranh cùng vị mỹ nhân Tây Tạng này là quan hệ như thế nào?

      Đoán già đoán non, trong khoảng thời gian ngắn trở thành đề tài đứng đầu lúc mọi người trà dư tưởu hậu.

      Tin tức truyền ra , bất quá mới ngày, khách sạn vừa khai trương, còn có rất nhiều người đến xếp hàng, tất cả đều là đến tìm người.

      Đội ngũ này, thế nhưng theo cửa khách sạn đường sắp xếp đến cuối hẻm , ngay cả phụ cận tiểu phiến rồi tới bãi than, náo nhiệt rầm rộ giống như hội chùa.

      “Đến đến đến, đây là trà dưỡng thân tốt nhất của bổn điếm, xin mời các vị đại gia phu nhân công tử tiểu thư nếm thử.”

      Chưởng quầy mặt tươi cười, tự mình bưng nước sơn bàn, cấp xiêm áo hơn mười cái chén trà, mỗi cái chén trà dưỡng thân đều châm dược thảo mùi thơm ngát, cung nhóm khách quan thí ẩm.

      Chưởng quầy kế thừa gia nghiệp tổ truyền, cùng thê tử cố gắng kinh doanh gian khách sạn này, cân não mau động, thấy nhiều hương thân tới cửa xem náo nhiệt như vậy, lập tức thừa cơ tiêu thụ trà mới.

      “Chưởng quầy, trà dưỡng thân này có công hiệu gì nha?”

      “Khách quan ngài có điều biết, trà dưỡng thân này là có giang hồ kỳ nhân Minh Vương Dược Thảo phối phương.”

      “Ác?” Mọi người vừa nghe, kinh hô liên tục, còn ngạc nhiên trừng lớn mắt.

      Giang hồ thần y Diêm Vô Cực, cứu người, giết người, người biết, người hiểu, giang hồ phong hào cho cái Minh Vương, mà Minh Vương Dược Thảo lại nổi tiếng, chạm tay có thể thương bỏng hóa lành.

      “Trà dưỡng thân Minh Vương? Lời này sao?”

      Chưởng quầy dùng sức vỗ vỗ bộ ngực.“Ta lấy danh dự bản khách sạn đảm bảo, trà dưỡng thân này tuyệt đối hàng giá , vẫn là Minh Vương phu nhân tự mình đưa tới, tuyệt đối giả được, đồng tẩu vô khi! Nếu là giả, ta thề chết tử tế được.”

      Mọi người gặp chưởng quầy chút do dự phát hạ độc thệ, liền lập tức tin, tranh thủ nhấm nháp trà dưỡng thân khó có được này.

      “Đến đến đến, đừng nóng vội, trà dưỡng thân này nhàng khoan khoái dễ gọi, uống chẳng những có thể cường kiện thân mình, kéo dài tuổi thọ, còn có thể kéo dài thanh xuân, bách bệnh xâm.”

      “Cho ta mười cân.”

      “Ta cũng muốn.”

      “Ta cũng muốn.”

      Mọi người phía sau tiếp trước, chỉ sợ chậm chân đến lượt mình.

      “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tiểu nhân phái người liền đưa trà đến các vị.”

      Chưởng quầy liên tục cúi người, thuận đường hướng mọi người thu bạc, chỉ biết, thừa dịp nhiều người, có thể to vì trà dưỡng thân tuyên dương, sao đó kiếm ít bạc!

      Tại đây trong đám người xem náo nhiệt, đương nhiên cũng thiếu được Ôn Tử Nhận.

      chưa từng nghĩ tới, nàng nhưng lại đuổi đến tới Trung Nguyên?

      Bởi vì hình dáng chính mình cùng cách ăn mặc thay đổi, cho nên trong thành có người nào nhận ra người trong họa kia là Ôn Tử Nhận ; mà phát từ sau khi Ngọc nương tìm đến, xuất môn nhất định ngụy trang; Hôm nay, giả trang thành gã viên ngoại trung niên, cằm còn vẽ ít tương hồ giả làm râu, tránh làm cho người ta nhận ra chính là Ôn sư gia.

      Chưa vào khách sạn, rất xa liền phát này đội ngũ uốn lượn như rồng, làm vẻ mặt kinh ngạc, trước nay chưa có rầm rộ như vậy, thực tại làm cho trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, vội hướng hỏi gã nam tử trong đó.

      “Xin hỏi vị huynh đài này, mọi người ở đây sắp xếp cái gì?”

      “Có vị nương ở cửa khách sạn dán thiếp bố cáo, chỉ cần ai giúp nàng tìm được người trong họa, hoặc là biết được tin tức họa người trong, liền cấp trăm lượng bạc, việc này truyền ra, mọi người đều đến thử xem vận may.”

      Ôn Tử Nhận nghe xong trong lòng kinh hãi, lường đến uy lực treo giải thưởng tìm người lớn như thế này! khỏi đổ mồ hôi lạnh, nghĩ rằng này nên làm thế nào cho phải?

      “Như thế nào? Ngươi cũng là đến xếp hàng sao?”

      Ôn Tử Nhận nhìn vị nam tử trước mắt này cốt sấu như sài, lặng lẽ làm cái phun ọe, cấp chính mình an ủi sau, trấn định thỉnh giáo.

      “Vị huynh đài bên trong ở đội ngũ này, nan bất thành là biết tin tức người trong họa kia?”

      “Đương nhiên biết, ta vừa thấy đến cái người trong họa kia, liền hiểu được đó là ai.”

      Ôn Tử Nhận vẻ mặt kinh ngạc.“Các hạ biết?”

      Đối phương dào dạt đắc ý :“Cái người trong họa kia, phải là ta là ai.”

      Ôn Tử Nhận ánh mắt mở lớn hơn nữa, đem huynh đài trước mắt cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân lần; Người này ngày thường gầy, nhìn giống như cái cây gậy trúc, thấy thế nào, cùng người trong họa kia cách xa vạn dặm.

      Đại khái là biểu tình rất kinh ngạc, cho nên đối phương liếc mắt cái.

      “Như thế nào, có ý kiến sao?”

      Ôn Tử Nhận vội vàng khách khí chắp tay :“Nghe các hạ vừa như vậy, tại hạ nhìn kỹ xem, phát đúng là rất giống.”

      Đối phương dào dạt đắc ý.“Hắc hắc, đó là đương nhiên .”
      thuyt thích bài này.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 2.2

      “Bậy bạ, người trong họa kia giống như ngươi vừa gầy vừa ốm sao, đừng cười chết người.” tên khác trong đội ngũ đánh gãy bọn họ chuyện, khách khí chọt cho cây gậy trúc câu.

      Cây gậy trúc cam lòng đỉnh trở về.“Ta giống? Chẳng lẽ ngươi giống?”

      “Ta thân mình rắn chắc, so với ngươi giống nhiều hơn, ta còn có chòm râu này, cũng so với ngươi ngày thường đẹp mặt hơn.”

      Rắn chắc?

      Ôn Tử Nhận quay đầu nhìn nam tử khác, đối phương khổ người lớn, dáng có thể đánh trâu hổ, mặt đại hồ tử còn có tùng sinh cỏ dại, chẳng những giống. Còn thực thái quá.

      Hai người sảo lên, đều chính mình giống, bất quá cây gậy trúc dù sao phải đối thủ, đối phương đại chưởng vừa ra, cây gậy trúc bị thôi thiếu chút nữa đứng vững.

      Những người khác vừa nghe, cũng nhàn rỗi có chuyện gì gia nhập tranh luận, nháo rừng rực lên.

      Có người mới là bản tôn, có người mình mới là người biết tin tức chân chính, Ôn Tử Nhận gặp tình hình này, cảm thấy dở khóc dở cười, nguyên bản lòng căng như dây cung, cũng dễ dàng buông xuống.

      Ai giống ai giống đều sao cả, chỉ cần có người nhận ra người trong họa kia là liền vạn thế thái bình.

      ở khách sạn đợi trong chốc lát, quan sát tình hình, cuối cùng nhận định mọi người đều là hướng về phía hồng y mỹ nhân, cho dù được đến bạc, nhìn xem hồng y mỹ nhân cũng tốt, căn bản có người nhận ra người trong họa là ai, càng làm cho an tâm.

      Nếu vô , liền thản nhiên tự đắc sờ sờ râu giả, ở khách sạn phụ cận an nhàn lung lay trong chốc lát, nhìn náo nhiệt cái, cuối cùng, cùng trong đó bàn hàn huyên đứng lên mời .



      ngôn ngữ khôi hài, thực dễ dàng cùng người khác hoà mình, quả nhiên thành công được đối phương mời tọa hạ, khối ăn thịt uống rượu dọn lên.

      Đột nhiên phịch tiếng, tất cả mọi người khiếp sợ thôi, cửa sổ lầu hai bay ra người, nằm ở trước cửa khách sạn.

      Thực ràng, người này là bị đánh bay ra .

      Ôn Tử Nhận cũng tùy vào sửng sốt, vội vàng ra khách sạn nhìn xem, nam nhân kia phải là cái người tự xưng mình là người họa trong tranh , cây gậy trúc huynh sao?

      Mọi người vây quanh vòng, chỉ trỏ cây gậy trúc nằm mặt đất phun bọt mép.

      “Phát sinh chuyện gì ?” Có người hỏi.

      “Cây gậy trúc này tự xưng là người họa trong tranh, chọc giận hồng y mỹ nhân.”

      “Oa, mỹ nhân kia cũng hung hãn nha.”

      Mới , tên còn lại lại vội vàng chạy tới, đối mọi người hô:“ tốt ! Hồng y mỹ nhân cùng ngưu đầu vương đánh nhau rồi!”

      Mọi người ồ lên, biết có hấp dẫn để nhìn , Ôn Tử Nhận nghe vậy, cũng vội vàng cùng mọi người xem đến tột cùng là cái gì.

      Ở lầu hai khách sạn, nguyên bản làm dùng bữa, uống rượu, chuyện phiếm, tại đám như là mông bị lửa cháy, phía sau tiếp trước chạy nạn.

      Bọn họ người người hoảng sợ, bởi vì nếu , vạn nhất lâu bị mắt roi tảo đến, giống như cây gậy trúc kia, chẳng những mông nở hoa, còn từ cửa sổ lầu hai phi xuống.

      Trốn trốn, nhưng mọi người cũng muốn xem náo nhiệt.

      Đánh nhau cũng tốt xem, nhưng hôm nay mĩ nhân đánh nhau ngày thường kiều diễm quyến rũ, dáng người yểu điệu, mọi người cho dù kiên trì, cũng buông tha cơ hội xem náo nhiệt.

      Chung quanh dân chúng chạy nạn, có tránh ở dưới bàn, có trốn sau cây cột, càng nhiều người né ở bậc thang lầu hai, đám mở to mắt, nhìn Ngọc Nhi.

      Cái roi kia ở tay nàng siêu lợi hại, giống như linh xà xuất động, roi hướng chỗ nào lướt qua, chỗ nào khai hóa, độ cao cực kì chuẩn xác.

      Ngọc Nhi lãi mắt đẹp, trừng mắt cái đến nam nhân.

      “Ngươi lại lần nữa xem?”

      Nam tử tên hiệu Ngưu Đầu Vương, thể tráng như ngưu, đại lực cũng như ngưu, giọng lại lớn.

      “Ngươi người này to gan, đem người đá xuống, có ta Ngưu Đầu Vương, xem ngươi giương oai được bao lâu.”

      “Hừ!”

      Ngọc Nhi roi vung tay, nhắm thẳng bả vai Ngưu Đầu Vương rút , Ngưu Đầu Vương né cũng mau, chưa ăn cái roi này.

      Ngọc Nhi hừ lạnh.“Giả người trong họa đến lĩnh thưởng, ta đập nát ra, liền đem đá xuống, tính ra còn tiện nghi cho .” Đôi mắt đẹp hướng hung hăng trừng.“Ngươi đâu? Cũng tính lừa gạt tiền thưởng của bổn nương .”

      Ngưu Đầu Vương mặt đỏ khí suyễn ngẩng đầu ưỡn ngực, được đương nhiên.

      “Đương nhiên phải, ta là đến bênh vực kẻ yếu , ngươi tự dưng đả thương người, đại gia ta muốn hảo hảo giáo huấn ngươi.”

      Ôn Tử Nhận tránh ở cầu thang lầu hai xem kịch vui, giơ giơ lên mi. Này đầu ngưu chỉ tráng, da mặt cũng đủ dày, dối mặt hoàn toàn đỏ, còn đem chính mình thành hùng.

      “Vậy chuẩn bị ăn của ta roi !”

      Nàng tay như vậy vung, cái bàn bị kình lực roi của nàng làm tứ phân ngũ liệt.

      Ngưu Đầu Vương da thô thịt dày, tuy rằng ăn nàng mấy roi, liền còn tráo được.

      nương này roi súy hảo, nhưng cũng phải loại du đăng, hơn nữa mọi người đều đây ở quan khán, đây chính là cơ hội làm hùng, há có thể uất ức.

      vất vả mới bắt được roi, trong đám người xem náo nhiệt, có người truyền đến ủng hộ, làm cực dào dạt đắc ý.

      Vì mặt mũi nam nhân, gì cũng phải chống đỡ.

      Bắt được roi, cũng tin mỹ nhân Tây Tạng này còn có thể như thế nào đùa giỡn được nữa!

      Ngưu đầu vương lá gan lớn hơn nữa .“Yếu thôi, ngươi liền ngoan ngoãn châm trà nhận sai, cấp đại gia bồi tội, bằng Ngưu đại gia ta đến lúc đó bắt ngươi, bên đường đánh cho mông ngươi nở hoa, nhìn ngươi còn dám giương oai hay .”

      Lời này vừa ra, người chung quanh toàn bật cười, đều cho rằng Ngưu Đầu Vương chiếm thượng phong.

      , bên kia ở đấu võ, ở cầu thang bên này lại nổi lên ván bài.

      “Các ngươi , Ngưu Đầu Vương cùng hồng y mỹ nhân, ai đánh thắng?”

      “Ngưu Đầu Vương người cao lực lớn, lại tay chế trụ roi, theo ta thấy, hồng y mỹ nhân lúc này gặp xui rồi .”

      Mọi người cơ hồ nghiêng về bên, toàn đổ Ngưu Đầu Vương thắng, chỉ có người, yên lặng đặt cho hồng y mỹ nhân, người đó là Ôn Tử Nhận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :