TIẾNG LÁ PHONG RƠI, LÀ THANH CỦA HẠNH PHÚC Tác giả: Lê Phách (Ngân Hồ) Edit:bi Nguồn:http://bin0kun0.wordpress.com/truyện-end/hiện-dại/tiếng-la-phong-rơi-la-am-thanh-của-hạnh-phuc/ CHƯƠNG 1: MẶT TRIẾT Từng nốt nhạc réo rắt tuôn ra từ đầu ngón tay thon dài của Mặc Triết tạo thành khúc piano ngân vang quyến rũ lòng người. Tiếng đàn tựa như làn nước trong vắt của con sông Đa-Nuýp. lẳng lặng chảy xuôi qua chân núi khắc họa thành bức tranh tuyệt đẹp. Đó ràng là khúc nhạc thanh tĩnh, nhưng dưới bàn tay của lại trở thành giai điệu bi thương. Bầu trời sau hồi u bắt đầu mưa phùn. Ánh mắt của Mặc Triết gợn nỗi ưu sầu, đầu ngón tay vẫn ngớt đàn lên những giai điệu tuyệt đẹp. Giữa khúc piano u buồn ấy, khẽ thốt lên, “Trời mưa”. Lúc này, tôi chép lấy chép để luận văn sắp phải nộp, nên thèm nghĩ ngợi qua quýt câu, “Em biết rồi”. Khúc piano càng lúc càng trở nên sầu não, nhàn nhạt, “Cơn mưa màu đỏ, đỏ như máu vậy”. “Biết, biết rồi!”. Hả, mưa màu đỏ? Chuyện quái gì vậy? Bỗng chốc đàn nốt nhạc trầm, giọng chất chứa buồn bã, bi thương, “Nhóc con, em chẳng biết gì cả”. Ánh mặt trời lọt qua khe hở cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt trắng ngần của Mặc Triết. Tôi ngẩng mạnh đầu, thấy làn mi dài che khuất ánh nhìn sáng rực như kim cương của , trong lòng chợt rung động. Lúc định thần lại, mới nhận ra mình tự giác lùi về phía sau đoạn. Tôi khoanh hai tay trước ngực, dùng ánh mắt ngầm “giết” Mặc Triết nghìn lần, hung hăng quát, “ im lặng , cái gì em cần biết đều biết cả rồi!”. Thấy phản ứng gì, tôi lại cúi đầu chép lấy chép để luận văn phải nộp vào ngày mai, đột nhiên nghe thấy giọng của Mặc Triết như truyền đến từ nơi xa xăm nào đó, buồn bã đến vô hạn, : “Nhóc con, trời mưa…”. Ánh nắng êm dịu xuyên thấu qua lớp rèm cửa vào trong phòng, rực rỡ lạ thường. Ngoái đầu lại, Mặc Triết vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt ấy, độc biết bao. Nhìn Mặc Triết như vậy, lòng tôi bỗng thấy đau nhói, có cảm giác như chỉ thuộc về ánh mặt trời kia. Theo bản năng trốn tránh những ánh mắt tình cờ liếc sang của , tôi cúi đầu hồng hộc chép luận văn, tâm trạng còn thoải mái nữa. trầm ngâm hồi lâu, ngón tay thon dài chỉ vào vòm ngực hơi lộ ra khỏi chiếc áo sơ mi, đơn cười với tôi, “Em biết ? Ở nơi này, trời mưa”. Tôi gì. vẫn cười, “Nhóc con, thất tình”. Ngừng bút, tôi dựa vào chiếc sofa sau lưng, suy nghĩ. ngờ người xuất sắc như Mặc Triết mà cũng thất tình. Thực ra, với vẻ ngoài của , với tài năng của , chẳng có nữ sinh nào lại thích cả. Đôi mắt sâu hút hồn trong suốt tựa thủy tinh đen, khi cười, giống như vầng trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp. Tôi thích nhìn bộ dáng chăm chú đọc sách, hình ảnh ấy làm cho tôi có cảm giác thốt nên lời. Huống chi, còn là chàng hoàng tử piano xuất sắc đến thế. Vậy mà hôm nay, lại thất tình, chắc hẳn phải sốc lắm. Tôi nghiêng đầu, với vẻ khó hiểu: “Mặc Triết mà cũng thất tình?”. đơn cười, hỏi tôi, “Tại sao lại ?”. Tôi cũng cười, tay xoay chiếc bút máy theo đường cong hoàn mỹ, “Nữ sinh nào có thể đá được , chắc chắn đơn giản!”. Ngón tay thon dài của cầm lấy cái chén, môi nhấp ngụm café rồi cười buồn bã, “Cũng đâu phải là em”. Tôi trợn mắt, cầm lấy cái đệm ngồi của chiếc sofa ném vào , quắc mắt nhìn trừng trừng, “ cười em”. “Em cũng biết thế à?”. Tôi tức, “Hừ, còn lâu em mới nghĩ đến !”. đột nhiên im lặng, hề câu… lúc sau, mới đứng dậy khỏi chiếc piano, mở cửa sổ ngắm nhìn những tia nắng bên ngoài, thở dài, “Em biết , thất tình”. Sau đó, gì nữa, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi. “ nhìn cái gì? Chưa thấy mỹ nữ bao giờ à!”. Bị nhìn chòng chọc, tôi chịu được hét to. thực tế, mọi người đều biết tôi phải mỹ nữ. con nhóc đầu tóc rối bù như tôi nếu lẫn trong đám đông kiểu gì cũng bị lọt thỏm trong đó, ai thèm để ý. Tất nhiên tôi nghĩ mình là mỹ nữ, mắt của tôi còn chưa kém đến mức phân biệt được xấu đẹp. để ý tôi hò hét, tay đút vào túi áo khoác, cúi đầu trầm tư. Chán chết được! Chợt nhìn thấy chai nước khoáng đặt ở bàn, tôi lại nghĩ tới đoạn “nghiệt” duyên quen biết cùng Mặc Triết, hình như bắt đầu chính bởi chai nước khoáng.
CHƯƠNG 2: GIEO HOẠ Khi đó vừa lên năm hai, sau khi phân ban xong, lũ sinh viên chúng tôi thi nhau đánh chén ăn mừng. Sinh viên khoa Lý may mắn bao giờ cần đụng tới môn sử nữa, còn sinh viên khoa Văn cuối cùng cũng có thể say goodbye với Newton, Mendeleev[1]. Đương nhiên tôi cũng rất vui, có lịch sử đời đẹp biết bao! Trong lúc hưng phấn, tôi chạy hơi mười vòng quanh sân thể dục tám trăm mét, vừa chạy vừa hò hét. Ai ngang qua cũng tưởng tôi bị điên, chắc chắn trong lòng họ đều nghĩ: kia tuổi còn trẻ, chắc là bị kích động! Mau đưa đến bệnh viện, cho vào khoa thần kinh. phấn khởi thế này, tôi đâu thèm để ý người khác nghĩ thế nào! Nhiễm Vũ tôi sợ ai bao giờ! Kẻ điên gào thét, các người muốn kỳ thị chắc! Chạy xong, tôi đứng nổi, toàn thân rã rời chút sức lực, cả người mệt nhoài. Lúc ấy, chân tôi như bị đóng đinh, mặt nóng rần đỏ bừng lên, dường như máu còn chảy ngược về não, trước mắt sầm lại nhìn thấy gì. Khi đó tôi nghĩ: Trời ạ, phải là tụ máu não chứ, tôi còn chưa muốn chết đâu! Chẳng lẽ ông trời đố kị tài?! lúc tôi sợ hãi hối hận nhìn thấy nam sinh cao ráo về phía mình. Trông quen quá, nhất định là “đầu heo” rồi [Đầu heo là thằng bạn thân nhất của tôi]. Thiên sứ! Nhất định là thiên sứ do Thượng đế phái tới cứu vớt tôi! Liếc thấy chai nước khoáng cậu ta cầm trong tay, tôi lập tức đứng bật dậy. Ha ha! Thiên sứ do Thượng đế phái tới quả là người thông minh, biết được giờ tôi cần nhất cái gì. Tôi mừng rỡ, “soạt” phát đứng lên. Rồi “Đón lấy”? Hay “Cướp lấy”? Tôi cũng quên mình lấy được chai nước khoáng trong tay cậu ta bằng cách nào, chỉ nhớ là vừa cầm vào tôi tu ừng ực, uống xong trả lại cho cậu ta cái chai rỗng, còn háo sắc vỗ vai cậu nịnh nọt, “Người em, đa tạ! Ân cứu mạng, trọn đời khó quên!”. Sau đó, tôi còn cho cậu ta tràng giang đại hải chuyện đâu đâu, chẳng thèm để ý xem người ta có thích nghe hay . Cuối cùng, cậu bạn “Đầu heo” mặt đỏ bừng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, biểu cảm mặt vô tội tựa như chú thỏ con đáng , thuần khiết. Mắt vẫn còn hoa, tôi lại vỗ vai cậu ta, tiếp tục nịnh nọt, “Hôm nay cậu giúp đỡ người hoạn nạn, mời tôi uống nước khoáng, hôm sau tôi mời cậu uống Cappuccino!” Sau khi xong, với đôi mắt chưa tinh tường trở lại, tôi thấy vành tai cậu ta đỏ dừ lên. Ha ha, thị lực của tôi vẫn còn tốt lắm! Tiểu tử này quan sát tôi từ xuống dưới, ánh mắt giống như nhìn con sói với cái đuôi to bự. Lúc này, tôi bớt chóng mặt, tập trung nhìn, đầu tôi bỗng “ầm ầm” nổ tung. Người này phải đầu heo! Mà là chàng đẹp trai xa lạ tôi chẳng hề quen biết! Nghẹn họng nhìn trân trối, khuôn mặt đỏ phừng phừng, mãi sau đó, tôi mới tìm lại được giọng của mình, lắp bắp hỏi, “Cậu… cậu phải đầu heo, sao lại lấy nước cho tôi uống?”. “Đương nhiên tôi phải đầu heo, nước là tôi mua cho tôi uống, ai mà biết tự dưng cậu lại cướp mất…”. Tôi choáng váng, suýt chút nữa hộc máu, “Có nhầm đấy!”. Tôi hét to, “Sao cậu sớm?”. Khóe miệng cậu ta giật giật, chậm rãi thốt ra, “Tốc độ cậu quá nhanh, tôi đâu có kịp. Hơn nữa người bị bóc lột là tôi mà!”. Chết mất thôi. Nghe khẩu khí của cậu ta giống như đổ mọi tội lỗi cho tôi vậy! Đôi mắt cậu ta toát ra khí thế sắc nhọn, có điểm giống với người em “đầu heo” của tôi, sao tôi lại nhìn nhầm chứ? Sai li dặm, cứ như vậy, tôi quen biết Mặc Triết. Lời hứa về Cappuccino đến nay vẫn chưa thực được, còn tiểu tử này lại liên tục đưa tôi uống Cappuccino. Từng ngày trôi qua, Mặc Triết trở thành bạn của tôi, điều này làm cả tôi và đều bất ngờ. Nhưng mà với tôi, việc này quả thực rất tốt. Có thêm người để bóc lột, sao tôi lại vui chứ? Chỉ có điều mỗi lần bóc lột xong, tên tiểu tử này mà chọc tôi cười tôi lại thấy buồn bực trong lòng. “Haiz! Em bóc lột nhân dân lao động thế này, mai sau gả được đâu. Cho dù có gả được, thế giới này chắc chắn lại có thêm người đàn ông phải hối hận.”. “Ai cần lo!”. Tôi hung tợn ăn kem mua, coi nó như Mặc Triết, mồm cắn miếng to, trút hận. “Làm bạn với nhau, đành lòng để em phải chịu cảnh đêm khuya lạnh lẽo, mới tốt bụng nhắc nhở em thôi!”. Tiểu tử này nháy mắt mấy cái, lờ ánh mắt cảnh cáo của tôi, tay xoa đầu tôi cười nửa đùa nửa . Gạt bàn tay vuốt tóc mình ra, tôi giận dữ, “Em đây xin cám ơn , dù sao em làm hại ai cũng hại đến ! Em mà thích á, đợi trời đất hợp lại thành rồi tính sau nhé!”. Lời tuyên bố hùng hồn vang dội, mang theo những cảm xúc ngây ngô, trẻ dại, như tiếng chuông gió thoảng qua trong khí. Nhớ lại những năm tháng trong sáng cùng với tình bạn ngây thơ làm tôi bất giác mỉm cười.
CHƯƠNG 3: LỌ NƯỚC Đôi lúc tôi nghĩ, sau khi Mặc Triết có bạn , liệu chúng tôi có thể vô tư như bây giờ nhỉ. Tôi biết, cũng hiểu được, trong lòng bắt đầu đau ỉ. Tôi muốn chia sẻ niềm vui khi bên cạnh Mặc Triết với ai khác, chỉ muốn đó là của mình tôi. Bởi vì tôi biết, tôi thích , người tôi thích chính là ! “Hi! Nhóc con, cho em cái này”. Khi tôi rảo bước con đường bên cạnh hàng cây bạch quả[1], Mặc Triết bỗng nhiên đạp xe đến phía sau tôi, nở nụ cười tỏa nắng rồi đưa cho tôi lọ ước. Tôi : “ có vấn đề à, tự dưng lại tốt bụng thế, chắc chắn có gì mờ ám!”. cười nhưng gì, ráng chiều rọi xuống đôi mắt đen láy như ngọc của . mặc chiếc áo sơmi kẻ carô màu xanh, dưới ánh mặt trời, trông như thiên sứ, đôi mắt tựa kim cương dịu dàng nhìn tôi. Tôi vô tình đùa: “ phải thích em đấy chứ, đừng nhìn em như vậy!”. vẫn giữ nguyên nụ cười tươi bên môi, làm cho tim tôi càng ngày càng đập nhanh hơn. lúc mặt tôi đỏ rần lên, có chút hy vọng, ánh mắt tên tiểu tử này thay đổi, bỗng lớn tiếng , “Ồ, em biết à, vừa rồi có rất đẹp phía sau em!”. Nghe thấy câu này, tôi lảo đảo, suýt nữa té ngã. Ở bên cạnh Mặc Triết, luôn làm cho người ta tức chết như vậy, sau đó phủi tay chối tội. Lúc xe lướt qua người tôi, tôi thấy quay đầu lại, nở nụ cười tươi rói, hét to, “Nhóc con, lừa em đấy! Sinh nhật vui vẻ nhé! Tối nay tới dự buổi họp báo nhạc của , dành chỗ cho!”. Lúc này tôi mới ra hôm nay là sinh nhật mình. Đó cũng là lần đầu tiên tôi biết ra là thiếu niên giỏi piano nhất trong nước, cũng là lần đầu tiên biết ra người xuất sắc như Mặc Triết, có thể dùng đầu ngón tay tao nhã để tạo ra huyền thoại tuyệt đẹp. Tối hôm đó, tôi tới dự buổi họp báo nhạc của , mà ngồi mình nóc nhà, nhìn bầu trời đầy sao, rơi lệ. Lần đầu tiên tôi biết người với người, là thể so sánh. Tôi muốn! Có muốn, cũng thay đổi được! (đoạn là nữ 9 nhớ lại, từ dưới là quay về lúc 2 người ngồi trong phòng) A, lọ ước tặng cho tôi đâu? Hình như tôi để ở phòng ngủ. Bỏ lại Mặc Triết trầm tư nãy giờ, tôi bật dậy, chạy nhanh đến phòng ngủ, rất muốn nhìn cái lọ cát màu vàng kia chút. Chỉ chốc lát sau, tôi cầm cái lọ, kích động chạy ra ngoài. Mặc Triết rồi. Nhìn cốc café nguội ngắt bàn, tôi kìm được cơn giận, “Gì chứ, mà chẳng tiếng nào!”. Trong lòng thoáng đơn. Ngồi ngắm nghía lọ ước, thấy những hạt cát trong đó lóe sáng, như nụ cười rạng rỡ của Mặc Triết làm người ta vui vẻ, tôi bất giác mỉm cười. Ha ha, tiểu tử này, bắt chước người khác tặng lọ ước, chẳng có thành ý gì cả. Cầm cái lọ, lòng tôi chua xót. Cát ước như mang theo hơi thở và nhiệt độ của cơ thể , vẫn còn vấn vương trong tôi. Đây là niềm ngọt ngào tôi cất giấu trong lòng, ai biết. Sinh nhật tôi ước hai điều, điều là hy vọng gia đình, bạn bè tôi luôn khỏe mạnh bình an, điều khác, tôi cho bất kì ai. khoảng thời gian sau, Mặc Triết phải . muốn đến Vienna (thủ đô Áo) để thời gian từ từ khép lại vết thương thất tình của mình, để đau khổ chìm dần trong niềm đam mê nhạc. Lòng tôi trống rỗng , tôi biết có lẽ chính mình làm cho tôi và Mặc Triết trở thành hai đường thẳng song song, mãi mãi bao giờ giao nhau. Mặc Triết tìm được hạnh phúc của , còn hạnh phúc của tôi mãi mãi bao giờ có . Niềm ngọt ngào kia, tôi vẫn giữ ở trong lòng, tôi muốn với . Đó là tình cảm gần như vô vọng, nhưng tôi hối hận. Tôi có cơ hội cho , điều ước còn lại của tôi, là cho dù ở đâu, ở cạnh ai, đều có thể hạnh phúc… Ngày Triết , lòng tôi phủ đầy mây mù. Lấy lọ cát ước từ ngăn kéo ra, tôi bật khóc, khóc thầm, đau đến tan nát cõi lòng. Những nỗi nhớ như thủy triều, những kỉ niệm xưa, ùn ùn kéo đến vùi lấp tôi. Lọ cát ước rơi xuống đất, hạt cát tóe ra khắp mặt đất, mảnh lá phong đỏ rực lộ ra trong đống cát. “Vũ, tiếng lá phong rơi xuống đất, là thanh của hạnh phúc”. muốn chúc tôi hạnh phúc ư? Lau những giọt lệ vương mắt, lật mảnh lá lên, tôi thấy phía viết hàng chữ, “Vũ, thích em…”. Vĩ thanh Nhưng, vậy cũng có ích gì đâu? Mặc Triết, biết ? Mặc dù em rất thích rất thích , chúng ta cũng thể ở bên nhau. Có lẽ sớm biết, cho nên mới quyết định rời , có lẽ vốn biết… Rất lâu rất lâu trước đây, lần đầu tiên mỉm cười với em, ánh mặt trời đọng lại vai , nhìn thấy đôi mắt tựa kim cương của , khoảnh khắc đó, em rồi. Thế nhưng, xuất sắc như vậy, lại đam mê nhạc đến thế, còn em lại có cách nào giúp được . Vì vậy ở bên em, là sai lầm, cũng đáng tiếc. Đúng vậy, ngày ấy tôi đến tham dự buổi họp báo nhạc của , phải bởi vì tự ti, mà vì mẹ tìm đến tôi qua nhật kí của . Mẹ – quý bà thanh lịch, tao nhã – nhưng lại khóc lóc cầu xin tôi rời xa con trai bà… Ở bên cạnh tôi, Triết có tương lai. phải đến Vienna – thủ đô nhạc thế giới, mới có được vương miện mà vốn phải có. Còn tôi chỉ là cây cỏ dại, sao có thể xứng với hoàng tử! Tôi cản trở tiền đồ của ! Tôi im lặng để mặc Triết thông báo thất tình, để mặc thương tâm, còn mình đau đớn thấu xương. Xin lỗi, hoàng tử của em, chắc chắn sống tốt hơn… Khẽ thào, hàng lệ rốt cuộc thể ức chế chảy xuống. *** Rất nhiều năm về sau, khi tôi lấy ra từ hộp thủy tinh tất cả những gì liên quan đến Triết cắt từ tạp chí, thấy bài báo viết 10/06/2001, khúc nhạc mới của được ra mắt lần đầu, nhưng cứ trì hoãn đàn khúc nhạc tuyệt đẹp ấy trong vinh dự, tim tôi vẫn đau nhói thở được. Ngày hôm đó, chờ cả buổi tối, ai biết rốt cuộc đợi ai. Tối ngày 10/06, từ bỏ niềm vinh dự để chờ đợi. Còn tôi, tôi biết , tôi từ bỏ hạnh phúc của mình, từ nay về sau tôi với mãi mãi là hai đường thẳng song song… HẾT