1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiến sĩ thất nghiệp - Hồ Như

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      TIẾN SĨ THẤT NGHIỆP
      [​IMG]

      Tác giả: Hồ Như

      Thể loại: đại, xuyên .

      Tình trạng: sáng tác

      Lịch post: 2 chương/tuần!?!?

      GIỚI THIỆU


      Tiến sĩ Olivia Black, thiên tài của thời đại. chính là người nghiên cứu thành công vắc-xin kháng lại bệnh độc của tang thi, mở ra kỷ nguyên mới cho nhân loại thời mạt thế. Tên được người ta nhắc đến bằng kính ngưỡng cùng tôn sùng.

      Nhưng tiếc thay, tài năng của lại khiến ông trời ganh tị, bị cướp sinh mạng khi chưa đầy ba mươi. Trong quá trình nghiên cứu vắc-xin, tiến sĩ Black vô tình nhiễm phải bệnh độc, cố gắng áp chế các triệu chứng nhiễm độc của mình cho đến ngày thành công nghiên cứu ra vắc-xin. Kể từ đó, trở thành biểu tượng của thời đại, huyền thoại về được người đời truyền miệng nhau đến hàng trăm năm sau.

      Olivia Black tỉnh lại trong căn nhà cũ nát, tại thế giới hòa bình, bệnh độc, tang thi, càng có mạt thế. Như vậy phải làm gì? Tiến sĩ Black vất vả cả đời vì nghiên cứu vắc-xin, cuối cùng bi thảm nhận ra rằng mình thất nghiệp.

      --- ------ ------ ---------

      Đây là dự án mới sau bộ Hành trình giành nữ chính về tay nam phụ, hy vọng cả nhà ủng hộ!

      Miêu tả sơ lược về tác giả: Tác giả là mẹ ruột chính hiệu, tác giả khá bận, siêu lười và siêu lì. Cho nên các bạn tự hiểu.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 1:

      Bầu trời đỏ như máu, mây xám cuồn cuộn che lấp ánh dương, khung cảnh u khó tả, khí nồng nặc mùi máu tươi đến ngạt thở. Giữa bình địa đổ nát, lẽ loi tòa thành to lớn và vững chãi. Bên trong ngôi thành rất nhiều kiến trúc đồ sộ, cơ sở hạ tầng đại đến bất ngờ. Phía bên ngoài, tầng tầng lớp lớp tang thi nheo nhút muốn công phá bức tường thành vững chắc để có thể tiến vào trong hưởng dụng thức ăn thơm ngon mà chúng hằng ao ước – nhân loại.

      ‘Ầm…ầm…!’ thanh vang dội khắp bốn phương, kéo theo đó là những tiếng kêu gào đinh tai nhức óc.

      “Báo cáo chỉ huy, nguy cơ công thành ở phía đông bị phá hủy.”

      “Báo cáo chỉ huy, nguy cơ công thành ở phía tây bị phá hủy.”

      “Báo động khẩn cấp, phía nam xuất làn sóng tang thi mới, đề nghị tập trung hỏa lực!”

      “Nhận dạng mục tiêu, chuẩn bị, ba…hai……bắn.”

      ‘Ầm…’

      ‘Ầm…’

      --- ------ ------ -----

      Đối lập với hỗn loạn bên ngoài, trong phòng thí nghiệm là trạng huống hoàn toàn khác. gian tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ quay, chỉ thỉnh thoảng vọng lại từ xa thanh chấn động của vũ khí nóng. Khung cảnh sáng sủa và sạch đến mức vô trùng, khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng gay mũi, nhưng điều này lại hề ảnh hưởng đến những nhân viên trường kỳ sống trong phòng thí nghiệm, có lẽ vì hương vị này thấm vào máu thịt của họ.

      Ở trung tâm phòng thí nghiệm là lồng thủy tinh lớn, bên trong đặt người đàn ông lõa lồ nằm giường, cả người ta chằng chịt ống dây, tay chân bị trói chặt vào giường, làm da tái nhợt xanh xao, hốc mắt lõm sâu và thâm đen, đầu móng tay và móng chân nhàn nhạt màu xanh tím. Nếu phải khuôn ngực vẫn phập phồng thở người khác nghĩ rằng đây là xác chết.

      Sát bên ngoài lồng kính là hệ thống máy tính tinh vi và đại, từng con số chi chít ra màn hình biểu số liệu thân thể của người đàn ông nằm bên trong.

      Bóng dáng áo trắng thon dài chăm chú quan sát những con số xíu vẫn ngừng thay đổi màn hình. Đó là trẻ, gương mặt tinh xảo tựa như thiên sứ, mái tóc đen dài búi gọn sau đầu có vẻ hơi rối, chiếc mũi nhắn cùng đôi môi đầy gợi cảm, làn da tái nhợt do thiếu tiếp xúc với ánh nắng mặt trời khiến mang vẻ đẹp mong manh và yếu ớt, dấu dưới cặp kính cận là đôi mắt đen linh động và tràn đầy trí tuệ, kết hợp với chiếc áo đồng phục trắng, cả người tản mát hương vị cấm dục nhưng lại hấp dẫn đến mê người. chăm chú nhìn vào màn hình bên cạnh, hai tay vẫn ngừng nghỉ nhập những chuỗi số liệu vào máy tính trước mặt.

      Trong phòng chỉ có tiếng lộc cộc của bàn phím, nhân viên tiến lại gần , tay cầm cốc nước lọc cùng viên nén dinh dưỡng năng lượng tích hợp. Viên nén dinh dưỡng năng lượng tích hợp là sản phẩm công nghệ cao, trong thời mạt thế, đất đai ô nhiễm thể trồng trọt, thực vật biến dị, lương thực để duy trì sống trở thành vấn đề sống còn của nhân loại, trong điều kiện lịch sử này, viên nén dinh dưỡng năng lượng tích hợp ra đời, nó là tích hợp của những chất dinh dưỡng và năng lượng thiết yếu để duy trì sống của con người, có thể dùng để thay thế thực phẩm, đương nhiên thực phẩm thiên nhiên vẫn tồn tại, nhưng so với những viên nén dinh dưỡng này chúng có giá trời.

      “Tiến sĩ, tới giờ dùng bữa rồi.”

      đeo kính được gọi là tiến sĩ quay đầu, chỉ há to miệng chờ người kia đưa viên nén vào miệng, sau đó vươn tay cầm lấy cốc nước và uống, trong suốt quá trình đó, ánh mắt vẫn rời khỏi màn hình.

      Nữ trợ lý đón nhận cốc nước rỗng từ tay tiến sĩ Black, có chút ngập ngừng nhưng vẫn lên tiếng: “Tiến sĩ…chị nên nghỉ ngơi , chị ngồi đây hai ngày liên tiếp rồi.”

      Tiến sĩ Black cau mày muốn đáp lại, vẫn chăm chú quan sát dữ liệu màn hình, tay vươn lên sờ mái tóc có chút hỗn độn.

      Trợ lý lay động được , đành thở dài tiếng: “Tóc chị rối, để em giúp chị búi lại.”

      Tiến sĩ Black trả lời, trợ lý tựa như hiểu ý, nhanh chóng lấy lược ra chải và búi gọn mái tóc dài của phía sau đầu.

      lúc sau, thanh của tiếng sĩ Black vang lên: “Đến lúc rồi, chuẩn bị tiêm 15cc dung dịch 018DVZ vào tĩnh mạch người thực nghiệm.”

      Câu của làm những nhà khoa học uể oải trong phòng thí nghiệm xốc lại tinh thần, tựa như sắp phải đối mặt với cường địch.

      Ngay sau đó, người cầm ống tiêm tiến vào lồng kính, ta ghim mũi kim lên tĩnh mạch người đàn ông nằm, hít sâu hơi rồi mới bơm dung dịch. Những người bên ngoài cũng nín thở theo dõi hành động của , đề cao tinh thần sẵn sàng ứng phó với những diễn biến bất ngờ.

      Mười phút sau, số liệu màn hình theo dõi đột ngột thay đổi với tốc độ chóng mặt, mọi người nắm chặt tay thầm cầu nguyện, tiếp thêm mười phút nữa, biến đổi này chậm lại cho đến vận tốc cố định, lúc này họ mới thở ra.

      “Mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát, mọi người nghỉ ngơi .” Sau nửa giờ nữa, tiến sĩ Black .

      nhà khoa học bên cạnh ngập ngừng hỏi: “Tiến sĩ, lần này chúng ta thành công chứ?”

      Im lặng giây lát, tiến sĩ Black trả lời: “Tôi biết nữa.”

      ngày đêm lại trôi qua, tiến sĩ Black vẫn duy trì tư thế ngồi trước máy tính, màn hình lên thanh hiển thị phần trăm, tại nó dừng ở con số 97%. Trạng thái người thực nghiệm trong lồng kính có vẻ tốt hơn, làn da bớt tái nhợt, quầng thâm đen quanh vùng mắt dần biến mắt, vết xanh tím đầu móng tay cũng nhạt .

      Tiến sĩ Black đột ngột hỏi: “Làn sóng tang thi bị tiêu diệt?”

      Trợ lý bên cạnh lên tiếng: “Đúng ạ, quân đội tại dọn dẹp xác chết tang thi bên ngoài thành.”

      “99% rồi.” Trợ lý nhìn thoáng qua màn hình, sau đó kinh hỉ reo lên. Mọi người trong phòng thí nghiệm nghe vậy, ai nấy đều xốc dậy tinh thần, hồi hộp cùng chờ đợi nhìn chằm chằm vào máy tính vào máy tính.

      Nửa tiếng đồng hồ tiếp tục trôi qua, rốt cuộc số liệu cũng chạm đến đích 100%, tuy vậy mọi người vẫn hề tỏ vẻ quá vui mừng, họ chỉ chăm chú hướng mắt vào người thực nghiệm vẫn còn nhắm nghiền mắt trong lồng kính.
      Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh vô ba của tiến sĩ Black, nhà khoa học nhịn được hỏi: “Tiến sĩ…chúng ta thành công rồi có đúng ?” Ít nhất chị cũng nên biểu lộ chút cảm xúc để bọn tôi còn đoán được kết quả chứ.

      Tiến sĩ Black khóe miệng khẽ nhếch, thấp thoáng nụ cười mà ai có thể nhận ra được: “Gần như là thế.”

      Câu trả lời của khiến mọi người biết phản ứng làm sao, ‘gần như là thế’ có nghĩa thế nào? Thành công hay vẫn tiếp tục thất bại, hẳn là thành công . Họ rất muốn hò hét ăn mừng, nhưng lại sợ bản thân vui vẻ quá sớm.

      Thấy mọi người đưa mắt dồn về phía mình, trợ lý thử dò hỏi: “Tiến sĩ, nếu thành công vậy chúng ta có nên báo cáo tiến độ công tác lên thượng tầng của căn cứ ?”

      “Chờ đến khi thực nghiệm thể tỉnh dậy, kiểm tra tổng quát cho ta rồi hãy báo cáo. tại tôi vào văn phòng chỉnh lý lại số liệu, ta tỉnh phải lập tức thông báo cho tôi.” Tiến sĩ Black xong, xoay người cất bước rời . Những người còn lại nghe theo sắp xếp của , tiếp tục theo dõi tình huống của người đàn ông trong lồng kính.

      Tiến sĩ Black sau khi vào phòng, lập tức ngồi vào máy tính. Hai tay nhanh thoăn thoắt lướt bàn phím, từng tệp, từng tệp tin với dung lượng khổng lồ được truyền . Thao tác hoàn tất, chỉ cần chờ đợi những thông tin khiến nhân loại phải kinh động này thành công truyền lên mạng là xong.

      mở ngăn kéo, lấy cái hộp gỗ đặt lên bản. Mở nắp ra, bên trong có rất nhiều món đồ xinh được chế tác bằng kim loại, trâm cài đầu, gương cầm tay, lược đồng, bật lửa, huy hiệu, hoa cài áo… thể loại vô cùng đa dạng, nhưng bọn chúng có đặc điểm chung, vì đều là những vật kim loại nhắn cỡ bàn tay đổ lại, bên được khắc rất nhiều họa tiết và hoa văn tinh xảo, những hoa văn đó theo phong cách chung nào, nhưng đều rất cầu kỳ và tinh tế. sai, đây chính là kho tàng của tiến sĩ Black, có sở thích sưu tầm những món đồ kim loại được khắc hoa văn tinh xảo. thích được cầm nó trong tay, mân mê những đường nét tinh mỹ thân thể nó, tìm tòi quy luật của những hoa văn và khám phá ra thế giới diệu kỳ đầy trừu tượng của những quy luật đó. thuộc nằm lòng hoa văn của tất cả những món đồ trong hộp, thậm chí có thể đặt bút xuống vẽ lại chính xác, sai từng li .

      Nếu con người phải trung hòa giữa lao động và giải trí, vậy lao động của tiến sĩ Black là nghiên cứu, còn giải trí của là ngồi ngắm nghía mân mê những vật này. Nghe có vẻ rất vô vị, nhưng người trong cuộc lại nghĩ như thế.

      Tiến sĩ Black cầm trong tay chiếc khuy cài áo bằng đồng có phong cách điêu khắc theo lối châu âu thế kỷ thứ XVII, ngón cái lướt qua hoa văn bên , đôi mắt khẽ nhắm lại.

      ra cần kiểm tra lại thực nghiệm thể tiến sĩ Black cũng chắn chắn được thành công của nghiên cứu lần này, chẳng qua chỉ muốn kéo dài thời gian để thực vài chuyện được quang minh mà thôi.

      ‘Giáo sư, con cuối cùng cũng thành công rồi, vắc-xin kháng virus ZB0135 ra đời rồi.’ Khóe miệng khẽ cong lên, gương mặt thường xuyên cười nên nụ cười của có chút cứng nhắc và gượng gạo, tuy vậy vẫn chút nào làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của .

      Tiến sĩ Black năm nay 29 tuổi, trãi qua 25 năm mạt thế. Cha mẹ đều là nhà khoa học dưới dẫn dắt của giáo sư Hall. Năm 4 tuổi, mạt thế ập đến cướp hai người thân duy nhất. mình giáo sư Hall dắt díu mang theo trốn thoát khỏi vòng vây tang thi, đưa về căn cứ những người sống sót. Từ đó, giáo sư Hall trở thành người thầy, người ông của , thương như cháu ruột của mình. Ông qua đời khi tròn 20, tâm nguyện duy nhất của ông chính là nghiên cứu ra vắc-xin kháng virus ZB0130, và tại virus đó tiến hóa thành ZB0135. Ông mong muốn đem lại niềm hy vọng về tương lai cho những người sống sót thế giới này. vẫn còn nhớ như in câu cuối cùng của giáo sư Hall trước khi qua đời: “Tang thi là xác chết, bọn chúng có suy nghĩ gì ngoài ăn thịt và giết chóc. Con người khác, con người có suy nghĩ, có tình cảm, có khả năng sinh sản duy trì nòi giống. Chỉ cần chúng ta sợ nhiễm độc tang thi, ngày thế giới tiêu diệt hết bọn chúng còn xa nữa.”

      Giáo sư ra , tiến sĩ Black tiếp tục kế thừa công trình mà hai người nghiên cứu từ trước đó. Sau chín năm trời ròng rã, dưới phối hợp của đội ngũ khoa học gia tài giỏi, vắc-xin 018DVZ kháng bệnh độc cũng ra đời. Trong tương lai, tên tuổi của tiến sĩ Black mãi mãi được lưu danh, trở thành tổ nghiệp của ngành nghiên cứu hóa sinh, trở thành tấm gương sáng mà nhiều nhà khoa học hướng tới, nhưng thôi nữa, đây cũng là chuyện của hằng trăm năm sau.

      ra mà , tiến sĩ Black cũng hề vĩ đại như mọi người nghĩ. Mục đích nghiên cứu vắc-xin chỉ là vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của giáo sư Hall, chứ chẳng liên quan gì đến chuyện giải cứu thế giới hay tiêu diệt tang thi… Trong thế giới của chỉ có hai loại người, người quan tâm và người quan tâm. Nhóm thứ nhất chỉ có duy nhất giáo sư Hall, nhóm thứ hai là tất cả những người còn lại, kể cả bản thân Olivia Black.

      “Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa phá tan bầu khí tĩnh lặng.

      Tiến sĩ Black ngẩng đầu nhìn máy tính, thấy dữ liệu truyền được 76%, hài lòng ấn nút tắt màn hình, sau đó lên tiếng: “Vào .”

      Trợ lý tiến vào phòng, gương mặt đỏ bừng vì kích động, hai tay vẫn còn run lẩy bẩy: “Tiến sĩ…tiến sĩ, tỉnh rồi…tỉnh rồi!!!” gấp gáp đến mức nên lời.

      Tiến sĩ Black cũng nhiều lời, trực tiếp đứng dậy cùng trợ lý rời khỏi phòng.
      N.M.ThảoPhongVy thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 2:

      Bên trong lồng thủy tinh, thực nghiệm thể tỉnh dậy, ta dùng đôi mắt ngơ ngác nhìn những con người kích động vây quanh mình. vốn là người trong quân đội, do đắc tội với cấp nên bị đưa vào phòng thí nghiệm làm thực nghiệm thể. Từ khi tiến vào đây, chịu ít dày vò và đau đớn, cứ ngỡ là chết trong cảnh giam cầm này, nào ngờ lại được lần nữa tỉnh dậy. hít sâu hơi, cảm nhận cơ thể có chút yếu ớt, nhưng so với tình huống trước đây khá hơn rất nhiều. Rốt cuộc những tên ác quỷ mang danh nhà khoa học này định làm gì đối với nữa đây, khuôn mặt vui sướng tràn đầy hạnh phúc của bọn họ là thế nào?

      xuất của tiến sĩ Black nhanh chóng chiếm được chú ý của thực nghiệm thể. dùng đôi mắt tràn đầy phẫn nộ để nhìn . Chính kẻ khốn nạn này là người tạo nên cuộc sống thống khổ của , là đầu xỏ chỉ huy những người nơi đây hành hạ . Nếu tay chân bị trói chặt, nhất định tiến lên giết chết , xé xác của ra.

      Tiến sĩ Black bước vào lồng kính, tiến đến gần thực nghiệm thể: “Ghi hình lại quá trình tôi kiểm tra.”

      dùng tay vạch mắt kiểm tra đồng tử của , lần lượt thử linh hoạt của các khớp xương. chán ghét muốn tránh khỏi bàn tay của , nhưng thân thể yếu ớt cho phép làm điều đó.

      Kiểm tra tổng quát lượt, tiến sĩ Black lại lên tiếng: “Lấy máu xét nghiệm.”

      Ngay lập tức có người tiến lên rút máu thực nghiệm thể mang .

      Tiến sĩ Black dùng ánh mắt tìm tòi đánh giá người đàn ông trần truồng ngồi trước mặt mình, lúc sau đưa hai ngón tay lên và hỏi: “Mấy ngón?”

      Người đàn ông trả lời, dữ tợn trừng rồi quay mặt .

      hợp tác, chờ đợi là những thứ khủng khiếp hơn.” Tiến sĩ Black chỉ nhàn nhạt thốt ra câu.

      Ánh mắt người đàn ông trở nên phức tạp, tâm lý kịch liệt đấu tranh, đối diện với ánh mắt hờ hững mà trong suốt của , cuối cùng vẫn lựa chọn khuất phục: “H…a…i.” Lâu ngày chuyện, giọng của trở nên khô khốc.

      Tiến sĩ Black xòe cả bàn tay ra: “Mấy ngón?”

      “N…ăm.”

      “4+5 bằng mấy?” tiếp tục kiểm tra.

      “Chín.” Giọng của người đàn ông dần trở nên mạch lạc.

      “12x5 bằng mấy?”

      “60.” tiếp tục trả lời.

      “Căn bậc hai của 3027 chia cho căn bậc ba của 1200 bình phương bằng mấy.”

      “…” Lần này ta triệt để câm lặng.

      Tiến sĩ Black nhún vai, quả nhiên vắc-xin chỉ tạo ra kháng thể với virus,
      thể biến người bình thường thành thiên tài được.

      “Có đói bụng ?” tiếp tục hỏi.

      Đói bụng? Từ khi vào phòng thí nghiệm, quên cảm giác khi ăn là như thế
      nào. Lặng lẽ hồi tưởng lại hương vị của dịch dinh dưỡng tích hợp mà mình vẫn thường hay ăn với đồng đội, bất giác gật đầu.

      “Chuẩn bị thức ăn lỏng, là loại làm từ nguyên liệu thiên nhiên, đừng lấy dinh dưỡng tích hợp, tôi cần kiểm tra hoạt động hệ tiêu hóa của ta.”

      Mười phút sau, trợ lý đem lên bát cháo hương thơm ngào ngạt. Gọi là cháo nhưng nó phải được nấu bằng gạo, mà là từ loại thực vật biến dị, thành phần dinh dưỡng chính là cacbonhidrat, khi nấu lên mùi hương hấp dẫn, vị hơi chát, hơi nhẫn, có hậu ngọt và bùi, nghe có vẻ rất kinh tởm, nhưng đối với những người sống mấy chục năm trong mạt thế, còn khái niệm gì về mỹ thực, đây chính là món ăn khó có được.

      Người đàn ông tham lam hít lấy mùi thơm từ bát cháo. Thứ gọi là thực phẩm thiên nhiên này có giết cả trăm đầu tang thi cũng đủ tiền đổi được.
      Tiến sĩ Black đón nhận bát từ tay trợ lý, khuấy đều nó rồi múc thìa, đưa lên miệng thổi. Mùi thơm động lòng người này khiến nhịn được, nhấp ngụm. Hương vị tuyệt vời a…. mấy tháng trời chỉ biết nhai viên nén dinh dưỡng tích hợp, có trời mới biết chán ghét nó cỡ nào. Tiến sĩ Black rất hình tượng ăn thêm ngụm nữa.

      Những nhân viên phòng thí nghiệm đồng loạt quay đầu , nỡ nhìn thần tượng của mình mất mặt. Tiến sĩ của bọn họ rất tuyệt vời, nhưng chỉ cần thấy thức ăn ngon liền thay đổi thành người hoàn toàn khác.

      Tiến sĩ Black ăn liên tiếp bốn thìa cháo, người đàn ông nhìn thấy mà gấp gáp đến xanh mặt, cái này ràng là dành cho tôi nhà, thể hành động như vậy được.

      Dưới cái nhìn mãnh liệt của người đàn ông, tiến sĩ Black ngẩng đầu lên khỏi bát cháo, rốt cuộc cũng nhớ đến nhiệm vụ của mình. thở dài tiếc nuối, thôi để ăn sau vậy.

      “Há miệng.” ra lệnh, kê thìa vào sát miệng người đàn ông. ta ngoan ngoãn nghe theo, ngụm nuốt trọn thìa cháo.

      Cảm nhận được hương vị thức ăn trong miệng, sung sướng thở dài hơi. Đây chính là thực phẩm thiên nhiên đó, thứ mà trước kia có mơ cũng dám mơ thấy.

      Hai người người đút, người ăn, người đút thỉnh thoảng cũng vụng trộm thưởng cho mình thìa, bát cháo rất nhanh nhìn thấy đáy.

      Người đàn ông thỏa mãn híp mắt lại, nếu hai tay được tự do, nhất định đưa lên xoa xoa bụng. Cái gì nhà khoa học ác quỷ, cái gì thù hận, cứ tạm thời bỏ qua bên, no bụng mới là quan trọng. thể , no bụng trở thành chấp niệm bất diệt của nhân loại trong thời mạt thế.

      Mười lăm phút sau, tiến sĩ Black lần nữa xuất bên cạnh người đàn ông: “Hệ tiêu hóa có ổn ? Có xuất cảm giác đầy bụng hay khó tiêu ?”
      ta lắc đầu thay câu trả lời. Cảm xúc tại của đối với được người khác gọi là tiến sĩ này rất phức tạp. Vốn rất hận , nhưng khi đối diện với đôi mắt lạnh nhạt lại vô cùng trong suốt này, dậy nổi tia phản cảm, nhất là khi đút cháo cho , thậm chí còn ân chút lòng biết ơn. Lúc dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh che dấu chột dạ khi trộm thìa cháo từ bát của , lại cảm thấy đáng , dù cho sắp tới biết mình bị hành hạ như thế nào với những thí nghiệm của , nhưng vẫn cảm thấy khi đó đáng đến cực điểm. Người đàn ông hoảng sợ bởi suy nghĩ của mình. Lẽ nào mắc phải triệu chứng Stockholm?

      Tiến sĩ Black khá hài lòng với câu trả lời của người đàn ông, hệ tiêu hóa của ta vẫn hoạt động khá tốt. Ngay lúc đó, nhà khoa học kích động cầm kết quả xét nghiệm hấp tấp chạy đến: “Tiến sĩ, tiến sĩ, có kháng thể, máu ta thực sinh ra kháng thể.” xong liền bật khóc, bất chấp hình tượng nam nhi.

      Những người còn lại sững sờ, sau đó mừng rỡ ôm chặt lấy nhau, ban đầu là cười to, sau đó là khóc, khóc đến thảm thiết, chỉ có tiến sĩ Black vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh vạn năm bất biến của mình.

      “Thành công rồi, chúng ta thành công rồi!”

      “Nhân loại được cứu rồi! Nhân loại được cứu rồi!”

      Những thanh nghẹn ngào đầy xúc động phút chốc vang dội phòng thí nghiệm.

      Người đàn ông ngơ ngác nhìn những người được xưng là thiên tài hồi khóc, hồi cười, rất giống động kinh. Sau đó theo bản năng nhìn qua người bình thường nhất – tiến sĩ Black.

      Tiến sĩ Black tựa như hiểu được thắc mắc của , thong thả mở miệng: “Chúc mừng , là người đầu tiên thế giới có kháng thể với virus ZB0135.”
      Nghe thấy những lời này, ta kinh ngạc mở to miệng, tự hỏi bản thân có nghe nhầm hay .

      nhà khoa học tiếp lời: “Đúng vậy, có kháng thể, phải lo sợ bị nhiễm độc tang thi nữa. Chúng ta thành công nghiên cứu ra vắc-xin rồi, nhân loại tìm được lối thoát rồi, từ nay về sau chúng ta còn phải trốn chui trốn nhũi nữa, chúng ta rồi giành lại được gia viên của mình.” ta nghẹn ngào trong màn nước mắt.

      Người đàn ông cũng ngây người, đây là sao? Loài người rồi còn sợ tang thi nữa? Hóa ra những đau khổ trãi qua trước kia chính là để đổi lấy tương lai đầy hy vọng cho nhân loại. Đột nhiên cảm thấy những thống khổ ấy đáng giá, chẳng đáng để nhắc tới, dù cho có chết hy sinh của đổi lại cuộc sống mới cho cho con cháu bọn họ sau này. Bây giờ hiểu tại sao những nhà khoa học này lại kích động đến như vậy, ra mà , cũng rất vui mừng khi nghe được đáp án này. (Tiềm chất M chính hiệu)

      “Xúc động xong chưa, bây giờ nhanh chóng thông báo thượng tầng căn cứ, tôi đích thân trình bày báo cáo.” Tiến sĩ Black để mọi người cuồng hoan lúc mới lên tiếng.

      “Đúng, đúng, em ngay, em ngay.” Trợ lý kích động kêu lên, sau đó ù chạy.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Hội trường lớn tề tựu đông đủ các thành viên thượng tầng căn cứ, mọi người đều dõi mắt theo bóng dáng áo trắng mảnh mai bục, đôi tai chăm chú lắng nghe những lời vàng ngọc thốt ra từ miệng . Bọn họ hai bàn tay nắm chặt, che dấu kích động của bản thân.

      “Mời mọi người quan sát đoạn ghi hình này.” Tiến sĩ Black dứt lời, giữa hội trường lên gian lập thể, bên trong tái lại quá trình tiến sĩ Black và nhân viên phòng thí nghiệm kiểm tra cơ thể của người thực nghiệm.

      “Sau chín năm nghiên cứu, nhiều lần thất bại, chúng tôi thành công cho ra đời vắc-xin 018DVZ. Người thực nghiệm này được tiêm vắc-xin 018DVZ ba lần, liều lượng từ thấp đến cao, quá trình kéo dài liên tục trong tháng. 9 giờ sáng hôm nay ta tỉnh dậy, trạng thái cơ thể tuy có chút suy yếu nhưng các chỉ số đều bình thường, hệ thần kinh, hệ tuần hoàn, hệ tiêu hóa…đều bị ảnh hưởng, sau khi xét nghiệm, chúng tôi phát trong máu ta sản sinh ra tế bào kháng lại virus ZB0135.”

      Mọi người đều nín thở lắng nghe tiến sĩ Black báo cáo, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào gian lập thể giữa hội trường. Cho đến khi họ nhìn thấy hình bóng kích động của người xuất trong gian ảo, run rẩy kích động thông báo máu của người thực nghiệm có kháng thể, những nhà khoa học lúc bấy giờ ôm nhau òa khóc trong hạnh phúc.

      Hội trường trận tĩnh lặng dọa người, tiếp đến rãi rác vang lên tiếng sụt sịt, lâu sau, mọi người cũng đều òa khóc, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, chức vụ cao hay thấp, bọn họ đều bị tin tức này khiến cho kinh hỉ.

      “Quá tốt, quá tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng có hy vọng rồi, ha ha ha ha.”
      Tướng quân căn cứ, ngài Gordon cười to, hai tay nắm chặt lên đầy gân xanh có thể thể được tâm trạng kích động của ông ta giờ phút này.

      “Nếu có thể tập trung hết nhân lực, tôi chắc chắn 30 ngày sau, tất cả mọi người trong căn cứ đều có thể tiêm mũi 018DVZ đầu tiên.” Tiến sĩ Black lại tiếp tục dội thêm quả bom nữa.

      Những tiếng khóc dần dừng lại, xen vào đó là thanh hoan hỉ, tràn đầy hy vọng vào tương lai.
      N.M.Thảo thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3:

      Trong căn phòng kín, ngài Gordon cùng vài vị lãnh đạo cao tầng của căn cứ Mighty Land vô cùng khách khí chuyện với đội ngũ nhân viên nghiên cứu, dẫn đầu là tiến sĩ Black.

      “Tiến sị Black mời ngồi, các vị khoa học gia mời ngồi.”

      Tất cả mọi người sau khi an tọa, ngài Gordon mới lên tiếng: “Chúng tôi xin thay mặt những người sống sót trong căn cứ cảm tạ cống hiến của các vị, những đóng góp của các vị, chúng tôi bao giờ quên, nhân loại cũng bao giờ quên.”

      Tiến sĩ Black đối với những buổi tọa đàm như thế này vô cùng thiếu kiên nhẫn, hề phản ứng lại lời của Gordon, chỉ mân mê chiếc bật lửa điêu khắc tinh xảo tay, giờ tiến vào trạng thái giải trí, muốn bị làm phiền bởi bất kỳ điều gì.

      Những lãnh đạo cao tầng căn cứ đối với tính nết này của cũng biết chút ít nên có ý kiến gì, ai bảo người ta là thiên tài, là thiên tài ai mà lập dị.

      Trợ lý ngồi bên cạnh cũng lý giải tính tình này của tiến sĩ Black, cười cười thay lời tiến sĩ : “ có gì, đây chính là việc chúng tôi nên làm, căn cứ tạo điều kiện cho chúng tôi, chúng tôi phải làm ra chút thành quả để báo đáp lại căn cứ chứ.” Như thế nào lại là chút thành quả, phải là thành quả cực kỳ to lớn, trợ lý thầm bỏ thêm câu trong lòng.

      Các vị lãnh đạo đều cười tươi như hoa. Ánh mắt sâu thẳm của ngài Gordon chợt lóe, tựa như rất hài lòng với câu trả lời này: “Cái gì mà báo đáp với báo đáp, khối óc của các vị chính là tương lai của nhân loại, chúng tôi tạo điều kiện tốt nhất cho các vị là chuyện nên làm.”

      “Hôm nay chúng tôi mời các vị đến đây là có việc quan trọng để thảo luận.” Gordon tiếp tục lên tiếng.

      “Các vị có gì giao phó cứ , nếu có thể chúng tôi cố gắng thực .” Trợ lý tiến sĩ đáp lời.

      “Là thế này, chúng tôi có cầu, hy vọng các vị có thể tạm thời giữ bảo mật về vắc-xin 018DVZ. Ý tôi là đừng tiết lộ dù chỉ là chút thông tin về thành quả nghiên cứu với các căn cứ khác. Chúng ta tạm thời giữ độc quyền vắc-xin, dựa vào nó thu gom thêm tài nguyên phong phú để cung cấp phòng thí nghiệm, tạo ra nhiều thành tựu hơn cho nhân loại trong tương lai.”

      “Cái này….” Trợ lý hiểu ý của Gordon, nhưng biết phải trả lời như thế nào.
      Những nhà khoa học như bọn họ ngày đêm miệt mài nghiên cứu, vì điều gì khác, chỉ mong muốn cho nhân loại thoát ly khổ ải. Nhưng căn cứ lại muốn độc chiếm thành quả, dùng đó như loại vũ khí để tranh giành quyền lực. Bọn họ muốn phản đối nhưng chẳng biết phải mở miệng như thế nào. Các khoa học gia đều biết , cái gọi là cầu, chẳng qua là mệnh lệnh mà thôi, những vị lãnh tựu này khách khí với bọn họ là vì muốn cho bọn họ mặt mũi, coi trọng khối óc của bọn họ. Nhưng nếu bọn họ còn giá trị đối với căn cứ bị vứt như chiếc giày rách. Ngoài bộ não này, bọn họ chỉ là những con người tay tấc sắt, trói gà chặt, liệu khi thoát ly che chở của căn cứ, bọn họ còn có thể tồn tại giữa thời mạt thế hay ?

      Những vị khoa học gia lỗi lạc của thời đại rơi vào trầm tư, nội tâm kịch liệt đấu tranh, nhưng cuối cùng cũng đành khuất phục.

      Bọn họ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, sau đó trợ lý tiến sĩ đại diện : “Chúng tôi….”

      “Tôi đồng ý!” Tiến sĩ Black vào cõi mộng, đột nhiên cất tiếng làm mọi người giật mình.

      “Tiến sĩ Black, tôi mong lấy đại cuộc làm trong.” Gordon nhíu mày lên tiếng, giọng cất dấu đe dọa.

      Tiến sĩ Black lạnh nhạt nhìn vào ánh mắt tăm tối của Gordon: “Đại cuộc à, chẳng qua chính là dục vọng đen tối của các người thôi. Đừng dùng thành quả của chúng tôi làm đá kê chân để các người giành lấy quyền lực và địa vị. 018DVZ là cứu tinh của nhân loại, việc làm cấp thiết nhất chính là nhân rộng nó ra, dùng tốc độ nhanh nhất để tất cả người sống sót có được kháng thể, đẩy lùi mạt thế, chứ phải là lợi dụng nó để thống trị thế giới. Dù cho ông có dùng những lời hoa mỹ như thế nào cũng che dấu được nội tâm thối nát của ông đâu. Dưới cặp mắt của tôi, dã tâm của các ông cách nào dấu diếm được.” Kể cả sát khí của ông cũng vậy, tiến sĩ Black thầm bỏ câu cuối cùng.

      Gordon đè nén xuống ý nghĩ giết chết tiến sĩ Black, nghiêm mặt : “Căn cứ luôn tạo điều kiện tốt nhất cho các vị, ăn ở, sinh hoạt, các vị luôn được hưởng chế độ cao cấp nhất căn cứ, hy vọng các vị có thể lấy lợi ích của căn cứ làm đầu.” Đây chính là xích lõa uy hiếp, ta có thể nâng các ngươi lên thiên đường cũng có thể đạp các ngươi xuống địa ngục, các ngươi có lựa chọn nào khác ngoài việc ngoan ngoãn phục tùng.

      Các vị khoa học gia cúi đầu, trong con ngươi đều là nồng đậm khuất nhục. Đúng vậy, bọn họ chẳng có sức mạnh, thể mình sống sót giữa mạt thế, chỉ có thể nương tựa vào che chở của cường giả, biến khối óc của mình trở thành công cụ để đổi lấy mạng sống.

      Chỉ duy nhất tiến sĩ Black hề bị ảnh hưởng đến những lời đe dọa của Gordon, lạnh nhạt của ngấm vào tận xương tủy: “Tôi có ý tưởng về gen phá hủy cấu trúc ZB0135.” nhàn nhạt , câu giành được chú ý của mọi người, các khoa học gia kinh ngạc, những người lãnh đạo căn cứ mờ mịt.

      Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của bọn họ, cười nhạt, sau đó thong thả : “018DVZ là vắc-xin, nó chỉ thành công tạo ra kháng thể cho những người chưa bị virus tấn công. Nếu như bị nhiễm bệnh độc tang thi, dù cho vẫn chưa hoàn toàn bị thi hóa loại vắc-xin này cũng vô dụng đối với họ. Mọi người đừng quên rằng trước khi trở thành quái vật, những tang thi bên ngoài cũng từng là con người như chúng ta, xâm nhập của virus ZB0135 làm biến đổi cơ thể bọn họ, khiến họ trở thành quái vật. Chỉ cần có thể phá hủy cấu trúc gen của ZB0135 tác động của chúng bị vô hiệu hóa. Có nghĩa là những tang thi có thể trở lại thành con người.”

      Câu của vừa chấm dứt, phòng họp lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng. Quả mọi người chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này, bọn họ chỉ nghĩ cách làm như thế nào để giết chết hết tất cả tang thi ngoài kia, hai mươi mấy năm chiến đấu làm họ quên mất những quái vật đó cũng từng là con người, cũng chưa từng nghĩ đến làm cho những quái vật đó trở lại thành con người.

      Gordon đè nén kinh hãi, giọng hỏi: “Tiến sĩ Black, có thể tạo ra loại…thuốc giải đó?” Đúng vậy, gọi thuốc giải là thích hơp nhất.

      , tôi chỉ mới vừa định ra phương hướng nghiên cứu, chưa tiến hành thực nghiệm, nhưng sau thành công của vắc –xin, tôi khá tin tưởng về phương hướng của mình.” Đây chính là hồi trao đổi, nếu các người đồng ý chia sẻ vắc-xin với căn cứ khác, cũng có nghĩa là giữ lại mạng sống của tôi tôi tiếp tục tạo ra những thành tích để làm rạng danh căn cứ của các người.

      Tiến sĩ Black chăm chú quan sát đôi mắt phức tạp của Gordon, từng tia sáng tăm tối chợt lóe rồi chợt tắt.

      hồi sau, Gordon mới lên tiếng: “Thời gian qua các vị vất vả nhiều rồi, tại các vị trở về nghỉ ngơi, chúng tôi suy xét kỹ về việc này.”

      Phái đoàn khoa học gia đứng dậy, lần lượt rời khỏi phòng, tiến sĩ Black đến cửa, quay đầu lại nhìn vào mắt của Gordon lần cuối cùng rồi mới rời .”
      Về tới phòng thí nghiệm, các vị khoa học gia đều mặt mày trầm ủ dột, hoàn toàn còn hưng phấn như lúc trước khi rời .

      Người đàn ông thực nghiệm thể ngồi trong lồng kính, ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ, thắc mắc tại sao bọn họ lại vui, chẳng phải nghiên cứu thành công vắc-xin rồi sao? Đây là chuyện đáng ăn mừng mới đúng chứ. Nhưng ngay lập tức xuất của tiến sĩ Black thu hút được chú ý của . Tiến sĩ Black tiến vào phòng thí nghiệm, trái với vẻ mặt ủ rủ của mọi người, gương mặt vẫn lạnh nhạt biểu cảm.

      “Tiến sĩ, chúng ta … chúng ta rốt cuộc phải làm như thế nào?” nhân viên nam . Trong mắt bọn họ, tiến sĩ Black mới chính là lão đại, tài năng của thu phục được kính trọng của tất cả mọi người, cho nên mọi vấn đề liên quan đến nghiên cứu, bọn họ đều răm rắp nghe theo sắp xếp của .

      Tiến sĩ Black tỏ vẻ để tâm lắm, nhàn nhạt liếc mắt người đàn ông vẫn trần truồng ngồi trong lồng kính, lên tiếng: “Lấy quần áo cho ta thay, kiểm tra tổng quát lại lần nữa.” xong mạch vào phòng riêng.
      Trước khi rời , còn quay đầu dặn dò trợ lý: “Tôi muốn ăn.”

      Trở vào phòng bao lâu, trợ lý liền mang theo khay thức ăn tiến vào.
      ngay ngắn ngồi trước bàn, từng ngụm từng ngụm ăn sạch bát cháo, ăn thêm hai chiếc bánh quy và uống ly tràn đầy nước ép trái cây, tất cả đều là thực phẩm thiên nhiên cao cấp. Hương vị chát chúa cùng chua sót làm mất khẩu vị của tiến sĩ Black, ngược lại còn cảm thấy nó là cực phẩm mỹ vị, tựa lưng vào ghế, xoa bụng thở dài hơi. Rốt cuộc cũng được ăn thức ăn dành cho người. Trong đầu thầm nghĩ biết thịt bò Kobe chín bảy phần mà giáo sư vẫn hay hoài niệm với vẻ mặt thèm thuồng có vị như thế nào, có ngon như những thứ vừa ăn ?

      Thực ra cùng những nhân viên trong phòng thí nghiệm này đều là tinh của thời đại, luôn được hưởng chế độ ăn uống, sinh hoạt cao cấp nhất, tiến sĩ Black từ theo giáo sư Hall nên càng được coi trọng, nếu có thể bao giờ để bản thân mình chịu khổ. Trong quá trình nghiên cứu, vì tiết kiệm thời gian nên mới bất đắc dĩ phục dụng viên nén dinh dưỡng tích hợp, bằng bao giờ liếc mắt tới nó.

      ra căn cứ dành rất nhiều ưu ái cho , từ khi gia nhập, chưa từng phải chịu qua khổ, cho nên hành vi trong buổi họp vừa rồi của quả là ngông cuồng. Ăn của người ta, mặc của người ta, nhưng lại chịu phục tùng người ta, đây đích thực là vong ân phụ nghĩ, ngông cuồng đến cực điểm.

      Nhưng biết làm sao được, đẩy lùi mạt thế là tâm nguyện của giáo sư Hall, nhất định giúp ông thực việc này, dù cho có phản bội căn cứ, phản bội cả thế giới. Từ tới lớn, tiến sĩ Black miệt mài nghiên cứu vắc-xin, chín năm gần đây càng dốc sức quên ăn quên ngủ, tất cả mọi người đều xúc động vì hy sinh cao cả của , nhưng họ nào biết được tương lai của nhân loại trong mắt chả là cái gì cả, tất cả những gì làm chỉ là vì tâm nguyện của giáo sư, ông chính là địa phương mềm mại nhất trong tâm hồn tiến sĩ.

      Bật màn hình lên, nhìn thấy cột số liệu chạy được 100%, tiến sĩ Black hài lòng nhếch miệng, nhấn nút gửi. Chỉ trong vài giây tới, tất cả những căn cứ người sống sót thế giới nhận được thành quả nghiên cứu vắc-xin 018DVZ, biết khi đó thái độ của họ như thế nào nhỉ. mở hộc tủ bàn, cầm lấy chiếc hộp gọn trong lòng bàn tay rồi bước ra ngoài.

      Trung tâm phòng thí nghiệm, những nhân viên nòng cốt xúm xít quanh thực nghiệm thể làm kiểm tra cho ta lần nữa, thấy tiến sĩ tới, liền rẽ ra hai bên chào đón.

      “Tiến sĩ….” Bọn họ vẫn còn rất hoang mang, biết phải làm như thế nào. Thực ra họ cũng rất muốn nhanh chóng khiến thành quả nghiên cứu của mình được công bố ra ngoài, cứu vớt toàn nhân loại, nhưng họ càng muốn giữ lại mệnh của mình hơn. Sống giữa mạt thế, hàng ngày hàng giờ đều phải giành lấy sống từ tay tử thần, hơn ai hết họ cảm nhận được sợ hãi khi đối mặt với cái chết.

      Tiến sĩ Black thu hết giãy giụa của bọn họ vào trong đáy mắt, mỉa mai hay trách móc gì, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “An tâm , khát vọng của mọi người, lý tưởng của mọi người, cứ để tôi thực .”

      “Tiến sĩ…hay là buông tha , chúng tôi thể mất chị, chị chính là niềm hy vọng của nhân loại, có chị, là mất mát rất lớn của loài người.” khoa học gia giọng hàm chứa giãy giụa cất tiếng.

      Tiến sĩ Black cười nhạt: “Tôi vĩ đại như mọi người nghĩ đâu.” xong đưa chiếc hộp đưa cho trợ lý: “Cầm lấy.”

      “Tiến sĩ, cái này là….” Trợ lý ngắm nghía vật trong tay

      “Là ý tưởng của tôi về chuỗi gen vô hiệu hóa ZB0135, mọi người cứ theo phương hướng này mà nghiên cứu.” dùng vẻ lạnh nhạt để ra những lời khiến người khác phải hãi hùng.

      “Tiến sĩ, chị sao, chị…..” kinh ngạc quá đổi lớn lao khiến mọi người mất khả năng ngôn ngữ. Lúc họp bọn họ còn tưởng tiến sĩ lấy chuyện này ra chỉ để làm cái cớ, nào ngờ…..

      “Làm gì kinh ngạc vậy, cái này tôi nhắc đến rồi mà. Tôi thay mọi người thực lý tưởng, giữ con chip này lại làm vật bảo mệnh, nhớ sống tốt, giúp tôi nghiên cứu chuỗi gen này.”

      Đối với những lời dặn dò của tiến sĩ Black, những khoa học gia chỉ biết gật đầu trong màn nước mắt.

      Người đàn ông ngồi giường ánh mắt mờ mịt theo dõi câu chuyện, hiểu lắm, tại sao những lời của tiến sĩ lại giống như trăn trối trước khi chết vậy, nghiên cứu thành công vắc-xin, đáng lẽ phải nhận được vô hạn vinh quang mới đúng chứ, vẻ mặt đưa tang của đám người này là thế nào. biết tại sao trong lòng lại ân bất an.

      Ánh mắt của ta quá cường liệt, khiến tiến sĩ Black phải ngẩng đầu nhìn sang. Trông thấy trạng thái của rất tốt, hài lòng gật đầu rồi : “Theo dõi ta thêm tuần, nếu cơ thể hoàn toàn khôi phục thả ra , ta cống hiến đủ rồi, bắt người khác thay vào.”

      Thông qua những lời này, khó để nhận ra trong mắt tiến sĩ Black mạng người rẻ mạt đến nhường nào, đối với , những kẻ bị bắt vào phòng thí nghiệm phải là con người mà chỉ là thực nghiệm thể. Tuy là thế, người đàn ông vẫn dậy nổi chút phản cảm nào với , ngược lại còn bị cường liệt bất an thay thế.

      khoa học gia lên tiếng: “Tiến sĩ…chị có ý tưởng về chuỗi gen vô hiệu hóa ZB0135, biết đâu căn cứ chấp nhận lời đề nghị của chúng ta.” ngập ngừng , trong lòng thấp thoáng hy vọng.

      Tiến sĩ Black khẽ nhếch miệng, nhợt nhạt : “Các người còn hiểu sao, bọn họ rất mạt thế, mạt thế giúp bọn họ giành được địa vị tối cao, quyền lực tuyệt đối, cái họ muốn làm nhất chính là lợi dụng mạt thế để đào được quyền lợi to lớn nhất, chứ phải là đẩy lùi mạt thế, giành lại gia viên cho loài người. Bất kỳ ai ngăn cản tham vọng của bọn họ đều có kết cục tốt.”

      Mọi người đều sững sờ trước câu của tiến sĩ Black, luôn dùng ánh mắt đạm mạt để nhìn thế giới này, hờ hững như kẻ qua đường, nhưng bàng quang nhất cũng là thấu triệt nhất.

      lâu sau, hai người mặc quân phục xuất tại phòng thí nghiệm, hướng về tiến sĩ Black mà mới: “Tiến sĩ, mời theo chúng tôi, Tướng quân muốn trao đổi với chị về nghiên cứu mới.”

      Tiến sĩ Black khẽ gật đầu rồi cất bước theo bọn họ, trước khi rời , ánh mắt khẽ lướt qua người đàn ông thực nghiệm.

      Nhìn theo bóng lưng tiến sĩ Black, mọi người trận thấp thỏm bất an: “Tiến sĩ…chị ấy trở về sao?”
      Đáp lại là trầm mặc đến vô tận.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Tại căn phòng khác, hai người đàn ông vẻ mặt căng thẳng vẫn tiếp tục thảo luận.

      “Tướng quân, chúng ta nhất định phải làm như thế sao?”

      Gordon trầm trả lời: “Đợi xem thái độ của tiến sĩ Black như thế nào, nếu ta thỏa hiệp, chúng ta tiếp tục cung phụng ta như thần phật, bằng ….” Gordon đến đây, bàn tay nắm chặt lại, các khớp xương cọ vào nhau ‘răng rắc’ kêu lên.

      “Nhưng mà tiến sĩ Black ta có thể nghiên cứu ra thuốc giải độc tang thi, nếu giết chết ta, mất mát của chúng ta vô cùng to lớn.”

      Gordon hừ lạnh tiếng, ánh mắt lóe lên khinh thường: “Thuốc giải sao, thứ đó có cũng được, có cũng chẳng sao. Các người đừng quên rằng tang thi là quái vật, có trở lại thành con người vẫn che dấu được quá khứ là quái vật của bọn chúng. Tôi cần quân đoàn quái vật, tôi chỉ cần quân đoàn sợ quái vật.”

      Người đàn ông còn lại mấp máy môi, muốn gì đó rồi lại thôi. Ngay sau đấy, cửa phòng mở ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Tiến sĩ Black được hai người mặc quân phục đưa vào. chào hỏi những người ở trong phòng, vô cùng tự nhiên chọn chiếc ghế mềm mại nhất ngồi xuống, móc trong túi áo ra chiếc bật lửa tinh xảo bắt đầu ngắm nghía mân mê.

      Tướng quân Gordon bị thái độ của chọc tức đến nổ phổi, đường đường là thủ lĩnh của căn cứ, thế mà ta hề cho ông chút mặt mũi nào. Ông nuốt giận, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tiến sĩ, hẳn là cũng biết nguyên nhân được mời đến đây, cho nên tôi cũng dài dòng. Mục đích của tôi là muốn thuyết phục thay đổi ý định của mình.” đến đây, Gordon liền phân tích loạt về lợi hại của vấn đề. Nhưng xui xẻo thay cho ông ta, tiến sĩ Black thèm để chữ vào tai, chỉ thầm trách người này ồn ào, phá hỏng thời gian giải trí của .

      Tiến sĩ kiên nhẫn trước dông dài của Gordon, cuối cùng cũng lên tiếng: “Quyết định của tôi thay đổi.” Ông ta nhiều như vậy, nếu biết gửi tất cả dữ liệu nghiên cứu cho các căn cứ khác thái độ thế nào nhỉ? Tiến sĩ thầm nghĩ. Nhưng chắc mọi chuyện bại lộ nhanh như vậy đâu, các căn cứ còn phải mất thời gian tiến hành thực nghiệm lại kết quả nghiên cứu của nữa chứ.

      Gordon sầm mặt, cuối cùng lạnh lùng : “Tiến sĩ, nếu quyết tâm như thế, hẳn là đoán được kết cục của mình nếu thuận theo chúng tôi?”

      Tiến sĩ Black vươn tay day mi tâm đau nhức, quyết định làm ngơ trước kẻ nhiều lời này. Năm ngày rồi chưa được ngủ, phớt lờ họng súng lạnh băng áp sát thái dương, tiến sĩ Black thầm nghĩ mình nên chợp mắt lát, nhưng có lẽ… lần này chợp mắt vĩnh viễn. Thôi kệ, chuyện đó cũng chẳng làm ảnh hưởng đến tâm trạng muốn nghỉ ngơi của .

      Mấy ai biết được, cất giấu bên trong con người tiến sĩ Black, ngoài khối óc thiên tài còn có trái tim lương bạc. sống mục tiêu, lý tưởng, nhạt nhẽo đến mức chẳng có thứ gì có thể đánh thức niềm lạc thú trong . coi trọng cuộc sống nên cũng xem thường sinh mệng, ngoại trừ giáo sư Hall, đối với những thứ còn lại thế giới này đều đối xử với nó bằng trái tim lương bạc, kể cả mạng sống của mình.

      Bảy ngày sau, căn cứ Mighty Land, trong những căn cứ hùng mạnh thế giới chính thức tuyên bố ra đời của vắc-xin 018DVZ, tiến sĩ Olivia Black, người cầm trịch trong nghiên cứu này bất hạnh qua đời do nhiễm phải bệnh độc trong quá trình nghiên cứu. Tin tức này đem đến cho những người sống sót hồi mừng rỡ, lại hồi bi thương.

      Những nhân viên phòng thí nghiệm căn cứ Mighty Land khi nhận được tin tức này cũng dám làm ra hành động quá khích, họ thống hận căn cứ tàn nhẫn vô tình, họ căm ghét đám người lòng tham vô đáy, nhưng họ chẳng thể làm gì khác ngoài việc thầm khóc, truy điệu cho linh hồn hy sinh vì thời đại.
      N.M.Thảo thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4:

      Tiến sĩ Black chăm chú nhìn người ở trong gương, gương mặt gầy gò tái nhợt dấu dưới cặp kính cận dầy cộm, tóc tai rối bù, mái trước dài lòa xòa che khuất tầm nhìn, quần áo lượm thượm, cả người bị bao phủ bởi trầm và tối tăm, lọt ra chút khe sáng nào.

      Đúng vậy, đứng trước gương 3 giờ đồng hồ rồi, chỉ để xác nhận lại thực tế, rằng mình còn là Olivia Black. Lặng lẽ tiêu hóa dòng ký ức mơ hồ, tiến sĩ Black thầm rít qua kẽ răng: “Địa cầu là cái quái gì?”

      Hơn hai mươi năm nghiên cứu khoa học, tiến sĩ Black là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng hôm nay, thế giới quan của lại bị điên đảo bởi việc này. biết mình chết, viên đạn xoáy vào thái dương, sinh mạng lập tức tiêu thất, thậm chí còn kịp cảm thấy đau đớn, nhưng tại vẫn còn sống, sống trong thân thể hoàn toàn xa lạ. Điều tiến sĩ Black muốn làm nhất bây giờ chính là bổ não người trong gương ra, sau đó tiến hành nghiên cứu.

      Tại sao lại đến nơi này? Chẳng lẽ còn có sứ mệnh cần phải hoàn thành? Nhưng chẳng biết làm gì ngoài nghiên cứu chế tạo vắc-xin? có ZB0135, có tang thi, có mạt thế, còn nghiên cứu cái quái gì! Mục tiêu sống hơn hai mươi năm bỗng chốc biến mất, tiến sĩ Black đột nhiên cảm thấy vô cùng mờ mịt. Cho nên…tiến sĩ bây giờ thất nghiệp rồi đúng ?

      “Phan Bình An.” Nghiền ngẫm cái tên này, tiến sĩ Black xoa thái dương đau nhức. tại còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng chấp nhận thực tế. thể công nhận điều, năng lực thích ứng của tiến sĩ Black vô cùng cường đại. Tâm thái lạnh nhạt lại được mài dũa của mạt thế, cho dù có bị đẩy đến sao hỏa người cũng có thể sống tốt.

      Năm 2016 sau công nguyên, địa cầu, thái dương hệ, thiên hà Milky Way, thế giới hoàn toàn có trong tiềm thức của , nhưng lại trùng hợp đến ngạc nhiên, thực vật, động vật, nhân loại, khoa học kỹ thuật ở nơi này chính là hình thái nguyên bản nơi sống trước khi xảy ra mạt thế. cách chính xác, nếu có mạt thế, thế giới của cũng như thế này, chỉ là khoa học kỹ thuật của nó vượt xa nơi này khoảng 100 năm.

      lý giải được tại sao mình lại xuất ở đây, tiến sĩ Black thở dài hơi, quy luật tự nhiên muôn hình vạn trạng, có dùng cả đời nghiên cứu cũng thể nào thấu triệt.

      Thân thể này tên là Phan Bình An, 17 tuổi. Mồ côi cha mẹ khi mới 10 tuổi, ở cùng bà ngoại ba năm bà cũng qua đời, mình sống nhờ vào số tiền trợ cấp ít ỏi của nhà nước cùng bảo hiểm. Nhưng chỉ còn hai tháng nữa thôi, khi Bình An đủ 18 tuổi, nguồn trợ cấp này cũng bị cắt đứt. Từ phải trãi qua nhiều cú sốc, Bình An gần như tự bế, thích kết giao bạn bè, lúc nào cũng trầm mặc, trong mắt người khác, kẻ lạc loài, quái gỡ. Bình An thầm mến lớp trưởng của mình, chàng giàu có và đẹp trai, được mệnh danh là hot boy của trường. Hai ngày trước, bạn ngồi cùng bàn đọc trộm nhật ký của Bình An, sau cùng khiến cho cả lớp biết được bí mật này. Trước cười nhạo và mỉa mai của bạn bè, dám đến lớp nữa.

      Duyệt lại thân thế bi thảm của Phan Bình An, bi thương, cũng tội nghiệp, tiến sĩ Black chỉ cảm thán điều duy nhất: chế độ an sinh xã hội ở nơi này tốt, trẻ mồ côi hằng tháng đều được chu cấp tiền ăn uống đầy đủ, còn được ăn thực phẩm thiên nhiên nữa cơ. Trong tiềm thức của tiến sĩ Black, thực phẩm thiên nhiên là thứ vô cùng đắt đỏ, ở thế giới của chỉ có cường giả mới có tư cách dùng, đương nhiên thiên tài như cũng có tư cách đó. Còn đối với thân thế của Bình An, cũng chẳng có cảm tưởng gì nhiều, trẻ mồ côi sao? Ở mạt thế, nơi nào mà chẳng có.

      Đứng trước gương hồi lâu, tiến sĩ Black rốt cuộc cũng tiếp nhận được thực tế, thậm chí trong lòng còn chút chờ mong, theo được biết, nơi này thực phẩm thiên nhiên đầy rẫy, sợ phải đầu lưỡi bị hành xác bởi dịch dinh dưỡng tích hợp.

      Ngắm nhìn mái tóc lòa xòa của mình, tiến sĩ Black khẽ cau mày. Nhiều năm làm việc trong phòng thí nghiệm, tóc tai gọn gàng luôn là cầu thiết yếu, vì giữ vệ sinh, cũng vì đảm bảo tầm nhìn luôn được ràng.

      “Joanie.” Tiến sĩ Black theo thói quen gọi tên trợ lý, sau đó mới giật mình nhớ ra mình tại là Phan Bình An.

      Thở dài hơi, Bình An ( tại đổi cách gọi sang Bình An) tìm cây kéo, nhắm ngay phần tóc mái của mình mà cắt. Chưa đến 60 giây, mái tóc lòa xòa hoàn toàn biến mất, để lại phần mái lởm chởm xơ xác như bị chó gặm, nét bút hỏng, càng khiến gương mặt thêm hỏng.

      Tầm nhìn còn bị cản trở, Bình An hài lòng gật đầu. túm gọn đuôi tóc phía sau, bắt chước lại động tác của Joanie búi lên, xoắn vòng, hai vòng, ba vòng, buông ra, mái tóc rối lại xòa xuống, Bình An làm lại lần nữa, xoắn vòng, hai vòng, ba vòng, bốn vòng, buông ra, đâu lại vào đấy. Bình An đau khổ nhận ra rằng rất cần trợ lý.

      Bình An rời khỏi phòng tắm, bắt đầu tuần tra lãnh địa mới của mình. Đây là căn hộ và cũ kĩ, khoảng ba mươi mét vuông. Chỉ có phòng khách, phòng tắm cùng gian bếp chật hẹp, giường ngủ cùng bàn học cũng đặt tại phòng khách, vách ngăn lại, tiết kiệm gian cách tối đa. Khẽ liếc đống nhật ký rách vụn dưới sàn nhà, Bình An phớt lờ nó thèm dọn dẹp. rất cần trợ lý.

      Dường như chợt nhớ ra điều gì, Bình An xoay người tiến nhanh vào gian bếp. Trong đầu lúc này tái câu : Hạt cơm có màu trắng nõn, thơm ngát và mềm mại, vị nhạt nhưng hậu rất bùi và ngọt thanh, là món ăn chính của đa số các quốc gia châu Á. Đây là câu trích lục trong quyển sách mà Bình An từng đọc trước khi đến thế giới này, chỉ nghe diễn tả thôi cảm thấy được thứ gọi là cơm mỹ vị đến nhường nào, thậm chí đêm đó còn nằm mơ thấy mình được ăn cơm nữa. Nếu nhớ lầm, thứ này nhà Bình An cũng có. Nhìn thấy cái thùng dưới kệ bếp, Bình An nôn nóng tiến đến mở ra, kinh ngạc há to miệng khi nhìn thấy thùng tràn đầy gạo. Cái này…lời to rồi!
      Cầm nắm gạo đưa lên mũi ngửi, Bình An khẽ cau mày, sao cảm thấy nó giống với những gì trong sách miêu tả. kiềm được tò mò, cho vài hạt gạo vào miệng nhai, sau đó gương mặt nhăn lại thành đoàn. Hoàn toàn giống với những gì đọc, thơm, mềm, chỉ cứng và sáp. Bình An rất muốn phun đống hỗn độn trong miệng ra, nhưng từng sống trong thời mạt thế, hiểu rất quý trọng của lương thực nên cố gắng nhíu mày mà nuốt xuống. Rốt cuộc là nhầm lẫn chỗ nào, thực vật ở nơi này cùng thực vật ở thế giới của trước khi bị biến dị chỉ giống nhau về tên gọi, ngoài ra còn điểm tương đồng nào khác?

      Bình An rầu rĩ đậy thùng gạo lại, muốn nếm thứ này thêm lần nào nữa, cứ tưởng là đầu lưỡi được khao trận ra ra trò, nào ngờ…

      Ngồi thẩn thờ bao lâu, cái bụng của Bình An lần nữa lên tiếng phản đối, lại phải vào bếp lục lọi đồ ăn. Mở tủ bếp, cầm ra hai gói mì ăn liền, loay hoay biết phải làm như thế nào. Mò mẫm hồi, mở bao ra, nhìn thấy những sợi mì cứng nhắc, trong lòng Bình An có chút nghi hoặc. Thứ này ăn được sao? bẻ miếng, bỏ vào miệng nhai, sợi mì giòn tan, vị mằn mặn béo ngậy, kích thích đầu lưỡi đến cực hạn. Bình An vô cùng kinh ngạc, chưa bao giờ được ăn thứ ngon như thế này, thực rất ngon. Vẻ mặt bình tĩnh che dấu nội tâm phong ba dậy sóng, Bình An chậm rãi thưởng thức bữa tiệc mĩ vị của mình. Chẳng mấy chốc, hai gói mì bị ăn sạch, Bình An ngồi sô pha thỏa mãn xoa bụng.

      Bình An ngờ khi đến thế giới này mình lại có được phúc lợi to lớn như thế. Nếu biết trước thức ăn nơi đây ngon đến thế, sớm tìm chết, còn dày vò bản thân mấy chục năm trời ở mạt thế để làm gì. Nhưng cũng đúng, nếu chết , ai thay giáo sư nghiên cứu vắc-xin bây giờ. Ra vào lúc này mới là thích hợp nhất.

      bảy giờ tối, Bình An ngẫn người lúc lâu, cảm thấy vô cùng nhàm chán. Đến thế giới này, Bình An vẫn có tiếc nuối, đó là thể đem tiểu kho báu của mình theo. đến vị trí bàn học, ngay lập tức bị vật thu hút tầm mắt. Đó là chiếc lược bằng kim loại có vẻ cổ xưa, cán lược được điêu khắc những hoa văn vô cùng tinh xảo. Đây chính là kỷ vật mà bà ngoại Bình An để lại.
      Bình An cầm nó lên, mân mê cán lược, thích buông tay. Thôi được rồi, nếu tiểu kho báu thể mang theo, tìm cho mình kho báu mới.

      Bình An chơi đùa với món đồ chơi mới đến 9 giờ, làm vệ sinh cá nhân xong rồi ngủ. Trước khi ngủ, trong đầu còn quanh quẫn suy nghĩ: ngày mai thức dậy mình làm gì? có mạt thế, có tang thi, ai còn cần vắc-xin của nữa. Cuộc sống bận rộn bỗng chốc trở nên trống trãi, vẫn còn chưa hoàn toàn thích ứng được.

      6 giờ sáng hôm sau, Bình An thức dậy, ngơ ngác nhìn trần nhà hồi lâu mới xác nhận được mình vẫn còn sống. vào toilet làm vệ sinh cá nhân rồi mở tủ bếp ăn gói mì ăn liền cuối cùng trong nhà, sau đó Bình An bắt đầu lo lắng điều mà khi còn là tiến sĩ Black chưa từng phải nghĩ đến: trưa nay mình ăn cái gì đây?

      Thôi, cứ để đến trưa rồi tính, tại có gì để làm, chi bằng tiếp tục cuộc sống của Bình An. Nghĩ như thế, mở tủ lấy đồng phục ra thay.

      Trước khi ra khỏi nhà, Bình An kéo hộc bàn cầm lấy bóp tiền . Mở ra xem, bên trong còn xấp tiền giấy và phiếu ăn. Bình An biết mệnh giá đồng tiền ở nơi đây, cũng biết số tiền này có đủ cho ăn đến cuối tháng hay .

      Theo trí nhớ, Bình An rời khỏi tòa chung cư cũ kĩ, bộ thêm mười phút đến trạm xe buýt gần nhất.

      Khi ngang công viên, chú ý của bị chiếc xe sang trọng đậu bên lề thu hút. Ngồi trong xe là người đàn ông vận tây trang vô cùng lịch lãm, mái tóc vuốt ra sau đầu, để lộ ngũ quan tuấn tú như điêu khắc, hai mắt sâu thâm thúy, sáng quắc như con chim ưng, sóng mũi cao thẳng đầy cương trực, đôi môi mỏng khẽ nhếch, ngậm lấy điếu thuốc lá, cả người ta toát ra vẻ biếng nhác mà vô cùng tà mị , hoàn mỹ như bức tượng thần Hy Lạp, chỉ cần là phụ nữ, ai có thể rời mắt khi nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật này. Bình An cũng ngoại lệ, nhưng chú ý của lại là thứ được ta cầm trong tay, chiếc bật lửa vô cùng tinh xảo. Người đàn ông hạ kính cửa sổ gạt tàn thuốc lá, có vẻ cực kỳ hưởng thụ ánh mắt say đắm của những thiếu nữ bên đường. Bất chợt cánh tay khẽ va vào thành xe, chiếc bật lửa rơi xuống đường. Người đàn ông khẽ mắng tiếng, định mở cửa xe nhặt thấy bé nữ sinh dùng ánh mắt ‘si mê’ nhìn mình. Mặc dù bé này bề ngoài xấu xí, tóc tai lượm thượm quái dị, khiến người ta nhìn vào có cảm giác khó chịu, nhưng vẫn làm ta mất hứng. Người đàn ông nháy mắt nhìn , sau đó lên tiếng: “Bé ơi, nhặt giúp cái bật lửa nhé.”

      Bình An hề nhận ra ánh mắt phóng điện của ta, vẫn chăm chú quan sát chiếc bật lửa rơi đất, nó rất xinh đẹp, rất tinh xảo, ngay cả cái bật lửa mà trước kia thích nhất cũng sánh bằng cái này. Bình An nhìn lại người đàn ông, tròng mắt khẽ đảo tựa như suy nghĩ. tại rất muốn giết chết ta để chiếm lấy chiếc bật lửa này, ở mạt thế, giết người cướp của là chuyện rất đổi bình thường, nhưng thế giới này lại giống. Suy tính lại, Bình An vẫn là nén đau từ bỏ vật thích. chỉ vừa mới đến thế giới này, nếu có thể tránh được phiền phức nên tận lực tránh. Nghĩ như thế, đau lòng xoay người bước , dám nhìn chiếc bật lửa thêm lần nào nữa, nếu sợ mình kiềm lòng được chiếm lấy nó.

      Nhìn Bình An rời , người đàn ông xe chưng hững. Sau đó cố che dấu xấu hổ, mở cửa xe cúi xuống nhặt chiếc bật lửa, đổi lại tràng cười khoái trá của người bạn ngồi ghế lái bên cạnh.

      “Ha ha ha, hóa ra vẫn còn có người bị mê hoặc bởi gương mặt dâm đãng này của cậu.”

      Người bị trêu chọc lập tức đen mặt, khịt mũi : “Dâm đãng mụ nội cậu, thấy nhóc đó đeo kính à, cận nặng như thế, làm sao có thể thấy mặt tôi.”
      “Phải ?” Người ngồi ghế lái mỉa mai tiếng, sau đó lái xe rời .
      N.M.Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :