Tên đầy đủ: Tiêu thanh dưới tán sở
Tác giả: Megumi
Độ dài: 5 chương hoàn (đã viết xong)
Thể loại: ngôn tình, ̉ đại, thanh thủy văn
Hắn rất muốn say, rất rất muốn, muốn được chìm vào hương rượu túy lúy, nhưng hắn thể, một kẻ từ năm năm tuổi đã biết bản thân thể sống quá hai mươi lăm tuổi, có sống cũng bệnh tật đeo đuổi, có khác chi phế nhân.
Từng ngày qua lặng lẽ, khắc nào cũng triền miên, ngày nào cũng đằng đẵng, tháng nào cũng là vô vị. Nhàn nhạt bắt đầu, rồi lại nhàn nhạt trôi .
<img src="http://hosting03.imagecross.com/image-hosting-08/7386haiku-7.jpg" alt="" width="450" height="342" />
CHƯƠNG 3; MÙA THU:KHÚC ĐỒNG DAO CỦA GIÓ…
Mùa thu năm đó, cúc hoa vàng ươm bung cánh nở, đọng đầy sương mai thanh khiết, từng cánh vàng ươm như cánh tay uyển chuyển sã xuống. Sắc vàng đọng trong bồn hoa bằng gạch đỏ nung chạm hình hồng tước ở Tú Minh viên. Chung quanh cây ́i đều im ắng, phảng phất chút buồn bã. Lá cây mai già mấy năm nở hoa vừa xanh, nay đã héo úa, rơi rụng lả tả đầy mặt sân, hòa cùng cơn gió tạo thành hòa lạo xạo vui tai. Tất cả tán ô vốn trước giờ đều xòe tung, nay đều cụp lại, sầu ưu đượm lên cảnh vật.
Từ nay, còn đâu tiểu thư nhỏ ngày ngày tới chăm sóc chúng nữa, Lâm gia tiểu thư đã mặc gả y mới, đội hồng sa, lên kiệu gả tới một nơi khác.
Khắp viên một bóng người, nhưng bàn đá giữa sân lại xuất hiện một thứ. Thứ ấy mới, đã phủ màu cũ kĩ theo thời gian, nó vốn được tiểu thư cẩn thận để trong ngăn tủ và chưa từng được bày ở trong vườn. Chiếc ô màu xanh nhạt đầu tiên nàng nhận được, chiếc duy nhất được xòe tung…
…
Từ đầu tới cuối, Lăng Khả Phong một lời thắc mắc, tỏ thái đỏ, biểu tình luôn nhã nhặn, lãnh đạm.
Hôn lễ được tổ chức vào mùa thu, rộn ràng tưng bừng khắp một vùng.
Ánh mắt sau lớp hỉ khăn đỏ rực của tân nương tử, lại vương một niềm suy tư lak.
Lăng Khả Phong cứ đơn giản là tiếp nhận mọi việc, nhưng thông qua tầng u buồn hắn nhìn nàng, Tú Mai biết hắn hề đồng tình với lựa chọn của nàng. Ngoài điều đó ra, nàng chẳng còn bận tâm nào khác.
Lâm Tú Mai hề hối hận, cho dù hắn đã nói hết tất cả, cho dù một sự thật vẫn hiên ngang trước mặt, là chẳng biết nàng sẽ thành quả phụ khi nào.
Lâm Tú Mai bật cười khi nghĩ tới điều đó, thực sự cuộc sống cực kì tẻ nhạt, nếu thiếu mất nam nhân gàn dở ấy. Nàng mặc kệ, chẳng cần bận tâm đến loại tình cảm hỗn mang trong lòng, biết gọi tên là gì. Vượt quá tình bằng hữu, chưa hẳn là tình , cũng phải thương hại..nhưng Lâm Tú Mai tin mình đã lựa chọn đúng.
Nếu thực sự có ngày Diêm vương mang hắn , nàng sẽ trân trọng hơn những thờ khắc này. Ai nha, chừng lúc đó, phải nhanh chóng xin Diêm vương thêm một chỗ mới được.
Sau này nghĩ lại, Lâm Tú Mai mới thực thấy trớ trêu, các tân nương tử khác trong hỉ sự trọng đại thường hồi hộp lo lắng, suy nghĩ tới tương lai. Chỉ có mình Lâm Tú Mai này, nghĩ chuyện so đo với tử thần.
…
Tiệc rượu vẫn còn kéo dài, say sưa e tới đêm khuya. Lăng phu nhân vui mừng kể xiết, vị phu nhân đoan trang, hữu lễ thường ngày nay vui tới độ vừa vừa nhún nhảy.
thể phủ nhận, hồi hộp dần choán hết trái tim nàng, tân nương ngoan ngoãn chờ đợi, hỉ khăn vẫn còn che kín mặt. Lão thiên a, tim thật muốn rớt ra ngoài, còn hồi hộp hơn lần đầu trốn phụ thân chơi a…
Căn phòng thanh tĩnh, đơn giản y như chủ nhân của nó, cảm giác vừa xa lạ vừa gần gũi, nhất là đối với cây tiêu gỗ gác giá…
Tiếng cửa phòng bật mở cũng đồng nghĩa với việc đồng óc nàng ‘tạch’ một tiếng. Cử chỉ của bản thân lập tức cứng ngắc, hít thở thông. Hai tay biết làm gì càng nắm chặt vạt áo.
Lăng Khả Phong ́ nén tiếng cười trong ̉ họng, hắn thực muốn phá ra cười lắm. Nhìn thấy bộ dáng hồi hộp, luống cuống của nàng, hắn càng khẳng ̣nh sự đặc biệt của nàng. Tính cách nữ nhân này đa dạng hơn hắn nghĩ.
Nhanh chóng tiến tới trước mặt nàng, rồi cũng rất nhanh mà vén lên khăn hỉ đỏ thẫm, để lộ ra dung nhan thanh tú kiều mị, hơn cả tiên tử.
Lâm Tú Mai kinh hôn còn chưa kịp, đã nhìn thấy ánh cười châm chọc, kiêu ngạo rất thường ngày của hắn. Bất giác hai má lại nóng rực, lắp bắp chẳng thể mở miệng.
Giữ nguyên nét cười, Lăng Khả Phong ngồi xuống chiếc ghế đối diên, thủng thẳng nhận xét:
“Băng sơn mĩ nhân thường ngày điềm tĩnh, thì ra là cũng có lọai biểu tình này!”
Thấy ngữ điệu quen thuộc, Lâm Tú Mai khỏi cảm thấy an ổn, ngay lạp tức trấn ̣nh lại, lo lắng bỗng dưng mọc cánh bay mất, chẳng có gì đáng lo lắng nữa. Người trước mặt nàng, vẫn là hắn.
“Thì đã sao chứ, chẳng qua là hơi bất ngờ thôi, xem ra ta hồi hộp vô ích, cái mặt ngươi đúng là đứng đắn nổi.”
“Ngươi…”
Lăng Khả Phong tức nghẹn họng, đành giả câm điếc ngậm hoàng liên, trừng trừng nhìn nữ nhân kia, đúng là có chết cũng mở miệng nói ra câu nào dễ nghe một chút.
Lâm Tú Mai cho dù muốn lờ , cũng thể giả vờ để tâm tới ánh mắt hắn, Lăng Khả Phong chăm chú quan sát khiến nàng mất tự nhiên.
“Ngươi nhìn cái gì?”
“Ta thấy trước đây, lần nào gặp cũng thấy ngươi ướt nhẹp nước mưa, nay thấy ‘khô ráo’ thế này, quả thực dễ coi hơn nhiều!”
“Ngươi…hừm…ta cũng thấy hôm nay ngươi vận đồ đỏ rực dễ coi hơn, giống người bình thường hơn. Thường ngày toàn mặc bạch y, ai biết tưởng là tang phục đó!”
“Ngươi…”
“Hừ…”
“Hừ…”
Im lặng lại thi đua kéo dài, như một sự thật tất nhiên giữa hai kẻ chịu nhường nhau lời nào.
Cho tới khi Lâm Tú Mai ngửi thấy hương vị của rượu từ tốn lan đầy trong khí, ngón tay thon dài thường ngày nâng tiêu thổi nhè nhẹ ngã bình rượu, rót đầy hai chén giao bôi.
Đưa một chén cho nàng, gương mặt nam nhân biến thành biểu tình ôn nhu hơn thường lệ, nhưng cũng ngập tràn thống khổ khó giãi bày. Tựa như hắn đứng nhìn nàng rơi xuống vực thẳm mà chẳng thể giơ tay cứu, bất lực. Biểu tình thâm trầm như một bước vượt qua cả vạn dặm thời gian, biểu tình nàng muốn đối mặt nhất, khiến nàng thấy sợ…sợ sẽ mất hắn…
Nữ nhân nhận chén rượu, cúi mặt, trong lòng khẩn khoản cầu xin hắn đừng nói thêm lời nào, Tú Mai này sẽ cầm được lệ…nàng muốn lệ đắng phải rơi trong ngày hôm nay…
“Lâm Tú Mai, ngươi thể hối lại nữa rồi!”
Lăng Khả Phong khẽ nói, thanh phảng phất nhẹ bẫng, thoáng nghe như tiếng thở dài.
“Ta căn bản chưa hề hối hận!”
Ngữ điệu mềm mại nhưng đầy khẳng ̣nh, vững vàng nhưng vẫn dịu dàng, vỗ về khó xử trong lòng hắn. Lâm Tú Mai dứt khoát uống cạn rượu trong chén.
“Là bằng hữu của ngươi, ta rất tức giận, khi ngươi đưa ra một quyết ̣nh thể ngu ngốc hơn!”
Lâm Tú Mai chưa kịp mở miệng kháng nghị, Lăng Khả Phong đã cướp lời trước:
“Nhưng là phu quân của ngươi, ta thực lòng cảm tạ trời đất, vì đã cho ta một tiểu nương tử thông minh, tuyệt sắc và mạnh mẽ như ngươi. Lão thiên thực đã quá ưu ái cho ta rồi!”
Khóe miệng xinh đẹp cong lên ánh cười thật nhẹ, nhưng đầy ôn nhu, đầy ấm áp, cũng đầy quả quyết, sẵn sàng cùng hắn đối phó với khó khăn trước mắt.
Đây thực sự là nương tử của hắn…
Hai tâm hồn tạo nên mối tương liên bền chặt, vĩnh viễn thể tách rời, chỉ qua ánh nhìn giản đơn nhất…
“Thật xin lỗi, ta thể cho ngươi khoái nhạc của xuân tiêu, chỉ có thể cùng ngươi trò chuyện hết đêm dài…”
Lâm Tú Mai quyết ̣nh phá bỏ bầu khí ngột ngạt này, nàng cúi mặt, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt kì quái hết sức:
“Haizz, nói chuyện suông thôi sao? Phải thêm một vò rượu ngon mới phù hợp”
Lăng Khả Phong liền hiểu ý tiếp lời:
“Ngươi thật hiểu ý ta a, vừa lúc mùa thu, phải mở ngay vò hoàng kim cúc này mới được!”
Rất nhanh, biết từ đâu, lấy lên ngay vò rượu còn niêm phong kín.
Đêm nay…xem ra sẽ hơi dài đây…!
…
“A..aaaaa…rượu ngon, hảo ngon a…”
Khi đêm đã đổ về khuya, khi khách khứa đã về hết, thì lại có một người say xỉn, vừa ôm vò rượu vừa …hát.
Tân nương tử đã say mềm, ôm vò rượu lè nhè hát. Lăng Khả Phong nhìn thấy bộ dáng này, cực kì ngạc nhiên.
Ánh trăng dìu dịu đổ vào khung cửa sổ, êm ái phủ thêm lên vầng trán trắng mịn cơn gió mát…Lâm Tú Mai say sự ngủ, tay vẫn ôm chặt vò rượu.
Lăng Khả Phong nhìn tàn tích chè chén bàn, lắc lắc đầu, gỡ vò rượu ra khỏi cánh tay nắm chặt. Vòng tay bế tiểu nương tử đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn, lặng đứng nhìn gương mặt nhỏ vùi sâu trong chăn.
“Ngủ ngon nhé! Tiểu Mai!”
Vầng trăng non mịn màu bàng bạc nổi bật giữa nền trời tím thẫm gợn một áng mây. Nam nhân ôm một vò rượu chưa mở, bước ra ngoài, thoáng lúc sau, đã thấy hắn ngồi mái nhà.
Vị trí ưa thích của hắn là đây. Làn gió lạnh thổi tới, lùa vào mái tóc đen, khiến chúng bay tán loạn. Đôi mắt thanh tỉnh hơn bao giờ hết, chẳng hề giống kẻ say. Con ngươi đen nhàn nhạt phủ lên bao suy tư chồng chất. Gương mặt dẹp hết tư thái đùa cợt, trở về với vẻ lạnh lẽo, tịch. Từng đường nét ngọc diện như được vẽ bằng mực.
Rượu đã mở niêm phong, từng ngụm uống vào. Nhìn qua ai tưởng được, hắn lại là một con ma men…Lăng Khả Phong bật cười, có lẽ đó là điều duy nhất hắn thật lòng trả lời nàng.
Cũng hẳn a, nàng hỏi hắn có phải kẻ uống rượu thay cơm nước, mười ngày tỉnh chín ngày say ?...hắn chỉ uống rượu ban đêm, khi chẳng tài nào chợp mắt, còn say ư…? Lăng Khả Phong hề say, trái lại hắn lại càng thanh tỉnh, thanh tỉnh để nhìn rõ hơn cuộc sống trớ trêu của mình.
Hắn rất muốn say, rất rất muốn, muốn được chìm vào hương rượu túy lúy, nhưng hắn thể, một kẻ từ năm năm tuổi đã biết bản thân thể sống quá hai mươi lăm tuổi, có sống cũng bệnh tật đeo đuổi, có khác chi phế nhân.
Từng ngày qua lặng lẽ, khắc nào cũng triền miên, ngày nào cũng đằng đẵng, tháng nào cũng là vô vị. Nhàn nhạt bắt đầu, rồi lại nhàn nhạt trôi .
Lão thiên, ngươi đã muốn Lăng Khả Phong này sớm nguyện ý theo ngươi, vậy sao còn để ta gặp Lâm Tú Mai làm gì? Từ bây giờ, ta còn có thể nguyện ý ra với ngươi, mà chẳng lưu luyến gì như trước.
Có lẽ ngày hôm nay là ngày hắn cảm thấy hạnh phúc nhất, nhưng cũng là ngày hắn đau đớn nhất..
Ngày mai, sẽ nhanh hơn hôm nay, sẽ thi vị hơn hôm nay…vì hắn sẽ đơn độc…
Lão thiên a, ngươi là kẻ bất công nhất trần đời…
…
Hai năm sau…
Mùa thu của hai năm trước là như thế, mùa thu của hai năm sau đến một cách êm đềm, dịu dàng, như khúc tiêu êm ái, có trầm có bổng, có du dương có dồn dập, vừa đắng vừa ngọt ngào…
Hai năm…chưa từng một ngày tranh cãi…
Hai năm…chưa từng một ngày rời xa…
Trung thu, Tuyết Liên thành náo nhiệt hẳn lên, đèn lồng đủ màu sặc sỡ treo thật thích mắt, người phố cũng tự giác đông hơn…
“Này, ta vẫn cảm thấy thực uống phí nha, hôm trước, đệ đệ ta vừa qua Lăng gia, khi về rồi, hắn cứ thở dài than uổng phí!”
“Cái gì! Cái gì uổng?”
“Thì Lăng thiếu phu nhân đó, đệ đệ ta nói nàng ấy cực kì xinh đẹp, phong thái ưu nhẫ, vậy mà lại phải gả cho tên bệnh tật của Lăng gia! Chẳng phải rất phí phạm hay sao?”
“A! cái này ta cũng biết a…biểu ca ta trươc cũng tới cầu thân đó, nhưng ngờ ta lại chọn kẻ như vậy. Muốn làm quả phụ trẻ hay sao vây!”
Đám nữ nhân ăn vận cầu kì, vừa vừa nói cực kì nhiều, lướt nhanh qua quán trà nhỏ ven đường.
Hồng y nữ nhân ngồi trong quán, nghe xong vẻ mặt vô cùng khó chịu, vô tình gạt tay làm rơi tách trà bên cạnh. Ngọc nhan tràn ngập sát ý.
Nam nhân vận bạch y ngồi đối diện, giả lả cười, sau đó nhanh gọi tiểu nhị mang tách khác tới.
“Phong…!”
“Sao…?”
“Sao ta thấy thiên hạ thật rảnh rỗi quá, ta chưa thấy đời mình phí thì thôi, mắc mớ gì tới bọn họ?”
“Bình tĩnh, bình tĩnh!”
Nhanh tay rót ra một tách trà đua cho nàng. Lâm Tú Mai một hơi uống cạn, thực sự là tức đến mức bốc hỏa. Thiên hạ lắm kẻ tọc mạch, nàng chỉ muốn hung hăng chạy đến đạp cho mỗi kẻ một phát.
“Phong, ngươi còn cười được?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng gắt, nam nhân này tới khi nào mới bỏ thói quen ‘mỉm cười nhìn thế sự’ ấy??
“Ngươi giận hết phần ta rồi, thiên hạ vốn rảnh rang, thể tránh được, để ý lời họ nói thì ta chết lâu rồi!”
Nghe qua ngữ điệu bọn họ nói chuyện, nghĩ là phu thê, vì chỉ có bằng hữu quen thân lâu ngày mới có phong thái đồng đặng ngang hàng như vậy thôi. Lăng Khả Phong luôn nói Lâm Tú Mai là nữ nhân rất đặc biệt mà.
“Nhưng thể để bụng được!”
Lâm Tú Mai hậm hực, lúc này nàng thật giống như tiểu miêu bị người ta thẳng chân giẫm phải đuôi, vừa trẻ con, vừa nghiêm túc.
“Thôi nào, so đo với họ khác nào chúng ta bằng họ! Mau thôi, chẳng phải ngươi muốn mua tiêu sao?”
Tính tình này còn xa lạ nữa, Lăng Khả Phong nhanh chóng hướng nàng sang việc khác. Ngọc mâu sáng rực, liên tục gật đầu:
“Muốn a, ngươi nhất ̣nh dạy tan ha!”
“Còn tùy thuộc vào tư chất của ngươi!”
Lâm Tú Mai ‘hừ’ một tiếng, vỗ ngực khẳng ̣nh:
“Lâm Tú Mai này tư chất thông minh, sợ gì học nổi! có học trò dốt, chỉ có sư phụ dạy dở a!”
Lăng Khả Phong làm vẻ phiền não tột dộ, thở dài:
“ chừng chưa tới hai ngày, phải mua cây khác mất!”
Nam nhân nào đó vội vàng bật dậy, lẩn tránh ánh mắt xẻo thịt của thê tử.
…
Khu rừng giáp với rừng cây thâm u, nơi lá vàng, lá đỏ xào xạc rụng đầy, thành tầng lá mục êm êm dưới chân người qua kẻ lại. Bóng nắng vàng tản ra, hắt nhuộm một màu vàng kim mĩ lệ cho vạn vật. Vài chú chim nhỏ, ngẩn ngơ chuyền cành, giương lên đôi mắt đen láy nhìn bóng hai người lặng lẽ bước.
Lăng Khả Phong rút tiêu, nâng tiêu lên thổi một khúc lạ, Lâm Tú Mai khỏi bất ngờ, trời nắng nhẹ, đâu có chút ‘nước rễ’ nào rơi xuống, khúc tiêu này nàng chưa từng nghe qua, thanh điệu vui nhộn tụa khúc đồng dao của gió.
Lâm Tú Mai thoáng ngẩn người, ngọc mâu trong suốt nhìn ngắm thật kĩ, khắc ghi hình ảnh của nam nhân bên cạnh giống như lần đầu tiên sơ ngộ trong ngày mưa. Chẳng cần đâu những lời nói vô nghĩa, những giải thích dài dòng, chỉ cần tiêu thanh êm ái cuốn trong lòng người, nàng đã hiểu hắn suy nghĩ gì.
“Đến rồi!”
Lăng Khả Phong cười đắc thắng, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tú Mai kéo , cây ́i trong rừng rắc rối hệt mê cung trận. Có vẻ như Lăng Khả Phong rất quen thuộc đường ở đây. Len lỏi qua một hồi, hắn dẫn nàng tới một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Hai bên nhà trồng đầy hoàng kim cúc, độ thu sang trổ bông rực rỡ, vàng một góc rừng hoang. Ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ, giản dị, gần đó là giếng nước trong bằng đá xám.
Dường như đã chờ sẵn từ trước, một lão nhân ung dung đứng trước cửa chờ đợi.
Lão nhân vận hạt y, mái tóc bạc trắng như tiên ông, vóc dáng thấp bé cùng đôi mắt đục đã kéo màng.
“Sư phụ, đệ tứ tới mà báo trước, Phong nhi thật đáng trách!”
Lăng Khả Phong bước lại gần, hơi cúi xuống, đặt tay lên vai lão nhân. Lão nhân cười nhẹ:
“Đâu có, Phong chẳng phải đã báo cho ta rồi sao?”
“Xem ra sư phụ thính lực còn tốt lắm!”
Lâm Tú Mai ngạc nhiên nhìn khắp, giữa thành Tuyết Liên ồn ào lại có một nơi tĩnh lặng, thanh tao, vướng bụi trần như thế này. Khúc tiêu ban nãy, xem như là báo hiệu .
“Phong nhi, rất lâu rồi nhỉ! Tiêu của con thanh vẫn rất tốt, sao lại tới đây? Đừng nói tới thăm thầy nha, ta tin đâu!”
Lão nhân vui tính đùa.
“Con tới đây để tìm thêm một cây tiêu nữa!”
“Cây của con rất tốt mà? Đúng rồi, Phong nhi, con đã đưa vị khách nào tới đây vậy?”
Ngón tay già nua nhăn nheo chỉ về phía nàng. Đôi mắt tuy mù lòa nhưng thính giác còn rất tốt.
“A! nàng phải khách!”
Lăng Khả Phong ra hiệu cho nàng tới gần. Lão nhân mỉm cười thật hiền:
“Bằng hữu của Phong nhi sao? Tiểu nương, con tên gì?”
“Con tên Lâm Tú Mai !”
Lão nhân khẽ gật đầu:
“Thanh thật dễ nghe, chắc hẳn cũng là vị nương xinh đẹp đây! Con muốn tìm một cây tiêu sao?”
“Vâng!”
Thân hình thấp bé quay lưng bước vào nhà, vực khàn khàn vang lên:
“Vào ! Chắc chắn sẽ có một cây phù hợp với con!”
…
Mùi hương trầm nhè nhẹ tản trong khí, bên trong ngôi nhà đơn sơ hệt như bên ngoài, lão nhân thuần thục châm trà, rồi mỉm cười chỉ vào trong:
“Trong kia có rất nhiều tiêu ta tự tay chế tác, con vào đó xem thử. Nên nhớ, chỉ có người thấy ưng ý là được, cây tiêu cũng biết ai phù hợp làm chủ nhân của nó, mỗi một cây đều là khác biệt, cho ra ngữ điệu giống nhau. Nếu hợp với con, nó sẽ cho rat ham gần gũi nhất!”
“Dạ!”
Đợi tới khi Tú Mai bước vào trong, lão nhân mỉm cười thật tinh quái, hướng Lăng Khả Phong thản nhiên nói:
“Ta tưởng con muốn độc nốt những tháng ngày này, cuối cùng vẫn là lập thê thiếp sao?”
Lăng Khả Phong giương khóe môi, nhướn nhướn mi:
“Sao sư phụ biết nàng là thê tử của con?”
“Tốt nhất đừng hỏi, cao siêu lắm, con biết được đâu! Lão tuy già, mù lòa cả hai mắt, nhưng lão có thể nhìn bằng cách khác!”
Hai thầy trò phá ra cười, lão nhân ý nhị nhỏ giọng hết mức, ́t sao Tú Mai nghe thấy được:
“Bệnh tình của con sao rồi?”
Lăng Khả Phong thở dài, mắt vẫn hướng về phía Tú Mai, lúng túng xoay trong căn phong toàn là tiêu.
“Sắp tới lúc rồi! Năm ngày trước còn thổ huyết, càng lúc càng tệ, con chắc có thể qua nổi mùa đông năm nay!”
Giọng điệu thản nhiên tới mức đáng sợ, cứ như thể hắn nói về cái chết của ai khác, phải của mình.
“Thực xin lỗi, thầy chẳng thể giúp được con!”
“Sư phụ, thầy đừng nói vậy! Thầy đã dạy Phong nhi thổi tiêu, điều này đối với con vô cùng quan trọng. Cứu con thoát khỏi tịch, thầy đã giúp con quá nhiều rồi!”
Những tháng ngày u ám lặng lẽ nhìn thế gian, trơ mắt theo dõi cuộc sống cứ thế trôi qua, phải làm một kẻ đứng ngoài cuộc. Nếu có tiêu thanh làm bạn, năm năm tháng tháng chắc sẽ nặng thêm chữ ‘sầu’…nhất là…chẳng thể gặp được Tú Mai…
Lão nhân gia thở dài nặng nề, đôi mắt đục đã mù lòa, nhưng tiểu đồ đệ của ông, chưa bao giờ ông nhìn nó bằng mắt. Thông qua thị giác tầm thường thì chỉ thấy nam nhân yếu nhược, có lí chí, dần dần tàn lụi vì bạo bệnh. Lão nhân gia ngay từ khi gặp hắn, lần đầu tiên, đã nhìn hắn bằng tâm. Đứa nhỏ thông minh, tài hòa, luôn có nhiều ý tưởng độc đáo, sắc bén, lối suy nghĩ phóng túng bó hẹp, khuôn khổ. Đứa nhỏ có ánh mắt đượm đầy u buồn, ẩn sâu sau nụ cười nhạt ́ hữu.
Và hình như…tiểu nương kia, cũng nhìn hắn bằng tâm:
“Tiểu thê tử của con có biết thổi tiêu vậy? Nãy giờ sao có thanh gì vang lên?”
“Nàng ngại đó, sợ thổi lên sẽ khiến sư phụ kinh hách!”
Lăng Khả Phong bật cười lớn, chỉ khi nhìn nàng, ánh cười của hắn mới là thật lòng.
“Đâu tệ tới mức đó a!
Rồi lão nhân hướng gian phòng nhỏ bên trong, nói lớn:
“Tiểu Mai, con chọn một cây! Thổi thử sư phụ nghe nào!”
Lâm Tú Mai lúng túng quay lại, khỏi thẹn đỏ mặt khi thấy bộ dạng sắp bò ra bàn cười của Khả Phong.
Lão sư phụ tiếp tục hắng giọng:
“Mặc kệ Phong nhi , đừng quan tâm tới nó nói gì, con thổi một khúc, thầy mới có thể chỉ cho con được chứ!”
“Da…dạ…”
Chọn một cây vừa tay nhất, Tú Mai dè dặt nâng lên thổi:
…… đầy phần tư canh giờ sau…
Chuỗi hanh khủng khiếp, phi thường khó nghe, hỗn tạp lại chua the thé, kì quái phát ra, lão sư phụ trống ngực đánh thình thịch, rất ý tứ nhỏ giọng, chỉ đủ hai thầy trò nghe thấy:
“Phong nhi…”
“Dạ, sư phụ, thầy tin con sao? Đó những tệ mà là kinh khủng mới đúng!”
“Phải, phải, thanh đáng sợ nhất mà lão già này từng thấy trong đời!”
Vuốt ngực, lão sư phụ hắng giọng:
“Chọn cây nhỏ hơn, ít phím một chút, làm bằng gỗ chứ đừng chọn cây làm bằng trúc, lấy hơi từ từ, thổi thật nhẹ, đừng dồn sức…!”
Lâm Tú Mai gật gật đầu liên tục. Lăng Khả Phong ung dung ngồi nhìn phong thái bối rối, lật đật xoay sở của Tú Mai. Nữ nhân ương bướng vẫn chịu đầu hàng.
“Sư phụ à, xem ra còn mất khá lâu đấy, sư phụ có vò hoàng kim cúc nào ?”
“Ta tin là có, vừa đủ độ, có thể uống được rồi!”
…
Mãi cho tới tối, Lăng Khả Phong và Lâm Tú Mai mới rời ngôi nhà gỗ nhỏ xíu của lão sư phụ:
Hạt y lão nhân đứng trước của, bóng hình thấp bé dõi theo đôi nam nữ đã khuất sau tầng tầng bóng cây. Ông ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn sáng, ánh bạc mờ mờ êm dịu phủ lên luống hoa, nhuộm bạc màu vàng của hoa cúc. Hơi thở dài lặng lẽ trút vào tịch, Lâm Tú Mai chọn cây tiêu đã cũ, làm bằng gỗ tùng, chế tác còn vụng về, hơi thô kệch. Cây tiêu duy nhất trong phòng phải do ông làm ra.
Đồ đệ duy nhất của ông, khi còn là một tiểu nam hài bảy, tám tuổi, đã mày mò làm. Chắc bây giờ, hắn cũng quên rồi.
Sự đời lắm thứ ngang trái, cũng thật nhiều thứ trùng hợp.
…
“Aaa! Ngượng chết mất thôi! Ngươi còn ở đố cười được!”
Lâm Tú Mai vừa bước lá khô giòn, hậm hực nhìn hắn. Nam nhân này cấp cho nàng chút sĩ diện nào sao, khiêu khích chút tự tin cuối cùng của nàng.
“Lăng Khả Phong! Ngưng cười ta ngay!”
“Rõ!”
Hắn làm mặt nghiêm túc, trịnh trọng nhìn nàng, chờ thê tử tiếp tục hạ lệnh!
“Có gì đáng cười đâu!”
“Có a! Có tiếng tiêu của ngươi!”
“Phong, ngươi đừng tưởng, thanh đó, ngươi có bắt chước cũng được đâu!”
“Miễn thứ cho ta ! Ta có loại ý tưởng đó!”
Tú Mai nhẹ cắn môi, hoa dung thực sự lo lắng, nhỏ giọng hỏi:
“Lão sư phụ, có nói gì ?”
Lăng Khả Phong thản nhiên dẹp hết nhận xét của sư phụ qua một bên:
“ có !”
“ có thật sao?”
“ có mà, ta thấy ngươi khá hơn lần trước rồi! Hơi thở điều hòa ổn hơn nhiều!”
Con ngươi đen láy sáng lên, mừng rỡ nhìn hắn đầy mong chờ:
“Thật sao?”
“Đương nhiên a!”
Gương mặt tú lệ sáng bừng như đèn lồng, tỏa ra ấm áp khiến Lăng Khả Phong bất giác vui vẻ. Dường như có thể ánh sáng mờ ảo bao quanh nữ nhân này, ánh sáng nhỏ nhoi nhưng đủ khiến hắn tìm thấy một động lực để duy trì sự sống ngắn ngủi.
Hai người im lặng để gian u tịch ngập mùi sương đêm tràn qua. Cứ như thế cho tới khi Lâm Tú Mai chớp mắt hỏi:
“Phong…sao ngươi nói cho sư phụ biết! Ta là thê tử của ngươi?”
Lời nói nhẹ bẫng nửa muốn tan , nửa muốn đọng lại, tựa hồ như người vừa lên tiếng chủ ý nói ra. Có lẽ là thanh phát tự đáy lòng, nhẹ nhàng nhưng pha chút hờn giận yên.
Lăng Khả Phong chẳng buồn thanh minh, hắn hỏi một câu bâng quơ:
“Lâm Tú Mai, nói ta nghe, ai đưa ngươi qua của chính của Lăng gia?”
“Ách…cái gì…là ngươi a!”
“Ai đã bái thiên ̣a với ngươi?”
“Là …ngươi!”
“Ai đã uống rượu giao bôi với ngươi!”
“Hỏi gì lạ vậy, đương nhiên là ngươi!”
Nam nhân bỗng chốc dừng lại, đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng:
“Phải, đều là ta, sống với ngươi hai năm qua cũng là ta. Ngươi đường đường chính chính là thê tử của ta…ta ghi nhớ điều này là đủ rồi. Chẳng cần kẻ khác phải hiểu. Vậy nên, đừng lo lắng linh tinh nữa!”
Ngẩn người một lúc lâu, gương mặt nàng từ từ giãn ra, khẽ nghiêng mãi đầu, áp má vào bàn tay ấm áp của hắn, mỉm cười, gật đầu nói
Nam nhân cũng nhè nhẹ cười, thở dài một tiếng, kéo nhẹ tay nàng tiếp tục trở về.
Thanh thanh thúy của nữ nhân gợi ý:
“Trung thu, trăng đẹp như vậy mà phải về ngủ thì quả là uổng phí a!”
“Chi bằng ngắm trăng, thưởng chút rượu ngon vậy! Nhạc phụ đại nhân vừa gửi qua một vò Nữ Nhi hồng a!”
Lăng Khả Phong nhanh chóng tiếp lời, Tú Mai gật đầu, gõ trán sực nhớ ra điều gì:
“A, là vò rượu cha chôn năm ta sinh a…Đêm nay phải uống hết! say đành lòng ngủ a…”
Trăng tròn hiền dịu, như mỉm cười cao. Hận rằng thời khắc này thể kéo dài tới vĩnh cửu. Hạnh phúc còn chưa cười dứt, đau đớn đã ập tới như hồng thủy….
…gần mười ngày sau, vào thời điểm thu sắp tàn lụi, gió đông từ phương bặc khe khẽ trờ tới, khi Lâm Tú Mai vừa mới học xong cách thổi tấu khúc đầu tiên…
…Lăng Khả Phong bạo bệnh tái phát…
Last edited by a moderator: 9/6/15