1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên sinh xã hội đen , ở riêng đi - Toán Miêu Nhi (Full 58 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      TIÊN SINH XÃ HỘI ĐEN, Ở RIÊNG

      [​IMG]

      Tác giả: Toán Miêu Nhi
      Convert: Thú đầu đàn bang cầm thú aka ngocquynh520
      Edit: huỳnh nga + Ren San
      Số chương: 58
      Thể loại: đại, sủng
      Nguồn EDIT: SƯU TẦM​


      NGUỒN EBOOK: CUNGQUANGHANG.COM

      TYPE 50% PIC: Nhóm type cqh
      Bìa: Mai Duyên

      Lời đầu:

      1. Đầu tiên, mình xin cảm ơn bạn Ngocquynh520 và bạn Tịnh Yên hướng dẫn mình edit.
      2. Đây là lần đầu tiên mình edit nên chắc có nhiều sai sót và mong mấy bạn góp ý để truyện được hay hơn.
      3.Cuối cùng, mong các bạn ủng hộ truyện của mình!!!

      Giới thiệu:

      Đây là câu chuyện về chiến đấu hăng hái trong tình từ “Mất trí nhớ” đến “Khôi phục trí nhớ” của thủ lĩnh hắc đạo và kì quặc.

      "Ly hôn? Được a, làm bảy ngày bảy đêm, nếu em thắng liền ký tên!" Người đàn ông gian trá nắm cằm .

      "Được!"

      Kết quả là, đóng cửa sổ lại, chiến đấu giường.

      Năm ngày sau, cửa phòng mở ra cả người run lên, giọng run run : "Mẹ nó, biến thái!"

      So sánh người đàn ông lại tự nhiên vênh váo, hả hê trêu ghẹo: "Còn ly hôn nữa ? Hay là làm lại lần nữa!"

      nghe vậy sắc mặt trắng bệch: "Đừng!" Cùng lắm nhịn bậc, nghiêng đầu cắn răng : "Ở riêng!"

      Đoạn ngắn :

      Bên trong phòng làm việc tản ra khí nghiêm nghị, Lạc Vân Hải vẫn duy trì dáng ngồi tao nhã, nghiêm túc mở miệng : "Người nào có biện pháp khiến chị dâu trở về ở chung với tôi, liền được thăng 3 cấp!"

      Chín thuộc hạ trong nháy mắt sáng tỏ, nhưng nếu Hải hỏi họ, sợ rằng là hết cách rồi.

      Thủ hạ Giáp bí hiểm lắc đầu cái: "Đến nay chị dâu chưa từng ép buộc muốn ly hôn, liền trong lòng còn có người, biện pháp duy nhất trước mắt là kích thích đồng cảm của chị dâu, như trúng đạn. . . . . ."

      Thủ hạ Ất lập tức cắt đứt: "Hải ca, ngài chặt chân của mình được rồi!"

      Thủ hạ Bính: "Chân nào?"

      Thủ hạ Đinh: "Dĩ nhiên phải chân quan trọng nhất rồi, nếu chị dâu phải làm quả phụ!"

      "Hừ!" Lạc Vân Hải hừ lạnh tiếng, tràn đầy khinh bỉ : "Tôi là loại người vì phụ nữ mà hại chính mình sao?"

      Ngày hôm sau, mọi người nhìn thấy đại ca vĩ đại của bọn họ chống gậy bước vào phòng họp.

      Đoạn ngắn hai:

      "Ba, năm đó rốt cuộc người làm chuyện gì với mẹ hả? Tại sao đến bây giờ mẹ vẫn chịu tha thứ cho người?"

      Người đàn ông trả lời, vuốt cằm trầm tư lát, nhàn nhạt hỏi "Con còn muốn tiếp tục ăn mỳ ăn liền ?"

      Cục cưng thành thực lắc đầu: " muốn!"

      Lạc Vân Hải suy tính kỹ càng, ra lệnh: " muốn ăn nghe theo cha, cho con nhiệm vụ khó khăn, đợi đến nhà bà ngoại, nhìn thấy mẹ con liền ôm chân của mẹ khóc, mẹ con theo chúng ta về nhà, con cũng đừng buông ra. . . . . ."​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 19/10/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Cháo trắng rau dưa

      ‘ Vèo vèo vèo! ’

      Trong căn nhà nằm sườn núi, con dao xoay tròn 360 độ giữa trung, rồi sau đó là tiếng ‘rắc rắc’!

      người đàn ông đầu húi cua, đoán chừng hơn bốn mươi tuổi, cúi đầu vì chưa kịp hoàn hồn, tuyệt, ngay giữa chân, dưới đôi giày vải màu đen, rất nhiều máu tươi chảy ra. . . . . . Hai mắt cứng đờ, sau đó hôn mê bất tỉnh.

      "Ôi trời, ôi trời ơi!!, Thúy Hoa, bà ra tay đó à?, nhanh ….. nhanh ….. nhanh lên, ông Hạ ngất rồi, người đâu mau đến đây, mau gọi xe cấp cứu tới đây!" Người hàng xóm vội vã bỏ công việc làm qua bên, xông lên cõng người đàn ông xỉu chạy ra ngoài.

      Người phụ nữ tên là Thúy Hoa đứng đó chóng nạnh, mặt là vẻ khinh thường, hừ lạnh tiếng, nghiêng đầu vào nhà, giống như sống chết của người đàn ông kia hề liên quan đến bà

      Núi Phổ Đà là ngọn núi nổi tiếng trong nước; còn được người ta gọi là ‘Hải Thiên Phật Quốc’. Bao năm qua, bất luận là ngày nghỉ lễ, hay ba trăm sáu lăm ngày trong năm đều có rất đông du khách đến tham quan, nó giống như biển Thương Long, càng giống như đạo tràng (*) mà Quan Thế Bồ Tát dùng để giáo hóa chúng sinh, mà đây là thắng cảnh Nam Hải, các du khách bước ra bến tàu, lập tức có thể nhìn thấy pho tượng to lớn và hùng vĩ như tượng Quan , bất luận mưa gió vùi dập như thế nào pho tượng vẫn trụ vững tại nơi đó.

      *(Đạo tràng: là nơi hội tụ của những người con Phật có cùng ý hướng chuyên tu theo pháp môn mà mình chọn.)

      Lúc này, ở bến tàu tấp nập người kẻ về, vì đây là tháng giêng, mùa đón tiếp nhiều khách du lịch nhất trong năm, nên các khách sạn nơi đây thường xuyên sử dụng những tấm bảng quảng cáo hấp dẫn để dụ khách.

      Nhưng tấm bảng quảng cáo của ‘Khách sạn Bồng Lai’ lại được thu hút cho lắm, người giơ bảng hiệu là gương mặt thanh tú, tóc đuôi ngựa dài đến eo, áo T shirt ngắn tay, cánh tay trắng noãn thỉnh thoảng đưa lên lau mồ hôi hột trán, áo khoác cột dưới hông, quần cao bồi màu xanh biển, giày thể thao màu trắng, đúng tiêu chuẩn của em

      "Chào ba , các muốn tìm phòng trọ sao? gian của khách sạn chúng tôi rất tao nhã, trong sân vườn có chim hót và hoa thơm, còn có phòng nhìn thẳng ra biển!" Hạ Mộng Lộ tinh mắt nhìn ra ba người đàn ông này suy nghĩ đến chuyện tìm nhà nghỉ, nên lên tiếng giới thiệu.

      Trong đó có người thèm nhìn đến tấm bảng quảng cáo, mà nhìn lượt từ đầu đến chân, ánh mắt lộ ra tia bỉ ổi.

      Hạ Mộng Lộ vẫn chưa phát , cứ mãi huơ tay múa chân, huyên thuyên giới thiệu: "Tiên sinh, tại là mùa du lịch, muốn tìm được khách sạn giá cả hợp lý chẳng dễ tí nào, phòng óc của chúng tôi rất đẹp nhưng giá chỉ năm trăm đồng, những nhà nghỉ khác giá toàn hơn ngàn, hay là như vầy , các đưa chúng tôi thêm trăm đồng nữa, chúng tôi bao ăn luôn, được ?" Nếu phải khách sạn của nằm sườn núi, cũng như những người khác, cần phải lo lắng hay lôi kéo khách, cứ ngồi chỗ, chẳng lo việc có người thuê.

      Người đàn ông nhìn hồi lâu, hình như rất hài lòng, vuốt cằm giọng hỏi: "Có phục vụ đặc biệt ?"

      Phục vụ đặc biệt? trầm mặc, chớp mắt cái, sau đó như hiểu ra, mặt mày hớn hở: "Đương nhiên là có rồi ạ!"

      "Vậy còn chờ gì nữa? thôi!" ngờ rằng đến Thánh Địa Phật Giáo này lại được hưởng đại ngộ như thế, ba gã đàn ông khoái chí, xem như chuyến này uổng công rồi.

      ra sớm tính toán, vì thế vẻ mặt vô cùng tự nhiên, bắt đầu dẫn đường cho các vị khách. Trong lòng thầm nghĩ giàu rồi… giàu rồi, 500 đồng, cũng trả giá, phải chuẩn bị cho mấy người khách này những món ăn chay ngon hơn chút.

      Đường đến khách sạn khá xa, nên vừa đến cửa khách sạn mọi người kiệt sức, ba người đàn ông thở hồng hộc; ngồi xuống ghế làm thủ tục nhận phòng và giao tiền. Khi tất cả hoàn tất họ liền hỏi: "Người đâu?"

      Hạ Mộng Lộ ngơ ngác hỏi lại: "Người nào?"

      "Phục vụ đặc biệt?" Giống như ý thức được có cái gì đó đúng, mặt ba người đàn ông trở nên vặn vẹo vô cùng khó coi.

      lập tức lộ ra nụ cười động lòng người: "Ồ! Để tỏ lòng chân thành, tôi đích thân phục vụ cả ba ,các thấy như thế nào? Có phải vô cùng bất ngờ hay ? Trong tương lai tôi cũng chính là người chủ của khách sạn này!" vỗ ngực cái, vẻ mặt đầu kêu ngạo, cách đầy vui vẻ.

      mình ?, ba người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ thầm, chẳng lẽ cái muốn chơi 4P với bọn họ? Nhưng tiền vào túi người ta, tuy này phải rất xinh đẹp, nhưng thể lực dồi dào, coi như bọn họ quá thua thiệt, chỉ lo lắng rằng chịu đựng nổi……

      Vò đầu suy nghĩ, khóe môi người đàn ông lớn tuổi nhất trong nhóm nổi lên vẻ dâm tà, với hai bạn thân của mình: "Ăn sơn hào hải vị nhiều rồi, thỉnh thoảng thử cháo trắng rau dưa cũng tốt!"

      "Đúng vậy, đúng vậy, cháo trắng rau dưa tốt cho dạ dày!" Hạ Mộng Lộ gật đầu như bằm tỏi, rất sợ khách cầu trả phòng, mẹ mà biết chắc giết mất? nghiêng người, tỏ ra vô cùng thần bí sau đó cười hề hề: " ngay bây giờ được ?" Mày chau lại đầy ngụ ý.

      " nơi nào?" Nghe vậy ba người đàn ông nuốt nước miếng, tiểu nha đầu này, còn gấp hơn cả bọn , thú vị lắm nha!.

      "Chùa chiền a!" Cái này còn phải hỏi sao?

      Chùa chiền. . . . . . Chẳng lẽ ta sợ đáp ứng nổi, cho nên quyết định tìm người chia sẻ? Nhưng vì sao phải chùa chiền? Oh, MyGod! Chẳng lẽ những ni trong chùa . . . . . . Càng nghĩ lòng càng cồn cào, tuy bọn họ chơi đùa với vô số người phụ nữ, nhưng này ni , đúng là chưa từng thử qua. Vì thế cả nhóm im lặng, người đàn ông lớn tuổi nhất đem hai ngàn đồng nhét vào tay , thèm thuồng : "Chỉ cần vài người phục vụ tốt, còn thưởng thêm!"

      Như nghĩ đến cái gì đó, liền cợt nhã đưa tay sờ sờ khuôn mặt bé của , sau đó : "Dĩ nhiên, cũng lạnh nhạt với em!"

      Hạ Mộng Lộ sớm bị tiền làm cho mờ mắt, đem tờ tiền màu hồng cất vào, sau đó đưa tay ra ngoài, : "Xin mời!"

      bàn ăn dính hạt bụi, ba chén cháo trắng, chút thức ăn màu xanh lá, thêm vào đó là bát canh dầu mỡ, ba người đàn đồng thời ngẩng đầu lên, mắt thèm chớp, hỏi : " là khờ hay giả ngu với chúng tôi?"

      vô tội chớp mắt cái rồi trả lời: "Cháo trắng, chút thức ăn chay, phải các ông cầu như thế sao? Thế nào? Chẳng lẽ ở nơi cửa Phật này mà các ông muốn ăn thịt cá? bị trời đánh đó! Nơi này chính là dưới chân Phật A Di Đà, tôi khuyên các ông chớ gây ra các loại chuyện làm ô nhục danh dự của đại sĩ và Quan , nếu nhất định bị người ta hợp sức đánh chết!" khẩn trương khuyên nhủ.

      "Chúng tôi muốn trả phòng!" Người đàn ông nghiến lợi gõ vài cái lên mặt bàn, hạ thấp giọng uy hiếp.

      Hạ Mộng Lộ sờ sờ cằm , cố làm bộ dạng hiểu hỏi ngược lại: "Tại sao? Ký tên rồi, thể trả lại phòng, trừ phi các ông có lý do hợp lý!"

      Cái con này, ba người biết mình bị lừa, nếu như lý do là có ‘phục vụ đặc biệt’ mà đòi tiền phòng lại, chắc chắn bị lôi vào cục cảnh sát? Thậm chí bị ta làm cho mất mặt, này phục vụ chu đáo, nhiệt tình đón khách, làm cắt đứt đường lui của bọn họ, mẹ nó! Dám lừa gạt khách hàng à?, biết nên làm như thế nào nữa.

      Trong lòng cười lạnh, khờ? Đùa gì thế, sinh sống ở đây lâu thế rồi, loại khách nào cũng thấy quá? Đám đàn ông háo sắc này chạy tới đây chơi , quả làm bẩn Thế Giới Bồ Tát, thể gài bẫy bọn họ.

      Paris, Nước Pháp.

      Ba mươi chiếc xe Rolls-Royce xa hoa chạy thẳng về phía trước hộ tống chiếc Ferrari màu bạc vô cùng sang trọng chạy ở giữa, họ chạy thẳng đến giáo đường Thánh Tâm, đường sớm bị phong kín, tất cả những chiếc xe khác bị buộc phải ngừng lại ở hai bên đường, những người dân của nước Pháp tò mò nhìn chung quanh.

      Người nào kiêu ngạo như thế? Lại có thể chặn đường của bọn họ, chỉ đến tiến đến giáo đường, nhìn sơ là biết người kia đến lễ đường để cử hành hôn lễ.

      Hai bên đường rộng trở nên rộng thênh thang, dòng người bắt đầu bàn tán, hơn phân nữa là xem cuộc vui.

      "Nghe là Hắc Diêm Vương Long Hổ kết hôn, hình như tên ta là Lạc Vân Hải phải?" ông lão tóc vàng lưu loát bằng tiếng Pháp.

      Đoàn người nghe thế gật gù, vì đây chẳng phải ai xa lạ

      nơi gần đó, ông lão cười tà mị, vứt tàn thuốc qua bên, ngoắc ngoắc tay, khiến nhóm người xem náo nhiệt chậm rãi đến gần, ông lão ra lệnh: "Làm việc cách cẩn thận, thà giết lầm ba ngàn người cũng bỏ qua người, người nào có thể giết được Lạc Vân Hải, tôi bảo đảm ba đời nhà người đó đều cần lo cái ăn cái mặc!"

      Lời bảo đảm này còn thực tế hơn lời hứa trao tặng mấy chục tỉ, biết vì sao Bill Gates đem tiền để lại cho con trai ngược lại quyên góp ? Tiền, ngày nào đó hết, duy chỉ có tự làm, mới tồn tại được!

      "Tới rồi…. tới rồi, đẹp quá !"

      " hổ là nhà họ Lạc cưới vợ, nhìn cực kỳ giống Tổng Thống quốc gia lấy vợ!"

      Ngoài giáo đường Thánh Tâm, những chiếc xe liên tiếp chạy đến, tiếng reo hò đinh tai nhức óc ùn ùn kéo đến, dâu bên trong xe cũng lấy làm cảm động, kéo tay chú rễ cười ngọt ngào : "Vân Hải, đây phải đại biểu tất cả mọi người đều chúc phúc chúng ta sao?"

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 : dâu bị trúng đạn


      Lạc Vân Hải, Đại đương gia Long Hổ, cái tên bang hội nghe có vẻ cũ rích nhưng bên trong lại có rất nhiều nhân tài, dạo này, bạch đạo thể kiếm được nhiều tiền bằng hắc đạo, thế lực xã hội đen muốn đứng vững toàn Thế Giới là chuyện dễ, mà nhà họ Lạc lại làm được, năm đó Lạc Viêm Hành dựa vào bản lĩnh của mình để tiếp nhận Long Hổ, khiến cho con đường của bang hội vững chắc như bàn thạch.

      Lạc Vân Hải có thể ngồi cố định được cho đến bây giờ phải do cha truyền lại, mà từ lăn lộn trong giới hắc đạo, bên cạnh có chín thuộc hạ được tự tay đào tạo, ai cũng là con rồng hùng mạnh, luôn trung thành, tuyệt có ý chiếm đoạt vị trí của , từ khi Lạc Vân Hải nhậm chức, bang hội càng thêm mạnh mẽ, phải ai cũng có thể làm được như vậy.

      nghiệp kinh doanh của Lạc Viêm Hành cũng có nhiều bất ổn, bởi vì bệnh đa nghi của ông quá nặng, nên thân tín bên cạnh cũng nhiều, từ khi thu phục được mẹ bảy, tưởng dễ dàng thu phục thêm bang Phi Vân của mẹ, nhưng nhiều lần đều lấy giỏ trúc múc nước, đến khi lên chức, trực tiếp đem hai bang hội lớn hợp làm .

      là người dám làm dám chịu, những người theo từ đều biết là kẻ có thể khống chế mọi chuyện trong lòng bàn tay, hôm nay mọi chuyện sẵn sàng, gió Đông tới, Long Hổ trở thành của nhà họ Lạc, chỉ cần muốn, nghi thức chuyển quyền thừa kế cũng phải là thể làm được!

      Nghe vợ như thế, người đàn ông hí mắt phượng, nhìn ra phía ngoài, chú rễ đẹp trai mang theo dáng vẻ hạnh phúc của người làm chú rễ, thân âu phục đen, nó mâu thuẫn với làn da trắng như tuyết được thừa hưởng từ mẹ, vô cùng mịn màng, râu cằm cũng được cạo sạch bóng, chân mày chia ba bảy khéo léo, bất luận là mắt mở to, hay là mắt sáng như sao, mũi cao đến có thể treo lên, môi như thanh đao sắc bén, tất cả đều làm lộ ra vẻ lãnh lùng và phong nhã, trong vạn người chỉ duy nhất có người.

      dâu là người lớn lên bên cạnh , lúc này có hơi đỏ mặt, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, Vân Hải là người đàn ông đẹp nhất mà từng gặp.

      Hấp dẫn, phong cách ưu nhã, chín chắn, kín kẽ, lễ độ, tất cả đều khiến cho phụ nữ chẳng thể kháng cự nổi, có phúc ba đời, trong lòng của chỉ có mình mà thôi! Hôm nay là ngày Thái Bảo Nhi hạnh phúc nhất đời.

      "Bảo Bảo hôm nay rất vui sao?" Lạc Vân Hải dời tầm mắt qua khuôn mặt nhắn của , áo cưới trắng như tuyết hợp với khuôn mặt đỏ, nhìn đẹp mắt, tự chủ giơ tay lên phác hoạ cánh môi vợ mình.

      Hơi thở phái nam xông vào mũi làm mặt Thái Bảo Nhi đỏ tới mang tai, hận có chỗ nào để chui xuống. Vân Hải này, nghiêm chỉnh tí nào: "Dĩ nhiên là vui rồi!" Đây chính là chuyện muốn làm, mục tiêu phấn đấu lớn nhất của đời , thể khoác lác nhất trời này, nhưng nếu để , thương , hơn chính bản thân mình.

      thấy thẹn thùng như thế, càng thêm quá đáng, tiếp cận môi mỏng, khi chỉ cách cái miệng nhắn của centimets mắt hẹp khóa chặt lấy cái miệng nhắn vì khẩn trương mà ngọa nguậy, hỏi: "Mới vừa rồi sao em giống như người dối vậy? Vân Hải? Em chắc chắn chứ?" Tay phải nâng cằm lên, đáy mắt nổi lên tia tức giận.

      ". . . . . . đừng… đứng quá gần..., được rồi… được rồi, em đầu hàng, ông xã, ông xã được chưa? mau ngồi đàng hoàng, Nguyên Phượng còn ở đây!" Rồi lại liếc nhìn Khâu Nguyên Phượng lái xe, mỗi lần gọi cái tên này, liền nhịn được mà nở nụ cười, dì Toa Toa là đáng , đúng, từ dì Toa Toa luôn hy vọng có con , cho nên đem đấng mày râu chân chính như Nguyên Phượng nuôi như đứa bé .

      Khâu Nguyên Phượng mặc quần áo của chú rể phụ, thấy vô duyên vô cớ bị trúng chiêu, vội vàng giơ tay: "Tôi nhìn thấy cái gì cả, hơn nữa hai người các người sợ sao? Còn chưa bái đường muốn động phòng rồi. Cũng phải là có làm qua!" mang thai ba tháng, còn xấu hổ cái gì nữa!

      Lúc này Lạc Vân Hải mới hài lòng, kê miệng thầm vào lỗ tai : "Hôm nay ngoan ngoãn làm dâu của , nếu . . . . . ." Những lời còn sót lại thể nghe thấy.

      Thái Bảo Nhi càng nghe càng được tự nhiên: "Ai nha, sao hôm nay buồn nôn như thế" Thẹn thùng chết rồi.

      "Ha ha!"

      Tiếng cười trầm thấp vang lên, Thái Bảo Nhi giận giơ chân, Vân Hải đáng chết, dám trêu chọc , nhưng mà ở trong lòng lại ‘em , đến chết cũng đổi, cho dù có ngày vĩnh viễn biến mất, hoặc là em biến mất, tâm này, vĩnh viễn đều chỉ thuộc về ! ’

      Khâu Nguyên Phượng xoa xoa cánh tay, cũng thèm kiêng dè.

      Giờ phút này Lạc Vân Hải toát ra dịu dàng chưa từng có, người đời đều lãnh khốc vô tình, giết người quyết đoán, chưa bao giờ có người gặp qua nụ cười lòng của , có ai biết, ra cũng rất hay cười

      "Đại ca, đến rồi!" Khâu Nguyên Phượng xuống xe, cùng người em tốt Khúc Tư Du chào hỏi, sau đó cung kính mở cửa xe, đưa tay chống lên cửa xe: "Xuống xe !"

      Quả , sau khi xuống xe, Lạc Vân Hải liền thu hồi tất cả nụ cười, giờ phút này, trở thành khối băng độ C, đầu như có ghi chữ ‘người lạ chớ gần’, con ngươi cũng bắn ra sắc bén đến kinh người, khom lưng dắt tay của dâu ra, theo tiếng vỗ tay của mọi người mà đến giáo đường, nơi đó, cha mẹ sớm đứng chờ.

      Thái Bảo Nhi cũng đùa nghịch nữa, cao quý kéo cánh tay chú rể, ngẩng đầu ưỡn ngực bước thảm đỏ về phía trước, nhịn được muốn xem ánh mắt mọi người xung quanh vô tình thấy người què vứt tàn thuốc xuống, mặc dù sinh ra trong giới kinh doanh, nhưng cùng Lạc Vân Hải trải qua rất nhiều sóng gió, những ám hiệu kiểu như thế rất am hiểu, nên hoảng sợ, thét to: "Cẩn thận!" suy tính gì, lập tức xoay người, ôm lấy bả vai chú rể.

      "Bằng!"

      Những tiếng chúc mừng cực kỳ náo nhiệt cũng thu hút bằng tiếng súng nổ. Làm cho mọi người vô ý hoảng sợ, Thái Bảo Nhi đần độn nhìn Lạc Vân Hải, mà Lạc Vân Hải cũng vặn lông mày cúi đầu nhìn dâu của mình

      Mười giây sau, mọi người xung quanh giống như ngửi thấy mùi khói súng, bắt đầu như chim sợ ná, liên tục lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch, che miệng thét to: "Chảy máu a a a a chảy máu. . . . . ."

      Hô hấp của Thái Bảo Nhi bắt đầu trở nên gấp rút, tay phải run rẩy sờ bên eo, áo cưới trắng như tuyết sớm trở thành mảng đỏ tươi, biết mình bị trúng đạn, chỉ là muốn xác định chút xem nó có . . . . . . có tổn thương đến đứa bé trong bụng , nước mắt tuyệt vọng theo khóe mắt lăn xuống: "Đứa bé. . . . . . Cứu đứa bé. . . . . ." Vừa xong liền ngất xỉu.

      "***, có người đánh lén!" Khâu Nguyên Phượng tức giận mắng to, ngại nơi đây phải Trung Quốc, dám tùy tiện mang súng theo bên người, vả lại địch ở trong tối, bọn họ cũng có bản lãnh liều mạng khi tay vũ khí, chỉ có thể ra lệnh cho thuộc hạ ra sức bảo vệ Lạc Vân Hải: "Đại ca mau rút lui!"

      "Giết người rồi, a a a giết người rồi!"

      Mọi người lập tức rối loạn, chạy trối chết làm xáo động cả cục diện.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Mưa đạn


      Lạc Vân Hải nghiêng đầu, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía người bắn lúc nãy, mặt trầm ôm dâu ra khỏi giáo đường.

      "bằng, bằng, bằng!"

      Trong giáo đường vang lên tiếng súng, trước có sói sau có hổ, kẻ địch dưới ngàn người.

      "Con mẹ nó, người nào *** to gan như vậy? Con dâu của lão nương mà cũng dám đánh?" người phụ nữ trung niên ban nãy vẫn còn thùy mị nhưng bây giờ lại tức giận, quơ tay nhặt chiếc ghế bên cạnh lên đáng vào đám người phía xa: "Vân Hải,tất cả bọn họ đều nhắm vào con, con giao Bảo Nhi cho chúng ta. Con yên tâm, mẹ và cha con chăm sóc cho nó, con hãy dẫn Nguyên Phượng rời khỏi đây !" Trình Thất ôm lấy Thái Bảo Nhi hôn mê bất tỉnh, sau đó trừng mắt về phía đám người bên ngoài, những người này là loại người nào thế? Bà cần phải làm những chuyện lãng mạn này rồi, cử hành hôn lễ ở Trung Quốc nhất định cũng lãng mạn, tại tốt rồi? Muốn lãng mạn mà lại cược luôn cả tính mạng mình.

      Lạc Vân Hải nhìn lồng ngực trống rỗng, sau đó nhìn trong ngực mẹ, lắc đầu cái: " được, con thể bỏ các người ở lại đây!"

      "Bọn họ đến đây là muốn giết con, con rồi, bọn họ tự nhiên theo con, còn mau ?" người đàn ông trung niên khỏe mạnh mang giày tây ra, số tuổi rất khó đoán, kì thực ông gần sáu mươi, thế nhưng tóc vẫn đen huyền, mặt cũng rất ít nếp nhăn, bộ dáng vô cùng lịch lãm, đúng như câu ngạn ngữ của người Châu Á, trẻ như búp bê.

      "Cha, con. . . . . ." Lạc Vân Hải thấy những người theo lần lượt bị trúng đạn mà ngã xuống đất, cuối cùng liếc mắt nhìn dâu nằm trong vũng máu, chỉ có thể cắn răng cùng những người em của mình chạy ra xe, sau đó nhấn ga, hai mắt đỏ ngầu hét lớn: "Rút lui!"

      Trình Thất ôm chặt lấy con dâu, nhìn chồng mình rồi : "Lão già, phải làm sao bây giờ? Chảy rất nhiều máu, cháu của em. . . . . . Cháu của em sao phải ?" Nếu có chuyện gì vì sao lại chảy rất nhiều máu? Bà mong có cháu từ rất lâu rồi đến nay mới có được… thế mà…..

      Lạc Viêm Hành lạnh nhạt nhìn đám người hỗn loạn kia rồi : "Bọn họ , cảnh sát cũng tới rồi, trước tiên đừng lo lắng gì cả, gọi A Nam tới đây, chừng giữ được đứa bé, !"

      "Đứa bé đáng thương, hôm nay là ngày kết hôn của nó, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Bảo Nhi, con yên tâm , chờ Vân Hải trở lại, chúng ta tổ chức đám cưới hoành tráng hơn cho tụi con!" Vì con trai bà, ngay cả mạng cũng cần, đứa ngốc, làm người khác đau lòng.

      Mà bà biết, có số việc được quyết định từ lâu, người đời vĩnh viễn đều có cách nào thay đổi.

      đường đến sân bay, xuất cảnh ngàn năm khó gặp, hơn mười chiếc xe đua sang trọng chạy bạc mạng đường lớn, xe của Lạc Vân Hải dẫn đầu, nhìn kỹ thuật lái xe, mọi người đều muốn rớt mắt kiếng, mặc kệ là vì lý do nào, tuổi trẻ cũng được bóc đồng như thế, đôi mắt sắc bén thỉnh thoảng lại nhìn về kính chiếu hậu, tay để vô lăng, tay với xuống dưới gầm xe. Lát sau, cây súng lục ở trong tay ,khẽ liếc thấy có chiếc Lamborghini cố ý bám sát bọn họ, nhếch môi khinh thường.

      Đối phương lòng nghĩ muốn vượt qua xe đột nhiên đưa súng ra ngoài, bắn thẳng vào cửa kính chiếc xe đuổi theo.

      ‘bằng ’

      Đúng phút sau, tại khúc quanh lớn, chỉ thấy chiếc Lamborghini mất khống chế xông thẳng xuống vách đá, tiếp theo là tiếng nổ vang trời, người đàn ông mới tiếp tục đạp chân ga.

      Chạy theo phía sau chiếc xe dưới trăm chiếc xe khác nhau, trong đó có mô-tô cả những chiếc xe vô cùng đắc tiền, quả nhóm người muốn tiền mà cần mạng, xã hội bây giờ loạn hết rồi, người tài giỏi mà bị đồng tiền điều khiển, chỉ có thể là ‘sát thủ’, có thể lập tức triệu tập nhiều sát thủ đến như thế bản lĩnh của người chủ mưu cũng rất cao.

      Mục đích của bọn họ phải là muốn bắt , mà là lấy mạng của , đại khái nhận ra mấy người, bây giờ phải là lúc điều tra việc này, bảo vệ tánh mạng mới là quan trọng nhất.

      Đám người Khâu Nguyên Phượng ở phía sau giận đến ói ra máu, bởi vì chiếc xe mô tô tự nhiên vượt qua Ferrari của bọn họ,nghe này người em, cũng quá trâu rồi?

      Dĩ nhiên, con kiến hôi có lợi hại hơn nữa, cũng đấu lại áp chế của loài người, Lạc Vân Hải nhìn chiếc xe gắn máy rơi xuống vách đá, hừ lạnh tiếng, chỉ cần nửa tiếng là có thể đến sân bay rồi, đến nơi đó, đại biểu cho việc bọn họ an toàn,nhưng lâu sau đó, những người kia xâm nhập vào đámkhách mà đuổi theo.

      Khâu Nguyên Phượng lấy giấy tờ chứng nhận ra và : "Phiền toái!"

      "Mời qua bên này!" Nữ nhân viên phục vụ cúi đầu khom lưng, dẫn các quý khách chạy qua khu VIP.

      "Các người đến rồi? Cấp có gọi điện thoại , máy bay chuẩn bị xong, nhưng lượng người quá nhiều lại rất gấp, cho nên chỉ có thể vận dụng máy bay chuyên chở hành khách mà thôi.Mong mọi người thông cảm, trong thời gian ngắn như vậy cách nào điều động nhiều máy bay tư. . . . . ." Người đàn ông vừagiới thiệu vừa bước nhanh dẫn mọi người chạy về phía phòng chờ.

      Giờ phút này Lạc Vân Hải chẳng nghe lọt được chữ nào cả, trong đầu đều là hình ảnh lúc dâu ngã xuống, đáy mắt chứa đầy sát khí: "Nhìn dáng dấp những ngững người Trung Quốc bên kia, cách khác bên kia có thể có người mai phục, máy bay chở hành khách cách nào sửa đổi tuyến đường, chúng ta đến nơi nào?" Tốt nhất là Bắc Kinh, dưới chân thiên tử, thách bọn họ cũng dám làm lều.

      Khâu Nguyên Phượng thở dài : "Chiếc máy bay này phải đến Bắc Kinh, mà là Chiết Giang, những năm gần đây, ít thương nhân Ôn Châu, Đài Châu, Kim Hoa đều đến đấy, máy bay chở hành khách xem như bọn họ tài trợ cho chúng ta, bây giờ phải Ôn Châu!"

      "Ôn châu? Đó là nơi nào?" Lạc Vân Hải vừa vừa quay đầu lại hỏi, nghĩ gì đó rồi gật đầu cái: "Lập tức cho người đến Ôn Châu chờ!" Đến Trung Quốc, đây mới là địa bàn mà có thể ratay.

      "Vậy tôi lập tức gọi người. . . . . ."

      Lạc Vân Hải đưa tay đè lại: " thể, lái xe tới đó ít nhất cũng phải ngày đêm, giờ liên lạc với thế lực đen bên kia cũng kịp, còn phải nhận thêm phiền toái, bây giờ hãy gọi người chuẩn bị chiếc du thuyền, đường thủy trở về Thành phố F!"

      Khâu Nguyên Phượng gật đầu, sau khi lên máy bay rồi gọi điện thoại di động điều động: "A Hoàng, bảo Đông Phương Minh thông báo cho chính phủ ở Ôn Châu gần Hải Vực chuẩn bị chiếc du thuyền, lập tức đến, bên này xảy ra chút chuyện. . . . . . Đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh!"

      Quả nhiên, những người thuộc bang Long Hổ vừa lên máy bay, đám người áo đen chạy theo phía sau, nhìn máy bay bắt đầu hoạt động ; vô cùng tức giận, chỉ là trời tuyệt đường người, đối phương bằng máy bay chở hành khách họ còn có cơ hội, người đàn ông què cầm điện thoại di động lên ra lệnh: " lên máy bay, các người chuẩn bị hành động, tôibiết. . . . . . Bọn họ chỉ có hai loại lựa chọn, đường bộ và đường thủy, đường bộ chỉ sợ bọn họ kịp gọi người, chính phủ cũng dám điều động người đến cứu bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể bằng đường thủy mà thôi, Ôn Châu có đường tắt thông qua thành phố F, ta nghĩ chắc chắn là đường thủy. . . . . . ừ. . . . . . đúng, là hướng Đào Hoa Đảo kia, ở núi Phổ Đà du khách quá nhiều, dưới chân Bồ Tát, muốn chết, ta khuyên các người nên nghe lời ta!"

      Mặc dù đều là đám người tội ác tày trời, thế nhưng dù sao nơi đó cũng là nhà Nam Hải Quan , ở đó muốn giết người, phải là hành động sáng suốt, đất Phật sống, có tin hay chuyện, nhưng có thể trêu chọc lại là chuyện khác!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Đứa bé còn

      "A. . . . . . Bác . . . . . . Bụng con rất đau ô ô ô đứa bé. . . . . . Cứu đứa bé. . . . . ."

      hành lang bệnh viện, giờ phút này chỉ toàn nghe tiếng khóc thê lương của , ấy tựa như biết chuyện gì xảy ra, hai tay nắm chặt váy dính đầy máu tươi, khuôn mặt nhắn yếu ớt lên vẻ tuyệt vọng, dù chưa chính thức lập gia đình nhưng người trở thành mẹ nào cũng vô cùng đau đớn khi mất con? Ngoài rahiện giờ vẫn chưa người chồng còn sống hay chết, cái loại đau đớn đến kiệt cùng này có ai hiểu được chứ.

      Trình Thất đau lòng cực độ, ôm con dâu xông vào phòng cấp cứu khóc nức nở : " có chuyện gì đâu, chú A Nam của con rất lợi hại, ông ấy nhất định cứu được con và đứa bé!" Sau khi đặt con dâu lên bàn mỗ, bà cuống quýt kéo tay người đàn ông trung niên cỡ tuổi mình và khẩn cầu: "Tôi tin tưởng ông!"

      "A Nam, cố gắng cứu cả hai mẹ con họ!" Lạc Viêm Hành nặng nề vỗ vỗ bả vai người đàn ông kia.

      Thấy ai cũng đặt hy vọng vào ông, A Nam khổ não vặn lông mày, nhìn về phía mấy người bác sĩ thực việc cầm máu cho dâu, thở dài : "Tôi cố gắng hết sức! Đại ca, đại tẩu, các người ra ngoài trước !"

      "Nếu như chỉ có thể lựa chọn trong hai, hãy cứu người lớn, cần thêm máu ? Tôi cùng nhóm máu vớicon bé. . . . . ." Trình Thất còn chưa xong bị chồng mình mạnh mẽ kéo , ra đến bên ngoài cửa mới chắp tay trước ngực cầu khẩn: "Ông trời, van xin ông cứu đứa này, van cầu ngài! Ta nguyện giảm thọ mười năm!"

      Trước khi Thái Bảo Nhi hôn mê, mở mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm ông bác sĩ, mặt vẽ van xin, hi vọng, nếu như bắt buộc, hi vọng cứu đứa bé, vì đó là đứa bé của và Vân Hải.

      "Bác Trai, người yên tâm, chúng tôi nhất định đảm bảo an toàn cho Hải! "

      Hai người đàn ông tài trí bất phàm xong liền lui lại ba bước, sau đó xoay người xông ra ngoài phía hành lang.

      Mắt ông sáng như đuốc vì dù sao ông cũng quen với những loại sóng to gió lớn như thế này, có lẽ bởi vì tai nạn giáng xuống con trai mình, cho nên tinh thần của ông cảm thấy hoảng hốt khác thường, ôm lấy vợ mình giọng an ủi: "Con mình có phúc con mình, có lẽ đây chính là số mạng bọn chúng, em cũng đừng quá đau khổ!"

      "Em có thể đau khổ được sao? Cái gì gọi là số mạng bọn chúng? Có cái gì bất mãn có thể nhằm vào em !" Mặt Trình Thất vùi vào ngực chồng mình, đột nhiên nghiến lợi : "Mặc kệ là ai, em đều muốn đem bọn họ nghiền xương thành tro!"

      Người đứng đầu của bang phái hắc đạo lớn nhất bị tập kích, làm cả thế giới bị dao động, tất cả những người đứng đầu hắc bang ở các nước đều tiến về Trung Quốc, có thể thấy được chuyện này phải chuyện .

      Đường thủy chạy thẳng đến thành phố F, những chiếc du thuyền của họ lại bị địch bao vây cả bốn phía, hơn hai trăm chiếc du thuyền làm họ cách nào đánh lui hết, kẻ địch hiển nhiên sớm chuẩn bị.

      "Đáng chết, bọn họ giống như biết chúng ta đường thủy, Hải, mục tiêu của bọn họ chỉ có mình , nên hãy lên du thuyền trước , nơi này có tôi đối phó!" Khâu Nguyên Phượng ném súng máy xuống, bên trong bánh xe phụ có chiếc du thuyền .

      Khúc Tư Du buông ống dòm xuống cau mày lắc đầu : "Những người này là ai? Có thể điều động nhiều du thuyền như vậy, thế lực !" Thấy Lạc Vân Hải hề muốn liền thúc giục: " Hải, tiếp tục như vậy, chúng ta đều nguy hiểm, mục tiêu của bọn họ là ngài, đợi nhìn thấy ngài, có cơ hội chúng tôi cố gắng đường vòng.

      " được!"

      Lạc Vân Hải quả quyết cự tuyệt, con ngươi lạnh lùng bắn ra tia rét lạnh, đứng thẳng mũi thuyền, rất có uy phong, môi mỏng kiên cường lạnh lẽo mở ra: "Hừ, tôi ngược lại rất muốn nhìn xem có phải bọn họ có ba đầu sáu tay hay !"

      "Hải ca, được ah..., ngài phải , Long Hổ vất vả mới vững chắc, ngài tuyệt thể có điều sơ xuất!" Khâu Nguyên Phượng ngờ người đàn ông này lại quan tâm đến bọn họ như vậy, nhưng bây giờ phải là lúc hành động theo cảm tình, mạnh mẽ đem cái chìa khóa nhét vào trong tay , hung hăng đẩy cái.

      Lạc Vân Hải rất nhanh cầm chìa khóa, đau xót nhìn về các em cùng nhau lớn lên: "Tôi thể bỏ lại các cậu!"

      Khúc Tư Du cười cười: "Chúng tôi dễ dàng chết như vậy, còn chưa có uống rượu mừng của ngài đâu, thôi!" Xoay người, thu lại nụ cười, hốc mắt bắt đầu ửng hồng, như vậy mới là em tốt, mẹ đáng thương còn chưa ôm được con trai, đột nhiên phát mình rất đáng giận, nếu như lúc trước nghe lời mẹ chịu kết hôn tốt biết mấy? tin tưởng mẹ trách .

      Khâu Nguyên Phượng khổ sở lắc đầu cái, nhịn kích động muốn khóc: "Nếu như, tôi nếu như, cho bà ấy cần phải đau khổ, con trai vĩnh viễn bà!"

      Mắt thấy du thuyền càng đến gần, Lạc Vân Hải cuối cùng nhìn hai em cái, đưa tay làm động tác chúc phúc, sau đó xoay người lái du thuyền đến ngay khe hẹp ai, sau cuộc sóng lớn khoảngnữa canh giờ, lại nghĩ rằng kẻ địch phía trước đợi mình, đúng là chu đáo đấy.

      Mặt lộ ra tia sợ hãi nằm sấp xuống rút khẩu súng bắn tỉa ra, lấy ống nhòm nhắm ngay những người chiếc du thuyền đằng kia, híp mắt lạnh lùng, sau đó thói quen khát máu trối dậy liền bắn ra ba phát đạn.

      ‘ bằng bằng bằng! ’

      Tất cả đều bị bắn trúng, ba người lần lượt rơi xuống biển, điều naỳ cũng có nghĩa là gây bứt dây động rừng , trong nháy mắt tiếng súng như mưa bay về phía , khi cận kề cái chết, cảm giác thích giết chóc trong hoàn toàn bị khơi dậy, liều mình đánh với kẻ địch.

      Khâu Nguyên Phượng bên này cũng nguy hiểm kém, lửa đạn chiến đấu cả ngày, dần dần khẩu súng còn lực sát thương như trước, gió lớn qua, làm cản trở tốc độ đạn bay ra, sau khi cánh tay chống lại những viên đạn thô ráp xong, nhìn du thuyền liên tiếp nổ tung, đồng tình chút nào.

      "Ưmh!"

      "Tư Du!" Khâu Nguyên Phượng kinh hãi, nhìn em che ngực ngã xuống đất, máu chảy rất nhiều, nhất thời điên cuồng, thét to lên: "Giết cho tôi!"

      Những người trốn ở các góc bắt đầu càn quét điên cuồng, Nhìn nhóm em vào sinh ra tử của mình ngã xuống, khiến cho trong lòng vào lúc này chỉ muốn báo thù mà thôi, muốn đến phát điên.

      Khúc Tư Du thở hổn hển muốn bò dậy, nhưng lại có sức, móc bóp da trong ngực ra, nhìn tấm ảnh gia đình cười, dáng mẹ ngồi nghiêm chỉnh, mặc dù bề ngoài bình thường, mặt đầy vết nhám, nhưng ở trong lòng , bà vĩnh viễn là đẹp nhất, biết bà quan tâm nhất là gia đình ba người họ, Đúng vậy, vì bà, thể chết được, nhanh chóng đè lại lỗ máu phun, thể chết được.

      "Khâu Nguyên Phượng, giao Lạc Vân Hải ra đây, nếu tôi cho nổ thuyền của các ngươi!"

      mặt nước biển chỉ còn hơn trăm chiếc thuyền, người phụ nữ xinh đẹp như hoa, dáng vẽ lạnh lùng hô to, những người này đúng là điên rồi, chẳng lẽ muốn chết cùng sao?

      Người này vừa xong, đoàn người nhất thời hiểu được địch ở nơi nào, Khâu Nguyên Phượng cười khinh bỉ, đàn ông của bang Long Hổ là loại người sợ chết sao?

      Tình thế giờ như là muốn cùng nhau chết, hai bên cũng thối lui, chém giết càng diễn ra mãnh liệt.

      Lạc Vân Hải đè cánh tay bị đạn xuyên phá da thịt, nhìn con thuyền nổ tung trong nước, nước biển trong xanh giờ bị màu đỏ của máu làm nổi bật, khom lưng thở gấp nhặt lên vũ khí của kẻ địch làm của riêng, hoàn toàn thoát khỏi khu vực truyền tin, nhưng lại biết nên hướng nơi nào, la bàn bị hư, nhìn mặt trời lặn ở phía hòn đảo xa kia, mặc dù sức cùng lực kiệt, nhưng nơi này cũng nên ở lâu, chỉ đành phải hướng phía đảo kia chạy .

      đúng nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, khe rất sâu, lần nữa lâm vào hiểm cảnh, khóe miệng co giật hồi, con ngươi nhìn chung quanh tra xét, gần hơn hai mươi chiếc du thuyền mặt biển chạy qua, vả lại phía khe hẹp vẫn còn truyền ra thanh của đạn, cánh tay phải bị tổn thương, liều mạng đấu lại bọn họ, đường sống duy nhất chính là mặc cho số phận, nhìn thấy bè gỗ trôi mặt biển phiêu lưu, lời, đem du thuyền điều hướng đến kẻ địch, tung người nhảy xuống nước.

      "Đại ca, người xem, đó là du thuyền của Lạc Vân Hải!"

      "Lục soát cho ta, sống phải thấy người chết phải thấy xác!"

      "Đại ca, phía kia có ai!" Người đàn ông lấy ống nhòm dòm xuống, cười nhạo : "Sợ rằng bị các em của mình giết chết rồi, nghe ở nơi này có cá mập, rơi xuống nước chắc chắn bị cá mập ăn!"

      "Ha ha ha, người nào ở giữa khe hở, , khe sâu vớt người! Tìm được có thưởng!"

      Mặt trời lặn xuống phía tây, mặt biển cũng dần an tĩnh, người đàn ông rơi vào hôn mê, mà đôi tay vẫn còn nắm chặt cây cỏ như muốn cứu mạng, người nào biết trôi tới đâu, chỉ biết là nếu ai rơi xuống đại dương bao la này liền khó sống sót.

      Trong bệnh viện, A Nam ra phòng giải phẫu, vẻ mặt cực kỳ nặng nề, nhìn Lạc Viêm Hành lắc đầu cái: "Tôi cố gắng hết sức!"

      Trình Thất còn kích động như trước, giờ chỉ còn nghe tiếng khóc của Thái Bảo Nhi ở bên trong, cũng biết kết quả, cháu bà còn, còn, chẳng lẽ là cuộc đời này bà làm nhiều việc ác, giết hại vô số người, cho nên bị ông trời trừng phạt? Đáng thương cho đứa bé kia còn chưa có thành hình. . . . . .

      Lạc Viêm Hành trong nháy mắt giống như già thêm mười mấy tuổi, đưa tay xoa thái dương, sau gượng ép cười : "Người lớn có việc gì là tốt rồi, A Nam, tôi lại nợ ông lần, tình qua, ông muốn cái gì cứ ?"

      "Đại ca, đây là chức trách của tôi, huống chi bây giờ tôi cần cầu xin, đúng rồi, tiểu Hải bên kia như thế nào?"

      "Còn chưa có tin tức, chuẩn bị, lập tức về nước!"

      Dưới màn đêm núi Phổ Đà nhộn nhịp như ban ngày, dân đảo có thời gian làm việc và nghỉ ngơi, các du khách đến đây ngày, giờ cũng say giấc, từng nhà cũng bắt đầu đóng cửa lại, chỉ có vài top du khách dạo dọc bờ biển, nghe sóng lớn, hưởng thụ gió biển thổi lất phất, Hạ Mộng Lộ cũng là người trong số đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :