1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tiên sinh, cách xa tôi một chút - Nguyên Viện

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Tiên sinh, cách xa tôi chút

      (Hệ liệt : Nguyệt Lão hơi bận)

      Tác giả : Nguyên Viện
      Conver : ngocquynh520
      Edit : babynhox

      Truyện edit mừng sinh nhật diễn đàn



      Giới thiệu :

      Từ hai nhà bọn họ liền là hàng xóm, tất cả mọi người hai người bọn họ là thanh mai trúc mã

      ra bọn họ rất hợp nhau, căn bản chính là xem đối phương trở thành kẻ thù mất còn

      Mãi đến năm cấp ba ấy, đột nhiên chuyển nhà nước Mĩ...

      Thoát khỏi cái tên làm cho người ta ghét vốn nên vui vẻ nhưng lại cảm thấy buồn hiểu.

      Mười năm sau, đột nhiên trở lại trấn , còn dẫn theo .

      Khiến cho cuộc sống của lại rơi vào vực sâu đen tối lần nửa ──

      Sau đó, trải qua mấy năm, người đàn ông này cũng làm cho người ta thích hơn!

      Đột nhiên hôn còn chưa tính, hôn xong còn mở miệng phê bình kỹ thuật hôn của kém!

      Bị chiếm tiện nghi còn bị người ta khinh thường, làm sao nuốt trôi cơn tức này?

      Vì thế đánh đến địa bàn của , chuẩn bị "lấy lại công bằng"

      Lại ngờ rằng, "công bằng" của lại lên giường của !

      Vì cuộc sống yên ổn của mình, lý trí quyết định phủi sạch quan hệ với .

      Vừa đúng lúc thấy được ngoại quốc hôn đến tình cảm mãnh liệt ──

      Người đàn ông này... Người đàn ông đê tiện này! Tốt nhất đời này đều cách xa chút!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1 : (1)

      Edit : babynhox

      Trấn Đào Hoa ở gữa vùng núi xa xôi phía đông, người ở rất thưa thớt, dân số trong trấn chỉ hơn trăm người, cuộc sống nông thôn gần như đều là tự cấp tự túc. Nhưng mà trấn có tên là Đào Hoa, tên như ý nghĩa, trong trấn đủ loại hoa đào, vừa đến mùa hoa đào tháng ba liền có từng đóa hoa màu trắng hồng nở rộ, làm cho trấn gần như là được hoa đào bao phủ, giống như biến thành cõi bồng lai, đẹp sao tả xiết.

      Trấn trường nay nhìn gốc hoa đào dày đặc, nhạy bén dứt khoát mở mùa hoa đào, xuyên qua tuyên truyền rộng rãi, trấn giản dị hoa đào xinh đẹp, khí tươi mát tự nhiên hấp dẫn rất nhiều người đến đây, cũng cực kỳ thành công tạo nên danh tiếng trấn Đào Hoa.

      Thậm chí người dân trong trấn còn làm ra bánh hoa đào, rượu hoa đào, để cho quan khách nếm thử sản phẩm nổi tiếng của trấn Đào Hoa, cũng kiếm tiền chật cứng ví. Nhưng loại cảnh tượng náo nhiệt này chỉ giới hạn ở mùa hoa đào, hoa đào vừa rụng, đám đông cũng gần như tản ra, trấn cũng khôi phục yên tĩnh ngày xưa.

      Người dân trong trấn cũng quen với loại cảnh tượng, lúc bình thường cuộc sống an nhàn, sáng sớm ngắt hái cánh hoa đào để vào chai ủ rượu, chờ đợi mùa hoa đào kế tiếp buôn bán.

      Trấn Đào Hoa liền giữa ngày tháng yên tĩnh như vậy vượt qua từng ngày từng ngày yên ổn, nhưng mà trong trấn thiếu kẻ nhiều chuyện, có chuyện xôn xao gì, đến phút đồng hồ lập tức có thể truyền khắp trấn .

      Giống như ngày hôm nay, theo thường lệ vào lúc bảy giờ nhà họ Quan truyền ra tiếng rống to vang dội.

      "Quan Hướng Lam! mấy giờ rồi con còn ngủ? Con cần lên học có phải ?" Thái Thượng Hoàng nhà họ Quan hắng giọng gào thét trước cửa phòng con .

      "Ầm ĩ muốn chết! Cũng mới bảy giờ mà thôi, cha khẩn trương cái gì? Mấy đứa nhóc kia đến sớm như vậy!" Quan Hướng Lam mệt mỏi nhắm mắt lại, đau khổ rống lại.

      Xin nhờ! Tiểu học trong trấn gần như vậy, cần phút đồng hồ liền đến, cho dù ngủ đến bảy giờ mười lăm phút, tùy tiện rửa mặt chải đầu chút, cũng có thể vào cổng trường lúc bảy giở rưỡi. Cho dù lão già này lo lắng và khẩn trương, mỗi ngày đúng bảy giờ rống với , tiếng của lão già giống như chuông vang dội cả trấn.

      Giọng , tiếng rống vừa ra người trong trấn biết bảy giờ, đứa trong nhà cũng nên rời giường chuẩn bị đến trường.

      "Quan Hướng Lam, con còn xuống, có tin ông đây tư lên lầu 'mời' con hay ?" Dưới lầu truyền đến tiếng uy hiếp của lão cha.

      Tin! Đương nhiên là tin!

      Quan Hướng Lam miễn cưỡng mở mắt mệt mỏi ra, kinh nghiệm 28 năm qua cho biết, ngàn vạn đừng đối nghịch với lão cha, là hai mươi tám tuổi là trưởng thành, cũng muốn bị lão cha đuổi giết giống như lúc trung học, để người trong trấn chế giễu.

      Hơn nữa nghề nghiệp bây giờ của cũng cho phép bị chế giễu, mấy đứa nhóc đều rấ nghịch ngợm, giáo nên cố giữ quyền uy.

      Đúng, đừng nghi ngờ, lúc trước là chị hai bây giờ biến thành bậc thầy thiêng liêng, cần mọi người rớt mắt kính, ngay cả chính cũng thể tin được. Lúc trước tốt nghiệp trung học, tùy tiện thi được vào trường đại học tồi tệ, dù sao chỉ cần có trường học là tốt rồi, hơn nữa đến nơi khác học còn có thể rời xa phạm vi thế lực của lão cha, tốt!
      Vừa nghĩ đến bốn năm đại học này rất vui vẻ, vui đến quên cả trời đất! Trời cao hoàng đế xa, lão cha quản đến , có thể vui mừng rồi!
      Nhưng mà vui vẻ được bao lâu nhận cuộc điện thoại của lão cha, muốn bồi dưỡng học phần giáo dục gì đó, lão già thối! Cũng chỉ biết uy hiếp con của mình, mà thể phản kháng chỉ có thể ngoan ngoãn bồi dưỡng học phần, sau đó lại làm theo mệnh lệnh lão cha thực tập, nhàn nhã thi được bằng giáo viên.

      , xem thành tích của , trường học kia nhất định tuyển sao? tính xong từ lâu, thi liền thi, dù sao thi được cũng nhất định phải làm giáo viên, có thể giả ăn chờ chết như thường, lão già cũng bó tay với , hắc hắc! tính toán rất kỹ càng rồi.

      Nhưng mà đạo cao thước ma cao trượng, tính toán kỹ càng, lão cha nhà càng tính kỹ hơn.

      Có, có trường tiểu học muốn tuyển , chính là tiểu học Đào Hoa - quê hương của , về phần tại sao nhất định tuyển ? Ừ... Bởi vì lão cha nhà là hiệu trưởng. Đáng chết! ! Đây là mưu của lão cha, lão cha tính kế từ lâu rồi! chịu, lão cha mắng cũng rống, chỉ đưa vợ của ông ra, khuôn mặt nước mắt nước mũi , bà già , cũng sống thêm được mấy năm, chỉ muốn lúc còn sống có con bên cạnh làm bạn mà thôi, chẳng lẽ cầu như vậy cũng rất khó sao? Số mạng của bà khổ như vậy sao?

      Xin nhờ, QuanTrần thị năm ấy vượt qúa 50 tuổi, sáng sớm mỗi ngày dạo bộ với hàng sớm, sắc mặt hồng hào, làn da trắng sáng căng mềm như trẻ , ở trong trấn cũng có danh là người mẹ già, nhìn lão cha mỗi lần ra cửa phòng đều tươi cười đầy mặt, biết có bao nhiêu "tính" phúc rồi.

      Dựa theo quan sát của , Quan Trần thị có thể sống thêm ít nhất là hơn ba mươi năm, nhưng bộ dáng cúng tế lúc còn sống này là ngâm cho ai?

      Trước mắt là cạm bẫy, chỉ có ngu ngốc mới có thể nhảy xuống...Mà cố tình chính là cái kẻ ngu ngốc ấy!

      Quan Hướng Lam sợ trời sợ đất, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nhưng mà đỡ nổi tấn công nước mắt của lão mẹ. Biết lão mẹ là vì lão cha đến "ngâm", biết trước mắt là cạm bẫy làm hối hận cả đời ― thời gian tồn tại của lão mẹ hơn nửa đời của .

      A! Nhưng mà... Nhìn ánh mắt đỏ rực của lão mẹ, từ '' trong miệng cũng nên lời, hai mẹ con giằng co ngày đêm, thất bại.

      Nhấm nháp thảm bại giả đau thương, yên lặng sửa sang hành lý chuyển về trấn , bắt đầu kiếp sống giáo viên gian khổ của mình.

      có Diêm La Vương, dưới gặp nạn dạy quỷ , có thể khổ sao?
      Vài năm nay, cuộc sống của chính là nước sôi lửa bỏng! Mỗi ngày bị lão cha tra tấn, cảm thấy căn bản là mình phải kẻ thù của lão cha, mà là nô lệ!

      "Quan Hướng Lam ― "

      "Thức dậy rồi !" Nô lệ có đường sống phản kháng sao?

      Quan Hướng Lam đau khổ bò xuống giường, cào cào tóc dài hỗn loạn, chậm rãi vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt chải đầu thay quần áo xong, lập tức ra cửa phòng.

      "Mẹ, con đói bụng." tới trước phòng bếp ôm lấy mẹ Quan, vô cùng thân thiết hôn mặt lão mẹ.

      "Oa! Hôm nay ăn cháo gà, con thích." Ở nhà hạnh phúc nhất chính là có thể ăn thức ăn mẹ ruột nấu, đây là điều duy nhất khiến cảm động.

      "Ha ha!" Me Quan cười nhìn con ." , ngồi yên trước , mẹ đặt cháo lên bàn rồi, chắc là nóng như vậy, mẹ xào rau xanh xong là có thể xong con ăn trước sắp bảy giờ rưỡi rồi."

      "Được." Hôn mẹ thêm cái, Quan Hướng Lam lập tức bước ra khỏi phòng bếp, vừa đến trước bàn ăn, nhìn lão cha xem báo, lập tức thu hồi tươi cười mặt lại, giọng cũng biến lười " Lão cha, chào buổi sáng!"

      Cha Quan buông báo xuống, vừa thấy quần áo con mặc lại giận dữ."Quan Hướng Lam, con lại mặc như vậy! Con như vậy giống như giáo viên sao?"

      Nhìn xem, quần đùi ngắn đến mức chỉ có thể che khuất cái mông, áo lại là loại thiếu vải, lộ ra bả vai cánh tay, ngay cả bộ ngực cũng sắp lộ ra, giống cái gì đây?

      Quan Hướng Lam quen từ lâu, dù sao mặc cái gì lão cha đều có ý kiến, miễn cưỡng ngồi vào ghế, bưng lên cháo húp ngụm."Lão cha, ngày nào đó con phải đóng gói quá chặt liền đại biểu cho chuyện." Ừ, lão mẹ nấu cháo giỏi quá, canh gà thơm nồng đến từng hạt gạo.

      "Chuyện gì?" Cha Quan nhíu mày.

      "Bạo lực gia đình! Cho nên mới phải che che giấu giấu." có ý khác, liếc mắt nhìn ông cái, ám chỉ lão cha là người bạo lực.

      Cha Quan sửng sốt chút, hồi lâu mới hiểu con ám chỉ gì, đôi mắt lập tức trừng trừng."Quan Hướng Lam! Con đứa con ác nghiệt này bậy bạ gì đó? Bạo lực gia đình? Được, ông đây liền bạo lực cho con xem!" xong, bàn tay liền chìa tới véo lỗ tai con .
      Được rồi, ăn bữa sáng mà hai cha con các người cũng có thể ầm ĩ." Mẹ Quan bưng rau xanh xào ra từ phòng bếp, đặt rau xanh phóng xuống bàn, đẩy tay chồng ra, " nha, tuổi cũng nửa, còn luôn tranh hơn thua với con , cẩn thận huyết áp tăng cao."

      "Hừ! Ngày nào đó bị tăng chính là bị đứa con này làm tức chết." Cha Quan hừ lạnh, có vợ ở đây, miễn cưỡng rút bàn tay muốn đánh người lại.

      "Yên tâm, con thấy sức thở của cha lớn như vậy, ngày bị con làm tức chết còn cực kỳ xa!" Ăn cháo, Quan Hướng Lam lành lạnh đáp lời.

      "A Lam, được rồi." Mẹ Quan trừng mắt liếc con cái."Đừng có sáng sớm liền chọc cha con tức giận." là! Mỗi ngày đều ầm ĩ như vậy, hai cha con cũng ngán chút nào.

      Thái hậu mở miệng, Quan Hướng Lam nhún nhún vai, ngoan ngoãn ăn cháo, chỉ là ánh mắt đắc ý luôn luôn liếc nhìn lão cha.

      Hắc hắc, trận chiến hôm nay thắng!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: (2)

      Edit : babynhox

      Cha Quan bị ánh mắt con làm tức giận đến nghiến răng, mà lại có vợ ở đây làm ông thể ra tay dạy dỗ được, đành phải cầm lấy tờ báo nhắm mắt làm ngơ.

      Tạm thời ngưng chiến, Quan Hướng Lam liếc mắt nhìn đồng hồ cái, còn năm phút là bảy giờ rưỡi, nhanh chóng ăn luôn chén cháo thứ hai.

      "Mẹ, con ăn no rồi lên lớp đây." Buông chén, chùi miệng xong đứng dậy chạy nhanh tới cửa.

      Trước khi rời vẫn còn quên mở miệng."Hiệu Trưởng Đại Nhân, thời gian còn sớm, ngài còn ở lại xem báo, ngồi chức vị này phải nhớ làm gương tốt đấy!" xong đợi tiếng hét của lão cha, D.Đ.L.Q.Đ nhanh chóng mang giày ra khỏi cửa.Sau khi mở cửa, theo thói quen liếc mắt nhìn sang nhà bên cạnh cái, im ắng có người, căn nhà trống như vậy gần mười năm . Mà cái tên có khuôn mặt khiến người ta chán ghét kia cũng quên ít rồi, chỉ còn lại ấn tượng mờ nhạt sót lại ở trong đầu.

      Quan Hướng Lam thu tầm mắt lại, nhàng nhún vai, bước nhanh đến trường tiểu học.

      Buổi sáng bảy giờ rưỡi, Quan Hướng Lam đứng gác ở cửa trường học. vòng hai cánh tay, tóc đen dài chạm vai, vai áo đơn giản, trước ngực là hình đầu lâu màu trắng, rãnh ngực mê người như như , quần short jean trắng xanh bao trùm cái mông tròn, dưới đôi chân thon dài là đôi giày vải bố màu đen in hình đầu lâu.

      ăn mặc đơn giản nóng bỏng, khuôn mặt thanh tú nhưng sạch trang điểm dư thừa, tươi đẹp giống như đóa tường vi đỏ tươi, tươi đẹp mà thừa thải.

      "7 giờ 31 phút." lười biếng mở miệng, đôi mắt trừng mắt nhìn học sinh chạy nhanh tới, cánh môi gợi lên nụ cười.

      "Trương Gia Thuận, con lại đến muộn." Trường học cũng chỉ có mười người học sinh, chín đứa trước bước vào trường đúng bảy giờ rưỡi, chỉ tên quỷ họ Trương này mỗi ngày đều đến trễ.

      "Ha ha, giáo, là ngoài ý muốn!" Trương Gia Thuận chọn khoảng cách thích hợp để đứng vững, khuôn mặt tươi cười, nơm nớp lo sợ mở miệng.

      "Hả?" Quan Hướng Lam nhíu mày, cũng cười rất thân thiết."Cái gì là ngoài ý muốn? Là heo mẹ nhà con phải sinh heo hay là con chó nhà con phải đưa tang?" cúi đầu nhìn ngón tay, rất tao nhã mà vặn các đốt ngón tay.

      "Ách... đều, đều phải." Trương Gia Thuận cũng nhìn theo về phía tay , nhịn được nuốt nuốt nước miếng, D.Đ.L.Q.Đ cậu hiểu rất nắm tay của giáo có bao nhiêu cứng rắn.

      "Vậy là thế nào? thử xem! Nếu về tình có thể tha thứ, rất sáng suốt, tuyệt đối tha thứ cho con." Quan Hướng Lam chậm rãi tới gần Trương Gia Thuận.

      "Ách... giáo..." Trương Gia Thuận lui nhanh về sau.

      "Lần này có nguyên nhân! Trước tiên đừng ra quyền, hãy nghe con !"

      " ! chờ nghe đây!" Đôi mắt Quan Hướng Lam chậm rãi nheo lại."Đừng lui nửa, còn lui xuống nửa cũng dám đảm bảo nắm tay của 'hôn' đầu con."

      Trương Gia Thuận dừng bước, "Dạ, lúc nảy ở đường con cẩn thận nhặt được em , em ấy bị lạc đường, cho, cho nên... "

      "Em ?" Quan Hướng Lam nhíu mày, căn bản tin."A Thuận à, con lấy cớ này rất tệ, con nghĩ có tin con hay ? Hả?" xong liền vươn tay với tới véo lỗ tai cậu.

      "Oa! Là mà!" Trương Gia Thuận sợ hãi tay che lỗ tai, tay chỉ phía sau Quan Hướng Lam, " tin nhìn phía sau xem."

      "Hả?" Quan Hướng Lam quay đầu, vừa khéo đối diện với đôi mắt ngọc châu xinh đẹp màu xanh thẳm.

      Mắt xanh vừa nhìn thấy lập tức co rụt lại, trốn vào phái sau hộp thư.

      Quan Hướng Lam sửng sốt."Trương Gia Thuận, là đấy hả?"

      "Dạ, là em con nhặt được." Trương Gia Thuận sợ sệt đáp lời.

      " nhảm." có mắt, đương nhiên nhìn ra được đó là đứa bé ." hỏi là con nhặt được ở đâu!"

      " đường đến trường, con qua ngõ nghe được tiếng khóc, vào liền nhìn thấy em ấy, vốn muốn dẫn em ấy tìm người nhà, nhưng mà con thấy sắp muộn, đành phải dẫn em ấy đến đây trước rồi sau." D.Đ.L.Q.Đ Cậu sợ hãi nhìn Quan Hướng Lam. ", lý do này có thể chấp nhận ?"

      " vào lớp tự học cho ." Quan Hướng Lam thân vươn tay bún trán của cậu cái."Ngày mai còn dám đến trễ, đến trễ giây liền đánh con quyền, đến lúc đó tuyệt đối làm cho cha mẹ con nhìn ra."

      "Dạ, tuyệt đối là con đến muộn." Biết cảnh báo giảm , Trương Gia Thuận cười hì hì giơ tay lên thề, lại chỉ chỉ hộp thư, "Em kia liền giao cho ." xong, lưng đeo túi sách chạy nhanh vào trong phòng học.

      "Quỷ thối!" Quan Hướng Lam lắc đầu bật cười, lại nhìn về phía hộp thư, cái đầu tròn nhìn thấy quay lại lại lập tức rụt trở về.

      Nhíu mày, tới hộp thư, bất ngờ ló thân ra ngăn chặn ."Hắc hắc! Bắt được con rồi."

      Nhìn thấy , bé liền phát hoảng, ánh mắt mở to, đôi mắt con ngươi màu xanh liền chiêm chiếp như vậy. Quan Hướng Lam ngồi xổm người xuống, quan sát bé. Chậc chậc, là em cái xinh đẹp! Tóc đen mắt xanh, đường nét khuôn mặt sâu sắc, nhìn ra được là con lai, tóc dài được cái nơ màu lam cột lại hai bên, người là bộ âu phục đáng , bộ dáng trắng trắng non mềm giống như baby xinh đẹp.

      Nhưng mà từ đâu mà xuất đứa bé đáng như vậy ở trong trấn? nhớ là có thân thích là người nước ngoài! Hay là có người ngoài đến đây?

      Nhưng theo lý thuyết, nếu có người lạ tới nơi này, mấy bà tám trong trấn truyền tin tức từ phố lớn ngõ từ lâu rồi.

      "Hắc, sao con lại ở trong này? Cha mẹ đâu?" Sợ dọa đứa bé, Quan Hướng Lam dịu dàng hỏi.

      bé nháy mắt nhìn , chuyện.

      "Con tên là gì? Mấy tuổi?" Quan Hướng Lam hỏi lại, nhưng bé vẫn mở miệng, nhíu nhíu mày."Hay con nghe hiểu tiếng Trung?"

      "Ba ba... " bé mở môi như cánh hoa, giọng mang theo nghẹn ngào, đôi mắt ửng đỏ sợ người lạ nhìn nhìn Quan Hướng Lam. tiếng Trung! Này hẳn là nghe hiểu được ?

      " bé, con nghe hiểu được lời dì ?"

      khụt khà khụt khịt, gật gật đầu.

      Quan Hướng Lam thở hơi, may mắn, nghe hiểu được tiếng Trung, muốn văn có lẽ đụng vào vách tường tự sát trước, kiếp sau lại học."Con tên là gì?"

      "Công chúa ... "

      "Hả?" Đây là tên sao?

      "Ba ba... Đều gọi là công chúa ." Em giọng , giọng mềm yếu mang chút đặc thù nước ngoài.

      Quan Hướng Lam trừng mắt nhìn, sờ sờ cái mũi, nhún vai, "Được rồi, công chúa công chúa , vậy con mấy tuổi?"

      "Ba tuổi." chữ cuối bé dùng sức , còn dựng thẳng 3 đầu ngón tay lên.

      Quan Hướng Lam nhịn được nở nụ cười, đáng , giống với mười tên quỷ trong trường học này."Vậy con có biết số điện thoại trong nhà ?"

      Mày của bé hơi nhíu lại, như là hiểu câu hỏi của , mắt xanh nhìn thẳng vào ."Ba ba...Con muốn ba ba... " khuôn mặt nhắn nhăn lại, nước mắt cũng sắp lăn ra rồi.

      "Được đươc được, đừng khóc." Thấy bé muốn khóc, Quan Hướng Lam giật mình, nhanh chóng dỗ bé."Được rồi, dì dẫn con ba ba của con, xin con ngàn vạn lần đừng khóc."

      "Dạ." bé lập tức nở nụ cười, nhanh chóng thấy nước mắt trong hốc mắt, biến thành khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào.

      Quan Hướng Lam trừng mắt nhìn bé, bản lĩnh thu nước mắt này làm nghĩ đến Thái Hậu trong nhà, D.Đ.L.Q.Đ mỗi lần bà Quan Trần tình kế là bộ dáng nước mắt ròng ròng đáng thương này, sau khi đạt được liền thu nước mắt lại ngay, chuyển thành khuôn mặt tươi tắn.

      "Gặp quỷ, nếu phải thấy con còn , dì sư nghi ngờ con tính kế dì." Thay đổi nét mặt nhanh như vậy, sau khi lớn lên nhất định nguy hiểm!

      Quan Hướng Lam lẩm bẩm, thấy nhìn bằng vẻ mặt ngây thở, bộ dáng đáng này đủ để thiêu cháy lòng người rồi.

      "Chậc chậc, biết sinh như thế nào, sao có thể sinh ra bé đáng như vậy?" dắt tay bé, " thôi, tìm ba ba con."

      bé ngoan ngoãn để Quan Hướng Lam nắm tay, mở bước chân ra, Quan Hướng Lam cũng thả bước chân , phối hợp bước chân của bé.

      "Công chúa , con có biết nhà con ở đâu ?" Quan Hướng Lam ôm hi vọng hỏi.

      Quả nhiên, căn bản là bé nghe hiểu lời của , chỉ ngẩng đầu cười ngọt ngào với .

      Quan Hướng Lam buông bỏ."Thôi, tùy tiện tìm người hỏi xem, phải có người biết đứa bé này là con nhà ai." thầm.

      "Ba ba!" Đột nhiên tránh khỏi tay Quan Hướng Lam, cả người chạy về phía trước.

      "Hả!" Quan Hướng Lam sửng sốt, muốn chạy theo, lại nghe giọng nam khẩn trương vang lên ở phía trước.

      "Tâm Tâm!" người đàn ông nhanh chóng ôm lấy bé, lo lắng trách cứ."Sao con lại chạy loạn? phải ba ba con ngoan ngoãn ở đó chờ sao?" "

      " xin lỗi... " bé nhanh chóng xin lỗi, tay bé nắm chặt quần áo ba ba."Tâm Tâm tìm thấy ba ba... " Lhuôn mặt nhắn vừa nhíu, liền muốn khóc.

      " là... " Thấy bộ dáng đáng thương của con , người đàn ông cũng hung dữ nổi nửa."Con đấy, hại ba ba lo lắng gần chết." xoa cái mũi của con .

      "Có dì... " Tâm Tâm vươn đầu ngón tay chỉ về phía Quan Hướng Lam.

      "Hả?" Người đàn ông ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy Quan Hướng Lam, con ngươi đen chậm rãi nheo lại.

      Quan Hướng Lam cũng nheo mắt, nhìn người đàn ông này lâu, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt, giống như gặp qua ở đâu.

      "Kỳ lạ, có phải chúng ta gặp ở đâu ... " nghi ngờ hỏi, nhìn thấy người đàn ông quan sát từ xuống dưới cái, lông mày xinh đẹp nhàng nhíu lại, con ngươi đen thoáng qua tia chế giễu.

      Quan Hướng Lam sửng sốt, cái loại ánh mắt này rất quen thuộc, rất nhiều năm trước ở người tên đáng ghét nào đấy, thường nhìn thấy ánh mắt này.

      nhìn gương mặt tuấn tú, trí nhớ chậm rãi khuôn mặt nam tính trước mắt hợp lại khuôn mặt tuấn tú nhiều năm trước• • • ? Mắt đẹp lập tức trừng lớn, "Mặt cương thi!"

      " lâu gặp, em ." Người đàn ông lười biếng chào hỏi. Gặp quỷ rồi ! Đúng là cái tên làm người ta chán ghét!


      Chương 2.1

      Edit : babynhox

      Ngôn Tử Ngự cũng trở lại nhưng lại kết hôn, đến cả con cũng có rồi. . . . Làm cho người ta thể tin được! Thậm chí có người muốn gả cho tên mặt cương thi làm người ta ghét kia, hơn nữa con của mặt cương thi lại còn đáng như vậy.

      Xin nhờ, còn chưa tới tháng bảy, lại cảm thấy mình gặp quỷ rồi.

      "Tre già măng mọc, rốt cuộc hôm nay tôi cũng mở mang rồi." Cái loại mặt cương thi cũng có thể sinh ra đứa bé đáng như vậy, nhất định là công lao của vợ .

      A? đến vợ , sao thấy?

      Quan Hướng Lam nhăn mày lại, buổi sáng nhận ra Ngôn Tử Ngự, căn bản là còn kịp cái gì đúng lúc lão cha lão mẹ vội vã chạy tới, L.Q.Đ thắc mắc trong lòng còn chưa kịp hỏi ra miệng bị lão cha đuổi về lớp rồi. Cả ngày ở trường học đều đần độn, trong đầu đều suy nghĩ tên họ Ngôn kia, căn bản biết mình làm cái gì.

      Tan học, đường về nhà, nghe mọi người trong trấn bàn luận chuyện Ngôn Tử Ngự trở về, chỉ là nghe được có người đến vợ của .

      Theo lý thuyết, người nước ngoài đến trấn nhất định khiến cho mọi người kinh ngạc, sao có chút động tĩnh nào?

      Còn nửa, tại sao vợ của trở về? thể nào! Có vị tiên sinh nào về Đài Loan mà theo chứ? Hay là vợ của thành vợ trước, bởi vì chịu nổi tính tình xe máy của tên kia, cho nên ly hôn rồi?

      Ừ... Nếu là nguyên nhân này có thể hiểu được, tuyệt đối có ai có thể chịu được tên kia, người phụ nữ này nhất định là trong lúc bị trúng tà mới có thể gả cho , sau này chịu nổi khuôn mặt cương thi liền ly hôn.

      Ha ha! Đáng thương cho họ Ngôn, bị bỏ rơi . . .

      "A Lam, con cười cái gì? Cười đến nhìn thấy mắt, chuyện gì làm cho con vui vẻ như vậy?"

      Mẹ Quan bưng nấu đồ ăn nấu xong ra, thấy con vừa bày chén đũa vừa tự cười ha ha." có!" Quan Hướng Lam giả ngu nhưng nụ cười ở khóe miệng vẫn giấu được. nên nên, làm người phải có lòng cảm thương, thể vui sướng khi người ta gặp họa. Nhưng mà... L.Q.Đ Nghĩ đến tên họ Ngôn kia có thể là bị vứt bỏ, liền thích chết rồi !

      "Mẹ biết, con nhìn thấy A Ngự trở về nên rất vui, phải ?" Đặt đồ ăn xuống xong, mẹ Quan vươn tay lau vào lưng tạp dề, đoán nguyên nhân con vui vẻ.

      "A? Nóng!" Quan Hướng Lam muốn vươn tay ăn vụn sườn bàn, vừa nghe lão mẹ , quên mất sườn vừa mới nấu xong, rất nóng! Ngón tay vừa chạm vào liền bị bỏng rụt lại.

      "Con làm cái gì? phép tắc, biết dùng đũa gắp sao? mấy tuổi rồi còn giống đứa bé!" Mẹ Quan trách .

      "Còn phải vì lời vừa rồi của mẹ dọa con sao! Tên kia trở về sao con lại rất vui vẻ?" Ngậm chặt đầu ngón tay bị phỏng, Quan Hướng Lam hừ lạnh.

      " sao?" Mẹ Quan cũng tin, "Mẹ nhớ lúc cả nhà A Ngự chuyển , phải con mất hồn mất vía mấy ngày sao?"

      "Con nào có?" Quan Hướng Lam mở to mắt, kích động phản bác."Nào có mất hồn mất vía? Tên kia chuyển con vui vẻ gấp đôi, cũng phải mẹ biết là con rất chán ghét tên kia."

      "Cái gì tên kia, tên kia!" Mẹ Quan vỗ đầu con , "A Ngự cùng trưởng thành với con, còn lớn hơn con mấy tháng, con gọi người ta tiếng trai cũng nên kêu tên người ta, động chút liền tên kia, tên kia, mẹ dạy con như thế sao?"

      " trai?" Nghe xưng hô như thế, suýt chút nửa Quan Hướng Lam nôn ra, "Kêu chị con liền đồng ý!" Nhưng mà tên họ Ngôn đồng ý sao?

      "Con đấy!" Mẹ Quan trừng mắt nhìn con cái, bất đắc dĩ cười lắc đầu." ràng A Ngự là đứa bé ngoan, hiểu sao các con hợp như vậy? Ai, nhưng mà lần này cậu ấy trở về con nên chung sống với cậu ấy tốt, nên hở tí liền chống đối với cậu ấy, có biết hay ?"

      " ta chọc đến con, con chọc ta làm gì?" Hừ! mới rảnh rỗi như vậy. "Đúng rồi, mẹ, vợ của ta đâu? Sao trở về?" nhịn được lòng tò mò, Quan Hướng Lam mở miệng hỏi.

      Nghe được câu hỏi của con , mẹ Quan nhịn được thở dài, lắc đầu cảm thán, "Nghe là lúc sinh Tâm Tâm bị khó sinh nên qua đời."

      "Hả?" Quan Hướng Lam ngẩn ra, qua đời? phải ly hôn...

      "Tâm Tâm đấy, từ liền có mẹ, nghe cá tính rất thẹn thùng, hơi có khuynh hướng tự khép kín, hơn nữa lại là con lai, hình như bị đứa bé khác khi dễ nên cá tính càng rụt rè hơn, A Ngự bàn bạc với người nhà, quyết định tạm thời đưa con trở về trấn Đào Hoa của chúng ta, dù sao công việc của cậu ấy cũng thuận tiện, hình như là kỹ sư thiết kế gì đó, công việc rất tự do."

      Quan Hướng Lam nghe được liền sửng sốt, "Tự khép kín?" Có sao? cảm thấy tệ mà! Em này đúng là hơi thẹn thùng nhưng đến nỗi tự khép kín mà?

      "Đúng rồi, A Lam, con lấy thêm hai bộ chén đũa." Mẹ Quan dặn dò.

      "Làm gì?" Hai bộ? À, ! có dự cảm tốt.

      "Hôm nay mẹ kêu A Ngự sang nhà chúng ta ăn cơm, bọn họ mới vừa trở về, tất cả đều chưa có sửa sang lại... " L.Q.Đ Còn chưa xong, chợt nghe chuông cửa vang lên."A, nhất định là A Ngự đến, mau mở cửa!"

      "Con... " mới cần!

      "Hả?" Mẹ Quan trừng mắt.

      "Dạ!" Thái hậu hạ ý chỉ, nô bộc chỉ có thể sờ sờ cái mũi, cam nguyện đến mở cửa ra.

      "Hi!" Nhìn thấy , lông mày tuấn tú của Ngôn Tử Ngự hơi nhếch lên, nóng lạnh chào hỏi.

      Hi cái đầu ! Quan Hướng Lam tức giận hừ lạnh trong lòng, ngẩng đầu nhìn , lông mày khỏi nhíu lại.

      Họ ngôn này có việc gì mà cao như vậy làm gì? Thân cao cũng ngoài mét tám rồi! cau mày, thể thừa nhận ở trong lòng, người này trở nên đẹp mắt hơn trước kia.

      Tuy rằng làm người ta chán ghét, nhưng bộ dáng từ trước đến nay đều xinh xắn, chỉ là gặp mười năm, khuôn mặt tuấn tú trong ấn tượng trở nên càng tuấn tú nam tính, thân hình cũng cao hơn, cho dù là áo đơn giản, quần jeans, mặc ở người lại đẹp mắt đến khó hiểu.

      Hừ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong lại rách nát!

      Lúc Quan Hướng Lam quan sát Ngôn Tử Ngự, cũng đặt vẻ mặt vào trong mắt, con ngươi khỏi chớp lên.

      "Em vẫn giống như trước, cũng thay đổi chút nào." Có thể làm cho người ta dễ dàng nhìn ra ý nghĩ trong lòng .

      "Hả? Lời của có ý gì? Chỗ nào tôi thay đổi?" Hai tay chống eo, tự giác ưỡn ngực lên, biết vì sao, cảm thấy người này có sâu xa. Ngôn Tử Ngự liếc mắt nhìn bộ ngực no đủ này cái, áo đáng màu đỏ giấu được mà lộ ra nửa bộ ngực màu mật ong,

      Theo suy đoán ít nhất là cỡ D, mà từ tư thế của càng nhìn rãnh ngực mê người hơn; ánh mắt xuống chút nữa, quần short jean bao lấy cái mông vung cao, sau đó là đôi chân thon dài xinh đẹp, dáng người đẹp đẽ đủ để hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.

      Trước mắt còn là thiếu nữ ngây ngô trong quá khứ, biến thành người phụ nữ thành thục, nhưng mà -- . . .

      "Dáng người trưởng thành, nhưng đầu óc vẫn giống như trước kia." nhàn nhạt đáp lời.

      "Hả?." Đầu óc vẫn giống như trước kia? Quan Hướng Lam ngẩn người, lập tức hiểu ý của , tức giận đến mắt đẹp trợn lên, xông lên trước, kiễng gót chân thô lỗ kéo quần áo của , bày ra khí thế chị hai gào thét: "Ngôn Tử Ngự, mẹ nó, lời này là có ý gì?"

      Ý của tên mặt cương thi này là ám chỉ ngực to não , chỉ có tuổi tăng mà chỉ số thông mình tăng sao?

      "Oa ― ba ba... " Bị khí thế và tiếng hét của dọa, Tâm Tâm nắm chặt ống quần Ngôn Tử Ngử, khóc lớn. Bị tiếng khóc của đứa dọa, Quan Hướng Lam sửng sốt, liền lơ mơ quên mất "Em làm Tâm Tâm sợ rồi." Ngôn Tử Ngự vui nhíu mày, khiển trách liếc mắt nhìn cái,

      Đẩy tay ra, ngồi xổm xuống ôm lấy con ."Tâm Tâm ngoan, hư -. . . Đừng khóc."

      "Hu hu . . . Ba ba . . . Dì . . . " Tâm Tâm khóc đến mặt đỏ tai hồng, ngón tay sợ hãi chỉ vào Quan Hướng Lam, cả khuôn mặt vùi vào cổ Ngôn Tử Ngự.

      "Dì . . . " Quan Hướng Lam hé miệng.

      "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả ?" Nghe được tiếng khóc, mẹ Quan chạy nhanh cđến cửa."Tâm Tâm sao vậy? Sao con lại khóc?"

      "Hu... Dì hung dữ. . . Ba ba sợ... Hu... " Tâm Tâm nức nức nở nở tố cáo, giọng mơ hồ làm cho người ta nghe , nhưng ngón tay lại chỉ về hung thủ rất ràng.

      "A Lam, con làm cái gì Tâm Tâm?" L.Q.Đ Mẹ Quan hỏi con .

      "Con... " nào có làm gì đứa bé này, ràng là hung dữ với ba ba của đứa bé mà!

      "Quan Hướng Lam! Đứa con ác nghiệt này, ngay cả đứa bé cũng khi dễ!" Cha Quan từ phòng sách ra, nhìn thấy tình hình này, tức giận đến vặn chặt lỗ tai con .

      "A lão cha, đau mà!" Quan Hướng Lam kêu to."Con khi dễ con bé!" oa oa kêu to muốn giải oan.

      "Nếu sao Tâm Tâm lại khóc?" Cha Quan trừng .

      "Con, con... " Quan Hướng Lam há mồm, thở phì phì trừng mắt nhìn Ngôn Tử Ngự. "Là ta. . . "

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.2

      Edit : babynhox

      "Cha Quan, mẹ Quan, sao, có thể là giọng của Hướng Lam hơi lớn, cẩn thận dọa Tâm Tâm thôi." Ngôn Tử Ngự ngắt lời , con ngươi đen khinh thường liếc cái, gương mặt là vẻ mặt lễ phép."Các người đừng trách Hướng Lam, ấy cố ý."

      "Tôi! ... " Quan Hướng Lam trừng lớn mắt, tên khốn khiếp này cái gì vậy? ràng là trêu chọc trước, mà lúc này tất cả tội lỗi lại đổ lên người , là thế nào?

      há mồm muốn giải thích, nhưng nhìn đến ánh mắt trách cứ của lão cha lão mẹ, biết cái gì cũng vô ích, tội này phải gánh rồi!― Quan Hướng Lam tức giận đến phát run, lại hết đường chối cãi, chỉ có thể lấy ánh mắt hung tợn trừng tên họ Ngôn bày khuôn mặt tuấn tú vô tội ra. A A! Ngôn Tử Ngự, mặt cương thi, tên khốn kiếp, thề đội trời chung với !

      "A A ― Ngôn Tử Ngự, tên mặt cương thi thối tha, vô lại khốn kiếp, thù này báo chị đây liền theo họ của !"

      Quan Hướng Lam dùng sức đánh gối đầu, thở phì phì ném gối lên tường, hai tay nắm tay dùng sức đập xuống giường, tức giận đến hét điên cuồng.

      Nhưng lại dám hét lớn tiếng quá, chỉ có thể vùi mặt vào giường, truyền ra tiếng hu hu rầu rĩ từ trong chăn.

      Ọc ọc ọc... Bụng truyền ra tiếng đói bụng.

      "Hu... đói." Quan Hướng Lam ôm cái bụng, trút hết trận lửa giận, làm chưa ăn bữa tối càng đói bụng hơn. Hơn nữa, bữa tối phải là ăn, là được ăn! Lão cha chết tiệt lại phạt được ăn cơm, ngay cả lão mẹ cũng giúp , cái gì mà khi dễ đứa bé, để đói chút làm trừng phạt.

      Xin nhờ, người ta hai mươi tám tuổi, phải mười tám tuổi! Lại còn bị phạt bỏ đói, đây là cái thế giới gì chứ?

      Được, trong nhà cho ăn cơm, ra ngoài kiếm ăn chắc được chứ?

      Ai biết lão cha nhà lại truyền tin ra bên ngoài, người trong trấn được bố thí cho ngụm cơm nào, cho dù dùng ttiền mua cũng cho bán.

      A! Giỡn cái gì hả?

      Càng đáng ghét hơn chính là người trong trấn lại nghe theo, có người nào chứa , ngay cả tiền của cũng có người muốn lấy, là thế nào?

      Trong trấn chính là phiền phức chỗ đó, hàng xóm người người đều quen biết, vậy xong rồi, đến giây tin vịt khi dễ đứa bé liền truyền khắp trấn . Người người đều cho rằng đúng, có ai cho rằng vô tội, bởi vì người trong trấn đều biết bạo lực, khiến có cơ hội mở miệng khiếu nại.

      Ai XXOO ! Quan Hướng Lam tuôn ra đống câu thô tục, mình đầy lửa giận chỗ trút ra, làm càng buồn càng đói. Mà kẻ đầu sỏ là tên họ Ngôn, tên khốn kiếp! sai rồi, cái gì mà tre già măng mọc, có người cha là tên khốn kiếp thi ngay cả con cũng đáng !

      Ọc ọc ọc... "

      A --. . . " Quan Hướng Lam đau khổ ôm bụng, càng tức càng đói, rất đói!

      Nâng mặt từ giường lên, liếc nhìn đồng hồ báo thức cái, sắp mười hai giờ rồi, đây là lúc trấn yên tĩnh nhất ngay cả tiếng mèo kêu cũng có.

      Ở chỗ nông thôn này, khoảng hơn mười giờ đêm toàn bộ người trong trấn liền ngủ, có ai thức giấc, bình thường giờ này cũng ngủ như chết. Mà lúc này, vừa giận vừa đói, ngủ được! được, phải kiếm ăn,
      [​IMG]

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.1:

      Edit : babynhox

      Quan Hướng Lam cảm thấy mình là người bị "ép bức bi thương" nhất đời, ngày cuối tuần, thể ngủ đến no liền thôi , còn phải làm lao công cho người ta. Thảm nhất chính là cơ hội "" cũng có, lão đại trong nhà ra lệnh tiếng, cho dù cam nguyện, vẫn sờ sờ cái mũi ngoan ngoãn làm theo.

      Đáng giận, họ Ngôn vừa trở về, địa vị của lại càng thấp.

      "Suy yếu muốn chết! Mình biết tên mặt cương thi vừa xuất mình cũng bị suy yếu." Quan Hướng Lam cầm khăn lau vất vả quỳ mặt đất lau từng tấm từng tấm sàn gỗ.

      Tuy nhà họ Ngôn dọn mười năm, nhưng ra vật dụng đều còn giữ, dùng vải chống bụi phủ lên, đều hoàn chỉnh như lúc ban đầu, nhưng dù sao cũng có người ở mười năm, tro bụi dơ bẩn đống, vừa lau xong nhà cửa, phải quét vôi quét dọn lại lần. Mà trong thời kì quét vôi cha con họ Ngôn tạm ở nhà ; hơn nữa, trong nhà chỉ có phòng khách ngay lầu ba, D.Đ.L.Q.Đ cũng là phòng cách vách phòng .

      có quyền từ chối sao? Ha! Có người hầu nào có quyền lợi ?

      "Hừ, họ Ngôn chính là bảo vật, còn mình ngay cả cỏ dại cũng bằng, biết ai mới là con ruột của bọn họ -. . . " dùng sức chà sàn, xem sàn nhà thành gương mặt của tên mặt cương thi kia, chà sát, dùng sức chà sát!

      Chà đến nửa, đôi chân dừng ở phía trước.

      "Chó ngoan cản đường." Cũng ngẩng đầu lên, tức giận mở miệng.

      Ngôn Tử Ngự ung dung cúi đầu nhìn Quan Hướng Lam, mặc áo ngắn bó sát người và quần ngắn nóng bỏng như thường ngày, ngồi lau chùi ở mặt đất, mông rất tròn vểnh cao cũng lắc tới lắc lui theo, tầm mắt của dừng bộ ngực mê người, mồ hôi chậm rãi trượt vào rãnh ngực, quyến rũ tầm mắt của .

      Thấy chuyện cũng dời chân, Quan Hướng Lam kiên nhẫn ngẩng đầu, liền chống lại ánh mắt nóng rực của , ngẩn ra, nhìn theo tầm mắt của ...

      "Dời mắt chó của ra!" lập tức giương mắt, hung tợn trừng .

      Ngôn Tử Ngự khẽ nhíu mày, môi mỏng giương , gợi lên độ cong xấu xa."Đến quét dọn giúp lại chỉ có hai người chúng ta, Tiểu Lam, em mặc như vậy là quyến rũ tôi sao?"

      "Quyến rũ cái đầu ! Tôi cũng phải là trúng tà, mắc kẹt đến số mới có thể muốn quyến rũ !" Vẻ mặt khinh thường, họ Ngôn chính là như thế này, chỉ cần có người khác liền là bộ dáng tao nhã lễ phép, nhưng khi chỉ có hai người bọn họ, cái bản tính xấu xa gì cũng ra.

      Người hai mặt chính là bản lĩnh luyện được, hại từ đến lớn bị ít thiệt thòi; mà gặp mười năm, căn bản là miệng của người đàn ông này tới mức phải người.

      "Là sao?" Ngôn Tử Ngự dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ."Nhưng em mặc thế này, tư thế thế này, làm cho người ta nghi ngờ cũng rất khó. D.Đ.L.Q.Đ Tiểu Lam, muốn quyến rũ tôi cần dùng chiêu này, chỉ cần em mở miệng muốn, tôi cũng miễn cưỡng nghĩ lại."

      "Nghĩ lại cái đầu !" Nghe nổi nữa, Quan Hướng Lam ném khăn lau tay vào người , tức giận đến đỏ mặt, buồn bực gào thét: " cho biết, đời này bà đây có quyến rũ bất cứ ai cũng quyến rũ !"

      Ngôn Tử Ngự tránh khăn lau, thấy giận, cười đến càng sung sướng."Tiểu Lam, em vẫn dễ tức giận như trước kia." là làm cho nhớ nhung!

      "... " Quan Hướng Lam trừng , muốn mắng người nhưng biết càng giận càng thích, người này quả thực có bệnh! "Ngôn Tử Ngự, nhất định là vợ của bị mù mới có thể gả cho ... "

      đến nửa nhớ đến vợ của qua đời, vội vàng im lặng.

      "Ách... Tôi... " ấp úng muốn lại biết nên cái gì tiếp, chỉ có thể xấu hổ nhìn .

      Bộ dáng muốn xin lỗi lại nên lời khiến cho cười, "Thế nào? Biết mình bậy rồi sao ? Em đấy, cái miệng vĩnh viễn trước suy nghĩ." Tiêu chuẩn sinh vật đơn bào ngốc nghếch!

      Thấy dường như thèm để ý, Quan Hướng Lam lên giọng, cam lòng yếu thế đáp lời."Giống như , lòng dạ kín đáo, đầu óc ngoặt quẹo mấy vòng, tiêu chuẩn gian thần." hừ lạnh, ngồi thẳng xếp bằng mặt đất,

      Nghĩ lát , vẫn nhịn được hỏi."Này, và vợ của quen nhau thế nào?" rất hiếu kỳ, sao lại có người muốn gả cho ? Đúng, bộ dạng xinh xắn, nhưng tính xấu như vậy, người phụ nữ nào chịu được?

      Ngôn Tử Ngự liếc nhìn cái, nhịn được buồn cười, ràng là phút trước này còn sợ đụng tới miệng vết thương của , còn có bộ dáng áy náy, ngay sau đó lại hiếu kỳ truy hỏi, hình như bộ dáng áy náy vừa rồi là giả.

      lắc đầu, cũng ngồi theo đất, thấy tò mò mơ màng nhìn , giống như con chó , bộ dáng đáng làm muốn cười, tâm trạng tốt, hiếm thấy trực tiếp trả lời câu hỏi của .

      "Quen nhau công việc." câu trả lời đơn giản.

      "Hả?" Quan Hướng Lam mở to mắt, tiếp tục chờ, nhưng đợi cả buổi chỉ nhìn nhau với , khỏi nhíu mày."Sau đó?"

      "Sau đó gì?" Ngôn Tử Ngự nhíu mày.

      "Quen biết công việc, sao đó qua lại thế nào?" Quan Hướng Lam trợn trắng, giọng điệu kiên nhẫn.

      "Cảm thấy thích hợp liền ở cùng thôi."Câu trả lời của vẫn ngắn gọn, từ trước đến nay là người lý trí, làm chuyện gì đều tính toán sâu xa, qua lại với người vợ qua đời cũng là lý trí, D.Đ.L.Q.Đ qua lại vài năm cũng rất tự nhiên là kết hôn, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch đời người của . Ngoại trừ việc vợ chết sớm làm khó buông được ra, nhưng thời gian lâu, cảm xúc cũng phai nhạt, là người lý trí, đắm chìm trong đau thương lâu quá.

      "Hả?" Quan Hướng Lam sửng sốt, cách nào ngạc nhiên ."Cảm thấy thích hợp liền ở cùng, sau đó kết hôn sinh con... Cứ như vậy?"

      "Nếu sao?" lười nhác nhìn , đối với vẻ mặt ngạc nhiên của cảm thấy thú vị.

      "Xin nhờ! biết là như vậy rất nhàm chán sao?" Quan hướng lam trừng mắt, cách nào giải thích được.

      "Tình ! Phải là mãnh liệt, ngọt ngào, giống như vậy? Xin nhờ! Đời người của cũng quá nhàm chán rồi!" bắt đầu đồng tình với .

      Đối với lời bình của Ngôn Tử Ngự cảm thấy buồn cười, giữa những người mà quen biết thuộc loại tính cách để ý nhất, chỉ dựa vào cảm xúc và bản năng qua ngày, như vậy khiến cảm thấy thú vị, từ lúc còn liền nhịn được muốn trêu chọc , thấy tức đòi mạng lại có cách nào, liền cảm thấy choi rất vui.

      gặp mười năm, lần đầu tiên liền nhận ra , thay đổi nhiều, mặt mày vẫn thanh tú. Đấu nhau vài lần, cá tính của vẫn rất dễ đoán như trước kia, nhàng trêu chọc liền giống như trẻ con kêu oa oa, nhưng dù sao vẫn nhịn được bày ra bản tính xấu xa muốn trêu chọc .

      "Mãnh liệt? Ngọt ngào?" buồn cười lặp lại lời của , vẻ mặt rất khinh thường ."Quan tiểu thư, chẳng lẽ em từng trải qua?"

      "Đương nhiên." Quan Hướng Lam kiêu ngạo ngẩng đầu."Trước kia bản tiểu thư từng trải qua thoải mái vậy rồi." Đương nhiên rồi, đó là trước kia, cuộc sống bây giờ của chính là người hầu, rất sáng lạn.

      "Vậy sao?" Thấy cười đến đắc ý, lông mày tuấn tú của Ngôn Tử Ngự hơi hơi nhíu lại, cảm thấy nụ cười mặt hơi chói mắt."Vậy em từng quen biết bao nhiêu người bạn trai?"

      "Có trời mới biết, đếm được." vẫy vẫy tay, bày ra nụ cười khoe khoang với ."Nhưng tuyệt đối là đặc sắc hơn ." Ha ha ha!

      "Hả?" Câu này làm cho khó chịu hiểu, "Rất đặc sắc?" tiếp tục hỏi, thân thể chuyển động, có ý tốt tới gần .

      Nhìn thấy nụ cười mặt , bản năng động vật lại dâng lên, Quan Hướng Lam đề phòng nhìn ."Này, hỏi hỏi, đừng tới đây, còn có... Đừng cười đáng sợ như vậy." Nụ cười này làm cho sợ hãi.

      "Đáng sợ? Tôi có sao?" nhìn , lời ràng.

      Có! cũng phải là mù, D.Đ.L.Q.Đ dựa vào kinh nghiệm dài lâu cho biết, tốt nhất là lúc này nên cách xa chút.

      "Tôi muốn toilet." Trốn vệ sinh!

      vội vàng bò dậy, vừa đứng lên vừa chú ý động tác .

      "Tiểu Lam." cũng đứng dậy theo, giống như muốn tới gần .

      "Này! Đừng tới đây, A ― " Thấy cũng đứng dậy, Quan Hướng Lam khẩn trương lui về sau, gót chân đụng vào thùng nước bên trái, lảo đảo cái, cả người ngã về phía sau.

      Ngôn Tử Ngự nhanh chóng vươn tay giữ chặt người , muốn ổn định thân thể của nhưng nước sàn nhà lại làm cho bị trượt, khiến cũng ngã theo .

      Bịch tiếng, sàn nhà phát ra tiếng vang nặng nề.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :